Q.2 - Chương 37: Lần Đầu Tiên Chính Thức Trò Chuyện Với Harry
Biết cơ thể mình sau khi được phép thuật chữa trị thật ra cũng không
thích hợp bò tới bò lui nhiều, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bèn dứt khoát trở
nên lười biếng, bắt đầu cuộc sống mặt dày mày dạn nhõng nhẽo, thay vào
đó, bất kể là ăn, mặc, ở, đi đứng hay là hoạt động học tập, chủ nhân của cô luôn sắp xếp hết cho cô một cách mạnh mẽ và dứt khoát, tự nhiên sẽ
không cần cô lo nghĩ nhiều. Điều đáng tiếc duy nhất chính là bởi vì bị
thương, nên mọi hành động của cô đều bị kiểm sát chặt chẽ, vốn còn tưởng có thể ngủ nướng thêm một chút, nhưng mới tản sáng hôm sau thì ý định
đã bị đập tan!
Giáo sư Snape vẫn xốc dựng cô dậy như ngày thường, chẳng qua trái
ngược với sự thô lỗ lúc trước, có lẽ vì hắn có cân nhắc đến chuyện cô bị thương, cho nên cũng không làm cô choáng váng dữ dội như vậy nữa. Chỉ
có điều, chuyện này cũng đủ để con rắn nhỏ mang thương tích trên người
cảm nhận được sự tổn thương tâm linh lần thứ hai rồi! Chẳng lẽ làm một
con rắn thì sẽ không có quyền lợi xin nghỉ bệnh à?
Sau một hồi cố gắng để đầu óc thông thoáng hơn, con rắn nhỏ Ngụy
Nhiễm phát hiện ngày hôm nay không hề có bữa sáng được đưa đến trong văn phòng, cô chợt bừng tỉnh —— hôm nay là ngày quy định đến Đại Sảnh Đường dùng bữa mang tính “báo cáo” của chủ nhân cô. Đại khái là do khoảng
thời gian qua hắn luôn ăn trưa ở đại sảnh, làm cô quên bẵng đi loại quy
định như thế luôn.
Xét đến việc bữa sáng lại được uống sữa tươi, hơn nữa còn có thể cướp lấy mấy món ngọt mà Dumbledore đặc biệt chuẩn bị cho chính ông ta, Ngụy Nhiễm liền vui không chịu nổi —— chẳng phải cô khoái khẩu gì những thứ
đồ vặt kia, mà cô chỉ là hết sức yêu thích được trông thấy —— biểu cảm
buồn bực mỗi lần phát hiện bị cô bóc lột đồ ngọt của ông cụ râu bạc đó,
cộng thêm bộ dạng oan ức của ổng khi bị kẹt giữa tình cảnh trước mặt
công chúng vào buổi sáng và cơn nghẹn vì không thể phản bác sự khiển
trách trong im lặng của đông đảo đồng nghiệp xung quanh.
Tuy vậy, bữa sáng ngày hôm ấy ở Hogwarts thực ra cũng chẳng khiến
người ta vui vẻ gì cho cam. Giữa lúc một người một rắn còn đang từ tốn
ăn bữa sáng của mình, một gói hàng dài ngoằng do sáu con cú mèo liên hợp vận chuyển liền được thả xuống ngay trước mặt Harry.
Trên thực tế, mặc dù chiều hôm qua giáo sư Snape đã dùng hành động
mang tính phá hoại trên diện rộng để xả bớt cơn giận dữ của mình xuống
một mức độ nhất định nào đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhớ rõ vấn đề này.
Mà cũng tại gói hàng đáng ghét vừa nhìn đã biết ngay là cây chổi kia,
cái loại tâm trạng không ổn định này của hắn mới có phản ứng càng thêm
mãnh liệt.
Nếu như nói không biết chuyện Harry gia nhập đội bóng Quidditch, thì
có lẽ mọi người cũng sẽ không nghĩ ra cái thứ tên chổi bay ấy, nhưng cố
tình là, toàn bộ giáo sư Hogwarts đều biết rõ, thậm chí vì nguyên nhân
của nó mà giáo sư Snape còn triệt để bùng nổ một lần. Thế nên, đối với
tin tức sáng nay, cho dù con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm không thèm quan tâm,
nhưng cô vẫn sẽ khắc vào trong đầu, huống chi chuyện này còn là việc lớn mang tính then chốt, có liên quan đến chủ nhân cô nữa chứ!
Nhìn sắc mặt âm u của chủ nhân cô và nụ cười xán lạn trên gương mặt
giáo sư McGonagall tạo thành hai mảng đối lập rõ ràng, con rắn nhỏ Ngụy
Nhiễm bĩu môi —— thực ra, ai chẳng muốn để Nhà mình thắng lợi, đâu phải
chỉ có một mình chủ nhân của cô đâu! Hơn nữa, chủ nhân của cô cũng chỉ
trừ điểm đám sư tử con nhiều hơn chút xíu mà thôi, đằng này giáo sư
McGonagall lại thẳng tay phá vỡ quy định học sinh năm nhất không được có chổi bay và không thể tham gia đội bóng của Hogwarts luôn đó ——
Bởi vậy mới nói, mọi người đều có lòng ích kỷ. Và dĩ nhiên, cho dù
bây giờ cô là một con rắn, nhưng cô cũng có lòng ích kỷ giống như vậy
thôi.
Ăn xong bữa sáng, giáo sư Snape giao con rắn nhỏ cho giáo sư
McGonagall, người có tiết dạy học buổi sáng, còn bản thân hắn thì lại
phải bắt đầu chuẩn bị khóa học nâng cao dành cho học sinh năm thứ bảy
sắp tốt nghiệp(1).
Mỗi khi vào khóa học năm thứ bảy vốn chỉ toàn là tự thân thực hành chế
tác chứ chẳng còn lý thuyết gì để giảng, giáo sư Snape luôn để mặc cho
con rắn cưng của mình đi chơi khắp nơi —— à, đương nhiên hiện tại đã
biến thành giao cô cho người khác đưa đi học rồi.
Ở một phương diện khác, từ khi các giáo sư phát hiện thật ra con rắn
nhỏ Ngụy Nhiễm hẳn là có khả năng nghe hiểu một vài thứ, thì sự nhiệt
tình giảng dạy của bọn họ bèn tăng cao rõ rệt! Ngoài việc bất cứ lúc nào cũng chú ý từng động tác nhỏ của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, bọn họ còn
dành thêm giờ dạy cho cô —— ví dụ như vào khoảng thời gian trống giữa
hai tiết học, các giáo sư đều sẽ làm mẫu một chút để cô quan sát. Tất
nhiên, Ngụy Nhiễm thích nhất vẫn là màn biểu diễn biến hình của giáo sư
McGonagall, đặc biệt là khi bà biến thành mèo, cực kỳ có phong thái của
bà Norris.
Điều đáng tiếc duy nhất là, mỗi lần như thế cô lại chẳng dám hó hé
một câu, bởi cô rất sợ những giáo sư ấy coi cô thành một con thú phép
thuật quái lạ nào đó rồi mang đi mổ xẻ phân tích. Dù sao cô nghe bầy cú
mèo bảo con chuột Scabbers xấu xa kia cũng có thể giao tiếp với loài
chuột thông thường, lỡ như giáo sư McGonagall dưới lốt hóa thú cũng nghe hiểu được lời nói của cô, vậy thì chẳng phải cô sẽ bị bại lộ ư? May mà
thời gian qua cô vẫn chưa nói gì nhiều lắm…
Ngụy Nhiễm vừa vui mừng, vừa nhìn giáo sư McGonagall kết thúc bài
giảng thêm trong tiết học, sau đó rời khỏi phòng, có lẽ là tạm quay về
văn phòng của bà để lấy vài thứ —— dầu sao cũng chẳng có ai dám đến giở
mánh khóe quậy phá trong lớp của giáo sư môn Biến Hình, chủ nhiệm nhà
Gryffindor cả, bởi vì ở một mức độ nào đó mà nói, sự nghiêm túc của giáo sư McGonagall và tính lạnh lùng hà khắc của chủ nhân cô đều khủng bố y
như nhau.
Giữa lúc Ngụy Nhiễm đang cuộn người nhàm chán thử nghiệm xem nên làm
sao để điều động năng lượng phép thuật mà cô căn bản không hề cảm giác
được trong cơ thể, một cậu nhóc tóc đen gầy yếu bỗng vội vã chạy vào,
song khi phát hiện bên trong phòng học không có người, cậu nhóc bèn tỏ
ra hơi nghi hoặc gãi gãi mái đầu bù xù như đống cỏ dại của mình.
Ngụy Nhiễm rung lắc cái đuôi mảnh khảnh nhìn Chúa Cứu Thế đứng trước
mặt, trông thế này thì chắc là cậu nhóc đến tìm giáo sư McGonagall nhỉ?
Vừa vặn hiện giờ ở lớp học không có người nào khác, đúng là thời điểm để giao lưu với Harry một bữa ra trò rồi. Nhưng mà, sực nhớ tới cây chổi
sáng nay khiến chủ nhân của mình cực kỳ khó chịu… Ngụy Nhiễm liền dữ tợn trừng Harry một cái, sau đó mới “xì xì” làm bộ nghi ngờ hỏi: “Mi đang
làm cái gì vậy?”
“Tôi…” Harry kinh ngạc nhìn con rắn nhỏ trên bàn làm việc, nó nhanh
chân bước tới trước cái bàn, kìm lòng không đậu thốt ra Xà ngữ đáp lời:
“Tao tới tìm giáo sư McGonagall, mày, mày có biết giáo sư McGonagall
đang ở đâu không? Ờ, không phải, tao càng muốn hỏi, tại sao mày lại có
thể nói chuyện? Hơn nữa hình như người khác cũng không nghe được, mà sao chỉ có mình tao nghe được?”
“Thứ ta đang nói chính là Xà ngữ, tất cả mọi người đều có thể nghe
được, nhưng mà hình như chỉ có mình mi là nghe hiểu.” Con rắn nhỏ Ngụy
Nhiễm trả lời một cách hết sức nhạt nhẽo, có điều cô vẫn khẽ nghiêng cái đầu be bé, liếc nhìn Harry qua khóe mắt, khinh thường nói: “Thậm chí
đến ta đây cũng được ngài chủ nhân truyền thụ, hiểu biết loại phẩm chất
nói được Xà ngữ rất riêng biệt này đại biểu cho cái gì, tại sao ngay cả
mi cũng không biết hả, thật là ngu ngốc! Mi thật sự có chuẩn bị bài vở
đàng hoàng sao? Ôi chà! Đích thực nên trừ Gryffindor 10 điểm —— vì sự
dốt đặc của Harry Potter.”
“Tao…” Harry ngập ngừng, nhớ đến hôm học tiết Độc Dược đầu tiên sau
khai giảng, về vấn đề mà bản thân nó không thể trả lời, rõ ràng là con
rắn này biết đáp án, nó bỗng nhất thời bắt đầu suy xét, chẳng lẽ đầu óc
của nó không bằng nổi một con rắn thật? Còn nữa, cớ gì giáo sư Snape và
con rắn của thầy lại có một bộ giống y chang nhau như thế, cứ khoái trừ
điểm nó suốt thôi.
Giữa lúc Harry còn đang thắc mắc tứ tung, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lại
thè luỡi ra một chút, tiếp tục xỉa xói móc mỉa: “Lỗ mãng, dễ kích động,
sao ở trên người mi ta chẳng nhòm thấy chút xíu nét đẹp nào mà Hedwig kể mỗi khi nhắc tới mi vậy nhỉ? Mi thực sự không cần tự mình kiểm điểm
chút nào hết hả?”
“Mày…đến cùng là cái gì?” Harry ngây như phỗng nhìn con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, “Làm sao mà…”
Ngụy Nhiễm khinh bỉ ngó Harry, nói thật cô cũng biết đứa bé này đáng
thương, rất đáng để cảm thông, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cái con người
ngay trước mắt sẽ khiến chủ nhân của mình hao phí một khoảng thời gian
dài đi bảo vệ, mà thằng bé còn có khả năng chẳng thèm để ý, cô liền cảm
thấy cực không thoải mái! Cho dù toàn bộ những chuyện này thực sự có lẽ
chỉ là tình tiết từ quyển sách bên trong ký ức của riêng cô ——
“Là sinh vật phép thuật, ta tên Zoey, mi có thể gọi ta như thế.” Ngụy Nhiễm vô cùng đắc ý tự giới thiệu: “Điều ta muốn nói với mi chính là,
nói được Xà ngữ đồng nghĩa với việc có được phẩm chất đặc thù của
Slytherin, tốt nhất là mi nên tìm tư liệu tự mình đọc đi.”
“S..Slytherin?” Harry càng đờ đẫn.
“Hơn nữa còn là đặc trưng chỉ có hậu duệ mang dòng máu Slytherin mới
có được.” Ngụy Nhiễm hơi khoa trương há to cái miệng vốn cũng không lớn
lắm của mình, có điều, loại hành động tượng trưng cho sự nguy hiểm ghim
sâu trong tư tưởng loài người này vẫn dọa Harry sợ tới mức lùi về sau
một bước.
“Hậu..hậu duệ của S..Slytherin?” Harry lui bước xong mới lặp lại lần nữa.
“Cái con chim lòe loẹt chết tiệt kia của Hiệu trưởng Dumbledore cũng
không giống con vẹt bằng mi đâu.” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khẽ nghiêng
đầu.
“Mình giống con vẹt…” Harry lặp lại theo bản năng, sau đó nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào!”
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vụng trộm cười trong lòng, mấy chuyện cỏn con
có thể khiến Harry buồn bực như vầy, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua! Thế
nên, cô vui sướng tiếp tục nói: “Quả thực, hình thể của mi tương đối cao to, phỏng chừng không thể nhét vừa lồng vẹt trong mấy cửa hàng bán thú
cưng —— trừ phi dùng cái lồng cỡ bự hơn, chẳng hạn như, lồng sư tử?”
(1) Khóa học nâng cao: môn Pha chế
Độc dược Nâng cao, là khóa học nâng cao cuối cùng để đạt mức N.E.W.T –
kỳ thi cuối cùng dành cho năm thứ 7 (N.E.W.Ts: Nastily Exhausting
Wizarding Tests, theo bản dịch truyện thì nó là kỳ thi Phù thủy Tận sức, nhưng dịch sát nghĩa gốc thì nó nên được gọi là “Kỳ thi phù thủy gây
mệt mỏỉ khủng khiếp”. Phù thủy Tận sức nghe cứ như học sinh cố gắng phấn đấu kiểu 5 điều Bác dạy, ngoan hiền ra phết. Còn tên gốc thì khai huỵch toẹt bản chất của cuộc thi: vắt khô sức lực tụi học sinh năm thứ 7,
chưa thi thì ná thở với đống kiến thức, ngồi phòng thi nhòm tờ đề thấy
đời như hố đen vũ trụ, thi xong đứa nào đứa nấy ngủm củ tỏi, tất nhiên
là trừ mấy bợn học hành hết sẩy như Hermione.)
Editor: Chuyện về xưng hô:
Harry với Zoey: trong mắt Harry, Zoey
chỉ là một con rắn, xưng mày-tao là hoàn toàn bình thường, cũng giống
như cách cậu nhóc gọi con rắn trong sở thú ở tập 1 vậy.
Zoey với Harry: hiện giờ Zoey là rắn,
hơn nữa mấy màn độc mồm độc miệng của cô nàng thừa kế 100% độ hoàn mỹ
của thầy Snape, cho nên xưng hô giống thầy mới thấy đủ cái sự bới móc
xỉa xói trong từng câu chữ.
Sẽ thay đổi cách xưng hô khi tình huống thay đổi, sao cho phù hợp nhất là ok hehe!
Bạn đang đọc truyện Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.