Chương 19: Cướp
♥Edit: Mun
Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng,
Duyên nhi lẫn Noãn Ngữ cùng mở mắt. Nhiều năm huấn luyện khiến các nàng
nghe được động tĩnh dưới lầu, xem ra võ lâm nhân sĩ đều đã rời giường
chuẩn bị đi. Các nàng nhìn nhau rồi nhanh chóng rời giường rửa mặt,
chuẩn bị tốt hành lý rồi xuống lầu.
Chỗ dưới lầu đều đã có người ngồi,
khoảng hơn hai mươi người, một nhóm có dáng vẻ là người giang hồ, nhóm
còn lại là thị vệ và người hầu. Thấy Noãn Ngữ và Duyên nhi xuống lầu,
một loạt ánh mắt đồng thời nhìn về phía các nàng thăm dò lẫn thận trọng. Noãn Ngữ cùng Duyên nhi thản nhiên tiếp nhận, đi xuống lầu, xem như
những người kia không hề tồn tại.
Chưởng quầy cười híp mắt tiến tới đón hai người, niềm nở nói: “Đêm qua hai vị ngủ có ngon giấc không? Ta đã chuẩn bị lương khô và nước cho hai vị. Chỗ đó cũng đủ dùng cho ba ngày, nhưng hai vị cô nương có ở lại ăn xong bữa sáng rồi mới bắt đầu lên đường không?” Nói xong, từ dưới quầy lấy ra một bọc đồ đưa cho các nàng.
Duyên nhi nhã nhặn cười nói: “Không được, chúng ta muốn mau chóng lên đường. Rất cảm ơn chưởng quầy!” Nói xong nhanh chóng cầm lấy bọc đồ, nàng đã mang nặng, bây giờ mang thêm bọc đồ kia khiến người khác nhìn thấy đều không nỡ.
Vì thế chưởng quầy vừa cầm bọc đồ vừa nói nhiệt tình: “Hai vị cô nương cũng mua không ít đồ, để ta giúp hai người mang lên xe ngựa, như vậy hai vị sẽ không quá mệt.”
Duyên nhi cảm động nói: “Cám ơn chưởng quầy, rời nhà đi xa không nghĩ là sẽ gặp người tốt như vậy.”
Chưởng quầy vụng về cười: “Đâu
có, đâu có, ta thấy hai vị là con gái nhà lành, đi xa nhà vốn đã rất vất vả rồi, có thể giúp thì giúp thôi. Hai vị cô nương, mời đi theo ta!” Vừa dứt lời đã bước đi, Noãn Ngữ cùng Duyên nhi đều nhìn nhau, nhanh chóng đi theo.
Người trong khách điếm nhìn thấy ba
người rời đi đều quay đầu đi, tiếp tục ăn điểm tâm của mình. Những người ăn mặc giống nhân sĩ giang hồ thì nói với nhau đôi ba câu, tuy thế chỉ
để nhận biết lẫn nhau. Còn những thị về vẫn cúi đầu ăn cơm, giống như
tất cả mọi việc đều không có quan hệ với họ. Không khí trong khách điếm
càng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ…
Noãn Ngữ và Duyên nhi đi theo chưởng
quầy vào hậu viện. Bên trong có một chiếc xe ngựa mới, còn ngựa thì đang ăn ở gần đó, xem ra không thể coi là ngựa tốt nhưng với giá sáu mươi
lượng bạc thì cũng không chịu thiệt.
Chưởng quầy đem bọc đồ để vào trong xe ngựa, điềm đạm nói: “Hai vị cô nương, tất cả đã được chuẩn bị tốt, hai vị có thể xuất phát, nhưng đi đường phải cẩn thận!”
Duyên nhi nhanh chóng lên xe ngựa, nàng đưa hành lý cho Noãn Ngữ rồi nhã nhặn cười với chưởng quầy nói: “Chưởng quầy, có duyên sẽ gặp lại.” Sau đó cầm dây cương bắt đầu đi.
Chưởng quầy chắp tay về phía hai người nói: “Hai vị cô nương, đi đường cẩn thận.” Sau đó vẫn tươi cười điềm đạm nhìn hướng xe ngựa rời đi rồi quay về khách điếm.
Xe ngựa chậm rãi đi, càng lúc càng tiến
gần một khu rừng. Xuyên qua rừng, hai nàng có thể nghe thấy tiếng chim
hót ve kêu rất rõ ràng, khiến người ta có cảm giác không lo lắng và
thoải mái. Rời khỏi Vô cốc đã nhiều ngày, thật sự nhớ tới khu rừng kia,
nghe thấy những âm thành này thật dễ chịu.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng, Noãn Ngữ xốc mành xe ngựa lên, thấy càng ngày càng đi xa rừng, khuôn mặt dưới mạng che mặt thoáng có nét cười. Phía trước
chính là ranh giới của Liễu Châu….
Xe ngựa đi không nhanh không chậm, Noãn Ngữ lấy Phượng cầm ra, vuốt ve thân đàn hoàn mỹ, hỏi nhỏ: “Duyên nhi, tỷ có cảm thấy nhàm chán không? Muội đánh đàn cho tỷ nghe nhé!”
Duyên nhi hăng hái nói: “Được, Noãn nhi quả là rất hiểu tỷ. Tỷ sắp buồn bực muốn chết rồi.” Tuy rằng nàng là người không ngồi yên một chỗ, nhưng chỉ cần nghe giọng Noãn nhi, nàng sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.
Noãn Ngữ khe khẽ cười, ngón tay nhẹ
nhàng lướt qua dây đàn, tiếng đàn trầm bổng vang lên, lưu lại một khúc
nhạc hoàn hảo, khiến cho con đường trống trải trở nên vui vẻ, chim chóc
đều tụ tập bay lượn xung quanh xe ngựa, rất lâu cũng không tản ra, thanh âm líu ríu như hòa hợp với tiếng đàn…
Đột nhiên Noãn Ngữ cảm thấy không khí
dao động, tiếng đàn của nàng liền thay đổi, trở nên gấp rút, như cảnh
báo có điều gì đó khác lạ. Chim chóc vốn bay lượng xung quanh xe ngựa
đều bay đi, Duyên nhi cũng dừng xe ngựa, thận trọng nhìn bốn phía.
Đột nhiên từ trong bụi cỏ đằng trước có
mấy chục người lao ra, vây quanh xe ngựa, trên tay đều cầm các loại vũ
khí, như hổ rình mồi nhìn xe ngựa, giống như chỉ cần ra lệnh một câu sẽ
lập tức xông lên.
Ba người đàn ông từ sau triền núi bước
ra, dưới ánh mặt kính nể của mấy chục cường đạo từ từ đi tới trước xe
ngựa. Tên đứng giữa trông rất cao, trên mặt có một vết sẹo rất dài,
khuôn mặt râu ria, ánh mắt hung ác, trên vai vác một thanh đại đao, nhìn qua vô cùng hung ác độc địa.
Tên bên trái vừa thấp lại gầy, mang theo nụ cười dại gái, ánh mắt dâm loạn nhìn Duyên nhi, khiến Duyên nhi rất
muốn chọc mù đôi mắt đó.
Còn tên bên phải trên tay cầm một cây
côn, kèm theo một cái đầu bóng loáng, ánh mắt vẫn luôn chuyển động trên
người Duyên nhi, không rõ là đang nghĩ gì .…
Nam tử đứng giữa vỗ vỗ lên đại đao, hung ác kêu to: “Này, tiểu cô nương, ngươi chắc là đã biết mình bị bao vây, còn không mau đem bạc và xe ngựa giao ra đây. Ngoan ngoãn ông mày có thể tha cho các
ngươi một con đường sống.” Vừa nói ngón tay hắn vừa xoa dọc theo thân đại đao, nhìn vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Duyên nhi lạnh dần, không khí
bốn phía cũng trở nên rét lạnh, khiến cho sắc mặt bọn cường bạo hơi biến sắc, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng. Tên mặt sẹo hừ một tiếng, cả đám
cướp đều hung hăng nhìn về phía Duyên nhi, giống như phấn chấn lên, hoặc là sợ hãi tên mặt sẹo kia… (Mun: Bạn là bạn còn gọi gã cho có lễ.. Không thì bạn xưng là thằng rồi >______< Dám chặn đường Noãn nhi của bạn.)
Tên bên trái mê muội nhìn Duyên nhi, thế nhưng ánh mắt tuyệt không rời người ngồi bên trong xe ngựa, như muốn
nhìn thấu bên trong. Hắn nói dâm ô: “Tiểu mỹ nhân, nhìn bộ dáng
ngươi cũng không tồi, không bằng các ngươi theo đại gia trở về làm áp
trại phu nhân, đảm bảo các ngươi ngồi ăn không hết, thế nào hả? Ha ha
ha…”
Cả lũ cướp đều cười ha ha, ánh mắt nhìn
Duyên nhi cũng trở nên dâm loạn, nhưng ngược lại tên mặt sẹo đứng giữa
hừ lạnh một tiếng, hung ác hét lớn: “Không được cười, có cái gì đáng cười, chúng ta là cướp, không phải lưu manh.”
Tên bên trái có chút bất mãn nhưng cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu đi. Ngược lại tên bên phải cười nham hiểm nói: “Dù sao cũng là cướp tiền của các nàng, theo như ta tính, trước để cho các
anh em sảng khoái, sau đó bán vào kỹ viện, bộ dạng như thế này có thể
bán được giá tốt đây.”
Lũ cướp lại càng cười to, có vẻ như đều đồng tình với ý kiến của tên kia, ánh mắt cũng trở nên dâm tà hơn.
Tên mặt sẹo có chút không kiên nhẫn, hung dữ trừng mắt nhìn hai gã trái phải, độc địa kêu to: “Ông mày đã nói sẽ thả các nàng đi rồi. Ông mày là cướp, chỉ cần tiền của,
loại chuyện không có tính người như thế ông sẽ không làm.”
Tên bên trái vẫn cười nham hiểm, ánh mắt lướt một vòng trên người Duyên nhi, dâm tà nói: “Khó khăn lắm mới có được mặt hàng tốt như thế, nếu thả các nàng đi thì các huynh đệ sẽ không phục.”
Thanh đại đao trên tay gã mặt sẹo ầm một cái cắm vào trong đất, hung dũ trừng mặt nhìn tên dâm tà, “Ông mày có đã nói là không đụng tới người rồi không? Ông mày nói lại lần
nữa, chúng ta là cướp, chỉ muốn tiền của, không được cưỡng hiếp con gái
nhà lành, nếu ai làm trái lời của ông mày, ông mày chém.”
Bạn đang đọc truyện Thiên Sát Cô Tinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.