Chương 74: Thật Sự Quá Giống 3
Edit: HL Dĩnh Ngạn
Yến hội được quyết định tổ chức vào ngày mồng 6 tháng 8, là một ngày tốt lành.
Thời gian còn có vỏn vẹn mười ngày là đến yến tiệc, nhưng mà việc chọn
người đi cùng Mạc Khanh Khanh tham dự yến tiệc lại là chưa quyết định
được.
Lúc đầu ý tứ của Mạc Trường Thanh là để cho Mạc Khanh Khanh tự mình đến
quyết định chọn người này, thế nhưng không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh lại
nói: "Lời này của phụ thân thật đúng là coi trọng Khanh Khanh. Khanh
Khanh bất quá là một cô nương mười mấy tuổi, lại không biết gì? Đương
nhiên là phải do phụ thân cùng tổ mẫu làm chủ! Tất cả đều nghe trưởng
bối, Khanh Khanh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến!"
Mạc Trường Thanh cùng Lão phu nhân đều đối với Mạc Khanh Khanh biết đại
thể lại xử lý khôn khéo cảm thấy trong lòng mình được an ủi – nếu như
các cô nương trong nhà tất cả đều nghe lời như vậy, bọn họ không cần mỗi ngày càng phiền não nhiều như vậy.
Thế nhưng Mạc Khanh Khanh cũng là có một hồi tính toán khác.
Chê cười, củ khoai nóng phỏng tay như vậy nàng mới sẽ không nhận lấy!
Đến lúc đó bất kể là để cho ai đi, hoặc là không nhường ai đi, cũng sẽ ảnh hưởng không phải là một người.
Hơn nữa, bất kể ai đi, đối với nàng mà nói, trên bản chất đều không có
bất kỳ khác biệt gì! Nàng cần gì phải lãng phí phần nhàn tâm này?
Kỳ thật, trong lòng nàng người muốn dẫn theo nhất đương nhiên là người
đệ đệ ruột Mạc Diệc Phong. Nhưng mà hắn dù sao cũng nhỏ tuổi, bất quá
hắn chỉ mới mười hai tuổi, những nơi như thế thật sự là không thích hợp.
Kết quả là, khoảng thời gian của mấy ngày nay, Mạc Khanh Khanh liền trực tiếp cáo bệnh ở trong viện nghỉ ngơi, ai tới đều thứ lỗi không tiếp
đãi!
Mặc kệ bên ngoài nhộn nhịp hỗn loạn như thế nào, gà bay chó sủa, còn
những tỷ muội kia là ra các kỳ chiêu như thế nào, muốn cố gắng tranh thủ có tên trong danh sách này, nàng cũng chỉ là yên lặng viết chữ, xem
sách, thêu hoa mà thôi.
"Con ngược lại có được thanh nhàn, lại mặc kệ chỗ của ta giờ đây mỗi
ngày loạn thành một đoàn." Tôn di nương lấy cớ đến thăm bệnh nên được
chút thanh nhàn hiếm có.
"Di nương, người nhìn một chút. Chuyện này đúng là có thể trách con? Con đã sớm nói, chuyện này giao cho tổ mẫu cùng phụ thân quyết định, con
tuyệt đối không nhúng tay vào, thế nhưng bọn họ chính là lấy dạ tiểu
nhân đo lòng quân tử, vẫn cứ muốn tìm một vài cách có hay không đều
được, con thì có biện pháp gì?" Mạc Khanh Khanh nhàn nhã nằm ở trên một
chiếc giường nhỏ thấp đặt ở bên dưới một cây liễu lớn ngay tại sân
trong.
Tôn di nương ở bên cạnh, vừa giúp nàng lột vỏ nho, vừa nói: "Con thì nói như vậy, nhưng mà bọn họ làm sao có thể tin? Vương di nương cùng Trương di nương đều là mỗi ngày hận không thể cắm rễ tại chỗ của ta! Không
ngừng thuyết phục, lại cầm một ít món đồ đưa cho ta, hơn nữa mỗi lần vẫn ở chỗ của ta tranh chấp lẫn nhau, thật sự là khiến cho ta chịu không
nổi quấy rầy của bọn họ."
"Sắp rồi, sắp rồi, còn có ba ngày, Tổ mẫu chắn chắn rất nhanh sẽ quyết
định. Nhị vị kia đứng ngồi không yên những ngày qua, Tổ mẫu cũng thấy rõ ràng rồi. Dù sao cũng phải để lại chút thời gian, dạy bảo lễ nghi,
chuẩn bị phục sức!" Mạc Khanh Khanh đắc ý ăn một một quả nho, trong lòng vui vẻ.
"Quả đúng như vậy?" Nghe xong lời này, Tôn di nương chắp hai tay trước
ngực: "A di đà Phật, nếu là thật thì tốt rồi, ta bây giờ thật là có chút chịu không nổi rồi."
Quả nhiên không quá dự đoán của Mạc Khanh Khanh, buổi chiều hôm đó, Lão
phu nhân liền kêu mấy người tỷ muội Mạc gia cùng nhau đi đến.
"Có một số việc giấu cũng không giấu được, ta cũng không muốn giấu. Nói
thật cho các ngươi biết, Hoàng Thượng hạ ý chỉ, Duệ Tâm Trưởng công chúa đã nhận Tam nha đầu của chúng ta làm nghĩa nữ rồi!" Lời mở đầu của Lão
phu nhân ngắn gọn hùng hồn, giống như là đập núi chấn hổ, vừa giống như
là tỏ rõ thái độ.
"Tuy rằng sau này các ngươi vẫn còn là tỷ muội, nhưng mà cũng cần phải
chú ý thân phận có khác biệt, không nên đối với Tam nha đầu quá mức vô
lễ."
Mấy người tỷ muội mặc dù đã sớm thông qua đủ loại con đường biết được
tin tức này, thế nhưng giờ phút này những ánh mắt có lẽ ghen tị có lẽ
tức giận vẫn là nhịn không được hung hăn hướng về Mạc Khanh Khanh quá
mức may mắn kia.
Đặc biệt là Mạc Kiều Kiều, quả thực là hận không thể ăn tươi Mạc Khanh Khanh.
Lần trước Đại tỷ ra tay lại còn chưa có giết chết con tiểu tiện nhân
này, lần này vậy mà lại leo lên cành cây cao của Trưởng công chúa!
Vậy không phải nói, sau này đối phó nàng thì càng thêm khó khăn rồi!
Mạc Kiều Kiều trong lòng căm hận vô cùng.
Lão phu nhân không biết tâm tính vặn vẹo của Mạc Kiều Kiều lúc này, bà
chỉ là nhìn quanh bốn phía, sau đó mới trịnh trọng nói: "Các ngươi cũng
biết, mồng 6 tháng 8 Trưởng công chúa quý phủ muốn tổ chức yến hội.
Khanh Khanh là nghĩa nữ của Trưởng công chúa đương nhiên là phải tham
dự. Ta suy nghĩ, nàng tuổi còn nhỏ lại là một mình lần đầu tiên tham dự
yến tiệc như vậy, ta nhất định là không yên tâm. Cho nên muốn chọn một
người trong đám tỷ muội các ngươi cùng nàng đi tham dự."
Ngoại trừ Mạc Kiều Kiều không để ý, tất cả những người khác đều mở to hai mắt nhìn Lão phu nhân sợ bỏ lỡ bất cứ chữ nào.
"Để cho Kiều Kiều đi cùng Tam tỷ của ngươi! Vừa vặn cũng có thể trông thấy Đại tỷ của ngươi!"
Lão phu nhân giải quyết dứt khoát.
Mạc Kiều Kiều quả thực là vô cùng kinh ngạc! Dù là ai cũng có thể nhìn
ra được, nàng hoàn toàn không muốn hưởng sự vẻ vang của Mạc Khanh Khanh, đi tham gia yến hội bỏ đi gì đó!
Nàng đường đường một cô nương con vợ cả, nhưng lại phải đi với tiểu tiện nhân thứ xuất này làm bồi khách!
Đừng mơ tưởng!
"Tổ mẫu! Cháu không muốn đi! Cháu mấy ngày nay đều không thoải mái!
Người hãy để cho những tỷ tỷ kia đi đi!" Tính khí tiểu thư của Mạc Kiều
Kiều lại lần nữa phát tác, hoàn toàn mặc kệ sắc mặt của Lão phu nhân lúc này khó coi đến cỡ nào.
"Bốp!" Lão phu nhân đột nhiên vỗ một cái xuống quỳ long ở giường thấp,
lạnh lùng nói: "Ngươi không biết nữ tử tại gia tòng phụ! Ý tứ của phụ
thân ngươi chính là như vậy! Ngươi chỉ làm theo là được! làm gì mà nhiều lời nhảm nhí như vậy! Trở về chuẩn bị đàng hoàng cho ta!"
Mạc Kiều Kiều còn muốn phản bác, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt lão phu
nhân âm trầm như nước kia, lập tức nhớ tới lời nói của mẫu thân trước
khi rời đi: "Lão phu nhân lòng dạ vô cùng hẹp hòi, không cho phép nửa
điểm ngỗ nghịch. Sau khi mẫu thân đi, con nhất định không nên cùng bà
xảy ra xung đột. Mọi sự có thể nhịn được thì nhịn, chờ sau khi mẫu thân
trở về, mẫu thân nhất định báo thù cho con!"
Mạc Kiều Kiều đột nhiên rùng mình, lập tức thay đổi sắc mặt nói: "Là
cháu gái không biết tốt xấu, nghĩ sai rồi. Cháu đây liền đi xuống chuẩn
bị thật tốt" Nói xong, lại thật sự ngoan ngoãn lui ra!
Những thứ nữ khác ở đây, hiển nhiên là không có gì có thể cùng dòng
chính nữ duy nhất này tranh giành - thân phận địa vị như vậy, các nàng
dù cho muốn tranh cũng không cách nào tranh!
Mạc Khanh Khanh nghe xong tin tức này cũng không bất ngờ. Dù sao tham
gia yến hội không phú thì quý, người ta căn bản cũng chướng mắt cô nương thứ xuất. Cho nên để cho dòng chính nữ Mạc Kiều Kiều đi theo tham gia,
có lẽ còn có ba phần hi vọng, để cho người khác đi, cơ bản cũng là tự
rước lấy nhục!
Mạc Khanh Khanh vừa cười vừa nói: "Tổ mẫu nếu đã quyết định, chúng cháu
tự nhiên là không có ý kiến gì. Cháu còn muốn chuẩn bị một chút, cũng
cáo từ trước. Buổi tối lại đến vấn an tổ mẫu." Nói xong khẽ khom người,
cũng đi.
Những người khác chứng kiến tình huống như thế, mặc dù đều có tiếc nuối
hận không thể được đập ngực giậm chân, thế nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn
từng người đều lui xuống.
"Bộ dáng hai người thế này, dù cho đi bên cạnh nhau, không làm hại lẫn
nhau là tốt lắm rồi, còn có thể phối hợp sao?" Lão phu nhân nhìn thấy bộ dáng Mạc Kiều Kiều đối với Mạc Khanh Khanh, không khỏi lo lắng.
Nói cho cùng, bà vẫn là đem Mạc gia này, đem con trai của mình đặt ở vị
trí đầu tiên, bất luận chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tiền đồ cùng vận
mệnh của Mạc phủ, bà đều không thể yên tâm.
Trần ma ma an ủi: "Đều là tỷ muội trong phủ, được phép đi ra ngoài liền biết nên đoàn kết thành một. Ngài nói đúng không?"
Lão phu nhân cũng chỉ có thể là gật đầu, tạm thời cho là lời Trần ma ma vừa nói chính là lời nói thật.
----------
"Ta nói cho ngươi biết, cho dù là ngươi dùng thủ đoạn ép buộc ta đi yến
hội gì đó này, ta cũng sẽ không tiếp nhận ý tốt của ngươi!" Mạc Kiều
Kiều cho dù là đã ngồi trên xe ngựa đi đến phủ Đại công chúa, vẫ như cũ
là miệng không buông tha người.
Mạc Khanh Khanh căn bản lười chấp nhặt cùng nàng, nhắm hai mắt lại chợp mắt, không nói một lời.
Mạc Kiều Kiều thấy bộ mặt đức hạnh này của nàng, đành phải giận không có chỗ phát tiết, liền muốn đứng lên đi qua ra tay độc ác, nhưng mà không
nghĩ tới, người còn chưa có đứng dậy, đã bị một nha hoàn gầy yếu ngăn
lại.
"Lục cô nương, ngươi không nhìn thấy Tam cô nương đang nghỉ ngơi sao?
xin ngài hãy tự trọng!" Nha hoàn kia bộ dạng hết sức bình thường, chẳng
phải thường thường đi theo Hồng Tiêu bên cạnh Mạc Khanh Khanh.
Mạc Kiều Kiều không biết nàng, đương nhiên càng thêm không đem nàng để
vào mắt, thấy nàng bộ dạng nhỏ nhắn gầy yếu, không chút nghĩ ngợi muốn
trực tiếp chặn ngang đẩy nàng qua một bên đi.
Ai biết, tay của Mạc Kiều Kiều vừa mới đưa ra, đã bị một thứ giống như
một loại kìm sắt gắt gao siết chặt, muốn lại nhúc nhích đã là không
được!
Mạc Kiều Kiều nhìn thoáng qua không thể tin, phát hiện lại là nha hoàn
dáng mạo tầm thường kia lấy tay kẹp chặt chế trụ chính mình!
"A! Đau quá! Ngươi mau buông tay! Ngươi thật to gan! Mau buông tay!" Mạc Kiều Kiều nhịn không được hét to.
Không phải nàng chuyện bé xé ra to, thật sự là nha hoàn này lực tay quá lớn, nàng cảm thấy cổ tay của mình đều muốn gãy .
Lúc này, vốn chờ xem náo nhiệt, Lục Kiều thiếp thân nha hoàn của Mạc
Kiều Kiều rốt cục cũng hồi tỉnh, cũng lớn tiếng quát: "Ngươi mau buông
Lục cô nương ra! Nếu ngươi không buông ra, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Nói xong liền đi cạy cánh tay của nha hoàn kia.
Thế nhưng bất kể Lục Kiều dùng bao nhiêu sức lực, đi nắm, đi khẩy, đi
cào, đi bẻ, thậm chí đi cắn, đều không thể làm cho nha hoàn kia buông
lỏng xuống một chút.
Mắt thấy biểu tình trên mặt của Mạc Kiều Kiều càng ngày càng đau đớn, thậm chí chảy mồ hôi lạnh, Lục Kiều cũng sợ hãi rồi.
Nàng nhìn thoáng qua Tam cô nương rõ ràng là đang giả ngủ, lại cố ý
không ra nói ngăn cản, rốt cục hiểu được cái này chủ yếu là người ta cho cô nương nhà mình một đòn ra oai phủ đầu!
Mục đích chính là vì để cho các nàng chủ tớ hiểu được, yến hội lần này
làm chủ là Tam cô nương! Mà không phải là bồi khách Lục cô nương!
Bạn đang đọc truyện Độc Thê Trọng Sinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.