Q.1 - Chương 17: Ngày Lễ Tình Nhân
Ngoài thời gian nghỉ Tết, những ngày khác Công ty đều làm việc, đây
là thời điểm hoàng kim để bán ô tô nhưng lại có nhiều người xin phép về
nhà cho nên công ty mới chịu đồng ý tuyển thêm sinh viên đến thực tập
giống như là Tiếu Tề Tề.
Ngày nghỉ, nếu không nằm ườn ở nhà thì
chắc cũng đi lăng quăng đâu đó? Đây là tiếc nuối lớn nhất của Tiếu Tề Tề trong mấy ngày này, việc nhiều đi lại đau hết cả chân, mỗi ngày sau khi tan làm, nằm trong ổ chăn, bất chấp cái lạnh thấu xương, cô vẫn ngủ
ngon lành. Thậm chí, vài lần Hạ Tuyên gọi điện sang cũng không nghe
thấy. Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại liền gửi tin nhắn xin lỗi anh. Hạ Tuyên luôn không tức giận, lại thay đổi thời gian gọi điện, mỗi sáng sớm, khi Tiếu Tề Tề còn đang chen chúc trong xe bus vắng vẻ lại lạnh lùng, anh
mới chậm rãi nói chuyện với cô.
Tiếu Tề Tề từng hỏi: “Vì sao cứ gọi cho em lúc đang trên xe? Ầm ỹ lắm.”
Hạ Tuyên lại nói: “Sợ em ngủ, trên xe lạnh, dễ bị cảm lạnh.”
Tiếu Tề Tề cảm thấy chóp mũi nóng nóng, chẳng lẽ cô thật sự đợi mùa xuân
tới, sau đó xuân về hoa nở? Tiếu Tề Tề không biết nhưng cũng không muốn
nghĩ đến.
Bảy ngày nghỉ dài vô hạn cũng trôi qua, Tiếu Tề Tề cuối
cùng cũng được nghỉ một ngày. Cô bọc kín người trong cái áo lông màu
đen, đi trên con đường lạnh lẽo, vắng tanh, nhìn chỗ nào cũng là ánh đèn nhấp nháy sáng trên cây mà thấy cảm khái vô cùng, thành phố này ban đêm thật đẹp, nhất là khi ngắm pháo hoa trong mấy đêm vừa rồi, đẹp đến nỗi
làm cho lòng cô tan nát, tựa hồ như thiếu cái gì đó. Tiếu Tề Tề vẫn
nghĩ, thực ra cô thiếu cái gì nhỉ?
“Chị ơi, mua hoa đi.” Một cô bé tay cầm lẵng hoa ngăn cản Tiếu Tề Tề.
“Mua hoa? Mua hoa làm gì?” Tiếu Tề Tề lăng lăng nhìn đóa hoa hồng trong tay cô bé.
“Ngày mai là ngày lễ tình nhân, chị tặng cho bạn trai ý.” Tiếng nói của cô gái vì bị rét lạnh nên mang theo âm rung.
Tiếu Tề Tề cười, quay mặt lại nói: “Cô bé lầm rồi, chị chính là chờ người
khác tặng hoa, làm sao có thể tự mua hoa tặng người khác được?”
Cô bé bị lời nói của Tiếu Tề Tề làm sợ, không biết nói gì, ngượng ngùng
đong đưa rổ hoa, đôi mắt to tròn ảm đạm nhìn về phía người đi đường.
Tiếu Tề Tề trong lòng chợt động, kêu: “Cô bé, quay lại đi, chị đã nói
là không mua hoa đâu.”
Đôi mắt cô bé sáng lên, lựa trong rổ ra một cành hoa hồng đẹp nhất đưa cho Tiếu Tề Tề, “Chị ơi, đây là bông hoa đẹp nhất.”
“Bao nhiêu tiền?” Tiếu Tề Tề đưa hoa lên mũi ngửi, thơm thật.
“Ba đồng một bông.”
Đắt hơn một chút so với bình thường một chút, dù sao ngày mai mới là lễ
tình nhân, Tiếu Tề Tề đưa cho cô bé năm đồng “Nể mặt em chọn cho chị
bông đẹp nhất, chị cho em thêm hai đồng mua đường ăn.”
“Cám ơn
chị.” Cô bé mặc chiếc áo bông màu đỏ, khuôn mặt vì lạnh mà đỏ bừng, đôi
mắt to tròn chớp chớp cười vui vẻ cầm tiền chạy đi.
Tiếu Tề Tề
ngửi hương hoa hồng thơm ngát, cuối cùng cũng hiểu được thành phố này
thiếu cái gì, hóa ra là tình yêu thuộc loại riêng của cô.
Buổi tối gọi điện cho Giang Nhất Lam kể chuyện mua hoa hồng, thật lâu không thấy Giang Nhất Lam nói chuyện, cuối cùng chỉ thốt lên một câu “Tiếu Tề Tề,
tôi nghĩ bà đã động tình.” Tiếu Tề Tề ngắt điện thoại, suy tư thật lâu,
quả thật bản thân cô đã thay đổi, nếu là trước kia, cô sẽ không nghĩ đến chuyện này nhưng từ lúc nào cô lại thay đổi như vậy? Tình cảm phóng
túng nắm trong lòng bàn tay đã dần dần xói mòn bởi thời gian?
Buổi tối đó, Tiếu Tề Tề ngủ thật sâu, có lẽ do cô quá mệt mỏi, có lẽ cũng do cô suy nghĩ quá nhiều hoặc do ngắm nhìn bông hồng cắm trong bình rượu
kia thật lâu mà dần dần suy nghĩ đã bắt đầu tiền vào trong giấc mộng.
Mùa đông nằm trong chăn là điều hạnh phúc nhất, khi Tiếu Tề Tề còn đang
trong mơ bị đánh thức dậy rất là giận dữ, lại là Hạ Tuyên, Tiếu Tề Tề
tức giận lại nằm sà vào ổ chăn, cô quên nói với anh hôm nay được nghỉ.
“Sao giờ này còn chưa rời giường?” Hạ Tuyên nghe tiếng Tiếu Tề Tề rầm rì cười khẽ, hỏi.
“Mãi mới được nghỉ, tất nhiên phải ngủ thôi.” Tiếu Tề Tề gãi mái tóc lộn
xộn, đôi mắt vẫn buồn ngủ mông lung như trước, “Ôi, buồn ngủ quá, lát
sau gọi lại được không?”
“Được, vậy em ngủ đi, em giờ đang ở đâu?”
“Trong chăn.” Tiếu Tề Tề vừa nhắm mắt vừa trả lời.
“Ha ha, anh nhớ rõ em nói bên ngoài công ty em có một góc vườn toàn cây
tùng, cây bách, mùa đông nhìn tang thương, xuân về lại nở đầy chồi biếc. Giờ anh đã nhìn thấy, quả thực rất đẹp.”
“Đúng vậy, mỗi sáng sớm
em đều đi ngang qua đó, bên trong hình như còn có rất nhiều loại hoa,
mùa xuân đến khẳng định sẽ nở rất đẹp.” Tiếu Tề Tề nói theo Hạ Tuyên,
đột nhiên giật mình một cái, mắt mở to “… Anh, anh nói cái gì, trông
thấy?”
“Ha ha, đúng vậy, anh tưởng em đang đi làm cho nên đang
đứng ở trước cửa công ty em chờ đây, vừa rồi hỏi người đi qua mới biết
hôm nay em không đi làm.”
“A!” Tiếu Tề Tề kêu lên một tiếng chói
tai, ngồi dậy, nói lộn xộn “Anh, em, không, không, sao anh lại tới đây?
Mà đợi chút, em qua tìm anh.” Nhảy vội xuống giường, cô không kịp xỏ
dép.
Tiếng nói Hạ Tuyên vừa nhẹ vừa ấm “Được, anh chờ em, không vội, em đừng vội, anh có hai ngày cho em.”
Tiếu Tề Tề không còn biết tâm tình của mình hiện nay là thế nào, buông điện
thoại, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi chạy tới công ty, lo lắng
nhìn đường, xe bus còn chưa thấy? Cắn răng, gọi taxi.
Vừa ngồi vào xe taxi, di động lại vang lên, Tiếu Tề Tề vội nghe điện thoại, “Em lập tức tới rồi, anh đừng…”
“Tiểu Tiếu, nói chuyện với bạn trai hả?” Là chị Trần ở công ty Tiếu Tề Tề,
chị hạ giọng ra vẻ thần bí “Tiểu Tiếu, nên cảm tạ chị đi, cho em nghỉ
vào ngày lễ tình nhân, giờ bạn trai đã tìm tới cửa rồi.” Chị Trần thật
ra không phải nhiều tuổi, ra trường đã bốn năm, đối với Tiếu Tề Tề rất
tốt, Tiếu Tề Tề cũng vui vẻ muốn thân thiết với chị ấy.
Tiếu Tề Tề thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, tiếng nói nhỏ như muỗi: “Chị Trần đừng trêu em, là bạn học.”
“Được rồi được rồi, là bạn học cũng tốt, thật là tuấn tú, đến chị cũng thấy
động lòng, nếu em không cần thì giới thiệu cho chị đi.” Chị Trần cười
một cách xấu xa, Tiếu Tề Tề lại nói thêm vài câu với chị ấy mới buông di động.
Bạn trai? Lễ tình nhân? Tiếu Tề Tề thấy tim mình đập càng ngày càng mạnh.
Tiếu Tề Tề nhảy xuống xe taxi, từ xa đã thấy Hạ Tuyên đang đứng cạnh cửa sắt phía ngoài Công ty, nhìn về phía đường. Ánh mắt anh thật trầm tĩnh, vẻ
mặt vẫn có vẻ u buồn tĩnh mịch giống như trước, chỉ khác là khóe miệng
thỉnh thoảng lại hơi nhếch lên lộ vẻ tươi cười. Anh đứng một cách thoải
mái, hai tay đút vào túi áo khoác gió màu vàng, khăn quàng cổ ca rô màu
xanh lam quấn trễ nải trên cổ, trên sống mũi là đôi kính mắt gọng màu
xanh lam, trông có chút chững chạc lại văn nhã.
Tiếu Tề Tề đi càng ngày càng chậm, cười mà lại thấy gượng gạo, vẻ mặt đau khổ không đủ
biểu đạt tâm trạng của cô lúc này, còn đang ảo não thì Hạ Tuyên quay
đầu, bốn mắt nhìn nhau. Tiếu Tề Tề nhìn khóe miệng Hạ Tuyên từ từ giơ
lên, nụ cười bừng sáng thật nhức mắt, Hạ Tuyên đi tới, giơ tay.
Tiếu Tề Tề ngây ngốc nhìn chàng thanh niên đang mỉm cười nhã nhặn, ngón tay
thon dài vươn ra, tái nhợt nhưng làm cho người ta ấm áp. Cô giơ tay ra,
mười ngón tay giao nắm, thật ấm áp.
Tiếu Tề Tề nhìn khuôn mặt Hạ Tuyên mặt, tựa hồ không thấy đủ “Sao anh lại tới đây?”
Hạ Tuyên kéo tay Tiếu Tề Tề để cô tới gần một chút, nháy mắt một cách
nghịch ngợm “Nếu anh nói chỉ đến để thăm em, em có tin không?”
Tim Tiếu Tề Tề lại đập mạnh, rên rỉ, không được, không nên nói chuyện một
cách mập mờ như vậy? “Lại nói đùa hả, hắc hắc.” Ánh mắt Tiếu Tề Tề tránh đi “Anh đang ở đâu?”
Hạ Tuyên cười nhẹ, “Anh đã bảo nếu tới tìm em, tất nhiên là ở chỗ em rồi.”
Tiếu Tề Tề ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Tuyên, đen thăm thẳm, kiên định “Thật là anh muốn tới để thăm em?”
“Ừ, anh lo cho em nên đến xem sao.” Tiếng nói Hạ Tuyên thật tự nhiên, thoải mái “Không muốn anh tới?”
Tiếu Tề Tề vội vàng lắc đầu, “Không phải, chỉ không thể tin được.” Tiếu Tề Tề vò đầu, quả thật là ngoài ý muốn của cô.
Hạ Tuyên nắm tay Tiếu Tề Tề nhét vào túi anh, ấm áp .”Giờ thì đi đâu?”
Đôi mắt Tiếu Tề Tề chuyển vòng quanh, cười nói: “Em biết gần đây có một công viên trò chơi, chúng ta chơi đi? ”
“Được, hôm nay đều theo lời em.” Hạ Tuyên đứng thẳng người lại “Ngày lễ hôm nay.”
Tiếu Tề Tề thấy khuôn mặt Hạ Tuyên cười một cách ý nhị, lúng túng cúi đầu, “Vâng, ngày lễ.” Ngày lễ tình nhân.
“Chúng ta giờ đi công viên trò chơi, giờ đi như thế nào?” Hạ Tuyên hỏi Tiếu Tề Tề một cách ôn nhu, đôi mắt ấm áp như muốn hòa tan cô.
Tim Tiếu Tề Tề lại đập nhanh mấy nhịp, cô đột nhiên hỏi: “Vì sao anh lại muốn thăm em ngày hôm nay?”
Hạ Tuyên có chút xấu hổ, cười ngượng ngùng, lấy từ đâu ra một bông hoa
hồng màu đỏ đã bị rụng mấy cánh “Nếu anh nói anh muốn tặng em cái này
liệu em có cười anh không?”
Tiếu Tề Tề lần đầu tiên nhìn thẳng vào khuôn mặt thâm tình của Hạ Tuyên, một lúc lâu sau lại quyệt miệng nói: “Em không cần.”
Vẻ mặt Hạ Tuyên buồn bã, Tiếu Tề Tề vội vàng nói thêm “Cảm ơn món quà này
nhưng em thích nó phải tươi hơn cơ, phải có vài giọt sương.”
Sắc
mặt Hạ Tuyên liền bắt đầu kỳ lạ, từ vui vẻ chuyển sang ảm đạm, rồi lại
chuyển sang vui vẻ, trong túi áo khoác, anh dùng sức cấu nhẹ lòng bàn
tay của Tiếu Tề Tề “Nhóc con hư hỏng.” Sau đó rút tay ra, ôm Tiếu Tề Tề
vào trong ngực, Tiếu Tề Tề ngửi thấy hương vị tươi mát đặc trưng trên
người anh, từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ mọi thứ đều đã gieo hạt, chỉ do chúng ta quên tưới nhưng khi chúng ta quay đầu lại, sẽ phát hiện mầm đã nảy ra.
Tiếu Tề Tề dẫn Hạ Tuyên ngồi xe bus, trên xe kín người, đủ loại người chen
chúc một chỗ. Hạ Tuyên một tay bám vào thành xe, một tay ôm Tiếu Tề Tề,
ngăn cách cô với người khác, hai tay Tiếu Tề Tề nắm quần áo Hạ Tuyên,
trong lòng chỉ thấy ấm áp tràn lan.
Tại cửa công viên trò chơi,
chỗ nào cũng đều là từng cặp tình nhân hoặc vào hoặc ra, vẻ mặt ai cũng
vui mừng tràn ngập hạnh phúc. Tự nhiên trước mắt có một vườn hoa, toàn
hoa hồng màu đỏ, do còn hơi sương nên nổi bật lên giữa sắc màu rực rỡ,
màu trắng xen lẫn màu đỏ, trông thật xinh đẹp, kiều diễm lại tràn đầy
nhiệt tình.
“Tề Tề, chờ anh một chút.” Hạ Tuyên vỗ lên tay Tiếu Tề Tề đi về phía vườn hoa.
Tiếu Tề Tề nhìn theo bóng dáng Hạ Tuyên, thon dài, cao ngất, bước chân đi
thật nhanh giống như đang lo lắng cái gì. Tiếu Tề Tề chợt nhớ tới buổi
sáng đầy sương kia, tại nhà ga trong trẻo lạnh lùng, ánh nắng buổi sáng
mỏng manh kéo dài bóng dáng anh, cũng ôn nhu như vậy, dễ làm cho lòng
người rung động.
Hạ Tuyên quay lại, trên tay cầm một đóa hoa hồng to, còn đọng vài giọt sương “Bọn họ nói chín đóa hồng, thiên trường địa cửu*.
Tiếu Tề Tề cố gắng cười, đón nhận đóa hoa “Cám ơn.”
Hạ Tuyên nhìn ánh mắt lẩn trốn của cô, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy, vừa rồi còn rất vui vẻ?”
Tiếu Tề Tề càng cố gắng cười to “Cười anh đồ ngốc ý, em cầm hoa thế này thì chơi làm sao?”
Hạ Tuyên thấy Tiếu Tề Tề nở nụ cười liền thở ra một hơi, nhếch miệng hở ra chiếc răng khểnh “Chúng ta ôm hoa ngồi trên vòng quay, đứng ở trên cao
nhìn bầu trời không phải rất đẹp sao?”
(*): ý nói lâu dài, sánh cùng trời đất
Bạn đang đọc truyện Mười Năm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.