Chương 11: Bị Bắt Cóc (1)
Ngồi trên mặt đất,
khẽ đưa tay vuốt cằm, để cho làn gió xuân lành lạnh thổi qua khuôn mặt, trước mắt
là một biển Bồ Công Anh tím rực rỡ.
“Khụ khụ ——”
Tiếng ho khan nho
nhỏ của Giang Nam truyền đến, ta gò má nghiêng đầu nhìn, thấy hắn cũng hơi
nghiêng thân thể hướng về phía ta, vòng tay đặt ở trên môi, lông mày tuấn nhan
khẽ nhăn lại.
Ta vậy mà có thể
quên mất hắn còn đang mang bệnh! Vội vàng đứng dậy, mở miệng nói:
“Chúng ta trở về
đi thôi.”
Hắn gật đầu một
cái rồi đứng lên. Ta thấy áo choàng kia vẫn còn ở trên mặt đất liền xoay người
cúi xuống nhặt. Lại không nghĩ đến, hắn cũng giống như ta, đồng thời cúi người
xuống, đầu ngón tay chạm vào nhau.
Ta có chút kinh
hoảng muốn thoát ra, ngón tay thon dài của hắn đã quấn lấy tay ta, ta kêu lên một
tiếng, muốn kéo tay ra, thế nhưng lại bị hắn nắm lại chặt hơn. Mặt ta đỏ au
lên, rũ mí mắt xuống không dám nhìn hắn. Chỉ cảm thấy tay hắn thật là nóng,
trong bụng cả kinh, bật thốt lên:
“Ngươi đang sốt.”
“Ta không sao, đi
thôi.”
Dùng tay kia nhặt
áo choàng lên, hắn kéo ta đi về phía linh nham. Ta để mặc cho hắn dắt đi, giờ
phút này tay của hắn cũng không có dùng lực quá lớn, ngón tay lạnh băng của ta
được lòng bàn tay nóng rực bọc lại, dần dần trở nên ấm áp.
Khi chúng ta đi
ra, thấy xe ngựa vẫn còn đậu ở bên ngoài, lại không tìm thấy bóng dáng Thanh Tư
cùng Thư Nghiên ở đâu. Ta có chút kinh ngạc, nhìn về phía Giang Nam, thế nhưng
hắn lại giống như ý thức được điều gì, kéo ta chạy về phía trước, nhấc màn xe
lên.
“Ưm ——“
“Ưm ——“
Thanh Tư và Thư
Nghiên cả người bị trói lại nhét vào trong xe ngựa, miệng cả hai đều bị người
chận lại, nhìn thấy chúng ta, hai người lộ ra thần sắc kinh hoảng. Khóe miệng
Thư Nghiên xuất hiện vài vết thương màu xanh tím, dường như đã bị người ta động
thủ.
Ta chấn động sợ
hãi, vội vã vươn tay muốn giúp bọn họ cởi trói. Đúng lúc ấy, chợt nghe có người
hét lên
“Lên”, liền thấy
xung quanh xuất hiện khoảng năm sáu tên nam nhân vạm vỡ.
“Người nào?”
Giang Nam kéo ta
vào trong ngực, nhìn người trước mặt trầm giọng hỏi. Một gã nam nhân trán rộng,
mập mạp cộc cằn nói:
“Thức thời thì
tránh ra, chúng ta chỉ cần nàng!”
Ngón tay hướng về
ta mà chỉ, khóe miệng hiện lên ánh cười. Ta kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn, muốn
ta? Muốn ta làm cái gì? Một tên nam nhân khác râu ria rậm rạp ở bên cạnh hắn
nói:
“Đại ca, các
huynh đệ chờ đợi cũng đã lâu, xem ra Phượng Bát tiểu thư này là cùng người ta
ra ngoài vụng trộm rồi! Không nên mất thời gian nói lời vô nghĩa nữa, nhanh một
chút bắt trở về.”
Nghe hắn nói hai
chữ ‘vụng trộm’, ta không nhịn được mà kêu lên:
“Ngươi nói bậy!”
Phượng Loan Phi
ta từ xưa đến giờ vẫn luôn trong sạch, sao có thể vụng trộm như lời hắn nói chứ?
Giang Nam vẫn
không nhúc nhích, âm sắc vững vàng:
“Các vị nếu là cầu
tài*, muốn gì thì liền cầm lấy đi.”
(Cầu tài*: cần tiền,
muốn tiền)
“Ha ha ha ——” đối
phương tựa hồ nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, mở miệng nói,
“Nhìn khắp cả
kinh thành này, còn có ai tiền tài hơn được Quốc Cữu đây?”
Lòng ta ngập tràn
khiếp sợ. Thì ra bọn chúng là nhằm vào tiền bạc của Phượng phủ mà đến. Đương
kim Hoàng Hậu là muội muội ruột của Phượng Hố, mà Phượng Hố cũng rất được Hoàng
Thượng tín nhiệm. Có thể đứng ở trên cao hô mưa gọi gió, đương nhiên là chuyện
không cần phải bàn tới.
Hơn nữa, Phượng
gia ở trên thương trường cũng là vị trí độc tôn. Lục ca của ta Phượng Lê Mạch
cơ hồ mỗi lĩnh vực ở Đại Tuyên đều đã từng góp mặt qua, có thể nói, ở trên
thương trường, hắn là một truyền kỳ. Nam nhân kia đưa tay vuốt vuốt bộ râu, nhếch
miệng nói:
“Phượng Lục thiếu
gia còn thiếu tiền công của huynh đệ chúng ta chưa thanh toán! Vậy, trước phải
để cho Bát tiểu thư chịu uất ức rồi!”
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.