Chương 106
Lời này vừa nói ra,
An Cẩn Du liền hoàn toàn 囧 rồi, cái gì gọi là bọn cô không biết phân
biệt? Rõ ràng chính là cô ả này đổi trắng thay đen, chẳng phân biệt được tốt xấu, nói lien hồi với Tô Minh Duệ, bọn cô nào có cơ hội chen miệng! Quả nhiên, suy nghĩ của loại sinh vật lục trà biểu này thật là quá khó
hiểu, bọn họ tuyệt đối có sự khác nhau, khác nhau mấy năm ánh sáng!
Niếp Quân Hạo đứng ở bên người An Cẩn Du, mặc dù nói không biết rốt cuộc ả đàn bà này là thân phận gì, nhưng cũng có thể nghe ra ả này nói gần
nói xa đều là gây áp lực với Tô Minh Duệ, có thể cũng có địa vị nhất
định ở nơi này.
Chỉ là, giống như Tô Minh Duệ rất yên tâm cho Niếp Quân Hạo làm đủ
chuyện, Niếp Quân Hạo cũng giống vậy, rất yên tâm để Tô Minh Duệ đối phó cô ả này.
Ả đàn bà xấu xí này vừa nhìn đã biết là hạng người ngực lớn nhưng không
có đầu óc, mặc dù thật sự có hậu đài gì đó, hậu đài này dù lớn hơn nữa
cũng sao có thể lớn hơn Tô thị? Tô Minh Duệ trăm phương ngàn kế dẫn mình tới đây, xem chính mình là cây rụng tiền, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng sẽ vì ả đàn bà ngu xuẩn này mà buông tha bọn họ.
Lúc này anh vẫn là nên đứng ở một bên yên lặng theo dõi biến hóa là
được, tĩnh tâm lại tốn ít sức. Lui vạn bước mà nói, nếu như Tô Minh Duệ
thật sự nghĩ không thông, đứng ở bên ả đàn bà kia, anh cũng có thể tùy
tùy tiện tiện mang An Cẩn Du rời đi. Lấy thực lực đã khôi phục đến hiện
tại của mình, anh hoàn toàn nắm chắc, nơi này không có bất kỳ người nào
ngăn được anh.
Mà giống như Niếp Quân Hạo đoán, Tô Minh Duệ tuyệt đối không có khả năng vì một ả đàn bà ngu xuẩn anh ta nhìn không vừa mắt mà buông tha hai
người Niếp Quân Hạo. Lúc này không nhân cơ hội sảng khoái đạp người khác một cước đã không tệ, sao có thể đứng ở bên đối phương?!
Tô Minh Duệ nghe thấy sự hốt hoảng Thư Ca che giấu bên dưới ngôn ngữ bén nhọn, giương môi cười một tiếng, bình tĩnh nói: "Nếu chuyện thật sự là
nghệ sĩ dưới tay tôi không đúng, tôi đương nhiên sẽ không tùy tiện bao
che bọn họ. Nhưng mà nếu Thư Ca cô không hi vọng tôi nghe bọn họ giải
thích, vậy thì được, tôi liền không nghe."
Thư Ca thấy Tô Minh Duệ mở miệng, liền thở phào một cái, mặt lộ vẻ vui mừng.
Chỉ tiếc, trên mặt ả chưa kịp hoàn toàn nở nụ cười, liền nghe thấy Tô
Minh Duệ lời nói vang lên, lại bổ sung một câu: "Lời của các cô tôi đều
không nghe, tôi nghe người đứng xem cũng được chứ?"
Thư Ca không ngờ Tô Minh Duệ ngược lại sẽ xem chính mình là một trò đùa, nụ cười thư thái trên mặt cứ như vậy cứng lại.
Không đợi Thư Ca hoàn toàn phản ứng kịp, Tô Minh Duệ đã cất giọng gọi mấy cô gái đứng tại quầy tiếp tân tới đây.
Thấy vậy, sắc mặt Thư Ca hơi trầm xuống, hai mắt khẽ nheo lại, lạnh lùng quét qua mấy cô cái một cái, lớn tiếng doạ người nói: "Mấy người các cô đều thấy được chuyện vừa rồi chứ? Mau nói đầu đuôi câu chuyện cho anh
hai Tô, nếu dám có nửa câu nói láo, cẩn thận bát cơm của các cô."
Mấy người Tô Minh Duệ nghe thấy vẻ uy hiếp trắng trợn trong giọng nói
của Thư Ca, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng lạnh, lại không mở
miệng nói chuyện.
Nếu bình thường Thư Ca nói lời ác độc như vậy với mấy cô gái ở quầy tiếp tân, người nhát gan một chút liền có thể nghe lời. Nhưng mà, quá đáng
tiếc chính là, người hôm nay Thư Ca không ngừng muốn bêu xấu không phải
là người khác, mà chính là nam thần mấy cô gái một mực yên lặng lặng yên ủng hộ, hơn nữa hiện tại nam thần của bọn họ có cậu hai nhà họ Tô bảo
vệ. Thư Ca ở Tinh Thành có lẽ có tư cách diễu võ dương oai, nhưng một
khi so với cậu hai nhà họ Tô,bên nhẹ bên năng, bọn họ đều là người có lý trí, sao lại không hiểu?
Mấy cô gái liếc nhau một cái, một người tương đối lớn gan trong đó dẫn
đầu đứng dậy, mấy người An Cẩn Du theo tiếng động nhìn lại, liền thấy
một cô bé có chút quen thuộc đứng dậy, cũng là cô nhân viên tiếp tân hôm đó tiếp đãi An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo —— tiểu Ngụy.
Tiểu Ngụy tiến lên một bước hắng giọng một cái, sau đó đứng trước mặt mọi người, ngốc ngốc hỏi một câu: "Éc. . . . . . Nói gì?"
". . . . . ." Một đám người nín thở chờ đợi nghe cô nàng bỗng nhiên nghe cô nàng hỏi vậy không hẹn mà cùng trượt chân, suýt nữa ngã nhào, sau
khi khó khăn lắm mới ổn định thân hình, đều ném một ánh mắt khinh bỉ cho cô nàng.
Tiểu Ngụy dưới ánh mắt giống như khiển trách của một đám người, như mới
tỉnh khỏi giấc mộng, liền ho nhẹ hai tiếng, nói: "Đầu đuôi câu chuyện
của chúng tôi, có một chút sai lệch với chuyện cô Thư vừa nói."
Thư Ca nghe vậy sắc mặt bỗng dưng biến đổi, nhìn về phía tiểu Ngụy ánh mắt cũng lập tức có chút trở nên bất thiện.
Nhưng Tô Minh Duệ lại như là đã sớm dự liệu, mỉm cười hỏi: "Hả? Không
giống ở đâu? Vừa rồi cô Thư nói trợ lí nghệ sĩ của tôi không những đụng
cô ấy, còn không để ai trong mắt mà mạo phạm cô ấy, chuyện này là có
thật không?"
Tô Minh Duệ hỏi liên tục, tinh thần tiểu Ngụy chấn động mạnh một cái,
không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Thư Ca, nhỏ giọng nói: "Cô An bên
cạnh anh hai Tô kia có bảo anh Niếp đánh người hay không, tôi không rõ
lắm, dù sao mặc dù chúng tôi tận mắt thấy tất cả, nhưng rốt cuộc chỗ
đứng cũng không gần với mấy người bọn họ, trừ phi mấy người họ nói
chuyện lớn tiếng, nếu không chúng tôi tuyệt đối không nghe rõ. Nhưng mà, mặc dù chúng tôi không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng vừa rồi mấy người
chúng tôi ngược lại tận mắt thấy, ban đầu . . . . ."
Tiểu Ngụy nói tới chỗ này, không khỏi ngẩng đầu nhìn Thư Ca một cái, rồi mới lại nói tiếp: "Là cô Thư đụng phải cô An trước, anh Niếp phản ứng
tương đối nhanh, đỡ cô An. Sau đó cô Thư giống như rất tức giận, giơ tay liền muốn đánh cô An, có thể là lần đầu tiên cô An lần gặp loại chiến
trận này, liền bị dọa sợ tại chỗ, cũng không biết né tránh, lúc này anh
Niếp mới không thể không ra tay ngăn cô Thư lại. Lúc đó chúng tôi không
thấy được anh Niếp nói chuyện, nhưng xem dáng vẻ bọn họ hình như là anh
Niếp khuyên cô Thư mấy câu, cô Thư chẳng những không hết giận, ngược lại còn cho những vệ sĩ này của cô ấy đồng loạt xông lên, muốn đánh cô An
cùng anh Niếp. . . . . ."
"Cô nói láo!" Tiểu Ngụy còn chưa nói hết, Thư Ca đã nhanh chóng phát
giận, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt dữ tợn một bộ hận không thể xé nát đối phương tại chỗ.
Tô Minh Duệ nhíu nhíu mày, không để lại dấu vết kéo tiểu Ngụy kia về
phía sau, ngay sau đó lại hỏi một câu: "Vậy vừa nãy cô Thư nói, Quân Hạo mới vừa đẩy cô ấy, còn tát cô ấy một cái, chuyện này. . . . . ."
Tô Minh Duệ vừa nói ra lời này, tiểu Ngụy còn chưa kịp trả lời, bên cạnh liền truyền tới một giọng nói hơi có vẻ đột ngột nghi ngờ: "A Liệt, có
này chuyện gì sao? Tại sao vừa tại tôi không thấy? Các cô nhìn thấy
không?"
Tiểu Ngụy ngớ ngẩn, quay đầu nhìn sau lưng, vừa vặn nhìn thấy chị Duyệt
dẫn đầu nhóm chị em tiếp tân dí dỏm mở trừng hai mắt với cô nàng.
Tiểu Ngụy lập tức hiểu ý gật đầu một cái, thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng đáp lại: "Cái này em lại không rõ ràng lắm. Vừa rồi khi cô Thư bảo những vệ sĩ kia vây anh Niếp vào trong, vô cùng hỗn loạn, chờ khi chúng tôi tỉnh hồn lại, cô Thư đã bị ngã trên mặt đất, anh Niếp còn đang bị đám vệ sĩ
kia quấn lấy đánh nhau, chắc chắn sẽ không có thừa sức để đụng cô Thư,
về phần tát cô Thư một cái, chuyện này. . . . . . Chúng tôi là thật sự
không nhìn thấy, vừa rồi chúng tôi đứng ở bên cạnh, ai cũng không nhìn
thấy anh Niếp ra tay với cô Thư, cô Thư đột nhiên nói anh Niếp tát cô ấy một cái, chúng tôi cũng rất kinh ngạc."
Ngụ ý, vừa rồi những người đó đều nghe lời Thư Ca mà tất cả đều vọt tới, dưới sự hỗn loạn tưng bừng, ai biết có phải Niếp Quân Hạo đẩy Thư Ca
hay không, không chừng là vệ sĩ nào đó của Thư Ca chân tay vụng về, lúc
xông tới không cẩn thận đụng phải cô chủ của gã, hay có thể là Thư Ca
ngã nhào trong lúc xô đẩy, ai biết được?
Về phần cái bạt tai đó, tiểu Ngụy cũng không coi là đang nói dối, sự
thật chính là thật sự không có bất kỳ ai thấy rõ rốt cuộc Niếp Quân Hạo
là ra tay thế nào. Một cái tát vừa rồi kia của Niếp Quân Hạo thật sự quá nhanh, tất cả mọi người ở chỗ này gần như đều chỉ nghe được một tiếng
bạt tai vang dội, sau đó liền thấy Thư Ca bụm mặt nổi điên với Niếp Quân Hạo, về phần Niếp Quân Hạo rốt cuộc có ra tay hay không, mắt thường
không nhìn thấy, ai cũng không có cách nào nói rõ ràng.
"Các cô. . . . . ." Dù thế nào Thư Ca cũng không thể ngờ những cô gái
bình thường đối với ả kính sợ lễ phép này, sẽ ở thời điểm này mà không
để ý tới sự uy hiếp của mình, công khai giúp đỡ hai người mới này.
Thư Ca cũng không kịp nghĩ Tô Minh Duệ vẫn còn ở hiện trường, giương
nanh múa vuốt lại muốn lặp lại chiêu cũ, ra tay với người khác.
Tô Minh Duệ lại nhìn rõ cử động của ả trước một bước, sắc mặt khẽ biến,
trầm xuống, tiến lên một bước nói: "Thế nào, ngoài miệng nói không lại
người khác liền muốn ra tay đánh người? Thư Ca, cha cô chính là dạy cô
như vậy sao?"
Động tác trên tay Thư Ca chợt dừng lại, gần như là thu lại khí thế âm u, ác độc trên người trong một cái chớp mắt, có chút đau lòng nói: "Anh
hai Tô, anh tin tưởng lời người này nói? Anh tình nguyện tin tưởng lời
người này nói cũng không nguyện tin tưởng lời của em?"
Mấy người An Cẩn Du nhìn vỏ bọc điềm đạm đáng yêu của Thư Ca, không hẹn mà cùng sợ run cả người, phủi xuống một thân da gà.
Tô Minh Duệ cũng tự nhiên không có khả năng bị kĩ thuật diễn vùng về này của Thư Ca lừa gạt, hai mắt híp lại cười lạnh một tiếng nói: "Đến tột
cùng ai nói là thật ai nói là giả, trong lòng mọi người đều biết, cần gì nói quá rõ."
Thư Ca thấy Tô Minh Duệ là đã quyết định chủ ý đứng ở bên hai người mới
kia, vẻ đáng thương trên mặt lập tức tiêu tán sạch sẽ, cũng trầm giọng
hỏi: "Nói như vậy, hôm nay anh hai Tô là quyết tâm phải che chở hai
người mới này? Vì thiên vị bọn họ, đối nghịch với tôi?"
Tô Minh Duệ khẽ cười một tiếng, không quá vừa ý nói: "Chưa nói tới hai
chữ thiên vị, tôi chính là có ý đứng ở bên này. Nếu bây giờ Thư Ca cô
nói tôi thiên vị bọn họ, cũng được, không bằng bây giờ chúng ta liền y
theo ý trước của Thư Ca là báo cảnh sát thì sao? Thư Ca, cô đừng quên,
khắp nơi trong đại sảnh Tinh Thành này đều gắn camera, đến lúc đó cảnh
sát tới, cũng không cần ai nhiều lời, chỉ cần tra nội dung theo dõi một
chút, rốt cuộc là ai ra tay trước là hiểu ngay, như vậy cuối cùng đã
được công bằng chưa?"
Tô Minh Duệ vừa nói ra lời này, cả khuôn mặt Thư Ca đều trắng. Bây giờ ả không chỉ là một thiên kim nhà giàu, còn là một nhân vật công chúng.
Nếu thật sự làm giống như lời Tô Minh Duệ, chỉ sợ chân trước cảnh sát
mới vừa vào cửa chính Tinh Thành, chân sau những hãng truyền thông khác
sẽ giật tít "Thiên hậu nổi danh - nữ ca sĩ Thư Ca chèn ép người mới tại
cửa công ty Tinh Thành, bị người đại diện chủ chốt báo cảnh sát bắt
giữ", đến lúc đó mình thật sự có thể sẽ bị hủy danh tiếng.
Gương mặt từ trắng đến anh, sau xanh đến đen, biến hóa nhiều lần, sắc
mặt của Thư Ca coi như là hoàn toàn tối sầm. Ngẩng đầu phẫn hận nhìn đám người An Cẩn Du một cái, bỏ lại một câu: "Chúng ta về sau. . . . . .
Chờ xem."
Sau đó thu lại tầm mắt trợn mắt nhìn Tô Minh Duệ một cái, dậm chân, đạp chiếc giầy gót cao gần 15 cm nghênh ngang rời đi.
Thuận Xương, cũng chính là người đại diện thư sinh yếu đuối kia của Thư
Ca thấy Thư Ca rời đi, run run rẩy rẩy gật đầu một cái với đám người Tô
Minh Duệ, vội vội vàng vàng đi theo.
Đến đây, phen kịch vui này mới xem như cẩu huyết hạ màn.
Tô Minh Duệ nhìn Thư Ca ảo não đi, hài lòng lại hả giận huýt sáo một
cái. Sau đó liếc mắt nhìn những vệ còn còn bò trên đất không dậy nổi
này, quay đầu liếc mắt nhìn nhân viên an ninh luống cuống tay chân đứng ở bên cạnh, nhíu mày nói: "Còn không ném những người gây chuyện ở công ty này ra ngoài?"
Lúc này các nhân viên an ninh mới như tỉnh lại từ trong mộng, luống
cuống tay chân tiến lên mang người đi. Sau khi sai bảo người xong, tâm
tình Tô Minh Duệ rất tốt xoay người lại, một cái liền đối diện với con
ngươi sâu xa của hai người An Cẩn Du, cả người không khỏi cứng đờ, bỗng
nhiên sinh ra vài phần dự cảm chẳng lành.
"Sao. . . . . . Sao thế? Trên mặt của tôi dính thứ gì sao?"
An Cẩn Du lắc đầu một cái, ý vị sâu xa nói một câu: "Anh Duệ, em rốt
cuộc biết tại sao anh bày đặt không muốn làm Tổng giám đốc, chạy tới làm người đại diện rồi."
". . . . . . Tại sao?"
"Chỉ bằng kĩ thuật diễn cực kỳ cao cùng sự gian trá gài bẫy người không
đền mạng của anh, không làm người đại diện, vậy thật sự là một tổn thất
lớn của làng giải trí nha!"
Khóe miệng Tô Minh Duệ rụt rụt, bất đắc dĩ trả lời một câu: ". . . . . . Anh có thể xem lời này thành lời khích lệ đối với mình không?"
An Cẩn Du co rút khóe miệng, đưa anh ta hai chữ: "Ha ha."
Tô Minh Duệ: ". . . . . ."
Mặc dù cực kì oán giận Tô Minh Duệ ở bên cạnh nhìn cả màn kịch vui mà
không xuất hiện, nhưng cuối cùng An Cẩn Du vẫn không nhịn được hỏi một
câu: "Anh Duệ, người phụ nữ vừa rồi kia có lai lịch gì, nhìn qua giống
như thật lợi hại."
Tô Minh Duệ sờ lỗ mũi một cái, cười hắc hắc nói: "Là lai lịch rất lớn,
ba của cô ta đúng lúc là một trong những thành viên quan trọng trong hội đồng quản trị của Tinh Thành."
An Cẩn Du sửng sốt, trên mặt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng tỏ, ngay
sau đó có chút bối rối hỏi: "Vậy vừa rồi anh Duệ đối với cô ta như vậy,
có thể hay không. . . . . ."
"Hẳn là không." Tô Minh Duệ còn đến không kịp lên tiếng, Niếp Quân Hạo
đã chen vào trong đối thoại của hai người trước một bước, ngước mắt cười như không cười nhìn chằm chằm Tô Minh Duệ: "Nếu thật sự chọc ra phiền
toái gì không thể giải quyết, vừa rồi người này cũng sẽ không chủ động
xuất hiện."
Bị một câu lật tẩy, Tô Minh Duệ lần nữa lúng túng sờ lỗ mũi một cái,
cười khan nói: "Tiểu Du, em yên tâm, mặc dù ba Thư Ca là thành viên quan trọng của hội đồng quản trị, nhưng dạng cha gì thì sinh loại con gái
đó, ba cô ta cũng không coi ai ra gì như cô ta, ở trong hội đồng quản
trị, nhìn thì rất nở mày nở mặt, thật ra thì đã sớm mất hết lòng dân,
hơn nữa người kia vẫn luôn rất không vừa mắt anh, thừa cơ hội này cho
nhà bọn họ một chút cảnh tỉnh cũng tốt. Tránh khỏi bọn họ cảm thấy anh
quá tốt. Anh kính trọng bọn họ là bậc cha chú, ngược lại làm cho bọn họ
quên mất người nắm quyền ở cái công ty này rốt cuộc là ai."
Tô Minh Duệ nói tới chỗ này lúc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng nhàn nhạt.
Lúc này An Cẩn Du mới chợt hiểu, nhớ tới mặc dù người trước mắt này chỉ
có chức vụ người đại diện, nhưng rốt cuộc cũng là em trai ruột của người đàn ông không khéo lập ra đế quốc thương nghiệp Tô thị kia, mưa dầm
thấm đất, trên người há lại không có một chút giảo hoạt tàn ác của người làm buôn bán.
An Cẩn Du hơi yên tâm, thở phào một cái, vừa quay đầu liền thấy mấy vị
tiếp tân ghé thành một khối nói nhỏ cách đó không xa, sau khi ngẩn người lại không nhịn được hơi mỉm cười nói: "Lại nói, chuyện ngày hôm nay còn cần phải cảm ơn các quý cô thật nhiều, nếu vừa rồi không phải là các cô giúp một tay, chỉ sợ Thư Ca đó sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy."
Lời nói này của An Cẩn Du đặc biệt chân thành, chỉ vì cô vô cùng rõ
ràng, hiện nay, xã hội này luôn có nhiều người dệt hoa trên gấm (*), ít
người giúp người khi gặp nạn. Người bình thường gặp phải loại chuyện như vừa rồi, trừ phi là số ít người tương đối nóng tính, mặc dù phần lớn
mọi người không chọn tránh đi, nói chung cũng cũng sẽ thờ ơ lạnh nhạt,
mà không phải là gặp chuyện bất bình, nhất là vừa rồi Thư Ca kia còn
từng uy hiếp họ như vậy. Dưới tình huống như thế họ còn có thể lựa chọn
đứng ở bên bọn cô, điều này thật là đáng quý.
(*) Cẩm thượng thiêm hoa (dệt hoa trên gấm): làm tôn lên một cái gì đã có sẵn, dựa vào cái đã có sẵn để mà làm.
Mấy nhân viên tiếp tân vốn đang bởi vì được quan sát nam thần ở khoảng
cách quá gần mà xì xào bàn luận nghe được lời này của An Cẩn Du thì đều
sững sờ, chuyển ánh mắt, lúc này mới lần đầu tiên nhìn thẳng cô gái vẫn
luôn đi bên cạnh nam thần của mình, phát hiện mặc dù cô bé này đeo một
đôi kính gọng đen tầm thường, bề ngoài nhìn qua có chút không đẹp, nhưng nụ cười trên mặt cũng rất là xinh đẹp, khác với những nị cười dối trá
công thức hóa bên trong làng giải trí, làm cho người ta vô cùng thoải
mái. d>đlll/q^^đ[
Dưới sự cả kích của An Cẩn Du, mấy cô tiếp tân bình thường tùy tùy tiện
tiện ngược lại có chút ngượng ngùng hiếm thấy, tất cả đều đáp lại bằng
một tiếng cười, nói: "Chúng tôi chỉ là nói thật mà thôi, cô An không cần như vậy đâu."
Nói xong, trong mấy cô gái còn chợt truyền đến một tiếng hô to: "Hơn
nữa, nam thần, tôi là fan não tàn của anh! Thề sống chết bảo vệ ở phía
trước nam thần. Để khen thưởng, nam thần, chúng tôi có thể cầu xin chút
ít phúc lợi không?"
Nghe vậy, An Cẩn Du kinh ngạc quay đầu đi, vừa lúc đối diện đôi mắt nhỏ
trong suốt sáng bừng của một cô gái đáng yêu, cũng là hotgirl tiểu Thất
sống chết truy đuổi trên Microblogging đến nay.
Không đợi An Cẩn Du hồi phục lại tinh thần từ sự ngạc nhiên tột cùng do
Niếp Quân Hạo vậy mà đã sớm có fan trung thành, Niếp Quân Hạo đã cái
hiểu cái không nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: "Phúc lợi cái gì?"
". . . . . ." Đại sảnh to lớn ở tầng một yên lặng mấy giây, chợt bạo phát một hồi tiếng thét chói tai đáng sợ.
"Thứ như phúc lợi này dĩ nhiên là. . . . . . Nam thần, cầu ba vòng, cầu ảnh chụp!"
"Nam thần, cầu ôm đùi."
"Nam thần, cầu các loại phúc lợi ôm hôn."
"Nam. . . . . . Nam thần, cầu. . . . . . Cầu gả!"
". . . . . ."
Lúc đầu những cô gái này còn có chút căng thẳng, có người đầu tiên mở
đầu, người phía sau liền lập tức bỏ đi cảm giác xấu hổ, chen lấn tới
trước mặt đám người An Cẩn Du cầu xin các loại phúc lợi làm cho người ta khó có thể tiếp thu.
Niếp Quân Hạo cũng là lần đầu tiên đối mặt với loại chiến trận này, nhìn những hotgirl nhiệt tình đồng loạt xông lên kia, thầm than trong lòng
rằng con gái thời đại này vậy mà lại không chút gò bó như vậy, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên với những phúc lợi trong lời nói của những cô
gái này: "Ba vòng cùng ảnh chụp là cái gì?"
". . . . . ." Yên tĩnh, lại một trận yên tĩnh. Nhưng trong dự liệu, ngay sau đó chính là tiếng hò hét càng trở nên hưng phấn kích động hơn.
"Nam thần, anh sao có thể đáng yêu tới như vậy? Mau tới xoa xoa mặt cho chị đây!"
"Nam thần, làm nũng là đáng xấu hổ."
"Bi kịch, bị Nam Thần manh tới mặt đầy máu, mất máu quá nhiều."
"Vì nam thần, chảy nhiều hơn nữa máu cũng không chối từ. Nam thần, xin không được qua quýt, manh hóa tôi đi, meo meo ~"
Niếp Quân Hạo: ". . . . . ."
Tô Minh Duệ: ". . . . . ."
An Cẩn Du: ". . . . . ." Fan não tàn quả nhiên là sinh vật khó hiểu nhất cõi đời này.
Thật vất vả ép Niếp Quân Hạo bán đứng nhan sắc, hơn nữa còn cầm bút kí
tên cho mấy hotgirl này, cuối cùng đám người An Cẩn Du mới trốn được ra
bên ngoài.
Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên An Cẩn Du thấy Niếp Quân Hạo viết chữ, mặc dù nhìn cách anh cầm bút cũng biết người này vẫn chưa quen với loại bút hiện đại này, nhưng chữ anh viết ra vẫn không có chút ảnh hưởng này tới toàn bộ cảnh đẹp, rắn chắc có lực, khí phách chính trực, cũng tỏa
sáng lấp lánh như con người Niếp Quân Hạo.
Cả đám hotgirl háo sắc được ký tên không ngoài ý lại phát ra một hồi
than thở, trong đó cũng có không ít người nói lên đề xuất chụp ảnh
chung, nhưng cuối cùng cũng bị Tô Minh Duệ lấy lý do lúc này Niếp Quân
Hạo chỉ được tính là nửa nhân vật công chúng mà cự tuyệt.
Dưới một phen giày vò trước sau, lúc Tô Minh Duệ đưa hai người đến cửa chung cư, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Bốn bề vắng lặng, An Cẩn Du đi ở phía trước, chợt quay đầu lại phát hiện Niếp Quân Hạo thế nhưng không có đi theo, không khỏi sửng sốt. Giương
mắt nhìn lại, lại thấy Niếp Quân Hạo còn đứng ở cửa chung cư cách Tô
Minh Duệ khá gần, bàn luận xôn xao, không biết nói những gì ở đó.
Một hồi lâu, Tô Minh Duệ mới dẫn đầu trực tiếp cử động, đưa tay vỗ vỗ bả vai Niếp Quân Hạo, thật giống như đang cổ động anh.
Mặt Niếp Quân Hạo hơi lạnh, gương mặt cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn về phía
An Cẩn Du, trong hai con ngươi đen nhánh kia xẹt qua một tia kiên quyết
nhàn nhạt.
Thấy vậy, tóc gáy sau lưng An Cẩn Du dựng đứng, trực giác cảm thấy hai
người đàn ông này giống như đàm luận chuyện rất không tốt gì đó sau lưng mình.
Sau khi Tô Minh Duệ nói với Niếp Quân Hạo xong, rốt cuộc rời đi, Niếp Quân Hạo cũng từng bước một đi tới chỗ mình.
An Cẩn Du nhìn bóng lưng bị đèn đường kéo dài của Niếp Quân Hạo, trong
đầu không thể khống chế hiện lên tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay,
khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Vì che giấu sự khác thường của mình, An Cẩn Du chủ động mở miệng hỏi: "Vừa rồi anh Duệ nói gì với anh mà lâu như vậy?"
Không ngờ An Cẩn Du sẽ chủ động hỏi, trên mặt Niếp Quân Hạo cũng nổi lên mấy phần lúng túng, chột dạ trả lời một câu: "Không có gì."
Hiếm thấy anh lại như thế, An Cẩn Du nhíu nhíu mày, cũng không tin không có gì, chỉ là nếu Niếp Quân Hạo không muốn nói, cô tự nhiên cũng sẽ
không ép buộc.
Hai người cứ như vậy yên tĩnh không nói gì mà lên lầu. Trong chớp mắt
khi lấy ra cái chìa khóa mở cửa nhà đi vào, An Cẩn Du theo thói quen
muốn gọi chó cưng Tiền Đa Đa của mình một tiếng, nào biết An Cẩn Du mở
to miệng còn chưa kịp ra tiếng, liền bị cái ôm đột đột từ phía sau của
người sau lưng dọa sợ.
Kinh ngạc ngắn ngủi đi qua, thân thể An Cẩn Du hơi cứng ngắc giãy giãy,
lại phát hiện người sau lưng lại không có một chút động tĩnh nào, không
khỏi cười khan hai tiếng, nói: "Niếp Quân Hạo, anh đang làm gì vậy?
Nhanh buông tôi ra, cũng đã làm việc cả ngày, anh không mệt sao? Tôi..."
An Cẩn Du còn chưa nói xong liền nghe được một tiếng lẩm bẩm bất mãn
truyền đến từ sau lưng: "Đã nói trực tiếp gọi tên của tôi mà."
An Cẩn Du ngẩn ra, cũng không biết nên nói gì tiếp. Hồi lâu, An Cẩn Du
mới nghe thấy người phía sau thở dài một tiếng, sau đó tựa như đã đi tới quyết định nào đó, giống như quyết tâm, kề gần bên tai của cô, để giọng nói mềm xuống, nhỏ giọng dò hỏi: "Con lừa ngốc nhỏ, chúng ta ở chung
một chỗ có được không?"
Đôi mắt An Cẩn Du chợt co rụt lại, cả người cũng bị cố định tại chỗ. Một hồi lâu, cô mới giống như là rốt cuộc tìm về tiếng nói, có chút khô
khốc nói: "Niếp Quân Hạo, không nên nói giỡn, loại đùa giỡn tuyệt không
buồn cười."
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí bên trong nhà lập tức trở nên có chút khó đoán.
An Cẩn Du cắn cắn môi, nín thở chờ đợi người sau lưng phản ứng, nhưng
chờ đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy người phía sau truyền đến đôi câu
vài lời.
An Cẩn Du liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ quả nhiên là đùa giỡn. Đáy
lòng không biết là may mắn hay là mất mát, chung quy lại cảm thấy đáy
lòng trống trải, giống như đột nhiên thiếu đi một thứ. Thì ra, nói cho
cùng mình lại có một chút xíu kỳ vọng may mắn sao?
"Được rồi, buông tôi ra đi, sau này không nên lại. . . . . ." Ổn định
tâm tình một chút, An Cẩn Du đưa tay muốn kéo đôi tay ôm chặt mình của
Niếp Quân Hạo ra.
Nào có thể đoán được, còn chưa nói xong, tay còn không kịp đụng phải
người phía sau, Niếp Quân Hạo liền chủ động buông đôi tay ra, ngay sau
đó một lực lượng lớn hơn truyền tới từ cánh tay, liền khiến An Cẩn Du
xoay người.
An Cẩn Du thở một hơi khí lạnh, vừa quay người lại liền đối mặt với vẻ
giận dữ của Niếp Quân Hạo, bên tai cũng cùng lúc vang lên tiếng rủa nhỏ
của Niếp Quân Hạo đã phẫn nộ đến cực điểm: "Đáng chết, ai nói là tôi
đang nói giỡn? Tôi nói lời như vậy liền giống như đùa giỡn hay sao?
Không nên quá đáng, con lừa ngốc nhỏ, cô không cần cho là, ỷ vào tôi
thích cô mà có thể luôn cự tuyệt tôi, trời mới biết, từ lúc bổn giáo chủ cho đến bây giờ không có ai dám lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt tôi
như vậy! Tôi cho cô biết, bị bức tới nóng nảy tôi liền. . . . . . Tôi
liền. . . . . ."
An Cẩn Du cũng không có chú ý cuối cùng Niếp Quân Hạo nói ra lời độc ác
gì, giờ phút này, tất cả lực chú ý của cô đều tập trung trên câu “ Ỷ vào tôi thích cô” kia của Niếp Quân Hạo.
Niếp Quân Hạo nín nửa ngày cũng không còn nói ra câu tôi liền như thế
nào, tức giận cúi đầu nhìn, lại thấy An Cẩn Du kinh ngạc nhìn chằm chằm
ngực mình, cả người cũng ngây ngốc giống như mất hồn, sắc mặt bỗng dưng
trầm xuống, thử khẽ gọi một tiếng: "Con lừa ngốc nhỏ, cô..."
Lời còn chưa dứt, An Cẩn Du đã mất hồn nỉ non một câu cắt ngang anh: "Anh vừa mới nói. . . . . . Anh yêu thích tôi."
". . . . . ." Vẻ mặt Niếp Quân Hạo trống rỗng trong chớp mắt, ngay sau đó gương mặt tuấn cũng có chút nhăn nhó.
An Cẩn Du nói xong lời này nhưng cũng giống như đột nhiên tỉnh lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Niếp Quân Hạo, lớn tiếng lặp lại một lần nữa:
"Anh vừa mới nói anh yêu thích tôi, tôi không có nghe lầm có đúng không? Anh nói anh yêu thích tôi!" D/Đ*%L_Q+Đ
"Tôi. . . . . ." Vẻ mặt Niếp Quân Hạo càng trở nên biến hóa thất thường, nghe thấy An Cẩn Du chất vấn, anh theo phản xạ liền muốn phản bác,
nhưng ngay sau đó trong đầu liền vang lên lời nhắc nhở Tô Minh Duệ nói
với mình lúc trước khi rời đi, phụ nữ là để dỗ dỗ dỗ, một người nghĩ một đằng nói một lẻo sẽ chỉ làm con gái cách mình càng ngày càng xa, thậm
chí còn có thể chạy đến trong ngực người khác.
Chỉ cần vừa nghĩ tới một ngày kia trong tương lai An Cẩn Du vùi ở trong
ngực một người xa lạ, dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn mình, Niếp Quân Hạo trong nháy mắt cảm thấy cả người cũng không khỏe.
Tham muốn giữ lấy đối với An Cẩn Du lập tức áp đảo tính ngạo kiều không
được tự nhiên của Niếp Quân Hạo, vụt một cái, anh bỗng nhiên ngẩng đầu,
nhìn chằm chằm ánh mắt của An Cẩn Du, trưng ra vẻ mặt bi tráng của tráng sĩ cắt cổ tay, cam chịu nói: "Đúng, không sai, cô không có nghe lầm,
tôi nói tôi thích cô, tôi thích cô, tôi thích cô. Cho nên về sau cô
không thể tùy tùy tiện tiện có hành động thân mật cùng người đàn ông
khác, bởi vì cô là người có bạn trai, đúng, không sai, chính là như
vậy!"
Niếp Quân Hạo nói ra từng lời chính nghĩa, ánh mắt lại dần tránh né An
Cẩn Du đẩy ra, đến cuối cùng thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào mắt
An Cẩn Du chút nào, gương mặt tuấn tú sớm nghiêng sang bên cạnh, cũng
làm cho An Cẩn Du dễ dàng thấy được kia màu đỏ bừng lộ ra trên cái tai
kia.
Mặt An Cẩn Du kinh ngạc mà nhìn màu đỏ diễm lệ trên cái tai nhọn của
Niếp Quân Hạo, trái tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên mấy cái. Chẳng lẽ
người này là đang. . . . . . Xấu hổ?!
Hiểu rõ điểm này, An Cẩn Du đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, khóe môi nâng lên độ cong nhưng lại từ từ hạ xuống.
Lòng tự ái của Niếp Quân Hạo này còn lớn hơn rất nhiều so với người bình thường, trong mấy ngày sống chung với nhau, An Cẩn Du đã hiều rất rõ.
Nhưng, một người như vậy, vào lúc này lại quật cường tự nói với mình
rằng anh thích mình, lấy tính cách của anh, ở trong lòng anh, nói ra
những lời này, không thể nghi ngờ chính là chịu thua.
Nhưng anh. . . . . . vậy mà nói rồi, không có nửa phần đùa giỡn, chăm
chú tự nói với mình anh thích mình. Vậy chỉ có thể thuyết minh một sự
thật, anh thật sự thích mình?!
Nghĩ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Cẩn Du bỗng chốc đỏ lên, gương
mặt trong nháy mắt cũng trở nên nóng bỏng có chút không tưởng tượng
được.
An Cẩn Du cuống quít đưa tay quạt quạt trên mặt, giảm bớt nhiệt độ quá
cao trên mặt, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Niếp Quân Hạo, nói: "Coi như anh yêu thích tôi, chúng ta cũng không phải là lập tức là có thể
trở thành bạn trai bạn gái."
Niếp Quân Hạo nghe xong lời này cũng không đoái hoài tới mà tiếp tục
ngạo kiều, nghiêng đầu lại, mặt bực tức nhìn An Cẩn Du, cả mắt đều là
bất mãn trần trụi. Anh đều đã nói thẳng như vậy, con nhóc này lại vẫn
muốn cự tuyệt mình một lần nữa, thật sự là. . . . . . Quá mẹ nó khinh
thường người ta rồi!
An Cẩn Du nhìn thấu bất mãn của Niếp Quân Hạo, không hiểu sao, tính tình cậu chủ lớn lúc trước làm người ta có chút ghét bỏ này, hôm nay nhìn
vào lại có thêm mấy phần đáng yêu.
An Cẩn Du

Bạn đang đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.