Q.1 - Chương 11: Nghĩa Khí Chi Đao
Vương Tiểu Lục nghe nói chàng tên là Quan Vũ, chẳng
những bởi vì Tam quốc diễn nghĩa ở kiếp trước, còn vì kiếp này đây là
danh tướng thế gia tiếng tăm lừng lẫy đại lục. Tiểu Lục Tử kiếp trước là sinh viên học văn, sau khi tái sinh cũng không đổi tập quán củ, đối với danh nhân thế gia của Thiên Vũ đại lục đều nghiên cứu tỉ mĩ qua, mà võ
tướng thế gia Quan gia của Khổng Tước vương triều là nổi danh nhất, nghĩ không được còn có hậu nhân.
Tiểu Lục Tử quan sát đao chặt củi trong tay chàng, nghi hoặc
hỏi: "Huynh dùng phải chăng là Thanh Long Yển Nguyệt đao chăng?" Bởi vì
trong truyền thuyết, vũ khí trứ danh nhất của Quan gia là Thanh Long Yển Nguyệt đại đao, đao dài 2m 3, nặng 720 cân, người giết qua 100 vạn, cả
đao đều bị máu tươi nhuộm thành màu tím.
"Ai, ta không dùng đại đao đã rất nhiều năm rồi!" Quan Vũ vuốt
nhẹ râu đẹp, cúi đầu liếc nhìn đoản đao trong tay thở dài nói, "Đây là
một thanh khảm đao, chuyên môn dùng chặt gỗ, đương nhiên, ngẫu nhiên
cũng chặt yêu quái mãnh thú các loại."
"Oa, ta nhớ ra rồi, ta đã nghe phụ thân nói qua, người của Quan
gia đều dùng đại đao, đều lưu râu dài xích, đều là mãnh tướng vạn phu
khó địch, không ngờ các người còn tồn tại nha!" Thượng Quan Đào Đào kinh ngạc kêu lên ríu rít, nếu không phải sợ Tiểu Lục Tử ngã ra, nàng rất
muốn nhảy qua níu lấy râu của Quan Vũ, xem coi râu của chàng là thật hay là giả.
Quan Vũ thấy hai người trước mặt so ra rất hợp nhãn, lại nghe
hai người không ngừng nói ra những lời sùng bái ca ngợi, tâm tình rất
tốt, tựa hồ cũng không tính toán việc Tiểu Lục Tử mặc váy nữ quái dị,
sảng khoái hào khí cười nói: "Hà hà, không ngờ người bên ngoài còn nhớ
d8e61n Quan gia chúng ta, chúng ta ẩn cư..."
Đột nhiên, nổi lên một trận gió tanh, đá bay cát chạy tạo vào
mặt mà lại, trong cuồng phong còn có tiếng cười quái đản chi chi chói
tai, "Kiệt kiệt kiệt kiệt, nhân loại đáng chết, chút nữa là bị các ngươi lừa chạy thoát, xem các ngươi lần này quay lại làm thế nào mà chạy?"
Nguyên lai ngô công tinh truy tới, hắn hóa thành một hình trăm chân dài
hơn một trượng, nhìn như một rễ cây sống có thể bay, trong thanh quang
mang theo một điểm kim sắc, hắn nếu tu luyện lại 1000 năm, khẳng định có thể tu thành xích kim ngô công, lúc đó công lực của hắn hơn 10 lần so
với hiện tại, mười Thượng Quan Đào Đào cộng lại, cũng đả thương không
được một cái chân của hắn.
"A, ngô công to quá, ca ca, người ta sợ... ái da!" Thượng Quan
Đào Đào lại thi triển trò cũ, nhảy lên lưng Tiểu Lục Tử, chỉ là nàng
quên đi Tiểu Lục Tử trúng độc không có khí lực, hai người một khối ngã
ra.
"Sõa nữu, sau này ngươi kêu ta "ca ca", ta có thể gặp xui đó!"
Tiểu Lục Tử ngã đến xương đầu đều lỏng ra hết, nhắm mắt không có lực ai
thán một tiếng.
Quan Vũ chính đang đắc ý tự giới thiệu gia môn, không ngờ bị yêu quái cắt đứt, lửa giận trong lòng cuồng thăng, lãng ngạo một mắt liếc
nhìn ngô công tinh, quát lên: "Này, côn trùng sâu bọ nào lại, có Quan Vũ ta tại đây, còn không mau mau xéo đi!"
"Kiệt kiệt kiệt kiệt, "quan ngư" là cá gì, chưa nghe qua, phải
ăn rất ngon đây! Trách trách, quả nhiên không sai, tinh nguyên sung mãn, thần quang dồi dào, chính là thứ đồ bổ thượng hạng của bổn thánh!" Ngô
công tinh dừng lại ngoài mười bước, trong miệng nước dãi chảy loạn, con
mắt xanh chuyển động, trước hướng tới Quan Vũ phóng tới. Hắn cảm giác
được Tiểu Lục Tử cùng Thượng Quan Đào Đào không còn lực khí để chạy,
giết đi Quan Vũ, bọn họ sẽ là cá nằm trên thớt, chỉ có thể để mặc hắn
cắt xé.
"Ngươi đã lại tìm chết, đừng trách Quan mỗ đao hạ vô tình, xem
chính khí đao pháp của ta!" Quan Vũ tung chân đá một bó củi ở dưới, tay
múa khảm đao, bay vọt lên không, giống như lá nhẹ tránh qua một kích của ngô công tinh, quay người vung ra một đạo tử khí, chém thẳng xuống cổ
ngô công tinh.
Đầu ngô công tinh ngửa lên, cong thành hình cung, tránh qua tử
sắc đao khí, nhưng một trong những cái chân của nó bị chém xuống, phun
ra vài giọt độc dịch màu xanh, nó đau đớn gào khóc kêu lên quái dị:
"Nhân loại đáng chết, ngươi cũng biết võ kĩ? Oa nha nha, bổn thánh hôm
nay xúi quẩy quá, ta phải giết sạch các ngươi!"
"Tiểu yêu quái tu luyện bất quá 1000 năm, mà lại cuồng vọng như
thế, ngươi không tìm hiểu xem danh hiệu của Quan mỗ trong phạm vi 100
dặm, yêu quái nào không tránh ta để thoát thân chứ!" Quan Vũ ha hả cười
lớn, thần tình không phải nói lãnh ngạo, sài đao trong tay không dừng,
hướng tới độc vĩ của ngô tinh chém lại.
"Động phủ của bổn thánh vừa hay cách đây 101 dặm, chưa từng nghe qua danh tiếng ngươi!" Ngô công tinh nhanh chóng thu lại độc vĩ, quay
đầu phun ra một miệng độc vụ, ai ngờ tử sắc đao khí đó càng có thể thay
đổi phương hướng, hóa thành hình bán nguyệt chém tới giữa người ngô công tinh.
Pháp lực của ngô công tinh sớm bị Thượng Quan Đào Đào hao tận,
hiện giờ chiến đấu toàn bằng bổn năng thân thể tu luyện ngàn năm, nó
thấy đao pháp của Quan Vũ quái dị như thế, lòng sinh ý sợ, sau khi nguy
hiểm né tránh một đao này của chàng, muốn chạy trốn. Không liệu được đao khí hình bán nguyệt đó chợt chuyển đổi, biến thành vài chục đạo quang
hoa, lần nữa chém tới vị trí trái tim của ngô công tinh.
Tiểu Lục Tử cùng Thượng Quan Đào Đào nằm không xa kinh ngạc kêu
lên: "Trời ơi, không ngờ chàng ta trẻ thế này lại luyện thành "ngã bổn
tương tâm hướng minh nguyệt" Quan gia đao pháp thực sự thần kì!"
Ngô công tinh sợ đến gần chết, vội vàng hạ xuống, buộc lòng theo đó lăn trên đất, trông giống như một con lừa, né tránh vài chục đạo tử
mang. Quang Vũ đứng trên một khối đá xanh, ha hả cười lớn, khua sài đao
lần nữa khống chế vài chục đạo tử mang đó công tới hướng ngô công tinh
muốn chạy. "Nại hà minh nguyệt chiếu câu cử!" Lời này chưa lạc, các đao
quang phân thành vài đoạn, song song bổ tới hướng ngô công tinh, đao này nếu là bị bổ trúng, không phân thây yêu quái thì không được. Thời khắc
then chốt, ngô công tinh linh quang lóe lên, lại biến thành hình người,
chỉ là phần đuôi thu lại không kịp, bị chém đứt dài hơn 1m.
"A ô! Ta sẽ nhớ các ngươi, ta sẽ báo thù..." Ngô công tinh phun ra một miệng thanh vụ, biến mất trong bụi cỏ.
Quan Vũ khanh khách cười lớn: "Lũ tiểu yêu ngươi, Quan mỗ còn
chưa để trong mắt! Chỉ là không ngờ độn đào chi thuật của ngươi cao minh như thế, lại có thể xuyên qua đất bùn thanh thạch trúc tạo thành! Lần
sau gặp lại, nhất định đem người chém dưới đao!" Nửa câu sau là nhìn
Tiểu Lục Tử mà nói.
"Đa tạ ân cứu mệnh của Quan đại ca, chỉ là phía sau còn có song
diện y nhân tri thù tinh truy đuổi, huynh cần đề phòng!" Tiểu Lục Tử
được Thượng Quan Đào Đào đỡ dậy, hảo tâm đề tỉnh chàng ta.
"Song diện y nhân?" Quan Vũ đột nhiên cười dâm, bất quá liền lập tức khôi phục thần thái lãnh ngạo, thần tình đó thay đổi nhanh đến cả
Tiểu Lục Tử cũng không nhìn rõ. "Thực sự có song diện y nhân truy đuổi
các người sao?"
"Đúng rồi, bất quả ả ta hiện còn chưa có tu luyện thành song
diện, hiện tại còn chưa thoát li được nửa thân nhện phía dưới, rất là
xinh đẹp ha, còn không thích mặc y phục!" Thượng Quan Đào Đào tranh tiên đáp lại.
"Ha, không việc gì, chỉ cần song diện y nhân tri thù tinh tựu
thành, bất kể nó có song diện hay không. Các người yên tâm, có ta ở đây, bảo đảm yêu quái không làm thương được một sợi lông của các người, căn
nguyên Quan gia đao pháp của ta chính là chuyên môn trảm yêu trừ ma."
Quan Vũ gần như vỗ ngực bảo chứng, cả củi gỗ cũng không cần, cõng Tiểu
Lục Tử hạ sơn.
Thượng Quan Đào Đào còn không quên nắm lấy góc áo Tiểu Lục Tử, giống như sợ hắn bay đi, theo sát phía sau.
Tiểu Lục Tử cảm giác Quan Vũ có điểm kì quái, đặc biệt là sau
khi nhắc tới song diện y nhân, hắn không phải là lo lắng vấn đề nhân
phẩm của Quan Vũ, bởi vì Nghĩa Khí đao của Quan gia chỉ có người có phẩm cách cao thượng mới có thể luyện thành, mà Quan Vũ sớm luyện thành
Nghĩa Khí đao pháp thượng thành, lại không thể có mưu đồ gì mới phải.
Nhưng hắn càng tin tưởng vào trực giác của mình, chung quy cảm thấy Quan Vũ như có gì che giấu.
Bạn đang đọc truyện Huyền Nữ Kinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.