Chương 31: Thanh Liên
Ngay lập tức Độc Nhãn phun ra máu.
Sau khi bị đánh, Độc Nhãn phải mất một lúc lâu mới phục hồi lại được
tinh thần. Việc nhục nhã như thế này đã làm hắn giận tới phát điên phát
cuồng, nhưng lại không thể làm gì được. Hắn nhìn về phía Trần Dương với
ánh mắt hận thù, cắn răng nói: “Trần Dương kia, ngươi thật sự rất thông
minh nhưng cũng là một người vô cùng ngu xuẩn. Hôm nay lão tử tới chính
là để cho ngươi đánh, ngươi chờ xem, sư phụ ta sẽ cho người tới đánh
ngươi, sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Trần Dương thật sự là rất tức giận. Vốn dĩ anh là người vô cùng nóng
tính mà hôm nay chuyện tốt lại bị Độc Nhãn phá hỏng. Nhưng quan trọng
hơn là hắn dám nhìn Tô Tình với ánh mắt vô cùng dâm đãng lại còn nói
năng lỗ mãng với cô. Phải biết rằng trong lòng Trần Dương vô cùng tôn
trọng Tô Tình.
Tô Tình cứ như thế bị hắn chiếm lấy.
Hơn nữa, Độc Nhãn lại vô cùng bất cẩn. Tất cả mọi chuyện đều là do Độc Nhãn gây ra nên Trần Dương sẽ tuyệt tình ra tay.
Trần Dương cười lạnh, nói: “Độc nhãn à, Dương Lăng ra lệnh cho ngươi
chủ ý tới khiêu khích ta, ngươi cho rằng ta không biết sao? Không có
Dương Lăng ở đằng sau chống lưng thì cho ngươi một trăm lá gan ngươi
cũng không dám ở trước mặt ta gây sự như vậy. Bất quá ta rất tốt ở điểm
đó, ngươi muốn tới đây đánh ta thì ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi.”
Độc Nhãn nói: “Ta liều với ngươi!”
Ánh mắt Trần Dương ngay lập tức phát lạnh sau đó đá một cước vào bụng Độc Nhãn khiến hắn bị đá ra xa tới ba mét.
Trần Dương lạnh lùng nói: “Nhanh cút đi, còn lảng vảng ở đây nữa lão tử sẽ giết ngươi luôn đó.”
Độc Nhãn vừa nghe xong liền lập tức rùng mình, không dám mạnh miệng
với Trần Dương nữa. Hắn càng ngày càng không hiểu nổi Trần Dương. Rõ
ràng là anh đã biết đây là cái bẫy do Dương sư phụ bày ra nhưng lại vẫn
làm theo. Nhưng anh dường như lại không muốn giết chết hắn luôn.
Độc Nhãn thật sự không tài nào hiểu nổi Trần Dương, hắn đột nhiên
phát hiện tuy rằng mình bị Trần Dương đánh rất thảm, nhưng lại không hề
bị nội thương. Nói cách khác, Trần Dương vẫn chưa ra tay mạnh với hắn.
Nếu không với thân thủ của Trần Dương thì anh sẽ không được như bây giờ.
Hắn bò lên, nhanh chóng lên xe rồi bỏ đi.
Chờ Độc Nhãn đi khỏi, Trần Dương liền xoay người trở lại trong phòng.
Tô Tình đã không còn ở đó nữa, cô đã trở về phòng cô rồi. Đối với
chuyện của Trần Dương, Tô Tình thực không hiểu nhưng lại cứ thế xen vào. Cô biết dù mình có lo lắng thế nào đi nữa cũng vô dụng, huống chi,
trong lúc này cô vô cùng tỉnh táo đưa ra quyết định rời xa Trần Dương.
Trần Dương thầm than, ai, cơ hội tốt như vây mà lại bỏ lỡ. Độc Nhãn thật là đáng giận, dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử.
Không nói đến chuyện đó nhưnng Độc Nhãn hại hắn lại khiến hắn chạy hộc tốc tới đây trong đêm tối yên tĩnh.
Đây là một con đường trong rừng, một con đường trong rừng nhưng lại có rất nhiều đèn chiếu sáng.
Tất cả các thiết bị định vị ở đây đều không thể hoạt động được.
Mà cuối con đường lại xuất hiện một thiếu nữ mặc hắc y. Thiếu nữ này
tóc dài nhìn rất mờ ảo, trong ngực cô còn ôm thanh phong kiếm. Cô trang
điểm rất giống những sát thủ trong phim cổ trang.
Cô giống như là một màn đêm âm u.
Xe của Độc Nhãn chạy cũng không quá nhanh nên hắn đột nhiên thấy cô
gái này xuất hiện chặn đường hắn. Vì là một tay già đời nên hắn đương
nhiên biết sự xuất hiện đột nhiên của cô gái này là nhắm vào mình. Một
cảm giác nguy cơ dâng lên trong long, hắn vô cùng đề phòng nên thay vì
phanh xe hắn liền nhấm ga mạnh hơn.
Giống như được ăn Viagra, xe của hắn nhanh như sét đâm về phía cô gái đó.
Thiếu nữ mặc hắc y đó vẫn rất điềm tĩnh như cũ, chỉ là chiếc xe đó
tựa như muốn đâm cô nên người thiếu nữ ấy cũng đột nhiên biến mất.
Nhanh như chớp Độc Nhãn phảng phất thấy được thiên ngoại phi tiên, nhất kiếm kinh hồng!
Sau đó xe của Độc Nhãn bị mất thăng bằng. Toàn bộ xe đột nhiên bị lật.
Chiếc xe tạo ra một ma sát rất lớn với mặt đường. Túi khí an toàn
liền được mở ra, Độc Nhãn ngay lập tức đánh vào phía trên túi khí mới có thể tránh được tai nạn. Hắn nhanh chóng cố gắng ổn định tinh thần, sau
đó khi đã bình thường trở lại hắn mới từ từ bò ra ngoài.
Độc Nhãn run run đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô gái mặc áo đen đó.
Cô gái ấy ở trước mặt hắn vẫn ôm thanh phong kiếm như cũ, cây kiếm và cô dường như là chưa bao giờ rời khỏi nhau cả.
Khuôn mặt của cô gái ấy rất đẹp giống như Tiểu Long Nữ trong tiểu thuyết của Kim Dung vậy. Cô vô cùng lạnh lùng nhìn Độc Nhãn.
Độc Nhãn cũng nhanh chóng nhận ra cô gái này, hắn kinh hãi nói: “Ngươi là sát thủ của Dương sư phụ, Thanh Liên?”
Cô gái lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã nhận ra ta, vậy ngươi là muốn tự sát hay để ta động thủ?”
Độc Nhãn không thể tin được, người hắn run lên bần bật.
Hắn biết danh tiếng của Thanh Liên. Cô tuy rằng mới mười tám tuổi
nhưng kiếm pháp vô cùng cao cường, chỉ với thanh phong kiếm trong tay
quỷ thần cũng phải rút lui. Thanh Liên xếp ở hạng thứ hai trong số bốn
sát thủ trung thành và giỏi nhất của Dương Lăng.
Cho dù là Dương Lăng cầm kiếm đứng trước mặt, Thanh Liên cũng rất bình tĩnh.
“Tại sao Dương sư phụ lại muốn giết ta?” Độc Nhãn khó hiểu hỏi.
“Ngu xuẩn!” Ngay lúc này trong bóng đêm có một âm thanh nữa vang lên. Đó chính là Trần Dương.
Trần Dương từ phía sau chậm rãi đi tới, hắn vừa đi vừa nói: “Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn a, chẳng lẽ ngươi còn không rõ. Ta đánh ngươi thì
sao? Ngươi ăn vạ ở Tân Hải không chịu rời đi, vốn là ngươi đã không đúng rồi. Ta đánh ngươi, người trong võ đạo cũng chỉ nói nên đánh ngươi.
Dương Lăng nếu chỉ dựa vào ngươi tìm tới ta gây chút phiền phức không
phải sẽ bị mọi người cười sao. Nhưng nếu ta bởi vì ngươi không đi mà
giết ngươi, như vậy lúc đó Dương Lăng mang tới cho ta phiền phức thì là
hợp lý, hiểu không?”
Độc Nhãn hít một hơi khí lạnh, Trần Dương nói như vậy chínhlà đang nhắc nhở hắn.
Dương sư phụ chủ đích là muốn giết hắn, gây họa cho Trần Dương. Rốt cuộc hắn
cũng đã hiểu vì sao Trần Dương biết rõ chính hắn tới khiêu khích nhưng
lại vẫn ra tay.
Bởi vì đánh hay không đánh cũng chả quyết định được điều gì vậy nên
Trần Dương liền đánh hắn một trận cho hả giận. Nói như vậy lên, chính
mình là con mồi.
Độc Nhãn biết Trần Dương là một người rất thông minh, mọi chuyện đều có thể tính toán được.
Ngay lúc này, Trần Dương đi tới trước mặt Thanh Liên.
Thanh Liên lạnh lùng nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương nhếch miệng cười, nói: “Tiểu muội muội, ca ca ta nói rất đúng phải không?”
Thanh Liên lạnh lùng nói: “Đối đầu thì sao, không đối đầu thì sao?
Ngươi cho rằng ngươi thật sự thông minh, tính toán được hết sao?”
Trần Dương nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Thanh Liên nói: “Thiếu chủ của ta đã sớm đoán được ngươi sẽ đến cứu
nên thiếu chủ đã ra lệnh, nếu ngươi tới cứu giúp thì liền trực tiếp giết ngươi và Độc Nhãn. Như thế cũng coi như xong mọi chuyện.”
Trần Dương nao nao, theo sau nói: “Cũng đúng. Các ngươi giết ta và
Độc Nhãn sau đó đầu tiên sẽ công bố tin Độc Nhãn chết, rồi lại phát hiện ra tín hiệu báo thù và rồi công bố tin ta chết. Có vẻ như thủ đoạn của
các ngươi vô cùng đáng sợ. Gây hoảng loạn cho thiên hạ nhưng vẫn giữ
được thể diện, thật là vẹn cả đôi đường!” Anh ngừng lại một chút, thở
dài một tiếng, nói: “Chỉ là ta hơi bực a, tiểu muội muội, ngươi cho rằng ngươi thật sự giết được ta?”
Thanh Liên lãnh đạm liếc mắt nhìn Trần Dương một cái, cô bỗng nhiên chợt lóe thân, lại bỗng nhiên rời xa anh ba mét.
Độc Nhãn kinh sắc, nói: “Không tốt, cô ta muốn rút kiếm, không thể để cô ta tự rút kiếm được.” Lúc này, cái mạng nhỏ của hắn và Trần Dương đề đang ở đây. Tất nhiên là sẽ hướng về phía Trần Dương.
Chỉ là thật đáng tiếc, cảnh báo của Độc Nhãn cũng không khiến cho
Trần Dương cảnh giác. Trần Dương vẫn lười biếng đứng ở chỗ cũ mà lúc này Thanh Liên cũng đã rút kiếm.
Thanh phong kiếm kia giống như một dòng thu thủy, qua ánh đèn đường, trông nó có vẻ vô cùng sắc lẹm.
Trong nháy mắt nó khiến mọi người nhớ tới nhất kiếm phong lôi chấn Cửu Châu ý vị.
Giờ phút này, kiếm được chuẩn bị sẵn sàng!
Độc Nhãn không khỏi sốt ruột thay Trần Dương. Trần Dương không sao
nói: “Cô ấy đã rút kiếm, chẳng lẽ người có thể nhìn thấy mà ta thì lại
không?”
Độc Nhãn không thể nói thêm được gì nữa.
Thanh Liên cười lạnh, nói: “Ngươi bất quá cũng chỉ là cao thủ trong
lồng kính, kiếm đã ở trong tay ta, Kim Đan này đã khiến cho toàn bộ giới cao thủ phải chết.”
Trần Dương cười ha hả, nói: “Tiểu muội muội, anh chị em của muội bất
quá cũng chỉ vừa mới bước vào hóa kính. Hơn nữa thấy muội say mê kiếm
thuật, anh chị em muội cũng chỉ tới vậy thôi, không hơn được nữa.”
“Nhưng có giết ngươi vậy là đủ rồi.” Thanh Liên hừ lạnh một tiếng.
Trần Dương nói: “Ha ha, nếu muội giết không được ta, muội làm vợ ta được không?”
“Chết đi!” Đôi mắt của Thanh Liên phát ra hàn khí, cô đột nhiên di
chuyển. Tiến lên trước một bước, trên mặt đất liền có một vết nứt như là mai rùa. Cô như một người điên cùng với thanh kiếm trong tay lao về
phía Trần Dương. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên dường như thanh kiếm phát
ra mùi tanh của sắt thép. Không khí vô cùng nóng bức dường như sinh ra
một làn song gợn.
Mũi kiếm kia run rẩy như bạc tinh vạn điểm. Thân kiếm như linh xà vặn vẹo, vặn thành hình chữ chi.
Khi kiếm đâm tới lúc cao lúc thấp khiến kinh thiên động địa làm mọi người không rõ.
Gần là này nhất kiếm, cũng đã là thần tới chi bút, tuyệt sát thanh liên tên tuổi tuyệt đối đến tới không giả.
Trong chớp mắt Trần Dương như bị bao vây bởi hang ngàn mũi kiếm, muốn tránh cũng không được.
Dưới loại tình huống này thì các cao thủ sẽ bị khí thế này hù dọa.
Nhưng Trần Dương lại vô cùng bình tĩnh, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ khí thế đều biến mất. Anh cảm nhận vô cùng chuẩn xác rằng khí thế này sẽ hướng về phía yết hầu của anh.
Vì thế trong tình trạng khẩn cấp, anh bỗng nhiên co rụt cổ lại, đem
thần tới tránh chi kiếm. Cùng lúc đó, năm ngón tay anh vô cùng chuẩn xác đặt vào thanh phong kiếm.
Chỉ cần một cái chạm tay, năm ngón tay của Trần Dương liền phát ra
độc môn thiên huyền kình lực. Với sức lực đó có thể dễ dàng đem thanh
phong kiếm biến mất.
Lần này Trần Dương đơn giản co rụt lại đầu, vừa ra tay đã để lộ thân thể phi phàm của mình.
Bất quá, Thanh Liên kiếm thuật thiên hạ vô song lại không thể dễ giải như vậy. Kiếm thứ nhất đã thất bại trong nháy mắt, Thanh Liên liền ý
thức được điều không ổn. Cho nên liền dung thân kiếm hướng về phía năm
ngón tay của Trần Dương mãnh liệt xoay tròn.
Ngay lập tức, Trần Dương liền nhận ra nguy hiểm. Nếu khăng khăng muốn đáp thượng, năm ngón tay anh sẽ lập tức bị chặt đứt.
Trần Dương bị bắt thu tay lại, thân mình khom lưng bắn cung thoán hướng thanh liên lặc hạ.
Trận chiến đoạt kiếm!
Đối mặt với Thanh Liên sắc bén kiếm phong, Trần Dương lại là người tiếp theo tấn công.
Thanh Liên lập tức lui về phía sau, một tấc trường một tấc cường, như thế nào có thể kéo Trần Dương gần lại. Kiếm thế giơ lên, bỗng nhiên đôi tay cầm kiếm, mãnh liệt hạ xuống!
Một kiếm này cư nhiên đón một làn gió đao trảm ý vị, đó ý là địch nhân đã đến để phá vỡ tình thế này.
Bạn đang đọc truyện Vệ Sĩ Thần Thông Của Nữ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.