Chương 22: Tặng Vòng Ngọc
Chiêu Dương vội vàng đi phòng bếp, lau mặt rồi bắt đầu làm
việc. Nàng đâu biết tùy tiện đi lại cũng có thể nhìn thấy Lục Nghi Nam
kia cùng Trần gia Nhị cô nương, còn bị người trong cuộc phát hiện ra. Kỳ lạ, cũng không phải nàng làm sai, ngược lại trong lòng nàng bỗng nhảy
thịch thịch chứ?
Mặc dù trên tay nàng không nhàn rỗi, nhưng trong lòng có chuyện nên đầu óc cũng xoay chuyển không ngừng.
Đôi nam nữ kia thật sự là to gan, vụng trộm không nói, còn muốn đổ đứa bé
kia cho Hoàng đế, coi Hoàng đế là oan đại đầu sao? Chớ nói Hoàng đế
không trọng nữ sắc, hai ngày này hắn làm như không thấy Trần nhị cô
nương, gian kế của bọn họ hiển nhiên khó có thể được như ý. Chẳng lẽ bọn họ dám ăn gan hùm tim báo, còn muốn làm tới?
Từ nhỏ
nàng ở Tư thiện phòng, cũng chưa từng thấy qua phi tần trong hậu cung
đấu đá nhau như thế nào, nên hiển nhiên cũng không biết trên đời này
chuyện nam nữ cũng không phải đều là ngươi tình ta nguyện, có đôi khi
một ít thuốc, một lò hương cũng có thể giúp trợ hứng, để cho tâm trí
người ta mê mẩn.
Chập tối, Hoàng đế cùng Trần Minh
Khôn trở về, Tiểu Xuân Tử tự mình đến phòng bếp thỉnh Chiêu Dương đi
phục vụ Hoàng đế dùng bữa. Hôm nay Hoàng đế ở bên ngoài một ngày, cũng
mệt mỏi, không dùng bữa ở sảnh khách cùng người Trần gia, một mình trở
về phòng ăn chút gì đó.
Chiêu Dương biết Hoàng đế
khẩu vị thiên ngọt nên không ăn quen đồ Giang Nam, vì thế làm mấy món ăn với cơm, đặt trong bàn gỗ đưa đi.
Trên đường, Tiểu
Xuân Tử bắt đầu nói những chuyện lý thú mới nghe được từ Đức An cho
Chiêu Dương. Nói là hôm nay Hoàng đế đi tiệm sách, lúc đang xem sách in ở Giang Nam, chợt nghe bên ngoài đường phố tranh cãi ầm ĩ, nên đi ra cửa
nhìn. Trên đường có một đại nhân mặc quan phục, đang lệnh mấy hạ nhân
trói một thiếu nữa tuổi xuân lại, bảo là muốn đưa đến quan phủ. Nghe kỹ
càng mới biết, thì ra là cô nương kia làm việc vặt trong quan rượu cách
vách, bởi vì vô ý đổ rượu, ướt giày vị đại nhân này, bị đại nhân hùng
hùng hổ hổ muốn trói đưa đến nha môn hỏi tội.
Hoàng
đế nhướng mày, đi theo Trần Hoài Hiền nhìn thấy, vội vàng ra mặt ở trước mọi người, vừa lên tiếng hỏi đầu đuôi sự tình, vừa trách cứ đại nhân
kia ỷ thế hiếp người.
Lúc đầu cũng không coi đại nhân kia vào đâu, chỉ là một chủ bộ nho nhỏ, quản việc cung ứng lương thực ở Gia Hưng. Nhắc tới làm quan ỷ thế hiếp người cũng không phải là chuyện
gì ly kỳ, nhưng chủ này số xui xẻo dựa vào ỷ thế hiếp người lại bị chim
vân tước nhìn thấy.
Trần Hoài Hiền ỷ có phụ thân cùng Hoàng đế ở phía sau làm chỗ dựa, lớn mặt trách cứ chủ bộ kia một hồi,
còn thuận tay cứu cô nương kia.
Chưởng quầy rượu kia
cũng có mắt nhìn người, biết là quan nên không dám chọc vào, tạp dịch
này không thể lưu, nếu không chính là gieo tại họa, ngày khác chủ kia
chạy tới tính sổ, lập tức đuổi nàng ra ngoài.
Cô
nương kia quỳ trên mặt đất, quỳ gối không dậy nổi, vừa dập đầu nói phụ
mẫu trong nhà mình đều mất, lưu vong đến Gia Hưng làm tạp dịch, vừa nói
vừa mong đợi Trần Hoài Hiền cứu mạng nàng, đừng để nàng tiếp tục lưu
lạc, cho nàng một việc làm, không cần biết là việc nặng nhọc gì nàng
cũng chịu làm.
Nàng còn nói nàng đền ơn trả nghĩa, làm trâu làm ngựa, kiếp sau nhất định báo đáp ân tình của Trần Hoài Hiền.
Cô nương trẻ tuổi cũng có mấy phần thùy mị, huống chi ngày thường nàng
cũng không tệ, mặc dù quần áo mộc mạc, nhưng khuyết điểm không che lấp
được ưu điểm. Trần Hoài Hiền quay đầu lại nhìn phụ thân, nhìn Hoàng đế,
tốt bụng đưa nàng về trong phủ. Thích làm việc thiện thôi, biểu hiện
không tồi ở trước mặt Hoàng đế.
Chiêu Dương ngửi được mùi thơm, trong nháy mắt bưng khay đến trước phòng Hoàng đế. Đức An
cũng ở trong phòng phục vụ, vừa giúp Hoàng đế đổi thân y phục, quay đầu
lại nhìn thấy Chiêu Dương, vội vàng ngoắc ngoắc tay: “Đến đây, nhanh
lên, chủ tử mới vừa rồi còn nói đói bụng cùng chúng ta đấy.”
Đặt khay gỗ lên bàn, mở nắp chén, ôi, trong nháy mắt trong phòng lan tỏa
hương thơm. Hoàng đế chăm chú nhìn vào, cảm thấy vui vẻ.
Món canh trứng gà bình thường, trên canh trứng gà vàng óng là món thịt ướp, hương chua xông vào mũi. Từng chiếc từng chiếc bánh cao lương hấp được
đặt lần lượt, trong mâm có một núi nhỏ đậu đũa xào thịt viên. Một chén
cháo thịt gà nấm hương, mùi nấm hương hòa cùng thịt gà, khói nóng hổi
bốc lên, nhìn thế nào đều thấy ngon miệng.
Hắn muốn
ăn lắm rồi, khóe môi cũng cong lên. Chiêu Dương thay hắn sắp bát đũa,
hầu hạ hắn dùng bữa, thấy mặt mũi hắn giãn ra, trong lòng cũng có chút
đắc chí.
Quả nhiên nàng là đầu bếp giỏi trời sinh,
nhìn nàng phục vụ Hoàng đế rất vui vẻ. Hoàng đế cũng hết sức thỏa mãn,
chút thức ăn có thể dụ dỗ hắn mặt mày hớn hở.
Đức An
đúng là có ánh mắt kinh người, vì thế, vội vàng ở bên góp một phần công
sức nhỏ: “Chiêu Dương cô nương không hổ là người được chủ tử gia bổ
nhiệm đi theo xuôi nam, nhìn xem, lúc này mới có ít thời gian, đã tìm
được đúng khẩu vị của chủ tử gia. Tiểu nhân đã lâu không thấy chủ tử gia ăn ngon miệng thế này, trong lòng thật sự là vui vẻ.”
Hoàng đế cũng thật vui vẻ, được ngon miệng rồi, tâm tình cũng tốt lên. Hắn
ngẩng đầu nhìn Chiêu Dương, chú ý tới nàng mặc váy dài thêu hoa hạnh,
mặt mũi dịu dàng gật đầu: “Cô nương gia nên biết cách ăn mặc, xuất cung
không có nhiều quy củ, không cần gò bò mặc như trong cung, mặc thoải mái là được.”
Đức An đang ở một bên cười trộm, chợt nghe Hoàng đế nghiêng đầu về phía hắn phân phó: “Ngươi đi cầm một bộ vòng
ngọc bạch, đầu năm Vân Nam vương đưa tới, thưởng cho Chiêu Dương.”
Chiêu Dương kinh sợ, không rõ nội tình quỳ xuống: “Tiểu nhân tạ ơn Hoàng
thượng ân điển, nhưng đây là đồ vật quý, kính xin Hoàng thượng chớ để
phí của trời! bbcnThưởng cho tiểu nhân, tiểu nhân có phúc
cầm cũng không có phúc mang. Cả ngày Tiểu nhân ở trong phòng bếp hun
khói lửa, nào dám đem trân bảo chủ tử ban cho cầm đi làm hỏng?”
Nàng còn có chút lo lắng có phải Hoàng đế thông qua tài nấu nướng giỏi của
nàng thấy được vẻ đẹp bên trong của nàng hay không, không cẩn thận muốn
chiếm hữu nàng, vậy cũng thật là để cho người ta bất an.
Nào biết Hoàng đế bảo nàng đứng lên, chỉ nói: “Hôm đó ngươi ở trên chợ vì
thay trẫm mua cây dương mai mà đem vòng ngọc mẫu thân ngươi để lại tặng
cho người ta. Mấy ngày nay trẫm bận rộn, cũng không có rảnh rang quan
tâm, hôm nay lại nhớ ra. Ngươi cũng không cần sợ đồ trẫm cho bị ngươi
làm sứt mẻ, dù sao vật là đồ chết, người là sống, ngươi cầm lấy vòng
tay, mặc dù không phải thứ mẫu thân ngươi để lại, dầu gì cũng là một
tưởng niệm.
Đức An lĩnh mệnh, vội vàng chạy vào trong sương phòng lục lọi mang rương nhỏ đến, tìm được vòng bạch ngọc đặt ở
trong hộp gỗ, mang trở lại, cười híp mắt nhét vào trong tay Chiêu Dương.
“Chủ tử lòng dạ Bồ Tát, thương hại ngươi ngay cả di vật mẫu thân qua đời
cũng bị mất, cho nên đặc biệt ban thưởng cho ngươi. Ai, nhanh nhanh tạ
ơn, nếu như ngươi lại từ chối nữa thì đã phụ lòng của chủ tử đấy.”
Hộp gỗ đen này chỉ nhìn thấy cũng quý giá, Chiêu Dương không rõ vòng bạch
ngọc Vân Nam Vương tiến cống quý giá nhường nào, nhưng nghe cũng cảm
thấy giá trị liên thành. Nàng nhận lấy cái hộp, chỉ cảm thấy trong tay
nặng như nghìn quân, Hoàng đế đúng là vô cùng tốt.
Đều nói từ trước đến nay Đế vương gia bạc tình bạc nghĩa, nhưng vị trước
mặt này không phải như thế. Nàng đang cầm cái hộp, vành mắt đều đỏ, mắt
đỏ ửng nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế cảm thấy có chút không được tự nhiên, trong cung đồ vật hiếm lạ hơn cũng nhiều, hắn cũng không quan tâm đồ vật này lắm. Có điều mấy ngày nay nàng làm gì cũng hợp khẩu vị hắn, người cũng khéo léo, hắn tùy tiện nhìn lên lại nhìn thấy lúc
nàng thay hắn bới cơm cổ tay kia trống rỗng như một loại ngọc tinh tế,
nhớ lại chuyện vài ngày trước đó, tùy ý ban thưởng vòng tay cho nàng.
Nào biết nàng lại có thể cảm động đến rơi nước mắt, bộ dạng như muốn
khóc.
Hắn húp cháo, ăn vài thứ mới chuyển tới món đậu đũa, thịt viên, bánh cao lương hấp, cũng không biết nên nói gì mới
phải. Nha đầu này, thật là chuyện bé xé ra to.
Nhưng
đã bao nhiêu năm, hắn thường thấy những sắc mặt a dua nịnh hót, trong
cung mỗi người được ban thưởng đều dập đầu tạ ơn hắn, duy có một người
trước mặt này nét mặt ánh mắt cũng thật sự là tỏ lòng biết ơn. Nàng chân thật không giống như là những người bên cạnh hắn, mỗi một chút tâm tình cũng phản chiếu chân thực rõ ràng ở trong đôi mắt to sáng ngời, ngược
lại làm hắn có chút không biết làm thế nào.
Đang ăn,
bên ngoài chợt có người cầu kiến. Đức An đi ra ngoài xem, trở lại nói là cô nương hôm nay Trần Hoài Hiền cứu ở đầu đường, nghe nói vị đứng sau
lưng Trần Hoài Hiền chính là đương kim thiên tử, nàng sống chết muốn tới tạ ơn.
Đức An không vui nói: “Cô nương này cũng thật là buồn cười, một dân nữ như nàng nói gặp là có thể gặp Hoàng thượng?
Đại gia Trần gia còn đi theo nàng cùng tới, cũng không biết ngăn cản,
ngược lại dung túng nàng làm càn. Chủ tử, nếu không thì, tiểu nhân đi ra ngoài bảo nàng trở về?”
Hoàng đế gật đầu: “Đã nói cứu nàng là Đại gia Trần gia, không quan hệ với trẫm, muốn tạ ơn cũng không cần tạ ơn trẫm.”
Đức An đi ra ngoài truyền đạt ý tứ của Hoàng đế, Hoàng đế vừa ngẩng đầu đã
nhìn thấy vẻ mặt nàng muốn nói lại thôi, nói: “Muốn nói cái gì thì cứ
nói, mặt mũi này của ngươi không giấu được chuyện, ngược lại nghẹn để
cho người nhìn thấy khó chịu.”
Chiêu Dương đang cầm
cái hộp ngượng ngùng cười: “Tiểu nhân tò mò cô nương này lá gan thật to, nếu đổi lại là ta, vậy ta đúng là mượn một trăm lá gan cũng không dám
chạy tới cầu kiến Hoàng thượng đâu.”
Hoàng đế cười
một tiếng, trong ánh mắt có thâm ý khác. Nếu như lúc trước còn chưa xác
định, trước mắt thấy nàng kia tới trước mặt hắn cầu xin, vậy thật sự là
chuyện rõ ràng.
“Sợ rằng chính là nữ tử to gan. Người kia vừa nhìn thì thấy không phải là người dễ đối phó, một thân quan
phục thật bắt mắt, lúc nàng ta bưng trà đưa nước canh không cẩn thận,
ngược lại còn làm đổ lên giầy, chỉ tiếc gặp phải kẻ háo sắc, không biết
thương hương tiếc ngọc, ngược lại muốn đánh.”
Lúc này biết hắn là Hoàng đế, cũng biết rõ ràng Trần Hoài Hiền ra mặt cứu nàng, còn muốn đến trước mặt hắn tạ ơn. Hắn không hề ra mặt nói nửa câu, cũng không bảo người cứu nàng ta, nàng ta chạy tới tạ ơn hắn làm gì? Ai,
thật sự là ỷ vào mình có mấy phần thùy mị, chẳng lẽ còn muốn trèo cao
vào hoàng cung?
Trong lòng Chiêu Dương thật đúng là
muôn vàn cảm xúc, nhịn không được cười nói: “Chủ tử dáng dấp anh tuấn,
lòng dạ bồ tát, người cũng đẹp, số đào hoa vượng chút cũng không ngạc
nhiên.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng: “Hả? Trẫm số đào hoa? Sao trẫm lại không biết!”
Chiêu Dương cười hì hì: “Đó cũng không phải là một loại vượng, ngài xem, lúc
này ngài vừa mới tới Gia Hưng mấy ngày, nhị cô nương Trần gia tâm tâm
niệm niệm ngài, trên đường tùy tiện gặp mỹ nhân cũng mong chờ tới chỗ
này cầu kiến. Ngài nói xem có phải ngài số đào hoa vượng không?”
Hoàng đế nhìn vẻ mặt sinh động nàng thì muốn cười, đặc biệt là nàng luôn
miệng nói hắn bộ dạng anh tuấn, còn lòng dạ bồ tát, hình như từ trước
đúng là không có ai từng nói với hắn gọn gàng dứt khoát như thế.
Hắn dáp dấp anh tuấn sao? Còn lòng dạ bồ tát? Hoàng đế không nhịn được sờ
sờ cằm, trong lòng lại âm thầm gật đầu, nàng nói không sai, hắn quả thật dáng dấp rất anh tuấn, lòng dạ cũng tốt, ai da, cho nên làm Hoàng đế
thật khó khăn, làm Hoàng đế bộ dạng đẹp mắt càng khó hơn. Ngươi nhìn một chút, vận hoa đào này tới, thật là ngăn cũng không ngăn được.
Hắn thật là phiền não, ông trời không thể cho hắn khuyết điểm sao? Mọi chuyện đều tốt đẹp, thật là để cho người khó được yên.
Bạn đang đọc truyện Tấn Công Ngự Tiền được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.