Chương 27: Gặp Nhau
Tại những trường hợp này, Yên Chi không thích xã giao với người khác, Thuấn Hoa biết tính tình nàng, cũng không nói chuyện với nàng, chỉ nhỏ
giọng đùa giỡn với các thiếu nữ khác. Dù sao cũng là trong cung, mọi
người đều mất tự nhiên hơn ngày thường, mặc dù trò chuyện nhưng đứng
cách xa một chút sẽ không nghe thấy.
Đang lúc Yên Chi chán muốn chết, liền gặp chị em nhà họ Ngưu đi hướng bên này. Ngưu Tam nương tử vẫn ý cười đầy mặt, bên cạnh là Ngưu Tứ
nương tử, mặc dù quần áo mới mẻ nhưng mặt mũi tỏ rõ vẻ sợ sệt. Ngưu Tam
nương tử thân thiết nhiệt tình hơn lúc ở chùa, hành lễ chào nhau xong
mới kéo Ngưu Tứ nương tử qua. “Muội muội ta trước giờ không thường
nói chuyện, vừa vặn thấy Hồ Đại tỷ tỷ, kính xin Hồ Đại tỷ tỷ nói chuyện
với muội muội trong chốc lát”.
Câu này khiến Thuấn Hoa khẽ cau mày, thiếu nữ đứng cạnh Thuấn Hoa nhẹ giọng nói. “Nghe đâu nhà họ Ngưu đang nghị thân cho các cô con gái này”.
Ngưu Đại nương tử bị từ hôn, đương nhiên ảnh hưởng đến các cô em gái
đứng sau. Bây giờ nghị thân không hề là thời cơ tốt. Thuấn Hoa nhìn lại
phía Ngưu Tam nương tử, Ngưu Tam nương tử giao phó muội muội cho Yên Chi xong liền đi sang chỗ khác. Thật là quá gấp gáp, ngay cả che giấu cũng
bỏ qua. Trong mắt Thuấn Hoa loé qua ánh nhìn khác lạ.
Yên Chi và Thuấn Hoa nghĩ gần giống nhau, nhưng chuyện nhà người ta,
trước giờ nàng không thèm để ý, thấy Ngưu Tứ nương tử vẫn sợ sệt đứng
tại chỗ, liền kéo cô ngồi xuống, nhẹ giọng nói. “Yến hội còn chưa bắt đầu, mệt mỏi ngồi xuống nghỉ một lát”.
Ngưu Tứ nương tử nhỏ giọng vâng theo, sau đó mặt hơi hồng hồng, nói với Yên Chi. “Em biết Hồ Đại tỷ tỷ không giống những người khác, nhưng em…”.
Nói xong Ngưu Tứ nương tử lại ngập ngừng không nói nên lời, tuy chỉ
gặp hai lần nhưng Yên Chi hiểu, cô bé này yếu đuối thật sự, không phải
loại người giả vờ để người ta thương hại. Vì thế Yên Chi cười nhẹ. “Em sợ người khác xem thường em?”.
Ngưu Tứ nương tử mặt càng thêm đỏ, nhưng cảm thấy chính mình như vậy
sẽ càng bị người khác xem thường, gồng hết dũng khí lên nói. “Em không bằng Hồ tỷ tỷ các chị”.
Yên Chi nghiêm túc nhìn cô, xem gương mặt bé nhỏ của Ngưu Tứ nương tử như một tấm lụa đỏ, Yên Chi mới lên tiếng. “Trong lòng mình sợ hãi, mặc kệ người khác nói gì đều cảm thấy bọn họ đang khinh bỉ chính mình”.
“Hồ tỷ tỷ nói đúng, chỉ là em…”. Yên Chi ngắt lời cô. “Mọi thứ luôn sẽ có lần đầu, nếu em vẫn như vậy, em vĩnh viễn sẽ bị người ta xem thường”.
Đôi mắt như hồ nước của Ngưu Tứ nương tử chợt lay động, cẩn thận suy
xét lời Yên Chi nói. Yên Chi cẩn thận nhìn cô, cảm thấy tuy cô không có
vẻ ngoài xuất chúng như Ngưu Tam nương tử, nhưng vẫn là một cô gái xinh
xắn. Ngẫm lại cũng phải, nếu mẹ đẻ cô bé không đẹp, sao lại được Trung
Nghĩa bá sủng hạnh, sao lại bị ái thiếp bán đi như lâm đại địch?
Ngưu Tứ nương tử bừng tỉnh, nói với Yên Chi. “Cảm ơn Hồ tỷ tỷ, em nhất định sẽ nhớ rõ lời của chị”. Yên Chi không khỏi bật thốt lên khen. “Thấy không, bây giờ khác hẳn ban nãy rồi đó”.
Ngưu Tứ nương tử mặt mày đà hồng. “Hôm nay các tỷ tỷ đều rất xinh đẹp”.
Các thiên kim nhà quyền quý ăn vận đều chú ý, hôm nay còn dụng tâm
trang điểm, tuổi tác đang ở hoa kỳ mới nở, ai nấy nhìn qua cũng giống
như một đoá hoa tươi. Yên Chi mỉm cười, phải gật đầu. “Em cũng rất xinh đẹp”.
Ngưu Tứ nương tử hơi nhoẻn cười, nhớ tới Ngưu Tam nương tử đã nói,
lấy can đảm muốn nói cho Yên Chi, lại sợ Yên Chi cảm thấy mình đâm thọc, vì thế bắt đầu rối rắm. Răng bất giác cắn cắn môi dưới, bất giác lại
buông ra.
Yên Chi quan sát cô, biết cô có chuyện muốn nói với mình, không nói
hẳn là do ngại người ngoài. Ngưu Tứ nương tử cứ đấu tranh tâm lý, nàng
cũng không gặng hỏi. Nói cho cùng, Ngưu phu nhân không phải là người mẹ
không thích quản sự như mẹ nàng.
Ngưu Tam nương tử tuy đang trò chuyện với các vị thiên kim khác nhưng không có nghĩa cô ta không để ý phía Ngưu Tứ nương tử, thấy vẻ mặt Ngưu Tứ nương tử, Ngưu Tam nương tử tươi cười thoáng nhuộm vẻ dữ tợn, sau đó liền biến mất. Nhát gan như muội muội sẽ không dám nói ra chuyện mình
đã nói với Ngưu phu nhân, bởi vì cả Ngưu phủ này ngoại trừ mình ra sẽ
không có mấy ai đối đãi ôn hoà với muội muội.
Chỉ tiếc, tuy thổi lên lửa giận của mẹ cả, nhà họ Triệu chung quy vẫn từ hôn, mặc dù dỗ mẹ cả đồng ý tìm cho mình hôn sự tốt, nhưng toàn bộ
kinh thành này lại có ai so được bằng trưởng lang họ Triệu. Khổ cực như
thế lại biến thành may áo gả cho người khác, Ngưu Tam nương tử nhìn các
thiếu nữ trong điện, vừa nghĩ tới trong số bọn họ sẽ có một người tương
lai trở thành thê tử của Triệu Trấn, liền cảm thấy sắp nổi điên.
Nội thị bước vào điện, nhóm thiếu nữ đều ngừng nói, Ngưu Tam nương tử cũng đi đến chỗ muội muội, cười cười với Yên Chi, lá mặt lá trái kiểu
này Yên Chi cũng làm được, hồi đáp một nụ cười nhàn nhạt. Nghe nội thị
thông báo yến hội đã sẵn sàng, mời chư vị tiểu nương tử dời hướng tới
nơi bày trí. Mọi người liền theo nội thị yêu cầu, lần lượt rời khỏi
điện, đến nơi diễn ra yến hội.
Ngày hè thời tiết nóng bức, yến hội đương nhiên đặt ở bên trong nhà
thuỷ tạ, giống như cũ là hai người một bàn. Nam nữ đối diện, cái này
khác hẳn ngày thường, Yên Chi và Thuấn Hoa ngồi xuống, nhìn phía đối
diện là đàn ông, không khỏi giật mình ngạc nhiên. Người kinh ngạc không
chỉ có chị em Yên Chi, đã có thiếu nữ gọi nội thị nhỏ giọng hỏi, nghe
nội thị giải thích, bữa tiệc hôm nay là để chiêu đãi công chúa nước
Đường, tự nhiên sẽ để công chúa trông thấy phong thái nam thanh nữ tú ở
thành Biện Kinh, bởi vậy mới bố trí như thế.
Yên Chi không khỏi nhớ tới cuộc hội thoại nghe được ở núi giả ngày
ấy, xem ra mục đích bên ngoài của công chúa nước Đường quả thật là đến
kén chồng. Chỉ là không ít người muốn né tránh vị trí phò mã nước Đường
đâu. Bằng không các thanh niên ngày thường trang điểm tác phong đều tuấn tú hôm nay đủ để gọi là ảm đạm. Nếu không phải cung yến, chắc bọn họ
còn kém chỉnh tề hơn.
Yên Chi còn đang suy nghĩ, đã nghe nội thị thông truyền. “Trường Ninh công chúa, Đường quốc Vân Mộng công chúa, giá lâm”.
Mọi người đứng dậy hành lễ, ba thiếu nữ theo một dàn cung nữ vây
quanh đi vào trong, ở giữa là Vân Mộng công chúa, một vị khác là trưởng
nữ Trường Ninh công chúa, thiếu nữ còn lại không biết là ai.
Thuấn Hoa thấy Yên Chi ngồi xuống rồi vẫn còn ngước lên kia nhìn, nói nhỏ. “Vị tỷ tỷ kia tuy chưa gặp mặt, nhưng đã nghe thấy quý danh. Chị ấy chính là trưởng nữ của Ninh quốc công”.
Thì ra là muội muội của Triệu Trấn, nghe nói tiểu nương tử này được
Phù thái hậu vô cùng yêu thích, thường triệu nhập cung trò chuyện, hôm
nay xem ra quả là danh bất hư truyền. Mặc dù bạn giá, nhưng tiểu nương
tử vẫn hào phóng đoan trang, trang điểm không lấn lướt hai vị công chúa
nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy cô ấy cố tình che giấu hào
quang.
“Em từng thấy được chị ấy hai lần, tuy rằng tuổi nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, cử chỉ quý phái. Nói đến, thật đúng là…”. Thuấn Hoa hiếm khi khen ai như vậy. Yên Chi hiểu được, trong kinh có
tin đồn Thiên tử có ý muốn kén thiên kim này về làm Đại hoàng tử phi.
Nếu đây là thật, vậy thì Thiên tử đã quyết định lập Đại hoàng tử làm
Thái tử.
Yên Chi lại nhìn lên phía trước, thấy thiên kim nhà họ Triệu càng
nhìn càng xinh đẹp, lễ nghi không mất, khó trách Thiên tử có tâm tư như
vậy. Cử chỉ khí độ dư sức làm Hoàng hậu tương lai.
Trong cung yến hội trước giờ không có gì để ăn, lòng người cũng không hề để tâm tới đồ ăn, mặc dù Yên Chi như thế nhưng cũng ngại không động
đũa, dù sao trước lúc tiến cung đã dùng qua điểm tâm, về nhà đã có một
chén mì gà để sẵn, Yên Chi theo bước số đông, thi thoảng đứng dậy nói
câu chúc mừng.
Yến hội đã qua, mọi người vây quanh hai vị công chúa đứng dậy, ra hoa viên du ngoạn, làm thơ vẽ tranh là khó tránh khỏi. Yên Chi tới đây đã
có thể thở ra một chút, cười nói với cung nữ bên cạnh. “Ta muốn đi sửa lại váy áo, không biết phải tới chỗ nào?”.
Đây là cớ thường dùng để đi nghỉ, cung nữ cũng hiểu được ẩn ý, nhẹ giọng thưa. “Tiểu nương tử mời theo nô tỳ”. Yên Chi báo cho Thuấn Hoa một tiếng, theo cung nữ đến chỗ thay quần áo.
Chờ xong xuôi, Yên Chi nói với cung nữ. “Ta không giỏi thơ văn, cũng không biết vẽ tranh, không muốn xấu mặt, chẳng biết có chỗ nào để ta nghỉ tạm chốc lát không?”.
Đây không tính là yêu cầu quá phận, cung nữ cười đáp lời. “Thánh
nhân đã biết các tiểu nương tử liễu yếu đào tơ, riêng sai người chuẩn bị nơi nghỉ tạm. Nhưng ngồi uống chén trà có thể, nếu lâu hơn sợ là không
tốt”.
“Thánh nhân từ ái, ta ghi tạc trong lòng, nghỉ một lát là đủ, không dám quá lâu”. Yên Chi nói không ngoài dự đoán của cung nữ, đẩy cửa bên cạnh ra. “Là nơi này”.
Trong viện cũng có hai cung nhân hầu hạ, thấy cung nữ dẫn Yên Chi đi vào, vội hỏi. “Vị tiểu nương tử này chắc là muốn tới đây nghỉ tạm? Có điều…”.
Thấy hai người ấp úng khó nói, cung nữ nhíu mày. “Yến hội đã tan, chẳng lẽ còn có người ở đây nghỉ ngơi?”.
“Là Triệu công tử, công tử ấy cũng không đi dự tiệc”. Triệu
công tử? Yên Chi còn đang ngẫm lại là Triệu công tử nào, cửa phòng liền
đẩy mở, Triệu Trấn đi ra, nhìn thấy Yên Chi mặt liền không vui. “Thì ra là Hồ Đại nương tử, thật ngay cả muốn tìm chút thanh tịnh cũng không được”.
Cung nữ vốn muốn mời Yên Chi ra đình ngồi chốc lát, ai ngờ Triệu Trấn lại nói như vậy, cung nữ tỏ ra kinh ngạc, lẽ ra tính tình Triệu Trấn
rất tốt, sao gặp Hồ Đại nương tử liền buông lời châm chọc?
Yên Chi nghĩ thoáng qua liền hiểu vì sao Triệu Trấn trốn ở đây, cười lạnh. “Có phải đàn ông không? Chuyện không muốn làm mà không dám nói cho người
khác, chỉ biết trốn tránh, đàn ông như thế, ta phỉ nhổ!”.
Lời nói mang mười phần khinh miệt, từ nhỏ đến lớn Triệu Trấn luôn
luôn được đề cao, sao chịu nổi? Huống chi bây giờ đang ở trong cung, nếu truyền tới tai Thiên tử thật không tốt. Bởi vậy Triệu Trấn trầm mặt
nhìn Yên Chi. “Hồ Đại nương tử, chẳng lẽ chưa có ai nói cho cô biết, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy?”.
Bạn đang đọc truyện Hãn Nữ Gả Lần Ba được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.