Chương 25: Ghen Không Dám Nói
Tựa hồ tình cảm của
hai người bởi vì một lần ngoài ý muốn này mà có chút tiến triển, ít nhất Tần Vi Lan nhìn thấy anh sẽ không có vẻ mặt bài xích khước từ nữa, mặc
dù thái độ cũng rất bình thường, đối đãi như là bạn bè, nhưng Tô Vân
Tường đã thỏa mãn.
Ngày thứ hai, anh lái xe thật sớm tới đón Tần Vi Lan, lại từ trong bệnh viện giúp bà của cô xuất viện, đưa về nhà.
Tô Vân Tường cởi mở thẳng thắn , như là ánh mặt trời, nói chuyện, làm việc cũng rất có chừng mực, bà bị hai ba câu nói của anh dụ dỗ, nhất thời
cao hứng cười ha ha, không ngừng đưa ánh mắt cho Tần Vi Lan, ý bảo tên
tiểu tử này không tệ, phải nắm chặt lấy cho tốt vào.
Tần Vi Lan
trong lòng buồn bực, thấy Tô Vân Tường vừa lái xe vừa nói chuyện, nói
cho bà nghe một chút chuyện xưa trong quân doanh, khiến bà nghe rất vui
vẻ, không vui, phủi phủi ngồi phía trước, “Anh lái xe chuyên tâm chút,
nói nhiều lời như vậy làm cái gì?”
Tô Vân Tường miệng mím thành
một đường, không biết làm sao đắc tội cô gái này rồi, nhưng tâm tình vẫn tốt mà nói, “Ừ, anh sẽ chú ý.” Nói xong, không dám mở miệng nói nữa,
lái xe hết sức chuyên chú.
Bà là người từng trải, làm sao lại
không hiểu hai đứa trẻ này đang giận dỗi cơ chứ, kéo tay Tần Vi Lan qua, giận trách nói, “Vân Tường chỉ là đùa chút để bà vui thôi, làm sao cháu dùng giọng điệu này nói chuyện với nó chứ, thật là không hiểu chuyện.”
Nói xong, rồi cười cười với Tô Vân Tường, “Vân Tường, đứa nhỏ Lan Lan
này tính tình không tốt, cháu không cần phải để ý.”
Tô Vân Tường
liếc mắt nhìn cô gái ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt cô
không vui, chắc hẳn là đang giận anh, cười xoa dịu, “Bà à, không sao, bà không cần lo lắng.”
Tần Vi Lan thấy bà đã phản bội mình, trong
lòng càng thêm đề phòng, không khỏi cảm thấy hối hận vì để cho anh đến
đón bà cô xuất viện, anh ta rõ ràng là uyển chuyển tấn công vào bà của
cô, nghĩ giành được sự ủng hộ của bà mà.
Đưa bà về nhà, hai người đỡ bà đến nằm trên giường , Tô Vân Tường nhìn Tần Vi Lan một chút rồi
hỏi, “Em bây giờ muốn làm cái gì? Cần anh đưa em về nhà không?”
Tần Vi Lan dọn dẹp phòng, cũng không quay đầu lại, “Không cần, thân thể bà
không tốt, mấy ngày nay tôi ở lại chăm sóc, anh đi làm việc của anh đi.”
Tô Vân Tường cảm giác được ý đuổi khách của cô, ngượng ngùng đứng một lát sau sờ đầu một cái đi ra ngoài.
Tần Vi Lan nhìn bóng lưng anh có chút cô đơn, vẫn là đuổi theo, “Tô Vân Tường.”
Tô Vân Tường dừng lại, vui mừng xoay người lại, cho rằng cô muốn tiễn anh, ai ngờ, cô đóng cửa lại, đi tới rồi khẽ cúi đầu, “Tô Vân Tường, cảm ơn
anh, chỉ là giữa chúng ta là không thể nào, cho nên anh không cần phải
hao tổn tâm trí trên người của tôi nữa.”
Tô Vân Tường siết chặt
quả đấm, trong lòng khó chịu, chợt vừa cười vừa nói, “Không sao, anh
cũng đã từng nói qua, anh sẽ không miễn cưỡng. Hiện tại anh vì em làm
những việc này cũng không phải là có ý đồ gì với em, giữa bạn bè thì
giúp đỡ lẫn nhau vốn là chuyện bình thường không phải sao?”
Tần Vi Lan không dám tin ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là kinh ngạc, “Anh thật nghĩ như vậy sao?”
Anh bất đắc dĩ thở dài, “Nếu không còn có thể như thế nào ?”
Cô đột nhiên cảm giác được sự ngượng ngùng, có lẽ là mình quá nhạy cảm đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng, “Như vậy, thật xin lỗi, thì ra là tôi
suy nghĩ nhiều.”
Thấy cô thả lỏng, Tô Vân Tường cũng nhẹ nhàng
thở phào nhẹ nhõm, haiz, cái tiểu nha đầu này, như thế nào mà không được tự nhiên vậy cơ chứ? Anh rốt cuộc có chỗ nào không tốt, để cho cô đề
phòng đến như vậy? Hay là cô bị người đàn ông nào đó thương tổn quá
nặng, cho nên không dám yêu?
Bất kể là nguyên nhân gì, anh cũng
quyết định theo đuổi đến cùng. Chỉ cần cô một ngày chưa lập gia đình,
anh liền theo đuổi một ngày. Anh cũng không tin, còn có không bắt được
trái tim của cô.
“Được rồi, không có chuyện gì, em vào chăm sóc
bà đi.” Hai tay anh cắm ở trong túi, kềm chế xúc động muốn ôm cô, nhìn
nàng nhẹ nói.
“Ừ, vậy anh lái xe cẩn thận.” Cô gật đầu một cái, chuẩn bị xoay người.
Đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, Tần Vi Lan lấy điện thoại từ
trong túi quần ra, sắc mặt bỗng nhiên hòa hoãn, vui vẻ bắt máy.
Chỉ nói đơn giản mấy câu nhưng trên môi cô luôn có ý cười, sau đó cúp điện thoại, ánh mắt trở nên trong sáng hơn bất cứ lúc nào.
Tô Vân Tường thính lực rất cao, mặc dù giọng nói vọng qua điện thoại của
cô không lớn, nhưng anh vẫn nghe ra đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông, ho nhẹ một tiếng, anh hỏi, “Ai gọi tới vậy?”
Tần Vi Lan cũng không kiêng dè, thoải mái mà nói, “Trần An. Ngày mai tổ chức nghi thức khai máy, anh ta mời tôi đến tham gia.”
Tô Vân Tường vừa nghe, trong lòng nhất thời lo lắng, còn kèm theo ghen
tức, cô tại sao có thể nói cười thản nhiên với Trần An như vậy, nhưng
đối mặt với mình thì luôn có bộ dáng đề phòng?
Nhưng …những lời
này anh chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà không dám nói ra, anh chỉ buồn cười nói, “Vậy một lần nữa chúc mừng em.” Nói xong, xoay người bước nhanh
rời đi.
Tần Vi Lan cũng không còn suy nghĩ nhiều, thấy anh rời đi, cũng trở về nhà chăm sóc bà.
Bạn đang đọc truyện Vợ À, Quân Hôn Như Sơn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.