Chương 26: Hoàng Tử Tề Tụ
"Sao giờ này Đào nhi mới đến?" Thành Nhã Tương nhìn thấy nha hoàn dẫn Hoa Mộ Dao đến, đi lên trước khoác ở cánh tay của nàng.
Hoa Mộ Dao cong cong khóe miệng, trêu ghẹo nói: "Đến sớm rồi, chẳng lẽ
giống tỷ chào hỏi khách nhân ở chỗ này sao, muội ứng phó không được."
"Chúng ta mới vừa rồi còn nói về muội đến đâu rồi đấy, đợi tỷ đợi giới thiệu
cho muội mấy người, đều là thân quen của tỷ, chắc chắn muội cũng có thể
hợp với các nàng ấy.”
Hoa Mộ Dao khẽ liễm lông mày, mặc cho Thành Nhã Tương lôi kéo nàng đi đến trong đám người.
"Đó là ai vậy?"
Có người nhìn thấy Thành Nhã Tương kéo một người cười cười nói nói đi tới, mang theo mấy phần nghi ngờ, thật giống như chưa bao giờ gặp qua vị
này.
Người chung quanh vừa nghe, cũng theo tầm mắt của nàng nhìn sang.
"Có thể để cho Tương nhi tự mình đi nghênh tiếp không có nhiều, lại là một
mặt lạ hoắc, còn có thể là ai chứ, sợ là vị Chiêu Nguyệt Huyệt Chủ của
Hoa gia thôi." Có người phân tích nói.
"Xem ra tuổi của vị Chiêu Nguyệt Huyện Chủ này không lớn lắm, chỉ là hiếm thấy phong thái như vậy."
"Năm đó Huệ Dung Quận chúa được xưng mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhị gia Hoa phủ lại là một công tử văn nhã, mặc dù chưa nhìn thấy vị Chiêu Nguyệt
Huyện Chủ này, nhưng chắc chắn đợi một thời gian nữa trò sẽ trò giỏi hơn thầy thôi."
......
Nhóm người xì xào bàn tán ở đó.
"Ta giới thiệu cho mọi người một chút, đây là biểu muội của tiểu cô gia,
Đào nhi." Thành Nhã Tương vui mừng giới thiệu Hoa Mộ Dao cho mọi người
biết.
"Hoá ra là Chiêu Nguyệt
Huyện Chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Một thiếu nữ quần áo màu vàng cam khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia cũng không đạt đến đáy mắt.
"La Lan, ngươi không được bắt nạt Đào nhi mới đến đâu đấy, ta đáp ứng tổ
mẫu phải chăm sóc nàng thật tốt đó." Thành Nhã Tương cố ý làm bộ như
dáng vẻ tức giận.
"Gọi ta Đào nhi là được rồi." Mặc kệ đối phương là có ý gì, nàng đều phải duy trì hữu nghị trên bề mặt, đây chính là
phong thái của hoàng thất.
"Sau khi Tương nhi có biểu muội, thì
ném thủ mạt giao*(khăn tay) chúng ta ra sau đầu rồi nha." Một thiếu nữ
mặc quần áo đỏ nhạt trêu ghẹo nói.
"Mộng Nhiên muội muội của
chúng ta như vậy luôn làm người khác yêu thích, quên ai chứ không thể
quên muội muội nha." Thành Nhã Tương cũng cười nói.
Khách nữ bên này là ngươi đến ta đi, đằng sau tiếng cười nói đều là ngươi tranh ta đoạt.
Mà bầu không khí của nam khách bên này cũng rất quỷ dị, đứng ở giữa là mấy tôn đại phật lớn, người chung quanh cũng không dám thở mạnh một.
"Nếu như Bổn vương nhớ không lầm, bây giờ Tứ đệ nên hối lỗi ở trong cung mà, chẳng lẽ lại len lén chạy ra ngoài nữa hả?" Đoan Vương cười lạnh nhìn
Tứ hoàng tử mấy ngày nay gầy đi rất nhiều.
Sắc mặt Tứ hoàng tử
trầm xuống, trong lòng rất khó chịu, ngắn ngủn mấy ngày, đầu tiên là hắn bị phụ hoàng giáng chức, kế tiếp là mẫu phi bị cấm túc, sau đó chính là Trường Anh bị đưa đến nơi của Đức Phi, ngay cả mẫu phi bị biến làm
Chiêu Nghi, từng chuyện từng chuyện, nếu như không có bàn tay phía sau
màn, hắn tuyệt đối không tin, mà người có bản lãnh lớn như vậy chứ, sợ
là chỉ có mấy vị hoàng huynh này của hắn thôi.
"Nhị Hoàng huynh
sẽ phải lập tức đại hôn, sao còn chạy đến đây, chẳng lẽ hoàng huynh
không hài lòng về Doãn tiểu thư sao?" Tứ hoàng tử không chịu yếu
thế phản kích nói.
Đoan Vương nhíu mày, liếc mắt về phía Duệ
vương: "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, vị trí trắc phi của Bổn vương
vẫn còn trống, còn nữa nói Bổn vương chưa đại hôn, so với Đại hoàng
huynh người bỏ vương phi ở nhà mà nói, thì đã tốt hơn nhiều."
Duệ vương không quan tâm đến lời của hắn, hắn đang đặt tất cả suy nghĩ ở
trên người của Tam hoàng tử Minh Thừa Cảnh, hắn có thể nói là xuất thân
cao nhất trong tất cả hoàng tử, hơn nữa mẫu phi lại rất được sủng ái,
tương lai vinh đăng vị trí kia khả năng lớn nhất, dù hắn biểu hiện không có hứng thú chút nào với vị trí kia, cũng chỉ có thể thu hút sự hoài
nghi sâu hơn mà thôi.
"Bổn vương nghe nói Tam Hoàng đệ cùng Tứ
hoàng đệ cũng đã tới, lo lắng ngộ nhỡ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đặc
biệt đi về phía phụ hoàng xin chỉ thị đến đây, nếu Nhị Hoàng đệ còn có
vấn đề gì, cứ việc đến hỏi phụ hoàng là được."
Đoan Vương hừ lạnh một tiếng, trong mấy người huynh đệ, Lão đại giảo hoạt nhất, cho dù
trong mắt người ngoài hắn đã không có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế,
nhưng vẫn coi hắn như đối thủ lớn nhất, mặc dù trong mắt người ngoài
chính mình cũng thật là không có tư cách đó, nhưng mà với tư cách đều là cho người ngoài nhìn, đến cuối cùng ai thành công, vẫn còn phụ thuộc
vào thực lực.
Các gia thiếu gia tới tham gia Thược Dược yến cũng
hơi có vẻ luống cuống đứng ở một bên, mấy vị này long tử hoàng tôn gây
gổ, đặc biệt lúc củng cố ngôi vua quan trọng này, một câu nói của bọn họ cũng có thể gây ra hậu quả không tưởng tượng.
"Nô tài tham kiến mấy vị hoàng tử Vương Gia, Đại Trường công chúa mời mấy vị qua đó."
Đúng lúc ấy thì một gã sai vặt đã chạy tới truyền lời, hoá ra là Nhị thiếu
gia phủ Thành Quốc Công mắt thấy cục diện có chút không đúng, để tránh
cho chuyện đại nháo, quấy rối cả bữa tiệc, chỉ đành phải phái người
nhanh đi truyền lời với Gia Như đích Đại Trường công chúa, dù sao nơi
này có thế trị được bọn hắn cũng chỉ có vị này rồi.
Mấy người
nhìn nhau cười lạnh, tuy nhiên cũng không dám đi cãi lời Đại Trường công chúa ra lệnh, vung ống tay áo, đi về phía đại sảnh.
Sau khi bốn vị này rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi tình hình
hết sức căng thẳng, thật sự là khiến bọn họ bị sợ đến chân cũng mềm
nhũn.
"Gặp qua hoàng cô tổ mẫu." Ba người cùng nhau hành lễ với
Gia Như đích Đại Trường công chúa, chỉ có Tam hoàng tử nói: "Gặp qua
ngoại tổ mẫu."
Gia Như đích Đại Trường công chúa nhìn bốn hoàng
tử phía dưới, đây là bốn hoàng tử có khả năng thừa kế ngôi vị hoàng đế
nhất, nếu bàn về thân sơ xa gần, dĩ nhiên chắc chắn là Tam hoàng tử,
nhưng nhìn tình hình chung, thế nhưng hắn lại không phải là thí sinh tốt nhất.
Đại Trường công chúa đang nhìn, Thành thị tự nhiên cũng ở đây âm thầm quan sát bên cạnh, dĩ nhiên người hoàng gia rất tốt, bốn vị hoàng tử đều là Nhân Trung Long Phượng, Đại hoàng tử chững chạc, Nhị
hoàng tử tự nhiên, Tam hoàng tử lanh lợi, Tứ hoàng tử khéo léo, nếu là
con cháu nhà người bình thường, đây chính là ứng cử viên tốt nhất để trở thành con rễ, tự nhiên là rất hài lòng, nhưng đáng tiếc, bọn họ thân là người hoàng gia, tình cảm hôn nhân vĩnh viễn thấp hơn quyền thế địa
vị.
"Sao hôm nay đều đến chỗ này rồi hả?" Gia Như đích Đại Trường công chúa hòa ái hỏi.
"Bị phụ hoàng buồn bực trong cung mấy ngày nay, làm cho con rất buồn bực,
hôm nay nể mặt mũi của cô tổ mẫu, phụ hoàng mới đồng ý cho con xuất
cung." Tứ hoàng tử khéo léo trả lời, nói gần nói xa cũng không có oán
giận chút nào bởi vì Hoa Mộ Giao mà Hiền phi cùng Trường Anh công chúa
bị giáng chức.
Trong lòng Gia Như đích Đại Trường công chúa hơi
trầm xuống, xem ra đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đứa nhỏ này đã thay đổi, sợ là bởi vì không che chở được mẫu phi và muội muội còn chân
chính ý thức được tầm quan trọng của quyền thế địa vị nữa.
"Tính
tình Trường Anh đúng là nóng nảy chút, đợi nàng khá hơn một chút, Bổn
cung sẽ nói với hoàng thượng, để cho nàng trở lại chỗ của Hiền Chiêu
Nghi, dù sao vẫn là thân mẫu nữ ở chung một chỗ tốt hơn."
Vẻ mặt Tứ hoàng tử lộ ra rất vui sướng, vội vàng nói: "Đa tạ cô tổ mẫu."
Nhưng phần cảm kích lại làm cho trong lòng Gia Như đích Đại Trường công chúa
hoàn toàn chìm xuống, nàng đợi trong cung bao nhiêu năm, cái gì là thật
cái gì là giả, nàng thấy rõ hơn người khác. Tứ hoàng tử nhìn như cảm
kích, nhưng trên thực tế trong đôi mắt cũng không có một chút gợn sóng,
có vẻ rằng hắn không có cách nào dễ dàng bỏ đi ý nghĩ này, Đại
Lương...... Mặc cho số phận thôi.
"Sẽ phải lập tức đại hôn, vốn
là muốn mượn nơi của cô tổ mẫu nhìn Doãn tiểu thư đến tột cùng hình dạng thế nào, không ngờ cô tổ mẫu lại không mời nàng, xem ra nàng vẫn không
đủ trình độ nhận bái thiếp của cô tổ mẫu rồi." Đoan Vương ở một bên thở
dài thở ngắn nói.
"Hài tử này!" Gia như đích Đại Trường công chúa giận nhìn hắn một: "Từ trước đến giờ thiếp mời Thược Dược yến chỉ gởi
cho tiểu thư và thiếu gia chưa từng đính hôn thôi, Doãn tiểu thư nếu sẽ
phải lập tức thành Đoan Vương phi rồi, dĩ nhiên là sẽ không nhận được
thiếp mời, nếu như con đến đây trước mấy lần, ngược lại có thể thấy
nàng."
"Ai nha nha —— thật là đáng tiếc, thời gian trước đây con
cũng không biết nàng sẽ là vương phi của con." Vẻ mặt Đoan Vương đầy hối tiếc.
Mặc dù trên mặt Gia Như đích Đại Trường công chúa nở nụ
cười, dáng vẻ Đoan đích thị một bộ hiền lành trưởng bối, nhưng trong
lòng lại là lạnh lẽo, ai mà không biết quy củ của Thược Dược yến, rõ
ràng là vương gia có dụng ý khác, nhưng nếu hắn đã nói lý do này, làm
trưởng bối tự nhiên cũng sẽ không nên vạch trần.
"Tại sao Cảnh nhi không nói chuyện, chẳng lẽ là các con ở sau lưng phụ hoàng len lén chạy đến sao?"
"Làm gì có, mẫu phi luôn nói không gặp ngoại tổ mẫu lâu rồi, nghe nói di hồi kinh trước đó mấy ngày, lúc trước trong cung cũng không thể thấy, lần
này lại vừa vặn bái kiến hạ xuống, huống chi tuổi Tam tỷ cũng không nhỏ, mẫu phi để cho con giúp tỷ ấy đến xem mấy người như thế nào."
Thành thị khẽ nhíu nhíu mày, nghĩ tới dù sao đối phương cũng là vãn bối, mình cũng không nên quá hà khắc, khẽ gật đầu: "Còn nhớ rõ lúc di rời khỏi
kinh thành thì Tam hoàng tử vẫn còn ở trong tã lót, không ngờ chỉ chớp
mắt cũng lớn như vậy, Trân Nguyệt cũng mau xuất giá rồi, qua mấy năm nữa Tứ hoàng tử cũng phải đại hôn, đến lúc đó tỷ tỷ càng muốn vội vàng sắp
xếp, không biết khuê tú nhà ai mới có thể vào mắt tỷ ấy đây."
Phía dưới mấy người ai mà không nhân tinh, nghe xong lời này lập tức cảm
thấy, vị Hoa phu nhân Huệ Dung Quận chúa sợ là vô ý thân càng thêm thân, hình như rất không thích Ninh quý phi thân sinh của Tam hoàng tử cho
lắm.
Cứ như vậy, cũng rất dễ dàng loại bỏ hết một, cơ hội bọn họ
có thể thắng được có khả năng từ một phần tư thăng lên đến một phần ba,
chuyến này quả nhiên là không có uổng phí, thu hoạch phong phú nha.
Vẻ mặt Gia như đích Đại Trường công chúa hơi có bất mãn nhìn Thành thị
một, Thành thị vì nữ nhi mình, nhưng mà cái gì cũng không sợ, dám chỉa
vào não da nghênh đón, Đại Trường công chúa không khỏi thở dài, xem ra
tính tình hai nữ nhi này của nàng đều dễ chịu, trên thực tế là ai cũng
bướng bỉnh, cũng được, theo các nàng đi đi, dù sao cũng là thân tỷ muội, dù làm ầm ĩ thế nào, cũng không đến mức chặt đứt phần quan hệ này.
Cho dù người ta nghĩ như thế nào, vẻ mặt Tam hoàng tử vẫn không thay đổi,
sợ không phải không có nghe hiểu lời ngầm của Thành thị, mà là đối với
Chiêu Nguyệt Huyện Chủ truyền đi ly kỳ, thật sự là không có ý nghĩa.
"Phụ hoàng biết ba vị hoàng đệ tới đây, e sợ cho bọn họ đã quấy rầy cô tổ
mẫu, cố ý để cho con tới chăm sóc một chút." Duệ vương nhàn nhạt mở
miệng.
0
Gia Như đích Đại Trường
công chúa thấy mấy người này, có lẽ cũng biết ý nghĩ của mỗi người, cả
người có vẻ có chút mệt mỏi: "Được rồi, đã đến rồi, thì đều đi ra ngoài
vui đùa một chút đi, nhưng mà, ở trong phủ nà của ta cũng đừng nghĩ tới
lấy thế đè người, nhất là khách nữ bên kia, ngàn vạn đừng đụng phải."
"Vâng"
Bạn đang đọc truyện Hoa Thị Chiêu Nguyệt được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.