Chương 16: Trái Tim Đế Vương
“Hoàng thượng, đường hồ lô này không chua, tiểu nhân thấy rất
ngọt.” Chiêu Dương ăn hai viên, chép miệng, tiến sát phía sau Hoàng đế,
nhỏ giọng nói: “Ngài không ăn chua sao? Cái này kỳ thật cũng không thể
coi là chua.”
Hoàng đế “Ừ” một tiếng, không quay đầu
lại, chỉ nhắc nhở một câu: “Ở bên ngoài đừng gọi ta như vậy, bỗng dưng
gây ra sự chú ý của người khác.”
Người cầm chuỗi đường hồ lô gật đầu liên tục: “Hoàng- lão gia.”
“Cũng không cần gọi già đến như vậy.” Hoàng đế mất hứng, lông mày chau lại
giống như đang tức giận, càng giống mỹ nhân trong bức tranh thủy mặc
mang theo oán giận, Chiêu Dương thấy thì thất thần một lát.
Nàng ngượng ngùng gật đầu, đi theo bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Vậy, tiểu nhân gọi người là công tử.”
Hắn thấy khá hài lòng với xưng hô này.
Hai người không biết đường, giữa đường vẫn là Chiêu Dương hỏi thăm nhiều
người bán hàng rong cuối ngõ phố tây ở đâu, may mà cũng khá gần, hai
người đi khoảng chừng một nén nhang thì vào đến ngõ nhỏ.
Trăng sáng như ngọc, khi thì biến mất trong tầng mây bay mờ ảo, tỏa sáng dưới tầng tầng lớp lớp mây mỏng; khi thì lộ ra, soi sáng cả bóng đêm.
Giang Nam đẹp, đường ngõ tối đen, ngói đen tường trắng, trong ngõ nhỏ chật
chội treo đèn lồng màu đỏ, lắc lư thắp sáng cả con đường. Bàn đá xanh đã in dấu bước chân qua nhiều năm nên bóng loáng, từng bước đều là cảnh
xuân tươi đẹp trôi đi.
Trong ngõ nhỏ yên tĩnh này, ngay cả Hoàng đế cũng thả bước đi thật chậm.
Trong kinh thành người như mắc cửi, thật không dễ dàng có được chỗ an tĩnh
như thế này, cũng không có cảm giác chật hẹp rồi lại tĩnh mịch sâu xa
như trong ngõ nhỏ này.
Xa xa có tiếng gáy mệt mỏi của chim bay về rừng, Chiêu Dương cảm thấy không khí này quá an tĩnh cho
nên nghiêng đầu tìm chuyện nói: “Hoàng-công tử, ngài rất thích ăn, miệng cũng rất kén chọn. bbcnTiểu nhân thấy ngày bình thường
ngài không thích đồ ngọt, không thích thịt cá, không thích dầu mỡ, ngược lại cảm thấy hứng thú với những vật kỳ lạ quý hiếm. Như thế cũng thật
đặc biệt, tiểu nhân ở Tư thiện phòng nhiều năm, trong nội cung phần lớn
chủ tử thích sơn hào hải vị, nếu tiểu nhân hấp tấp làm chút ít đồ ăn
không đáng giá thì sẽ bị mắng chửi đến máu chó xối đầu, nói không chừng
còn phải bị ăn đòn.”
Chỉ là nàng không có chuyện gì
nên tìm chuyện để nói thôi, không trông chờ Hoàng đế sẽ đáp lời, nhưng
Hoàng đế bỗng đáp lại nàng.
“Hiện tại mặc dù ta đang ở trên ngai cao, nhưng cũng không phải là vẫn luôn cao cao tại thượng
giống như hiện nay, ai lại không đơn độc từ trước chứ?” Hắn không
nghiêng đầu nhìn Chiêu Dương, ngược lại nhìn qua ngõ nhỏ ở sâu bên
trong, dọc đường đèn lồng màu đỏ chạy uốn lượn về phía xa, “Khi ta còn
nhỏ tuổi, mẫu thân và phụ thân không thân thiết, khiến cho bản thân cả
đời không qua lại với nhau, một người ở Càn Thanh cung chỉ có giang sơn, một người ở Khôn Ninh cung không hỏi thế sự. Ở trên chiến trường Hoàng
huynh trưởng không có con nối dõi, Thái tử đến phiên ta, năm đó mười
tuổi đã vào ở Đông cung. Trong nội cung có quy tắc, Hoàng tử lập phủ đệ
khác không được gặp thân mẫu thường xuyên, cũng là do lão tổ tông sợ các Hoàng tử nuôi thành ỷ lại phụ nhân sẽ quen thói hèn nhát. Trong những
năm ấy ta tuy là Thái tử, nhưng trong hậu cung chuyên sủng độc đại Hoàng quý phi Tĩnh An, mẫu thân của ta thực giống phế hậu, hoàn toàn không
làm chủ được.”
Vẻ yên tĩnh tịch mịch trong ngõ nhỏ chỉ có âm thanh hai người bước đi rất nhỏ, âm thanh cộp cộp vang dội trên bàn đá xanh.
Có lẽ Hoàng đế đã rất nhiều năm chưa từng đề cập tới những chuyện này, vừa mở miệng có phần không lưu loát, không biết nói từ đâu, tranh luận mà
nói liên miên không dứt.
“Trong nội cung, chi phí ăn
mặc đều do Hoàng quý phi Tĩnh An làm chủ, phụ hoàng nghe nàng tín nàng.
Nàng cũng không có bạc đãi ta, chỉ áp theo quy củ trong cung, chỉ có một điểm ta còn canh cánh trong lòng, cho tới bây giờ cứ hễ là thứ ta thích nàng đều hà tiện với ta.” Hoàng đế nở nụ cười, vừa nói vừa cười mà mắt
hình như liếc nàng, “Ngươi có thể tưởng tượng ra, một người thích mặn từ nhỏ đến lớn phải ăn đồ ngọt, rõ ràng không thích mặc đồ sáng màu, lại
đưa tới xiêm y vải vóc vĩnh viễn là sặc sỡ. Khi ta còn bé cũng đến trước mặt phụ hoàng cáo trạng, nàng khăng khăng nói tiểu hài từ ăn mặn không
thể cao lớn, tâm trí cũng không khỏe mạnh, còn nói ta là Thái tử, mặc
cái gì phải đều phù hợp với thân phận, sao có thể muốn cái gì mặc cái
đó. Ta muốn ăn rau quả mùa, đưa tới Đông cung luôn luôn là thịt cá; ta
thích viết văn làm thơ, ngày lễ ngày tết quà tặng đưa tới tất cả đều là
tiền bạc châu báu.”
Hoàng đế chậm rãi thở phào một
cái, ung dung nói: “Ông trời thật có mắt, ta với nhi tử của nàng đấu
cùng nhau, cuối cùng vẫn là ta thắng.”
Đáng thương,
không nghĩ tới người quý giá như hắn cũng có đau khổ trong lòng. Trong
nội tâm Chiêu Dương đang dâng lên một thứ đồng cảm, ánh mắt nhìn Hoàng
đế cũng nhu hòa rất nhiều.
“Là như vậy. Tiểu nhân
nghe nói từ trước càng thiếu thốn cái gì sau này có được sẽ càng yêu cái đó hơn, ngài vừa nói như vậy, tiểu nhân có thể hiểu được vì sao ngài
kén chọn như vậy rồi.” Nàng tỏ vẻ thông cảm.
Hoàng đế nghe xong trong lòng rất không thích, cái gì gọi là kén chọn? Hắn thực
rất kén chọn? Không phải là thích ăn mặn, không thích ăn ngọt, thích
những thứ kỳ lạ quý hiếm, không thích thịt cá sao?
Hắn liếc mắt nhìn Chiêu Dương, giọng nói không quá lớn: “Trẫm kén chọn? Ngươi cảm thấy hầu hạ trẫm rất phiền sao?”
Một khi động tới điểm đè nén, nói chuyện sẽ không còn ôn hòa nữa. Lúc trước còn luôn miệng nói ta, bây giờ giọng điệu mang theo điểm cứng rắn, lập
tức theo thói quen mà xưng trẫm.
Chiêu Dương vốn tỏ ý đồng cảm, nhưng nịnh hót không tốt, không để ý vỗ vào trên móng ngựa?
Nàng lắc đầu: “Không đúng không đúng, tiểu nhân nói là, ngài lẽ ra nên
chọn như vậy. Ngày trước chịu nhiều uất ức, tiểu nhân nghe đều cảm thấy
Hoàng quý phi Tĩnh An này thật không phải người tốt”.
Lá gan nàng rất lớn, nói đến đây chính mình cũng giật mình, vội vàng chột
dạ nhìn trộm Hoàng đế, phát hiện hắn cũng không lộ ra vẻ không vui, lúc
này mới thở phào, tiếp tục nói: “Theo ta nghĩ, hôm nay ngài nói câu nào, thiên hạ nào dám không theo. Thật vất vả chịu đau khổ đắng cay lên cao
như ngày hôm nay, chẳng lẽ còn gò bó mình không được phép sao? Dĩ nhiên
là thích ăn cái gì thì ăn cái đó rồi, phải đem mười năm thiếu niên quay
trở về mới phải!”
Lòng can đảm lớn đến đâu mà dám nói với hắn như vậy, tuy rằng hắn hoàn toàn không có bất kỳ thiện cảm nào
đối với Hoàng quý phi Tĩnh An, nhưng một tiểu cung nữ như nàng lại dám
nói xấu chủ tử, thật sự là quá lớn mật.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Hoàng đế muốn phê bình nàng hai câu, nhưng nghiêng đầu nhìn nàng nói sinh
động như thật, luôn mồm một câu tự mình, một câu chúng ta. Ừ, nàng là
đứng về phía hắn, hoàn toàn coi mình trở thành người của hắn.
Lòng trung thành này với mình thật không tệ lắm.
Tâm tình của hắn dĩ nhiên rất tốt, suy nghĩ một chút, lại nói cho nàng
biết: “Năm đó lúc ta vừa lên làm Thái tử thì có một lần Trần Minh Khôn
vào kinh diện thánh, tặng một hộp Bánh chưng thịt Gia Hưng cho tiên đế.
Đêm đó ta có mặt, may mắn được ăn vài miếng, mùi thịt bánh chưng này tỏa khắp nơi, mặn ngọt vừa phải, tuyệt không cảm thấy ngán. Chỉ tiếc về sau Trần Minh Khôn không vào kinh nữa, ta cũng không tiện ngàn dặm xa xôi
sai người từ Gia Hưng ra roi thúc ngựa tặng bánh chưng cho ta. Ngày Đoan Ngọ quá dài, trên đường vào kinh bánh chưng cũng hỏng mất.”
Chiêu Dương cười hì hì: “Vậy ngài có thể cho người dùng băng bọc lại, trên
đường ngựa không ngừng vó đưa về kinh thành, thuở xưa Dương quý phi
thích ăn vải, chẳng phải từng có một giai thoại vui có một người cưỡi
ngựa hồng trần đó sao?”
Hoàng đế lườm nàng: “Ngươi
khẳng định đó là giai thoại, không phải là người đời sau ở trong tối
mắng chửi Đường Huyền Tông ngu ngốc?”
Chiêu Dương
ngượng ngùng cúi đầu, được rồi, là lỗi của nàng, Hoàng đế là minh quân,
không làm ra loại chuyện bắt người ra roi thúc ngựa lăn qua lăn lại chỉ
vì ăn hai cái bánh chưng.
Trong chớp mắt, hai người
lại có thể đi tới cuối hẻm. Ước chừng là sắc trời đã tối, cửa lớn nhà
này treo tấm biển bảng gỗ, trên đó viết cửa hiệu bánh chưng Gia Hưng lâu đời đóng cửa.
Hoàng đế cùng Chiêu Dương đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ cố ý chạy tới rồi, lại có thể không ăn được bánh chưng sao?
Chiêu Dương đói bụng cả đêm, bụng thật sự trống rỗng, lại thêm vừa đi đường
xa, một chuỗi đường hồ lô hoàn toàn không được việc. Nàng đăm chiêu ủ
dột mà nhìn Hoàng đế, bụng đói quắt lại, trong giờ phút quan trọng này
kêu lên ùng ục.
Trên mặt nàng bỗng chốc ửng hồng, ánh mắt hoảng lên, đảo liên tục, ngay cả nhìn Hoàng đế cũng không dám nhìn.
Hoàng đế phì một tiếng bật cười, chỉ vào bụng của nàng liên tục nói: “Ngươi”, cuối cùng vẫn tốt bụng không nói ra.
Chiêu Dương biết rõ Hoàng đế có lẽ cũng thất vọng thật sự, đi tìm một đường
xa lại không ăn được. Nàng chưa từ bỏ ý định, dứt khoát tiến lên gõ cửa, rầm rầm rầm, bên trong có người hỏi: “Ai đó?”
Nàng
vui mừng khôn xiết, liếc nhìn Hoàng đế, căng cổ họng hô: “Lão nhân gia,
ngài đó hả? Chúng ta là người nơi khác tới, trên đường đi hỏi qua muốn
đến nếm thử bánh chưng ngài làm! Ngài có thể mở cửa ra, thỏa mãn tâm
nguyện nhỏ của chúng ta không?”
Tiếng bước chân từ xa lại gần, then cửa rung kẽo kẹt, một lát sau, một lão thái thái mái tóc
trắng xóa mở cửa, đứng ở trong viện nhìn bọn họ: “Nơi khác tới?”
Chiêu Dương liên tục gật đầu, cười tủm tỉm chỉ chỉ Hoàng đế sau lưng: “Công
tử nhà ta hâm mộ tiếng tăm mà đến, một lòng muốn nếm thử bánh chưng thịt nhà ngài, nào biết tới chậm, ngài đã đóng cửa rồi. Không biết ngài có
tiện làm thêm bán cho chúng ta mấy cái bánh chưng hay không?”
Chiêu Dương tuổi chừng mười sáu mười bảy nói chuyện, nụ cười ngọt ngào, hai
lúm đồng tiền làm người ta yêu thích. Vị quý công tử đứng phía sau nàng, y phục màu trắng, nhưng đẹp đẽ sang trọng, cả người đều lộ ra quý khí,
đứng ở trong ngõ nhỏ chật hẹp cũng khó dấu phong thái khí chất.
Lão thái thái cười lắc đầu: “Thật sự là không khéo, hôm nay bánh chưng đã
bán hết, bây giờ không được, bây giờ ta cùng lão đầu tử kia còn đang vội gói bánh chưng cho ngày mai nữa. Gói kĩ sau đó phải cho vào lồng hấp,
nấu xong cũng không biết là giờ nào, sáng sớm ngày mai hâm nóng lên mới
có thể kịp cho nhóm khách đầu tiên.”
Ánh mắt Chiêu
Dương sáng lên: “Vậy, vậy có thể để cho ta nhìn xem bánh chưng này gói
như thế nào không? Công tử nhà ta ở xa, lâu lắm mới có dịp đến Gia Hưng
một chuyến, nếu như ta có thể học gói bánh chưng, sau này cũng có thể ở
trong nhà làm cho hắn.”
Hoàng đế kéo kéo ống tay áo
Chiêu Dương, nói: “Người ta làm ăn buôn bán, nếu để ngươi nhìn thấy bí
quyết, còn buôn bán làm sao?” Hắn lắc đầu, nhìn lão bà bà kia nói, “Muộn như vậy còn đến thăm, quấy rầy ngài, thật sự rất xin lỗi.”
Chiêu Dương chưa từ bỏ ý định, vừa mở to mắt nhìn lão bà bà một cái, vừa thất vọng nhìn Hoàng đế một cái.
Lão bà bà mặt mày khẽ cong, cười ra tiếng: “Không có gì đáng ngại, buôn bán này cũng chỉ là kiếm kế sinh nhai mà thôi, nhờ có dân chúng Gia Hưng
chú ý, ta cùng lão già có tay nghề được nhiều người tâng bốc, trong lòng cũng rất biết ơn. Nhưng hai ta lớn tuổi, nữ tử lại không dựa vào nghề
này kiếm sống, tay nghề này đến ngày nào đó nói không chừng sẽ không có
ai kế thừa. Nếu như cô nương cảm thấy hứng thú, vào trong nhìn một cái
cũng không sao, mặc dù công tử nói có lý, nhưng bài thuốc gia truyền là
những cái mà người mở cửa hàng làm ăn mới có, lão bà ta không có bí
quyết gì, chỉ có cái tâm thực sự làm bánh chưng. Các ngươi ở xa tìm tới, cứ tay không mà về thì lão bà ta cũng băn khoăn, đi vào nhìn thử, bây
giờ lão già vẫn còn đang gói đó.”
Tiểu viện không
lớn, chính là nhà người bình thường, trong sân có một cây bưởi, lá cây
xanh tươi che hơn nửa cái sân nhỏ. Lão bà bà dẫn bọn họ vào phòng bếp,
nhà bếp cũng rất cũ kỹ, nhưng được cái sạch sẽ ngăn nắp.
Ngay giữa mặt đất bày ba chậu gỗ con, để đầy lá xanh biếc đã được rửa sạch,
một bồn chứa gạo nếp, còn có một bồn thịt ướp. Một vị lão gia gia tóc
trắng xóa ngồi ở bên cạnh, trong tay còn nắm một nửa túi bánh chưng,
ngẩng đầu nhìn bạn già, có chút khó hiểu: “Khách tới rồi?”
Lão bà bà cười nói: “Là khách từ xa đến mua bánh chưng, đáng tiếc hôm nay
chúng ta bán hết bánh chưng rồi. Tiểu cô nương này nói muốn học cách gói bánh chưng, sau này rời khỏi Gia Hưng thì ở nhà gói được, ta thấy hai
người chúng ta cũng là gói, nhiều hơn hai người nữa cùng gói, để cho bọn họ vào xem một chút.”
Lão gia gia bên cạnh nghe bạn
già nói chuyện, cùng lúc lấy ra một sợi dây nhỏ bên cạnh, nhanh và gọn
vòng quanh bánh chưng bao hết vài vòng, quấn chặt rồi, vừa đập bên trên, cuối cùng đem bánh chưng bỏ vào trong giỏ lớn làm bằng trúc sau lưng.
“Ta đi lấy hai chiếc ghế đến.” Hắn lấy khăn lau hai tay, cười đến mức đuôi
lông mày khóe mắt đều là nếp nhăn, “Trong viện này của chúng ta có rất
ít khách đến chơi, hiếm khi náo nhiệt thế này. Người trẻ tuổi muốn học
gói bánh chưng, đây chính là chuyện nhiều năm rồi chưa từng có.”
Bạn đang đọc truyện Tấn Công Ngự Tiền được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.