Chương 14: Bị Buộc Uống Rượu
Đáy lòng ta
ngập tràn kinh hãi, lại nghe tất cả những người chung quanh đắc ý cười lớn, rất
nhiều cánh tay duỗi về phía ta:
“Bát tiểu
thư, hôm nay có may mắn được người bồi vài chén nhỏ rồi!”
“Chậc chậc,
Bát tiểu thư ngày thường quả thật tuyệt sắc.”
“Bát tiểu
thư, không biết phải chờ tới khi nào người Lục ca kia mới tới chuộc người đây?”
. . . . . .
“Các ngươi,
dừng tay!”
Thân thể bị
gắt gao ôm lấy, ta biết rõ, là Giang Nam.
“Tiểu tử thối
không biết sống chết, Bát tiểu thư là để cho ngươi đụng vào hay sao?”
Trong lúc
nói chuyện, đã thấy một quyền đánh vào thân thể mỏng manh của Giang Nam.
“Loan Phi…”
Hắn ôm ta,
sống chết không chịu buông ra. Ta chảy nước mắt, cảm giác lòng đau đến tan nát.
Ta thực sự không biết, nếu như chỉ một mình ta bị bắt đi thì bây giờ ta biết phải
làm sao? Lúc này, lại bỗng nhiên nghe tên đại ca kia nói:
“Dừng tay lại!”
Hắn đứng dậy,
đi về phía chúng ta, trong mắt nhuộm ý cười, mang theo mùi vị trêu cợt.
“Xem ra tên
tiểu tử này thật đã yêu Bát tiểu thư rồi hả? Ha ha, đừng nóng vội, các huynh đệ
chẳng qua là muốn mời Bát tiểu thư uống vài chén mà thôi. Có phải hay không?”
Hắn vừa hỏi,
tất cả những người chung quanh đều ồn ào lên nói:
“Đúng vậy,
đúng vậy!”
Ta cười lạnh,
thế nào lại không phải đây? Dù không phải thì cũng là phải. Cánh tay tráng kiện
của nam nhân đưa qua, cầm chặt ở cổ tay của ta, muốn kéo ta lại, tiếng cười tục
tằng:
“Không bằng
Bát tiểu thư tới đây bồi đại gia ta uống vài chén!”
Lời nói của
hắn vừa mới dứt, liền có người bưng ly rượu đi tới, cười nói:
“Đại ca, rượu
đến rồi!”
Mùi vị rượu
mạnh tràn ngập đến gay gay sống mũi, chọc cho ta tức giận, không tự chủ mà nhíu
mày, ta đã khi nào uống qua rượu mạnh như vậy đâu.
Trước kia ở
nhà, cha luôn nói nữ nhi ở nhà không phải uống rượu mạnh như vậy. Cho dù là uống
rượu, cũng là Lục ca ta cố ý chuẩn bị cho ta rượu trái cây. Nói có một chút là
rượu, nhưng thực ra đều là hương vị nước trái cây.
Ly rượu bị
cứng rắn ép tới, suýt chút nữa chạm đến bờ môi. Ta cũng biết, nếu như ta không
muốn, bọn họ cũng sẽ ép buộc ta mà đổ xuống. Ta không biết Giang Nam dựa vào sức
lực nào mà thoát khỏi được giam cầm của bọn họ, xông lại đây, hắn đem ly rượu
trong tay ta đoạt lấy, lạnh lùng nói:
“Ta thay
nàng uống…uố…ng!”
Ta khiếp sợ
nhìn hắn, thế nhưng hắn lại hướng ta nhẹ nhàng cười một tiếng, là muốn nói cho
ta biết, không cần phải lo lắng. Tên nam nhân kia cười lạnh, mở miệng nói:
“Xem ra vị
công tử này tửu lượng cũng khồng tồi! Đã như vậy, người đâu, đổi cái ly sang
bát lớn đi!”
Khóe miệng
của hắn khẽ nhếch lên, bộ dáng rất là đắc ý.
“Đừng mà!”
Ta sợ hãi
kêu lên. Giang Nam đang bệnh, không thể nào uống rượu, như thế còn có thể dùng
bát lớn bắt hắn uống? Ta kháng nghị cũng không tác dụng, cái ly được đổi thành
bát lớn. Ta chỉ nghe thấy tiếng rượu được rót từ trong bình ra “lóc tóc”, trái
tim không khỏi nảy lên một cái, xót xa không thôi. Giang Nam đón lấy, không một
tia do dự, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Khụ khụ khụ…”
Hắn cúi người
xuống, nín nhịn không nổi mà ho khan. Người phía bên trên bắt đầu ồn ào, tên
nam nhân cầm đầu vẫn như cũ không chịu buông tha cho hắn, cười lớn:
“Tốt! Tửu
lượng thực cao! Còn không mau rót đầy cho công tử?”
Ta vùng vẫy
kêu to:
“Đừng mà! Đừng
uống….uố…ng nữa!”
Chúng ta
cũng lắm mới chỉ gặp mặt có hai lần mà thôi, hắn làm sao có thể vì ta như vậy
chứ! Rượu lại được rót đầy. Cứ một lần rót đầy, lại một lần uống cạn…
Cứ như thế
cũng không biết lập lại bao nhiêu lần. Qua đôi mắt mông lung đẫm lệ, ta tựa hồ
nhìn thấy bộ dạng Giang Nam miệng đã phun ra máu tươi, mắt nhìn thấy như vậy,
cõi lòng ta chấn kinh…
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.