Chương 20: Bồ Tát Rủ Lòng (3)
“Vì thế tôi đã từng
ngồi tù và cắt tóc đi tu. Không ai biết rõ hơn cậu, tôi đã giữ giới từ
năm mười lăm tuổi.” Người đàn ông ngồi ở ghế nói rành rọt từng từ một,
hoàn toàn không giống vẻ phong lưu phóng đãng khi ở bên Ôn Hàn.
Đây là một phương diện khác của Trình Mục Vân. Đúng như Phó Minh nói, muốn
tìm hiểu một người đàn ông, con đường ngắn nhất là thông qua anh em bạn
bè của anh ta.
Phó Minh bỗng im lặng, tiếp tục tu rượu ừng ực.
Uống hết giọt rượu cuối cùng, anh ta bỏ chai xuống, đứng lên: “Mười năm
trước, anh nói đi là đi. Có những lời, hôm nay tôi mới có cơ hội nói rõ. Nào, chúng ta tiếp tục đi!”
Nói xong, anh ta cởi áo sơ mi ném xuống ghế, rút con dao găm. Tư thế giống con mãnh thú chuẩn bị lao vào cuộc chiến.
“Cậu không mệt sao?” Trình Mục Vân cười.
Phó Minh hất cằm: “Tới đi.”
Trình Mục Vân đứng dậy, chầm chậm cởi cúc áo sơ mi, kéo thắt lưng chặt hơn
một chút: “Cậu cũng biết, từ trước đến nay, tôi không bao giờ động thủ
với anh em của mình.”
Phó Minh nở nụ cười tự giễu: “Anh em ư? Anh làm hòa thượng lâu năm nên đầu óc có vấn đề rồi. Tôi và anh đã không
phải là anh em từ lâu.”
Vừa dứt lời, Phó Minh liền nhào tới, vung con dao về phía Trình Mục Vân. Trình Mục Vân giơ tay đỡ, bị anh ta đạp
trúng bụng, con dao găm màu bạc cũng thuận thế bổ xuống vai trái của
anh.
“Aaa…” Ôn Hàn hét lên một tiếng.
Trong ánh nền lập
lòe, xương đòn của Trình Mục Vân bị lưỡi dao rạch một đường. Hai người
dừng động tác. Trình Mục Vân sờ lên vết thương, bàn tay dính đầy máu.
Phó Minh liếm lưỡi dao, không rời mắt khỏi đối phương.
Ôn Hàn sợ chết khiếp. Cô không dám tin, Trình Mục Vân thật sự không đánh trả, còn Phó Minh thật sự ra tay. Cô vô thức đứng dậy.
“Ngồi xuống!” Trình Mục Vân cất giọng nghiêm nghị.
Anh vừa dứt lời, Phó Minh lại lao tới. Lần này không phải là cuộc giao
tranh ngắn ngủi nữa. Ôn Hàn dõi theo ở một nơi không xa, sống lưng lạnh
toát. Mỗi lần tia sáng bạc của lưỡi dao vụt qua, cô đều có cảm giác
Trình Mục Vân sẽ mất mạng bất cứ lúc nào. Anh chỉ chống đỡ chứ không
đánh trả, cố gắng né tránh những đòn tấn công vào chỗ hiểm. Cuối cùng,
anh bị đối phương đè xuống sàn nhà.
Bất chấp sự nhường nhịn của Trình Mục Vân, Phó Minh không hề nể tình, tì lưỡi dao vào cổ anh.
Anh ta quỳ một chân xuống đất, rít lên: “Trình Mục Vân! Anh không phải là
thần thánh. Anh mà phán đoán sai lầm là mất một mạng người. Anh có từng
nghĩ qua, nếu nhận nhầm kẻ phản bội, anh sẽ giết chết một người của
mình. Tôi chết cũng chẳng sao nhưng còn người khác, trong đó còn có một
đứa trẻ nữa.” Đứa trẻ mà anh ta nhắc tới chính là Tiểu Trang, cậu thanh
niên mới mười mấy tuổi do đích thân anh ta lựa chọn và đào tạo.
“Nếu không làm vậy, sẽ càng có nhiều người chết hơn. Tôi không muốn cậu lại
giống tôi mười năm trước, tận mắt chứng kiến vô số anh em bỏ mạng trước
mặt mình.” Trình Mục Vân cất giọng trầm thấp.
Người đàn ông trước mặt là anh em, cũng không phải là anh em. Phó Minh là người Trình Mục
Vân quen biết sớm nhất, là người vào sinh ra tử với anh lâu nhất, cũng
là người mà mười năm trước Trình Mục Vân đích thân phó thác. Nhưng cũng
vì anh, Phó Minh đã mất đi chị gái.
Cả bốn người có mặt ở trang
viên ngày hôm nay đều có những câu chuyện khác nhau với Trình Mục Vân.
Mỗi người đều từng nguyện hi sinh mạng sống vì anh.
“Hãy để tôi
giết anh có được không?” Phó Minh nói khẽ: “Tôi sẽ dùng cách của mình để tìm ra kẻ đó mà không khiến nhiều người đổ máu. Nói cho anh biết, tôi
không nỡ để xuất hiện thêm một oan hồn. Tôi chẳng tàn nhẫn và cứng rắn
như anh.”
Trình Mục Vân chau mày. Xem ra Phó Minh đã thật sự nổi giận.
Vừa rồi trong cuộc đụng độ, chiêu thức của anh ta hỗn loạn, hoàn toàn đánh
mất sự bình tĩnh. Bình thường, trình độ của anh ta cũng không kém anh là bao.
“Phó Minh!” Có người cất cao giọng, gọi tên anh ta.
Anh ta quay đầu theo phản xạ, liền bị một tát trúng mặt.
Lúc này, Mạnh Lương Xuyên đang ngồi trên bệ cửa sổ, đột nhiên dập tắt mẩu thuôc. Không đúng, tài liệu có vấn đề.
Hôm qua anh ta không nghĩ tới một vấn đề, đó là tuổi tác. Cậu thanh niên
yểm trợ cho Trình Mục Vân trên chuyến tàu còn rất trẻ. Cậu ta không thể
tham gia vào sự kiện mười năm trước.
Nói như vậy, đối tượng mà
Trình Mục Vân muốn xử lý không chỉ là những người năm xưa? Qua cái chết
của Châu Khắc, anh ta phát hiện những thành viên mới gia nhập tổ chức
trong mười năm qua cũng có vấn đề?
Mạnh Lương Xuyên tựa người vào cửa sổ, trầm tư hồi lâu.
Một trong bốn người là người phụ trách tổ hành động ở thời điểm hiện tại.
Đó là Phó Minh, tên thật Phó Nhất Minh. Anh ta và Trình Mục Vân, một là
người đứng đầu năm xưa, một là người phụ trách hiện nay. Đối với chuyện
này, không biết bọn họ có xảy ra bất đồng nghiêm trọng hay không?
Mạnh Lương Xuyên thở dài, quả thực anh ta chẳng thể giúp được gì.
Quay lại ngôi nhà hai tầng tối tăm, ngay cả bản thân Trình Mục Vân cũng không thể lường trước chuyện sắp xảy ra.
Ôn Hàn đứng trước mặt Phó Minh, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Vừa rồi
phát hiện Phó Minh sờ tay vào khẩu súng ở sau lưng, đầu óc cô hoàn toàn
trống rỗng. Trước khi biết mình làm gì, cô đã xông lên và vung tay, bất
chấp hậu quả.
Phó Minh đứng dậy, nhìn Ôn Hàn bằng ánh mắt đầy
nguy hiểm. Ôn Hàn vội lùi lại phía sau hai bước. Giây tiếp theo, Trình
Mục Vân nhanh như cắt bật dậy, bẻ quặt cánh tay Phó Minh, gí đối phương
xuống đất.
Nhìn thấy khẩu súng ở thắt lưng Phó Minh, anh liền ném đi. Khẩu súng đập vào bờ tường, rơi cạch xuống nền nhà.
“Giết tôi cũng vô dụng. Cậu nên biết rõ, dù tôi chết ở đây thì sẽ có anh em
tiếp tục theo dõi bốn người các cậu, cho tới khi tìm ra nội gián mới
thôi.” Anh cúi thấp xuống, nói nhỏ bên tai Phó Minh.
Phó Minh vùng vẫy nhưng vô ích: “Tôi biết, anh đã sớm sắp đặt tất cả.”
“Biết thì hãy giữ im lặng.” Anh cất giọng đều đều.
“Thật không ngờ, mười năm sau quay về, việc làm đầu tiên của anh là đưa tôi
vào tầm ngắm.” Mặt Phó Minh bị ép xuống nền đất giá lạnh: “Trình Mục
Vân! Tôi và anh vào sinh ra tử bao nhiêu lần? Trần Uyên cam tâm tình
nguyện bảo vệ anh bao nhiêu năm? Tiểu Trang mới mười chín tuổi. Riêng cô Châu Châu thì tôi không rõ là gì của anh, nhưng cũng có vẻ thân thiết
với anh. Vậy mà anh lại nghi ngờ chúng tôi?” Đến cuối cùng, giọng Phó
Minh có chút khàn khàn.
“Đúng, tôi đang nghi ngờ mấy người.” Trình Mục Vân trả lời một cách dứt khoát.
Tất cả bọn họ đều tin tưởng Trình Mục Vân vô điều kiện. Thế mà anh lại đưa bốn người trong số đó vào diện đối tượng tình nghi.
Liệu đây có phải là một dạng phản bội hay không? Anh cũng chẳng rõ. Anh
không phải là thánh nhân. Anh chỉ biết, cần phải hi sinh số ít để bảo vệ số đông. Cho dù số ít đó là những người anh em thân thiết nhất của anh.
Bên dưới có ánh lửa lập lòe. Không biết những nhà sư khổ hạnh định làm gì mà đốt lửa, bắt đầu tụng kinh.
Màn đêm đen đột nhiên sáng rực ngọn lửa, cộng thêm tiếng tụng kinh nghe
không hiểu, khiến bầu không khí trở nên kỳ quái trong giây lát.
Ôn Hàn cố gắng “tiêu hóa” cuộc đối thoại của hai người đàn ông. Mỗi câu nói đều chứa đựng thông tin quan trọng.
Bốn người xuất hiện ở đây gồm người phụ nữ theo dấu chân Trình Mục Vân từ
Kathmandu là Châu Châu. Tiểu Trang và Phó Minh từng giúp cô ở nhà ga, và người trêu chọc Châu Khắc hôm đánh vào sào huyệt của tổ chức buôn lậu
tên Trần Uyên.
Ban đầu, cô tưởng họ là những người bạn tốt nhất
của Trình Mục Vân. Cuộc đối thoại giữa Trình Mục Vân và Phó Minh báo cho cô biết: Trong số bốn người có kẻ phản bội.
Mục đích chuyến đi lần này của Trình Mục Vân là tìm ra kẻ phản bội đó.
Trình Mục Vân nhướng mày nhìn Ôn Hàn, bắt gặp tâm tư hỗn loạn dưới đáy mắt cô.
Có lẽ người phụ nữ trước mặt cuối cùng biết được một số chuyện nên thông
suốt hơn. Nhưng cô không rõ, tầng sương mù bảo vệ cô cũng đã tan biến.
Phó Minh cố tình dẫn cô đến nơi này, cố tình để cô nghe thấy những điều
này.
Đây là hành động trả đũa của anh ta. Tên đó thù rất dai.
Thật ra, trong cuộc đối thoại nãy giờ, Trình Mục Vân luôn cố gắng thốt ra
những câu đơn giản và trực tiếp. Thế nhưng, Ôn Hàn vẫn nắm được thông
tin trọng điểm.
Anh đang cân nhắc một khả năng, liệu có nên đưa
Ôn Hàn đi. Một khi đã biết được sự thật, bắt cô diễn kịch với bốn người
kia là điều rất khó.
Nhưng rõ ràng, khả năng này không thể thực hiện.
Anh buông người Phó Minh, tiện chân đá anh ta một: “Đã nhận được câu trả
lời mà cậu muốn thì mau ngoan ngoãn quay về đóng kịch cho tôi, đồng thời chứng minh với tôi rằng cậu không phải là kẻ phản bội.” Ngữ khí của anh nhẹ nhõm nhưng ánh mắt rất lạnh.
Sự phẫn nộ của Phó Minh vừa rồi không phải là giả. Nhưng thái độ của Trình Mục Vân cũng rất rõ ràng. Ở
thời điểm này, anh không tin bất cứ người nào.
Phó Minh bò dậy,
xoay xoay cánh tay: “Tôi đến để khuyên anh hãy suy nghĩ kì. Cái chết của Châu Khắc là sự cảnh cáo của ông trời dành cho anh. Anh cứ cố chấp như
vậy, đến cuối cùng có khả năng cả bốn chúng tôi đều chết ở nơi này để
cho anh được như ý nguyện.” Anh ta liếc Trình Mục Vân một, không nói
thêm một lời, đi thẳng ra cầu thang.
Lúc anh ta đi ngang qua Ôn Hàn, cô bị dáng vẻ u ám của anh ta dọa cho hoảng hốt, lập tức lùi lại phía sau nửa bước.
Khi Phó Minh hoàn toàn khuất dạng, cuối cùng Ôn Hàn cũng lấy lại bình tĩnh. Cô hỏi nhỏ: “Anh không sao đấy chứ?”
Trình Mục Vân mặc áo sơ mi: “Hồi nãy em nghe được gì rồi?”
Trống ngực đập thình thịch, Ôn Hàn nói nhỏ: “Bọn anh xa cách mười năm. Lần
này trở về, anh gọi bốn người đến đây là nhằm mục đích… bắt nội gián.
Trong số bọn họ có một người là kẻ phản bội.”
“Còn gì nữa không?”
“Phó Minh và anh quen nhau từ nhỏ, quan hệ rất thân thiết. Chị gái anh ta
từng vì anh mà bị xử tử hình. Trần Uyên là người luôn bảo vệ anh. Còn
nữa…” Ngừng vài giây để hồi tưởng lại lời nói của Phó Minh ở vườn cafe
và trong căn phòng này, cô tiếp tục lên tiếng: “Anh ta rất tức giận, bởi vì anh nghi ngờ bốn người bọn họ. Vì thế, tối nay anh ta đến tìm anh để nói lý lẽ.”
Cô cố tình dùng từ “lý lẽ” chứ không nhắc tới cuộc xung đột của hai người đàn ông vừa nãy.
“Còn gì nữa?”
Còn thì còn, nhưng hình như không phải là thông tin hữu dụng: “Thời niên
thiếu, anh phạm phải sai lầm lớn nên từng bị ngồi tù, chắc là tầm từ
mười bốn đến mười sáu tuổi.”
Ở Moscow dưới mười bốn tuổi không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, tròn mười sáu tuổi mới phải chịu trách
nhiệm hình sự. Khoảng thời gian hai năm ở giữa là giai đoạn “màu xám”,
phạm tội rất nặng mới bị khởi tố. Nhưng tòa án sẽ xem xét tình hình cụ
thể để đưa ra bản án thích hợp.
Nhắc tới mới nói, cũng phải cảm ơn cậu hàng xóm hay gây chuyện thị phi đã giúp cô biết được những kiến thức pháp luật này.
Thông qua Phó Minh, quá khứ của Trình Mục Vân đã dần hiện rõ trước mặt cô.
Hồi nhỏ từng phạm tội, từng bị ngồi tù, sau đó vì muốn chuộc tội nên giữ giới. Anh từng học đại học nhưng chẳng biết có tốt nghiệp hay không.
Bởi vì anh từng cứu bạn học là con trai lớn của ông chủ trang viên nên
có lẽ từ thời ấy, anh đã bắt đầu cuộc sống “được bữa sớm lo bữa tối” này rồi.
Mười năm trước anh xuất gia. Mười năm sau, anh quay về… tìm kẻ phản bội.
Trước khi vào nhà, anh còn kể cho cô nghe câu chuyện miếu thờ loài chuột. Lúc đi ở hành lang, anh còn dùng chuyện về nhà sư khổ hạnh để chọc cô.
Vậy mà vào giờ phút này, anh đột nhiên trở nên hết sức chân thực. Anh từ
đâu đến, anh từng trải qua chuyện gì, bây giờ định làm gì… cô đều nắm
rõ.
Ôn Hàn cảm thấy, Trình Mục Vân không phải là người có trái
tim sắt đá. Nhưng Phó Minh nói không sai, trong bốn người chỉ có một kẻ
phản bội, ba người kia là vô tội. Là anh em cùng vào sinh ra tử, bị nghi ngờ như vậy chắc lòng ai cũng nguội lạnh. Cô thậm chí có thể thông cảm
cho sự phẫn nộ vừa rồi của Phó Minh.
Trình Mục Vân lặng lẽ tiến lại gần. Ánh nến trong phòng và ánh lửa bên ngoài giao thoa trong không gian.
“Ánh mắt em nhìn tôi.” Trình Mục Vân nắm lấy bàn tay phải của Ôn Hàn, đưa
lên môi hôn: “Giống như nhìn một con mèo hoang bị thương.”
Cô co ngón tay lại: “Anh… cần em làm gì?”
“Em hãy coi như không biết gì cả, bảo vệ tốt bản thân, như hồi ở Kathmandu
em đã giấu tất cả mọi người về mối quan hệ với tôi. Tôi biết đây là sở
trường của em.” Anh nói nhỏ: “Tôi từng nói, tôi sẽ không thể chịu nổi
nếu thân thể của em trở nên lạnh ngắt, không còn sự sống.”
Lần
thốt ra câu này, anh thuyết phục cô chạy trốn khỏi nhà nghỉ, một mình
thoát thân. Vì thế nghe xong, Ôn Hàn cảm thấy một nỗi bất an trào dâng
trong lòng.
Giống như nhận xét của Trình Mục Vân, sở trường lớn
nhất của cô là giả vờ bình tĩnh. Cô nghĩ, cách tốt nhất để an ủi và ủng
hộ anh là làm theo lời anh nói, diễn tốt vai “tờ giấy trắng”. Ôn Hàn hít một hơi sâu, vỗ ngực: “Vừa rồi tát anh ta, em sợ chết đi được.”
Trình Mục Vân ngầm thừa nhận. Nhìn thấy con chuột cô còn sợ tím tái mặt mày.
Ôn Hàn dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Em chưa từng tiếp xúc với nhà sư khổ hạnh bao giờ. Tháng trước đến Ấn Độ, mấy người đi cùng em đều rất sợ. Anh có thể dẫn em xuống dưới gặp họ không?”
Trình Mục Vân nhún vai: “Không thành vấn đề. Tôi quen bọn họ.”
Hai người sóng đôi đi xuống tầng dưới. Ôn Hàn không ngừng thắc mắc, ví như
tại sao nơi này lại có sư khổ hạnh, tại sao Trình Mục Vân lại quen biết
bọn họ… Lần đầu tiên Trình Mục Vân cảm thấy Ôn Hàn đáng yêu, nhất là khi cô cố tình tỏ ra thản nhiên như không.
Anh nói với Ôn Hàn, mấy
năm trước, chủ nhân của vườn cafe muốn xuất gia nhưng bị người nhà ngăn
cản. Năm nay, cuối cùng ông ta cũng thuyết phục được người thân trong
gia đình nên đang chuẩn bị cho buổi lễ. Đây sẽ là một buổi lễ xuất gia
hoành tráng nhất từ trước đến nay với hơn một trăm nghìn người tham gia. Riêng nhân viên phục vụ cũng phải lên tới hai ba mươi ngàn.
Mọi
nhà sư khổ hạnh trong khu vực đều tụ tập về đây, để chuẩn bị cho buổi lễ xuất gia của ông chủ vào tháng này. Ở Ấn Độ, sư khổ hạnh được coi là sứ giả của các vị thần, là thánh nhân, được người dân kính trọng.
Hai người xuống tầng dưới, Trình Mục Vân ngồi khoanh chân cùng bọn họ. Ôn
Hàn vừa ngồi xuống cạnh anh, một nhà sư liền đi đến, chấm một chấm đỏ
may mắn lên trán cô. Ôn Hàn vội chắp tay cảm tạ, sau đó rụt cổ, nở nụ
cười tươi với người đàn ông bên cạnh: “Đại hòa thượng, em có đẹp không?”
Trình Mục Vân cũng mỉm cười, gật đầu với cô: “Có thể điên đảo chúng sinh.”
Vào thời khắc này, ánh mắt anh còn nóng bỏng hơn cả ngọn lửa.
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.