Chương 27: Các Ngươi Là Đến Đưa Ngân Phiếu À
Lăng Nhược Huyên nhìn ra đằng sau Duệ Vương, trừ hai tên tùy tùng cũng không còn bất kỳ người nào hay đồ vật nào nữa.
"Chẳng lẽ Vương Gia cũng là đến đưa ngân phiếu sao? Phái cái hạ nhân là được
rồi, hà tất tự mình đến đây, việc này làm cho tiểu nữ thụ sủng nhược
kinh."
"Ngươi còn có thể thụ sủng nhược kinh? Làm sao hôm qua lúc lừa bạc không thấy ngươi sợ nhỉ?" Duệ Vương tức giận nói.
"Việc hôm qua, tiểu nữ cũng chỉ là vì mình đòi công đạo mà thôi, nếu Vương
Gia cảm thấy oan ức, vậy tiểu nữ cũng không đòi cái công đạo này là được rồi." Lăng Nhược Huyên nói xong liền muốn xoay người hồi phủ, Duệ Vương đưa tay cản lại, "Ngân phiếu không có, bạc cũng không có, cái này cho
ngươi, có nó ngươi có thể lấy bạc từ các hiệu đổi tiền ở kinh thành, chờ ngươi lấy đủ hai mươi vạn lượng hoàng kim, bản vương liền lấy lại." Nói xong, liền móc từ trong lòng ra một khối ngọc bội khắc Kỳ Lân Tử Ngọc,
Lăng Nhược Huyên tiếp nhận ngọc bội liền cầm cẩn thận trong tay, Kỳ Lân
trên ngọc bội trông rất sống động, mỉm cười để vào trong tay áo. Duệ
Vương thấy thế giả cả giận nói: "Ngọc bội ngươi lấy rồi, lấy được bạc
liền trả lại cho bản vương, không được làm mất. Biết không?"
"Ngươi yên tâm đi, đây là hai mươi vạn lượng hoàng kim a, bản tiểu thư sẽ giữ cẩn thận." Lăng Nhược Huyên xem thường nói.
Duệ Vương thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, liền xoay người rời đi.
"Vương Gia, ngọc bội Kỳ Lân Tử Ngọc này là lệnh bài để ngài điều động binh mã mà, làm sao lại đưa cho Lăng tiểu thư như vậy."
"Không sao, nàng chỉ nghĩ là đem ra đổi bạc, căn bản không biết đó là binh phù điều động binh mã của bản vương. Tử Ngọc binh phù ở trong tay nàng,
cũng không thể để bất luận người nào biết, từ mai ngươi ở trong bóng tối đi theo nàng, không để cho nàng chịu bất cứ thương tổn gì."
"Vương Gia, chuyện này..." Huyền Băng khổ sở nói.
"Trước tiên ngươi cùng bản vương đi nhà lao, ta muốn đích thân thẩm vấn hai
tên khốn kiếp kia." Trên mặt Duệ Vương xuất hiện thêm một vệt sát khí.
Huyền Băng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể yên lặng đi theo chủ
nhân của mình hướng nhà lao đi đến.
Lao ngục của Thuận Thiên phủ
nha môn cùng các lao ngục khác đều giống nhau như vậy, đều là âm u ẩm
ướt, còn có phạm nhân chịu hành hình thê thảm cùng tiếng quát tháo. Duệ
Vương mang theo Huyền Băng đi tới vị trí nhà lao của Hồ Bác Viễn cùng
Tiêu Thiên Lộc, hai người vừa nhìn thấy chủ nhân của mình đến rồi, tâm
lý khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu, chỉ cần chủ nhân của bọn hắn đến
rồi, vậy bọn họ liền không cần ở cái địa phương tối tăm ngột ngạt này
tiếp tục chờ đợi nữa rồi.
"Tiêu Thiên Lộc, ngươi có biết hay
không bởi vì đồ ngu ngươi, suýt chút nữa bản vương liền bị đồ ngu ngươi
liên lụy tới rồi." Duệ Vương cả giận nói.
"Vương Gia, hạ quan
cũng là vì muốn mở miệng giúp ngài a. Ngài là không biết, Lăng Nhược
Huyên là cái tiểu tiện nhân, ở Tướng phủ gây sóng gió, hại muội muội ta
ngay cả cơ hội để phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ) đều không có, còn có a, nàng lại dám ở trên Kim Điện bảo Hoàng Thượng đồng ý cùng
ngài từ hôn, này không phải làm bẻ mặt ngài sao, ngài đường đường là
Vương Gia, cưới nàng chính là phúc phận của nàng, nàng như vậy lại làm
mất mặt người ta, hạ quan liền giúp ngài hảo hảo giáo huấn nàng một
chút, ai ngờ..." Chưa nói xong, Duệ Vương một cước đạp Tiêu Thiên Lộc
ngã xuống đất, phẫn nộ quát: "Nàng Lăng Nhược Huyên là người của bản
vương, nàng muốn thế nào thì được thế đó, ngươi là thứ gì, lại dám động
nữ nhân bản vương yêu thích, ta xem ngươi là chán sống rồi. Ngươi trở
lại nói cho muội muội ngươi, nếu nàng dám gây sự với Lăng Nhược Huyên,
bản vương liền để Tiêu gia ngươi biến mất khỏi Vân Thường quốc."
Hồ Bác Viễn một bên nhìn Duệ Vương tức giận chưa nguôi cũng không dám mở
miệng nói thêm cái gì, Tiêu Thiên Lộc tự cho là thông minh lại đắc tội
Duệ Vương, hại chính mình cũng thành đồng lõa, từ lời nói vừa rồi của
Duệ Vương có thể rõ ràng, là Duệ Vương rất quan tâm Lăng Nhược Huyên,
bằng không hắn đường đường là một Vương Gia, sao lại bị một tiểu nữ tử
dọa được, cũng may lúc đó không có dụng hình với Lăng Vân Phi, bằng
không Duệ Vương yêu ai yêu cả đường đi, ô sa (mũ ô sa/chức quan) của
mình khó giữ được vẫn là nhẹ, sợ rằng mệnh cũng không còn.
"Hai
người các ngươi tự lo lấy đi, bản vương sẽ cầu Hoàng Thượng khai ân."
Nói xong, vung ống tay áo, cũng không quay đầu lại đi ra đại lao Thuận
Thiên phủ.
Trong thư phòng Kỳ Vương phủ, Kỳ Vương đang cùng thị
vệ thống lĩnh phòng thành của mình Trương Hạ thương nghị chuyện quan
trọng, ngoài cửa ‘coong coong coong’, vài tiếng tiếng gõ cửa vang
lên."Vương Gia, Tàn Phong trở về rồi." Nói chuyện chính là Kỳ quản gia
của vương phủ Trung thúc.
"Ừ, các ngươi đều vào đi." Kỳ Vương trầm giọng nói.
"Vương Gia, sáng sớm hôm nay quản gia của Hồ phủ cùng Tiêu phủ đến đưa ngân
phiếu, Lăng tiểu thư để Xuân Hạ Thu Đông bên người nàng ngồi xe ngựa của nàng cùng hai quản gia của quý phủ đi tới tiền trang, sau đó Duệ Vương
cũng đi tới, hắn đưa cho Lăng tiểu thư một khối ngọc bội, thuộc hạ sợ
Duệ Vương phát hiện, liền cách rất xa, chỉ biết là là một khối ngọc
bội."
"Ồ? Một khối ngọc bội? Chẳng lẽ là ngọc bội Kỳ Lân Tử Ngọc
của hắn. Các ngươi có biết ngọc bội Kỳ Lân Tử Ngọc này là cái gì không?" Kỳ Vương nhìn mọi người trong phòng nói.
Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, "Thuộc hạ không biết." "Lão nô cũng không biết a."
"Ngọc bội Kỳ Lân Tử Ngọc này là binh phù điều động binh mã của Duệ Vương hắn. Bản vương cảm thấy kỳ quái, nếu đúng là ngọc bội Kỳ Lân Tử Ngọc, như
vậy tại sao hắn lại đem vật trọng yếu như vậy đưa cho Huyên đây?" Huyên? Mọi người ở đây sững sờ, ngược lại rõ ràng, xem ra Vương Gia của mình
là coi trọng Lăng đại tiểu thư, lẽ ra nên nhìn ra sớm, từ khi Vương Gia
nhà bọn hắn ngày ấy từ hoàng cung trở lại, bao giờ cũng không có gì liền cười khúc khích, lần này vì sự tình Lăng phủ bận bịu trước bận bịu sau, nói vậy tương lai không xa, vị trí nữ chủ nhân của quý phủ sẽ không
trống không rồi.
"Huyên nhận lấy ngọc bội sao?" Kỳ Vương hơi có vẻ không vui nói.
"Hồi Vương Gia, Lăng tiểu thư nhận lấy ngọc bội, nói là lấy đủ bạc liền trả
lại cho Duệ Vương." Tàn Phong nhìn Kỳ Vương mặt âm tình bất định nhỏ
giọng nói.
"Ừ, cái này còn tạm được, còn Duệ Vương sao?"
"Duệ Vương hắn mang theo Huyền Băng nói là đi đại lao Thuận Thiên phủ, thuộc hạ nhìn bọn họ xác thực hướng đại lao Thuận Thiên phủ đi tới."
"Ừ, bản vương biết rồi. Tàn Phong, ngươi xuống nghỉ ngơi đi, hiện tại bản
vương muốn đi Lăng phủ uống trà." Nói xong tự mình đi ra ngoài...
Bên trong phòng chỉ để lại thị vệ thống lĩnh Trương Hạ, Tàn Phong, Trung
thúc ba người ngẩn người tại đó. Nhìn tấm lưng kia của Vương Gia nhà bọn hắn như vậy trên mặt nhất định mang theo nụ cười, hơn nữa là nụ cười vô cùng cao hứng.
"Trung thúc, Lăng tiểu thư này là thần thánh phương nào a, có thể làm cho Vương Gia chúng ta nhớ thương như thế."
"Ngươi đây phải hỏi hỏi Tàn Phong, ta cũng chưa từng thấy a, bất quá nữ tử có
thể làm cho Vương Gia chúng ta si mê như thế, tất nhiên sẽ không kém."
"Đó là đương nhiên, Lăng tiểu thư là một tuyệt đại giai nhân, Duệ Vương rất hối hận sự tình từ hôn, bất quá Lăng tiểu thư nhất định sẽ trở thành Kỳ Vương phi."
"Ngươi khẳng định như vậy a." Trung thúc trêu ghẹo nói.
"Vâng a, Lăng tiểu thư đối với Vương Gia chúng ta nói chuyện ôn nhu, hơn nữa
Vương Gia lần này cứu đệ đệ của nàng, Lăng tiểu thư trong lòng nhất định rất cảm kích. Lúc trước Duệ Vương từ hôn, buộc Lăng tiểu thư tự sát,
Lăng tiểu thư ở Kim Điện xin chỉ từ hôn, trước mặt mọi người làm cho Duệ Vương mất mặt, vì lẽ đó a, Duệ Vương khẳng định không có cơ hội." Tàn
Phong cười nói, dáng dấp kia so với chính hắn cưới vợ còn hài lòng hơn.
"Tiểu thư, bạc đều thu lại rồi." Tứ đại nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông kêu mấy cái gã sai vặt ôm hòm thở hồng hộc nói.
"Ừ, cực khổ rồi, ta có nấu trà hoa hồng, tự mình rót uống đi, nghỉ một lúc
rồi đem hòm giao cho Tiền ma ma là được rồi." Lăng Nhược Huyên tiếp tục
xem sách thuốc trong tay nói.
Mộng Xuân bốn người rất rõ ràng,
tuy rằng thời gian các nàng theo tiểu thư không lâu bằng Mộ Nhi cùng
Tiền ma ma, thế nhưng tiểu thư cùng Mộ Nhi đối với các nàng tốt như thế, các nàng cũng rất rõ ràng chỉ cần đối với tiểu thư trung tâm là được
rồi, tiểu thư nhà bọn nàng người mỹ tâm thiện, là nữ tử thế gian hiếm
có, có chủ nhân như vậy là phúc khí của các nàng.
"Tiểu thư, Kỳ
Vương đến, đang ở trong phòng đón khách, Tương gia mời người đi qua."
Tiền ma ma giọng nói êm ái đi tới nhìn Lăng Nhược Huyên.
"Kỳ
Vương? Ha ha, ta còn thiếu hắn một ly trà đây. Mộ Nhi bưng trà cụ theo
ta đi tới phòng đón khách." Lăng Nhược Huyên đứng dậy, nhẹ nhàng rũ vạt
áo, bước nhàn nhã hướng phòng đón khách đi đến.
Ngồi trong phòng
khách, Lăng Tương cùng Kỳ vương song song ngồi ở chính vị, Vân Phi ngồi ở một bên, vừa nhìn thấy Lăng Nhược Huyên đi vào Kỳ vương trên mặt liền
hồi hộp.
"Kiến quá Kỳ vương." Lăng Nhược Huyên vô cùng tao nhã thi lễ một cái nói.
"Không cần khách khí như thế, bản vương là đến Lăng phủ đòi trà uống." Kỳ
Vương nhìn Mộ nhi đằng sau Lăng Nhược Huyên bưng trà cụ cười nói.
"Nhược Huyên còn nợ Vương Gia một ly trà đây, hôm nay Nhược Huyên tự mình pha
trà phụng Vương Gia thưởng thức, để báo đáp ân tình Vương Gia cứu trợ
Vân Phi."
"Tốt, bản vương đã sớm nghe nói trà Lăng tiểu thư nấu
vô cùng thơm, hôm nay may mắn được nếm thử trà Lăng tiểu thư nấu thực sự là phúc ba đời a."
Kỳ Vương để Lăng Tương cùng Lăng Vân Phi ngồi ở một bên không khỏi bĩu môi, đường đường là một Vương Gia, vì một ly
trà, mà lấy lòng nữ nhi Tương gia như vậy, nào còn có chút uy nghiêm của Vương Gia đây.
Chỉ thấy Lăng Nhược Huyên ngón tay ngọc nhỏ dài
đem trà cụ bày ra, bạch hạc mộc dục, ô long nhập cung, huyền hồ cao
trùng, xuân phong phất diện, quan công tuần thành, hàn tín điểm binh
(bạn nào học trà đạo chắc hiểu đc, mình ko hiểu) những mấy cái trình tự, động tác vô cùng tao nhã, Kỳ Vương không khỏi nhìn đến xuất thần, mãi
đến tận khi ly trà dâng lên, hương trà xông vào mũi mới phục hồi tinh
thần lại.
Giám thưởng (giám định và thưởng thức) nước trà, thưởng thức như nắng hạn gặp mưa rào "Thực sự là tuyệt phẩm trà thơm. Trà này
là Ngọc Lộ trà sao?" Kỳ Vương vẻ mặt hết sức hài lòng hỏi.
"Đúng, nếu như Vương Gia yêu thích, ta có thể đưa chút cho Vương Gia, như vậy
Vương Gia ở nhà cũng có thể uống Ngọc Lộ trà này rồi." Lăng Nhược Huyên
nhàn nhạt nói.
"Huyên đây là muốn đuổi ta đi sao?" Kỳ Vương bĩu môi bộ dáng oan ức nói. :))))
"Đương nhiên không phải, ân đức Vương Gia đối với Lăng gia, Lăng Nhược Huyên
suốt đời khó quên, Vương Gia muốn tới uống trà có thể bất cứ lúc nào
đến, thế nhưng không phải Vương Gia luôn có công vụ vướng bận không đến
được sao? Cho nên Nhược Huyên nghĩ Vương Gia mang về quý phủ một ít, lúc muốn uống, liền có."
Một bên Lăng Tương cùng Lăng Vân Phi hai
người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xem ra Kỳ Vương
hôm nay tới uống trà là giả, đến xem Lăng Nhược Huyên mới là thật, hắn
lại gọi nàng là Huyên, trong nhà ngoại trừ phụ thân cùng mẫu thân mất
sớm thì còn có ai xưng hô thân mật với nàng như vậy đây.
Lăng
Tương nhìn sự tình trước mắt trong lòng thầm nghĩ, "Sợ là Kỳ Vương này
coi trọng Huyên, bất quá cũng được, không gả cho Duệ Vương gả cho Kỳ
Vương cũng được, ngược lại hướng cùng Duệ Vương vốn là không thích hợp,
lúc trước mẫu phi Duệ Vương cũng không biết sử dụng hoa chiêu gì, lại để tiên hoàng hạ chỉ đem Huyên tứ hôn cho Duệ Vương làm chính phi. Kỳ
Vương lại là bào đệ của đương kim hoàng đế, khẳng định là hướng về hoàng thượng, chính mình được tiên đế giao phó, khỏe mạnh phụ trợ đương kim
hoàng đế, nữ nhi của mình có thể gả cho bào đệ của hoàng thượng, nhất
định là nhân duyên tốt nhất."
Lăng Vân Phi thì lại ngồi ở một bên nhìn Kỳ Vương cùng tỷ tỷ mình pha trò, đột nhiên cảm thấy chính mình vô cùng dư thừa, nghĩ nên đứng dậy rời đi, lại bị Kỳ Vương chặn đường
đi...
Bạn đang đọc truyện Thần Y Quý Nữ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.