Chương 210: Mạo Hiểm Trên Sa Mạc
Đến Châu Phi, Nam Cung Cửu cùng Quỷ Thứ dùng vẻn vẹn một ngày liền tìm
được tung tích của Phổ. Lúc này, gã đang núp trong sa mạc Sahara ở phía
bắc Châu Phi.
“Chắc hẳn là trong lòng gã đã sớm biết sẽ có người
tới ám sát mình nên mới tim được một cái địa phương quỷ quái như vậy để
ẩn núp.” Quỷ Thứ xem tư liệu ngắn gọn trong tay, có chút buồn bực nói
với Nam Cung Cửu. “Xem ra kế hoạch của chúng ta cần phải sửa lại một
chút.”
Nam Cung Cửu trầm mặc gật gật đầu, liếc mắt nhìn tư liệu
trong tay Quỷ Thứ, đứng lên “Đi thôi, chuẩn bị nhu yếu phẩm cần thiết
đi. Thời gian lần này hình như chỉ có một cuối tuần.”
“Ừm. Là đến dành thời gian hành động.” Quỷ Thứ thu hồi tư liệu cùng Nam Cung Cửu ra khỏi nhà trọ, đem một ít nhu yếu phẩm cần thiết đã chuẩn bị xong tiến
vào sa mạc. Xế chiều hôm đó Nam Cung Cửu cùng Quỷ Thứ liền ngựa không
ngừng vó đi tới Bắc Phi, sau đó tiền vào sa mạc Sahara.
“Đêm nay
liền nghỉ ngơi ở đây đi.” Quỷ Thứ dừng bước, tìm một sườn núi tránh gió, nói với Nam Cung Cửu một câu. Bởi vì ở trong sa mạc mấy tiếng, âm thanh cũng khô khốc theo.
Nam Cung Cửu dừng bước, đi tới bên cạnh Quỷ
Thứ, tùy ý ngồi trên mặt đất, từ trong balô lấy ra một bình nước, nhợt
nhạt nhấp một ngụm. Cảm giác hơi đau nơi cổ họng thư thái hơn rất nhiều. Đôi mắt híp lại nhìn về phía bụi bặm tung bay nơi phương xa “Xác định
là đi về phía nam sao?”
“Tiểu quỷ cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu đi vào đường chết đâu.” Quỷ Thứ uống một hớp nước, bỏ bình vào
trong balô, dùng tay áp xoa xoa mồ hôi trên trán. Gương mặt xoắn xuýt
“Tên Phổ đáng chết này, trốn nơi nào không trốn, cố tình trốn vào trong
sa mạc muốn đòi mạng này. Đợi khi tìm được gã, tôi muốn trước tiên phải
tra tấn gã.”
“Gã muốn sống, đây ngược lại chính là một chỗ trốn
tuyệt hảo.” Ngữ khí Nam Cung Cửu vẫn lạnh nhạt như cũ, lộ ra một luồng
lười biếng mạn bất kinh tâm. (không đặt trong lòng, không để ý)
“Cậu còn có tâm khen gã, nếu như không phải gã, tối hôm nay chúng ta có thể
thoải mái ngủ trên giường lớn xa hoa mềm mại, có thể ăn bữa tối mỹ vị
phong phú, mà không phải bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ
như bây giờ.” Tất cả những thứ này đối với Quỷ Thứ theo chủ nghĩa hưởng
thụ mà nói, thật là đả kích muốn chết. Lại muốn y ngốc ở chỗ này……
“Có tâm tình suy nghĩ linh tinh như vậy chẳng bằng nghĩ nhiều một chút xem
tối hôm nay làm thế nào mà qua nổi.” Nam Cung Cửu vừa lấy lương khô từ
trong balô ra chậm rãi ăn vừa mạn bất kinh tâm nói. Sa mạc Sahara này ẩn giấu rất nhiều các loại nguy hiểm quỷ dị……
Vừa nghe Nam Cung Cửu nói thế, tiếng than thở của Quỷ Thứ lập tức đình chỉ, biểu tình trên
mặt có chút dại ra. An tĩnh vài giây sau, Quỷ Thứ mới kích động vỗ chân
đứng lên “Cậu không nói tôi còn thực sự quên mất, sa mạc Sahara này rất
thần bí. Đêm nay chúng ta thay phiên nhau gác đêm.”
“Hừm, thừa
dịp sắc trời còn chưa tối, lấp đầy bụng đi đã.” Nam Cung Cửu chậm rãi ăn lương khô khó nuốt, nhẹ giọng nói với Quỷ Thứ một câu.
Nghe Nam
Cung Cửu, Quỷ Thứ lập tức an tĩnh. Yên lặng lấy lương khô từ trong balô
ra, sắc mặt thống khổ cắn nhai, dáng dấp kia thật giống như là có người
muốn mạng của y vậy. Sống trên đời hai mươi tám năm, không nghĩ tới có
một ngày y lại phải lưu lạc tới mức ăn lương khô như thế này. Tên Phổ
chết tiệt, ta nhất định phải hung hăng đánh gã một trận, hảo hảo an ủi
tâm linh bị tổn thương của ta. “Tiểu quỷ, để tôi gác lúc quá nửa đêm.”
Quá nửa đêm dễ dàng uể oải hơn, dễ dàng khiến người ta mệt hơn, cũng
nguy hiểm hơn……
“Không muốn.” Nam Cung Cửu nhàn nhạt từ chối. Hắn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ để đi gặp Kỳ của hắn, để cho Quỷ Thứ gác
lúc quá nửa đêm, quả thực chính là trực tiếp đem tính mạng của mình đưa
đến bên miệng sói. Cái tên này, sợ là chính y cũng không biết là y vô
cùng yêu ngủ, đặc biệt là lúc nửa đêm. Hai người đã từng đồng thời nhận
nhiệm vụ cùng nhau, y tràn trề tinh thần nói cứ để y lo. Lúc trước cũng
là bởi vì tin lời thề son sắt của y mà hắn mới có thể bị thương, té xỉu ở con hẻm nhỏ, bị Nam Cung Kỳ nhìn thấy. Sau đó bắt đầu quãng đời quỷ dị
này……
“Tôi đây là vì muốn tốt cho cậu.” Bị từ chối, Quỷ Thứ vẫn
rất bất ngờ. Y dừng động tác ăn, có chút giận dữ nhìn Nam Cung Cửu. “Quá nửa đêm nguy hiểm hơn. Tôi sợ cậu không ứng phó được.”
“Cũng là
bởi vì nguy hiểm, tôi mới không để cho anh trông coi.” Nam Cung Cửu lạnh lùng nói một câu. Lần này hắn không thể để cho mình dễ dàng bị thương
tổn được, Kỳ của hắn còn đang ở thành phố Y xa xôi chờ hắn.
Ách…… Quỷ Thứ bị lời này của Nam Cung Cửu chặn họng. Đôi mắt xanh trừng lớn “Tiểu quỷ, lời này của cuậ là có ý gì?”
Nam Cung Cửu nhẹ cúi đầu, trầm mặc ăn lương khô trong tay, để tình trạng cơ thể của mình có thể lên đến mức tốt nhất. Đợi nửa ngày cũng không thấy
Nam Cung Cửu trả lời, Quỷ Thứ buồn bực tiếp tục ăn lương khô khó có thể
nuốt xuống này. Chờ hai người ăn xong, sa mạc đã bắt đầu tiến vào bên
trong một màu đen kịt. “Tôi ngủ.” Cũng không quay đầu lại nhìn Quỷ Thứ
bên cạnh, nói một câu đó xong Nam Cung Cửu chui vào lều vải của mình.
Đón ánh trăng nhàn nhạt, đôi mắt xanh của Quỷ Thứ ý vị thâm trường liếc
mắt nhìn lều bạt của Nam Cung Cửu.Thời gian vừa qua mười hai giờ, Nam
Cung Cửu đúng giờ từ trong lều vải đi ra, ngồi xuống bên cạnh Quỷ Thứ
“Tôi đến trông coi.” Nhàn nhạt nói một câu.
Quỷ Thứ có chút mệt
mỏi liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu, chỉ thấy trên gương mặt có chút non nớt
của hắn một mảnh thanh minh không có chút nào mê man buồn ngủ. Ta xem
tiểu quỷ này căn bản là không ngủ. Trong lòng lẩm bẩm một câu, Quỷ Thứ
chui vào lều bạt, nhắm mắt, trong nháy mắt lập tức tiến nhập mộng đẹp.
Nam Cung Cửu ngồi dưới đất, khoác một cái áo khoác trên người, ngửa đầu
nhìn bầu trời, mặt trăng rất tròn, hôm nay là mười sáu, hào quanh màu
xanh nhàn nhạt chiếu vào bên trong sa mạc vô tận không có điểm cuối,
bỗng dưng tăng thêm mấy phần tịch liêu không nói nên lời.
Hiện
tại Kỳ đang làm gì? Hẳn là đang ngủ đi…… Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười hai giờ năm phút rồi. Kỳ cũng đã ngủ. Không
biết trong mộng của Kỳ có sự tồn tại của hắn hay không? Không biết mấy
ngày nay Kỳ có nhớ tới hắn hay không, không biết Kỳ trải qua mấy ngày
này thế nào? Thân thể đã khỏi hẳn chưa……
Một người lẳng lặng ngồi dưới bóng đêm, nhìn vầng trăng tỏa ra hào quang màu xanh nhạt trên đỉnh đầu, gió lạnh từ từ nổi lên làm cho tưởng niệm nơi đáy lòng Nam Cung
Cửu toàn bộ bị dẫn ra. Trong đầu suy nghĩ lung ta lung tung, trên gương
mặt lạnh lẽo cứng rắn của Nam Cung Cửu hiện ra mấy phần nhu hòa.
Chính tại thời điểm tâm tư Nam Cung Cửu bay xa, đột nhiên, thân là sát thủ,
hắn mẫn cảm cảm giác thấy chung quanh rất nguy hiểm. Thu hồi tâm tư, đôi con ngươi đen như mực của Nam Cung Cửu cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía một cái. Khi thấy tình huống chung quanh, dù hắn có trấn định như thế
nào, cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Thật nhiều sói……
Chết tiệt, tại sao lại cố tình gặp phải sói cơ chứ. Nam Cung Cửu vươn
tay vén lều bạt của Quỷ Thứ lên “Quỷ Thứ, có sói.”
Quỷ Thứ đang
ngủ, nghe âm thanh vang lên bên tai, thân thể lập tức nhảy lên. Cái, cái gì?…… Đôi mắt trừng lớn, nhìn về phía Nam Cung Cửu. Bọn họ hẳn là sẽ
không xui xẻo như vậy đi, thế nào lại gặp sói chứ……
“Cẩn thận.” Nam Cung Cửu dùng khẩu hình, nghiêm túc nói với Quỷ Thứ.
Quỷ Thứ lập tức thu lại khiếp sợ của mình, trong thời gian ngắn nhất đẩy
trạng thái tinh thần của mình lên mức tốt nhất. Từ trong balô lấy ra
súng cùng đạn của mình, trầm mặc gật gật đầu với Nam Cung Cửu. Đúng lúc
này, bầy sói vẫn luôn an tĩnh có động tác, trong đó có một con sói hùng
tráng ngửa mặt đối với ánh trăng tru lên một tiếng “Ngao……” Âm thanh to
rõ mà sắc bén, xoay quanh trên không trung, thật lâu không có tiêu tán.
Theo tiếng tru của con sói đó, bầy sói an tĩnh lập tức có động tác,
trong sa mạc yên tĩnh nghênh đón một hồi huyết chiến bụi bặm tung bay……
Nam Cung Cửu nắm chặt dao quân dụng trong tay mình, đối với con sói đang
xông về phía mình chém một nhát, máu bắn tung tóe, có một ít dính trên
gương mặt lãnh tuấn của Nam Cung Cửu, cảm giác được ấm áp trên mặt lập
tức trở nên lạnh ngắt, đôi con ngươi đen của Nam Cung Cửu sát khí càng
nồng, ra tay càng thêm quyết đoán ngoan tuyệt.
Quỷ Thứ nhìn Nam
Cung Cửu, trong đôi mắt xanh lóe ra một tia vui mừng. Đứa nhỏ này thật
không tồi. Trên khoảng không an tĩnh của sa mạc vang lên tiếng súng cùng tiếng sói tru thật lâu không ngừng, trong không khí tràn ngập mùi máu
tươi nồng nặc, có của sói, có của Quỷ Thứ, cũng có của Nam Cung Cửu……
“Tiểu quỷ, cậu là sao vậy?” Quỷ Thứ nhanh mắt nhìn thấy động tác của Nam Cung Cửu hơi chậm lại một chút, trong lòng nhất thời căng thẳng, nhanh chóng phá từng tầng từng tầng sói, đi đến bên người Nam Cung Cửu.
“Không có chuyện gì, không cẩn thận bị thương một chút.” Nam Cung Cửu tiếp tục vẫy dao quân dụng trong tay. Động tác của hắn đã có chút máy móc chết
lặng. Bầy sói lại vẫn là không ngừng hiện lên……
“Đây không phải
là biện pháp, đàn sói này càng giết càng nhiều. Cứ theo đà này, cuối
cùng chúng ta sẽ bị số lượng chó sói này làm mệt cho đến chết.” Quỷ Thứ
liếc mắt nhìn cánh tay Nam Cung Cửu. Tay trái bị thương, vết thương đang không ngừng chảy máu tí tách. Thương thế không chút lạc quan. Phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đàn sói này.
“Ừm.” Nam Cung Cửu trầm mặc
gật gật đầu. Nghe Quỷ Thứ nói, hắn cũng nghĩ lại, đêm nay đến tột cùng
là có chuyện gì xảy ra, đàn sói này đến đúng lúc này, rất là quỷ dị……
“Tiểu quỷ, cậu đi thu thập đồ balô một chút đi. Để tôi ngăn cản một trận. Sau khi chuẩn bị tốt, chúng ta nhanh chóng rút đi.” Quỷ Thứ nhìn đàn sói đã có chút sợ hãi, cấp thiết nói một câu với Nam Cung Cửu. Quanh hai người sớm chất đầy xác chết của chó sói, trên quần áo trên mặt cũng nhuộm đầy máu tươi.
Nam Cung Cửu liếc mặt nhìn đàn sói đã có chút sợ hãi,
trầm mặc gật đầu. Chui vào trong lều bạt, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn tất cả đồ vật. Ném balô của Quỷ Thứ cho y, đeo balô của mình lên.
Hai người đeo balô xong, Nam Cung Cửu cùng Quỷ Thứ liếc mắt nhì nhau. Nắm
chặt vũ khí trong tay mình, bắt đầu phấn khởi chiến đấu mở một đường
máu……
Bạn đang đọc truyện Độc Gia Chuyên Sủng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.