Chương 108
Ngồi xổm bên sô pha nhìn Sở Lục Y, cũng không biết đã ngồi xổm trong
bao lâu, nàng gần như coi thường bụng đói đang không ngừng truyền đến
tiếng kêu thầm thì kháng nghị, coi thường luôn cảm giác chân đau nhói
bởi vì cứ ngồi yên một tư thế mang đến, tầm mắt của Sở Giản Hề vẫn
chỉ luôn đặt trên khuôn mặt Sở Lục Y, lại cười cười, nâng tay, đẩy mấy sợi tóc trên trán Sở Lục Y ra hai bên, trong lòng bỗng dưng có một
tia xúc động, nhịn không được mà tới gần Sở Lục Y một ít, đang nhớ lại đêm hôm đó – cái đêm mà không biết bao nhiêu lần bản thân cứ nhớ lại.
Môi của Tiểu Y...
Cổ họng giật giật, tươi cười trên mặt Sở Giản Hề dần thu lại, chậm rãi
cúi đầu, chợt thấy lông mi Sở Lục Y rung động vài cái, đôi mắt đang
nhắm tựa hồ giật giật, trong lòng mãnh kinh, vội vàng ngồi thẳng lên,
không nghĩ rằng biên độ động tác quá lớn khiến ngay lập tức ngã trên mặt đất, lưng đụng vào bàn trà phát ra một tiếng vang lớn, đem Sở Lục Y
còn chưa tỉnh lập tức mở mắt ra, tức thì ngồi dậy, thần tình cảnh giác.
"Ti ~..." Vài chỗ bên dưới bị va chạm thật sự có chút ngoan, Sở Giản Hề
ngồi dưới đất, cau mày xoa eo, trái tim lại đang không ngừng kinh hoàng
nhảy lên, dường như muốn nhảy ra yết hầu tới nơi.
Nghe thanh âm
qua đi, chứng kiến bộ dáng Sở Giản Hề đang ngồi dưới đất, vội vàng từ trên ghế salon đi xuống, "Chị làm sao vậy?"
"Chị... Không..." Sở Giản Hề hai má ửng đỏ, xoa thắt lưng đứng lên, "Không cẩn thận đụng phải."
Nàng vừa rồi là muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ là muốn... hôn muội muội của nàng sao?
Loại chuyện này... Nàng như thế nào có thể...
Giờ phút này trong lòng Sở Giản Hề đã tràn ngập sợ hãi, nàng không biết
vì sao mình bỗng nhiên lại đối với Sở Lục Y sinh ra dục vọng như thế.
"Đụng phải?" Sở Lục Y nhíu mi, cúi đầu nhìn nhìn xem bàn trà mới cao đến
đầu gối mình, lại nhìn nhìn Sở Giản Hề, "Làm sao đụng thành như vậy?"
"A... Tiểu Y, toàn thân chị đều là mồ hôi, đi tắm trước nha." Sở Giản Hề
hiện tại vừa sợ hãi lại vừa chán nản, bối rối bỏ lại một câu liền chạy
trở về gian phòng của mình, chỉ chừa lại một mình Sở Lục Y đứng trong
phòng khách, vẻ mặt hồ nghi.
Vẻ mặt vừa rồi của đầu gỗ... Thật kỳ quái... là trạng huống gì đây?
Nhìn thấy Sở Giản Hề lại chạy về phòng nguyên bản của nàng mà không phải
là phòng mình, Sở Lục Y lại càng thêm nghi ngờ, ngồi trở lại trên ghế
salon, lại chợt cảm thấy bụng một trận đói khát, liền đứng dậy đi đến
trước cửa phòng Sở Giản Hề gõ, "Sở Giản Hề."
Căn bản không
có tắm rửa mà là đang ngồi trên chiếc giường vốn hồi lâu không có ngủ
trên đấy ngẩn người, Sở Giản Hề bị tiếng đập cửa làm giựt mình tỉnh
lại, vội vàng đứng lên đi đến tủ quần áo, xuất ra áo ngủ ném lên giường, "Tiểu Y, làm sao vậy?"
"Chị đã đói bụng chưa, tôi muốn nấu mì, nấu giúp chị một phần nha."
"A... Nha... Hảo." Sở Giản Hề kích động đáp, "Chị tắm rửa xong sẽ ra ngoài ăn..."
"Ân, tôi đây đi nấu." Từ ngữ khí đáp lại của nàng nhận thấy không đúng, Sở
Lục Y đáp một tiếng, lại gõ gõ cửa, "Còn có, khăn tắm cùng quần áo của
chị đều ở phòng tôi, đi phòng tôi tắm rửa."
Không biết vì cái gì, trong ngày thường nói như vậy nhất định sẽ không có gì hết, nhưng mà
hôm nay, Sở Giản Hề không hiểu sao liền cảm thấy mặt đỏ tai hồng, bàn tay còn đang nắm cửa tủ quần áo bởi vì quá mức dùng sức mà nổi trắng
bệch.
"Đồ đần Sở Giản Hề, chị có nghe hay không!" Sở Lục Y lại gõ cửa.
"Nghe... Nghe được..." Sở Giản Hề có chút rối rắm đáp lại, đi tới cửa mở ra, "Vậy... chị đi qua phòng em tắm rửa?"
"Vô nghĩa!" Sở Lục Y nhíu mày, đánh giá nàng vài lần, xoay người hướng phòng bếp đi qua.
Lại có thể bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đỏ mặt, chẳng lẽ thông suốt rồi sao? Là chuyện gì phát sinh ư?
Sở Giản Hề sờ sờ hai má nóng hổi của mình, mang theo cảm xúc quái dị đi
trở về phòng Sở Lục Y, cầm quần áo tiến vào phòng tắm tắm rửa, lúc trở ra mới cảm thấy trong lòng bình tĩnh.
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì gần đây luôn bị Tiểu Y gây sức ép đi...
Theo trong phòng đi ra, Sở Lục Y đã muốn nấu xong mì đặt sẵn lên bàn,
chứng kiến tóc Sở Giản Hề rối tung lên còn chưa thổi khô mà đi ra
đây, nhịn không được liếc mắt, "Chờ tỷ trở về tôi muốn méc tỷ chị không
thèm thổi tóc."
"Hơ... Ha ha..." Còn tại rối rắm lên căn bản
không có biện pháp giống như lúc trước trao đổi với Sở Lục Y như vậy,
Sở Giản Hề ngơ ngác cười, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, mắt nhìn
hai tô bốc hơi trước mặt, lúc này mới hơi giật mình nói, "Tiểu Y, bình
thường em cũng không ăn khuya, có phải cũng không ăn cơm chiều không?"
Đứng dậy trở về phòng cầm khăn mặt đi ra giúp Sở Giản Hề lau tóc, Sở Lục Y nhíu mày, "Ăn không vô."
"Nha..." Sở Giản Hề theo bản năng đáp một câu, tiếp theo mới kịp phản ứng,
ngẩng đầu nhìn Sở Lục Y, "Sao lại ăn không vô, có phải thân thể không
thoải mái hay không?"
"Đồ đần..." Chứng kiến ánh mắt lo lắng của
Sở Giản Hề, Sở Lục Y nhịn không được cười khẽ, đưa tay áp chế đầu
Sở Giản Hề sau đó lại tiếp tục động tác lau tóc, "Có phải chị cũng
còn chưa ăn không hả?"
"Ậy... Ân." Sở Giản Hề có chút ngượng ngùng đáp, "Quên..."
"Quả nhiên là đồ đần!" Sở Lục Y vỗ vỗ đầu của nàng, "Cẩn thận chờ tỷ tỷ về tôi nói cho nàng biết."
"Ai~..." Sở Giản Hề cúi đầu, trong đầu linh quang chợt lóe, cũng chẳng biết
tại sao, một câu buột miệng nói ra, "Tiểu Y, chị bây giờ coi như là Nhị
tỷ hay vẫn là bạn gái của em?"
Không nghĩ tới Sở Giản Hề sẽ
bỗng nhiên hỏi mình như vậy, Sở Lục Y rõ ràng ngẩn ngơ, động tác trong tay bị kiềm hãm, đợi cho kịp phản ứng lại rồi liền đem khăn mặt để qua
một bên, lộ ra một nét cười thoáng hiện mị hoặc, từ sau ôm lấy cổ Sở
Giản Hề, "Vậy chị muốn làm Nhị tỷ hay vẫn làm bạn gái của tôi đây?"
Vành tai bị nhiệt khí Sở Lục Y thở ra làm cho nóng hâm hấp, Sở Giản Hề
chỉ cảm thấy trái tim của mình lại bắt đầu liều mạng nhảy lên, tay nhịn
không được cầm ghế dựa, "Tiểu... Tiểu Y..."
"Đồ ngốc Sở Giản
Hề..." Đem cằm đặt trên vai Sở Giản Hề, Sở Lục Y thì thào nói, một lúc lâu, hôn lên má người nọ một hơi, "Mau ăn đi, nếu không ăn liền
không thể ăn."
"Ân..." Đáy lòng nhất động. Sở Giản Hề cúi đầu, thanh âm thật thấp đáp lại, "Em cũng nhanh ăn đi."
"Hảo." Buông ra Sở Giản Hề ngồi vào bên cạnh nàng, Sở Lục Y ngồi vào ghế, cầm lấy đũa cúi đầu ăn mì, Sở Giản Hề nhìn nhìn tô của mình, rõ ràng so với tô của Sở Lục Y nhiều thịt hơn, cái loại rung động này lại
càng phát ra rõ ràng hơn nữa, chỉ biết ngây ngốc nhìn Sở Lục Y không
nói lời nào.
"Làm sao vậy?" Bởi vì ánh mắt kia mà ngẩng đầu,
chống lại đôi mắt Sở Giản Hề, tình hình thực tế so với ý tưởng trong
đầu không khỏi khiến nàng sửng sốt, Sở Lục Y chợt có cảm giác không
thể tin, lời vốn muốn tiếp tục hỏi liền lập tức ngăn ở cổ họng, chỉ biết cùng Sở Giản Hề đối diện, một loại không khí thân mật thậm chí kiều
diễm ở giữa hai người không ngừng lan tràn.
"A... Ân... Mì... Mì
muốn nở hết rồi..." Sở Giản Hề chợt ý thức được không ổn, quơ quơ đầu nói một câu, liền cúi đầu bắt đầu hướng miệng nhét mì, cũng may mì so
với vừa rồi lạnh đi rất nhiều mới không để bị phỏng.
Sở Lục Y
cũng phục hồi tinh thần lại, xem nàng bộ dáng này, không hề nhiều lời,
cũng cầm lấy đũa ăn mì, khóe môi lại nổi lên ý cười như có như không.
Buổi tối lúc ngủ, Sở Giản Hề nằm bên người Sở Lục Y, nghĩ phản ứng sau
khi về nhà của mình, có chút rối rắm chuyển thân mình.
"Sở Giản Hề..." Sở Lục Y cũng đi theo lật người, đưa tay vòng ngụ phần eo Sở Giản Hề, tựa đầu chôn ở trên lưng của nàng, "Chị ngày mai còn muốn
vội sao?"
"Ân..." Sở Giản Hề thân mình đùng một cái cứng đờ, trong nháy mắt lại có loại cảm giác hít thở không thông.
"Vậy tối mai vẫn không thể về sớm sao?" Rõ ràng có thể cảm giác được thân
mình Sở Giản Hề cứng ngắc, thế nhưng Sở Lục Y vẫn làm ra vẻ không
biết, ngược lại đem nàng ôm càng chặt hơn, "Ngày mai có một bộ điện ảnh, tôi xem giới thiệu vắn tắt giống như không sai lắm..."
"Vậy...
chị ngày mai nhìn xem, nếu như có thể, chị sẽ trở lại cùng em xem phim." Sở Giản Hề có chút gian nan nói, "Bất quá cũng không nhất định...
tối mai tầm mấy giờ?"
"Ha ha..." Sở Lục Y ôn nhu nhẹ nhàng
cười, chợt đứng dậy úp sấp phía trên Sở Giản Hề, nhìn thấy người nọ
bởi vì động tác của mình mà lại đỏ mặt, "Tối mai tám giờ, bất quá, nếu
chị không trở lại cùng tôi xem được..."
Nói tới đây, Sở Lục Y
dừng một chút, cố ý quyệt quyệt miệng, đưa tay nắm cái mũi Sở Giản
Hề, "Vậy chị phải cùng tôi xem bộ phim chiếu lúc mười hai giờ đêm."
"Ân... Hảo." Từ nhỏ đến lớn, Sở Lục Y có yêu cầu gì, Sở Giản Hề đều nhất
định sẽ hết sức đáp ứng, hôm nay cũng đồng dạng như thế, "Mau ngủ đi."
Vừa lòng cười cười, nằm xuống, Sở Lục Y một lần nữa ôm lấy Sở Giản Hề, giữa mũi tràn ngập hương vị sữa tắm trên người Sở Giản Hề, nỉ non
nói, "Sở Giản Hề, chị thật tốt."
"Tiểu Y..."
Sáng ngày
thứ hai, Sở Giản Hề mới vừa đổi hảo quần áo, di động liền chợt vang
lên. Vội vàng đón thông, Sở Giản Hề mắt nhìn Sở Lục Y vẫn còn đang
ngủ say, cước bộ vội vàng đi ra khỏi phòng, "Uy?"
"Sở đội trưởng, chúng tôi vừa mới ở phòng Trần Vân Hân bắt được Vương Tiếu Bạc, hắn
muốn hạ độc thủ Trần Vân Hân." Đầu bên kia điện thoại là giọng nữ đang
rất giận dữ, Sở Giản Hề nhăn lại mi, "Tôi lập tức qua!"
Vốn
định cấp Sở Lục Y làm bữa sáng đặt lên bàn, nhưng sự tình khẩn cấp,
Sở Giản Hề không thể chần chừ, đành phải để lại tờ giấy trên bàn cấp
Sở Lục Y, lúc này mới chạy tới bệnh viện.
" Trần Vân Hân không
sao chứ?" Chạy đến cửa phòng bệnh của Trần Vân Hân, gặp được đồng nghiệp của mình, Sở Giản Hề thở dốc một hơi hỏi.
"Không có việc gì, Vương Tiếu Bạc muốn bóp chết Trần Vân Hân, bác sĩ cần đi qua kiểm tra..."
"Tối hôm qua không ai nhìn thấy Vương Tiếu Bạc sao?" Sở Giản Hề nhăn mi, giữa lông mày tràn đầy uy nghiêm, "Sao lại thế này?"
"Thực xin lỗi..." Một nam cảnh sát tuổi còn trẻ đối với Sở Giản Hề có chút áy náy nói, "Tôi đi vệ sinh, trở về liền không thấy Vương Tiếu Bạc, tôi cho là mẹ hắn ở đó sẽ..."
"Tốt lắm, sau này không được để phát
sinh tình huống đồng dạng nữa." Sở Giản Hề cắt đứt lời của hắn,
"Vương Tiếu Bạc hiện tại ở đâu?"
"Bị khảo ở trong đó, Sở đội, muốn đem hắn mang về cục cảnh sát hay không?"
Sở Giản Hề không gật đầu cũng không lắc đầu, bước vào phòng bệnh Trần
Vân Hân, một nam nhân ước chừng ba mươi đối diện nữ nhân đang nằm trên
giường bệnh từ từ nhắm hai mắt, trợn mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện Hữu Ương Lưỡng Song được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.