Q.1 - Chương 23
Trần Viễn Hưng đánh thức Tiếu Tề Tề khi đến tòa KTX cô đang ở, Tiếu Tề Tề
mông lung tỉnh lại, thấy mình đang tựa vào lan can KTX liền xoay người
đi lên, không buồn liếc lấy Trần Viễn Hưng một cái.
“Ơ kìa, sư tỷ, chị còn không nói cho tôi biết tên chị đâu nhé!” Phía sau vang tới
tiếng thở hổn hển của Trần Viễn Hưng “Sao không có chút lễ phép nào thế, tôi cõng chị đi hơn nửa vòng trong trường, một tiếng cám ơn cũng không
có.”
Tiếu Tề Tề đành quay đầu lại, nói một cách miễn cưỡng: “Thứ
nhất, cậu là bên trường K, tôi là trường A, không phải sư tỷ của cậu,
đừng cố dính đến nhau; thứ hai, là cậu đánh tôi trước, cõng tôi trở về
là hợp lý, tại sao còn bắt tôi cảm ơn cậu? Thứ ba, tôi tên là Tiếu Tề
Tề, phòng 402, nếu còn cảm thấy uất ức cứ việc đến tìm tôi báo thù.” Nói xong, hùng dũng oai vệ đi lên tầng, mặc kệ Trần Viễn Hưng đứng nhìn
theo bằng đôi mắt muốn giết người.
Trong phòng không có ai, vừa
rửa mặt xong thì Cá Hoa vàng về phòng, mặt đầy mỏi mệt, thế nhưng vừa
thấy khuôn mặt sưng vù của Tiếu Tề Tề thì vội buông đồ xuống, “Ôi chao,
Tề Tề, làm sao thế?”
Hai mắt Tiếu Tề Tề sưng lên, híp lại thành
một đường nhỏ, trên trán thì vẫn còn đau, nhe răng nói: “Cá hoa vàng,
mau nhìn xem có phải dung nhan của tôi bị hủy không? Vừa rồi bị một tên
đáng chết đá bóng vào.”
Cá hoa vàng cẩn thận kiểm tra mặt Tiếu Tề
Tề, cho đá vào khăn mặt chườm cho cô “Tề Tề, sao thế, ánh mắt của bà
giống như khóc chứ không phải bị đá vào đúng không?”
Tiếu Tề Tề thở hồng hộc , “Đá đau quá nên tôi đương nhiên là khóc rồi.”
“À” Cá hoa vàng vốn vô tư, đương nhiên không hỏi thêm câu nào “Mà Hứa Thuần đâu? Không phải lại hẹn hò với Hạ Tuyên đi?”
Tiếu Tề Tề vừa nghe đến việc hẹn hò với Hạ Tuyên liền cảm thấy trong lòng
khó chịu, nói rầu rĩ: “Tôi không biết. Cá hoa vàng, ngày mai tôi đi
Hoàng Sơn chơi.”
“Đi Hoàng Sơn chơi? Đi với ai?” Cá hoa vàng rửa khăn mặt vào chậu nước “Mặt còn như vậy đi Hoàng Sơn làm cái gì?!”
“Đi một mình, sao mà không được?” Tiếu Tề Tề càng thêm tức giận, vốn tính
đi cùng Hạ Tuyên mà hiện nay lại thành một mình mình đi, xem ra tới đó
giải sầu cũng được.
“Hôm nay bà làm sao mà tức giận như vậy?” Cá
hoa vàng vừa tỏ vẻ khó hiểu vừa nhấc lên bình nước nóng “Hết nước rồi,
tôi đi múc nước, múc xong về chườm tiếp cho bà. Bị người ta đá trúng đã
đen rồi, đừng giận nữa mà mệt mình.” Nói xong, liền xách hai cái bình
không đi xuống tầng. Tiếu Tề Tề ngồi ở ghế, lúc thì nghĩ tới Hạ Tuyên,
lúc thì nghĩ tới Hứa Thuần, vừa hận lại vừa không thể nói ra, cảm thấy
buồn chán nên không buồn đợi nước của Cá hoa vàng mà trèo lên trên
giường, đấm mấy quả vào chú gấu trên giường rồi mơ mơ màng màng đi ngủ.
Cá hoa vàng múc nước xong trở về, từ xa đã thấy Hạ Tuyên trong bộ quần áo
thể thao ướt đẫm mồ hôi đang đi về phía Kí túc xá vội chạy đuổi theo
gọi: “Hạ Tuyên.” Hạ Tuyên thấy Cá hoa vàng lên ngừng lại, tự nhiên đưa
tay ra đón lấy hai bình nước trên tay cô “Để tôi xách giúp cho.”
Cá hoa vàng nhìn khuôn mặt anh còn đang phẫn nộ chỉ đưa cho anh một bình
“Hạ Tuyên, ông có thấy Hứa Thuần không?” Hạ Tuyên lúc này còn đang phiền lòng, chỉ chỉ thản nhiên lắc đầu.
Cá hoa vàng tuy không phải là
người tinh tế nhưng cũng cảm thấy anh mất hứng càng thêm kỳ quái: “Hôm
nay làm sao ấy nhỉ, ai cũng nổi giận đùng đùng.” Hạ Tuyên cơ bản muốn
hỏi chuyện Tiếu Tề Tề nên vội hỏi: “Còn ai nổi giận đùng đùng ?”
“Tề Tề ấy, vừa nãy về thấy hai mắt cô ấy sưng đỏ, trên tràn sưng tím cả
lên, hóa ra vừa rồi bị bóng đá vào, mà nước này là múc về còn chườm mặt
cho cô ấy.” Hạ Tuyên vừa nghe thấy liền nóng nảy, “Cô…cô ấy làm sao
không? Có nặng lắm không? Sao không đi bệnh viện?”
Cá hoa vàng
càng tỏ vẻ ngạc nhiên quan sát Hạ Tuyên, “Hạ Tuyên, có phải ông thay
đổi? sao lại gấp gáp như thế?” Hạ Tuyên từ trước đến này là không kiêu
ngạo, không nóng nảy. Hạ Tuyên cười khổ, vừa rồi anh đi đến sân thể dục
thì thấy Tiếu Tề Tề đang được một thanh niên có thân hình cao lớn cõng
trên lưng, cô đang cúi đầu chôn xuống cổ hắn, trông thật là thân mật nên mới thấy khó chịu trong lòng. Lúc này nghe nói mới hiểu hóa ra là Tiếu
Tề Tề bị thương thì làm sao còn có thể giữ được bình tĩnh? Hạ Tuyên thấy Cá hoa vàng nhìn mình một cách ngạc nhiên chỉ biết cười yếu ớt: “Đi.
Bọn tôi đá bóng thường xuyên bị thương nên hay dùng thuốc đặc dụng, một
lát tôi mang đến cho bạn.” Nói xong đưa bình nước cho Cá hoa vàng rồi
bước nhanh về phía khu nhà mình.
Cá hoa vàng lắc đầu, “Làm sao ấy
nhỉ?” Lại không nghĩ ra, chỉ biết lắc đầu đi lên tầng. Vừa tiến vào thì
thấy Tiếu Tề Tề đã muốn nằm ngủ úp sấp trên giường, gọi mãi cũng không
thấy phản ứng. Cá hoa vàng chỉ đành giặt qua khăn mặt vào nước nóng rồi
chườm lên trán cô, vừa xuống khỏi giường Tiếu Tề Tề thì nghe thấy điện
thoại của Hạ Tuyên, lại vội vàng chạy xuống tầng 1.
Hạ Tuyên vừa
thấy Cá hoa vàng đã hỏi dồn dập: “Cô ấy thế nào? Bạn vừa nói ánh mắt
sưng đỏ lên có phải là đã khóc hay không? Thuốc đây, bạn bôi cho cô ấy
nhé, cô ấy vốn rất lười, nếu không giám sát y rằng không chịu làm, chỉ
lăn ra ngủ như chết.” Cá hoa vàng vừa nhận thuốc, vừa nhìn bộ quần áo
thể thao ướt sũng chứng tỏ anh chưa kịp thay quần áo đã chạy vội vàng
đến đây. “Đã ngủ như chết rồi. Hạ Tuyên, anh sao lại hiểu Tề Tề như thế, còn quan tâm tới cô ấy nữa? Ngay cả việc việc cô tấy khóc hay không
khóc đều nói đúng y.” Hạ Tuyên cười yếu ớt, không trả lời câu hỏi của Cá hoa vàng mà xoay người rời đi. Cá hoa vàng gọi lại “Hạ Tuyên, nếu ông
nói thật với tôi tôi sẽ tiết lộ cho ông một tin.”
Hạ Tuyên nghĩ
điện thoại di động của Tiếu Tề Tề đến giờ cũng chưa mở, lại không yên
lòng trả lời “Bạn muốn biết cái gì cứ hỏi Tề Tề là được.” Hai mắt anh
đầy ý cười nhìn thẳng tắp Cá hoa vàng. Cá hoa vàng bị anh nhìn chăm chú
thấy ngượng ngùng, né tránh nói một cách chột dạ: “Tiếu Tề Tề nói ngài
mai cô ấy sẽ đi Hoàng Sơn một mình, chắc là nói thật, cô nàng này, hơi
tý là chơi trò mất tích.”
“Cám ơn, Cá hoa vàng.” Hạ Tuyên suy nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Nếu ngày mai cô ấy mua vé thì bạn nói cho tôi
biết được không?” Cá hoa vàng nhìn người thanh niên tỏ vẻ ôn nhu như
nước trước mặt mình không biết từ chối kiểu gì liền gật đầu. “Cá hoa
vàng, bạn rất đáng yêu, thảo nào Tề Tề lúc nào cũng thấy khen bạn.” Hạ
Tuyên cười lộ ra hàm răng trắng, khuôn mặt anh tuấn càng thêm hấp dẫn
khiến cho Cá hoa vàng nuốt vội ngụm nước bọt, mỹ nam kế. Đến lúc cô ý
thức được bản thân mình mắc kế của Hạ Tuyên thì đã không thấy bóng dáng
anh đâu. Cá hoa vàng dậm chân, thật ra thì có chuyện gì nhỉ? Hạ Tuyên
không phải là cặp với Hứa Thuần sao? Giờ lại xuất hiện thêm Tiếu Tề Tề?
Cục diện rối rắm này có nên nói cho Hứa Thuần? Cá hoa vàng cuối cùng
cũng không còn ngây thơ như những năm trước, vẫn quyết định suy nghĩ
thêm rồi mới tính.
Tiếu Tề Tề ngủ tới lúc trời tối mịt, say sưa
một giấc dài, đến lúc tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau, nằm úp sấp soi
gương, vệt sưng đỏ trên tràn bôi đầy thuốc tựa hồ cũng đỡ hơn, ánh mắt
thì vẫn sưng đỏ kinh khủng, xem ra ngày hôm qua quả thật khóc ghê quá.
Tiếu Tề Tề rửa sạch mặt, đi từ toilet ra, thấy Cá hoa vàng tỏ vẻ ngạc
nhiên: “Ơ, sao bà không đi ra ngoài?”
Tròng mắt Cá hoa vàng cũng không buồn động, chuyên tâm chơi game “Chờ bà tỉnh lại.”
“Chờ tôi tỉnh làm gì?” Tiếu Tề Tề lấy khăn mặt lau thuốc ở trên trán “Cá hoa vàng, cảm ơn bà nhé, bà bôi thuốc giúp tôi phải không?”
“Không
cần cảm ơn tôi, cảm ơn Hạ Tuyên ý.” Cá hoa vàng trả lời một cách hờn
dỗi, Tiếu Tề Tề cũng nhận thấy quay đầu lại nhìn Cá hoa vàng “Bà chị, ai chọc giận bà vậy?”
Cá hoa vàng tắt trò chơi, quay lại nhìn Tiếu Tề Tề chăm chú, “Tề Tề, tôi có câu không biết nên hỏi bà hay không.”
Tiếu Tề Tề nhìn đôi mắt sáng ngời của Cá hoa vàng, rũ mắt xuống, ngập ngừng hỏi: “Bà… muốn hỏi cái gì?”
“Tối hôm qua Hứa Thuần về nói cô ấy đang cùng Hạ Tuyên yêu nhau.” Cá hoa
vàng vẫn nhìn chằm chằm Tiếu Tề Tề, tay Tiếu Tề Tề run lên, khăn mặt
chút nữa thì rơi xuống, đáy lòng khổ sở, sắc mặt càng trắng, trấn định
lại, cô xoay người ngồi xuống ghế “Ừ, ngày hôm qua cô ấy…cũng nói với
tôi như thế.”
“Thật vậy sao?” Tiếng nói của Cá hoa vàng giống như vang xa từ mãi nơi nào, rót vào tai Tiếu Tề Tề cảm thấy như bị đâm thật đau.
“Tôi không biết.” Tiếu Tề Tề tỏ vẻ oán hận, đứng lên đi vội vào toilet, đóng cửa, dùng khăn mặt che lên mặt, thật vậy không? Cô làm sao biết được,
Hạ Tuyên, Hứa Thuần, Tiếu Tề Tề, mối quan hệ gì đây?
Tiếu Tề Tề
cuối cùng cũng rửa lại mặt, đi ra lại thấy Cá hoa vàng vẫn đang ngạc
nhiên nhìn mình liền cố cười gượng nói: “Chiều này tôi đi Hoàng Sơn, ai hỏi thì đứng nói, ừ, kể cả Hứa Thuần và Lâm Văn cũng đừng nói.”
“Vì sao bà lại muốn đi Hoàng Sơn? Muốn trốn tránh cái gì sao?”
“Cá hoa vàng, đừng hỏi vì sao? Bà không cần coi mình làm đáng cứu rỗi được
không? Quan tâm chuyện của bà là được” Tiếu Tề Tề nhíu mày, soi lại đôi
mắt, kiểu này làm sao mà gặp được người khác, lại cố gắng bôi phấn che
vệt xanh tím trên trán.
“Ba” một lọ thuốc bị Cá hoa vàng đặt mạnh
lên bàn Tiếu Tề Tề “Hạ Tuyên đưa cho bà. Tôi mặc kệ chuyện của các
người, Tề Tề, tôi chỉ muốn nói một câu, chúng ta là chị em ở cùng một
chỗ 4 năm, không phải trước khi tốt nghiệp liền để xảy ra mâu thuẫn, sẽ
làm cho mọi người khổ sở.”
“Cá hoa vàng, bà có ý gì? Tôi nào có
làm cái gì sai?” Chính bản thân Tiếu Tề Tề cũng thấy tiếng nói lạnh lùng của mình nhưng cô đến giờ không thể nào kìm được.
Cá hoa vàng thở dài, “Chỉ biết làm người tốt cũng rất khó, bà và Hứa Thuần đều là kẻ si hết cho nên không cần phải làm cho người nhà tổn thương lẫn nhau. Còn
nữa, Hạ Tuyên đưa thuốc cho bà tôi cũng không nói với Hứa Thuần, bà yên
tâm.”
Tiếu Tề Tề nắm chặt nắm tay, lại buông ra, vung tay lên,
bình thuốc bị ném choang xuống mặt đất, tiếng vỡ kêu vang, một màu hồng
của thuốc bay tung tòe khắp nơi, nắm tay lại rất nhanh buông ra, trở lại ngăn tủ tùy tiện lấy 2 bộ quần áo, nhét vào ba lô, đi giày “Tôi đi
đây.” Không buồn liếc Cá hoa vàng một cái, kéo cửa nghênh ngang mà đi.
Cá hoa vàng dại ra nhìn cửa phòng ký túc xá bởi vì dùng sức quá lớn mà
không ngừng chớp ra chớp vào, cúi đầu nhìn thuốc bay tung tóe trên nền,
lắc đầu cười khổ: “Tôi nói sai cái gì sao? Chỉ muốn nhắc nhở cô ấy một
câu.” Khóe mắt liếc về phía điện thoại, nhớ tới lời dặn của Hạ Tuyên
ngày hôm, con người Tiếu Tề Tề có lúc cực kỳ bình tĩnh nhưng có lúc lại
rất cố chấp, chui đầu vào ngõ cụt, có đôi khi lại ngây thơ đáng yêu. Cá
hoa vàng đi về hướng cửa sổ, nhìn Tiếu Tề Tề vác đôi mắt sưng vù, bước
chân nặng nề dẫm xuống mặt đất, mỗi bước tựa như muốn đạp vào kẻ thù
cuối cùng cũng lo lắng, quay lại phòng gọi điện cho Hạ Tuyên.
Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy bản thân mình lúc này như đang đứng ở trên đỉnh núi
cheo leo, nếu không cẩn thận là có thể ngã xuống. Cô không thể kêu không thể oán, không dám nói thẳng với Cá hoa vàng “Hạ Tuyên là bạn trai
tôi”, không thể giải thích cô không có cướp bạn trai của Hứa Thuần, gây
mâu thuẫn, không dám đi hỏi thẳng Hạ Tuyên thật thật hay giả cho nên chỉ biết giấu uất nghẹn ở trong lòng, phát điên, phẫn nộ, thương tâm, giống như thấy một u cốc xinh đẹp, tịch mịch mà chỉ dám giữ lại thưởng thức
một mình.
Hạ Tuyên vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, từ xa đã thấy
mái tóc ngắn của Tiếu Tề Tề đang nhảy lên nhảy xuống dưới ánh mặt trời,
giống như một tinh linh đang nhảy lên, lưng thẳng, bước chân đi nặng nề. Hạ Tuyên nhìn bóng dáng của cô tự nhiên thấy buồn cười, đang yên đang
lành lại đi giận dỗi với cô ấy làm gì?
Thần kinh Tiếu Tề Tề lúc
này đang xấu đến cực độ cho nên không thấy Hạ Tuyên đang đi theo đuôi
mình, cho dù Hạ Tuyên ở trên xe bus giúp cô chặn lại một đám người chen
lấn cũng không hề hay biết. Chỉ biết miên man suy nghĩ, lầm bà lầm bẩm.
Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, trong lòng chỉ có mục tiêu duy nhất,
chỉ đi du lịch Hoàng Sơn một mình, không bao giờ thèm gặp đôi nam nữ kia nữa. Mặc kệ Hạ Tuyên, Hứa Thuần, cho hai người đi gặp quỷ đi! Mua vé,
đứng lên, soát vé, lên xe, mỗi bước giống như như đi trên may, nhìn
không chớp mắt.
Vứt túi trên giá để đồ, cô oán hận nhìn ra ngoài cửa sổ “Gặp quỷ, hai người chết luôn đi.”
“Không phải là hai người, là chúng ta.” Có người ngồi ở ghế đối diện nhẹ nhàng lên tiếng, ôn nhu như nước, nhẹ tựa như mây.
Tiếu Tề Tề há hốc miệng, quay đầu lại một cách khó khăn, không thể tin được nhìn người ngồi đối diện.
Bạn đang đọc truyện Mười Năm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.