Chương 8: Đêm Lumbini
Khốn khiếp! Anh bị
điên thật rồi! Vương Văn Hạo giãy giụa, định giẳng lấy con dao nhưng vừa giơ tay, anh ta liền bị đối phương kẹp cổ họng
Trình Mục Vân
không hề nương tay. Vương Văn Hạo ngẩng đầu, hoảng loạn túm cổ tay đối
phương, ra sức giãy giụa nhưng vô dụng. Trời mưa như trút nước. Hạt mưa
giá lạnh không ngừng rơi xuống mặt anh ta.
Trong một khoảnh khắc, Vương Văn Hạo chợt nhớ tới buổi tối đầu tiên anh ta đi buôn lậu. Hôm
ấy, anh ta liên tục quan sát xung quanh, hai tay run run nhận tiền nhưng rồi lại bị cướp ngay. Một nhát dao loang loáng đâm tới. Đó từng là giây phút anh ta sợ hãi nhất trong cuộc đời, tưởng rằng mình sẽ bỏ mạng tại
một xó xỉnh của nhà ga ở Moscow. Sau này, việc làm ăn ngày càng lớn, nỗi hoảng sợ cũng ngày một nhạt nhòa.
Trên đời này, chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết được bằng đồng tiền.
Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác biệt. Bởi vì thiếu oxy nên tầm nhìn
của Vương Văn Hạo càng lúc càng trở nên mơ hồ. Anh ta dường như nhìn
thấy địa ngục ở ngay trước mắt. Đúng lúc này, có thứ gì đó lắc lư trước
mặt anh ta.
Ôn Hàn ra sức kéo cánh tay của Trình Mục Vân, đồng
thời hét lớn: “anh mau bỏ anh ấy ra! Mau bỏ ra đi!” Trên quãng đường
chạy tới đây, bởi vì quá vội vàng nên cô bị ngã, mặt lấm lem bùn đất.
Trình Mục Vân quay sang nhìn cô.
“Anh điên rồi! Mau buông anh ấy ra đi!” Bởi vì sợ hãi nên toàn thân Ôn Hàn
run lẩy bẩy, nhưng cô vẫn ra sức đẩy anh, chẳng mảy may để ý đến vết
thương dưới lớp áo đã bị ướt sũng trên người anh.
Trong cái nhìn
chằm chằm của mọi người, Trình Mục Vân buông Vương Văn Hạo, rút con dao
găm cắm xuống đất. Khóe miệng nhếch lên thành một đường cong nguy hiểm,
anh lặng lẽ quay người rời đi.
Tình huống vừa rồi quả thực đáng
sợ vô cùng. Đám đàn ông vẫn còn hãi hùng khiếp vía, trong khi mấy người
phụ nữ lại cảm thấy rất ngầu, rất đàn ông. Trong số những người này tất
nhiên không bao gồn Ôn Hàn.
Vừa rồi ngăn cản Trình Mục Vân ở cự
ly gần, cô cũng bị hoảng sợ trước cơn giận dữ của anh. Đến khi quay lại
lều bạt, Vương Văn Hạo không ngừng uống nước ấm, nói với mọi người, ngày mai nhất định phải tách khỏi nhóm du khách, tách khỏi người đàn ông đó, hai tay cô vẫn nắm chặt vào nhau, tâm trí chưa kịp hoàn hồn.
Hai hướng dẫn viên đến dàn hòa, chắp hai tay trước ngực xin lỗi, còn bảo hai người đàn ông kia ngày mai sẽ đi.
“Gì cơ? Ngày mai họ sẽ đi ư?” Agassi không che giấu nổi sự hụt hẫng. Rum tỏ ra bất mãn, trách Agassi không phân biệt được bạn và địch, bạn mình bị
đánh còn lưu luyến đối phương. Agassi chế nhạo Rum chẳng giống đàn ông
Moscow, đâu cần quan trọng hóa vấn đề đến thế. Cô ta cười nói: “Có quán
bar nào đến nửa đêm mà không xảy ra một hai vụ xô xát?”
Hai anh
em không ai chịu nhường ai. Một lúc lâu sau, Agassi đi ngủ. Ôn Hàn cũng
dần khôi phục tâm trạng bình tĩnh. Xông ra khỏi lều bạt ngăn cản Trình
Mục Vân là phản ứng xuất phát từ bản năng của cô. Cô thậm chí còn không
dám thừa nhận, bản thân sợ anh bị thương dù rõ ràng anh mạnh hơn Vương
Văn Hạo.
Ông trời dường như đã trút hết nước nên sau nhiều ngày
mưa lớn, cuối cùng, mọi người cũng đón chào ngày nắng ráo đầu tiên kể từ khi đặt chân đến Nepal.
Sáng sớm, hướng dẫn viên sắp xếp mọi người lên mấy con voi mà Trình Mục Vân dẫn về.
Vương Văn Hạo vẫn còn tức giận, các du khách nam xúm xít an ủi anh ta: “Anh
xem, tên đó trước khi đi còn để lại voi cho chúng ta, chứng tỏ tâm trạng của hắn do bị ảnh hưởng bởi biến cố tối hôm kia và thời tiết tệ hại nên mới máu bốc lên đầu.” Hai cô gái Hàn Quốc phụ họa, nói bọn họ không nỡ
rời xa người đàn ông đó.
Người quản tượng, một chú voi có thể chở ba, bốn du khách. Vì không muốn nghe anh em Agassi và Rum tranh cãi nên Ôn Hàn quyết định ngồi cùng hai người xa lạ. Cho tới khi con voi đứng
lên, lần lượt rởi khỏi địa điểm cắm trại, cô vẫn không nhìn thấy người
đàn ông đó.
Anh đã đi thật sao?
Ôn Hàn nắm chặt tay vịn,
không ngừng quan sát xung quanh. Trong lòng cô có chút sốt ruột, một
chút mong chờ được nhìn thấy anh, chào tạm biệt hay nói câu gì đó, để
lại phương thức liên lạc…
Con voi đâu có biết tâm trạng lưu luyến của cô, cứ thế cùng đội hình tiến về phía trước.
Khi chú voi đầu tiên lội qua sông, một điệu nhạc xa lạ vang lên. Có người
hiếu kì tìm kiếm nơi phát ra tiếng nhạc. Ở bờ sông bên kia có người mặc
trang phục màu trắng của dân địa phương đang thổi sáo. Một thằng bé ngồi xổm bên cạnh, thu tiền du khách qua lại.
Một cô gái của nhóm du khách mừng rỡ reo lên: “Là anh ấy kìa!”
Mọi người đều hướng ánh mắt qua bên đó. Thì ra, trọng tâm gây sự chú ý
không phải là người mù mà là người đàn ông đang ngồi xổm ở phía trước,
đưa một tờ tiền cho thằng bé
Anh quay lưng về phía đàn voi, vỗ
nhẹ lên đầu thằng bé. Từ đầu đến cuối, anh đều khép mi mắt, yên lặng
nghe người mù thổi hết khúc nhạc Phật, không hề ngoảnh đầu về phía Ôn
Hàn.
***
Đến khu vực sườn núi bị sạt lở, con voi khó lòng vượt qua, đám du khách đành nhảy xuống thanh toán tiền.
“Đi thôi!” Vương Văn Hạo giơ tay định đỡ Ôn Hàn. Cô lắc đầu, né tránh anh
ta. Có chút không hài lòng nhưng nghĩ đến chuyện đã hoàn tất vụ buôn
bán, sắp được về Moscow nên anh ta cũng chẳng bận tâm đến thái độ của
cô.
Đường núi quả thực khó đi. Bên cạnh không ngừng có tiếng than vãn, lộ trình này đúng là quá tệ hại.
Trong đầu Ôn Hàn toàn nghĩ tới bóng lưng của người đàn ông đó. Anh tức giận hay sao mà chẳng thèm liếc cô một cái.
Sau ba, bốn tiếng đồng hồ đi bộ, đoàn du khách tới một thôn làng nhỏ. Hướng dẫn viên bảo mọi người ngồi nghỉ ngơi, ở đây đợi xe đến đón. Người gánh đồ dỡ hết đồ đạc bỏ xuống đất.
“Khi nào xe đến đón, chúng ta sẽ
đi thẳng tới Pokhara. Đây là thành phố lớn thứ hai ở Nepal, có rất nhiều món ăn ngon. Tôi tin sẽ khiến các vị quên đi khoảng thời gian mệt nhọc
vừa rồi.” Hướng dẫn viên nhiệt tình giới thiệu.
Ôn Hà và Agassi lấy giấy ướt lau sạch tay rồi bắt đầu phân phát bánh quy cho mọi người.
Một lúc sau, đang kiểm tra hành lí, thái độ của Vương Văn Hạo bỗng trở lên
kì lạ. Đầu tiên, anh ta quát mắng người gánh đồ, sau đó chạy tới uống
hết nửa bình nước rồi ôm mặt, ngồi bất động hồi lâu.
Khi xe ô tô đến nơi, Vương Văn Hạo đột nhiên đứng dậy, hỏi hướng dẫn viên, có thể thuê riêng một chiếc xe đi Lumbini hay không.
“Lumbini ư?” Hướng dẫn viên tỏ ra ngạc nhiên:”Nơi đó không nằm trong lộ trình của chúng ta.”
“Tôi biết.” Vương Văn Hạo cất giọng nôn nóng: “Nhưng tôi nhất định phải đến
đấy.” Anh ta ngoảnh đầu, chỉ tay vào Ôn Hàn: “Bạn tôi là tín đồ Phật
giáo. Đây là món quà bất ngờ tôi dành tặng cô ấy.”
Ôn Hàn ngẩn
người. Trước kia đúng là cô từng đề cập tới chuyện đi Lumbini nhưng sau
khi đặt chân đến Nepal, toàn bộ kế hoạch đều lộn tùng phèo. Cô thậm chí
quên mất, mình từng nói muốn đi Lumbini, nơi Đức Phật ra đời.
Hướng dẫn viên nhiệt tình ôm Vương Văn Hạo: “Là một người Nepal, tôi rất vui
khi anh và bạn của anh thích Lumbini như vậy. Nhưng ô tô chỉ có hai
chiếc trong khi đoàn chúng ta những mười lăm người nên không thể đáp ứng yêu cầu của anh.”
Vương Văn Hạo không ngừng thuyết phục, bảo nếu bỏ qua Lumbini, anh ta sẽ hối tiếc cả đời, cuối cùng cũng khiến hướng
dẫn viên động lòng. Tuy không đồng ý để Vương Văn Hạo thuê riêng một
chiếc ô tô nhưng anh ta hứa sẽ cho xe quay lại đón, giúp bọn họ hoàn
thành chuyến đi tâm linh này.
Lịch trình hoàn toàn nằm ngoài dự
kiến. Ngoài Vương Văn Hạo, ba người còn lại không hề hay biết. Ôn Hàn
thậm chí có cảm giác, điểm đến này vừa mới được quyết định chứ không
phải được dự trù từ trước.
Mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng cho rằng
đây là hành động nhằm níu kéo trái tim Ôn Hàn của Vương Văn Hạo nên Rum
và Agassi cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Thế là bốn người tách khỏi nhóm du khách. Đến buổi chiều, một chiếc ô tô quay lại đón họ đi Lumbini.
“Bạn yêu, tuy đánh không lại người đàn ông đó nhưng Vương Văn Hạo đối xử với cậu rất tốt.” Agassi thì thầm: “Tớ biết người đàn ông đó có thể khiến
bất cứ cô gái nào đánh mất trái tim, nhưng cậu đừng để lạc cả linh hồn
đấy. Hãy nghĩ đến nơi chúng ta sắp tới. Ôi xúc động biết bao. Đó là
Lumbini, mảnh đất Phật tổ ra đời đấy.”
Ôn Hàn ngồi sát cửa sổ,
ngắm đồng ruộng ở bên đường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô đến Nepal
với tâm trạng xúc động và chờ mong, sau khi gặp Trình Mục Vân thì mờ ám
và kích thích, tiếp theo là xa cách và ghen tuông, cuối cùng là bị
thương và ly biệt. Mới có mấy ngày mà cô có cảm giác như đã trải qua hai mươi mấy năm.
Mọi người đến nơi lúc hoàng hôn buông xuống. Do đã kiếm trước chỗ ở nên Vương Văn Hạo bảo lái xe đưa thẳng đến một nhà
nghỉ nhỏ nằm ở vị trí khuất nẻo. Nhà nghỉ này còn tồi tàn hơn cả nhà
nghỉ ở Kathmandu.
Điều hòa ở đại sảnh kêu rì rì. Góc tường có một dãy máy tính cũ kĩ, mấy du khách đang chăm chú lên mạng.
Vương Văn Hạo và Agassi đi làm thủ tục nhận phòng, Rum vào nhà vệ sinh, còn
Ôn Hàn đứng ngoài sân trông hành lí. Cô đội chiếc mũ rộng vành, không
hợp với nơi này, hơi bẩn nhưng có thể che đi gương mặt mệt mỏi của cô.
Nhờ ánh tịch dương. Ôn Hàn đọc được hàng chữ trên bờ tường: “Nhà của người Trung Quốc ở Lumbini.”
Câu quảng cáo rất hay, nhà của người Trung Quốc cơ đấy. Ôn Hàn có chút ngơ
ngẩn, trong đầu chợt hiện lên hình bóng người đàn ông đó.
“Em đến nơi xa lạ này là nhằm mục đích tìm tôi hay sao?” Một giọng nói rất nhẹ
vang lên, nhưng vẫn mang ngữ điệu chòng ghẹo như thường lệ, xuyên thẳng
vào nơi mềm mại nhất trong trái tim cô. Ôn Hàn ngoảnh đầu theo phản xạ,
liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang đứng tựa vào cổng sát. Anh
mỉm cười, gõ gõ ngón tay vào cửa: “Thế nào? Bị tôi đoán trúng rồi phải
không?”
Ôn Hàn vô thức tiến về phía trước nửa bước.
Trình
Mục Vân kéo mũ của áo khoác leo núi đội lên đầu, che đi nửa khuôn mặt
rồi đi về phía cô: “Đừng vội. Tối nay tôi sẽ đến tìm em.” Nói xong, anh
liền đi qua chỗ cô.
Vài giây sau, Mạnh Lương Xuyên lao nhanh vào, suýt nữa đâm sầm vào một du khách nữ đang đi qua. Anh ta nở nụ cười
thay lời xin lỗi rồi ném túi bánh cho Trình Mục Vân: “Còn nóng đấy.”
Trong thời khắc ngắn ngủi, Ôn Hàn, Trình Mục Vân, Mạnh Lương Xuyên và du
khách xa lạ kia chạm mặt ở cửa ra vào, như những khách du lịch bình
thường không hề quen biết nhau.
Hai người đàn ông đi thẳng vào
cầu thang lên tầng hai. Vương Văn Hạo vô tình tình thấy Mạnh Lương
Xuyên. Mạnh Lương Xuyên cũng nhìn thấy anh ta, lấp tức giơ ngón tay giữa rồi khuất dạng. Vương Văn Hạo coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp
tục điền thông tin hộ chiếu, nhưng bàn tay đặt trên quầy lễ tân siết
chặt.
Trên tầng hai là một hành lang tồi tàn. Trình Mục Vân đi tới phòng cuối cùng, rút chìa khóa mở cửa.
“Lúc đi mua bánh, tự dưng tôi có cảm giác mình đã bỏ sót điều gì đó trong vụ lần này.” Mạnh Lương Xuyên vừa ngoạm bánh vừa theo anh đi vào phòng,
kéo ghế ngồi xuống.
“Bỏ sót điều gì?” Trình Mục Vân hỏi.
Mạnh Lương Xuyên chau mày, ấn ngón trỏ vào huyệt thái dương: “Tạm thời tôi không nghĩ ra.”
Lúc ở Kathmandu, bọn họ cố tình làm cho lịch trình chèo xuồng cửa Vương Văn Hạo diễn ra sớm hơn một ngày, làm đảo lộn kế hoạch của anh ta. Buổi đêm hôm kẻ săn trộm tấn công. Họ thừa cơ đánh cắp hàng của Vương Văn Hạo
trước khi anh ta giao hàng, đồng thời để lại tin nhắn, bảo Vương Văn Hạo đích thân đên Lumbini, chuộc lại đồ của mình.
“Tại sao lại là Lumbini?” Mạnh Lương Xuyên thắc mắc.
“Bởi vì Phật ở nơi này.”
“…” Mạnh Lương Xuyên cúi xuống, tiếp tục ăn bánh.
“Nơi này là thánh địa của tín đồ Phật giáo trên toàn thế giới. Mỗi ngày đều
có một lượng lớn du khách đến đây nên được canh phòng cẩn mật. Ngay cả
gốc cây bồ đề trong vườn Lumbini cũng có lính ôm súng đứng gác, không
người nào dám manh động, gây ra cuộc đụng độ đẫm máu ở đây. Điều này
cũng giống như không ai gây chuyện ở thánh địa Mecca hay Jerusalem. Bất
kể là những người xung quanh, hay đến chính bản thân anh đều sẽ không
cho phép xảy ra chuyện đó.” Trình Mục Vân giải thích.
Ít nhất ở nơi này, cô sẽ được an toàn hơn.
Mạnh Lương Xuyên không hỏi gì thêm. Lời giải thích của người đàn ông trước
mặt vô cùng kín kẽ nhưng bất kể anh nói gì, làm gì cũng điều khiển người khác không thể hoàn toàn thoải mái. Nhất định có thứ gì đó chân thực
hơn đã bị che giấu.
Ba tiếng sau.
Ôn Hàn giặt hết quần áo
bẩn, phơi ra ngoài ban công. Cô phát hiện, dù tay ngâm xà phòng đến mức
nhợt nhạt nhưng hình vẽ Henan Tattoo vẫn còn nguyên vẹn. Có thể thấy nét vẽ của người đàn ông đó tinh xảo đến nhường nào.
Nếu anh mở tiệm vẽ Henna Tattoo, chắc chắn sẽ rất đắt hàng.
Bóng đèn trong phòng đột nhiên tắt ngóm, khiến Ôn Hàn giật mình. Tầng dưới
vang lên tiếng cười nói và tiếng than vãn: “Lại mất điện rồi”, “Nepal
đúng là đất nước hay mất điện nhất thế giới”. Không chỉ có nhà nghỉ này, Ôn Hàn phát hiện ngoài đường phố cũng tối om, đã có người thắp nến.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng chuông điện thoại. Nhà nghỉ này tương đối tồi
tàn, giữa hai phòng được ngăn bằng tấm ván ép nên có thể nghe rõ âm
thanh của phòng kế bên.
Vương Văn Hạo nhanh chóng nhấc máy. Ở đầu kia điện thoại, Mạnh Lương Xuyên cất giọng vui vẻ: “Ông chủ Vương, hoan nghênh anh đến Lumbini.”
Cùng thời gian đó, điện thoại bàn ở phòng của Ôn Hàn cũng reo vang. Cô lập tức chạy đi nghe.
“Em hãy ra khỏi phòng, đi dọc hành lang bên tay phải. Tôi đợi em trong căn
phòng không khóa cửa cuối cùng.” Vừa dứt lời,Trình Mục Vân liền cúp máy.
Ôn Hàn vẫn cầm ống nghe, trống ngực đập thình thịch.
Cô cầm mỗi chìa khóa rồi ra khỏi phòng. Đúng lúc này trên hành lang xuất
hiện mấy người đàn ông. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Kirgiz[1],
nhắc đến từ “Sunauli” và “Baiwala” hai lần. Cô nhớ đó là địa danh của Ấn Độ, đều là cửa khẩu tiếp giáp với Nepal.
[1] Kigiz là một trong
những dân tộc dùng hệ ngôn ngữ Turk (Ngôn ngữ Đột Quyết) để giao tiếp,
sinh sống chủ yếu tại đất nước Trung Á Kyrgyzstan.
Có lẽ phát hiện Ôn Hàn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của mình, mấy người đàn ông nhướn mày liếc cô một cái.
Cô nở nụ cười ngượng ngịu, đứng tránh đường bọn họ. Từ nhỏ, mỗi lần vô
thức nghe lén người khác nói chuyện mà bị phát hiện, cô đều có phản ứng
này.
Ôn Hàn đi đến đầu hành lang, quả nhiên nhìn thấy một căn
phòng cửa khép hờ như Trình Mục Vân nói. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, lặng lẽ đi vào bên trong.
Trong phòng chỉ thắp một ngón nến đặt trên chiếc ghế gấp. Ôn Hàn thuận tay đóng cửa.
Trình Mục Vân cởi trần, đang ngồi trên sofa, bàn bên cạnh đặt một chiếc máy
thu thanh nhỏ, phát ra ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu.
“Anh đang nghe gì thế?” Ôn Hàn tiến lại gần.
Nhờ ánh nến, cô nhìn thấy thân hình cao gầy và rắn chắc của người đàn ông,
cùng với vết thương kéo dài từ ngực đến lưng trông rất đáng sợ.
Ôn Hàn hơi chấn động.
“Tôi đang nghe tin thời sự.” Trình Mục Vân cầm máy thu thanh, vặn hết cỡ:
“Có mấy thành phố ở Nepal đang đình công. Tôi nghĩ, bọn em có khả năng
không thể về nước ngay được.” Anh trả lời câu hỏi mà cô dùng để chê giấu sự căng thẳng một cách nghiêm túc, đồng thời nhướn mày nhìn bộ váy dài
màu xanh trên người cô và động tác khẽ cắn môi môi khi cô ngừng do dự.
Ôn Hàn nhanh chóng phát hiện, mình đang quan sát người đàn ông trước mặt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cởi trần. Ngoài vết thương đáng sợ,
mỗi đường nét trên cơ thể anh đều rất cường tráng. Tư thế ngồi của anh
cũng hết sức gợi cảm…
Ôn Hàn bất giác đỏ mặt.
“Hay là như vậy đi, từ đây đến Ấn Độ chỉ cần một chuyến xe.” Trình Mục Vân đột
nhiên giơ tay kéo mạnh váy của cô, cho tới khi cô ngồi xuống đùi anh:
“Tôi sẽ đưa em đến Sunauli, rồi em từ đó quay về Moscow.”
“Nhưng em mới từ Ấn Độ sang bên này.”
Bàn tay cô vô tình chạm vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông. Làn da anh không láng mịn như da phụ nữ mà hơi thô ráp và nóng hổi.
Trình Mục Vân túm tay Ôn Hàn, nhìn cô bằng ánh mắt ướt át và tối thẫm.
“Được rồi, bảo bối. Chúng ta kết thúc đề tài này, làm chuyện khác đi.” Nói
xong, anh đưa tay cô lên miệng, liếm nhè nhẹ. Cảm giác nhồn nhột ở lòng
bàn tay khiến toàn thân cô mềm nhũn.
“Nơi này hình như không có cách âm thì phải.” Ôn Hàn cất giọng yếu ớt.
Cô chợt nhớ tới những chuyện xảy ra ở Kathmandu. Tuy chỉ là giây phút ngắn ngủi nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cơ thể cô nóng ran.
“Tôi biết. Nhưng ở đây chúng ta có máy thu thanh.” Trình Mục Vân xoay người
Ôn Hàn, để cô nằm xuống dưới: “Bọn mình chỉ có thể nghe thấy tin tức
đình công mà thôi.”
Ngoài máy thu thanh, tivi ở góc phòng cũng đưa tin về vụ biểu tình, đình công, thậm chí còn xảy ra xung đột.
Âm thanh rất tạp loạn. Ở đất nước Nepal này, ngoài thời tiết, thời cuộc cũng chẳng biết đâu mà lần.
Vào giây phút này, môi lưỡi của người đàn ông giống ngọn lửa thiêu đốt Ôn Hàn.
“Từ trước đến nay tôi vẫn chưa hỏi tuổi của em.” Anh cất giọng trầm khàn.
“Em vừa tròn hai mươi tuổi vào tháng trước.”
“Đúng như lời tôi đoán.” Anh thì thầm, thổi hơi nóng vào tai cô.
Ôn Hàn hơi cong người. Hai cánh tay tự giác ôm cổ người đàn ông.
Đối với người mới bắt đầu nếm trải, dục vọng là một thuốc độc, khiến con
người dễ bị nghiện. Cô phát hiện, một khi đối tượng hạ độc là Trình Mục
Vân, không ai có thể tìm thấy thuốc giải.
Trước kia, cô từng dịch tài liệu liên quan đến hương thảo. Đây là một loại hương liệu có mùi
thơm nồng đạm mà người Ý hay rắc xuống mồ của người chết, coi như một sự kỉ niệm vĩnh cửu. Ở thời đại Victoria, hương thảo cũng tượng trưng cho
“Kỉ niệm” và tình yêu bền vững.
Lồng ngực Ôn Hàn phập phồng kịch
liệt, đầu óc váng vất, cảnh tượng trước mắt chao đảo, tựa như bị rơi vào xoáy nước, không có lối thoát.
Trình Mục Vân vẫn không thể tiến
hành đến bước cuối cùng nhưng anh đã nắm rõ thân thể của cô, biết làm
thế nào để cô đạt khoái cảm trong khoảng thời gian nhanh nhất. Sau đó,
anh không ngừng dịu dàng hôn cô, cho tới khi cô hết run rẩy.
“Tôi gặp một chút rắc rối.” Lúc tiễn Ôn Hàn ra cửa, anh nói nhỏ.
Cô liền dừng bước, trái tim đập nhanh một nhịp
“Vì thế, tôi không thể ở cùng em cả đêm.” Anh cúi đầu , thì thầm bên tai
cô: “Bây giờ, em hãy về phòng đi ngủ, đừng có chạy lung tung đấy.”
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.