Chương 93: Hắn Không Gạt Ta
Ta lúc này mới
phát hiện, hắn sớm đã cởi bỏ trang phục của Tướng quân, thay vào bố y.
Hắn đưa cho ta là
nam trang như trước, ta mặc vào, có chút lớn, nhưng mà vẫn miễn cưỡng mặc lên.
* nam
trang: trang phục của phái nam.
Trầm Sóc
Phong không có đi theo, Dương Trọng Vân cũng không có. Lúc này đây, chỉ có một
mình Hoàng Thượng. Thời điểm ta đi ra ngoài, giống như trước không có nhìn thấy
Hoàng Thượng. Thị vệ giả dạng kiệu phu vững vàng nâng lên cỗ kiệu, hướng phía
trước bước đi.
Còn lại người,
vội vã nâng bước đuổi theo.
Ta mới phát
hiện, người đi theo không nhiều lắm, đến cung nữ cũng không hề mang theo, chỉ dẫn
theo công công thân cận nhất bên cạnh Hoàng Thượng. Ta bắt đầu tò mò, Hoàng Thượng
đến tột cùng là muốn đi đâu?
Cỗ kiệu ra
khỏi thành, đi về phía đông rất lâu, đến khoảng nửa chừng sườn núi mới dừng lại.
Ngày hè nắng
chói chang, tiếng côn trùng kêu vang lên không ngớt. Trong không khí từng đám bụi
trôi nổi, trộn lẫn với cái nóng, kèm với đó là gió nóng thổi đến.
Công công
dìu Hoàng Thượng từ bên trong kiệu đi ra, mọi người cúi đầu. Nghe Hoàng Thượng
nói: “Tiết tướng quân chờ ở đây là được rồi.”
Ta kinh ngạc,
Tiết Tùng Ninh quả nhiên mở miệng: “Hoàng Thượng, mạt tướng phụ trách an nguy của
Hoàng Thượng, vẫn là nên để cho mạt tướng tháp tùng Hoàng Thượng thì hơn.” Hẳn
là hắn nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua mà lo lắng, sợ lại có sơ xuất.
“Hoàng Thượng,
vẫn nên để Tiết tướng quân đi theo ạ.” Công công cũng nhân cơ hội khuyên bảo.
Cách sau một
lúc lâu, mới nghe Hoàng Thượng nói: “Cũng được, vậy cứ đi cách ở phía sau .” Dứt
lời, người liền đã nâng bước hướng phía trước đi đến.
Tiết Tùng
Ninh đáp lời, lại nhân cơ hội quay đầu chỉ vào người của ta nói: “Ngươi, đem nước
trà mang theo, đi nhanh cho kịp.”
Ta vội đáp
lời, bưng ấm trà cùng điểm tâm, bước nhanh đuổi theo.
Ở trên sườn
lưng chừng núi, cỏ cây ảm đạm một màu xám, bước trên đó cảm thấy thực mềm mại,
thực thoải mái. Nâng mắt nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy sườn núi bên kia lấp ló lộ ra
tán cây, trên đó điểm lên vài đóa hoa hồng nhạt, trông thật đẹp mắt.
Đi qua sườn
núi, trước mặt là cả khoảng trời rộng mở bừng sáng.
Gió mát thổi
đến, có gì đó mềm dịu, nhẹ nhàng, từng đoàn, từng đám, ở giữa không trung xoay
tròn, bay múa. Màu tím nhạt, không chói mắt, nhưng lại khiến tim ta đau đớn …
“Nơi này gọi
là Vườn Anh.”
Trong trí
nhớ, lời nói của nam tử đột nhiên vang lên ở bên tai, ôn nhu, say đắm lòng người
…
Thật sự là một sự
trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Bước chân không dừng
lại được, tựa như thân thể đã không còn là của chính mình nữa.
Thật nhiều, thật
nhiều bồ công anh a, bồ công anh màu tím …
“Nghe nói năm đó
Nhã phi thích nhất là hoa Bồ Công Anh có màu sắc như thế này .” Không biết là
ai đang nói chuyện, ta có điểm hoảng hốt, nhưng vẫn đi về phía trước như cũ,
thanh âm kia lại vang lên, hỗn loạn lo lắng, “Loan Phi, đừng tiến lên nữa! Loan
Phi, quay lại!”
Dây buộc tóc của
ta bị vướng vào một nhánh cây, chỉ nghe “soạt” một tiếng, dây cột tóc bị đứt đứt.
Trong nháy mắt, mái tóc đen nhánh toàn buông xuống, ta không rảnh bận tâm, chỉ
cảm thấy cả trái tim đều như chìm cả xuống, đau quá …
Hắn lừa ta nhiều
như vậy, vì sao không lừa cho kỹ một chút, lừa cho triệt để.
Vì sao cố tình
chuyện này hắn lại không có gạt ta …
Tình yêu hoàn mỹ.
Tình yêu mà mẫu
phi hắn tôn thờ.
Hắn dùng chính sự
tôn thờ của bản thân, lừa gạt ta …
Cả người run rẩy,
trong lòng dường như nắm giữ không nổi nữa. Dưới chân lảo đảo một chút, ta rốt
cục kiên trì không được, mà ngã xuống.
“Loan Phi!”
Tiết Tùng Ninh, gọi
ta, tiếng kêu thật lớn …
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.