Chương 163: Ấm Áp Hơn Cả Sắc Xuân
“Aii” Ta muốn
đuổi theo đi ra ngoài, mới nhớ tới chính mình còn chưa có mặc quần áo, nên chỉ
có thể miễn cưỡng nhịn xuống.
Ta không
rõ, hắn đột nhiên muốn đi đâu. Tiện đà, nhớ tới lời nói của hắn lúc rời đi, bảo
ta đừng ngủ? , tình huống như vậy, ta làm sao có thể ngủ được chứ?
Nghĩ ngợi một
lát, nhanh chóng mặc quần áo vào, xuống giường. Ngồi chốc lát bên cạnh bàn,
phát hiện, thì ra khi ta ra đi, cư nhiên không nghĩ ra có vật gì cần, hoặc muốn
mang theo. Trong lòng, còn không yên muốn xem xem, ta rời đi rồi, Quân Lâm có
thể giận chó đánh mèo đến lên Lục ca của ta hay không?
Chậm rãi cắn
môi, nếu có, ta đây rời khỏi như vậy, có phải thực ích kỷ?
Hai tay
không tự giác xoắn chặt, ta cố hắng hít một hơi thật sâu. Haha, Phượng Loan Phi
ta, đến cuối cùng vẫn không làm người tàn nhẫn được. Giam lỏng để ta một bước
cũng không thể ra ngoài, cũng đã khiến ta cảm thấy đau lòng không thôi. Cho
nên, ta mới nhất định, một đời bi thương. Bất Nhân đi rất lâu, mới trở về.
Thời điểm hắn
đến, trên lưng mang theo một cái bao tải thật lớn. Ta sợ hết hồn, hắn hướng ta
làm động tác im miệng. Rồi sau đó, đem bao tải trên lưng buông xuống.
Ta đè thấp
thanh âm hỏi: “Trong bao này là cái gì vậy?” Hắn không trả lời, chỉ nói: “Tháo
châm hạt xuống, sau đó, nàng đi ra sau bình phong đợi.”
Ta muốn hỏi
hắn, lại bị hắn thúc giục :“Nhanh đi.”
Thoáng do dự,
cuối cùng tiện tay tháo châm hạt xuống đưa cho hắn, sau đó, đi vào phía sau
bình phong. Một lát sau, hắn mới nói được rồi. Lúc ta đi ra ngoài, đã không còn
nhìn thấy cái bao lớn hắn mang tới. Sau đó, thấy hắn lấy từ trong thắt lưng ra
vài cái lọ, đổ thứ bên trong ra khắp bốn phía trong phòng. Thậm chí, ngay cả ở
gian phòng giữa đều đổ lên. Ta đoán được, là dầu hỏa!
Ta mới biết
được, hắn muốn làm cái gì.
“Nếu muốn
thực sự đi được, chỉ có cách là nàng phải chết. Như thế, mặc kệ cho nàng có điều
bất đắc dĩ gì mà phải chịu khổ ở lại, bọn họ cũng không thể làm gì nàng. Bởi
vì, nàng không phải chạy trốn, mà là qua đời!” Hắn trừng mắt nhìn ta, rồi chặn
ngang ôm lấy ta, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Chớp mắt,
nhìn thấy ống tay áo hắn vùng lên, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, căn phòng phía
sau tức khắc bị thiêu cháy. Chỉ trong thời gian chớp nhoáng, ánh lửa đã bùng
lên tận trời. Cả phòng đều được đổ dầu hỏa, chính là phòng ngừa giờ phút này có
người vọt vào trong.
Vùi thân
trong biển lửa, một chiêu này, thật sự là lần nào cũng đúng. Khi đó, Tiết Tùng
Ninh muốn ta giả chết, cũng là dùng chiêu này. Lúc đó, còn ở trong Tướng quan
phủ, Quân Lâm cho dù muốn tra xét, cũng không dễ dàng. Nhưng bây giờ, nơi nơi đều
là người của hắn. Ngay cả hiện tại vào không được, cuối cùng vẫn có lúc bước
vào được. Nếu hắn đã có ý nghĩ sống phải thấy người chết phải thấy xác, thì củi
khô làm sao che dấu lửa?
Trong đầu
vang câu nói vừa rồi của Bất Nhân, thốt nhiên kinh hãi! Hắn căn bản không sợ có
người đi vào tìm thi thể của ta, như vậy hắn mới vừa rồi Mới vừa rồi bao tải
trên lưng hắn mang vào là
Ta không
dám tin, Bất Nhân lại là người như vậy.
Thế nhưng,
sự thật làm ta không thể không hoài nghi. Trong bao tải kia, nếu không phải là
người, vậy thì hắn dùng cách gì để có thể thay đổi kết cục?
Bắt lấy áo
của hắn, ta đang muốn mở miệng, lại nghe hắn quát khẽ: “Đừng nói chuyện, bổn
thiếu gia mệt mệt chết .” Hắn không nhìn ta, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước,
mũi chân điểm nhẹ, từ trên cành cây thả người nhảy ra ngoài.
Ta chỉ biết
là hắn có võ công, không biết rằng, thì ra khinh công của hắn lại tốt đến vậy.
Cây cối trong rừng này cũng không quá to lớn, hắn còn phải ôm ta trong lòng, vẫn
có thể lướt trên cành cây mà bay đi. Lúc mới đầu nhìn thấy nhánh cây mà cảm thấy
hoảng sợ, nhưng chỉ trong giây lát, lại khôi phục được tâm trí. Thật sự có thể
ví với, nhẹ nhàng như gió không để lại chút dấu vết!
Mang theo
ta, chạy thẳng một mạch tới đỉnh núi. Chạy tới phía sau nói, hắn mới buông ta
xuống, vừa vịn vào một bên thân cây thở phì phò, vừa than vãn: “Không được rồi,
mệt quá, mệt chết mất …”
Ta theo bản
năng quay người, nhìn quang cảnh núi rừng rộng lớn, còn có thể nghe được tiếng
kêu gào đứt quãng truyền đến. Ta ngơ ngác đứng, trong lòng, dâng tràn đủ loại
tư vị. Không biết từ khi nào, Bất Nhân đã đứng ở bên cạnh ta, ánh mắt cùng sắc
mặt đều chuyên chú, đắc ý nói: “Rất đẹp đúng không? Thủ thuật che mắt của bổn
thiếu gia đúng là hoàn mỹ!”
Lời nói của
hắn, làm cho ta đột nhiên nghĩ tới bao tải kia, vội hỏi hắn: “Trong bao tải
huynh mang trên lưng lúc đi vào, chứa gì vậy?” Mở to mắt nhìn hắn, ta thật sự
không hy vọng hắn sẽ nói ra cái chuyện mà ta tuyệt đối không muốn nghe.
Hắn cười
dài, mở miệng: “Chứa thế thân của nàng!”
“Huynh.
Huynh làm sao có thể.” Ta lui nửa bước, thực tại không muốn tin, đây thật là sự
thật. Hắn còn nói, phải làm chuyện tốt. Một mạng đổi một mạng, điều này có thể
gọi là chuyện tốt sao?
Hắn lại
nhún nhún vai “Cũng chỉ là một người chết thôi, có gì phải ngạc nhiên.”
“Người chết!”
Ta tức giận, “Người chết là chuyện lớn, sao huynh có thể làm ra chuyện đến bậc
này cơ chứ” Ta lắc đầu không thể tin được, chẳng lẽ lúc hắn muốn ta ở trong
phòng chờ hắn, thì hắn đi trộm mộ phần! Nghĩ tới đây, ta không khỏi cả người
run rẩy. Hắn đến tột cùng, là dạng người gì đây?
Hắn lại giống
như xem thấu suy nghĩ trong lòng ta, cắn răng nói: “Aiii, bổn thiếu gia cũng
không có đi trộm mộ phần! Ai da Bổn thiếu gia là nói, đây cũng không giống với
bọn đào trộm mộ! Haizz Này Nói như thế nào đây ?” Hắn tựa hồ có chút ảo não,
nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của ta, một tay kéo ta ngồi xuống dưới tán cây, sau mới
lại mở miệng, “Sáu ngày trước, bổn thiếu gia ngẫu nhiên biết có kẻ vốn bị tuyên
án tử hình chấp hành bị chém ngang thân, vì sợ bị hành hình mà tự sát ở trong
ngục. Nàng cũng biết, người chết như vậy, chỉ biết bị để tại bãi tha ma. Bổn
thiếu gia liền nghĩ, không bằng làm chuyện tốt, đem hắn đi mai táng. Hôm nay lại
đột nhiên nhớ tới thi thể kia còn có thể cứu mạng, cho nên lại lấy ra. Nàng yên
tâm, bổn thiếu gia đã giải thích rõ ràng với thi thể đó rồi, hắn sẽ không tới
tìm nàng. Huống chi, hắn chết thay nàng, còn có thể có được một tang lễ náo nhiệt.
Cớ sao mà không làm đây?”
Lời nói của
hắn, từng lời từng lời làm ta khiếp sợ.
Nhưng mà,
câu nói “tang lễ náo nhiệt” kia của hắn lại khiến cho tâm ta thoắt cái trở nên
thấp thỏm. Ấn ngực, do dự một chút, cuối cùng hỏi hắn: “Huynh đã biết rõ thân
phận của ta, sao còn dám cứu ta?” Nếu không, hắn nhất định sẽ không nói ra nói
như vậy.
Đôi mắt
sáng ngời xinh đẹp chớp chớp, hắn cười nói: “Nàng chưa từng nghe qua trước mặt
Phật Tổ ai cũng giống ai sao? Thật uổng công nàng chép kinh Phật lâu như vậy! Bổn
thiếu gia chính là làm chuyện tốt, không quan tâm nàng là ai. Huống hồ, bổn thiếu
gia là ai nào? Thiên hạ này, còn có chuyện bổn thiếu gia không dám làm sao?” Hắn
nói rõ từng tiếng thật đắc ý.
Ta không giận,
cười lại: “Huynh vì sao nhất định phải làm chuyện tốt?”
“Cũng vì
tích đức, tích đức nha.” Hắn thấp giọng kêu lên, tiện đà tựa sát vào ta, vui cười,
“Nói cho nàng bết một bí mật, tướng mệnh bổn thiếu gia quá yếu, thầy tướng nói,
nếu trước năm hai mươi tuổi mà bổn thiếu gia không làm đủ một trăm việc tốt, liền
sống không quá hai mươi .”
Kinh ngạc
nhìn người trước mặt, lời hắn nói, ta không biết đến cuối cùng có nên tin hay
không. Thế nhưng lời nói của thầy tướng có thể tin được sao? Hắn đột nhiên ngừng
nói, ngẩng mặt nằm ở dưới tán cây, hai tay tìm tư thế thoải mái, gối lên sau đầu,
nhẹ khép hai mắt. Ta ngồi bó gối, lại quay đầu, nhìn về phía trong núi. Ánh lửa
vốn bốc lên tận trời, giờ phút này đã dần nhỏ lại, ta nghĩ lúc này, bọn họ nhất
định đã tìm được “thi thể” của ta rồi, mà còn là một thi thể hoàn toàn thay đổi.
Tin rằng chỉ có thể dựa vào châm hạt trên đầu mới có thể xác định được thân phận.
Bất Nhân hắn, lo lắng thật chu đáo.
Quân Lâm
thì sao, hắn biết, sẽ như thế nào?
Haha, lắc đầu,
đang êm đẹp , sao lại nghĩ tới hắn.
Hắn với ta,
có gì quan hệ đâu.
Khóe môi,
không tự giác giương lên. Sau một lúc lâu, mới sâu kín mở miệng: “Bất Nhân, kỳ
thật, huynh thực nhân từ. Cái tên Bất Nhân này, thật sự không thích hợp huynh.”
“Ừ. Bổn thiếu gia luôn luôn nhân từ.”, hắn chưa có mở mắt. Chỉ cười nói. “Nhưng
nàng không cảm thấy cái tên Bất Nhân này rất hay sao?”
Kinh ngạc
nhìn người bên cạnh, hắn đúng là người kỳ lạ.
Ta không
nói lời nào, hắn lại như là thực vừa lòng, khẽ cười.
Cách một
lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Loan Phi, nàng vì sao phải gả cho lão Hoàng Đế?”
Ta giật
mình hoảng sợ, ngẫm lại, cảm thấy nói cho hắn cũng chẳng sao, nhân tiện nói:
“Chỉ là một cái hiểu lầm, ngài tưởng ta, là nữ nhân mà ngài yêu.” Thế nhưng, ta
vẫn quyết định khéo léo tỉnh lược sự việc đi.
“À, vậy
nàng hận ông ấy không?”
“Có một chút.”
Ta thành thật trả lời hắn. Đặc biệt là khi biết được ngài một mặt ép buộc chính
mình tin rằng ta chính là Nhã phi, một mặt lại trăm phương nghìn kế tính kế ta.
Hắn không tiếp tục hỏi ta, chỉ nói: “Vậy nàng sau này thế thế nào? Có phải sẽ
trở về nhà không?”
Về nhà.
Ảo não lắc
đầu: “Ta đã không có nhà nữa rồi.” “Vậy Lục ca của nàng đâu” Hắn ngồi dậy, nhìn
ta.
Trí nhớ hắn
thật tốt, ta chỉ đề cập đến một lần, mà hắn lại có thể nhớ kỹ. Sắc mặt nhuộm
màu ly biệt, nhẹ giọng nói: “Không biết.” Miễn cưỡng cười, ta quay đầu, hỏi hắn,
“Huynh thì sao? Vì sao không trở về nhà đi?” Quý công tử giống như hắn, vậy mà
lại nguyện ý lộ mặt ở bên ngoài chịu khổ. Bần thần nghĩ, đã là nửa năm. Không,
có lẽ còn lâu hơn, chỉ là ta không biết mà thôi.
Hắn cúi đầu
đùa bỡn ttừ bên hông rút ra một chiếc quạt giấy, nghiêm túc nói: “Đó là vì bổn
thiếu gia phải gấp rút đi làm việc tốt.” “Ở nhà không thể làm sao?”
“Có thể, ta
ở nhà, một ngày có thể làm xong một trăm chuyện tốt.” Ta kinh ngạc: “Vậy huynh
vì sao không”
Hắn đưa
tay, dùng quạt giấy chặn miệng ta lại, giơ lên một đầu ngón tay, lắc nhẹ, nói:
“Đại ca của bổn thiếu gia, mỗi ngày bắt bọn hạ nhân chuẩn bị chuyện tốt chờ ta
đi làm, khiến bổn thiếu gia sứt đầu mẻ trán, thật sự rất không trượng nghĩa !”
Ta không khỏi bật cười: “Cho nên huynh mới gọi hắn là Bất Nghĩa?”
Nhưng mà, từ
trong miệng hắn, ta cũng nghe ra được, đại ca của hắn, là cực lo lắng, quan tâm
hắn. Nếu không, làm sao nguyện ý giúp tìm hắn trò chơi cho hắn chơi đùa như vậy?
Ta đột nhiên, lại thấy lòng trĩu nặng, nổi lên ao ước. Hắn giống ta trước kia,
đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
“Đúng vậy,
cho nên bổn thiếu gia trong lúc tức giận, liền bỏ nhà ra đi.”
Mới vừa rồi,
còn thấy hắn làm việc nghiêm cẩn, hiện tại, lại cảm thấy hắn giống như một đứa
trẻ vậy. Bật cười, nhìn hắn: “Kỳ thật so với ta, huynh hạnh phúc hơn nhiều. Ít
nhất, huynh còn có người thân bên cạnh. Bất Nhân, huynh nên quý trọng.” “Bổn
thiếu gia cũng đã Thực quý trọng .” Giọng nói của hắn dần thấp xuống. Ta quay lại
nhìn hắn, thấy hắn dựa vào thân cây, tựa hồ là đang ngủ. Lại không biết vì sao,
lời nói hắn vừa nói, làm ta giống như nghe được một tầng ý tứ khác. Dường như ẩn
khuất sự tranh giành, châm chích. Ta thậm chí cảm thấy, Bất Nhân, cũng là người
mang theo chuyện buồn cũ.
Mà hắn, đem
chuyện cũ của bản thân, chôn dấu thật sâu, thật sâu. Ta không biết, sau nụ cười
như hoa của hắn, đến tột cùng cất dấu bí mật như thế nào mà không muốn người
khác biết được.
Bí mật? Vì
sao là bí mật?
Bỗng nhiên
vô vị cười rộ lên, tò mò kỳ quái, chính ta cũng không biết vì sao, chỉ là đột
nhiên nghĩ như vậy.
Rốt cuộc là
bản thân đi ngủ vào lúc nào, ta cũng chẳng hay bết. Chỉ biết là thời điểm tỉnh
lại thì trời đã sáng. Trên người ta, đắp một chiếc áo gấm hoa lệ, đó là của Bất
Nhân. Ta cảm thấy không tốt cho lắm, vội ngồi dậy, thấy hắn một mình ngồi trên
tảng đá lớn cách đó không xa. Gió lạnh thổi bay mái tóc dài của hắn, mà hắn cứ
lẳng lặng như vậy ngồi im một chỗ, tay áo thuần trắng theo gió lay động, sinh
ra một cảm giác thực quen thuộc.
Ta đột
nhiên cảm thấy kinh hãi, đối với ta, rất quen thuộc .
Đó là, cảm
giác cô tịch.
“Bất Nhân.”
Ta nhẹ nhàng đi lên phía trước gọi hắn.
Hắn tựa như
bị giật mình, trong nháy mắt quay mặt lại, vẫn là dáng vẻ tươi cười ngàn năm
không đổi của hắn, nhảy xuống, cười hỏi: “Nàng thức rồi?”
Ta gật đầu,
đưa trả quần áo cho hắn, thấp giọng nói “Cám ơn”. Đè nén nhẫn nhịn, suýt chút nữa
lại nhìn về phía Phật Tự, xoay người nói: “Bất Nhân cám ơn huynh, ta phải đi rồi.”
Hắn đang
cài lại nút áo cuối cùng, nghe ta nói như vậy, đầu ngón tay khẽ run, nhanh
chóng nâng mắt hỏi: “Đi nơi nào?”
“Lăng Nam.”
Không biết vì sao, ta lại bật thốt lên nói ra nơi này. Thời điểm nói ra, rõ
ràng nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn.
Hắn thắt
xong nút áo cuối cùng, vui cười: “Bổn thiếu gia cũng đang đột nhiên nổi hứng muốn
xuống phương Nam du sơn ngoạn thủy.”
Ta biết hắn
là cố ý, cười nói: “Kỳ thật huynh không cần như thế, không phải huynh còn phải
làm việc tốt sao? Theo ta làm gì?”
Hắn liều chết
không chịu nhận: “Ai nói bổn thiếu gia đi theo nàng, bổn thiếu gia nổi hứng muốn
đi phương Nam làm việc tốt, không được sao?”
Hắn đại
khái, đã quên chính mình đang nói cái gì. Mới khắc trước còn nói du sơn ngoạn
thủy, ngay sau đó liền biến thành làm chuyện tốt. Hắn luôn như vậy, ta vĩnh viễn
đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Ta không
nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn về dưới núi. Hắn cũng quay đầu đưa mắt nhìn về
phía Phật Tự dưới núi, thở dài nói: “Aiii, bổn thiếu gia ta đi rồi, trụ trì của
Phật Tự lại phải khóc. Mất đi một kim chủ lớn như vậy mà.”
Hắn vui vẻ
phấn chấn than thở một hơi, ta kinh ngạc. Thì ra đại kim chủ của Phật Tự, chính
là hắn!
Nhìn dáng vẻ
hắn, tựa hồ là kẻ không thiếu tiền. Đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Đại Tuyên, có nhà
ai có thể giàu có, sung túc nhường ấy? Trong đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái tên của
tổ chức ám hội kia.
Giật mình
nhìn hắn, hắn là người của ám hội sao?
“Nghĩ cái
gì vậy?” Hắn ngoái đầu nhìn ta hỏi.
“Không có
gì.” Ta cắn môi nói. Hai người xuống núi, đi hơn nửa ngày, mới nhìn thấy một
chiếc xe ngựa xa xa chạy ở phía trước. Hắn không nói hai lời, thi triển khinh
công đuổi theo. Ta chấn động, hắn sẽ không lại đi nhờ xe chứ? Bản thân không có
khinh công, đành phải chạy đi theo sau hắn. Hắn rất nhanh, đuổi kịp xe ngựa,
sau đó, nhìn thấy xe ngựa bị dừng lại. Chờ đến lúc ta đuổi theo tới nơi, chỉ thấy
hắn cười tủm tỉm nhô đầu ra, cười nói: “Mau lên đây, lão phu nhân đồng ý cho
chúng ta đi nhờ xe !”
Kinh ngạc
nhìn hắn, hắn làm thế nào mà xe gì hắn cũng có thể lên được? Thế nhưng, ta là
muốn đi về phương Nam , hắn không hỏi xem có tiện đường hay không sao? Ta do dự
, hắn lại nghiêng người giữ chặt lấy ta, nhỏ giọng nói: “Nghĩ cái gì vậy, trước
tiên chúng ta đi nhờ xe đến thị trấn nhỏ phía trước, sau đó sẽ nghĩ biện pháp đổi
hướng đi xuống phía Nam.” Hắn vừa nói, vừa kéo ta vào bên trong xe. Lão phu nhân
bên trong xe, tuy rằng trên người mặc khánh phục [1], nhưng sắc mặt lại là
không hài lòng cho lắm. Thấy ta tiến vào, miễn cưỡng cười trừ một tiếng, mở miệng
nói: “Nàng chính là muội muội mà ngươi nói?”
[1] “khánh
phục”: trang phục mặc vào dịp có ngày lễ hay sự kiện đáng chúc tụng.
Ta vội
chào: “Chào lão phu nhân.”
Bà cười rộ
lên, trên mặt toàn là nếp nhăn, huých vào người Bất Nhân, nói: “Tuy là ta già rồi,
nhãn lực không còn tinh tường nhạy bén nữa, nhưng vẫn nhìn ra được, tiểu tư
ngươi ngượng ngùng sao?”
Bất Nhân rõ
ràng kinh sợ, cười nói: “Lão phu nhân nói đùa, người là đang đi đâu vậy?”
Nghe vậy, sắc
mặt mới vừa rồi còn vui vẻ, lại trầm đi xuống, thở dài nói: “Aiii, sắp giao thừa,
vốn là đầu xuân sang nắm cháu trai ta sẽ đón dâu, cho nên người làm bà này, muốn
đi cầu phúc cho nó. Ai ngờ, đêm qua Phật Tự lại bị phát hỏa, hẳn là đã chết người
rất quan trọng, thấy khắp nơi đều là quan binh. Các ngươi nói xem, thật nhiều
điềm xấu! Cho nên ta còn chưa đến được cửa Chùa, đã vội vã quay lại!”
Sắc mặt của
ta trầm xuống, Bất Nhân lại vẫn cười như cũ: “Cái gì may mắn với điềm xấu chứ,
lão phu nhân hôm nay làm chuyện tốt, tự nhiên chuyện gì cũng sẽ may mắn thôi.”
Chúng ta đều
giật mình, hắn lại nói: “Người xem, người cho chúng ta đi nhờ xe ra khỏi thành,
đây còn không phải việc tốt rất lớn hay sao?” “Ha ha.” Lão phu nhân cười rộ
lên, chỉ vào người hắn nói, “Ngươi cũng thật khôi hài vui vẻ!”
Ta cũng mím
môi cười, dường như từ trong miệng hắn, chuyện gì cũng đều có thể là chuyện tốt.
Xe ngựa
xuyên qua nội thành náo nhiệt , rồi sau đó, rốt cục ra khỏi thành. Đây là lần
thứ ba, ta đi ra khỏi nơi này. Ta nghĩ, về sau, ta cũng sẽ không trở về nữa. Tạm
biệt, quá khứ của ta
Nhắm mắt lại,
khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ. Không có ai bên cạnh, vĩnh viễn đều có thể vui vẻ
cười.
Đến trấn kế
tiếp, lão phu nhân nhiệt tình mời chúng ta đến quý phủ của bà, Bất Nhân khước từ.
Chúng ta xuống xe ngựa, tìm khách điểm tìm nơi ngủ trọ.
Sắp đến lễ
mừng năm mới, trên đường căn bản không có người, ngay cả khách điếm cũng thật vắng
lạnh. Tiểu nhị thấy chúng ta đi vào, phe phẩy đầu khăn đài, mở miệng nói: “Hai
vị, thật ngại quá, nhà bếp của bổn điếm đã không nổi lửa nữa, đầu bếp đều về
quê chuẩn bị lễ mừng năm mới . Nhưng mà các vị vẫn có thể ở trọ, chỉ là nếu muốn
ăn gì, phiền toái hai vị tự mình xuống bếp.”
Cũng đã ngấp
nghé cuối năm, ai còn ở đây lo việc buôn bán nữa??
Bất Nhân
ném cho tiểu nhị một thỏi bạc nặng, mở miệng nói: “Hai gian phòng thượng hạng,
cái khác, không cần tiểu nhị ca quan tâm .”
Tiểu nhị vội
cúi đầu cắn ngân lượng kia một cái, từ trong đáy mắt lóe sáng rạng rỡ, vội cúi
đầu khom lưng cười nói: “Thật cứng. Khách quan, mời đi bên này!” Vừa nói, vừa vội
nghiêng người dẫn chúng ta lên lầu.
Năm mới cận
kề, phải hỏi thăm rất nhiều người, có thể nói trong khoảng thời gian này chẳng
ai ở bên ngoài cả. Những người ra ngoài làm công cả năm, đều trở về quê hương.
Xem ra, chúng ta chỉ có thể ở trong này, đợi cho đến năm sau.
Nhìn phần
tiền trên, tiểu nhị tìm cho chúng ta một người không trở về cố hướng đón lễ mừng
năm mới, việc ăn uống xem như được giải quyết. Đảo mắt, đã đến đêm giao thừa.
Bên ngoài,
âm thanh pháo trúc vang lên không ngừng. Toàn bộ Viên Hoa trấn đều đắm chìm
trong không khí vui mừng. Bọn nhỏ đốt một ống pháo trúc thật dài, một tay ôm lỗ
tai, ở trước cửa nhà chơi đến vui vẻ.
Ta mới đứng
ở cửa sổ một láy, liền gặp Bất Nhân đẩy cửa tiến vào, hướng ta cười nói: “Không
ra đi chơi gì sao?”
Ta lắc đầu,
hắn tiến lại đây bắt lấy tay của ta, vẫn cười nói: “Đi nào đi thôi, đi ra ngoài
chơi với bổn thiếu gia.”
Hắn đem ta
kéo ra ngoài, ta cũng không có giãy dụa.
“Đi nơi
nào?” Nâng mắt nhìn hắn, hắn quay đầu lại, đắc ý nói: “Bí mật.”
Ta bỗng
nhiên vô cớ nở nụ cười.
Hắn mang ta
ra khách tiền [2], nhưng không có dừng lại. Chúng ta đi thawgr đọc theo đường
cái, bên tai là tiếng mọi người hoan hô, còn có không khí ấm cúng đêm giao thừa.
[2] “Khách
tiền”: sảnh phía trước dùng để đón tiếp khách khứa.
*** Tay hắn
không lớn, nhưng rất ấm.
Ta nghĩ, ta
sẽ cả đời cảm kích hắn. Bởi vì hắn, ở lúc ta bất lực nhất, cho ta ấm áp.
Cảnh tượng
trước mắt dường như bị thứ gì đó che mờ, không có nâng tay lau đi, ngừng không
được, cười rộ lên.
Hắn bỗng
nhiên dừng cước bộ, ta thiếu chút nữa là đâm đầu vào hắn.
Hắn nghiêng
người tránh ra, ta mới nhìn thấy, trước mặt chúng ta, xếp rất nhiều, rất nhiều
pháo hoa.
Từ trong
lòng lấy ra đồ mồi lửa, hắn cúi đầu thổi, đưa cho ta, nháy ánh mắt nói: “Nàng
thử đốt một chiếc xem.”
Nhìn mồi lửa
ở trên tay, ta ngượng ngập lắc đầu: “Ta… ta không dám.” Ta chỉ từng được nhìn
thấy pháo hoa bay ở trong trời đêm, chứ chưa bao giờ tự tay đốt pháo hoa. Trong
trí nhớ, tất cả đều là việc mà Lục ca ta làm. Đốt xong, huynh ấy sẽ chạy nhanh
tới, sau đó cười, hỏi ta xem có thích không.
“Nha đầu
nhát gan.” Hắn càn rỡ cười, nắm lấy tay ta, kéo người ta đi qua. Ta sợ tới mức
cả người căng thằng, còn hắn ở bên tai ta lại cười không ngừng, “Thả lỏng một
chút, là đốt pháo hoa, chứ đâu có phải đốt nàng.”
“Hư.”
Trong nháy
mắt ánh lửa sáng lên, ta thở nhẹ một hơi, lại thấy thắt lưng bị ôm chặt, hắn
mau chóng mang ta bay xa hơn một trượng. Sau đó, một tiếng nổ “đoàng -”, một
viên cầu lửa lớn bay vào trong bóng đêm, rồi cũng chỉ trong thời gian chớp mắt
tỏa ra là một chùm pháo hoa to lớn, đẹp mắt. Khiến cho màu đen vốn có của màn
đêm, được nhuộm màu bằng những ánh sáng rực rỡ. Hắn ôm ta, giống như chuồn chuồn
lướt mặt nước, trong thời gian một khắc đã lại đốt thêm một chùm pháo hoa. Bên
tai âm thanh “đì đùng” vang lên không ngừng, trước mắt là một khung cảnh hỗn loạn.
Giờ khắc
này trên mặt đất trở nên náo nhiệt, mà thiên không cũng không còn tịch mịch nữa.
Pháo hoa đầy
trời, ngân lên một khúc nhạc động lòng người, đem sinh mệnh của chính mình bày
ra trong thời khắc chói sáng nhất.
Cầu lửa
phun ra, tựa như rơi xuống là một đêm mưa hoa lệ ….
“Oa. Thật đẹp.
Mau nhìn mau nhìn!”
Người ở
phía sau dần đứng hết cả lên, đều là bị pháo hoa này hấp dẫn đến. Bọn nhỏ hưng
phấn hơn nữa, vỗ tay, nhảy múa, hò hét.
Nâng mắt
nhìn, ánh lửa chiếu vào hai má, có thứ gì đó nóng bỏng theo khóe mắt trào ra.
Người bên cạnh
bỗng nhiên mở miệng: “Trên trời, dưới đất đều cười vui, là không cho phép khóc.
Người thân của nàng ở trên kia nhìn xuống, hi vọng nhất, là được nhìn thấy nàng
cưới.”
Tiếng lòng
khẽ lay động. Lời hắn nói. Làm sao khi nghe qua. Không hẳn là đang an ủi ta. Mà
hắn. Như đang nói chính hắn vậy. Sụt sịt cái mũi, rồi lại ngước mắt ngắm nhìn cảnh
tượng đẹp đẽ, lộng lẫy của trời đêm.
Cho đến
khi, pháo hoa tàn hết.
Cho đến
khi, người phía sau cũng đã tản đi hết. Cho đến khi, thanh âm ồn ào chung quanh
cũng dần dần biến mất Hắn cầm tay của ta, hỏi nhỏ: “Nàng lạnh sao?”
“Không lạnh,
ta, rất ấm.”
Là thật rất
ấm.
Từ sau khi
đạo thánh chỉ làm người ta tan nát cõi lòng kia được ban xuống, lần đầu tiên,
ta cảm nhận được sự ấm áp. Ta thật muốn nói, Bất Nhân, cám ơn ngươi. Chính là,
đối với vẻ thoải mái tươi cười của hắn, ta bỗng nhiên cảm thấy, rốt cuộc thì lời
nói “sát phong cảnh” [3] như vậy, ta nói không nên lời.
[3] “sát
phong cảnh”: phá hoại không khí đang có.
Rất lâu rất
lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói rõ từng lời: “Ta cũng, rất ấm.”
Hắn giống
như, đang nhớ lại ngày ấy trên tảng đá lớn đón gió ở sau lưng núi, là một hắn
im lặng cô đơn. Ở trong lúc ta còn chưa nghiền ngẫm ra, hắn lại “khanh khách”
cười rộ lên, ôm ngang người ta, thả người bay lên miếu thờ cao cao kia. Ta lập
tức đứng không vững, kêu lên sợ hãi vội vã ôm lấy người hắn. Hắn kêu to: “Này,
đừng nhanh như vậy chứ, bổn thiếu gia vừa mới nhảy lên thôi mà!” Ta cũng học
theo lời hắn nói, từ từ nhắm hai mắt mà kêu lên: “Này, ngươi đột nhiên mang ta
nhảy lên chỗ cao như vậy, cũng không báo trước cho ta một tiếng!”
Hắn cười lớn,
vỗ vỗ tay của ta, vui vẻ nói: “Mở mắt, nàng xem, từ chỗ này, có thể nhìn thấy
toàn bộ Viên Hoa trấn.”
Chậm rãi mở
mắt ra, thật sự, nhìn thấy ánh đền của vạn nhà. Có nơi thành từng mảng, có nơi
lại nhìn như những chấm sao, nhưng đều giống nhau, nhìn thật đẹp.
Hắn mang ta
ngồi xuống, không kềm chế được lắc lư hai chân, hướng ta cười nói: “Đón giao thừa
.” Ta kinh ngạc: “Ở trong này?” Hắn gật đầu: “Đúng vậy, có gì không thể?”
Ta nở nụ cười,
đúng vậy, có gì không thể chứ? Lần này đây, là trong đời này của ta, lần đón
giao thừa đặc biệt nhất. Hai người lẳng lặng ngồi, vốn là ta, có rất nhiều điều
muốn nói muốn hỏi. Tỷ như, thân phận của hắn, hắn đến từ nơi nào. Nhưng là đột
nhiên trong lúc đó, ta lại quyết định, cái gì cũng không hỏi.
Có lẽ,
không biết, mới tốt.
Trước mắt
hiện lên gương mặt một người, trong lòng nhói đau. Nếu, ta vẫn không biết hắn
là ai, cũng vẫn sẽ hạnh phúc. Cho nên, ta không muốn hỏi chuyện của Nhân. Coi
như, hắn chính là Bất Nhân mà ta quen biết.
Là một thiếu
niên vừa đáng yêu vừa đáng giận.
“Đang –
đang – đang – ”
Tiếng
chuông chào năm mới, rốt cục vang lên.
Phía dưới,
âm thanh sáo trúc, lại một lần nữa bao phủ cả trấn nhỏ.
Hắn đứng
lên, mang theo ta, bay trên mái hiên. Thậm chí khi hắn rơi trên chỗ gạch ngói vụn
đều không nghe thấy tiếng động. Tốc độ thật nhanh, nháy mắt đã trở về nhà trọ.
Đưa ta trở
về phòng, hắn kêu la mệt mỏi, liền xoay người rời đi.
“Aa” Ta
đang định gọi hắn, hắn đã lao nhanh đi. Khẽ nhíu mày, thế này không giống hắn.
Bình thường hắn nói rất nhiều, thế nhưng trên đường trở về, một câu cũng không
thấy hắn nói.
Nghĩ thế, lại
lắc đầu, khẳng định là thật mệt mỏi.
Ta cũng
không muốn nghĩ đến bất luận kẻ nào, nhanh chóng lên giường, trốn vào ổ chăn, gắt
gao, nhắm chặt mắt lại. Một đêm này, ta ngủ thật ngon giấc.
Buổi sáng
thức dậy, cũng không gặp Bất Nhân. Hỏi tiểu nhị, cũng nói không nhìn thấy. Có
chút nghi hoặc, đi đến gõ cửa phòng hắn, bên trong không có một chút thanh âm.
Ta nhịn không được đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy rõ ràng chăn đệm của hắn đã được
xếp lại chỉnh tề.
Trong lòng
bỗng cảm thấy kinh hãi, hắn đi rồi sao?
Nghĩ như vậy,
vội tiến lên vài bước. Đưa tay sờ thử trên mặt giường, cảm thấy không có một
chút độ ấm nào lưu lại. Trực giác nói cho ta biết, hắn không phải là người thức
dậy sớm như thế. Như vậy, hắn là một đêm chưa về sao? Đêm qua sau khi đưa ta trở
về, hắn lại đi nơi nào? Chạy ra đi, vốn là muốn hỏi tiểu nhị, lại nhớ tới, hắn
nếu là suốt đêm đi ra ngoài, nhất định là sẽ không đi cửa lớn. Khinh công hắn tốt
như vậy, nếu đi ra ngoài nhất định là thần không biết quỷ không hay, hỏi tiểu
nhị có tác dụng gì chứ?
Đêm qua, ta
đã cảm thấy hắn kỳ lạ. Trong miệng kêu mệt, người lại không ở trong phòng.
Nhưng mà,
nơi này, không phải nơi chúng ta quen thuộc, căn bản không biết nên đi nơi nào
tìm hắn.
Ăn uống qua
loa rồi quay lại phòng hắn chờ. Mới vừa rồi nghe nói quá nửa đêm một chút thì
có tuyết rơi. Đẩy cửa sổ ra, còn có thể một tầng tuyết mỏng. Còn có dấu chân rõ
ràng kéo dài từ cửa sổ đi ra ngoài.
Không biết
vì sao, thời điểm nhìn thấy dấu chân còn lưu lại kia, lo lắng trong lòng cũng
được buông lỏng. Hắn nếu là muốn một mình rời đi, tuyệt đối sẽ không đi như vậy.
Cho nên, hắn nhất định trở về. Nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, trở về phòng mình.
Đợi suốt một
ngày, cũng không thấy hắn trở về. Trong lòng ta, không khỏi lại bất an. Chẳng lẽ,
ta nghĩ sai rồi sao? Buổi tối, nằm ở trên giường làm thế nào cũng ngủ không được.
Lỗ tai vẫn dựng thẳng lên, khát vọng nghe thấy phòng cách vách truyền đến một chút
tiếng vang.
Thế nhưng
ta vẫn chỉ thất vọng. Ngày thứ hai, trời vừa mới sáng, ta liền nhịn không được
thức dậy. Thời điểm đẩy cửa đi ra ngoài, nghe thấy cửa phòng cách vách cũng
cùng lúc bị mở ra. Bản năng xoay người, thấy Bất Nhân vừa vặn từ trong phòng đi
ra.
Ta nhìn hắn,
ngây người.
Trên mặt hắn
còn đọng lại vẻ mệt mỏi. Trên người vẫn là hoa phục gây chú ý như trước, nhưng
không phải bộ mà ngày hôm đó hắn mặc, mà là, đã đổi bộ mới. Trên tay hắn, vĩnh
viễn cầm cây quạt giấy viền vàng kia.
Hắn thấy ta,
cười đi tới, nheo mắt nói: “Ha ha, bổn thiếu gia hôm qua nhất định đã khiến cho
nàng chờ thảm đi? Thực xin lỗi , bổn thiếu gia đột nhiên nhớ tới, hôm qua là
tân niên, cũng chưa chuẩn bị quần áo mới, cho nên sáng sớm trở lại kinh thành
đi mua. Lại không nghĩ đến, xe ngựa đi được nửa đường thì bị hỏng, cho nên đến
khuya mới trở về.” Hắn đẩy ta vào cửa, chỉ vào trên bàn nói, “Đó, quần áo mới của
nàng.”
Theo tay hắn
chỉ, ta mới nhìn thấy, trên bàn trong phòng ta, thật sự có thêm một kiện quần
áo mới.
Nâng mắt
nhìn hắn, hắn đắc ý cười, lui lại mấy bước, vừa đóng cửa lại vừa nói: “Đừng đứng
ngốc ở đó nữa, mau thay đi!”
Cửa bị đóng
lại, ánh mắt dừng ở quần áo trên bàn, không tự giác cười, chỉ có trẻ con, mới
la hét muốn mặc quần áo mới lúc tân niên. Tay, mơn trớn quần áo trên bàn, gấm
vóc mềm mại, vừa thấy đã biết là hàng thượng đẳng. Chất liệu như vậy, thật sự
chỉ có tiệm may trong kinh thành mới có. Có lẽ, hắn thật sự trở về kinh thành,
nhưng, hắn vẫn lừa ta. Hắn căn bản, không phải sáng sớm đi ra ngoài. Hắn là ở
lúc tuyết vẫn chưa ngừng rơi đã ra ngoài, nếu không, trên dấu chân lưu lại kia
cũng sẽ không bị che phủ một lớp tuyết mỏng.
Ta không biết
hắn đến tột cùng đi ra ngoài làm gì. Nhưng mà. Ta nên hỏi sao?
Cầm quần áo
thay, thời điểm mở cửa, ta đã quyết định, không hỏi.
Hắn thật sự
chờ ở cửa, lúc quay người lại, khẽ giật mình, lập tức kêu lên: “Oa, Loan Phi
nàng thật là đẹp!” Hắn ôm lấy ta xuống lầu, đột nhiên lại bảo, “Mau nhìn, mọi
người mau nhìn, cô nương xinh đẹp nhất của ta đây!”
Ta bị hắn
nói vậy mặt mày đều đỏ hết cả, kéo hắn lại nói: “Huynh làm cái gì vậy.”
Hắn vẫn cười:
“Bổn thiếu gia vui mà, nàng mặc quần áo này, thực không khiến cho bổn thiếu gia
mất mặt!”
Ta chán nản,
hắn này là muốn tán dương hay là chế giễu đây? Có người khoa trương như vậy
sao?
***
Qua năm,
chúng ta vẫn ở lại Viên Hoa trấn đợi qua nửa tháng. Nhưng mà Nguyên Tiêu vẫn
còn chưa đến. Nửa tháng này, Bất Nhân vẫn giống như lúc ta mới gặp hắn vậy,
nhìn không ra một chút khác thường. Cái đêm hắn đột niên biến mất kia, cũng dần
dần phai mờ trong trí nhớ của ta.
Cuối cùng
cũng qua mười lăm tháng giêng, đáng tiếc là, không tìm được người muốn đi đến
phương Nam. Nhưng mà cũng may, có người xuôi theo hướng Nam, chúng ta trước có
thể đi nhờ xe, đến trấn kế tiếp, lại hỏi những người khác. Kỳ thức, nếu chúng
ta tự biết đường, căn bản không cần phiền toái như thế, bỏ tiền ra mua xe ngựa
là xong. Cũng đã thử thuê xe, nhưng không có xa phu nào nguyện ý đi đến nơi xa
như thế.
Ta cơ hồ là
chưa từng đi xa nhà quá xa, đương nhiên là không biết. Ta vốn tưởng rằng, Bất
Nhân đã đi qua rất nhiều nơi, hắn nhất định là biết, không nghĩ rằng, hắn cũng
cười nói không biết.
Dọc theo đường
đi, hắn thật sự không ngừng tay, nơi nơi làm chuyện tốt. Hắn thường nói, hắn đã
mười chín rồi, chỉ một năm này, muốn cố gắng làm việc tốt. Tóm lại, từ chuyện
to đến chuyện nhỏ, hắn thật làm không ít.
Nhưng mà
cũng có chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười. Ta vô cùng nhớ tới ngày ấy ở
Phật Tự, hắn lải nhải nói hắn sẽ gặp phải chuyện không may. Không nghĩ tới, thật
đúng là có người không may như vậy.
Mỗi lần sau
này, ta đều là cười không ngừng.
Hắn sẽ ảo
não, lấy khuỷu tay huých vào ta nói: “Thế nào thế nào, có phải nàng đã biết trước
làm việc tốt lại khó đến như vậy đúng không? Aiii, bổn thiếu gia thật tức giận
mà!”
Trên đường
đi nhờ xe, có đôi khi, còn dừng lại trên trấn nhiều ngày. Tốc độ của chúng ta
cũng không được xem là nhanh. Đã qua gần hai tháng, mà vẫn chưa đi được một nửa
đường.
Mà ta dần dần,
cư nhiên cũng thích đi nhờ xe. Như vậy trên đường, một chút cũng không cảm thấy
lạnh lẽo, lúc nào cũng là vô cùng náo nhiệt . Cảm giác như vậy, thật tốt.
Một lần đi
nhờ xe đến Tuyền Châu thành, lại ở lại ba ngày.
Cũng may
lúc này đây, không phải là trấn nhỏ. Ở trong thành, tìm được nhiều cơ hội ra khỏi
thành đi xuống phương Nam hơn.
Mấy ngày
này, trên đường cái càng thêm náo nhiệt. Hỏi người mới biết, có gánh hát tên gọi
Vân Lai Phường vào thành, đó là một gánh hát rất nổi tiếng. Đến Tuyền Châu bắt
đầu diễn buổi đầu, đã là không còn chỗ ngồi.
Bất Nhân liền
vui vẻ phấn chấn lôi kéo ta, đi xem cổ vũ.
Ta không
lay chuyển được hắn, đành phải đi theo đi.
Đã hát được
vài màn, khán giả vẫn ngồi chật ních. Vị trí của ta với Bất Nhân là do hắn ra
giá cao mới mua được. Vở diễn còn chưa bắt đầu, hắn đã ăn được cả một đống lớn
lạc luộc cùng hạt dưa.
Một lúc lâu
sau, ở phía chỗ ngồi của tân khách mới đột nhiên an tĩnh lại. Ta ngước mắt nhìn
lại, trên đài là một nữ tử trang điểm nhẹ nhàng, đánh phấn trắng hồng, lông mày
tinh tế. Tay áo nàng rũ trên mặt nước, nhẹ bắt lấy cây phất trần nhỏ, cổ tay vừa
lật, đôi mắt nhiếp hồn người nhìn thẳng xuống phía dưới, sóng mắt lưu chuyển, vẫn
chưa mở miệng nói, đã khiến cho toàn trường vỗ tay vang dội. Tiếng chiêng, tiếng
trống nhẹ vang lên, nữ tử hé đôi môi anh đào, cả thanh âm lẫn dung nhan uyển
chuyển, ngân lên khúc ca đau xót, giọng ca vừa mạnh mẽ, vừa mềm mại lay động
lòng người. Dù là ta, cũng đều xem đến nhập thần
Khúc hát
nàng xướng là [ Tư Phàm ]. * Một khúc kết thúc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay
như sấm. Ta lẩm bẩm: “Nam sợ [ dạ bôn ] nữ sợ [ tư phàm ]….” Người trước là anh
hùng đã đi đến cuối đường, người sau là cô gái hoài xuân, trong cuộc sống thoải
mái nhất lại phập phồng, thổn thức hai loại tâm tình.
“Chà, không
nghĩ tới, nàng còn hiểu khúc hát này? Tư phàm, tư phàm …” Bất Nhân lặp lại hai
chữ này, mở to hai mắt nhìn ta. Không biết vì sao, ta bị hắn nhìn mà trong lòng
hốt hoảng. Cuống quít đứng lên, chạy vội ra ngoài. “Này, bổn thiếu gia còn
không có xem đủ đâu!” Người phía sau bất mãn kêu, đuổi theo ta đi ra.
Chạy một mạch
vọt thẳng ra tới đường cái, ta đè ngực thở dốc. Hắn đuổi theo, vỗ ngực nói:
“Nàng chạy nhanh như vậy làm gì, cứ giống như bổn thiếu gia là sài lang hổ báo
không bằng. Òa –” Hắn nói xong, giả làm cái mặt quỷ, rồi lại “khanh khách” cười
rộ lên.
Ta nhìn hắn,
nhưng là, như thế nào cũng cười không được.
Hắn chậm
rãi, chậm rãi thu lại ý cười. Đi bên cạnh ta. Tiến lại đây. Thấp giọng nói:
“Không phải là nàng đã biết rồi sao.” Ta chỉ cảm thấy ngẩn ra, trợn tròn đôi mắt
nhìn hắn, ta biết cái gì?
Hắn vừa nói
vừa nhìn cây quạt trong tay, làm ra vẻ không có việc gì: “Bổn thiếu gia đều
nhìn thấy .”
Ta giữ chặt
ống tay áo hắn, bật thốt lên hỏi: “Huynh nhìn thấy cái gì?” Vì sao, lời hắn
nói, ta một câu đều nghe không hiểu? Hắn không giống, làm ra vẻ người bí hiểm với
ta.
Thuần thục
thu cây quạt lại, hướng ta thần bí cười, rồi sau đó mở miệng: “Lúc ở Phật Tự, bổn
thiếu gia thường xuyên thấy -” Hắn cố ý kéo dài thanh âm, “Thấy – một nam nhân
ngồi ở phía trên phòng nàng, lén nghe nàng đánh đàn.” Lén nghe ta đánh đàn? Hắn
nói Một Nam nhân?
Ta dĩ nhiên
khiếp sợ nói không ra lời, dưới chân cũng quên cả bước đi, hắn nói, là ai, ta
không biết.
Ta bỗng
nhiên, sợ biết được.
Ta không biết
hắn là không nhìn ra sự khác thường của ta, hay là cố ý đều phải nói cho ta
nghe: “Thoạt nhìn cũng là một công tử có tiền nha, haha, nhưng mà có thực sự là
một thiếu gia có tiền hay không, còn phải nghiên cứu thêm. Hắn một tháng có tới
vài lần, mỗi lần thời gian cũng không dài, hoàn toàn không biết bổn thiếu gia
cũng ở đó. Thành thật nói cho nàng biết, mỗi lần thiếu gia đó đều nghe hết tiếng
nàng đàn xong …” Câu sau hắn nói gì, ta hoàn toàn không nghe thấy, chỉ biết là
có người luôn ở bên tai ta lải nhải nói không ngừng. Hắn kéo ta trở lại quán trọ,
miệng vẫn không ngừng nói mãi.
Ta không biết
lấy khí lực ở đâu, ngược cầm tay hắn, hé môi nói: “Bất Nhân, đừng nói nữa, cầu
xin huynh.” Ta sợ, sau khi nghe hắn nói, ta nhịn không được mà khóc.
Hắn có chút
giật mình nhìn ta, sau một lúc lâu, tiến tới nhẹ ôm lấy ta, cười nói: “Nha đầu,
nàng thật yếu ớt, thực quăng hết mặt mũi của bổn thiếu gia.”
Ta vốn muốn
cười. Thế nhưng, chung quy nhịn không được, khóc òa lên. Chôn ở trong ngực hắn,
không muốn buông ra. Ta nghe thấy, hắn khẽ thở dài. Ta khẳng định, hắn biết,
người tới là ai. Thế nhưng hắn, không muốn nói rõ ra. Cho nên, mới nói quanh co
lòng vòng như vậy.
Ta nghĩ, ta
chung quy chỉ là người đơn giản. Hắn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, theo lời
của hắn mà nói, ta đã thất bại từ lâu rồi. Đối với ta vẫn như vậy, không muốn
đi sâu tìm hiểu người trước mặt. Ta hiện tại cái gì cũng không có, ta tình nguyện,
có được một cảng tránh gió ấm áp cuối cùng, để cho thời điểm ta yếu ới, còn có
bờ vai để dựa vào. Ta phát hiện, đối với Bất Nhân, từ ngạo mạn, dần trở nên ỷ lại.
Ta không
dám đi hỏi khi nào thì phải tách ra, ít nhất hiện tại, ta thật sự tiếp nhận
không nổi.
Chính là ta
biết, thời khắc kia, cuối cùng cũng sẽ đến. Hắn với ta khác biệt, hắn có nhà,
trong nhà có người thân đang đợi hắn trở về. Trở về quán trọ, không muốn đi
đâu. Liền ở trong phòng mình đợi. Bất Nhân lại một mình chạy ra ngoài chơi .
Lại qua một
ngày. Hắn kích động chạy tới kêu to: “Tìm được rồi! Tìm được rồi! Tìm được người
muốn đi xuống phương Nam rồi!”
Ta vội đứng
lên, hắn đắc ý cười: “Vân Lai Phường kia, là muốn đi diễn lưu động, bọn họ sẽ
đi Lăng Nam.”
“Thật vậy
chăng?”
“Đương
nhiên, bổn thiếu gia đã lừa gạt nàng khi nào chưa?” Hắn uống ngụm nước, cười
nói, “Nhưng mà bây giờ chúng ta không đi nhờ xe, chúng ta lên thuyền! Bọn họ,
phải đi đường thủy. Haha, bổn thiếu gia thật vui vẻ, bổn thiếu gia lớn như vậy,
còn chưa có được ngồi thuyền đâu!”
Vân Lai Phường
chỉ nghỉ lại Tuyền Châu hai ngày, liền khởi hành xuống miền Nam. Ta cùng với Bất
Nhân cùng nhau đi lên thuyền của nam đinh.
Bầu gánh của
gánh hát là một nam tử trung niên, họ Trần, rất hiền hòa. Hắn nói, đi đường thủy
là vì đồ nghề của gánh hát có rất nhiều, dùng xe ngựa để chở thì phí chuyên chờ
rất cao. Gánh hát tuy là thu nhập không ít, nhưng mà người cũng nhiều, cho nên
muốn tiết kiệm chi phí.
Ta lần đầu
tiên nhìn thấy nữ tử ngày đó hát hết khúc [ Tư Phàm ], nàng lại trang điểm,
toát ra một loại khí chất thoát tục. Ta mới biết, nàng xứng đáng là đóa hoa hồng
tỏa sáng của Vân Lai Phường, tên gọi Hồng Tụ. Mùa này gió không lớn, cho nên
thuyền cũng đi không nhanh.
Lúc vừa lên
thuyền, Bất Nhân rất là hưng phấn. Nhưng qua nửa ngày, hắn liền trở nên có chút
mệt mỏi, thái dương tất cả đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt khó coi. Ta gọi hắn, hắn
cũng chỉ lắc đầu, vịn vào lan can đầu thuyền, than nhẹ: “Bổn thiếu gia khó chịu.”
Ta giật mình đỡ lấy hắn, vội hỏi: “Làm sao khó chịu?” Một người đầy sinh lực, đột
nhiên trở nên như vậy, thực làm ta lo lắng.
Hắn tựa như
nói không ra lời, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Một tiếng
cười nữ tử như chuông bạc truyền đến, ngoái đầu nhìn lại, thấy Hồng Tụ che miệng
cười: “Hắn nhất định là bị say tàu rồi.”
Say tàu?
Ta không khỏi
muốn cười, nhớ tới chuyện hắn nói lớn như vậy nhưng là lần đầu ngồi thuyền. Lại
nhìn bộ dáng của hắn, càng thêm khẳng định lời Hồng Tụ nói.
Thấy ta cư
nhiên nở nụ cười, hắn nhíu mày nói: “Bổn thiếu gia khó chịu muốn chết, nàng cư
nhiên” Hắn đột nhiên im miệng, vội nhào tới bên cạnh thuyền nôn ra.
Ta giúp hắn
xoa lưng, phía sau Hồng Tụ vẫn cười: “Nhìn bộ dáng Bất Nhân công tử ở trên bờ
sinh long hoạt hổ, không nghĩ tới lên thuyền, liền yên tĩnh! Ha ha, cũng không
biết là ai, sống chết cũng muốn sư phụ ta phải cho lên thuyền đây?”
Nha đầu vui
vẻ phấn chấn như vậy, cùng với nữ tử ở trên đài hát khúc [Tư phàm], thật giống
với hai người hoàn toàn khác biệt.
Ta cũng muốn
cười theo, nhưng phải cố gắng mà nhịn xuống. Người bên dưới xem ra tức giận
không nhẹ. Ói một hồi lâu, ta đã sắp không đỡ nổi hắn. Hồng Tụ gọi sư huynh của
nàng đến đem Bất Nhân dìu vào trong khoang thuyền.
Nằm ở trên
giường, hắn suy yếu kêu: “Đầu bổn thiếu gia thật choáng váng, chóng mặt chết mất.”
Cách một
lát, hắn lại bảo: “Nha đầu Hồng Tụ đâu? Bổn thiếu gia khỏe rồi, muốn” Nói một nửa,
hắn bỗng nhiên nhíu chặt mày kiếm, lại im miệng
Ta vắt
khăn, lau mồ hồi trên trán giúp hắn. Hắn nhịn không được rên hừ hừ, đôi mắt nhắm
chặt. Thì ra ta không biết, say tàu thật sự khó chịu như vậy.
Hồng Tụ tựa
ở cửa cười: “Bất Nhân công tử?”
Hắn hừ một
tiếng, Hồng Tụ cũng không tức giận, nói: “Bổn cô nương sẽ không so đo với một
người bệnh. Nếu huynh muốn mau khỏe, thì nên đứng lên, bưng đầu lắc phải xoay
trái, cho đến khi thích ứng được với sự lay động của thân thuyền, tự nhiên sẽ tốt
hơn thôi.” Ta nghe thấy có lý, liền đi dìu hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi mở
miệng: “Không làm! Đầu bổn thiếu gia choáng váng muốn chết, lại còn lắc nữa? lần
nữa chóng mặt? vậy …” Ta biết hắn muốn nói cái gì, quay đầu nhìn Hồng Tụ, thấy
nàng cười đến sáng lạn . Bất Nhân say tàu có chút nặng, Trần bầu gánh nói thường
người say tàu, dài nhất hai ba ngày chắc chắn khỏe lại. Nhưng qua chừng đó ngày
vẫn không thấy hắn khỏe lại. Sư huynh Hồng Tụ lắc đầu nói hắn từng gặp qua một
người say tàu như Bất Nhân, nhưng mà người đó không phải nhân sĩ Đại Tuyên.
* 《 Tư phàm 》
作曲/编曲:千草仙
Tác khúc /
biên khúc: Thiên Thảo Tiên
作词/文案/演唱:檀烧
Tác từ /
văn án / diễn xướng: Đàn Thiêu 和声/后期:HITA
Hòa thanh /
hậu kì: HITA 古筝:猛虎蔷薇 Cổ tranh: Mãnh Hổ Sắc Vi
Thiên sơn
tích tuyết
Hóa thành hạt
mưa trần thế
Đan hỏa lô
yên [1]
Thì ra là
khói bếp trần gian.
Độc tọa
trên đỉnh núi
Lúc thanh tịnh
nhưng thực ra mang bao tạp niệm
Thế nhân biện
hô cho ưu oán đến tận bây giờ
Cho là thứ
tiêu khiển.
Một giấc mộng
trăm chuyển nghìn
Vạn năm
quay về không ngừng
Ta buông thả
thất tình dục lục
Giữa trưa
tham hoan
Đem tự tại
hoàn si triền
Sáng chiều
sớm tối.
Đợi đến khi
thề non hẹn biển tiêu tan thành mây khói
Ta lưu lại
chốn xa xăm bốn phương đất trời chỉ còn bóng ảnh cô đơn
Đêm trăng
sáng thanh quang tràn đầy
Thiên địa bầu
bạn.
Mỹ cảnh
ngày đẹp trời
Cũng như
hoa quỳnh sớm nở tối tàn
Là sắc màu
khoảng không
Mãi mãi mịt
mù
Uổng công
tâm trí ngỏ hữu duyên
Cuối cùng
vô duyên trở về
Người hữu
tình nhiều lắm
Chỉ có trời
vô tình
Trách ai
lòng tham không đáy.
Một giấc mộng
trăm chuyển nghìn
Vạn năm
quay về không ngừng
Ta buông thả
thất tình dục lục
Giữa trưa
tham hoan
Đem tự tại
hoàn si triền
Sáng chiều
sớm tối.
Đợi đến khi
lời thề non hẹn biển tiêu tan thành mây khói
Ta lưu lại
chốn xa xăm
Bốn phương
đất trời chỉ còn bóng ảnh cô đơn
Đêm trăng
sáng thanh quang tràn đầy
Thiên địa bầu
bạn.
Nghỉ một
chút kiếp phù sinh ngắm hoa lạc
Ái hận tình
cừu nói không hết
Ta bất chấp
đạt được khoảng không tam thu [2]
Không nên cố
gắng hỏi nhân quả
Khi nặng
tương tư rồi khẽ hứa hẹn
Tránh cho
ta một đời tịch mịch.
Một giấc mộng
trăm chuyển nghìn
Vạn năm
quay về không ngừng
Ta buông thả
thất tình dục lục
Giữa trưa
tham hoan
Đem tự tại
hoàn si triền
Sáng chiều
sớm tối.
C.163.2
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.