Chương 37: Cưới Nàng Làm Chính Thất [3]
“Bát tỷ!
Bát tỷ!” Lời của ta còn chưa kịp nói xong, đã bị Khinh Ca vội vàng xông vào mà
đánh gãy, nàng thở phì phò, bắt lấy ống tay áo của ta nói, “Không hay rồi! Cha
phạt Lục ca quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông, nói nếu huynh ấy còn không biết
nhận sai, thì cứ quỳ ở đó. Còn hạ lệnh, bất cứ ai cũng không được phép mang đồ
ăn cho huynh ấy. Bát tỷ, phải làm sao bây giờ?”
“A, Lục thiếu
gia người……” Thanh Tư sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân mình run lên, ngay cả
nói đều nói không được đầy đủ.
Ta cũng bị
chấn động, xem ra lúc này đây, cho dù là Phượng Hố hay Phượng Lê Mạch, đều
không cách nào xoay chuyển. Tính tình của Phượng Lê Mạch, ta đây hiểu rõ nhất,
chẳng lẽ thật muốn hắn quỳ mãi ở từ đường hay sao?
Sợ Thanh Tư
làm ra việc dại dột, căn dặn Khinh Ca ở lại Huyên Anh Các trông nom Thanh Tư,
ta vội vàng chạy tới từ đường. Trên đường, bắt gặp vài nha hoàn cùng nhau ghé
vào một nơi khe khẽ nói nhỏ, nhìn thấy ta đi qua, lập tức cúi đầu, im miệng. Kỳ
thực, cho dù không nghe thấy, ta cũng đều đoán ra được các nàng đang nói chuyện
gì.
Dừng lại cước
bộ, lạnh lùng liếc mắt nhìn các nàng một cái. Bọn nha hoàn sợ tới mức đầu cúi
thấp đến gập cả xuống, tất cả không ai dám hó hé lấy một tiếng, ngay cả đại khí
cũng phải nín nhịn. Ta khẽ cắn môi, cuối cùng mở miệng: “Ở dưới nghị luận chuyện
của chủ tử, cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
“Dạ, dạ,
Bát tiểu thư, chúng nô tỳ không dám!” Bọn nha hoàn quỳ xuống dập đầu nói.
Ta hừ một
tiếng, phất tay áo xoay người. Ta nếu bỏ qua cho các nàng, chuyện tình không biết
còn biến thành cái dạng nào nữa.
Đến từ đường,
thấy cửa lớn mở rộng, Phượng Lê Mạch thẳng tắp đưa lưng về phía ta quỳ ở đó.
“Lục ca.”
Ta chạy tiến lên gọi hắn.
Thân mình hắn
khẽ run, nhưng cũng không có quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: “Muội tới làm
cái gì? Còn không mau trở về, đừng lại chọc cha tức giận.”
Lời nói của
hắn, tất cả đều là muốn tốt cho ta. Thế nhưng, hốc mắt ta lại đỏ cả lên. Cố nén
không để bản thân khóc ra, vòng tới trước người hắn, nói: “Huynh còn biết không
muốn chọc cha tức giận sao? Vậy huynh tại vì sao phải làm như vậy?”
Người bên cạnh
cúi đầu, nắm tay khẽ nắm chặt lại thành hai nắm đấm, hắn cắn môi, tuấn nhan
lông mày khẽ động.
Ta lại nói:
“Hiện nay Phượng phủ xảy ra chuyện, Nhị tỷ đến nay mất tích nơi nào không rõ,
tâm tình của cha vốn dĩ đã thực không tốt, huynh vì sao lại đúng lúc này lại nhất
quyết đòi cưới Thanh Tư chứ? Lục ca, đến tột cùng là vì sao?”
Hắn thông
minh như vậy, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của ta chứ?
“Muội không
biết đâu!” Trong lời nói dường như ẩn giấu sự tức giận, nghiến răng, nghiến lợi
mà nói.
“Đúng vậy,
chính bởi muội không hiểu, cho nên mới muốn tới hỏi huynh một chút.” Cúi người
xuống, bắt lấy bờ vai của hắn, ứa lệ mà nói, “Lục ca, huynh làm việc, vẫn luôn
cẩn cẩn thận thận như vậy, như thế nào mà bây giờ lại ngỗ nghịch mà làm trái ý
tứ của cha chứ!”
Con ngươi của
hắn, hiện lên một chút thần sắc ảm đạm, lại xoay mặt đi, cố ý không nhìn đến
ta. Thật lâu, thật lâu sau đó, hắn lại bỗng nhiên nói: “Nha đầu, muội đang
trách ta sao? Tức giận Lục ca sao?”
Ta bị hắn hỏi
đến mơ hồ, đang êm đẹp, vì sao đột nhiên hỏi ta như vậy.
Ngẩn ra,
không biết nên mở miệng như thế nào.
Hắn thở ra
một tiếng thật dài, hạ giọng nói: “Muội trở về đi.”
“Lục ca……”
“Haha.” Hắn
khẽ cười một tiếng, lắc đầu, ý bảo ta không cần nói nữa. Hắn lại nói, “Muội nhất
định là không hiểu rõ, từ nhỏ ta đều không có làm trái ý tứ của cha, vì sao lúc
này lại quyết tâm như vậy? Nha đầu, rất nhiều chuyện, kỳ thật cũng không giống
như những gì ngoài mặt mà muội thấy được. Lục ca kỳ thực… cũng là một người ích
kỷ.”
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.