Chương 9: Xuống Phía Nam
Hoàng đế bệnh nặng đã ba ngày, tin đồn cung loan truyền khắp cung, nói đến ngay cả quỷ thần cũng không biết xông ra từ chỗ nào.
Bên ngoài lạnh lẽo cực độ, bên trong nhà Lưu Vân và Chiêu Dương kề bên ngủ ở một chỗ, giọng nói ép xuống nhỏ: “Hôm nay ta nghe người ta nói, bệnh của Hoàng thượng có chút quái đản.”
Chiêu Dương ngẩn ra: “Có cái gì quái đản?”
Lưu Vân nói tin đồn nghe được cho nàng nghe: “Người bên ngoài đều nói
Hoàng thượng chẳng qua là đi Thái miếu một chuyến, bỗng nhiên bệnh không dậy nổi, đoán chừng lão tiên đế không hài lòng đối với chuyện Hoàng
thượng làm những năm này, cho nên mới làm phép thuật ở dưới đó.”
Nàng dừng một chút, ngạc nhiên nói: “Hoàng thượng làm chuyện gì chọc hắn mất hứng? Mười năm nay Hoàng thượng chăm lo việc nước, chuyên cần với chính sự đất nước, tiên đế làm cho cục diện rối như cào cào đều là sau khi
Hoàng thượng lên ngôi dọn dẹp từng việc, lão nhân gia còn có không hài
lòng gì nữa?”
“Ngươi còn có chỗ không biết, mặc dù
tiên đế làm Hoàng đế có hơi kém, nhưng thắng ở nhân đức.” Lưu Vân áp
sát nàng, kề tai nói nhỏ, “Ngươi biết khi tiên đế còn sống coi trọng
nhất ai không? Định Quốc công đó, ban đầu Định Quốc công thay tiên đế
lập được công lao hiển hách, mọi chuyện tiên đế đều nghe ý kiến của hắn. Nhưng tiên đế mới vừa đi không bao lâu, Định Quốc công cũng đi theo,
Hoàng thượng lại có thể lưu đày cả phủ Định Quốc công, một phủ đệ đời
quyền thần trước đây dễ dàng đổi chủ. Ngươi nói xem, tiên đế có thể
không tức sao?”
Lưu Vân nói xong chờ phản ứng của
Chiêu Dương, nhưng Chiêu Dương thật lâu cũng không lên tiếng, nàng đẩy
Chiêu Dương một cái: “Tại sao ngươi không nói chuyện vậy?”
Chiêu Dương giống như thất thần đến tê liệt, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nói: “Nhưng Định Quốc công… là gian thần, làm nhiều việc xấu
như vậy, dù Hoàng thượng đầu óc tỉnh táo hơn, cũng sẽ không dễ dàng tha
thứ.”
Huống chi hắn là minh quân.
Chiêu Dương suy nghĩ mãi không ra, Hoàng đế thoạt nhìn thân thể khỏe mạnh,
không có chút khác thường, vì sao cáo bệnh, lại vì sao mà để mặc cho
lời đồn nhảm loan truyền khắp nơi?
Ngày tiếp theo
nàng vẫn theo lời dặn dò của Hoàng đế, làm một hộp đựng thức ăn ăn
vặt mang đến Dưỡng Tâm điện. Nào biết khi Đức An dẫn nàng vào điện,
trong điện không chỉ có mình Hoàng đế, còn có một cô nương dung mạo mỹ
lệ ngồi ở trong đó.
Chiêu Dương chưa từng thấy Trưởng Công chúa Lan Xuân, nhưng nhìn tuổi tác, trang phục cùng dung mạo
của nàng có năm sáu phần giống Hoàng đế, trong cung trừ nàng ra cũng
không tìm ra người thứ hai, cho nên cung cung kính kính thỉnh an: “Nô tỳ Chiêu Dương tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Trưởng Công chúa.”
Lan Xuân tò mò nhìn nàng: “Ngươi là người bên cạnh nhị ca à? Sao ta chưa từng thấy ngươi?”
Hoàng đế vẫy tay, để Chiêu Dương đem hộp đựng thức ăn đến, nghiêng đầu về
phía Lan Xuân giải thích: “Không phải là người bên cạnh ta, là người của Tư Thiện phòng.”
Chiêu Dương rất ân cần mở nắp hộp
đựng thức ăn thay Hoàng đế, Lan Xuân đến gần nhìn, giọng nói đầy kinh ngạc: “Ồ, đây không phải là đồ hôm đó Triệu Thị lang…” Nàng bỗng
nhiên tỉnh ngộ, trợn to hai mắt nhìn Chiêu Dương, “Ngươi làm những đồ
này sao?”
Chiêu Dương sửng sốt, không hiểu gì chỉ gật đầu.
Nào biết Xuân Lan bỗng dưng cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn Hoàng đế: “Nhị
ca, hóa ra nàng là ân nhân cứu mạng của người! Nếu không phải túi kia
của nàng..”
“Lan Xuân.” Hoàng đế cắt đứt lời nàng
đúng lúc, sắc mặt không được tự nhiên, “Tay ngươi còn chưa khỏe hẳn,
không nên ở bên ngoài quá lâu, nên trở về trong cung nghỉ ngơi cho
tốt.”
Chiêu Dương nghe rõ lời Lan Xuân nói, mở to mắt hỏi: “Trưởng Công chúa, lời ngài vừa mới nói… Là có ý gì?”
Lan Xuân nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, lại nhìn ánh mắt nghiêm nghị của ca
ca nhà mình, xì một tiếng bật cười: “Không có gì, không có gì, không
có gì, vừa rồi ta thuận miệng nói như vậy thôi, ngươi không cần để ở
trong lòng.”
Nàng quay về phía Hoàng đế lắc đầu một
cái, mặt mày hớn hở bước đi, trước khi đi vẫn không quên bốc một vốc
lớn đồ ăn vặt trong hộp.
Chiêu Dương giương mắt nhìn
nàng nghênh ngang rời đi, lại quay đầu nhìn Hoàng đế, nàng rất muốn biết hàm ý của câu ân nhân cứu mạng kia là gì, nhưng nhìn dáng vẻ của
Hoàng đế đoán rằng sẽ không nói cho nàng biết.
Đức
An vẫn kiên trì muốn nàng ăn thử đồ ăn đựng trong hộp trước, sau đó
Hoàng đế mới có thể ăn. Ngay cả ăn bánh ngọt nàng cũng không yên lòng,
không ngừng suy nghĩ tới lời Trưởng Công chúa Lan Xuân vừa nói lúc nãy.
Cuối cùng Hoàng đế nhìn nàng lần thứ ba đưa tay ra lấy hai khối bánh hỷ
long phượng còn sót lại, rốt cuộc vẫn nhịn không được kéo tay nàng: “Chỉ còn dư hai khối thôi.”
Giọng nói không quá tốt. Phút chốc Chiêu Dương hồi phục lại tinh thần, ngượng ngùng tạ lỗi: “Nô tỳ
không có mắt, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Lần này
Hoàng đế không ăn được yên, trong lòng điển thiện này nghĩ gì đều khắc
rất rõ ràng ở trên mặt, còn mở to mắt nhìn hắn, ngay cả bánh hỉ kia hắn
cũng không cảm nhận được mùi vị, cuối cùng vội vã đóng nắp hộp thức ăn
lại, phất tay một cái, để cho nàng lui xuống.
Lúc sập tối, Phương Hoài tới, ở trong điện Dưỡng Tâm mất thời gian vài nén nhang.
Chuyện ám sát có tiến triển, Thái giám phụ trách thờ cúng hương khói ở Thái
miếu, ngày thường không thể rời Thái miếu, càng không có cách nào truyền tin tức ra bên ngoài. Phương Hoài đem đầu mối tập trung vào những
người hắn tiếp xúc mấy tháng qua, đúng như dự đoán là phát hiện ra
manh mối. Cung nữ tâm phúc của Thân mẫu Công chúa Dịch Nhu – Thư tần
nhiều lần thừa dịp ban đêm đến Thái miếu, có một lần bị cung nữ quen
biết bắt gặp, nàng xưng biểu ca cùng họ với mình làm người hầu ở
Thái miếu, không thể rời vị trí, nàng đi đưa thư nhà.
Cung nữ này một mặt chắp nối cùng Thái giám trong Thái miếu, một mặt ở bên
ngoài cung lần lượt chuyển ‘thư nhà’ ra ngoài cung, có lệnh bài Thư
tần, người của Nội Vụ phủ cũng không tiện ngăn cản.
Phương Hoài còn tra ra mấy ngày nay Thư tần liên tiếp phái người đến Thái Y
viện hỏi thăm bệnh tình của Hoàng đế, gần đây lo giữ mình, nàng là
người nhát gan an tĩnh mà lần này lại quan tâm tới an nguy của Hoàng đế
hơn so với bất kỳ ai trong Hậu cung.
Hoàng đế đứng ở trong đại điện, hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào quần áo phong phanh của
hắn từ cửa sổ phía Tây, tay áo lay động như có gió thổi bay. Hắn đứng khuất bóng, vẻ mặt có chút mơ hồ, tay phải vô ý thức vuốt ve nghiên mực Đoan Khê trên Long án, cuối cùng chậm rãi di chuyển đưa lên lại nới
lỏng tay ra.
Phương Hoài nói: “Chỉ cần Hoàng thượng ra lệnh, thần lập tức dẫn người đến Tương Vân điện điều tra nhân chứng
vật chứng có liên quan tới chuyện này, mang cung nữ kia đi.”
“Không cần, việc đã đến nước này, còn tra khảo làm gì nữa?” Hoàng đế cười
gằn hai tiếng: “Ta một lòng mong đợi Thư tần chớ có dính dáng tới,
chỉ tiếc không như mong muốn. Thư Khánh Nguyên ở trong ngục đã khai
nhận tội lỗi, ta vẫn giữ hắn chưa xử trí, còn muốn đợi đến sau dịp sinh thần mới có tính toán, kết quả nàng báo đáp trẫm như vậy đó.”
Thư Khánh Nguyên là phụ thân của Thư tần, giữ chức Tiết độ sứ Giang Nam,
phụ trách vụ liên quan đến muối vùng Giang Nam. Quốc khố một năm nhập
bảy tám phần muối từ đây, nhưng Giang Nam tràn lan muối lậu, có ảnh
hưởng không nhỏ tới quốc khố, Hoàng đế một lòng muốn trị vụ muối lậu
đang lan tràn trong nếp sống người dân, nhưng qua nhiều năm phái vô số
quan viên đi Giang Nam, cũng đã tra ra không ít loạn tử, nhưng hiệu quả
quá nhỏ.
Ba tháng trước, quan viên lớn nhỏ vùng Giang Nam chung bút viết một lá thư tố Thư Khánh Nguyên, lúc này Hoàng đế
mới biết hóa ra Thư Khánh Nguyên chính là kẻ chủ mưu vụ muối Giang Nam! Hắn tham ô hối lộ, bao che phú thương làm muối lậu, dân chúng địa
phương không có muốn ăn, tiếng oán than của dân chúng vang lên khắp
nơi, dân chúng lầm than.
Hắn giam Thư Khánh Nguyên
vào đại lao, toàn bộ Thư gia được trọng binh canh giữ, chờ đợi xử lý, không nghĩ tới Thư tần bị kích động, vậy mà lại trở thành nội ứng ám
sát hắn. Chuyện ám sát hắn, trong lòng Hoàng đế biết rõ thủ phạm thật sự phía sau màn là ai, nhưng nếu trong cung không có nội ứng, tay của
người kia cũng không vươn dài được như vậy.
Hắn sớm
có lòng nghi ngờ, nhưng còn đang chờ, dù sao Thư tần cũng là thân mẫu
của Công chúa Dịch Nhu, hắn không hy vọng nữ nhi của mình còn nhỏ tuổi đã mất thân mẫu, chỉ tiếc Thư tần đã khiến cho hắn thất vọng.
Hoàng đế đứng thật lâu trong ánh sáng mờ ảo rồi mới đi một mạch đến cửa đại
điện, đẩy cánh cửa Dưỡng Tâm điện đã khép lại mấy ngày nay ra. Trong
điện mờ tối phút chốc bị ánh sáng ngoài trời xua tan, hắn hơi dừng lại, nhẹ giọng nói với Phương Hoài phía bên kia: “Trẫm sẽ không đến chỗ Thư tần, ngày mai trẫm sẽ ra thánh chỉ để cho nàng đi Nguyên Sơn tự cầu
phúc, lần này đi đường xá xa xôi, thân thể Thư tần không tốt, cũng không cần trở lại.”
Đây là cách giữ thể diện tốt nhất.
Dịch Nhu là Công chúa, không thể có một thân mẫu ám sát Hoàng đế, nếu
không sau này sẽ không còn thể diện ở trong cung.
Hoàng đế dừng một chút, lại nói: “Thư Khánh Nguyên vơ vét vô số của cải ở
Giang Nam, một cái chức Tiết độ sứ Giang Nam nho nhỏ sao có nhiều bạc
như vậy? bbÀ, gần đây Bắc Quận vương bắt đầu xây dựng quan hệ với Giang Nam muốn tiếp quản việc muối, chỉ sợ bọn họ đã sớm có liên lạc với nhaucn. Tứ đệ của trẫm cũng không phải là người
an phận thủ thường, ban đầu tranh đoạt giang sơn này đến đầu rơi máu
chảy cùng trẫm, hiện nay đã qua mười năm, hắn còn chưa hết hi vọng.”
Phương Hoài nói: “Thần cho là trước mắt Bắc Quận vương còn chưa đủ gây uy
hiếp, chẳng qua là, những năm gần đây Thư Khánh Nguyên khống chế gắt gao đối với vụ muối Giang Nam, sợ rằng từ nay về sau muối Giang Nam có
thời gian dài không ai cai quản, đây mới là việc cấp bách.”
Hoàng đế gật đầu, cuối cùng cũng bước ra khỏi ngưỡng cửa thật cao, nhìn hào
quang cuối cùng cuối chân trời: “Trẫm đợi ở Dưỡng Tâm điện này đã lâu
quá rồi, đây là thời điểm đi ra ngoài hoạt động gân cốt. Mùng ba tháng
sau là ngày giỗ Thái phó, nhiều năm qua trẫm vẫn không thể tự mình đi
thăm hắn, có lẽ trẫm là học trò quá bạc tình. Phương Hoài, ngươi thống báo một câu cho Nội Vụ phủ, chuẩn bị một chút, trẫm muốn đi Giang Nam
một chuyến.”
Tháng ba khói hoa cũng kém sắc, sắp tới tháng tư rồi, Hoàng đế chợt có ý nghĩ muốn đến Giang Nam.
Cơn bệnh nặng này của hắn tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, trong chớp mắt
ra khỏi Dưỡng Tâm điện đã sanh long hoạt hổ, cũng không có gì đáng ngại nữa.
Thư tần đột nhiên phụng chỉ đi đến Nguyên Sơn
tự cầu phúc, bên Hoàng đế lại muốn đi Giang Nam vi hành, trong cung tất bật chuẩn bị. Mỗi người trong Nội Vụ phủ đều bận đến sứt đầu mẻ trán, Tư thiện phòng cũng bận rộn luôn tay, dù sao Hoàng đế vi hành, nếu
không có mấy đầu bếp tín nhiệm đi theo, vạn nhất Hoàng đế ăn không quen
đồ ăn ở bên ngoài thì phải làm sao?
Chiêu Dương cũng
không phải lo lắng, loại chuyện này tự có nhóm cô cô đứng đầu đi làm,
nàng là điển thiện nho nhỏ liệu có thể bị chọn trúng? À, trừ phi là mộ
phẩn tổ tiên nhà nàng phù hộ.
Chưa hiểu được thế nào
mà vừa hết ba ngày, Càn Thanh cung chợt truyền chỉ đến Tư thiện phòng,
Hoàng đế có lệnh, mệnh điển thiện Tư thiện phòng – Chiêu Dương đi theo
tới Giang Nam.
Từ trên xuống dưới Thượng thực cục
có vô số nữ quan, vây quanh cửa Tư thiện phòng nghẹn họng nhìn một
điển thiện nho nhỏ, rốt cuộc có bao nhiêu vinh hạnh mới khiến Hoàng đế
tự mình phái người tới Tư thiện phòng, chỉ đích danh tên họ muốn nàng đi theo hộ giá? Ánh mắt mọi người thiên biến vạn hóa, cực kỳ phức tạp.
Chiêu Dương hận không thể đào được một cái động để chui xuống.
Nàng có thể nói gì đây? Thè lưỡi cười cười, nói Hoàng đế không thích ăn ngọt chỉ thích ăn mặn, ăn món ăn vặt nàng làm nên nghiện sao? Nếu nói như
vậy, sợ rằng thứ nhất là Hoàng đế kéo nàng ra ngoài dùng trượng đánh
chết! Thể diện Thiên tử cũng không thể để tổn hại đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện Tấn Công Ngự Tiền được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.