Chương 11: Mạc Thanh Cốc Trở Về
Từ khi biết Tống
Thanh Thư trọng sinh, Chu Hiểu liền vờ vô ý đến chỗ hắn thường đến, mục
tiêu chính là võ công mà Tống Thanh Thư đang tu luyện.
Nàng mơ hồ chỉ nhớ rõ thật ra võ công của Tống Thanh Thư phát triển mạnh là nhờ bí tịch giấu trong Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao. Trong lúc vô tình nhìn
thấy Tống Thanh Thư tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Chu Hiểu cho rằng đó
là do trí nhớ kiếp trước về võ công mang lại nên không có suy nghĩ kĩ về điều đó. Dù sao xem phim trên tivi cũng để giải trí thôi, ai lại giống
như mọt sách thuộc cả bộ tiểu thuyết võ hiệp.
Tuy nhiên biết
người biết ta trăm trận trăm thắng, Chu Hiểu càng quan sát Tống Thanh
Thư càng phát hiện ra mình không tài nào nhìn thấu hắn.
“Ta mười tuổi, hắn mười bảy tuổi, ta hai mươi tuổi, hắn hai mươi bảy tuổi, ôi đến khi nào mới đuổi kịp a…………”
Càn khôn đại na di của Dương Đỉnh Thiên cũng không phải có thể dễ dàng lấy
được. Đường đến Thiên Ưng giáo tổng đàn nàng còn không biết, đi xa một
chút không chừng còn bị lạc đường, bị người ta đem đi bán. Cho dù biết Ỷ Thiên kiếm ở trên tay Duyệt Tuyệt sư thái, nhưng lại không có Đồ Long
đao để lấy bí tịch võ công bên trong.
Nghĩ đến võ công của Tống
Thanh Thư sẽ không dừng lại chờ nàng, nhưng lại so với nàng học nhiều
năm võ công như vậy. Hiện tại lại còn có Trương Tam Phong cùng Tống Viễn Kiều chung sức dạy, nàng làm sao có thể theo kịp hắn.
Không thể
khi dễ người khác như vậy a……. Lạy trời cho nàng xuyên qua một lần nữa,
xuyên đến lúc Chu Chỉ Nhược đã gả cho Tống Thanh Thư cũng tốt a, ít nhất khi đó nàng đã học xong Cửu Âm Chân Kinh.
Chu Hiểu đang âm thầm
uể oải, đột nhiên có một bàn tay to vuốt đầu khiến nàng lấy lại tinh
thần. Ai ngờ khi giương mắt nhìn thì thấy một anh chàng đẹp trai lạ lẫm.
Phái Võ Đang chỉ có mình nàng nhỏ tuổi nhất, đa phần các sư huynh dù đẹp
nhưng đều ở độ tuổi trung niên, vóc dáng nhỏ nhắn của nàng đã trở thành
đối tượng để cho các sư huynh sờ đầu nàng một lần rồi mới đi.
Chính là cái người đẹp trai trước mặt này mang vẻ đẹp kinh điển của các đệ tử núi Võ Đang. Vóc người cao ngất, diện mạo hiên ngang, ánh mắt mang theo chính khí, lần đầu gặp mặt đã khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc,
một người tràn đầy nghĩa khí. Cho dù Chu Hiểu đã quen nhìn các các đệ tử đẹp trai phái Võ Đang, nhưng nàng không thể không thừa nhận người đứng
trước mặt nàng rất tuấn tú, không chỉ có dung mạo tuyệt đẹp, mà quan
trọng nhất là khí chất, nếu đổi lại thành quân trang lại càng phú hợp
với thẩm mĩ của nàng hơn.
Nhìn bề ngoài có thể đoán ra hắn chỉ
khoảng hai mươi tuổi, không giống trưởng bối như Tống Viễn Kiều, khí
chất khác hẳn vì hắn trẻ hơn các sư huynh. Điều này làm Chu Hiểu rất tò
mò, không khỏi vụng trộm đánh giá hắn vài lần.
Về phần sờ đầu, bọn họ thích thì cứ sờ đi……….. Nàng đã hình thành thói quen rồi.
“Cái gì mà mười tuổi, mười bảy tuổi, hai mươi, hai mươi bảy tuổi?” Mạc Thanh Cốc mới bước lên bậc thềm liền nhìn thấy một tiểu hài tử ngồi trên sân
thượng. Một bên vừa đứng tấn, một bên ai oán lầm bầm lầu bầu, hắn liền
dừng lại một lát. Nghe loáng thoáng Chu Hiểu nói, biết được nàng ai oán
cái gì, Mạc Thanh Cốc không khỏi cười khẽ.
“Không không…… ta chỉ
là đang nghĩ, đến khi nào ta mới có thể đuổi kịp võ công của Thanh Thư
ca ca…………” Bị mọi người đối xử như vậy. Chu Hiểu nghẹn lời không nói
được gì, sau đó thở dài chuyển tầm mắt về phía cách đó không xa Tống
Thanh Thư đang chuyên tâm luyện tập thái cực quyền do Trương Tam Phong
chỉ dạy. Ôi biến thái tập thái cực quyền có thể hay không không cần đẹp
trai vậy a, hoàn toàn không giống những cụ ông tập thong thả trong công
viên.
“Haha, có tâm tiến tới là tốt, nhưng làm phải đến nơi đến chốn. Nếu có gì không hiểu có thể tìm đến thất sư huynh.”
Mạc Thanh Cốc không hề biết Chu Hiểu mới tiến tới là vì muốn thoát khỏi
Tống Thanh Thư biến thái. Chính hắn luôn cho rắng Tống Thanh Thư là một
chất nhi tốt.
“Thất sư thúc.”
Vừa đúng lúc Tống Thanh Thư
luyện thái cực quyền kết thúc, thu lại nội lực vận chuyển trong cơ thể,
hắn đì đến kêu một tiếng thất sư thúc khiến cho Chu Hiểu nhất thời hoảng hốt.
Chu Hiểu mặc kệ trước mặt đây là anh chàng đẹp trai, nàng
trọn to mắt nhìn kẻ có số chết, lại nhìn không chớp mắt về phía Tống
Thanh Thư khuôn mặt hoàn toàn không có chút gì chột dạ. Nàng thật không
ngờ, người đứng trước mặt mình lại là Mạc Thanh Cốc người bị Tống Thanh
Thư giết chết. Chỉ có thể trách phim truyền hình toàn lừa người khác,
thường chỉ tìm một ít người qua đường Giáp đến diễn phối hợp. Thế nên
Chu Hiểu hoàn toàn không có cách nào liên hệ người trước mắt là Mạc
Thanh Cốc.
Được rồi, trong phim truyền hình Tống Thanh Thư đều là do diễn viên có vẻ tiểu nhân gian tà bỉ ổi.
Chu Hiểu chạy nhanh thu thập mọi thứ xong thì quá kinh ngạc, bởi vì Tống
Thanh Thư nhìn có vẻ bình thản không sóng gió kia đột nhiên lại có ánh
mắt không khác gì bác sĩ Sơn Dương là mấy.
“Thất sư thúc chắc là
muốn đến chỗ sư công đúng không? Sư công lúc này hẳn còn đang tĩnh tâm
trong phòng, chưa có ra ngoài.” Tống Thanh Thư so với Chu Hiểu nghĩ bình thản hơn nhiều, ngũ quan bình thản, nghiễm nhiên chính là bộ dáng của
sư diệt tốt.
“Không, ta muốn đi xem tam ca trước.” Kì thật Mạc
Thanh Cốc đã biết sư phụ đang tĩnh tâm trong phòng, bằng không cũng sẽ
không tiện đường đi qua nơi này.
“Thất sư thúc, người đã tìm
được?” Tuy là hỏi nhưng giọng điệu hoàn toàn là khẳng định, Tống Thanh
Thư khuôn mặt luôn luôn lạnh băng nhưng bây giờ lại lộ ra thần sắc giống hệt Mạc Thanh Cốc.
“Đúng vậy, thương thế của tam ca rốt cuộc đã
được cứu rồi.” Xung quanh đều là những đệ tử nghiêm cẩn học võ, nên
trước mặt người khác Mạc Thanh Cốc có rất có phong thái sư huynh. Nhưng
khi nói đến tam sư huynh Du Đại Nham, trong âm thanh của hắn lộ chút
khuẩn trương.
Cẩn thận che giấu suy nghĩ trong lòng, Mạc Thanh Cốc liền đi trước đến gặp tam sư huynh đã nửa năm không gặp.
Chu Hiểu bên cạnh nghe không hiểu gì cả, nhìn thấy Tống Thanh Thư đi theo
sau Mạc Thanh Cốc. Lòng hiếu kì nổi lên, lần đầu tiên nàng chủ động đi
theo Tống Thanh Thư. Bình thường đều là đi chung với Tống Thanh Thư,
nàng đã đem chính mình giả dạng thành tiểu sư đệ cực kì ỷ lại sư huynh,
mặt dày hồn nhiên đi theo Tống Thanh Thư.
Mạc Thanh Cốc không có
để ý thấy Chu Hiểu làm cái đuôi nhỏ đi theo sau, lực chú ý của hắn đều ở trên người tam sư huynh Du Đại Nham. Lần này hắn đi Tây Vực tìm kiếm
hắc ngọc đoạn thục cao là vi chữ khỏi vết thương cũ trên người tam sư
huynh. Hiện tại đã có được hắc ngọc đoạn thục cao liền nhanh chóng muốn
là cho tam sư huynh vui mừng.
Đuôi nhỏ Chu Hiểu vừa nghe đến năm
chữ hắc ngọc đoạn tục không khỏi quay đầu, ai ngờ Tống Thanh Thư không
nháy mắt nhìn chăm chú nàng. Dường như hắn đã sớm biết Chu Hiểu sẽ lén
nhìn hắn, cái loại cảm giác bị người khác nhìn thấu làm cho Chu Hiểu cảm thấy chột dạ.
Hắc ngọc đoạn tục cao quý hiếm này không phải là
do Trương Vô Kỵ lấy về hay sao?! Thế nào lại biến thành Mạc Thanh Cốc
đến tận Tây Vực lấy về?! Cho dù là Tống Thanh Thư sống lại, chuyện này
cũng không đùa được a!
Hơn nữa…… Tống Thanh Thư thật sự có thể thản nhiên mà đối diện với thất sư thúc Mạc Thanh Cốc chính mình đã sát hại sao?
Không thể hiểu rõ, Chu Hiểu đành cau máy đem những nghi hoặc tạm thời giấu
trong lòng, im lặng lui về một góc nghe Mạc Thanh Cốc đẩy cửa vào phòng Trương Tam Phong báo cáo tình huống.
Chu Hiểu kì thật đã gặp qua tam sư huynh vài lần. Nàng đến chỗ tam sư huynh cũng không có làm gì
quan trọng, chỉ yếu là làm sư đệ nhỏ tuổi, giúp tam sư huynh đỡ buồn là
ổn rồi. Cùng hắn trò chuyện, ngẫu nhiên hỏi vấn đề mà mình không hiểu,
đơn giản không có áp lực khiến Chu Hiểu cảm thấy rất thoải mái, cũng
thấy thích tam sư huynh tuy chịu đau khổ nhưng lại ôn hòa uyên bác.
Cho nên khi nghe Trương Tam Phong muốn bẻ lại từng đoạn xương rồi mới dùng
hắc đoạn tục cao bôi lên chỗ bị thương, nàng không khỏi thay tam sư
huynh xương đau lên.
“Cái kia….. nếu như cái cao gì đó là giả,
tam sư huynh chẳng phải là đau lắm sao?” Làm bộ sợ đau, Chu Hiểu lợi
dụng thân phận tiểu hài tử hồn nhiên lại liều lĩnh nhìn về phía bọn họ
nói, dù sao nàng hình như nhớ rỏ hắc ngọc tục cao từng có sự kiện làm
hàng giả.
“Không sao đâu, ta ở trên đường đã thử nghiệm qua công
hiệu của hắc ngọc đoạn tục cao rồi, đây là thật.” Đối với việc Chu Hiểu
liều lĩnh chất vấn, Mạc Thanh Cốc ngược lại vui vẻ nở nụ cười, dược liệu dùng trên người tam ca, hắn đâu dám khinh thường.
“Chu hiểu tâm
tư quả chu đáo.” Trương Tam Phong nhìn thấy bộ dạng Chu Hiểu sợ hãi,
liền kêu Tống Thanh Thanh dẫn cái đuôi nhỏ trà trộn vào đi ra ngoài.
Tác giả có chuyện muốn nói: bạn nhỏ Hiểu Hiểu chuyện gì bạn cũng không cần
làm, tướng công nàng đều đã làm xong cả rồi, nàng chỉ cần ngoan ngoãn
lớn lên là có thể…….
Bạn đang đọc truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.