Chương 50: Chương 50
Vệ Lang Yến ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhìn Thẩm Mẫu Đơn đang quỳ rạp dưới đất. Đầu nàng cúi
rất thấp, tâm trạng dường như đã ổn định, cơ thể không run rẩy nữa. Hắn
im lặng hồi lâu, mày hơi nhíu chứng tỏ tâm tình của hắn lúc này cũng
không tốt lắm. Hắn thực sự không hiểu rốt cuộc nàng suy nghĩ như thế nào nữa, đang lo lắng điều gì? Hay là chán ghét hắn? Hắn cảm thấy là vế
trước, không phải là vế sau. Hắn nhìn ra nàng không chán ghét hắn. Hắn
nghĩ nghĩ, đứng dậy đi về phía trước hai bước, hơi cúi người, đưa tay đỡ lấy cánh tay của nàng. Hắn có thể cảm nhận được nàng hơi run một chút,
không khỏi hỏi: “Nàng rốt cuộc sợ cái gì chứ?” Vừa nói, tay vừa dùng
lực, bức bách nàng đứng lên.
Hắn biết nàng khẳng định không phải là sợ con người hắn, chẳng lẽ là sợ tình cảm của hắn?
Thẩm Mẫu Đơn bị hắn đỡ đứng lên, cũng không nhìn hắn, chỉ cúi thấp đầu
nói: “Dân nữ không xứng…” Nàng không dám tiếp nhận tình cảm của hắn. Nam nhân ưu tú như vậy, nếu thật sự đi theo bên cạnh hắn, yêu hắn cơ hồ là
chuyện sớm muộn. Nàng biết thói hư tật xấu của nam nhân, bọn họ có mới
nới cũ, lúc bắt đầu cũng thật sự rất thích ngươi, yêu thương chiều
chuộng ngươi, nhưng một khi đã chán ngươi, ngươi ngay cả hạt bụi dưới
đất cũng không bằng. Kiếp trước lúc đang phiêu bạt, nàng đã gặp qua quá
nhiều nam nhân như vậy. Trong mắt mọi người là người nam nhân tốt yêu
thê tử, yêu gia đình, yêu con cái, ai biết được sau lưng bọn họ là dạng
gì chứ? Nàng gặp qua quá nhiều nam nhân một bên gọi điện thoại cho vợ
nói là phải tăng ca, phải đi công tác. Nhưng sự thật thì sao, chẳng qua
bọn họ đi hẹn hò với nhân tình thôi, thậm chí nàng còn gặp nam nhân vừa
đang ân ái với nhân tình vừa gọi điện thoại cho vợ con nói nhớ họ, thật
là khiến người ta buồn nôn, cũng khiến người ta ghê tởm.
Sau khi nàng sống lại đã dự định xong, từ hôn với La Nam, cố gắng kiếm
tiền để người nhà có cuộc sống tốt hơn, thay đổi vận mệnh kiếp trước,
tìm một nam nhân bình thường môn đăng hộ đối, cả đời hầu chồng dạy con,
không cầu đại phú đại quý chỉ cầu một đời an khang. Từ trước đến nay
nàng không ngờ quỹ đạo sự việc lại phát triển theo chiều hướng này,
không ngờ nàng sẽ qua lại với Yến Vương, thậm chí hắn còn muốn cưới
nàng. Nói trắng ra, một nam nhân bình thường nàng có thể cả đời không
tim không phổi, chỉ mong sinh một đứa con, lấy đứa con làm chủ, về phần
người kia, hắn ta yêu ai thì cứ yêu người đó thôi, nàng không sao cả.
Nhưng nếu như là nam nhân ưu tú giống như Yến Vương vậy, nàng sợ mình sẽ không giữ được trái tim, sẽ thích hắn. Nếu như đã thích hắn, nàng căn
bản không thể tâm bình khí hòa nhìn hắn và nữ tử khác như thế nào, nàng
sẽ ghen tị, nàng sẽ không nhịn được muốn đấu muốn tranh với bọn họ.
Nhưng nàng làm sao tranh được? Thậm chí sẽ liên lụy tới toàn bộ Thẩm
gia, cho nên nàng kiên quyết không thể chấp nhận hắn được.
Tất nhiên, bây giờ hắn đã chạm qua nàng rồi, cách suy nghĩ của nàng cũng thay đổi. Sau này hắn sẽ là người tôn quý nhất dưới gầm trời này, sao
có thể nhìn nữ tử mà hắn đã chạm qua thành thân hầu chồng dạy con với
nam nhân khác. Nàng chỉ định kiếm đủ tiền rồi sẽ lên am ni cô làm bạn
với đèn dầu, những thứ khác sẽ không nghĩ tới nữa, chỉ mong hắn có thể
bỏ qua cho Thẩm gia, đừng làm khó phụ thân và A Hoán.
Vệ Lang Yến nhíu chặt mày, có chút hết cách rồi. Hắn chưa từng gặp qua
nữ nhân mà mình thích, còn tưởng rằng chỉ cần thích thì cưới vào cửa là
được rồi, hiện tại là chuyện gì xảy ra đây? Dáng vẻ bản thân cũng không
tệ, thân phận cũng không tệ, như vậy bị nàng cự tuyệt, tức giận khẳng
định có một chút, nhưng nhiều hơn là sự buồn bực và bất lực.
Hắn suy nghĩ, có phải bản thân quá gấp gáp rồi không, làm cho nàng sợ?
Vì vậy nên hoãn lại, từ từ bồi dưỡng tình cảm? Nhất định là vậy rồi, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Hôm nay là ta quá hấp tấp làm nàng sợ rồi. Nàng cũng
đừng nói cái gì mà xứng hay không xứng. Ta có tình ý với nàng, muốn cưới nàng vào cửa cũng là thật, không định bỡn cợt nàng. Lúc nãy… chỉ là có
chút không nhịn được, nàng hãy yên tâm, sau này ta sẽ không lỗ mãng như
vậy nữa. Chúng ta trước tiên hãy chầm chậm, qua lại như vậy trước, đợi
nàng quen rồi lại trả lời ta sau, có được không?” Mặc dù sẽ có chút khó
nhẫn nại, nhưng vì không muốn dọa nàng, hắn bằng lòng tạm thời nhẫn nại
một thời gian.
Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, nhìn ra hắn thật sự không phải
là nói chơi, trong lòng không khỏi nảy sinh chút buồn bực. Người này
không phải rất thông minh sao, chẳng lẽ nghe không hiểu ý của nàng? Nàng là hoàn toàn cự tuyệt hắn mà, chứ không phải muốn từ từ qua lại xem
sao.
Vệ Lang Yến nói xong, nhìn thoáng qua bọc quần áo ở trên giường, nói:
“Không cần thu dọn nữa, Tử An vẫn ở lại đây với nàng. Ta có thời gian sẽ qua đây gặp nó.”
Thẩm Mẫu Đơn gấp gáp: “Điện… điện hạ, lúc nãy dân nữ không phải là ý đó. Dân nữ muốn nói dân nữ không xứng với điện hạ… Dân nữ…”
Vệ Lang Yến nhìn nàng một, ngắt lời nàng: “Xứng hay không xứng là do ta
quyết định. Được rồi, đừng nói lại chuyện này nữa, nàng có muốn ra ngoài đi dạo không, ta đi với nàng. An Dương trừ khu chợ náo nhiệt còn có rất nhiều nơi có thể tham quan. Thừa dịp nàng ở An Dương trong khoảng thời
gian này, ta sẽ đi dạo với nàng.” Hắn nghĩ cô nương nhà người ta không
phải đều thích đi dạo chợ hay sao, hắn hạ mình một chút, cố gắng thích
ứng với nàng, vừa khiến nàng thích mình vừa làm cho nàng không bị trói
buộc bởi cái gọi là quan niệm dòng dõi huyết thống.
Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn đều tái đi, lại có chút đỏ, trong lòng càng dâng
lên cảm giác vô lực dày đặc: “Điện hạ, không cần đâu.” Nàng cũng đã
chuẩn bị xong việc bị hắn trách phạt, chịu lửa giận của hắn, nay lại là
chuyện gì đây…
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói non nớt của Vệ Tử An
vang lên ở bên ngoài: “Thất hoàng thúc, Mẫu Đơn tỷ tỷ, hai người có ở
trong phòng không? Ta bước vào nha.”
Thẩm Mẫu Đơn có chút luống cuống, vẻ mặt Vệ Lang Yến không thay đổi, mở miệng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, cái đầu nhỏ của Vệ Tử An ló vào trước, thấy hai
người đều ở trong phòng, đẩy cửa vào cười tít mắt, chạy chầm chậm đến
bên Thẩm Mẫu Đơn, quấn lấy nàng nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, câu chuyện hôm nay
tỷ vẫn chưa kể. Hôm qua kể tới khúc lạc vào Tiểu Lôi Âm, sau đó như thế
nào?”
Thẩm Mẫu Đơn chỉ đành bỏ qua điện hạ ở một bên trước, ôm Vệ Tử An ngồi
xuống đầu giường, còn mình thì ra bên ngoài bê một chiếc ghế nhỏ đặt ở
cạnh giường để ngồi kể chuyện cho tiểu thế tử: “Kế tiếp là kể câu chuyện Tôn hầu tử giả làm thần y…” Điện hạ ngồi ở vị trí không xa ở sau lưng
nàng. Ánh mắt nóng rực sau lưng khiến nàng hơi có chút không tự nhiên,
có lúc đang kể quên hết nội dung phía sau, phải nghĩ hồi lâu mới kể tiếp được, cứ lắp ba lắp bắp như vậy kể hơn một canh giờ mới kể xong đoạn
Tôn hầu tử giả làm thần y.
Ánh mắt sau lưng vẫn một mực không rời khỏi, nàng kể bao lâu hắn liền
nhìn nàng bấy lâu, nàng cũng một mực không dám quay đầu nhìn hắn. Tới
khi nàng kể xong Cưu Lan bước vào đưa mấy ly trà, nàng bưng lên uống một hơi cạn sạch. Thực sự có chút chịu không nổi ánh mắt sau lưng rồi, uống xong nước trà, nhét cái ly vào tay Cưu Lan, đang muốn nói ra ngoài thăm Bảo Thu, bỗng nhiên nàng nghe điện hạ nói: “Tử An, tối nay có muốn ra
ngoài dạo chợ đêm không? Thất hoàng thúc đi với con, cũng kêu luôn Mẫu
Đơn tỷ tỷ của con có được không?”
Thẩm Mẫu Đơn bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của hắn, không nhịn được ngẩn ra, đầu óc cũng có chút ong ong,
trái tim cũng không kiềm chế được bỗng rung động. Nàng mờ mờ mịt mịt
nghe giọng nói vui mừng của Vệ Tử An: “Hay quá, Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ cũng
cùng đi dạo chợ đêm với chúng ta đi. Mẫu Đơn tỷ tỷ, chợ đêm rất vui đó,
có rất nhiều hoa đăng, món ngon, còn có biễu diễn tạp kỹ nữa,…”
“Tỷ… tỷ phải chăm sóc cho Bảo Thu, nên không đi được.” Thẩm Mẫu Đơn vội
tránh đi đôi mắt ấy, không dám nhìn hắn nữa. Đây là lần đầu tiên nàng
nhìn thấy hắn cười, tuy chỉ là nụ cười mờ nhạt nhưng lúc nãy sự rung
động trong tim nàng quả thật rất lớn. Nàng biết mình nhất định phải cách xa hắn.
Vệ Tử An từ đầu giường bò xuống, ôm chặt lấy eo Thẩm Mẫu Đơn, nũng nịu
nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ cùng đi với chúng ta đi, để Cưu Lan tỷ tỷ và Tư
Cúc tỷ tỷ ở nhà chăm sóc Bảo Thu tỷ tỷ là được rồi, có được không?”
Cưu Lan cười nói: “Phải đó, Mẫu Đơn cô nương, có nô tỳ và Tư Cúc ở đây, người hãy ra ngoài cùng thế tử đi.”
“Ta…” Thẩm Mẫu Đơn há miệng, cúi đầu nhìn vẻ mặt van xin của Tử An, có
chút không biết phải cự tuyệt như thế nào, cuối cùng cái gì cũng đều nói không ra.
Vệ Lang Yến ở đây suốt cả ngày, buổi trưa cũng ở lại trong nhà dùng cơm. Ăn xong Cưu Lan dọn dẹp một sương phòng nhỏ để hắn nghỉ ngơi một lát,
sau đó ở cùng với Thẩm Mẫu Đơn và Vệ Tử An cả buổi chiều. Sau khi ăn cơm tối xong, Vệ Tử An ầm ĩ đòi ra ngoài chơi, kéo Thẩm Mẫu Đơn đi ra ngoài cửa. Thẩm Mẫu Đơn đã từ chối mấy lần, Vệ Tử An đứng im, cúi đầu đứng
một bên. Thẩm Mẫu Đơn cúi đầu nhìn, thấy tiểu gia hỏa đang khóc, lập tức luống cuống: “Thế tử, thế tử đừng khóc mà, ta sẽ đi với thế tử mà.”
Cuối cùng Thẩm Mẫu Đơn cũng đánh không lại thế công bằng nước mắt của Vệ Tử An, đi theo Vệ Tử An ra ngoài cửa viện, thấy có chiếc xe ngựa dừng ở trong hẻm. Vệ Tử An dắt nàng đi qua, vén rèm lên. Vệ Lang Yến đang ngồi ngay ngắn ở bên trong, mặc cẩm bào màu xanh thẫm, bên ngoài khoác áo
khoác da chồn đen. Gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc thấy bọn họ nét mặt dịu dàng hơn nhiều. Vệ Tử An vươn tay nhỏ về phía hắn: “Thất
hoàng thúc, kéo con với.”
Vệ Lang Yến đưa tay kéo Vệ Tử An lên xe. Thẩm Mẫu Đơn đứng dưới xe ngựa
đang do dự, điện hạ lại đưa tay ra một lần nữa: “Mau lên đây đi.”
Thẩm Mẫu Đơn nhìn bàn tay thon dài mạnh mẽ của hắn, cắn răng nghĩ dù sao mình cũng đã bị hắn chạm qua rồi, một lát còn phải đối mặt với hắn. Bây giờ nói thêm nữa thì có ích gì, nhắm mắt, lòng đã quyết, đưa tay ra.
Một bàn tay có chút lạnh lẽo nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng. Hai người đột nhiên cảm nhận được lúc các ngón tay chạm vào nhau có cảm giác gì đó tê tê dại dại từ ngón tay tản ra, đều ngẩn ra.
Cái cảm giác tê dại kia từ ngón tay truyền tới toàn thân. Vốn Vệ Lang
Yến nghĩ rằng chỉ một nắm tay sẽ không có việc gì, không ngờ lần này lại không thể thu thập được, bụng dưới gần như lập tức căng cứng. Sắc mặt
hắn khẽ biến, dùng lực một kéo nàng lên xe ngựa, lập tức buông ta ra,
hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Thẩm Mẫu Đơn và Vệ Tử An ngồi đối diện Vệ Lang Yến. Nhìn Thẩm Mẫu Đơn có chút không được tự nhiên, Vệ Lang Yến cảm thấy bản thân có chút tự dẫn
lửa đốt mình, hắn vốn định cùng nàng qua lại một thời gian, ít nhất cũng khiến nàng thích mình rồi mới tới cửa cầu hôn, cưới nàng vào cửa. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp sự nhẫn nại của mình rồi. Chẳng qua chỉ mới
hơi chạm vào nàng một chút, hắn liền có chút chịu không được, nếu không
có Tử An ở đây, hắn thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Xe ngựa chạy lộc cộc về phía trước, Vệ Tử An hưng phấn vén một góc rèm xe để nhìn ra bên

Bạn đang đọc truyện Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.