Chương 19: Bồ Tát Rủ Lòng (2)

Tiếp theo, anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, không còn nói bóng nói gió mà tỏ ra lịch sự với cô. Anh ta khách khí đề nghị đưa Ôn Hàn về, vì dù sao xung quanh cũng có mấy khu nhà đang xây, tụ tập nhiều công nhân nên không mấy an toàn. Ôn Hàn cảm thấy anh ta nói có lý, cô đã đi quá xa, giờ chưa chắc đã tìm được đường về. Vì thế, cô không từ chối lời đề nghị của đối phương.

Đi một đoạn, Ôn Hàn phát hiện nơi Phó Minh dẫn mình đi không phải là ngôi nhà hai tầng màu trắng ban đầu. Ngôi nhà đó gọn gàng sạch sẽ, phía trước và đằng sau còn có bãi cỏ khá rộng.

Nơi này nhìn qua không được trang nhã như vậy. Ngôi nhà cũng hai tầng, dường như mới xây xong, không có bãi cỏ mà chỉ có chuồng nuôi chim công và bò sữa. Phía xa là bức tường gạch màu xám cao hai mét.

Đây là một góc nào đó của trang viên?

“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Ôn Hàn đứng trên mặt đất nhơm nhớp bùn lầy, từ chối đi về phía trước.

“Đến tìm anh ta uống cốc rượu.” Phó Minh chỉ tay lên tầng hai.

Anh ấy ư? Ôn Hàn ngẩn người. Nói như vậy, tối nay Trình Mục Vân sẽ ngủ ở nơi này?

“Chẳng phải cô Ôn nói không hiểu con người Trình Mục Vân hay sao? Tôi sẽ cho cô cơ hội tìm hiểu anh ta. Muốn hiểu một người đàn ông, thông qua anh em bạn bè của anh ta mới là con đường ngắn nhất.”

Ôn Hàn chẳng rõ Phó Minh có nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Trình Mục Vân hay không, nhưng rõ ràng anh ta cố tình đưa cô đến nơi này.

“Muộn như vậy rồi, tôi không vào trong đó nữa.” Ôn Hàn quan sát xung quanh: “Ở đây có người giúp việc không? Tôi có thể nhờ họ dẫn tôi về chỗ ở.”

“Không có.” Phó Minh đáp: “Đây là nơi có điều kiện kém nhất trong trang viên, không có người giúp việc, chỉ có thiết bị sinh hoạt đơn giản. Nếu cô muốn quay về thì người dẫn đường ngoài tôi ra chỉ có Trình Mục Vân mà thôi.”

Ôn Hàn bắt đầu nghi ngờ, đây là hành vi trả đũa cho sự khiêu khích vừa rồi của cô. Nhưng cô cũng không nghĩ, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi lại nhỏ nhen đến vậy.

“Được thôi. Chỗ này phong cảnh cũng khá, xem chim công cũng không tồi.” Ôn Hàn thản nhiên mở miệng.

“Cô Ôn không định vào nhà thật sao?” Phó Minh cười cười: “Rất có khả năng tôi sẽ uống say bí tỉ đến tận sáng mai. Cô không ngại đợi ở đây cả đêm đấy chứ?”

“Anh Phó thật biết nói đùa. Chúc anh ôn chuyện cũ vui vẻ, khỏi cần lo lắng cho tôi. Khi nào trời sáng tôi biết tự tìm đường về, anh có thể ngủ đến tối mai cũng được.”

Phó Minh cười: “Vậy tôi chúc cô và chim công giao lưu vui vẻ.” Anh ta quay người, giơ tay vẫy vẫy với Ôn Hàn rồi đi vào nhà.

Khi đối tượng duy nhất ở bên cạnh biến mất, Ôn Hàn cuối cùng cũng có cảm giác, nơi này hơi âm u rờn rợn. Bức tường cao hai mét có lẽ chẳng ngăn nổi bất cứ tên trộm nào.

Nếu có người đột nhập, cô hét to, liệu hai người đàn ông uống rượu ở trong nhà có nghe thấy không? Nghĩ đến đây, Ôn Hàn có chút ảo não.

Người của Trình Mục Vân cũng không nói lý lẽ, làm những chuyện khó hiểu y hệt anh. Vừa rồi rõ ràng cô cho rằng Phó Minh có lòng tốt đưa mình về nơi ở, vì dù sao anh ta cũng là bạn của Trình Mục Vân. Vậy mà đối phương lại lừa cô đến nơi này, khiến cô rơi vào tình huống khó xử.

Trong chuồng chỉ có một con công đi đi lại lại. Ôn Hàn bất giác tiến lại gần một chút. Đây là động vật duy nhất còn thức. Mấy con bò sữa trong chuồng cách đó không xa đều đã yên giấc.

Ôn Hàn xoa tay. Đúng lúc này, khóe mắt cô phát hiện một bóng hình đang đi tới. Là Trình Mục Vân.

“Em tìm tôi à?” Giọng anh có chút mệt mỏi.

“Không phải.” Ôn Hàn tiếp tục nhìn chằm chằm con chim công: “Em bị bạn anh lừa đến đây. Trời tối nên em không tìm được đường về, chỉ có thể ở đây đợi cho đến khi trời sáng.” Con chim công chẳng nể mặt, xòe đuôi chạy vào trong bóng tối.

Trình Mục Vân tiến lại gần. Ôn Hàn nhích sang một bên. Anh lại áp sát.

Bị Phó Minh lừa đến nơi này, Ôn Hàn vốn vừa lạnh vừa bực bội. Bây giờ lại bị anh ép nên cô càng khó chịu hơn. Thế là cô quay người về phía anh: “Anh cảm thấy làm vậy thú vị lắm sao?”

Vừa ngẩng đầu, bắt gặp vết thương mới trên mặt anh, cô liền ngẩn ra trong giây lát.

Trình Mục Vân nheo mắt: “Sao thế? Vẻ mặt của em trông cứ như nhìn tháy con mèo hoang bị thương ấy.” Đây là lần đầu tiên anh để lộ tâm trạng mất kiên nhẫn.

Đúng vậy, anh đang tỏ ra mất kiên nhẫn.

Chứng kiến thái độ này của anh, Ôn Hàn cũng bị chọc giận. Cô chẳng nói chẳng rằng, quay người bỏ đi. Nhưng mới đi mấy bước, cô liền bị người ở đằng sau túm lấy cánh tay. Bất chấp sự phản kháng của Ôn Hàn, anh lôi cô rồi đẩy xuống bãi cỏ gần đó.

“Nỗi sợ hãi trong cốt tủy của em biến đâu rồi?” Trình Mục Vân cất giọng trầm thấp: “Hồi ở trong rừng, em như người rừng nhỏ bé và đáng thương đợi tôi mang thức ăn về. Con người đó đi đâu rồi?”

“Anh mau thả em ra!” Ôn Hàn bị cỏ đâm vào da đau nhói.

Trình Mục Vân bẻ quặt cánh tay cô ra đằng sau, tì chân lên đùi cô, không cho cô giãy giụa. Trước mặt anh, cô chỉ là người phụ nữ trói gà không chặt, anh chỉ hơi dùng sức là có thể bẻ gãy cánh tay cô, thậm chí tất cả xương cốt trên người cô.

Đáng ghét hơn cả, anh còn bịt mũi và miệng cô. Ôn Hàn trừng mắt với anh, càng lúc càng thiếu dưỡng khí.

“Con người quả là động vật đáng sợ.” Giọng nói của Trình Mục Vân đột nhiên trở nên rất nhẹ, tựa hồ tâm trạng kích động vừa rồi là giả: “Chỉ một chút không vừa lòng là sẽ phẫn nộ và oán hận, quên mất thứ mình từng có được. Em yêu, lúc trút giận vào người tôi, sao em không nghĩ xem, là ai đã cả đêm vẽ bông hoa sen cho em, ai đã lau thân thể của em ở nơi cắm trại, ai trong lúc thoát chết còn không quên biến em thành một người “phụ nữ”? Tất nhiên, đó là tôi cam tâm tình nguyện, không nên kể ra ở đây.”

Ôn Hàn đau khổ nhắm mắt. Bởi vì thiếu dưỡng khí nên lồng ngực cô tắc nghẽn. Cũng may Trình Mục Vân nhanh chóng thả tay khỏi miệng và mũi cô. Ôn Hàn thở hồng hộc.

“Có lẽ tôi đã đánh giá em quá cao. Tuy rằng em có năng lực tự bảo vệ, những lúc gặp nguy hiểm đều có thể bình tĩnh phán đoán xem có nên tin tôi hay không, nhưng đồng thời, em cũng giữ lại sự không lý trí rất đàn bà.”

Nói đến đây, anh dừng lại, lặng lẽ nhìn cô.

Trong đêm tối tĩnh mịch, Ôn Hàn chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình. Nếu không phải anh là người đặc biệt đối với bản thân, cô làm sao có thể tin tưởng một người từng bắt cóc mình? Chính vì nghĩ anh thích mình, cô mới mong chờ, mới tin trong bất cứ trường hợp nào, anh cũng sẽ không gây tổn thương cho cô.

Cô thậm chí còn phối hợp cùng anh, sống ở nơi xa lạ này; tin lời anh rằng ba tháng sau cô sẽ được an toàn. Cô còn bắt đầu thâm nhập vào cuộc sống của anh, quên đi trải nghiệm chạy trốn và bị thương, coi đây là một chuyến du lịch đáng nhớ. Đúng là hoang đường biết bao.

“Anh không thể nói cho em biết những việc anh làm ở hiện tại và trong tương lai.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ như lông hồng: “Vậy thì quá khứ của anh, những chuyện đã từng xảy ra, em thật sự muốn biết.”

“Quá khứ ư?” Phát hiện cô không còn vùng vẫy, Trình Mục Vân nhích người sang một bên, để cô thoải mái hơn. Anh dường như bất ngờ trước đề xuất của cô: “Em muốn biết điều gì?”

Người đàn ông này có quá nhiều bộ mặt, Ôn Hàn chẳng biết mình nên bắt đầu tìm hiểu từ đâu nữa.

“Tại sao anh lại xuất gia?”

“Tại sao ư?” Trình Mục Vân ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô, phát hiện ánh mắt cô có chút hiếu kỳ và do dự. Lông mi cô khẽ động đậy. Anh giơ tay chạm vào bờ mi, vuốt một đường xuống đến xương đòn của cô.

Không biết có phải là ảo giác, Ôn Hàn cảm thấy anh như biến thành người khác, chứng tỏ câu cô vừa hỏi không phải vấn đề đơn giản.

Đó là cả một câu chuyện dài. Ôn Hàn lần đầu gặp Trình Mục Vân ở ngôi chùa của người Tạng. Trên thực tế, anh không tin vào Phật giáo của người Tạng, mà chỉ ở đó để chuẩn bị thâm nhập vào Nepal. Trong mười năm qua, anh sống ở một nơi hẻo lánh, yên tĩnh. Hòa thượng xuống tóc cho anh đã rất già nhưng không chịu làm sư phụ của anh, chỉ cho anh pháp hiệu và nhận anh làm sư đệ. Chỉ e là bây giờ quay về, thứ còn lại của vị hòa thượng già đó chỉ còn là những viên xá lị mà thôi.

Lúc mới tới nơi ấy, tiếng Trung của anh không tốt lắm. Vị hòa thượng già dạy anh tiếng Trung, anh dạy ông tiếng Nga, cuộc sống cũng không đến nỗi tẻ nhạt.

Trước khi rời đi nửa năm trước, hòa thượng nói với anh, nếu không từ bỏ nỗi hận thù trong lòng, anh sẽ chỉ càng tạo nhiều nghiệp chướng, bản thân cũng chìm đắm trong đó.

Kim Cương trừng mắt, vì thế hàng phục tứ ma. Bồ Tát rủ lòng, vì thế từ bi lục đạo.

Thế gian này đã có Bồ Tát rủ lòng thì nhất định cũng sẽ có Kim Cương trừng mắt. Đây là câu trả lời mà anh dành cho vị hòa thượng.

“Để giúp các vong linh được yên nghỉ.” Sau một hồi trầm mặc, Trình Mục Vân đáp.

“Vì ai cơ?”

Đây là lần đầu tiên có người dám hỏi anh câu này trong mười năm qua. Cho dù là bốn đối tượng đang ở trong trang viên hay người mới lờ mờ biết chuyện xảy ra mười năm trước, không một ai dám mở miệng hỏi thẳng như vậy.

“Vì rất nhiều người.”

Chứ không phải vì một người phụ nữ. Đã nhận được kết quả mà mình mong muốn nhưng câu trả lời cảu Trình Mục Vân khiến Ôn Hàn cảm thấy càng tệ hơn. Cô không rõ liệu đây có phải là cảm giác khi yêu một người. Trước đó, cô còn hận anh đến nghiến răng, nhưng ở giây phút tiếp theo, chỉ nghĩ tới chuyện biết bao người thân quen đáng để anh xuất gia siêu độ đã rời khỏi cõi đời, trong lòng cô vô cùng buồn bã.

“Em không hỏi gì nữa à?” Trình Mục Vân nhìn cô đăm đăm.

Ôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói nhỏ: “Em đã nhận được câu trả lời mà em muốn biết.”

Trình Mục Vân thấy hơi lạ, cô muốn biết điều gì chứ? Quá khứ của anh chẳng liên quan gì đến cô. Có điều, không tỏ ra hiếu kỳ, không truy vấn là nguyên tắc xưa nay của anh.

“Tôi còn tưởng em muốn biết, tại sao tôi lại hoàn tục?”

“Tại sao vậy?” Ôn Hàn lập tức hỏi.

“Bởi vì muốn cùng em ân ái, muốn thử xem, phá giới sẽ gây nên nghiệp chướng như thế nào.” Trình Mục Vân cười khẽ một tiếng, tì trán mình lên trán cô. Nơi ấy có sự ấm áp và tươi đẹp của sinh mệnh.

Không biết anh đã bao lần tì trán lên thi thể lạnh lẽo. Con số thực vượt qua con số trong tài liệu của Mạnh Lương Xuyên rất nhiều.

Sau lưng có thứ gì đó động đậy, rõ ràng không phải bàn tay của Trình Mục Vân. Ôn Hàn lạnh tóc gáy: “Thứ gì… đang động đậy thế?”

Anh buông người cô, sờ soạng xung quanh rồi bình tĩnh mở miệng: “Con chuột.”

Ôn Hàn biến sắc mặt trong giây lát.

“Em sợ à?” Anh thản nhiên hỏi.

Ôn Hàn nghiến răng, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi. Cô không thể để anh coi thường, chuột bọ là gì chứ. Nhưng lần này không chỉ có một con mà rất nhiều con chạy đi chạy lại, thậm chí bò cả lên người cô. Ôn Hàn đẩy người Trình Mục Vân, la hét một tiếng, loạng choạng đứng dậy. Toàn thân cô nổi da gà, buồn nôn thật đấy.

Trình Mục Vân cũng đứng thẳng người. Rõ ràng cô đã quên, lúc ở trong khu rừng nguyên sinh, nhìn thấy vô số sinh vật không biết tên bò lổm ngổm trước mặt, cô đều có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ trở lại xã hội văn minh, tất cả quay về nguyên hình.

“Ở đây có một ngôi miếu chuyên dùng để thờ cúng loài chuột.” Trình Mục Vân thưởng thức vẻ mặt kinh hãi của Ôn Hàn: “Chắc có đến hơn một vạn con. Đối với người dân, chuột là sự tồn tại giống như vị thần, hằng ngày đều có tín đồ đi cúng tế, đồng thời còn ăn chung ngủ chung với loài chuột. Vì thế, khu vực xung quanh bị nhiễm bệnh dịch hạch rất nghiêm trọng.”

Nói xong, anh quay người đi về phía ngôi nhà hai tầng. Ý tứ của anh rất rõ ràng, không muốn ở đây chơi với chuột thì mai đi theo anh.

Ôn Hàn thở hắt ra, rón rén đi theo Trình Mục Vân. Trong nhà tối om, như thể bị cắt điện. Điều này khiến cô nhớ tới Nepal, đất nước có rất nhiều khu vực nghèo mỗi ngày chỉ được cung cấp điện mấy tiếng đồng hồ.

“Em khỏi cần tìm phòng riêng.” Trình Mục Vân nói nhỏ bằng tiếng Nga trong bóng tối: “Đây là nơi chủ trang viên dành cho các thầy tu khổ hạnh.”

“Thầy tu khổ hạnh ư?” Ôn Hàn chợt nhớ tới cảnh tượng các nhà sư khổ hạnh lõa thể đi diễu hành mà cô gặp ở Ấn Độ hơn một tháng trước. Bọn họ ngủ trên giường sắt, tu hành theo phương thức hành hạ thân thể, thậm chí còn có người dùng dao đâm xuyên qua bộ phận đàn ông.

Nghĩ tới điều này, Ôn Hàn cảm thấy ngôi nhà trở nên âm u, rờn rợn.

Đi tới chân cầu thang ở đầu hành lang, cô hỏi nhỏ: “Tại sao anh lại ở đây mà không ở chỗ bọn em?” Cô và mấy người bạn của anh được bố trí ở một nơi rất dễ chịu. Người giúp việc tiết lộ, chủ nhân của trang viên là nhà giàu thuộc loại hàng đầu của bang.

“Tôi là người xuất gia nên sẽ không ở những nơi dễ chịu.” Anh đáp.

Được thôi. Ôn Hàn nghĩ, ít nhất cô đã tận mắt chứng kiến anh hạ gục con chó ngao Tây Tạng hung hãn. Người đàn ông này đã sớm phá sát giới, cũng phá cả… sắc giới nữa.

Tầng hai là một căn phòng rộng, không có hành lang. Nếu bày dụng cụ thể hình, bạn có thể coi là phòng tập. Lúc này, ngoài một chiếc giường gỗ đặt ở trong góc, một chiếc bàn dài và mấy chiếc ghế, căn phòng không có bất cứ thứ gì khác.

Lúc hai người đi lên, Phó Minh đang cắn băng y tế, băng bó cánh tay mình. Bên cạnh anh ta có một con dao găm đang cắm xuống mặt bàn gỗ.

Trình Mục Vân kéo ghế ngồi xuống, nói với Ôn Hàn: “Em ra giường ngồi tạm đi.”

Ôn Hàn lập tức làm theo lời anh. Cô có thể “ngửi” thấy bầu không khí nguy hiểm đang tồn tại. Hai người đàn ông này dường như không phải là anh em, mà là kẻ thù của nhau.

Nhờ ánh sáng lờ mờ phát ra từ ngọn nến trên mặt bàn, cô phát hiện trên áo sơ mi trắng của Phó Minh có vết máu. Lẽ nào vết thương trên mặt Trình Mục Vân là tác phẩm của Phó Minh?

Phó Minh rút ra một chai rượu dẹt từ sau lưng: “Anh có uống không?”

Trình Mục Vân lắc đầu: “Tôi không muốn phá giới.”

“Anh bạn hòa thượng.” Phó Minh nhìn Trình Mục Vân chằm chằm: “Trong bốn người, chúng ta coi như quen biết nhau sớm nhất.”

“Không sai.”

“Con trai lớn của ông chủ trang trại này cũng do hai chúng ta cứu sống.”

“Đúng thế.”

“Tôi quen anh từ năm mười chín tuổi.” Phó Minh ngửa đầu, tu một hớp rượu. Anh ta hơi nheo mắt, gương mặt phi giới tính ánh lên một vẻ đầy mê hoặc dưới ánh nến bập bùng: “Là anh thuyết phục tôi tin anh, khiến tôi bán đứng chị gái mình. Anh nói anh sẽ cứu chị ấy, cuối cùng hại chị ấy bị xử tử hình. Anh còn nhớ không?”

“Tôi nhớ.” Trình Mục Vân vẫn trả lời ngắn gọn.

“Lúc đó anh đã hứa với tôi là cứu chị ấy cơ mà?”

“Thoát khỏi nghiệp hải[1] chính là sự cứu rỗi.”

[1] Nghiệp hải: Ý chỉ nghiệp chướng, những tội ác khiến con người trầm luân. Từ này được lấy theo câu: “Nghiệp hải sóng lớn, quay đầu là bờ” trong cuốn Duyệt vi thảo đường bút ký.

“Vậy, anh còn nhớ không? Hồi mười mấy tuổi ở Moscow, anh cũng không phải là người trong sạch. Anh nên biết rõ hơn ai hết, chị gái tôi là bị ép buộc.”



Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.