Chương 32: Chương 10 (P4)
Editor: Tiêu Vũ Chi
"Ta bảo đảm không để cho Tề Mẫn gây thương tổn đến vợ con lần nữa." Tề
Thiên Minh nói, sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ông không thể
không chịu thua cũng không thể không phục anh.
"Mặc kệ có phải
con đứng đầu hay không, con bảo đảm tâm huyết của cha nuôi không biến
mất." Tề Hạo nghiêm túc nói. Thẩm Yên Phi hồi hộp nắm tay chồng, nhìn
dáng dấp bọn họ chắc sẽ không có chuyện gì rồi.
"Người như Tề Hạo không hiếm, tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi." Tề Mẫn không nhịn được rống lên.
Lúc này Tề Thiên Minh chẳng hề có ý định dụ dỗ con gái, ông đang lo lắng Tề Hạo không quan tâm gì mà bỏ đi, đến khi đó ông có thể bị tổn thất
nghiêm trọng.
Vũ Lâm lắc đầu, Tề Mẫn chết cũng không đổi được tính tình đáng khinh này, chỉ là Tề Thiên Minh rất hiểu chuyện.
Thật ra thì với thế lực của đại ca căn bản không cần phải khách khí với bọn họ.
Sau khi đàm phán xong, Tề Hạo từ chối lời mời ở lại Tề gia nghỉ ngơi mấy ngày, từ khi mười sáu tuổi anh đã ít qua đêm tại đây.
Anh dẫn Phi Phi đến một nhà hàng lớn, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ lên máy
bay đi hưởng tuần trăng mật, đây là kế hoạch Tề Hạo đã định sẵn ở Đài
Loan, chỉ cần nói rõ ràng với cha nuôi anh sẽ bắt đầu gây dựng sự nghiệp của mình, anh muốn một cuộc sống như vậy.
Hôn nhẹ lên môi vợ yêu đang ngủ say, anh trượt đến cần cổ trắng nõn của cô, Tề Hạo lè lưỡi da
thịt mịn màng, bàn tay cởi nút áo mỏng manh trên áo ngủ.
Anh hôn cô từ trên xuống dưới, cúi đầu ngậm nụ hoa mềm, môi mỏng từ từ mút, sức lực càng lúc càng mạnh.
"Um." Tiểu bảo bối đang ngủ say không thoải mái rên rỉ, Thẩm Yên Phi chậm rãi mở mắt.
"Muốn ngủ thì cứ tiếp tục ngủ đi." Anh biết thế nào cũng làm giật mình tiểu bảo bối trong lòng.
Hai bàn tay nhỏ bé chống lên bờ vai anh: "Bộ dạng anh thế này sao em ngủ
được?" Thẩm Yên Phi run rẩy nói, cô biết anh nhẫn nại đã lâu, nhìn dáng
vẻ tối hôm nay cô đừng nghĩ tới chuyện ngủ.
"Em cứ ngủ đi, anh
sẽ giúp em điều chỉnh tư thế thoải mái nhất." Môi mỏng lại ngậm nụ hoa
bên kia, anh mút thật mạnh, một tay không yên phận gạt quần lót ra
ngoài.
Thẩm Yên Phi xấu hổ che lại, bụng của cô cũng đã lớn vậy rồi, anh vẫn còn muốn cô?
"Hạo, anh không thấy em rất xấu sao?" Hiện tại cô không có một chút thon thả nào.
"Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới, mang thai lại càng đẹp."
Anh thích nhìn dáng vẻ thỉnh thoảng vuốt bụng mỉm cười của cô, giống như cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Tề Hạo mở hai chân
trắng mịn của cô ra, rồi nhẹ nhàng tiến vào, đồng thời cúi đầu hôn lên
đôi môi nhỏ nhắn, dọc theo xương quai xanh lần lượt rơi xuống từng nụ
hôn trìu mến.
Bàn tay vỗ về chơi đùa bên hông đầy đặn, anh thích
vuốt vùng bụng nhô ra của cô, trong lòng tràn ngập cảm xúc vui vẻ vì sắp làm cha, có cô phía sau anh không bao giờ là một người cô đơn nữa.
Liếm nụ hoa, trìu mến hôn từ trên xuống, đầu lưỡi nóng bỏng dán chặt vào da
thịt của cô, khi hôn lên bụng anh khẽ mỉm cười. Anh thật sự rất thích
nàng, cũng rất mong chờ đứa con của bọn họ ra đời, thế nhưng khi một bàn tay vuốt ve mông, một tay khác cũng không rãnh rỗi mà thăm dò nơi mềm
mại kia làm cô run rẩy một hồi.
"Hạo!"
"Thả lỏng một chút." Anh đã bắt đầu thở gấp, vì để cho cô an thai rất nhiều ngày qua anh không đụng tới cô.
"Bụng của em đã lớn như vậy, thật sự có thể tiếp tục sao?"
"Chỉ cần thai nhi ổn định là có thể." Lúc trước làm giấy xuất viện cho cô anh đã hỏi bác sĩ.
"Ừ, vậy anh phải dịu dàng một chút." . . . . . . .
Anh ôm lấy tiểu bảo bối đang thở gấp không ngừng: "Phi Phi." Nhắm mắt lại
cũng mỹ lệ như thế, anh thật may mắn khi được gặp cô, nếu không cả đời
anh cũng sẽ không biết tạo nên cuộc sống đẹp đẽ cùng một người phụ nữ là hạnh phúc như thế nào.
Bàn tay nhẹ nhành vuốt ve tóc cô: "Bụng có thoải mái không?"
Thẩm Yên Phi chậm rãi mở mắt, lắc đầu một cái: "Hôm nay con chúng ta thật biết điều không hề kháng nghị."
"Vậy thì tốt." Anh ôm cô.
"Hạo, anh còn muốn có đúng không?" Cô biết anh vẫn chưa thỏa mãn dục vọng, vì quan tâm đến thân thể của cô cũng thật uất ức cho anh.
"Anh không muốn." Anh tâm xà khẩu phật trả lời.
"Thật ra thì.." Gương mặt cô đỏ lên: "Thật ra thì anh có thể dùng sức một
chút, nhanh hơn chút nữa cũng không sao, nhưng thực sự chỉ có thể nhanh
một chút mà thôi đó." Nếu anh thật sự xuất toàn bộ tinh lực, không mang
thai cô cũng chẳng chịu nổi.
Tề Hạo bật cười, chuyện ân ái còn có thể cò kè mặc cả?
"Anh không sao, chờ em sinh xong anh sẽ tận tình đòi lại." Anh không phải một người hổ thẹn với bản năng đàn ông của mình.
"Cái gì?" Thẩm Yên Phi bị dọa sợ đến mức ý tốt hoàn toàn biến mất.
Tề Hạo hôn một cái lên miệng nhỏ nhắn của cô, hình như anh không nên nói ý nghĩ này ra.
"Leng keng, leng keng, leng keng." Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, có thể
thấy người khách không phải cố ý mà chính là quá mức nóng lòng.
"Hạo, anh ra mở cửa đi." Thẩm Yên Phi nhô đầu khỏi phòng bếp, rau đang xào
trong nồi nên cô không đi được, cô sợ làm cháy thức ăn.
Tề Hạo nhìn vợ mình một cái, không nguyện ý đứng lên.
"Đại ca, sao chậm vậy." Vũ Lâm làm như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, tự
nhiên đi vào nhà la lên: "Đại tẩu, tôi rất đói, đói đến mức sắp chết
rồi."
"Đây đây, chỉ còn một đĩa rau cải, xào rất thơm ngon." Thẩm Yên Phi ở trong phòng bếp lớn tiếng nói.
Vũ Lâm ngồi xuống chỗ mình, đại ca nói bàn ăn chỉ có hai cái ghế, cho nên
anh chỉ có thể tự mình mua một chiếc ghế mang tới để chỗ này.
Tề
Hạo nhìn người anh em, thật là càng lúc càng được voi đòi tiên, lúc đầu
một tuần tới đây dùng cơm hai ngày, bây giờ là một tuần lễ tới đây năm
ngày, lại không biết bao lâu nữa sẽ là ngày nào cũng đến.
"Có thể ăn rồi." Thẩm Yên Phi bưng ra dĩa rau cải cuối cùng.
"Đại ca, em có thể ăn không?" Vũ Lâm nghênh ngang cười lộ ra hàm răng trắng
sáng, dù nói thế nào thì đại ca còn là chủ nhân, chủ nhân chưa cho phép
tốt nhất không được động vào?
"Không phải anh đã ăn rồi à?" Tề
Hạo liếc người đang ngồi ở đối diện một cái, vừa nhìn thấy có đồ ăn là
đã nhào tới cho vào miệng rồi còn hỏi?
"Hê hê." Vũ Lâm bỏ miếng thịt vào miệng: "Ăn ngon thật."
"Chỗ này cũng không phải là quán ăn của cậu."
"Có sao đâu? Dù gì đại tẩu rất thích nấu cơm, lại không chế có hơn một miệng ăn." Vũ Lâm cầm đũa lên.
"Nếu cơm chiên không đủ, trong nồi cơm điện còn có cơm trắng." Thẩm Yên Phi ngồi xuống.
"Đại tẩu chị thật tốt, tôi muốn sau này có thể cưới được một người hiền hậu
như đại tẩu vậy, tôi cũng không cần phải ra ngoài ăn cơm." Vũ Lâm chắp
tay trước ngực, lóe ánh mắt như nước đáng thương nhìn Thẩm Yên Phi.
"Ừ. . . . . ." Mới vừa ngồi xuống, đột nhiên Thẩm Yên Phi mắc ói, mang thai đã sáu tháng theo lý mà nói sẽ không có hiện tượng nôn nghén.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng vợ: "Tôi cho anh thu hồi sắc mặt ghê tởm đó." Tề
Hạo liếc Vũ Lâm một cái rồi dịu dàng nhìn vợ: "Có khỏe không?"
Vũ Lâm run rẩy, anh vẫn chưa quen nhìn thấy bộ dạng này của đại ca, đại
tẩu toát ra hào quang của người làm mẹ, còn đại ca thì tỏa ra hào quang
của người làm cha.
Ăn cơm, ăn cơm, cơm nước xong rồi đi mau.
"Uống một chút nước đã." Tề Hạo rót một chén nước.
"Em...em không sao hết." Thẩm Yên Phi đỏ mặt nói, anh không nhìn thấy Vũ Lâm không chịu nổi sao?
"Không dám nhìn thì cho đi ra ngoài." Tề Hạo cầm chén nước để ngay khóe miệng
vợ mình. Vũ Lâm lại run một cái, anh vội vàng cúi đầu ăn cơm, hại mắt,
thật là hại mắt, đường đường là một đại ca lừng lẫy thế nhưng lại hầu hạ một người phụ nữ, đánh chết anh cũng sẽ không làm như vậy.
"Cái gì tôi cũng không nhìn thấy." Vũ Lâm kéo hết toàn bộ thức ăn đến trước mặt mình: "Đại tẩu cô từ từ uống."
"Tề Hạo." Thẩm Yên Phi thẹn thùng nhìn chồng mình.
"Vũ Lâm." Tề Hạo gằn giọng.
Vũ Lâm nhắm hai mắt rồi ngẩng đầu lên, miệng phình to đầy thức ăn một bộ
mình vô tội, hôm nay anh quyết định nhắm mắt lại ăn cơm xem như không
thấy gì.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện Cỏ Gần Hang Của Đại Ca được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.