Chương 29: Áp Trại Tướng Công (Thượng)
Bạch Bạch nhìn Vọng Thư trong lòng hô hấp vững vàng vẻ mặt an tường, nghĩ chắc đã sớm rơi vào giấc mộng. Mà
hắn một đêm chưa ngủ.
Vốn, có một bộ phận hùng xà ý do chưa hết có thể tiếp tục cuốn lấy xà cô nương, nổi lên có thể tùy thời dự bị mà đến một lần, được gọi là “Đa Thứ Lan” cũng đúng. Tuy nói Hành Thư
hồi thứ nhất “Chưa đi chợ đã hết tiền”, nhưng sau thói quen có thể hoàn
toàn giữ lại. Theo tâm lý nhà gái, sau khi thân mật, đối phương vẫn ôm
chặt chẽ, mang đến cảm giác an toàn cũng không phải không có điểm.
Đợi nắng sớm mờ mờ, Vọng Thư mở mắt,
nhẹ nhàng lay lay ngực Bạch Bạch, để hắn buông tay ra. Nàng ngáp một
cái, duỗi thân, lại một ngày mới bắt đầu.
Triều đại dân phong giống như Đại
Đường, không bị cản trở nên bưu hãn, dân chúng đối với sự tình nam nữ tư tình trước hôn nhân luôn khoan dung, cho nên hai người “Tình thâm sở
trí”, bên tiểu cô nưỡng cũng không bị ảnh hưởng tâm lý. Mặt khác, có cha mẹ, Thanh Tuyên Nguyệt Hoàn “Ăn cơm trước kẻng” đã làm tiền lệ, Vọng
Thư với Bạch Bạch trong lúc nước chảy đá mòn, tình cảm thăng hoa sau
sinh ra “Gian tình” cũng coi như tự nhiên.
Bạch Bạch thay nàng cởi trung y, từ
ngăn tủ lấy ra kiện đồ mới, giúp nàng thay, vừa cẩn thận cúi xuống thắt
vặt áo, còn tự mình giúp nàng đi giày.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, rất
nhanh lý giải được Bạch Bạch sáng nay ôn tồn chăm sóc, chính là đêm qua
hai người tình cảm đã bước sang giai đoạn mới.
Cuối cùng lúc Hành Thư ôm nàng xuống
giường, nàng ôm lấy cổ hắn, đặt trên má hắn nụ hôn chuồn chuồn nước,
Hành Thư ánh mắt sáng rọi như sao băng, nghiêng đầu hôn môi Vọng Thư.
Hành Thư ôm nàng đến trước bàn trang
điểm, cầm cây lược gỗ, giúp nàng chải đầu, búi tóc, lại không biết từ
chỗ nào biến ra một cây ngọc trâm, nhẹ nhàng cắm vào búi tóc.
Đợi hai chân chạm xuống đất, Vọng Thư xoay xoay eo nhỏ, “Rửa mặt, đi nấu cơm nào.” Nói xong bước ra khỏi phòng.
Hành Thư nhìn thân ảnh nàng biến mất
sau phòng bếp, mới quay lại thu thập giường. Đem đệm đã nhiễm nhiều vệt
máu, để xuống bồn gỗ.
Bất luận theo góc độ xà tộc hay
thượng thiên, hắn không để ý lắm tới trinh tiết, mà là chân chính tâm
của nhau, lưỡng tình tương duyệt.
Chính là lúc hắn ngồi bên bồn gỗ tẩy
nhiều điểm “Hoa đào” lại sửng sốt, theo phản xạ mặc kiện áo choàng, đi
ra cửa, đá văng sương phòng, đứng trước giường Cửu Huyên, kéo cổ áo Cửu
Huyên đá ra ngoài, lại giơ tay lên, “Phanh” một tiếng hai cảnh cửa đóng
chặt chẽ.
Hành Thư thần sắc ác liệt, “Trọng Thần, ta có chút vấn đề hỏi ngươi.”
Bạch Bạch đặc biệt đến tìm quân sư Trọng Thần để phân tích tình cảm cùng cố vấn.
Chủ đề đơn giản là “Ta thất thường, ta đây nên làm thế nào vãn hồi lòng của nàng?”
Đói với từng nam nhân gần như đều hội ngộ được một chuyện tình, cho dù chuyên gia như Trọng Thần trở bỏ lẳng
lặng kiên nhân nghe và an ủi cũng không bằng cho hắn phương pháp hữu
hiệu.
Nhưng mà cuối cùng lúc Bạch Bạch đưa
ra phương án giải quyết “Ra sớm” kia, kèm theo vỡ vụn, “Nàng chảy máu,
ta thật sự không thể tha thứ cho mình.”
Nhị vương tử vội vàng đè bả vai lão
hữu, “Biện pháp này rất ngu ngốc. Năm đó ta tân hôn cũng bị giống như
ngươi, muốn bù đắp lại bên kia làm thêm một lần, cũng muốn phục lại hình tượng, chính phi của ta, ngươi biết nàng với ta đồng tộc, giơ tay liền
cho ta cái bạt tai.”
— cho ngươi cơ hội, bản sự của mình không được, còn muốn làm thêm một hồi? Mặc kệ lão nương sống chết , đánh chết ngươi!
Trọng Thần thật vất vạ nặn ra một nụ
cười, “Huống chi nguyên nhân do tâm tình, đổi một phương pháp cũng không hẳn có hiệu quả. Nói sau theo tính tình Vọng Thư, ta cho tới bây giờ có thể cảm thấy nàng liều mạng như vị chính phi kia của ta.”
Ngữ khí hắn buồn bã uể oải làm cho Hành Thư không khỏi ghé mắt — này căn bản chính là kinh nghiệm Trọng Thần vô số lần hái hoa.
Bị ném như rác rưởi ra ngoài Bạch
Long chậm rãi đứng dậy, xoa xoa cái mông, vén lên mái tóc che khuất
khuôn mặt tuấn tú, chậm rãi đi trong sân, đợi một lúc mới hoàn toàn
thanh tỉnh, phục hồi tinh thần, phủi sạch sẽ bụi đất trên người, lại
bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, bước chân trở lại sương phòng, vừa vặn
Trọng Thần cùng Hành Thư lãnh giáo xong.
Cửu Huyên chăm chú nhìn Hành Thư thật lâu sau, lại xác nhận lần nữa, quay đầu ra phía cửa sổ tâm linh dẫn âm.
Hi Hòa, Thái Bình nghe thấy đều đến.
Nhất là tiểu kỳ lân bình thường đều
không nhanh không chậm bay tới, lúc này như tia chớp bay vào phòng, “Trờ ạ. Trên trán ngươi điểm đỏ tiêu thất.” Đây chính là kỳ quan ngàn năm
khó gặp.
Cửu Huyên kích động sắp rơi nước mắt, “Ngươi rốt cục thành. Không uổng phí chúng ta ở sau lưng ngươi âm thầm
tương trợ lâu như vậy.”
Hi Hòa nâng trán cảm khái, “Nhờ phúc của ngươi, rốt cục có thể yên tâm nghỉ hưu dài hạn.”
Hành Thư bị cảm xúc của các huynh đệ
cuốn hút, một bộ biểu tình như trút được gánh nặng: tuy rằng quá trình
bi kịch, nhưng cũng may kết quả đáng giá vui sướng, “Ta chuẩn bị thành
thân với nàng, hôm nay ngay sau khi ăn ta liền trở về thiên đình hồi bẩm Đế quân.”
Mấy người đều gật đầu tán thành, Cửu
Huyên lại nói, “Đế quân rốt cục có thể hãnh diện rồi. Lúc trước nhìn
thấy Hoa công tử vô cùng thân thiết với Vọng Thư không chút nào tị hiềm, ngươi nửa đường nhảy ra, kết cục không thể biết, đều vì ngươi mà lo
lắng một hồi.”
“Đa tạ. Ta tính mua sân bên cạnh lần nữa tu chỉnh, tính làm tân phòng. Các ngươi…”
Vài vị tiên quân vì ngày ấy chuyển
tiên nguyên cho Vọng Thư, lúc này Hành Thư được đền bù mong muốn, thiên
hoàng đại đế hào phóng nhất bút, đám người Cửu Huyên rốt cục có thể tự
do hành động hưởng thụ ngày ngày đã lâu không có, nhưng vì chuyện Vọng
Thư vẫn còn tục mệnh mà làm việc phía trước.
Cửu Huyên vỗ vỗ vỗ bả vai lão hữu,
“Chúng ta ở tại sân này là tốt rồi. Cái gọi là nghỉ ngơi, theo ta, đơn
giản là ăn nhiều ngủ nhiều. Ở nơi nào cũng giống nhau.”
Hi Hòa nói tiếp, “Không sai. Gần nhất thật sự thiên đình từ năm đó khó được ngày tự tại sung sướng.”
Tiểu kỳ lân ánh mắt sáng lên, “Đi
theo các ngươi, liền có cơm ăn. Chúng ta,” hắn nhìn chung quanh, xác
định mọi người đều nhất trí, mới nói, “Chúng ta vui.”
Tiểu kỳ lân nói ra lời kinh điển này, mấy người Cửu Huyên không hẹn mà cùng nhìn ra phía ngoài cửa, Vọng Thư ở phòng bếp bận rộn, mùi đồ ăn loáng thoáng tiến vào mũi, từ xưa nam nhân cầu hôn nữ nhân có rất nhiều phương pháp, nhưng lời ngầm không nói ra
là “Theo ta ngủ, có cơm ăn”, mấy câu này bọn hắn bỗng nhiên có thể lý
giải cô gái bị người cầu hôn hưng phấn cùng vui sướng đến tột cùng từ
đâu mà đến.
Sau khi ăn xong, Hành Thư kéo Hi Hòa ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, hai người trở về.
Hành Thư đưa một phần địa khế, giao cho Vọng Thư, “Nàng luôn thích sân
bên cạnh kia, nay mua đến, tu chỉnh làn nữa, làm chỗ ở mới cho chúng ra
được không?”
Tiểu cô nương cũng không thèm nhìn tới, cười khanh khchs đem giấy bạc thu vào tráp văn thư.
Bạch Bạch làm việc thật năng suất,
Vọng Thư cho phép, hai sân mở ra cái cổng vòm, chính mình ở trong tân
phòng bận việc, cũng không gọi Vọng Thư hỗ trợ.
Bởi vậy hôm nay Cửu Huyên cùng Hi Hòa ra trận, hỗ trợ xem y quán. Có hai chiêu bài sống này, nữ bệnh nhân rõ ràng tăng nhiều.
Rất nhiều người căn bản không có bệnh, lấy y quán làm hiệu thuốc, cầm chút thuốc an thần, chỉ vì muốn nói mấy câu với dễ nhìn.
Giờ ngọ tạm đóng cửa y quán, mấy người trở lại hậu viện. Đã làm xong, bố cục trong phòng rực rỡ hẳn lên.
Ban đầu sân cải tạo thành bốn gian
phòng, giữ lại tiền thính, lại đem thư phòng mở rộng ra, để mấy người
Cửu Huyên dùng chung. Nội viện chuyên để vợ chòng Vọng Thư ở lại. Hợp
nhất tứ hợp viện, bên trong mấy cây đại thị tươi tốt, nhìn có chút lạ
mắt, Vọng Thư kéo kéo tay áo Hành Thư, “Còn làm gì nữa không?”
“Này nàng không cần phải làm, chỉ cần nàng vừa lòng chưa?” Thượng tiên kết hôn cần chút phúc lợi, thổ địa
công công tùy theo bố cục, đưa đến mấy cây đại thụ hoa cỏ đến trang điểm cho nhà mới, Hành Thư đã xem như rất phúc hậu.
“Tốt lắm.”
“Kia, gả cho ta?”
“Được.”
Bạch Bạch cũng không quan tâm, trước mặt bao người, ôm lấy cô nương xoay vài vòng.
Buổi chiều, Hành Thư bay đến thiên đình.
Đến chạng vạng đóng cửa y quán, Hành Thư vẻ mặt vui mừng. Lại đưa ra hai xấp giấy bạc, “Tiên tịch sửa đổi. Ta lại đi Bộ hộ.”
Tiểu cô nương không cần nghĩ ngợi
thốt, “Ta nên đổi giọng gọi chàng là tướng công? Hay giống như Thanh
Tuyền gọi Nguyệt Hoàn là “Đương gia”?”
Hành Thư tầm mắt đảo qua toàn trường lão hữu ăn cơm, nói từng chữ, “Vọng Thư, nhà này nàng mới là “Đương gia.”
Ban đêm, hai người trong tân phòng ôm nhau nằm.
Hành Thư dùng căm gối lên đỉnh đầu Vọng Thư, “Tiệc cưới đặt bảy ngày sau được không?”
“Vì sao phải là bảy ngày? Thiếp xem hoàng lịch, bảy ngày sau cũng không phải ngày tốt hay xấu.”
“… Đế quân bảy ngày sau mới rảnh.”
“Kia cậu cũng muốn đến.”
“Yên tâm.”
Mặc kệ vết thương dù nhỏ cũng là
thương. Không cho Vọng Thư lưu loát tái chiến, Bạch Bạch liền không coi
là trượng phu tốt săn sóc thê tử. Tuy rằng đối với việc phục hồi nam
tính hùng phong, Hành Thư quả thật vẫn lo âu.
Yên lặng trải qua ba ngày.
Bởi vì Cửu Huyên, Hi Hòa gác, phục
hồi nam tính chuyện quấy rầy Vọng Thư giảm bớt. Hành Thư cũng liền an
phận ở nhà, sửa sang lại quét tước, rảnh rỗi phê công văn, viết công tác báo cáo, mấy ngày nay thực sự quá nhàn nhã.
Tạm thời đóng cửa, Vọng Thư nhìn Cửu
Huyên treo lên ván cửa, đang chuẩn bị trở lại hậu viện, bỗng nhiên cảm
thấy dưới chân bị cái gì kéo lại.
Cúi đầu xuống, một vật nhỏ màu trắng đang cắn vạt áo Vọng Thư, sống chết túm lấy.
Nay tiểu cô nương thay một thân hồng
đồ mới, Bạch Bạch thành ý đưa tặng, nói sau tự dưng trên vạt áo thêm vài dấu răng, trở về thật khó cho phu quân lòng dạ hẹp hòi cái công đạo.
Nàng đành phải túm túm làn váy. Vật
nhỏ cực thông minh, phát hiện ý đồ của nàng, nhả miệng. Lại phe phẩy cái đuôi quấy nhiều Vọng Thư.
Vọng Thư mắt sắc, phát hiện chân trước vật nhỏ chậm rãi chảy máu.
Nhìn tiểu hồ ly này giống như từng quen biết.
Nàng rốt cục nhận ra, “Thanh Hàm?”
Tiểu hồ ly liều mạng gật đầu, sau bổ nhào vào chân nàng, lại cọ cọ.
Vọng Thư cúi người, giữ vai tiểu hồ
ly, ôm nó chặt chẽ trong lòng. Thanh Hành dùng đôi móng vuốt nhỏ đặt lên tay Vọng Thư, còn cẩn thận không cho miệng vết thương cọ đên Vọng Thư,
nhiễm lên đồ mới của nàng.
Bạch Long cùng Phượng Hoàng ở một bên nhìn, hai người nhìn nhau, đều bảo trì im lặng.
Bên này Hành Thư, Thái Bình đã chuẩn bị tốt nguyên liệu, chỉ chờ Vọng Thư về chế biến.
Tướng công hiền lành vừa giơ dao nhỏ
qua đầu, lại thấy ái thê ôm một giống sinh vật đực vào cửa, nguyên bán
khuôn mặt tuấn tú đầy hoa đào nhất thời thay một sắc xanh.
Mặc dù Bạch Bạch vừa nhìn liền biết trong lòng nàng ôm là công hồ ly đoạn tay áo.
Lúc này Trọng Thần nhị vương tử chấm
dứt một ngày “Ngầm hỏi” về nhà, lạc trong sân, bước vào nhà, vuốt vuốt
cằm, nói, “Con hồ ly này sao trông như từng quen biết?” Lại nghiêng đầu
nghĩ nghĩ, “Không chỉ bị đánh hồi nguyên hình, ngay cả giọng nói cũng bị phong ấn, thật đáng thương.” Nói xong, tao nhã phất tay áo.
“Vọng Thư, tiên quân,” tiểu hồ ly trong mắt đều lộ ra ủy khuất, “Vĩnh Hân bị người đoạt đi rồi.”
“Hả?” Vọng Thư kinh ngạc, cho tới bây giờ chỉ nghe thấy cướp nữ sắc, hay là nay thế đạo mở ra đến cường đạo
đã không cần câu nệ, nam sắc cũng muốn cướp?
Lại nghĩ, Hoàng Vĩnh Hân kia tiểu thụ xinh đẹp si tình thích chịu ngược, ở vùng núi hoang dã bộ dáng mất hồn, cũng khó làm cho mấy vị lục lâm hảo hán ngẫu nhiên gặp không thể không
bị “gì gì” đó.
Thanh Hàm toàn thân run nhè nhẹ, “Là Vinh vương thế tử phi.”
— Tây Bối mợ? Cậu từng nói bản tôn đã hồi cung, hiện tại Ving vương phủ thế tử phi xác nhận do yêu quái cải trang.
Nhưng con yêu quái này rõ ràng cản
trở cậu chỉ có mười năm tu hành cũng thành vấn đề, Vọng Thư liền hỏi,
“Thanh Hàm, mi trăm năm tu vi lại không đánh được thế tử phi?”
Tiểu hồ ly gục đầu không nói. Ngay cả mấy sợi lông bạc trên tai cũng gục xuống.
Bạch Bạch ánh mắt sáng quắc quét về
phía tiểu hồ ly, ánh mắt trực tiếp “Trục xuất”, lại còn không quên trả
lời Vọng Thư nghi vấn, “Khối ngọc kia của Nguyên công tử nhất định không phải vật phàm. Với linh lực cực hữu ích.”
Nói ngắn gọn, ngọc bọi Vinh vương gia tổ truyền là máy khuếch đại công suất trăm năm khó gặp.
“Cậu đưa nó cho thiếp…”
Bạch Bạch xua tay, “Không việc gì,
Nguyên công tử có thể xoay sở, ta lặng lẽ đặt khối bích ngọc có tu hành
của ta trên người cậu. Nay tính ra, linh lực cậu càng hơn xưa.” Ngọc bội mặc dù cũng quý, nhưng vô luận thế nào cũng đánh không lại được nội đan đeo lên cổ Vọng Thư. Chỉ một câu này thôi, liền xác nhận rõ.
Tiểu cô nương vừa lòng cười cười, “Bạch Bạch thủ pháp không tệ.”
Hành Thư vừa nghe đã nhớ, không chỉ
có học thức xuất chúng, thậm chó còn nghiên cứu qua đại pháp “Diệu Thủ
không không”. Đúng là điểm phạm văn nhân nhã sĩ hiếu học.
“Ta đã nói nhìn quen mắt.” Trọng Thần vỗ cái trán, “Hôm nay vừa vặn từ Ving vương phủ ra, thế tử phi cùng thế tử đã lâu không gặp, hôm nay cuối cùng hiểu ra liền cướp một chàng trai trẻ trở về. Nhưng lại là tình lang của mi. Công tử kia mi thanh mục tú, trên người còn ẩn chút mùi của mi.” Trọng Thần giơ tay chỉ, “Hay là mi
là bạn cố tri của vài vị thượng tiên rảnh rỗi thích xen vào chuyện người khác sao?”
Vọng Thư đặt tiểu hồ ly trên ghế,
xoay người mang hòm thuốc cùng vải sạch băng bó, “Trọng Thần sao hôm nay ngươi nói nhiều vậy? Bị kích thích gì? Nói sau, mùi với ánh mắt có quan hệ gì? Ngươi không phải bị hồ đồ rồi sao?”
Nhị vương tử thu lại vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, không nói.
Trong nhà thấy Trọng Thần luôn luôn
kinh ngạc, cả nhà vui vẻ. Cửu Huyên ngắm ngắm thân ca nhà mình, nói,
“Hôm nay ngẫu nhiên nghe, Bình Dương công chúa tịch mịch khó nhịn, lại
nạp tân nam sủng.”
“Cùng là người lưu lạc thiên nhai,
càng phải thay ngươi hết giận, Thanh Hàm.” Vọng Thư còn quay đầu hỏi
riêng, “Phải không? Trọng Thần.”
Bạch Bạch đố phu ở đây, ai cũng không dám giải phong ấn cho Thanh Hàm.
Vì thế, tiểu hồ ly băng bó vết thương xong, liền cuộn tròn trên ghế, cắn chân gà, tạm thời quên hết phiền não cùng ưu sầu.
Thải Bình phỏng chừng ban đầu tắm cho Thanh Hàm liền thành lập tình đồng chí thuần khiết, bưng bát cơm, thỉnh thoảng còn gắp rau xanh, thịt đưa đến bên miệng Thanh Hàm.
Mới gặp nhị vương tử đều kinh người, nhưng đều không phải là loại mị lực không thể ngăn cản.
Cho tới bây giờ chỉ nghe người mới cười, có ai thấy người cũ khóc. Vài ngày không tư hội với công chúa, người ta có mới nới cũ.
Đồng thời hoài nghi tới mị lực của mình, đến nỗi Trọng Thần đêm nay hóa bi phẫn thành sức ăn.
Bữa tiệc này, suốt đêm tiêu diệt cũng coi như cảnh đẹp.
Hai huynh đệ Trọng Thần Cửu Huyên ăn
xong sau cùng, liên tiếp vây quanh tiểu cô nương nịnh nọt. Cơ bản người
bên Vọng Thư được Thiên hoàng đại đế phủng chuyển biến tốt, phát tay áo, đứng dậy đi phòng bếp.
Nàng vừa xào rau, chợt nghe đại môn cạch một tiếng. Nàng cũng không quay đầu, cao giọng hỏi, “Ai vào?”
Bạch Bạch vội vàng vào cửa, kéo tay nàng, không chút hoang mang trở về viện.
Là một đám hắc y nhân không mời mà đến.
Lưỡi đao trong tay dưới ánh đuốc còn lóe hàn quang.
Tên cầm đầu uy nghiêm, “Khuyên các
chư vị ngoan ngoan theo chúng ta đi.” Thị vệ phía sau đồng thời rút
trường đao khỏi vỏ, ánh mắt âm lãnh, tuyệt đối là uy hiếp.
Vọng Thư đưa tay ôm tiểu hồ ly Thanh
Hàm, đùng bên cạnh Trọng Thần nở nụ cười sâu xa, quay đầu với Bạch Bạch, “Trọng Thần lấy việc công làm việc tư.”
Hành Thư trước mặt người bên ngoài, ung dung cao quý, mỉm cười nói, “Chúng ta cũng không thích cảnh máu me giết chóc.”
Hơn nữa hắn một thân áo trắng, quả thực là “Cam chịu”.
Cửu Huyên chớp chớp mắt. “Chủ quản đã nói, chúng ta liền theo ngươi.”
Thần thái kia, rõ ràng là hảo công dân.
“Thẳng thắn.” Thủ lĩnh lại nói, “Buộc lại.”
Hi Hòa như tia chớp vọt bên người nọ, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi từng chữ, “Buộc, liền không cần.”
Hắc y nhân khí thế bị diệt, trong ánh mắt có chút mê mang, “… Vậy không cần.”
“Đây là?” Tiểu cô nương không ngại học hỏi.
“Mị thuật.” Bạch Bạch cười nói, “Chỉ có Hi Hòa am hiểu.”
“Ồ… Cho nên ra ngoài mua đồ chàng đều kêu hắn đi.”
Bạn đang đọc truyện Xà Hạt Nam Tử được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.