Q.1 - Chương 20
Ba tháng sau, Tiếu Tề Tề quay lại trường học. Hạ Tuyên nghe nói cô quay
trở lại trường cũng trở lại vào ngày hôm sau. Tiếu Tề Tề ngồi bên hồ đợi anh, nhìn bãi cỏ xanh mướt cắn mềm răng, thấy mùa xuân thật ấm áp.
Hạ Tuyên vừa đi đến hồ, đứng từ xa đã thấy khóe miệng cô đang cười, giống
như nước mùa xuân, khuôn mặt mềm mại dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ
từng sợi lông tơ trên mặt. Mi mắt Tiếu Tề Tề run lên, quay đầu, nhìn
thấy Hạ Tuyên liền cười chạy tới. Đứng trước mặt Hạ Tuyên cẩn thận đánh
giá anh, giống như thật lâu rồi chưa gặp. “Hạ Tuyên, anh có vẻ gầy
hơn.”
Hạ Tuyên nắm tay Tiếu Tề Tề, nhẹ nhàng kéo tới, Tiếu Tề Tề
liền ngã vào lòng anh. Hạ Tuyên hít một hơi thật sâu “Chính là mùi hương này.” Dây buộc tóc vừa giặt qua còn thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ “Anh luôn suy nghĩ, Tề Tề, em dùng sữa tắm gì mà sao trên người em thơm thế.”
“Chỉ là loại hắc chi ma thôi, sao có mùi gì được.” Tiếu Tề
Tề kéo áo Hạ Tuyên, gục đầu vào cổ anh, nghe thấy nhịp đập trái tim của
nhau thật rõ. “Thế anh ngửi thấy mùi gì vậy?” Tiếu Tề Tề không nhịn được tò mò.
“Mùi của mẹ.” Hạ Tuyên trêu cô, Tiếu Tề Tề quả nhiên mắc
mưu đẩy anh ra “A, đáng giận, anh bắt nạt em, nói em là bà cô?” Vừa nhấc đầu liền thấy đôi mắt thâm trầm nhưng nồng đậm tình ý, lại nhăn mũi nói “Anh bắt nạt em.”
Hạ Tuyên cúi đầu, nhìn đôi môi mọng đỏ kiều
diễm hơi nhếch lên của cô, thấy như có một dòng nước ấm chảy trong
người, hơn một tháng nhớ nhung cuối cùng cũng bùng nổ liền chậm rãi cúi
xuống, hôn nhẹ nhàng lên đôi môi mềm mại ngọt ngào kia. Khát vọng đã
lâu, một khi phát ra sẽ không kìm nén được, tình cảm nguyên thủy vọt lên giống như thủy triều. Tiếu Tề Tề thấy đôi môi Hạ Tuyên tới gần phối hợp nhắm mắtt lại, cảm thụ được nụ hôn thâm tình của anh, nhẹ như gió xuân
phất qua, như băng giá tan chảy, như hoa nở khi xuân về.
“Hạ
Tuyên, đường về xa quá, chân em đau.” Tiếu Tề Tề nhớ anh nói mình giống
bà cô già nên nhịn không được muốn trả thù “Anh phải cõng em.”
“Em đã giảm cân chưa?” Hạ Tuyên cố ý nhíu mày, thấy quả nhiên Tiếu Tề Tề
bắt đầu chu miệng phản đối thì mới cười nói “Anh đi xe đạp, chở em về
liệu có được tính là cõng không?”
“Hứ, thế mà cũng gọi là cõng?
Thà rằng em cõng anh còn hơn” Tiếu Tề Tề nhảy lên, lôi kéo Hạ Tuyên chạy về phía con đường nhỏ “Em biết đi xe đấy, để em chở anh nhé.”
Hạ
Tuyên nắm vào thắt lưng Tiếu Tề Tề, hai chân gần như chạm đất, cho dù ôn nhu, lịch sự nhưng phong độ của anh cũng bị cô làm cho hỏng hết. Chiếc
xe phóng nhanh trên đường, đi ngoằn nghèo như rắn rồi cuối cũng ngã rầm
ra đất, chỉ thiếu mỗi cái hét to của cô là giống hệt như một nữ sinh
trung học. Hạ Tuyên chống chân xuống, không chịu cho Tiếu Tề Tề lái,
trên đầu ướt đẫm mồ hôi hỏi “Tiếu Tề Tề, em thật ra có biết lái xe đạp
không vậy?” Tiếu Tề Tề quay đầu, nhìn Hạ Tuyên một cách khinh thường
“Đương nhiên là biết chứ! Nhìn anh sao dọa người thế, năm đó, lần đầu
tiên đi xe đạp, em chờ nàng Giang chạy từ trên đường núi xuống cũng
không thấy bà ấy hoảng sợ giống như anh bây giờ.” Tiếu Tề Tề trợn mắt
tỉnh bơ nói dối, lần đó Giang Nhất Lam không phải không sợ nhưng chỉ bị
dọa cho phát điên, mặt trắng bệch cả một ngày, từ lần dó cứ nhìn thấy xe đạp là trốn, còn tưởng bị bệnh tâm lý ấy chứ.
Hạ Tuyên cười đau
khổ, “Tề Tề, anh chết vì em mất, có ai đi xe đạp giống như em không?
Không nói việc chở người, không ngã vỡ đầu ra đã là may mắn rồi” Tiếu Tề Tề cười hì hì vỗ ngực, “Đương nhiên không ngã vỡ đầu, cùng lắm chỉ gẫy
chân nằm bất động hai ba ngày thôi.” Lần đó Giang Nhất Lam không khóc,
không kêu, chỉ bởi vì lúc ngã xuống Tiếu Tề Tề đã hy sinh thân mình làm
đệm thịt cho cô ấy mà thôi.
“Cái gì?” Hạ Tuyên cắn răng, cướp lại
ghi đông xe đạp, ngồi lên yên xe, nói ỉu xìu: “Nói nhảm ít thôi, về sau
không được chở ai nữa. Lớn tướng như thế còn không biết đi xe đạp, đã
thế còn thể hiện. Tề Tề, thật không ngờ nhìn em khôn khéo như vậy hóa ra cũng có lúc hồ đồ.” Tiếu Tề Tề ngây ngốc, ngồi lùi lên phía sau, còn
không quên hỏi: “Hồ đồ, em hồ đồ chỗ nào?” Cũng không thấy Hạ Tuyên nói
thêm câu nào, chỉ chậm rì rì đạp xe.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tiếu
Tề Tề lúc này mới để ý thấy hai người bọn họ đã đi được một đoạn rất xa, không phải đường quay về trường học.
Hạ Tuyên vẫn còn giận dỗi,
“Chơi xuân.” Tiếu Tề Tề huých thắt lưng Hạ Tuyên “Sao thế, cứ thế này đi chơi xuân? Không mang theo đồ ăn à.”
“Em đói hả?” Hạ Tuyên luôn
luôn ôn nhu cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường, tuy giận nhưng vẫn
không giấu được sự chăm sóc, Tiếu Tề Tề ngồi ở sau lưng lại ngơ ngẩn,
đáng tiếc là Hạ Tuyên không nhìn thấy.
“Đáng tiếc chưa tới mùa hè, nếu không chúng ta đi ăn trộm dưa hấu.” Tiếu Tề Tề nhìn vườn rau rộng
phía xa xa, lại kéo quần áo Hạ Tuyên “Nếu không chúng ta ra kia ăn trộm
đồ ăn đi? Thảo nào cũng có dưa chuột hoặc cà chua gì đó!”
Hạ Tuyên im lặng không nói nổi một lời, đây mới chân thật là Tiếu Tề Tề, một cô
gái ngây thơ thuần khiết, ban đêm thì đến hồ để bơi, huýt saó với những
anh chàng đẹp trai, sẽ đi ăn trộm mấy đồ linh tinh không đáng tiền, có
lúc thì giương nanh múa vuốt giống như một chú mèo hoang, cô sẽ kiên
cường, tự tôn theo đuổi lý tưởng của mình, cười một cách thoải mái, vừa
làm cho người ta đau lòng lại vừa thấy sao thật xinh đẹp mà muốn được
chăm sóc cho cô ấy.
Tiếu Tề Tề kiên trì không muốn cho ai biết
quan hệ của mình với Hạ Tuyên thì anh cũng đành chịu. Mỗi lần đi đâu đều đi ra ngoài một mình, sau đó hẹn gặp nhau bên rừng cây ven hồ kia, đấu
võ mồm, đọc sách, nói chuyện phiếm, những lời tình cảm, nhìn hồ nước,
ngắm chim bay, ngắm bầu trời trong xanh. Nếu đi ăn cơm thì sẽ ăn ở chỗ
ra xa trường học.
Tiếu Tề Tề vẫn trẻ con, không chịu ăn cà tím. Hạ Tuyên kiên trì thuyết phục, vừa ôn nhu vừa kiên định, lúc nào cũng nói: “Khi còn trẻ nên nếm thử, không nếm thử làm sao mà biết không tốt?
Không ăn kiêng sẽ tốt cho cơ thể, ngoan nào, ăn ít thôi.”
Tiếu Tề
Tề trở về ký túc xá, Hứa Thuần cũng đã về. Tiếu Tề Tề giống như kẻ trộm, luôn thấy nơm nớp, xoay quanh Hứa Thuần hỏi han chăm sóc. Hứa Thuần
nhưng lại vô cùng bình thản, trả lời về việc mình đi Thâm Quyến một cách sơ sài, chỉ nói: “Dù sao tớ cũng tìm được một công ty rất khá, mấy
tháng tốt nghiệp cuối cùng sẽ điên cuồng một lầnta tìm được một nhà
không sai công ty , này mấy tháng liền còn lại cuối cùng tốt nghiệp điên cuồng .” Tiếu Tề Tề nghe Hứa Thuần nói hơi có vẻ nhấn mạnh chữ “điên
cuồng” không khỏi co rúm người lại.
Nhoáng cái, hơn một tháng cũng trôi qua. Mấy ngày nay, chuẩn bị cho đề tài luận văn tốt nghiệp nên
Tiếu Tề Tề luôn cắm rễ trên thư viện, lên mạng tra tài liệu mà không gặp mặt được Hạ Tuyên lần nào, chỉ có thỉnh thoảng gửi cho tin nhắn mà
không dám gọi điện. Lúc này Tiếu Tề Tề lại nằm thở dài trong ổ chăn, lần nào cũng không dám nhìn lúm đồng tiền xinh như hoa kia của Hứa Thuần,
cảm thấy giống như mình đang yêu đương vụng trộm mà thấy xấu hổ.
Hôm nay, vừa bước ra khỏi thư viện đã thấy Đái Côn Côn với quả đầu giống
như cái bánh ngô chui ra từ đường mòn của vườn hoa đối diện. Tiếu Tề Tề
ngoắc gọi Đái Côn Côn “Sao thế? Vẫn buồn ngủ ?” Đái Côn Côn thở dài, giơ tập tài liệu trong tay ra “Chuẩn bị lên thư viện.” Tiếu Tề Tề chậc
lưỡi, “Ra vẻ, giờ mấy giờ rồi còn mò lên thư viện? Mà nhìn dép của bà
kìa, thế này mà cho bà vào thư viện mới là lạ.”
Đái Côn Côn nhìn
xuống đôi dép lê của mình, cười thoải mái “Bà ấy sáng tạo thật đấy, có
phải đàn bà thời mãn kinh ai cũng vậy? Đi dép có quai cũng không cho
người ta vào thư viện, đáng giận quá.” Nói xong, Đái Côn Côn cũng không
lên thư viện, hai người đi dọc theo con đường nhỏ ven sông gần thư viện, hai bên đường đều là các tác phẩm thư pháp của hội văn học trong
trường, Đái Côn Côn vừa đi vừa nhìn, “Ôi giời, chẳng có trình độ gì cả,
không biết xấu hổ còn treo lên. Ôi, bức này rất ổn nhé, Hạ Tuyên? Ai,
người thì đẹp, đầu óc cũng thật thông minh? Có vẻ gien đóng vài trò rất
quan trọng đây.” Tiếu Tề Tề cũng đứng lại nhìn, quả nhiên là chữ của Hạ
Tuyên, thể chữ Khải vừa uyên nhã, vừa tiêu sái, cô bỗng thấy trong lòng
tràn đấy ấm áp, kéo tay Đái Côn Côn reo lên: “Đi thôi, đi thôi, nhìn làm gì?”
Đái Côn Côn tỏ vẻ quan tâm Tiếu Tề Tề, “Bà mấy ngày nay thế
nào chẳng thấy bóng dáng đâu, không phải đang mốt tình yêu xế bóng chứ?” Tiếu Tề Tề trấn tĩnh trừng Đái Côn Côn, “Đầu óc kiểu gì thế, suốt ngày
nghĩ linh tinh.” Đái Côn Côn cười hì hì, cấu lên cánh tay nhỏ của Tiếu
Tề Tề “Đừng dọa tôi, tôi yêu bà bốn năm, giờ bà quay mông một cái, định
vứt bỏ tôi chứ gì.” Tiếu Tề Tề bĩu môi, “Đái Côn Côn, thân là một sinh
viên nữ, sao lại nói ra lời nói ghê tởm như thế?”
“Vứt mẹ cái hình tượng đó đi, sắp chia tay rồi còn không cho tôi phát tiết chút oán giận trong lòng?” Đái Côn Côn nhìn chăm chú vào đôi mắt Tiếu Tề Tề, “Tiếu Tề Tề, tôi cảnh cáo bà, sa vào tình yêu lúc xế bóng cũng không nên hết
lòng, đấy tuy là lần điên cuồng cuối cùng nhưng cũng chỉ để xả hơi thôi
nhé.”
Tiếu Tề Tề không kiên nhẫn đập cô “Đã biết, đi ăn cái gì đi?” Đái Côn Côn vẫn tiếp tục lải nhải: “Để tôi nói tiếp đã …”
“Được rồi, ý của bà tôi hiểu.” Tiếu Tề Tề chặn đứng lời lải nhải của cô nàng “Ăn tượng đất đi?”
Đái Côn Côn thở dài, đáy mắt ảm đạm, nhìn khuôn mặt màu hồng phấn của Tiếu
Tề Tề vẫn không nhịn được lại chạy theo sóng vai với Tiếu Tề Tề, khuôn
mặt trầm xuống “Tiếu Tề Tề, đừng lại bảo tôi không nói cho bà, Đại mỹ nữ nhà bà mấy ngày nay vẫn hẹn hò với Hạ Tuyên đấy, bà có biết không?”
Bước chân Tiếu Tề Tề hơi chậm lại, quay đầu nhìn vào đôi mắt đầy ẩn ý
của Đái Côn Côn, ra vẻ tự nhiên cười: “Biết, Hứa Thuần nói luận văn cần
một chút số liệu thống kê cho nên nhờ Hạ Tuyên hỗ trợ. Không có gì đâu,
hai người vẫn thế mà .”
“Bà nói không có gì nhưng tôi lại sợ là có gì, đến lúc đó đừng có mà gào khóc.” Giọng nói của Đái Côn Côn lạnh nhạt.
Trong lòng Tiếu Tề Tề cũng có chút nghi hoặc nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh
“Được rồi, khóc cũng không tìm bà, bà lo lắng nhiều làm gì?” Đái Côn Côn liền nói: “Dọa, không ngờ bà còn bình tĩnh như thế. Tóm lại, nếu bà
thật sự thì phải nắm chắc lấy, không cần để cho bọn đàn ông có cơ hội
chần chừ” Đái Côn Côn lại véo lên đôi má của Tiếu Tề Tề “Cô bé ngốc
nghếch, trên mặt đều lộ rõ vẻ đang yêu đương nhưng chị đây cũng không
hỏi em chẳng lẽ em không thấy lạ sao? Nếu đã yêu Hạ Tuyên thì nên giữ
chặt hắn.” Tiếu Tề Tề chết đứng, một lúc sau mới nói: “Rõ như vậy sao?”
Đái Côn Côn thở dài, “Mọi người chủ yếu là e ngại nên không ai nói gì thôi
nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Có người thấy bà và Hạ Tuyên đi dạo phố,
trông rất thân mật. Hứa Thuần lại nhạy cảm như vậy không có khả năng
không biết nhưng nó vẫn ra vẻ không biết lại quấn quít lấy Hạ Tuyên.
Tiếu Tề Tề, bà nên cảnh giác, đừng cứ ngốc nghếch như vậy.”
Tiếu
Tề Tề nhìn chằm chằm vào gốc cây lựu ven đường, đúng lúc hoa nở đỏ rực,
đâm vào mắt làm nhức nhối. Bị mấy lời nói của Đái Côn Côn ảnh hưởng nên
chẳng còn tâm trạng ăn cơm, xoay người quay thẳng về ký túc xá “Tôi
không ăn đâu, bà đi ăn một mình đi.” Đái Côn Côn giữ chặt tay cô, cười
vui vẻ “Đừng mẹ già như vậy, đây không phải là phong cách của bà, không
ăn cơm làm sao giải quyết được vấn để? Bà xem đấy, tôi yêu thầm bà bốn
năm bà cũng chưa từng đáp lại, giờ tôi vẫn tốt đấy thôi?” Tiếu Tề Tề vừa bực mình vừa buồn cười, đập lên cánh tay Đái Côn Côn “Được rồi, toàn
đùa linh tinh. Đi ăn cơm là được chứ gì.”
Bạn đang đọc truyện Mười Năm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.