Chương 60: Xung Đột
Triệu Trấn đột ngột đứng phắt dậy, cô ta thực sự quá kì cục, tuy bây
giờ mình và cô ta là vợ chồng nhưng hai bên đều biết chỉ là quan hệ giả
mạo, cô ta ngủ mà không hề phòng bị gì, quả thực lá gan quá lớn rồi.
Triệu Trấn vội vàng rời khỏi phòng ở, nói với Hồng Liễu và nha hoàn
rằng Yên Chi đang ngủ bù, chớ vào quấy rầy. Hồng Liễu vâng lời, Hồng
Ngọc nhìn bóng dáng Triệu Trấn, đầy hâm mộ. “Đại nương tử có phúc, Đại lang quân thật là săn sóc”.
“Đại lang là người săn sóc nhất trong thiên hạ này, chẳng qua…”. Hồng Liễu nói dở dang như vậy, mặt đã đỏ bừng, cũng không phải chưa
từng si tâm vọng tưởng, nhưng chuyện này đâu phải cứ suy nghĩ là có thể. Hồng Ngọc cũng xuất thân nha hoàn, sao không rõ ý tưởng của Hồng Liễu
cho được, nhưng chỉ có Yên Chi tốt thì mình mới tốt, bởi vậy Hồng Ngọc
lập tức nói. “Hồng Liễu tỷ tỷ khéo léo như vậy, về sau nhất định sẽ gả cho trượng phu dịu dàng săn sóc”.
Hồng Liễu nghe xong Hồng Ngọc nói, đã rõ ràng, cúi đầu cười nhàn nhạt, hoá ra tất cả cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.
Triệu Trấn rời khỏi viện mình, nhớ tới lời Yên Chi đã nói, trong chốc lát cảm thấy Yên Chi nói sai toàn bộ, chốc lát lại cảm thấy Yên Chi nói cũng có chỗ đúng. Mình đã lâu không ngồi xuống nói chuyện chân thành
với muội muội, hoặc vì lúc rời khỏi kinh thành, muội muội chỉ mới bảy
tuổi, lúc quay về muội muội đã lên mười, không chỉ vậy, mẫu thân bệnh
qua đời, vì thế muội muội liền bị bỏ quên?
Mẫu thân qua đời xong, Vĩnh Hoà trưởng công chúa trở thành vợ kế của
phụ thân, sau đó muội muội thường xuyên được đưa vào cung, địa vị trong
cung đương nhiên không giống người ở Quốc công phủ. Ngay cả Thiên tử có ý niệm như thế đi nữa, luận về thân phận địa vị, muội muội không có phong hào, đối đãi với các hoàng tử công chúa kia đương nhiên phải hết sức
cẩn thận, sao có thể tự tại như ở Quốc công phủ được?
Triệu Trấn nghĩ đoạn, trong lòng dần xót xa cho em gái, đều là bản
thân suy nghĩ không chu toàn, nghe muội muội nói tất cả đều tốt liền tin rằng mọi thứ vẫn tốt. Bước chân Triệu Trấn dần trở nên nóng vội, muốn
đi tìm muội muội nói rõ đầu đuôi, bên tai chợt nghe được tiếng nhành cây răng rắc kêu.
Triệu Trấn lần theo tiếng động, thấy Triệu Quỳnh Hoa chui ra từ sau
bụi cây, hai huynh muội gặp nhau, Triệu Quỳnh Hoa vội vã lau nước mắt,
cười gọi Triệu Trấn. “Ca ca!”.
Triệu Trấn nhìn đôi mắt Triệu Quỳnh Hoa hơi sưng đỏ, biết muội muội
thật sự thương tâm khổ sở mà không phải như mọi người vẫn nghĩ trước nay con bé được nuông chiều không biết gì là khổ. Triệu Trấn không đáp lại
muội muội, mà đưa tay kéo cô qua, ngón tay vuốt lên má, quả nhiên là
nước mắt. Triệu Trấn không khỏi thở dài buồn bã. “Em bị ấm ức phải nói cho chúng ta chứ!”.
Triệu Quỳnh Hoa xoay lưng lau nước mắt. “Có gì là ấm ức đâu, ca ca, chỉ là mấy câu…”.
“Nói mạo phạm một chút, Quỳnh Hoa, nói cho ca ca biết, trong cung ai bắt nạt em, là Đại hoàng tử hay Trường Ninh công chúa, hay là Hoàng
hậu?”. Triệu Trấn liệt kê ra, ánh mắt đã dần chuyển qua giận dữ, Triệu Quỳnh Hoa vội vàng giữ chặt Triệu Trấn. “Ca ca, anh xúc động như vậy làm gì, con nít đùa giỡn với nhau sao có thể không va chạm được?”.
“Em luôn luôn chịu thiệt cầu bình an?”. Triệu Trấn trực tiếp hỏi ra một câu như vậy, Triệu Quỳnh Hoa cười nhợt nhạt. “Cái gì gọi là chịu thiệt cầu bình an? Ca ca, trong cung đều là quý tộc hậu
duệ Thiên hoàng. Huống hồ, bao nhiêu người cầu vào mà không thể”.
Triệu Trấn cảm giác được sự kì quái từ những lời mơ hồ của muội muội, quả nhiên, quả nhiên có gì đó rất sai, nhưng vì sao bản thân không bao
giờ phát hiện, đây là muội muội ruột thịt với mình mà. Ruột thịt cùng
cha cùng mẹ, thế gian có bao nhiêu người, chỉ có con bé là gắn bó với
mình bằng máu mủ, không nỡ để con bé chịu bất kì ấm ức gì.
“Quỳnh Hoa, ca ca không muốn em khổ sở như vậy, Thái tử phi gì,
Hoàng hậu tương lai gì, ai thích làm thì làm đi. Nhà họ Triệu phú quý là nhờ đao thương của đàn ông chiếm được, không cần bán nữ cầu vinh, dựa
vào phận liễu yếu đào tơ hy sinh”.
Triệu Quỳnh Hoa che miệng, cười phá lên. “Ca ca, nhưng em thì nguyện ý”.
Triệu Trấn nhìn muội muội đầy khó hiểu, Triệu Quỳnh Hoa bị huynh
trưởng nhìn chằm chằm cảm thấy có chút chật vật, đưa mắt qua hướng khác, thấp giọng nói. “Ca ca, Nhị thúc công nói, tuy rằng phú quý nhà họ
Triệu chúng ta là đao thương đàn ông đánh trận mà có, nhưng thiên hạ sẽ
tới lúc thái bình, cảnh đời có mới nới cũ. Khi đó, phú quý sẽ trở thành
cây đao kề cổ, mà con gái nhà họ Triệu trở thành Hoàng hậu sẽ tránh đi
cấm kỵ này. Ca ca, em nguyện ý”.
Triệu Trấn đau lòng nhìn muội muội, đưa tay ôm cô vào lòng giống như
trước lúc rời kinh lên chiến trường vậy, Quỳnh Hoa, em hãy chờ, chờ ca
ca chiến công đại thắng vì em, khi đó em có thể khoe với toàn bộ danh
môn khuê tú trong kinh thành, em có một người ca ca tốt nhất. Nhưng sự
tình vì sao lại đi tới nước này? Muội muội nói chuyện rất dễ nghe, chậm
rãi từng chữ từng chữ, Triệu Trấn lại không muốn nghe.
Đánh trận vì cái gì? Không phải vì muội muội có thể muốn sống thế nào thì sống thế ấy, để rồi sau khi con bé xuất giá bị nhà chồng bắt nạt,
huynh trưởng là mình có thể ra mặt đòi lại công bằng cho con bé sao?
Hiện tại người thân của mình sao phải chịu ấm ức nhiều như vậy?
“Ca ca, em nguyện ý!”. Triệu Quỳnh Hoa lặp lại câu nói lần nữa, sau đó cười hoạt bát. “Hơn nữa, Hoàng hậu là người phụ nữ tôn quý nhất thế gian, có được hết thảy tốt nhất, mất mát một chút là lẽ thường trên đời”.
Nghe được muội muội an ủi mình như vậy, trái tim Triệu Trấn đau nhói. “Quỳnh Hoa, anh không muốn em gượng ép bản thân, con gái nhà họ Triệu chúng ta ngay cả làm Hoàng hậu cũng không nên vì gượng ép”. Nghe vậy cũng
thật ấm lòng, Triệu Quỳnh Hoa lại cười, nhưng bản thân cô ta đã ra quyết định, làm nhiều thứ như vậy rồi, sao lại buông tha bây giờ? Quả thật
như lời Yên Chi nói, người giả bộ lâu ngày cũng thành thói quen.
Triệu Quỳnh Hoa tươi cười rất đẹp, nhưng Triệu Trấn lại cảm thấy đau lòng, hai tay ôm lấy vai muội muội, gần như gằn từng chữ. “Quỳnh Hoa, liền tính em làm Hoàng hậu đi nữa, cũng phải là Hoàng hậu phách
lối nhất thế gian chứ không phải cẩn thận từng li, khắp nơi nhớ rõ phận
quân thần”.
Triệu Quỳnh Hoa hơi động tâm, sau đó vẫn cười. “Ca ca, anh là đàn ông, anh cũng biết thế gian này, phụ nữ vinh diệu đều là đàn ông ban
cho. Hoàng hậu muốn ngạo, phải được Thiên tử cho. Trái tim Thiên tử cho
ai ngạo người đó sẽ ngạo. Danh phận trước mặt thiên tử không hề quan
trọng như vậy đâu”.
“Đại hoàng tử có người thương?”. Liên quan tới chuyện khẩn yếu, Triệu Trấn vẫn rất thông minh, Triệu Quỳnh Hoa nghe hỏi, vội lắc đầu. “Không, ca ca, anh phải hiểu, Thiên tử giàu có tứ hải, ngay cả hiện tại không
có, về sau chưa chắc sẽ không. Mà Hoàng hậu nên là lương tướng phụ tá
quân vương”.
Triệu Trấn không cảm thấy lời muội muội nói có gì sai, chung quy đây
là giáo dục bọn họ được tiếp nhận, nhưng Triệu Trấn thấy, ai cũng vậy
duy chỉ có muội muội anh ta thì không, đây là muội muội của mình, con bé phải được thứ tốt nhất, không nỡ để con bé chịu thương tổn. Nếu quả
thật phải ấm ức, vậy thì ngôi vị Hoàng hậu không làm cũng thế.
Triệu Trấn buông tay, giọng nói trở nên trầm hơn. “Tuy em nói như vậy, nhưng Quỳnh Hoa, anh nguyện em vui sướng chứ không buồn khổ. Chị
dâu em nói rất đúng, trước mặt cô ấy em không cần giả bộ, em không thích cô ấy thì không thích, anh sẽ không nói em”.
“Ca ca thật tốt với em”. Triệu Quỳnh Hoa đáp cũng không
khiến Triệu Trấn cười nổi, mà xoay người rời đi. Triệu Quỳnh Hoa nhìn
bóng dáng huynh trưởng, rũ mắt xuống, xin lỗi ca ca, có một số thứ em
không thể nói cho anh biết, dù sao anh cũng là thần tử. Huống hồ, chỉ
cần em có thể sinh hạ con trai, đế vương sủng ái chẳng có gì trọng yếu.
Cái em muốn vốn không phải là sủng ái như thế.
Triệu Trấn không về nhà mà lập tức đi qua Vinh An quận vương phủ, nhìn thấy Triệu Trấn đến, quản gia có vẻ ngạc nhiên. “Đại lang quân tân hôn chưa hết, nên ở cùng nương tử mới đúng, sao lại qua đây?”.
“Ta muốn gặp Nhị thúc công, ngươi đừng nói nhảm”. Quản gia nghe ra Triệu Trấn đang không vui, lập tức mời Triệu Trấn đến thư phòng.
Triệu Khuông Nghĩa đang luyện chữ, thấy cháu trai đến, đặt bút xuống chào đón. “Sao khi không lại qua bên đây?”.
“Có phải Nhị thúc công nói với Quỳnh Hoa, muốn con bé vì phú quý nhà họ Triệu mà phải nhịn xuống ấm ức không?”. Triệu Trấn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi ra.
“Phải, huống hồ điều đó không có gì ấm ức, Hoàng hậu là người phụ nữ tôn quý nhất thế gian”. Triệu Khuông Nghĩa không hề lấy làm lạ khi Triệu Trấn chất vấn mình,
thậm chí còn cảm thấy Triệu Trấn đến chậm. Xem ra cháu trai này có nhiều chuyện khá là chậm tiêu.
“Vậy vì sao Nhị thúc công không khiến Nhị nương Tam nương bọn họ nhịn đi, phải khiến Quỳnh Hoa làm điều đó?”.
“Bởi vì bọn họ không phải cháu ngoại Tào Bân. Bằng không ta cũng không ngại đưa bọn họ đi”. Triệu Khuông Nghĩa trả lời khiến Triệu Trấn há hốc miệng, thì ra là
vậy, cưới Triệu Quỳnh Hoa chính là cưới cả hai nhà Tào Triệu. Nhưng muội muội của mình phải làm Hoàng hậu cũng nên là một Hoàng hậu kiêu ngạo
chứ không phải một Hoàng hậu nhẫn nhịn.
“Cháu không đồng ý Quỳnh Hoa làm như vậy!”. Triệu Trấn nói không ngoài dự kiến của Triệu Khuông Nghĩa. “Đúng vậy, ta cũng không nguyện ý, nhưng cháu phải hiểu, tình yêu nam nữ vốn không do chúng ta làm chủ”.
“Đại hoàng tử không thích Quỳnh Hoa?”. Triệu Trấn vẫn muốn hỏi nhất là cái này.
“Có thích hay không đều phải cưới, trừ phi Đại hoàng tử không
muốn làm Thái tử. Hoàng hậu không con, Đại hoàng tử tuy được nuôi dưới
gối Hoàng hậu nhưng vẫn không phải con trai đích trưởng. Muốn làm Thái
tử, phía thê tử phải có sức nặng mười phần. Cưới Quỳnh Hoa, đối với hai
nhà Tào Triệu cũng như Đại hoàng tử là hoàn toàn có lợi”.
“Ngoại trừ Quỳnh Hoa…”.
Triệu Khuông Nghĩa cười. “A Trấn, sao cháu lại nói ngu xuẩn như
vậy? Làm Hoàng hậu, dưới một người trên vạn người, hơn nữa lại là vợ cả, sau này gia phả lịch sử không thể sửa đổi được? Sao điều đó lại là ức
hiếp Quỳnh Hoa chứ?”.
“Cháu không muốn muội muội gả cho người con bé không yêu, không
được trượng phu ái mộ. Hoàng hậu gì chứ, trong lòng không dễ chịu, làm
Hoàng hậu thì có ý tứ gì?”.
Bạn đang đọc truyện Hãn Nữ Gả Lần Ba được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.