Chương 53
“ Em sẽ sống tại đây.”- Trần Cảnh Hạo xách vali hành lí của Thái Thu vào ngôi nhà hai tầng trước mặt họ, đồng thời lên tiếng.
Ngôi nhà này được xây dựng tại một vùng ngoại ô ở tỉnh Y nước C. Ban đầu,
Quân Lâm Ngạo vốn muốn mang cô rời khỏi nước C luôn nhưng nghĩ tới mỗi
lần tới thăm cô lại phải đi một quãng đường dài hơn, thêm vào đó là việc Thu không đồng ý, cuối cùng anh mới quyết định chọn nơi này làm điểm
dừng chân. Nơi này không khí coi như trong lành, dễ chịu hơn trong thành phố nhiều lắm, khung cảnh cũng rất tốt, là nơi ở không tệ.
“
Trần Cảnh Hạo, cảm ơn anh, tuy tôi biết rằng lời cảm ơn này có nói bao
nhiêu lần cũng không đủ.”- Thái Thu nhìn Cảnh Hạo với ánh mắt tràn ngập
cảm kích. Anh sẵn sàng giúp đỡ cô trong khi chẳng hề biết rõ lí do là
gì, cũng không quan tâm đến những hậu quả sẽ gặp phải khi làm việc này.
Thu không biết tình cảm của bản thân dành cho Trần Cảnh Hạo là gì, chỉ rõ
ràng một điều, cô đã không còn sợ hãi, chán ghét anh như trước. Trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã có một khoảng thời gian nhất định, chính cô
đã ý thức được tình tiết truyện đã vì sự việc cô xuyên tới mà rẽ sang
một hướng hoàn toàn khác. Cũng vì điều này mà tâm trí cô đã buông lỏng
không ít, đã không còn quá đề phòng với những người được gọi là nam
chính như bọn họ, ngay cả nữ chính Trịnh Thu Thủy cô cũng không còn có
nhiều ác cảm như lúc đầu.
Đến thế giới này gần ba tháng, ngoài
Ruki ra, có thể nói rằng người quan tâm cô nhất chính là Trần Cảnh Hạo.
Không rõ vì sao mà mỗi khi cô gặp chuyện thì người ở bên cạnh cô gần như đều là Trần Cảnh Hạo. Sau bao nhiêu chuyện anh đã làm cho mình, nói cô
không cảm động chắc chắn là nói dối, những cô lại không nghĩ đến việc
bản thân có thể yêu anh. Người ta nói: “ Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, đã từng vì Ruki mà nhận lấy tổn thương về mình, cô không
muốn lại phải giẫm vào vết xe đổ, cảm giác trái tim đau đến nghẹt thở vì những lời nói của Ruki cô vẫn còn khắc ghi.
Hi vọng càng lớn,
thất vọng càng nhiều. Cô không muốn ảo tưởng bản thân sẽ nhận được yêu
thương lâu dài của anh rồi lại nhận lấy đau thương khi tỉnh mộng…
#
“ Các anh mang cô ấy đi đâu rồi?”- Ruki lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quân Lâm Ngạo, ngay lập tức đặt câu hỏi.
“ Sao anh lại cho rằng tôi mang cô ấy đi, mà không phải người khác? Có
chứng cứ sao?”- Lâm Ngạo không một chút tránh né ánh mắt sắc bén như
muốn xẻ thịt anh của Ruki, cười trêu tức đáp lại. Anh đây muốn chọc cho
tên này tức chết luôn mới tốt!
“ Cô- ấy- đâu- rồi!?”- Ruki gằn giọng. Kiên nhẫn của anh dường như sắp bị mài mòn hoàn toàn.
Không tiếp tục giả ngu, Lâm Ngạo liền thu lại nụ cười cợt nhả, thay vào đó là nụ cười nửa miệng vô lại vô cùng gợn đòn.
“ Tôi đã cố gắng mang cô ấy đi, còn có thể nói cho anh biết nơi ở hiện
tại của cô ấy? Ruki Matsukari, anh dường như nghĩ tôi thành thằng ngu
rồi! Hoặc là, anh vốn không biết đến đạo lí này? Thiểu năng sao?”- Lời
nói ác độc khiến người nghe thật muốn phun máu.
Khí lạnh tỏa ra
từ người Ruki dường như muốn đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh ngay
lập tức. Hắn đột nhiên túm lấy cổ áo Lâm Ngạo, dùng lực đấm mạnh vào mặt anh. Quân Lâm Ngạo vốn chưa kịp phản ứng đã nhận ngay cú giáng mạnh mẽ
đó, thân hình lảo đảo vài cái đã ổn định lại thấy cú đấm tiếp theo của
Ruki sắp giáng xuống, liền hơi né mặt sang một bên đồng thời nâng chân
nhằm bụng hắn mà đá. Ruki vì tránh cú đá của anh mà bàn tay đang túm áo
của Quân Lâm Ngạo đã buông lỏng. Nhân lúc đó, Lâm Ngạo liền phản công,
nắm đấm liền hướng mặt Ruki mà hạ xuống. Hai người cứ như vậy mà đánh
qua đánh lại, kết quả là… chẳng ai thắng ai, trên mặt mỗi người còn được tô điểm thêm mấy vết bầm tím sưng đỏ, bụng còn bị trúng cú đá của người kia mà nhói lên đau đớn, âu phục vốn thẳng thớm đẹp đẽ giờ lại nhàu nhĩ bẩn thỉu. Tình hình chung của hai người lúc này chỉ có thể kết luận lại bằng một từ: Thảm!
Đánh nhau hết hơn một tiếng đồng hồ, cả hai
người lúc này đều đã thở hồng hộc, vội vàng bù lại lượng oxi hao hụt.
Tuy vậy, sự lạnh lẽo trong mắt Ruki vẫn không hề giảm đi một chút nào mà còn có xu hướng khuếch trương.
“ Cô ấy không muốn về nhà, anh
có quyền gì mà ép buộc? Làm tổn thương cô ấy một lần còn muốn làm tiếp
lần thứ hai? Anh có cái quyền hạn đó sao?”- Ánh mắt Quân Lâm Ngạo trở
nên sắc lạnh. Anh thừa nhận bản thân ghen tị với người đàn ông này chết
đi được. Anh ta không những quen biết cô từ nhỏ, hiện tại còn giành được tình cảm của cô, anh ghen muốn phát điên lên! Rõ ràng đã bị hắn tổn
thương sâu sắc, cô ấy vẫn không ngừng nhớ tới hắn!
Nghĩ như vậy,
Quân Lâm Ngạo cũng không khỏi tự giễu bản thân. Sáu năm cô ấy quen anh
cũng là sáu năm cô chịu tổn thương, bị sỉ nhục, ghét bỏ, khinh thường.
Anh cũng đâu có khác gì người đàn ông này cơ chứ? À, đương nhiên khác,
tổn thương anh gây ra Thái Thu còn sâu hơn anh ta gấp trăm ngàn lần!
“ Tôi có quyền ép cô ấy trở về hay không cũng không nhọc tới Quân đại
thiếu gia anh tới suy xét!”- Hắn cố tình không để ý tới hai câu nói đằng sau của Quân Lâm Ngạo, giống như muốn trốn tránh một thứ cảm xúc khó
hiểu nào đó đang giày vò chính mình.
“ Vậy tôi cũng không cho
rằng việc cô tiểu Thu muốn rời đi hay không là có liên quan tới anh.
Công việc của tôi còn rất nhiều, không có thừa thời gian để tiếp đón
người khách rảnh rỗi như anh, mời ra ngoài.”
Biết rõ có đến nơi này cũng không thể lấy được thông tin mình muốn, hắn vẫn cố chấp muốn đến, quả thực là muốn tìm ngược.
#
Thái Thu chuyển đến thành phố Y sống đã được tròn một tuần. Trong mấy ngày
này cô quả thực đã chán đến mức muốn mốc meo toàn thân. Người nào đó còn rảnh rỗi sinh nông nổi mà nghĩ đến khoản tiền bồi thường vi phạm hợp
đồng lớn lao kia mà khóc không ra nước mắt. Mặc dù số tiền đó là do
Trịnh gia cấp cho nhưng cô vẫn xót muốn chết a.
Nhưng, trọng điểm là, cô giống như được ba người Trần Cảnh Hạo bao nuôi rồi. Việc ăn ở
bọn họ đều lo toàn bộ, cô chỉ cần ngồi đó hưởng lợi, không hề giúp đỡ
hay đền đáp được điều gì. Làm như vậy thì dù có là loại người không biết xấu hổ cỡ nào cũng sẽ có lúc tự biết ngượng ngùng huống chi cô tự nhận
rằng da mặt của bản thân cũng không dày đến nỗi đao thương bất nhập, đạn bắn không thủng. Bởi vậy, cô chính là muốn thoát ra khỏi cục diện này
nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách làm làm cho khả thi, có tác dụng hơn một
chút. Nhưng mà nghĩ thế nào cũng không thấy hợp lí.
Chẳng lẽ là
phải lấy thân báo đáp? Aiza, đây là một loại tình tiết vô cùng quen
thuộc trong ngôn tình, còn được coi là bà mối của nhiều đôi nam nữ chính nha. Tuy vậy, với tình huống hiện tại của cô thì cùng lắm cũng chỉ được coi là một vai nữ thứ quan trọng nên có nhiều đất diễn một chút chứ nào có thể bay từ vị trí một nữ phụ siêu cấp bi thảm lên ghế nữ chính hào
quang tứ phía, mỹ nam vây quanh cơ chứ. Điều quan trọng là không biết
mấy người bọn họ có nguyện ý cho cô lấy thân báo đáp không đó chứ. Một
người phụ nữ thân thể dơ bẩn như cô, ai sẽ muốn cơ chứ…
Aizzz… Cô bi sầu cái quái gì chứ! Chẳng phải là từ trước tới nay cô vẫn không hề
để ý tới suy nghĩ của người không liên quan về chính mình hay sao? Thế
nào mà bây giờ lại nghĩ nhiều như vậy để làm gì!
Nhưng mà… cô rất muốn làm việc gì đó để trả ơn bọn họ. Nhưng với năng lực cùng hoàn cảnh hiện tại, cô có muốn thì cũng chẳng thể làm được gì. Thu bỗng nhiên cảm thấy thật chán nản, cô giống như đang dần mất đi phương hướng, giống
như một lữ khách đi trong sa mạc, không biết phải đi tới nơi nào mới có
thể tìm được ốc đảo cứu mạng…
Giờ chẳng lẽ lại chịu thua rồi quay về, mặc cho Ruki cưỡng chế mang về St. Martin sao?
Không thể nào! Nếu vậy thì bao nhiêu công sức của cô cùng Trần Cảnh Hạo, Quân Lâm Ngạo và Lăng Chính Thiên chẳng phải sẽ thành công dã tràng hay sao? Làm như vậy thì công sức bọn họ bỏ ra cho kế hoạch bỏ trốn lần này của
cô chẳng phải đổ sông đổ biển? Vậy bọn họ cẩn thận che dấu từng li từng
tí như vậy để làm gì chứ? Bỏ cuộc dễ dàng như vậy, thà rằng ban đầu cô
cứ ngoan ngoãn nghe lời Ruki mà trở về khỏi cho bọn họ phải mệt nhọc!
Vì vậy, cô không thể khiến cho bao nhiêu cố gắng của bọn họ trở thành công cốc! Phiền não một chút thì sao chứ? Cùng lắm thì chịu đựng bức bách
thêm một chút, cô mới không tin bản thân nghĩ không ra cách để trả ơn
bọn họ. Dù sao thì, lợi thế của cô chính là hiểu rõ thân phận của ba vị
nam chính này; còn tính cách, từ từ tìm hiểu thôi. Thứ cô không thiếu
nhất hiện tại chính là thời gian. Dùng những ngày này để hiểu thêm về
tình cảm của chính mình, dần dần chấp nhận thân phận công chúa kia, cũng tạo thêm điều kiện để quên đi tình cảm đối với Ruki. Chính cô cũng biết rằng dù hiện tại bản thân trốn đi được nhưng cũng không thể mãi mãi làm rùa rụt đầu, cũng sẽ có ngày cô phải tiếp nhận thận phận thật của chính mình. Còn việc cô cần làm lúc này là báo đáp lại những gì mà ba người
đàn ông kia đã làm cho chính mình thôi.
Bạn đang đọc truyện Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.