Chương 17: Trao Tương Tư Cho Ai (2)

Ôn Hàn bị sự nhiệt tình của đối phương làm cho bối rối: “Tôi tin…” Cô liếc qua Trình Mục Vân nhưng anh không hề có phản ứng. Vừa rồi, anh dặn cô hãy diễn tốt vai em gái. Bởi nếu là em gái của Trình Mục Vân, cô sẽ giành được sự bảo vệ tốt hơn. Ở đất nước Ấn Độ, mức độ quan tâm đến vợ hay bạn gái quả thực không dám bàn tới.

May mà mấy thanh niên này chỉ dừng lại ở phương thức biểu đạt cảm tình một cách lịch sự. Họ là những người Bà La Môn, rất hiếm có trường hợp kết hôn với người của dòng giống khác, huống chi là người nước ngoài. Thấy Ôn Hàn không có hứng thú, lại vướng “anh trai” ở bên cạnh nên họ chẳng dám có những hành vi quá đáng.

Trình Mục Vân thỉnh thoảng nói một câu tiếng Nga mà họ nghe không hiểu nên đâu có biết bản thân trắng trợn hơn họ nhiều.

Ví như như lúc này, anh nói nhỏ: “Chúc mừng em! Em lại khiến đàn ông điên đảo thần hồn rồi. Thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải mình bị trúng mê hồn kế của em hay không?”

Ôn Hàn ngồi cạnh anh, nhưng giữ một khoảng cách “an toàn” mà anh trai và em gái cần có. Cô cũng đáp lại bằng tiếng Nga: “Rõ ràng lần đầu tiên là anh nhận nhầm người…”

“Em thật sự nghĩ vậy sao?” Anh uống một ngụm nước khoáng.

“Không phải ư?”

“Không phải.”

Thấy Ôn Hàn tròn mắt nhìn mình, anh tiếp tục lên tiếng: “Hồi ở cao nguyên Tuyết Vực, tôi đã bị em thu hút. Khi gặp lại ở Nepal, tôi đã không thể khống chế mình nên tùy tiện tìm một cớ lôi em vào phòng, có hành vi khiếm nhã với em.” Anh cười khẽ: “Em đã hài lòng với câu trả lời này chưa?”

Ôn Hàn cắn môi, học theo cách nói ỡm ờ của Trình Mục Vân: “Ừm, cũng không tồi.”

Biết rõ là những lời giả dối, việc gì phải bận tâm đến tính chân thực. Dường như sau hơn hai tiếng đồng hồ ở riêng trong phòng, giữa hai người có thứ gì đó đã bị phá vỡ.

“Xem ra, tôi không chỉ xé rách quần áo của em, còn xé toạc bộ mặt không đáng yêu của em nữa.” Trình Mục Vân một tay cầm cốc thủy tinh, tay kia sờ vào vết cắn trên vai. Ôn Hàn đỏ mặt, không nhịn được đá anh một.

“Tình cảm của hai anh em anh tốt thật đấy.” Anh chàng ngồi kế bên bày tỏ sự ngưỡng mộ bằng tiếng Anh.

“Từ trước đến nay, con bé thích đấu võ miệng với tôi, luôn tìm cách khiêu chiến quyền uy của một người anh trai. Nhưng tôi cũng thích nhường nhịn con bé, mặc nó bày trò.” Trình Mục Vân đáp lại bằng tiếng Anh, thể hiện là một người anh trai đạt yêu cầu, không hề để ý đến chuyện những người đàn ông này theo đuổi cô. Trong khi mười lăm phút trước đó, anh còn đang miệt mài hôn lên từng tấc da trên cơ thể cô ở trong căn phòng nhỏ.

Đã bao lâu rồi Ôn Hàn không có một giấc ngủ tử tế? Chỉ nhớ kể từ thời điểm cắt tóc cho Trình Mục Vân ở trong ngôi đền của Nepal, cô đã không được ngủ yên giấc. Lúc ở trên tàu hỏa, cô cũng gần như thức thâu đêm.

Đêm hôm nay, Ôn Hàn ngủ rất say. Thậm chí cô còn nằm mơ mình đẩy cửa nhà ở Moscow, nhìn thấy một người đàn ông quay lưng về phía mình. Cô gọi tên anh nhưng anh hoàn toàn bất động, cũng chẳng ngoảnh đầu.

Xúc cảm ươn ướt ở vành tai đã kéo Ôn Hàn thoát khỏi giấc mộng. Cô nửa tình nửa mê, vẫn chìm trong tâm trạng bi thương khi người đàn ông ấy không đoái hoài đến mình.

Trình Mục Vân nhanh chóng nằm đè lên người cô: “Chào buổi sáng!”

“Ừm.” Ôn Hàn mơ màng đáp.

“Em có từng nghĩ, nếu tôi thật sự là kẻ xấu thì em làm thế nào để thoát thân không?”

Ôn Hàn thì thầm: “Em sẽ cướp đồ của người Ấn Độ, sau đó bị đưa đến đồn cảnh sát rồi tìm cơ hội bỏ trốn.”

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân đi đi lại lại.

“Ý kiến hay.” Trình Mục Vân gật đầu, lại hỏi: “Em có biết bọn họ chuẩn bị làm gì không?” Anh chỉ tay về phía cửa ra vào: “Còn nửa tiếng nữa ánh dương sẽ nhô khỏi đường chân trời. Bên bờ sông sẽ có rất đông người cầu nguyện, nhân tiện dùng nước sông rửa sạch nghiệp chướng của mình.”

Giọng nói của anh rất dịu dàng, tạo thành một sợi dây vô hình trói buộc ý thức của cô. Không biết loài rắn khi nuốt các sinh vật khác có phải cũng âm thầm lặng lẽ nhưng thâm sâu khó lường như vậy không? Bề ngoài có vẻ nhẹ nhàng nhưng trên thực tế đủ khiến bạn nghẹt thở.

Động tác của anh không được dịu dàng như lời nói. Đến mức ở một giây nào đó, Ôn Hàn cảm thấy bản thân sẽ bị anh nhốt trong căn phòng này suốt cuộc đời, chết trên chiếc giường này.

Lần đầu tiên ở khu rừng núi, anh rất nhẹ nhàng, chiếu cố đến cảm nhận của cô. Lần thứ hai là nhằm mục đích loại bỏ khí lạnh trong cơ thể cô, không mang bất cứ tình cảm cá nhân nào. Đêm qua là do cô chủ động. Chỉ thời khắc ấy, anh mới bộc lộ con người chân thực của mình: gấp gáp, trực tiếp, làm bất cứ việc gì cũng không lưu lại đường lùi, bao gồm cả phương diện này.

Khi thả một ngọn hoa đăng được làm từ phiến lá xuống mặt đất, nhìn nó từ từ trôi theo dòng nước về phương xa, trong đầu Ôn Hàn vẫn đang nghĩ, lần đầu tiên thích một người mà mình chẳng biết gì về người ấy ngoài cái tên, nhưng lại thân mật như vậy.

Đúng là không thể nào tin nổi.

Lúc này, mặt trời đã xuất hiện. Tất cả mọi người bắt đầu cầu nguyện, dù là người đang ngồi trên bậc đá hay cởi trần ở dưới sông, thậm chí cả người ngoại tỉnh đang thả hoa đăng cũng đều trở nên tĩnh lặng.

Ôn Hàn liếc qua người đàn ông bên cạnh. Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Trình Mục Vân liền quay sang cô. Ôn Hàn có chút quẫn bách, không nhịn được trách móc: “Có phải lúc nào anh cũng bắt được sự quan sát của người khác với mình hay không?”

“Đó là bản năng.” Anh trả lời ngắn gọn.

“Anh có biết vừa rồi em nghĩ gì không?”

Ôn Hàn thì thầm: “Em đang nghĩ…” Nếu anh thật sự là tên buôn lậu nguy hiểm, vậy thì câu chuyện giữa cô và anh sẽ đi về đâu?

Trình Mục Vân dường như là một người không biết đến hai chữ “hiếu kỳ”. Cô nói lấp lửng nhưng anh không hề truy vấn, chỉ liếc cô một rồi lại tiếp tục dõi mắt về bờ sông.

Dưới lòng sông có rất nhiều phụ nữ địa phương, từ trẻ đến già. Họ lội nước cho đến khi toàn thân ướt sũng mới hài lòng leo lên bờ.

Ôn Hàn vẫn không rời mắt khỏi gương mặt nghiêng của Trình Mục Vân. Cô nghĩ: giả dụ ngay từ đầu, anh là một tên lừa gạt tình cảm của cô thì sao?

Một hòa thượng hoàn tục, nhờ có diện mạo và thân hình hấp dẫn đi tán tỉnh những cô gái trẻ đến Nepal du lịch… Não bộ của cô hình dung một câu chuyện theo hướng khác.

Hai người đi dọc theo bờ sông, gặp nhiều kẻ ăn mày đang hấp hối giơ tay về phía người qua đường: “Chúng tôi đang tích tiền mua gỗ để thiêu xác. Mấy trăm rupi một khúc.”

Vào thời khắc này, Trình Mục Vân giống như du khách nước ngoài tận tình đi cùng bạn gái. Ôn Hàn đột nhiên chìa tay về phía anh.

“Gì thế?” Anh cười hỏi.

“Ông chú, cho em xin ít tiền lẻ.” Khóe mắt cô cong cong: “Để em đi tích đức.” Tất cả vé tàu xe đến đây đều do anh mua, chút rupi cuối cùng cũng đã bị cô tiêu hết. Hiện tại, cô không có hộ chiếu, chẳng có hành lý, giống như một người phụ nữ sa chân lỡ bước bị anh bắt đi.

Trình Mục Vân bị chọc cười bởi câu nói của Ôn Hàn. Trong con mắt anh, người phụ nữ này đã dần có nhiều biểu cảm sinh động hơn.

Nếu không phải hai lần tình cờ gặp nhau ở cao nguyên Tuyết Vực và đất nước Nepal, không phải việc cô đi cùng Vương Văn Hạo, khiến anh nghi ngờ thân phận của cô, hai người sẽ chẳng có mối quan hệ dây dưa, về sau cũng không có chuyện thân thể giao lưu, càng không có chuyện ở bên nhau giống những đôi tình nhân bình thường như bây giờ. Điều này khiến anh cảm thấy mới mẻ, càng muốn trải nghiệm nhiều hơn.

Đáng tiếc là anh không có thời gian. Buổi sáng ở khu rừng núi hôm ấy, anh từng có ý nghĩ, quay về Moscow làm một người bình thường, yêu đương hẹn hò với cô cũng không tồi. Nhưng cái chết của Châu Khắc đã khiến tất cả trượt khỏi quỹ đạo.

Anh từng cho rằng, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Mười năm trước, việc nhiều anh em hi sinh đã khiến anh bị đả kích nặng nề. Mười năm sau, đối phương vẫn dùng cái chết của người thân cận để nhắc nhở anh: Chỉ cần vẫn là Trình Mục Vân thì anh không thể có cuộc sống bình thường.

Trên vai anh gánh quá nhiều nợ máu của anh em, vĩnh viễn không thể quay đầu.

Trình Mục Vân rút một đồng đô la lẻ từ túi quần đưa cho Ôn Hàn. Cô quan sát đám ăn mày ở phía xa xa, chọn một ông già có khả năng tắt thở sớm nhất, đi qua đó, ngồi xuống đặt đồng đô la trước mặt ông già. Ông già nằm trên tấm thảm rách, không còn sức lực nhưng vẫn cố bò dậy cảm ơn.

Ông già đặt bàn tay bẩn thỉu lên trán Ôn Hàn. Cô không bận tâm, nhắm mắt cầu nguyện: Xin Phật tổ hãy phù hộ cho con, khiến anh ấy yêu con, mãi mãi không rời xa con.

Cầu nguyện xong, Ôn Hàn vui vẻ đứng dậy. Vừa định quay ra nói chuyện với Trình Mục Vân, cô liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc từ phía đám đông đi tới.

Mạnh Lương Xuyên tháo cặp kính râm, ngoác miệng cười: “Tôi đến rồi.”

Ôn Hàn vô thức nhíu mày. Mạnh Lương Xuyên càu nhàu: “Cô Ôn, sao gặp người quen mà cô lại tỏ ra không vui thế? Cô đừng quên, mấy lần cô thoát chết không phải chỉ riêng mình Trình Mục Vân giúp cô, tôi cũng bỏ không ít công sức.” Nói đến đây, anh ta lắc đầu: “Đối với phụ nữ, ngoại hình đẹp trai quả nhiên quan trọng hơn tất cả.”

Ôn Hàn bĩu môi: “Mỗi lần gặp anh là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.”

“Cô gái này, nhất định cô phải làm cho rõ, mang lại vận rủi cho cô là người đàn ông ở phía sau, chứ không phải tôi.” Mạnh Lương Xuyên vừa nói vừa rút ra một túi nhỏ, đưa cho Trình Mục Vân.

Trình Mục Vân nhận cái túi, bước xuống bậc đá, ngồi xổm, mở túi, đổ thứ bên trong xuống dòng sông.

“Đó là gì vậy?” Ôn Hàn có linh cảm chẳng lành.

“Là tro cốt của Châu Khắc.”

“Châu Khắc ư?” Ôn Hàn thất thanh, tròn mắt nhìn Mạnh Lương Xuyên.

Mạnh Lương Xuyên gật đầu: “Đúng là tro cốt của người đã đón cô từ Đại sứ quán Nga rồi đưa cô đến chỗ Trình Mục Vân ấy. Tôi vốn định để tro cốt của cậu ta ở Nepal rồi sau này Trình Mục Vân đưa về Nga an táng. Không ngờ anh ta bảo tôi mang đến đây rồi đổ hết xuống sông.”

Đây nhất định là một câu chuyện hấp dẫn khác, Mạnh Lương Xuyên nghĩ thầm. Anh ta thậm chí còn dự đoán, bản thân suốt ngày đi theo Trình Mục Vân nên không biết sẽ chết như thế nào, chết ở đâu? Ý nghĩ này đúng là điên thật, cũng khiến anh ta vô cùng hưng phấn.

Thông tin đến quá đột ngột, Ôn Hàn còn chưa “tiêu hóa” nổi. Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn. Cái đêm cô cạo đầu cho Trình Mục Vân, liệu có phải khi đó Châu Khắc đã… Cô chợt nhớ tới vẻ mặt trầm lặng của anh dưới ánh đèn dầu mù mịt. Liệu có phải anh dùng phương thức cạo đầu để siêu độ cho bạn mình hay không?

Trình Mục Vân ném cả cái túi xuống nước rồi đi lên bậc thang.

“Dòng sông này có quá nhiều hài cốt, còn nói có thể giúp con người yên nghỉ. Theo tôi thấy, chật chội chết đi được ấy.” Mạnh Lương Xuyên không phải tín đồ Phật giáo nên nói năng chẳng thèm nể nang.

“Châu Khắc không tín Phật.” Trình Mục Vân cất giọng đều đều. Tuy nhiên, người đàn ông đó từng nói một cách nghiêm túc: “Ông chủ tin gì thì tôi tin nấy.”

Ôn Hàn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng biết anh sẽ chẳng trả lời bất cứ câu nào. Vì thế, cô chỉ có thể đè nén mọi thắc mắc trong lòng.

Tâm trạng hỗn loạn này kéo dài tới tận khi mặt trời lặn. Bắt gặp vẻ bi thương nơi cô, mấy thầy tế trẻ tuổi hỏi, cô có muốn đi xem nghi thức tế lễ ở sông Hằng không? Hôm qua lúc cô vừa đến đây, bọn họ còn ngần ngại, hôm nay đã mời cô đi xem rồi.

Ôn Hàn từng đặt chân đến thành phố Varanasi một tháng trước. Lúc bấy giờ, buổi tối bọn cô cũng đi xem tế lễ nhưng chỉ lướt qua. Ấn tượng sâu đậm nhất là bên bờ sông tụ tập rất đông du khách và những nghệ sĩ trẻ tuổi. Khi ấy, có lẽ cô không thể ngờ, hơn một tháng sau, mình sẽ quay lại nơi đây. Mà lần này, cô được ngồi cùng người bản xứ chứ không phải quan sát từ phía xa như du khách bình thường.

Trong lúc xem nghi thức tế lễ, Ôn Hàn để ý thấy người phụ nữ đóng giả làm bạn gái Trình Mục Vân và anh ngồi cùng nhau, thì thầm to nhỏ. Cô không nhịn được, thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ bọn họ. Mạnh Lương Xuyên ở bên cạnh nói đùa câu gì đó nhưng cô bỏ ngoài tai.

Người phụ nữ ấy quay lưng về phía đám đông, giơ tay lau đôi mắt đỏ hoe: “Em nghe nói tro cốt rắc xuống sông, con người sẽ được yên nghỉ. Có điều, chôn ở đâu cũng vậy, dù sao em cũng không thể đi cúng tế.”

Trình Mục Vân cụp mi, không nói một lời.

Người phụ nữ xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón tay. Một phút sau, cô ta rút ra: “Lát nữa em sẽ ném xuống sông. Mới hai mươi sáu tuổi đã trở thành góa phụ, đúng thật là… Tên đó hại chết em rồi.” Cô ta lầm bầm, một lúc sau quay sang hỏi Trình Mục Vân: “Anh có thể phá lệ nói cho em biết, anh ấy chết thế nào không?”

Trình Mục Vân im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Có kẻ tiết lộ thân phận của cậu ấy.”

Buổi sáng hôm đó, ai cũng cho rằng đám người nước ngoài sẽ tấn công Trình Mục Vân trước. Nào ngờ bọn chúng biết được thân phận của Châu Khắc. Anh ta không kịp né tránh nên bị trọng thương, khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài. Khi Mạnh Lương Xuyên dẫn cảnh sát địa phương đến nơi, Châu Khắc… đã đỡ hộ Mạnh Lương Xuyên một đòn chí mạng.

Tuy ngoài miệng, Châu Khắc tỏ ra khinh thường Mạnh Lương Xuyên, thậm chí trong lòng cũng coi thường nhưng chẳng còn cách nào khác, đối tượng được Trình Mục Vân thừa nhận thì cũng là anh em của anh ta.

Đã là anh em thì dù chết, mình cũng phải chết trước đối phương. Đây là suy nghĩ đơn giản của tất cả những người đi theo Trình Mục Vân.

Cả hai im lặng một lúc. Cô gái bỗng nhiên bật cười: “Con bé kia không rời mắt khỏi chúng ta. Phụ nữ đều vậy cả, một khi đã thích anh thì bất cứ người đàn bà nào tiếp xúc với anh cũng trở thành tình địch. Dù tỏ ra rộng lượng đến mấy cũng vô dụng. Chỗ này…” Cô ta đặt tay lên ngực: “Sẽ rất khó chịu.”

Trình Mục Vân đáp: “Nếu đến một cô bé tuổi đôi mươi cũng không lừa nổi, cô còn có thể lừa những người đã từng trải qua huấn luyện hay sao?”

Ôn Hàn không nên biết về thân phận và mối quan hệ giữa các thành viên trong đám bọn anh. Cô càng mù mờ càng tốt, điều này có lợi cho cô cũng bảo đảm an toàn cho người của Trình Mục Vân.

Nghi thức tế lễ tới giai đoạn cao trào, du khách bắt đầu vỗ tay rào rào. Trình Mục Vân và người phụ nữ kia quay về bên Ôn Hàn. Cô ngồi dịch sang một bên, nhường chỗ cho họ. Trước mặt mọi người, cô vẫn là em gái của anh. Cô ngồi thẳng lưng, cố gắng không để ý đến người phụ nữ bên cạnh.

Cả buổi tối, Trình Mục Vân không nói một câu tử tế với cô. Trong khi đó, thỉnh thoảng anh quay sang trò chuyện với người phụ nữ kia, khóe miệng thấp thoáng nụ cười.

Ôn Hàn rất muốn nói với anh câu gì đó nhưng niềm kiêu hãnh từ đáy lòng không cho phép cô làm vậy. Ngày hôm qua yêu cầu anh ở bên mình, trên giường dùng phương thức bạo dạn chủ động cùng anh ân ái đã là giới hạn cao nhất mà cô có thể làm được.

Dường như chỉ cần người phụ nữ này xuất hiện, mọi nỗ lực của cô lại quay về con số không.

Nơi đây đang diễn ra buổi tế lễ náo nhiệt. Phía xa xa vẫn còn có người thiêu xác. Đây là một nền văn hóa mà Ôn Hàn chưa gặp bao giờ. Hơn nữa, thân ở đất khách quê người cũng khiến tâm hồn cô không thể tĩnh lặng. Cô cúi xuống, nhìn gấu váy của mình. Xem ra, Phật tổ cảm thấy tâm nguyện của cô quá nhỏ nhoi, không đáng bận tâm nên buổi sáng vừa cầu nguyện, bây giờ đã cho cô câu trả lời.

Phát hiện ra tâm trạng của Ôn Hàn như rơi xuống đáy vực, Trình Mục Vân trầm ngâm vài giây rồi lại tiếp tục thì thầm trò chuyện với người phụ nữ bên cạnh. Không một ai nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện ấy.

Đây là một trang viên của gia tộc người Ấn. Lần đầu tiên nghe thấy từ “vườn cafe”, Ôn Hàn còn tưởng Trình Mục Vân sẽ đưa cô về vùng quê. Giờ mới phát hiện, suy nghĩ của cô hoàn toàn sai lầm.

Mấy thanh niên mà cô quen ở Varanasi đều là người trong gia tộc này. Biết cô là “em gái” của Trình Mục Vân, một thiếu nữ người Ấn Độ nói với Ôn Hàn: “Chị không biết sao? Anh trai chị chưa từng kể với chị à? Anh ấy đúng là người kín đáo. Anh ấy là bạn thời đại học của anh trai em. Anh ấy từng cứu anh trai em khi anh trai bị bắt cóc. Anh ấy là ân nhân của gia đình chúng em.”

Ánh mắt cô thiếu nữ tràn ngập vẻ ái mộ. Cô thậm chí còn hy vọng giành được trái tim của Trình Mục Vân, sau đó anh đưa cô rời khỏi đất nước này. Tuy có của hồi môn dồi dào và ba người anh trai tài giỏi nhưng cô vẫn không thích xã hội Ấn Độ, nơi coi nhà chồng là ông trời.

Ôn Hàn không ngờ Trình Mục Vân từng học đại học.

Hồi chưa trải qua những chuyện ở Nepal, cô đoán anh ra đời từ sớm, gặp phải trắc trở gì đó mới đi làm hòa thượng. Sau khi trải qua nhiều biến cố, cô vẫn cho rằng anh là dân lăn lộn trong xã hội…

Anh thường xuất hiện ở những nơi nguy hiểm. Lang bạt kỳ hồ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm… nói chung không giống người bình thường.

Thiếu nữ Ấn Độ đó không được phép tiếp xúc riêng với đàn ông xa lạ nên sau đó, cô ta sai người giúp việc dẫn Ôn Hàn đến vườn cafe.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rất nhiều cây cafe ở khoảng cách gần. Công nhân đang bận rộn hái quả. Trình Mục Vân khoanh chân ngồi dưới gốc cây, nhặt một trái cafe: “Thời gian cafe đậu ra quả rất dài, trái nhỏ thế này cũng mất từ tám đến mười hai tháng. Có những trái vừa và to thì phải đợi sang năm mới được hái, nói chung cần sự nhẫn nại.”

Người phụ nữ bên cạnh “ừ” một tiếng: “Năm trước trồng, năm sau thu hoạch phải không? Thế thì em chẳng thích hợp trồng cafe. Châu Khắc nói, thứ em thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.”

Trình Mục Vân nhếch môi. Ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Hàn, người phụ nữ liền mỉm cười: “Chúng ta từng gặp nhau nhiều lần, cô không biết tên tôi xem ra có hơi bất tiện.”

Ôn Hàn lắc đầu, nói nhỏ: “Chị không cần nói với tôi. Anh ấy bảo, tốt nhất tôi không nên biết bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy.”

Người phụ nữ vẫn giữ nụ cười trên môi: “Không đến nỗi nghiêm trọng như thế. Cô cứ gọi tôi Châu Châu là được rồi.”

Lại là một người họ Châu? Ôn Hàn gật đầu.

Nói xong, Châu Châu chỉ tay về phía ba người đàn ông đang đi tới: “Cô từng gặp họ rồi phải không?”

Vừa rồi đi vào đây, Ôn Hàn chỉ để ý đến Trình Mục Vân và người phụ nữ này. Không ngờ trong vườn cafe còn có những người khác. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai có nước da trắng như con gái kia chẳng phải là lạt ma ở nhà ga hay sao? Thanh niên đi bên cạnh anh ta tất nhiên cô biết. Còn người đàn ông đeo kính trắng, Ôn Hàn cũng nhớ, chính là người gọi ra tên Châu Khắc ở khe núi hôm đó.

Châu Châu cười, nhìn ba người đàn ông: “Chào các anh, tôi tên là Châu Châu.”

“Phó Minh.” Lạt ma lên tiếng.

“Tiểu Trang.” Cậu thanh niên tiếp lời.

“Trần Uyên.” Người đàn ông đeo kính khẽ gật đầu.

“Nghe chán chết đi được, chắc chắn là tên giả.” Châu Châu cười, quay sang Trình Mục Vân, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Anh bảo trong mỗi quả cafe đều có hai hạt đúng không?”

“Ừ.” Trình Mục Vân tách trái cafe: “Cô xem, trong mỗi quả đều có hai hạt đối xứng nhau.”

Châu Châu cầm lấy hạt cafe từ trên tay Trình Mục Vân một cách tự nhiên: “Hóa ra mỗi quả cafe đều tồn tại hạt tình nhân.”

Cảm giác mình như người thừa, Ôn Hàn có chút ngại ngùng. Cô quay sang người giúp việc: “Ở đây nắng quá, chị có thể dẫn tôi về nghỉ không?” Người giúp việc lập tức cung kính đưa cô rời khỏi nơi đó.

Đôi nam nữ ngồi dưới gốc cây không hề có phản ứng, tiếp tục phổ cập kiến thức về cafe.

Trần Uyên không nhịn được liếc Châu Châu một. Thật ra, anh ta mới gặp người phụ nữ này hai lần, một lần tại nhà nghỉ ở Kathmandu, một lần ở nơi cắm trại, Châu Châu tiêm thuốc phòng chó dại cho du khách. Chỉ có điều, cả hai lần đó anh và Châu Khắc đều âm thầm bảo vệ bọn họ nên chưa chính thức chạm mặt. Trần Uyên vẫn nhớ, khi nhìn thấy Châu Châu, ánh mắt của Châu Khắc có gì đó khác lạ. Anh ta còn tưởng Châu Khắc yêu thầm cô ta. Bây giờ mới thấy, suy đoán của anh ta không chuẩn, cái cô Châu Châu này rõ ràng có mối quan hệ không bình thường với Trình Mục Vân. Nhưng kể cũng lạ, sao Trình Mục Vân lại dây dưa với người đằng mình nhỉ?

Tiểu Trang ở bên cạnh cũng nháy mắt với Phó Minh. Ôi trời! Đại hòa thượng vừa phá giới liền tìm một lúc hai người phụ nữ? Một người còn là thuộc hạ của mình?

Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.