Chương 41
Sau một cuộc tranh
luận, cuối cùng Hoắc quốc và Đại Lương Quốc đã đạt được một thoả thuận,
Đại Lương Quốc lấy tất cả trân bảo và cắt nhường hai tòa thành trì lớn,
đổi lấy Hoắc quốc lui binh, tạm thời hai nước hòa bình.
Mà Minh Thừa Cảnh vẫn chưa bao giờ xuất hiện, vẫn ở lại ở bên trong trạm dịch, nhưng cũng không phải không có chuyện gì làm, mà là vội vàng liên lạc với thủ hạ trung thành của mình trước đây, dù sao muốn chiến thắng
được Đại Lương Quốc, nếu chỉ dựa vào thế lực Hoắc quốc, nếu muốn đoạt
lấy Đại Lương quốc sợ không chỉ là vấn đề mất quá nhiều nhân lực vật lực tài lực, quan trọng hơn là thời gian, bọn hắn không thể chờ đợi quá
lâu, cho nên nói chỉ có trong ứng ngoài hợp, trong thời gian ngắn nhất
dùng cái giá thấp nhất mới có thể đoạt lấy Đại Lương.
Theo người Hoắc quốc thắng lợi trở về, đám mây đen trên đầu Đại Lương
Quốc mới chậm rãi tản đi, về phần Ngụy Văn Bân vì nước quên thân, đã dần dần bị người quên lãng, thậm chí còn có rất nhiều người oán giận hắn ở
trong tối, nhất định đi đánh giặc, kết quả thì sao, chỉ mỗi bản thân
mình chết thì thôi đi, lại còn mất nhiều thành trì như vậy, cuối cùng
làm hại không thể không cắt đất cầu hòa.
Mỗi ngày của Minh Thừa Húc vẫn trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng, nhưng không có Ngụy Văn Bân chống đỡ sau lưng, rất nhiều đại sự cũng không có người đi lựa chọn, hoạt động của quốc gia đều trở thành hỗn loạn.
Sau khi Hoa Tường Minh trở lại Hoa phủ với vẻ mặt hậm hực: "Hôm nay Đại
Lương càng ngày càng tệ rồi, vốn còn có một Ngụy Văn Bân chống đỡ ở phía sau, bây giờ chỉ còn một mình Hoàng thượng, thật sự là một mớ hỗn loạn
mà."
Hoa Tường Ngọc cũng thở dài: "Hoàng thượng là ngày càng phát ra không
còn hình dáng, nếu không phải bởi vì chỉ còn lại một người là hắn có tư
cách thừa kế ngôi vị hoàng đế, cũng không trở thành như vậy, vốn trước
kia nhìn có vẻ tốt, ai có thể nghĩ tới sau khi lên ngôi sẽ như thế này."
Vẻ mặt Hoa Hòa Khôn ủ dột: "Nếu Đại Lương cứ tiếp tục mãi như vậy, cũng
không cần làm phiền Hoắc quốc, mình trước hết đánh bại tổ tông cơ nghiệp xong cho rồi."
"Phụ thân, nhóm dòng họ không thể ngồi yên không để ý tới." Dáng vẻ Hoa Tường Minh rất đau lòng.
Trên mặt Hoa Hòa Khôn lộ ra sự thất vọng: "Nếu phế hắn, trên lưng Ung
vương vác lên tội danh giết huynh, là tuyệt đối không có khả năng, như
vậy thì chỉ có thể giúp Ấu Chủ* (người chủ nhỏ tuổi) lên ngôi, so tình
hình bây giờ có tốt hơn chỗ nào sao?"
Một bên Hoa Tường Ngọc há miệng, trên mặt lộ ra mấy phần rối rắm, Hoa
Hòa Khôn chú ý tới sự khác thường của hắn: "Lão Nhị có lời gì cứ việc
nói thẳng đi."
Hoa Tường Ngọc suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Nếu như còn có người thích hợp có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế thì sao?"
Mặt Hoa Hòa Khôn biến sắc: "Lời này của con là có ý gì?"
Hoa Tường Ngọc do dự một chút nói: "Đào nhi phái người tới đây truyền
tin nói là trước đó mấy ngày lúc người Hoắc quốc đến, Việt Vương đã từng xuất hiện ở Duệ Vương Phủ lúc nữa đêm."
Sắc mặt Hoa Hòa Khôn và Hoa Tường Minh đại biến.
"Con nói cái gì? Việt Vương? Việt Vương không phải là đã?" Vẻ mặt Hoa Tường Minh không dám tin.
Hoa Hòa Khôn cũng nghĩ đến khá xa, ban đầu lúc Việt Vương chết hắn đã
từng hoài nghi, rõ ràng chính là bị oan uổng, Việt Vương tại sao phải tự sát chứ, hơn nữa cho dù là phạm sai lầm, dù sao cũng là nhi tử của
mình, hơn nữa thân phận của nhi tử vẫn cao quý như vậy, lại chết như
vậy, Hoàng thượng thậm chí ngay cả tra cũng không tra hỏi cũng không hỏi đã chôn người rồi, quan trọng hơn là trong cung Ninh quý phi, thế nhưng ngoại trừ đóng cửa không ra không thăm hỏi chuyện ở ngoài, không có gì
phản ứng quá kích động, này cũng không giống như là mẫu thân biết chuyện mình mất đi một hài tử, thậm chí cũng không có đi cầu cứu Gia Như đích
Đại Trường công chúa.
Bây giờ thì đã hiểu rõ, hoá ra chuyện là như thế này, nếu nói như vậy, lúc ấy Tiên hoàng nhất

Bạn đang đọc truyện Hoa Thị Chiêu Nguyệt được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.