Chương 6: Hiểu Hắn
Trở về phủ, thấy
Thanh Tư đang ngóng cổ chờ ở cửa, ta mới nhớ tới chuyện kia, vội vàng nâng làn
váy tiến lên, hỏi:
“Hắn đã đến rồi
sao?”
Thanh Tư giật
mình sửng sốt, sau đó tựa như bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc lại là lắc đầu. Ta có
chút thất vọng, cùng với nàng cùng nhau vào phủ. Trực tiếp thẳng hướng Đào Vân
Hiên của Khinh Ca mà đi tới. Chưa kịp vào bên trong, liền nghe thấy tiếng khóc
bi thương. Vẻ mặt Thanh Tư tràn ngập nghi hoặc, ta lại chỉ có thể thở dài.
Ở mãi phía trong,
thấy bọn nha hoàn tất cả cúi đầu đứng ở bên ngoài phòng ngủ, ngay cả thở mạnh một
tiếng cũng không dám.
Ta ra dấu, ý bảo
bọn họ không cần hành lễ, bảo Thanh Tư lui xuống, một mình đẩy cửa phòng đi
vào.
“Đi ra ngoài!”
Khinh Ca thét to,
tiếp đến là một ly trà hướng ta bay tới, ta che ngực kêu khẽ một tiếng mới chịu
dịch bước chân, nhưng cuối cùng lại cứng rắn dừng lại, cắn răng chịu đựng mà
không tránh đi. Ly trà nện vào người ta, vừa trượt xuống, chỉ sau một tiềng “Pằng”
liền biến thành mảnh vụn.
Thật may là trong
chén không có nước, ta chỉ là bị ly cứng đập vào làm bị đau một chút. Khinh Ca
chợt quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy ta, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, muốn
tới đây đỡ ta, nhưng lại kìm nén xuống. Nàng cắn môi đứng dậy, đi tới ngồi ở
trên giường, cũng không có lại khóc lên thành tiếng, chỉ lặng lẽ lau nước mắt.
Ta hiểu rõ nha đầu
này quả thực rất thiện lương, nhất định là rất hối hận vừa rồi ném ra ly trà
kia, chẳng qua là nàng vẫn còn đang tức giận, nên mới không muốn nói chuyện với
ta.
“Khinh Ca.”
Ta cất tiếng gọi
nàng. Nàng không để ý tới, nước mắt từng giọt rơi xuống tấm khăn lụa, nhanh
chóng loang ra tựa như đóa hoa nở rộ trên đó.
“Khinh Ca.”
Ta kéo tay của
nàng, nàng lại rút ra. Ta cảm than một tiếng, chạm vào người nàng rồi ngồi xuống,
“Tức giận sao?”
Nàng vẫn như cũ
không nói lời nào. Ta cũng không có trách nàng, cho dù là ai cũng sẽ tức giận.
Bản thân mình khổ cực làm quà tặng, lại bị người khác tước đoạt đi công lao,
danh hiệu. Ta suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói:
“Ta muốn nói xin
lỗi muỗi, không phải ta cố ý gạt muội đâu. Túi hương kia, thật ra ta không có
giao đến tận tay của hắn, chỉ là thật sự ta không có biết, thời điểm cô cô đưa
cho hắn lại đi nói như vậy. Khinh Ca, bát tỷ không phải cố ý. Đừng tức giận nữa,
được không?”
Nàng không có lên
tiếng trả lời, nước mắt lại bộc phát mãnh liệt. Ta sợ tới mức có chút không biết
phải làm sao. Ta cùng với Vân Lan có quan hệ ác liệt như vậy, ở Phượng phủ này,
chỉ có mình Khinh Ca là thân thiết nhất. Ta không muốn ngay cả nàng cũng sẽ đối
với ta xa lạ.
“Đừng khóc, là ta
không tốt, thật xin lỗi.”
Cầm khăn tay đưa
lên lau đi gương mặt đầy lệ của nàng. Lần này, nàng lại không có tránh né, ánh
mắt còn chút cự tuyệt, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền xoay người nhào vào trong
lòng của ta mà khóc thành tiếng.
“Bát tỷ, muội là
tức giận chính mình, thực sự rất giận!”
“Khinh Ca…”
“Cho dù là Hoàng
Hậu có nói như vậy, thế nhưng người thông tuệ như biểu ca làm thế nào lại không
biết chứ? Hắn kì thực là không muốn thừa nhận, cho nên mới đối với Khinh Ca nói
ra những lời như vậy. Hôm nay muội mới biết, thì ra là biểu ca chung tình với bát
tỷ, cũng chưa bao giờ đối với ta có đến nửa phần tình yêu nam nữ. Muội chỉ là tức
giận, vì sao muội không thể lọt vào trong mắt hắn, vì sao không thể trở thành nữ
nhi hắn yêu thương, ô ô…”
Nàng vừa nói vừa
khóc, thật là thương tâm. Mà trong một khắc kia, ta mới sửng sốt kinh hãi. Thì
ra Quân Ngạn cũng biết, hắn cũng biết! Khó trách khi ta nói túi hương là của
Khinh Ca đưa, hắn bất chợt tức giận. Hắn chỉ là không muốn nói toác ra, cũng hy
vọng ta cũng như thế. Chẳng qua, ta lại hết lần này tới lần khác không biết điều
như vậy…
Ta làm sao có thể
quên chứ, Khinh Ca mới là người thích hoa sen, cho nên mới muốn thêu hoa sen
trên túi hương tặng cho nam tử mà mình yêu mến. Mà ta, cho tới bây giờ chỉ
thích Bồ Công Anh, thích bộ dạng của nó tung bay giữa không trung, thật là đẹp.
Vỗ nhẹ lưng của nàng, ta an ủi:
“Khinh Ca, đừng
khóc. Thế gian, chắc chắn sẽ có một nam tử đem muội nâng niu trong lòng bàn
tay, yêu thương muội từ tận đáy lòng.”
Lúc nói ra câu
này, chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên nghĩ tới nam tử tên gọi Giang Nam đó. Tựa
như ở trên người hắn, có quá nhiều điều tốt đẹp mà ta hằng khao khát. Ta cũng
biết suy nghĩ như vậy thật sự có chút điên rồ, chỉ lại không thể nhịn được mà rất
muốn gặp hắn. Khinh Ca chợt ngẩng đầu lên:
“Bát tỷ, tỷ yêu
biểu ca sao?”
Ta không chần chờ,
kiên quyết lắc đầu:
“Ta chỉ xem hắn
như huynh trưởng.”
Nàng chợt cười,
thần trí có chút mê man:
“Này xem như
thiên ý trêu người đây? Ta yêu biểu ca, biểu ca yêu ngươi, nhưng ngươi cũng
không yêu.”
“Phải chăng đây
chính là ý trời trêu gạt lòng người? Muội yêu biểu ca, biểu ca yêu tỷ, nhưng tỷ
lại không có yêu hắn.”
Ngừng một chút,
nàng bỗng nhiên lại hỏi,
“Bát tỷ, vậy tỷ
yêu người nào?”
Bạn đang đọc truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.