Chương 49
Trước mặt La Nghi Tuệ, Trần thị vẫn phải mềm mỏng nói: "Tổ mẫu của ngươi rời đi quá nhanh, mọi chuyện trong nhà đều chưa được chỉnh lý rõ ràng.
Nghi Ninh lại nhỏ, may mà ngươi về đúng lúc. Trước tiên hãy ở bên này ăn cơm rồi hẵng về..."
La Nghi Tuệ nhìn qua La Nghi Ngọc ngổi bên cạnh Trần thị, lúc nãy trên
đường tới đây, nàng đã hỏi Tuyết Chi tường tận những chuyện xảy ra trong mấy tháng này.
"Bên chỗ mẫu thân còn bề bộn nhiều việc, quả thật không thể phân thân ra được, đành phải cảm tạ thịnh tình của ngài." La Nghi Tuệ chỉ cười, "Ta
nghe Mi Mi nói, Ngọc tỷ nhi đã định thân với con trai của Lưu phủ?"
Nếu là người khác hỏi, Trần thị sẽ không cảm thấy gì.Tới phiên La Nghi
Tuệ hỏi, Trần thị luôn nghĩ đến thân phận phu nhân thế tử Định Bắc Hầu
của nàng, một người là phu nhân thế tử, vừa mới gả sang đã được phong
hàm nhị phẩm, mà người Nghi Ngọc sắp gả, ngay cả nửa chức quan cũng chưa có, chớ nói chi cái gì mà phu nhân được phong hàm. Cùng là nữ nhi dòng
chính của La gia...
"Là hôn sự lão thái thái quyết định khi còn sống." Trần thị cũng cười
nói, "Hắn vậy mà không tệ, cũng trúng cử kỳ thi Hương năm nay cùng Hoài
Viễn, Thận Viễn. Sang năm sẽ thi Hội."
Nghi Ninh chưa nghe nói về chuyện này, thì ra phu tế tương lai của La Nghi Ngọc cũng trúng cử.
Có điều khi đó La Thận Viễn vừa trúng Giải Nguyên, đoán chừng chẳng có ai để ý đến hắn.
"Nói tới chuyện định thân khiến người ta đau cả đầu." La Nghi Tuệ cười
ôn hòa, "Nhân tiện đây nhắc tới Trình Lang cháu ngoại của Anh quốc công, tính nết của hắn khiến hai vị cữu cữu nhức đầu không thôi. Cách đây
không lâu chẳng biết trêu chọc cháu gái dòng chính của Đậu các lão thế
nào, người ta không phải hắn thì không gả, dồn ép Đậu các lão phải đến
gặp cữu cữu ruột của hắn, cũng chính là Lục Đô đốc nói chuyện. Nhưng hắn khăng khăng không đáp ứng, cũng không biết phải tìm dạng cô nương nào
mới ưng."
Nghe được những câu sau của La Nghi Tuệ, sắc mặt La Nghi Ngọc thoạt biến trắng.
Nàng đột nhiên mở miệng hỏi: "Đích nữ nhà Đậu các lão... muốn gả cho Trình nhị công tử?"
La Nghi Tuệ nhìn La Nghi Ngọc, khẽ mỉm cười: "Gia thế hắn hiển hách, có
một cữu cữu ruột là Lục Đô đốc, lại thêm một cữu cữu nuôi Anh Quốc công. Tướng mạo tuấn lãng, thông minh tuyệt đỉnh. Chớ nói cháu gái dòng chính nhà Đậu các lão, đích nữ thế gia chờ gả khắp kinh thành, ai ai chẳng
muốn gả cho hắn."
Nghi Ninh ở bên cạnh nghe trưởng tỷ nói, tư vị trong lòng không diễn tả nên lời.
Những người đã từng gần gũi nàng như vậy, nay lại xa tận chân trời, chỉ có thể nghe được qua lời của người khác.
Định Bắc Hầu phủ nơi trưởng tỷ gả tới với Ninh Viễn Hầu phủ có quan hệ
nhiều đời với nhau, mà Anh Quốc công phủ giống Ninh Viễn Hầu phủ đều là
kiệt xuất trong đám trâm anh thế gia, Thế tử Anh quốc công mấy lần cùng
Lục Gia Học cùng nhau chinh chiến sa trường vào sinh ra tử, hiện đảm
nhiệm chức Tuyên phủ Tổng binh, có giao tình khá sâu với Lục Gia Học.
Cho nên trưởng tỷ qua lại với Anh Quốc công phủ, cũng chẳng kỳ quái.
Mấy lời này của trưởng tỷ chính là nói để La Nghi Ngọc nghe.
Sắc mặt La Nghi Ngọc đã cực khó coi, vừa mất mát vừa thất thần.
Nàng ta liếc qua Nghi Ninh, La Nghi Tuệ chắc chắn đã biết chuyện của Trình Lang, hiển nhiên việc đó do Nghi Ninh nói.
Nhưng Nghi Ninh cơ bản chẳng để ý La Nghi Ngọc có cảm thụ gì, người như
La Nghi Ngọc, quan tâm cảm thụ của nàng ta thì được ích gì.
Vẻ mặt nàng đạm nhạt đứng bên La Nghi Tuệ, không ngó ngàng gì đến La Nghi Ngọc.
Sau khi nói xong La Nghi Tuệ bèn dẫn Nghi Ninh đứng dậy, hướng Trần thị cáo từ.
Nhìn các nàng rời khỏi, Trần thị khép lại nắp ly trà, nói với nữ nhi:
"Con đừng nên vọng tưởng nữa, đã quên giáo huấn trước kia rồi sao? Ta
xem hôn sự mà tổ mẫu chọn cho con đúng là đẹp, Lưu Tĩnh là một hậu sinh
cầu tiến. Ngay cả việc con phải giữ hiếu ba năm, người ta cũng đặc biệt
nhờ Cao phu nhân chuyền lời rằng sẽ đợi con. Tình nghĩa tới mức đó quả
thực hiếm thấy."
La Nghi Ngọc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Con cũng biết, con chỉ không cam lòng. Con thích hắn như vậy..."
"Người thích hắn thì nhiều lắm." Trần thị cười lạnh nói, "Vậy hắn thích con sao?"
La Nghi Ngọc không nói thêm nữa, nhưng Trần thị vuốt tay áo chậm rãi
nói: "Lần này trưởng tỷ của con trở về không đơn giản, việc Trình nhị
công tử là chuyện nhỏ, xem nàng ta rốt cuộc muốn làm gì mới là chính
yếu."
Nha đầu đỡ Trần thị đứng lên, Trần thị ngắm hai nữ nhi của bà. La Nghi
Ngọc tâm cao khí ngạo, nói thì hay làm thì dở. Tính nết La Nghi Tú thì
chẳng hiểu giống ai, lỗ mãng hồ đồ. Suy cho cùng là Cố Minh Lan lợi hại, để lại một đích trưởng nữ như La Nghi Tuệ.
Trần thị khép mắt lại, e rằng việc kia phải thúc đẩy sớm hơn mới được.
Nghi Ninh theo chân La Nghi Tuệ trở lại phòng chính, Lâm Hải Như đã cho
người bày xong thức ăn. Nha đầu lập tức đi truyền đạt, chỉ chốc lát sau
Kiều di nương đã mang theo một đôi nhi nữ đến thỉnh an.
Kiều di nương vốn chẳng muốn tới, nhưng nếu bà thật sự không tới, y theo tính cách của La Nghi Tuệ, không biết sẽ kiếm cho bà bao nhiêu chuyện.
Ấy thế mà đứa con gái trưởng này nói gì Nhị lão gia đều nghe nấy, sau
khi bà nghe ma ma truyền lời thì tức khắc kêu nha đầu giúp bà rửa mặt
chải đầu.
La Nghi Tuệ ôm Nghi Ninh trong lòng, đút nàng ăn cháo ngân nhĩ long nhãn chưng đường ướp lạnh.
Ngay cả tổ mẫu trước kia cũng chưa từng đút nàng như vậy, La Nghi Tuệ vẫn coi nàng như đứa trẻ mấy tuổi mà nuôi dưỡng mà.
Nghi Ninh uống cháo tỷ tỷ đút, hết muỗng này tới muỗng khác. Ngắm muội
muội ăn thức ăn mình bón, La Nghi Tuệ cảm thấy rất thư thái, lúc còn nhỏ nàng đã cho muội muội ăn như vậy, chẳng khác nào tự tay nàng nuôi muội
muội lớn.
Sau khi ăn cháo xong nha đầu bên cạnh đưa khăn tay tới, La Nghi Tuệ lau
miệng cho Nghi Ninh, nhẹ giọng hỏi nàng muốn ăn thêm nữa không.
Nghi Ninh sớm đã no căng, ợ một tiếng nói: "Trưởng tỷ, muội thực sự
không ăn nổi nữa..." Nghi Ninh có chút phiền não, hai ngày nay nàng bị
Lâm Hải Như trút cho không ít thức ăn, tiếp theo lại bị La Nghi Tuệ bón, cảm thấy bản thân sẽ càng ngày càng mập ra.
La Nghi Tuệ nhìn mặt phấn đô đô của nàng thực khả ái, véo khuôn mặt bánh bao của muội muội một, mới thả nàng xuống ghế ngồi bên cạnh.
Lúc này nha đầu vén rèm lên, Kiều di nương mang theo La Nghi Liên cùng Hiên Ca Nhi tiến vào.
"Thỉnh an Đại tiểu thư." Kiều di nương vận màu trắng mộc mạc, tóc đen
vấn lên thành búi, gò má thanh tú như giọt sương mai. Sau khi bà cúi
người hành lễ, La Nghi Liên cũng dắt Hiên Ca Nhi hành lễ với La Nghi
Tuệ.
La Nghi Tuệ đưa khăn cho Nghi Ninh lau miệng, xoa xoa ngón tay mình. Nhàn nhạt hỏi: "Kiều di nương tới rồi sao?"
Nghi Ninh vừa ngồi đàng hoàng xong, ngẩng đầu thì thấy Kiều di nương
hành lễ với La Nghi Tuệ. Nàng cảm thấy vị trưởng tỷ này của mình quá ghê ghớm, tuy nói phận thiếp không bằng tiểu thư, nhưng có quý thiếp nào sẽ thực sự hành lễ với tiểu thư chứ! Nhìn động tác của Kiều di nương thuần thục, hẳn đã tập mãi thành quen rồi.
Nghi Ninh trả lời nói: "Trưởng tỷ, Kiều di nương tới."
Kiều di nương duy trì tư thế thỉnh an, không nói một lời. La Nghi Tuệ cũng không nói, chính phòng phút chốc tĩnh lặng.
Bọn nha đầu đều cúi đầu không dám ho he, Lâm Hải Như ngó La Nghi Tuệ và
Nghi Ninh, không biết rốt cuộc hai tỷ muội các nàng đang bán thuốc gì.
"Kiều di nương là quý thiếp, hầu hạ phụ thân mà thân thể còn thường
xuyên khó chịu, cần gì phải hành đại lễ này." La Nghi Tuệ liếc nha đầu
bên người một, "Sao không có mắt thế, còn không mau mang ghế tròn tới
cho di nương."
Nha đầu lớn nhỏ trong phòng đều chứng kiến, Kiều di nương hành một lễ dài ước chừng nửa khắc đồng hồ với La Nghi Tuệ.
La Nghi Tuệ nói xong, lúc này mới có tiểu nha đầu bê ghế tròn đến cho Kiều di nương.
Kiều di nương nhẫn rồi lại nhịn, nhẹ nhàng cám ơn La Nghi Tuệ.
Ban đầu Kiều di nương không phải chưa từng đối nghịch với La Nghi Tuệ,
chẳng qua nhận ra không đạt được kết quả tốt đẹp gì. Bà cũng đã tính
toán cố gắng chịu đựng, ai bảo La Nghi Tuệ chẳng những là đích trưởng
nữ, mà còn là thế tử phu nhân. Dù sao nàng ta sẽ không ở lại La gia lâu
được. Sau khi đưa ra quyết định bà đã bình tĩnh hòa hõan lại, nhưng bàn
tay trong ống tay áo vẫn siết chặt lại, suy cho cùng thường ngày địa vị
của bà tại nhị phòng đứng sau Lâm Hải Như, trừ nàng ta La Nghi Tuệ ra,
ai dám cho bà xem sắc mặt.
La Nghi Tuệ xoa xoa đầu của muội muội, tâm lý của tiểu nha đầu này còn đơn thuần mà.
Nàng vừa cười nói: "Thời điểm ta xuất giá Hiên Ca Nhi mới ra đời không
lâu, lâu lắm rồi không thấy, ôm qua đây ta nhìn chút nào."
Nha đầu ôm Hiên Ca Nhi đến bên người La Nghi Tuệ.
Hiên Ca Nhi đối với La Nghi Tuệ rất lạ lẫm, nhìn nàng lớn lên đẹp mắt,
cũng chơi đùa với nàng, đùa đến nỗi cười khanh khách, còn lảo đảo thiếu
chút nữa ngã từ trên băng ghế xuống.
Kiều di nương không nhịn được đứng lên, cơ hồ muốn đoạt lại Hiên Ca Nhi ngay tức khắc.
La Nghi Tuệ đã ổn định được thân thể của Hiên Ca Nhi, liếc bà một lãnh
đạm nói: "Di nương làm gì thế, còn không tin tưởng ta sao?"
Kiều di nương miễn cưỡng mỉm cười: "Thiếp thân... sao lại không tin Đại tiểu thư chứ."
"Sợ bóng sợ gió cái gì, ta là trưởng tỷ của Hiên Ca Nhi, sẽ khiến hắn bị thương khi còn ở trong tay ta chắc?" La Nghi Tuệ nhạt nhẽo hỏi, tiếp
tục cười đùa với Hiên Ca Nhi.
Nhưng Kiều di nương và La Nghi Liên đều không dời mắt, không dám phân
tâm dù chỉ một khắc. Dường như Hiên Ca Nhi cảm thấy vừa rồi hữu kinh vô
hiểm, cười càng thêm thích thú.
Đùa giỡn hồi lâu, mới có gã sai vặt tới truyền lời, nói Nhị lão gia đang chờ Đại tiểu thư ở thư phòng.
La Nghi Tuệ trả lại Hiên Ca Nhi cho Kiều di nương, Hiên Ca Nhi chơi với
vị trưởng tỷ lạ lẫm rất vui vẻ, rời đi có chút luyến tiếc. Nhưng Kiều di nương đã ôm lấy Hiên Ca Nhi, như trút được gánh nặng xin cáo lui.
"Di nương đợi đã." La Nghi Tuệ gọi bà lại, nói với bà, "Di nương là một
người thông minh. Hiên Ca Nhi thông minh đáng yêu, ngươi nuôi nấng Hiên
Ca Nhi lên người, ngày sau sẽ an bình yên ổn. Nhưng nếu tơ tưởng những
thứ không phải của mình, e sẽ không thích hợp dạy dỗ Hiên Ca Nhi, vậy
thì để mẫu thân chăm sóc cho Hiên Ca Nhi mới tốt."
La Nghi Tuệ gọi bà tới, sao có khả năng chỉ để bà thỉnh an không thôi.
Kiều di nương cả răng hàm cũng sắp cắn nát, nàng ta mang Hiên Ca Nhi ra uy hiếp bà?
Bà ôm chặt Hiên Ca Nhi: "Thiếp thân... đã biết."
Rắn đánh bảy tấc, tử huyệt của Kiều di nương chính là Hiên Ca Nhi.
Nếu không phải Kiều di nương sinh được Hiên Ca Nhi, địa vị ở nhị phòng
không tầm thường, bằng thủ đoạn và địa vị hiện tại của La Nghi Tuệ, chắc hẳn đã sớm chỉnh đốn Kiều di nương. Nhưng dùng Hiên Ca Nhi để cảnh cáo
bà, bà ta sẽ biết điều trở nên ngoan ngoãn.
La Nghi Liên tựa hồ cũng cảm thấy khuất nhục, cắn môi, cùng với mẫu thân và đệ đệ mình đồng thời lui xuống.
"Mi Mi, muội chơi ở chỗ mẫu thân, tỷ đi một lát sẽ trở lại." La Nghi Tuệ xoa đầu Nghi Ninh.
Nghi Ninh ngoan ngoãn đáp “Dạ”.
Lâm Hải Như thấy La Nghi Tuệ đi rồi, nhỏ giọng nói với Nghi Ninh:
"Trưởng tỷ của con thật lợi hại, xem vẻ mặt của Kiều di nương ban nãy
đi, khó coi tới mức nào!" Có lẽ bởi vì La Nghi Tuệ khiến Kiều di nương
ăn quả đắng, Lâm Hải Như cảm giác ngon miệng hơn, ăn nhiều thêm nửa chén cơm.
Bà hoàn toàn không để tâm rốt cuộc trưởng nữ phải đi bàn chuyện gì, sau
khi ăn xong, cùng chơi bài điệp cốt với Nghi Ninh trên giường la hán.
Những ngày qua tinh thần của Nghi Ninh không tốt lắm, huống chi nàng
không thực sự thích chơi, chơi một lát đã thấm mệt. Dựa vào bàn nhỏ ngủ
gật, nàng cũng muốn chờ trưởng tỷ quay lại, tiếc là cơ thể trẻ con ham
ngủ. Hiện giờ đương tuổi vóc dáng phát triển, càng thèm ngủ hơn.
Lâm Hải Như bảo nha đầu ôm chăn nệm đến cho nàng, Nghi Ninh theo thói quen quấn chăn nệm bọc lại, ngủ ngay trên giường la hán.
Tới khi La Nghi Tuệ trở lại, đèn đuôc trong phòng đã được thắp lên, Lâm Hải Như đang khẽ khàng nói chuyện với Thụy Hương.
La Nghi Tuệ cũng đã mệt nhọc cả ngày, để nha đầu đỡ ngồi xuống, ngắm
muội muội mình vậy mà tự bọc bản thân lại chẳng khác gì nhộng tằm, đương say giấc nồng. Không khỏi cảm thấy buồn cười: "Trước kia khi ngủ hay
đạp chăn, giờ sao đi ngủ lại thích quấn chăn rồi?"
Tuyết Chi nói: "Nô tỳ cũng không biết, sau khi tiểu thư rơi xuống nước chỉ thích bọc chăn nệm mà ngủ."
Việc này chẳng qua là thói quen của Nghi Ninh mà thôi, từ nhỏ nàng đã
thích quấn chăn nệm, ngủ vậy mới ngon, đến tận khi lập gia đình cũng
không thay đổi.
Nhưng vào tai La Nghi Tuệ lại thành sự hiểu lầm, nàng trân trân nhìn
sườn mặt đang ngủ say của muội muội chốc lát, hỏi Lâm Hải Như: "Người
cho ta biết, hôm đó sau khi Trịnh ma ma nói chuyện với tổ mẫu, thì tổ
mẫu phát bệnh. Vậy rốt cuộc Trịnh ma ma đã nói chuyện gì thế?"
Lâm Hải Như thở dài: "Chúng ta nào biết, có điều lúc lão thái thái sắp
đi, chỉ trăn trối lại với một người. Còn bắt chúng ta lui ra hết. Người ở lại chính là La Thận Viễn, Tam ca của Nghi Ninh."
Trước khi ra đi tổ mẫu lại trăn trối với La Thận Viễn, La Nghi Tuệ trầm
tư giây lát. Nàng rõ ràng hơn ai hết thái độ của tổ mẫu đối với La Thận
Viễn, nàng thật muốn giáp mặt La Thận Viễn, xem xem hắn thực sự đang
toan tính điều gì. Đáng tiếc hôm nay La Thận Viễn đã đi Định châu, mai
mới về được.
Vị Tam đệ năm đó không phải nhân vật có thể yên lòng, tâm tư quá độc, đối với người khác thì quá lạnh lùng.
Vừa rồi nàng đã trò chuyện với phụ thân, La Thận Viễn giờ trúng Giải
nguyên, phòng nhì về sau nhất định phải dựa vào hắn. Nếu hắn thật sự
muốn làm gì, e rằng ngay cả nàng cũng không cách nào ngăn cản.
Đến Nghi Ninh cũng tin tưởng La Thận Viễn đối xử tốt với nàng?
Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.