Chương 70: Đau Lòng
Tuy rằng Triệu Trấn nói chuyện ôn hoà, Lý Tố Nga càng trở nên co
quắp, Sài Húc thân thiết trấn an cô ta. Lý Tố Nga nở nụ cười đáp lại,
động tác này trong mắt người ngoài đương nhiên là cực kỳ cảnh đẹp ý vui, một đôi thiếu niên nam nữ xứng nhau như thế.
Tay Triệu Trấn đã siết thành nắm đấm, muội muội của ta, rất có khả
năng đã thua từ điểm xuất phát. Con gái nhà họ Triệu trở nên đáng thương như vậy từ bao giờ?
Sài Húc nhìn nụ cười trên mặt Lý Tố Nga, trong lòng như nở hoa, lưu luyến không rời mắt quay sang Triệu Trấn. “Nếu đã thế, cung kính không bằng tuân mệnh. Triệu huynh, mời!”.
Triệu Trấn hít sâu một hơi, lùi ra sau
mời Sài Lý hai người đi hướng trên lầu. Lý Tố Nga nhìn Sài Húc tràn đầy
ngưỡng mộ. Triệu Trấn quan sát rõ, lông mày bất giác nhíu chặt hơn. Hàn
phu nhân quả thật dạy dỗ Lý Tố Nga quá tốt. Một mình Hàn phu nhân khẳng
định không dám làm vậy, hẳn đây là ý tứ của Hoàng hậu. Nghĩ đoạn, Triệu
Trấn cảm thấy trong miệng đắng chát, thậm chí uống cạn mật đường cả thế
gian cũng không giảm bớt được vị đắng này.
Khi ba người bước vào, chén trà trong tay Triệu Quỳnh Hoa suýt nữa
rơi vỡ, gương mặt chớp mắt đã tái nhợt. Tuy rằng chưa gặp hai người này, nhưng từ thần sắc Triệu Quỳnh Hoa, Yên Chi có thể đoán được bọn họ
chính là Thái tử và Lý Tố Nga, không thể che giấu nổi kinh ngạc.
Sài Húc bước vào, cười nhàn nhạt nhìn Triệu Quỳnh Hoa, sau đó hướng Yên Chi nói. “Xin chào Triệu tẩu tử, tính ra Triệu tẩu tử vẫn đang tân hôn, ta vốn nên
đến chúc mừng, ngặt nỗi không có thời gian rảnh, hôm nay chúc mừng Triệu tẩu tử vậy”.
Nói xong Sài Húc chắp tay thi lễ, Yên Chi sao dám nhận lễ của hắn, lại không tiện quỳ xuống, vội vàng không ngừng trả lễ. “Nay được…”. Mới thốt lên hai chữ, Yên Chi liền không biết nói tiếp như thế nào,
Thái tử xuất hành như vậy nhất định không muốn người khác nói ra thân
phận của hắn.
“Triệu tẩu tử chớ khách khí, tính ra, hiện tại là thân thích, về
sau càng thân mật hơn. Triệu tẩu tử gọi ta một tiếng Sài đệ là được”. Sài Húc hưng trí bừng bừng nói, tự nhủ đã cho Triệu Quỳnh Hoa đủ thể diện.
Triệu Trấn đứng bên cửa, nhất cử nhất động của Sài Húc anh ta đều
nghe rõ ràng, nhìn vẻ tự đắc dương dương trên mặt Sài Húc, Triệu Trấn
thấy lòng mình rỉ máu. Đây không phải là cho Triệu Quỳnh Hoa thể diện mà là đang giẫm đạp lên tôn nghiêm nhà họ Triệu.
Nhưng mà, người này không phải nhà bình phàm, là Thiên gia, Thiên gia làm như vậy, thần tử chỉ có thể tiếp thu, trừ phi, Triệu Trấn nhìn về
phía muội muội, hy vọng cô có thể cự tuyệt, vậy mà Triệu Quỳnh Hoa kinh
ngạc trôi qua, cười cười đứng dậy. “Tẩu tử nhanh đừng đa lễ. Điện hạ…”. Vừa thốt lên xưng hô, Triệu Quỳnh Hoa liền quay sang cười nhạt với Lý Tố Nga. “Ngược lại ta quên mất, Húc lang ngày thường vô cùng ôn hoà”.
Lý Tố Nga hơi đỏ mặt, chắp tay vạn phúc cúi chào Triệu Quỳnh Hoa. “Tuy chỉ gặp Triệu gia tỷ tỷ một lần, nhưng không hiểu sao nhìn Triệu gia tỷ tỷ liền thấy trong lòng đặc biệt yêu thích”.
Triệu Quỳnh Hoa nắm tay Lý Tố Nga ngồi xuống. “Đúng vậy, ta cũng đặc biệt thích muội muội, hợp ý cỡ này quả thật khó được”.
Hai người đối đáp khiến Sài Húc vui vẻ, thê thiếp hoà thuận đối với đàn ông là một chuyện vô cùng đáng mừng.
Triệu Trấn gặp Sài Húc ngồi xuống bên người Lý Tố Nga, trong lòng
càng xót xa, những chuyện Nhị thúc công bọn họ làm xem ra không chỉ
nhiêu đó.
Triệu Quỳnh Hoa đẩy cửa sổ mở ra, cùng Lý Tố Nga nhìn bên ngoài, chỉ trỏ cảnh sắc.
“Húc…”. Lý Tố Nga thốt lên một chữ như vậy, liền lặng lẽ thè lưỡi, nói với Triệu Quỳnh Hoa. “Vốn Điện hạ nói cũng muốn hẹn tỷ tỷ đi ra, sau này nghe tỷ tỷ đi cùng vợ chồng Triệu Đại lang nên mới thôi”.
“Ai ngờ lại khéo như vậy, gặp gỡ ở đây”. Triệu Quỳnh Hoa vẫn cười dịu dàng. Sài Húc nhìn Lý Tố Nga, Lý Tố Nga làm như không bắt gặp
ánh mắt Sài Húc, vẫn chuyên tâm trò chuyện với Triệu Quỳnh Hoa.
Yên Chi đến bên cạnh Triệu Trấn, tuy trên mặt Triệu Trấn đang cười
nhưng Yên Chi có thể đọc được nỗi lòng khổ sở bên trong Triệu Trấn.
Triệu Trấn bừng tỉnh, quay lại mỉm cười nhìn Yên Chi, tỏ vẻ mình không
có việc gì, nhưng càng cười như vậy càng không giấu được ai cả.
Chẳng biết Triệu Quỳnh Hoa nói gì, Lý Tố Nga cười khúc khích, cười xong còn nói với Sài Húc. “Điện hạ, ta không hiểu biết nhiều bằng Triệu gia tỷ tỷ, Điện hạ sẽ không chê cười ta chứ?”.
“Làm sao chê? Nếu nàng thích, về sau ta sẽ thu thập sắc thư khắp thiên hạ, toàn cho một mình nàng xem, có được không?”. Sài Húc nói mười phần ôn nhu, Lý Tố Nga đỏ hồng mặt, nhưng thần sắc của cô ta lại muốn nói cho mọi người đều biết cô ta rất vui vẻ.
Thân sơ có khác, rõ ràng như vậy, Triệu Trấn không tin bản thân nhìn
ra, Triệu Quỳnh Hoa lại giống như không phát hiện, chẳng lẽ làm Hoàng
hậu đủ vinh diệu để khiến một người buông bỏ cả tôn nghiêm của mình hay
sao? Con gái nhà họ Triệu nên có khí tiết đủ khinh thường ngôi vị, không nên vì mũ phượng mà khuất phục người đàn ông không đặt tâm tư lên mình, thậm chí còn chẳng buồn che giấu.
Triệu Trấn cảm thấy nếu anh ta ở thêm chắc sẽ đau lòng mà chết, càng
đau lòng là muội muội, chứ không ngại lòng mình đau. Nhà họ Triệu phú
quý là đàn ông đao thương chém giết trên chiến trường mà có. Muội muội,
em có hiểu không?
Triệu Trấn đứng bên cửa, dù chỉ cách Triệu Quỳnh Hoa có mấy bước xa,
nhưng chỉ mấy bước mà như cả thiên nhai, chẳng thể nào lướt qua nổi.
“Triệu huynh và Triệu tẩu sao không lại đây ngồi? Nơi này không phải hoàng cung, kính xin lại đây ngồi xuống”. Sài Húc tâm tình rất khá, đảo khách thành chủ tiếp đón vợ chồng Triệu Trấn.
Yên Chi không ngại xem cuộc vui, nhưng bây giờ Triệu Trấn tốt hơn
đừng phát tác. Nàng nhẹ nhàng kéo vạt áo Triệu Trấn. Triệu Trấn cố gắng
khiến mình cười thật bình tĩnh. “Tuy nói vậy, nhưng nội quý nhân ở đây, đừng ngồi chung thì hơn”. Nội quý nhân ý chỉ Lý Tố Nga, khuôn mặt Lý Tố Nga nhất thời nổi lên đỏ ửng.
Sài Húc cảm thấy Triệu Trấn nói đúng tâm sự của mình, cười khen ngợi. “Triệu huynh quả nhiên là người có lễ, nếu đã thế, ta không hối thúc Triệu huynh ngồi nữa”.
Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, Triệu Trấn nhìn Sài Húc cười
cười, trong lòng dâng lên ý niệm điên cuồng, vì muội muội, không thể để
Sài Húc ngồi yên ổn trên vị trí Thái tử, hắn và đoá giải ngữ hoa của hắn vĩnh viễn ở cùng một chỗ luôn đi.
Chỉ là, ý niệm điên cuồng này, làm sao thực hiện được? Triệu Trấn
buộc bản thân bình tĩnh lại, chỉ có bình tĩnh mới nghĩ ra được cách mà
không phải rối loạn. Triệu Quỳnh Hoa tuy đang trò chuyện với hai người
Sài Lý nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt huynh trưởng. Cũng không
biết sau chuyện này, ca ca có tiếp tục phản đối nữa không? Dù Nhị thúc
công đã nói ca ca phản đối cũng chẳng có hiệu quả gì, Triệu Quỳnh Hoa
vẫn muốn ca ca đừng phản đối là tốt nhất.
Sài Húc là người vui vẻ nhất đêm nay, Triệu Trấn là người căm tức
nhất. Triệu Quỳnh Hoa là người thấp thỏm nhất, còn Lý Tố Nga, Yên Chi
không biết là loại người nào, ít nhất hiện tại chưa nhìn ra. Thật là hỗn loạn, rốt cuộc, Sài Húc cũng chẳng hề sáng suốt.
Yên Chi khẽ thở dài.
Sài Húc đứng dậy. “Tố nương, ta nên đưa nàng trở về, đã sắp canh ba”. Tối nay kinh thành không giới nghiêm, bất kể hoàng cung hay phủ đệ quan viên đều sẽ mở cổng xuyên suốt. Sài Húc nói, vẫn lưu luyến như vậy. Hắn và Lý Tố Nga không gặp gỡ thường xuyên như Triệu Trấn tưởng, hơn nữa
lần nào gặp cũng có người hầu, lúc không người hầu chỉ ngắn ngủi chốc
lát. Hôm nay Sài Húc có thể dẫn Lý Tố Nga đi ra là vì năn nỉ Hàn phu
nhân rất nhiều lần.
Cặp mắt Lý Tố Nga lập tức ngân ngấn nước long lanh, nhưng rất nhanh đã thu hồi, nũng nịu ưm một tiếng, nói với Triệu Quỳnh Hoa. “Đa tạ Triệu gia tỷ tỷ”.
Hai người chưa hề hẹn nhau sang phủ chơi đùa, chung quy cả hai, kể cả Sài Húc, đều nghĩ rằng đời này bọn họ sẽ ở chung một phủ.
Sài Lý hai người rời đi xong, Triệu Quỳnh Hoa nhìn ra bên ngoài, đột nhiên ngẩng đầu cười với Triệu Trấn. “Thì ra có người đi theo, làm khó bọn họ giấu xa như vậy”.
“Em biết anh không hỏi về vấn đề đó, muội muội!”. Triệu Trấn gằng giọng có chút bất thiện, Triệu Quỳnh Hoa cười. “Ca ca, hôm nay anh cũng thấy, chắc biết rồi, Điện hạ và…”.
“Đừng nói lời vô nghĩa với ta, Quỳnh Hoa, em họ Triệu, nên có
kiêu ngạo của gia tộc họ Triệu, đừng như thế, đừng sợ hãi hắn vứt bỏ
em”.
Triệu Trấn nói khiến Triệu Quỳnh Hoa im lặng, tới lúc Triệu Trấn
tưởng rằng Triệu Quỳnh Hoa đồng ý với mình, cô ta cười mỉa mai. “Kiêu ngạo? Ca ca, anh lớn hơn em bảy tuổi, nhưng hôm nay anh nói năng khiến em cảm thấy anh quả thật không hiểu chuyện”.
Không hiểu chuyện? Triệu Trấn bất ngờ, mình lo lắng cho muội muội đổi ngược lại câu này. Anh ta đưa tay vuốt lên trái tim, chỉ có như vậy mới giữ cho anh ta không bị muội muội chọc tức hộc máu.
“Đúng vậy, không hiểu chuyện!”. Triệu Quỳnh Hoa nâng cằm lên, trên mặt là thần thái Triệu Trấn chưa từng thấy. “Ca ca, anh quên mất, đây là thiên hạ họ Sài, người nhà họ Triệu chỉ là
thần tử. Vĩnh viễn không thay đổi được. Ca ca, anh có biết thiên hạ bao
nhiêu người muốn đến bên Thái tử mà không được. Mà ta, ngay cả là Triệu
nữ, cũng không thể coi rẻ hoàng quyền như giày rách”.
Huynh muội đối đáp, Yên Chi ra ngoài dặn nha hoàn canh gác chớ để người khác tới gần, miễn cho bị bọn họ nghe được.
“Em bị cái gì che mắt vậy? Quỳnh Hoa? Chẳng lẽ em không hiểu Nhị thúc công bọn họ chỉ đang lợi dụng em thôi?”. Triệu Trấn cảm thấy muội muội quả thật bị cái gì che mắt, khẩn thiết nói ra.
“Lợi dụng?”. Triệu Quỳnh Hoa cười phá lên. “Ca ca, có
thể có giá trị lợi dụng chứng tỏ ta cũng không tệ lắm, đáng buồn là
người không còn chút giá trị lợi dụng, quả thật sẽ bị vứt bỏ như rác
rưởi”.
Bạn đang đọc truyện Hãn Nữ Gả Lần Ba được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.