Chương 1: Ngẫu Nhiên Gặp Gỡ (Thượng)
Thời gian đầu
xuân, khí lạnh tan ra trời dần ấm thêm. Lúc này, bên sông Tần Hoài, đã sớm vô
cùng náo nhiệt. Cỏ cây ra sức đâm chồi, dường như chỉ cần hít thở cũng có thể cảm
nhận được hơi thở của mùa xuân.
Khẽ nhắm mắt,
lắc lắc đầu, cảm thấy tỉnh táo tự nhiên trở lại. Buông màn xe xuống, kêu xe ngựa
ngừng lại, ta liền đứng dậy muốn đi ra ngoài, Thanh Tư ngăn ta lại, nói:
“Tiểu thư,
tốt nhất vẫn là không nên đi ra ngoài. Lỡ có sơ xuất gì, lão gia sẽ lột da muội
mất!”
Ta khẽ cười,
lấy tay điểm vào thái dương nàng:
“Nha đầu chết
tiệt, dám lấy cha ta ra để áp bức ta sao! Ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút, cũng
đâu phải chuyện gì lớn. Bằng không, muội cứ dán chặt lấy ta, như thế nào?”
Dứt lới,
cũng không nhìn thần sắc bất mãn của nàng, liền xuống xe ngựa. Thanh Tư cũng vội
vàng theo xuống, sau khi phân phó xa phu đứng tại chỗ chờ, liền chạy tới.
“Tiểu thư,
người chậm một chút!”
Thấy nàng
có chút thở hổn hển, ta liền cười nhạo nàng nói:
“Nhìn muội
xem, bình thường không chịu vận động, mới chạy có vài bước cũng đã mệt thành
như vậy rồi!”
“Tiểu thư!”
Thanh Tư dậm
chân,
“Người lại
giễu cợt muội!”
Hai người vừa
cười vừa đùa giỡn, dọc theo bờ sông chậm rãi đi. Trên cao ánh mặt trời chiếu
sáng, từng làn gió thổi qua vẫn mang chút hương vị của hàn khí, nhưng cũng chỉ
có thể làm cho con người thanh tỉnh vài phần. Như ta đây, dường như hàng năm ở
nơi khuê phòng đến khi nào mới lại có thể trở ra, tại đây trong hoàn cảnh như vậy
được cảm thụ một phen, thật tốt biết mấy.
Thanh Tư
lúc trước còn ngăn cản không cho ta xuống xe đi dạo, ai ngờ đâu lúc xuống dưới,
hưng phấn nhất lại là nàng. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, tùy ý đi cùng với nàng. Hôm nay là vì Hoàng Hậu cô cô triệu kiến, đi
Hoàng Cung trở về, đang nửa buổi hồi phủ rồi sẽ chẳng còn được đi ra, chỉ cần
có thể trở về trước khi trời tối, cha cũng sẽ không trách mắng.
Xa xa trên
mặt nước, một đàn vịt thong thả bơi lội, thỉnh thoảng còn vẫy cánh, làm cho bọt
nước bắn ra tứ phía. Lắng tai nghe, còn có thể nghe thấy thấy thanh âm vui vẻ của
chúng nữa.
Ta cùng với
Thanh Tư chậm rãi đi tới, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của cái gì đó rơi xuống
nước, sau đó là một tiếng thét chói tai. Theo hướng phát ra tiếng hét mà nhìn
chỉ thấy một bọt nước kích khởi bay cao.
“Có người
rơi xuống nước!” Ta thốt lên.
Quả nhiên,
những tiếng kêu cứu mạng vang lên liên tiếp. Càng ngày càng nhiều người đổ xô về
phía trước. Ta đang muốn đi qua, lại bị Thanh Tư gắt gao nắm chặt lấy cổ tay:
“Tiểu thư,
nhiều người như vậy, người trăm ngàn lần không thể đi qua đó!”
Ta sửng sốt
trong giây lát, thần sắc ảm đạm. Cho dù có đi qua thì như thế nào, ta lại không
biết bơi. Đang trong lúc mọi người vô cùng hoảng loạn, lại nghe “Bùm” một tiếng,
có người cư nhiên nhảy xuống! Ta kinh ngạc nhìn theo, chỉ thấy một thân ảnh màu
trắng rất nhanh lướt qua. Thanh Tư cũng như ta lo lắng nhìn về phía trước,
nhưng lại vẫn như cũ bướng bỉnh giữ chặt tay của ta, nhất quyết không cho ta bước
qua nửa bước. Lại qua một lát, nghe thấy đám người ở phía trước phát ra một hồi
tán thưởng. Sau đó, lại có tiếng người quỳ khóc tạ ơn. Ta cùng với Thanh Tư rốt
cuộc nhẹ nhàng thở ra, xem ra đã cứu được người về rồi. Thanh Tư hướng ta cười
nói:
“Như vậy tiểu
thư có thể yên tâm rồi chứ?”
Nha đầu kia
quả thực thực hiểu ta. Cho dù chính mình chẳng thể giúp được gì, nhưng nếu lỡ
có xảy ra chuyện, trong lòng ta vẫn là hội khổ sở. Hướng nàng gật đầu cười,
nhìn bên kia thấy đám người đã chậm rãi tản ra.
Thanh Tư
kéo kéo tay ta, nhẹ giọng nói:
“Đã không
còn sớm nữa, chúng ta sớm hồi phủ đi”.
“Ừ.”
Ta đáp lại,
liền theo tay nàng xoay người rời đi. Xe ngựa vẫn đang chờ chúng ta ở chỗ cũ,
xa phu thấy chúng ta đi qua, liền nhảy xuống xe, nâng tay mở màn xe ra, kính cẩn
cúi đầu khiêm tốn nói:
“Tiểu thư,
hồi phủ ạ?”
“Đúng vậy,
trở về thôi”.
Thanh Tư đỡ
ta lên xe, hướng xa phu cười nói.
Hai người
ngồi vào bên trong xe, xe ngựa liền vững vàng thong dong mà chạy. Mới vừa rồi
còn hưng trí bừng bừng, tâm tình trong nháy mắt đã hạ xuống. Hồi phủ – không biết
phải đến khi nào mới lại có thể trở ra. Nâng tay vén mở rèm cửa sổ, giờ phút
này đưa mắt nhìn ngắm sông Tần Hoài cảnh sắc hợp lòng người. Khi đầu ngón tay
chạm đến cửa kính xe lại nghe bên ngoài tiếng xa phu dồn dập.
“Hu ——”,
Xe ngựa
rung lắc dữ dội. Ta thu thế không được, hô nhỏ một tiếng, cả người lao về phía
trước.
“Tiểu thư!”
Thanh Tư vội
vàng ôm lấy ta, quay đầu lại, cách màn xe liền lên tiếng trách mắng,
“Đánh xe
như thế nào vậy? Nếu như tiểu thư bị thương thì phải làm sao, ngươi tự mình có
đảm đương nổi không?”
“Thanh Tư…”
Nha đầu
này, mỗi khi tức giận mở miệng ra liền không có lời hay. Ta hơi nhướn mày trừng
mắt nhìn nàng một cái, nàng lại không đổi sắc mặt liền xoay người dùng sức mở
màn xe ra, đang muốn nói gì đó, đột nhiên lại nhìn thấy một người xa lạ đang đứng
ở bãi cỏ phía trước mặt. Đó là một thiếu niên, một thân thanh y, vạt áo trước
ngực giống như bị dính bết lại ẩm ướt, loang ra từng mảng từng mảnh lớn những
khoảng thẫm màu. Hắn nhìn thấy màn xe bị nhấc lên, thần sắc khẩn trương nhìn
vào bên trong xe, gương mặt thoáng nhiễm một tầng xấu hổ, hẳn là không ngờ ngồi
bên trong xe lại là hai vị nữ tử đi?
“Chuyện
gì?”
Thanh Tư hỏi,
ngữ khí đều đều, lạnh băng, ngữ điệu hoàn toàn vô vị. Ta âm thầm cười, nha đầu
này, còn muốn bộc phát tiểu tính khí của nàng nha. Nhưng cũng mặc kệ nàng, một
thiếu niên đột nhiên ngăn xe ngựa của ta lại, không biết đến tột cùng là có
chuyện gì.
Thanh y thiếu
niên liếc mắt nhìn qua Thanh Tư một cái rồi đưa ánh mắt hướng đến phía ta, mở
miệng năn nỉ:
“Tiểu nhân
mạo phạm tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội. Chính là… Chỉ là công tử nhà ta cả
người ướt đẫm, trước mắt lại không có chỗ để thay y phục, cho nên tiểu nhân mới
cả gan cản lại xe ngựa của tiểu thư.”
Hắn nói
xong, không tự giác quay đầu nhìn lại. Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là gia giáo được
dạy dỗ vô cùng tốt đi. Nhưng thật ra, ta có chút tò mò, “công tử” trong miệng hắn
đến tột cùng là người như thế nào?
Không đợi
ta mở miệng, Thanh Tư đã liền cự tuyệt:
“Y phục
công tử nhà người ướt thì liên quan gì đến tiểu thư nhà chúng ta?”
Nói rồi liền
hướng về phía xa phu,
“Chúng ta
đi.”
Vừa nghe
Thanh Tư nói đi, thiếu niên kia nóng nảy vội la lên:
“Vị tỷ tỷ
này, ngươi nghe ta…”
“Ai là tỷ tỷ
của ngươi!”
Thanh Tư mặt
đỏ lên trách mắng. Ta rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, nàng quay đầu bất
mãn nói:
“Tiểu thư!”
Ta hướng
nàng lắc đầu, cũng là nhìn về phía thiếu niên kia:
“Ý tứ của
ngươi ta hiểu được, nhưng chúng ta đây cũng không có y phục cho công tử nhà
ngươi có thể thay được”
Hắn cũng
nên nhìn thấy, ta đây, bên trong xe, trừ bỏ một cái nhuyễn đệm ra thì không còn
gì khác.
Nghe vậy,
trung mâu hắn lộ ra một tia vui sướng, vội hỏi:
“Y phục
chúng ta tự dẫn theo, khẩn cầu tiểu thư đem xe ngựa cho công tử nhà ta mượn
dùng một chút!”
Ta mới phát
hiện, trên lưng hắn còn cõng theo một gánh nặng, nghĩ hẳn là y phục để thay rửa
đi. Ta nghĩ nghĩ, liền mở miệng nói:
“Vậy được rồi.
“Tiểu thư!”
Thanh Tư trợn
mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói,
“Đối phương
là loại người nào cũng không biết, sao người có thể dễ dàng đáp ứng như vậy chứ?”
Ta biết
nàng là muốn tốt cho ta, nhưng chính là vào thời khắc này, ta cũng không biết
vì sao lại gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.