Chương 21: Ánh Mắt Cay Độc
Đại gia Lý gia này ân cần như vậy, Chiêu Dương lại không có sắc mặt tốt, cúi người vái chào hắn, cũng không nói gì đã đi. Triệu Mạnh
Ngôn liếc nhìn nam nhân ái thiếp diệt thê, trong bụng khinh thường,
nhướng mày, cũng rời đi.
Nhưng Đại gia Lý gia cũng
không cảm thấy trên mặt có gì, cho dù mỹ nhân nghiêm mặt, đó cũng là một bức họa. Nhìn ấn đường nàng nhíu lại, không phải là người trên những
bức họa mang nỗi buồn ai oán xinh đẹp sao?
Hắn tâm huyết dâng trào, lần đầu tiên đi tới hậu viện đã lâu chưa hề đặt chân đến, tìm tới thê tử kết tóc.
Hắn là nam nhân duy nhất của Dương Thục Lam, Dương Thục Lam đối với hắn vừa yêu vừa hận, nhưng nữ nhân đều thích kiếm cớ, cho nên mấy năm nay hắn
bạc tình bạc nghĩa tất cả đều giận lây sang trên người Trầm di nương,
một lòng cảm thấy nếu như không có nữ nhân kia, trượng phu cùng hài tử
của nàng vẫn còn. Lúc này hắn bỗng nhiên sắc mặt tốt tới chỗ nàng, còn
tới hỏi han ân cần một hồi, nàng thật là thụ sủng nhược kinh.
“Mấy ngày nay cửa hàng bận rộn, đã lạnh nhạt với nàng.” Đại gia Lý gia đỡ
nàng ngồi xuống, giống như lơ đãng hỏi câu, “Đúng rồi, ta gặp biểu muội
nương gia ở cửa chính, thế nào, người nhà các nàng từ Hoài Bắc trở về
chưa?”
Dương Thục Lam cũng không phải là kẻ ngu, biết hắn thân thiết với mình như thế tất nhiên đã biết chuyện này có chút
quan hệ với biểu muội, liền hàm hồ nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, biểu muội chỉ nói đây là ý trong cung, hiện giờ nàng là người trong cung.”
Đại gia Lý gia càng thấy dáng vẻ nàng, càng cảm thấy có hứng thú, mặc dù cô nương trong kinh thành không bằng mỹ nhân Giang Nam giọng mềm mắt quyến rũ, nhưng có khác một phần tiên khí thanh lệ mà thoát tục, chỉ một ánh
mắt cũng khiến người ta cảm thấy tươi đẹp.
Hắn cười, thử hỏi câu thăm dò: “Vậy, biểu muội kia của chúng ta, đã hứa hôn hay chưa?”
Cũng là vợ chồng nhiều năm, một ánh mắt một câu nói của hắn, Dương Thục Lam
cơ hồ là lập tức giương mắt nhìn hắn, đã phát hiện tâm tư của hắn. bupbe.cau.nangTrong lòng nàng giận dữ, trong mắt của hắn hoàn toàn không có thê tử là nàng, hôm nay thật vất vả tới chỗ này ngồi một lát, lại thêm thái độ ôn hòa,
chỉ bởi vì hắn động tâm tư đối với Chiêu Dương.
Nàng
sâu kín nhìn hắn, hai mắt chứa lệ: “Chàng hiếm khi tới tiểu viện của ta
một lần, cũng không phải là quan tâm ta, mà là một cô nương chỉ gặp qua
một lần.”
Đại gia Lý gia ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi,
nhưng trong lòng thật là ngột ngạt, cô nương trong thanh lâu đã nhìn
nhiều, nhưng hắn rất ít khi nhìn thấy một người lại có thể khiến hắn
thần hồn điên đảo giống như Chiêu Dương. Hay bởi vì Chiêu Dương là muội
tử phu nhân, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt, thật là tốt biết bao?
Thái độ si mê dâng trào, hắn kìm lại tính tình cười làm lành nói: “Lam
nương, nàng là chính thê của ta, sao ta lại không quan tâm đến nàng sao? Thật sự là ta cũng nhớ đến Lục gia các người bây giờ xuống dốc rồi,
ngày trước biểu muội cùng nàng tình cảm tốt, chúng ta đều là người một
nhà, cũng nên giúp đỡ nhau, nàng nói có đúng hay không?”
Trong lòng Dương Thục Lam như được bôi dầu, lại không muốn tranh cãi cùng hắn, chỉ hỏi: “Vậy chàng có tính toán gì không?”
Thấy nàng thức thời như vậy, Đại gia Lý gia đưa tay tới ôm nàng, nhẹ giọng
nói ở bên tai nàng: “Ta thấy, tỷ muội hai ngươi cùng làm nga hoàng nữ
anh, vì Lý gia hòa thuận sinh con trai, nàng thấy thế nào?”
Dương Thục Lam thật là hận, hận đến nghiến răng. Hắn đối với nàng cho dù là
có một chút tình cảm, cũng không nên ở trước mặt nàng chủ ý chọn biểu
muội. Nhưng…
Tâm nàng vừa động, nhưng nàng càng hận
Trầm di nương trang điểm lộng lẫy hơn, hại hài nhi nàng, đoạt phu nàng,
bây giờ Lý gia lớn như thế, đều là Trầm di nương làm chủ. Nếu có một cơ
hội đặt ở trước mắt, có thể giúp nàng giẫm đạp Trầm di nương ở dưới
chân, từ đó xé rách vẻ mặt dương dương đắc ý đó, cho dù nàng giảm thọ
mười năm cũng cam tâm tình nguyện.
Dương Thục Lam nói cho cùng đã từng có tuổi thơ tình nghĩa đối với biểu muội này, nhưng
mười năm chịu khổ không thể so với khi tình cảm khắc cốt ghi tâm ấy sao? Nàng nghĩ, nếu như biểu muội có thể tới Lý gia, đây cũng coi như là một cơ hội tốt. Hiện giờ Lục gia không còn, nàng có thể cho biểu muội một
mái nhà cùng nửa đời sau vinh hoa phú quý, điều này vẫn có thể xem là
một chuyện tốt.
Trong lòng có tính toán trước, nàng
nuốt máu vào trong, kiên cường nhìn trượng phu: “Ta sẽ viết thư đưa cho
biểu muội, bảo muội ấy mấy ngày nữa lại đến. ….. ta dốc hết sức giúp
chàng hoàn thành nguyện vọng của mình.”
Đại gia Lý
gia vui mừng khôn xiết, mặt cũng cười đến càn rỡ, đưa tay ôm nàng lại
thêm một cái hôn: “Thân thể Trầm di nương có nhiều bất tiện, hôm nay ta
về sớm, hôm nay sẽ ở lại phòng nàng. Vâng lời ta!”
Trái tim Dương Thục Lam không muốn, tình cảm đối với biểu muội vẫn còn,
nhưng bị trượng phu quấy rầy như thế, trái tim giống như đã chết cũng
chợt sống lại. Nàng cũng là một nữ nhân, cũng từng cả ngày lẫn đêm mong
đợi trượng phu sủng ái, ban đầu nàng gả tới đây, cũng đã từng có nhiều
thời gian ân ái cùng với người đàn ông giống như bây giờ, mặc dù hắn đối với nàng cũng không phải là toàn tâm toàn ý, nhưng cũng che chở thật
tốt.
Biểu muội đã là chuyện quá khứ, mà bây giờ nàng
đang ở Lý gia, càng vì trước mắt mà tính toán nhiều hơn. Áo quần dần dần được cởi, nàng rất lâu rồi chưa được nam nhân đụng chạm vuốt ve an ủi,
dày vò nàng khiến nàng thở dốc, cả người mềm nhũn, nàng vừa la hét, vừa
mù quáng giữ lại.
Nếu như có thể, nàng thật hy vọng
có thể một lần nữa đem trái tim trượng phu trở về, cho người giẫm bẹp
tiện nhân đáng chết kia. Hôm nay, cơ hội rốt cuộc đã tới.
Tới Lý gia một chuyến, Chiêu Dương gặp xong lại nghĩ đến rất nhiều, những
thứ phiền não kia đè trĩu ở trong lòng, nhưng lại làm cho nàng quên mục
đích ban đầu chuyến này cùng Triệu Mạnh Ngôn, quẳng chuyện vòng tay mẫu
thân cho lên chín tầng mây.
Triệu Mạnh Ngôn gặp đại
phu ở y quán ven đường, bốc chút thuốc. Đại phu kia vừa thay hắn hốt
thuốc, vừa liếc nhìn Chiêu Dương, còn tưởng rằng hai vị này là một đôi
chứ, liền khách khí dặn dò Chiêu Dương: “Phu nhân, tướng công ngài bị
phong hàn, tuy rằng không phải là chứng bệnh nguy hiểm tính mạng, nhưng
cũng không thể khinh thường. Thuốc này mang về, phải uống đúng giờ, sắc
thuốc cũng chú ý”.
Chiêu Dương liên tiếp xua tay: “Không không không, ta không phải là phu nhân của huynh ấy.”
Nàng có phần cuống quýt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn trướng đến đỏ bừng,
con ngươi đen như mực mở thật to, lại có mấy phần giống như mèo con bị
hoảng sợ. Triệu Mạnh Ngôn cười ha ha, lúc rời khỏi y quán thì giơ gói
thuốc lên, mắt có ý xấu mà tiến tới nói: “Phu nhân, chuyện sắc thuốc cho vi phu đành giao phó cho nàng rồi.”
Chiêu Dương trừng hắn một cái, cũng không tiện tranh cãi với hắn, dứt khoát quay đầu bước đi, thầm mắng một tiếng vô lại.
Nàng còn có chút phiền muộn, nói đến tướng công nương tử, cũng nhớ tới biểu
tỷ. Một người tốt như vậy, làm sao hết lần này tới lần khác gặp loại
người thối nát như Đại gia Lý gia chứ? Nàng suy nghĩ, mấy ngày nữa còn
phải mặt dày đòi một nhân tình nữa với Hoàng đế, dù sao Hoàng đế phải ra ngoài làm việc, nàng ở lại Trần gia cũng không có việc gì làm, không
bằng đi giúp đỡ biểu tỷ, khuyên bảo nàng nhiều hơn, trông thấy nàng gầy
đến bộ dạng đó, nhất định là sầu lo thành tật mới làm cho thân thể hao
gầy như vậy.
Nghĩ như thế, hai người cuối cùng đều mang tâm sự trong lòng mà trở về Trần gia.
Giờ ngọ Hoàng đế chưa trở về, chắc là dùng cơm ở bên ngoài, Chiêu Dương
cũng vui vẻ nhẹ nhõm, cùng người làm dùng cơm ở hậu viện. Trần gia thanh liêm, ngay cả đồ ăn chủ tử cũng không thịnh soạn, huống hồ là người
làm? Chiêu Dương nhìn những món rau xanh kia, cũng không có khẩu vị, lại thêm có chuyện trong lòng, dùng qua loa xong liền trở về nhà.
Buổi chiều mặt trời lên cao, mặc dù còn là ngày xuân, nhưng vẫn chói chang,
oi bức. Chiêu Dương ngủ gật đến giờ ngọ, sau khi đứng lên mơ mơ màng
màng, nghĩ đến đi múc nước lau mặt.
Đại trạch sau giờ ngọ yên tĩnh, chắc là Trần gia đại nhân cùng Hoàng đế đều đi ra ngoài,
chủ tử không có ở đây, tôi tớ trong phủ cũng nhân cơ hội thoải mái ung
dung, cũng tự mình nghỉ ngơi. Chiêu Dương xuyên qua hành lang, đến bên
giếng múc nước, nào biết khi cách Tây Viện thì chợt nhìn thấy phía sau
núi giả như có một cái bóng màu vàng thoáng qua.
Nàng dừng một chút, đúng là Trần gia nuôi một con mèo màu vàng, tính trẻ con nổi lên, đi lên phía trước định trêu đùa một phen. Nào biết đến gần
chút, nàng chợt nghe giọng nói khác.
“Tỷ phu tốt,
ngươi, ngươi đừng như vậy, Tuệ Nhi khó chịu lắm..” Thanh âm kia khẽ thở
gấp, mềm nhũn dịu dàng, hẳn là Nhị cô nương Trần Hoài Tuệ trong phủ đang nói chuyện!
Chiêu Dương cả kinh, ngay sau đó nghe
được âm thanh đại nữ tế của Trần Minh Khôn – Lục Nghi Nam: “Tuệ Nhi
ngoan, ngươi nhịn một chút, giúp tỷ phu thư thái? Hiện tại trong bụng
ngươi có một sinh mệnh, tỷ phu không dám làm loạn, nhưng ngươi yêu tỷ
phu, giúp ta bỏ nó đi.”
Chiêu Dương nghe rõ ràng cuộc đối thoại này, ông trời ơi, không phải Nhị cô nương Trần gia còn chưa
xuất giá sao? Sao trong bụng lại có hài tử?
Trần nhị
cô nương vẫn còn đang vô lực nói: “Tỷ phu, nói đến cốt nhục trong bụng
ta, ngươi cần phải giúp ta nghĩ ra biện pháp. Hiện giờ đứa nhỏ này cũng
hơn một tháng, cha ta nhất định sẽ không đồng ý ta cùng với tỷ tỷ cùng
bồi ở bên cạnh ngươi, là ngươi nói Hoàng thượng tới, lại bảo ta đi cầu
xin đại ca ta làm chủ, khiến cho ta đến bên cạnh Hoàng thượng hầu hạ,
tốt nhất có thể trở về kinh thành làm một chủ tử. Nhưng đến giờ Hoàng
thượng vẫn không liếc mắt nhìn ta, ta phải làm sao bây giờ. Nếu cái bụng này càng lúc càng lớn, cha ta nhất định sẽ đánh chết ta, đối với ngươi
cũng không hay.”
Lục Nghi Nam trấn an nàng: “Ngươi
ngoan ngoãn, không cần lo lắng, tỷ phu tự có biện pháp. Tuy nói ngươi đi kinh thành, rời xa Gia Hưng cách chúng ta vạn dặm, nhưng chỉ cần ngươi
làm chủ tử trong cung, nhạc phụ sớm muộn cũng sẽ bị triệu hồi vào kinh.
Đến lúc đó Trần gia chúng ta thăng quan phát tài, tiền đồ vô hạn, tỷ
phu, tỷ phu tự sẽ tìm cách gặp lại ngươi.”
Lời này
chỉ có thể lừa gạt đứa trẻ ba tuổi, hễ có đầu óc đều sẽ cảm thấy buồn
cười. Nếu như Trần Hoài Tuệ thật sự vào cung làm chủ tử, thử hỏi Lục
Nghi Nam này là dám ăn gan hùm tim gấu, dám ra tay với phi tần hậu cung
sao?
Chiêu Dương nghe không nổi nữa, sợ bị liên lụy
vào những chuyện rách nát bên trong, vội vàng xoay người rời đi. Nào
biết cách đó không xa Tiểu Xuân Tử vừa vặn đi tới, vừa thấy nàng liền
lớn giọng nói: “Ơ, tỷ tỷ đi đâu đấy? Hôm nay không phải đi thăm biểu tỷ
ngài sao? Sao sớm như vậy đã trở lại rồi!”
Người sau
núi giả cả kinh, tiếng mặc xiêm áo chạm nhau huyên náo. Lục Nghi Nam
trấn an Trần Nhị cô nương, để cho nàng chớ có lên tiếng, một mình đi ra
khỏi núi giả, cố giả bộ trấn định nói: “Sao Chiêu Dương cô nương cũng ở
nơi này ngắm hoa?”
Tiểu Xuân Tử đứng ở đằng kia, thầm nghĩ sao Chiêu Dương lại ở cùng một chỗ với Lục Nghi Nam. Trong lòng
Chiêu Dương cũng hốt hoảng, quay đầu lại như không có việc gì cười cười
với Lục Nghi Nam: “Ta nhìn thấy có mèo con ở chỗ này, liền đuổi theo tới đây, nào biết mới vừa đuổi tới đây đã nhìn thấy Tiểu Xuân Tử. Sao Lục
công tử cũng ở đây? Ta lại không nhận ra ngài ở sau núi giả kia.”
Lục Nghi Nam yên lặng nhìn nàng, trong lòng rất gấp, ngoài mặt lại bất động thanh sắc. Hắn không tin trùng hợp như vậy, nàng cách núi giả rất gần,
không thể nào không nghe được bọn họ nói chuyện.
Hắn
còn muốn nói thêm, lại thấy nha đầu kia cũng như chạy trốn, trong bụng
lại có tính toán. Hắn làm lớn bụng Trần Hoài Tuệ, vốn là trong lòng biết rõ nhạc phụ sẽ không bỏ qua cho mình, thời gian này gấp rút tìm một oan đại đầu, nào ngờ đúng lúc Hoàng đế tới. Trần Hoài Tuệ tướng mạo mỹ
miều, Hoàng đế trẻ tuổi, lại cùng ở trong phủ, đây thật là thuận tiện
trời cho. Hắn còn không tin Hoàng đế là Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi trong
lòng mà vẫn không loạn được, huống chi trong lịch sử những Hoàng đế kia
cải trang ra ngoài, không người nào không tìm được tri kỷ ở Giang Nam?
Hắn tính toán đánh đổi, còn thuyết phục đại gia Trần gia – Trần Hoài Hiền.
Trần Hoài Hiền hiển nhiên không biết Nhị muội bị Lục Nghi Nam làm lớn
bụng, nhưng Lục Nghi Nam phân tích đạo lý rõ ràng, Trần Hoài Hiền đọc
sách không tinh, tài ăn nói cũng không tiện, nhưng nếu như Nhị cô nương
Trần gia vào trong cung làm chủ tử, bất kể như thế nào Hoàng đế cũng nể
mặt Nhị cô nương mà che chở Trần gia. Trần Minh Khôn tuổi tác đã cao,
chừng mấy năm nữa về hưu, bóng râm kia dĩ nhiên là sẽ rơi vào trên người Trần Hoài Hiền.
Trần Hoài Hiền vừa nghe đã động
lòng, thầm nghĩ cho tới bây giờ phụ thân đều nói hắn là một người không
có tiền đồ, lúc này có cơ hội, hắn còn có ngày thăng chức rất nhanh đây.
Nào ngờ nửa đường tuôn ra một Trình Giảo Kim, hắn nghĩ hôm nay nhạc phụ
cùng Hoàng đế đều không có ở trong phủ, nhân cơ hội hẹn gặp Trần Hoài
Tuệ ở phía sau núi giả, kết quả lại bị Chiêu Dương nhìn thấy.
Nữ tử này đúng là người bên cạnh Hoàng đế, nếu như để Hoàng đế biết tính
toán của bọn họ, đừng nói hắn và Trần Hoài Tuệ, chỉ sợ ngay cả Trần Minh Khôn cũng phải chịu liên lụy, từ trên xuống dưới Trần gia đều không
gánh vác nổi.
Nha đầu này không thể thả mặc cho bất kể chuyện gì!
Bạn đang đọc truyện Tấn Công Ngự Tiền được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.