Chương 18: Bồ Tát Rủ Lòng (1)
Mạnh Lương Xuyên ngồi trong góc quán cafe nhỏ ở bên bờ sông, trước mặt là
người cảnh sát trợ giúp anh ta trong vụ truy quét hang ổ của tổ chức
buôn lậu hôm Châu Khắc bị giết hại. Người này đưa cho anh ta một phong
thư.
Mạnh Lương Xuyên lôi ra xem. Bên trong chỉ có hai tờ giấy
mỏng, một tờ là bản photo tấm ảnh gần đây của Trình Mục Vân. Một tờ viết ngắn gọn:
Sau ba năm nằm vùng, mười năm trước, Trình Mục Vân đã triệt phá được một đường dây từ Mông Cổ đến nước Nga của tập đoàn buôn
lậu quốc tế, thu hồi hàng nghìn bảo vật của Phật giáo như tượng Phật, Xá lị. Thuộc hạ gồm 79 người thì có 13 người hi sinh (không có thông tin
cụ thể).
Khi vụ việc kết thúc, Trình Mục Vân chính thức rút khỏi
chốn giang hồ, biệt tăm biệt tích. Người thay thế anh là Phó Nhất Minh
(tức Phó Minh). Nhưng anh ta không được tiếp quản toàn bộ danh sách nhóm của Trình Mục Vân.
Mạnh Lương Xuyên vân vê tờ giấy trong tay:
“Để tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ đã.” Anh ta uống một ngụm trà sữa Ấn
Độ: “Hơn nửa năm trước, đối tượng buôn lậu Vương Văn Hạo tiếp nhận nhiệm vụ, tới Nepal trao đổi một lô hàng. Nhận được thông tin này, Trình Mục
Vân tới Nepal trước một bước, “ôm cây đợi thỏ”. Nửa năm sau, cũng là một tháng trước, Vương Văn Hạo và mấy người bạn từ Ấn Độ nhập cảnh vào
Nepal, đụng phải Trình Mục Vân và tôi, sau đó bị cướp mất lô hàng.”
“Chẳng phải anh đã giúp Trình Mục Vân mang hàng đến vườn cafe rồi hay sao? Anh không xem trong đó là thứ gì à?”
“Tôi không xem.” Mạnh Lương Xuyên tiếp tục uống trà: “Bởi vì tôi cảm thấy,
mục đích thật sự của Trình Mục Vân không phải là lô hàng này. Anh ta
cướp hàng chỉ là để Vương Văn Hạo truyền tin đến cấp cao hơn trong tổ
chức buôn lậu, báo cho bọn họ biết, hàng đã bị Trình Mục Vân cướp mất.”
Vì thế, sau khi xác nhận Vương Văn Hạo đã báo tin thành công, Mạnh Lương
Xuyên mới tạm giữ Vương Văn Hạo ở Kathmandu theo kế hoạch mà Trình Mục
Vân đã định.
“Tin tức truyền đi rồi thì sao nữa?” Người cảnh sát hỏi.
“Đợi đối phương đến truy sát anh ta.” Mạnh Lương Xuyên đáp: “Năm xưa, tập
đoàn buôn lậu bị Trình Mục Vân phá hủy một đường dây, chắc chắn hận anh
ta đến mức chỉ muốn lột da uống máu anh ta. Mối thù mười năm cộng thêm
nỗi hận lần này, nhất định bọn họ muốn trừ khử anh ta, đoạt lại lô
hàng.”
“Anh ta tự chuốc lấy tai họa nhằm mục đích gì nhỉ? Lẽ nào muốn tái xuất giang hồ, tiếp tục đối kháng tập đoàn buôn lậu hay sao?”
“Không. Với tính cách của Trình Mục Vân, một khi đã rút lui thì chẳng có chuyện tái xuất.” Mạnh Lương Xuyên đáp: “Anh ta muốn “dọn sạch nhà cửa”, kết
thúc vụ mười năm trước.”
“Dọn sạch nhà cửa là ý gì? Bên cạnh anh ta có kẻ phản bội hay sao?” Người cảnh sát tỏ ra kinh ngạc.
“Hôm qua lúc đưa túi tro cốt cho Trình Mục Vân, anh ta nói với tôi, lần này
anh ta quay về là để tế lễ những người anh em hi sinh từ mười năm trước. Anh ta còn nói, giả dụ anh ta bị giết chết, ngoài Ôn Hàn, tôi cũng đừng tin vào bất cứ đàn em nào của anh ta. Điều này có nghĩa, bên cạnh anh
ta có nội gián của kẻ địch.”
Người cảnh sát chau mày: “Nếu bên
cạnh Trình Mục Vân thật sự có nội gián, vậy thì hắn nhất định sẽ nhận
được nhiệm vụ từ tuyến trên, hạ sát Trình Mục Vân, đồng thời đoạt lại lô hàng ở Nepal.”
“Đúng thế.”
Càng phân tích, đầu óc Mạnh
Lương Xuyên càng thông suốt. Anh ta rút ra một tấm ảnh màu, chụp trong
vườn cafe: “Đây là những người hôm nay xuất hiện ở vườn cafe.”
Người cảnh sát cầm lên xem. Trong ảnh, Trình Mục Vân cầm hạt cafe, mỉm cười
với người phụ nữ ngồi cạnh. Xung quanh anh còn có một thanh niên và hai
người đàn ông đang đứng.
Mạnh Lương Xuyên chỉ tay vào mặt từng
người, giới thiệu với đối phương: “Châu Châu, Phó Minh, Tiểu Trang, Trần Uyên. Trong bốn người này chắc chắn có một người là nội gián, còn một
người là cảnh sát nằm vùng để giám sát bọn họ.”
“Trong số bốn người này ư? Làm sao anh biết được?” Người cảnh sát tỏ ra mù mờ.
“Cậu đọc lại tài liệu đi.” Mạnh Lương Xuyên cầm tờ giấy trước đó: “Trình Mục Vân có bảy mươi chín thuộc hạ, mười ba người đến khi chết cũng không có thông tin cụ thể. Đây là quy tắc của bọn họ, ngoài bản thân Trình Mục
Vân, tất cả mọi người đều là tàng hình. Thế nhưng, bốn người này lại bị
tiết lộ thân phận cùng một thời điểm. Thế có nghĩa là, đối tượng mà
Trình Mục Vân nghi ngờ nhất chính là bốn người kia nên anh ta mới lôi họ ra ánh sáng. Dù anh ta bị giết chết cũng sẽ có những người anh em khác
tiếp tục cuộc điều tra.”
Người cảnh sát gật gù, đột nhiên đập
bàn: “Không đúng. Ngay cả chúng ta cũng đoán ra ý đồ của Trình Mục Vân
thì tên nội gián thế nào chả đoán ra. Nhỡ hắn bỏ trốn thì sao?”
“Hắn sẽ không kịp bỏ trốn. Kể từ thời khắc xuất hiện trong vườn cafe, bọn họ đã bị định sẵn sẽ không chạy thoát.” Ánh mắt Mạnh Lương Xuyên trở nên
thâm trầm: “Ngoài mười ba oan hồn và Châu Khắc vừa thiệt mạng, còn sáu
mươi mốt người khác đang ở trong bóng tối dõi theo nhất cử nhất động của họ. Không ai có thể thoát thân.”
Nhận được thông báo đến vườn
cafe của Trình Mục Vân, kể cả tên nội gián có suy đoán đây là cái bẫy đi chăng nữa, hắn cũng buộc phải đến điểm hẹn. Bằng không, coi như hắn
trực tiếp thừa nhận thân phận của mình.
Thế giới quan của Trình
Mục Vân đúng như anh từng nói, không có lòng nhân từ và khoan dung. Đối
với kẻ phản bội, anh sẽ trả lại gấp mười lần những gì hắn gây ra. Đối
với kẻ ác, anh sẽ cho đối phương biết thế nào là “ác giả ác báo”. Một
người bạn cảnh sát Trung Quốc của anh bỏ mạng ở hang ổ của tổ chức buôn
lậu, anh đã kéo chúng ra ngoài ánh sáng. Hang ổ bị triệt phá, nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Đối với kẻ ác, quả thực anh còn nghiêm khắc hơn mười tám tầng địa ngục.
Mười ba sinh mạng của mười năm trước, cộng thêm Châu Khắc nữa là mười bốn
mạng sống của anh em, làm sao anh có thể tha cho tên nội gián.
Đây chính là “gia pháp” của anh.
Trong đầu Mạnh Lương Xuyên chợt hiện ra cảnh tượng: Đại điện được thắp sáng
bởi những ngọn đèn dầu, các pho tượng La Hán đứng ở hai bên lặng lẽ nhìn xuống bốn người ở giữa đại điện: Châu Châu, Phó Minh, Tiểu Trang và
Trần Uyên.
Sau bữa tối, có người dựng một lều bạt màu trắng trong vườn cafe. Nhiều năm trước, Trình Mục Vân từng cứu con trai của ông chủ gia tộc từ tay bọn bắt cóc nên nghiễm nhiên trở thành khách quý. Anh
cùng mấy người bạn cũ ngồi chơi bài.
Ôn Hàn đứng một lúc, quan
sát lều bạt trắng đang ồn ào náo nhiệt từ phía xa xa. Sau đó, cô quyết
định đi dạo một vòng. Cô đi men theo đường dẫn nước về phía Bắc, nhanh
chóng nghe thấy tiếng nhạc xập xình.
Bị tiếng nhạc thu hút, cô
lập tức tiến lại gần, phát hiện phía trước là khu nhà dành cho công
nhân, bên ngoài dựng một dàn hoa lộng lẫy.
“Họ đang tổ chức đám cưới.” Trong bóng tối, một bàn tay đặt lên vai cô từ phía sau.
Ôn Hàn đờ người nhưng không quay đầu, tim đập thình thịch. Bàn tay người
đàn ông từ bờ vai mềm mại trượt xuống, vòng qua thắt lưng dừng lại ở
bụng cô. Lòng bàn tay ấm áp, nhắc nhở Ôn Hàn, anh là người đàn ông của
cô.
“Chẳng phải em yêu cầu tôi ở bên em hay sao?” Trình Mục Vân cất giọng trầm khàn: “Em định nuốt lời đấy à?”
Nơi sáng đèn có một thiếu nữ mười mấy tuổi mặc bộ đồ cô dâu, tay trong tay
với một người đàn ông ba mươi bốn mươi tuổi da ngăm đen, trông có vẻ thô lỗ. Cô dâu bước đi trong tiếng nhạc, gương mặt không một chút biểu cảm. Ôn Hàn từng nghe nói, phụ nữ Ấn Độ có địa vị thấp nên người dân nghèo
thường gả con gái đi từ rất sớm. Moscow là nơi nam ít nữ nhiều, cũng
thường xuất hiện trường hợp lấy chồng không được như ý.
“Đúng thế, em muốn rút lại câu nói kia.” Cô nói nhỏ: “Có được không?”
Cả ngày chứng kiến anh liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác, đối với cô là một sự giày vò tinh thần. Chắc anh không hiểu điều đó.
“Hoàn
toàn không thành vấn đề. Tôi đã nói rồi…” Người đàn ông ở phía sau buông tay khỏi người cô: “Đây nên là một chuyện khiến chúng ta vui vẻ. Nếu em thấy không vui, tôi sẽ không miễn cưỡng em.” Nói xong, anh lùi lại mấy
bước.
Ôn Hàn cắn môi, quyết tâm không ngoảnh đầu về phía anh.
Không khí có chút giá lạnh, một cậu bé Ấn Độ chạy ngang qua chỗ cô, vặt trộm
mấy quả cafe trên cây, dúi vào tay cô, nói nhỏ: “Chị ăn một hạt sẽ vui
hơn đấy.” Lẽ nào đến trẻ nhỏ cũng nhìn ra tâm trạng buồn bã của cô? Thế
có nghĩa là Trình Mục Vân không những không hề bận tâm, mà còn cố tình
lờ đi?
Đằng sau vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Anh quay lại tìm cô hay sao?
“Chào cô Ôn Hàn!”
Không phải anh. Ôn Hàn quay đầu lại, phát hiện đối phương là Phó Minh. Cô hơi cụp mi để che giấu nỗi thất vọng của mình.
“Hiếm có dịp được gặp người phụ nữ liên quan đến Trình Mục Vân, tôi rất muốn
trò chuyện với cô.” Phó Minh thẳng thắn cho biết: “Khi cô đã thỏa mãn sự hiếu kỳ của tôi, để đáp lại, tôi có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến Trình Mục Vân.”
Ôn Hàn mím môi, có chút bất an. Nhưng
nghĩ đến chuyện bản thân chẳng biết bất cứ điều gì về Trình Mục Vân, cô
liền cảm thấy thoải mái hơn: “Tôi không rõ anh hiếu kỳ điều gì. Trên
thực tế, tôi hoàn toàn mù mờ.”
Không sao, chỉ cần lúc trả lời thận trọng một chút là được. Ôn Hàn nhủ thầm.
“Thế à? Trình Mục Vân không chịu kể với cô à?” Phó Minh hỏi bằng tiếng Nga.
“Vâng.” Ôn Hàn gật đầu. Đây là người thứ hai trò chuyện với cô bằng thứ ngôn ngữ quen thuộc kể từ khi bị anh bắt đi.
Phó Minh im lặng hồi lâu.
“Trước kia, anh ấy từng có bạn… gái chưa?” Ôn Hàn hỏi.
“Coi như có, cũng coi như không, vì khái niệm bạn gái rất mơ hồ. Có điều, chị ấy đã chết rồi.”
Ôn Hàn ngẩn người.
“Bị anh ta hại chết.” Phó Minh bình thản bổ sung thêm: “Cô đừng sợ, chắc
anh ta sẽ không đối xử với cô như vậy. Người đàn bà kia bị khởi tố vì
hơn một trăm vụ mưu sát, không cùng một loại người với cô.”
Hơn
một trăm vụ mưu sát? Thông thường chỉ có dân xã hội đen hoặc ông trùm ma túy cỡ bự mới đạt đến con số kinh hồn này. Cô cũng thường xuyên xem tin tức thời sự nên không phải quá mù mờ.
“Loại người như chúng tôi
đa phần thân bất do kỷ, những chuyện từng trải qua cũng muôn màu muôn
vẻ. Nhưng tôi vẫn khâm phục anh ta.” Phó Minh hơi nhíu mày: “Tôi tương
đối coi trọng tình cảm, không làm được như anh ta, nhìn người thân bị xử tử hình mà không thèm chớp mắt. Nếu là tôi, chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu.”
Đây chính là quá khứ của anh, được Phó Minh thốt ra một cách nhẹ nhàng như đang nói chuyện thời tiết.
“Không còn câu hỏi khác nữa sao?” Phó Minh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Mới có một hỏi mà anh đã tiết lộ nhiều thông tin như vậy. Bỗng nhiên tôi chẳng biết hỏi gì nữa.” Ôn Hàn đáp.
“Sau đó, Trình Mục Vân làm hòa thượng mười năm.” Phó Minh cười híp mắt với
cô: “Cô thử nói xem, là do anh ta không thể quên được người đàn bà ấy
hay vì nguyên nhân khác?
“Tôi không rõ… Tôi chẳng hiểu con người anh ấy.”
“Cô Ôn Hàn! Cô từng có mấy người đàn ông rồi?” Phó Minh hỏi ngược lại.
“Tôi có thể không trả lời vấn đề này không?”
“Có thể. Tất nhiên có thể.” Phó Minh cười: “Con gái Moscow rất đa tình, đây là bí mật nhỏ của các cô. Nếu cô không muốn chia sẻ, tôi cũng chẳng
miễn cưỡng. À, cô cũng mang dòng máu của người Hoa đúng không nhỉ?”
“Một phần tư.” Ôn Hàn đáp.
Phó Minh quan sát cô từ trên xuống dưới: “Gen của người Hoa chúng ta mạnh
thật đấy. Chỉ là một phần tư dòng máu cũng có thể khiến cô hoàn toàn
mang dáng vẻ phương Đông vậy sao?”
Nói xong, anh ta tiện tay hái
quả cafe trên cây, hạ giọng: “Vấn đề mà tôi hiếu kỳ nhất có chút riêng
tư. Bao năm qua tôi thật sự muốn biết, tại sao Trình Mục Vân có thể
khiến nhiều người phụ nữ nhớ nhung đến thế? Liệu có phải kỹ thuật giường chiếu của anh ta khiến phụ nữ khó quên hay không?”
Ôn Hàn: “…”
“Ồ, tôi xin lỗi, vấn đề này riêng tư quá. Câu hỏi cuối cùng của tôi, nếu
một ngày nào đó Trình Mục Vân rời khỏi cô, liệu cô có đau khổ tột cùng
hay không?”
Nếu một ngày anh rời xa cô ư? Đây là một vấn đề Trình Mục Vân vẫn thường nhắc nhở Ôn Hàn. Bất kể dùng hành động hay lời nói,
anh cũng thể hiện rõ thái độ sớm muộn sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô.
Ôn Hàn thừa nhận bản thân đang ghen. Bởi vì câu chuyện mà Phó Minh đề cập
như bạn gái có thể nói là truyền kỳ trong thế giới xã hội đen hay vụ
xuất gia vì yêu khó có thể khiến cô không bận tâm. Nhưng điều này không
có nghĩa là, cô sẽ bộc lộ tâm trạng khó chịu trước mặt người đàn ông
đang khiêu khích một cách rõ rệt này.
Hồi nhỏ, người xung quanh
càng cười nhạo thân phận con nuôi và dòng máu người Hoa, Ôn Hàn càng đè
nén nỗi tức giận. Cho bọn họ thấy sự xáo trộn trong tâm trạng là một
việc làm ngu xuẩn.
Đây là một phương thức bảo vệ bản thân xuất phát từ bản năng của cô.
Cô đoán, nhất định Phó Minh sẽ cho rằng, tiết lộ của anh ta sẽ khiến cô
tức giận và nổi cơn ghen, sau đó trả lời anh ta bằng thái độ bất cần,
bản thân không quan tâm đến chuyện Trình Mục Vân ra đi. Thế nên cô chỉ
mỉm cười, tiếp tục dõi theo đám cưới.
Phó Minh nhếch miệng. Vào thời khắc này, anh ta cũng bắt gặp sự khiêu khích của người phụ nữ đối với mình.
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.