Chương 27: Giang Nam Thổ Lộ (1)
Thanh âm của
Thanh Tư đầy vẻ tức giận:
“Này, nói
bao nhiêu lần rồi, ai cho phép ngươi gọi ta là tỷ tỷ chứ!”
“Phượng cô
nương.”
Thư Nghiên
hướng ta hành lễ, vừa nhìn về phía Thanh Tư,
“Cũng chỉ
là kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ, như thế nào lại hẹp hòi như vậy chứ!”
Thanh Tư hừ
một tiếng, không khách khí nói:
“Vậy được,
cái tiếng “tỷ tỷ” này cũng không phải là nói suông. Sau này gặp ta, phải cẩn thận
chuẩn bị phấn bột thượng hạng, còn phải nhớ tỷ tỷ của ngươi thích ăn vải thiều
nha!”
“Ngươi!”
Thư Nghiên
cắn răng nói,
“Còn chưa tới
mùa hạ, lấy đâu ra vải thiều chứ?”
Thanh Tư tựa
hồ rất là đắc ý:
“Cho nên
ngươi đừng có mà gọi ta là tỷ tỷ nữa đi.”
Nàng chợt quay
sang ta,
“Có phải hay
không, tiểu thư?”
“Một thân cưỡi ngựa
mỉm cười với hồng trần, chẳng ai biết rằng thì ra là vải thiều.”
Thanh âm nhàn nhạt
truyền đến, xen lẫn một tia ấm áp,
“Vải thiều, dù
cho là lúc chín mùa cũng không phải người bình thường có thể nếm thử.”
Thanh Tư cũng
không có tức giận, nhưng lại cố ý cau mày, sưng mặt lên nói:
“Công tử là đang
nói Thanh Tư chẳng qua cũng chỉ có thân phận một nha đầu mà thôi phải không?”
Nam tử trước mặt
nhàn nhạt cười, lắc đầu nói:
“Tại hạ không có
ý đó.”
Ánh mắt của hắn
nhìn thẳng vào ta, trong mắt lóe quang. Ta cảm thấy có chút xấu hổ, không biết
làm gì khác hơn, nên nói:
“Thanh Tư không
hiểu chuyện, để cho chàng chê cười rồi.”
Nói xong, khẽ nắm
lấy ống tay áo Thanh Tư kéo nhẹ. Nàng tuy là nha hoàn của ta, thế nhưng trên dưới
mọi người ở Phượng phủ đều biết, nàng là được cha ta dự định cưới làm thiếp
thân cho Lục ca ta, Phượng Lê Mạch. Cho dù còn chưa có làm hôn lễ, nhưng tự
dưng thân phận cũng không đồng dạng với những nha hoàn khác. Cho nên, đừng nói
là vải thiều, dù cho có là cống phẩm trong cung, nàng cũng là đã nếm thử, dùng
qua. Giang Nam không có để ý, hướng ta đi tới, thấp giọng hỏi:
“Thân thể đã khỏe
hẳn chưa?”
Trong lòng
rung động, người nên lo lắng rõ ràng phải là hắn mà.
Thanh Tư
cùng Thư Nghiên chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ lui ra, lúc này, chỉ còn lại
ta cùng với Giang Nam, hai người. Liếc xéo nhìn hắn, phát hiện hắn gầy đi thật
nhiều, áy náy mở miệng:
“Thật xin lỗi.”
Những người
đó rõ ràng là muốn nhằm vào ta, nhưng không nghĩ lại làm liên lụy tới hắn phải
cùng ta chịu khổ. Hắn tựa hồ ngẩn ra, lắc đầu nói:
“Vì sao lại
nói như thế? Người nên nói xin lỗi phải là ta mới đúng. Nếu không phải do ta dẫn
nàng đi ra ngoài, thì làm sao có thể xảy ra chuyện?”
Ta chợt ngước
mắt, lại nghe hắn lại nói,
“Chẳng qua
là, nếu không có chuyện như vậy, ta làm sao hiểu rõ được trái tim mình …”
Hắn nhìn
ta, nghiêm túc, chậm rãi nói. Trái tim điên cuồng nhảy loạn. Lời nói của hắn, đến
tột cùng là có ý gì đây? Không nhìn thấy hắn, thật sự nhung nhớ. Gặp được rồi,
thế nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Cảm giác mơ hồ, thực sự kỳ
quái.
“Loan Phi.”
Hắn chợt nhẹ
giọng gọi ta. Ta hồi thần, thấy hắn ồn hòa nở nụ cười, nghiêng người nói:
“Vào trong
xe ngựa ngồi một chút, được chứ?”
Lần này, hắn
không có nói sẽ mang ta đi nơi nào, hẳn là sợ ta lại xảy ra chuyện gì. Gật đầu,
theo hắn trở vào bên trong xe. Lên xe ngựa, hắn ngoái đầu lại nhìn, đưa tay
qua, chìa lòng bàn tay về phía ta.
“Ha ha”
Ta ngượng
ngùng cười lên một tiếng, kìm lòng không đặng mà cầm lấy tay của hắn. Vào tới
bên trong mới phát giác nhiệt độ bên trong xe so với bên ngoài chênh lệch khá
xa. Ta cẩn thận nhìn, cũng không thấy có lò sưởi nào cả, nghĩ mãi cũng không ra
là cái gì làm cho bên trong xe ấm áp như vậy. Giang Nam kéo ta ngồi xuống, cười
nói:
“Không cần
tìm, lò sưởi ở dưới xe.”
Ta kinh ngạc.
Là ở dưới xe? Hắn lại cười:
“Khí lạnh
là ở phía dưới chân đi lên, đem lò sưởi đặt ở dưới xe, vừa thuận tiện, càng
không cần lo lắng vô ý làm đổ.”
Đúng là một
ý kiến hay. Ta khẽ cười nói:
“Là chàng
nghĩ ra sao?”
Thế nhưng hắn
lại lắc đầu:
“Là Thư
Nghiên nghĩ ra được. Ta từ nhỏ, nhiệt độ cơ thể đã có chút lạnh, nhiều năm qua
đều là nhờ vào hắn.”
Hơi ngẩn
ra, không trách được, hắn bị gió rét lại bệnh nghiêm trọng đến vậy. Lại càng
khó tránh khi mà hắn, vào thời điểm trời lạnh như thế còn dám nhảy xuống nước
đi cứu người.
Giang Nam,
người nam tử này, không giống với những thiếu gia nhà giàu mà ta từng biết…
Càng đáng quý, trong lòng hắn, lại hiền hòa đến như thế.
“Giang
Nam.”
Không tự chủ
khẽ gọi tên của hắn. Thấy thân thể hắn khẽ run, sắc mặt cũng là có chút khác
thường, lại chỉ trong nháy mắt, ngước mắt nhìn ta:
“Cho tới
bây giờ, không có ai gọi ta như thế.”
Không biết
có phải do ảo giác của ta hay không, có cảm giác ánh mắt hắn vào giờ phút này,
có chút lập lòe bất định.
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.