Chương 44
“ Anh thấy hài lòng
chứ?”- Người đàn ông tay cầm tờ báo phất phất, trên mặt là nụ cười vô
hại quen thuộc. Người bình thường có lẽ sẽ không thể nảy sinh một chút
tâm tư phòng bị nào với người này.
Lăng Chính Thiên nâng mí mắt,
không nhìn vào người kia mà chỉ chú tâm quan sát tờ báo mà anh ta đang
cầm, thái độ vẫn lạnh lùng không đổi. Anh tự nhận rằng vẻ mặt này của
bản thân ít ra còn tốt hơn cái bộ mặt vô hại giả tạo của người đàn ông
tên Hàn Lâm này. Vào lúc anh đang cho người điều tra người đứng đằng sau sai bảo hai tên đàn ông bị Trần Cảnh Hạo quăng ngoài cửa phòng Thu thì
hắn xuất hiện, còn nói là hắn biết người chỉ đạo bọn chúng là ai. Người
trong hắc đạo luôn luôn cẩn thận chú ý từng chút một, anh làm sao có thể tin vào lời nói của hắn, cho đến khi xem xong tập tài liệu hắn đưa.
“ Tôi vẫn không rõ nguyên do anh muốn hợp tác với tôi làm ra chuyện
này?”- Chính Thiên chuyển tầm mắt lên trên người Hàn Lâm. Từ đầu tới
cuối, người này vẫn không nói cho anh biết lí do anh ta cung cấp đầu mối quan trọng cho anh.
“ Chỉ là trút giận giúp một người mà thôi.”- Ánh mắt Hàn Lâm chợt lóe lên tia dịu dàng, nhu tình nhưng nó rất nhanh
đã biến mất. Nếu không phải đang nghiêm túc nhìn hắn, Chính Thiên còn
tưởng rằng đó là do bản thân tưởng tượng ra.
Điều quan trọng là, anh ta rốt cuộc cũng đã nói ra nguyên nhân rồi. Nhưng mà, lời giải thích này dường như quá vô nghĩa đi?
Không đúng. Anh ta nói “ trút giận”? Người được lợi trong sự kiện lần này là Thái Thu, vậy người anh ta muốn nói tới là cô ấy?
“ Là Trịnh Thái Thu?”
“ Còn cần tôi phải xác nhận sao?”- Hàn Lâm quăng tờ báo lên bàn, ung dung ngồi xuống sofa, nhấc ly cà phê nhấp một ngụm mới lười biếng lên tiếng. Toàn bộ hành động của hắn đúng là quá thử thách sức nhẫn nại của người
khác.
“ Không cần.”- Câu hỏi của anh ta coi như là câu khẳng định rồi.
“ Sao anh phải làm vậy? Cô ấy biết sao?”
“ Cô ấy không cần biết. Còn lí do, giống anh thôi.”- Nụ cười vô hại biến
mất, thay vào đó là nụ cười nửa miệng đày lạnh nhạt còn có phần… đểu
cảng ( =.=”).
Chính Thiên trầm mặc. Anh đã hỏi xong hết những điều mình muốn biết rồi, tên này hết giá trị lợi dụng . Anh đã nghĩ ra rất nhiều lí do, nhưng cuối cùng lại không ngờ được rằng hắn làm tất cả cũng chỉ vì Thu. Anh còn chưa chính thức theo đuổi cô mà đã bị nợ đào hoa của cô dọa đến kinh hách rồi. Hết Quân Lâm Ngạo, Ruki
Matsukari đến bạn thân là Trần Cảnh Hạo, giờ lại thêm Hàn Lâm không rõ
lai lịch này. Anh phải làm sao bây giờ?
Chính Thiên đưa tay xoa
xoa huyệt thái dương đang đau nhức. Mấy tên đàn ông này ai cũng không
phải người dễ xử lí, anh lại không giỏi về biểu đạt cảm xúc, kinh nghiệm yêu đương đúng là đạt đến số âm, muốn mang được cô về làm vợ cũng là
một con đường dài đằng đẵng. Đó là còn chưa kể đến sinh vật mang tên “
bố” kia của anh, còn thân phận này nữa…
Đang lúc Chính Thiên đang ngập trong biển suy nghĩ rối như tơ vò, Hàn Lâm lại chủ động mở miệng.
“ Nhìn cố gắng của anh, tôi nhân từ cho anh biết một chuyện. Nếu không
nhanh chóng giành được tình cảm của cô ấy trong tháng này, sợ là sau này anh không còn cơ hội đâu. Cô ấy sắp phải về nhà rồi.”- Hàn Lâm ra vẻ “
ta là người tốt”, nói vài lời khích lệ Chính Thiên. Nói là vậy nhưng anh thừa biết là việc này rất khó thực hiện. Không kể đến việc cô hiện tại
còn tình cảm với tên mặt đá chết tiệt kia, dù không có người thương thì
trong một thời gian ngắn như vậy, muốn cô nhận ra được tình cảm chân
thực của bản thân thì cũng phải mất thêm một thời gian dài nữa. Còn thời hạn anh nói, là căn cứ vào thời gian xác nhận thân phận của Thu của
Ruki.
Mà nguyên nhân chính anh chịu nói ra việc này chủ yếu cũng
là muốn đả kích mấy tên tình địch đáng hận này một chút, cho bọn họ hi
vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Một khi cô trở lại St. Martin, bọn
họ có tìm đằng trời cũng không thấy được. Lúc đó anh chỉ cần giải quyết
nốt tên Ruki là xong chuyện. Mà khoan, anh suýt nữa quên mất hai nhân
vật phiền phức khác. Hai tên hộ pháp được định sẵn cho công chúa Erika
anh phải xử lí thế nào bây giờ?
Hàn Lâm lần đầu tiên có cảm
tưởng bản thân muốn phát điên lên. Sao càng nghĩ thì con đường truy thê
của anh càng có nhiều đá chắn đường vậy? @@
“ Nhà?”- Lăng Chính
Thiên ngay lập tức bắt được điểm trọng tâm trong mấy câu nói của Hàn
Lâm. Cô không phải là trẻ mồ côi được Trịnh gia nhận nuôi sao? Còn có
nhà nào nữa? Hơn nữa theo lời của Hàn Lâm, nếu cô trở về, anh sẽ không
thể tiếp tục gặp được cô?
“ Anh thật sự tưởng rằng cô ấy là trẻ
mồ côi bị bố mẹ bỏ rơi rồi may mắn được Trịnh gia nhận nuôi à? Nói cho
anh biết, thân phận của bố mẹ cô ấy gộp lại cũng đủ để cô ấy có thân
phận cao quý hơn cái danh Nhị tiểu thư Trịnh gia này gấp trăm nghìn
lần!”
Hàn Lâm anh thực sự không có nói quá đâu. Chỉ riêng việc ủy thác Thái Thu cho ông bà Trịnh nuôi giúp, bố ruột cô đã cho Trịnh gia
không ít lợi ích đâu. Số tài sản ông ấy cho Trịnh gia để thay ông chăm
sóc, nuôi nấng cô thực sự đủ để nhà đó sống giàu có đến ba đời! Hơn nữa, ông Trịnh cũng một phần được coi là người thân quen của bố Thu nên ông
ấy mới yên tâm giao cô cho nhà họ. Nếu không có những điều này làm điều
kiện, cô làm sao có thể có được cuộc sống “ muốn gì được nấy” trong
Trịnh gia suốt bao nhiêu năm qua chứ. ( W: Phương thề luôn, đây là lần
chém gió lớn nhất của ta từ trước đến nây :3)
Anh không rõ vì sao ông ấy làm vậy, cũng không muốn tìm hiểu thêm. Dù sao thì ai cũng sẽ có những chuyện không muốn cho người khác biết, ông làm vậy chắc hẳn là có lí do riêng. Anh đây là thông cảm với bố vợ tương lai a~ Mặc dù anh vẫn chưa biết được ông yêu con gái mình đến đâu, nhưng dù gì vẫn là đấng
thân sinh của vợ ( tương lai) mà.
Chính Thiên nghe xong lời nói của Hàn Lâm càng thêm kinh ngạc. Người đàn ông
này giống như biết rất nhiều về cô, trong khi anh một chút cũng không
tra được tư liệu về thân phận thật của cô.
Hắn… cũng rất khó
hiểu. Rõ ràng một mình hắn cũng có thể khả năng để dìm chết Trịnh gia
trong biển gièm pha của người đời, nhưng hắn lại tìm đến muốn hợp tác
cùng anh. Rõ ràng hắn yêu thích Thu, nhưng lại như có như không tiết lộ
cho anh thông tin về cô. ( W: Đừng để bị chế phục anh ơi, ổng gài mấy
anh đó T.T)
Nhưng mà dù mấy câu này có phải sự thật hay không,
anh đều phải phòng bị trước. Nếu không khi cô về nhà, anh không thể nào
có đủ tự tin có thể tìm được cô, bởi, ngay cả những thông tin cơ bản về
thân phận thật của cô anh cũng không lấy được…
Chính là, một con
cá nữa lại mắc lưới mà Hàn Lâm giăng ra rồi (T.T). Hắn rõ ràng là muốn “ Ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi” mà. Đợi đến khi cô mệt mỏi vì bị
bọn họ tranh giành, hắn đóng vai anh hùng tới giải thoát công chúa,
chẳng phải người ta sẽ cảm kích mà dễ dàng có tình cảm với hắn hơn sao?
Thâm hiểm! Quá thâm hiểm!
( Mỗ tác giả: … * nhìn trời*)
Tổng kết lại, Thái Thu đáng thương rõ ràng là đã muốn bị bốn người đàn ông
lập kế hoạch để kéo cô về làm vợ, bám cô suốt đời rồi. Vậy mà mỗ nữ nào
đó còn vui vẻ với kế hoạch chơi xong rồi bỏ của bản thân. Người nào đó
thật là đáng thương, rõ ràng tính lập kế người ta lại vì kế đó rơi vào
kế của kẻ khác.
Đó gọi là kế trong kế a~
Bạn đang đọc truyện Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.