Q.1 - Chương 22
Hạ Tuyên gửi tin nhắn cho Tiếu Tề Tề từ trưa cũng không thấy trả lời, gọi
điện thoại thì tắt máy, gọi điện đến ký túc xá lại thấy Hứa Thuần nghe.
Hạ Tuyên không nói gì, đành tắt điện thoại. Nghĩ lại chuyện hôm nay,
chẳng nhẽ cô ấy hiểu nhầm anh và Hứa Thuần? Sẽ không đen đủi là cô ấy
thấy cái gì đi? Mà nếu thấy cô ấy cũng sẽ tin tưởng anh, không thể ghen
đâu? Hay là vì chuyện khác? Hứa Thuần nói Tề Tề hôm nay có hẹn nhưng mà
hôm nay anh còn chưa gặp cô ấy mà.
Hạ Tuyên cứ thế nằm ở ký túc xá mà miên man suy nghĩ, một lúc sau liền ôm bóng rổ, thay quần áo thể
thao, đi ra chơi bóng một chút cho thoải mái hơn.
Tiếu Tề Tề sau
khi trở về cùng Hứa Thuần liền lấy cớ mình chưa lấy sách vở trên phòng
tự học mà chia tay, một mình đi lang thang trong trường, trong lòng sầu
não, không biết giải quyết như thế nào? Tin nhắn của Hạ Tuyên tới liên
tiếp nhưng cũng chẳng muốn đọc, cuối cùng dứt khoát tắt di động. Đi
loanh quanh cuối cùng lại chạy tới sân thể dục, đứng dưới tán cây hòe cổ thụ đột nhiên lại nhớ tới ngày khai giảng trước kia, cô ngồi trên cây,
ngắm nhìn ánh chiều tà lộ qua tán lá. Hạ Tuyên thì đứng dưới gốc cây,
bóng dáng anh bị ánh tà dương kéo dài ra, khi anh cười, màu vàng ánh vào mắt làm cô cảm thấy thanh thản, nụ cười ôn nhu như nước, nhẹ nhàng,
sạch sẽ. Hóa ra hình ảnh anh trong trí nhớ của cô lại rõ đến thế, chưa
lúc nào từng quên, có lẽ đã sớm chôn sâu nơi đáy lòng cô.
“A!” Trước trán Tiếu Tề Tề nhói một cái, cái gì đó va mạnh vào làm cho Tiếu Tề Tề vội che mặt ngồi xổm xuống.
Có tiếng gió của người chạy tới bên cạnh “Bạn học, không sao chứ?”
Tâm trạng Tiếu Tề Tề đang kém, đứng ngay lên, trợn con mắt còn lại nổi giận đùng đùng với người con trai trước mắt “Ông thử để tôi đập cho ông một
quả như thế rồi tôi xem xem ông có việc gì không?”
Trần Viễn Hưng
thấy Tiếu Tề Tề còn có thể giận giữ liền nhẹ nhàng thở ra, cười ngượng
ngùng: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi. Bạn thật sự không có việc gì phải
không? Nếu không tôi đưa bạn đến phòng y tế xem thế nào?”
“Xem cái đầu ông ấy!” Tiếu Tề Tề phẫn hận ôm cái trán khẳng định đã sưng vù lên
“Không biết phòng y tế đã nghỉ rồi à? Ngu ngốc.” Nói xong tự cảm thấy
mình đen đủi liền xoay người bỏ đi.
Trần Viễn Hưng ôm bóng, lại đi theo cô “Ôi chao, bạn học, thật là không sao chứ, không phải là bọn tôi cố ý đâu.” Tiếu Tề Tề đột nhiên thấy người con trai với dáng người cao
gầy, màu da khỏe khoắn này cực kỳ quen mắt liền quay đầu lại quan sát
thêm lần nữa, trong lòng càng cảm thấy bực mình liền giơ tay ngoắc. Trần Viễn Hưng không hiểu ý cô nên tiến lên phía trước vài bước. Tiếu Tề Tề
chỉ vào quả bóng trong tay cậu ta nói: “Để bóng xuống.” Trần Viễn Hưng
nhìn cô gái có khuôn mặt xinh xắn, mái tóc ngắn nên lộ ra một khối sưng
vù trước trán nên lại càng áy náy, vội vàng nghe lời, đặt bóng xuống,
hỏi lại: “Làm sao thế?”
Tiếu Tề Tề dùng chân giữ quả bóng, chỉ vào chân Trần Viễn Hưng “Cậu đứng yên chỗ đấy, đừng nhúc nhích.” Trần Viễn
Hưng thấy Tiếu Tề Tề tỏ vẻ muốn đá bóng vội ôm lấy đầu “Bà chị, không
phải là muốn tôi đứng đây để chờ bà đá chứ?”
Tiếu Tề Tề vênh mặt lên “Hóa ra cũng không ngu ngốc, cậu đá tôi một quả, giờ tôi đá trả lại một quả, hòa nhau!”
Trần Viễn Hưng ôm đầu lui từ từ về phía sau, Tiếu Tề Tề cáu: “Cậu đừng vội trốn, trốn thế làm sao tôi đá trúng?”
Trần Viễn Hưng lại càng lùi nhanh hơn “Không né để tôi choáng váng à?” Nói
xong liền xoay người sải chân chạy nhanh. Lại nghe thấy một tiếng thét
kinh hãi phía sau nhịn không được liền quay đầu lại, cô gái vừa rôi đã
ngã sấp xuống quả bóng, trông rất chật vật. Trần Viễn Hưng thử đứng yên
quan sát một lúc, thấy Tiếu Tề Tề cũng không muốn đứng dậy thì mới quay
trở lại, lấy tay chọc chọc cô “Này, bạn học nhỏ, không phải muốn ngã sấp xuống để tỏ vẻ kháng nghị tôi chạy trốn chứ?”
Tiếu Tề Tề đen đủi, nhào lên đá bóng, nước mắt không nhịn được liền chảy ra, nhìn không rõ
nên đá bóng không đá lại đá vào tảng đá làm cho bản thân bị ngã sấp
xuống, thật đen đủi mà, người uống nước lạnh còn tắc mà, mãi mới tìm
được một người mình yêu thích thì hắn lại cùng với người con gái khác
không rõ ràng, ra sân thể dục đi dạo thì tự nhiên bị người ta đá bóng
vào đầu, muốn trả thù người ta thì chính mình bị vấp, ngã nằm úp sấp như chó, vừa nghĩ tới nước mắt liền chảy ra như thác lũ, không buồn động
đậy, cứ thế ôm bóng nằm khóc.
Trần Viễn Hưng lúc này mới quan sát
thật kỹ Tiếu Tề Tề, tại sao mình vừa quay người lại cô ấy lại ôm bóng
nằm úp sấp xuống nhỉ? Vài giây sau lại thấy bả vai Tiếu Tề Tề không
ngừng run run, thêm vài giây nữa là tiếng khóc kinh thiên động đia thì
càng hoảng sợ. Cậu đặt mông ngồi xuống, hỏng rồi, mình đá trệch một phát lại đá phải một con sâu khóc rồi.
Sân thể dục phía bên kia vang
đến tiếng thúc giục của bọn bạn đá bóng “Trần đại thiếu, bóng đâu, còn
lề mề cái gì thế, không phải là coi trọng mỹ nhân chứ?” “Sao lại thế,
sao ông lại làm cho người ta khóc?” “Đại thiếu, không phải là người yêu
cũ chứ? Sao lại ôm chặt bóng không trả thế kia?” Đủ loại giọng nói trêu
chọc từ sân thể dục truyền tới, Tiếu Tề Tề nghe bọn họ nói lung tung
khóc lại càng thêm to.
Trần Viễn Hưng mặc kệ tiếng trêu chọc của
bọn bạn trên sân thể dục, thấy Tiếu Tề Tề khóc như vậy không biết làm
cách nào, nước mũi, nước mắt cô chảy xuống hòa thành một đống hỗn độn,
nhìn thật nhem nhuốc “Này, cô đứng lên đi, đừng khóc nữa? Còn khóc người khác lại cho rằng tôi làm gì cô đâu!” Nhìn sắc trời bắt đầu tối, bọn
cậu là người bên trường K sang đây đá bóng, mọi người không cần bóng nữa dần dần bỏ đi, còn làm mặt xấu với cậu, lại còn có cả bạn học cùng lớp
đứng từ xa nhìn lại, chỉ trỏ. Trần Viễn Hưng xoa tay, lần đầu tiên cậu
gặp phải tình huống này “Này, cô không đứng dậy là tôi bế lên đấy?”
Tiếu Tề Tề lúc này vừa thất tình, muốn tức giận, lại ủy khuất, nghĩ nghĩ một lúc thì nhớ nhà liền khóc nghe đau lòng muốn chết, làm sao còn nghe
thấy lời của Trần Viễn Hưng. Trần Viễn Hưng thấy Tiếu Tề Tề vẫn nằm bất
động, không để ý, nằm úp sấp tru lên như sói liền cắn răng, ôm lấy Tiếu
Tề Tề, đặt cô ngồi xuống, đôi mắt Tiếu Tề Tề lúc này đã đỏ bừng, nước
mắt nước mũi hòa làm một, thấy bóng Trần Viễn Hưng ở ngay trước mặt, tay áo đá bóng rộng thùng thình bay bay liền nắm lấy, lau nước mũi.
“Này, này, cái cô này, ghê tởm quá, cái gì thế? Lại lau vào người tôi?” Trần
Viễn Hưng thấy Tiếu Tề Tề lấy tay áo của mình lau sạch nước mắt, nước
mũi vội vàng tránh ra xa. Tiếu Tề Tề lại túm chặt lấy quần đùi cậu, vốn
là quần thể thao nên cạp chun, làm sao chịu được cái kéo như vậy, chớp
mắt đã thấy nửa mông cậu sắp lộ ra đến nơi. Trần Viễn Hưng đành phải oán hận ngồi xổm xuống, kéo lại quần đùi. Tiếu Tề Tề vừa khóc vừa tiếp tục
túm tay áo của Trần Viễn Hưng mà lau, tay kia vẫn túm chặt lấy một ống
quần của cậu. Trần Viễn Hưng chỉ biết giương mắt nhìn, “Này, đồ ác độc,
cố ý hả? Tôi chỉ không cẩn thật đá trúng cô một quả, thế mà khóc như thế này sao?”
“Tôi… tôi khóc…. ” Tiếu Tề Tề lúc này khóc xong thấy
mệt mỏi, tiếng khóc dần dần yếu đi, nghẹn ngào cãi lại “… Ai bảo…cậu
đánh tôi… .”
Trần Viễn Hưng nhắm mắt, không dám nhìn bộ quần áo
thể thao hàng hiệu của mình “Tôi chỉ không cẩn thận đá phải cô, không
phải tôi cố ý.”
“Cậu…cậu cố ý.” Giọng nói của Tiếu Tề Tề cuối cùng cũng mạnh mẽ hơn một chút “Tên thối tha, thối tha, trứng thối, con rùa thối tha… ”
Trần Viễn Hưng trợn mắt nhìn Tiếu Tề Tề, “Trời ạ, cô thật là khác người, đây là từ mà có thể mắng chửi người?”
“Chuyên môn để chửi tên trứng thối đáng chết!” Tiếu Tề Tề hả giận, túm tay áo
khác của Trần Viễn Hưng, lau sạch sẽ nước mắt, nước mũi còn lại “Cậu
đánh tôi, tôi đi mách thầy giáo.”
“Ha ha…” Trần Viễn Hưng cuối cùng không nhịn được, cười rộ lên “Cô nhóc, vẫn học cấp ba hả? Đi mách thầy giáo?!”
“Tôi học tiểu học hay cấp ba thì cậu quản được hả?”
Trần Viễn Hưng chán ghét nhìn bộ quần áo hoàn toàn thay đổi của mình “Chậc
chậc, không kề cà với cô nữa, cô khóc thì cũng khóc xong rồi, lau cũng
lau khô rồi, buông quần tôi ra đi?”
“Hừ!” Tiếu Tề Tề chậm rãi
buông quần Trần Viễn Hưng ra, tay kia vẫn nắm chặt một góc áo sạch sẽ
của cậu, khụt khịt nói “Tôi khóc xong thấy mệt mỏi, không đi nổi.”
“Thì liên quan gì đến tôi?” Trần Viễn Hưng run run một chút, cảm giác điều xấu đến nơi.
“Cậu đánh tôi, tôi giờ cả người không có sức, chẳng nhẽ cậu không cõng tôi
về?” Tiếu Tề Tề trả lời hợp tình hợp lý, trong lòng quả thật rất hận,
hắn ta ở ngoài cõng mỹ nhân, giờ bà đây cũng tìm soái ca cõng, đúng rồi, cả hai không ai thiếu nợ ai.
Mọi người đều nói kẻ đang yêu đều là thần kinh, quả nhiên không sai. Tiếu Tề Tề đã học năm thứ tư đại học,
đáng nhẽ không nên trả thù kiểu trẻ con như thế này, nhưng ai bào cô còn trẻ con lại đang yêu đâu? Yêu quả thật làm cho người ta mất lý trí.
“Trời ạ, cô nói đùa phải không? Vì sao tôi phải cõng cô?” Trần Viễn Hưng tay Tiếu Tề Tề ra, đứng lên, tỏ vẻ bất mãn.
“Cậu đá vào mặt tôi, cậu xem, giờ sưng thành như vậy, lại hại tôi ngã sấp
xuống làm tôi vừa sợ vừa đau lòng, còn khóc lâu như thế, dù sao cũng đều do cậu nên cậu phải phụ trách!” Tiếu Tề Tề tỏ vẻ hung tợn, lại túm quần đùi của Trần Viễn Hưng “Tin hay không, cậu dám chạy tôi liền kéo nó
xuống?”
Trần Viễn Hưng đánh giá nhìn Tiếu Tề Tề đang trắng trợn uy hiếp và tính kế cậu, lại nhìn về phía sân thể dục vẫn còn người chưa
tản ra, hiển nhiên biết cô gái này không phải là loại con gái ngây thư
năm nhất năm hai, khả năng dám nói dám làm rất lớn, buồn bã túm quần
“Thật ra cô có phải là con gái không vậy?”
Tiếu Tề Tề vênh mặt lên “Ngồi xổm xuống!”
Trần Viễn Hưng và Tiếu Tề Tề đọ mắt với nhau một lúc lâu, cuối cùng thất
bại, cúi đầu, ngồi xổm xuống, cắn răng, “Sợ bà rồi! Đúng rồi, bà tên gì? Học khoa nào?”
Tiếu Tề Tề đi nhanh lên lưng Trần Viễn Hưng, cấu
cổ cậu “Nói ít thôi, hỏi kỹ như thế tính trả thù phải không? Ôi chao,
người cậu thối kinh lên được.”
“Tôi vừa đá bóng xong, được không
bà chị.” Trần Viễn Hưng cúi đầu bước nhanh đi qua sân thể dục, không để ý đến mọi ánh mắt quái dị đang nhìn mình “Chê tôi thối, có bà thối ấy.”
Tiếu Tề Tề đi dạo phố lúc trưa, lại khóc lớn một hồi nên thật ra làm sao có
sức mà đi đường? Cô vùi đầu vào lưng cậu, không để ý tới Trần Viễn Hưng
đang hỏi đi hỏi lại mấy lần xem Tiếu Tề Tề đang ở chỗ nào? Tiếu Tề Tề
nghe vài lần mới lười biếng nói tòa nhà số tám.
Trần Viễn Hưng dậm chân, “Bà chị, sao không nói cho tôi biết là bà chị sắp tốt nghiệp đi?”
Tiếu Tề Tề “Ừ” một tiếng, mắt bắt đầu mông lung.
“Trời ạ, sư tỷ, tôi phục chị rồi, già đầu rồi sao còn ngây thơ như vậy? Bảo
một người con trai xa lạ cõng chị trở về, chỉ có chị mới nghĩ ra được.”
Lần này Tiếu Tề Tề ngay cả hừ cũng không thấy, rõ ràng ngủ say như chết.
Trần Viễn Hưng thầm kêu đen đủi, vài lần muốn ném Tiếu Tề Tề vào vệ
đường nhưng lại nghĩ rõ ràng vừa nãy cô khóc thương tâm như thế lại
không đành lòng, có lẽ vị sư tỷ này thật là gặp chuyện buồn đi?
Hạ Tuyên ôm bóng rổ đứng ở dưới gốc cây Mộc Lan phía ngoài sân thể dục,
nhìn theo bóng dáng Trần Viễn Hưng cõng Tiếu Tề Tề dần dần biến mất,
đứng lặng yên như núi, thật lâu sau cũng chưa hề động đậy. Mãi tới lúc
có bạn học lại mời anh chơi bóng thì mới giật mình tỉnh lại.
Hóa
ra là như vậy! Hạ Tuyên chỉ cảm thấy tim như bị đâm mạnh, không biết
phát tiết chỗ nào, chỉ biết liều mạng phát bóng, chạy nhanh, tranh đoạt, bay vọt, ném rổ, đem mọi nghi hoặc, phẫn nộ cùng ghen tỵ, khổ sở phát
tiết vào trong quả bóng.
Bạn đang đọc truyện Mười Năm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.