Chương 4: Chương 4
Đây là làm sao, đặt mình ở trong sương mù không nhìn thấy rõ đường
đi, sờ sờ về phía trước nhưng là vẫn không nhìn thấy ánh rạng đông.
Thiên Tầm toàn thân đều không có vật che đậy, chân trần vô mục đích
sờ soạng đi về phía trước, mài tóc màu rượu đỏ dài tới thắt lưng ở phía
trước ngực che khuất hai bờ ngực rất tròn, tựa như nàng tiên cá vậy.
Lòng bàn chân lạnh lẽo tới xương, ẩn ẩn nghe thấy một trận lại một trận tiếng kêu thảm thiết.
Nhịn không được chà xát cánh tay, Thiên Tầm cảm giác được hơi thở tử vong.
Đột nhiên, bốn phía sáng bừng lên, Thiên Tầm nhất thời không thích ứng ánh sáng chói mắt này quay đầu lấy hai tay che ánh mắt.
“Vũ Thiên Tầm.”
Nghe thấy có người kêu tên mình, Thiên Tầm buông tay xuống tìm kiếm,
nhưng là lại không nhìn thấy bóng người, quỷ dị như tếh làm cho nàng
nhịn kho6ng được rùng mình vài cái.
“Vũ Thiên Tầm” Lại là một tiếng, nhưng là như cũ tìm không thấy người.
“Phía trên.” Theo âm thanh nọ nhìn phía trên, thế này mới tìm được
chủ nhân thanh âm, một quái vật có hai đầu, rất nhỏ rất nhỏ, chỉ tới mắt cá chân của nàng.
“Ngươi là ai a.” Nhìn yêu quái dưới lòng bàn chân, Thiên Tầm run sợ.
“Chớ sợ, chớ sợ, ta là Tì Hưu, Song Diện Tì Hưu, là người quản lý địa ngục, quản lý dương gian.
“Song Diện Tì Hưu?!” Qủa lý âm phủ không phải là Diêm Vương cùng cái
gì Địa Tàng Bồ Tát sao? Như thế nào lại thành Tì Hưu, nàng hiện tại là ở âm phủ sao?
“Vũ Thiên Tầm, mạng của ngươi không phải ở thế kỷ hai mươi mốt, mà là ở Huyên Ngự vương triều hai ngàn năm trước, hồn phách của ngươi chỉ ký
túc ở thế kỷ hai mươi mốt, hiện tại, thời gian đã đến, ngươi phải trở về nơi của ngươi đi, chỉ có nơi đó, ngươi mới có thể đem sinh mệnh kéo
dài, tại đó, co cửa ải thật khó khăn chờ ngươi, nếu qua được, ngươi có
thể tìm được tình yêu định mệnh của mình, nếu không qua được, chờ đợi
ngươi chính là cái chết, ngàn dặm hàn băng theo gió chuyển, âm dương hai cửa đang chờ ngươi đi, sinh củng đi, tử cũng đi, sinh tử cũng đi. Đi
thôi, đi đến nơi đang chờ ngươi, hiện tại, ta sẽ lấy đi trí nhớ kiếp
trước của ngươi, trọng sinh sau này, ngươi chỉ cần nhớ rõ, ngươi tên Vũ
Thiên Tầm –” Nói chuyện với mặt Tì Hưu bên phải, lại không chú ý tới Tì
Hưu bên trái, chính là phun khí, đem Thiên Tầm đưa đến một thế giới
khác, Thiên Tầm chỉ cảm thấy lập tức thoát ly khỏi cơ thể.
Mất đi ý thức
Huyền Ngự vương truyền tháng bảy, năm ba mươi bảy, Dạ vương Phương
Quyết Dạ vừa đánh lui quân Tố Lập Quốc, ba mươi vạn đại quân dưới trướng khải hoàn mà về.
Kinh đô — Trong Tuyên Thành, toàn dân chúng ra khỏi thành đón chào.
Trên đường, đám đông bắt đầu khởi động, náo nhiệt phi phàm.
Phượng Quyết Dạ cùng quân tướng sĩ người người tư tếh oai hùng hiên ngang, hào khí đầy trời.
Nguyên cùng Thiên Tử võ tư, bỉ người nào tai hiên cùng hi, những lời này, dùng ở trên người bọn họ là thích hợp nhất.
Ba mươi vạn đại quân cưởi thiết kỵ bước vào Tuyên Thành, suốt hơn một năm, cuộc sống ngoài biên ngoại đã làm cho khả năng của bọn họ cao vô
cùng, toàn thân đều tản ra khí pháo khiếp người.
Đầu lĩnh quân đội cưỡi mã đỏ đậm đó là Dạ Vương — Phượng Quyết Dạ.
Dân gian, nghe đồn về Phượng Quyết Dạ rất nhiều.
Truyền thuyết, hắn cưới ba vị vương phi, nhưng là người người đều chết trong đêm tân hôn.
Truyền thuyết, hắn có diện mạo tuyệt thế, sắc đẹp mị hoặc, nhưng mà có một trái tim tàn bạo lãnh khốc
Truyền thuyết, thân hắn vì trúng kịch độc nếu muốn sống sót phải uống hết máu huyết người mà hắn yêu thương, chỉ vì, nàng là dược người hi
hữu hiếm thấy, huyết trên người có thể giải trăm ngàn loại độc
Bất quá, vô luận nghe đồn như thế nào, hắn, đều là anh hùng của Huyên Ngự vương triều.
Phượng Quyết Dạ cưỡi đại mã màu đỏ đậm, đầu đội kim khôi ngự ban,
dưới ánh mặt trời chói chan, quang mang chiếu rọi khắp nơi, khôi giáp
kim cương cực đại lại hiên ngang thân hình.
Hiên Viên cánh tay dài nắm lấy dây cương, mặc trường bào màu đen ở
trên yên ngựa, áo choàng trên khôi giáp tung bay bừa bãi theo gió, giống như ma chủ trên thiên thượng, thật sự là thái tuế thần của nhân gian,
nam nhân này, là bá chủ trời sinh.
“Dạ vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Dạ vương thiên tuế
thiên tuế thiên thiên tuế, Dạ vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” Một khắc khi ba mươi vạn thiết kỵ bước vào Tuyên Thành, toàn dân chúng
tranh tướng quỳ nghênh.
Gương mặt mang theo mị hoặc, một đôi mắt phượng bắn ra hàn tinh, bộ
ngực rộng rãi, có oai phong vạn người khó địch lại, chí khí cốt kiện cân cường, giống như Hám Thiên sư tử hạ xuống từ đám mây.
Bên trong đoàn người, một thân hình nữ tử kiều nhỏ bị bảo hộ chặt chẽ dưới thân nam nhân: “Hiên đại ca, người ở đây thiệt nhiều, chúng ta về
nhà đi.” Bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo nam nhân, sợ lạc mất.
“Đợi chút Tầm nhi, phải thấy được Dạ vương đã.” Dạ vương này là đại
anh hùng trong lòng dân chúng, không thấy phong thái hắn một chút như
thế nào rời đi được. “Mau nhìn, Dạ vương.”
“Nhưng là người thiệt nhiều.” Nhíu chặt dôi mi xinh đẹp tuyệt trần,
theo phương hướng Hiên Nghĩa chỉ nhìn lại, chống lại một đôi hàn mâu,
hiện tại tuy là ngày hè ánh nắng chói chang, nhưng là trên người nam
nhân kia tản ra khí giống như màu đông khắc nghiệt, chung quanh dòng khí lạnh lẽo đủ để cho nàng nhận định hắn là nam tử lạnh lùng, xem liếc mắt một cái làm nàng không khỏi rùng mình.
“Sơ nhi?!” Phượng Quyết Dạ nha nha tự nói, hắn vừa rồi rõ ràng nhìn
thấy Sơ nhi, liếc mắt thấy người quen thuộc, Phượng Quyết Dạ mừng như
điên, trường tiên vung lên, giục ngựa chạy như điên tìm kiếm thân ảnh
quen thuộc từ trong đám người, nhưng là mặc chi hắn tìm kiếm như thế nào cũng không gặp.
Ưng mâu lợi hại lại nhìn về phía đám người quỳ xuống, như cũ không thấy giai nhân.
“Vương gia, ngài làm sao vậy?!” Phó tướng sĩ Tùy Doanh cưỡi ngựa đuổi kịp Phượng Quyết Dạ, trong mắt phó tướng đầy nghi hoặc cùng khó hiểu
“Vương gia, người vừa nhìn thấy cái gì?”
“Tầm nhi, đợi ta với.” Hiên Nghĩa quay đầu nhìn vị trí bên người không thấy liền xoày người tìm kiếm.
“Phó tướng.” Tuấn mi nhíu chặt, Phượng Quyết Dạ vẻ mặt nguyên bản
buộc chặt thoáng lỏng rời ra. “Thay bổn vương hướng hắn hỏi thăm người
trong miệng hắn, ba cnah giờ sau đến vương phủ hồi báo.”
Tầm nhi?! Tên của nàng sao? Không phải Sơ nhi vì sao giống nàng như
vậy, vố luận có phải Sơ nhi hay không, khuôn mặt kia, hắn phải có nàng.
Dạ vương phủ.
Dạ vương phủ này không giống biệt thự xa hoa lộng lẫy khác, mà là u
nhã đến cực điểm, chỉ là bên ngoài cửa trồng rất nhiều hoa hải đường cao nãh tuyệt mĩ cùng hoa lan khéo léo thanh lịch, chỉ biết là người trồng
hoa tao nhã lịch sự thế nào.
Hoa hải đường từ xưa đã được khen là “Hoa thần tiên.”, bình thường
trừ bỏ hoa ngọc lan có thể cùng nó xứng đôi, cũng chỉ có mẫu đơn, nó
hương khí mê người, nhất là sau cơn mưa tỏa mùi hương thơm ngát, hoa
diễm mĩ khó có thể miêu tả, liền ngay cả Đường Minh Hoàng cũng đem Dương Qúy Phi so sáng với hải đường.
Ngọc lan cùng hải đường so sáng với nhau hơn một phần thanh nhã thiếu một phần xinh đẹp.
Hoa nhỏ màu trắng kia thường nở rộ khiến người sợ hãi kêu đẹp, không
chỉ vì nó khác biệt nó còn có thanh u, nó không tham ca ngợi, cũng không hy vọng xa vời yêu say đắm, chỉ cần trong nháy mắt làm cho người ta
nghỉ chân, tuy là trang nhã, nhưng có rất nhiều nét đẹp nội tâm.
Loại hoa này không biết là người phương nào, chỉ cần nhìn một cách
đơn thuần, chỉ cần biết chúng nó vẫn cần người dốc lòng che chở.
Một năm lẽ ba tháng, rời đi khỏi nơi này một năm lẻ ba tháng. Sau khi Sơ nhi chết nữa năm hắn liền rời đi chiến trướng giết địch, nháy mắt
liền qua đi hơn một năm, thời gian chính là như vậy bất tri bất giác
trôi qua thật nhanh.
Một cái xoay người lưu loát, sau đó lập tức nhảy xuống, đi đến một
gốc cây ngọc lan, yêu thương say đắm nhìn đóa hoa thanh lịch, mềm mại
vuốt ve giống như tình nhân: “Thanh Sơ, ta đã trở về.” Chỉ là như vậy,
nhưng là đã chứa thâm tình thiên ngôn vạn ngữ không nói hết.
Lại một năm hoa nở, nhưng là giai nhân không có, đem đóa hoa ngọc lan để vào mũi ngửi lấy, hương vị này, rất giống trên người Sơ nhi, nhìn về phái sau, đột nhiên, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên trợn to, trong mắt lạnh lẽo đến tận xương.
Hoa rụng, bất đắc dĩ bay trong không trung.
“Phượng Ninh!!!” Bạo rống một tie6ng`, khiến màng tai người sinh sôi
đau, không khí chung quanh tất cả đều đông kết cứng lại, cả người bị hàn khí bao phủ, hãi dị giống như Satan.
Chổ rễ cây, nơi nơi đều là bột phấn màu xám, gió hơi hơi thổi lên,
bột phấn theo gió bay lên không trung, ở trong không trung ngưng tụ
thành một mảng sương mù màu xám.
Bột phấn màu xám bay chung quanh, Phượng Quyết Dạ vội vàng cởi áo
choàng đỏ thẳm trên người, trên gương mặt lạnh lùng l1uc này tràn đầy lo lắng cùng luống cuống.
“Vương gia, ngài đã trở về, Vương gia.” Quản gia vương phủ vội vàng
đi tới, nhìn thấy bột phấn màu xám đầy trời, nguyên bản khuôn mặt còn
tràn ngập vui sướng, lập tức bao trùm một mảng tịch mịch. “Như thế nào,
sao lại như vậy, Vương gia. Vương gia nô tài đáng chết, nô tài đáng
chết, Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng a.”
Bắt lấy kim khôi trên đầu, lập tức đem áo choàng rút xuống, hắn, thế
nhưng không có thúc phát, nam nhân này vóc dáng còn đẹp hơn so với nữ
nhân.
Đem bột màu xám bên trong áo choàng ngã vào bên trong khôi giáp,
thanh âm lạnh lùng tuyệt tình mang theo cương nghị tràn ra. “Ngươi đâu,
dưa hắn đi xuống, trượng tễ!!!” Lời nói vô tình khiến người nghe mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng, Phượng Ninh cả người mềm nhũn nằm úp sấp trên mặt
đất.
Đem kim khôi cùng áo choàng tự tay bao trụ, đem đất một lần nữa đào lên đem bột phấn màu xám nhập vào rễ hoa ngọc lan.
“Vương gia, khim khôi là vật do thánh thượng ban tặng, ngài cứ như
vậy dùng để tro cốt của Thanh Sơ cô nương, nếu người có ác ý đồn dến tai thánh thượng, nhất định ngài sẽ mang tội bất kính a!!”
“Sơ nhi sinh tiền rất yêu hoa ngọc lan, sau khi hôn mê nàng nguyện
lòng ở dưới tàng cây, chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện nho nhỏ của nàng bổn
vương cũng không hoàn thành sao? Kim khôi là do thánh thượng ban tặng,
đại biểu cho chính bổn vương, đem nó cùng tro cốt Sơ nhi an táng, cũng
cấp cho nàng cùng bổn vương ở cùng một chổ, nếu có người ác ý truyền bá, như vậy, bổn vương sẽ khiến cho hắn vạn kiếp bất phục.”
Tro cốt Sơ nhi như thế nào bị người đào ra, nếu cho hắn biết là ai, hắn sẽ làm cho người nọ chết không có chổ chôn!!!
“Vươn gia, Vương gia ngài rốt cục cũng đã trở về, đã hơn một năm, Thần Hi rất nhớ người.”
“Vương gia, đã hơn một năm rồi, Phi Yên ngày nhớ đêm mong, ngàn đêm
cầu nguyện đem người cấp trở lại, Vương gia, Phi Yên rất nhớ người.”
“Vương gia, còn có Xuy nhi, Xuy nhi cũng rất nhớ ngươi.”
Phượng Quyết Dạ chân còn chưa đi đến cửa, một đoàn sủng cơ ái thiếp
của hắn, oanh oanh yến yến sớm đã khóc đến khiến người nhìn thấy rất
thương tiếc.
Nhìn ái thiếp xinh đẹp trước mắt khóc nức nở, Phượng Quyết Dạ cảm
thấy trầm xuống. “Một màn đều vì bổ vương khóc tang sao? Một năm không
thấy, các ái thiếp càng thêm xinh đẹp động lòng người, bất quá, lại
không động đế tâm của bổn vương.”Đám nữ nhân này cư nhiên dám đem tro
cốt của Sơ nhi ra ngoài, quả thực đáng chết.
Thanh âm Phượng Quyết Dạ tuy là không lớn, nhưng là lại giống như từ mười tám tầng địa ngục truyền đến.
“Vương, Vương gia?” Xuy nhi giật mình, thế này mới chú ý tới sự tức giận trên mặt Phượng Quyết Dạ.
Nàng không rõ, Vương gia xuất chinh hơn một năm trở về sau lại có biểu tình như vậy.
Bạn đang đọc truyện Qủy Y Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.