Chương 2: Phương Thức Thu Dưỡng Không Thay Đối
Sửa lại tên, thay đổi giới tính, nhưng như vậy cũng không ngăn cản được bánh xe vận mệnh tiếp tục lăn phía trước.
Phụ thân luôn luôn đều gọi Chu Hiểu là Nhược Nhi Nhược Nhi , đối với bên
ngoài cũng như vậy gọi con là Chu Nhược. Vì lo sợ, Chu Hiểu cũng chưa
từng hỏi phụ thân chân chính tên của mình, cho nên thẳng đến khi Trương
Tam Phong thuận tay cứu nàng lên mới biết được chính mình biến thành một nhân vật.
Về nội dung trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký ” , trí nhớ phần nhiều là đến từ phim truyền hình oanh tạc hàng năm. Chu Hiểu không biết Chu Chỉ Nhược thời điểm nào mới đến phái Nga Mi , nhưng đã nàng gặp
Trương Tam Phong, hơn nữa với quan hệ thân cận giữa phái Nga Mi cùng
phái Võ Đang, có khả năng rất lớn là có liên quan đến Trương Tam Phong,
sợ là hắn phó thác nàng cho Diệt Tuyệt sư thái rồi bị thu làm đồ đệ.
Thường Ngộ Xuân liên lụy Chu Hiểu mất đi phụ thân, Trương Tam Phong thương hại Chu Hiểu lẻ loi hiu quạnh, hai đại nhân cũng liền hoàn toàn không lo
lắng ý kiến của tiểu hài tử , trực tiếp đem Chu Hiểu mang đi , cũng
không hỏi Chu Hiểu có nguyện ý cùng bọn họ đi hay không. Chu Hiểu ngụy
trang tiểu hài tử trong lòng mong ước đi theo Trương Tam Phong , nàng
cũng chỉ có thể học tài tăng của Trương Tam Phong mới tìm được đường
sống tại đây thời điểm loạn thế này.
Bởi vì nhỏ yếu, cho nên mẫu
thân bị người đoạt đi mà vô lực phản kháng. Bởi vì nhỏ yếu, cho nên tiểu Chỉ Nhược chết đuối ở trên sông. Càng bởi vì nhỏ yếu, phụ thân chết oan chết uổng. Cá lớn nuốt cá bé, đặc biệt rõ ràng ở cổ đại.
Chu
Hiểu biết hiện tại chính mình không có biện pháp dựa vào một thân hình
không đến mười tuổi tự sinh tồn, cho nên nàng mới muốn nắm bắt cơ hội đi theo bọn họ.
Đương nhiên, dọc theo đường đi còn có tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ bị trọng thương.
Trương Tam Phong muốn chiếu cố Trương Vô Kỵ, Thường Ngộ Xuân trên người cũng
mang vết thương, lão thuyền công lại gần bờ đi mua đồ ăn trở về cấp đại
gia nấu cơm, Chu Hiểu thật an tĩnh theo đại nhân cùng tiến lên bàn ăn
cơm, đại nhân nói cái gì, thì nàng làm cái đó, nhu thuận tựa như cái
bóng dáng an tĩnh .
Lão thuyền công này làm đồ ăn cùng phụ thân
mùi vị thật tương tự, không biết có phải hay không cùng một chỗ học
được? Chu Hiểu bới cơm, chậm rãi nhấm nuốt trong miệng hương vị.
“Chu Hiểu?” Thường Ngộ Xuân gọi nàng.
Chu Hiểu vùi đầu bới cơm mờ mịt ngẩng đầu lên, hồn nhiên không phát hiện
hai hàng thanh lệ chính mình rơi xuống đều nhanh thành canh chan trong
bát .
“Thế nào mà bản thân khóc cũng không biết.” Thường Ngộ Xuân làm liên lụy Chu Hiểu mất đi phụ thân rất là áy náy, đối mặt Chu Hiểu
cô nhi này, hắn như vậy một cái Đại Hán râu quai nón nhưng lại cũng
không khỏi sinh ra mềm mại ôn nhu.
Hộ vệ bất lực, tiểu chủ tử bỏ
mình khiến Thường Ngộ Xuân tích tụ trong lòng, hiện tại nhìn thấy Chu
Hiểu khóc như vậy, tư vị không dễ chịu trong lòng càng thêm một phần,
liền kéo bát của Chu Hiểu ra, e sợ nàng bị nghẹn cơm trong khi ở nức nở.
“Không ăn no phụ thân sẽ lo lắng.” Chu Hiểu nói xong sau lại kéo bát chính mình trở về cúi đầu bới cơm.
Mà một màn này bị tiểu hài tử Trương Vô Kỵ đáng thương kia nhìn đến, cũng
nhớ tới chính mình cha mẹ, nguyên bản ngực bị thương không ăn vào được,
hiện tại nhắc tới tinh thần cũng miễn cưỡng nuốt xuống, chỉ vì một câu
kia của Chu Hiểu làm hắn nhớ lại hình ảnh mẫu thân sẽ lo lắng, không thể khiến mẫu thân lo lắng cho hắn……
Trương Tam Phong lúc này đang
buồn bực nên làm thế nào nhượng đứa nhỏ Vô Kỵ đáng thương này ăn nhiều
thêm mấy miếng cơm canh, hắn nguyên bản có chút để ý đối với Chu Hiểu
cũng là một cô nhi đồng dạng đáng thương, lại thấy nàng một câu vô tâm
trong lời nói liền có ảnh hưởng lớn như vậy với Vô Kỵ, liền quay đầu
tinh tế nhìn nàng một cái.
Chu Hiểu đối tiểu bằng hữu Trương Vô
Kỵ vô cảm, cho dù biết Trương Vô Kỵ đối Chu Chỉ Nhược nhân nhượng, nàng
một người trưởng thành làm không được việc tiến đến trước mặt Trương Vô
Kỵ hỏi han ân cần, giả tình giả ý lợi dụng cảm tình của một cái tiểu hài tử .
Nhưng Chu Hiểu giả khóc rơi lệ lừa gạt Thường Ngộ Xuân làm
gia tăng cảm giác áy náy của hắn, khiến Trương Tam Phong thương hại nàng đáng thương nàng, an bày xong đường lui cho nàng, cho dù Diệt Tuyệt sư
thái cố chấp cực đoan chính tà rõ ràng, chung quy nàng vẫn là ân sư
dưỡng dục Chu Chỉ Nhược .
Thế giới chính là như vậy, tràn ngập
giả dối cùng lừa gạt. Cho dù là thật thương tâm trước cái chết của phụ
thân, cũng có thể lợi dụng.
Thường Ngộ Xuân hiển nhiên chưa bao
giờ nghĩ tới có tiểu hài tử có tâm tư thâm trầm giống như Chu Hiểu như
vậy . Vì báo đáp ân cứu mạng của đạo trưởng Trương Tam Phong, hắn nhất
định là sẽ làm Hồ Thanh Ngưu ra tay cứu trị Trương Vô Kỵ. Nhưng đồng
thời hắn cũng lo lắng đứa nhỏ Chu Hiểu này, tự mình bản thân cũng bị
trọng thương, nghĩ dọc đường đi sẽ không có khả năng chiếu cố đến, cũng
chỉ có thể tạm thời ủy khuất nàng một thời gian, hồn nhiên bất giác tự
rơi vào trong kế hoạch của Chu Hiểu đang giả trang đáng thương .
Cơm nước xong không bao lâu, bởi vì bóng đêm đã tối, liền nghỉ ngơi ở trong khoang thuyền hữu hạn, khiến Chu Hiểu ngủ không được.
Trong
khoang thuyền, tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ thân người đau đến khó chịu âm thanh ở cổ họng bất chợt truyền tiến trong lỗ tai, làm Chu Hiểu trong
lòng buồn một chút. Trương Tam Phong cùng Thường Ngộ Xuân ở bên ngoài
khoang thuyền không biết nói chút cái gì, có lẽ là bởi vì Trương Tam
Phong không ở, cho nên Trương Vô Kỵ vốn luôn luôn mạnh mẽ không khiến
trưởng bối lo lắng rốt cục lơi lỏng, đau đến kêu ra tiếng.
“Ngươi sợ sao?” Chu Hiểu gặp Trương Vô Kỵ đau đến khó chịu, liền đứng dậy thay hắn xoa xoa vì nhịn đau mà đã xuất ra mồ hôi lạnh. Ước chừng là vì thân phận Chu Chỉ Nhược, Chu Hiểu kỳ thật luôn luôn tận lực tránh Trương Vô
Kỵ, nhưng xem hắn bộ dáng cả người rét run , Chu Hiểu lại không thể xem
nhẹ.
Vô luận Trương Vô Kỵ về sau lớn lên có mệnh hoa đào lại
không quả quyết như thế nào, thì ở trước mắt Chu Hiểu giờ chỉ mới là một tuổi tiểu hài tử không quá mười một mười hai tuổi. Không có cha mẹ,
trong lòng khổ sở. Trong thân thể chứa hàn độc, chỉ có thể nằm thẳng tắp chịu đựng đau đớn trong cơ thể.
“Sợ……”
Một từ , Trương Vô Kỵ vẫn chính là hiểu được ý tứ của Chu Hiểu .
Trương Vô Kỵ biết chính mình không còn mệnh quá vài ngày. Cho dù sư công gạt
hắn, hắn từ lâu phát giác sư công bất lực đối với hàn độc. Ngày qua ngày không ngừng đau đớn, khiến hắn buộc chặt thần kinh cũng sắp từ từ hỏng
mất.
“Ngươi sẽ không có chuyện gì .”
“Về sau a, sẽ luyện
thành một thân thể có tuyệt thế võ công, còn có thể kết bạn với vài cái
hồng nhan tri kỷ, trên giang hồ mọi người đều sẽ ngưỡng mộ ngươi, sẽ
không lại bị người khác khi dễ, duy nhất không tốt chính là cưới thê tử
có cá tính. Ngô, không phải, ngươi có mỹ nhân kế tốt. Bộ dạng nhìn đẹp
như vậy, khó trách……” Chu Hiểu sờ sờ gương mặt trái xoan của Trương Vô
Kỵ, không thể không phục Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố có thể sinh ra
đứa con như thế này. Sinh ra là tiểu soái ca, lớn lên trở nên khuynh
quốc khuynh thành sử dụng nam sắc liền tùy tiện quyến rũ được một quận
chúa phản quốc .
“Hiểu đệ đệ, ngươi mới có bộ dạng đẹp mắt.” Chu
Hiểu qua lời nói làm chọc cười Trương Vô Kỵ vốn đang chịu dày vò khổ sở. Tựa như thầy bói nghiêm trang nói xong tương lai của hắn, lại không tự ý thức diện mạo chính mình. Cứ việc hắn từ nhỏ ở đảo Băng Hỏa lớn lên
chưa thấy qua nữ nhân nào, nhưng hắn biết Chu Hiểu đệ đệ trước mắt này
bộ dạng so với nữ nhân còn hoàn hảo hơn.
“Ngươi mới là tiểu đệ
đệ.” Chu Hiểu nghe xong Trương lời nói của Vô Kỵ, tà liếc mắt một cái
Trương Vô Kỵ mười một hai tuổi , lại duỗi thân thể cúi xuống nhìn hắn
đang đau đớn.
Ai, nàng đều đã là lão bà …… Cho nên tỷ đệ luyến
cái gì, thật sự rất có áp lực , đời này nàng không thể cùng làm tiểu cô
nương Triệu Mẫn việc tranh lão công này. Đại thúc mới là sở thích của
nàng, giống Thường Ngộ Xuân cũng không sai. Thân hình cao lớn, quần áo
phồng lên buộc chặt cơ bắp bên dưới, đem râu cạo sạch, hẳn cũng là một
soái ca. Không biết hắn có hay không hứng thú nuôi dưỡng?
“Lời
nói của ta đều là thật sự. Ngươi sẽ tốt lên, không ai dám khi dễ ngươi,” Chu Hiểu cười tủm tỉm tỉnh lược nửa câu sau, một đôi mắt to cong cong.
Nàng cũng thưởng thức Lí Liên Kiệt diễn vai Trương Vô Kỵ, đủ âm hiểm, có thù tất báo mới là tốt . Không biết tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ này khi
trưởng thành sẽ có bộ dáng gì đâu?
Ngoài khoang thuyền hai cái
đại nhân nhìn xuyên thấu qua tấm mành treo thấy đứa bé Chu Hiểu học bộ
dạng đại nhân sờ sờ đầu Trương Vô Kỵ, bốn mắt nhìn nhau, Thường Ngộ Xuân cũng liền yên tâm đến không tiếp tục kiên trì mang Chu Hiểu đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, nghe Trương Tam Phong muốn dẫn chính mình đi, Chu
Hiểu luôn luôn lo lắng mới rốt cục hạ xuống. Xem ra nàng có thể bị đem
đến phái Nga Mi . Nữ chủ Chu Chỉ Nhược này tuy rằng đường tình cảm không thuận lợi, nhưng tốt xấu cũng là nữ chủ phải không?
Cùng tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ tạm biệt, Chu Hiểu liền đi theo Trương Tam Phong rời đi.
Chính là Trương Tam Phong này không phải là muốn dẫn nàng đi núi Nga Mi bái nhập môn hạ của Diệt Tuyệt sư thái sao?
Thẳng đến khi Chu Hiểu ngẩng đầu nhìn đến núi ở cột mốc biên giới, nàng mới ý thức được chính mình bị Trương Tam Phong chân nhân mang về núi Võ Đang.
Ách…… Giống như nàng đã xem nhẹ chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.