Q.2 - Chương 42: Hai Cái Mõm Vĩ Đại Của Fluffy
Nghe thấy tiếng la của Quirrell, toàn thể học sinh bắt đầu náo loạn,
rít gào đòi bỏ chạy, các giáo sư cũng nhìn nhau, cuối cùng lại chuyển
ánh mắt sang phía Hiệu trưởng Dumbledore.
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lặng lẽ nuốt thêm một miếng kem trái cây vào
bụng, tiếp theo mới chậm rãi bò lên người chủ nhân mình, cuốn lấy hắn
thật chặt. Phải biết rằng, ngay sau đây, chủ nhân của cô rất có thể sẽ
vì đã nghi ngờ Quirrell từ trước mà chạy đi khu vực cấm trên lầu ba kiểm tra một phen —— ôi, Fluffy à, nể tình tôi thường xuyên đến thăm bạn,
tới lúc đó đừng có thương tổn chủ nhân nhà tôi nha!
Ngay khi Dumbledore dùng đũa phép phóng đại giọng nói thành một tiếng rền vang, bên trong đại sảnh liền yên tĩnh lại, bọn học trò bắt đầu
nhao nhao rời khỏi sảnh đường dưới sự chú ý giúp đỡ của các giáo sư và
các huynh trưởng. Giáo sư Snape không tham gia vào công tác hộ tống học
sinh trở về, hắn nhanh chân rời khỏi đại sảnh đường, sau đó cũng không
ngoài dự đoán đi thẳng về phía khu vực cấm lầu ba.
Ngụy Nhiễm lo lắng nhìn chủ nhân của mình, mặc dù làm như thế là
không sai, nhưng dầu sao ngồi lì ở trỏng cũng là con Fluffy đang buồn
chán đến phát rồ vì bị giam cầm đó! Bị nhốt thời gian dài như vậy, Ngụy
Nhiễm tin tưởng —— bất cứ kẻ nào muốn xông vào đều sẽ bị tên kia hung
tợn xử lý hết!
Bước chân của giáo sư Snape rất dài, tần suất cũng rất nhanh, chỉ
trong thời gian cực ngắn một người một rắn đã đi từ đại sảnh đường lên
đến khu vực cấm trên tầng ba. Vừa vào tới hành lang, Ngụy Nhiễm liền
trông thấy một bóng người khác —— trời đất, nhanh như vậy mà cái gã té
xỉu trong truyền thuyết kia đã tới nơi này rồi à?
“Quả nhiên anh đang ở đây ——” Giáo sư Snape chau mày, quan sát con người trước mắt.
Quirrell không hề bất ngờ, quay đầu lại nhìn người mới đến, nói với
vẻ đường hoàng chính đáng: “Tôi, tôi chỉ lo có người sẽ tới đ…đây phá
hoại. Giáo sư Snape, chẳng, chẳng lẽ nguyên nhân lúc trước anh, anh
không đồng ý là, là vì có mưu đồ với chỗ này sao?”
—— Đây chính là vu khống ngược lại trong truyền thuyết à? Ngụy Nhiễm nhìn gã Quirrell trước mắt, nói cái kiểu đó, vậy mục đích tới khu cấm
của hai người bị đảo lộn hoàn toàn luôn rồi hả? Ối chà, coi bộ vị
Quirrell này vẫn chưa chuẩn bị xé bỏ ngụy trang đâu nhỉ?
“Nếu đã thế, giáo sư Quirrell,” Giáo sư Snape trầm giọng xuống, “Xem
ra cái khóa vẫn còn nguyên vẹn, vậy thì, bất luận là tôi hay anh đều có
thể tạm thời yên tâm rồi, đúng chứ?”
“Nhưng ——” Quirrell đẩy cửa một cái, cánh cửa thế mà lại bật ra một
cái khe, “Tôi cho rằng, đã có, có người đi vào rồi… Giáo sư Snape không, không muốn vô xem sao?”
—— Gã đã dùng thần chú để mở cửa từ lúc nào? Chẳng lẽ là trước khi
bọn cô đến? Ah! Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân chủ nhân của cô bị lừa đi vào trong? Ngụy Nhiễm căng thẳng rụt cơ thể lại, mò tới gần sát
khuôn mặt của chủ nhân cô, phải biết rằng cái gã trước mắt này không
phải chỉ là một người đâu, đằng sau đầu còn có một sự tồn tại hoàn toàn
không phải người nữa đó! Nhưng mà… thực ra bây giờ song phương đều coi
như là 2 đối 2, tuy rằng cô chẳng có công dụng gì nhiều cả…
Giáo sư Snape vừa trông thấy tình cảnh như vậy, quả nhiên có chút sốt ruột, bước nhanh tiến tới, lập tức định mở cửa đi vào. Ngụy Nhiễm thè
lưỡi rắn nhẹ nhàng liếm liếm gò má chủ nhân, lo lắng dùng cái đầu bé xíu cọ xát hắn, bức thiết muốn truyền đạt ý tưởng “Đừng đi vào” của cô.
Không biết là do giáo sư Độc Dược cảm nhận được ý tưởng của con thú
cưng của mình, hay hắn thực sự đã nghĩ tới điều gì đó, mà giáo sư Snape
lại dừng bước, dán mắt lên cánh cửa, thấp giọng nói: “Giáo sư Quirrell
đã vào rồi à?”
Quirrell tiếp tục phát huy tật cà lăm của gã: “Làm, làm sao có thể chứ, tôi, tôi mới tới chỗ này mà.”
“Nếu giáo sư Quirrell lo lắng cho sự an toàn của trường như thế ——”
Giáo sư Snape nghiêng đầu ngó gã đồng nghiệp của hắn, “Thế thì, cùng đi
vào đi, tôi nghĩ là tôi cũng cần phải nhờ anh chứng minh tôi không có
lòng dạ khác thường như vài người nào đó, không phải sao?”
Quirrell lúng túng ngừng lại một chút, sau đó liền nói với vẻ căng
thẳng: “Có, có lẽ giáo sư Snape vẫn quen thuộc với, với nơi này hơn nhỉ? Tôi…”
“Tôi tưởng bảo vệ trường học không bị bên ngoài xâm phạm là một trong những chức trách của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ——” Giáo sư Snape ngẩng đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn con người đứng trước
mặt, “Không lẽ, tôi nhớ nhầm, đây là nghĩa vụ của giáo sư môn Độc Dược
sao?”
Mặt Quirrell dần chuyển sang màu đỏ, chẳng qua đây rõ ràng là do bị
nhìn thấu nên thẹn quá thành giận, chỉ trong nháy mắt gã liền bước lên
phía trước giáo sư Snape, lần đầu tiên không cà lăm nói hết một câu ——
“Để tôi đi trước!” Nói xong, gã bèn trực tiếp đi thẳng vào bên trong căn phòng. Mà giáo sư Snape cũng theo sát đằng sau, cặp mắt u tối lạnh lẽo, sít sao theo dõi gã, không hề mảy may buông lỏng.
Bấy giờ trời đã vào đêm, Fluffy hiếm khi được một lần hưởng thụ bữa
tiệc lớn mừng lễ Halloween, xong xuôi liền bắt đầu yên giấc. Thế nhưng
cố tình, lúc này ngoài cửa lại có người cãi nhau ầm ĩ đánh thức nó, giữa lúc con chó Fluffy bùng phát căn bệnh nổi điên mỗi khi vừa tỉnh dậy
đang mài móng chuẩn bị cho cái tên muốn vô trộm đồ một bài học hung tợn
thì cửa gỗ bị mở ra, một trước một sau nối đuôi đi vào —— Ể, hai tên?
Fluffy hơi nghi hoặc nhìn người mới tới, thì ra kẻ ăn trộm có đồng
lõa, nếu nói như vậy, không lẽ nó cần dùng mỗi cái đầu đớp một tên,
không bỏ qua tên nào luôn hả?
Cũng ngay thời điểm ấy, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm thò đầu, gượng gạo
phát ra âm thanh —— “Này! Fluffy, dạo này khỏe không?” Nói nào ngay,
Ngụy Nhiễm cảm thấy, trao đổi trong tình huống nhân vật Voldermort cũng
đang tồn tại trên đỉnh đầu của cái gã nào đấy kiểu này thì có vẻ khá
nguy hiểm, dù sao người kia cũng hiểu được Xà ngữ, cho nên cô không thể
làm gì khác hơn ngoài việc học theo mấy con vật phổ thông, chào hỏi bạn
bè của mình mà không hề đếm xỉa đến xung quanh, với biểu cảm giống như
chả biết cái gì cả.
“Zoey?” Fluffy càng thêm lẫn lộn, tại sao con rắn nhỏ bạn của nó lại
đột nhiên lớn hơn rồi? Hơn nữa bây giờ còn đi theo chủ nhân nó tới trộm
đồ là sao?
“Tôi nè…” Ngụy Nhiễm gật gật, “Tôi lớn lên rồi, với lại, tối nay bạn
đã ăn cái gì thế? Tôi thấy có mấy cọng thịt dính trước răng bạn kìa.”
Hiển nhiên, Fluffy rất sẵn lòng bàn luận cái đề tài này, bởi vậy nó liền khoái chí gầm gừ vài tiếng, trả lời câu hỏi của con rắn nhỏ.
Cuộc trò chuyện của Fluffy và Ngụy Nhiễm lọt vào trong mắt Quirrell
và giáo sư Snape thì lại biến thành không phải là trò chuyện, vì dầu sao bọn họ cũng không nghe hiểu Xà ngữ, Quirrell nhìn con chó ba đầu đang
gầm rú, rút đũa phép ra, tính toán nên ếm cái gì lên Fluffy. Về phần
giáo sư Snape, hắn bỗng phát huy khiếu hài hước hiếm thấy của mình —— vỗ vỗ cái đầu của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, lạnh giọng nói: “Zoey, nếu mi mà còn ăn đồ lung tung, thì rất có thể sẽ phát triển thành cái dạng mọc dư đầu như thế kia đấy!”
—— Xạo sự! Ngụy Nhiễm quay đầu lại, nhìn chủ nhân của mình, Fluffy nó rõ ràng vừa sinh ra thì đã có sẵn hình dáng ba đầu rồi, mới không phải
vì tùy tiện ăn đồ lung tung đâu. Vừa nghĩ đến chuyện chủ nhân của cô lấy Fluffy làm ví dụ để cảnh cáo cô không được tùy tiện ăn bậy, bằng không
kết cục sẽ rất thê thảm, Ngụy Nhiễm liền cảm thấy, sau này, có phải ngài chủ nhân nhà mình cũng cần phân biệt thật giả cho cẩn thận luôn không
nhỉ?
Giữa lúc một người một rắn vẫn đang chìm đắm trong vấn đề giáo dục,
Quirrell liền huơ đũa phép nhắm ngay con chó to, phóng ra một cái “bùa
ngủ” (1). Tiếc
thay, mặc dù “bùa ngủ” có hiệu quả đối với đại đa số các sinh vật phép
thuật, thế nhưng tuyệt đối không bao gồm cả Fluffy! Tuy rằng nhờ có giáo sư Snape ở một bên mà Quirrell không thể sử dụng những loại bùa chú
hung ác để gây thương tổn cho Fluffy, song sự lựa chọn ấy của gã không
thể nghi ngờ là sẽ làm gã nhận lấy trả thù! Bởi vì vào lúc này, Fluffy
vừa gặp phải công kích bằng phép thuật lập tức nổi điên, lớn tiếng gầm
rú vọt thẳng về phía Quirrell.
Giáo sư Snape kịp thời lùi một bước ra sau, nhìn đợt tấn công hung
mãnh của con chó bự trước mắt, còn Quirrell thì lại phóng thêm một cái
“bùa ngủ”, tất nhiên cũng chẳng có hiệu quả nào như cũ.
Fluffy liên tục chịu hai lần tập kích, độ tức giận liền tăng mạnh!
Khi một cái đầu phát hiện bạn của nó đang nhe răng trợn mắt trừng
Quirrell, vẻ mặt giống như muốn tợp cái gã bắt nạt nó một phát, trong
lòng nó cảm thấy khá thỏa mãn —— suy cho cùng bạn của nó vẫn đang quan
tâm nó lắm kìa! Đã thế thì, Fluffy lắc lắc hai cái đầu khác, nó nhất
định sẽ cắn được gã kia, vừa xả cơn giận, vừa chứng minh thực lực của
bản thân nó!
Fluffy nghĩ vậy, và cũng làm như vậy, nó bạt mạng rượt theo Quirrell, sau đó há mồm thật to, mạnh bạo đớp tới cẳng chân của Quirrell —— hai
cái đầu cùng cắn, luôn có một cái có thể cắn trúng!
(1) Bùa ngủ: bewitched sleep, là
loại phép thuật khiến đối tượng chìm vào giấc ngủ rất say, không rõ câu
chú, loại: charm (bùa).
Bạn đang đọc truyện Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.