Chương 26: Cuộc Hội Thoại Gián Đoạn
Hắn giơ tay
xoa trán của ta, ôn hòa cười:
“Cám ơn cái
gì, trở về đi thôi.”
“Vâng.”
Gật đầu ứng
tiếng. Hắn rất tự nhiên nâng tay dắt tay ta, đi ở phía trước. Bỗng nhiên ta ngước
mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi:
“Lục cả,
huynh đọc qua binh thư từ khi nào vậy?”
Vì sao ta
chưa bao giờ từng biết đến, Phượng Lê Mạch cũng thông hiểu binh pháp? Tay của hắn
có hơi căng thằng, cũng ngoái đầu lại nhìn ta cười cười:
“Thương trường
như chiến trường, đương nhiên là phải thông hiểu rồi. Nha đầu, những chuyện phức
tạp như vậy, muội không cần phải để tâm.”
Sau đó, ánh
mắt của hắn nhìn về hướng Quân Ngạn vừa mới rời đi, thấp giọng nói,
“Kẻ thù nhỏ
không có gì phải sợ, mà kể cả đại địch cũng là như vậy.”
Hắn là đang
nói…, việc buôn bán cũng giống với việc hành quân đánh giặc, binh yếu nếu như cố
chấp giao chiến, tất sẽ bị cường địch bắt. Nếu như muốn dành thắng lợi, trước cần
phải củng cố sức mạnh. Chẳng qua là, không biết tại sao, lời nói của hắn, mơ hồ
giống như là đang nói Quân Ngạn?
Ta cũng vì
vậy, không tự chủ mà theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy thân ảnh Quân Ngạn đã
biến mất ở góc tường. Hai người đi được một đoạn đường, đột nhiên Phượng Lê Mạch
chậm rãi lên tiếng:
“Nha đầu, nếu
như muội nguyện ý gả cho Thất Hoàng Tử, có lẽ Lục ca…”
“Tiểu thư!”
Hắn đang
nói, lại vì Thanh Tư bỗng nhiên gọi to một tiếng mà đứt đoạn.
Thanh Tư vội
vàng hướng về phía ta chạy tới. Thật ra, ta có chút trách cứ nàng, lại chọn
ngay đúng thời điểm này. Chỉ vì ta cảm thấy được, Phượng Lê Mạch vào lúc đó, có
lời rất quan trọng phải nói cho ta biết.
“Lục ca,
huynh định nói gì?”
Ngước mắt hỏi
hắn. Hắn có chút xấu hổ hồi thần, ánh mắt nhìn về phía Thanh Tư đang chạy tới,
vòng tay chặn ở trên môi ho nhẹ
một tiếng,
nói:
“Không có
gì, Lục ca chẳng qua là hi vọng muội có thể tìm được một người mà mình thích.”
Ta có chút
kinh ngạc, thế nhưng hắn lại nhẹ nhàng buông tay ta ra. Thanh Tư chạy tới, thở
hồng hộc nhìn ta ở phía trước, cười đùa:
“Tiểu thư!
Tiểu thư!”
Nàng kéo tay
của ta, vui vẻ rời chân đi tựa như muốn bay,
“Thư Nghiên
đến rồi!”
Ta đang ngạc
nhiên, lại thấy nàng hét lên:
“Không
đúng! Không đúng! Là Giang công tử đến rồi!”
Vội vàng nắm
chặt tay của nàng hỏi:
“Hắn đang ở
nơi nào?”
Từ ngày hôm
đó tới nay cũng có đến mười ngày rồi, không thể phủ nhận, ta đối với hắn, có
chút nhớ nhung.
“Đang ở bên
ngoài, Thư Nghiên vừa mới nằm ở trên tường rào nói với muội xong.”
Thanh Tư cười
nói. Ta đi về phía trước một bước, chợt lại nghĩ tới lời nói của Phượng Lê Mạch.
Hắn bảo ta không được đi loạn. Mà ta hiện tại, không ngờ đã muốn xuất phủ đi gặp
Giang Nam rồi. Thế nhưng, nếu như muốn hắn vào phủ, thực sự là không ổn. Huống
chi hôm nay, Quân Ngạn cũng ở đây.
Đương lúc
trên mặt ta lộ ra vẻ khó xử, Phượng Lê Mạch chợt xoay người lại, nhàn nhạt cười
nói:
“Đi ra
ngoài đi.”
“Lục ca.”
Ta giật
mình nhìn hắn.
“Không cần
phải lo lắng.”
Hắn xoa xoa
tóc của ta,
“Lục ca sẽ
đứng từ xa nhìn muội”
“Lục ca. .
. . . .”
Biết hắn
làm như vậy là vì muốn giúp ta, khiến cho mặt ta đỏ lên. Thanh Tư nắm lấy tay
ta, quay đầu lại liền nhấc bước:
“Đi nhanh
đi tiểu thư, người xem Lục thiếu gia cũng nói như vậy rồi!”
Nàng tựa hồ
rất là hưng phấn, so với ta còn hưng phấn hơn. Cúi đầu, mặc cho nàng nắm tay dắt
đi, chọn một bên thiên môn, chạy chậm đi ra ngoài.
“Thanh Tư tỷ
tỷ!”
Từ xa đã
nghe thấy thanh âm của Thư Nghiên. Ta không tự chủ quay đầu nhìn lại, quả thật
không có nhìn thấy thân ảnh của Phượng Lê Mạch. Cái câu nói “đứng từ xa nhìn”
kia, kì thực là muốn âm thầm bảo vệ cho ta. Đáy lòng cảm thấy thật ấm áp, có Lục
ca ở đây, thật tốt.
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.