Chương 24: Dây Dưa Quấn Quýt
Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, hơi thở giao hòa, từng đợt hương
thơm phảng phất, khuôn mặt tuấn tú của Phùng Yến đỏ ửng, thở ra hơi
nóng, mặc dù không uống rượu nhưng đã ngà ngà say.
Vưu Vũ đang
nâng mặt Phùng Yến, định tiến lại gần trán của hắn, lại thấy hắn hơi
ngẩng đầu, không khỏi cúi đầu nhìn, vừa nhìn một cái suýt nữa đã phun
ra, một đại nam nhân chu miệng, cảnh tượng muốn bao nhiêu hài hước có
bấy nhiêu hài hước. Nàng không khỏi nghiên cứu một chút, nhất thời thừa
nhận rằng, mặc dù A Yến nhà nàng chu miệng hơi tức cười, nhưng đường
cong của đôi môi rất gợi cảm, vô cùng mê người.
Phùng Yến vừa chu môi liền tưởng là môi mỹ nhân nhất định sẽ rơi xuống, không ngờ một hồi lâu cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy mỹ nhân đang
run rẩy, mở mắt ra, thấy người ta đang cố nhịn cười, nhịn đến mức cả
ngưởi run rẩy, trong lúc sững sờ, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, thẹn quá
thành giận, nhưng vẫn không nỡ đẩy Vưu Vũ ra, hừ hừ nói: “Cười gì mà
cười?”.
Lúc này Vưu Vũ “khanh khách” cười thành tiếng, vuốt ngực
nói: “Ta không nhịn nổi nữa rồi!”. Vì cười, hai tay chống lên đùi Phùng
Yến để đứng lên, rời khỏi đầu gối Phùng Yến, chạy về giường ngồi.
Phùng Yến cố giữ yên hai đùi, đợi Vưu Vũ chạy mất, hắn cũng nhanh chóng đứng
lên, gập lưng hít thở sâu mấy cái, nhịn cơn khô nóng trong cơ thể, sau
đó lại ngồi xuống ghế nói: “Vũ Nương, nàng đùa giỡn ta sao?”.
“Không dám!”. Vưu Vũ quay đầu nhìn lại cười một cái. Tốt lắm, cuối cùng thì người này cũng quên chuyện khăn tay rồi.
Phùng Yến hoàn toàn không quên chuyện khăn tay, mở miệng ra lại nhắc: “Khăn
tay…”. Tới đi, lại trèo lên đầu gối, bịt miệng ta đi!
Vưu Vũ mới
thở phào, vừa nghe Phùng Yến lại nhắc đến khăn tay, tim lại bị treo lên, tự tiếu phi tiêu, liếc mắt nhìn Phùng Yến nói: “Chàng muốn thế nào?”.
Thấy sóng mắt Vưu Vũ liếc nhìn mình, phong tình vạn chủng, câu tiếp theo
không sao thoát ra được, liền đổi giọng: “Khăn tay thêu cành trúc rất
thật, đẹp lắm”.
Nói cho chàng biết, là vì ta cầm hai cành trúc
thật đến làm mẫu, dựa theo từng đường nét của nó thêu từng mũi từng mũi
đấy. Vưu Vũ quay đầu nhìn lại cười nói: “Chàng thích là tốt rồi!”.
Phùng Yến vội gật đầu, nhìn Vưu Vũ nói: “Nàng biết không, đây là chiếc khăn
tay đầu tiên mà ta nhận được, trước đây chưa từng nhận khăn tay của nữ
nhân nào đâu”.
Vưu Vũ cười thầm, miệng nói: “Chàng biết không, đây là chiếc khăn tay đầu tiên ta thêu trúc, trước đây chưa từng trúc vào
khăn tay bao giờ”.
Phùng Yến không cam lòng, lại nói: “Trước đây
ta chưa từng thân thiết với nữ nhân nào, sau này cũng chỉ thân thiết với mỗi mình nàng mà thôi”.
Vưu Vũ suýt thì bật cười, vội nói: “Ta gả cho chàng, cũng chỉ thân thiết với mình chàng, trong lòng không hề có người nào khác”.
Phùng Yến nghe xong, lúc này mới hạ mắt, hồi lâu sau nói: “Sau này chỉ được tốt với mình ta thôi đấy!”.
Vưu Vũ cười khẽ, hứa: “Sau này chỉ tốt với chàng thôi!”.
Phùng Yến vừa thấy Vưu Vũ cười khẽ, ngực lại bắt đầu ngứa ngáy, nhất thời ném giày, lẩm bẩm: “Ai, đã vào thu rồi, hai chân lạnh như băng à”. Nàng sợ
Dương Thượng Bảo lạnh chân, còn dặn Dương Tư Minh sai ngươi chuẩn bị
nước nóng cho Dương Thượng Bảo ngâm chân mỗi đêm, giờ tướng công nàng
cũng lạnh chân đó, dù sao cũng phải quan tâm một chút chứ, đúng không?
“Ta xem nào!”. Vưu Vũ vừa hứa sẽ tốt với hắn, bây giờ chính là thời điểm để hành động, vì vậy liền chạy qua, hai tay chống lên án, ném giày của
mình đi, dùng mũi chân chạm vào mu bàn chân Phùng Yến, không cảm nhận
được gì, hai lòng bàn chân liền phủ lên mu bàn chân Phùng Yến, cách một
chiếc tất, vẫn có thể cảm nhận được bàn chân Phùng Yến rất ấm, làm gì có chút lạnh giá nào? Thế là nàng dùng đầu ngón chân chọt mu bàn chân
Phùng Yến hai cái, vạch trần: “Hai chân chàng không hề lạnh, mà là ngứa
da thèm đòn”.
Ánh nến hiu hắt, mỹ nhân tựa vào án, chân ngọc hơi
nâng lên, cảnh tượng động lòng người, tim Phùng Yến đập loạn, không đợi
Vưu Vũ thu chân về, chân còn lại đã ngoắc lấy cổ chân Vưu Vũ, giữ rất
chặt không chịu thả, chân kia bị Vưu Vũ phủ lên mon men bò lên mu bàn
chân Vưu Vũ, dùng ngón chân kéo tất Vưu Vũ, từng chút từng chút cởi ra.
Vưu Vũ cũng có cảm giác khác thường, gương mặt ửng hồng, mắt nhìn trộm
Phùng Yến, đúng lúc Phùng Yến nâng mắt nhìn qua, ánh mắt hai người giao
nhau khiến tim mỗi người đều đập nhanh hơn, liền vội vã dời tầm mắt,
chẳng mấy chốc lại quay qua nhìn trộm đối phương, ánh mắt lại giao nhau
lần nữa, dần dần lộ ra hương vị triền miên.
Phùng Yến cuối cùng
cũng cởi được tất của Vưu Vũ, vừa cúi đầu liền thấy mắt cá chân ngọc ngà của Vưu Vũ, bàn chân nhỏ nhắn, mười ngón chân tròn trịa mềm mại, móng
chân màu phấn hồng, không nhịn được dùng lòng bàn chân phủ lên giữa chân Vưu Vũ, đồng thời dùng ngón chân nhẹ nhàng gãi gãi.
Chân vừa tê
vừa ngứa, Vưu Vũ không khỏi “ư” một tiếng, bàn chân cong lại, muốn giẫm
xuống đất, không ngờ Phùng Yến duỗi chân một cái, năm ngón chân gập lại
câu lấy ngón chân của nàng, giữ thật chặt, lần theo bàn chân nàng chậm
rãi bò lên trên.
Vưu Vũ hai tay chống lên án, một chân giẫm dưới
đất, chân còn lại bị Phùng Yến nâng lên, tà váy hơi phất phơ, có mùi
thơm tỏa ra âm thầm lưu chuyển.
“Vũ Nương!”. Phùng Yến khàn giọng gọi Vưu Vũ một tiếng.
“Ừm!”. Dù chỉ là hai bàn chân đan xen, nhưng Vưu Vũ lại cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, sóng mắt vừa chuyển, chạm phải ánh mắt của Phùng Yến, bàn chân
run nhẹ, cọ cọ vào trong lòng bàn chân Phùng Yến.
Phùng Yến cảm
thấy một bàn chân mềm mại không xương vuốt ve chân mình, một luồng khô
nóng tê dại liền từ bàn chân dần dần hướng lên bắp chân, rồi chậm rãi
hướng lên đùi, dừng lại ở nơi nào đó, nhất thời vừa mất hồn vừa khó
chịu, lại kêu lên lần nữa: “Vũ Nương!”.
Vưu Vũ nghe giọng hắn còn khàn hơn cả ban nãy, liền dừng mọi động tác, dịu dàng nhìn hắn, cúi đầu gọi:”Yến lang”.
Thanh âm êm dịu như thủ thỉ, mang theo một chút ám chỉ.
Phùng Yến hít sâu một hơi, lần này không đè nén được cơn khô nóng trong lòng, mạnh mẽ kéo chân trái Vưu Vũ, thấy Vưu đan đủ (?) liền không nhịn được
sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này mới buông chân trái nàng ra, vươn tay
về phía Vưu Vũ, một phát ôm nàng vào lòng.
Cúi đầu một cái liền chặn môi Vưu Vũ.
Vưu Vũ vừa lấy lại tinh thần, liền cảm nhận được môi mình được một thứ nóng bỏng mềm mại lấp kín, cơn nóng từ khóe môi chậm rãi lan ra hai má, lại
dần dần tới sau tai, rồi từ sau tai “ầm” một tiếng bất ngờ lan ra khắp
cả người, nàng không kìm được sợ run một chút, nhất thời ôm thật chặt
thắt lưng rắn chắc của Phùng Yến, cổ họng “ư” một tiếng.
Phùng Yến vừa áp môi xuống, liền cảm nhận được đôi môi thơm mát non mềm của Vưu
Vũ, vừa thơm vừa mềm, không nhịn được liếm một cái, nháy mắt bắp đùi trở nên căng cứng, hắn quơ tay qua, đặt Vưu Vũ lên cánh tay mình, dùng sức
ôm lên, môi vẫn dán lên môi thơm của Vưu Vũ trằn trọc liếm mút, thần hồn bay bổng.
Phùng Yến mới nếm thử mùi vị đôi môi, trái tim lơ lửng
trên không trung, môi lưỡi tiến lùi như thể cảm thấy không đủ, vì vậy
liền ôm chặt Vưu Vũ, bàn tay lặng lẽ chuyển động trên eo nàng, dần dần
hướng lên trên, dừng lại ở một nơi mềm mại nào đó nhẹ nhàng xoa nắn,
nghe thấy người trong lòng rên rỉ, thế này thật không thể tiếp tục kìm
chế nữa, ôm người trong lòng đứng lên, hai ba bước đã chạy đến bên
giường, đặt người trong lòng xuống, dùng ngón chân cởi giày thêu hoa của nàng một cách qua loa, nhất thời hai người cùng lăn lên giường.
Mặc dù ánh nến rất yếu ớt, nhưng vẫn phản chiếu hình ảnh màn chiếu trước
giường không có gió mà bay bay, phất lên rồi hạ xuống, hạ xuống lại phất lên.
Bạn đang đọc truyện Vưu Vật Giữa Đường được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.