Q.2 - Chương 43: Tung Tích Của Quỷ Khổng Lồ
Ngay lúc Quirrell trông thấy con chó bự bổ nhào tới chân mình, gã
liền quýnh đến độ vội vàng lùi lại, có điều thực đáng tiếc, Fluffy với
hai cái đầu cùng xuất kích vẫn thành công cắn trúng cái chân bên trái
của Quirrell. Nghe tiếng thét thảm thiết của Quirrell, Ngụy Nhiễm lập
tức xoay cái đầu nhỏ sang chỗ khác, ài! Không biết có phải người nào đó
đằng sau cái ót của gã cũng có thể dùng chung cảm giác với cơ thể hay
không nữa? Nếu là phải thì tốt rồi… Cái sự tồn tại đó làm cô chẳng dám
tùy tiện lên tiếng gì cả, cứ sợ bị phát hiện bản thân cô là một sinh vật không tầm thường mãi thôi…
Giáo sư Snape chú ý tới động tác của con rắn của hắn qua khóe mắt,
trên thực tế, ban nãy không phải hắn không nhìn thấy tình cảnh con thú
cưng của hắn “trò chuyện” với con chó to xác kia, chẳng qua sự truyền
đạt giữa những sinh vật phép thuật với nhau luôn dễ dàng hơn việc giao
tiếp với phù thủy, cho nên hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Tuy nhiên, mãi đến khi tận mắt chứng kiến Quirrell bị cắn, giáo sư
Snape mới lờ mờ nhận ra vì sao vừa rồi con rắn cưng của hắn lại bắt đầu
trò chuyện… Nghĩ tới đây, giáo sư Snape thầm có cảm giác vừa mừng vừa
yên tâm, đôi khi, có một con thú cưng có “xà duyên” không tệ chút nào
thực sự cũng là một loại vận may. Thế là sau đó, hắn bèn vươn tay nhẹ
nhàng vỗ vỗ cái đầu bé tẹo của con rắn cưng của mình —— xem như là một
kiểu khen ngợi?
Xà duyên: mượn từ ‘nhân duyên’ – nói chung ở đây ý bà tác giả là mợ Nhiễm có số rắn tốt, không chỉ quen mấy
con thú trời ơi đất hỡi mà còn được tụi nó thích, làm bạn với tụi nó nữa =]]]
Thời điểm con chó bự xông lên, giáo sư Snape vốn đã cẩn thận lùi lại
vài bước, nắm chặt đũa phép trong tay, chuẩn bị “giải cứu” đồng nghiệp
của hắn vào bất cứ lúc nào. Có điều, trông thấy dáng vẻ trước mắt của
Quirrell, hắn khẽ nhíu mày, nhìn biểu hiện của cái gã chết tiệt này, coi bộ hắn cũng không đuổi theo đến đây một cách vô ích rồi.
Chính vào lúc đó, mấy tiếng khóc thét của Quirrell lại lần nữa thu
hút sự chú ý của một người một rắn, giáo sư Snape nhẹ nhàng phẩy đũa
phép, mới thấp giọng đọc một câu thần chú xong thì đã thấy Fluffy co
giật một cái, nhả mồm ra, gầm rú quay sang nhìn một người khác vừa công
kích nó, chỉ có điều người này là đồ vật thuộc sở hữu của bạn nó, nếu nó đánh tới thì có không thích hợp lắm không nhỉ? Fluffy cảm thấy hơi do
dự.
Nhân cơ hội này, giáo sư Snape lại thi triển thêm một cái bùa khinh thân(1), sau đó túm lấy Quirrell liêu xiêu sắp đổ, nhanh chóng rời khỏi căn
phòng nguy hiểm ấy. Trước khi ra ngoài, Ngụy Nhiễm liếc nhìn gã Quirrell đang bị chủ nhân cô lôi xềnh xệch, sức mạnh trong cú đớp kia của Fluffy nhỏ quá đi! Có lẽ cùng lắm thì Quirrell cũng chỉ tới mức độ gãy xương
thôi, dùng thuốc phép một phát là có thể trị hết một cách rất dễ dàng —— quá hời cho gã rồi!
Chỉ có điều, nhớ đến cái kẻ có thể nghe hiểu lời cô nói đang sống sau ót gã, Ngụy Nhiễm vốn còn định khích lệ Fluffy một tiếng đành phải thở
dài trong bụng, Hừ! Dù sao về sau con người đó cũng chẳng có kết cục tốt đâu, chúng ta cứ chờ xem! Nghĩ vậy, Ngụy Nhiễm liền đắc ý ngóc đầu, cọ
cọ gò má chủ nhân mình, lần đầu tiên chủ nhân và thú cưng hợp tác chiến
đấu —— thành công!
Khi đã ra tới ngoài cửa, thoát ly nguy hiểm, giáo sư Snape bèn tức
khắc sử dụng một câu thần chú chữa trị, giúp Quirrell cầm máu.
“Giáo sư Quirrell, với cương vị là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ——” Giáo sư Snape nhướng cao chân mày, “Việc bây giờ đi tìm con
quỷ khổng lồ xông vào trường học chỉ vì ‘ngoài ý muốn’ kia, chắc phải là trách nhiệm của anh chứ nhỉ?” Vừa nói, ngài giáo sư Độc Dược vừa nhanh
chóng chĩa đũa phép vô cánh cửa lớn được đóng lại lần nữa, ếm một câu
thần chú, “Chỗ này đã được chúng ta ‘cùng nhau’ kiểm tra, hẳn là không
có vấn đề, hửm?”
Quirrell miễn cưỡng đứng vững, lúc cẳng chân bên trái hạ xuống đất
còn không chịu nổi mà hít vào một hơi, sau khi điều chỉnh cơ thể cho tốt gã mới lắp bắp nói: “Đúng, đúng thế, chỗ này không còn chuyện gì nữa. À phải, quỷ khổng lồ —— vậy, giáo, giáo sư Snape có bằng lòng giúp tôi
tìm, tìm nó…”
“Đương nhiên, nếu như bây giờ mấy phép phòng ngự nghệ thuật Hắc ám
của chúng ta không đủ mạnh để…” Giáo sư Snape đánh giá Quirrell một
phen, “Không thành vấn đề.” Nói xong, giáo sư Snape phất tà áo chùng một cái, lập tức xoay người rời đi.
Ngụy Nhiễm quay đầu nhìn Quirrell, gã dường như vừa thở phào nhẹ
nhõm, khập khiễng tiến vài bước lên phía trước, lấy tay đẩy cửa một cái
thì phát hiện nó đã bị khóa kín, tiếp theo mới lục lọi khắp người tìm
kiếm thứ gì đó —— đũa phép ư? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nghĩ tới đây, bỗng
sực nhớ ban nãy khi Fluffy cắn gã một phát, hình như vị giáo sư này lại
bắt đầu theo bản năng dồn sức vật lộn bằng tay không để tránh thoát cái
mõm to đùng của Fluffy, cho nên cuối cùng, cây đũa phép trong tay, cứ
thế mà rơi mất…
Ôi Merlin ơi —— quăng mất đũa phép ở hiện trường phạm tội, này có
tính là tên tội phạm ngu nhất từ trước tới nay không? Chẳng biết không
có đũa phép, cái vị sau đầu gã có mắng chết gã không nữa? Nói vậy, nếu
ngày mai đến thăm Fluffy, có lẽ cô còn nhặt được một món đồ chơi mới ——
đũa phép của Quirrell cũng không chừng? Biết đâu có đũa phép rồi cô lại
có thể sử dụng phép thuật thì sao? Phải biết rằng năng lượng phép thuật
hiện nay của cô rất thấp, chỉ sợ dù là phép thuật không cần đũa đơn giản nhất cô cũng không thể thực hiện luôn đó…
Ngừng suy nghĩ thêm về vấn đề gã Quirrell tạm thời mất đũa phép còn
có thể lẻn vào nữa hay không, giáo sư Snape nhanh chân bắt đầu đi xuống
lầu dưới, đúng là để mau chóng tìm cho ra con quỷ khổng lồ kia. Mà con
rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rất rõ ràng địa điểm con quỷ khổng lồ sắp xuất
hiện —— nhà vệ sinh nữ, thế nên cô thỉnh thoảng lại dùng đầu cọ xát chủ
nhân của mình, ý bảo hắn đi nhầm rồi. Dĩ nhiên, trên thực tế, chuyện cô
đã biết ngay từ đầu chỉ là một phương diện mà thôi, hiện tại đám chuột
nhỏ chạy ngang qua hành lang, tán loạn bỏ trốn đang líu ra líu ríu phát
sóng trực tiếp tình hình cụ thể mới là nguyên nhân then chốt nhất, giúp
cô có thể nắm giữ hành tung con quỷ khổng lồ vào mọi lúc.
Cô dùng cách thức biểu đạt như thế, giáo sư Snape chủ nhân của cô tất nhiên cũng đã hiểu rõ! Mỗi lần cô động đậy, giáo sư Snape sẽ lập tức
điều chỉnh hướng đi của mình, một người một rắn không hề đi nhầm bất cứ
lối rẽ quanh co nào, một đường từ khu vực cấm tầng ba chạy thẳng về vùng phụ cận nhà vệ sinh nữ nơi quỷ khổng lồ xuất hiện.
Ngay khi bọn họ vừa bước xuống cầu thang thì đã trông thấy, cách đó
không xa có hai cậu học trò nhỏ hổn hà hổn hển ngồi xổm trước cửa, giáo
sư Snape cấp tốc đi tới, nói với giọng điệu băng giá: “Cậu Potter, cậu
Weasley, hai trò có thể nói cho ta tại sao hai trò lại có mặt ở đây vào
lúc này không? Vào lúc con quỷ khổng lồ còn lởn vởn trong trường ——”
“Con, tụi con ——” Đương Harry đang nỗ lực giải thích, một tiếng thét
chói tai thình lình truyền đến từ bên trong nhà vệ sinh nữ, không đợi
giáo sư Snape tra hỏi, Harry và Ron liền hoảng hồn biến sắc —— “Ôi,
không! Hermione còn ở trong!”
Giáo sư Snape dạt hai đứa học trò đứng chắn trước cửa ra một phát, phất đũa phép lên, phóng một cái bùa cắt đứt(2) khiến cánh cửa triệt để banh thành mảnh vỡ. Mà bấy giờ, xuất hiện ở
trước mắt ba người chính là cảnh tượng con quỷ khổng lồ vung vẩy cái gậy gỗ to đùng, đập phá hệ thống thiết bị trong nhà vệ sinh, còn Hermione
Granger, học sinh mới nhà Gryffindor, thì chạy vòng vòng trốn đông trốn
tây, thỉnh thoảng la một tiếng na ná tiếng rít gào kêu cứu mạng!
Cửa vừa mở ra, một mùi dị hợm liền phát tán khắp nơi, Ngụy Nhiễm cố
gắng phân biệt một phen, phát hiện nó thực ra là cái mùi cực kỳ gay mũi
tỏa ra từ trên người con quỷ khổng lồ. Ngửi thấy loại mùi hương ấy, con
rắn nhỏ Ngụy Nhiễm tức thì rụt đầu không ngừng nghỉ, tại sao lại có
người muốn dùng cái thứ này để tới đây phá hoại vậy chớ? Chả có chút ý
thức bảo vệ môi trường nào hết trơn!
Quỷ khổng lồ sức lực lớn vô cùng, nhưng lại ngu xuẩn cực độ, cách
thức hành động của con quỷ trước mắt hiển nhiên đã không làm thất vọng
danh tiếng trên hai phương diện ấy của cả bầy đàn. Cho dù cửa lớn bị nổ
banh, con quỷ khổng lồ phản ứng cực chậm cũng phải đập phá thêm mấy bận
rồi mới nhận ra động tĩnh ở bên này, chậm rãi xoay người, cây gậy khổng
lồ hơi ngừng một chút, sau đó liền tiếp tục điên cuồng oanh tạc, chỉ có
điều, phương hướng lần này là từ từ tiến gần đến cánh cửa. Rất rõ ràng,
bởi vì sự xuất hiện của ba người, cho nên Hermione đã không còn là đối
tượng bị chú ý duy nhất nữa.
Hai đứa Harry và Ron hình như cũng có ý định lập tức xông lên hỗ trợ, thế nhưng tất nhiên giáo sư Snape sẽ không để học trò của hắn mạo hiểm
lớn như vậy, hắn đẩy hai thằng nhóc ra ngoài, nói với giọng điệu thậm
chí có thể dùng tàn bạo để hình dung: “Chạy trở về tòa tháp của tụi bây
ngay! Đừng có để ta lại trông thấy tụi bây đi bừa khắp nơi nữa! Đặc biệt là tối nay!”
Nói xong, giáo sư Snape vung đũa phép của hắn lên, bắn ra một câu
thần chú Ngụy Nhiễm chưa bao giờ nghe qua, về phần quỷ khổng lồ, sau lần tập kích này, nó liền nổi điên rít gào, cây gậy to đùng trong tay quật
càng mạnh bạo, may mà Hermione đã co rúm cả người trốn vào một góc, bằng không không chừng đã sớm bị đập trúng rồi.
Ngụy Nhiễm quan sát con quỷ khổng lồ nổi cơn tam bành, rụt đầu về,
chẳng trách bọn chuột bảo cô không nên đến đây, loài sinh vật này, thiệt đúng là hoàn toàn không có lý trí, hơn nữa còn nguy hiểm hết sức! Vì
sao mới chạy thoát khỏi miệng Fluffy thì cô và chủ nhân cô đã phải đối
mặt với cái thứ này ngay vậy? A a a! Rầu nhất chính là, mắc chứng gì cô
lại muốn chỉ đường cơ chứ! Bộ ba Gryffindor rõ ràng có thể giải quyết
mối nguy hiểm này không phải sao? Thế mà bây giờ còn kéo chủ nhân của
mình dây vào ——
Giữa lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang bận oán thầm trong bụng, giáo sư Snape đã liên tiếp phóng ra vài câu thần chú, vô cùng nhanh chóng, dễ
nhận thấy rằng chúng đều là những bùa chú hắn quen thuộc. Mà hiệu quả
của những loại bùa chú này coi như cũng không tồi, sau một hồi con quỷ
khổng lồ lắc lư quay vòng, tốc độ hành động của nó đã chậm đi rất nhiều.
Chính thời điểm này, các giáo sư khác nghe được tiếng động liền chạy
tới, dưới sự hợp sức của mọi người, con quỷ khổng lồ cực kỳ cao to cường tráng cuối cùng cũng ngã xuống…
Giáo sư Snape bước nhanh lên phía trước kiểm tra một chút, xác nhận
con quỷ khổng lồ đã mất khả năng hoạt động xong mới chuyển ánh mắt bừng
bừng lửa giận sang trừng Harry, Ron và Hermione, “Lúc xảy ra nguy hiểm
không để ý cảnh cáo của giáo sư mà chạy loạn trong trường học, chẳng lẽ
đầu óc của bọn mi chỉ chứa toàn rơm rạ thôi hả? Tới con quỷ khổng lồ còn thông minh hơn bọn mi đấy! Vì cái sự ngu xuẩn và lỗ mãng của bọn mi ——”
“Đúng vậy, cậu Potter, cậu Weasley và cô Granger, các trò thực sự là
đã quá xúc động,” Giáo sư McGonagall khẽ gật đầu với giáo sư Snape, nói
tiếp, “Tuy rằng dũng cảm là một hành vi đáng được tuyên dương, nhưng
ngày hôm nay các trò, làm sai quá rồi. Ta không thể không trừ Nhà chúng
ta, 10 điểm, mỗi người!”
Ngay giây phút ấy Ngụy Nhiễm thấy được rõ ràng, khi nghe đến kết quả
như vậy, chủ nhân của cô liền bĩu môi, biểu thị bất mãn. Được rồi, cô
không thể không thừa nhận, thật ra nhiều lúc giáo sư McGonagall cũng
mánh khóe xấu bụng lắm! Chẳng qua, thực hiển nhiên, ba người học sinh bị trừng phạt cũng không hề cố gắng biện minh, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, cứ như đang nhận hết lỗi lầm của mình vậy…
(1) Bùa khinh thân: câu niệm chú
“levicorpus”. Thực ra nó là 1 loại bùa nguyền rủa (jinx), do chính thầy
Snape phát minh, khiến đối tượng bị ếm bị treo ngược giò lên không
trung.
(2) Bùa cắt đứt: câu chú là
Diffindo, dùng để cắt đứt, phá vỡ đồ vật. Tùy mức độ mạnh yếu mà có kết
quả khác nhau, nếu dùng không hợp lý có thể gây chết người.
Bạn đang đọc truyện Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.