Chương 15: Thanh Oanh Ra Khỏi Cung
Vào Vĩnh Nguyên cung, Ly Nhược liền thấy Thái Hậu ung dung ngồi trong viện, dáng vẻ tâm tình vô cùng tốt.
“Ngươi tới thật đúng lúc.” Thái Hậu đem thứ đang cầm trên tay đặt lên bàn: “Trà này vừa mới pha, mau tới nếm thử đi.”
Ly Nhược cười yếu ớt ngồi xuống, nhân tiện liếc nhìn thứ trên bàn,
rồi cười nói: “Đây chính là lục thuý nổi tiếng, Thái Hậu lần này lấy ra
là chuẩn bị…”
“À, Hồng Hạnh vừa được phong làm Tiệp Dư, ai gia định đem miếng lục
thuý này thưởng cho nàng.” Thái Hậu nói xong liền đánh mắt với người
đứng gần đó, liền có người đi ra thu lại cây trâm.
“Phải rồi, ai gia đang muốn tìm người đi thông truyền cho ngươi vào cung.”
“Có chuyện gì sao, Thái Hậu có việc cần tìm Ly Nhược?”
“Đúng vậy.” Thái Hậu uống ngụm trà: “Hoàng Thượng đã định ra ngày
thành hôn của ngươi và Ân Dung, tâm sự trong lòng ai gia coi như cũng
được buông xuống.” Nói xong, Thái Hậu vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn
tay của Ly Nhược: “Mẫu hậu của ngươi hẳn cũng coi như yên tâm.”
Ly Nhược mấp máy môi, lập tức khoé miệng cong lên, gật đầu nói: “Thái Hậu nói rất đúng.”
“Nếu việc này đã định, ai gia nghĩ hôm nay sẽ về Đại Lý tự, về phần
chuyện mà ai gia đã đáp ứng ngươi, Hoàng Thượng đã đồng ý rồi.”
Ly Nhược ngẩn ra, lập tức hiểu chuyện mà Thái Hậu ám chỉ là chuyện
gì, vừa định mở miệng tạ ơn, Thái Hậu đã nói: “Ai gia biết Thanh Oanh là hài tử tốt, nay như thế, ai gia cũng thập phần không đành lòng. Ai gia
đã sai người thu dọn một phòng trong Đại Lý tự, bất quá nghe nói mấy
ngày nay…tựa hồ thân thể nàng càng ngày càng không khoẻ.”
“Ly Nhược đã xem qua, thân mình Liễu quý nhân suy yếu, chỉ là có chút ngủ không đủ, cũng không có gì đáng lo ngại.”
“Nếu như vậy, hôm nay để nàng đi cùng ai gia.”
Ly Nhược cười gật gật đầu: “Tuân theo lời Thái Hậu căn dặn.”
Thái Hậu giữ Ly Nhược lại uống trà, nhắc tới việc lần này Vu Quốc
tiến cống hình như có mang theo một vài món trân phẩm, ân cần như thế
chắc hẳn có việc cần nhờ vả, nay với xu thế tranh chấp giữa hai vị hoàng tử ở Vu quốc, chỉ sợ không tránh khỏi một hồi tinh phong huyết vũ.
Tạm biệt Thái Hậu, Ly Nhược vốn tính đến Ngự thư phòng tìm Ly Túc, nhưng nghĩ lại liền vòng tới chỗ Thanh Oanh.
Từ ngày Thanh Oanh dùng thuốc xong, nàng liền từ từ thích ngủ, thậm
chí còn từng liên tục ngủ mười hai canh giờ, còn chưa thanh tỉnh một hồi đã lại ngủ tiếp.
“Liễu quý nhân còn đang ngủ sao?” Ngựa quen đường cũ đi vào lãnh
cung, Ly Nhược thấy một mình Tử Sắc ngồi trong viện liền nhỏ giọng hỏi.
“A!” Từ sự tình lần trước về sau, Tử Sắc nhìn thấy Ly Nhược liền sợ
hãi như chuột thấy mèo, hét to một tiếng bật dậy, không kịp phủi bụi đất đã nói: “Liễu quý nhân vừa tỉnh, Trần Tiệp dư đang ở bên trong.”
Ba chữ “Trần Tiệp dư” này Tử Sắc nói cực kỳ không tự nhiên, nghĩ tới
mấy ngày trước đây mọi người vẫn còn là hạ nhân, không nghĩ mới xoay
người một cái liền biến thành chủ tử. Đối với người như thế, Tử Sắc cực
kỳ khinh thường. Nhưng nói sao người ta cũng là người của Trưởng công
chúa, nàng đương nhiên cũng không dám biểu lộ gì.
Ly Nhược chỉ nhìn lướt qua Tử Sắc, không nói nhiều liền đi vào. Vào
phòng liền nhìn thấy Hồng Hạnh ngồi bên giường đang tiếp tục bắt mạch
cho người nằm đó, nay nàng một thân trường sam trong cung ngự chế, phiến dung nhan thanh lịch nổi bật thêm vài phần tú lệ.
“Chủ tử.” Hồng Hạnh mở miệng theo thói quen, Ly Nhược lại phất tay áo nói: “Nay ngươi đã không phải là nô tỳ, cũng không thể gọi như vậy
nữa.”
Hồng Hạnh gật đầu, tuy hiểu điều đó, chẳng qua là trong thời gian ngắn chưa thể sửa được, dù sao cũng đã gọi suốt mười năm.
“Thanh Oanh thế nào?” Chậm rãi đi qua, nhìn bộ dáng người trên giường đôi mắt khép hờ như đang ngủ, Ly Nhược có chút lo lắng nhìn về phía
Hồng Hạnh.
“Trưởng công chúa yên tâm, dược của sư phụ tuyệt đối không có vấn đề.”
“Dược do Gia Cát Thuân phối, bản cung tuyệt đối sẽ không hoài nghi.”
Nhìn sắc mặt Thanh Oanh hồng nhuận, tựa hồ tốt hơn ngày thường rất
nhiều: “Bất quá, tật xấu ham ngủ này…”
“Sư phụ nói, thuốc này ăn vào mới đầu sẽ như vậy, liên tục mê man
mười ngày rồi sẽ tốt hơn. Từ đó mỗi tháng dùng dược này một lần, nếu
không dùng một lần cũng không có gì đáng ngại, nếu nhiều lần không dùng
thì chỉ sợ…tất cả mọi thứ chúng ta làm trước đây đều vô ích.”
“Chẳng lẽ phải dùng thuốc này cả đời?” Ly Nhược nhìn cái bình trong tay Hồng Hạnh, hơi nhíu mày.
“Không cần, dùng liên tục sáu tháng là được.”
“Vậy thì tốt.” Ly Nhược ngồi xuống, nhẹ nhàng phớt qua gò má Thanh
Oanh, vén lọn tóc mai qua sau tai: “Chỉ cần nàng có thể an bình, chuyện
đó cũng không tính là gì.”
“Nhưng mà…thật sự muốn để nàng quên hết thảy sao?”
“Nhớ rõ thì sao? Những chuyện trong cung đối với nàng mà nói, tất cả
bất quá đều là thống khổ mà thôi.” Mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, Ly Nhược có
chút đau lòng xoay đầu: “Từ chuyện ngoài ý muốn lần trước, nàng vì tránh cho bản cung không bị Hoàng Hậu đánh lén mà cùng nàng ta rơi xuống vách núi rồi sảy thai, nàng liền bị Thái y nhận định sẽ không bao giờ có cơ
hội sinh con được nữa.” Nghĩ đến đây, Ly Nhược chỉ cười khổ: “Nàng cả
đời cơ khổ, chịu không nổi kích thích liền có chút tâm trí không ổn
định. Nếu quên đi có thể trị hết bệnh của nàng, thì cứ để nàng quên đi.
Nay để nàng xuất cung, sống an ổn qua ngày cũng tốt.”
Ly Nhược cảm thán nói, cũng không chú ý tới biến hoá nho nhỏ trên mặt Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh nhìn người trên giường, từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên trong
phủ Trưởng công chúa, lại nói Trưởng công chúa đối xử với hai nàng đều
không tệ, chưa bao giờ coi nặng bên này mà xem nhẹ bên kia, ít nhất Hồng Hạnh chưa bao giờ cảm thấy như thế, nhưng mà nay Trưởng công chúa vì
muốn để Thanh Oanh xuất cung mà an bài mình vào cung, ít nhiều cũng
khiến mình cảm thấy…
“Hồng Hạnh.”
“Dạ.”
“Sau này ngươi phải ở trong hậu cung.” Ly Nhược nhìn Hồng Hạnh, người trước mặt đã sớm không còn là một hài tử, cảm giác này ba năm trước khi nàng đưa Thanh Oanh vào cung đã từng trải qua, nay lại cảm thụ một lần
nữa, tuy thổn thức nhưng cũng không đến mức không nỡ như trước: “Bất
luận thế nào đều cần đề phòng những người bên cạnh một chút. Ngươi thông minh hơn Thanh Oanh, bản cung tin tưởng ngươi.”
Hồng Hạnh mím môi cười, lộ ra nụ cười đẹp nhất: “Trưởng công chúa yên tâm.”
Không bao lâu thì người Thái Hậu phái tới đã đến, Ly Nhược lặng yên
kéo Tử Sắc qua một bên: “Chuyện nhà ngươi bản cung đã xử lý thoả đáng,
nay Liễu quý nhân xuất cung dưỡng bệnh, ngươi cũng có thể ra khỏi cung
về nhà một chuyến, mặt khác nương của ngươi cầu ta ban cho ngưoi một
cuộc hôn nhân, không biết ý ngươi thế nào?”
Tử Sắc thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Hết thảy đều nghe theo sự an bài của Trưởng công chúa.”
“Những chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ.” Ly Nhược miễn cưỡng phất tay:
“Chỉ cần ngươi an tâm hầu hạ Liễu quý nhân, mọi chuyện của ngươi bản
cung đều có thể an bài thoả đáng, Lưu viên ngoại ở thành bắc mấy ngày
gần đây đang tuyển lựa con dâu, nhà của hắn tuy không phải đại phú nhưng cũng làm sinh ý không lớn không nhỏ, sẽ là một nhà tốt.”
“Tạ…tạ Trưởng công chúa.”
Ly Nhược liền ly khai khỏi lãnh cung dưới ánh mắt tràn đầy cảm kích
của Tử Sắc, Thanh Oanh đương nhiên xuất cung theo sự an bài của Thái
Hậu, mà nàng sau khi ra khỏi lãnh cung cũng không đi về phía Ngự Thư
phòng.
“Hoàng hậu thật có nhã hứng.” Nhiều ngày qua trong cung xảy ra vô số
việc, vốn tưởng Vân Nghê cũng sẽ đến tham gia náo nhiệt, lại không ngờ
nàng im lặng, không chút tiếng động. Đi vào liền thấy Vân Nghê đang nằm
trên một chiếc ghế dưới tàng cây trong sân, nhàn nhã nằm, cũng không
biết là ngủ hay đang nghĩ đến chuyện gì.
Vân Nghê nghe được tiếng động liền chậm rãi mở mắt, thấy là Ly Nhược
liền không khỏi có chút buồn cười: “Chiêu Nguyệt cung này lạnh lẽo đã
lâu, Hoàng tỷ thế nào lại đến đây nhìn một cái?”
“Thế nào, không có ai đến tìm ngươi sao?”
“Tìm ta? Tìm ta làm gì? Nay ta lại không có long thai, những người có thế lực đã sớm không đến Chiêu Nguyệt cung gặp ta rồi.” Vân Nghê tỏ vẻ
không chút bận tâm chỉ chỉ bên cạnh: “Ta đã cho cung nhân thối lui hết,
nếu ngươi muốn ngồi thì ngồi kia đi.”
Nhìn tảng đá trụi lủi bên cạnh, Ly Nhược có chút bất đắc dĩ cười. Vân Nghê này, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
“Ngươi làm gì thế, nếu sảy thai không phải cần nghỉ ngơi cho tốt à.”
“A, sảy thai?” Vân Nghê cười lạnh: “Không phải Hoàng tỷ đã biết sự
thật còn gì? Cần gì phải đến nói với ta những lời vô nghĩa như thế.”
Nhìn Vân Nghê hôm nay lộ vẻ mặt chẳng màng hết thảy, Ly Nhược luôn có cảm giác không nhìn thấu nàng, rốt cuộc một Vân Nghê luôn thề đối địch
với mình là thật, hay một Vân Nghê đầy vẻ biếng nhác trước mắt này là
thật đây? Bất quá, có ý nghĩa gì đâu?
“A, Hoàng tỷ đến không phải là để nói chuyện cái người Hồng Hạnh bên
cạnh ngươi được Hoàng Thượng lựa chọn phong làm Tiệp Dư đấy chứ.” Vân
Nghê vẻ mặt bất cần: “Việc này, ah, ta sớm đã nhìn quen rồi, Hoàng tỷ
sao lại nghĩ còn có thể khiến ta tức giận nhỉ.”
“Không có, chỉ là nhớ tới nên mới đến coi xem sao thôi.”
“Nhìn xem?” Nửa mở mắt, Vân Nghê cười lạnh: “Bản cung rất khoẻ, làm phiền Hoàng tỷ quan tâm.”
Vân Nghê đột nhiên chuyển biến tự xưng “bản cung” khiến Ly Nhược sửng sốt, nhưng lập tức liền cười lắc lắc đầu: “Một khi đã như vậy, coi như
bản cung đa tâm rồi.” Dứt lời nàng liền xoay người đi ra ngoài.
Ly Nhược mới đi được hai bước, người nằm kia bỗng nhiên nhỏm dậy từ trên ghế.
Đối với việc Ly Nhược đến đây, Vân Nghê quả thực cảm thấy ngoài ý
muốn, Chiêu Nguyệt cung này từ sau khi nàng trình diễn một màn sảy thai
rồi liền không có ai tới, dù là Lý công công đến cũng nói Hoàng Thượng
dù rất nhớ mình nhưng chính vụ bận rộn, không thể đến Chiêu Nguyệt cung.
Không thể đến sao? Nếu không thể, lại thế nào có thời gian sủng hạnh tân sủng đây?
Lời dối trá này, thật sự đã nghe đến phát chán.
Cái gì mà cực kỳ sủng ái, những lời đồn đãi mà người ngoài cung
truyền tai nhau cũng chỉ có người trong cung mới hiểu rõ. Hoàng Hậu như
nàng bất quá cũng chỉ có tiếng mà không có miếng mà thôi, Hoàng Thượng
thập phần sủng ái nàng, cũng bất quá là vì Ly Túc đến Chiêu Nguyệt cung
này nhiều hơn chỗ mấy vị phi tử khác mà thôi, lại ai có thể biết những
lần đếm trên đầu ngón tay ấy, có bao nhiêu lần hắn chỉ vội vàng đến ngồi một hồi rồi đi.
Thật lâu trước kia, nàng còn hy vọng xa vời chỉ cần mình làm tốt, chỉ cần mình cố gắng là có thể giành được sự ưu ái của hắn. Nhưng nay nàng
cũng hiểu được, hết thảy bất quá đều uổng công, nơi hậu cung này, chẳng
dựa vào ai được, bao gồm cái người gọi là phu quân.
Muốn sống sót chốn hậu cung, yên ổn ngồi vị trí Hoàng Hậu, trên tay sao có thể không dính máu tươi?
Nghĩ thế, Vân Nghê cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, kìm lòng không được nở nụ cười quỷ dị.
Nhưng ai lại biết, mình trước kia phải chảy bao nhiêu máu mới học được bài giáo huấn ấy đây?
Đến lúc ngẩng đầu, Ly Nhược đã đi xa.
Vân Nghê không hiểu Ly Nhược, nàng kia rõ ràng vẻ mặt tuyệt tình, nhưng lại cố tình, vì sao có thể…
Một địch nhân tốt nhất, khả năng diễn kịch cũng tốt nhất, có lẽ nàng chính là người như vậy.
Bạn đang đọc truyện Tình Sử Của Trưởng Công Chúa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.