Chương 14: Câu Chuyện Năm Ấy
"Mẹ ơi?" Tiếng Dư Khả từ ngoài cửa gọi vào, giọng thằng bé có chút rụt rè biết lỗi khiến lòng tôi mềm ra không ít, tôi nhẹ giọng:
"Sao thế con yêu?"
"Mẹ...Con xin lỗi"
Tôi cười ngượng khi nghe lời xin lỗi của con trai mình, thằng bé có cái gì
mà phải xin lỗi cơ chứ? Đều là do người mẹ tồi là tôi đây.
Tôi
mở cửa, bên ngoài là gương mặt trắng nõn cùng hàng mi dài rợp phủ xuống
của Dư Khả, ôm đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm của nó rồi ôm nó vào
lòng, cằm tôi tì nhẹ lên đầu Dư Khả, thấp thấp giọng nói:
"Mẹ không giận con, con không cần phải xin lỗi gì hết, mẹ biết con lo cho em nhưng con không nên gọi chú Mạnh đến."
Dư Khả giương đôi mắt to lên nhìn tôi:
"Mẹ, mẹ không thích chú ấy sao?"
Tôi im lặng không nói gì
"Mẹ chú ấy thường hay mua cho con kẹo bánh, chú ấy tốt lắm mẹ ạ?"
"Ừm mẹ biết, chú Mạnh là người tốt." Tôi cười
"Mẹ...các bạn con nói, bố các bạn ấy cũng thường hay mua kẹo bánh cho các bạn,
chú Mạnh cũng làm như thế có phải chú ấy cũng là bố của con và em không
hả mẹ?"
Tôi sững người, trong lòng nhói đau phải rồi rốt cục thì
các con tôi vẫn là những đứa nhỏ, mà trẻ nhỏ cần có bố, những đứa trẻ
như Dư Khả và Bất Hối lại càng thèm khát có bố, tuy chúng không nói ra
nhưng thật ra trong lòng chúng rất mất mát, rất tủi thân cũng rất ghen
tị với bọn trẻ khác. Làm một người mẹ ai mà chẳng mong muốn cho con mình một mái ấm hạnh phúc đủ đầy cơ chứ? Thế nhưng đến cả cái điều giảm đơn
nhất này tôi cũng không thể làm tròn, đúng là vô dụng mà.
Tôi đau lòng vuốt vuốt mái tóc mềm của con:
"Dư Khả, chú Mạnh chỉ là người bạn cũ của mẹ không phải bố con, bố con bây
giờ đang có một mái ấm khác một người vợ khác và có lẽ sẽ có cả những
đứa con khác chúng ta không thể làm ảnh hưởng đến bố con con hiểu không? Dư Khả con và em là món quà đắt giá nhất thiêng liêng nhất mà ông trời
đã ban tặng cho mẹ, là nguồn sống của mẹ là hy vọng của mẹ, còn người bố kia của con cũng không biết đến sự tồn tại của con đâu con hiểu không?"
Nghe những lời tôi nói, hai mắt Dư Khả mở to, sâu trong con ngươi đen đều là ấm ức, buồn bã, thằng bé nhìn tôi chốc lát rồi cúi đầu im lặng xoay
người từng bước đi về phòng nó. Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé cô đơn của
con tôi bất lực, vô vọng, phần nào đó trong tôi lại như chết lặng đi.
"Dư Khả ngủ ngon" Tôi nói
"Mẹ ngủ ngon" thằng bé đáp lời.
Trước khi nó đóng cửa phòng giọng nói non nớt ấy lại vang lên lần nữa.
"Mẹ chúng con yêu mẹ"
Tôi nghẹn lại: "Mẹ biết, mẹ cũng yêu các con"
Không gian một lần nữa lại vô cùng yên tĩnh, tôi khép mắt mệt mỏi ngồi dựa
vào cánh cửa phòng. Trong đầu kí ức trôi về quãng thời gian tôi quyết
định giấu Chân Dịch về việc tôi mang thai. Thật ra ngày ấy tôi cũng muốn báo tin cho anh biết rằng tôi có thai, sau khi từ bệnh viện về tôi đã
định cầm máy lên để nói cho anh biết, không phải để đòi anh chịu trách
nhiệm mà là tôi nghĩ anh cũng có quyền được biết được đưa ra ý kiến của
anh và hơn hết thảy mọi thứ tôi thật sự hy vọng rằng con tôi có thể có
được một mái ấm hạnh phúc. Trước khi tôi định gọi cho anh, anh đã gọi
cho tôi, anh gọi cho tôi không phải để hỏi thăm tôi về sự biến mất gần
một tuần nay mà là để thông báo về lịch xem mắt mẹ anh đưa ra, anh nói:
"Thư khí Quân, chiều nay 3h tôi có cuộc hẹn xem mắt cô xem xem lo liệu quà cáp đi, tôi rất mong chờ việc lần này đấy?"
Lúc ấy mọi dũng khí của tôi như tiêu tan hết, tôi đau lòng, đau lòng vì
ngày ấy anh nói yêu tôi mà bây giờ lại mong mỏi vì một cô gái khác đau
lòng là vì tôi phát hiện thực ra tôi đã yêu người đàn ông ưu tú tài hoa
ấy từ lâu rồi, chẳng qua là do tôi không để ý. Đến tận lúc bấy giờ tôi
mới biết, có một cây cổ thụ tên Chân Dịch đã ăn sâu bén rễ giữa mạch
trái tim tôi. Lúc ấy tôi nhẹ giọng nói:
"Tổng giám đốc tài hoa
anh tú như vậy căn bản không cần quà cáp gì đâu, còn nữa tôi xin nghỉ
việc, hợp đồng giữa đôi bên tôi sẽ đền bù. Anh Chân à, không còn thư kí
Quân nữa..."
Cũng không còn ngốc mà anh hay gọi...
Câu
chuyện năm ấy thật ra cũng chỉ có thế, một cuộc điện thoại, một lời tạm
biệt không hề có níu giữ cũng không có bất kì lời dư thùa càng không có
lời giải thích, hai con người đã từng sớm tối bên nhau lại dễ dàng tách
ra, chia lìa như vậy. Dư Khả, Bất Hối của tôi cũng không hề được bố nó
biết đến một cách nhẹ nhàng như vậy.
Quá mệt mỏi, tôi ngủ quên mất, trong giấc mộng mơ hồ chỉ còn giọng của Dư Khả như văng cẳng bên tai... Mẹ ơi bố con đâu?
Bạn đang đọc truyện Ôm Con Bỏ Trốn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.