Chương 18: Chúng Ta Hãy Nói Chuyện
Tần Vi Lan nghe lời của anh xong thì liếc mắt nhìn anh, bộ dạng rõ ràng là không tin.
Tô Vân Tường sờ sờ đầu, chợt hiểu ra rồi vội vàng nói, “Mới vừa
rồi….chuyện mới vừa rồi không tính. Ai bảo vừa rồi em cùng người đàn ông khác kích thích anh!” Anh nói hợp tình hợp lý.
Tần Vi Lan cũng
cảm thấy cần nói rõ một chút, chuyển người đối mặt với anh, vẻ mặt có vẻ muốn nói chuyện cho rõ ràng, “Tô Vân Tường, có một số việc tôi cảm thấy chúng ta nên nói cho anh biết rõ. Tôi đã nói qua rất rõ, tôi không
thích anh, cũng không muốn nói đến chuyện tình cảm. Cho nên, tôi làm cái gì, ở chung một chỗ với ai, đều không liên quan với anh, anh không có
quyền hỏi tới, càng không có quyền quản tôi. Anh có hiểu không? Nếu như
anh còn tiếp tục những hành động khiến người người ta hiểu lầm, nói một
vài câu khiến cho người ta hiểu lầm, thì sau này tôi sẽ không để ý đến
anh, đến khi chúng ta gặp mặt lại, thì ngay cả làm bạn bè cũng không
đựơc.” Cô nói rất nghiêm túc, từng chữ từng câu nói rất rõ ràng, xác
định Tô Vân Tường cũng nghe được.
Quả nhiên, sắc mặt của Tô Vân
Tường lập tức ảm đạm, nhìn vào trong mắt của cô còn có một chút thương
tâm và đau khổ. Hai người nhìn nhau mấy giây, anh cười tự giễu , “Tần
Tần, anh biết. Nhưng mà, anh không khống chế được mình. Nửa tháng qua,
bọn anh tham gia tiến hành diễn tập quân sự, mỗi ngày đều rất vất vả và
mệt mỏi, nhưng mặc kệ mệt mỏi thế nào, lúc đi ngủ thì anh sẽ nghĩ đến
em, nghĩ đến sách em viết. Tần Tần, em có biết không, anh không có cách
nào để liên lạc với em, cũng không lui tới với em nhiều, kỷ niệm giữa
chúng ta cũng không nhiều. Mỗi ngày anh đều xem sách của em, anh lén
mang theo vài cuốn sách vào trong doanh trại, lúc rãnh rỗi thì xem một
chút, tựa như trúng độc vậy.”
Anh là người đàn ông đĩnh đạc, sẽ
không nói những lời tâm tình có tình ý dây dưa, lời nói này chỉ sợ là
lần đầu tiên trong đời này của anh nói ra, có nhiều từ không diễn đạt
đúng ý, có vài lời không mạch lạc, nhưng mà lại ném vào trong lòng người phụ nữ nào đó một hòn đá nhỏ, ném rách tầng băng cứng đã phủ bụi nhiều
năm kia.
“Tô Vân Tường, nếu anh lại nói như vậy nữa, ngay cả bạn
bè chúng ta đều không thể làm rồi.” Bỏ qua cảm thụ ở trong lòng, cô lạnh lùng nói, ngay cả tầm mắt cũng không còn nhìn thẳng anh nữa.
Tô
Vân Tường nhìn vào mặt bên của cô, thấy ngũ quan xinh xắn của cô ở dưới
ngọn đèn mờ tối nhẹ nhàng ửng sáng, bóng loáng như sứ, tầm mắt không tự
chủ được mà rủ xuống, liếc về phía chiếc cổ đẹp đẽ của cô … nơi bộ ngực
sữa hơi lộ ra, tầm mắt của anh trong nháy mắt đầy lửa nóng .
Đây
là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trang điểm, lại còn mặc xinh đẹp như
vậy, có hương vị con gái như thế. Anh nhìn một chút, rồi không tự chủ mà yết hầu chuyển động lên xuống, bụng dưới cũng đột nhiên căng thẳng.
Sợ nhìn nữa thì mình sẽ không nhịn đựơc mà làm ra những chuyện không tốt,
anh ép buộc mình dời tầm mắt đi, đè nén xúc động đang dâng trào trong
lòng.
Không khí ở trong xe có chút nặng nề, Tần Vi Lan nhận thấy
giọng điệu của mình có hơi nghiêm trọng rồi, lại không nhịn được hơi áy
náy, thấy anh thật lâu mà không nói lời nào, cô xoay đầu lại, đổi chủ
đề, “Hồi tối anh ở trong khách sạn làm gì?”
Tô Vân Tường cho rằng cô sẽ không để ý đến anh, đang âm thầm ảo não, thì nghe câu hỏi của cô, anh vội vàng trả lời, “Kết thúc diễn tập quân sự, nên đoàn bọn anh được thưởng, đám người kia muốn anh mời khách, ngày mai đúng lúc Chủ nhật
đựơc nghỉ ngơi, nên anh mời bọn họ ăn cơm.”
“À.” Vốn chỉ là một
câu nói vô tâm, nhưng khi hỏi ra, rồi anh trả lời xong, thì nhất thời Vi Lan lại không biết nói gì nữa, không khí lại nặng nề.
Tô Vân
Tường thận trọng quan sát vẻ mặt của Tần Vi Lan, thấy hình như cô không
còn tức giận nữa, nên cũng thử hỏi, “Vậy còn em, buổi tối ở trong khách
sạn làm gì đấy?” Anh nhớ công việc của cô là ở nhà gõ chữ, sao lại ăn
mặc xinh đẹp như vậy còn cùng ở chung một chỗ với mấy người đàn ông kia?
Tần Vi Lan cũng hào phóng trả lời, “Một quyển sách của tôi đựơc đạo diễn
Trần An nhìn trúng, muốn chuyển thể thành phim. Buổi tối nay là đi gặp
mặt với các diễn viên, đạo diễn cho tôi xem nhân vật được chọn lựa có
phù hợp với yêu cầu nhân vật không?”
“À.” Tô Vân Tường chợt hăng hái, cao hứng mà nhếch miệng cười, “Vậy chúc mừng em, quyển sách gì thế?”
“Thiếp bản khuynh thành.”
“Là cuốn xuyên không đó sao?”
“Anh đã đọc qua rồi?” Tần Vi Lan hơi giật mình.
“Đương nhiên rồi, anh đã nói rồi, mỗi quyển sách của em anh đều đã đọc qua .” Anh đắc ý mà khoe khoang.
Bạn đang đọc truyện Vợ À, Quân Hôn Như Sơn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.