Chương 27: Là Ngươi Không Được.

Chương 27: Là Ngươi Không Được.

Hạ Triêu Tuấn thả xuống mắt, chú ý tới mình trên ống tay áo mềm mại tay trắng, ánh mắt dừng một chút, giương mắt liền thấy Doãn Thiên Vũ mặt đor lên.

Vào giờ phút này ở Hạ Triêu Tuấn trong mắt, Doãn Thiên Vũ lúng túng dáng vẻ, nghê hồng đem nàng hai gò má màu hồng càng thêm xán lạn, nàng vẫn là như lần đầu gặp gỡ giống như thanh thuânf.

Nhìn Hạ Triêu Tuấn tâm loáng một cái, đưa tay ra, đem nàng kéo vào trong lồng ngực.

Doãn Thiên Vũ sống lưng cứng đờ, không thích ứng đến giật giật.

Hạ Triêu Tuấn chăm chú ôm lấy nàng, rất sợ nàng chạy mất, trơn bóng cái trán chống đỡ trán của nàng, mi tâm đối với mi tâm, sôngs mũi chống đỡ sống mũi, hô hấp cực nóng quấn quanh.

Doãn Thiên Vũ đầu óc trống rỗng, nhìn chằm chằm Hạ Triêu Tuấn rừng rực thâm tình hai con mắt, phảng phất chu vi thế giới đều yên lặng.

“Triêu Tuấn.....”

‘Xuỵt , đừng nói chuyện”. Hạ Triêu Tuấn ngón tay điểm trúng nàng hé mở miệng , kết hầu lăn lăn, nóng bỏng hô hấp nhào chiếu vào trên mặt nàng.

Tại đây trở về từ cõi chết sau yên tĩnh thời khắc bên trong, hắn căn bản không muốn quanr chuyện trước đây những chuyện hư hỏng kia.

Hắn chỉ biết nữ nhân trước mắt là hắn trong lòng hết thảy yêu cùng thống khổ đầu nguồn.

Nàng rất mê người, để hắn mê muội giống như vậy, đã quên mình là ai, cũng đã quên nàng đã từng làm những chuyện kia, mang đến cho hắn dằn vặt. Hắn đen kịt trong lòng mắt chỉ có nàng, hắn muốn nàng.

“Nhắm mắt lại”. Hạ Triêu Tuấn thấp giọng lẩm bẩm.

Doãn Thiên Vũ nhìn Hạ Triêu Tuấn, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại.

Hạ Triêu Tuấn môi mỏng một chút đè xuống.

Đột nhiên một đạo chói mắt tia sáng bắn lại đây.

Một chiếc Bugatti Veyron như sợi tóc giận mãnh thú, xé rách đêm tối hướng về bọn họ nhanh chóng vọt tới.

Hạ Triêu Tuấn động tác một trận, nhất thời đem Doãn Thiên Vũ kéo ra phía sau.

Xe càng lúc càng nhanh, liền muốn đụng vào....

‘Chi_________”

Bugatti Veyron đột nhiên thắng gấp.

Trước xe trắng sáng đèn lớn đem Hạ Triêu Tuấn cứng ngắc sắc mặt, chiếu càng trắng xám.

Hắn đưa tay cản chặn con mắt, ngữ khí không quen, “Ai?”

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, đón lấy, một tia thanh âm giọng nam trầm ra ngoài.

“Lên xe”.

Chỉ đơn giản hai chữ, quyết đoán mà thẳng thắn.

Hạ Triêu Tuấn vặn đẹp mi tâm, chăm chú phải đem Doãn Thiên Vũ bảo hộ phái sau.

Ba giây đồng hồ, tiếp theo lại là một câu, “Không để cho ta nói lần thứ hai, Doãn Thiên Vũ”.

Âm thanh này cực kỳ quen thuộc, trầm thấp khàn khàn, lạnh lẽo đến không có cảm tình.

Như một luồng mùa đông lạnh, xông thẳng Doãn Thiên Vũ lôx tai, làm cho nàng cả người run lên.

Hoắc Dật Nam!

Hắn làm sao sẽ đến?

‘Thiên Vũ, đừng sợ, có ta ở đây”. Hạ Triêu Tuấn thanh âm nói với Doãn Thiên vũ bên tai vang lên.

Doãn Thiên Vũ ngơ ngác đến ngẩng đầu lên, mím mím môi.

Nàng biết Hạ Triêu Tuấn hiểu lầm, cho rằng lần này tới người lại là tìm nàng phiền toái.

Doãn Thiên Vũ vừa định moử miệng giải thích, Hạ Triêu Tuấn quay đầu đi “ Ngươi đến tột cùng là người nào?’

Lúc này, cửa xe mở ra, chân dài bước xuống.

Tinh khiết thủ công chất liệu quần tây đem này đôi chân phác họa đến càng thêm thon dài tinh kiện, vĩ nhân hình nhất thời bên trong xe triển khai, khí thế nặng nề đến đứng lại ở cửa xe, một thân tây trang màu đen trôi chảy đến không gặp một tia nhăn nhúm, cơ hồ muốn tan vào bóng đêm tăm tối ben trong.

“Hạ thiếu gia đaay là không chê xấu, cùng một người mang qua nón xanh nữ nhân lamf cùng nhau, là cảm thấy trong thành cẩu tử đều là chút chất thải, vẫn là cho rằng ngươi chúng Hạ gia quăng lên cái này mặt?.

Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên.

Hoắc Dật Nam một tay bỏ trong túi, bước tiến trầm ổn đến lướt qua đèn xe.

Hắn khuât sáng mà đứng, khuôn mặt cạnh góc giác đều bị vầng sáng tân trang đến càng thâm thúy hơn lập thể , cũng phá lệ lạnh lùng , khóe miệng ôm lấy một vệt trào phúng cười.

“Không cần ngươi tốt bụng nhắc nhở, nàng là ta Hạ gia chưa từng có môn vợ”. Hạ Triêu Tuấn bình tĩnh nói, đại mà mạnh mẽ xiết chặt trói lại Doãn Thiên Vũ thủ đoạn.

Nói, từng chữ từng câu nện vào Doãn Thiên Vũ trong lòng.

“Đúng là tổng giám đốc Hoắc, ngày hôm nay làm sao như thế có nhàn hạ thoải mái......”

Không đợi Hạ Triêu Tuấn nói xong, Hoắc Dật Nam đánh vỡ “Vợ?’

Hắn “ xì” thanh âm nở nụ cười, “Lễ cưới chưa thành, ngươi vị này chưa xuất giá vợ ở lễ cưới ngày hôm trước ngủ ở nam nhân khác chung giường, không thể chờ đợi được nữa dâng ra lần thứ nhất. Hạ thiếu , xem ra là ngươi không được”.

Nói xong, sầm mặt lại, thanh âm ánh mắt bén nhọn xẹt qua Hạ Triêu Tuấn, dừng lại ở Doãn Thiên Vũ trên nguời.

Nàng trốn ở nam nhân khác phía sau dáng vẻ, để Hoắc Dật Nam trong cơ thể máu xông lên, trên mu bàn tay gân xanh thình thịch nhảy.

“Ta có được hay không, cần Hoắc tổng bận tâm?” Hạ Triêu Tuấn cười gằn, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ, Hoắc tổng mê luyến ta?’

“...........”

Doãn Thiên Vũ cẩn thận từng li từng tí một đến đánh giá bọn họ, rõ ràng cảm giác được trong lúc đos có một cỗ ám lưu đang cuộn trào.

Nhìn lại một chút Hoắc Dật Nam sắc mặt, mặt không hề cảm xúc không nhìn ra có cái gì tâm tình, nhưng làm hắn nhiều ........thế này ngày thư ký, nàng rất rõ ràng, Hoắc Dật Nam là bình tĩnh thì càng nguy hiểm.

Hạ Triêu Tuấn đã chạm được hắn lửa giận.

“Cầm lấy người của ta không tha, Hạ thiếu cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng rôì hả?”

“Người của ngươi?” Hạ Triêu Tuấn véo lông mày, cảnh giác đến nhìn hắn, “Thiên Vũ có quan hệ gì tới ngươi?”

Hoắc Dật Nam câu môi, xuất ra một đạo khinh trào, “Tình nhân”

“Không thể”.

Bọ họ mới chia lìa bao lâu? Thiên Vũ làm sao sẽ cùng Hoắc Dật Nam làm cùng nhau? Vẫn là như vậy dơ bẩn, không thấy được ánh sáng quan hệ.

Hạ thiếu gương mặt tuấn tú đầy kịch biến, cũng không còn cách nào trấn định, “Không, ngươi nhất định là gạt ta!”

“A” Hoắc Dật Nam nhìn chằm chằm không kềm được hạ giọng lạnh nhạt nói, “Không tin ngươi hỏi nàng”.

Hạ Triêu Tuấn xoay người lại, “ Thiên Vũ, đúng hay không?”

Doãn Thiên Vũ đầu óc choáng váng, lẩm bẩm, “Cái gì là không phải.....”

“Hắn nói tới có phải thật vậy hay không”. Hạ Triêu Tuấn cầm lấy hai cánh tay của nàng, trừng trừng đến nhìn chằm chằm nàng, tâm tình có chút kích động.

Hắn không muốn bị nữ nhân này lừa gạt một lần hai lần, có thể mỗi lần hắn đều không nhịn được tin tưởng nàng! Hắn không huy vọng khi hắn đỡ xuống trong lòng tầng kia phòng tuyến thời điểm, lần thứ hai chịu đến sự lừa gạt của nàng.

Hắn tin tưởng mình trực giác, cũng tin tưởng mình không thể bị nữ nhân này lại mà ba lừa dối.

Doãn Thiên Vũ khuôn mặt nhỏ trắng xám.

Nàng nhìn thấy hắn mặt mày been trong tin chắc cùng chắc chắn, đây là nàng từ khi lễ cưới thủ tiêu sau, cỡ nào khát vọng lấy được tín nhiệm a.

Nàng giật giật môi, suýt chút nữa thì đem hai chữ kia bật thốt lên, cũng đang trong phút chốc, đối mặt Hoắc Dật Nam tầm mắt.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo đến không có nhiệt độ, trong con ngươi chứa nguy hiểm, chỉ thấy hắn kéo lại bờ môi, lộ ra một khaảu hình: Một triệu.

Một triệu........

Không sai, nàng còn nợ Hạ gia một triệu.

Này một triệu, nàng nhất định phải còn. Chỉ có Hoắc Dật Nam có thể cho nàng, nàng cùng Hoắc Dật Nam trong lúc đó cũng ký kết thỏa thuận.

Doãn Thiên Vũ liều mạng lắc lắc đầu, để cho mình tỉnh táo trở lại.

“Triêu Tuấn........”

Nàng dừng một chút, không dám nhìn hắn con mắt, chết cắn xuống môi, trong miệng một luồng mùi máu tanh, “Hắn nói không sai”.

Hạ Triêu Tuấn sững sờ, trong nháy mắt mù quáng.

Trói lại bả vai nàng đốt ngón tay trắng bệch, nàng đau đến trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Đột nhiên bị một bàn tay khác bóp lấy ra.

Hoắc Dật Nam chẳng biết lúc nào cấp tốc tiến lên, đem Doãn Thiên Vũ dắt về bên cạnh mình.

Doãn Thiên Vũ trời đất quay cuồng nhưng mà Hạ Triêu Tuấn không chịu buông tay, nàng cả người lại như bị dây kéo như thế mộ bên một cái tay, lôi kéo đến nàng cả người căng đau.

“Doãn Thiên Vũ! Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là không phải sự thật! Ta muốn nghe ngươi nói lời thật!”. Hạ Triêu Tuấn táo bạo đến chất vấn nàng.

“Là! Là thật!” Doãn Thiên Vũ nhìn thấy phát điên Hạ Triêu Tuấn, viền mắt chua xót đến không ngừng được lệ rơi.

“Là cái gì! Rốt cuộc là cái gì?” Hắn cố chấp một lần lại một lần khác.

Doãn Thiên Vũ không thể chịu được hô lên sự thật, “Ta là tình nhân của hắn”.

“.......” Hạ Triêu Tuấn cứng nhắc lại.

“Thả ra”. Hoắc Dật Nam tiếng nói trước sau như một đến trầm thấp.

Đem Doãn Thiên Vũ hướng về trước người một mình, dễ như ăn cháo phỉa nhường nàng thoát ly Hạ Triêu Tuấn khống chế.

 




Bạn đang đọc truyện Kiều Thê Có Chút Ngọt Convert được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.