Chương 4
Trong thư phòng Uy Viễn hầu, trừ Uy Viễn hầu còn có nhị lão gia Lý Kế Thường.
"A Bảo tới đây ngồi nào." Nhị lão gia cười híp mắt nói. Hắn ngày thường
tuấn nhã, cằm có râu, thoạt nhìn giống một mỹ đại thúc phong lưu. Ngược
lại Uy Viễn hầu có khuôn mặt chữ điền, thoạt nhìn trời sinh uy nghi,
nghe nói cùng lão Uy Viễn hầu đã qua đời như từ một khuôn đúc ra.
A Bảo hành lễ cùng hai người, xong mới ngồi vào ghế mà nha hoàn trong
thư phòng mang đến. Chờ nàng rồi, nha hoàn dâng trà, liền đi xuống,
trong phòng chỉ để lại thúc cháu ba người.
Uy Viễn Hầu vuốt ve cằm dưới, cười nhìn chất nữ của mình đã trưởng
thành, thân thiết nhu hòa thăm hỏi một ít việc nhà, như là sức khỏe của
phụ thân A Bảo thế nào, thương thế đã lành lặn hay chưa, chiến sự nơi
biên ải ra sao, có giữ gìn sức khỏe hay không ….., A Bảo theo sự thật mà đáp lời, bất kể tốt xấu gì cũng thành thật nói.
A Bảo nghĩ trong lòng, phụ thân nhà mình vì gia tộc đóng giữ ở biên
thùy, lập được công trạng, còn được khâm phong làm trấn bắc tướng quân,
đã mạ một lớp vàng cho Uy Viễn Hầu phủ, nếu là người trong nhà không
biết phân rõ trắng đen, không biết hắn vất vả, chỉ cho đó là đương
nhiên, nàng cũng không quản . Phụ thân có mình là người thân cũng được
rồi!
Sau đó đến phiên nhị lão gia, nhị lão gia nếu so với đại ca nhà mình thì thăm hỏi có phần ấm áp hơn, cũng bởi vậy có thể thấy nhị lão gia là một nam nhân rất thận trọng, cẩn thận, trừ việc hỏi han đến sức khỏe của tứ đệ mình ra, cũng quan tâm đến sức khỏe cũng như học hành của A Bảo,
thời gian hỏi han này cũng khoảng mất nửa canh giờ..
Sau khi ôn xong chuyện cũ, liền nói đến chuyện chính.
"Minh Cẩm, con hãy nói cho chúng ta biết chuyện hôm nay đi, sao con lại
cùng với vị Vương gia sao chổi kia có liên quan? Con không bị thương gì
chứ?” Nhị gia vẫn là quan tâm hỏi nàng, vì sợ trong lúc truy nã tội
phạm, tên Vương gia sao chổi kia làm thương tổn chất nữ của mình.
A Bảo cười nói: "Con không có bị thương, chỉ là vai có va chạm một chút, nói chung là không có gì đáng ngại." Không có nói rõ ra việc vai bị va
chạm mà xanh đen lên, lại tiếp tục nói: "Hôm nay lúc chúng con đến gần
trạm dịch, định là nghỉ ngơi canh giờ rồi vào kinh, liền cùng mọi người
đến trạm dịch nghỉ ngơi uống chút nước, ngờ đâu lại gặp tên đào phạm
kia, hắn muốn trà trộn vào đoàn xe để rời đi, con lúc đó lại gần cạnh
hắn, thiếu chút nữa bị hắn lấy đao uy hiếp, bất đắc dĩ đành phải tự
cứu."
Nghe thấy cái từ "Tự cứu" này, hai đại nam nhân tuổi tác cộng lại sắp
một trăm tim đều rung động, sắc mặt kỳ quái nhìn tiểu cô nương có chiếc
răng khểnh lóe lóe sáng qua ánh sáng của ngọn đèn, chỉ cảm thấy ánh sáng hình như là lưỡi dao sắc bén nhất, tiếp theo chớp mắt liền có thể đâm
vào tim họ chảy máu lênh láng.
Chẳng trách bọn họ đối "Tự cứu" cái từ này nhạy cảm như vậy, nhớ tới lúc cô nương này tám tuổi, cùng với các tiểu thư thế gia ra ngoài du xuân,
không khéo gặp được một đám lợn rừng, các cô nương khác đều hoa dung
thất sắc thét lên run lẩy bẩy tìm kiếm nơi trốn , mà đứa nhỏ này lại leo lên cây bẻ lấy một nhành, vung lên mấy cái đã đánh bay bọn lợn rừng,
che chở cho các vị tiểu thư như nhược kia một cách oai hùng.
Nàng là dũng cảm như vậy thế nhưng hình tương bưu hãn (lỗ mãng) từ đó đã đi vào lòng người, ngay cả mấy vị công tử trong kinh cũng bị nàng làm
cho hoảng sợ ngã lăn ra đất, mặt mũi khó coi. Nhưng vì e ngại thanh thế
của Uy Vễn hầu,cũng vì lúc đó sự việc quá gấp nên không ai dám lấy việc này chế giễu nàng, còn rất cảm kích nghĩa cử của nàng lúc đó.Nhưng mà
như thế có ai dám cưới nàng làm con dâu a? Thật là lo lắng sẽ không ai
dám thú nàng làm thê tử a.
Sau khi sự việc lan truyền, đương kim hoàng thượng khen nàng đầy dũng
khí, hoàng hậu nương nương truyền nàng tiến cung khen thưởng, cười hỏi
nàng lúc đó có sợ hãi không, tiểu cô nương tám tuổi khi đó một chút cũng không sợ xấu hổ hồi đáp: "Tự cứu mà thôi, nếu không tự cứu, chúng con
đều sẽ bị bọn lợn rừng làm thịt."
Có thể nghĩ, đáp án này có bao nhiêu ngang tàng, lúc đó mấy vị phi tần
đang uống nước có phun ra hay không?! Lúc đó là do phu nhân Uy Viễn hầu
đưa nàng vào cung, nghe nàng thành thật trả lời như thế, thiếu điều
không thể thở nỗi, cảm thấy cô nương này thật sự là hết thuốc chữa, ai
muốn ngươi tự cứu, ngươi và các tỷ muội lúc đó chẳng như nhau, đối với
yêu cầu của nữ nhân khi đó, cùng yếu đuối lui về sau đám hộ vệ không
phải là được sao.
Đương nhiên, đây chỉ là chuyện nhỏ trong cuộc sống mười bảy năm của cô
nương này, trừ lần đó ra, cử chỉ hung tàn của cô nương này thì là vô số, khi bé đã hung tàn như vậy, còn có thể thông cảm do nàng tuổi còn nhỏ,
dù là mỗi lần trả lời đều làm cho người khác cười đến sặc, cũng có thể
nói là do lời nói con nít thôi. Thế nhưng bây giờ, còn hung tàn như vậy
không phải đáng nói sao? Mà đầu sỏ nuôi dưỡng nàng thành hung tàn cỡ này công lao lớn nhất không nhường cho ai đó chính là phụ thân của nàng.
"Hai vị bá phụ yên tâm, A Bảo tự có chừng mực, trừ chuyện chặt đứt chân
tên khâm phạm đó, cũng chưa có làm gì hơn, nghĩ đến Tấn vương là người
hiểu chuyện, sẽ không đem việc này để ở trong lòng."
"..."
Chân mày hai người giật giật, lại lần nữa đối cô nương này không nói gì, bọn họ mới không lo lắng phạm nhân kia đứt tay hay là bị chặt tay, chỉ
lo lắng nàng có đắc tội Tấn vương hay không, sau đó bị Tấn vương ghi
hận, liên lụy toàn gia. Nhưng mà những lời này không thể tự tiện nói
cùng chất nữ, đối với thái độ của chất nữ, trong lòng hai người có vẻ
không hài lòng, mới hồi kinh liền để xảy ra chuyện này, mà lúc đó nhiều
người thấy như vậy, nghĩ giấu cũng giấu không được. Vốn là muốn sau khi
rời kinh trở lại, thanh danh bưu hãn hung tàn hẳn là đã không còn nhiều, hiện tại vừa lúc bàn hôn sự cho nàng, thế nhưng bây giờ, bọn họ chẳng
phải khẳng định, sống có lẽ phụ với ủy thác của Tứ đệ, không cách nào
tìm cho chất nữ một gia đình tốt.
"Tấn vương... Vì sao lại cùng phủ vệ hộ tống con về kinh?" Uy Viễn hầu
lại hỏi, đây mới là vấn đề ông quan tâm. Tấn vương cũng khồn rảnh
rỗi,làm sao có lòng tốt mà hộ tống một nhi nữ vào kinh?
Uy Viễn Hầu trên dưới gì cũng nghĩ rằng trên đây hẳn có âm mưu!
A Bảo vẫn là cười nói: "Lúc đó chất nữ có chút sợ, được đưa vào xe, cũng không biết sau đó phát sinh chuyện gì, bên ngoài thật sự là cực loạn,
nghe vị Thường thị vệ kia nói, hình như có mấy đào phạm ẩn nấp gần đó,
con hôm nay làm hỏng kế hoạch của chúng, chắc chắn sẽ bị bọn chúng ghi
thù, cho nên Tấn Vương đang lúc muốn hồi kinh nhân tiện đưa tiễn chất nữ một đoạn."
Nói vậy cũng là bình thường, thế nhưng trạm dịch lại cách kinh thành
không xa, A Bảo đi lại là đường chính, những đào phạm lớn mật cũng không dám ở đường chính mà giở trò bắt cóc chi nữ mệnh quan triều đình, Tấn
vương này có vẻ đang làm chuyện thừa.
Hai người lại hỏi một chút chuyện, A Bảo nhất nhất nói, không có chút
nào giấu giếm, so với vị thị vệ kia nói cũng không sai gì mấy, Uy Viễn
hầu ở trong lòng lộn xộn một chút, thật sự là không rõ vì sao Tấn vương
kiêu ngạo có thể làm việc thừa như vậy mà hộ tống A Bảo vào kinh, làm
cho người người điều nhớ lại thanh danh hung hăng của chất nữ mình.
Sau khi nói rõ mọi chuyện A Bảo về phòng
Rời khỏi thư phòng một đoạn, A Bảo ngẩn mặt nhìn bầu trời tối như mực,
âm thầm thở phào một cái,hôm nay mạo hiểm không ít, sau khi trở về còn
phải trấn an lão nhân gia, lại muốn làm đẹp lòng trưởng bối, rất sợ lưu
lại chuyện không tốt ảnh hưởng đến thanh danh, thật sự là phiền phức mà, còn không bằng ở biên ải, mặc dù hoàn cảnh khó khăn một chút nhưng cuộc sống đơn giản. Nhưng hôm nay Tấn vương gióng trống khua chiêng hộ tống
bọn họ vào kinh như vậy, tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng nghĩ đến
việc hôn nhân của mình phải có trắc trở, cha mà biết chuyện này, không
biết lông mày có nhăn lại thành bánh quai chẻo hay không.
Lại lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ.
"Tiểu thư?" Nhạn Hồi một tiếng gọi nàng.
A Bảo nhìn trời có một chút ngây người, nghe tiếng Nhạn Hồi gọi to mới giật mình bừng tỉnh.
*********
Sáng sớm ngày hôm sau, khi A Bảo thức tỉnh, liền cảm giác được vai bị
một trận tê buốt đau đớn, cẩn thận kéo y phục ra nhìn bả vai, hôm qua ứ
xanh giờ đã biến thành xanh đen,đối với da thịt trong suốt của nàng thật sự là khủng bố.
A Bảo thất sách thở dài một tiếng trong lòng, coi thường vết thương này, dự đoán muốn mười ngày nửa tháng mới có thể khỏi.
Nhạn Hồi, Nhạn Thanh vén rèm hoa lên, hầu hạ đỡ A Bảo dậy thay y phục,
tự nhiên cũng nhìn thấy vết thương đang xanh đen kia, thay đổi liền nét
mặt.
"Đừng la, đợi lát nữa sau khi trở về tìm Hoa ma ma xin một ít dầu xoa
xoa là được." A Bảo nói, nàng vừa trở về, không cần vì chuyện này mà gây chú ý cho người khác.
Nhạn Thanh nhíu mày, Nhạn Hồi vì nàng ủy khuất, nhưng A Bảo đã đã nói ra chủ ý, hai người chỉ có thể im lặng không nói.
Sau khi rửa mặt xong, lại ăn một chút bánh ngọt thanh đạm lót dạ, A Bảo
liền dẫn nha hoàn hướng Vinh An Đường thỉnh an lão phu nhân.
Trên dường đến Vinh An Đường, hôm nay thật náo nhiệt, đúng thời gian
này, toàn bộ chủ tớ Uy Viễn Hầu phủ đều đến, A Bảo khẽ đảo mắt nhìn,
liền bị hoa cả mắt, trừ trưởng bối, còn có một nhóm đường huynh đệ tỷ
muội, rời kinh mấy năm ngay cả tôn tử, chắt nữ mới sinh cũng được nhũ
mẫu mang đến thỉnh an lão phu nhân.
Đương nhiên, hôm nay có thể như vậy náo nhiệt, cũng vì là A Bảo trở về, mấy năm không gặp, đều nhìn không nhớ mặt, sợ cùng là người nhà mà
không nhận ra nhau. Nhân tiện đây gặp mặt.
Lúc A Bảo bước vào Vinh An đường, phát hiện người tới đã không sai biệt
lắm, trên mặt liền lộ ra tươi cười, đứng ra nhận tội: "Con đến trễ, làm
tổ mẫu cùng chư vị đợi lâu."
Uy Viễn hầu cười nói: "Thời gian vừa vặn, cũng không coi là trễ."
Có đại gia trưởng là Uy Viễn hầu mở miệng,những người còn lại cũng nhao nhao phụ họa.A Bảo là tính thời gian qua đây,cũng không tính trễ, bất
quá nàng coi thường Uy Viễn hầu phủ quá coi trọng nàng, mọi người đều đã tới sớm, một là làm lão phu nhân thấy họ có lòng, hai là biểu hiện rằng mình coi trọng A Bảo. Nếu không phải phụ thân A Bảo hiện tại có tiền
đồ, chứ không phải thì A Bảo lẻ loi một mình trở về, có thể có ai liếc
mắt nhìn nàng dù là một cái?
Sau khi A bảo hành lễ vơi trưởng bối xong liền cùng các vị huynh đệ tỷ
muội đã lâu không gặp. Thỉnh an xong, bởi vì còn phải ra ngoài có việc,
Uy Viễn Hầu liền dẫn mấy huynh đệ, nhi tử ,cháu trai rời đi, để lại
trong phòng là lão phu nhân cùng các nữ quyến.
Các nam nhân rời khỏi , các cô nương trái lại rất dễ nói chuyện, A Bảo
và tỷ muội mấy mấy năm không gặp, đều đã trở thành các vị cô nương,
trong lúc nhất thời có chút xa lạ, đây đó đều vội vàng âm thầm quan sát
lẫn nhau.
A Bảo đảo mắt nhìn các tỷ muội, liếc măt nhìn qua cũng thấy người ngồi
trên ghế gấm cạnh lão phu nhân, là đích nữ dòng chính thất, được xếp vào hàng thứ bảy, xinh đẹp hoạt bát, quả nhiên là được một lòng dạy dỗ. Sau đó là đích nữ chi thứ hai Lý Minh Phượng, hàng thứ sáu, trên mặt mỉm
cười, đứng ở bên người nhị phu nhân, thoạt nhìn đoan trang nhàn thục,
nhưng đang cùng A Bảo nhìn nhau, nháy nháy mắt, đi theo các vị thúc bá
còn có vài cô nương khác, cuối cùng là là một thiếu nữ yên tĩnh đứng
cạnh Uy Viễn hầu phu nhân, liếc mắt nhìn cũng thật thanh lệ, nhìn cũng
biết đây là chi nữ dòng chính, Lý Minh Hà, hàng thứ tư.
A Bảo cùng các vị tỷ muội đánh giá lẫn nhau. A Bảo mười bốn tuổi đã đi
đến biên ải cùng thân phụ, ngẩn ngơ cũng đã ba năm, cũng đã đến tuổi cập kê, trùng hợp lúc đó tình hình chiến trận nghiêm trọng, không có cách
hồi kinh mà bỏ lỡ, khi ở biên ải cũng để cho các vị phu nhân có tuổi qua loa làm chủ. Ba năm không gặp, tiểu cô nương đã lớn thành đại cô nương, xinh đẹp đúng mực, phong thái thanh tao lịch sự trầm ổn, tuy bên ngoài
mấy năm, lại cũng không có bị lây nhiễm thói tính lỗ mãng của các cô
nương nơi biên ải.
Lão phu nhân trong lòng cũng hài lòng mấy phần, các tiểu thư Uy Viễn hầu phủ, khi còn bé ở bên cạnh tổ mẫu tiếp thu được sự giáo dục của bà, mặc dù là dòng thứ nhưng tác phong cũng không tệ. Huống chi cha của A bảo
lại là nhi tử dòng chính thất, A Bảo cũng là nhi nữ đích tôn, lão phu
nhân mặc dù đối thân mẫu của nàng có thành kiến nhưng đối đãi với nàng
cũng không ghét bỏ.
Cùng lão phu nhân ăn sáng xong, mọi người liền rời đi.
Lý Minh Nghi và Lý Minh Phượng không theo mẫu thân rời khỏi, trái lại
nói: "Nương, ngũ tỷ tỷ đã trở về, chúng ta rất nhớ ngũ tỷ tỷ, rất muốn
được trò chuyện cùng tỷ ấy."
Mẫu thân A bảo mất sớm, phụ thân đóng quân nơi biên cảnh, A Bảo từ nhỏ
được lão phu nhân nuôi nấng từ nhỏ, sau đó lại được Uy Viễn Hầu phu nhân giáo dưỡng, do A Bảo từ sớm đã mất đi mẫu thân nên nhị phu nhân rất
quan tâm nàng trong một khoảng thời gian, lại e ngại trượng phu, cũng
đối đãi A Bảo có vài phần tình nghĩa, lại thêm các vị tiểu thư hai nhánh (các con gái của chú bác) cùng với A Bảo quan hệ rất tốt. A Bảo đã trở
về, đương nhiên là muốn cùng tỷ muội vui vẻ than thiết rồi.
Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân đều cho phép, chỉ dặn dò rằng A Bảo mới trở về, các tỷ muội đừng mệt nhọc nàng, liền để các nàng rời đi.
Bạn đang đọc truyện Độc Thê Không Dễ Làm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.