Chương 23: Tiểu Vũ Trụ Bộc Phát Hay Là Nhân Phẩm Bộc Phát?
Tôi đứng lên, phủi
đám lá cây bám đầy trên người. Còn may, mỗi lần tôi làm chuyện mất mặt
đều không có ai ở gần, bằng không tôi sẽ không có mặt mũi đi ra ngoài
gặp người ta rồi…
Tầng 22, cao ốc công ty Hoa Phong, phòng GM
(Game Master = mấy bạn quản lý game, luôn có vài GM online cùng lúc với
người chơi để thuận tiện cho việc giải quyết khiếu nại), một tên con
trai với mái đầu tổ quạ phá ra cười lăn lộn khiến mọi người đều quay đầu nhìn.
“Tên điên (đồng âm với Phong Tử, người này tên Phong), ngươi lại nổi điên cái gì đó?” – một thanh niên nhã nhặn hỏi.
“Haha, Tiểu Tinh Tử (ngôi sao nhỏ, có thể người này tên Tinh), tớ đang phụ
trách giám sát bọn quái vật ở Yêu Hồ Tộc thì nhìn thấy một chuyện rất
buồn cười. Haha, cô nàng kia rõ ràng lăn từ trên sườn núi xuống… Này,
cậu tới đây nhìn bộ dáng chật vật của cô ta xem… Ha hả, không đau bụng
thì thôi…”
Tiểu Tinh Tử không thèm để ý, quay đầu tiếp tục làm việc.
Trở lại bên này.
Tôi cẩn thận dùng đôi mắt chim ưng quan sát xung quanh, xác nhận không có
ai ở đây liền “ào ào” đổi bộ quần áo cấp 40 vừa mới mua ở cửa hàng. May
mà không ai nhìn thấy, bằng không người ta chỉ cần liếc một cái liền
biết tôi đã lên cấp 40.
Bộ quần áo cấp 40 này mặc dù không có
thuộc tính đính kèm nhưng phòng ngự rất cao, cho dù đánh với Hổ Nhện tôi cũng có thể cầm cự vài chiêu. Tôi kiểm tra cái gù đeo sau lưng, mũi tên đầy đủ, nắm chặt cây cung Tử Đằng trong tay, thuận tiện lôi Con Nhện ra khỏi sủng vật không gian, bởi vì nó đang nháo ngất trời ở trỏng. Tôi
muốn hái thuốc, không thể đeo Con Nhện trên lưng, quyết định lấy dây
thừng xích nó lại như xích chó, một đầu dây quấn quanh eo. Vậy là tôi đi đằng trước, Con Nhện uốn éo bò đằng sau. Tình cảnh thoạt nhìn rất quỷ
dị… từng nghe nói qua có người dắt chó dắt mèo đi dạo, chưa từng nghe
nói qua có người dắt Nhện đi dạo nha~ Ngạc nhiên nhất là Con Nhện hôm
nay lại không buồn ngủ, đúng là kỳ tích.
“Đoạn trường thảo…Đoạn
trường thảo… Mạn đà la…Đoạn trường thảo… Ô đầu…Đoạn trường thảo… Ô đầu… Ô đầu… Mạn đà la…” – tôi một bên hái thảo dược một bên lẩm bẩm – “Chết
tiệt! Vì sao tất cả đều là độc dược a~”
Tôi ngừng tay, quay đầu.
Tôi chỉ vừa bước vào, hiện giờ đứng rất gần cửa cốc. Tôi chậm rãi đi
ngược trở ra, đưa tay đẩy đám dây leo quấn trên bia đá ngay trước miệng
cốc. Một chữ “độc” thình lình đập vào mắt. Bây giờ thì “dược cốc” biến
thành “Độc dược cốc”.
Tôi choáng ~ phí bao nhiêu công sức để vào
đây, không ngờ lại là độc dược cốc. Tôi nhìn thấy một đám linh đan diệu
dược mọc cánh ngay trước mắt sau đó bay lên cao, tan biến vào bầu trời
trong xanh. Chẳng lẽ Bàn Cổ đại thần cho rằng một cô gái đáng yêu như
tôi lại thích hợp làm độc y hay sao? Chí hướng của tôi là muốn chăm sóc
người bị thương mà…
>> Hệ thống: Chúc mừng bạn khám phá ra
bí mật của dược cốc. Hệ thống ban thưởng một bí mật nhỏ: dùng bất kỳ độc thảo nào trong cốc rồi luyện chung với yêu hồ thảo sẽ đạt được giải
dược cho loại độc đó. Hiện tại dược cốc đổi tên thành độc dược cốc. Cám
ơn bạn đã ủng hộ Hồng Hoang. Chúc bạn chơi vui vẻ.
Thiên ý! Đây
chính là ý trời. Sau khi nghe xong thông báo của hệ thống, tôi ngửa mặt
thở dài. Xem ra, tôi quả thực thích hợp làm độc y, ngay cả xác suất
thành công luyện độc dược cũng cao hơn luyện bổ huyết dược. Cam chịu số
phận vậy. Ca thán một phen, tôi sốc lại tinh thần, quay vào cốc. Độc
dược cũng là dược đúng không? Vẫn có thể bán lấy tiền đúng không?
Tôi hái thuốc đến lúc mặt trời ngã về đằng tây, lúc này mới đình chỉ động
tác. Không phải tôi không muốn hái nữa, cũng không phải hết độc thảo, mà bởi vì ba lô của tôi đã gần đầy, còn lại đúng 2 ô. Luôn chừa lại 2 ô
trống trong ba lô là thói quen của tôi. Hồi xưa, khi mới biết chơi game
online, từng xảy ra một chuyện khiến tôi tiếc hận không thôi. Lần đó,
tôi thật vất vả mới đánh ra được một kiện trang bị tốt nhưng bởi vì ba
lô bị đầy nên không thể nhặt, rốt cuộc bị người khác cướp mất. Loại tình huống khóc không ra nước mắt này chỉ những người đã từng trải qua mới
có thể thấu hiểu. (cực kỳ đồng cảm – 3c)
Tôi chợt nhớ cái vòng
tay của số 12 ở kho vũ khí (là cái ba lô có 200 ô), nếu để tôi biết được ai là người lấy nó, tôi nhất định không tha cho hắn đâu… hừ hừ.. Mà lúc này, ở Thực Nguyệt Thành, một người chơi chức nghiệp gian thương đột
nhiên thấy lạnh sống lưng, kỳ quái tự nhủ chẳng lẽ mùa đông đến sớm?!
“Con Nhện.” – tôi kéo kéo sợi dây ra hiệu cho Con Nhện.
Tôi vừa đổi lại trang phục cấp 20 vừa chờ Con Nhện, bỗng nhiên cảm nhận
được tín hiệu khác thường của nó. Tôi quay đầu nhìn về phương hướng Con
Nhện đứng nghỉ ngơi. Choáng ~ một con Hổ Nhện đang nghênh ngang hướng về chúng tôi. Nhìn dáng vẻ của nó thì hình như chưa phát hiện ra chúng tôi thì phải.
“Không có việc gì. Con Nhện, mau vào sủng vật không
gian, ta mang ngươi ra ngoài.” – tôi đang định thu hồi Con Nhện, sau đó
biến thân để đi ra khỏi đây. Ai ngờ, Con Nhện không nghe mệnh lệnh,
ngược lại quay đầu chạy.
“Con Nhện, trở về!” – tôi sốt ruột hô
tô. Con Nhện không để ý đến tôi, nó ào ào lao tới chỗ Hổ Nhện. Cbn, sao
tôi chưa bao giờ biết Con Nhện lại có thể chạy nhanh như vậy a?!? Trời
ơi! Sủng vật của tôi bị chuyện gì? Vì sao lại không nghe lệnh chủ nhân?
Hiện giờ không phải là thời gian than thở. Tôi chỉ âm thầm chửi đám nhân
viên thiết kế của Hồng Hoang một trận trong lòng thôi, đôi chân không
dám dừng lại, chạy đuổi theo Con Nhện. Nếu nó nhào vào tấn công Hổ Nhện, hệ thống sẽ phán định đó là công kích của tôi. Nghĩa là tôi sẽ không
thể biến thân để tẩu thoát. Tôi nhất định phải ngăn cản Con Nhện. Đến
lúc nhìn thấy Con Nhện và Hổ Nhện ở cùng một chỗ, tôi biết mọi sự đã
muộn rồi.
Mọi người đã từng chơi trò “đánh chuột chũi”* chưa? Là
cái trò mà bạn lăm le cầm trên tay một cây gậy, chuột chũi thì thay
phiên nhau thò đầu ra khỏi hang đất. Công việc của bạn là cầm cây gậy
đập lên đầu con chuột chũi. Tình cảnh trước mắt tôi bây giờ chính là
phiên bản “đánh chuột chũi”. Hổ Nhện vung 8 cái chân không ngừng giẫm
Con Nhện, bộ dáng “không giẫm chết ngươi ta sẽ không bỏ qua”. Mà Con
Nhện trông rất giống một trái tinh cầu màu đen, trơn trợt vô cùng, hình
dáng lại nhỏ, muốn giẫm trúng nó phải có con mắt tinh tường cùng phản
ứng cực nhanh. Thoạt nhìn thì Hổ Nhện không phải là động vật có đủ 2 tố
chất kể trên. Cho nên, giẫm cả buổi vậy chớ Hổ Nhện chẳng giẫm trúng Con Nhện phát nào.
Tôi nhìn Con Nhện linh hoạt tránh trái tránh
phải, không khỏi đổ mồ hôi lạnh giùm cho nó, trong bụng nghĩ thầm, Con
Nhện à Con Nhện, vì sao lại chọc tên sát nhân này a~ Chẳng phải người ta lớn lên cao hơn ngươi chút, đẹp trai hơn ngươi chút, uy vũ hơn ngươi
chút, cường tráng hơn ngươi chút thôi sao? Làm sao mà ngươi lại nghĩ
quẩn đến nổi muốn nếm thử thân phận con kiến dưới chân con voi thế kia
a?
Hổ Nhện nhìn thấy giẫm thế nào cũng giẫm không đến đối thủ, nó ngừng lại, cúi người sau đó nhảy bật lên. Với 8 cái chân cường tráng,
sức bật đúng là tốt vô cùng.
Bịch ~ Rầm ~
Hổ Nhện nện một
cú xuống mặt đất. Một đám lá khô vung vẩy bay lên. Ừm? Con Nhện đâu rồi? Tôi đảo mắt nhìn một vòng dưới đất, không phát hiện ra tiểu tử kia.
Chẳng lẽ… tôi quay đầu nhìn Hổ Nhện chậm rãi nâng thân hình cao to, nội
tâm nhỏ lệ, Con Nhện a~ ngươi làm sao lại đần như vậy chứ, bị một chiêu
thái sơn áp đỉnh (núi đè) khiến cho KO rồi, không phải ngươi rất tham
sống sợ chết sao… huhu…
Tôi còn chưa khóc xong, Hổ Nhện lại bắt
đầu hành động “giẫm chuột”, sau đó tôi nhìn thấy một trái cầu màu đen bò lên từ đống rác. Thì ra Con Nhện còn chưa chết. Tôi vội vàng mở bảng
sủng vật ra nhìn. Đổ mồ hôi ~ một cú thái sơn áp đỉnh kia chỉ lấy mất
1/3 lượng máu của Con Nhện. Tiểu tử này đúng là đáng kinh ngạc. Nhưng có lẽ do bị mất máu nên hành động của Con Nhện hơi chậm lại. Nếu còn tiếp
tục như vậy, không sớm thì muộn nó sẽ tiêu đời.
Lúc này, tôi cũng bất chấp rồi, lôi ra địa tinh thiết mũi tên, vù vù bắn vào Hổ Nhện.
Trên đầu Hổ Nhện lòe lòe hiện lên những con số đỏ chói. Mặc dù lực công
kích của mũi tên không cao nhưng được cái số lượng (mũi tên) nhiều nên
trị số tổn thương tương đối khả quan, cứ đà này thì tôi có hy vọng cạo
chết nó.
Sự thật chứng minh, hi vọng sớm rất dễ thất vọng. Hổ
Nhện phát hiện tôi công kích nó, lập tức bỏ qua Con Nhện, dùng sức bật
lên một cái hướng về phía tôi. Oa ~~ siêu cấp quái vật a~ Nhìn bóng đen
to khủng bố trên đỉnh đầu, trong óc tôi chỉ hiện lên một chữ: “trốn”.
Tôi nhanh chóng lăn ra xa, tránh trái núi đang đè xuống kia. Tôi còn
chưa kịp đứng vững, lòng đất dưới chân lại bắt đầu rung động. Tôi choáng ~ Một cú nện của Hổ Nhện vậy mà tạo ra địa chấn (động đất) luôn. Tôi
thật muốn nói với Hổ Nhện, bạn à, rốt cuộc bạn nặng bao nhiêu cân? có lẽ nên giảm béo được rồi~
Tôi vất vả sử ra tuyệt chiêu của mình,
leo cây. Bởi vì khi chạy dưới đất thì lại gặp một loạt gai nhỏ mọc lên
đâm lủng chân. Cbn, Hổ Nhện là quái thổ hệ, không những có thể tạo địa
chấn, còn có thể tạo gai đất (mũi nhọn từ đất mọc lên). Không biết nó
còn tuyệt chiêu gì chưa xử ra đây nữa. Tốt nhất nên cách xa nó một chút. Dù sao tôi là cung tiễn thủ, không cần ở gần vẫn có thể tấn công. Cho
nên tôi liền trốn lên cây, vụng trộm bắn tên, ý đồ mài chết nó.
Có điều, tính toán của tôi lần nữa bị phá sản. Không ngờ Hổ Nhện nhìn thấy tôi leo lên cây liền độn thổ ra xa, trở lại tấn công Con Nhện. Thật là
giảo hoạt! Tôi nhìn khu rừng xung quanh, một đống cây cành rậm rạp ngăn
trở đường bắn của mũi tên, thật bó tay. Không biết là ai nói động vật
càng to lớn càng ngu ngốc nhỉ (đầu óc ngu si, tứ chi phát triển), tôi
rất muốn bắn chết người đó!!!!!!
“Con Nhện, lại gần chỗ của ta!” – tôi ra lệnh cho Con Nhện, chỉ cần Con Nhện có thể dẫn dụ Hổ Nhện ra đến phần đất trống trải, tôi liền có thể bắn tên.
Nhưng thật không
ngờ, lúc Hổ Nhện rơi vào tầm ngắm, tôi nhìn thấy một thứ khiến tôi thiếu chút nữa té lộn cổ xuống cây. Trời đất ơi! Xung quanh Hổ Nhện xuất hiện một tầng sáng màu vàng mỏng. Chính là hộ thuẫn của thổ hệ. Còn là một
trong năm hộ thuẫn có lực phòng ngự mạnh nhất nữa, gọi là Tinh Tú Chi
Lực. Phá vỡ cái hộ thuẫn này là chuyện viễn tưởng đối với thực lực của
tôi hiện giờ. Có lẽ trị số tổn thương của tôi còn không nhanh bằng tốc
độ hồi phục máu của nó. Tôi còn chưa quên, thổ hệ và thủy hệ đều có khả
năng tự hồi huyết. Mặc dù nãy giờ Hổ Nhện còn chưa sử dụng kỹ năng hồi
huyết nhưng không có nghĩa nó không biết nha.
Tôi căm hận nhìn Hổ Nhện, ngươi vì sao lại ác như vậy, đến một chút cơ hội đều không cho
ta. Hừ, ta sẽ dùng đến tuyệt chiêu bảo mệnh, nhất định phải âm chết
ngươi.
Tôi duỗi cánh tay ra lệnh: – “Con Nhện, nhả tơ, ở đây!”
Cánh tay truyền đến cảm giác dính dấp, tôi biết Ẩn Hình Ti đã ở trên tay.
Tôi đột ngột kéo mạnh một cái, đem Con Nhện lôi lên cây, sau đó nhanh
chóng đem dây thừng cột a cột, võ trang Con Nhện thành một cái chùy. Lần trước tôi dùng chiêu này để tiêu diệt Tuyết Lê Độc, không biết lần này
có thể nện Hổ Nhện chóng mặt hay không? Bởi vì chỉ như vậy tôi mới có cơ hội chạy trốn khỏi đây.
Phanh ~ Bang ~
Tôi choáng ~ Hổ
Nhện không bị chóng mặt, nhưng Con Nhện thì choáng đến xây xẩm mặt mày.
May mắn Con Nhện bị tôi dùng dây thừng quấn lung tung nên tạm thời nó
không rơi xuống đất mà chễm chệ trên lưng của đối thủ, ở vị trí gần
mông.
“Con Nhện! Con Nhện!” – tôi sốt ruột gọi to.
Mười giây sau, Con Nhện tỉnh lại.
“Con Nhện, tại chỗ nhả tơ, cầm chân nó!”
Vì vậy Con Nhện bắt đầu ra sức liều mạng nhả tơ. Hổ Nhện thì gấp đến độ
tại chỗ xoay vòng vòng. Không có biện pháp, phần lưng và mông là góc
chết của Hổ Nhện, nó không thể công kích tới. Tôi nhìn Hổ Nhện xoay
loanh quanh mà nội tâm đắc ý cười to. Theo lời giới thiệu trên trang chủ của Hồng Hoang thì tất cả quái vật trong trò chơi đều có nhược điểm,
chỉ cần người chơi tìm ra nhược điểm của quái thì sẽ dễ dàng giết chết
nó. Haha… tôi đã biết nhược điểm của Hổ Nhện chính là phần lưng rồi.
Nhìn Con Nhện nhả tơ đến sắp tắt thở, tính toán thời gian chắc không sai biệt lắm, đã đến giờ tôi xuất đầu lộ diện.
Tôi nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống, chuẩn xác rơi ngay trên lưng Hổ Nhện,
hai tay lập tức nắm chặt đám tơ nhện. Tôi giống như con thạch sùng, nằm
bò trên lưng Hổ Nhện, sau đó cười gian, bắt đầu phóng thuật Thu Tóm.
>> Hệ thống: Tỷ lệ quá thấp, thu tóm thất bại.
Xí, không phải tỷ lệ thấp thôi sao, tôi đây rất kiên nhẫn nha, tiếp tục vứt…
Tôi không nhớ rõ mình đến tột cùng ném ra bao nhiêu cái phục tùng thuật.
Tôi chỉ biết yêu hồ nguyên lực của tôi đã tiêu hao hơn một ngàn điểm. Ta nói bạn Hổ Nhện à, bạn cũng quá cứng đầu rồi. Xem ra, quái có cấp bậc
càng cao thì càng khó thuần phục. Hay là tôi phải làm nó mất đi tý huyết mới được?
Tôi dùng tay phải rút băng ngưng mũi tên ra khỏi cái
gùi, hung hăng đâm xuống bờ mông của Hổ Nhện. Đoán chừng nếu La Phong
biết tôi dùng mũi tên làm cái chuyện khiếm nhã này, ông ta sẽ đoạn khí
(nghẹn thở) mà chết. La Phong sư phụ tại thượng, con hướng đống rác dưới chân lập lời thề, nếu lần này con an toàn thoát nạn, con nhất định dốc
lòng nghiên cứu cung thuật bút ký của người. Trong lòng lẩm bẩm cầu
khẩn, tay phải vẫn không ngừng đem băng ngưng mũi tên đâm vào mông Hổ
Nhện.
Khặc ~
Hình như vừa rồi tôi đâm trúng chỗ hiểm, Hổ
Nhện phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Ha hả, âm thanh này lọt vào tai
tôi lại như tiếng nhạc du dương. Tôi đâm, tiếp tục đâm… ha ha…
Khặc ~~~
Hổ Nhện chịu không nổi đau đớn, nó dùng tốc độ của 8 chân đâm sầm vào một gốc cây đại thụ gần đó.
Oanh!
Các bạn đã học vật lý chắc đều biết quan hệ giữa lực và phản lực. Cú va
chạm kia khiến tôi bay cái véo ra khỏi phần lưng của Hổ Nhện. Lúc tôi
đang bay giữa không trung, trong đầu chỉ hiện lên định luật Newton.
Trong mọi trường hợp, khi vật A tác dụng lên vật B một lực, thì vật B
cũng tác dụng lại vật A một lực. Hai lực này có cùng giá trị, cùng độ
lớn, nhưng ngược chiều.
Bang~
Một lực lớn đánh ngược vào
tôi khiến cho dạ dày ẩn ẩn đau, đầu có chút choáng váng, hơn nữa cái cảm giác kỳ quái lúc vừa đăng nhập lại xuất hiện lần nữa. Cảm giác kỳ quái
gì à? Rất khó hình dung, nếu phải diễn giải thì là thế này… giống như
thế giới có điểm gì đó sai lệch, cái gì cũng giống như trước nhưng lại
không giống như trước, mà bản thân tôi lại không thể xác định nó không
giống ở chỗ nào?!?
Tôi không có thời gian để phân tích kỹ cảm
giác kỳ quái này, bởi vì Hổ Nhện đang nổi giận đùng đùng xông về phía
tôi. Nhẹ nhàng nghiêng người nhảy tránh. Ủa? Kỳ quái, vì sao tôi lại
không chút do dự nhảy về hướng bên này? Giống như tôi đã sớm đọc được
suy nghĩ của Hổ Nhện để lựa chọn phương pháp né tránh hợp lý vậy. Đương
nhiên tôi không thể đọc được suy nghĩ trong đầu Hổ Nhện. Chẳng lẽ đây là trùng hợp? Tôi lại nhảy một cái nữa, chuẩn xác né tránh công kích của
Hổ Nhện. Chuyện này… trùng hợp lần thứ hai? Thân hình hơi nghiêng
nghiêng, tránh thoát công kích lần thứ ba.
Tôi hiện tại có thể
khẳng định, đây không phải trùng hợp, cũng không phải tôi phỏng đoán từ
hành động của Hổ Nhện. Bởi vì nếu là bản thân tôi làm ra phỏng đoán, tôi phải có ít nhất 1s ngưng thần để suy tính. Đằng này, trạng thái của tôi là kiểu phản ứng bản năng, luôn làm ra động tác hợp lý nhất, kiểu như
nhìn thấy me chua sẽ chảy nước miếng vậy. E hèm, hình dung như vậy hình
như không đúng lắm. Phải nói là, tôi giống như có khả năng tiên tri, có
năng lực đoán trước hành vi của Hổ Nhện mà sớm lựa chọn cách phản ứng.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ tiểu vũ trụ của tôi bộc phát rồi? đã kích thích đến giác
quan thứ tám? Trong đầu tôi toát ra một cái suy nghĩ vớ vẩn như thế.
Tôi quyết định tìm Hổ Nhện thử nghiệm một chút ý tưởng trong đầu. Xoay
người mới phát hiện Hổ Nhện đã không còn công kích tôi nữa. Bởi vì Con
Nhện đã nhả đầy tơ bọc hết chân cẳng của Hổ Nhện, sau đó chễm chệ nằm
trên đầu Hổ Nhện, tục tĩu gặm con mắt của đối thủ. Tôi cười ngất! Sủng
vật của tôi đúng là thiên tài a~
Tôi cảm nhận được Hổ Nhện đang
gấp đến độ sắp khóc, đó là nói nếu nhện biết khóc. Thử tưởng tượng, bạn
phát hiện có một con côn trùng nhỏ xí đang nằm trên lưng bạn, ở cái chỗ
mà bạn không thể với tay tới, ra sức cắn bạn. Cho dù bạn biết nó căn bản không thể cắn chết bạn, nhưng bạn sẽ bị ngứa đến phát điên. Con Nhện
đúng là xảo trá, không hổ là sủng vật của tôi!!!
Tôi thừa dịp Hổ
Nhện bị Con Nhện khiến cho nội tiết mất cân bằng, lại lén lút bò lên
lưng nó, lần nữa xuất ra băng ngưng mũi tên đâm xuống mông nó.
>> Hổ Nhện, 40 cấp, thổ hệ thuộc tính. HP: 5000. Ma lực: 0. Nguyên lực:
1000. Công kích vật lý: 300. Công kích ma pháp: 100. Vật lý kháng: 400.
Ma pháp kháng: 300 Kỹ năng đặc thù: nhả tơ cao cấp 99%, kết lưới cao cấp 99%, địa chấn trung cấp 0%, tinh tú chi lực trung cấp 0%
Tôi
nhìn thuộc tính của Hổ Nhện mà miệng toét ra cười đến mang tai. Ha hả,
nhân phẩm tốt thì làm việc gì cũng thông thuận nha. Quái vật trâu bò cỡ
này mà còn bị tôi bắt làm sủng vật đây. Mặc dù có chút khó khăn trắc trở nhưng cuối cùng vẫn trót lọt vượt qua. Ố yè
>> Hệ thống: Bạn đã thành công bắt được Hổ Nhện, mời đặt tên cho sủng vật.
“Hồng Nương (là tên thường dùng của yêu tinh nhền nhện).” – tôi không nghĩ ngợi, trả lời ngay.
>> Hệ thống: Số lượng sủng vật còn lại của bạn là 1.
Chuyện này tôi biết rồi, không cần nhắc nhở a~ Tôi oán thầm trong bụng.
Tôi chỉ còn một không gian sủng vật, không thể đi lung tung bắt tầm bậy.
Hơn nữa, không thể lại bắt nhện về làm sủng vật. Tôi sắp sửa trở thành
người chăn nhện chuyên nghiệp rồi!!
Tôi thoải mái ngồi trên lưng
Hồng Nương, nghênh ngang đi vào Thiên Thành. Trên đường, mọi người nhìn
thấy tôi đều có chung một phản ứng: hóa đá 3s, sau đó quơ đại một thứ gì đó trong tầm tay, dùng ngự không phi hành tăng tốc bay về hướng rừng
rậm Tri Chu.
Tôi nhìn bọn họ bay đi, trong lòng có chút hả hê. Đi đi, các ngươi cứ đi đi. Vừa vặn đây là thời gian bọn Hổ Nhện săn bắt
tìm thức ăn. Các ngươi sẽ có được một kỷ niệm khó quên trong đời!! Haha
Bạn đang đọc truyện Bách Luyện Thành Yêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.