Chương 122: Bàn Bạc Đi Du Lịch!
“Anh hai!” Quý Thần Quang đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác bên người
không có hơi thở của anh hai, cậu nháy mắt liền bừng tỉnh. Mở to mắt
nhìn chung quanh phòng bệnh, không nhìn thấy anh hai. Anh hai đi đâu
rồi?…… Quý Thần Quang tựa người vào đầu giường, mắt nhìn về phía cửa
phòng bệnh. Anh hai có phải hay không đi mua bữa sáng cho cậu? Trong
lòng nghĩ như vậy nhưng hai tay Quý Thần Quang vẫn gắt gao nắm chặt lấy
nhau, trên mặt hiện rõ sự khẩn trương, ánh mắt lại bất an cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh!
Đợi một hồi, trên thực tế là mới không đến
một phút đồng hồ, Quý Thần Quang liền cảm giác như đã qua lâu lắm rồi.
Anh hai như thế nào còn không có trở về…… Đôi lông mày đẹp như vẽ của
Quý Thần Quang nhăn lại, trong đôi con ngươi đen bóng sáng ngời lóe lên
ánh sáng đặc biệt. Ngay tại lúc Quý Thần Quang chuẩn bị xuống giường đi
tìm Quý Tiêu Dương thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Thân thể Quý Thần Quang trong nháy mắt kia trở nên căng cứng, ánh mắt càng thêm cảnh giác nhìn chằm chằm cửa phòng.
“Thần Thần, em tỉnh rồi!” Cửa bị mở
ra, người đi vào là Quý Tiêu Dương, trong tay bưng bữa sáng, khóe miệng
hàm chứa nụ cười ấm áp, đáy mắt tràn ngập ôn nhu!
Nhìn thấy người đi vào là anh hai, thân thể căng cứng của Quý Thần Quang nháy mắt buông lỏng, nhợt nhạt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hơn nữa, biểu tình trên mặt
lập tức biến thành tươi cười sáng lạn “Anh ơi, em hảo đói!” Trong mong
đáng thương hề hề nhìn bữa sáng trong tay Quý Tiêu Dương. Hương thơm
ngào ngạt, hảo muốn ăn…… Ô cậu cảm giác mình càng ngày càng đói bụng……
“Đi rửa mặt là lập tức có thể ăn!” Quý Tiêu Dương đi đến bên giường, đặt
bữa sáng lên chiếc bàn bên cạnh, vươn tay, sủng nịch cười nhu nhu tóc
Quý Thần Quang. Tóc của Thần Thần một năm nay không cắt, đã dài đến bên
tai rồi, có chút hơi dài, bất quá vuốt thực mềm mại!
“Ân.” Quý Thần Quang cười cười gật đầu, xốc chăn lên, xuống giường đi vào WC.
Quý Tiêu Dương ngồi ở trên ghế nhìn bóng dáng Quý Thần Quang, ý cười trên
mặt sâu hơn vài phần. Vừa rồi lúc vào phòng, hắn thấy được biểu hiện của Thần Thần. Giỏi quá! Chờ vết thương ở chân Thần Thần khỏi hoàn toàn,
hắn còn phải dạy cho Thần Thần một chút võ để cho em ấy có đủ năng lực
tự bảo vệ mình! Thần Thần hiện tại tuy rằng có một ít thủ đoạn nhưng em
ấy nhiều nhất chỉ có thể đối phó với hai người. Sức lực thân thể Thần
Thần quá nhỏ. Lực kéo dài không được, phải rèn luyện thân thể nhiều lắm!
“Anh ơi, hôm nay em có thể xuất viện sao?” Quý Thần Quang rửa mặt xong, ra
khỏi WC, ngồi xuống bàn, một bên mở bữa sáng ra, một bên hỏi Quý Tiêu
Dương! Cậu không thích không khí ở trong bệnh viện, nó làm cho cậu có
cảm giác rầu rĩ……
“Có thể. Anh vừa mới đi hỏi một chút, hôm nay
có thể xuất viện!” Đưa chiếc thìa tới trước mặt Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương gật gật đầu, ôn nhu nói.
“Thật tốt!” Quý Thần Quang nhận lấy chiếc thìa, thỏa mãn nói một câu, rồi sau đó cúi đầu chuyên tâm ăn bữa sáng!
Quý Tiêu Dương nhìn bộ dáng vội vàng của Quý Thần Quang, cười khẽ lắc lắc
đầu “Thần Thần, chậm một chút, cẩn thận nghẹn!” Nói xong liền đứng lên
lấy một ly sữa đưa tới trước mặt Quý Thần Quang.
“Anh hai, gần đây anh có rảnh không?” Quý Thần Quang miệng ngậm một miếng bánh ngọt, ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương hỏi một câu.
Quý Tiêu Dương nở nụ cười nhìn bộ dáng Quý Thần Quang. Thần Thần, thật đáng yêu! Có ý xấu vươn tay chọc chọc cái má đang phình lên của Thần Thần,
xúc cảm mềm mềm, rất non mịn “Thần Thần định làm gì sao?” Nhịn không
được nhẹ cúi người hôn lên cái má phình lên của Quý Thần Quang một cái.
Bị anh hai chọc chọc, Quý Thần Quang nhanh chóng nhai nuốt, ánh mắt sáng
ngời chớp chớp, mồm miệng không rõ trả lời “Anh hai, chúng ta đi dã
ngoại đi, xong rồi tổ chức tiệc thịt nướng được không?” Ý tưởng này đã
nổi lên trong lòng cậu từ thật lâu rồi, chính là vẫn không có cơ hội nói ra. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cậu muốn mượn cơ hội đi giải
sầu một chút. Hít thở không khí trong lành của thiên nhiên, ngắm nhìn
phong cảnh một chút để làm cho tâm tình hoàn toàn được thả lỏng, trở về
đến trạng thái tốt nhất. Sau đó phải đi học tập làm một thư kí như thế
nào.
“Không thành vấn đề, Thần Thần muốn đi đâu nào?” Nói cho anh hai biết, anh hai đi sắp xếp một chút!” Vươn tay cầm cốc sữa lên, thử
độ ấm, hơi có chút nóng, bất quá cũng có thể uống, liền đem sữa đến bên
miệng Quý Thần Quang “Thần Thần, uống ngụm sữa đi. Vừa mới ăn nhiều bánh ngọt như vậy, chỉ sợ khó nuốt!”
Quý Thần Quang nuốt miệng bánh
ngọt vào bụng, nhận lấy sữa trong tay Quý Tiêu Dương, hung hăng uống một ngụm, cùng nuốt xuống với chỗ bánh ngọt, hô hấp lúc này mới thông thuận một chút. “Em cũng không biết. Anh hai, anh có ý kiến gì hay không?”
Đặt cốc sữa sang một bên, Quý Thần Quang tiếp tục bưng bát cháo lên, một bên chầm chậm ăn, một bên hỏi.
“Cái gì vậy? Ý kiến gì vậy? Tiêu
Dương, Thần Quang, hai người đang bàn bạc chuyện gì vậy?” Linh Thiên
Nhiễm đẩy cửa vào, thanh âm sang sảng mà nhẹ nhàng, phía sau Mạc Dương
vẫn đi theo như hình với bóng!
“Thiên Nhiễm, Mạc Dương, em đang
cùng anh hai bàn xem nên đi nơi nào dã ngoại!” Quý Thần Quang bưng bát
cháo nhìn về phía cửa phòng, cười sáng lạn với Linh Thiên Nhiễm cùng Mạc Dương!
“Như vậy a, tôi có chủ ý này. Chúng ta đi ‘Bách Hoa Thai’ được không?” Linh Thiên Nhiễm hưng phấn ngồi xuống ghế bên cạnh, Mạc
Dương ngồi vào phía sau cậu, ánh mắt vẫn thản nhiên dừng ở trên người
Linh Thiên Nhiễm, chưa từng rời đi!
“‘Bách Hoa Thai’?……” Trong ánh mắt sáng ngời của Quý Thần Quang lóe vẻ nghi hoặc, cậu nghe cũng chưa từng nghe qua……
Linh Thiên Nhiễm nhìn biểu tình của Quý Thần Quang, hơi hơi sửng sốt một
chút rồi sau đó mới lớn tiếng nói một câu “Thần Quang, em không phải là
ngay cả ‘Bách Hoa Thai’ cũng không biết đấy chứ?” Ánh mắt nhìn Quý Thần
Quang kia giống như là đang nhìn quái vật vậy. “Thần Quang, anh cũng
không biết là em đã muốn trạch đến thoái hóa thành người nguyên thủy……”
(): trạch nam – người hay ở nhà, ít ra ngoài
Quý Thần Quang tự động xem nhẹ câu nói sau của Linh Thiên Nhiễm bởi vì cậu
chợt hoàn toàn nghe không hiểu…… “Bách Hoa Thai thực nổi tiếng? Là nơi
nào vậy? Nó ở đâu vậy?” Ánh mắt nhìn về phía anh hai không gì là không
làm được của mình. Đôi lông mi thật dài khẽ chớp chớp, trong đôi mắt to
trong lưu chuyển ánh sáng như ngọc lưu ly, hấp dẫn tầm mắt của người
khác, giống như bầu trời xanh trong sáng thuần khiết!
“Là một khu du lịch sinh thái thực nổi tiếng ở thành phố C. Bởi vì trong rừng ‘Bách Hoa Thai’, vừa đến mùa xuân thì hoa nở đầy khắp núi đồi, mọi nơi đều là mùi thơm hoa cỏ, vô biên vô hạn như một biển hoa vậy! Cái tên ‘Bách Hoa Thai’ cũng từ đó mà ra, bất quá phong cảnh của ‘Bách Hoa Thai’ cũng
không chỉ có vậy. Bên trong còn có rừng tự nhiên, núi nham thạch, thảo
nguyên rộng lớn cùng vô số các núi lớn nhỏ.” Quý Tiêu Dương cười khẽ nói ra những thông tin mình biết. Nhìn nụ cười trên mặt Quý Thần Quang càng lúc càng tươi vui, tâm hắn cũng theo đó mà trở nên ấm áp như mùa xuân!
“Oa…… Vậy thì ‘Bách Hoa Thai’ sẽ rất lớn rất rất lớn……” Nghe anh hai giới
thiệu ngắn gọn, Quý Thần Quang liền hận không thể ngay lúc này liền bay
đến ‘Bách Hoa Thai’ kia để ngắm cảnh.“Ân. Đích xác là rất lớn. Ở bên
trong thực dễ bị lạc đường. Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều những thứ
kỳ quái, phải cẩn thận. Nếu Thần Thần muốn đi, vậy chúng ta phải chuẩn
bị đồ dã ngoại nhiều hơn một chút!” Quý Tiêu Dương gật gật đầu, một bên
nói, một bên vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang “Thần Thần, nhanh
ăn hết bữa sáng đi. Đều nguội cả rồi!” Cái tiểu gia hỏa này, vừa nghe
được chuyện gì cảm thấy hứng thú liền ngay cả bữa sáng cũng quên ăn!
“Ân ân!” Quý Thần Quang gật đầu, vươn tay một lần nữa cầm lấy bát cháo,
nhưng không có ăn, mắt vẫn như trước trông mong nhìn Quý Tiêu Dương “Anh ơi, chúng ta khi nào thì đi?” Tâm cậu đã muốn bị đủ loại của Bách Hoa
Thai mê hoặc. Hảo muốn đi……
“Ăn cơm trước, bằng không liền hoãn!” Nhìn bộ dáng chần chừ của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cười bất đắc
dĩ lại sủng nịch. Cái tiểu gia hỏa này……
“Không, không, em ăn,
anh hai không được hoãn nha!” Quý Thần Quang nhanh chóng nói một câu,
rồi sau đó cúi đầu tiếp tục ăn bát cháo.
“Hoãn cái gì vậy a? Vừa
mới đi đến cửa đã nghe thấy thanh âm trung khí mười phần của Thần Quang
rồi.” Nam Cung Kỳ trêu ghẹo nói xong, ngồi xuống ghế bên cạnh, phía sau
là Nam Cung Cửu.
“Anh, em ăn xong rồi!” Quý Thần Quang đặt cái
bát trống rỗng ở trước mặt Quý Tiêu Dương, rồi sau đó mới nhìn về phía
Nam Cung Cửu “Tiểu Cửu, vết thương của cậu đã tốt hơn chưa?” Khẽ chớp
chớp mắt, bên trong có lo lắng rõ ràng!
“Đã tốt lắm rồi!” Nam Cung Cửu thản nhiên nói một câu, bên trong hàm chứa một chút ôn nhu cực nhạt.
“Tiểu Cửu, Kỳ, bọn em đang bàn bạc đi dã ngoại ở Bách Hoa Thai! Kia hóa ra là một địa phương rất đẹp!” Quý Thần Quang vui sướng hoa chân múa tay nói!
“Bách Hoa Thai thật là một nơi đẹp.” Nam Cung Kỳ cười khẽ gật gật đầu. “Tôi
trước đó vài ngày cũng chuẩn bị tới đó xem, cho nên cũng có chút tư
liệu, chờ về nhà đưa cho mấy cậu xem!” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt gọng bạc của mình.
“Thật vậy sao? Kia thật tốt quá! Anh ơi, chúng ta đi
chơi lâu một chút, một tuần có được không? Bách Hoa Thai lớn như vậy,
mỗi một nơi chúng ta đều phải xem một lần mới được. Còn có thể đi săn
thú ở trong rừng rậm, còn có thể chơi thả diều ở trên thảo nguyên, còn
có thể lên núi nhỏ phơi nắng, còn có núi nham thạch……” Quý Thần Quang
đếm từng ngón tay, nhất nhất nói ra từng việc, ý cười trên mặt càng thêm hưng phấn!
“Thả diều cái gì chứ, ở trên thảo nguyên là phải cưỡi ngựa mới thích!” Linh Thiên Nhiễm nghe Quý Thần Quang nói, ở một bên
lớn tiếng phản bác! Thả diều, đó là trò chơi của trẻ con……
“Cưỡi ngựa? Thiên Nhiễm, anh biết sao?” Quý Thần Quang nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm.
“Anh, anh…… Không biết có thể học a! Mạc Dương anh ta chính là cao thủ!” Linh Thiên Nhiễm chỉ Mạc Dương ở phía sau mình.
“Mạc Dương, anh biết cưỡi ngựa?” Quý Thần Quang nhìn về phía Mạc Dương đang
trầm mặc. Kỳ thật, đối với Mạc Dương, trong lòng Quý Thần Quang ít nhiều vẫn thấy sợ hãi. Rất trầm mặc, hơn nữa ánh mắt của anh ta rất có lực
sát thương……
“Ừ!” Mạc Dương đạm mạc gật gật đầu.
Xem đi,
anh ta chỉ biết mỗi như vậy. Trong lòng Quý Thần Quang âm thầm nghĩ. Bất quá hoàn hảo là Mạc Dương đối với Thiên Nhiễm phi thường tốt, gần như
là một loại sủng ái vô hạn. Thiên Nhiễm nói gì, anh ta liền trầm mặc
làm. Bất quá trừ bỏ chuyện lăn lên giường……
“Anh hai, anh có biết không?” Quý Thần Quang ở trong lòng loạn suy nghĩ một chút rồi sau đó,
nháy mắt nhìn về phía anh hai mình! Cưỡi ngựa a…… Quý Thần Quang cũng có xúc động muốn thử xem, tựa như trong TV vậy, giục ngựa đi khắp trời
đất, tiêu dao nhìn cuộc đời. Đó là một loại cỡ nào tự tại, cỡ nào tiêu
sái a!
“Biết! Thần Thần nếu muốn học, anh sẽ dạy!” Quý Tiêu Dương vươn tay nhu nhu Quý Thần Quang đang giống như con cún con nhìn hắn. Bị Thần Thần dùng loại ánh mắt này nhìn, tâm khảm hắn đều nhũn ra rồi!
“Anh hai, anh học khi nào vậy?” Quý Thần Quang buồn bực, sao cậu lại không biết……
“Thần Quang, chuyện em không biết còn nhiều lắm. Anh hai của em a, hắn là một người bí ẩn! Thực thần bí……” Linh Thiên Nhiễm ở một bên lạnh lạnh nói.
Ánh mắt Quý Thần Quang hướng về phía Quý Tiêu Dương nháy mắt thay đổi, bên
trong tràn ngập sự sùng bái lòe lòe sáng. Anh hai cậu, thật là…… Không
gì không làm được! Thật là lợi hại a……
“Đứa ngốc!” Quý Tiêu Dương cười khẽ vươn tay ôm Quý Thần Quang vào trong lòng mình.
“Anh hai thật lợi hại!” Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương cười ngây ngốc……
Quý Tiêu Dương nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Quý Thần Quang, trong lòng thở
dài một hơi. Xem kiểu này thì tiểu gia hỏa Thần Thần này lại quên rồi,
chính mình đã từng nói qua rồi…… Bất quá, quên rồi liền quên đi, anh hai nhớ rõ là được! Thần Thần, chuyện em muốn làm, anh hai đều sẽ giúp em
khiến nó trở thành sự thật! [(nơi này có phiên ngoại) < lời tác giả]
Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, khóe miệng không
khỏi giơ lên cười khẽ. Đột nhiên trong lòng hơi động, nghiêng đầu nhìn
Nam Cung Cửu bên cạnh “Tiểu Cửu, cậu biết cưỡi ngựa không?”
“Biết. Em muốn học? Tôi có thể dạy em!” Khóe miệng Nam Cung Cửu câu ra
một nụ cười khẽ thản nhiên. Việc cưỡi ngựa này, cũng lâu rồi…… Có thể sẽ có chút mới lạ. Bất quá, chính mình chờ tìm thời gian luyện luyện một
chút, đến lúc đó là có thể dạy Kỳ!
Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu, mắt khẽ chớp một chút, khóe miệng xuất
hiện một nụ cười nhợt nhạt “Không, cậu trực tiếp mang theo tôi là tốt
rồi. Tôi là lão già xương cốt đã yếu rồi, có thể không chịu được ép buộc của việc học cưỡi ngựa!” Trong thanh âm có một cỗ cười khẽ nhàn nhạt.
“Ân. Cũng biết!” Trong đôi mắt đen như mực của Nam Cung Cửu hiện lên
lượng sắc.
Bạn đang đọc truyện Độc Gia Chuyên Sủng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.