Chương 13
Diệp Tranh đối với loại tâm trạng không thể nói rõ này rất khó chịu.
Mặc dù không thể câu thông với nhau, cô cũng biết đối với người cá, nó
không làm gì sai cả. Phần lớn động vật khi bị thương, đồng bạn đều sẽ hỗ trợ liếm vết thương hoặc giúp tìm thảo dược chữa trị. Người cá cũng
không thể lúc nào cũng mang theo tảo biển, do đó khi nhìn thấy tay cô bị trầy chảy máu, nó sẽ theo bản năng liếm vết thương cho cô, cũng có thể
lý giải như thế… nhỉ?
Diệp Tranh mặt cứng không nói gì. Cô cũng không tức giận, chỉ đơn
giản là cùng phần ranh giới trong lòng phân cao thấp. Một mặt cô cảm
thấy mình chuyện nhỏ xé ra to, mặt khác cô lại cảm thấy mình tốt xấu gì
cũng là người có ăn học, loại phương pháp chữa thương nguyên thủy này
quá mức…
Chính bản thân Diệp Tranh còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, người cá ở trước mặt đã nghiêng đầu nhìn cô một lúc, nhìn thấy Diệp
Tranh không sao, lại ‘ào ào’ nhảy vào trong nước. Làm nước bắn lên đánh
vào mặt Diệp Tranh, Diệp Tranh mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại.
Lấy lại tinh thần, Diệp Tranh nhìn thấy người cá đã bơi về phía đồng
loại của nó – đồng loại của nó từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn chằm chằm
Diệp Tranh đứng ở bên này. Diệp Tranh lúng túng: Chuyện vừa xảy ra chúng nó đều nhìn thấy? Khi người cá treo nửa người trên người cô, ngay cả
lúc cô bị người cá áp đảo. Cảm giác này thật sự quá xấu hổ rồi!
Diệp Tranh xấu hổ, vẻ mặt không tốt nhìn mấy người cá kia, ước gì có
thể nhìn ra một chút cảm xúc trên mấy khuôn mặt cứng ngắc của chúng nó.
Thế nhưng Diệp Tranh phát hiện, khi người cá bơi trở về, đồng loại của
nó đều lặn xuống, không lại nổi đầu lên.
Bọn họ muốn đi hết rồi?
Chưa kịp để Diệp Tranh thở ra một hơi, cô lại nghe thấy tiếng động
rất lớn từ ngoài khơi truyền đến: Một vật to lớn cách đảo nhỏ chừng ba
đến bốn mét từ trong nước trồi lên, “Ầm Ầm” một tiếng nặng nề nện trên
nền đất trống cách Diệp Tranh hơn trăm mét! Tiếng động rất lớn, dù xa
như vậy chân Diệp Tranh cũng không khỏi run rẩy.
Diệp Tranh từ từ đi qua, nhìn thứ khổng lồ trước mặt, đây là cả một tảng đá san hô! Có hình mái vòm, bên trong lại rỗng tuếch!
Diệp Tranh đưa sát mặt vào nhìn, mới thấy đây không chỉ là một tảng
đá san hô, bên trong nham thạch làm chủ đạo, san hô giống như vật trang
trí bao phủ bên ngoài. Bởi vì bị ném lên, san hô ở phần dưới bị bể không ít. Phần san hô ở trên thì vẫn lành lặn.
Diệp Tranh đánh giá tảng đá này, chiều dài đến chừng ngực Diệp Tranh, phần rỗng bên trong có thể nằm vào hai cái Diệp Tranh. Tảng đá này nhìn qua cũng rất lớn, nhưng nếu xem nó là nhà thì vẫn còn rất nhỏ hẹp – Bất quá như thế cũng còn tốt hơn lều cỏ Diệp Tranh làm.
Diệp Tranh nghi hoặc nhìn người cá vừa mới lên bờ: Đây là… Cho cô?
Người cá lần nữa nằm nhoài người trên bờ cát nhìn Diệp Tranh, đuôi to vẩy vẩy, sau đó quay đầu về phía đồng loại nói cái gì đó, đồng loại của nó lúc này mới dần rời đi.
Diệp Tranh lại nghe thấy tiếng hát của người cá, lần này, xướng âm
của chúng nó dần dần nhỏ đi, cho đến khi biến mất ở phương xa.
Trên đảo nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại có Diệp Tranh và người cá này.
Sau khi bầy đàn người cá rời đi, Diệp Tranh mới thả lỏng một chút –
bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như thế cô cảm thấy rất áp lực.
Người cá bò trên mặt đất một đoạn ngắn, rồi mới đứng ở trước mặt Diệp Tranh. Bởi vì bò trên đất, phía trước cơ thể của nó dính không ít cát.
Diệp Tranh suy nghĩ một chút, chọn ra mất căn cỏ nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng đánh lên người người cá, giúp nó phủi cát trên người.
Người cá ngoan ngoãn đưa hai tay lên, để Diệp Tranh có thể dễ dàng
giúp nó phủi cát. Diệp Tranh thấy tư thế của nó trông rất thoải mái. Có
lẽ là vì làn da của nó so với loài người dẻo dai cứng rắn, đối với Diệp
Tranh mà nói thì mấy cọng cỏ này rất thô ráp, nhưng đối với người cá thì chẳng khác gì gãi ngứa cho nó.
Nó hiển nhiên phi thường thích Diệp Tranh ‘gãi ngứa’ đánh tới đánh
lui trên người nó. Sau khi phủi sạch cát, nó còn cầm chặt tay Diệp Tranh bảo cô đánh lên người nó một lúc nữa. Cứ như vậy, cho đến khi tay Diệp
Tranh tê rần, cô tránh thoát tay người cá ném mấy cọng cỏ nhỏ, người cá
lúc này mới tiếc nuối nhìn mấy cọng cỏ bị vứt bỏ.
Diệp Tranh dùng một tay khác vỗ lên người con cá lớn, sau đó chỉ về
phía tảng đá một cái, rồi lại chỉ bản thân, ý là: “Đây là cho tôi sao?”
Người cá dùng móng vuốt đẩy Diệp Tranh một cái, Diệp Tranh từ từ khom người xuống, chui vào bên trong, cuối cùng ngồi xổm người ở trung tâm
của tảng đá.
Cùng lúc đó, Diệp Tranh vẫn luôn quan sát hành động của người cá,
người cá nhìn Diệp Tranh, khi cô tiến vào bên trong tảng đá cũng không
có phản ứng gì. Diệp Tranh yên tâm: Tảng đá này có vẻ là cho cô.
Chẳng trách người cá dẫn theo nhiều bạn của nó đến, Diệp Tranh biết
sức lực của người cá rất lớn, nhưng chỉ bằng một mình nó, khẳng định
không cách nào đưa tảng đá lớn này đến đây. Có điều, trong giai đoạn
trưởng thành nó đã là đại lực sĩ, vậy thì người cá trưởng thành khẳng
định càng cường tráng rồi.
Diệp Tranh vui mừng nghĩ: Người cá nghịch ngợm như vậy mà cũng biết nó sai, còn tặng nơi ở này cho cô.
Diệp Tranh ở trong tảng đá sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, cô mới thấy
tảng đá mặc dù chắc chắn hơn lều cỏ, nhưng cũng không thể trực tiếp ngủ
bên trong. Đại khái là vì bị san hô và nước biển ăn mòn, hình thái hình
thành bên trong tảng đá bị uốn cong. Cùng lúc đó, mặt trên của tảng đá
cũng bị ăn mòn, hiện ra các lỗ hỏng nhỏ. Nói tóm lại, tảng đá này không
thể chắn gió cũng không thể che mưa.
Ngoài ra, Diệp Tranh còn nhìn thấy sợi dây đeo tay bằng cỏ Diệp Tranh làm cho người cá cột vào mấy cái vỏ sò, kẹp ở bên trong khe đá. Diệp
Tranh kéo vỏ sò ra nhìn xem, phát hiện tất cả các vỏ sò đều cực kỳ đẹp,
có vẻ như là dùng để trang trí.
Đừng nói đây là do người cá tìm về trang trí nhé? Diệp Tranh không
thể tin nghĩ thầm, cô biết có một số loài động vật thích trang trí chỗ
ở. Ngay cả loài người, bất kể là tình huống nào đều sẽ muốn trang trí
gian nhà của mình. Đáng tiếc, những vỏ sò này bị bể rồi, Diệp Tranh đành phải đem tất cả những vỏ sò bị vỡ ném ra ngoài.
Lúc Diệp Tranh định đem tất cả vỏ sò bị vỡ ném đi, người cá lại duỗi
ra móng vuốt của nó tiếp lấy vỏ sò, con mắt ướt nhẹp nhìn các mảnh vỡ
trong lòng bàn tay.
Tiếc nuối à?
Diệp Tranh nghĩ thầm, ngay cả vây cá trước ngực của nó cũng rũ xuống, lúc nãy khi Diệp Tranh giúp nó phủi cát trên người, mấy cái vây cá của
nó còn chớp nháy hai lần đấy.
Diệp Tranh suy nghĩ một hồi, lại chạy về bên dưới đại thụ lấy chồng
quần áo, sau đó cắt xuống cái nút bằng kim loại trên quần jean. Diệp
Tranh cẩn thận đặt nút quần vào tay người cá, chờ mong nhìn nó.
Nút bằng kim loại này của cô thật sự không dễ nhìn, chỉ là loại bình
thường. Nhưng Diệp Tranh cảm thấy người cá sẽ không nghĩ như vậy, cô
nghĩ mấy cái nút đơn giản này có thể hấp dẫn sự chú ý của nó. Tuy vậy,
Diệp Tranh cũng không chắc chắn, cái nút này được gắn trên đai quần của
cô, mà người cá lại không lấy đi, Diệp Tranh cũng không biết là nó có
nhìn thấy hay không, hoặc chẳng qua là không có hứng thú.
Bất quá, may mắn là sau khi người cá sờ mấy lần lên cái nút, nó liền
ném mảnh vỏ sò bị vỡ đi. Cái nút này hiển nhiên động viên người cá đang
thất lạc, nó cầm cái nút nhét vào trong khe hở của tảng đá.
Diệp Tranh yên tâm, cô ngược lại bắt đầu cân nhắc đến cách xử lý cái
tảng đá này. Đi vòng quanh tảng đá vài vòng, Diệp Tranh nghĩ đến một ý
kiến không tồi: Trước hết dùng cỏ trải lên một tầng, tạm thời làm cái
nóc nhà, phần cỏ còn lại thì trải đều trên mặt đất hoặc dùng để đắp trên người.
Sau một lúc bận rộn, Diệp Tranh rốt cục gôm góp được một đống cỏ. Nếu như không phải bị người cá ngăn cản, cô còn có thể nhanh hơn một chút.
Đối với người cá sống ở trong biển lớn, mấy cái lỗ nhỏ trên tảng đá
chẳng là gì, nó cũng không cần quan tâm đến vấn đề che mưa tránh gió,
lại không cần suy nghĩ đến chuyện giữ ấm.
Diệp Tranh đoán nó lựa nhà chỉ cần hai yêu cầu, đủ lớn để nó chui vào, đồng thời phải đẹp.
Đặc biệt là yêu cầu thứ hai, người cá biểu hiện quá mức rõ ràng.
Nó đưa cho Diệp Tranh cái tảng đá này, san hô nằm phía trên đều rất
đẹp. Mấy cái bị vỡ thì không nói, mấy cái hoàn chỉnh thì đều to và xinh
đẹp. Nếu nhìn kỹ dưới ánh sao sẽ thấy các loại san hô đủ màu: xanh lục,
xanh lam, đỏ, vàng. Vào ban ngày, mấy cái san hô này khẳng định rất đẹp
mắt.
Diệp Tranh khó khăn khổ sở cột chắc một bên, sau đó chuyển qua cột
bên kia. Ngẩng đầu nhìn lên, được rồi, mấy nhánh cỏ trên san hô đều bị
cắt đứt hết rồi! Người cá hoàn toàn không cho phép có thứ gì đó che đi
bài trí san hô của nó, nó làm như thế, Diệp Tranh căn bản là làm không
công rồi!
Không thể tin được! Diệp Tranh nhẫn nhịn, cầm lấy mấy nhánh cỏ bị
người cá cắt đứt lên lại bắt đầu cột chắc, ngẩng đầu nhìn lên lần nữa,
bên kia lại gặp tai ương!
Cứ mãi như vậy, Diệp Tranh rốt cục không nhịn nổi nữa, khi người cá
lần nữa muốn cắt đứt cọng cỏ, Diệp Tranh vỗ bỏ móng vuốt của nó, la hét
nó một trận, cũng không biết có phải người cá nghe hiểu lời cô nói hay
không, nó cuối cùng nằm bất động dưới mặt đất, cũng mặc kệ, dùng ánh mắt to nhìn Diệp Tranh.
Diệp Tranh ngoan cường, tiếp tục cố gắng làm cái nóc nhà đơn sơ, sau
đó ôm một đống cỏ bị người cá cắt đứt chui vào bên trong tảng đá, bày
xuống một góc nhỏ.
Diệp Tranh nằm xuống, cầm một đống cỏ che trên người, một đêm dằn vặt làm cô có chút kiệt sức, cô đã rất mệt mỏi rồi.
Không lâu sau đó, cô cảm giác được con cá lớn kia cũng chui vào, học
dáng vẻ của Diệp Tranh nằm trên mặt đất. Diệp Tranh mở mắt nhìn nó một
cái, phát hiện nó chỉ ngoan ngoãn nằm kế bên Diệp Tranh, cũng không có
chèn ép gì lên người cô.
Hai mắt của Diệp Tranh đánh nhau, cô mơ mơ màng màng nghĩ, được rồi,
ăn thịt của người ta, bắt người ta giúp mình, ngay cả nhà cũng là ngủ
của người ta… Vậy thì ngủ cũng phải, ‘cùng nhau’?
Diệp Tranh cũng không nghĩ nhiều hơn, hỗn loạn chìm vào trong mơ.
Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.