Chương 11: Bị Đánh
Vương thị chưa trả lời, Hồ Nhị thím đã vỗ lên bàn rầm một cái, nha
hoàn sợ đến rùng mình. Hồ Nhị thím đập bàn xong, nói với Vương thị. “Đại tẩu, có câu chắc chị không thích nghe nhưng em vẫn phải nói. Thiếp thất bên ngoài vào nhà giống như trâu ngựa mua từ chợ về, muốn nó nghe lời
phải đánh mắng nó, chờ nó thuận theo lại cho ăn, cách năm ba ngày để Đại ca đến ngủ một lần. Kinh qua những thứ đó, nó mới kính sợ Đại tẩu trong lòng, không dám làm trò ma mị. Giống Đại tẩu bây giờ, đối đãi thiếp
thất ôn hoà lễ độ, nhìn quần áo cô ta mặc trang sức cô ta đeo xem, toàn
là màu sắc rực rỡ, câu mất trái tim của Đại ca đi. Cũng chẳng hề kính sợ chị gì cả, Đại tẩu à, phàm là chị có mấy phần uy phong, đã chẳng khiến
Yên Chi bị người ta bỏ tới hai lần”.
Hồ Nhị thím nói ra vẻ vô cùng đau đớn, Vương thị căn bản không nghe
vào đầu, cuộc sống của mình do mình sống, quản người ta nói nhiều như
vậy làm gì?
Hồ Tam thím nhìn thần sắc Vương thị, tự
nghĩ bụng, Hồ Tam thím cũng muốn Vương thị đoạt lại quyền quản gia,
chung quy lấy tài sản trong tay Lưu cơ làm sao nhẹ nhàng như lấy từ tay
Vương thị? Vì vậy Hồ Tam thím lại dịu dàng mở miệng. “Đại tẩu, chị
đừng cảm thấy mất mặt, chúng ta là chị em dâu thân trong nhà, ngoại trừ
tụi em, làm gì còn ai đối tốt với Đại tẩu hơn nữa?”.
Thật là ai nấy đều khẩn cấp lộ đuôi cáo ra, quả nhiên chẳng tiến bộ
chút nào, chỉ nhìn đỏ mắt của cải nhà người khác, tự bản thân không nghĩ cách kiếm lấy. Vương thị nhấc đũa gắp một ít thức ăn. “Ăn cơm đi, quản nhiều như vậy?”.
Vương thị này quả thật là không một chút cứng cỏi. Hồ Nhị thím càng
thêm khinh bỉ Vương thị trong lòng, bỏ chén xuống quay sang Hồ Tam thím. “Tam thím ở đây ngồi với Đại tẩu đi, tôi đi kéo Đại ca về, nào có
ai bỏ mặc chính thất ngồi đây ăn cơm, bản thân lại cùng tiểu yêu tinh
thân mật?”.
Hồ Tam thím cũng muốn Hồ Nhị thím đi thăm dò Lưu cơ nông sâu ra sao,
vì vậy gật đầu, Hồ Nhị thím xắn tay áo đang chuẩn bị ra cửa mới nhớ
không biết phải đi đâu, chỉ vào nha hoàn trong phòng. “Đi trước dẫn đường cho ta, nói cho ta biết Lưu thị ở chỗ nào?”.
Nha hoàn sao dám đáp, chỉ nhìn Vương thị, thấy Vương thị gật đầu, mới nơm nớp lo sợ nói. “Mời viện quân đi theo nô tỳ!”.
Hồ Nhị thím thấy người hầu nghe lời như vậy, không khỏi đắc ý một
trận, cằm hếch lên, quản nhiên đối với nô tài phải hung hăng một chút,
bọn họ mới nghe lời. Giống như Vương thị kia, ở quê cũ hung hãn là vậy,
vừa vào thành Biện Kinh liền biến nhát gan, ngay cả đứa thiếp cũng không dám dạy dỗ.
Hồ Nhị thím nghênh ngang đi, Hồ Tam thím còn muốn bắt chuyện với
Vương thị, đã thấy Vương thị bưng chén ăn cơm, không nói một lời. Nụ
cười trên mặt Hồ Tam thím không khỏi gượng gạo ngay trên mặt, vốn định
nói đỡ cho Hồ Nhị thím mấy câu, ngặt nỗi không phun được một chữ.
Vương thị bí mật nhoẻn miệng cười, trượng phu đã lâu chưa nếm mùi mụ
đàn bà chanh chua, khiến ông ta mở mang kiến thức một chút thì ngại gì?
Nha hoàn dọc đường không dám mở miệng nói với Hồ Nhị thẩm một chữ,
mắt thấy đã sắp đến viện của Lưu cơ, nha hoàn vội vàng dừng lại. “Viện quân, đây là nơi Lưu cơ ở”.
Hồ Nhị thím vốn muốn bảo nha hoàn theo mình đi vào, nhìn mặt nha hoàn không chịu, ngẫm nghĩ liền thở dài. “Nhất định là Đại tẩu nhà ta kém cỏi, khiến cho kẻ hầu người hạ là các ngươi
cũng chịu khổ theo. Ngươi yên tâm, kể từ hôm nay sẽ không như vậy.
Chuyện cơ thiếp đương gia ở cái nhà này sẽ chấm dứt”.
Nói xong, Hồ Nhị thím xắn tay áo lên cao hơn chút nữa, phóng vào trong viện.
Nha hoàn vốn định đi về, nhưng cảm thấy Vương thị chắc chắn muốn biết kết quả Hồ Nhị thím hành xử, vì vậy rón rén nép vào cửa viện nghe
ngóng.
Hồ Trừng vào viện của Lưu cơ, Lưu cơ đón tiếp, nghe Hồ Trừng hỏi, Lưu cơ chỉ nhíu chặt mi, không nói một lời, mặc cho Hồ Trừng hỏi thế nào đi nữa, Lưu cơ chỉ đáp một câu, tại gia tòng phụ, Nhị nương tử nghe phụ
thân dạy bảo cũng là chuyện bình thường.
Điều này khiến Hồ Trừng muốn bùng nổ, muốn bỏ đi lại không hỏi được
nguyên cớ, chỉ biết ngồi trong phòng. Nhìn thời gian đến bữa, Lưu cơ vẫn giống mọi khi, phân phó người hầu bày cơm, tự mình hầu hạ Hồ Trừng ăn
trưa.
Hồ Trừng trong lòng mất hứng, liền đổ hai chén rượu uống cạn, rượu vào bụng rồi, Hồ Trừng nhìn Lưu cơ liền nói. “Nếu thật sự trong lòng cô có gì không cam, cứ nói với ta, ngày đó ta cũng không phải là không thể…”.
Hồ Trừng chưa nói dứt, liền có nha hoàn mặt trắng bệch tiến vào. “Lão gia, Lưu cơ, viện quân tới, nói rằng…”. Nha hoàn chưa nói hết, Hồ Nhị thím liền xông vào. Vốn Hồ Nhị thím chỉ
muốn cho Vương thị nhìn thử xem nên xử lý như thế nào, chờ vào viện của
Lưu cơ, nhìn bên trong quả thật đẹp đẽ thanh nhã, danh hoa khoe sắc,
dưới lan can một gốc mẫu đơn đang nở rộ, bên tường viện mấy bụi trúc
đung đưa vô cùng đáng yêu.
Nhất thời trong lòng lửa nóng bốc lên, tiếp tục khinh bỉ Vương thị,
viện thiếp ở còn đẹp hơn viện bà chị, bà chị là cái gì quốc phu nhân
chứ, cơ thiếp lẽ ra nên cho ở chuồng ngựa, mỗi ngày đánh ba lượt.
Vì thế Hồ Nhị thím đi vào trong, quét mắt nhìn bài trí trong phòng
Lưu cơ, thấy cũng thanh lịch như vậy, mới quay sang Hồ Trừng đang ngồi
đó. “Đại ca, dù gì cũng là chuyện trong phòng anh, chúng em không
nên nói câu nào, nhưng thiên hạ này làm gì có đạo lý viện của một đứa
thiếp ở còn đẹp đẽ quý phái hơn cả viện của chính thất, người ta biết
được sẽ chê cười nhà chúng ta như thế nào?”.
Hồ Trừng thấy Hồ Nhị thím xông vào, chân mày đã nhăn lại, nhưng nhớ
tới ngày xưa ở quê cũ đây là chuyện bình thường, bởi vậy đang định bảo
Hồ Nhị thím cùng ngồi ăn cơm, ai ngờ nghe Hồ Nhị thím nói như vậy, lông
mày của Hồ Trừng càng nhăn chặt hơn, muốn giải thích hai câu rằng Vương
thị đồng ý như vậy, cũng không phải chính mình tuỳ tiện.
Hồ Trừng tằng hắng. “Nhị thím, cũng không phải thế, Đại tẩu của
thím tính tình là vậy, không thích quản việc nhà, còn nói nhà rộng như
vậy bà ấy không quản nổi, nhường cho Lưu cơ quản”.
Nếu nói rằng sống chung nhiều năm như vậy, Lưu cơ có vài phần kính
trọng Vương thị, thì phải nói Lưu cơ xem thường hai chị em dâu Hồ Nhị
thím đến tận từng sợi tóc, giờ phút này nghe Hồ Nhị thím phun bất mãn,
Lưu cơ chỉ cẩn tuân bổn phận cơ thiếp, không nói một chữ, chỉ cung kính
đứng sau lưng Hồ Trừng.
Hồ Trừng nói lọt vào lỗ tai Hồ Nhị thím chính là trăm phần trăm lấy cớ, Hồ Nhị thím cười lạnh nói với Hồ Trừng. “Đại ca, anh nói câu này với người ngoài thì người ta còn tin, chứ nói với
em thì em không tin đâu. Đại tẩu là người kiên cường cỡ nào, những năm
anh không ở quê cũ, ông thông gia cũng mất, một mình chị ấy nuôi lớn Yên Chi, trong thôn thông thường có người muốn bắt nạt hai mẹ con, một mình Đại tẩu đánh đuổi bọn họ, nhất định là Đại ca che chở thiếp thất mới
khiến Đại tẩu khổ không nói nổi”.
Hồ Trừng nghe trong thôn thường có người bắt nạt Vương thị và Yên Chi, vẻ mặt nghiêm trọng. “Ta nhớ rõ đã thông báo Nhị đệ Tam đệ, cũng có hai thím, lúc ta đi mọi
người phải giúp đỡ nhau, tại sao vẫn có người bắt nạn hai mẹ con bà
ấy?”.
Hồ Nhị thím không ngờ bản thân nói lậu, vội vàng bổ cứu. “Chẳng
phải cũng có lúc tụi em không ở nhà sao? Đại ca cũng hiểu được, trong
thôn, một người mẹ dẫn theo một đứa trẻ còn đang khát sữa oe oe, ngay cả tụi em có hỗ trợ chút, vẫn so ra kém có người đàn ông làm trụ cột trong nhà”.
Vương thị và Yên Chi không có tính thích tố khổ, Lưu cơ được dạy dỗ
cũng sẽ không nói với Hồ Trừng bản thân ấm ức điều gì, Thuấn Hoa được di nương dạy không khác biệt bao nhiêu. Vì thế tuy Hồ Trừng có một thê một thiếp, hai cô con gái, nhưng những chuyện làm nũng kể khổ kia chưa bao
giờ ông ta trải qua, giờ phút này nghe Hồ Nhị thím nói như vậy, miệng Hồ Trừng không khỏi đắng chát. “Bà ấy chưa bao giờ nói cho ta biết”.
“Tính tình Đại tẩu em quá rành, nhất định là vào thành Biện Kinh, nhìn Đại ca có mỹ thiếp bên người, lại bị mỹ thiếp mê hoặc, đè đầu cưỡi cổ chị ấy không đứng dậy nổi, làm sao chị ấy nói cho anh biết?”.
Hồ Nhị thím luôn mồm bảo Lưu cơ mê hoặc Hồ Trừng, ức hiếp Vương thị, Lưu cơ đứng bên nghe sắc mặt trắng bệch, muốn biện bạch mà Hồ Trừng lại ở
ngay đó, không thể biện bạch.
Hồ Trừng đang suy nghĩ những gì Hồ Nhị thím vừa nói, vợ con ở quê cũ
nhất định là khổ sở lắm, Hồ Trừng rõ ràng mấy phần, nhưng không ngờ Hồ
Nhị thím nói còn khổ hơn những gì ông ta tưởng tượng, Hồ Trừng cũng có
chút giật mình.
Hồ Nhị thím không thấy Hồ Trừng nói chuyện, cho rằng mình đã thuyết
phục được Hồ Trừng, giờ phút này Hồ Trừng trong lòng có thẹn, không thừa thắng xông lên còn chờ tới lúc nào nữa? Vì vậy Hồ Nhị thím đập tay
xuống bàn. “Đại ca, em biết anh bị ả mê hoặc, luyến tiếc không nỡ
nói nặng ả một câu, Đại tẩu niệm tình phu thê ân ái cũng không chịu lên
tiếng, nhưng người ngoài cuộc là chúng em nhìn không được”.
Nói xong Hồ Nhị thím quơ tay qua, túm lấy tóc Lưu cơ. Lưu cơ trước
giờ đều là dáng vẻ đoan trang, Hồ Nhị thím ra tay, Lưu cơ không kịp
phòng bị, trâm hoa cài tóc bị đánh rơi xuống đất.
Hồ Nhị thím nghe linh đinh rơi xuống sàn, lại nhìn trong tay là một
cây trâm bạch ngọc sáng bóng mịn màng, nhìn liền biết là đồ tốt. Hồ Nhị
thím hận nghiến răng, một đứa thiếp mà mang trang sức tốt như vậy, chính mình là em dâu, một cọng cỏ cũng không có. Hồ Nhị thím thuận tay nhét
cây trâm vào ngực áo, lại muốn đi túm Lưu cơ nữa, trong miệng tiếp tục
mắng. “Tiểu tiện nhân, ỷ vào xinh đẹp liền không coi chính thất ra gì, mày cho rằng không ai dám động mày sao?”.
Lưu cơ sợ đến hoa dung thất sắc, muốn kêu lên cứu mạng lại cảm thấy
chuyện bé xé ra to, muốn mắng lại nghĩ chửi nhau với mụ thôn cô quê mùa
thật sự là hạ thấp thân phận. Bởi vậy Lưu cơ chỉ né tránh, nha hoàn hầu
hạ trong phòng thấy vậy định đi lên ngăn đón, nhưng bọn họ nào phải là
đối thủ của Hồ Nhị thím làm ruộng từ nhỏ, tay chân gân guốc?
Hơn nữa bọn họ ghi nhớ Hồ Nhị thím là em dâu của Hồ Trừng, bởi vậy
không dám mạnh tay, Hồ Nhị thím chỉ cần hất một phát, liền ném hết chúng nha hoàn ra sau, bước lên bắt được cánh tay của Lưu cơ, tát bôm bốp lên mặt Lưu cơ. “Đồ đê tiện, mày thật sự cho rằng không ai dám xử lý mày hả?”.
Hồ Trừng nhận ra mình vừa ngây người có mấy giây, sao ái thiếp đã bị
Hồ Nhị thím đánh đập rồi? Muốn kéo bà ta ra, ngặt nỗi mình là đàn ông,
vội cho người đi mời Vương thị, vừa khuyên. “Nhị thím, có gì thì nói cho đàng hoàng!”.
Bạn đang đọc truyện Hãn Nữ Gả Lần Ba được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.