Chương 23: Đổ Bình Dấm Chua
Vưu Vũ không để ý đến sự khác thường của Phùng Yến, vươn tay giật
khăn tay trong tay hắn, căng thành hai mảnh, nhất thời sóng mắt lưu
chuyển, liếc mắt nhìn Phùng Yến một cái, nhếch miệng cười, dí má tới
gần, chờ Phùng Yến lau miệng cho nàng.
Phùng Yến rụt tay lại, nhét khăn tay vào ngực, rồi nhấc tay, ngón tay túm ống tay áo lau qua loa
khóe miệng Vưu Vũ, rầu rĩ nói: “Được rồi!”
Vưu Vũ không hiểu tại sao, cười nói: “Có khăn tay sao không dùng?”.
Phùng Yến hừ nhẹ đáp: “Khăn tay có mùi phân, hình như từng bị người ta dùng để chùi mông rồi, không dùng được”.
Vưu Vũ ngạc nhiên, chớp mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đã có mùi lạ, ngươi còn nhét vào ngực làm gì?”.
Phùng Yến ngửa đầu nhìn lên trời nói: “Dù sao cũng là khăn tay của ngươi,
phải hỏi một chút xem ai cầm nó đi dùng bậy bạ chứ, nếu vứt đi thì không còn vật chứng à”.
Vưu Vũ càng nghĩ càng khó hiểu, đang định hỏi tiếp, thấy Phùng Yến sải bước đi về phía trước, đành ngừng nói đuổi theo.
Phùng Yến cắm đầu đi hơn chục bước, không nghe thấy tiếng Vưu Vũ, vội dừng
bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy Vưu Vũ đằng sau bước thấp bước cao
đuổi theo hắn, vòng eo nhỏ nhắn, dáng vẻ liễu yếu đào tơ, tựa hồ bất cứ
lúc nào cũng có thể ngã xuống, không khỏi mềm lòng, lùi lại vài bước,
chờ Vưu Vũ đuổi kịp, liền chỉ chỉ một gian tửu lâu cách đó không xa nói: “Vào kia nghỉ chân một chút, ăn gì đó đi!”.
Vưu Vũ liếc mắt quan
sát Phùng Yến, thấy vẻ mặt hắn như bình thường, liền không nghĩ nhiều
nữa, gật gật đầu, theo Phùng Yến vào tửu lâu.
Phùng Yến là khách
quen của tửu lâu này, chưởng quỹ thấy hắn dẫn theo một vị mỹ nhân tuyệt
sắc tới, lập tức đoán ra thân phận của mỹ nhân, sớm đã đích thân đón
tiếp, đưa bọn họ lên một gian phòng trang nhã trên tầng ba, miệng tuôn
ra một đống những lời tốt đẹp, ra sức nịnh hót.
Vưu Vũ hơi tò mò
nhìn ngó xung quanh, thấy gian phòng trang nhã trên tầng ba này dùng
bình phong tách ra, bình phong mang phong cách cổ xưa, trên bề mặt còn
vẽ một bức thanh minh thượng hà (tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời
trong sáng), liền đi tới nhìn kỹ.
Đang nhìn, chợt nghe thấy một tiếng gọi: “Vũ Nương!”.
Vưu Vũ nghe thấy tiếng Dương Tư Minh, ngầng đầu nhìn, cười nói: “Sao lại là ngươi?”.
Dương Tư Minh sớm đã đi đến chào hỏi Phùng Yến, vừa cười vừa nói: “Hôm nay ông nội nghỉ phép*, ta cùng ông ra ngoài đi dạo”.
(* Nguyên văn: 休沐 ( hưu mộc). Thời Tần Hán hình thành tập quán ba ngày gội đầu một lần, năm ngày tắm một lần, vì vậy quan phủ cứ năm ngày được
nghỉ một ngày)
Nghe nói Dương Thượng Bảo ở sát vách, Vưu Vũ mừng rỡ, cười nói: “A, thái gia cũng ở đây sao?”.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ vô cùng thân thiết nói chuyện với Dương Tư Minh, hầu
như quên mất sự tồn tại của hắn, không nhịn được ấm ức, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường, đứng lên nói: “Vũ Nương, nếu Dương thái gia ở đây, chúng
ta nên qua gặp một chút!”.
Dương Thượng Bảo thấy Dương Tư Minh dẫn Phùng Yến và Vưu Vũ qua, không khỏi cười bảo bọn họ ngồi xuống, lại
liếc mắt nhìn Vưu Vũ một cái, thấy Vưu Vũ mặt mày tươi tỉnh, hoa đào
phấp phới liền yên tâm, trông dáng vẻ của Vưu Vũ, tin đồn Phùng Yến lạnh nhạt với nàng, hiển nhiên là không đáng tin.
Khi Vưu Vũ ở Dương
phủ vẫn luôn coi Dương Thượng Bảo là ông nội của mình, hơn nữa ngoại
hình của Dương Thượng Bảo giống y như bà ngoại nàng ở kiếp trước, nên
thân càng thêm thân, sau một thời gian không gặp, bất tri bất giác liền
cảm thấy mong nhớ, giờ gặp được Dương Thượng Bảo, không thể không hỏi
mấy câu như thân thể ông dạo này thế nào, ăn ngủ ra sao.
Khi món
ăn được bê lên, Vưu Vũ lại vội gắp thức ăn cho mọi người, đem những món
ăn mềm, dễ nhai đặt trước mặt Dương Thượng Bảo, rồi kêu tiểu nhị mang
canh thịt bò lên, mỉm cười nói với Dương Thượng Bảo: “Răng thái gia
không khỏe, những món kia ăn nhiều không tốt, uống một chén canh thịt bò đi ạ”.
Dương Tư Minh cảm khái nói: “Có Vũ Nương ở đây, ông nội cũng ăn nhiều hơn một chút đấy”.
Phùng Yến gắp một đũa rau cải, nhai như nhai sáp, liếc mắt nhìn Vưu Vũ, thấy
nàng không hề hay biết, không khỏi oán giận, được đấy, một một lòng
hướng về chồng cũ, vậy mà lại không để ý đến ta, sao có thể thế được?
Dương Thượng Bảo nhận ra sự khác thường của Phùng Yến, lại thấy hắn chỉ ăn
rau cải và đậu phụ, liền nói: “Phùng tướng quân sao không ăn thịt?”.
Vưu Vũ hấp tấp thay hắn trả lời: “Hôm qua chàng ấy uống nhiều rượu, dạ dày
bị tổn thương, đại phu nói phải tĩnh dưỡng, mấy ngày này phải kiêng rượu thịt”.
Dương Thượng Bảo nghe xong liền cười nói: “Bình thường ta
khó chịu, đại phu cũng nói vậy, dạ dày không khỏe ngủ cũng không yên,
phải ăn thức ăn chay tốt cho dạ dày mới được”.
“Chính thế! Thái
gia nên nghe lời đại phu”. Vưu Vũ nói, rồi dặn Dương Tư Minh: “Giờ đang
là mùa thu, ban đêm dễ nhiễm lạnh, về phủ, ngươi nhớ bảo bà tử mang nước nóng đến cho thái gia ngâm chân mỗi đêm. Chân có ấm áp thì thân thể mới ấm áp, như vậy sẽ ngủ ngon hơn”.
Nghe Vưu Vũ dặn dò, Dương Tư Minh lập tức đồng ý.
Dương Thượng Bảo nhìn Vưu Vũ một cách hiền từ, cười nói: “Thân thể Vũ Nương yếu ớt, bình thường cũng phải chăm sóc nhiều”.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ trò chuyện vui vẻ cùng Dương Thượng Bảo, vô cùng thân
thiết, thực sự không đếm xỉa gì đến người chồng này, vì vậy liền cúi đầu và một miếng cơm trắng, lần đầu tiên phát hiện ra, cơm ở tửu lâu này
vừa cứng vừa khô, rất khó nuốt.
Dương Thượng Bảo còn có lời muốn
nói với Phùng Yến, nhất thời gõ gõ mặt bàn nói: “Phùng tướng quân, Ngự
sử dâng tấu thư tố cáo ta và Vưu đại nhân câu kết cùng võ tướng, mưu đồ
bất chính, vị võ tướng này đương nhiên là cậu. Chuyện này nhìn thì có vẻ như đang buộc tội chúng ta, nhưng thực chất là Nghiêm gia tộc muốn đoạt quân quyền từ trong tay cậu. Tuy nhiên thái độ của hoàng thượng cũng
cực kỳ quan trọng, cậu hay suy nghĩ cho kỹ”.
Uy quyền của Hoàng đế ngày một lớn, song song với đó, thế lực của Nghiêm thái hậu liền bị kìm hãm lại rất nhiều, thế cục Nghiêm gia một tay che trời trong triều cũng dần bị đả phá. Một ngày nào đó khi Nghiêm thái hậu thất thế, kết cục
của Nghiêm gia cũng có thể đoán được. Hiện giờ, Nghiêm gia tộc chỉ có
đoạt được quân quyền, mới có thể tiếp tục kéo dài thế chân vạc trong
triều.
Mười sáu tuổi Phùng Yến tòng quân, dốc sức để đến ngày hôm
nay, không chỉ dựa vào vũ dũng, vừa nghe Dương Thượng Bảo nói vậy, tất
nhiên cũng hiểu rõ mấu chốt trong đó. Nghiêm gia tộc và Phò mã Tô Vị Đạo nắm giữ nhiều chức vị quan trọng trong kinh thành, nhưng từ lúc hắn dẫn binh mã hồi kinh, Hoàng đế không chỉ phong hắn thành Hầu gia mà còn
lệnh cho hắn trấn thủ kinh thành, chức vị còn cao hơn cả Tô Vị Đạo.
Hoàng đế muốn mượn tay hắn để chèn ép Nghiêm gia và Tô Vị Đạo, chỉ là
Nghiêm gia và Nghiêm thái hậu đứng sau bọn họ cũng sẽ không khoanh tay
chờ chết.
Phùng Yến trầm mặc một chút rồi nói: “Dương đại nhân,
tuy rằng ta có chiến công, chưa đến phong Hầu công lao (?), là Hoàng
thượng phong Hầu cho ta”.
Những lời này của Phùng Yến không đầu
không đuôi, nhưng Dương Thượng Bảo lại nghe hiểu ẩn ý, nhất thời gật
đầu. Trong Nghiêm gia tộc, đệ đệ ruột của Nghiêm thái hậu là Quan Tây
hầu Nghiêm Hoài Trinh, Hoàng đế phong Hầu cho Phùng Yến, tất nhiên là
muốn hắn và Nghiêm Hoài Trinh đối địch nhau. Về chuyện Ngự sự dâng tấu,
chẳng qua chỉ là một góc của núi băng, không cần để ý.
Ăn cơm
xong, Vưu Vũ nghĩ đi ra ngoài một chuyến, dù sao cũng phải mua ít đồ về
phủ biếu Phùng thái phu nhân, liền tạm biệt Dương Thượng Bảo, kéo Phùng
Yến nói: “Bình thường bà nội thích ăn gì? Chúng ta mua một chút về biếu
bà nhé!”.
Phùng Yến đáp: “Bà nội thích đồ ngọt”.
Vưu Vũ nghe xong liền bảo tửu lâu gói cho hai phần bánh ngọt, cầm trong tay, cười
nói: “Chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, về thôi”.
Đợi Phùng Yến và Vưu Vũ đi rồi, Dương Tư Minh lại hơi lo lắng, nói nhỏ: “Ông, Phùng Yến có thể đấu lại Nghiêm gia sao?”.
Dương Thượng Bảo thản nhiên nói: “Xem Hoàng thượng có đấu lại Thái hậu không
đã”. Nói xong dường như có điều suy nghĩ, lát sau lại nói tiếp: “Nghiêm
Hoài Trinh là một kẻ đa mưu túc trí, Phò mã Tô Vị Đạo cũng không đơn
giản. Cứ chờ xem sao”.
Nói đến Vưu Vũ sau khi về phủ, đi gặp Phùng thái phu nhân để biếu bà bánh ngọt, khiến cho Phùng thái phu nhân mặt
mày hớn hở, lòng càng thêm quý mến Vưu Vũ.
Phùng Yến cũng trở về
thư phòng, lấy khăn tay trong ngực ra ném lên án, nghĩ một lát rồi lại
cầm khăn tay lên, mở ra nhìn kỹ, thấy mặt trên thêu từng đường kim mũi
chỉ thật tỉ mỉ, rõ ràng là dụng tâm mà thêu, lòng càng không biết là tư
vị gì.
Buổi tối về phòng, Phùng Yến ngồi trước án, lạnh lùng mở miệng nói: “Khăn tay của ta đâu?”.
Âm dương quái khí, chẳng hiểu lại làm sao rồi? Vưu Vũ thấy Phùng Yến phụng phịu, lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lấy khung thêu ra, hoàn thành
nốt khăn tay đang thêu dở, cắn đứt chỉ, mở ra nhìn một chút dưới bóng
đèn, thấy thêu cành trúc xanh tươi mềm mại, tự cảm thấy hài lòng, lúc
này mới đưa tới trước mặt Phùng Yến.
Phùng Yến nhận lấy khăn tay,
nhìn tới nhìn lui dưới bóng đèn, trong lòng hết lần này đến lần khác so
sánh giữa cành trúc và hoa đào, mặc dù khá thích cành trúc, nhưng vẫn
cảm thấy hoa đào kiều diễm hơn, không nhịn được liền nói: “Thêu mỗi một
cành trúc, sao không có đóa hoa nào?”.
Vưu Vũ thấy hắn cố tình bới móc gây sự, trợn trắng mắt, giật cái khăn lại nói: “Không cần thì thôi!”.
“Ai bảo ta không cần?”. Phùng Yến hễ nghĩ tới việc Vưu Vũ thêu khăn tay
tặng Thẩm Dụ Nam, giấm chua trong lòng không nhịn được bốc lên. Lại thấy đến khăn tay thêu cành trúc cũng sắp không giữ nổi, sao có thể cam tâm
cho được? Vươn tay giành lại khăn tay trong tay Vưu Vũ, miệng hừ hừ nói: “Một đóa hoa cũng không có”.
Vưu Vũ đỡ trán, nén giận hỏi: “Rốt
cục thì người muốn thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ta thêu một đóa hoa trên cành trúc, chứ không phải lá trúc?”.
“Vậy sao ngươi lại thêu hoa
đào cho Thẩm Dụ Nam?”. Phùng Yến buột miệng nói, vừa nói xong, lập tức
khụ một tiếng, mắt lại liếc liếc Vưu Vũ, này, ngươi cho ý kiến đi chứ?
Vưu Vũ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cái khăn ngươi giấu trong ngực hôm nay là lấy từ chỗ Thẩm Dụ Nam à?”.
Phùng Yến không nói lời nào, chỉ oán giận, Thẩm Dụ Nam, Thẩm Dụ Nam, xem ngươi gọi tên hắn thuận miệng chưa kìa!
Vưu Vũ hơi đau đầu, nguyên chủ và Thẩm Dụ Nam đính ước sáu năm, lại mê
luyến Thẩm Dụ Nam, thêu tặng Thẩm Dụ Nam mấy cái khăn thì có gì lạ đâu?
“A Yến, Thẩm Dụ Nam cầm khăn tay tới là để phá hoại tình cảm của chúng ta
đấy!”. Vưu Vũ đoán trước loại chuyện này càng giải thích càng hỏng bét,
nhấc chân một cái liền ngồi lên đùi Phùng Yến, hai tay nâng mặt Phùng
Yến, hơi híp mắt, chậm rãi tiến lại gần.
Bao nhiêu ghen tuông trong lòng Phùng Yến thoáng chốc biến mất không sót lại chút gì, bất tri bất giác chu miệng chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện Vưu Vật Giữa Đường được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.