Chương 31: Lớn Chuyện
“Chị đã biết!”. Ngay lúc Thuấn Hoa cho rằng Yên Chi sẽ im
lặng lâu hơn nữa, không trả lời mình, đột nhiên Yên Chi lên tiếng. Thuấn Hoa không khỏi nhìn về phía Yên Chi, môi hơi mấp máy, chưa kịp nói gì,
Yên Chi đã nắm tay cô. “Thuấn Hoa, mẹ từng nói, nếu chị lại gả tiếp, mẹ muốn chị có thể hoan hỉ vui mừng gả đi”.
Thuấn Hoa mỉm cười, thì ra là như vậy!
Thấy Thuấn Hoa cười, Yên Chi nhẹ giọng nói tiếp. “Thuấn Hoa, mẹ chị và Lưu di của em không giống nhau”. Không chỉ thân phận sai biệt, tâm đối với con cái cũng khác. Lưu cơ hy
vọng con gái sống tốt, nhưng tốt không chỉ mình Thuấn Hoa tốt, ẩn chứa
bên trong còn có dẫn dắt lợi ích về cho Hồ Đại lang. Mà Vương thị chưa
bao giờ nghĩ như vậy.
Thuấn Hoa vẫn cười, nhưng khoé mắt đã
ngân ngấn nước, thì ra thiên hạ này vẫn có người mẹ yêu con mình toàn
tâm toàn ý, mặc kệ con làm gì vẫn hết lòng thương yêu. Thuấn Hoa thật sự hâm mộ Yên Chi!
“Cho nên mẹ chị, đối với em chỉ có thể chiếu cố nhiều hơn một chút”. Nói theo lẽ thường, mẹ cả là mẹ của tất cả những đứa con, mẹ cả nên đối xử như mình sinh ra, nhưng lòng người ai chẳng sai lệch. Thuấn Hoa nói. “Tỷ tỷ, chị không cần cảm thấy xin lỗi, em rất tốt”.
Thật là một cô bé hiểu chuyện, Yên Chi lại nắm tay Thuấn Hoa chặt hơn. “Thuấn Hoa, nhớ kĩ lời chị từng nói, như vậy em sẽ sống rất tốt”.
Lần này Thuấn Hoa không nói gì, chỉ hơi gật đầu, xe ngựa dừng lại
ngay cửa, hai chị em nhìn nhau cười, Hồng Ngọc nhấc mành xe lên, cả hai
dìu nhau bước xuống.
Từ lúc tiến cung, Hồng Ngọc và chúng nha hoàn liền bị dẫn rời khỏi
chủ nhân, có người đưa bọn họ đi nghỉ tạm, miễn cho ai xông vào loạn
nơi, quấy nhiễu các quý nhân trong cung. Bởi vậy Hồng Ngọc không biết
chuyện phát sinh hôm nay, đầy mặt hưng phấn, có thể nhập cung một lần,
chiêm ngưỡng trong cung lộng lẫy đã là cực kỳ may mắn. Bây giờ nhìn hai
chị em xuống xe, Hồng Ngọc liền cười nói. “Hôm nay hai vị nương tử xem ra đều rất vui vẻ, có phải Nhị nương tử lại đứng thứ nhất nữa không?”.
“Ta tài học chỉ bình bình, hôm nay tiểu nương tử nhà họ Trương đứng thứ nhất”. Hồng Ngọc là thị tỳ bên người Yên Chi, Thuấn Hoa liền cũng khách khí ba phần, cười nhẹ trả lời. Sau đó chuẩn bị theo Yên Chi đến bái kiến Vương thị.
Vừa đi mấy bước, liền gặp bà mụ đỡ Vương thị đi ra. Sắc mặt Vương thị rõ ràng không tốt, điều này khiến Yên Chi và Thuấn Hoa trong lòng hoài
nghi, chẳng lẽ đặc phái viên trong cung đã tới nhà rồi, muốn Vương thị
ngày mai tiến cung? Tốc độ của Thái hậu cũng thật mau lẹ.
Yên Chi cười hì hì kéo tay Vương thị. “Mẹ, sao hôm nay lại ra đón con, chẳng lẽ sợ con gây hoạ?”.
Vương thị liếc trắng nàng, không nói với Yên Chi, ngược lại hỏi Thuấn Hoa. “Các con tiến cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao nội thị trong cung
truyền ta ngày mai nhập cung, nói là Thái hậu triệu kiến? Còn chúc mừng
ta tìm được con rể ngoan?”.
Nội thị cũng nhiều chuyện thật, đến truyền tin còn truyền cả ý tứ của Thái hậu, Yên Chi thầm oán. Thuấn Hoa đáp. “Mẫu thân, chuyện như vậy không tiện nói trước mặt mọi người”.
Vương thị tình thế cấp bách, nhất thời quên mất việc này, ra hiệu cho Yên Chi Thuấn Hoa hai người cùng theo về. Chờ vào phòng riêng của Vương thị, Vương thị vẫy cho người hầu lui ra, mới nói với Thuấn Hoa. “Nói đi”.
Thuấn Hoa chưa mở miệng, Yên Chi đã la lên ai da. “Mẹ, mẹ đừng hỏi Thuấn Hoa, việc này mẹ hỏi con mới đúng”.
Vương thị không khỏi nheo mắt, Thuấn Hoa nói. “Mẫu thân, hôm nay
Thái hậu và những người dự tiệc đều cho rằng tỷ tỷ và Triệu công tử có
tình cảm sâu đậm với nhau, chỉ là bất hạnh bị trưởng bối phản đối, bởi
vậy Thái hậu quyết định ngày mai triệu kiến mẫu thân và Đỗ lão thái
quân, đứng giữa giảng hoà”.
Vương thị cảm thấy mình có nghe lầm hay không? Triệu công tử và Yên Chi, sao tự nhiên lại liên can tới nhau?
Yên Chi than thở. “Mẹ đừng nhìn con như vậy, con cũng chẳng hiểu
nổi vì sao bọn họ lại hiểu lầm được. Mới nói có hai câu, bọn họ liền sôi sục cho rằng giữa hai người có gì đó, kì quái hơn là bọn họ đều nghĩ
rằng do nhà họ Triệu không cho phép”.
“Cũng đúng, bàn về môn hộ, nhà chúng ta thấp hơn nhà họ Triệu chút”. Vương thị nói khiến hai mắt Yên Chi trợn to. “Mẹ, đây không phải lúc nói chuyện này, dù sao con cũng không muốn gả”.
Tuy biết Yên Chi nói không muốn gả là nói thật, nhưng Thuấn Hoa vẫn
cảm thấy có chút đau lòng, có người anh rể như vậy là vinh diệu cỡ nào
chứ.
Vương thị vỗ vỗ tay nàng. “Yên Chi, mẹ biết ý con, nhưng nếu Đỗ lão thái quân nghe Thái hậu nói xong cũng tưởng như vậy thì sao?”.
“Chẳng lẽ Triệu Trấn không giải thích cho Đỗ lão thái quân hiểu?”. Yên Chi không cần suy nghĩ liền nói ra. Vương thị dí lên trán con gái. “Vậy nếu Đỗ lão thái quân có tính toán khác? Mà thôi, tôi không nói với chị làm gì. Ngày mai tiến cung rồi nói sau”.
Yên Chi thấy vẻ mặt Vương thị thoáng hiện u sầu, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay bà. “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, thật sự phải gả thì con gả, nhất định phải lấy
được từ nhà họ Triệu bọn họ vài thứ tốt mới cam lòng. Mẹ, ngày mai tiến
cung, mẹ tuỳ cơ ứng biến, nếu thật sự không thể từ chối, vậy mẹ cứ gật
đầu đồng ý đi, tới lúc đó rồi tính”.
Yên Chi nói tuỳ tiện, Thuấn Hoa ngồi bên lại thiếu chút nữa không kịp khép miệng, việc này rơi vào nhà nào chẳng là vui mừng hớn hở? Cố tình
trưởng tỷ và mẹ cả lại cứ nói như thể… Nhưng bọn họ đã quyết định, Thuấn Hoa vẫn không nói ra suy nghĩ, chỉ cùng Yên Chi theo trò chuyện với
Vương thị một lúc, liền cáo lui về nghỉ tạm.
Triệu Trấn rời khỏi cung, hiểu được về nhà xong thể nào cũng phải đối mặt với người nhà truy vấn, do đó anh ta không trực tiếp về nhà, mà ra
ngoài dạo mát, mắt thấy tới giờ cầm đèn mới trở về.
Vào trong phủ, Triệu Trấn cũng không gọi người hầu, đi thẳng về viện
của mình. Ai ngờ vừa đi vào, đã thấy đèn đuốc sáng trưng, người hầu đang đứng trong sân cung kính. Triệu Trấn nhìn cảnh này, chỉ sợ tất cả
trưởng bối trong nhà đều đang chờ trong viện của mình, thầm than không
ổn rồi, xoay người định chuồn đi, nhưng bây giờ đã muộn, đành phải đi
vào trong.
Thị nữ từ hành lang tiến lên nghênh đón. “Đại lang quân, Lão thái quân và tiên sư, công chúa, đều đang đợi ngài”. Cái này quả thật là ba đại trưởng bối đều đã tới.
Vũ An quận vương tử trận xong, vợ của ông ta là Hạ phu nhân liền nhập đạo xuất gia, Thiên tử ban tên, gọi là Tĩnh Từ tiên sư, trong nhà đều
xưng tiên sư. Tĩnh Từ tiên sư xưa nay chỉ tĩnh tu ở đạo quan ngoại
thành, hôm nay về phủ không nói, còn chờ đợi ở đây, thật sự là lớn
chuyện rồi.
Triệu Trấn lê bước đi vào trong, còn chưa vào phòng liền thấy cha
mình, Ninh quốc công Triệu Đức Chiêu đi ra, thấy con trai liền trừng
mắt. “Chuyện lớn như vậy xảy ra, chẳng những không về nhà, ngược lại còn ra ngoài du hí, tôi thấy anh là không ở trong quân nữa liền phóng
túng chính mình, nên phạt anh ra giáo trường luyện ba canh giờ liên tục
một tháng”.
Triệu Trấn vội vàng than thở. “Phụ thân chỉ bảo con có biết, nhưng chuyện này con đã phân trần giải thích mà Lão nương nương vẫn không chịu nghe”.
Triệu Đức Chiêu còn muốn giáo huấn thêm, Vĩnh Hoà công chúa đã vén mành lên, ôn hoà nói. “Đừng mắng Đại lang nữa, tổ mẫu và mẫu thân đều đang chờ”.
Đỗ lão thái quân vị tôn không bằng công chúa cao quý nhưng ở Ninh
quốc công phủ, Vĩnh Hoà công chúa khiêm tốn như vậy cũng là biểu hiện
phận dâu con. Triệu Đức chiêu gật đầu nhìn thê tử, sau đó nói với con
trai. “Còn không mau lăn vào đó”.
Triệu Trấn hành lễ với mẹ kế, cúi đầu đi vào, thấy hai người ngồi ở ghế chủ, Triệu Trấn không nói gì, lập tức quỳ xuống. “Chuyện này là cháu có sai, bà cố muốn đánh liền đánh cháu đi thôi”.
Đỗ lão thái quân định nói chuyện, thấy Vĩnh Hoà công chúa tiến vào,
vội vàng đứng dậy mời Vĩnh Hoà công chúa ngồi xuống. Vĩnh Hoà cũng không từ chối, ngồi bên cạnh Đỗ lão thái quân.
Đỗ lão thái quân được người hầu đỡ ngồi xuống, nhìn cháu cố mình thương yêu nhất. “Ta cứ nghĩ cháu là đứa chững chạc, bởi vậy cháu tới chỗ ta năn nỉ,
muốn mượn tiếng xấu của Đại nương tử họ Ngưu để cho qua đoạn cầu này, ta chấp nhận. Ai ngờ Ngưu Đại nương tử làm chuyện mất phụ đức còn bị bắt
quả tang, mất sức chín trâu hai hổ mới bình ổn được, vì quan hệ hai
nhà Ngưu Triệu hoà hảo, không thể truyền ra tiếng gió. Ai biết hôm nay
cháu lại gây chuyện như vậy. Cháu luôn miệng bảo rằng có hiểu lầm, Lão
nương nương đã nhận định cháu và Đại nương tử nhà họ Hồ có sự tình khó
nói. Ngày mai ta và công chúa tiến cung, dù có giải thích đi nữa, tin
tức cũng đã truyền đi. Cháu muốn dòng họ chúng ta tuyệt tự ở cháu sao?”.
Thiên hạ không chỉ người nữ quý thanh danh, người nam cũng vậy. Ý Đỗ
lão thái quân, sao Triệu Trấn không hiểu được, nhưng muốn mình cưới Yên
Chi? Nghĩ cũng đừng nghĩ, khẳng định là một cặp vợ chồng bất hoà. Triệu
Trấn cắn răng. “Bà cố, nếu không ổn, đồng ý thì đồng ý, cháu không
tin một người đàn bà như vậy có thể lật trời được? Cô ta có thể bị bỏ
hai lần, chẳng lẽ không thể bị lần thứ ba?”.
“Bậy bạ!”. Đỗ lão thái quân tức đến đập bàn. “Sao cháu vẫn thiếu hiểu biết như vậy? Hay cháu nghĩ chuyện hậu trạch quá dễ dàng? Cưới vợ không hiền, hoạ tới ba đời”.
“Bà bà ngàn vạn lần đừng tức giận mà mệt người”. Tĩnh Từ
tiên sư vội đấm lưng thuận khí cho Đỗ lão thái quân, Vĩnh Hoà công chúa
bưng chén trà dâng, Đỗ lão thái quân uống hai ngụm mới nói. “Đại
lang, cháu từ nhỏ đã thông minh, còn được ông ngại cháu đưa lên chiến
trường, đánh nhau cũng rất tốt. Vì thế cháu cứ tưởng thiên hạ này không
có chuyện gì cháu không thể giải quyết? Lần trước cháu nghĩ ra cách đó,
ta cảm thấy cho cháu ăn đau khổ một lần cũng tốt, ta đồng ý, ai ngờ cháu ăn đau khổ xong, chẳng những không suy nghĩ cẩn thận, ngược lại càng
thêm bộp chộp. Nếu cháu đã như vậy, ra giáo trường luyện ba canh giờ một tháng liệu có chữa được không? Ta thấy cháu, nên đến thư phòng đọc sách ba năm, cẩn thận ngẫm lại đạo lý đối nhân xử thế mới đúng”.
Đỗ lão thái quân nói khiến Triệu Trấn đỏ mặt, sau đó nói. “Bà cố, bà cố muốn cháu đi đọc sách, cháu đi là được, nhưng ba năm có phải quá dài không?”.
“Không hiểu đạo lý, đọc sách ba mươi năm thì có làm sao?”.
Đỗ lão thái quân nói, nồng đậm cảm giác hận rèn sắt không thể thành
thép. Triệu Trấn không dám nói nữa, Đỗ lão thái quân nhìn cháu cố, sau
đó chậm rãi nói ra. “Cũng được, cưới vào luôn đi, sợ cái gì?”.
Bạn đang đọc truyện Hãn Nữ Gả Lần Ba được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.