Q.1 - Chương 15: Hiểu Lầm
Hứa Thuần đi rạng sáng ngày hôm sau, Tiếu Tề Tề đi buổi chiều, cô luôn là người đi cuối cùng ở trong phòng.
Ban đêm, Hứa Thuần nằm cùng giường với Tiếu Tề Tề, hai người nằm sát vào
nhau cho ấm, Tiếu Tề Tề vuốt mái tóc vừa đen lại vừa thẳng của Hứa
Thuần, trong lòng luôn tràn ngập áy náy dày vò. Tuy tự nhủ chính mình là thật lòng, thuận theo tự nhiên nhưng vẫn không dám đối mặt với sự tin
cậy và ỷ nại của Hứa Thuần.
“Tề Tề, tớ sợ về nhà.”
“Tôi không biết, đừng sợ. Nếu không, bà đi theo tôi đến thành phố X tìm việc đi, về sau có thể dễ dàng chăm sóc bà.”
“Không, tớ không thích miền Bắc, tớ thích bốn mùa ôn nhuận như xuân của miền
Nam, cho nên tớ không mua vé về nhà mà đi Thâm Quyến.”
“A?” Tiếu Tề Tề kinh ngạc nhìn Hứa Thuần, “Sao không thấy bà nhắc tới?”
Hứa Thuần có vẻ muốn trốn tránh, “Tớ không muốn cho mọi người lo lắng, đặc
biết là Cá hoa vàng luôn coi tớ như một con búp bê làm bằng thủy tinh,
chỉ sợ rơi vỡ.”
Tiếu Tề Tề gãi đầu, suy tính “Đúng rồi, tôi nhớ
rồi, hôm qua nghe nói kỳ nghỉ đông này Lý Dược cũng đi Thâm Quyến, nếu
không để tôi gọi điện thoại cho hắn ta, bảo hắn ta để ý bà, một thân con gái ở đó rất nguy hiểm!”
“Không cần.” Hứa Thuần cự tuyệt rõ rệt “Còn nói tớ, không phải bạn cũng một mình đi thành phố X?”
Tiếu Tề Tề lắc đầu, “Tôi không giống bà, từ nhỏ tôi đã giống như bụi hoa dại mọc nơi hoang dã, gió thổi không ngã, nhảy múa không ngừng. Theo lời mẹ tôi nói, tôi có khi còn đầu thai lầm ấy chứ.”
Hứa Thuần ảm đạm, “Tớ tuy là một đóa hoa thật nhưng đã sớm nở tung tóe.”
Tiếu Tề Tề áy náy, sự đồng tình đổ sầm sập đến như núi, ép chính bản thân cô muốn thờ không nổi “Vợ thân yêu, đừng như vậy, nếu vợ còn tiếp tục coi
nhẹ bản thân chồng sẽ rất đau lòng.”
“Tớ biết, chỉ có bạn là tốt với tớ nhất.” Hứa Thuần áp sát vào cô, ôm lấy thắt lưng Tiếu Tề Tề “Tề Tề, sắp tốt nghiệp rồi.”
“Đúng vậy, tốt nghiệp rồi.” Tiếu Tề Tề cũng kêu ra một tiếng cảm khái.
“Nhưng tớ còn không bỏ được anh ấy, tuy rằng đã hơn một năm, lòng tớ như tro
tàn. Nhưng cứ mỗi đêm vẫn luôn mơ về anh ấy, tớ nên làm gì bây giờ?”
Tiếng nói Hứa Thuần yếu ớt giống như tiếng băng mỏng vỡ vụn, đâm chói
tai làm cho trán Tiếu Tề Tề chảy ra một tầng mồ hôi mịn. “Mọi người đều
nói trước khi tốt nghiệp, nhất định phải điên cuồng một lần, cho nên, Tề Tề, tớ quyết định lại thử một lần nữa.”
Lòng bàn tay Tiếu Tề Tề
bắt đầu ướt nhẹp mồ hôi “… Vậy bà thử một lần xem sao, không hối hận, dù sao vận mệnh nằm trong chính lòng bàn tay mình.” Khi nói lời này, cô
chút nữa cắn vào lưỡi.
“Đúng vậy, không để cho bản thân hối hận.”
Hứa Thuần ngẩng đầu, đôi tròng mắt của cô sáng rỡ trong bóng đêm. “Dù có thế nào, trước khi tốt nghiệp tớ nhất định phải có được anh ấy, Đã bốn
năm, tớ vẫn cảm thấy mình như một cọng cỏ phiêu dạt nơi đáy hồ, không
lúc nào có thể hít thở thông thuận. Tề Tề, bạn nói đúng, vận mệnh nắm ở
trong tay mình, tớ yêu đã bốn năm vì sao không tiếp tục?” Lời nói của
Hứa Thuần tràn đầy cứng rắn “Nói tiếp, Tề Tề, bạn không biết thôi, là do Hạ Tuyên thẹn thùng, anh ấy không muốn đi về phía trước vậy thì tớ sẽ
thay anh ấy hoàn thành bước cuối cùng này!”
Tiếu Tề Tề cảm thấy miệng đắng ngắt “Kỳ thật anh ấy đối với bà rất tốt, đúng không?”
“Đúng vậy, anh ấy luôn ôn nhu chăm sóc tớ, săn sóc đến nỗi mỗi khi cần cái gì trước tiên tớ sẽ nghĩ tới anh ấy, mua thuốc mỗi khi tớ ho, thậm chí
chạy về ký túc xá đổ nước ấm cho tớ, sẽ vì tớ mà đi chậm lại, thất thần
khi thấy tớ cười. Tề Tề, những điều này không phải chứng minh chúng tớ
chỉ cần tiến thêm một bước là được sao? Vì thế, Tề Tề, tớ nhất định phải phải có anh ấy, được tình yêu của anh ấy, được sở hữu anh ấy. Nhất định thế!”
Móng tay thon dài của Hứa Thuần chậm rãi bấm chặt vào da
thịt Tiếu Tề Tề, Tiếu Tề Tề như sa vào hải dương sâu thẳm, quên đau đớn, thật lâu, thật lâu, mãi cho tới hai mắt cô dần dần trĩu lại, chìm vào
giấc ngủ. Hứa Thuần vẫn mở to ánh mắt như trước, nhìn Tiếu Tề Tề ngủ hồn nhiên như một đứa trẻ trong bóng đêm, trên mặt lóe ra một nụ cười kỳ
dị. Cô chậm rãi nghiêng đầu dựa vào lòng Tiếu Tề Tề, thì thào “Tề Tề,
tôi thật sự tin tưởng bà nha!”
Tiếu Tề Tề lúc này đã chìm vào giấc mộng, trong mộng cô đang lang thang tìm kiếm khắp nơi nên đương nhiên
không nghe thấy lời này. Cô chỉ thấy mình đang chạy qua một rừng hoa dại mọc hoang dã, Hạ Tuyên vẫn cười ôn nhu bên cạnh, đột nhiên khuôn mặt
tươi cười bỗng dần dần chuyển sang một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, đôi
mắt đang cười nhưng lại phủ đầy nước mắt, Tiếu Tề Tề vẫn cố gắng nhìn
kỹ, tìm kiếm xem là ai đang khóc, cuối cùng cũng trông rõ là Hứa Thuần,
nước mắt Hứa Thuần trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống tay Tiếu Tề Tề, lạnh lẽo, lòng cô chìm xuống. Vì thế Tiếu Tề Tề ngồi xổm trên cỏ
khóc to, ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Tuyên đang nắm tay Hứa Thuần cười lạnh đi lướt qua. Hương cỏ, hương hoa dại mê ly, không át được bóng dáng hai người đang ôm ấp.
Khi Tiếu Tề Tề tỉnh lại, phía ngoài ban công
vẫn tối đen, bên cạnh không lưu lại chút độ ấm nào của nhiệt độ cơ thể
Hứa Thuần.”Hứa Thuần?” Tiếu Tề Tề nhìn xuống giường dưới, đã thấy chỉ
còn tấm ván giường nằm trơ trọi, không thấy bóng dáng Hứa Thuần. Tiếu Tề Tề kích động nhìn đồng hồ 5: 03. Vé tàu của Hứa Thuần chạy lúc 5: 57.
Tiếu Tề Tề vội bay khỏi giường, mặc quần áo, không buồn rửa mặt chạy vội xuống tầng.
Ký túc xá kỳ nghỉ đông và nghỉ hè có bảo vệ trực
24/24 nên Tiếu Tề Tề dễ dàng ra cửa, chạy vội ra được đến cổng trường đã mất 10 phút.
Rạng sáng, trời còn tối đen, chưa có lấy một tia
sáng, bầu trời trước lúc bình minh bao phủ một màu đen kịt. Tiếu Tề Tề
dậm chân lo lắng, không thấy chiếc xe taxi nào cả, thật đen đủi. Hứa
Thuần lần đầu một mình đi xa, cô ấy sao không gọi mình dậy thế?
Khi Tiếu Tề Tề chạy tới bến tàu thì chỉ còn 10 phút, Cô nhẹ nhàng thở ra,
chạy nhanh vào một cửa hàng nhỏ bên cửa hông nơi sảnh ga, đưa cho chủ
quán 10 đồng tiền rồi chỉ sau 1 phút, cô đã có mặt ở sân ga. Tiếu Tề Tề
đứng dưới ánh đèn mỏng manh, lúc này bình minh đã hửng lên một chút,
không gian bắt đầu có chút ánh sáng mông lung. Tiếu Tề Tề nhìn quanh,
chẳng lẽ Hứa Thuần đã lên tàu?
Hứa Thuần cười ngượng ngùng nhìn
sâu vào ánh mắt Hạ Tuyên, đáy mắt ôn nhu, quyến rũ, mềm mại, làm cho bất cứ ai cũng có thể rung động. Hạ Tuyên lễ phép vẫy tay nói với Hứa Thuần “Hẹn gặp lại.”
Hứa Thuần đột nhiên quay trở lại đứng trước mặt Hạ Tuyên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú ngắm mãi không chán, tựa như
muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào đáy lòng “Hạ Tuyên, anh có thể hôn em một cái được không?”
Hạ Tuyên kinh ngạc, nhíu mi, “Hứa Thuần!”
“Không, lần đầu cũng là lần cuối.” Hứa Thuần rưng rưng quay đầu nhìn về phía
thân hình cao to khác đang đứng nơi cửa lên “Từ nay về sau, chúng ta sẽ
là người lạ, anh hiểu không.”
Hạ Tuyên nâng mâu nhìn người kia, Lý Dược vừa trốn tránh vừa mang theo ánh mắt mong chờ. Hạ Tuyên hơi thở
dài, nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng quyến rũ trước
mắt, quả thực vẻ đẹp dễ làm cho lòng người con trai rung động, chỉ có
điều anh đã gặp vô số ánh mắt như vậy nhưng sự thật trong lòng lại tràn
đầy chán ghét. Chán ghét là sự thật nhưng lại thích chưng diện, làm
nũng. Cuối cùng, anh cũng nở nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái
lên cái trán trơn bóng của cô.
Tiếu Tề Tề trốn ở phía sau cột đá
hình tứ phương, gắt gao che miệng mình, yên lặng nhìn hai người thân mật nơi sân ga phía đối diện. Hứa Thuần cười ngọt ngào sau đó thoát ra khỏi vòng tay Hạ Tuyên, chạy về phía cừa lên. Mái tóc đen dài hơi bay lên
thành một đường cong duyên dáng. Giống như hòn đá sa xuống mặt hồ yên
tĩnh làm gợn lên từng đợt sóng xinh đẹp, nhộn nhạo dưới ánh mặt trời,
đẹp đến nỗi làm cho lòng người tan nát.
Hóa ra là thế, Tiếu Tề Tề
mặt mày ảm đạm. Hứa Thuần nói Hạ Tuyên tốt đẹp, Hạ Tuyên ôn nhu, nói Hạ
Tuyên tình cảm, cô vẫn trốn tránh, không dám nghĩ tới, thậm chí còn cho
rằng Hạ Tuyên đối với cô mới là tốt nhất, đặt biệt nhất. Hóa ra người
sai mới là mình, Tiếu Tề Tề. Hạ Tuyên là một vương tử, vương tử không ai cự tuyệt được tình yêu của nàng công chúa xinh đẹp.
Tiếu Tề Tề đổi vé, buổi sáng liền rời trường.
Lúc ra đi, bầu trời thành phố H thay đổi, từng đám mây âm u bao phủ toàn bộ thành phố, gió không ngừng tàn sát quất xuống mặt đất. Lái xe taxi nói
“Tuyết sắp rơi, trận tuyết đầu mùa.”
Tiếu Tề Tề tò mò mở cửa sổ,
nhìn đám mây đen trên trời, quả nhiên là tuyết sắp rơi. Hạ Tuyên, có lẽ
anh không cần đi về phía Bắc anh cũng có thể thấy thế giới trắng xóa
xinh đẹp này, mà em cũng không cần phải tả lại cho anh, bông tuyết rơi
xuống đầy trời giống như những giọt lệ ấm áp.
Hạ Tuyên đứng ở ban
công, gọi điện thoại thêm lần nữa nhưng vẫn chỉ nghe thấy tiếng chuông
reo một hồi, sau đó là tiếng báo không nghe máy. Nhìn chiếc rèm ca rô in hoa ở phòng đối diện buông kín, Hạ Tuyên thở dài, cô cứ thế mà rời đi
sao?
Bạn đang đọc truyện Mười Năm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.