Chương 7: Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
Ta yêu người nào?
Dường như vấn đề này nói bây giờ hãy còn quá sớm. Ta xoa tóc nàng, thấp giọng
nói:
“Ngày sau chờ ta
tìm được, nhất định nói cho muội biết.”
Nàng cười khổ một
tiếng, rồi nói:
“Nhưng Khinh Ca vẫn
là yêu thương hắn, mãi mãi, không thay đổi.”
“Khinh Ca.”
Ta thương tiếc
nâng lên gương mặt nhỏ nhắn đã khóc đến tiều tụy của nàng, đau lòng vạn phần,
“Không đáng giá.”
Nếu như hắn đã
không thương, tại sao không gỡ xuống gánh nặng tình cảm, mà còn ngoan cường nhảy
vào bên trong? Nàng chậm rãi cúi người, vòng tay ôm chặt lấy ta, thanh âm khàn
khàn:
“Bát tỷ, đến cuối
cùng sẽ một ngày, chờ đến khi tỷ gặp được người mình yêu, tỷ sẽ hiểu những gì
Khinh Ca nói hôm nay.”
Ta ngơ ngẩn, cửu
muội của ta, Khinh Ca của ta, tựa như trong khoảnh khắc đó, thoắt cái trưởng thành.
Mà ta, tựa như một đứa trẻ không hiểu chuyện, ở trước mặt nàng, hay ở trước mặt
Quân Ngạn đều là như vậy.
Từ trong phòng
Khinh Ca đi ra ngoài, ta vẫn mãi trầm tư suy nghĩ về vấn đề này. Yêu, thực sự
có thể bỏ qua tất cả hay sao? Khẽ vuốt cằm, khẽ nhìn sắc trời xanh biếc, có lẽ
trong tương lai không xa, ta cũng sẽ tự mình được thể nghiệm…
***
Giang Nam nuốt lời.
ba ngày sau như lời chính miệng hắn nói cũng đã qua đi nửa tháng. Dần dần, ta
cũng đã quên mất nam tử tao nhã từng một lần gặp mặt bên sông Tần Hoài khi đó.
Đó chẳng qua là một lần vô tình gặp được, một lần vô tình thoáng qua mà thôi. Đều
đã qua rồi, chúng ta lại trở về với quỹ đạo của từng người, tựa như chưa từng gặp
qua nhau vậy.
Quân Ngạn thực sự
không hề tìm ta nữa, mà Phượng Hố vẫn giúp ta tìm kiếm một đức lang quân như ý,
nhưng ta vẫn thủy chung không nhìn trúng được một người.
Rốt cuộc Khinh Ca
cũng không đối đãi xa lạ với ta, đây là điều khiến ta vui mừng nhất. Quan hệ giữa
ta và Vân Lan vẫn như cũ, không nóng, không lạnh, không chút nào cải thiện.
Tháng ba cũng là
lúc mùa xuân bắt đầu nở rộ. Bồ Công Anh mà ta trồng trong sân đã bắt đầu nở
hoa, những quả cầu nhỏ màu trắng, từng đoàn từng đoàn, tạo thành từng cụm. Ở
trong gió xuân, rung rinh như đang ở trong một dạ vũ long trọng, bồng bềnh rập
rờn nhảy múa, tựa đang khoác trên mình những bộ váy áo thuần sắc đẹp như tiên tử.
Ta ngồi bên cửa sổ,
nghiêng đầu tựa má vào bàn tay, nhìn ra cảnh sắc mê người ở phía bên ngoài đến
ngẩn người. Thanh Tư đột nhiên xông tới, lôi kéo ta nói:
“Tiểu thư, mau tới
nhìn một chút, người xem là ai đã tới này.”
Ta còn chưa kịp
phản ứng, người đã bị Thanh Tư kéo đi. Dẫn ta đến hậu viện, đưa ngón tay chỉ về
tường rào phía bên trái, nàng cười:
“Người mau nhìn
xem!”
Ta theo hướng tay
nàng chỉ mà nhìn theo, thấy một người thiếu niên đang nằm ở đầu tường nhìn ta
cười rạng rỡ. Trong lúc nhất thời, ta ngơ ngẩn. Đây không phải Thư Nghiên thì
là ai!
“Thư Nghiên?”
Ta kinh ngạc ra
tiếng, sau đó lại cau mày, hắn như thế nào lại ở chỗ này? Còn nằm ở trên tường
rào, nếu như để cho bọn gia đinh nhìn thấy, chắc chắn không tránh được bị côn
hình, nghĩ vậy ta mới chịu mở miệng kêu hắn xuống, lại thấy hắn thân thể khẽ
nhúc nhích, xoay người đã thấy nhẹ nhàng đáp xuống dưới đất.
Ta vô cùng kinh
ngạc, không ngờ rằng hắn lại có thể biết võ công, trong lúc nhất thời, lại quên
mất làm sao nói chuyện. Thư Nghiên cười nói:
“Phượng cô nương,
tìm được người rồi!”
Ngay lúc đó kinh
ngạc trên mặt ta được thay thế bằng bất mãn, nói vậy là ý gì chứ? Chẳng lẽ bọn
họ đi tìm ta mất hơn nửa tháng? Trong bụng không khỏi cười lạnh, lý do này, thật
buồn cười. Hắn không để ý tới sắc mặt ta, vẫn như cũ cười nói:
“Vốn là muốn từ cửa
chính đi vào, mà công tử nhà ta lại nói, sợ làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới thanh
danh của cô nương. Vì vậy, ta mới dọc tường rào để tìm, thực may mắn, lại gặp
được Thanh Tư tỷ tỷ!”
“Này, ai là tỷ tỷ
của ngươi!”
Thanh Tư vừa nghe
hắn gọi “tỷ tỷ” liền mặt mày giận dữ, thở phì phò quát. Ta hơi ngẩn ra, thì ra
hắn nói tìm là ý này? Ta xoay người đi, lại cố ý nói:
“Tìm ta có việc
gì?”
“Công tử nhà ta
đã từng nói muốn tới tạ ơn cô nương.”
“Ba ngày đã sớm
qua từ lâu.”
Ta lạnh lùng mà
nói. Lúc mới gặp gỡ, ấn tượng thực rất tốt, nhưng cũng bởi vì hắn nuốt lời mà sớm
đã phai nhạt. Nam nhân, đắt nhất ở Nhất Ngôn Cửu Đỉnh (quan trọng nhất là phải
giữ lời). Mà hắn, thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất cũng làm không được, thật làm
cho ta thất vọng.
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.