Chương 13: Vô Cùng Nhục Nhã
Sáng hôm sau, ánh mặt trời hửng đông, làn gió ban mai của một ngày mới thật mát…..Hải Lam ngái ngủ vươn tay sang bên thì bỗng hụt hẫng. Người bên cạnh rời giường từ lúc nào không biết.
Cô quấn chăn ngồi dậy hoài nghi. Tối hôm qua, cô rất muốn hỏi anh rốt
cục Nguyệt Lan và anh là quan hệ gì??? Rất muốn đá anh xuống giường cho
xong…
Rồi cô lại lười biếng nằm trên giường nghĩ về chuyện tối qua. Cô rất mơ
hồ không rõ mình đối với anh là gì? Chẳng phải chỉ là hai người không
tình cảm nam nữ mà tiến tới hôn nhân thôi sao? Nhưng sao cô lại thấy
thắt đắng lòng khi nghe anh gọi tên người con gái khác? Cô thật không
hiểu được trái tim mình giờ đang nghĩ gì? cô có tình cảm với anh ư?
Không thể nào, cô và anh chỉ gặp nhau có một tháng, bọn họ suốt ngày đấu khẩu với nhau thì lấy đâu ra tình cảm, ngoài việc họ ngủ chung với
nhau thì chẳng có tình yêu gì hết. Người cô yêu là Phùng Lập Nguyên. Mãi mãi là như thế….Hải Lam cứ thế tự kỷ lắc đầu một mình trên cái gối êm.
Đến giờ ăn cơm cũng không thấy Doãn Minh Phong về, cô gọi điện thì anh
không nghe máy. Hải Lam phần thức ăn cho anh rồi đi vào phòng ngủ. Cô đã ở nhà anh một tuần, cũng nên về thôi. Hải Lam chỉ viết một mẩu giấy để
lại cho anh rồi sách túi quần áo bước ra cửa….
.........
Trong phòng làm việc, Doãn Minh Phong hãy còn dư âm của rượu nên đầu vẫn còn choáng váng. Anh tựa đầu vào ghế, để tay tựa sau gáy mà thở dài.
Giá như cô ấy đừng xuất hiện lúc này thì hay biết mấy….. Nhớ năm xưa cô
nói lời chia tay vô tình làm anh không sao quên được. Anh có nên quên
cô đi để mà toàn tâm toàn ý với Hải Lam không???
“Cô Lâm xin dừng bước, để tôi báo với giám đốc đã…cô Lâm…” thư ký mặc dù ra sức cản Lâm Nguyệt Lan nhưng cô ta không để ý vẫn cố tình đẩy cửa
đi vào
“Phong…” giọng nói nhẹ như nước của Lâm Nguyệt Lan vang lên
“giám đốc tôi đã cố ngăn cô ấy nhưng…” thư ký sợ hãi không nói lên lời
Doãn Minh Phong thấy Lâm Nguyệt Lan tự tiện xông vào nơi làm việc của
mình thì cảm thấy khó chịu. Anh nhìn chằm chằm cô ta nhưng lại nói với
thư ký “ được rồi, cô ra ngoài đi…”
Ngay khi cánh cửa đóng lại Lâm Nguyệt Lan đỏng đảnh uốn uốn thân hình
bốc lửa của cô ta tiến sát tới bàn làm việc của Minh Phong “Phong, sao
mấy hôm nay anh toàn tránh mặt em…anh vẫn còn để ý chuyện cũ sao? Người
ta sai rồi mà..”.
“Nguyệt Lan, anh không hiểu em đang nói gì???? Đây là công ty em nên giữ ý một chút…” anh gỡ bàn tay thon mảnh đang sàm sỡ trên các nút áo mình
ra khỏi người . Khuôn mặt lãnh khốc không một tia tình cảm nhìn cô ta cố ý tỏ vẻ chán ghét…..
“Phong….” Nhìn anh lạnh nhạt như người chưa từng quen biết làm Lâm Nguyệt Lan đỏ hoe đôi mắt vờ tủi thân.
“Em tìm anh có chuyện gì? Anh nhớ không nhầm thì giữa hai chúng ta không còn gì để nói không phải sao?” anh vẫn như cũ, vẫn dùng bộ mặt lạnh
lùng cực điểm tiếp chuyện với cô. Anh đang cố gắng để xóa bỏ hình bóng cô trong trí nhớ mình thì cô lại cứ xuất hiện đường đột đánh bại sự
quyết tâm của anh. Xem ra anh nên mạnh tay mới được..dù sao anh cũng sắp cưới Hải Lam, anh không thể một lúc mà bắt cá hai tay. Như thế quá
không công bằng với Hải Lam, cô ấy vô tội…
“Phong…anh sao lại vô tình đến vậy??? chẳng lẽ anh có người khác rồi
sao?” cô ta vẫn không ngừng bỏ cuộc, lại một lần nữa tiến sát hơn
“đúng vậy. anh sắp kết hôn. Và anh rất yêu cô ấy. anh rất hy vong sẽ
nhận được lời chúc mừng hạnh phúc từ em....” Minh Phong không còn đủ
kiên nhẫn ngồi đây tán những chuyện không đâu. Anh đẩy cô ta ra, tao nhã đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài..
“là Trịnh Hải Lam sao??? Là cô đấy có đúng không???” Lâm Nguyệt Lan cố giữ vẻ mặt thánh thiện hỏi anh
“…………” Minh Phong dừng bước, mặt không ngoảnh lại cũng chẳng nói một câu gì. Rất nhanh sau đó anh cất đôi chân dài rời khỏi văn phòng…
“aaaa” ngay khi cánh cửa đóng lại lần thứ hai, Lâm Nguyệt Lan điên cuồng không tiếc tiền quăng cái túi hàng hiệu đắt giá xuống sàn. Khuôn mặt cô đỏ ngầu, nghiến răng nghiên lợi nhìn cánh cửa anh vừa bước ra. Tại sao lại là Trịnh Hải Lam??? Nếu là một người con gái khác thì cô còn có thể suy nghĩ lại mà rút lui nhưng đằng này lại là Trịnh Hải Lam…Cái tên mà
suốt tám năm qua cô không ngày nào không nhớ đên…Tại sao cái gì cũng
giành hết cho Trinh Hải Lam…Năm xưa ba cô ta cướp mất công ty của nhà
cô, hại cha mẹ cô uất ức phải tự tử. Cô ta có tất cả còn cô tay trắng
phải rời bỏ quê hương….ông trời sao lại bất công với cô quá vậy…aaaaa
“Trịnh Hải Lam, Trịnh Hải Lam,…..gừ” Lâm Nguyệt Lan đứng một mình trong
phòng của Doãn Minh Phong mà gầm gừ cái tên kia trong nõi uất hận, căm
tức cùng cực….
Đứng trước công biệt thự Trịnh gia
không biết bao lâu nhưng Phùng Lập Nguyên vẫn rất kiên trì. Đây đã ngày
thứ 4 anh ta tới đây. Người quản gia nhìn thấy anh ta ngày nào cũng
tới thì rất ái ngại, khuyên ngăn thế nào cũng không được….
“bạn trẻ này…anh đừng phí công nữa, lão gia nhà chúng tôi không có nhà đâu. Anh về đi..”
“Xin bác hãy nói với ông ấy là có Phùng Lập Nguyên đến gặp. Cháu biết là ông ấy đang ở trong đó, bác làm ơn giúp cháu một lần nữa” Phùng Lập
Nguyệt cứng rắn không chịu lùi bước. anh ta nhất định phải gặp bằng được ông Minh không thì ngày nào anh ta cũng tới đây đứng đến khi gặp được
thì mới thôi…
“haiz…..cậu đừng làm khó tôi…cậu xem nếu lão gia muốn gặp thì đã không
để cậu đứng đây mấy ngày hôm nay…thôi cậu về đi…” người quản gia cố sức
thêm một lần cuối
“Không, cháu sẽ vẫn đứng đây, bác làm ơn nói giúp cháu một lần cuối này
thôi cũng được” Phùng Lập Nguyên bám hai tay vào cánh cổng mạ vàng cầu
xin.
“haiz..cậu này thật là…thôi được, coi như tôi làm phước…nhưng nếu lão
gia không muốn gặp cậu thì cậu phải về đấy, đừng ngày nào cũng đến đây
đứng như vậy” người quản gia thật sự thương cho người thanh niên này.
Không rõ anh ta có việc gì mà phải khổ cực như vậy…haiz
Một lát sau
“cậu vào đi…lão gia đang ngồi trong phòng khách đấy…” quản gia cũng phải mừng thay cho cậu ta.
“vâng, cháu cảm ơn bác…” Phùng Lập Nguyên mừng như điên
………………
“dạ, cháu chào bác, cháu là Phùng…….” Phùng Lập Nguyên rất lễ phép
“không cần giới thiệu, nói đi, tìm tôi có việc gì?” ông Minh thậm chí
còn không mời anh ta ngồi xuống mà bẻ gãy ngay màn chào hỏi kia
“cháu..cháu đến đây là muốn xin bác đồng ý cho cháu và Hải Lam được ở
bên nhau. Cháu là thực tâm yêu cô ấy…cháu xin bác đấy ạ” Phùng Lập
Nguyên rất sợ ông Minh không cho mình thời gian để trình bày nên nóng
vội đi vào mục đích chính anh ta tới đây…
“thực tâm???haha…Phùng Lập Nguyên…cậu là thực tâm yêu con gái tôi hay
thực tâm yêu tiền của tôi. Hừ. Cậu nghĩ là mình có thể qua mặt được lão
già này sao. Cậu nên nhớ tôi ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm đấy.....gừ...” ông Minh nhếch miệng đứng lên vạch trần ý đồ xấu xa của Phùng Lập
Nguyên. Tưởng chỉ vài ba câu nói yêu thương con gái ông là nghĩ ông dễ
dàng tin sao? Ông ta sống đã hơn 50 tuổi, chẳng lẽ còn chưa nếm qua cái
gọi là tham lam tiền bạc của con người sao? Đời người có lẽ đáng sợ nhất chính là lòng tham vô đáy….
“không có. Cháu chưa hề dám nghĩ đến cái đó. Cháu thực lòng với Lam
Lam. Xin bác hãy tác thành cho bọn cháu” Phùng Lập Nguyên không nghĩ lão gìa này lại khó đối phó với vậy. xem ra anh ta quá coi nhẹ ông ta .…
“chưa hề??? haha….Phùng Lập Nguyên…cậu còn non lắm. Hãy soi gương mà
nhìn lại mình đi. Xem xem ánh mắt khát tiền đang hiện rõ trên khuôn mặt
cậu kia kìa. Haha” ông Minh đến là buồn cười cho cái yêu thật lòng của
cậu ta.
“bác….cháu phải làm gì để bác mới tin tưởng cháu…cháu rất yêu Lam, cháu
không thể sống thiếu cô ấy..cháu….” Phùng Lập Nguyên ngoan cố tới cùng.
Anh ta mất công đợi bao nhiêu ngày, không thể tay không ra về được.
“Đủ rồi. Ta nói lại một lần nữa cho cậu biết, đừng có mơ tưởng gì đến
con gái ta. Cậu nên biết thân biết phận một chút. Đừng đứng đây mà mơ
cóc ghẻ biến thành phượng hoàng.HỪ...” ông Minh hất tung món quà mà
Phùng Lập Nguyên mang đến, tức giận bỏ lên phòng.
Phùng Lập Nguyên nhìn chằm chằm vào túi quà của mình rồi ngầng mặt nhìn
ông Minh bỏ đi. Anh ta nuốt liên hồi nỗi nhục nhã vào trong cổ họng. Đôi mắt tối sầm như đòi mạng người cố không để cho nước mắt trào ra. Hai
tay nắm thành quyền, bộ rằng trắng muốt được anh ta bày ra rất đáng
sợ.........
………………………
Phùng Lập Nguyên đùng đùng bỏ ra về trong sự nhục nhã vô biên. Mặt anh ta hầm hầm như thần sét đang nổi sấm chớp
“a”
Hải Lam ôm cái vai bị người khác vô ý đụng vào mà kêu lên. Cô quay lại
định mắng cho cái tên quá quắt kia một trận, đâm phải người ta không
xin lỗi lấy một câu cứ thế bỏ đi thì nhận ra đó là Phùng Lập Nguyên
“Lập Nguyên”
Phùng Lập Nguyên vẫn mặt hầm hầm bước đi mặc kệ có người gọi tên anh ta
Hải Lam vội chạy theo túm lấy cánh tay anh “ Lập Ngyên, anh sao vậy??? “
“bỏ ra” Phùng Lập Ngyên không thèm để ý đến đấy là Trịnh Hải Lam mà hất mạnh cô ngã xuống đường, tiếp tục đi nhanh hơn
“a” Hải Lam lại kêu đau lần nữa . Lần này xem ra cô dính đòn không nhẹ….
Cô vừa bước vào nhà liền thấy lăn lốc những quả táo nằm lổm nhổm trên sàn gỗ phòng khách thì hơi ngạc nhiên. Chuyện gì đây???
“Gì Hương, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ??? Sao táo lại nằm hết xuống sàn thế này” Hải Lam không hiểu nhìn bà Hương
“cái này….” Bà hương ấp úng không biết nói thế nào
“là ba hất chúng xuống đấy. bà Hương, mau dọn đống rác này vất đi. Nhớ
lau sạch sàn nhà một chút. Tôi không muốn những thứ rác rưởi này lưu lại mùi trên đó”
“vâng thưa lão gia”
“con về rồi sao???Thế nào, cãi nhau với Minh Phong hay sao mà bỏ về
đây???” ông Minh vừa nãy còn khó chịu với đống táo giờ đã quay ra mà
trêu chọc Hải Lam
“ba….con gái còn chưa lấy chồng…mà sao ba đã vội hất đổ đi thế???” khuôn mặt Hải Lam ngượng ngùng đỏ như gấc chín cây
“haha…xem con kìa….haha” ông Minh vui vẻ trở lại khi nói chuyện cùng con gái
Hải Lam nhìn ba cười cũng thấy hạnh phúc lên nhưng cô chợt nhớ đến Phùng Lập Nguyên đi ra từ hướng nhà mình bèn hỏi ông Minh “ba,vừa rồi là Lập
Nguyên đến đây ạ”. Nếu đúng thế thì chỗ táo kia là…..và ba cô và anh
đã…..
“con nhìn thấy nó rồi. Thằng đó cũng thật dày mặt, dám đến yêu cầu ba
mau mau gả con cho nó. Hừ. Nó biết ba muốn con lấy Minh Phong, sợ mất
gia tài nhà mình nên vội vội vàng vàng đến đây van xin ta. Đúng là thằng lòng dạ nham hiểm” nhắc đến Phùng Lập Nguyên cơn tức lại bốc lên hồng
hộc trong ông
Vậy là đã rõ, chẳng trách vừa nãy Lập Nguyên lại nóng giận đến vậy….”ba, ba thật quá đáng. Anh ấy làm gì mà ba lại đối xử với người ta như vậy?”
“ba quá đáng chỗ nào. Nó lòng dạ tham lam, tâm địa đen tối. Ba là đang
bảo vệ con, con lại đi nói giúp cho người ngoài sao?” ông Minh bất mãn
trước Hải Lam. Ông tốn bao công nuôi nó lớn hóa ra không bằng cái thằng ở tận đâu đâu ......
“ba, xin ba đừng làm khó anh ấy được không. Con chẳng phải đồng ý lấy
Minh Phong rồi sao??? Ba còn muốn thế nào mới vừa lòng…” Hải Lam thấy
thương cho Lập Nguyên mà khóc rống lên. Cô đã từ bỏ hạnh phúc của mình
vì ông sao ông không hiểu cho cô vậy….
“được rồi…con đừng có hơi một cái là lấy nước mắt ra oán trách ông già này. Thôi lên nhà thay đồ rồi xuống ăn cơm”
Hải Lam không nói gì, mếu máo xách túi đồ lên lầu…..
……………
Buổi tối 10 giờ đêm Minh Phong mới về nhà. Bước vào trong thấy gian
phòng tối om thì tưởng Hải Lam đã đi ngủ. Anh bước rất nhẹ nhàng vào
phòng ngủ định làm cô bất ngờ nhưng phòng không một bóng người. Minh
Phong hoảng loạn bật đèn lên. Tìm hết các phòng cũng không thấy bóng
dáng cô đâu….
Cuối cùng anh cũng thấy tờ giấy trên bàn làm việc cô để lại...
“em về nhà. Anh giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt” vỏn vẹn vài chữ thế thôi.
Dường như anh có cảm giác mấy ngày qua cô ở nhà anh chỉ là nghĩa vụ và
trách nhiệm. Thế cũng tốt, anh đang muốn có thời gian để suy nghĩ về tất cả những việc đã xảy ra với mình…..
Bạn đang đọc truyện Yêu Lại Từ Đầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.