Chương 14: Giả Vờ Quen Nhau 6
Vừa đạp chiếc xe đạp
được cha mua thật lâu trước kia, tôi vừa ngáp không ngừng đi tới nhà
Giang Linh. Ngày hôm qua, tôi đọc sách quên luôn cả thời gian, đến tận
ba giờ sáng mới đi ngủ.
"A —— " Lại một cái ngáp thật dài nữa, từ đằng sau người tôi Giang Linh nhảy ra.
"Chào buổi sáng, ngươi thật sự tới!"
"Ừ, không phải Giang Vũ Thần nói bị trẹo chân sao?"
Nói đến chuyện trẹo chân của Giang Vũ Thần, ngay lập tức Giang Linh bật
cười đến mức nước mắt trên khóe mắt cũng sắp trào ra rồi. Cô vỗ bờ vai
tôi: "Tối ngày hôm qua, thực sự cười chết tôi! Tôi ở trong phòng đọc
báo, cha mẹ tôi thì ở phòng khách xem ti vi, đột nhiên nghe thấy một
tiếng loảng xoảng từ phòng tắm truyền ra, cùng với một tiếng thét, hình
như là bị té ở tầng trên, ba người nhà chúng ta nhanh chóng chạy đến
trước cửa phòng tắm, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy Giang Vũ Thần nằm trên
mặt đất, mặc mỗi một cái quần lót, một chiếc dép thì rơi trên bụng nó.
Nhìn bộ dạng đau đớn của nó, cứ như là phụ nữ có thai sắp lâm bồn vậy!
Thật sự làm cho tôi cười bể bụng!”
"Ha ha ha ha —— " Nghe Giang Linh tường thuật lại cảnh tượng kia, tôi cũng không tự chủ được nở nụ cười cùng cô ấy.
Lúc này, phía sau người tôi âm thầm xuất hiện một cánh tay, gắt gao ghìm chặt cổ tôi: "Chị cười cái gì?"
"Này, em muốn ghìm chết Liêm Di sao? Mau buông tay!” Giang Linh đánh Giang Vũ Thần một cái, tiếp theo vội vội vàng vàng nhìn màn hình điện thoại di
động: “Tàu điện ngầm sắp tới rồi! Giang Vũ Thần, em còn không nhanh bỏ
tay ra.” Nói xong, cô dùng tốc độ nhanh như xe lửa chạy trốn.
"Buông tay ra.” Tôi vịn một tay lên chiếc xe đập, một tay còn lại kéo cánh tay Giang Vũ Thần ra.
Cậu ấy cự tuyệt nói: “Không buông, đây là trừng phạt, ai bảo chị và Giang Đại Linh chê cười em!"
Giang Đại Linh? Từ lúc nào cậu ấy đã đặt một cái tên như vậy cho chị mình? Cái tên này còn rất khả ái nha!
"Em mau buông tay ra, không phải nói là chân em bị trẹo sao? Để chị nhìn một chút."
"Được.” Không nghĩ tới cậu ấy lại đáp ứng tôi thoải mái như vậy. Buông tay ra,
Giang Vũ Thần ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe đạp, tôi ngồi chồm hổm
xuống, kéo ống quần cậu ấy lên, chiếc quần màu trắng này còn khá mới,
bên trên còn có logo của hãng Nike.
"Không có máu ứ đọng, cũng không có bị sưng sao?” Tôi dùng ngón trỏ xoa bóp mắt cá chân Giang Vũ Thần: “Còn đau không?"
". . .” Cậu ấy không nói.
Tôi ngẩng đầu, lại lặp lại lời nói của mình một lần nữa: “Có đau không?"
"À? Chị hỏi em sao?” Giang Vũ Thần mở to hai mắt, hỏi lại tôi.
Tôi hỏi cậu ấy tận hai lần mà cậu ấy đều không nghe thấy sao? Mới sáng sớm, chuyện gì làm cho cậu ấy thất thần vậy? Tôi bất đắc dĩ, đành hỏi Giang
Vũ Thần một lần nữa: “Chị dùng ngón tay ấn vào mắt cá chân của em, em có cảm thấy đau không?"
"Đau!” Giang Vũ Thần trả lời như chém sắt.
"Nhưng mà không có máu ứ đọng, cũng không có sưng . . ."
Giang Vũ Thần nghe lời tôi nói, đáy mắt xuất hiện một chút hoảng hốt, cậu ta
kéo ống quần mình xuống: “Chị thì biết cái gì, kiểu này người ta gọi là
nội thương!"
Nội thương! Tôi xấu hổ, té một cái trong phòng tắm
có thể làm cho người ta nội thương sao? Quên đi, không so đo với cậu ta
nữa. Tôi sải bước, ngồi lên xe đạp, quay đầu nhìn Giang Vũ Thần nói:
“Ngồi cho vững, chúng ta đi thôi.
"Giá!"
Một chữ này của cậu ấy hại tôi đạp một cước vào khoảng không, tôi là ngựa sao? Hay chiếc xe đạp này là ngựa?
Săm lốp được chuẩn bị kỹ, cho nên tôi dù phải chở thêm cậu ta cũng không
cảm thấy mệt mỏi, nhưng bởi vì đã nhiều năm tôi không có đạp xe, nên kỹ thuật có chút xuống dốc.
"Chị đừng lung lay nữa có được không?”
Giang Vũ Thần ngồi đằng sau lại một lần nữa lên tiếng kháng nghị: “Ngồi
trên xe đạp của chị thật giống như là ngồi trên thuyền!"
Tôi cũng không muốn như vậy mà, chuyện đạp xe cũng cần có thời gian để thích
nghi, mới sáng sớm tôi cũng không có biện pháp. Phía trước có một cái
giao lộ, chúng tôi phải rẽ phải, đi thẳng cũng có vấn đề, nhưng mà đi
con đường có nhiều trẻ con cũng rất đau đầu.
"Em ngồi cho vững một chút, lát nữa chị sẽ rẽ vào đường có nhiều trẻ em, đừng có ngã đó.”
"Ngồi cho vững?"
"Ừ! Chị muốn rẽ phải."
Tôi nhìn về phía sau, không có xe nào đằng sau xe chúng tôi, tôi nghiêng
tay lái muốn rẽ về bên phải, đúng lúc này có hai cánh tay để lên ngang
hông tôi.
Giật mình, tôi không biết tại sao, ngay lập tức tim
tôi đập thật nhanh, hơn nữa cánh tay Giang Vũ Thần giống như có dòng
điện vậy, làm cho tôi có một loại cảm giác bị điện giật . . .
"A, a, a!” Bởi vì bị thất thần, tay lái trong tay tôi không vững, cuối cùng ngay cả xe và người đều không thể tránh được kết quả ngựa đổ người ngã.
Nằm trên mặt đất, mặt Giang Vũ Thần nhăn tới cực điểm rồi: “Ai —— đau chết
mất! Ngày hôm qua cái mông mới vừa bị tra tấn một trận, hôm nay lại bị
thêm một lần nữa, lần này cái mông cũng muốn nở hoa luôn rồi."
Bản thân tôi không có bị té đau chỗ nào hết, nên tôi vội vàng đứng dậy kéo
Giang Vũ Thần lên. Đứng dật từ trên mặt đất, cậu ấy mới nhớ đến việc
chất vấn tôi: “Chị không phải là cố ý đấy chứ?"
"Đừng vu oan cho người tốt, chị không cố ý."
"Vậy kỹ thuật đi xe đạp của chị cũng không thể kém đến mức độ này đi?"
"Chủ yếu trách nhiệm này là do em đó. Chị bảo em ngồi cho vững, chứ đâu có
bảo em ôm chị đâu?” Nói xong câu này, mặt của tôi bắt đầu nóng lên.
". . .” Bị tôi đùn đẩy trách nhiệm, Giang Vũ Thần một chút cũng không có
tức giận, đột nhiên trở nên rất vui vẻ, nhìn tôi, hỏi: “Hóa ra là vì
vậy, chị là bởi vì bị em ôm một cái nên mới ngã xuống sao?"
"Đúng vậy, là bị em dọa sợ.” Nghĩ đến cảm giác vừa rồi của bản thân mình, tôi hẳn là đã bị Giang Vũ Thần hù thôi, đột nhiên bị người khác ôm ai không bị dọa cho giật mình chứ.
Giang Vũ Thần không tin, tiến thêm một bước chất vấn: “Thật sự là dọa chị sợ sao? Lúc ấy chị có cảm giác gì?"
Tôi cúi đầu, ấp úng không biết nên trả lời như thế nào, lúc này, cứu tinh của tôi xuất hiện.
"Vũ Thần, gần đây cậu và Đại tỷ tỷ này cảm tình tốt như vậy sao? Luôn cùng nhau đến trường nha.” là La Tân.
Từ chỗ ngồi phía sau máy xe, bạn gái La Tân lộ ra khuôn mặt khả ái đáng
yêu, tươi cười hướng về phái hai người bọn tôi ngoắt ngoắt tay: “Hello."
"Chào em.” Tôi xấu hổ cười.
Giang Vũ Thần nhìn thấy hai người kia nhưng không hề có vẻ mặt chào đón, bất
mãn nói với La Tân: “Mấy cậu xuất hiện sao lại không đúng lúc như vậy?"
"Làm sao lại không đúng lúc?"
"Không đúng lúc là không đúng lúc, cứ biết vậy là được rồi!"
La Tân nhìn nét mặt của Giang Vũ Thần không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra
sao, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, là chúng ta xuất hiện không đúng
lúc."
Cô bé chỉ chỉ chiếc xe đạp trên mặt đất, hỏi Giang Vũ Thần: “Vũ Thần, mấy người đi xe đạp tới đây sao?"
"Vậy thì sao?"
"Không sao hết."
Tôi quay đầu lại, nhìn chiếc xe, quả nhiên nó nằm vật xuống trên mặt đất,
bây giờ nó thoạt nhìn cũ kỹ hơn trước. Nhưng mà tính cách của Giang Vũ
Thần là gì cơ chứ, đánh chết cậu ta cũng sẽ không nhân đồ của mình không tốt, cậu ta đỡ chiếc xe dậy, nói: “Xe của chúng tôi thoạt nhìn giống
như thua kém xe nhà khác, nhưng mà tốc độ của nó không hề chậm, xe đạp
này không phải là chiếc xe đạp bình thường, nó là chiếc xe đạp có sức
chiến đấu, là vua trong các loại xe đạp đó."
Ói máu. Còn là chiếc xe đạp có sức chiến đấu, mới vừa không cẩn thận một chút, tay lái đã bị lệch. Nhìn hành động trẻ con của Giang Vũ Thần, tôi ngoại trừ cảm thấy
bất đắc dĩ thì vẫn là bất đắc dĩ.
"Tốc độ củ nó rất nhanh sao?
Vậy chúng ta đua xe đi?” Cô bé đưa chiến thư khiêu chiến với chúng tôi:
“Xem ai tới trường họ trước, bên nào thua thì phải mời bên kia một bữa!"
Giang Vũ Thần gật đầu: “Một lời đã định!” Sau đó cậu ta còn vỗ vỗ lên bả vai La Tân: “Chuẩn bị tiền sẵn cho bạn gái của cậu đi!"
La Tân nhìn bộ dạng tự tin của Giang Vũ Thần, vẻ mặt "Chớ trêu", nói:
“Bình thường, lần nào đánh cuộc cậu cũng thắng, nhưng lần này tôi lại
không nghĩ như vậy, tôi không tin cậu có khả năng đến trường trước bọn
tôi đâu!"
"Vậy sao? Vậy thì thử xem!” Giang Vũ Thần cười mờ ám,
đem tôi kéo đến chỗ ngồi phía sau xe đạp, chính mình ngồi lên "vị trí
lái".
Giang Vũ Thần sẽ chở sao? Chân của cậu ấy không phải bị
trẹo sao? Bây giờ tôi mới hiểu ra, tôi và Giang Linh đều bị thiên phú
diễn trò của Giang Vũ Thần lừa! Xem ra cậu ta học tập nhiều đến mức buồn bực không có chơi đùa, nên khi bắt được tôi liền đùa bỡn không ngừng!
Mặc dù có chút căm tức, nhưng là hiện tại xuống xe đã là chuyện không
thể nào, trận tranh tài đua xe chính thức bắt đầu ——
Giang Vũ
Thần cố gắng xe đạp, nhưng hai tổ vẫn có sự cách biệt rất lớn. Mới bắt
đầu nửa phút, La Tân đã chở bạn gái của mình đi được một đoạn khá xa
rồi.
Tôi ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nắm chặt áo Giang Vũ Thần, bởi vì tương đối dùng sức, áo của cậu ấy đã bị tôi nắm đến mức hiện lên nếp nhăn.
Hành trình đến trường của hai người bọn tôi khác với La
Tân, đi tới phía trước tầm 100m Giang Vũ Thần đột nhiên quẹo vào một cái ngõ nhỏ.
"Ôm em chặt vào, con đường này rất xóc!” Tôi còn chưa
kịp phản ứng, Giang Vũ Thần đã kéo cánh tay của tôi qua đặt lên ngang
hông của cậu ấy.
Một giây kia, linh hồn của tôi thật giống như bị trận xóc nảy xuất ra khỏi thân thể mình, cảm giác này rất kỳ quái,
nhưng là lại có một loại khát vọng, muốn trải nghiệm cái loại cảm giác
này một lần nữa . . .
Lăng lăng, tôi vẫn ôm hông của cậu ấy,
chiếc xe đạp xuyên qua cái ngõ nhỏ xóc nảy này, bên trong đầu tôi thật
giống như xuất hiện rất nhiều thứ, giống như lúc thiết kế thời trang
sinh ra linh cảm vậy. Thật sự là một cảm giác kỳ quái nhưng lại tuyệt
vời.
Đợi đến lúc nghe cậu ta nói chuyện, tôi mới phát hiện ra chúng tôi đã dừng ở trước cổng trường rồi.
Ý thức được có rất nhiều học sinh đang nhìn chúng tôi, tôi lập tức thu
hồi vòng tay đang còn đặt trên hông Giang Vũ Thần lại, từ trên xe nhảy
xuống.
Lúc này, có một chiếc xe máy nhanh như gió xuất hiện bên
phải chùng tôi, hai người ngồi trên xe vẻ mặt có vẻ ngạc nhiên không thể che giấu.
"Như thế nào? Nhớ phải mời chúng tôi một bữa đó!” Giang Vũ Thần đắc ý vênh váo, giơ tay lên xoa đầu tôi.
Động tác này tác động đến thần kinh tôi, lần trước tôi đã cảnh cáo Giang Vũ
Thần không được sờ đầu tôi nữa! Không cho cậu ta mặt mũi, tôi giơ tay
lên kéo bàn tay cậu ta xuống, sau đó đoạt lại xe đạp từ trong tay cậu
ta, bày ra bộ dạng của một bà chị: “Mau vào đi, sắp tới giờ lên lớp
rồi!"
Tâm tình Giang Vũ Thần rất tốt, giống như nở hoa vậy, hướng về phía tôi tạm biệt, rồi nói: “Tuân lệnh!"
Nhìn về phía cổng trường, tôi đang muốn đạp xe rời đi, ai biết được Giang Vũ Thần lại chạy ra, vẻ mặt có chút không yên, nói: “Trên đường nhớ cẩn
thận!"
Từ khi nào thì Giang Vũ Thần đã trở lên dài dòng như vậy rồi?
Tôi không nhịn được, khoát tay: “Biết rồi! Em mau vào học đi!"
Thật là thế đạo thay đổi, chẳng lẽ thời nay đàn ông có xu hướng nữ tính hóa?
Bạn đang đọc truyện Gọi Tôi Là Chị Được Không được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.