Chương 18: Xuân Dược
Edit: Mộ Phong
Nến đỏ chập chờn, sóng mắt mỹ nhân lưu chuyển, vô cùng hấp dẫn. Phùng Yến bước từng bước, chậm rãi đi đến gần Vưu Vũ.
Phùng Yến cho rằng, việc thân thể mình sẽ sưng ngứa khó chịu mỗi khi
có nữ tử ở gần không nên để người ngoài biết, tránh bị kẻ địch nắm được
nhược điểm của hắn. Đến Phùng thái phu nhân hắn cũng không dám nói. Chỉ
là bên ngoài tràn ngập tin đồn hắn thích nam tử, không thích nữ tử, vì
chuyện này mà Phùng thái phu nhân nóng lòng, ăn không ngon ngủ không
yên, mấy lần khóc trước mặt hắn, hắn cũng muốn chứng minh với Phùng thái phu nhân, thật ra hắn thích nữ tử.
Vưu Vũ ngẩng mặt nhìn Phùng Yến, thấy trên mặt hắn vẫn đỏ sậm một
mảng như cũ, mắt sáng đến đáng sợ, không khỏi hốt hoảng, hơi cúi thấp
đầu, tầm mắt cố định trên mũi giày của Phùng Yến.
Mặc dù tân phòng đã được dọn dẹp lại một lần, nhưng hương vị trong
phòng còn chưa tan hết, Phùng Yến cảm thấy tai bắt đầu ngứa, cũng may là không nghiêm trọng, vẫn chịu đựng được, nhất thời đi đến gần giường,
ngồi xuống cạnh Vưu Vũ, khẽ nói: “Làm khó ngươi rồi!”. Nói rồi, bàn tay
to đặt ở mép giường một tấc rồi một tấc dịch lại gần bàn tay nhỏ của Vưu Vũ, muốn sờ một cái.
Khóe mắt Vưu Vũ nhìn thoáng qua, thấy hơi buồn cười, nhưng chỉ mím môi, yên lặng theo dõi từng biến chuyển.
Tay Phùng Yến rốt cuộc cũng dịch tới gần bản tay nhỏ của Vưu Vũ, đầu
ngón tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay Vưu Vũ, nhẹ nhàng giữ lấy, vừa mừng
vừa sợ, thật tốt quá, tiếp xúc thân mật như vậy mà đầu ngón tay không bị sưng đỏ, không bị sưng đỏ đâu!
Vưu Vũ nhìn đầu ngón tay mình bị giữ, tiếp đến là cả bàn tay bị nhấc
lên, rồi khoát trên một bả vai cường tráng, không thể không ngẩng đầu,
ngẩng đầu một cái vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phùng Yến, một ánh mắt rất u
tối, xen lẫn một chút đắc ý, tựa như đang khoe khoang, xem đi, ta đoạt
được mỹ nhân rồi, nhất thời nàng liền mỉm cười.
Phùng Yến nghiêng nửa người qua, khiến tay Vưu Vũ đặt trên bả vai
mình, mũi sớm đã ngửi được một trận hương thơm thoang thoảng, lòng cả
kinh, muốn rút tay về nhưng lại không nỡ, lát sau, phát hiện ra thân thể mình cũng không tê ngứa nữa, cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy liền ngửi tiếp
lần nữa, mùi hương êm dịu này khác với mùi hương son phấn, ngửi đến nỗi
thần chí lâng lâng, không nhịn được hỏi:
“Ngươi thoa hương gì vậy? Lần này ngửi vào cũng không sao cả”.
“Nữ nhi hương”. Vưu Vũ rũ mắt, nhịn cười đáp.
“Ồ, tên thật đặc biệt”. Phùng Yến nhỏ giọng, thành thật nói: “Vũ
Nương, sau này ngươi chỉ dùng loại hương liệu này thôi nhé, đừng dùng
những loại khác nữa, được không?”.
“Được”. Vưu Vũ cũng nhỏ giọng đáp: “Vì ngươi, ta sẵn lòng dùng loại hương liệu này”.
Hai người nói chuyện, hơi thở đan xen, hai má đều ửng hồng. Phùng Yến thử vươn tay qua vòng quanh eo Vưu Vũ thăm dò, nơi tay chạm vào mềm mại trắng mịn, nhất thời suy nghĩ vẩn vơ, cánh tay chợt siết lại, ôm Vưu Vũ lên đùi mình ôm thật chặt, bình sinh đây là lần đầu tiên hắn ham mê hít sâu một hơi mùi thơm như vậy.
Cổ họng Vưu Vũ khô khốc, thân thể nóng bừng, trái tim nhỏ cứ “thình thịch” đập loạn, vô cùng hồi hộp.
Phùng Yến nâng mặt Vưu Vũ, chậm rãi cúi đầu xuống, đột nhiên dừng lại, thầm thì: “Vũ Nương!”.
Vưu Vũ nghe giọng hắn không lớn nhưng tràn đầy sức mạnh, ngẩng đầu
nhìn, bằng mắt thường cũng có thể thấy hai má hắn đang nhanh chóng sưng
lên, không khỏi kinh hãi, kêu lớn: “Ta đã đổi nệm giường rồi mà, sao vẫn bị là thế nào?”.
Phùng Yến chỉ chỉ nến đỏ đang cháy, uể oải nói: “Nến hỉ có mùi thơm, gió từ cửa sổ thổi vào, hương thơm phiêu tán càng lợi hại”.
“Buông ta ra, mau đi đi!”. Vưu Vũ thấy Phùng Yến nháy mắt sưng thành
cái bánh đầu heo, không khỏi hoảng sợ, giãy giụa đùn đẩy Phùng Yến nói:
“Ngày sau còn dài, không phải nóng vội nhất thời”.
Phùng Yến ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, tiếc rằng toàn thân lại ngứa ngáy, mặt sưng cả lên, không khỏi uể oải, đành đặt Vưu Vũ xuống
giường, dặn dò: “Bệnh của ta, không thể để người ngoài biết được. Nếu mà biết, sau nà gặp phải kẻ thù, chúng chỉ cần rắc chút hương phấn thì ta
sẽ nguy hiểm”.
Vưu Vũ gật đầu nói: “Ta biết rồi, ngươi mau đi đi!”.
Lúc này, Phùng Yến mới rời khỏi tân phòng, không quay lại nữa.
Theo phong tục ở đây, nến hỉ trong tân phòng phải cháy đủ một đêm.
Vưu Vũ đã tính toán trước, tự dọn dẹp một chút rồi cũng an giấc.
Bên kia, Lục Thái biết Phùng Yến ngủ ở thư phòng mà không ngủ ở tân
phòng, từ lâu đã sốt ruột trắng bệnh cả mặt, vội vàng chạy đi bẩm báo
cho Phùng thái phu nhân.
Sáng hôm sau, Lục Thái đến sớm đợi bên ngoài tân phòng, thấy Vưu Vũ
đi ra, liền tỏ vẻ áy náy, nhăn mày rũ mắt nói: “Thiếu phu nhân, thái phu nhân sai nô tỳ đến đón người qua sảnh kính trà”.
Vưu Vũ gật đầu, hỏi: “Tướng quân đâu?”.
Lục Thái không đành lòng nhìn nét mặt Vưu Vũ, khẽ nói: “Tướng quân ở thư phòng, thái phu nhân đã sai người đi mời ngài ấy rồi”.
Phùng thái phu nhân một đêm không ngon giấc, chỉ nghĩ làm sao để an
ủi Vưu Vũ, đêm tân hôn, tân lang không ngủ ở tân phòng, tin này mà
truyền đi thì tân nương còn mặt mũi nào?
Thấy Vưu Vũ vịn tay Lam Nguyệt tiến vào, Phùng thái phu nhân không
đợi nàng thỉnh an, trước đã hỏi han ân cần, trìu mến nói: “Vũ Nương đã
quen chưa? Nếu có chỗ nào không ổn, cứ nói ta biết”.
Vưu Vũ vội vàng đáp, rồi thỉnh an bà, sau đó thấy Trần phu nhân cùng
mấy vị nữ quyến đi vào, đợi Phùng thái phu nhân giới thiệu thiệu từng
người một xong, lại vội vàng đến trước mặt thỉnh an.
Lúc Phùng Yến bước vào, ngửi thấy trên người nữ quyến trong phòng
toàn mùi son phấn, nên không dám tới gần, chỉ hơi thi lê, rồi tự mình
ngồi một bên.
Hôm nay dù sao cũng là ngày tân hôn thứ hai, Vưu Vũ đương nhiên không thể để mặt mộc, nhưng cũng chỉ thoa một lớp phấn mỏng, thấy Phùng Yến
ngồi một góc, liền biết hắn không ngửi được mùi son phấn, vì vậy không
tới gần, mà ngồi cạnh Phùng thái phu nhân.
Phùng thái phu nhân thấy Phùng Yến tựa hồ rất lạnh nhạt với Vưu Vũ,
lòng thầm kêu khổ, càng thân thiết với Vưu Vũ hơn. Đợi nha hoàn bưng trà lên, lúc Vưu Vũ quỳ xuống kính trà, không khỏi lệ nóng doanh tròng, hận không thể cho Vưu Vũ thêm hai cái hà bao, nhất thời ngầm trừng mắt nhìn Phùng Yến, tiểu tử thối, còn không đến đỡ thê tử đứng dậy?
Lục Thái thấy Phùng Yến không chút động tĩnh, đành phải tiến lên đỡ
Vưu Vũ, cùng Phùng thái phu nhân ngầm trừng mắt nhìn Phùng Yến, tướng
quân à, trước mặt bao nhiêu người, sao ngài có thể lạnh nhạt với tân
nương như vậy chứ?
Chúng nữ quyến đều là người nhanh nhạy, vừa nhìn qua đã khẳng định
rằng đêm tân hôn của Phùng Yến và Vưu Vũ không hài hòa, khiến bầu không
khí lúc này trở nên cổ quái.
Đến khi kính trà xong, mấy nữ quyến cáo từ hết, Phùng thái phu nhân
liền gọi Phùng Yến lại nói: “A Yến, đưa Vũ Nương đi dạo quanh phủ , giúp nó làm quen một chút”.
Phùng Yến dừng bước, liếc mắt nhìn Vưu Vũ nói: “Về phòng trước đi!”.
Phùng thái phu nhân vừa nghe vậy, không khỏi vui mừng, nói: “Vũ Nương chắc mệt lắm rồi hả? Về phòng nghỉ ngơi một chút cũng được”.
Mặt Vưu Vũ đỏ lên, thái phu nhân, ban ngày ban mặt, chúng ta không được nghĩ lệnh lạc.
Phùng thái phu nhân thấy Vưu Vũ đỏ mặt, cảm thấy có hy vọng, không khỏi trầm ngâm.
Vưu Vũ trở về phòng, liền sai nha hoàn đưa nước vào rửa mặt, rửa xong mới ngồi cạnh án thư. Nhất thời liếc mắt nhìn Phùng Yến ngồi ở đầu bên
kia của án thư, thấy mặt và tai hắn đã hết sưng, nhìn không có vẻ gì là
bất thường, chỉ là hình như cổ vẫn còn mấy dấu hồng hồng, liền hỏi:
“Ngươi khá hơn chút nào chưa?”.
Phùng Yến gật gật đầu nói: “Khá hơn nhiều rồi”.
Đang nói thì Lam Nguyệt bưng hai chén trà đi vào, đặt trên án, thi lễ nói: “Đây là trà sâm Lục Thái tỷ tỷ bên chỗ thái phu nhân đưa tới”. Nói xong liền lui xuống, còn biết ý đóng cửa phòng.
Phùng Yến không chút nghi ngờ, nâng chung trà lên xuống một nửa, gật đầu nói: “Mùi vị không tệ”.
Vưu Vũ ngại trà hơi nóng, thổi thổi rồi đặt xuống, đang định nói,
ngẩng đầu lên liền thấy mặt Phùng Yến đỏ rực, không khỏi bị dọa giật cả
mình, lại bị làm sao nữa đây?
Phùng Yến đột ngột đứng lên, khàn giọng nói: “Trà có vấn đề, ngươi
đừng uống”. Nói rồi cất bước đẩy cửa, chớp mắt đã đi mất dạng.
Không lâu sau, Phùng thái phu nhân liền biết, Phùng Yến uống trà sâm, tức giận đạp cửa bỏ đi, đến thư phòng ngâm nước lạnh. Bà không khỏi ngã ngồi xuống ghế, cảm thấy hơi bất lực, uống chén trà sâm kia, trước mặt
lại là mỹ nhân Vưu Vũ, vậy mà Phùng Yến đạp cửa bỏ đi?
Đến tối, Bình An mời một vị đại phu vào phủ, dẫn đại phu đến cửa thư phòng.
Lát sau, trong thư phòng truyền ra tiếng đại phu: “Trong trà sâm
tướng quân uống có lẽ là bỏ thêm xuân dược, nếu là người khác thì còn
đỡ, tướng quân thì không được uống những thứ này. Uống thứ này vào, sẽ
thúc đẩy ham muốn trong cơ thể, đã thế toàn thân tướng quân còn sưng đỏ
chưa tiêu, chịu kích thích như vậy, cơn tê ngứa trên người càng tệ hơn.
Chưa được mười ngày nửa tháng, sưng đỏ thế này còn lâu mới tiêu được.
Đúng rồi, trong lúc sưng đỏ chưa tiêu, phải tránh việc hành phòng…”.
Bạn đang đọc truyện Vưu Vật Giữa Đường được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.