Chương 28
Diệp Tranh dùng hòn đá khắc lên thân cây nét cuối cùng của chữ “正”
(chính). Sau đó, cô bắt đầu đếm những chữ “正” được khắc trên thân cây,
hiện tại đã có bốn mươi chữ, tương ứng với hai trăm ngày.
Diệp Tranh đánh giá những ký hiệu mình khắc lên, chúng đã cao hơn
bảy, tám mét so với vị trí ban đầu. Hơn nữa, vì ngày nào Diệp Tranh cũng bị gió biển thổi, mặc cho mỗi lần ra cửa cô đều đội nón rơm, nhưng cánh tay trắng nõn của cô cũng không biết từ lúc nào đã ngả vàng. Hơn thế
nữa là Diệp Tranh cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng săn chắc rồi, ngay
cả sức lực cũng lớn hơn trước kia.
Diệp Tranh khá thỏa mãn với những biến hóa này. Trải qua thời gian
dài như thế, Diệp Tranh có thể thấy được tố chất cơ thể mình càng ngày
càng tốt, hành động không những linh hoạt hơn, mà ngay cả sức lực cũng
lớn hơn. Đối với cuộc sống hiện tại của Diệp Tranh, những biến đổi này
là chuyện tốt.
Diệp Tranh nhìn tấc đo độ cao trên thân cây.
Từ khi phát hiện người cá bắt đầu tiến vào thời kỳ trưởng thành, Diệp Tranh thường đến đây định lượng độ cao cho mình và người cá.
Tốc độ trưởng thành của người cá so với Diệp Tranh nhanh hơn, hiện
tại nó đã cao gần hai mét rồi, gần như đạt đến hình thể của người cá
trưởng thành, uy phong lẫm lẫm, mỗi lần nó xuống nước đều tạo ra động
tĩnh rất lớn.
Nói theo cách khác, hiện tại, Diệp Tranh có thể nghe thấy tiếng đuôi
người cá đạp nước từ vị trí rất xa, giống như thể người cá đang quật kẻ
thù.
Diệp Tranh thở dài, nhìn mặt trời dần lặn xuống mặt biển, chậm rãi đi trở về.
Bỗng, cô nghe thấy một tiếng lanh lảnh từ xa truyền đến — là giọng
người cá kêu gào từ xa. Từ khi nó có thể thuận lợi phát ra âm thanh,
người cá thường sẽ dùng âm thanh của mình biểu đạt tâm trạng của bản
thân, theo thời gian dần trôi qua, nó đã có thể dễ dàng phát ra âm thanh mà nó muốn.
Lúc này, thông qua tiếng gào của người cá, Diệp Tranh có thể đoán được nó đang rất vui vẻ, đang gọi cô đến bờ biển tìm nó.
Trước khi đến gần bờ biển, Diệp Tranh cũng đại khái đoán được vì sao
người cá lại vui vẻ như thế: Người cá hẳn lại bắt được một con hải mã
nữa rồi.
Gọi thì gọi là hải mã như thế chứ, thật chất tên của nó cũng do Diệp
Tranh đặt. Loài động vật này có hai chiếc ngà dài chừng một mét, cơ thể
tròn trịa cồng kềnh, chỉ có bốn chân dùng để bơi. So với loài hải mã
Diệp Tranh từng thấy ở xã hội hiện đại, loại hải mã này cũng có cái mũi
heo, nhưng da lại có màu xanh nhạt, cộng với một thân hình khổng lồ, lớn hơn cả người cá trưởng thành.
Điều đáng tiếc duy nhất là cho tới nay Diệp Tranh chưa từng nhìn thấy con hải mã còn sống nào, thông thường người cá sẽ giết chết hải mã rồi
mới tha về, đến lúc nó tới tay cô thì ngay cả máu cũng chẳng còn.
Lần đầu tiên Diệp Tranh nhìn thấy loại động vật này là vào một lần kỳ kinh nguyệt đến. Sau khi người cá thấy Diệp Tranh lại chảy máu, cậu sốt ruột xoè đuôi, xoay chuyển hai vòng rồi đi đâu mất tiêu, mãi cho đến
tối ngày hôm sau cậu mới trở về, đồng thời còn kéo theo một loài động
vật khổng lồ.
Loại động vật này có một lớp lông phủ trên da, nhìn qua có thể thấy
được là nó sống ở xứ lạnh. Khí hậu nơi đó hẳn là ngược lại với hòn đảo
ấm áp của cô, Diệp Tranh cũng không rõ người cá bơi bao xa mới bắt được
loài động vật này mang về.
Tuy nhiên, ngoài dự liệu của Diệp Tranh, hải mã nhiều thịt thế nhưng
không nằm trong chuỗi thức ăn của người cá, lúc Diệp Tranh làm sạch lông xong, người cá còn rất phóng khoáng cắt thịt thành khối cho cô. Nhưng,
đến lúc đút nó ăn thì nó lại hoàn toàn không động.
Ở trước mặt Diệp Tranh, người cá luôn rất kiên trì, muốn chính là
muốn, không muốn chính là không muốn. Thân là một kẻ tham ăn, nó làm sao có thể từ chối khi thịt đến miệng chứ, nhưng ngoài dự tính là lần này
nó không chút do dự từ chối. Có lẽ là vì muốn thỏa mãn Diệp Tranh cho
nên nó mới ngàn dặm xa xôi bơi đi kiếm loại động vật biển này về thôi.
Diệp Tranh đoán rằng do loại động vật thô kệt như hải mã không hợp với
thẩm mỹ của người cá, cho nên chúng nó mới không liệt hải mã vào danh
sách thức ăn. Tuy nhiên, cô không biết rằng theo cách nhìn nhận sự vật
của người cá, chỉ cần là vật hiếm lạ thì lập tức có thể khiến cho giống
cái vui vẻ.
Diệp Tranh cũng không miễn cưỡng nó, cô càng quan tâm đến da hải mã
hơn, chỉ cần ngâm muối một lúc, rồi phơi nắng đến khi khô, cô lập tức đã có một bộ đồ mới. Đồng thời, những phần da dư lại, Diệp Tranh có thể
cạo sạch lông rồi thiết kế thành hai cái quần lót nhỏ.
Diệp Tranh vui vẻ nhìn người cá kéo theo hãi mã lên bờ, rồi đến gần
sờ da hải mã. Có lẽ là vì phát hiện Diệp Tranh không thích lông hải mã,
cho nên trước khi mang về người cá đã cạo sạch lông, hiện tại hải mã chỉ còn lại lớp da màu xanh lục bên ngoài.
Người cá nhìn Diệp Tranh kêu một tiếng, thanh âm lúc này và vừa rồi
hoàn toàn bất đồng, càng nhuyễn càng nhu, hệt như khoe khoang, cầu Diệp
Tranh khen ngợi.
“Được rồi, mình biết cậu rất giỏi,” Diệp Tranh cười nói, vươn tay
định xoa đầu người cá, đổi lại là người cá vung đuôi làm ướt cả người
Diệp Tranh.
“Rồi rồi,” Diệp Tranh cười, giơ hai tay lên, yếu thế nhìn người cá nói: “Là mình đến muộn, để cậu đợi lâu.”
Người cá ngửa đầu nhìn cô một lúc, sau đó duỗi móng vuốt ra cầm lấy tay Diệp Tranh, rồi cùng cô kéo hải mã vào bờ.
Để duy trì nhà đá sạch sẽ, Diệp Tranh cấm người cá không được mang
thức ăn về gần nhà để xử lý, cho nên hai người dừng lại ngay khi cách
nhà đá chừng mười mét. Người cá nghiêm túc dùng móng tay cắt hải mã ra,
rồi cầm một khối thịt lớn đưa cho Diệp Tranh.
Cậu nhẹ gọi một tiếng, Diệp Tranh hiểu ý gật đầu: “Được rồi, cậu làm sạch đi, mình đi nướng thịt, nhé?!”
Người cá lại kêu thêm một tiếng, vỗ đuôi, thế này Diệp Tranh mới cầm khối thịt đi đến hố lửa đang đốt.
Diệp Tranh dùng dao xương cắt phần mỡ và tơ máu trên thịt đi, lại
dùng nước ngọt rửa qua một lần rồi mới cắt thịt thành từng khối nhỏ, sau đó dùng một cành cây đã rửa sạch xuyến thịt, tiếp đó đặt lên trên hố
lửa.
Thịt được cắt thành những khối nhỏ chín rất nhanh, không lâu sau thì
ngọn lửa bắt đầu vang lên tiếng ‘xì xì’, hương thịt nướng lập tức tản ra xung quanh. Mùi thịt nướng bay đi rất xa, người cá ngửi thấy nên lanh
lảnh kêu một tiếng.
Cái kẻ tham ăn này!
Người cá vốn không thích thịt hải mã, nhưng có một lần Diệp Tranh
đồng thời nướng thịt hải mã và cá cùng một xâu thịt cho người cá ăn.
Người cá cho rằng Diệp Tranh nhất quyết kiên trì muốn nó nếm thử, mặc dù do dự nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn ăn. Từ đó trở đi, ngày ngày người
cá bắt hải mã về so với dự đoán của Diệp Tranh càng tích cực hơn.
Thịt hải mã trên hố lửa đã nửa chín, mặt ngoài thịt bắt đầu chuyển
vàng lấp lánh, chảy dầu. Diệp Tranh nhanh tay lấy một chiếc lá cẩn thận
lau dầu đi.
Sau khi quan sát một thời gian, Diệp Tranh phát hiện người cá kỳ thực rất soi mói, yêu cầu về thịt hải mã còn nhiều hơn so với cá. Lý do
người cá không thích ăn thịt hải mã, chẳng qua là chê hải mã mỡ nhiều
quá thôi. Ngay cả Diệp Tranh cũng thấy thế, so với cá, hải mã mỡ nhiều
đến kinh người, cũng không thể trách được, dù sau hải mã là động vất
sống ở vùng khí hậu lạnh.
Vì để cho người cá ăn ngon, khỏe mạnh, Diệp Tranh lúc nào cũng cắt bỏ phần mỡ, hơn nữa còn chú ý chọn lựa phần nhiều thịt cho người cá. Tuy
rằng không thể hoàn toàn loại hết mỡ đi, nhưng ít ra cũng khiến cho
người cá ăn vui vẻ ngon miệng.
Diệp Tranh từ từ chuyển cành cây, hòng làm cho thịt hải mã chín đều.
Tay nghề nướng thịt của Diệp Tranh càng ngày càng tốt, cô hiện tại đã có thể nhắm mắt nướng chín thịt rồi. Diệp Tranh lấy một chút muối vẩy lên
xiên thịt rồi mới hài lòng nhấc xâu thịt xuống đặt lên chiếc lá to chứa
tảo biển đã được cắt nhỏ, sau đó lại thả xâu thịt mới lên tiếp tục
nướng.
Diệp Tranh quay đầu nhìn một cái, người cá còn đang vui vẻ làm sạch hải mã, cái đuôi to thỉnh thoảng còn vung một cái.
Diệp Tranh thừa dịp người cá không chú ý đến mình, cô cúi đầu cắn một miếng thịt hải mã vừa ra lò, vừa thổi vừa vội vàng cắn một miếng. Lớp
thịt ngoài nướng hơi chút quá tay, nhưng phần thịt bên trong chín vừa
đúng, ngay cả màu sắc cũng phù hợp với hương vị của nó.
Vừa nướng vừa để nguội xâu thịt, Diệp Tranh nghĩ, người cá đúng là
mất hết nửa đời người rồi, tuy rằng cậu có thể ăn được thịt chín, nhưng
lại không thể ăn được đồ ăn có nhiệt độ cao, mà thịt nướng phải ăn lúc
vừa nướng xong – nóng hầm hập, da vừa giòn vừa thơm mới ngon.
Diệp Tranh tiếc nuối nghĩ, lại cầm lên khâu thịt nướng đã nguội cắn
một cái. Diệp Tranh vừa nhai vừa nghĩ, tuy hương vị cũng không sai,
nhưng chẳng ăn ngon bằng lúc mới nướng xong gì hết.
Sau đó lại nghĩ, mặc dù ăn không ngon lắm, nhưng cũng cắn rồi… thôi thì ăn hết đi.
Diệp Tranh cầm cành cây, dự định cắn miếng thứ hai. Bất thình lình,
một móng vuốt lạnh lẽo từ phía sau cô vươn ra, bắt lấy tay cầm thịt của
Diệp Tranh. Tay cô run lên, suýt nữa làm rớt xâu thịt: Tên này bò đến từ lúc nào thế này?
Người cá tập kích bất ngờ, nắm chặt tay Diệp Tranh, vươn người về
phía trước rồi ăn hết thịt nướng trên xâu thịt cô đang cầm một cách hết
sức tự nhiên. Diệp Tranh chỉ kịp nhìn thấy đầu lưỡi và hàm răng cậu đến
gần môi mình thì thịt nướng đã bị ngậm đi hết rồi.
Diệp Tranh sửng sốt nhìn khuôn mặt cứng ngắc đang nuốt thịt hải mã của người cá, người cá thế nhưng cướp thức ăn của cô!
Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.