Q.1 - Chương 1: Trèo Cây
Đại học thật là một nơi vui vẻ, Tiếu Tề Tề tò mò đánh giá nơi cô sắp
sống bốn năm tới, những hàng cây hòe dày đặc, ngoài ra còn đủ các cây
ngô đồng, cây tùng, cây mộc lan, thậm chí cô còn thấy có cả cây lê, cây
đào, cây hoa quế mọc khắp trên các nẻo đường, lá xanh mướt còn hơn cả
cây trên núi phía sau nhà cô.
Tiếu Tề Tề đứng ở gần sân bóng, nhìn mấy thanh niên đang đá bóng. Trong đó có một thanh niên đặc biệt cao
gầy, kỹ thuật đá thực nổi bật, đầu đầy mồ hôi, co chân một cái, quả bóng vẽ thành một đường cong duyên dáng tiến vào trong lưới! Tiếu Tề Tề nhịn không được huýt sáo, thật đẹp!
Hôm nay là ngày nhập học cuối
cùng, ngày mai sẽ bắt đầu học quân sự, sau đó nửa tháng mới tiếp tục
phân ban, gặp chủ nhiệm lớp, gặp mặt bạn học. Không phân biệt lớn bé,
theo ý của Đảng nghĩa là mọi người đều là anh em giai cấp vô sản, người
một nhà.
Tiếu Tề Tề nghĩ tới nửa tháng tới cực khổ, nhịn không
được bĩu môi. Một quả bóng bất ngờ bay tới trước mặt. Ngứa chân, Tiếu Tề Tề hơi nghiêng người, giơ chân, quả bóng thần kỳ bị khống chế dưới chân làm cho phía sân bóng vang tới vài tiếng cười và tiếng vỗ tay. Người
sinh viên cao gầy đá bóng giỏi vừa rồi chạy tới, đứng ở phía xa kêu lên
“Bạn học, đá bóng tới đây.” Tiếu Tề Tề ngẩng đầu, nheo mắt, người đó
đứng ở dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt khôi ngô, nụ cười ôn nhu, Tiếu Tề
Tề thiếu chút nữa lại huýt sáo. Lui bước, đá chân, ra lực, chết rồi, sai hướng! Tiếu Tề Tề nhụt chí thổi một hơi lên mớ tóc ngắn trước trán.
Một đường cong duyên dáng, quả bóng bay về phía mặt trời lặn nhảy lên một
cây hòe xum xuê cạnh sân bóng, sau đó nghe thấy một loạt tiếng phần phật của những chạc cây chạm vào nhau, Tiếu Tề Tề nhìn lên vài chiếc là xanh biếc hình trứng từ trên cây chậm rãi hạ xuống, từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại, chỉ có lá rụng, không thấy bóng đâu!
Người thanh
niên cao gầy đã chạy tới trước mặt Tiếu Tề Tề, cũng nhìn theo ánh mắt
của cô, từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại, chỉ có lá rụng, không thấy bóng đâu!
Người đó cười khổ “Bạn học, có vẻ như bóng không muốn về nhà .”
Tiếu Tề Tề thật sự gật đầu, “Nó tìm được người yêu mới cho nên quyết định ở lại trên cây, bỏ nhà ra đi!”
Người đó không khỏi mỉm cười, hóa ra bạn học trước mặt mặc cái áo phông rộng
thùng thình và cái quần bò rách này lại là một cô gái, nói truyện hài
hước mà vẻ mà mặt thật nghiêm trang.
Thanh niên đó quay về phía bạn học nơi sân bóng, vẫy tay, “Bóng mắc trên cây, không thể chơi.”
Thiết, không thêm câu nào, mấy thanh niên kia rất nhanh nhặt lấy quần áo, rời
khỏi sân bóng, có người còn đứng ở phía xa kêu lại “Hạ Tuyên, ông phụ
trách đem bóng về nhé, chúng tôi đi đánh bóng rổ .”
“Được rồi!” Hạ Tuyên ngoắc tay gật đầu với Lý Dược, vừa quay đầu lại, đã không thấy cô gái vừa rồi đâu, không thể nào, gây họa xong chạy trốn thật đúng là
mau. Có điều quả bóng trên cây giờ làm sao lấy được đây? Kiếm đâu được
đoạn cây dài bây giờ? Hạ Tuyên vừa đi về phía cây hòe vừa suy nghĩ.
Có mấy cô gái đi qua bên cạnh anh, vẻ mặt hâm mộ “Oa! Thật đẹp trai!” Hạ Tuyên nghe thấy, mỉm cười lễ phép.
Di, trên cây có cái gì đây? Hạ Tuyên dừng lại nụ cười nơi khóe miệng, trời
ạ, cô gái kia không biết từ lúc nào đã muốn lộ ra một đôi chân trắng
noãn, giống như khỉ đang di chuyển về phía cành cây, “Bạn học, mau xuống dưới, cẩn thận ngã .” Hạ Tuyên nhìn về phía cô gái thấy một khuôn mặt
đỏ bừng, ánh mắt trong sáng nhìn chằm chằm phía đỉnh cây, chuyên chú làm cho người ta sinh ra ảo giác, dáng người mảnh khảnh, nhảy lên vài cái
liền chui vào dưới tán cây. Hạ Tuyên nhìn chạc cây không ngừng rung
động, qua khe hở nhìn thấy cô gái kia dịch chuyển ở giữa những chạc cây, tim không khỏi như muốn nhảy ra.
Tiếu Tề Tề đã lâu rồi không trèo cây, cảm thấy có cơ hội tốt như thế tội gì bỏ qua, gan bàn chân như
không ngừng ngứa ngáy cho nên không một tiếng chạy đến dưới gốc cây hòe, cởi giày, nhảy lên vài cái đã ở trên cây, cô chỉ tập trung tìm kiếm quả bóng mắc giữa tán lá cây, cũng không nghe thấy tiếng Hạ Tuyên gọi. Cuối cùng, đã nhìn thấy quả bóng cao su mắc ở một tán cây phía xa. Tiếu Tề
Tề thật cẩn thận di chuyển chân, oai, thật không tốt, đáng nhẽ nên đi
giày đi, vỏ cây hòe thật xù xì làm chân đau kinh!
Hạ Tuyên thấy
bóng dáng Tiếu Tề Tề đi về phía chạc cây yếu ớt, không khỏi sợ hãi kêu
lên một tiếng, “Bạn học, cẩn thận, đừng để ngã xuống!”
Tiếu Tề Tề
nghe thấy tiếng kêu giật mình, hoảng sợ, thân mình hơi nghiêng, nếu
không kịp thời bám vào thân cây bên cạnh thì đã thực hiện chiêu bình sa
nhạn lạc rồi! Tiếu Tề Tề nhịn không được âm thầm mắng mấy câu, hoa đào
chết tiệt, mặt người dạ thú, miệng sao độc ác? Mình rơi xuống hắn được
lợi gì chứ?
Hạ Tuyên thấy thân mình Tiếu Tề Tề run lên thiếu chút
nữa đến rơi xuống, sợ tới mức giật mình một cái, chạy hướng về phía dưới gốc cây, giơ tay như muốn đón được cô nếu rơi xuống, nhìn lên lại thấy
Tiếu Tề Tề đã lại bám được vào thân cây thì mới nhẹ nhàng thở ra. Ơ, làm sao cô ấy lại trừng mình? Hạ Tuyên sờ cằm, nhưng ánh mắt thực rất được
nha, nếu không trừng người có khi còn hấp dẫn hơn nhiều.
Một bóng
đen nhanh chóng tạo thành một đường cong trước mắt Hạ Tuyên, Hạ Tuyên
lại nhảy dựng lên, chạy vội qua giơ rộng tay ôm lấy bóng đen kia, tay
giang quá lớn, bóng đen lại quá nhỏ, anh kêu “hô” lên một tiếng lại
thành hai tay ôm lấy chính mình!
“Ha ha…” tiếng cười to trong suốt từ trên cây truyền xuống, Tiếu Tề Tề ngồi ở trên một chạc cây, nhìn
thấy động tác buồn cười của Hạ Tuyên, vui vẻ cười ha hả.
Hạ Tuyên
tức giận nhìn theo quả bóng cao su nhanh như chớp nhảy ra xa khỏi chân
mình, nâng mắt, chỉ thấy cô gái kia đang cười thoải mái, ánh mắt rạng rỡ giống như nước biển phản chiếu muôn ánh nắng lấp lánh, hàm răng trắng
sáng giống như sò biển mang theo ánh sáng chói mắt, khuôn mặt thanh tú
lại đang cao hứng đang nhăn lại thành một khối giống như một con búp bê
đáng yêu, một đôi chân trắng noãn cứ chớp lên chớp xuống giữa không
trung. Trong ngực Hạ Tuyên chợt cảm thấy căng thẳng, tựa hồ như vừa chui vào chỗ nào đó.
Hạ Tuyên nhặt quả bóng lên, ngửa đầu nhìn cô gái
trên cây, cô ngồi ở phía chạc cây, ngẩng đầu lên nhìn trời, im lặng so
với thái độ vừa nãy tưởng như hai người.
“Bạn nhìn cái gì thế?” Hạ Tuyên tò mò hỏi. Tiếu Tề Tề giơ một ngón tay đặt ở trên môi ra hiệu chớ có lên tiếng. Hạ Tuyên không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn trời, ánh hoàng
hôn chỉ còn lại một vệt nơi hướng Tây tạo thành những đám mây màu tía
phủ kín toàn bộ bầu trời, phía chân trời màu xanh lam, mây trắng, rặng
mây đỏ, mây mù, hoàng hôn, đan vào nhau tựa như một bức tranh mộng ảo.
Tiếu Tề Tề ngồi ở trên cây, Hạ Tuyên đứng dưới tàng cây, hai người nhìn về
phía tây, phía chân trời, nhìn về hình ảnh tuyệt đẹp kia đang chậm rãi
bị nuốt xuống mặt đất, mãi cho tới khi chân trời chỉ còn lại một vệt màu xám trắng.
“Này, bạn mau xuống đi, trời tối rồi.” Hạ Tuyên không
biết vì sao, lần đầu tiên lại lo lắng cho một cô gái như thế, đã muộn
thế này, một lát nữa trời tối, có sương thì làm sao bây giờ?
Tiếu
Tề Tề lên tiếng trả lời, thế mới chậm rãi đi xuống dưới gốc cây, vừa đặt mông xuống đã sờ chân. Hạ Tuyên đi tới “Chân bạn bị thương?”
Tiếu Tề Tề ngẩng đầu, ánh mắt trong veo “Dạ, vỏ cây già thật đáng giận. Thảo nào các nhà văn đều viết mặt lão nông dân giống vỏ cây.” Tiếu Tề Tề
nhếch miệng, đi tất, “Thật không hay!”
“Tôi giúp bạn đi mua thuốc
nhé, nếu không ngày mai sợ không đi được.” Hạ Tuyên đi theo phía sau
Tiếu Tề Tề đang đi khập khiễng, thật cẩn thận nói.
“Được, dù sao
cũng bởi bóng của anh mà tôi bị thương.” Tiếu Tề Tề nâng cằm, trả lời
như lẽ đương nhiên, Giang Nhất Lam thường nói, có lợi không theo là đứa
ngốc, cô cũng không phải kẻ ngốc! “Tôi không đi được, ngồi ở chỗ này chờ anh nhé.” Tiếu Tề Tề hạ mông xuống gốc cây mộc lan bên cạnh thềm đá.
Hạ Tuyên sửng sốt, cô gái này thật trắng trợn, nhưng cũng cười, tay trái ôm bóng, giơ chân định chạy nhanh đi.
“Này, đợi chút!” Tiếu Tề Tề đột nhiên kêu to, Hạ Tuyên kỳ quái quay đầu, Tiếu Tề Tề chỉ vào quả bóng bên hông anh “Bỏ quả bóng ra!”
Hạ Tuyên nghi vấn, “Vì sao?”
Tiếu Tề Tề thở dài, quả nhiên không người nào là vẹn toàn, một thanh niên
tuyệt sắc như vậy hóa ra lại là kẻ ngu ngốc! “Bóng ở lại làm tin, nhỡ
đâu anh không mua thuốc cho tôi mà chạy luôn thì tôi sao tìm được anh?” Thật là đúng tình hợp lý nha.
Hạ Tuyên lại một lần nữa mỉm cười,
thật là một cô gái đáng yêu, vô tư.”Được rồi, để lại quả bóng làm tin,
tôi là sinh viên khóa 98, viện thống kê, Hạ Tuyên, mã số sinh viên
199854077, đã yên tâm chưa?”
Tiếu Tề Tề rất thỏa mãn gật đầu “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Hạ Tuyên dở khóc dở cười chạy về phía cổng trường.
Bạn đang đọc truyện Mười Năm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.