Chương 54: Gặp Gỡ Quân Ngạn [2]
[ Quân Ngạn
]
“Chủ tử!”
Thập Hạ nhìn ra hắn có điểm khác thường, vội đưa tay ra đỡ lấy hắn, lo lắng mở
miệng, “Thân mình người không khỏe sao? Hay là thuộc hạ…”
Lời của hắn
còn chưa kịp nói xong, Quân Ngạn đã đưa tay ý bảo hắn im miệng, mà ánh mắt của
Quân Ngạn, vẫn đang sáng quắc nhìn chằm chằm kiệu hoa trước mặt, một khắc cũng
không rời đi. Trong lòng hắn ẩn hiện lên một loại cảm giác khó nói rõ, tựa hồ
như có điều gì đó dẫn đường cho hắn đi về phía trước.
Cước bộ thật
chậm rãi, cũng rất nặng nề. Nhưng là, hắn vẫn từng bước, từng bước đi về phía
trước, tiến đến chiếc kiệu hoa.
Hỉ nương hoảng
sợ, vội vã đứng ở phía trước kiệu hoa ngăn cản, giang rộng hai tay mà nói: “Đại
nhân! Không được, ngài không đến được!” Hôn sự này, nàng đã nhận rất nhiều tiền,
nếu như làm hỏng, thì bạc trắng kia phải chăng cũng sẽ theo đó mà biến mất?
“Đại nhân…”
Nha hoàn nhát gan cũng chắn trước kiệu hoa mà nhìn hắn.
Gương mặt
hoàn toàn xa lạ. Hắn là làm sao vậy? Người chưa từng gặp qua, hẳn nhiên là người
xa lạ. Quân Ngạn nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu hoa kia thật lâu, rốt cuộc nâng
tay xua xua, ý bảo bọn thị vệ thối lui.
Trên mặt hỉ
nương rốt cục lộ ra vẻ vui mừng, tiếp đó hô to: “Mau! Đi thôi! Đi mau!”
Hỉ nhạc lại
vang lên, nhóm kiệu phu lại vững vàng tiến bước, kiệu hoa mau chóng đi qua trước
mặt Quân Ngạn. Mà ánh mắt Quân Ngạn vẫn chăm chú nhìn vào chiếc kiệu hoa kia,
theo nó tiêu sái đi xa mà cũng dần trở nên mông lung, xa xăm.
“Chủ tử…”
Thập Hạ lo lắng nghiêng đầu nhìn gương mặt của nam tử gầy yếu tái nhợt, cúi đầu
thở dài. Từ sau khi chuyện kia phát sinh, hắn dường như phát điên phái người đi
khắp nơi tìm Phượng bát tiểu thư, bởi vì hắn thủy chung không tin nàng đã chết!
Ngoái đầu nhìn đám nữ tử đang quỳ gối, bọn họ đã nhìn thật lâu, nhưng là vẫn
không có nàng.
“A ha…”
Quân Ngạn nặng nề cười, tiện đà xoay người, thì thào mở miệng, “Không phải
nàng, không phải nàng.”
Ai không phải
nàng?
Ánh mắt Thập
Hạ đột nhiên hướng về phía kiệu hoa đã đi xa kia, lại nghe Quân Ngạn thấp giọng
nói: “Nàng sẽ không gả cho người khác, nàng chỉ gả cho ta thôi…”
Mà phía sau
bọn họ, cách đó không xa, một người phát ra tiếng cười mỉa mai châm chọc, xoay
người biến mất ở góc đường.
[ Loan Phi
]
Ngồi ở
trong kiệu hoa, ta chỉ cảm thấy tim đập nhanh như bay. Vì sao mới vừa rồi, ta tựa
hồ như nghe thấy thanh âm của Thập Hạ? Chẳng lẽ mới vừa rồi người đến gần cửa
kiệu hoa là Quân Ngạn sao? Trong lòng chấn động cả kinh, tay run run vén rèm cửa
sổ, ta nhẹ gọi: “Thư Nghiên! Thư Nghiên!”
Nha hoàn
nghe tiếng đi lên hỏi: “Tiểu thư có chuyện gì?”
“Thư Nghiên
đâu?” Ta hỏi.
Nha hoàn cười
nói: “Hắn đang ở phía sau, tiểu thư có chuyện gì cứ nói với nô tỳ.”
Ta vốn
không định, nhưng đành phải nói: “Mới vừa rồi ngăn ở phía trước kiệu hoa, là
người phương nào?”
Nha hoàn
nói: “Tiểu thư hỏi cái này làm gì? Chỉ là một lão đại nhân nhiều tuổi mà thôi.”
Nha hoàn tựa hồ có chút trách ta lắm miệng, lời nói ra có chút không tình nguyện.
Ta nghĩ, rốt
cuộc thì ta cũng không phải chủ tử chân chính của nàng, cũng khó trách nàng lại
đối với ta như thế. Nhưng mà, nghe qua lời nói miêu tả của nàng, liền cũng có
thể kết luận không phải Quân Ngạn. Tâm tình vốn đang khẩn trương, ngay lập tức
trở nên ủ dũ phức tạp không chịu nổi.
Bất đắc dĩ
cười, cho dù là Quân Ngạn, thì sẽ như thế nào chứ? Ta còn có thể đi ra ngoài gặp
hắn sao? Lúc trước ta không muốn gả hắn, mà hiện tại, Hoàng Hậu cô cô của ta, sẽ
để cho tội thần chi nữ như ta đem đến “tai họa” cho con trai của nàng sao?
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.