Q.2 - Chương 47: Trận Đấu Quidditch Đầu Tiên Của Harry Potter (1)
Cây đũa phép mà bà Norris dùng làm quà tặng cho Ngụy Nhiễm, nhưng lại bị cô coi như món đồ chơi ấy cuối cùng vẫn bị giáo sư Snape giao trả
cho Quirrell ngay tại bàn vào giờ ăn trưa. Song song với lúc đưa ra cây
đũa, hắn còn nói một câu cực kỳ lạnh nhạt: “Làm một phù thủy mất đi đũa
phép, giáo sư Quirrell, sinh hoạt cả nửa ngày hôm nay nhất định là gian
nan lắm hả?”
Quirrell nhìn cây đũa, sau khi lắp ba lắp bắp cảm ơn xong, gã mới
duỗi tay ra một cách vô cùng cứng ngắc cầm cây đũa phép của gã về, sau
đó cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Ngược lại là giáo sư Flitwick, ông thầy ấy tuân theo khát vọng tìm
tòi học hỏi bền bỉ của nhà Ravenclaw, tiếp tục hỏi han cẩn thận: “Đũa
phép của giáo sư Quirrell xảy ra vấn đề gì hả? Nhưng mà nếu muốn sửa
đũa, chẳng phải ông Ollivander sẽ càng chuyên nghiệp hơn sao? Severus,
bây giờ anh cũng bắt đầu nghiên cứu những vấn đề liên quan đến đũa phép
luôn rồi hả? Ờ để coi, đũa phép, hình như cũng không nằm trong phạm vi
chuyên dụng của môn Độc Dược, chắc là anh đang bắt đầu nghiên cứu bùa
chú rồi nhỉ? Ái chà, có lẽ chúng ta có thể tìm thời gian trao đổi vài
lĩnh hội tâm đắc…”
Giáo sư Snape nín thinh nhìn ông giáo sư lùn xủn ngay bên cạnh mình,
giật giật khóe miệng một cái, rồi mới miễn cưỡng nói: “Tôi cho rằng tôi
là một Slytherin, không phải Ravenclaw, không có lòng ham học hỏi mạnh
như thế. Cảm ơn ý tốt của thầy.” Hắn vừa thấp giọng đáp, vừa cắt một
miếng thịt bò khá to, đút vô cái mồm đã sớm há rộng chờ sẵn ở một bên
của con rắn nhỏ, từ sau khi con rắn này lớn lên, khẩu vị của nó cũng
tăng theo luôn rồi… Xem ra lần tới phải nhắc kỹ với nhà bếp, lượng thức
ăn ba bữa một ngày của hắn đều phải thêm nhiều vào.
Giáo sư Flitwick thấy đồng nghiệp của mình không có ý định ấy, cho nên cũng không miễn cưỡng nữa, dùng một cái “bùa cắt đứt”(1) nhanh nhẹn chia một khối thịt bò to trên dĩa của ông thành những miếng
nhỏ, tiếp theo lại dùng một cái “bùa bay” chuyển sang một cái dĩa trống, thả tới trước mặt Ngụy Nhiễm, vui vẻ nói: “Coi bộ, hôm nay Zoey đói lắm ha…”
Sau một hồi rối rắm chuyện rốt cuộc hắn nên để cho con thú cưng của
mình chia sẻ bữa trưa với người khác hay hắn nên nhịn đói, cuối cùng
giáo sư Snape vẫn cảm thấy —— nó ăn của người khác một bữa, càng tốt! Mà Ngụy Nhiễm cũng cảm thấy, nếu nói dựa trên tầm vóc cơ thể của chủ nhân
cô và giáo sư Flitwick, thì để ông giáo sư nhỏ thó này ăn ít lại một
chút vẫn tốt hơn nhiều…
Và rồi, một bữa ăn trưa đã kết thúc trong yên bình như thế đấy.
Về phần những cuộc thảo luận liên quan tới cây đũa phép của Quirrell, dưới cái tình trạng gã Quirrell tự mình giấu nhẹm đi và giáo sư Snape
cũng chẳng đồng ý phối hợp gì mấy lúc bấy giờ, chúng bèn tạm thời thoát
ly khỏi tâm điểm chú ý của mọi người —— trên thực tế, Ngụy Nhiễm rất rõ
ràng, ngay trong đêm xảy ra sự việc Hiệu trưởng Dumbledore của bọn họ
cũng đã gọi chủ nhân cô đến để hỏi rõ tình huống rồi! Bây giờ nhìn cái
bộ dạng tươi cười hơ hớ không chút hiếu kỳ của ông cụ, thực sự là khiến
người ta bức bối muốn chết! Thử tưởng tượng xem, nếu như đang ở ngay
trước mặt mọi người, ngài Hiệu trưởng lại bày ra cái vẻ muốn được biết
lắm nhưng ngại đi hỏi, thì nó sẽ là chuyện tuyệt vời cỡ nào cơ chứ! Thực sự là trời không toại lòng “rắn” mà ——
Chẳng là, đến khi trông thấy Quirrell rời khỏi đại sảnh với tướng đi
liêu xiêu lẹo vẹo, cái loại tâm trạng buồn bực này liền từ từ phai
mất —— cô nhớ rồi, có vẻ như mọi vết thương do Fluffy cắn mà thành đều
không bao giờ có thể lành hẳn một cách dễ dàng như vậy đâu! Không biết
Quirrell có tới tìm bà Pomfrey để chữa trị hay không nhỉ? Hoặc là, hắn
dùng một phương pháp bí mật độc nhất vô nhị nào đó để xử lý mấy vết
thương ngoài cũng không chừng? Ôi chà, nếu gã đến văn phòng Độc Dược bàn bạc việc bố trí công tác trị thương cùng với chủ nhân mình, thế thì sẽ
đặc sắc liền cho coi!
Khi chuyện con quỷ khổng lồ và một loạt những sự kiện lung tung loạn
xạ nối đuôi theo sau kết thúc, Ngụy Nhiễm bèn tiếp tục bắt đầu lại lịch
trình học tập của một con rắn nhỏ ở Hogwarts. Tuy nhiên, bây giờ điều
tương đối làm cô hưng phấn chính là, buổi tối mỗi ngày, cô đều có thể
cuộn tròn nằm trên bàn làm việc trong văn phòng —— cũng tức là nằm ngay
trước mắt giáo sư Snape, dùng đuôi quấn lấy cây đũa phép của chủ nhân,
vừa phe phẩy vừa luyện tập thần chú —— tuy rằng mãi cho đến nay cô vẫn
chưa sử dụng thành công dù chỉ là câu thần chú “thắp sáng”(2) đơn giản vô cùng.
Bình thường những lúc như thế, giáo sư Snape đều ngồi tại bàn làm
việc chấm sửa bài tập, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhặt lên cây đũa mà con
rắn nhỏ quấn không chắc nên lăn xuống tới trước mặt hắn, đặt nó trở về
chỗ cái đuôi cho thú cưng của mình. Trên thực tế, giáo sư Độc Dược cũng
không hề sốt ruột với tiến độ hoàn thành việc học phép thuật của con rắn nhỏ, thậm chí khi nhìn thấy con rắn lười này luyện tập chăm chỉ mỗi
ngày, đồng thời mỗi ngày đều tiến bộ hơn bằng tốc độ từ từ tạo ra thêm
vài đốm sáng, hắn còn có thể cổ vũ cho nó nữa…
Đến lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm có thể sử dụng đũa phép làm những đốm
sáng trên chóp đũa tụ tập nhiều hơn một chút, sinh ra luồng sáng kéo dài chỉ trong nháy mắt, thì trận đấu Quidditch đầu tiên của năm học đã
chính thức bắt đầu, hai phe giao đấu lần này chính là kẻ địch lâu năm
của nhau —— Gryffindor và Slytherin.
Sáng sớm tinh mơ, Ngụy Nhiễm lờ đờ thức dậy, bò thẳng một đường từ
phòng ngủ —— từ trên chiếc giường của chủ nhân cô ra ngoài gian phòng
làm việc, vừa nhấc mắt liền trông thấy chủ nhân của mình đang cầm đọc
một quyển sách ghi chép toàn các loại bùa chú bảo hộ —— chẳng lẽ hắn đã
nghi ngờ có người sẽ gây bất lợi cho Harry rồi ư? Mà cũng đúng thôi, hôm đó biểu hiện của Quirrell rõ ràng như vậy, chủ nhân của cô lại là người rất thông minh, không lý nào không nghĩ ra được những tình huống này
cả.
Nhưng mà… Ngụy Nhiễm cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao Dumbledore cũng
rất thông minh lại cứ khư khư không chịu hỗ trợ nhỉ? Chẳng lẽ ông cụ râu bạc ấy cũng là một điển hình ham ăn biếng làm giống cô à?
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, khi phát hiện bản thân cô giờ đã không thể liên hệ những hình tượng nhân vật trong sách trước kia với hiện
thực của thế giới này nữa, cô bèn từ bỏ việc suy nghĩ, dứt khoát bò lên
trên đùi chủ nhân, thè lưỡi rắn, bắt đầu kêu gọi ngài chủ nhân thân ái
của mình —— này này! Ăn sáng thôi nào! Cho dù hắn đang bận việc không
muốn ăn, thì tốt xấu gì cũng nên vừa đút cô ăn rồi vừa đọc sách đi chứ? Ổ bánh mì to như thế, cô thiệt không muốn ngốn hết toàn bộ đâu…
Sau khi một người một rắn dùng xong bữa sáng, giáo sư Snape khoác vào chiếc áo chùng, đặt Ngụy Nhiễm lên bả vai hắn cùng nhau rời khỏi văn
phòng, lúc tới bên dưới khu khán đài sân bóng Quidditch dành cho các
giáo sư, hắn vừa vặn gặp được gã Quirrell đang tiến đến từ một hướng
khác —— cái tướng đi khập khiễng của gã bây giờ đã trở thành một phong
cảnh đặc biệt của trường Hogwarts, rất nhiều học sinh đang suy đoán chắc là bởi vì tính nhát gan quá độ, cộng thêm nỗi sợ khắc sâu sau lần bị
tin về con quỷ khổng lồ dọa té xỉu tạo thành tác dụng phụ, cho nên trên
đường trở về văn phòng gã mới ngã lộn nhào từ bậc thang cao chót vót
xuống!
Bấy giờ Quirrell cũng chú ý đến vị giáo sư mặc bộ đồ đen đứng trước
lối vào ở bên này, khẽ gật đầu, “Thì ra giáo sư Snape cũng tới đây xem
bóng sao?”
Giáo sư Snape bĩu môi, “Hôm nay là trận đấu nhà Slytherin, tôi cho
rằng những người đến theo dõi trận đấu, chí ít thì những người có đầu óc đều biết chuyện này từ sớm rồi.”
Quirrell ngừng một chút, ngờ nghệch cười ha ha, không nói câu nào,
giống như đang ngầm thừa nhận gã thuộc tuýp không có đầu óc vậy.
Giáo sư Snape không tiếp tục nhìn Quirrell nữa, quay đầu đi thẳng lên lầu, chỉ có mình Ngụy Nhiễm vẫn mãi lắc lư cái đầu bé xíu chú ý tới
gương mặt thỉnh thoảng biến hóa vô cùng vặn vẹo của Quirrell —— cô dám
cá rằng, hắn nhất định là đang trù tính chuyện gì đó rất xấu xa!
(1) Bùa cắt đứt: diffindo.
(2) Bùa thắp sáng: lumos.
Bạn đang đọc truyện Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.