Chương 98: Gặp Lại Hoàng Hậu
Ta đã nghĩ đúng,
Hoàng Thượng ban cho ta phong hào trước đây là Nhã phi. Ngài nhận định linh hồn
Nhã phi đang chảy trong thể xác ta, cho nên mặc kệ ta biến thành hình dáng gì nữa,
ngài đều tin tưởng vững chắc ta là Nhã phi của ngài.
Đứng ở cửa sổ Vân
Lạc cung, ngơ ngác nhìn cảnh trí khuôn viên bên ngoài với muôn vàn loài hoa,
bàn tay khẽ nắm chặt lại. Ta trước đây, khinh thường nhất chính là cuộc sống
cung đình buồn tẻ này. Vậy mà hiện tại, lại trở thành phi tử của Hoàng Thượng.
Tạo hóa trêu người,
ta không thể không nhận mệnh.
Cắn môi, bọn họ,
đều có thể vì lợi ích của chính mình, một lần lại một lần đẩy ta ra đứng đầu ngọn
sóng. Thậm chí có thể không để ý đến sống chết của ta. Như vậy ta, vì sao không
thể vì muốn bảo hộ người mà đi … phản kháng một lần?
Hơn nữa Phượng
Loan Phi trước kia đã chết rồi, có lẽ, làm Nhã phi, cũng tốt.
Ngày mùa hè ,
ngay cả gió cũng mang hơi nóng. Theo cửa sổ thổi vào, phả vào hai gò má, sinh
ra hương vị ấm áp. Trong sân, bồ công anh màu tím bay lên, lượn tròn , giống
như tuyết……
“Hoàng hậu giá
lâm –”
Âm thanh sắc nhọn
đột nhiên vang lên giữa buổi trưa yên tĩnh, xuyên qua không gian.
Cảm thấy căng thẳng,
nên đến, cuối cùng cũng đến.
Ngay ban đầu khi
Phượng phủ gặp rủi ro nàng đã không cứu giúp, tại thời điểm Hoàng Thượng nam tuần nàng muốn ép buộc Tiết Vị Ương, cô cô, sớm đã
không phải là cô cô yêu thương của ta nữa rồi. Nàng chính là mẫu thân của Quân
Ngạn, một người vì ngôi vị hoàng đế cho con mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn
nào!
Xoay người, dẫn
theo cung nữ đi ra ngoài nghênh tiếp .
“Nô tì tham kiến
Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế!” Cúi đầu, ta chậm rãi hành lễ.
“Miễn lễ. Ngẩng đầu
lên.” Nàng nói bình tĩnh vô cùng.
Ta do dự một
chút, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Con ngươi của
nàng mở to ra, theo bản năng lui lại nửa bước. Cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng, thở
nhẹ: “Nương nương!”
Nàng dùng sức đẩy
cung nữ ra, ánh mắt như trước thẳng tắp dừng trên mặt ta, khẽ lắc đầu, không thể
tin. Nàng không nói lời nào, ta cũng không nói.
Tay nàng hơi hơi
run run đứng lên, khăn trên tay vô ý rơi xuống. Cung nữ liền xoay người lại, bỗng
nhiên nghe Hoàng Hậu nói: “Tất cả đều lui xuống đi, không có mệnh lệnh của bản
cung, không được tiến vào!”
Cung nữ giật
mình.
“Bản cung nói
nghe không hiểu sao!” Ngôn ngữ nàng sắc bén, nhìn đến cung nữ bên cạnh ta.
“Dạ!”
Các cung nữ đều
lui xuống, Hoàng Hậu vẫn là nhìn ta. Nàng còn chưa tin, không tin những thứ
đang nhìn thấy.
“Nhã phi?” Nàng
cúi đầu gọi ta.
Ta thong dong lên
tiếng trả lời: “Có thần thiếp.”
Nàng lo sợ không
yên lắc đầu: “Không, ngươi không phải Nhã phi!”
“Theo Hoàng hậu,
thần thiếp là ai?” Ta nhìn nàng, trong lòng dâng trào bi thương. Ta làm sao có
hy vọng trở thành Nhã phi của Hoàng Thượng chứ? Ta muốn làm nhất, là trở về trước
kia, làm một Phượng phủ tiểu thư vô lo vô sầu. Nhưng là, ta có thể sao?
Nàng kinh ngạc
nhìn ta, mười sáu năm qua, ta chưa bao giờ nói chuyện cùng nàng như vậy. Khi
đó, ta, gọi nàng “Cô cô”, cô cô, thật thân thiết biết bao!
Mà hiện tại, ta
cùng với nàng đều là người của Hoàng Thượng. Không có thân tình, mà thứ tồn tại,
chính là cung giai *.
* “cung giai”: thứ
bậc trong hậu cung.
Nàng là hậu, ta
là phi. Nếu là có thể, nàng sẽ làm giống như năm đó trừ bỏ Nhã phi để trừ bỏ
ta?
Nàng rốt cục đã mở
miệng, âm thanh nhỏ đi: “Sự kiện kia đã bại lộ, bản cung cũng là bất lực. Bản
cung cũng không ngờ, Phượng phủ hơn mấy trăm người đều đã chết.”
Là giải thích
sao? Đã lâu như vậy, giờ nàng mới cho ta một lời giải thích. Sự việc đã bại lộ sao,
như vậy, hết thảy đều là thật. Phượng Hố ngay cả một chút oan uổng cũng không
có sao? Nhưng là –
A, ta bỗng nhiên
cười rộ lên, cười đến khóe mắt đều nhòa lệ.
“Hoàng Hậu vì sao
không nói năm đó người mới là chủ mưu?”
Ta chưa bao giờ
ngờ tới, Phượng Loan Phi yếu đuối có một ngày nói ra những lời nói có ý cay độc
như thế.
Trong mắt Hoàng Hậu
tràn đầy tức giận, trầm giọng gằn từng chữ mà thốt ra: “Làm càn……”
Đúng vậy, ta làm
càn .
Nâng tay lau đi
nước mắt, ta cười nhìn nàng: “Hoàng Hậu có phải hay không cũng đang nghĩ làm thế
nào trừ bỏ ta, Nhã phi này?”
Năm đó nàng làm
như vậy, là vì Quân Ngạn. Như vậy nay, vì Quân Ngạn, ta không dám cam đoan nàng
sẽ không làm lại trò cũ .
Thần sắc nàng
tràn đầy kinh ngạc cùng phẫn nộ, tựa hồ là cố nén giận lại, cắn răng mở miệng
:“Ngươi nhẫn nhịn một chút, bản cung nghĩ biện pháp phái người đưa ngươi đi ra
ngoài.”
Ta lắp bắp kinh
hãi, nàng nói muốn đưa ta ra khỏi cung?
Nhưng là, ta vì
sao không thấy cảm kích nàng? Còn cố tình không biết tốt xấu mở miệng: “Hoàng Hậu
là muốn lạt mềm buộc chặt sao?” Ta không tin nàng, ta sẽ không tin tưởng nàng lần
nữa.
Phượng phủ mấy
trăm mạng người nàng có thể không để ý, nay ta, chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử
mà thôi, nàng vì đâu mà đối xử tốt với ta?
“Ngươi……” Nàng rốt
cục nhịn không được , chất vấn nói, “Chẳng lẽ ngươi thật sự chủ động tiếp cận
Hoàng Thượng, muốn làm phi tử sao? Vì cái gì? Vì người của Phượng phủ mà báo
thù? Hay là ngươi cũng, chung quy là coi trọng quyền lực?”
A, nàng nghĩ, mọi
người đều giống nàng sao?
Ta định mở miệng,
liền nghe tiếng cung nữ vội vàng truyền đến: “Ngạn vương điện hạ, ngài không thể
đi vào! Ngài…… Ngài không thể…… Ngạn vương điện hạ!”
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.