Chương 84: Nói Ta Giống Nàng Ấy [2]
“Phượng Khinh
Ca.” Nàng nhẹ nhàng phát âm từng chữ rất rõ ràng.
Mà ta, giống như
bị một cây kim nhỏ đâm trúng không thương tiếc, đột nhiên dừng lại.
“Nàng ấy vốn là
Phượng phủ Cửu tiểu thư.” Tiết Vị Ương cho rằng ta không biết, tốt bụng giải
thích .
Nhưng là, ta làm
sao lại không biết?
Ta chỉ cảm thấy
có chút choáng váng, liều mạng nắm chặt hai tay, để cho móng tay cắm mạnh vào
lòng bàn tay, cố ý dùng đau đớn để giữ vững sự thanh tỉnh. Khó khăn mở miệng:
“Tướng quân cùng Phượng phủ Cửu tiểu thư…” Hỏi ra mới lại phát hiện có chỗ
không ổn. Người Khinh Ca yêu là Quân Ngạn, huống chi, ta chưa bao giờ nghe nàng
nói qua nàng quen biết Tiết Tùng Ninh nha.
Cũng may Tiết Vị
Ương không có chú ý đến bất thường của ta, nàng nhẹ thở dài một tiếng, nói: “Đó
đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, ca ca ta cùng phụ thân tiến cung, một
lần ngẫu nhiên, huynh ấy nhìn thấy Phượng Khinh Ca. Chuyện cụ thể thế nào ta
cũng không biết rõ, chỉ biết lúc ấy Hoàng Hậu nương nương mở lời vàng ngọc, nói
rằng nếu như ca ca ta thích, sau này sẽ đem nàng gả cho huynh ấy. A – thế sự thật
vô thường [1]. Khi đó, sợ là Hoàng Hậu vì muốn mượn sức của cha ta cho nên mới
ưng thuận mà hứa hẹn. Bây giờ, ai còn để ý đến chuyện này nữa chứ?”
[1] “thế sự vô
thường”: Mọi thứ đều đã thay đổi
Thì ra là cô cô…
Người xưa nay đều
không thích Khinh Ca, chuyện thuận miệng hứa hẹn đem nàng gả cho Tiết Tùng Ninh
thực sự là việc mà người có thể làm ra. Nhưng mà vẫn không đúng. Khinh ca nàng,
cho tới bây giờ vẫn chưa từng tiến cung, làm sao có thể cơ hội gặp qua Tiết
Tùng Ninh chứ?
Tiết Vị Ương khẽ
liếc mắt nhìn ta một cái, khẽ cười nói: “Ngươi không cần để ý, ca ca ta thích
đem ngươi giữ ở bên người thì sẽ đối tốt với ngươi. Huống hồ Phượng Khinh Ca
kia hiện đã trên đường áp giải sung quân rồi, nói muốn gả cho ca ca ta, cũng đã
là chuyện quá khứ .”
Ta không hé răng,
nàng nào biết đâu rằng trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì? Ta làm sao có thể ăn
dấm chua với Khinh Ca, ta chỉ là…
“Vị Ương.” Xa xa
truyền đến thanh âm của Tiết Tùng Ninh.
Ta không khỏi
quay đầu nhìn lại, y phục màu trắng mà hắn đang mặc tung bay trong gió, trên mặt
hắn, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Thời điểm ánh mắt
nhìn về phía ta, không ngờ lại trở nên nhu hòa, cười nói:“Thì ra Loan Phi ở
đây.”
Ta vội vàng khôi
phục thần sắc, gọi hắn “Tiết tướng quân”. Nhưng hắn cũng không có so đo với ta,
Tiết Vị Ương đã tiến lên, mở miệng: “Hắn không nghi ngờ gì chứ?”
“Không có.” Hắn lắc
đầu, lại nói, “Gian phòng ở hậu viện không cần thiết phải làm đặc biệt, cứ giống
như ở tiền viện là được rồi. Dù sao sau này, cũng không có dịp có người nào ở lại
đó.”
Tiết Vị Ương gật
gật đầu.
Hắn lại hỏi: “Hai
người đang nói chuyện gì vậy? Ta từ xa nhìn thấy được, tựa hồ còn rất hăng say
nha.”
Trong lúc nhất thời
ta nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào, Tiết Vị Ương lại giải thích:
“Cũng không có gì, muội hỏi một chút xem Loan Phi bình thường thích làm cái gì.
Vừa vặn, đúng lúc huynh đi tới.”
Nàng không nhìn
ta, nói dối liên tiếp mà sắc mặt không hề thay đổi. Ta tuy có chút giật mình,
nhưng cũng không vạch trần. Tiết Tùng Ninh cũng không có truy vấn, đã thấy một
người có dáng vẻ như là thị vệ bước nhanh lại đây. Ta tưởng tìm Tiết Tùng Ninh,
không nghĩ tới hắn đi đến bên người Tiết Vị Ương, nói thầm với nàng sau lại vội
vàng cáo lui.
Tiết Tùng Ninh đột
nhiên nói: “Ám hội bên kia có manh mối sao?”
“Vâng, để muội đi
nhìn xem.” Nàng cúi đầu, theo thị vệ rời đi.
“Vị Ương, hết thảy
cẩn thận. Có thể thì hãy làm, không làm được, thì nên tạm rút lui.” Hắn cẩn thận
dặn dò, cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất ở cuối hành lang dài mới xoay
người lại nhìn ta.
Tâm trí của còn dừng
lại ở “Ám hội” trong lời hắn nói. Ta cũng biết, Ám hội là tổ chức mà trên danh
nghĩa là sản nghiệp do Lục ca ta sở hữu. Chính là không biết Tiết Vị Ương vì
sao phải điều tra nó.
Tiết Tùng Ninh thẳng
tắp nhìn ta, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ta hôm nay đã đến Lâm Vương phủ,
nói với Vương gia đêm qua quý phủ gặp hỏa hoạn, nàng không kịp thoát nạn.”
Lời hắn nói ra,
khiến cho ta kinh hãi!
Hắn nói với Quân
Lâm, rằng ta đã chết ……
Khẽ động khóe
môi, đột nhiên rất muốn biết biểu tình của hắn lúc nghe tin báo tử của ta.
Chính là, mở miệng ra, lại hóa thành một chữ: “À…”
Cúi đầu nhìn mũi
chân của chính mình, ánh mắt không biết vì sao, có chút ươn ướt.
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.