Chương 24
Sáng sớm, nữ tử nhà khác đều nhìn gương làm dáng, Ly Nhược ngược lại, ngồi trước mặt Ân Dung, cẩn thẩn cầm bút điểm trang giúp nàng.
“Nếu không thì cứ trực tiếp rạch một đao lên mặt là được rồi.” Mấy ngày liền như thế, Ly Nhược có chút oán giận nói.
“Được.” Cho dù là thế, Ân Dung vẫn tốt tính đáp.
Nghe vậy, Ly Nhược nhướn mày, cười khanh khách.
“Khó lắm, sao bản cung lại không nỡ nhỉ?” Hoạ xong một bút cuối cùng, Ly Nhược vuốt ve hai má Ân Dung một chút, mềm mại trơn nhẵn, xúc cảm
không tệ: “Nàng ở bên ngoài nhiều năm như thế, sao khuôn mặt còn trơn
nhẵn đến vậy?”
Ân Dung chỉ cười không nói, Ly Nhược lại nhướn mày, cười: “Có lẽ là thiên sinh lệ chất.” Nói xong lại sờ một cái.
Lần đầu tiên Ly Nhược gặp Ân Dung đã cảm thấy nàng thập phần dễ nhìn, trên khuôn mặt mười phần anh khí lại có chút ôn nhu, khi mặc nam trang
nhìn không rõ, nay thay bằng nữ trang, lấy lụa mỏng che mặt, chỉ lộ mỗi
đôi mắt, nhìn thật quyến rũ người ta.
Ân Dung tự mình thay xiêm y cho Ly Nhược, bỏ đi hồng y, hôm nay thay bằng một thân bạch sắc trường sam.
“Tân khách hành lễ.” Trên linh đường trắng toát, treo lụa trắng, Ly
Nhược đứng một bên im lặng nhìn mỗi người. Lâm thị vẫn như xưa, vẻ mặt
không thay đổi nhiều lắm; Vương thị bên cạnh hốc mắt đỏ ửng, có vẻ đã
khóc, nhưng nay cũng lạnh nhạt, cứ như không có bất kỳ cảm giác gì với
mọi vật xung quanh, về phần Ân Cù vội vàng trở về…
Hắn so với Ân Dung thân là nữ tử thì cao hơn nửa cái đầu, thân hình
cường tráng khôi ngô như phụ thân Đại tướng quân của hắn, khoác tang
phục im lặng đứng một chỗ, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm nơi vô định, không biết đang nghĩ gì.
“Trưởng công chúa.” Đợi tới lúc tân khách thưa thớt, Ân Cù liền đi tới bên cạnh Ly Nhược, cung kính nói.
“Thế nào, có chuyện gì?” Ly Nhược có chút khó hiểu nhìn qua, trong ấn tượng của nàng theo lý thì xưa nay Ân Cù và mình không hề có giao
thiệp, còn nữa nghe nói hắn vốn kiệm lời, sao hôm nay lại…
“Khi Ân Dung hắn đi, có nói gì không?” Trên mặt Ân Cù không có nhiều
biểu tình, cẩn thận nhìn lại, ngũ quan của hắn có chút tương tự Ân Dung.
“Chưa kịp nói gì.” Ly Nhược có vẻ rất lãnh đạm, hôm nay là ngày Ân
Dung “phát tang”, từ sáng sớm nàng đã tới phủ Đại tướng quân, đứng lâu
như vậy dĩ nhiên có chút mệt mỏi, cho nên chỉ qua loa đáp lại một câu
liền im lặng.
Trên mặt Ân Cù xẹt qua một tia đau đớn, nhưng lập tức nhìn Ly Nhược,
ra vẻ thoải mái nói: “Đa tạ Trưởng công chúa trước kia đã chiếu cố Ân
Dung.”
Ly Nhược sửng sốt, lập tức nhếch miệng cười nói: “Không có gì.” Khi
nói, Ân Dung bưng trà cho Ly Nhược chậm rãi đi tới từ phía sau Ân Cù.
“Đệ đệ này của ta từ nhỏ đã ít nói, đặc biệt từ sau khi muội muội của hắn qua đời, hắn lại càng kiệm lời hơn.” Ân Cù lớn tuổi hơn Ân Dung rất nhiều, cho nên từ mấy năm trước đã ly khai kinh thành, đi theo Đại
tướng quân đóng quân khắp các nơi, sau lập được chiến công, Hoàng Thượng liền để hắn một mình đóng quân ở biên tái, nhoáng một cái tựa hồ đã rất nhiều năm không trở về: “Cũng đa tạ Trưởng công chúa, qua thời gian dài như vậy tới nay vẫn đều ở bên hắn.”
“Trưởng công chúa.” Ân Dung đi tới bên cạnh Ly Nhược, cầm chén trà trong tay đưa tới trước mặt nàng, sau đó thoáng nhìn Ân Cù.
Ân Cù nhếch môi: “Vi thần xin đi trước.” Dứt lời, một mình cất bước nặng nề đi về phía hậu viện.”
“Hắn có vẻ luyến tiếc nàng.” Ly Nhược liếc Ân Dung, thấy nàng nhìn
hướng Ân Cù ly khai, rồi hiếu kỳ hỏi: “Thế nào, tình cảm của hai người
tốt lắm à?”
“Không.” Thu hồi tầm mắt, Ân Dung cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Từ
nhỏ phụ thân đã không ở trong phủ, huyng trưởng như phụ thân cho nên…ca
ca giống như phụ thân, thay người chăm sóc ta. Trước kia ta rất ngốc, ca ca dạy ta dùng thương, ta luyện thế nào cũng không tốt, vì thế hắn
giận, nhưng giận rồi vẫn sẽ dạy ta luyện. Hắn và ta, mặc kệ đã bao lâu
trôi qua đều đã từng ở bên nhau.” Nói xong, Ân Dung hít một hơi, lộ ra
một tia cười khổ: “Đều đã qua lâu lắm rồi.”
Nụ cười trên mặt Ân Dung chậm rãi phai nhạt, nàng thấy Ly Nhược nhìn
mình chăm chú liền lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Đi thôi, cũng nên
đến tiền thính.”
Ân Dung ở trong triều cũng không có nhiều bằng hữu, tuy tuổi trẻ đầy
hứa hẹn, nhưng cũng không kết giao bè phía, hơn nữa bản thân cũng không
phải hạng người thích nịnh hót, chỉ vì một ngày làm Phò mã cho nên người người trong triều đều lộ ra bộ dáng đau lòng không thôi, tranh nhau đến lễ bái vấn an.
Ly Nhược đứng một bên nhìn bọn họ, thực có chút chán nản.
Ngay lúc Ly Nhược chuẩn bị ra sau đại đường nghỉ ngơi cũng là lúc
chợt thấy một mạt lục sắc thân ảnh, nàng nhìn chăm chú liền không khỏi
mỉm cười.
Đợi suốt một ngày cũng không thấy người kia đến, Ly Nhược vẫn cảm thấy kỳ quái.
Chỉ thấy Tô Vân Nhi một thân trường sam nhạt màu, trên mặt không điểm trang, sắc mặt hơi xám trắng tựa hồ không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Ly Nhược vốn tưởng Tô Vân Nhi lễ bái rồi sẽ khóc một trận, lại không
ngờ nàng khoé mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm chiếc quan tài trống rỗng thật
lâu, sau đó…chuyển hướng đi về phía mình.
Đợi Tô Vân Nhi đến trước mặt, Ly Nhược cực kỳ bình thản, nói: “Ngươi tới trễ.”
“Phải.” Lúc này, Tô Vân Nhi không hề la hét, chỉ thấp giọng lên
tiếng, Ly Nhược nghe giọng nàng hơi khàn khàn: “Trước kia ta ra ngoại ô
du ngoạn.”
Ly Nhược nhìn Tô Vân Nhi, nhìn ra được, nàng còn chưa dứt lời.
“Khi đó ham chơi, trên con đường nhỏ ở ngoại ô gặp gỡ phải đạo tặc,
suýt chút nữa liền phải giao nộp cái mạng nhỏ lại đó.” Không kìm được nở nụ cười, trên mặt Tô Vân Nhi lộ ra thần sắc hạnh phúc chìm đắm trong
hồi ức, sau đó nói tiếp: “Khi đó huynh ấy vì không muốn để ta bị tên đạo tặc kia chém phải, cho nên đẩy ta một cái, cũng không ngờ phía sau ta
lại là một cái ao, vì thế…” Nói đến đây, khoé miệng Tô Vân Nhi nhoẻn
cười, mà Ly Nhược cũng có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Ân Dung chỉ
im lặng đứng bên cạnh.
Sao nàng lại không hề biết thì ra người kia còn có lúc sơ ý đến thế nhỉ?
“Ân Dung ca ca cứu mạng của ta, ở trong lòng ta huynh ấy lợi hại hơn
bất kỳ ai khác.” Quay trở lại từ hồi ức, Tô Vân Nhi chung quy cũng phải
đối mặt sự thật, đối mặt với linh đường trắng toát kia, đối mặt với cỗ
quan tài chỉ có một bộ y phục bên trong đó, đối mặt với…sự thật là Ân
Dung đã “chết”.
“Ta không biết ngươi rốt cuộc có gì tốt, trừ thân phận ta không thể
so với, những chỗ khác sao ta lại không tốt bằng?” Kìm nén không rơi
nước mắt, Tô Vân Nhi uỷ khuất nhìn Ly Nhược.
Nói vậy nghe vào tai thực sự có chút không thoải mái, nhưng dưới tình hình này, Ly Nhược đương nhiên sẽ không tức giận, chỉ có chút bất đắc
dĩ cười, nhìn Tô Vân Nhi như thể nhìn một hài tử: “Ngươi đang thị uy với bản cung sao?”
“Không.” Tô Vân Nhi hít sâu, nén nước mắt. Nàng nhìn Ly Nhược, nhìn
không chuyển mắt, dáng vẻ như chỉ hận không thể nhìn thấu Ly Nhược, cuối cùng chỉ nghe nàng thở dài, cười khổ: “Trưởng công chúa là chủ, ta là
thần, sao có thể thị uy?” Thái độ mềm xuống của nàng khiến Ly Nhược có
chút bất ngờ. Tô Vân Nhi cúi đầu vén tóc bên tai, vẻ mặt cô đơn bất đắc
dĩ xoay người: “Ta chỉ là…”
Tô Vân Nhi không nói hết lời, nàng vẻ mặt cô đơn mà đi, trước khi đi
nửa câu nói còn bỏ dở thật giống như có thứ gì đó chặn ngang trong tim
khiến người ta khó chịu.
Ly Nhược vẻ mặt khó hiểu quay đầu, nàng vốn muốn hỏi Ân Dung, câu nói nửa chừng đó của Tô Vân Nhi rốt cuộc có ý gì, nhưng không ngờ lại thấy
Ân Dung ánh mắt Ân Dung nhu hoà nhìn phía trước, mà nơi đó đúng là hướng Tô Vân Nhi ly khai.
“Nàng đang nhìn gì thế?” Đợi một lát, Ân Dung ngày thường luôn lập
tức chút ý tới khi Ly Nhược nhìn mình nhưng lúc này thế nhưng đã lâu lại không lấy lại tinh thần, Ly Nhược nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng
hình như có chút ê ẩm.
“Ừ?” Ân Dung lấy lại tinh thần, nhìn Ly Nhược, có chút hoảng hốt nói: “Làm sao vậy?”
“Ân Dung.” Đôi mắt Ly Nhược sáng ngời: “Vừa rồi nàng nghĩ gì?”
“Không…không có gì.” Ân Dung hiếm khi tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Ly
Nhược hơi nhíu mày, mà Ân Dung cũng chú ý tới điểm này, vì thế vội vàng
nói: “Nàng không mệt à? Ta đỡ nàng đi nghỉ tạm.”
Ly Nhược im lặng, chỉ gật gật đầu.
Phủ Đại tướng quân cũng không lớn lắm, nay bởi vì “tang lễ” của Ân
Dung, mọi người đều đến tiền thính, hậu viện có vẻ vắng vẻ, thậm chí có
cảm giác hơi lạnh lẽo.
Ân Dung dẫn Ly Nhược tới căn viện vốn là nơi mình ở, chỗ đó thứ nhất
là khá xa, thứ hai là mặc dù Ly Nhược nghỉ ngơi ở bên trong cũng có thể
lấy lý do là muốn tìm hồi ức về phu quân. Nghĩ thế, Ân Dung đẩy cửa
phòng ra, nhưng không ngờ vừa mở cửa liền cảm giác một trận kình phòng
từ phía sau lưng ập tới, lưng lập tức tê rần, nghiêng ngả lảo đảo lao
vào phòng.
“Ly –” Ân Dung lo lắng Ly Nhược gặp phải chuyện gì bất trắc, vừa đứng vững chuẩn bị quay đầu lại, không ngờ phía sau cũng không có ai, chỉ có Ly Nhược vẻ mặt âm trầm đóng cửa lại. Thấy vậy, Ân Dung có chút khó
hiểu đứng thẳng người: “Làm sao thế?”
Nhưng vừa dứt lời, Ly Nhược liền không một lời giải thích đánh tới
một chưởng, một chưởng kia có thể nói ra sức mười phần, Ân Dung bất ngờ
suýt nữa nghênh đón, may mà phản ứng mau lẹ, ngay lúc lòng bàn tay còn
cách mình một tấc thì nghiêng người né qua.
“Ly Nhược.” Dưới tình thế cấp bách, lần đầu tiên Ân Dung trực tiếp gọi tên của nàng: “Nàng làm gì thế?”
“Ân Dung, bản cung đã nói, làm Phò mã của bản cung thì nên biết ý tứ!” Một chưởng không trúng, Ly Nhược lại tiếp một chưởng.
“Nàng….”
Ân Dung chưa bao giờ giao thủ với Ly Nhược, chỉ nghe nói Trưởng công
chúa Ly Nhược ở Giang Nam đi theo một sư phụ không biết tên học một thân võ nghệ, nhưng không có ai từng chân chính thấy Ly Nhược xuất thủ, cho
nên Ân Dung đương nhiên không biết được võ công của Ly Nhược cao thấp
thế nào, nay giao thủ, nàng…
Ân Dung có chút cố hết sức tránh thoát ba chưởng, cuối cùng gót chân dĩ nhiên đã chạm đến chân giường bằng gỗ lim.
“Nàng rốt cuộc làm sao vậy?” Ân Dung có chút bất đắc dĩ, gần đây nàng quả nhiên không nỡ động thủ với Ly Nhược, mà đến nàng cũng biết rõ dù
mình có động thủ thì cũng căn bản không phải đối thủ của Ly Nhược.
Qua ba chưởng dĩ nhiên đã khiến nàng không thể trốn, huống chi…
Mắt thấy Ly Nhược lại lao tới phía mình, Ân Dung đã chuẩn bị sẵn sàng bị một chưởng đánh trúng xương ngực, nhưng bất ngờ là, lòng bàn tay vốn tụ lực cuối cùng lại mềm nhũn rơi lên người mình.
Bạn đang đọc truyện Tình Sử Của Trưởng Công Chúa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.