Chương 48: Áp Giải Biên Cương [2]
Đám nữ quyến
kinh hãi thét lên chói tai, ta biết, các nàng không dám, các nàng sợ chết.
“Mẹ…” Quỳ gối
trước thi thể của mẹ, ta để mặc cho nước mắt chảy xuôi xuống. Ta cũng sẽ không
lựa chọn đi tìm cái chết. Không phải vì sợ. Chỉ vì ta biết, chỉ có còn sống, mới
có cơ hội đòi lại sự trong sạch cho Phượng gia.
Liên Vân!
Ở trong
lòng ta khắc sâu nhớ kỹ hai chữ này, mùi vị của cừu hận cứ thế mà dâng lên.
Ngày bảy
tháng tư, cuối cùng ta cũng ra khỏi thiên lao sau gần một tháng bị giam cầm, bị
áp giải đến nơi biên cương xa xôi lạnh lẽo đến kinh người.
Chúng ta bị
bắt phải cùm gông xích rất to, rất nặng, ép tới khiến ta thiếu chút nữa không
thể đứng thẳng được thắt lưng. Khinh Ca xếp hàng ngay sau ta, cắn răng chịu đựng,
không hề kêu khổ một tiếng. Khi đó, trong tiềm thức, ta có chút vui mừng. Chúng
ta từng là những thiên kim tiểu thư khuê các, đến tay trói gà còn không chặt.
Hiện tại, dù cho chúng ta có bị nhốt trong lao hình, vẫn hiên ngang kiêu ngạo,
không khiến cho Phượng gia phải mất mặt.
Đến lúc ra
khỏi thành, không được gặp mặt Quân Ngạn lần cuối, trong lòng không khỏi có cảm
giác thật mất mát, thế nhưng khóe miệng vẫn cười. Có lẽ cô cô biết Phượng gia
thực sự xong rồi, tại thời điểm này, nàng quả thực không nên để cho Quân Ngạn
còn có bất cứ quan hệ gì với chúng ta.
“Bát tỷ!”
Khinh Ca thấp giọng gọi ta, ta nhìn thấy con người nàng trong suốt, lóe quang,
thực có sức lay động lòng người. Ta biết nàng muốn nói gì, ta đều biết cả. Hướng
nàng gật gật đầu, chúng ta đều phải cố gắng sống sốt. Cho dù có phải chịu khổ,
chịu mệt, đều phải cố gắng sống sót!
Thị vệ áp
giải ngữ khí hung ác quát tháo chúng ta bước đi, gian nan nhấc chân rời đi được
vài bước, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút cảm giác khác thường, tựa như
ở phía sau lưng ta có đôi mắt đang thẳng tắp mà nhìn ta chằm chằm. Không tự
giác mà dừng lại, ngoái đầu nhìn xem.
Quả thật
nhìn thấy một người rất nhanh xoay người ẩn thân vào một bên tường. Nhưng là ta
vẫn nhìn thấy rõ ống tay áo khẽ lay động. Cùng với bộ quần áo của người nói
chuyện với Quân Ngạn ở trong thiên lao ngày hôm đó, giống nhau như đúc. Ta đã sớm
biết, đó là người của Thập Tam Hoàng Tử.
Khóe miệng
cười lạnh, hắn nhất định là rất vui mừng đi? Lại còn đánh hạ một người quan trọng
ở bên cạnh Hoàng Hậu. Chính là tất cả nam đinh của Phượng phủ đều đã bị xử trảm,
chúng ta cùng lắm cũng chỉ một đám nữ tử chân yếu tay mềm, hắn còn muốn phái
người tới giám thị!
Xem ra Thập
Tam Hoàng Tử kia quả nhiên là người thận trọng hơn người, không chấp nhận có đến
nửa điểm sai lầm xuất hiện.
“Còn không
đi!”
Ta đang ngơ
ngác nhìn, đột nhiên nghe được một tiếng quát to, tiếp đó là tiếng trường tiên
(roi dài) xé ngang không khí, hung hăng đánh mạnh vào sau lưng ta. Tiếng xé toạc
vang lên, trang phục trên người đã bị xé rách một đường thật dài. Cảm giác đau
đớn chỉ trong nháy mắt lan tỏa cùng khắp, ta nhíu chặt lông mày, nhịn không được
mà hừ đến ra tiếng.
“Bát tỷ!”
Khinh Ca vội vã kêu lên, vội vàng đỡ lấy thân thể của ta, cầu xin nói, “Không!
Đừng đánh tỷ ấy! Van cầu các người! Không cần đánh.”
“Không muốn
ăn đòn thì mau đi đi!” Một nam tử khác tiến lên, hướng chúng ta nhìn qua một
chút, quát lên.
Ta không
nói gì, chỉ cùng Khinh Ca, cùng nhau đi về phía trước. Ta đã không còn gì cả,
phần còn lại chỉ còn duy nhất đức tin cố gắng sống sót kia mà thôi.
Trên người
đau, cũng không bằng vết thương trong lòng.
Đi ở bên cạnh,
bên khóc, bên cười
Hết thảy hết
thảy, thực như bừng tỉnh giấc mộng. Một tháng trước, ta đã từng hạnh phúc đến
như vậy. Cái gọi là thế sự khó lường, sợ rằng chính là như vậy!
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.