Chương 2: Ngẫu Nhiên Gặp Gỡ (Hạ)
Nhận được sự
đồng ý của ta, thiếu niên thân mang thanh y liên tục nói lời cảm tạ, sau đó liền
vội vàng xoay thân rời đi.
Chẳng bao
lâu sau, hắn liền đỡ một nam tử trẻ tuổi trở lại. Quả nhiên, hắn cả người ướt đẫm,
từng giọt nước lạnh trong lặng lẽ rơi xuống từ mái tóc của hắn. Ôm chặt hai
cánh tay, cả người run lên lợi hại. Ta cùng với Thanh Tư xuống xe, thế nhưng hiện
tại đang là đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn rất lạnh, lại càng không cần phải
nói đến cả người đều ướt nước.
“Tiểu thư,
hắn…”
Cho đến khi
màn xe bị buông xuống, ta mới giật mình hoàn hồn, cúi đầu đáp lại:
“Có lẽ mới
vừa rồi nhảy xuống nước cứu người, chính là hắn.”
“Hắn?”
Thần sắc
Thanh Tư lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát sắc mặt đó tan ra,
trở nên mơ hồ, tựa như được thay thế bởi một vẻ ngưỡng mộ. Thật là, ngày lạnh
như thế này, có thể cắn răng mà tự mình nhảy xuống làn nước lạnh như băng,
không phải ai cũng có thể làm được. Xem bộ dạng hắn, hẳn cũng là công tử con
nhà giàu, tính cách có thể chịu khổ như thế này, thực là hiếm có.
Ta cùng với
Thanh Tư ở bên ngoài xe đứng chờ một lát liền thấy màn xe được nhấc lên. Thấy
ngón tay thanh mảnh bám vào cửa xe, sau đó gặp được một nam tử tuấn nhan. Khuôn
mặt cương nghị phi phàm, lộ ra khí chất bất phàm không thể coi thường. Mày kiếm
đưa ngang khẽ nhướn lên, con ngươi thâm thúy của hắn điềm tĩnh tựa như một mặt
hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, mặc sắc trong suốt. Đây là lần đầu tiên ta
ngưng thần khi gặp một nam tử. Cũng là lần đầu tiên để cho mâu trung của một
nam nhân nhìn ngắm chính mình. Thực tại cảm thấy có chút lắp bắp kinh hãi, có
chút sửng sốt, cuống quít vuốt vuốt mái tóc che giấu đi.
“Tại hạ
Giang Nam, đa tạ cô nương ra tay tương trợ.”
Tiếng nói
trầm thấp vang lên bên tai, trộn lẫn với chút giọng khàn khàn. Giang Nam. Hắn
cư nhiên được gọi là Giang Nam, chính là mảnh đất mà ta muốn đến từ lâu…
“Tiểu thư.”
Thanh Tư ở
bên tai ta nhẹ giọng gọi. Ta xem ra đã để bản thân thất thố rồi, vội nói:
“Khách khí
rồi, cũng chỉ là chút việc nhỏ mà thôi.”
Thế nhưng
Thanh Tư đã thật nhanh tiến lên cười, mở miệng hỏi:
“Vị công tử
này, mới vừa rồi nhảy xuống nước đi cứu người… chính là công tử sao?”
Giang Nam
chưa mở miệng liền đã bị thiếu niên bên cạnh hắn cướp lời:
“Thật không
phải, ngày lạnh lẽo như thế này! Ta đã ngăn cản mà không ngăn nổi! Thật làm ta
sợ muốn chết!”
“Thư
Nghiên!”
Hắn nhẹ giọng
chặn lời Thư Nghiên, chuyển hướng về phía chúng ta, lại ôn hòa nho nhã cười,
“Phật dạy,
cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, ha ha.”
Con ngươi
say lòng người nhẹ nhàng nháy mắt, hàng lông mi dài đen láy khẽ run run. Ta nhịn
không được bật cười “Xì” một tiếng, thật không nghĩ tới một người nhìn vào ổn
trọng như vậy, thế mà lại biết nói giỡn. Thư Nghiện miệng mím lại, thở ra một
hơi, bộ dáng vô cùng bất mãn. Thanh Tư cười nói:
“Công tử vừa
mới rồi xuống nước cứu người, mà tiểu thư nhà chúng ta lại giúp đỡ công tử, đây
xem như tiểu thư nhà chúng ta đã làm được một việc thiện thật lớn nha!”
Nàng bỗng
nhiên chuyển hướng tới ta, khuỷu tay nhẹ nhàng huých vào thân thể ta, lộ ra nụ
cười giảo hoạt,
“Tiểu thư,
có đúng không?”
“Quỷ nha đầu!”
Ta nhỏ giọng
mắng nàng một tiếng, không biết vì sao, hai má lại nóng bừng lên. Thanh Tư tựa
như thật cao hứng, ngữ khí cũng rất vui vẻ:
“Tốt lắm,
chúng ta phải về phủ rồi, công tử, mời người xuống xe!”
“A.”
Trên mặt của
hắn nổi lên một tia xấu hổ, vội vàng cùng Thư Nghiên xuống xe. Ta hướng hắn thi
lễ, liền vịn tay Thanh Tư bước lên xe ngựa. Bỗng nhiên nghe thấy hắn nói:
“Ba ngày
sau sắp xếp ổn thỏa, tại hạ sẽ đến tận cửa để nói lời cảm tạ, chính là không biết
cô nương quý phủ phải…”
Đột nhiên
nghe hỏi như thế, ta thật có chút giật mình, đang cân nhắc nên trả lời như thế
nào thì tiểu nha đầu Thanh Tư kia đã nhanh mồm nhanh miệng ứng đáp:
“Thành Nam
Phượng phủ.”
Dứt lời, vẫn
không quên xoay về phía ta nháy mắt. Nghe vậy, quả nhiên nhìn thấy trên gương mặt
Giang Nam hiện chút thần sắc không dễ phát hiện, có chút khiếp sợ, nhưng ngược
lại nhiều hơn vẫn là sự bình tĩnh. Phượng phủ, nhân sĩ trong khắp kinh thành có
ai là không biết, chính là đương triều Quốc Cữu phủ! Đó chính là một đại danh từ
đồng nghĩa với vinh quang, có biết bao người trông mong hy vọng có thể đến đó đặt
chút quan hệ. Chính là không biết vị Giang Nam công tử này có phải hay không là
dạng nam tử “vàng đỏ nhọ lòng son”? Ta có chút ngờ vực nhìn hắn ngẫm nghĩ. Hắn
lại nói:
“Không biết
cô nương xưng hô như thế nào?”
Thanh Tư lại
định vội vã trả lời, lại bị ta âm thầm hung hăng nắm chặt cánh tay, nàng nhẫn
nhịn không dám kếu lên. Ta bày ra bộ dạng khiếm tốn khẽ cúi mình cười:
“Gọi ta Phượng
cô nương được rồi.”
Dứt lời,
cũng không nhìn đến hắn, hạ lệnh Thanh Tư buông màn xe xuống. Xe ngựa chậm rãi
rời đi. Thanh Tư xoa xoa cánh tay vừa mới bị tay nắm chặt, bất mãn kêu lên:
“Tiểu thư!
Muội là vì muốn tốt cho người, người cũng thật là không có lương tâm!”
“Xú nha đầu
phá hoại này!”
Ta trừng
nàng liếc mắt một cái,
“Muội chỉ mới
vài câu đã đem hết chuyện của ta nói cho một người xa lạ, như vậy là tốt với ta
sao?”
Nàng tới gần
ta hì hì cười:
“Ai nha, tiểu
thư của muội ơi! Không phải lão gia vẫn chưa kịp chọn rể cho người sao? Nghĩ đến
những công tử vương công quý tộc hẳn là người cũng không thích, muội nhìn vị
công tử này cũng không tệ đâu. Vốn không quen biết hắn cũng có thể làm việc
nghĩa không nhận báo đáp mà cứu người, người như vậy, nhất định là người tốt.”
Mặt ta đỏ
lên, cúi đầu khẽ đưa tay nắm lấy chiếc khăn che mặt, cắn môi nói:
“Việc đó
cùng ta thì có quan hệ gì chứ?”
“Đương
nhiên là có quan hệ nha, có thể kêu lão gia hảo hảo mà tuyển chọn!”
“Muội làm
sao biết cha ta có quen biết hắn chứ?”
Môn đăng hộ
đối, thật ra cũng không phải chuyện gì sai hết. Huống chi, thân thế của ta,
ngày sau phu quân cũng sẽ phải là người có tài trí hơn người. Thanh Tư híp mắt
cười:
“Tiểu thư
thật là hồ đồ, vậy mà còn cho là muội ngốc sao? Mới vừa rồi vị công tử kia tuy
rằng áo quần giản dị, thanh nhã, nhưng chính là ở cổ tay áo cùng cổ áo là được
làm bằng gấm Tô Châu tinh xảo, không phải nhà bình thường có thể dùng được. Cho
nên nha, chắc chắn là ‘phi phú tức quý’!”
“Thanh Tư
muội… !”
Ta tự biết
mình đuối lý, liếc nhìn nàng một cái rồi không thèm để ý tới nàng nữa, thời điểm
hồi phủ cũng đã là cận hoàng hôn. Gia đinh thấy ta vào cửa vội ra chào đón,
kính cẩn báo lại:
“Bát tiểu
thư đã trở vầ! Lão gia phân phó, khi nào tiểu thư trở về thì liền tới thư phòng
gặp người.”
Ta mỉm cười
gật đầu, liền cùng với Thanh Tư xoay người hướng thư phòng mà đi đến. Lúc vào cửa
tựa hồ nhìn thấy Phượng Hố vội vàng đem cái gì đó dấu đi, nâng mắt nhìn ta, thấp
giọng nói:
“Về rồi
sao?”
Ta thưa
vâng rồi đi lên phía trước:
“Cha tìm
con đến có chuyện gì vậy?”
Người không
lập tức nói, chỉ liếc mắt nhìn Thanh Tư một cái rồi mới mở miệng:
“Ta đã cho
người chọn mấy xấp vải dệt tốt nhất cho Bát tiểu thư làm xiêm y, ngươi đến chỗ
phu nhân bên kia hỏi một chút, phải làm sao cho tốt.”
Đột nhiên
nói như thế là muốn cho Thanh Tư rời đi. Nàng là một nha đầu thông minh, nhanh
chóng đáp lời “Dạ”, liền cung kính lui xuống.
“Cha?”
Ta nhíu mày
nhín người. Người cúi đầu thở dài một tiếng, tiện đà hỏi ta:
“Hôm nay
Hoàng Hậu tìm con, nói những chuyện gì?”
Ta nao nao,
nguyên lai là vì chuyện này. Nhân tiện nói:
“Cha trong
lòng đều biết rõ, cần gì phải hỏi con chứ?”
“Loan Phi
a!”
Phượng Hố
than thở nói,
“Con là đứa
con gái mà cha thương yêu nhất, cha chỉ muốn biết ý tứ của con ra sao thôi?”
“Con?”
Không tự
giác xoay người, giơ tay nắm lấy khăn che mặt, mở miệng nói,
“Nếu như muốn
con trở thành một quân cờ cho nam nhân tranh quyền đoạt lợi, con đương nhiên là
không muốn.”
Phượng Hố
thần sắc không chút biến đổi, hiểu con gái không ai bằng cha, người chính là muốn
nghe ta chính miệng nói ra mà thôi.
“Vậy con thực
sự không thích Thất Hoàng Tử sao?”
“Ở bên cạnh
biểu ca nhiều năm, đương nhiên là có tình cảm, nhưng mà đó cũng không phải là
tình yêu nam nữ. Con cho tới bây giờ đều đem huynh ấy đối đãi như với một vị
huynh trưởng.”
Ở bên canh
biểu ca, có cảm giác an lòng, cảm thấy thực thân thiết. Mà ngày hôm nay ở bên bờ
sông Tần Hoài lại gặp được một nam nữ, quay mắt nhìn về phía hắn, thế mà trong
lòng ta lại có một chút rung động nho nhỏ. Đột nhiên cảm thấy có chút bất ngờ
kinh hãi, sao ta lại nghĩ tới hắn chứ? Vội vàng hạ mí mắt xuống, sợ bị cha nhìn
ra manh mối. Cách một hồi lâu sau, Phượng Hố lại cười, khẽ đứng lên:
“Cha sớm biết
là con không muốn mà”
“Như vậy,
cha dự định dung túng cho con sao?”
Ta khẽ cười
ngẩng đầu nhìn người hỏi. Dù sao thì đó cũng là Hoàng Hậu, con trai của người
cùng ta thực sự rất xứng đôi. Cha cười, bàn tay to lớn vuốt ve trên đầu ta:
“Ai bảo con
là con gái bảo bối của cha cơ chứ?”
“Cha!”
Sống mũi
cay cay, nước mắt thiếu chút nữa liền chảy xuống, vội vàng nhào vào trong ngực
của người, để mà che dấu. Tất cả mọi người trong triều đều nói Quốc Cữu gia ham
thích nhất chính là thanh danh, chấp nhất quyền lợi, ta vốn không tin. Nay liền
cũng đã xác minh suy nghĩ của ta, cha ta, người có thể sủng ta đến như vậy, thì
làm sao có thể là người như vậy được?
“Cho nên
cha sớm đã sắp đặt cho con một mối hôn sự, cũng không cần phải gả nhập vào
hoàng thất.”
Thế ra là
vì điều này! Bất ngờ ngẩng đầu lên:
“Vậy phía
cô cô bên kia phải làm sao?”
Thần sắc
Phượng Hố có chút giằng co, lại lập tức giãn ra, vỗ nhẹ lên tay ta an ủi nói:
“Con yên
tâm, cha dù sao cũng là thân ca ca của nàng, nàng cùng lắm cũng chỉ tức giận, sẽ
không có chuyện gì đâu.”
Ta nửa tin
nửa ngờ gật đầu. Gả nhập hoàng thất, đến cuối cùng, cả đời đều vì bị cuốn vào
vòng lốc xoáy tranh quyền đoạt lợi, ta muôn vàn lần không muốn. Chính là, lại
không biết cha sẽ vì ta mà tuyển một vị hôn phu như thế nào. Cảm thấy không khỏi
đứng ngồi không yên. Lặng yên đưa mắt nhìn Phượng Hố, khóe môi khẽ giật, lại
không biết phải mở miệng như thế nào. Từ xưa đến nay, lời cha mẹ đã nói ra
chính là mệnh lệnh, ngay cả chính mình có suy nghĩ đi chăng nữa, cũng khó có thể
nói cha hội sẽ nghe lời ta nói. Đang trong lúc thất vọng suy nghĩ, lại nghe Phượng
Hố bỗng niên nói:
“Cha tính
ba ngày sau sẽ mời vài vị thiếu niên công tử đến nhà chơi, đến lúc đó, con hãy
đến xem một chút, như thế nào?”
“Cha!”
Ta xấu hổ đến
đỏ mặt. Người lại cười ha hả:
“Ha ha, con
gái của Phượng Hố ta sao có thể tùy tiện như vậy mà gả đi cơ chứ? Nếu là đợi đến
tận đêm tân hôn, nhìn mặt chú rể lại thấy không thích thì biết làm sao?”
Ta cắn môi
xoay người rời khỏi. Ba ngày sau. Bỗng nhiên nhớ tới lời nói của cha, hắn nói,
ba ngày sau, sẽ đến tận cửa nói lời cảm tạ…
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.