Chương 15: Lúc King Kong Trừng Mắt Tức Giận (2)

Chiếc giường có một mùi kỳ lạ, Ôn Hàn cố gắng chịu đựng. Từ góc độ này, cô nhìn thấy Trình Mục Vân ngồi bất động ở dưới, giống một người hành hương bình thường.

Khi màn đêm buông xuống, trong khoang tàu vang lên tiếng hát, tiếng cười nói trò chuyện ồn ào, náo nhiệt. Bên dưới có tám chỗ ngồi nhưng tới mười mấy con người chen chúc.

Trên tàu không có người soát vé, ai giành được chỗ ngồi trước thì là của người đó. Có khoảng năm người Trung Quốc may mắn giành được chỗ ngồi, chiếm hết một hàng.

“Hòa thượng!” Một cô gái tóc ngắn người Trung Quốc ngồi phía đối diện bắt chuyện với Trình Mục Vân: “Anh đến từ nơi nào vậy?”

“Rất nhiều nơi.” Anh đáp.

Cô ta cười khẽ một tiếng, lại liếc nhìn Trình Mục Vân. Công nhận vị hòa thượng này đẹp trai thật đấy.

Để ý thấy Ôn Hàn vẫn chưa ngủ, một cô gái tóc dài ngẩng đầu nhìn cô: “Hi! Cô ở trên đấy có buồn chán không? Một mình cô đi du lịch à? Con gái một mình tới Ấn Độ không an toàn đâu.”

“Tôi đến đây hành hương.” Ôn Hàn đáp: “Tôi có bạn đến đón ở ga tiếp theo.”

“Thế à?” Cô gái tóc dài ngẫm nghĩ rồi dặn Ôn Hàn: “Cô nhớ đừng thuê khách sạn ở gần nhà ga, ai đưa đồ ăn thức uống cũng đừng nhận, buổi tối đừng tùy tiện đi ra ngoài. Nếu đi tham quan danh lam thắng cảnh cũng đừng tin lời những người Ấn Độ cười híp mắt với cô.” Cô ta nói bằng tiếng Trung, không để ý tới ánh nhìn chăm chú của đám đàn ông Ấn Độ xung quanh.

Ôn Hàn nói cảm ơn. Vào thời khắc này, cô chợt có cảm giác mình thật sự đến Ấn Độ để hành hương du lịch chứ không phải bỏ trốn sang một đất nước xa lạ vì sự an toàn của bản thân.

“Hòa thượng! Đây là lần đầu tiên anh đến Ấn Độ à?” Cô gái tóc ngắn không nhịn nổi, lại tiếp tục hỏi chuyện Trình Mục Vân. Vị hòa thượng này không những đẹp trai, ngay cả bàn tay đang giở sách cũng rất đẹp. Cô ta muốn giao lưu, muốn chụp ảnh lưu niệm với anh trước khi xuống tàu.

“Không phải.” Trình Mục Vân đáp ngắn gọn.

“Vậy… Ấn Độ có món gì đặc biệt, nhất định phải ăn không?” Cô gái tóc ngắn tìm đề tài nói chuyện. Điều này xuất hiện đầy rẫy trên những trang web du lịch. Người đàn ông ngồi cạnh cô ta có chút bất mãn. Đối phương chỉ là một hòa thượng, có gì hay ho đâu.

“Cô có thể thử loại quả amla.” Trình Mục Vân lật sang trang sách khác.

“Quả amla ư?”

Đây là một loại quả có nguồn gốc từ Ấn Độ mà điển tích Phật học thường nhắc tới. Ôn Hàn nghĩ.

Viền mắt cô bất giác cay cay. Nhờ sự xuất hiện của anh, tâm trạng nơm nớp lo sợ trong cô cũng đã lắng xuống phần nào, dù vẫn còn chút bất an. Anh ngồi ngay bên dưới, còn cô nằm chếch phía trên nhưng hai người không được giao lưu trò chuyện, ngay cả trao đổi bằng ánh mắt cũng không được.

“Trong điển tích Phật học thường nhắc tới loại quả này.” Trình Mục Vân nói: “Hiếm có dịp tới Ấn Độ, cô nên thử đi.”

“Điển tích Phật học ư?” Có người hỏi: “Hòa thượng có thể học thuộc nhiều như vậy sao?”

“A Na Luật thấy Diêm Phù Đề, như nhìn thấy quả amla trong lòng bàn tay.” Anh tùy tiện đáp.

“Hả? Ý là gì thế?”

A Na Luật là một trong mười đại đệ tử của Phật Đà, Diêm Phù Đề có nhiều nghĩa, thường ám chỉ nhân gian, tức là nhìn nhân gian như quả amla trong lòng bàn tay. Ôn Hàn nghĩ.

“Rất phức tạp.” Trình Mục Vân mỉm cười, dùng ba chữ để chặn họng kẻ hiếu kỳ.

Cô gái tóc ngắn cảm thấy thú vị, lại hỏi anh về điển tích liên quan đến quả amla. Người phụ nữ tóc dài ngồi cạnh cô ta không có hứng thú với Phật giáo, nói đùa: “Đọc kinh Phật cũng vô dụng, cậu đừng hỏi nữa, nghe mà đau đầu.” Cô ta nhướng mày hỏi Ôn Hàn: “Phải vậy không? Chắc cô cũng cảm thấy mấy chuyện này vô vị đúng không?”

Ôn Hàn không nhịn được cười: “Tôi tín Phật.”

Người phụ nữ tóc dài cũng cười: “Thế à? Vậy cô có thể kể với tôi về điển tích mà tôi có khả năng nghe hiểu, khiến tôi nảy sinh hứng thú với Phật giáo hay không?”

Ôn Hàn ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Vừa rồi vị lạt ma này…” Vô duyên vô cớ có chút chột dạ, cô lại liếc Trình Mục Vân nhưng anh không hề có phản ứng, vẫn cắm cúi vào quyển sách của mình: “Nói có chút phức tạp. Tôi lấy một ví dụ đơn giản, cô đã từng nghe qua thành ngữ “mua dây buộc mình” chưa?”

Trình Mục Vân dừng động tác giở sách.

Cô gái tóc dài cười: “Tôi học từ thời cấp một.”

“Thành ngữ này bắt nguồn từ kinh Phật.” Ôn Hàn đọc cho đối phương nghe: “Tích tập dĩ, vọng tưởng tự triển, như tàm tác kiển, trụy sinh tử hải.”

“Vọng tưởng tự triển, như tàm tác kiển, trụy sinh tử hải.” Bạn đồng hành của hai cô cũng bắt đầu có hứng thú: “Câu này có nghĩa là gì vậy?”

“Là…” Trình độ tiếng Trung của Ôn Hàn tương đối khá nhưng muốn giải thích kinh Phật, cô phải ngẫm nghĩ tìm từ thích hợp: “Anh tích lũy ngày càng nhiều nghiệp ác thì sẽ ngày càng có nhiều vọng tưởng, giống như con tằm tự quấn tơ vào người mình (nghĩa bóng: mua dây buộc mình), rơi vào biển sinh sinh tử tử. Đằng sau còn hai câu nữa nhưng hơi phức tạp, mọi người có thể tìm đọc cuốn Kinh Lăng Già, rất thú vị.”

Trình Mục Vân gấp cuốn sách, rút từ túi vải đeo bên người ra chai nước. Vào giây phút ngẩng đầu tu nước, ánh mắt anh dừng lại ở người phụ nữ nằm giường trên.

Bốn mắt giao nhau trong giây lát. Đây là lần đầu tiên họ nhìn nhau kể từ lúc con tàu rời khỏi nhà ga. Mặc dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến Ôn Hàn thấy nóng ran trong người. Cô thừa nhận, đây là điều mà chỉ người đàn ông này mới làm được.

Đoàn tàu dừng lại ở một điểm nào đó. Chẳng có hành khách nào xuống, ngược lại không ít người lên tàu. Một thanh niên đeo tai nghe, len lỏi trong đám đông để tìm chỗ ngồi. Nhìn thấy Ôn Hàn, cậu ta cười ngoác miệng: “Chị gái xinh đẹp ơi! Chị gầy như vậy nằm không tốn diện tích, có thể cho em mượn nửa giường không?”

Ôn Hàn còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã leo lên trên.

Đám người ở dưới chăm chú xem trò vui. Ôn Hàn lập tức ngồi dậy, đạp cậu thanh niên xuống rồi ôm chặt túi xách, nhìn đối phương bằng ánh mắt cảnh giác.

Mọi người cười ồ lên. Cậu thanh niên cũng cười hì hì: “Đúng là một chị gái ghê gớm. Bỏ đi, không ngủ thì không ngủ, sợ gì. Hòa thượng, có thể nhường chỗ cho tôi không? Người xuất gia giàu lòng từ bi, A Di Đà Phật.” Cậu ta chắp tay trước ngực, thành kính xin chỗ ngồi.

Trình Mục Vân chẳng thèm động đậy. Cô gái tóc dài nhích sang một bên, chừa ra một khoảng trống nhỏ, cười nói: “Em ơi, ngồi ở chỗ chị đây này.”

Cậu thanh niên không khách sáo, lập tức ngồi xuống.

Có thật cậu ta chỉ là du khách giữa đường lên tàu hay không? Ôn Hàn vô thức liếc Trình Mục Vân, muốn nhận được sự ám chỉ gì đó từ anh. Tuy nhiên, anh không hề có phản ứng, tựa như sự vật và con người xung quanh đều chẳng liên quan đến anh. Anh chỉ là một người hành hương thuần túy mà thôi.

Từ lúc cậu thanh niên xuất hiện, toa tàu lại càng náo nhiệt hơn. Cậu ta luôn mồm nói hết chuyện đông đến chuyện tây. Cậu ta kể, mình đến Ấn Độ là vì muốn xem xác chết nổi trên sông Hằng nhưng chẳng thấy đâu, còn suýt nữa bị thầy tế lễ sàm sỡ.

Cô gái tóc dài ngáp một: “Buồn ngủ quá. Sao mình lại không mua được vé giường nằm cơ chứ?” Cô ta ngẩng đầu hỏi Ôn Hàn: “Cô đặt vé từ trước phải không?”

Ôn Hàn ngẫm nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “Tôi đặt trên mạng trước một tháng.” Cô vẫn nhớ rõ người phụ trách hành trình ở Ấn Độ là Rum, anh ta từng phàn nàn, vé tàu hỏa ở Ấn Độ rất khó mua.

Cô gái gật đầu, buồn bực tiếp lời: “Nếu sớm biết thì tôi đã đặt từ lâu rồi.”

Nói xong, cô ta trách móc ba người đàn ông đi cùng đúng là không thể dựa dẫm được, công tác chuẩn bị quá kém… Sau đó, cô ta cất giọng mệt mỏi với Ôn Hàn: “Cô có thể cho tôi nằm nhờ một tiếng đồng hồ không? Một tiếng sau là tôi xuống tàu rồi.”

Ôn Hàn có chút do dự.

“Chị ơi, em buồn ngủ quá. Một tiếng sau, em cũng xuống tàu rồi.” Cậu thanh niên nhìn Ôn Hàn bằng ánh mắt van nài, trông rất đáng thương.

Ôn Hàn không tiện từ chối bọn họ. Nằm lâu như vậy mà cô vẫn không ngủ được. Hơn nữa, cô cũng sắp xuống tàu đến nơi rồi. Thế là cô lên tiếng: “Hai người lên nằm nghỉ đi, để tôi xuống dưới ngồi.” So với việc ngủ cùng người xa lạ, bên dưới có khi còn an toàn hơn, ít nhất còn có Trình Mục Vân ở đó.

Ôn Hàn nhanh chóng trèo xuống dưới.

“Để em bế chị lên.” Cậu thanh niên ôm ngang người cô gái, nhấc bổng lên trên.

“Tôi không nằm với cậu, nam nữ thụ thụ bất thân.” Cô gái không mấy tình nguyện nhưng cậu thanh niên đã leo lên, nằm thẳng người: “Có chỗ ngủ là tốt lắm rồi, chị đừng kén cá chọn canh nữa. Em có làm gì chị đâu.” Cô gái tóc dài lầm bầm vài câu, nằm nghiêng người, quay mặt vào trong.

Toa tàu vốn đông người, chỗ ngồi ít nên hai người vừa rời đi, lập tức có hai ông chú Ấn Độ chiếm mất chỗ, khiến Ôn Hàn hết chỗ ngồi. Cô xoa xoa cánh tay mình, nghĩ bụng, thôi thì cứ đứng cho xong.

“Hòa thượng!” Chú ý thấy sự quẫn bách của cô, cô gái tóc ngắn cười nói với Trình Mục Vân: “Anh chịu khó ngồi chật một chút, để cô ấy ngồi bên cửa sổ đi.”

Trình Mục Vân nhướng mày nhìn cô gái tóc ngắn rồi lại liếc qua Ôn Hàn. Sau đó, anh nhích sang một bên, nhường một khoảng trống nhỏ cạnh cửa cho cô.

“Cô ngồi xuống đi. Đoạn đường này đứng mệt lắm.” Cô gái tóc ngắn khẽ đẩy người Ôn Hàn.

Ôn Hàn không có lý do từ chối, đi tới ngồi cạnh Trình Mục Vân. Cô lịch sự mở miệng: “Cảm ơn hòa thượng.”

Trình Mục Vân gật đầu thay câu trả lời.

Chỗ ngồi rất chật. Đùi hai người áp sát vào nhau, khiến Ôn Hàn không dám động đậy. Cô chống khuỷu tay lên chiếc bàn nhỏ, dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Trên tấm kính phản chiếu gương mặt nghiêng của Trình Mục Vân. Dù không rõ nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt đen tuyền của anh ở dưới hàng mi rậm rạp. Hồi nhỏ, cô từng nghe một bác sĩ người Hoa nói, trẻ sơ sinh người Hoa đều có con ngươi trong veo và đen. Theo thời gian, màu sắc của con ngươi dần mất đi màu đen thuần túy ban đầu. Đây là cái giá phải trả cho sự trưởng thành. Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh dường như đi ngược lại quy luật này.

Trong lúc lật trang sách, khuỷu tay Trình Mục Vân chạm vào người Ôn Hàn. Cô liền ngồi thẳng đơ theo phản xạ. Anh khẽ chau mày, lại tiếp tục đọc sách.

Phát hiện phản ứng của mình có chút khoa trương, cô liền vén tóc ra sau tai để che giấu sự ngượng ngùng.

“Đây chính là cây bồ đề mà hồi nãy tôi nhắc tới.”Cô gái tóc ngắn cầm máy ảnh, ghé sát Ôn Hàn, cho cô xem ảnh mình chụp trên đường đi: “Cây này có tuổi thọ hơn hai nghìn năm trăm năm.”

Ôn Hàn lịch sự ngó qua rồi lên tiếng: “Tôi vẫn nhớ, đây là nơi tám nước phân chia xá lợi[1] của Phật Đà.”

[1]Xá lợi: Di cốt của Đức Phật.

Đối phương cười: “Cô đến đó rồi à?”

Ôn Hàn gật đầu, miệng nở nụ cười thân thiện. Cô gái nổi hứng, cho Ôn Hàn xem hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác. Đối phương nhiệt tình như vậy, Ôn Hàn chỉ có thể vừa xem vừa lịch sự mở miệng tán thưởng. Bởi vì hơi rướn người nên sợi tóc của cô lướt qua mu bàn tay Trình Mục Vân.

Tàu hỏa lắc lư, mái tóc của cô cũng lay động. Xúc cảm này khiến anh nhớ tới dáng vẻ yếu ớt và bẩn thỉu của cô khi bị anh bắt vào khu rừng nguyên sinh. Cô bị sốt, muốn khóc cũng chẳng có hơi sức để khóc. Ngón giữa của anh hơi cong lên, luồn vào sợi tóc mềm mại của cô.

Rõ ràng không có sự đụng chạm, ánh mắt cũng chẳng giao nhau, vậy mà Ôn Hàn bỗng dưng thấy không thoải mái. Vừa rồi, mọi sự chú ý của cô tập trung vào đống ảnh, còn bây giờ, cô đã cảm nhận một cách rõ ràng về sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh. Cô mím môi, ép bản thân không để lộ tâm trạng ra nét mặt.

Trình Mục Vân để cuốn sách lên bàn, chắp hai tay trước ngực đồng thời đứng lên, đi ra ngoài. Năm phút sau, khi loa thông báo ga đến tiếp theo, Ôn Hàn chợt có chút hoảng hốt. Anh chuẩn bị xuống tàu rồi ư?

Bây giờ cô mới nhớ ra, mình cũng xuống ga này. Cùng lúc đó, túi xách của cô bị người nằm trên giường ném xuống.

“Đã đến nơi rồi ư? Suýt nữa mình ngủ quên mất.” Cậu thanh niên nhảy xuống, hỏi Ôn Hàn: “Chị gái xinh đẹp cũng xuống ga này sao?”

Ôn Hàn gật đầu. Cậu thanh niên không nhiều lời, ra hiệu cho Ôn Hàn đi theo mình.

Tàu hỏa chầm chậm di chuyển vào bến. Còn chưa dừng lại, người ở trên đã nhảy xuống, hành khách đang đợi ở dưới cũng leo lên, tạo thành cảnh tượng hỗn loạn. Cậu thanh niên kéo tay Ôn Hàn. Nhưng hai người vừa nhảy xuống dưới, đằng sau chợt vang lên tiếng hét chói tai: “Hộ chiếu của tôi đâu rồi? Ở đằng kia, thằng nhóc đang ở đằng kia.”

Ba người đàn ông đi cùng cô gái lập tức lao đến, đè cậu thanh niên xuống đất.

***

Ôn Hàn ngồi ở một góc. Cậu thanh niên bị khóa tay vào ghế dài bằng một chiếc còng cũ kỹ.

“Chị ơi, xin chị giúp em với.” Cậu ta dịch mông về phía cô.

Ôn Hàn ngồi thẳng người, chờ nghe kế hoạch tiếp theo của cậu ta.

“Trong túi quần của em có một gói giấy ăn. Phiền chị giúp em lau nước mũi.” Cậu thanh niên cất giọng đáng thương.

Ôn Hàn ngẩn người, có chút buồn cười. Cô lấy gói giấy ăn từ túi quần của cậu ta, rút ra một tờ nhét vào tay cậu ta. Cậu thanh niên nhoẻn miệng cười, ghé sát mặt vào tay, bắt đầu lau nước mũi.

Cậu ta không lo lắng hay sao? Tự nhiên bị đổ oan là ăn trộm hộ chiếu của người khác.

Thần kinh của Ôn Hàn vẫn hết sức căng thẳng. Cô không rõ nguyên nhân, cũng chẳng đoán ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Rõ ràng cô xuống tàu theo kế hoạch đã định, tự nhiên lại bị mang tiếng oan là đồng đảng của cậu thanh niên, bị đưa đến văn phòng của cảnh sát tuần tra nằm ở một góc phòng chờ của nhà ga.

Năm du khách đang đứng cách mấy bước chân, trình bày với cảnh sát Ấn Độ về vụ mất cắp.

“Hộ chiếu và ví tiền của tôi đã biến mất, nhưng tiền mặt thì còn.” Cô gái tóc ngắn nói: “Anh hãy xét hỏi hai người kia. Chắc chắn bọn họ quen biết nhau.” Cô ta chỉ tay về phía Ôn Hàn và cậu thanh niên.

Bị càm ràm đến nhức đầu, người cảnh sát Ấn Độ khẽ chau mày. Ở Ấn Độ, vấn nạn trộm cắp xảy ra như cơm bữa. Đây đã là vụ thứ mười sáu mà cảnh sát nhà ga phải xử lý trong ngày hôm nay.

“Tối qua, trên tàu có rất nhiều hòa thượng. Họ đều là người xuất gia, không có hành lý. Vì thế, tên trộm mới ra tay với chúng tôi.” Cô gái nói.

“Tôi biết rồi, tôi đã ghi lại thông tin cụ thể rồi.” Người cảnh sát nói bằng thứ tiếng Anh rất nặng, phẩy phẩy mấy tờ giấy trong tay: “Các vị xem đi, thông tin nằm ở đây cả rồi. Để tôi hỏi hai người kia đã.” Anh ta chỉ tay về phía Ôn Hàn.

Ôn Hàn nhắm mắt, tự nhủ: Sẽ ổn cả thôi, ít nhất đây cũng là văn phòng cảnh sát, dẫu sao cũng an toàn hơn ở bên ngoài. May mà anh ấy đã đi trước. Anh ấy mới là mục tiêu thật sự của đám người này.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa đi vào, cất giọng oang oang: “Có một lạt ma nghe nói đến vụ trộm cắp, anh ta bảo lúc đó mình có mặt trên tàu hỏa nên tình nguyện làm chứng.”

Ôn Hàn lập tức mở mắt.

Một người đàn ông cao gầy, mặc áo cà sa màu đỏ đi vào. Cô gần như nín thở, chăm chú nhìn đối phương. Đây là ai vậy?

“Tôi chưa từng gặp người này.” Cô gái tóc ngắn tỏ ra kinh ngạc.

“Đây chính là vị lạt ma ngồi cùng toa tàu với các vị.” Một tấm vé được ném lên bàn: “Đây là vé của anh ta. Chuyến tàu, thời gian, số ghế hoàn toàn trùng khớp.”

Lạt ma chắp hai tay trước ngực, cười nói: “Chào các vị, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi đến để làm chứng cho hai người trẻ tuổi kia.”

Năm hành khách đưa mắt nhìn nhau.

“Anh ta không phải là người đó. Xin hãy tin tôi. Chúng tôi chưa từng gặp vị lạt ma này.” Cô gái lắp bắp giải thích: “Anh ta đóng giả đấy.”

Anh chàng cảnh sát day day huyệt thái dương: “Chẳng phải cô khai trên tàu chỉ có một lạt ma hay sao? Bây giờ người ta đã bỏ vé ra cho xem rồi, cô còn nói không biết anh ta?”

Cô gái tóc ngắn định tiếp tục tranh cãi.

“Được rồi.” Người cảnh sát tỏ ra tức giận: “Nói như cô thì tự nhiên xuất hiện một lạt ma giả chỉ để ăn trộm hộ chiếu của cô thôi sao? Cô cậu không phải cố tình gây rối đấy chứ?”

Nơi này có nhiều người dân theo đạo. Tuy lạt ma không theo Ấn Độ giáo nhưng vẫn được tôn trọng. Tự nhiên nói người ta là nhà sư giả mạo, đúng là chẳng ra sao cả.

Một người cảnh sát già ở gần đó cũng hết chịu nổi, lên tiếng: “Theo tôi thấy, cô gái trẻ ở đằng kia có vẻ như bị đổ tội oan. Không phải các anh nhìn trúng người ta nhưng người ta không chịu nên mới đổ tội đánh cắp hộ chiếu đấy chứ?”

Năm du khách hoàn toàn á khẩu, chẳng biết biện giải thế nào nữa. Rõ ràng tay lạt ma kia là giả, rõ ràng râu ông nọ cắm cằm bà kia. Vậy mà năm cái miệng cũng không thể chứng minh sự thật.

Cậu thanh niên tiếp tục chùi mũi. Ôn Hàn cụp mi, giả vờ nghe không hiểu cuộc đối thoại của bọn họ.

Bản thân cô cũng không quen biết vị lạt ma này. Anh ta thật sự là một người xa lạ.

Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.