Q.1 - Chương 4: Thâm Sơn Cổ Miếu (1)
Vương Tiểu Lục cùng Thượng Quan Đào Đào to tiếng cãi nhau một hồi rồi im bặc. Bất quá, sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, bất kỳ nữ hài nào cũng chỉ còn biết ngồi khóc. Hai người từ từ bình tĩnh lại, cùng suy nghĩ nên
làm gì tiếp theo. Nữ hài tỉnh ngộ lại trước, la lên một tiếng: "Thế mà
không nghĩ ra.Ở trong nhẫn của người ta có y phục để thay đổi đấy, sao
nãy giờ lại quên nhỉ? Toàn là ngươi không tốt, khiến cho Đào Đào trở
thành hồ đồ mất! Ngươi, ngươi không được nhìn! Quay đầu đi chỗ khác,
nhân gia phải thay đồ đây."
Nữ hài khóc như mưa sa gió bấc, ánh mắt đỏ hồng trông giống như
đôi mắt của thỏ ngọc ở nguyệt cung. Nàng lấy ra một bộ y phục từ trong
Tàng vật giới chỉ, che chắn thân hình lung linh như sáp nến của mình.
Vương Tiểu Lục chuyển thân, lắng nghe tiếng sột soạt thay y phục của
nàng, không nhịn được tưởng tượng đến cảnh nàng lỏa thể, lộ ra thân hình nõn nà như bắp chuối non. Đối với tiểu nam hài chưa từng gần nữ nhân
lần nào như hắn, thứ thiếu nữ xin đẹp như vậy có lực hấp dẫn vô hạn.
Chính đang lúc hồ tư bát tưởng, nữ hai đột nhiên cất giọng kẻ cả bảo:
"Ngươi đúng là một tên không ra gì, hừ, ta ở đây có y phục của nữ hài,
ngươi có muốn mặc không?"
"Hừm.... Nếu như nó có màu trắng, ta lấy tạm một bộ vậy!?" Tiểu
Lục Tử do dự một chốc, cuối cùng nghĩ mình thà là mặc y phục nữ nhân để
bôn đào, còn hơn là chờ khi nữ hài này khôi phục lại khí lực, biết đâu
lại tiếp tục truy sát mình, lúc đó mà không có y phục thì phiền đến cở
nào?
"Hừm, bộ muốn chọn ba bốn bộ là được hay sao? Làm như mình là
công tử gia ấy! Cho ngươi bộ màu trắng này!" Thượng Quan Đào Đạo bất mãn liếc xéo hắn một cái rồi cuối cùng cũng lấy ra một bộ váy áo màu trắng
của nữ nhân, ném nhẹ qua cho Vương Tiểu Lục. Bộ váy áo này nữ hài vốn
rất thích, ngay cả biểu muội thân thích nhất của mình cũng không cho
mượn mặc, hôm nay không biết thế nào lại vô ý ném cho tên tiểu đạo tặc
có nụ cười đáng ghét này!
Vương Tiểu Lục lúc này chỉ mới khoảng 15 tuổi, thân hình so với
Thượng Quan Đào Đào cũng tương đượng, có nhỉnh hơn đôi chút cũng không
sao, nếu không không làm sao mặc vừa. Nữ hài nghĩ hắn cõng hay ôm ấp
mình chạy cả nửa ngày trời, nhưng trong lòng không cam tâm cho đi cái
váy yêu thích, bèn tức khí, hào hễn quát lớn: "Xem ra ngươi chỉ có tài
chạy sống chạy chết, còn các phương diện khác thì ngu xuẩn không thể tả. Hừ, bổn tiểu tỷ vì muốn báo đáp cái ân cứu mệnh của ngươi, nên mới cho
ngươi cái thứ y phục đặc biệt này đấy!"
"À" Ngươi dùng phương thức này để báo đáp cái ân cứu mạng ấy
à??? Heh heh, cái tiểu mệnh của ngươi không quá rẻ như vậy chứ?!" Tiểu
Lục Tử đang bị cái quần của nữ nhân gây phiền phức không ít, nghe nàng
nói thế, tức thời nổi giận chuyển hướng phản kích.
"Phốc!" Gương mặt nhỏ nhắn của nữ hài đột nhiên phá ra một tràng cười lớn. Nàng phát hiện cái tên tiểu tặc này quả thật không tệ, tóc
đen bù xù bay xõa trên vai, rất phù hợp với gương mặt thanh bạch, dĩ
nhiên là rất dễ nhìn. Tuy nhiên, nhãn tình đang phẫn nộ của hắn lại quá
sắc, tựa hồ như muốn ăn thịt luôn cả ả thâm khuê mỹ nữ mình đây!
"Được được! Nhân gia không cười là được chứ gì. Coi ánh mắt
ngươi kia, làm như muốn ăn thịt người ta không bằng! Hí hí, cái bộ đồ
này thật là vừa với ngươi, bổn tiểu tỷ tặng ngươi đó!" Sau khi dứt lời,
đột nhiên nhớ lại câu cuối cùng của mình hình như có ẩn chứa chút tình
cảm không bình thường, do đó mặt không khỏi ửng hồng, chửa thẹn. "Hừm,
Đào Đào đã nói cho ngươi y phục này! Coi như bổn tiểu tỷ rộng lượng một
lần, sau này sẽ tìm biện pháp báo đáp ân cứu mệnh của ngươi, được chưa?"
"Ta không cần ngươi báo đáp!" Tiểu Lục Tử tính ra cộng lại hai
đời của mình ở địa cầu và ở đây dù sao cũng đã hơn 35 tuổi rồi, không
thèm tính thiệt hơn với một tiểu nha đầu, bèn lập tức cười nói: "Tốt,
giúp ta mặc quần áo nhanh nào!"
Hai người bận rộn một hồi giống như hai tình nhân đang quấn quýt nhau, không có điểm nào là hai cừu nhân đang truy sát nhau cả. Sau phen cực nhọc, cuối cùng cũng mặc được y phục của nữ nhân, Tiểu Lục Tử thở
dài, lòng tưởng lại thế kỷ 21 ở địa cầu, nếu tự dưng mặc áo quần phụ nữ
thì nhất định sẽ gặp phiền phức. Hơn nữa, quần áo của nam nhân so ra có
vẻ đơn giản hơn gấp 100 lần.
Hai người tiếp tục đi trong đêm, vượt qua hàng chục dặm đường,
phát hiện nơi đây toàn là mạch núi đá, tuy là gần đường ra, nhưng phải
đi ít nhất vài trăm dặm nữa mới tới được Cốt Huyền. Cốt Huyền là một tòa tiểu thành ở phía bắc sơn mạch, nằm tại biên duyên của Cốt Sơn, từ đó
đi về phía đông thì có thể ra đường quan đạo.
"Ta đói muốn chết rồi, không thể đi được nữa, ta sợ trời
tối......" Thượng Quan Đào Đào đi một bước là than một cú, nhắm chặt mắt theo sau nam hài. Vương Tiểu Lục đột nhiên dừng lại, nữ hài đụng vào
sau lựng hắn, gần như té xuống đất, vô cùng hoảng kinh, liền ôm chầm lấy cổ hắn. Nhớ lại tình cảnh độ khí ở dưới nước, mặt nữ hài đột nhiên nóng như lò lửa, hai tai đỏ tía đến tận mang.
"Đồ chết bầm! Sao tự nhiên dừng lại? Hại cho người ta.... Ài!"
Nữ hài đột nhiên ngửi ngửi, đánh hơi thấy mùi thịt nướng, bụng liền sôi
ùng ục. Nàng biết rằng bao tử của mình kêu, mặt ửng hồng, nhưng ngượng
ngùng chữa thẹn hỏi: "Là bụng ngươi kêu loạn lên đúng không?"
Tiểu Lục Tử nghiệm ra rằng, nữ nhân này quả là đặc biệt. Vì thế
hắn chỉ cười nói: "Không sai, chính là bụng ta đang sôi ùng ục đấy! Hừm, phía trước có tòa phá miếu, có mùi hương từ nơi đó bay ra. Có điều họ
hiển nhiên không phải là người bình thường, ngươi chú ý theo sát chân
ta, có tới mấy chục cơ quan cảnh báo đấy!"
Thượng Quan Đào Đào thấy hắn tự nhận phần thua thiệt về mình,
liền càng mắc cỡ hơn. Nghe bảo có cơ quan cảnh báo, nàng liền chú ý nhìn theo bước chân của hắn phía trước, quả nhiên có một cái đằng ti ngụy
trang. Nữ hài nhìn qua thứ cơ quan nhỏ nhoi như thế, hồn bất tại ý, kiêu ngạo nói: "Không sợ, ta sẽ mang nguơi bay qua. Bổn tiểu tỷ có Phiêu Phù Thuật hơn người. Không cần biết chúng là ai, nếu biết thức thời, nhất
định phải ngoan ngoãn đưa ra cơm thịt nước noi, nhường cho bổn tiểu tỷ
hưởng dụng trước."
Vương Tiểu Lục biết đây là tiêu chuẩn được giáo dục cho các nữ
hài ở đây. Mang tư tưởng giai cấp nghiêm trọng, tự nhận thấy mình thuộc
tầng lớp cao quý hạng ưu, khi hắn chuyển sanh cũng rơi vào một đại gia
tộc và đã kinh qua dạng giáo dục phân biệt nam nữ như thế. Bất quá, do
đã tiếp thụ 4 năm đại học ở thế kỷ 21, Vương Tiểu Lục bỏ qua tư tưởng
này. Những gì mà trong mắt người lớn bị coi là khó coi, dị dạng thì đều
bị loại bỏ. Sau này, hắn học thông minh, tuy miệng không nói ra, nhưng
trong tâm không mấy tán đồng với tư tưởng này.
Hiện tại có vẻ cùng một dạng như thế, cho nử hài ngôn luận tự
do, hành động tự do, chộp lấy Vương Tiểu Lục bay vọt về tòa phá miều
cách đó không xa.
Thượng Quan Đào Đào nói pháp thuật của bản thân nàng rất lợi
hại, kỳ thật khi nhìn nàng phi hành qua đoạn cự ly ngắn đó mà đã thở hào hển, sau khi đáp xuống đất để lại một tiếng động lớn, còn làm gãy hai
cây cột bị mục nữa.
"Ai đó?" trong miếu truyền đến một tiếng quát lạnh lùng cùng
hàng loạt tiếng bạt đao khỏi vỏ của nhiều người. Âm thanh bạt đao tỏa ra sát khí trùng trùng như muốn chế trụ hai người trên mặt đất.
Vương Tiểu Lục vừa định giận dữ sấn vào, thì cái miệng nhỏ xinh
của Thượng Quan Đào Đào đã cười hi hi nói trước: "Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, muốn ghé vào nghỉ chân một chút ở phá miếu này, không biết ý
các vị thế nào?"
"Ở đây không còn chỗ đâu, các ngươi đi chỗ khác đi!" Cũng là
giọng nói băng lãnh đó, âm thanh nghe rất trẻ, rất rõ ràng, lại ngầm
mang theo chút sát ý.
"Đồ khốn! Cái miếu này là của các ngươi chắc, dựa vào cái gì mà
không cho ta vào? Đừng có kéo ta, bổn tiểu tỷ hôm nay phải ở chỗ này,
xem coi bọn chúng làm được gì ta nào?!" Sau khi nói mấy câu đó với Tiểu
Lục Tử, nàng tránh thoát khỏi tay của hắn, chỉ vài ba bước là tiến vào
cửa phá miếu. Ngay khi vừa tiến vào, đột nhiên có một thanh tuyết lượng
tế kiếm phóng đến, kèm theo là luồng sát khí băng hàn, nhắm thẳng yết
hầu của Đào Đào công tới.
"Ngự kiếm thuật?! Nha đầu thối cẩn thận!" Tiểu Lục Tử xuất ra
một cái lá cầm sẳn trên tay, chuẩn bị tùy thời giải nguy cho thiếu nữ.
Bạn đang đọc truyện Huyền Nữ Kinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.