Chương 40: Ta Muốn Mẫu Hậu Yêu Ta
Vệ Minh Khê kinh hoảng cực kì, vội bật dậy đẩy Dung Vũ Ca ra, Dung Vũ Ca đột ngột bị đẩy như vậy, thân hình nhu nhược không xương bật ngửa trên
đất, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, ánh mắt câu hồn lập tức nổi lên một tầng sương mù, tựa hồ chỉ trích Vệ Minh Khê sao tự nhiên thô bạo như
vậy.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Vệ Minh Khê không thể tin nổi, thật vất
vả tâm mới yên tĩnh, thế mà yêu nghiệt này lại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Mới có mấy ngày sao mẫu hậu tự nhiên lại biến thành thô lỗ như thế, làm Vũ Ca đau như vầy, có phải nhớ Vũ Ca quá đến nóng lòng rồi không?” Dung Vũ Ca đứng lên, hờn dỗi nói, mẫu hậu thật nhẫn tâm, người ta đều ngày
nhớ đêm mong mẫu hậu, mẫu hậu lại đối với người ta thô bạo như thế,
người ta thực rất đáng thương mà……
“Ta hỏi ngươi vì sao ở chỗ này?” Vệ Minh Khê không để ý tới bộ dạng giả vờ đáng thương của Dung Vũ Ca, tiếp tục hỏi.
“Người ta nhớ mẫu hậu không thôi, đến bồi tiếp mẫu hậu .” Dung Vũ Ca vuốt mấy sợi tóc của mình, ung dung nói.
“Vậy Hiên nhi phải làm sao bây giờ?” Vệ Minh Khê cau mày, Hiên nhi ở kinh đô một mình, nàng rất lo.
“Yên tâm, ta đã cho người trông trừng hắn, thái tử biểu đệ nếu có chuyện gì, hắn sẽ lập tức hướng ta bẩm báo .” Dung Vũ Ca đương nhiên biết Vệ
Minh Khê không bỏ được thái tử biểu đệ, cho nên nàng vẫn có sự chuẩn bị .
“Dung Vũ Ca, ngươi thật sự làm loạn quá rồi, bản cung không cần ngươi
bồi tiếp, ngươi lập tức hồi kinh cho ta……” Vệ Minh Khê đang muốn giáo
huấn Dung Vũ Ca thật tốt mới phát hiện Dung Vũ Ca đang nhìn mình chằm
chằm, ánh mắt khát vọng tựa hồ muốn đem mình nuốt chửng, ánh mắt kia so
với dĩ vãng lại càng không kiêng nể gì. Vệ Minh Khê không tưởng được
Dung Vũ Ca càn rỡ đến như vậy, ra khỏi hoàng cung lại càng không cấm kỵ
gì nữa.
“Mẫu hậu, ta rất nhớ người, người có nghĩ đến ta không?” Dung Vũ Ca tham lam nhìn Vệ Minh Khê, chăm chú hỏi.
“Dung Vũ Ca, tình cảm như vậy là không đúng……” Vệ Minh Khê có loại cảm
giác vô lực, Dung Vũ Ca có lúc quá chấp mê làm cho người ta phát sợ.
“Mẫu hậu, ta thật sự rất nhớ người!” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, lặp
lại một lần nữa, cực kỳ chân thành, hoàn toàn không để ý tới Vệ Minh Khê đang nói cái gì kháng cự lại mình.
“Dung Vũ Ca, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Vệ Minh Khê cảm giác mình bị
Dung Vũ Ca bức bách đến nỗi có chút không thở được, nàng đã rất cố gắng
trốn chạy nhưng Dung Vũ Ca vẫn đuổi theo không bỏ.
Dung Vũ Ca nhướn mày nhìn Vệ Minh Khê, điều này còn phải hỏi sao? Dung
Vũ Ca đột nhiên lao về phía Vệ Minh Khê, đem Vệ Minh Khê ôm chặt trong
lòng, hai tay chia ra chế trụ hai tay Vệ Minh Khê, nàng vung tay ra mình lại đè xuống, mà đôi chân thì cố tình chen vào giữa hai chân Vệ Minh
Khê, dùng thân thể chính mình ngăn chặn thân thể Vệ Minh Khê bật lại. Vệ Minh Khê dù cố thế nào cũng không đẩy được Dung Vũ Ca ra nữa, vì từ
trước tới giờ hoàn toàn chưa bao giờ tập võ nên ở dưới thân thể mảnh mai của Dung Vũ Ca hoàn toàn không thoát được, bị Dung Vũ Ca giam cầm.
“Ta muốn mẫu hậu yêu ta, yêu ta thật nhiều……” Dung Vũ Ca thì thầm bên
tai Vệ Minh Khê những lời cực kì ái muội, mập mờ khiến người ta dễ dàng
liên tưởng theo hai nghĩa. Vệ Minh Khê dù có đơn thuần như thế nào thì
rốt cuộc cũng đã là vợ người ta, hơn nữa giờ phút này thái độ cùng ngữ
khí Dung Vũ Ca khiến Vệ Minh Khê không thể không hiểu lời ám chỉ bên
trong, nhưng chính bởi vì đã hiểu nên Vệ Minh Khê lại càng cảm thấy cấm
kỵ và xấu hổ vô cùng.
Dung Vũ Ca và mình đều là nữ tử, sao nàng có thể đối với mình sinh ra
loại dục vọng cực kì xấu hổ như thế, lại còn dám càn rỡ biểu lộ không
chút che dấu nào! Điều này làm cho Vệ Minh Khê có cảm giác bị đả kích
nghiêm trọng, nàng từ nhỏ đã được giáo dục thành con người nội tâm, nữ
tử phải rụt rè nội liễm, có dục vọng đã là không nên, huống chi đem dục
vọng biểu lộ ra như thế lại càng là chuyện đáng xấu hổ, là biểu hiện
phóng đãng đến cỡ nào, biểu hiện của Dung Vũ Ca không phải là biểu hiện
mà một người con gái đàng hoàng nên có…..
“…… Ngươi không biết xấu hổ……” Vệ Minh Khê cố phun ra rồi lại nuốt vào một cái, mới dùng hết sức cực lực lên án Dung Vũ Ca.
“Như thế nào mà không biết xấu hổ?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê khuôn
mặt đỏ hồng, đột nhiên cảm thấy mẫu hậu thật sự khả ái cực kì, lúc này
lẽ ra phải hết sức kháng cự không để mình bị khinh bạc mới đúng, vậy mà
vẫn không quên thuyết giáo mình, sao mẫu hậu có thể nề nếp như vậy chứ?
“Ngươi……” Vệ Minh Khê không có dũng khí đem lời Dung Vũ Ca thuật lại lần nữa, nhìn Dung Vũ Ca tươi cười đầy vẻ càn rỡ, đột nhiên mới nhớ tới
tình cảnh mình đang bị Dung Vũ Ca đặt ở dưới thân, lại cực lực từ chối
vùng vẫy:“Dung Vũ Ca, ngươi buông ta ra!”
Càng giãy dụa thân thể hai người lại càng tăng thêm ma sát, làm cho hơi
thở Dung Vũ Ca có chút rối loạn, Dung Vũ Ca bèn đem mặt vùi vào trước
ngực Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng cọ xát.
“Dung Vũ Ca, ngươi làm cái gì vậy?” Vệ Minh Khê kích động sợ hãi kêu
lên, giờ phút này nàng tựa như chim sợ cành cong, rất sợ Dung Vũ Ca làm
ra hành động quỷ quái gì.
“Người ta sẽ không làm chuyện bá vương thượng ngạnh cung (cưỡng gian)
đâu…” Dung Vũ Ca thì thầm, quả thật nàng ngoài việc không an phận đem
mặt mình hướng về phần mềm mại nhất trên cơ thể Vệ Minh Khê mà cọ xát
thì thật sự không làm chuyện gì quá phận nữa, thơm quá, sao Vệ Minh Khê
có thể thơm như thế nhỉ? Dung Vũ Ca thật mong ước cả đời được ôm như thế này, có chết cũng cam tâm.
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca không làm ra hành động gì nữa, trong lòng
cũng không cảnh giới thêm. Vệ Minh Khê thôi giãy dụa, chỉ lẳng lặng nằm
trên mặt đất, mặc cho Dung Vũ Ca dán sát trên người mình. Kỳ thật, loại
cảm giác này rất quái lạ, giống như tâm đang giá lạnh nay lại đột nhiên
vì Dung Vũ Ca xuất hiện mà trở nên náo nhiệt, nàng không thích sự náo
nhiệt này, làm mình trở nên không giống mình.
“Hồn nàng bay đi đâu rồi?” Dung Vũ Ca cảm giác được Vệ Minh Khê đột
nhiên không còn giãy dụa, nhìn thấy Vệ Minh Khê đang đem ánh mắt phiêu
đãng nơi nào, mất hứng nói, người ta không có mị lực đến vậy sao? Đúng
lúc người ta cùng mẫu hậu ở chung một chỗ, toàn tâm toàn ý đều chỉ có
mình mẫu hậu, sao mẫu hậu có thể thất thần như vậy?
“Tĩnh Doanh đâu rồi?” Vệ Minh Khê hỏi Dung Vũ Ca, Tĩnh Doanh vốn nên ở
trong phòng, nói như vậy, Tĩnh Doanh cũng đã sớm biết, Tĩnh Doanh sao
lại có thể hùa theo Dung Vũ Ca mà làm loạn như thế?
“Nàng ở bên ngoài, nàng sớm đã biết, mẫu hậu không cần lo lắng.” Dung Vũ Ca trấn an, ngữ khí Dung Vũ Ca thật giống như việc các nàng thật sự có
gian tình vậy, như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Dung Vũ Ca, ngày mai ngươi hồi kinh cho ta, ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi nhào nháo!” Vệ Minh Khê nghiêm nghị nói.
“Mẫu hậu vội vã đuổi ta đi như vậy, là sợ hãi sao?” Dung Vũ Ca ngẩng đầu hỏi Vệ Minh Khê.
“Nương nương, đã đến giờ ăn tối.” Tĩnh Doanh gõ cửa, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, đánh vỡ bầu không khí bên trong .
Vệ Minh Khê lạnh lùng liếc Dung Vũ Ca một cái, Dung Vũ Ca không thể
không từ trên người Vệ Minh Khê đứng lên, Dung Vũ Ca thở dài, vì sao
khoảnh khắc tốt đẹp luôn ngắn ngủi như thế?
Vệ Minh Khê đứng dậy chỉnh sửa quần áo và đầu tóc bị Dung Vũ Ca biến
thành đống hỗn độn, đến lúc cảm thấy mình đã vô cùng tề chỉnh rồi mới mở cửa.
Lúc Dung Vũ Ca theo sát sau lưng Vệ Minh Khê tiến nhập đại đường, phần
đông tăng lữ trong đại đường đều chú ý tới dung mạo diễm tuyệt thiên hạ
đang đi theo phía sau hoàng hậu, đẹp quá, làm cho đám tăng lữ được một
phen xôn xao nho nhỏ.
Lúc này Vệ Minh Khê mới chú ý tới, Dung Vũ Ca vẫn duy trì bộ dáng phong
tao diễm lệ, đoạt ánh mắt người, Vệ Minh Khê nhíu mày, họa thủy này căn
bản không thể tới nơi thanh tịnh.
Vệ Minh Khê mặc dù một thân y phục đạm bạc nhưng vẫn cao quý đoan trang
như trước, không thể xâm phạm, nhưng Dung Vũ Ca lại bất đồng, vẻ đẹp của Dung Vũ Ca có chút như yêu hồ, có chút mị hoặc, rõ ràng một vẻ câu hồn, toàn thân nàng đều tản ra một loại lực hấp dẫn trí mạng, làm cho một ít kẻ tu hành chưa đủ lực không khỏi động phàm tâm.
Mà giờ phút này nhíu mày không chỉ có Vệ Minh Khê, còn có phương trượng
râu dài trắng xóa kia, chân mày cũng nhíu chặt lại. Phương trượng hiển
nhiên không thế nào thích người như Dung Vũ Ca xuất hiện ở chùa miếu,
nghiệp chướng hồng trần quá nặng, chấp mê bất ngộ, thuộc dạng nữ tử hoàn toàn bất đồng với Vệ Minh Khê.
Vốn chùa miếu không bao giờ hoan nghênh nữ quyến, nhưng Vệ Minh Khê là
quốc gia chi hậu, có thân phận đặc thù, hơn nữa Vệ Minh Khê tựa như
thanh thủy, tâm có chút gần phật, cho nên thật ra phương trượng rất hoan nghênh Vệ Minh Khê. Nhưng vừa thấy Dung Vũ Ca liền thấy rõ cuồn cuộn
yêu nghiệt hồng trần, đem vào chùa thực làm cho người ta lo lắng. Thất
phu vô tội, hoài bích kỳ tội (người không có gì thì không có tội, nhưng
người có quá nhiều lại có tội), Dung Vũ Ca có mỹ mạo quá mị hoặc lòng
người, đó chính là tội lỗi.
“Nàng là?” Phương trượng hỏi, có thể xuất hiện ở bên người Vệ Minh Khê, xem ra địa vị không thấp.
“Nàng là thái tử phi.” Vệ Minh Khê nhìn phương trượng có chút áy náy,
Dung Vũ Ca đến đây, nơi phật môn vốn thanh tịnh liền không thể thanh
tịnh nữa. Vệ Minh Khê cảm giác đại bộ phận tăng lữ đều nhìn Dung Vũ Ca,
lại không dám nhìn quá lộ liễu, liền cảm thấy mình mang đến một yêu
nghiệt, thật là hổ thẹn.
“Ừ, trong lúc mẫu hậu ở đại quốc tự, nhi thần sẽ bồi tiếp bên người!” Dung Vũ Ca hướng phương trượng cười yêu nghiệt.
Phương trượng liếc nhìn Dung Vũ Ca một cái liền thở dài, hắn thực không
nghĩ đến việc lưu lại thái tử phi ở trong chùa, nhưng thân phận đặc thù
lại không thể đuổi. Đến khi nào hoàng hậu mới đi đây? Thuận tiện đem họa thủy này cùng nhau tiễn bước? Tâm tình Vệ Minh Khê có chút phức tạp,
lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ, lại bởi vì Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nhìn đến cái bàn bày biện toàn đồ chay, không có bao nhiêu
thứ có thể ăn vừa miệng, vừa thấy đã biết chắc là không ngon, Dung Vũ Ca ăn không vô, nhìn qua Vệ Minh Khê lại thấy mày không nhăn một cái, đang ưu nhã ngồi ăn.
Dung Vũ Ca gắp thử một miếng bỏ vào miệng, quả nhiên rất khó ăn a, khó
trách mười ngày qua mẫu hậu gầy đi. Dung Vũ Ca nhíu mày nhìn Vệ Minh
Khê, thế mà mẫu hậu vẫn ăn ngon lành như thế… Dung Vũ Ca mặt mày nhăn
nhó thành một khối, làm tất cả mọi người đều nhìn ra Dung Vũ Ca ăn không vô thức ăn này.
Phương trượng cũng thấy được, hắn biết hoàng thân quý tộc vốn ăn không
nổi đồ chay, Hoàng Thượng cùng các quý tộc khác đến đây đều phải làm
thêm món ăn, đều là đặc biệt mà làm, chỉ mỗi hoàng hậu lại yêu cầu ăn
thức ăn giống như chúng tăng lữ, xem ra thái tử phi cũng cần người khác
làm thêm thức ăn cho. Phương trượng đành để người đi làm riêng cho Dung
Vũ Ca một phần khác bưng lên, lần này Dung Vũ Ca quả nhiên cảm thấy ngon hơn rất nhiều.
Dung Vũ Ca lập tức ở ngay trước mặt mọi người đem đồ ăn vừa mới mang lên gắp cho Vệ Minh Khê, mẫu hậu cần phải ăn thêm thịt. Mẫu hậu quá gầy.
Hành động đột ngột của Dung Vũ Ca làm cho rất nhiều người chú mục nhìn
lại, mà Vệ Minh Khê rất không thích Dung Vũ Ca ở ngay trước mặt người
ngoài cũng không kiêng nể gì như thế.
Bạn đang đọc truyện Cung Khuynh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.