Chương 37
Đối với chuyện A Bảo sắp gả cho Tấn vương, bởi vì những người bên ngoài
còn lo lắng hơn nàng nên nàng lập tức bình tĩnh lại, những người khác
còn đang khổ sở rối rắm về hôn sự này, không hiểu sao Chính Đức đế lại
đột nhiên tứ hôn như vậy, hơn nữa người được chọn còn ngoài dự đoán của
mọi người, căn bản không có bất kì dự báo nào.
Có thể nói, lão Chính Đức đế này đùa bỡn tất cả mọi người một phen.
Xương Bình trưởng công chúa vừa nghe tin, tức giận đến mức ném vỡ cái
chén trong nhà, suýt chút nữa kích động chạy vào cung lắc lắc Chính Đức
đế hỏi sao ông có thể lãnh khốc tuyệt tình gây sự vô cớ thế, rốt cuộc có phải là ca ca ruột của mình không, đùa bỡn muội muội ruột như vậy vui
lắm sao? Mà nguyên nhân bà không vọt thẳng vào là vì phò mã Chu Vĩnh
Ngôn phát huy chức trách phò mã của ông, kịp thời giữ bà lại.
Xương Bình trưởng công chúa và Chính Đức đế là huynh muội ruột cùng một
mẫu thân sinh ra, bởi vì có một hoàng đế ca ca, khó tránh được dưỡng
tính cách có phần kiêu căng tùy hứng, cộng thêm Chính Đức đế cũng yêu
thương bà, nên cả đời bà từ khi xuất giá, làm gì cũng thuận thuận lợi
lợi, chuyện gì cũng theo ý bà, từ lâu đã quên mất mùi vị bị người ta cự
tuyệt. Nhưng bây giờ huynh trưởng thân nhất để bà nếm trải tư vị này, có thể tưởng tượng được bà khó chịu nhường nào.
"A Nhụy, xin bớt giận." Chu Vĩnh Ngôn nhẹ nhàng an ủi, A Nhụy là nhũ
danh của Xương Bình trưởng công chúa, hai phu thê ở bên nhau, thi thoảng cũng sẽ gọi nhũ danh của nhau, xem như một loại tình thú của phu thê.
"Sao ta có thể nguôi giận chứ?" Thiếu chút nữa Xương Bình trưởng công
chúa xem trượng phu không nóng không lạnh thành Chính Đức Đế mà gào
thét, "Hoàng đế ca ca biết rõ ta vì Ngự nhi mà kết thân với Lý Minh Cẩm, ba lần bảy lượt tiến cung tìm huynh ấy nói rõ, để huynh ấy trực tiếp tứ hôn,tránh đắc tội hoàng hậu và quý phi. Nhưng rõ ràng đằng trước huynh
ấy thoải mái đáp ứng, đằng sau lại ban con dâu ta xem trọng cho con chó
điên bên cạnh thái tử, sao ta cam tâm được?"
Chu Vĩnh Ngôn khẽ nhíu mày, trong lòng biết trước giờ Xương Bình không
để Tấn vương vào mắt, song nói huệch toẹt vậy cũng không tiện. Thấy bà
nổi nóng, ông nuốt lời uốn nắn xuống, nói: "Thánh thượng nói chỉ cân
nhắc thử, vẫn chưa chính thức đồng ý mà."
"Nếu cân nhắc, chẳng phải đã đồng ý rồi ư?" Vẻ mặt Xương Bình trưởng công chúa như lẽ đương nhiên, thái độ cực kỳ ngang ngạnh.
Trong lòng Chu Vĩnh Ngôn biết tính cách bà cường ngạnh, chỉ có thể thuận theo, hơn nữa cơn giận của bà luôn tới nhanh đi càng nhanh hơn, cũng
không phản bác bà, chỉ kéo bà qua, ấm giọng trấn an bà, xoa dịu cơn giận của bà, mới bắt đầu phân tích cho bà nghe mục đích tứ hôn của Chính Đức đế.
"Trước giờ Tấn vương và thái tử qua lại thân thiết, lại là hoàng tử
dưỡng dưới gối hoàng hậu, Tấn vương cưới Lý cô nương, được lợi cũng là
thái tử điện hạ và hoàng hậu. Theo ta đoán, hoàng thượng tứ hôn Lý cô
nương cho Tấn vương, trong đó cũng có nguyên do từ thái tử."
Xương Bình trưởng công chúa nhíu mày, "Ý chàng là thái tử thuyết phục hoàng đế ca ca tứ hôn Lý Minh Cẩm cho Tấn vương?"
"Có khả năng này. Lúc trước không phải thái tử nhắc nhở hoàng thượng Tấn vương chưa lập gia thất à, nhờ hoàng thượng chuyển lời cho nàng, bảo
nàng tổ chức tiệc thưởng hoa mời quý nữ trong kinh tới phủ, để Tấn vương gặp mặt sao? Bất kể gia thế hay tướng mạo của ái nữ Trấn Bắc tướng quân đều rất tốt, không trách Tấn vương lại coi trọng, nên lúc đó mới ra tay cứu Lý cô nương." Chu Vĩnh Ngôn nói rõ ràng mạch lạc.
"Hắn?" Xương Bình trưởng công chúa lộ vẻ xem thường, "Không phải người
làm cô cô này chê bai hắn, chàng xem vương phủ của hắn đi, đơn sơ âm u
như nhà ma, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cưới một nữ nhân giúp hắn
quản lý công việc vặt, cũng không biết tìm nữ nhân giúp hắn làm ấm
giường, thậm chí có thể căn bản không hiểu được nữ nhân là thứ gì, dùng
để làm gì, chàng nói xem người như thế bỗng nhiên thông suốt coi trọng
cô nương người ta ư? Không chừng thái tử thấy đây là thời cơ tốt lôi kéo Trấn Bắc tướng quân, tiện thể để Tấn vương cưới vợ mà thôi, không chỉ
giải quyết được chuyện chung thân đại sự của Tấn vương, mà còn kéo Trấn
Bắc tướng quân về bên mình, một công đôi việc." Càng nói càng tức.
Chu Vĩnh Ngôn có chút nghẹn họng, có một thê tử làm công chúa quá hung
hãn, cái gì cũng dám nói, cái quái gì cũng nói trắng ra, nhiều khi chỉ
có thể bị nghẹn đến khó chịu. Có điều, Chu Vĩnh Ngôn cũng hơi xấu hổ
thừa nhận, thê tử mình đánh giá Tấn vương hoàn toàn giống với nhận thức
của đông đảo quần chúng nhân dân về Tấn vương. Hơn nữa, là nam nhân, Chu Vĩnh Ngôn cũng từng nghe một ít lời đồn đãi ngầm, thậm chí nhiều người
nói, nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân gả đi, chắc sẽ thủ tiết cả đời . . . . . khụ khụ khụ. . .
Trong phòng đề tài của hai phu thê còn đang tiếp tục, ngoài phòng một
thiếu niên dịu dàng như ngọc thẫn thờ, cuối cùng không nghe phụ mẫu mình nói gì nữa, từ từ đi về viện của mình.
Đến thư phòng, rút một bức trong nhiều bức tranh từ bình hoa, từ từ mở
ra, ngắm nữ tử mặc y phục mùa xuân tươi đẹp, mím môi khẽ cười, vẻ mặt
hơi xa cách, lòng hắn trống trải một mảng.
Bọn họ quả thật vô duyên ư?
*******
Bên kia phu thê Xương Bình trưởng công chúa đang suy đoán tại sao Chính
Đức đế muốn ban thánh chỉ thứ hôn như vậy, bên này tại Hiền vương phủ
phu thê Hiền vương cũng đang suy đoán.
Hiền vương đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng ngồi xuống cạnh Hiền
vương phi, có chút buồn bực nói: " Đột nhiên phụ hoàng tứ hôn cho Ngũ đệ thế này, hẳn là thái tử thúc đẩy sau lưng nhỉ?"
Hiền vương phi nhíu đôi mày thanh tú, trong lòng rối loạn vì sự việc
không giống đời trước, luôn cảm thấy có gì đó thoát khỏi quỹ đạo trước
kia, khiến nàng có chút hốt hoảng.
"Hôm qua khi thiếp tiến cung thỉnh an mẫu phi, nghe mẫu phi đề cập có
một lần thái tử điện hạ ở lại điện Thái Hòa lâu hơn ngày thường một
chút, sau đó phụ hoàng cho tất cả người hầu hạ lui ra khỏi điện Thái
Hòa, bản thân ở lại một mình rất lâu. Hôm sau, đã hạ bốn đạo thánh chỉ
này." Hiền vương phi từ từ giải thích.
Vẻ mặt Hiền vương hơi thâm trầm, thầm siết chặt nắm đấm, hắn đúng là coi thường thủ đoạn của thái tử, còn tưởng rằng bây giờ làm thái tử đã lâu, đối với phụ hoàng không chịu nhận mình già của bọn họ, thái tử như cây
đao treo trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống. Hơn nữa đám
huynh đệ bọn họ lại đẩy thêm một cái, sớm muộn gì cũng có thể kéo thái
tử ra khỏi vị trí đó.
"Vương gia đừng lo, mặc dù Tấn vương cưới nữ nhi Trấn Bắc tướng quân,
nhưng Trấn Bắc tướng quân cũng không nhất định dốc sức vì bọn họ." Hiền
vương phi nhẹ giọng nói.
Hiền vương nhìn vương phi của mình, nữ nhân này tướng mạo không phải
xinh đẹp tinh xảo nhất, cũng không thể khiến người ta kinh diễm từ cái
nhìn đầu tiên, nhưng nàng như rượu ngon lâu năm, thời gian càng lâu, mùi vị càng đậm đà, càng khiến người giật mình say mê. Không thể phủ nhận,
lúc trước cưới nàng, cũng vì nàng làm tim hắn kinh diễm một hồi, dẫn đến có hảo cảm với nàng, gần đổi hình mẫu ban đầu thành nàng rồi.
Hiền vương phi tên là Cổ Hinh Duyệt, là đích nữ của Võ Xương công phủ,
tuy là đích nữ, nhưng mẫu thân mất sớm, bên dưới còn có hai kế muội được sủng ái, phụ thân không thích, kế mẫu ác độc, kế muội nhẫn tâm. Lúc
chưa gả, tình cảnh ở Võ Xương công phủ không hề tốt. Khi ấy vốn dĩ Hiền
vương muốn cưới thứ nữ* được sủng ái của Võ Xương công phủ làm phi, nên
kéo dài hôn sự của bản thân, không ngờ đến Võ Xương công phủ làm khách,
nghe được một khúc đàn kinh diễm chưa bao giờ có, ma xui quỷ khiến biết
chủ nhân của tiếng đàn, ba bốn lần vô tình gặp, không khỏi thương tiếc
cho tình cảnh của nàng, mà nỗi thương tiếc này dần dần biến chất, mãi về sau rốt cuộc quyết định cưới nàng làm phi, bảo vệ dưới cánh chim của
mình.
*Thứ trong thứ nữ này là thứ tự, con gái thứ hai.
Mà vương phi của hắn, thành thân mấy năm cũng khiến hắn cảm thấy mình
cưới được một bảo bối, rất có chính kiến, có nhiều chuyện chỉ cần chỉ
điểm một chút, lập tức có thể đoán đúng hoàn toàn, quả thật là nữ Gia
Cát. Cho nên, cũng dưỡng thành thói quen rất nhiều chuyện hắn đều nói
với vương phi.
"Duyệt nhi nghĩ sao?" Hiền vương đưa tay vuốt tóc nàng, dịu dàng hỏi.
Hiền vương phi mím môi cười, nói: "Vương gia không cần sốt ruột, hành
động này của hoàng thưởng chưa chắc không có ý chèn épTrấn Bắc tướng
quân, gả nữ nhi Trấn Bắc tướng quân cho nhi tử mình không ưa nhất, có
thể thấy rõ ràng." Hiền vương phi nhớ kiếp trước lúc Chính Đức đế bệnh
nặng, luôn đề phòng, chèn ép mấy vị tướng quân nắm trọng quyền kia,
không khỏi thầm lắc đầu thở dài.
Hiền vương cẩn thận suy nghĩ, nhưng không nắm được trọng điểm, thật sự
không hiểu sao vương phi của mình lại nói vậy. Hiền vương phi nhanh
chóng phát giác mình quá nhiều chuyện, vội hỏi: "Phu quân không cần nghĩ nhiều, đây chỉ là suy đoán của thiếp, coi như Tấn vương cưới Lý Minh
Cẩm, bây giờ Trấn Bắc tướng quân đang ở xa ngàn dặm, nếu hoàng thượng
không triệu ông ta hồi kinh, thì trong thời gian ngắn thiên hạ vẫn thái
bình."
Hiền vương hơi giãn mày, đang muốn hỏi lại, bỗng thấy thê tử nhíu chặt
lông mày, vẻ mặt nhẫn nại thống khổ, lập tức sợ hết hồn, đang định hỏi
nàng thân thể không khỏe ư, chỉ thấy nàng che miệng nôn khan.
Thấy thân thể thê tử không khỏe, Hiền vương vứt bỏ chuyện ban nãy, vội sai người mời thái y tới.
Sau khi giày vò một trận, Hiền vương phi ngồi trên ghế quý phi, Hiền
vương ngồi cạnh nắm tay nàng, chậm rãi vuốt ve, mặt mày đều mang ý cười, ấm giọng nhỏ nhẹ nói, "Giờ Duyệt nhi phải sinh nhi tử cho bản vương
nhé."
Hiền vương phi gả cho Hiền vương đã bốn năm, chỉ sinh một nữ nhi, ước
chừng trong lòng lo lắng không thôi. Hiền vương năm nay đã hai mươi sáu, cũng muốn có đích tử, lúc này vương phi của mình có tin vui, sao không
mừng chứ, chỉ mong đứa con này là đích tử mới tốt.
Khuôn mặt Hiền vương phi mang theo nụ cười dịu dàng, vô cùng lưu luyến
nhìn phu quân, khóe môi giương lên ý cười hạnh phúc, lông mày tinh tế
tao nhã hơi động, đẹp không tả xiết, thấy vậy lòng Hiền vương nóng lên,
cầm tay thê tử lên môi hôn một ngụm. Hai phu thê tựa vào nhau, thì thầm, cực kỳ ngọt ngào, ma ma và nha hoàn hầu hạ xung quanh thấy thế, không
khỏi len lén cười.
Một lát sau, Hiền vương rời khỏi đi xem nữ nhi, vì Hiền vương phi được
chẩn đoán mang thai, hơn nữa gần đây thân thể mệt nhọc quá độ, sợ không
tốt cho thai nhi, phải nằm nghỉ ngơi trên giường. Đưa mắt nhìn Hiền
vương rời đi, nụ cười trên mặt Hiền vương phi dần biến mất.
Gả cho Hiền vương bốn năm rồi, nhưng chỉ sinh một nữ nhi, là một loại
dày vò với nàng. Loại này dày vò cũng không phải là sự áy náy của người
làm thê tử dành cho phu quân, mà là cảm giác mình đoạt phu quân của
người khác, ông trời muốn trừng phạt nàng, không chừng khiến nàng cả đời không con, chẳng lẽ rơi vào kết cục không con, bị ruồng bỏ dẫn tới chết oan như kiếp trước? Tuy mấy năm nay phu quân vẫn sủng ái, ý trọng tình
thâm với nàng, nhưng từ tận đáy lòng nàng chưa từng đặt tâm trên người
hắn.
Có cảm động, nhưng hoàn toàn như mẫu thân, không để mình yêu một nam nhân, thậm chí xem hắn là trời, xin lỗi, tạm thời không có!
Kiếp trước, Hiền vương lần lượt cưới hai nữ nhân, người đầu tiên nhậm
chức vương phi là nhị muội Cổ Hinh Ngữ của nàng, đáng tiếc muội ấy bạc
mệnh, được sủng tới quá nuông chiều, không chịu được khổ, cuối cùng khó
sinh mà chết, một xác hai mạng. Mà Hiền vương phi thứ hai chính là nữ
nhi Trung Dũng Bá phủ - Giang Lăng Vi. Phu nhân Trung Dũng Bá là tỷ muội ruột với mẫu thân nàng, nàng và Giang Lăng Vi còn là biểu tỷ muội đấy.
Kiếp trước vô cùng khổ sở, tất cả người thân đều ghét bỏ nàng, hai muội
muội tốt của nàng lần lượt đoạt nhân duyên của nàng, cuối cùng khiến
nàng như món hàng gả cho tên đầu heo Bình vương thế tử kia, bị người đời cười nhạo, rõ ràng mình tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không dám phạm
chút sai lầm, lại bị đám người Bình vương coi khinh.
Sau khi Bình vương thái phi chết, không còn áp chế, Bình vương phi bắt
đầu gây sóng gió, tính kế Bình vương thế tử làm ra chuyện thất đức,
khiến Bình vương tức giận trực tiếp phế bỏ vị trí Bình vương thế tử đi,
mà thế tử phi nàng cũng thất thế theo, sau bị Bình vương phi lấy cớ
không con buộc hòa ly, bị đuổi về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ cũng không ai đòi công đạo cho nàng. . . Cuối cùng thì sao, cuối cùng đệ đệ tốt muội muội tốt của nàng lại tính kế nàng một phen, lấy lý do nàng bôi nhọ gia tộc, đưa đến thôn trang tự sinh tự diệt, cuối cùng bơ vơ không nơi nương tựa chết cóng trong mùa đông giá lạnh ấy. . .
Đưa tay che mặt, ngăn nước mắt sắp tràn mi chảy xuống. Bốn năm trước,
nàng sống lại trở về lập lời thề, khiến những kẻ bắt nạt nàng, phản bội
nàng đều phải trả giá thật lớn! Đời này muội muội tốt của nàng Cổ Hinh
Ngữ không gả cho Hiền vương, cũng không khó sinh mà mất sớm, còn sống
rất tốt, có gì khiến người ta càng vui vẻ hơn? Nàng có rất nhiều thời
gian, có thể từ từ trút thống khổ đời trước lên những người thân kia,
sau này phu quân của nàng sẽ là hoàng thượng, nàng sẽ làm hoàng hậu, để
những người thân vứt bỏ nàng kia chỉ có thể ngước nhìn nàng, nàng sẽ
sống tốt hơn tất cả mọi người. . .
Nước mắt thầm lặng chảy xuống, ướt lòng bàn tay.
Sau khi phát tiết một trận, Hiền vương phi mới cho người múc nước vào rửa mặt.
"Vương phi, người sao vậy ạ?"
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của nha hoàn Hạ Thiên, nét mặt Hiền vương
phi ấm áp mấy phần, cười nói: "Ta chỉ rất vui, mong chờ đứa nhỏ này rất
lâu rồi. . . . . ."
Hạ Thiên nở nụ cười hớn hở, còn nói: "Vương phi vui mừng hơn nữa cũng phải chú ý một chút, không tốt cho sức khỏe đâu ạ. . . "
Khi Hạ Thiên đang lải nhải liên miên, từ đầu đến cuối Hiền phi chỉ mỉm
cười, chờ nha hoàn rời đi, Hiền vương phi nằm trên giường, hai tay nhẹ
nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng, lại không nhịn được nghĩ đến Tấn
vương và nữ nhi Trấn Bắc tướng quân Lý Minh Cẩm.
Nàng nhớ, kiếp trước chưa từng nghe qua hai người Tấn vương Tiêu Lệnh
Thù và Lý Minh Cẩm, ngũ hoàng tử của Chính Đức đế là Tề vương Tiêu Lệnh
Khê do hoàng hậu sinh ra. Nghĩ kĩ lại, kỳ thật kiếp trước hình như bản
thân từng loáng tháng nghe nói có một vị hoàng tử bệnh chết trong lãnh
cung, lúc đó trong cung giữ kín như bưng chuyện này, đại khái khi ấy
nàng mới mười hai mười ba tuổi, nhưng vẫn nhớ phụ thân Cố Thiên Tòng có
ngày từ trong cung trở về, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, lặng lẽ nói với kế mẫu cái gì mà rốt cuộc hoàng tử bị giam trong lãnh cung mười năm
trước chết rồi, sau khi hoàng thượng nghe tin đột nhiên tức ngực, kích
động nôn ra máu tại chỗ, thậm chí rơi nước mắt, hiện tại đã ngã bệnh.
Trong cung sai người đi mời cao tăng đắc đạo ở Nam Sơn tự tiến cung trừ
tà cầu phúc cho hoàng thượng. . . Sau đó, chưa tới một tháng sau, Tiêu
Lệnh Khê liền trở thành ngũ hoàng tử, dường như trong cung đã quên mất
từng có một vị hoàng tử bị vứt ở lãnh cung.
Chẳng lẽ, thật ra Tấn vương cũng sống lại giống nàng, mới giữ được một mạng trong lãnh cung, bình an đi ra?
Ý nghĩ này lập tức bị nàng gạt bỏ, nàng đã gặp vị Tấn vương này mấy lần, thật không nhìn ra tên sát tinh này sống lại trở về.
Còn nữ nhi Trấn Bắc tướng quân Lý Minh Cẩm, Hiền vương phi có chút đau
đầu, kiếp trước tứ gia Uy Viễn Hầu Lý Kế Nghiêu cũng đi biên thùy, lúc
nàng chưa gả đã chết trên chiến trường, tất nhiên cũng không chú ý tới
thê nhi của Lý Kế Nghiêu. Dù sao hồi ức về Uy Viễn Hầu phủ không có vị
tiểu thư này, vậy ngũ tiểu thư xuất hiện này là sao?
Xoa thái dương đau đớn, Hiền vương phi đứng dậy sai người bưng chén nước ấm tới cho nàng từ từ uống. Nhớ lại hai tháng trước mình nghe nói ngũ
tiểu thư Uy Viễn Hầu phủ từ biên thùy trở về trong ngày liền xung đột
với Tấn vương, chuyện ầm ĩ tới mức toàn bộ người kinh thành đều biết,
còn nói chắc là ngũ tiểu thư Uy Viễn Hầu phủ chọc sát tinh đó, không
biết sẽ bị sát tinh đó trả thù thế nào đây. Dĩ nhiên nàng cũng nghe
được, trong lúc ngạc nhiên, không thể không nghiêm chỉnh nhìn thẳng hai
người chẳng hiểu sao xuất hiện ở kiếp này, lại điều tra chuyện của Lý
Minh Cẩm, phát hiện sự việc trùng hợp khiến nàng cảm thấy từ nơi sâu xa
vận mệnh đã vẽ một vòng tròn cho tất cả mọi người, chuyển vận mệnh của
mọi người vào đó buộc chặt với nhau.
Nàng có thể nghĩ thế này, kiếp trước thê tử Lý Kế Nghiêu - Điền thị khó
sinh mà chết, cả đứa con trong bụng cũng không giữ được, dẫn tới Lý Kế
Nghiêu đau khổ ngã lòng, căn bản không muốn sống, bèn một thân một mình
chạy tới biên thùy tìm đường chết, không lâu sau đã hại chết mình. Còn
kiếp này, nữ nhi của Lý Kế Nghiêu còn sống, Lý Kế Nghiêu có bận lòng,
nên vì nữ nhi, hắn cố gắng sống sót, thậm chí một đường leo lên vị trí
Trấn Bắc tướng quân này.
Hai người này chưa từng tồn tại trong trí nhớ, được Chính Đức đế tứ hôn
buộc chung một thuyền, khiến nàng nghe xong, cũng sinh ra một loại cảm
giác khó tin.
Dĩ nhiên, thật ra theo lẽ thường mà nói, kỳ thật hai người này đều không liên quan tới nàng, hiện tại điều nàng phải làm là bình an sinh con,
giúp trượng phu theo quỹ đạo vận mệnh kiếp trước leo lên vị trí kia.
Nghĩ vậy, Hiền vương phi phấn chấn lại, vội sai người gọi Vương ma ma vào.
Vương ma ma là nhũ mẫu của Hiền vương phi, rất được Hiền vương phi tín
nhiệm, kiếp trước trong tình cảnh khó khăn như thế, chỉ có Vương ma ma
và Hạ Thiên không rời bỏ nàng, mãi đến khi nàng chết. Do đó nàng có thể
không tin phu quân, nhưng lại vô cùng tin hai người này.
Chờ Vương ma ma đi vào, Hiền vương phi dịu dàng kêu bà ngồi xuống, mới nói: "Ma ma, tìm được Giải Thần Y chưa?"
Vương ma ma lắc đầu, than thở: "Ta sai Đông tử tới nơi mà vương phi nói, nhưng không tìm được đại phu họ Giải, tên Thần Y, hơn nữa Đông tử đã
hỏi rất nhiều người, những người kia đều cười nói đâu có ai trực tiếp
tên là Thần Y đâu? Cũng không phải thần y chân chính, nếu đặt tên này,
mới dễ tìm đấy."
Hiền vương phi nghĩ thầm, tuy tên là Thần Y, nhưng y thuật của hắn quỷ
dị xảo quyệt, cả thái y cũng không sánh được, nhưng không phải thần y ư?
"Ma ma, bảo Đông tử tiếp tục tìm đi, hành tung của Giải Thần Y không cố
định, nhất định đang trốn đâu đó, bảo Đông tử tìm cẩn thận, chắc chắn có thể tìm ra." Nói xong, Hiền vương phi khẽ vuốt bụng mình, buồn bã nói:
"Lúc trước thái y nói thân thể ta quá yếu, sợ rằng sinh con gặp nguy
hiểm, nếu có thuốc của Giải Thần Y, đến lúc đó sẽ an toàn hơn nhiều."
Vẻ mặt Vương ma ma trở nên nghiêm túc, lập tức nặng nề gật đầu, tỏ rõ
nhất định bảo Đông tử - con trai mình cố gắng tìm ra Giải thần y.
******
Mà lúc này vị Giải Thần Y được nhắc đi nhắc lại kia đang nổi trận lôi
đình trong Tấn vương phủ, chỉ vào mũi Tịch Viễn chửi ầm lên.
"Ta nhịn tên đó đủ rồi, tiền của các người ta không cần nữa, ta chỉ xin
hắn buông tha ta, để ta tiếp tục nhàn tản, làm một kẻ ngao du đất trời!" Một nam nhân môi hồng răng trắng, mặt mũi tuấn tú đội quả đầu như rơm
rạ, trên người mặc một trường sam xám, cuốn tay áo lên gào thét.
Tịch Viễn hơi nghiêng đầu, bình tĩnh tránh mấy ngụm nước miếng hắn phun
ra, bình tĩnh nói: "Thần Y à, ngươi chưa hiểu rõ tính cách của chủ nhân
nhà ta sao? Ngươi thiếu hắn một mạng, phải lấy thân báo đáp, ngươi sống
là người của hắn, chết là quỷ của hắn, muốn chạy hả, không có cửa đâu!
Nếu không sẽ đánh gãy thắt lưng ngươi!"
Giải thần y thấy mình chịu đủ lắm rồi, tiếp tục gào thét: "Sao gần đây
các người luôn muốn đánh gãy thắt lưng ta thế? Thắt lưng ta cản trở gì
các ngươi?"
Tịch Viễn suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể nói thật, nếu không chắc chắn mình sẽ chết rất thảm, chỉ đành nói: "Bởi vì lúc trước có người bị thương thắt lưng, rất đáng thương , nên. . ." Nên chủ nhân hắn cảm thấy không thể để người kia đau một mình, Giải thần y dạy phương pháp trị
thương thô lỗ cho hắn hẳn cũng phải đau chung.
"Nên các người đả thương thắt lưng đáng thương của ta, mỗi ngày cứ uy
hiếp muốn đánh gãy thắt lưng ta hả?" Giải thần y tiếp tục rít gào: "Các
người có còn là người không, chẳng lẽ muốn tất cả mọi người đều đau mới
vui sao?" Nói xong, nổi giận cầm lọ thuốc bên cạnh ném.
Tịch Viễn tự nhiên rất lưu loát tránh thoát, thế là lọ thuốc bay thẳng vào người mới vào cửa.
Hai người lập tức toát mồ hôi lạnh, mãi đến lúc thấy người nọ thần sắc
không đổi nghiêng người, lọ thuốc đập lên cây cột phía sau hắn, lòng mới yên tâm.
Lúc này hai người đều ngầm lau mồ hôi, thầm nghĩ: cuối cùng không đập vào hắn, nếu không bọn họ sẽ chết rất thảm!
Mà người mới tới căn bản không thèm nhìn gian phòng lộn xộn này —— lúc
nãy Giải thần y nổi trận lôi đình, toàn bộ gian phòng đều bị hắn đập
phá, đi thẳng tới trước mặt Giải thần y, hỏi: "Thương thế của bổn vương . . . . . bao giờ khỏi?"
Giải thần y tức giận: "Còn dám nói! Lúc ấy một kiếm kia suýt lấy mạng
ngươi, rõ ràng bảo ngươi tiếp tục nằm trên giường năm ngày, nhưng mới
ngày thứ hai ngươi đã không nghe lời khuyên mà hồi kinh, hơn nữa còn
sống chết cưỡi ngựa chạy nhanh, sau một đường xóc nảy, thương thế quá
nặng, có biết ngươi suýt chết không? Nếu không có ta, ngươi còn có thể
đứng đây làm nhục ta à? Cho nên, thương thế đó phải dưỡng ít nhất mấy
tháng mới khỏi, ngươi từ từ dưỡng đi!"
Tấn vương lạnh lùng nhìn hắn, Tịch Viễn ở phía sau liều mạng nháy mắt
với Giải thần y đang tìm đường chết kia, để Giải thần y tỉnh ngộ đừng
tìm đường chết nữa. Đáng tiếc vị thần y nào đó nhìn không ra hắn nháy
mắt như rút gân là có ý gì, cảm thấy chắc chắn mắt hắn có tật, nên mới
nháy không ngừng.
Sức lực của Giải thần y tìm đường chết kia dần biến mất dưới ánh mắt
lãnh khốc vô tình của người nào đó, rốt cuộc không đủ sức nói: "Ngươi
nôn nóng trị thương làm gì? Từ từ dưỡng mới có thể khôi phục hoàn toàn,
tương lai mới có thể sống lâu trăm tuổi." Mọi người đều yêu quý cái mạng nhỏ của mình, Giải thần y nói thế, chỉ muốn hắn yêu quý thân thể của
bản thân thôi.
Ai biết Tấn vương trưng vẻ mặt lãnh khốc vô tình, lại cực kỳ nghiêm túc trả lời vấn đề của hắn: "Thành thân!"
Giải thần y: ". . . . . ."
Tịch Viễn: = 口 =! Ta biết ngay sẽ như vậy mà!
Bạn đang đọc truyện Độc Thê Không Dễ Làm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.