Chương 33: Giận Dữ Bỏ Đi
Tần Vi Lan tưởng
rằng anh sẽ chết tâm, ai ngờ anh lại nói một lời bá đạo vô liêm sỉ như
vậy, nhất thời kinh sợ không thôi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn chặt
môi dưới, muốn nói gì cũng không nói nên lời
Tô Vân Tường cũng là kìm chế không được mới nói ra những lời này, nhìn sắc mặt của cô, trong lòng tuy rằng hối hận nhưng tôn nghiêm của đàn ông cũng làm cho anh
nhất thời không thể hạ mình, đành phải cắn chặt răng, nắm chặt tay nhìn
chằm chằm vào cô.
Qua hồi lâu, Tần Vi Lan mới thoáng bình ổn lại
hơi thở, nghiêng mắt nhìn anh, cười lạnh một tiếng, “Tô Vân Tường, Tô
thượng tá, anh nói ra những lời đó không biết là đang vũ nhục danh dự
quân nhân trên người anh hay sao?” Nói thẳng ra ơ đây chính là bắt ép
dân thường đi.
“Chỉ cần có thể lấy được vợ, tôi quản nhiều như vậy làm chi.” Người đàn ông nào đó vẫn khí phách mười phần như cũ.
“Anh muốn cưới vợ, số cô gái nguyện ý làm vợ anh cũng không phải hiếm. Anh
cần gì phải ép buộc người ta như vậy?” Cô cảm thấy rất phẫn nộ.
“Tôi thích em, chỉ muốn cưới mình em. Nhiều cô gái như vậy thì liên quan gì tới tôi?”
“Nhưng tôi không thích anh, không yêu anh lại càng không muốn kết hôn với
anh.” Nhìn đôi mắt đỏ đậm của người đàn ông kia, cả người cô đều cảm
thấy lạnh, “Tô Vân Tường, anh đi đi, tôi không muốn nói chuyện với anh
nữa, về sau cũng không muốn gặp lại anh nữa.”
Anh nhìn chằm chằm
cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, cố gắng bình tĩnh nhìn cô
một lâu, cô cũng không có phản ứng gì, trong mắt là sự kiên định làm cho người ta kinh sợ, anh rút cuộc cũng cảm thấy lạnh lòng, cười lạnh nói,
“Được, Tần Vi Lan, em khá lắm. Quen biết em, rút cuộc làm cho nhân sinh
của Tô Vân Tường tôi viên mãn. CHúc mừng em là người đầu tiên làm cho
tôi hiểu được tư vị thất bại là như thế nào. Nhưng tôi cũng cần nói cho
em biết, đừng để cho tôi biết em ở cùng với cùng người đàn ông khác, nếu không…”
Mấy chữ cuối cùng anh nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng
cũng không nói gì nữa…Đau lòng lùi từng bước về phía sau, rồi sau đó
hoảng hốt xoay người, bóng lưng thẳng thắn sừng sững như ngọn núi, kiên
cường trấn định, sải bước rời đi.
Trong lòng Tần VI Lan khó chịu, phẫn nọ, còn có chút cảm xúc không rõ ràng đang chạy loạn trong người
cô, khiến cô không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn bóng dáng người đàn ông đang rời đi kia, nước mắt rút cuộc cũng rơi xuống.
Chất lỏng
chảy tới khóe miệng mặn chát khiến cô cả kinh, đưa tay chà xát hai má,
nhìn đầu ngón tay lạnh lẽo, cô cảm thấy chấn đọng, đã bao lâu rồi cô
không rơi nước mắt vì bất kể người đàn ông nào… hôm nay lại bởi vì anh…
Bà nhìn thấy cháu gái trở về một mình, nhìn xung quanh một vòng rồi mới hỏi, “Lan Lan, Vân Tường đâu?”
“Bà…” Cô vô lực gọi một tiếng, “Anh ấy đi rồi.”
“Đi rồi?” Bà kinh ngạc, “Làm sao thế, vất vả một chuyến mới đến được, cũng
chưa ăn được bữa cơm , đứa nhỏ này…” Nhìn biểu tình của cháu gái mình,
bà cũng bừng tỉnh đại ngộ, “Lan Lan, có phải cháu và Vân Tường cãi nhau
không?”
Cô không nói lời nào, chỉ ngồi bên cạnh bàn, đưa tay vỗ trán,giọng nói khàn khàn, “Bà, đừng nói chuyện của anh ấy với cháu nữa.”
“Haiz, Lan Lan.. cháu rút cuộc là làm sao thế này? Một người đàn ông tốt như
vậy, cháu làm sao lại không chấp nhận tình cảm của người ta chứ? Tâm ý
của cậu ta một người già chậm hiểu như ta còn thấy được, cháu làm sao
lại…”Nhìn cháu gái yêu vẻ mặt thống khổ, bà biết cô đối với Tô Vân Tường cũng đã động lòng, thử hỏi, “Lan Lan, có phải cháu không đồng ý tiếp
nhận cậu ta là do chuyện của cha mẹ cháu không?”
Bạn đang đọc truyện Vợ À, Quân Hôn Như Sơn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.