Chương 2: Hủ Thi Ma*
Đêm khuya vắng vẻ yên tĩnh, trăng lưỡi liềm mới mọc.
Nơi thôn quê hẻo lánh có bóng người một đen một trắng phút chốc xuất hiện từ phương xa rồi đứng lặng im.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, hình dáng hai người ngày càng rõ ràng.
Người áo đen đầu đội nón đen che khuất mặt, thấy không rõ dung mạo nhưng quanh người tỏa mùi xác thối nồng nặc hết sức gay mũi.
Đối diện hắn là cô gái áo trắng, tóc buông tự nhiên sau lưng, nhìn mặt mày
như không tập trung nhưng lại thông minh ngầm, váy áo nghê thường chầm
chậm bay trong gió,có nói tiên tư ngọc dung cũng không quá.
Tên
áo đen âm trầm nhìn chằm chằm cô gái trước mắt một lúc lâu, rốt cụộc lên tiếng: “Phất Dao Các chủ, sao ngươi cứ âm hồn không tán quấn lấy ta
không tha? Thiên hạ yêu ma nhiều như vậy, vì sao phải cùng ta đối
nghịch?”
Giọng của hắn quái dị mà sắc nhọn, cô gái áo trắng lại
không chút phật lòng, cười tủm tỉm nói: “Chẳng phải từ âm hồn không tán
là để chỉ yêu ma các ngươi sao? Sao lại dùng trên người bổn tọa? Bổn tọa quả thật không vui đó.”
“Còn nữa” vẻ mặt nàng nghiền ngẫm nhìn
về phía hắn, “Bổn tọa chẳng qua là yêu thích một kết cuộc, nếu để ta gặp gỡ ngươi, hiển nhiên sẽ phụ trách trách ngươi tới cùng, bằng không
truyền đi ảnh hưởng danh dự bổn tọa rất không tốt a!”
“Hừ, ít
nhất xung quanh ta, Linh Tiêu cung các ngươi xưa nay đáng giận đến cực
điểm, ngươi thật sự không chịu buông tha ta sao?” Tên áo đen phút chốc
vứt nón, lộ ra cái đầu lâu đầy giòi bọ, dữ tợn nhìn nàng.
Quả
thật giờ phút này Phất Dao có chút không rõ tâm tư Hủ thi ma này, mới
nãy hắn còn đội nón, nhìn coi như thuận mắt, vì sao bỗng nhiên cuồng
tính vứt nón ra? Hay là…là cảm thấy mình diện mạo oai hùng, trước khi
chết lộ mặt ra một chút mặt ư?
Ừ, quả thật không phải không có khả năng.
Nàng khoanh cánh tay nhìn hắn, cười nói: “Ngươi nói gì chứ? Nếu đã đuổi tới
đây, bổn tọa lý gì bỏ dở nửa chừng?” pháp lực Hủ thi ma ở yêu ma giới
chỉ bị cho là bình thường, nhưng cực giỏi chạy trốn, lần này tìm ra hắn, nàng phải tìm suốt ba ngày. Nếu đi tay không về, chẳng phải sẽ bị Huyền Túc hoàn toàn xem thường ư?
Nàng liếc mắt một cái tiếp tục nói,
“Hơn nữa nếu không cần tinh phách dơ bẩn của ngươi đi tế bị vong hồn vô
tội bị ngươi ăn, ta đây sao tránh khỏi làm thất vọng?”
“Ha ha ha ha…” Hủ thi ma ngửa mặt lên trời cười phá lên, vẻ mặt khinh khỉnh đáp:
“Dân chúng nhân giới? Bất quá là một đám vô dụng không chút phản kích mà
thôi, bọn họ chỉ xứng làm mỹ thực trong bụng thôi, ta làm gì sai?
Thiên đạo tuần hoàn, yêu ma hưng thịnh, ngươi cho chỉ bằng lực lượng Linh Tiêu cung các ngươi, liền xoay được Càn Khôn đại thế?
Ngươi nằm mơ đi! Lực lượng Ma giới ta nay tăng nhiều, Phong Ấn ngục giới sớm
hay muộn sẽ bị mở ra, đến lúc đó chúng ta thống nhất Lục giới, sắp rồi,
ha ha ha ha…”
Phất Dao liếc thấy hắn cười đến mức mặt méo mó.
Nàng kết luận Hủ thi ma bề ngoài mặc dù có thể hù dọa người, nhưng đầu
óc không nhất thiết phải như vậy.
Cho dù chúng yêu ma thật sự
nhất thống Lục giới, phải xem hắn còn mạng thấy không. Thần hồn hắn nay
sắp không còn nữa, có gì đáng mừng?
Xem ra lần này nàng giết
nguyên thần quả là việc thiện, bằng không giữ thứ đầu óc ngu dốt trong
hậu thế yêu ma, ai biết hắn muốn quật khởi ra thứ yêu ma gì!
Phất Dao quyết ý không dài dòng nữa: “Nhân giới có câu, người sắp chết đều
nói chuyện tốt. Đáng tiếc ma chỉ là ma. Quả thực cách tiêu chuẩn con
người khá xa, sắp thần hồn tịch diệt tới nơi mà cứ làm bổn tọa không
vui! Đã thế, chúng ta không tiếp tục ôn chuyện nữa, tránh bẩn lỗ tai bổn tọa!”
Dứt lời tay trái nàng hơi đổi, thanh trường kiếm sắc bén đột ngột trong tay.
Đường kiếm sáng lóa hiện ra, nháy mắt ngưng tụ thành vô số luồng sáng, chú
ngữ “Tăng” theo miệng nàng niệm ra niệm ra, ” bỗng chốc vạn đạo kiếm
quang như gió dốc toàn lực cắm thẳng vào thân thể hắn.
Hủ thi ma
phút chốc phát ra tiếng kêu thê thảm nanh, thân thể màu đen bắt đầu thối rữa từ từ, mùi hôi thối trộn lẫn máu chảy xuống.
“Ma đế thức
tỉnh, ngục giới mở ra, Lục giới tất thành Tu La địa ngục, ta chờ ngày
đó… Ha ha ha ha…” Giây lát sau, toàn bộ thân thể hắn biến mất, chỉ còn
lại một vũng máu đục ngầu.
Từ lúc nàng trảm yêu trừ ma tới nay,
lời này đã có vô số yêu ma nói trước khi bị nàng tiêu diệt nguyên thần.
Tuy nghe có chút chán ngấy nhưng bọn hắn trăm không ngại nói, có thể
thấy câu này cũng coi như là tinh túy, niềm vui của yêu ma lớn nhỏ.
Nàng rủ mắt nhìn lòng bàn tay, trường kiếm màu bạc nhất thời biến mất, vừa
định xoay người rời đi, chóp mũi quanh quẩn khó mùi khó ngửi làm mi tâm
nàng hơi nhíu lại.
Bởi vì Hủ thi ma ăn người sống, nhất là trái tim trẻ con non nớt cho nên ăn càng nhiều, thân thể càng tanh tưởi.
Nên khử thứ mùi này đi, bằng không khiến yêu ma xung quanh cảnh giác thì rất không ổn .
Nàng vung tay áo dài lên, vết máu trước mắt lập tức trôi đi, trong không khí thoảng hương thơm.
Nàng hài lòng gật gật đầu, rời đi.
Vừa đi vài bước, nàng bỗng dưng nhớ tới gì đó, dừng chân lại. Thoáng khoa
tay múa chân vài cái, trước mặt lập tức hiện lên một tấm gương trong
suốt, bên trong phút chốc xuất hiện khuôn mặt phong thần tuấn lãng.
“Tiểu Phất Dao, đã lâu không gặp, sư huynh rất nhớ muội a!”
“Huyền Túc, ngươi đã nói lần này đánh đố nếu thua sẽ mời ta ăn món ngon vật lạ Nam Hải, sư tỷ nhắc nhở đệ nay có thể chuẩn bị .”
Huyền Túc cười có chút phong lưu phóng khoáng: “Nói thế mới năm ngày đã tiêu
diệt Hủ thi ma? Không hổ là sư muội ta, quả nhiên chân truyền của sư
huynh! Sư muội yên tâm, sư huynh xưa nay khá tốt bụng, lần này định dẫn
muội đến Tây Hải đi dạo, muốn ăn món ngon gì cứ việc mở miệng.”
“Như thế rất tốt, có điều ngươi còn đã quên một chuyện?”
“Chuyện gì?” Huyền Túc mặt lộ vẻ mặt khó hiểu.
Nàng cười rất hiền lành, “Ngươi rõ ràng nói trong năm ngày lấy được nguyên
thần Hủ thi ma, không chỉ mời ta ăn món ngon vật lạ, mà từ đây về sau
gọi ta một tiếng sư tỷ, không biết sư đệ còn nhớ rõ không?”
Bên
kia tấm gương mặt Huyền Túc ngây ra sửng sốt, một lát sau sắc mặt vô tội nói: “A… Sư muội, có nghe thấy ta nói không… Vì sao ta nghe không được
tiếng của muôi? …Hửm… Là nguyên nhân gì? Ê …” Thanh âm càng ngày càng
nhỏ, hình ảnh cũng dần dần mơ hồ .
Phất Dao nhìn bộ mặt vờ vô tội trong kính, khóe miệng nhịn không được hơi giật giật: “Huyền Túc, ngươi lại muốn lấp liếm…”
“Sư muội a… Sư huynh thực sự nghe không thấy tiếng của muội… Vừa khéo ta
mới hẹn Bách Hợp tiên tử ngắm hoa dưới ánh trăng. Sư huynh đợi muội sau
khi về, tạm biệt nhá, nhanh trở về thôi…”
“Gọi ta là sư tỷ…” Phất Dao kêu to, lúc đó hình ảnh đã sắp hoàn toàn biến mất.
Phất Dao thu hồi Huyền Thiên kính, đáng tiếc Vũ Đằng không ở đây, bằng không nhất định phải cho nó biết cái người này vô sỉ làm người ta giận sôi
đến cỡ nào! Thực làm nhân thần phẫn nộ!
Phất Dao một bên cầm ngự
kiếm đi, một bên che miệng ngáp, đột nhiên nghĩ tới Vũ Đằng, không biết
giờ nó biến thành bộ dáng nào nhỉ? Trước kia nó còn thấp hơn nàng một
chút, sừng con nho nhỏ, thân hùm cũng chưa cao lớn, trong thần thú chỉ
xem như tiểu thần thú xinh xắn lanh lợi . Lần này nó bế quan lâu, đừng
nói pháp lực không thấy tiến bộ, khóc phí công lao ngày trước mà thể
diện của chủ nhân nàng đây cũng mất hết.
Nói đến vẫn là Hỏa
Phượng cho nàng mặt mũi, không chỉ pháp lực cao cường, mà cả lông chim
lửa đỏ chói mắt, đẹp mặt được ngay. Chẳng qua gần đây nó cũng đang bế
quan lịch kiếp, bằng không mang nó đi dạo, miễn cho nàng giờ nhàm chán
thế này.
Nói đến Hỏa Phượng, kỳ thật có chút lai lịch .
Hỏa phượng là quý tộc trong thần thú thời viễn cổ , mà thần thú viễn cổ hơn mười vạn năm trước trong trận chiến của Diêm Yêu bộ tộc cùng Thần ma
tộc thượng cổ cơ hồ đều bị rơi xuống và thiêu cháy, số còn sống sót rất
ít, huống hồ là quý tộc trong thần thú chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy rằng Vũ Đằng cũng là thần thú thượng cổ, nhưng không
biết vì cớ gì, nó giống như từng bị thương quá nặng. Nguyên đan tổn
thương hết sức nghiêm trọng cứ thế phải bế quan tu luyện một lần nữa. Do đó pháp lực so với Hỏa Phượng tất nhiên kém hơn một chút..
Thần
thú thượng cổ bình thường đều cao ngạo phi thường, cả đời phần lớn chỉ
phụng dưỡng một vị chủ nhân xứng năng lực, một khi khi chủ nhân thần hồn tịch diệt, mới tự chọn chủ nhân khác , nếu không tuyển chủ thì tự mình
lưu vong ở Hoang Dã Chi Khung.
Nghe đâu Hỏa Phượng năm đó từng là thần thú của thượng thần Ly Mặc, ngàn vạn năm chỉ có một chủ nhân
thượng thần mà thôi, sau khi thượng thần Ly Mặc thần tịch, thì không còn có xuất hiện nữa.
Thật không may ngày đó nó đột nhiên bay vào Linh Tiêu cung, làm mọi người tranh xúm lại xem, quỳ bái, rất náo nhiệt.
Sau khi Hỏa phượng nói ý đồ muốn tuyển chủ lần thứ hai, toàn bộ Linh Tiêu
cung, thậm chí tiên giới đều sôi trào! Tiên nhân có chút thực lực và
người tu hành ai cũng sinh lòng chờ mong chính mình may mắn trở thành
chủ nhân mới của Hỏa Phượng Thần thú.
Lúc đó Phất Dao khoảng chừng như một đứa trẻ sáu, bảy tuổi của nhân giới.
Lúc Hỏa Phượng bay vào Linh Tiêu cung, Phất Dao và Huyền Túc hoàn toàn
không biết, còn đang ở Ngân Tinh các hết sức chăm chú nghiên cứu làm thế nào đem con thỏ hoang trước mắt nhổ long lột da, thảo luận các vấn đề
sâu xa như đem kho tàu hay nướng than, đủ loại như thế…
Sau nửa
canh giờ, Huyền Túc cười khanh khách đưa hai đùi thỏ tới trước mặt Phất
Dao, lấy lòng nói, “Sư muội a, đừng nói sư huynh không săn sóc muội nha. Nè, cái này cho muội.”
“Ừm, thời điểm quan trọng như thế, sư đệ
còn không quên đạo lý lớn nhỏ, việc lễ nghĩa liêm sỉ quả thực không uổng học hành, sư tỷ rất lấy làm an ủi.” Phất Dao thản nhiên nhận hai đùi
thỏ, hài lòng gật gật đầu.
Huyền Túc nhíu đầu mày, “Huynh nói
Phất Dao sư muội a, muội rõ ràng nhỏ hơn năm trăm tuổi, làm sao có thể
là sư tỷ? Gọi ta là sư huynh quả thật là không sai .”
Phất Dao
bình tĩnh nói: “Nhưng ta nhập môn sớm hơn ngươi chín mươi chín năm,
dĩ nhiên hẳn ngươi nên gọi ta một tiếng sư tỷ. Sư đệ ngoan ngoãn nghe
lời, sư tỷ nhất định sẽ không bạc đãi đệ.”
Huyền Túc nhìn về phía Phất Dao cắn thơm ngào ngạt, lời nói thấm thía: “Phất Dao sư muội, lần
này sư huynh phải dạy bảo muội một phen, bàn về vai vế há có thể lấy
chuyện nhập môn sớm hay muộn mà nói đâu? Lúc nhập môn phải luận tuổi mới đúng. Huống hồ sư muội, sư huynh đối với muội rất tốt a, vừa rồi tổng
cộng hai đùi thỏ đều đưa hết cho muội, bằng lương tâm muội nói xem toàn
bộ Linh Tiêu cung có phải sư huynh đối với muội tốt nhất không?”
Hắn thoáng chốc cười vô cùng mị hoặc, tiếp tục dụ ngọt nói, “Ngoan, tiểu
Phất Dao, gọi ta một tiếng sư huynh, ta lập tức đem nửa con thỏ cho
muội, bằng không toàn bộ đều cho muội hết, chỉ cần muội gọi ta một tiếng sư huynh!”
Có trời biết hắn chờ tiếng sư huynh của nàng bao lâu
rồi, nhưng sư muội này lại cứ muốn cùng hắn đối nghịch, chết sống không
chịu gọi. Lần này hắn quyết định rõ ràng bất cứ giá nào, một con thỏ có
gì quan trọng, so ra còn kém xa một tiếng sư huynh hưởng thụ.
Ánh mắt Phất Dao sáng ngời nhìn chằm chằm đùi thỏ trong tay, ở trải qua
thật lâu thiên nhân giao chiến, rốt cục kiên quyết lắc đầu. Cần biết ở
vấn đề nguyên tắc nàng nhưng chưa bao giờ sai phạm, sao có thể vì một
con thỏ vứt bỏ nguyên tắc nhiều năm?
Phất Dao đem một nửa đùi thỏ cắn dở để lại tay Huyền Túc: “Sư đệ, nếu ngươi gọi ta một tiếng sư tỷ,
ta không chỉ đem hai đùi thỏ trả lại cho ngươi, mặt khác lại đến Các của đại hộ pháp bắt thêm một con gà cho ngươi, thế nào?”
“Sư muội a, muội…”
Phất Dao nhìn khóe miệng hắn giật giật cực kỳ mất tự nhiên, cho là lợi thế
nàng đưa ra cho hắn quá ít chưa đủ, nhất thời hỏa công tâm trí.
Suy tư một lát sau, nàng vươn ba đầu ngón tay, thử thăm dò hỏi: “Hay là… Ngươi muốn ba?”
Huyền Túc nghe vậy, khóe miệng càng thêm co giật, bộ mặt biểu tình càng thêm méo mó.
Phất Dao nhìn Huyền Túc chăm chăm sau một lúc lâu ngộ ra, hay lần này sư đệ
vì rốt cục chịu không nổi đả kích do cám dỗ liên tiếp đưa ra cho nàng bị thất bại nên nhất thời hết sức phẫn nộ, làm toàn bộ khuôn mặt cũng mất
kiểm soát?
Suy nghĩ cẩn thận, nàng ngay lập tức bác bỏ ý tưởng
này. Muốn nói thất bại, hắn thực cũng thất bại quá vô số lần, chắc sẽ
không yếu đuối thế. Nhưng thật ra nàng từng có ý tưởng lấy hai con gà ra dụ dỗ xem hắn tỏ vẻ oán giận mãnh liệt, thế nên phẫn nộ quá độ kéo mọi
người choáng váng theo!
Tuy rằng quả thật làm người ta buồn bã chút, nhưng làm sư tỷ nên nói vẫn phải nói .
“Sư đệ a, đây là ngươi không đúng. Chúng ta làm người làm tiên cũng không
thể tham quá mức. Lầu các của Lưu Diên giờ tổng cộng chỉ còn sót lại hai con mà thôi, chúng ta bắt hết thì thật là quá đáng. Nghe sư tỷ khuyên,
mặc dù ta chỉ bắt một con, ngươi cũng đã được lợi lớn, không nên đuổi
tận giết tuyệt, vi phạm đạo nghĩa làm người làm tiên Linh Tiêu cung
chúng ta…”
“…”
Mọi người ngây ngốc, thật thật chưa từng nghĩ đến Ngân Tinh các nhìn thấy hình ảnh như thế này!
Đại trưởng lão khóe miệng rõ ràng co giật một chút, xấu hổ nhìn về phía Hỏa Phượng một bên dò hỏi: “Ngươi xác nhận ngươi muốn chọn chủ nhân là Phất Dao? Hay là… ngươi cân nhắc đệ tử khác…”
Hỏa Phượng trầm mặc, âm thầm chịu đựng, một lát sau rốt cục vẻ mặt bi thương nói, “Ta quả thật, xác định, là nàng.”
Lời này vừa nói ra, đem hết hy vọng của mọi người vừa dâng lên hoàn toàn phai nhạt .
Thậm chí có tiên nhân lớn mật hoài nghi, Hỏa Phượng Thần thú có phải chịu đả kích năm đó thượng thần Ly Mặc thần hồn tịch diệt quá lớn, thế cho nên
thần chí không rõ, tạo thành cái nhìn độc đáo như thế!
Mọi người vô cùng bi phẫn, đều phẩy tay áo bỏ đi!
Có điều trước khi mọi người rời đi, không ai không nghe Ngân Tinh các có
tiếng hét to vô cùng đau đớn: “Phất Dao, Huyền Túc, các ngươi này hai
đứa tiểu vô lại, đem thỏ hoang Linh Sơn trả lại cho ta…”
Sau một trận gà bay chó sủa, Phất Dao thành chủ nhân mới của Hỏa Phượng Thần thú.
*: Yêu ma mùi xác thối
Bạn đang đọc truyện Hà Dẫn Vong Xuyên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.