Chương 16: Phân Tích
♥Edit: Mun
Ngày hôm đó, Noãn Ngữ ngồi trong tiểu
viện nhàn rỗi đọc sách. Duyên nhi thì cứ đi đi lại lại, hình như có
chuyện muốn nói nhưng lại không biết nói như thế nào.
Cuối cùng Noãn Ngữ đặt sách xuống, nhìn Duyên nhi đang muốn nói nhưng lại thôi, trêu chọc hỏi: “Duyên nhi, rốt cuộc tỷ muốn nói gì?” Thực ra trong lòng nàng đã đoán ra, chẳng qua nàng muốn nghe suy nghĩ của Duyên nhi.
Duyên nhi dừng bước, lưỡng lự hỏi: “Noãn nhi, sao mấy ngày nay muội không ra khỏi tiểu viện. Không lẽ muội không muốn thay mẫu hậu tìm thủ phạm sao? Mỗi ngày cứ ngồi trong này đọc
sách, ngay cả đàn cũng không đàn, thật là kỳ quái!”
Noãn Ngữ mỉm cười, cảm thấy ánh mặt trời thật ấm áp. Nàng hít sâu một hơi bình tĩnh nói: “Hung thủ? Không phải chuyện này thực sự rất đơn giản sao? Chúng ta đều biết
rồi mà. Hung thủ chính là Hiên Viên Tuyên. Chỉ cần giết ông ta thì không phải là đã báo thù xong sao? Lần trước muội không giết ông ta, tỷ muốn
để muội giết hắn? Vậy chúng ta đi thôi!” Nói xong liền đứng dậy, xem chừng muốn làm những gì mình vừa nói.
“Noãn nhi, tỷ không có ý như vậy. Tỷ không muốn muội giết ông ta, muội bình tĩnh lại nào!” Duyên nhi ấn Noãn Ngữ về trên ghế, sốt ruột nói: “Noãn nhi, muội nghe tỷ nói. Tỷ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái. Ôi chao,
muội xem, chuyện năm đó chỉ có hai chúng ta biết sự thật, dân chúng đều
nghĩ đơn giản là Kiền Trữ cung bị cháy, không biết hoàng đế muốn giết
muội, cũng không biết lời tiên đoán về thiên sát cô tinh, nhưng lại đồn
đãi Hoàng Thượng năm đó hộc máu thiếu chút nữa là chết, muội không cảm
thấy kỳ lạ sao?”
Noãn Ngữ thản nhiên nhìn Duyên nhi, khen ngợi: “Duyên nhi bây giờ trở nên thật thông minh. Đúng vậy, sự việc rất kỳ lạ, không bàn tới việc ông ta vì mẫu hậu và ta mà hộc máu là thật hay giả, năm đó Hiên Viên Tuyên phải đi cứu trợ thiên tai, tình huống Thương Long khi
đó quả thật không ổn. Nhưng ông ta lại che giấu mọi việc,hao tổn tâm trí đi ổn định lòng dân, khiến muội nghi ngờ nhất chính là việc trong sử
sách không hề ghi lại, vậy việc giết muội có nghĩa lý gì.”
Duyên nhi nhìn Noãn Ngữ một cách khó hiểu, hỏi: “Noãn nhi, muội cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại muốn giết Hiên Viên Tuyên?”
Noãn Ngữ khẽ cười: “Muội giết
hắn chưa? Có điều năm đó hắn có liên quan hay không chúng ta cũng không
biết. Có thể năm đó mẫu hậu đã quá độc đoán. Nhưng nếu hắn không liên
quan, vậy ai có thể bắt chước chữ của hắn để viết thánh chỉ, hơn nữa
giấu giếm mọi thứ.”
Duyên nhi suy nghĩ, thật lâu sau đó, nàng nghiêm túc nói: “Noãn nhi, tỷ càng ngày càng cảm thấy có điều kỳ lạ. Muội nói Hiên Viên Tuyên không hạ lệnh, vậy người giả truyền thánh chỉ kia phải có quyền thế,
rốt cuộc có thế là ai? Liệu có phải Uyển phi không?” Trong lòng nàng, chỉ có Uyển phi mới có thể làm ra chuyện như thế này, đúng là bà ta luôn muốn hậu vị.
Noãn Ngữ gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: “Muội cũng từng nghĩ qua. Dù sao Uyển phi là người có lợi nhiều nhất, hơn nữa bà ta vẫn hy vọng có được hậu vị. Nhưng cuối cùng muội lại không khẳng
định được bời bà ta chỉ là một tần phi, cho dù trong hậu cung bà ta có
lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể lừa được Hiên Viên Tuyên. Huống hồ ngày đó lại là Ngự lâm quân, thử hỏi làm sao Uyển phi có thể điều động
Ngự lâm quân được?”
Duyên nhi gật đầu, cái hiểu cái không, rồi nghiêm túc nói: “Vậy thì phải có một người khác. Ai lại đối phó với một đứa trẻ nhỏ chứ!”
Noãn Ngữ lại lắc đầu, cương quyết nói: “Nói thật là muội cũng không biết ai muốn giết mình. Mẫu hậu trời sinh lương thiện, không có khả năng xúc phạm ai, trừ khi bởi vì nghĩ muội là thiên sát cô tinh mới ra tay. Nhưng lời tiên đoán này không có nhiều người
biết, nếu điều tra cũng không có manh mối.”
Duyên nhi chặn ngang lời nói của Noãn nhi, kiên quyết nói: “Noãn nhi, tỷ thấy dường như có điều không đúng. Rốt cuộc muội muốn làm như
thế nào, không thể cứ đọc sách ở nơi này mãi. Tỷ buồn muốn chết rồi, lúc trước ở Vô cốc còn có thể chơi đùa với muông thú (Mun: OMG :O như tazan ý :-ss, chơi vs thỏ nai như Bạch Tuyết thì sao, nghĩ sao thành Tazan zậy hả K ). Chổ này chán quá. A! Không thì chúng ta trực tiếp tới hỏi Hiên Viên
Tuyên là được rồi. Như vậy không phải có thể có lời giải hay sao?”
Noãn Ngữ cười khẽ nói: “Duyên
nhi, sao có thể đơn giản thế chứ. Sự tình năm đó đều bị thiêu rụi trong
trận đại hỏa, dù có chứng cứ cũng không còn tồn tại tới mười năm sau.
Cho dù nói cho Hiên Viên Tuyên, ông ta cũng không thể thẳng tay trừng
trị hung thủ. Đôi khi ở ngoài sáng lại không bằng trong tối, nói cách
khác chúng ta có thể khiến hung thủ ăn miếng trả miếng. Ngoài ra, chuyện năm đó chúng ta cũng không biết có phải do ông ta làm hay không, nếu
như đúng là ông ta thì chúng ta nói cho rõ ra chẳng phải là đưa bản thân vào chỗ chết hay sao?”
Duyên nhi chán nản nhìn Noãn Ngữ, “Noãn nhi, chẳng lẽ không còn cách nào sao? Nếu chúng ta cứ ngồi không ở đây, vậy chẳng phải vĩnh viễn không báo thù thay cho mẫu thân được hay sao?” Sao nghe Noãn Ngữ nói dường như không có nơi nào có thể điều tra được.
Noãn Ngữ mỉm cười, hơi nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói lóa, trong mắt tràn đầy tự tin, “Thật ra hai ngày nay muội xem sử ký, muốn xem theo những gì lịch sử ghi lại
có tìm ra gì hay không. Bây giờ muội đã biết làm như thế nào rồi.”
“Noãn nhi, muội mau nói đi, bây giờ phải làm sao?” Duyên nhi vội vã nhìn Noãn Ngữ, giống như một người đói khát lâu ngày nhìn
thấy bánh mỳ, vẻ mặt tràn đầy trong mong, có vẻ như mấy ngày nay đã phải nhẫn nhịn quá mức.
Noãn Ngữ đứng dậy, bóng hình trở nên chói lóa dưới ánh mặt trời. Nàng nghiêm túc nhìn Duyên nhi, hỏi: “Thật ra không phải chúng ta không có đầu mối. Đầu tiên chúng ta phải chứng
minh thật ra thánh chi năm đó có phải do Hiên Viên Tuyên ban ra hay
không? Manh mối duy nhất chính là sự thật năm đó ông ta bệnh nặng tới
mức thổ huyết.”
Ngay lập tức Duyên nhi đứng lên bừng bừng sức sống, nhưng rồi lại ngồi xuống. Nàng chán nản nói: “Trời ạ, Noãn nhi, khắp thiên hạ đều biết ông ta thổ huyết. Nhưng đâu có ai
tận mắt thấy đâu, chúng ta cũng không phải thần tiên, chỉ nhìn cũng
không biết ông ta đã từng thổ huyết hay chưa, trừ khi…. Đúng rồi…. Noãn
nhi, muội muốn nói tới ngự y đúng không? Hoàng Thượng bệnh nặng, ngự y
nhất định phải biết!”
Noãn Ngữ gật đầu khen: “Đúng
vậy, dạo gần đây Duyên nhi nhàn rỗi nhưng lại trở nên thông minh hơn.
Trước tiên chúng ta hãy điều tra vị ngự y xem bệnh cho Hiên Viên Tuyên.
Sáng sớm muội đã nhờ Linh di đi điều tra, tin rằng sẽ sớm có tin tức.”
Duyên nhi bĩu môi, nén giận, nhìn Noãn Ngữ than thở: “Noãn nhi, muội quá đáng lắm. Rõ ràng biết nhưng không nói cho tỷ, khiến hai ngày nay tỷ giống như đứa ngốc vậy.”
Noãn Ngữ phì cười, vỗ vỗ bả vai Duyên nhi, an ủi: “Duyên nhi, tỷ không thể trách muội. Muội chỉ muốn giúp tỷ hoạt động đầu óc
thôi. Dù sao tỷ cũng đã ngốc rồi, khiến tỷ phải nghĩ nhiều không phải
khiến tỷ thấy phiền muốn chết sao? Tỷ thấy có đúng không?”
Nhìn đôi mắt trong veo của Noãn Ngữ,
những gì oán trách trong lòng Duyên nhi đều không nói ra được. Ai…… Đôi
mắt vô tội biết bao, có cảm giác như nàng cũng bị oan giống mình.
Noãn Ngữ cười khe khẽ, đi vào trong phòng, ôm Phượng cầm ra, khẽ nói: “Duyên nhi, hai ngày nay tỷ đã nhẫn nhịn nhiều rồi. Đến đây đi, chúng ta đánh
một bài. Muội rất nhớ cảm giác cùng đàn với Duyên nhi!” Nói xong tay đã đặt lên dây đàn, tiếng đàn tươi đẹp được đánh ra, bay bổng trong không trung….
Duyên nhi tươi cười, nhuyễn kiếm trong
tay ra rời khỏi vỏ, theo tiếng nhạc mà chuyển động. Kìm nén hai ngày,
chỉ có giờ phút này mới cảm thấy sảng khoái. Chỉ có tiếng đàn của Noãn
nhi mới khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác được hạnh
phúc. Tất cả buồn lo lẫn phiền toái đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn tiếng đàn hoàn mỹ bên tai…
Bạn đang đọc truyện Thiên Sát Cô Tinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.