Chương 52: Lại Vào Kinh
Thực sự bị
chấn động, kinh ngạc chống con ngươi mà nhìn hắn, hắn nói… Muốn ta gả cho hắn!
Trong thời điểm này, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hắn vẫn như cũ không bỏ
rơi ta. Giang Nam, nam nhân này, ta thật sự không có nhìn lầm hắn.
Chính là…
Cau mày
nói: “Người nhà chàng … cũng đồng ý sao?” Nếu như bọn họ biết là ta nữ nhân
thân mang trọng tội, như vậy cũng sẽ nguyện ý với hôn sự này sao?
“Chỉ cần
nàng nguyện ý.” Đôi mắt Giang Nam chăm chú nhìn ta, trịnh trọng nói.
Mặc cho nước
mắt âm thầm chảy xuống, ta cắn chặt răng không thốt nên lời, trong lòng là ngàn
vạn tâm trạng.
***
Hắn không
có đem ta mang vào kinh thành, mà là ở một thôn trang ở ngoại ô tìm một căn nhà
của các nông phu thu dọn sạch sẽ, lại phái một nha hoàn ra khỏi thành đến hầu hạ
ta. Thế nhưng hàng ngày Giang Nam không có đến thăm ta, mà thường đến là Thư
Nghiên. Hỏi thăm công tử nhà hắn, hắn lại nhỏ tiếng nói ở bên tai ta: “Công tử
người đang vội vã chuẩn bị hôn sự!”
Mỗi khi hắn
nói như thế, ta lại sẽ xấu hổ không thôi.
Nửa tháng
trôi qua, thân thể của ta cũng đã gần như bình phục hoàn toàn.
Lại cách nửa
tháng nữa. Sáng sớm, đẩy cửa đi ra ngoài, lại nhìn thấy rõ ràng kiệu hoa đỏ thẫm
đến chói mắt xuất hiện ở trước cửa…
Nhìn thấy
ta đi ra, hỉ nương tựa như cười đến sắp nứt cả miệng, tay vò vò khăn tay trong
tay tiến đến, nắm lấy tay của ta nói: “Kiệu hoa đã đến rồi, tiểu thư còn không
mau vào nhà rửa mặt chải đầu đi?”
Ta có chút
khôi phục thần sắc, ánh mắt đang dừng ở trên người Thư Nghiên đứng trước mặt, đột
nhiên sáng tỏ. Hai gò má nhuộm hồng cả lên, thoát khỏi bàn tay của hỉ nương,
xoay người vào trong phòng.
Thì ra đây
chính là trời không tuyệt đường người.
Ngồi ở trước
bàn trang điểm, để cho tay của nha hoàn tùy ý ở trên đầu ta hoạt động. Nữ tử
trong gương, lộ ra gương mặt trắng trong, thuần khiết, khóe miệng chậm rãi cong
lên. Đợi chờ nửa tháng, cuối cùng hắn không có gạt ta.
Giang Nam…
Ta chắc chắn
chính mình yêu hắn. Nhưng là, ta cũng cần một nơi nương tựa. Ta nghĩ, Giang Nam
có thể cho ta.
Hai tay
không tự giác nắm chặt, lặng yên nhắm hai mắt, ta còn có rất nhiều chuyện muốn
đi làm. Hít sâu một hơi, thật may mắn khi xưa, Phượng Hố luôn kiên quyết không
cho tỷ muội chúng ta một mình xuất môn, ngay cả kinh thành này, người biết ta
là thiên kim tiểu thư của Quốc Cữu gia cũng không có mấy người.
Khi khăn
voan hồng được phủ trên đầu, ta đột nhiên, tựa hồ như thở ra một hơi dài nhẹ
nhõm. Nha hoàn tiến đến dìu ta, hỉ nương ở bên tai nhẹ giọng nhắc nhở: “Khăn
voan hồng này, trăm ngàn lần cũng không được kéo xuống, nếu không sẽ gặp phải
điềm xấu đấy.”
Ta nhẹ
nhàng gật đầu, điềm xấu, ta đây tự nhiên không thể kéo khăn xuống. Tin dữ của
ta đã rất nhiều rồi, không nghĩ lại có một lần nữa.
“Cẩn thận cửa.”
Nha hoàn ở bên tai ta nhắc nhở.
Đi tới bên
ngoài, nghe thấy thanh âm Thư Nghiên truyền đến: “Cô nương mau mau lên kiệu đi,
công tử nhà ta hẳn là đang sốt ruột chờ rồi!” Hắn thực thông minh, không hề gọi
ta “Phượng cô nương”, chính là, không biết có phải là do ảo giác của ta hay
không, từ trong lời nói của hắn, ta cảm thấy có chút hoảng hốt không chịu nổi.
Nha hoàn nhấc
màn kiệu lên, dìu ta ngồi vào bên trong. Trong nháy mắt lúc ta cúi đầu, nhìn thấy
một góc tay áo, vô cùng quen thuộc … Cảm thấy cả kinh. Ta nhất định là bị hồ đồ
rồi. Hiện tại như thế nào lại nhớ đến chuyện xảy ra trong thiên lao khi đó?
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.