Chương 43: Tôi Muốn Làm Người Đại Diện Của Anh
Biết được người trước mắt chính là vị chủ nhân của cái ví tiền kếch xù
kia, An Cẩn Du vội thu hồi phòng bị lúc đầu, cười xòa nghênh Tô Minh Duệ vào cửa, còn cực kì nhanh nhẹn vào phòng bếp pha trà.
Lúc này An Cẩn Du cảm thấy vô cùng may mắn, buổi tối hôm qua cô tốn thời gian rất
lâu mới thu thập phòng cho sạch sẽ, nếu không hôm nay vị khách này vào
cửa mà thấy cảnh tượng thê lương như có cả đội quỷ vào thôn càn quét
kia, đoán chừng sẽ cho rằng cô bị hại mà báo cảnh sát tại chỗ.
An Cẩn Du nhìn Tô Minh Duệ uống một hớp trà xong, mới lấy ra cái ví tiền
hôm qua vẫn giữ lại, đưa cho Tô Minh Duệ nói: d-đ.l=q/đ "Tô tiên sinh,
đây là ví tiền của anh, anh nhìn đồ bên trong một cái xem có mất cái gì
hay không? Thật xin lỗi, ngày hôm qua bạn của tôi đã không đúng. Khi đó
vừa lúc anh ấy bị người ta gây hấn cướp bóc, không biết tiên sinh anh
chỉ là người vô tội tình cờ đi ngang qua, mới ngộ thương anh, mong anh
đại nhân có đại lượng, đừng so đo với anh ta."
An Cẩn Du nói
xong, còn không để lại dấu vết nhìn lướt qua vết tím bầm còn chưa kịp
nhạt đi trên má phải Tô Minh Duệ, thật sự có hơi chột dạ. Nhưng trong
lòng vẫn cảm thấy may mắn, cũng may, Niếp Quân Hạo còn nhớ mấy lời ban
đầu cô đã nói với anh ta, ghi nhớ ở chỗ này giết người là phạm pháp, nếu không An Cẩn Du lập tức nghĩ đến bộ mặt hung tàn của giáo chủ khi đi ra ngoài.
Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du trả lại tiền mình “khổ khổ
sở sở” cầm về cho ngụy quân tử vừa nhìn đã thấy giả dối đối diện, còn
bưng trà rót nước cho anh ta, quả thật còn tốt hơn với mình, cuối cùng
còn nói cái gì mà để cho anh ta đại nhân có đại lượng, đừng so đo với
mình. Nghĩ lại mình không so đo với anh ta cũng đã không tệ rồi, mặc dù
người ở trước mắt này đúng như nha đầu kia từng nói, chỉ là người đi
đường vây xem vô tội bị dính líu, đó cũng là anh ta tự làm tự chịu.
Há ai cũng có thể vây xem náo nhiệt của Niếp Quân Hạo anh? Ngày hôm qua không đánh anh ta đến liệt nửa người, thật là sai lầm.
An Cẩn Du an vị ở cách Niếp Quân Hạo không xa tất nhiên cũng cảm giác được sự tức giận của anh, lúc này lạnh lùng háy anh một cái, cảnh cáo anh
tuyệt đối không thể có hành động thiếu suy nghĩ.
Niếp Quân Hạo
thấy thế cũng càng bất mãn, nha đầu này thật là ăn gan hùm mật gấu rồi,
hai lần đuổi anh ra khỏi nhà thì thôi, lại còn vì một người đàn ông xa
lạ lần đầu tiên gặp mặt mà trừng mắt lạnh lùng với anh.
Tô Minh
Duệ có chút hăng hái nhìn cử chỉ vô cùng thân mật của hai người đối
diện, đáy mắt xẹt qua ánh sáng nhàn nhạt, đưa tay
lấy ví tiền về, cũng không có như An Cẩn Du nói, kiểm tra lại số tiền
bên trong.
Vốn mục đích anh tới đây cũng không phải là vì để kiếm lại những thứ này, mà là vì đào mỏ vàng. So sánh với mỏ vàng di động
đang ngồi cách đó không xa, anh thật sự không quan tâm đến số tiền bên
trong túi tiền của mình này.
Tối ngày hôm qua không lâu sau khi
trơ mắt nhìn Niếp Quân Hạo biến mất ở trước mắt mình, Tô Minh Duệ lập
tức được người tốt bụng tình cờ đi ngang qua đầu hẻm đưa đến bệnh viện
với những thiếu niên bất lương kia, cũng may một quyền kia của Niếp Quân Hạo cũng không tính là đánh rất nặng, cũng làm cho anh bị chấn thương
sọ não nho nhỏ một chút...
Sau khi ở bệnh viện đợi một đêm, Tô
Minh Duệ lập tức sinh long hoạt hổ sống lại tại chỗ. Nhưng má phải sưng
lên giống như núi nhỏ kia, khiến cho anh khổ não một hồi lâu, làm cho dì giúp việc trong nhà dùng nhiều quả trứng gà đắp lên thật lâu mới xem
như thoáng tiêu mất sưng, miễn cưỡng có thể gặp người ta.Tô Minh Duệ
nghĩ, Niếp Quân Hạo sẽ xuất hiện ở trong ngõ hẻm trong chung cư, vậy nên sẽ ngụ ở chỗ không xa gần đó. Ví tiền của mình bị anh ta cầm nên thật
là không thể tốt hơn, vừa đúng lúc có thể để cho vượng tài nhà anh men
theo mùi của anh mà tìm, vì vậy mới xuất hiện một ít hình ảnh An Cẩn Du
thấy lúc về nhà.
Ánh mắt Tô Minh Duệ lộ ra thâm ý quan sát hai
người An Cẩn Du và Niếp Quân Hạo một hồi, cười nhạt nói: "Không có việc
gì, không có việc gì, tối hôm qua tôi cũng có lỗi, cứ tùy tùy tiện tiện
nhào qua như vậy, không trách được Niếp tiên sinh sẽ hiểu lầm tôi cùng
một phe với những người kia. Nhưng mà, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, cô An và Niếp tiên sinh là..."
An Cẩn Du và Niếp Quân Hạo sững
sờ, An Cẩn Du thấy đáy mắt Tô Minh Duệ chế nhạo rõ ràng thì biết là anh
ta hiểu lầm, hoảng hốt vội nói: "Tô tiên sinh hiểu lầm rồi, chúng tôi
không phải là loại quan hệ như anh nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là bạn bè
bình thường thôi, bởi vì anh ấy không tìm được chỗ đặt chân, mới ở tạm
nơi này mà thôi."
"A, chỉ là ở tạm." Tô Minh Duệ gật đầu một cái, như là tin lời An Cẩn Du nói, nhưng ánh mắt lại nhìn tới phòng ngủ duy
nhất, suy nghĩ đã rõ ràng. Cái nhà này chỉ có một gian phòng, còn là một nam một nữ cùng ở một gian phòng ốc, chỉ là ở tạm, lừa gạt ai chứ?
“...” An Cẩn Du nhìn dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của người nọ, không biết sao,
đột nhiên cảm thấy có chút quẫn, trong lòng âm thầm châm chọc cõi đời
này thậm chí còn có đàn ông bát quái như thế, thật là trướng mắt.
Niếp Quân Hạo nhìn bộ dạng “mày gian mắt chuột” này của Tô Minh Duệ, càng
không kiên nhẫn hơn, cười lạnh một tiếng hạ lệnh đuổi khách nói: "Tô
tiên sinh cũng đã cầm lại tiền, bây giờ sắc trời cũng không còn sớm, có
phải nên..."
Tô Minh Duệ tất nhiên thấy được Niếp Quân Hạo không
thích mình, không dễ dàng mới tìm được người thì làm sao có thể không
nói gì đã đi, lập tức cũng không tiếp tục làm kiêu, vội nói: "Thật ra
thì, hôm nay tôi tới cũng không phải vì cái ví tiền kia, mà là còn có
một chuyện quan trọng."
An Cẩn Du sững sờ, kinh ngạc nói: "Chuyện gì?"
Tô Minh Duệ móc ra danh thiếp từ trong ví tiền đưa tới trước mặt của An
Cẩn Du, cười nhạt nói: "Giới thiệu lần nữa, tôi là người đại diện Tô
Minh Duệ của Tinh Thành. Tôi cảm thấy vị bằng hữu kia của cô cực kì có
tiềm chất trở thành siêu sao, nếu có hứng thú vào Làng Giải Trí, tôi hi
vọng anh ấy có thể vào Tinh Thành, để tôi tự mình đảm nhiệm làm người
đại diện của anh ấy, dẫn anh đi vào Làng Giải Trí, đỏ tím* quyết không
phải là vấn đề."
• Đỏ tím 酱紫 [jiàng•zǐ] ‒ Đồng âm với “dạng tử 样子 [yàng•zi]” ‒ Bộ dạng / bộ dáng / tình hình / ra vẻ / như thế… etc
“...” Tinh Thành chính là nơi tạo ra vô số ảnh đế ảnh hậu, siêu sao nổi danh
làng giải trí, cái công ty giải trí mà người này nói là Tinh Thành,
người đại diện Tô Minh Duệ. Tô Minh Duệ, vị Tô Minh Duệ đã từng là người đại diện của rất nhiều ảnh đế thành danh đứng đầu, trời ạ Tô Minh Duệ,
đây thật sự là sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp
thôn*, cô đang muốn hát lên đây!
* hai câu trong bài “du sơn tây thôn” của Lục Du
Bạn đang đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.