Chương 101: Dạ Yến [1]
Ta cắn môi, ta
nên nói cho ngài biết sao? Nói cho ngài biết ta chính là bát tiểu thư của Phượng
phủ Phượng Loan Phi, như vậy ngài còn có thể cho rằng trong cơ thể ta tồn tại
linh hồn Nhã phi mà buông tha ta, buông tha Phượng Lê Mạch sao?
Không, không, ta không
thể mạo hiểm như vậy.
“Ái phi, suy nghĩ
gì vậy?” Hoàng Thượng đem ta kéo lại bên người, nhỏ giọng hỏi.
Ta nâng mắt nhìn
ngài, thấy ngài ôn hòa cười, trên gương mặt già nua hiện lên thần sắc vui vẻ.
Buộc chặt tiếng lòng, ta mở miệng: “Hoàng Thượng, cho dù vì thiếp hay…… hay Lâm
vương, xin ngài tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, được không?” Câu “Lâm nhi” kia,
ta thủy chung không thốt ra khỏi miệng được.
Nghe vậy, sắc mặt
ngài trầm xuống, dùng sức bắt lấy tay của ta, nói: “Việc này ái phi đừng nói
thêm nữa, trẫm đã quyết định rồi!”
Trong tâm chợt lạnh,
ta thức thời im miệng, xem ra việc này ta còn phải suy tính kỹ càng hơn, không
thể nóng lòng nhất thời mà làm hỏng chuyện được.
Hoàng Thượng
không muốn nhắc lại, vươn tay lại đây ôm lấy ta, ôm ta chậm rãi nằm xuống. Ta
chấn động, rốt cục nhớ tới ngài cũng là một nam nhân.
Đối với ngài, nên
phản kháng sao? Nên cự tuyệt sao?
Đột nhiên nhắm
hai mắt, gắt gao cắn môi, vì Lục ca, còn có Tiết Vị Ương, ta không thể làm như
vậy. Không thể……
Cảm giác được
ngài nhấc tay lên rồi hạ xuống , nhưng không có cởi quần áo của ta , mà là, chậm
rãi, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt ta, động tác hết sức nhẹ nhàng. Ta có chút kinh
ngạc mở to mắt, ngài lại nở nụ cười.
Ngài động khóe
môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lời ra đến miệng, lại nuốt xuống. Than nhẹ
một tiếng, chính là ôm chặt ta.
Ta đột nhiên ức
chế không được mà run rẩy, tình yêu của Hoàng Thượng đối với Nhã phi, đến tột
cùng là sâu đậm đến cỡ nào! Thế cho nên ngài mới có thể đối với ta như thế.
Ta bỗng nhiên
không sợ ngài nữa , thật sự không sợ . Cho dù ngài là Hoàng Thượng thì sao chứ?
Ngay cả ngài thật sự muốn ta, lại như thế nào? Hắn yêu thương ta như thế , đã
là điều mà cuộc đời này ta chẳng dám ước cầu.
“Hoàng Thượng……”
Ta kỳ thật muốn
nói, cám ơn, thật sự cám ơn.
***
Thời điểm Chạng vạng
tối, công công đứng bên cửa, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, dạ tiệc sắp bắt đầu
rồi ạ.”
“Ừ.” Hoàng Thượng
ứng thanh, thúc giục ta nói, “Ái phi đi rửa mặt chải đầu trước đi, trẫm sẽ cùng
ái phi ra ngoài.”
Ta gật gật đầu,
cho phép cung nữ tiến vào. Vừa mới đứng lên, nghe ngài lại nói: “Lâm nhi còn
chưa nó gặp nàng, nếu nó nhìn thấy nàng, nhất định sẽ rất vui mừng .”
Thân mình có chút
cứng ngắc, đúng vậy, ta cũng rất muốn nhìn xem, hắn thấy ta, có phải hay không
thật sự thật mừng vui?
Cung nữ dìu ta đến
trước bàn trang điểm, cầm lấy lược cẩn thận chải đầu cho ta. Đã bao lâu, chưa từng
sửa sang nghiêm trang, mỹ lệ như vậy? Ta ảo não cười, nguyên tưởng rằng sẽ chẳng
còn có ngày như vậy, nào ai ngờ đến được?
Nâng mắt, nhìn
vào nữ tử trong gương.
Làn môi hồng nhạt,
thần thái hồng hào, mắt ngọc mày ngài đều sáng bừng tựa ngọc khiết, lộ ra nụ cười
thản nhiên như hoa sen.
Hầu như ai cũng
nói ta ngày thường rất đẹp, ta cũng chưa từng như hôm nay cặn kẽ ngắm nghía
chính mình. Nâng tay, chậm rãi xoa khuôn mặt. Thở nhẹ một tiếng, làn da không
được khỏe!
Tiết Vị Ương đã từng
nói, nàng không giống ta, ta quá mức yếu đuối.
Như vậy, Phượng
Loan Phi, vì chính mình, vì chính mình phải bảo vệ những người đó, cũng nên từng
chút, từng chút trở nên kiên cường hơn.
Ít nhất đêm nay,
ta không thể gục ngã, nhất định không thể!
Lúc đi ra ngoài ,
thoáng nhìn thấy Hoàng Thượng đem vật gì đó giấu vào tay áo, thấy ta đi ra, vội
nở nụ cười, vươn tay đến, nói: “Ái phi đêm nay đẹp quá.”
Ta cũng khẽ cười
lên, cầm tay ngài. Hắn thì sao? Nhìn thấy ta, cũng sẽ cảm thấy đẹp sao?
Thái giám cùng
cung nữ mang theo đèn lồng đi ở phía trước mở đường. Ta cùng với Hoàng Thượng
đi ở phía sau, nghênh diện nhìn thấy Hoàng Hậu dẫn theo người tiến lại đây, thời
điểm nhìn thấy ta, trên mặt hoàn toàn không để lộ thần sắc.
Ta thi lễ với
nàng, Hoàng Thượng mở miệng nói: “Thực khéo, Hoàng Hậu cùng đường đi với chúng
ta luôn đi.”
“Vâng.” Hoàng Hậu
cúi đầu, đi ở phía bên kia.
Hoàng Thượng vẫn
nắm tay của ta như trước , lòng bàn tay ngài thực ấm , khiến cho bàn tay lạnh
như băng của ta từng chút ấm lên. Ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt , ta không cần
quyền, nhưng là lại có người muốn. Ta cũng không muốn bị chà đạp, quyền lực
không phải là điều ta khát cầu, nhưng là ta lại không có đường lui .
Ta đến cùng vẫn
không thể làm người ác độc, tàn nhẫn, nhưng là ta muốn sống, muốn Lục ca cùng với
huynh muội Tiết gia được sống.
“Hoàng Thượng giá
lâm — Hoàng Hậu nương nương giá lâm — Nhã Phi nương nương giá lâm –”
Công công vươn cổ
kêu lên, âm thanh kia cứ một lần lại một lần được truyền dần vào trong điện, giống
như âm thanh được vang vọng trong một sơn cốc thật lớn, thật dài, thật sâu …
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.