Chương 7: Chương 3.2
Trình Mục Vân không
ngừng hôn Ôn Hàn, cũng giơ tay ra hiệu Mạnh Lương Xuyên bôi thuốc và
băng bó vết thương cho cô. Vẻ mặt Mạnh Lương Xuyên mang đầy hàm ý sâu
xa. Anh ta nhanh chóng xử lí vết thương, động tác hết sức thành thạo.
Cuối cùng, Ôn Hàn lim dim vì đau đớn, trong khi ánh mắt của Vương Văn
Hạo như muốn giết người.
Mạnh Lương Xuyên nhướn mày. Từ hôm qua, anh ta đã có cảm giác, cô gái này khá đặc biệt.
Hừm, đúng là không bình thường chút nào. Mạnh Lương Xuyên ho khan một tiếng.
Một lúc sau, mấy người lính gác rừng tới khu cắm trại, không ngừng bày tỏ
sự biết ơn đối với Trình Mục Vân. Họ đều cho rằng, đây là hành động trả
thù của đám săn trộm. Trình Mục Vân và Mạnh Lương Xuyên trao đổi bằng
ánh mắt rồi liếc qua “người thuê” bọn họ. Giáo sư đại học Vương Văn Hạo
bình thản lau kính, vỗ vỗ vai người lính mà không nói bất cứ điều gì.
Ôn Hàn được đưa vào lều bạt lớn nhất, bên trong dựng tạm một cái giường
đơn giản cho cô. Du khách nam bị thương cũng nằm ở lều bạt lớn nhất này, một tấm rèm được giăng ở giữa hai người.
Khi Ôn Hàn tỉnh lại,
Agassi ở bên cạnh chăm sóc cô. Cô ta nói nhỏ với cô, bây giờ mọi người
tạm thời ở lại nơi này nghỉ ngơi. Hướng dẫn viên bị thương nhẹ đã quay
về thuê người bản xứ, để bảo vệ du khách tới nơi an toàn.
Bởi vì
có nhiều người bị thương, hướng dẫn viên phải đi tìm bác sĩ, mua thuốc
tiêm phòng chó dại nên nhiều khả năng mọi người vẫn phải tiếp tục chờ
đợi.
Cổ họng Ôn Hàn khô rát, toàn thân nóng rẫy, đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn nghĩ tới Trình Mục Vân.
Ôn Hàn ho khẽ hai tiếng, vừa định mở miệng, Agassi đã nhắc đến anh: “Ôn
Hàn, sao người ấy lại hôn cậu? Đến giờ tớ vẫn nghĩ không thông, sao tự
dưng anh ta có hứng thú với cậu. Vương Văn Hạo vô cùng túc giận, thật sự không biết khi trở về, cậu phải đối diện với Vương Văn Hạo thế nào…”
Agassi vẫn chưa hết kinh hoảng: “Tại sao lại có nhiều mãnh thú đến thế?
Nơi này đáng sợ quá, chúng ta mau quay về thôi.”
Agassi nói không ngừng nghỉ. Ôn Hàn động đậy người một cách khó nhọc, cô cảm thấy xương cốt rã rời.
Đến buổi tối, Ôn Hàn chỉ ăn một chút đồ bởi cô nuốt không trôi. Agassi mang thuốc kháng sinh và thuốc tê cho cô. Nhưng đến khâu bôi thuốc vào vết
thương, cô ta không đủ can đảm nên lại chạy đi tìm Mạnh Lương Xuyên.
Mạnh Lương Xuyên đặt nắm đấm lên miệng, ho một tiếng: “Tôi chỉ từng bôi
thuốc cho đàn ông nên hơi nặng tay, cô Ôn đừng chê nhé!”
Mạnh
Lương Xuyên chắc chắn không khiêm tốn. Chỉ riêng hành động tháo băng, cô đã đau đến mức thốt ra tiếng rên. Vì thế, cô chỉ còn cách nghĩ đến
chuyện khác để phân tán sự chú ý: “Hôm qua, bạn của anh bị rơi xuống
nước. Anh ấy có đụng phải cá Sấu không?”
Mạnh Lương Xuyên cười hì hì: “Trình Mục Vân ư? Hôm qua suýt nữa anh ta chết ở dưới đó.”
Ngữ khí của anh ta nhẹ nhõm, trong khi cô khiếp đảm. Tuy nhiên, Ôn Hàn cũng phát hiện, bản thân chẳng có tư cách lo lắng cho anh. Cho tới bây, cô
mới được nghe tên thật của anh từ miệng người khác.
Mạnh Lương
Xuyên tiếp tục lải nhải, nào là nên vớt cá sấu bị Trình Mục Vân đâm bán
cho dân buôn lậu. Vài giây sau, anh ta lại bảo không được, Nepal hiện
giờ rất nghiêm khắc đối với vấn đề buôn lậu…
Thủ pháp xử lí vết thương của anh ta đúng là chẳng ra sao. Đến khi anh ta xong việc, toàn thân Ôn Hàn rịn đầy mồ hôi.
Bên ngoài lều bạt, mọi người không ngủ được nên vây quanh đống lửa ca hát,
trò chuyện và uống rượu, cố tình dùng những việc làm này để chống lại
nỗi sợ hãi khi màn đêm buông xuống.
Trình Mục Vân ngồi trên tảng
đá cách đống lửa xa nhất, tay cầm thứ gì đó. Đằng sau có người tiến lại
gần: “Tôi nghĩ nên đích thân nhắc nhở anh. Anh là người tôi thuê đến để
đưa hàng đến nơi an toàn và bảo vệ sự an toàn của tôi.”
Trình Mục Vân ngoảnh đầu nhìn Vương Văn Hạo. Giây tiếp theo, anh vung tay, một
thứ máu chảy ròng ròng bay về phía mặt đối phương. Vương Văn Hạo vội
vàng giơ tay chặn lại. Thứ đó rơi bịch xuống bãi có.
“Rắn lục
đuôi đỏ có mùi vị không tồi.” Trình Mục Vân cất giọng khàn khàn, khóe
mắt thấp thoáng ý cười khó đoán: “Anh đừng bỏ lỡ.”
***
Đêm khuya, Ôn Hàn lại bị sốt cao. Có người đi vào lều bạt, dừng lại bên
cạnh giường cô, cúi xuống sờ vào trán và mạch ở cổ cô. Ôn Hàn muốn túm
lấy cánh tay ấy mà không được. Cô chỉ biết thể hiện sự đau đớn của mình
bằng tiếng Nga.
Bày tay người đó rời khỏi trán cô. Ôn Hàn vô thức giơ tay. Lần này, anh không né tránh mà để cô nắm lấy áo mình.
Trình Mục Vân đứng nhìn cô một lúc lâu. Sau đó, anh vuốt tóc cô, nói nhỏ: “Bảo bối! Em hãy bỏ tay ra để tôi đi lấy nước cho em.”
Người đàn ông này…
Mấy chục tiếng đồng hồ trước, anh còn tự tay vẽ Henna Tattoo cho cô. Sáng hôm qua, cô còn đề nghị anh giữ khoảng cách với mình.
Một lúc sau, Trình Mục Vân cầm một cốc nước ấm đi vào lều bạt. Anh mở nắp,
lấy ra chiếc khăn mặt rồi vắt khô. Trong ấm là rượu được hâm nóng nên cả lều bạt thoang thoảng mùi rượu thơm nồng.
Du khách nam ở bên kia tấm màn gió bị đánh thức bởi mùi rượu. Anh ta lặng lẽ vén một góc tấm
vải, nhìn thấy người đàn ông đêm qua chiến đấu với chó ngao đang ôm cô
gái bị thương, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi và áo lót của cô gái rồi để cô nằm sấp trên đùi mình.
Du khách nam trợn tròn mắt. Trình Mục Vân
chẳng thèm nhướn mày, đá mạnh cái nắp ấm nước về phía tấm màn gió. Một
tiếng “hự” vang lên, vải được thả xuống.
Khăn mặt ướt lau dọc
cánh tay, từ bên trong đùi xuống dưới cổ chân Ôn Hàn. Trong cả quá
trình, tuy ý thức hỗn độn nhưng cô vẫn lờ mờ nghe anh nói: “Em không nên đến Nepal.” Cũng có thể, không phải anh thốt ra câu này, chỉ do cô
tưởng tượng mà thôi.
Suốt hai tiếng đồng hồ, Trình Mục Vân lau
người cô không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng Ôn Hàn cũng toát mồ hôi,
cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô mở mắt, đờ đẫn nhìn anh.
Trình Mục Vân tháo đôi giày bốt nặng nề, nằm nghiêng bên cạnh cô. Bị thương ở vai nên cô chỉ có thể nằm nghiêng người, vừa vặn chừa lại không gian cho
anh. Trình Mục Vân giơ tay ôm cô: “Tôi cũng sẽ giống đám súc sinh ấy, âm thầm chết ở một nơi nào đó mà chẳng có ai hay biết… Nếu tôi gặp em muộn hay sớm hơn vài năm thì mọi chuyện sẽ vô cùng đơn giản…”
Anh
không nói tiếp mà đặt môi lên làn da trần ở lưng Ôn Hàn, cảm nhận nhiệt
độ cơ thể của cô, sau đó ôm cả người cô vào lòng. Tất nhiên, anh tránh
đụng chạm đến vết thương trên vai cô.
Ôn Hàn, cảm thấy vô cùng
mệt mỏi. Cô chẳng để ý đến chuyện du khách nam bị thương nằm ở bên kia
tấm màn gió nghe thấy điều gì. Đầu óc cô nặng trĩu như muốn chìm vào
giấc ngủ. Trong tình trạng cả thân thể lẫn tinh thần rã rời, cô đã từ bỏ việc tranh đấu với bản thân để dựa dẫm vào anh theo bản năng. Chỉ cần
chạm vào người anh cô liền cảm thấy an toàn.
Nửa đêm, Trình Mục Vân thức dậy, định từ từ thu tay về.
Ôn Hàn vốn ngủ không yên giấc. Khi bàn tay anh rời khỏi eo cô, để lại sự trống trải giá lạnh, cô liền giật mình tỉnh giậy.
Vào giây phút thức giấc, Ôn Hàn có cảm giác như đang trong giấc mộng. Tất
cả hình như chỉ là cơn mơ, cô đang ngủ bên cửa sổ nhỏ ấm áp, ánh nắng
ban mai chiếu lên làn da của cô…. Đáng tiếc, vừa tỉnh dậy, Ôn Hàn lại
rơi vào cơn đau kịch liệt xuất phát từ bờ vai. Thuốc tê Trình Mục Vân
bôi lên vết thương đã bắt đầu hết hiệu lực. Vào thời khắc này, nỗi đau
như trăm biến vạn hóa, cơ thể cô như bị ngọn lửa thiêu đốt.
“Tôi vẫn chưa hỏi, tại sao em lại đến Nepal?” Trình Mục Vân đột nhiên mở miệng.
“Bởi vì em tin vào Phật giáo, cảm thấy không đến nơi này là một điều đáng tiếc.” cô khẽ đáp.
“Vậy sao?” Trình Mục Vân chợt đổi đề tài: “Tôi nghe nói lịch trình của bọn
em là từ biên giới Nepal đi qua Mông Cổ rồi về Moscow phải không?”
Ôn Hàn hơi ngạc nhiên. Nhưng cô nghĩ lại, có lẽ Agassi hoặc Vương Văn Hạo
trong lúc tán gẫu đã tiết lộ với anh. Anh khá thân với bọn họ nên nắm
được thông tin này cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, lịch trình của
bọn cô đâu phải là điều bí mật gì cho cam.
Trong lều bạt chất một đống vật phẩm thiết yếu, do hướng dẫn viên chuyển đến từ trước, chuẩn
bị cho buổi cắm trại ngoài trời tối qua. Trong số đó có mấy cái hộp,
không rõ đựng thứ gì, bây giờ đang đặt ở vị trí trung tâm lều bạt.
Dù có tấm rèm căng ở giữa, vừa vặn ngăn cách hai người và du khách nam bị
thương, nhưng đó cũng chỉ là ngăn tầm nhìn mà thôi, Ôn Hàn tin anh ta
vẫn nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn cô. Vì vậy, cô cố gắng hạ thấp âm
thanh. Người đàn ông bên cạnh đột nhiên có hứng thú tán gẫu. Ôn Hàn chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ sẽ cùng anh nằm trên một chiếc giường trò
chuyện về cuộc sống thường ngày. Từ chuyện chuyên ngành học đại học đến
bố mẹ nuôi cô, Trình Mục Vân dường như đều có hứng thú lắng nghe. Sau
khi cô kể xong, anh lại đặt ra câu hỏi tiếp theo.
“Khoa Toán ư?
Học ngành Toán sau này có thể làm gì?” Trình Mục Vân tỏ ra đặc biệt có
hứng thú với chuyên ngành của Ôn Hàn: “Công việc nhẹ nhàng và không nguy hiểm mà tôi nghĩ ra được chỉ có mỗi nghề giáo viên mà thôi.”
Trình Mục Vân dường như sinh ra không phải để nói về những đề tài này. Lúc
trò chuyện với anh, Ôn Hàn có cảm giác rất không ăn nhập. Giống như anh
có thể tán gẫu với bạn về súng ống, tôn giáo, tín ngưỡng ở Nepal, thậm
chí bàn về hookah, về Henna Tattoo… Nhưng khi nghe anh nhắc đến đề tài
cuộc sống thường ngày như công việc, học tập, bạn sẽ có cảm giác, thật
ra anh chẳng biết gì nhiều về lĩnh vực này.
“Anh đang cố tình tìm đề tài nói chuyện với em phải không?” Cô không nhịn được, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.
“Tôi ư?” Trình Mục Vân chống tay lên má nhìn cô: “Bản thân tôi cũng thấy thú vị mà.”
“Thú vị ư? Lẽ nào từ trước đến nay, anh không cần đi học? Không cần làm việc hay sao?”
“Làm việc?” Trình Mục Vân hơi cúi đầu, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tôi nghĩ chắc tôi cũng cần công việc, chỉ là công việc của tôi nguy hiểm hơn nghề
nghiệp tương lai của em mà thôi.”
Nếu là từ ngày hôm qua trở về trước, Ôn Hàn sẽ cho rằng người đàn ông này cố làm ra vẻ thần bí. Nhưng bây giờ…
Cô nhướn mắt nhìn anh, anh cụp mi, hai người đối mắt nhìn nhau.
“Anh…”
“Sau này đứng trên bục giảng trước lũ trẻ nhỏ, liệu em có kể cho chúng nghe
về khoảng thời gian ở Nepal?” Trình Mục Vân lên tiếng. Anh cọ nhẹ trán
mình lên trán Ôn hàn, dùng câu hỏi đánh lạc hướng sự truy vấn của cô:
“Em có kể chuyện em thân mật với một người đàn ông ở phòng giặt đồ, kể
chuyện em bị một người đàn ông lột quần áo để vẽ Henna Tattoo, kể chuyện em từng bị kẻ săn trộm tấn công, bị chó ngao cắn vào vai khi đi dã
ngoại hay không?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ mi của Ôn
Hàn, di chuyển xuống dưới, từ sống mũi đến miệng cô. Trình Mục Vân cúi
đầu trao cho Ôn Hàn một nụ hôn dịu dàng chưa từng thấy kể từ khi hai
người quen nhau. Người đàn ông này mà tỏ thái độ dịu dàng thì đúng là
muốn lấy mạng đối phương.
“Ngủ ngon, em yêu.” Lời nói của anh thốt ra từ đầu lưỡi, đi thẳng vào trái tim cô.
Trình Mục Vân xuống giường, đi giày. Ôn Hàn đột nhiên kéo tay anh. Lúc anh
quay đầu, cô lập tức buông tay. Cô bất chợt nhớ ra toàn thân mình dính
đầy máu nên muốn thay áo. Rơi vào tình cảnh này, cô buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.
Nhưng khi kéo tay Trình Mục Vân, cô mới phát giác bản thân không nghĩ đến Agassi mà nghĩ đến anh trước tiên.
“Em muốn nói gì?” Trình Mục Vân đứng thẳng người bên cạnh giường.
“Trong ba lô của em có áo sạch.” Ôn Hàn nói nhỏ: “Phiền anh giúp em thay áo.”
Trình Mục Vân liền đi lấy ba lô ở góc lều bạt, tìm một cái áo màu đen. Anh
cởi áo sơ mi bẩn trên người Ôn Hàn, lại giúp cô kiểm tra vết thương,
cuối cùng mới mặc áo sạch vào người cô.
***
Buổi chiều
ngày hôm sau, Ôn Hàn được Agassi gọi dậy. Vết thương trên vai vẫn đau
như lửa đốt, cô cố gắng thoa một ít đầu gội đầu khô cho tóc đỡ bết.
“Mọi người quyết định hủy bỏ lịch trình, quay về Kathmandu.” Agassi đưa cái
lược cho Ôn Hàn, chau mày nhắc nhở bạn: “Khi nào về, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ tính sau. Bây giờ đừng để bất cứ người đàn ông nào lại gần, bởi
vì mùi cồn trên người cậu nồng nặc quá.”
Ôn Hàn quay đi giả vờ tìm ấm nước để che giấu sự ngượng ngùng khi nhớ đến chuyện tối qua.
Lúc hai người ra khỏi lều bạt, bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Một cô gái mặc bộ váy dài màu trắng và chiếc mũ rộng vành màu đỏ ngồi quay lưng về phía
họ, đang tiêm cho du khách nam bị thương, đồng thời dặn mọi người khi
nào về Kathmandu hoặc về nước cần phải tiếp tục tiêm phòng. Cô gái bảo
Mạnh Lương Xuyên đếm số người bị chó cắn. Vừa vặn nhìn thấy Ôn Hàn đang
đi tới, anh ta bật ngón tay: “Đúng rồi, còn một người nữa.”
Mạnh Lương Xuyên búng ngón tay với Ôn Hàn.
Cô gái giữ chiếc mũ đội trên đầu. Nhìn thấy Ôn Hàn, khóe mắt cô ta vụt qua một tia nào đó. Cô ta nhiệt tình chào: “Hi!” rồi hỏi: “Là cô à?”
Là người phụ nữ đó? Ôn Hàn có chút ngơ ngẩn, lồng ngực bị một thứ âm thanh kì lạ đè nặng. Vừa rồi cô cố gắng bày ra bộ mặt tươi tỉnh, mau chóng ra ngoài để cảm ơn Trình Mục Vân. Nhưng vào thời khắc này, tâm trạng mong
chờ hoàn toàn tan biến. Trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh lần đầu gặp
người phụ nữ kia, quần áo cô bị Trình Mục Vân kéo xốc xệch. Còn cô
choàng khăn lên người một cách thảm hại, bỏ chạy trong tiếng cười vui vẻ của đối phương.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô gần như đã quên mất người phụ nữ trước mặt.
Đây là người phụ nữ “phục vụ đặc biệt” mà bà chủ nhà nghỉ giới thiệu với
Trình Mục Vân, giúp anh có một đêm hoan lạc. Bây giờ, cô ta cũng xuất
hiện ở nơi này.
Sắc mặt tái nhợt, Ôn Hàn hàm hồ “Ừ” một tiếng.
Agassi tò mò truy vấn nên cô đành giải thích qua, mình từng gặp người
phụ nữ này ở nhà nghỉ. Cô tiến lại gần, cố gắng giữ thái độ tự nhiên,
ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, để đối phương tiêm phòng cho mình.
Tình huống này đúng là vô cùng ngượng ngập. May mà Trình Mục Vân không có mặt ở đây.
Suốt buổi chiều, Ôn Hàn chứng kiến người phụ nữ đó xử lí vết thương cho
người bị thương bằng thái độ ân cần và nhẹ nhàng như một thiên thần. Tâm trạng của cô tràn ngập sự bức bối, khó chịu, thậm chí muốn quay về lều
bạt ngủ cho xong.
“Quá đắt!” Rum phàn nàn, chê giá thuê người
gánh đồ đắt đỏ: “Chúng ta đã có công trong việc chống lại bọn săn trộm
nên phải được ưu đãi mới đúng. Mức giá này chẳng khác nào dành cho kẻ
thù.”
Vương Văn Hạo chẳng hề bận tâm đến điều đó, chỉ lo kiểm tra hành lí của mọi người.
“Vương Văn Hạo đúng là chu đáo thật đấy.” Agassi nói nhỏ: “Cậu xem, anh ấy
không chỉ kiểm tra hành lí của nhóm bọn mình mà còn cả của du khách khác nữa.”
Mấy người lính gác thu dọn xác chó săn trong rừng. Ôn Hàn
nhìn thấy một người đang nghiến răng nói điều gì đó, ánh mắt vô cùng dữ
tợn, khiến cô bất giác lạnh buốt sống lưng.
Có lẽ do thường xuyên đụng độ với những kẻ săn trộm luôn phải sống trong trạng thái cuộc
chiến nảy lửa xảy ra bất cứ lúc nào nên họ mới thành ra như vậy.
Cô bất giác nhớ tới ánh mắt của Trình Mục Vân nhìn mình sau khi chém con
chó ngao thành hai khúc vào tối hôm qua, tựa như ánh mắt của ác quỷ đến
từ địa ngục.
Ôn Hàn ngó nghiêng xung quanh. Trời đã tối mà anh vẫn chưa quay về.
Chẳng ai ngờ, mãi tới nửa đêm Trình Mục Vân mới xuất hiện, dẫn theo mười mấy con voi.
Ở nơi này, voi phần lớn được dùng để làm cảnh chứ không phải chuyên chở.
Không hiểu làm thế nào mà Trình Mục Vân có thể giải quyết được chủ đàn
voi. Dường như chẳng có gì là không thể đối với anh.
Đám du khách đang ngồi trong lều bạt trú mưa hoan hô ầm ĩ. Ai nấy đều mừng rỡ vì ngày mai không phải đi bộ trong mưa gió.
Dù thấy tiếng hoan hô như Ôn Hàn vẫn cố gắng ngồi bất động trong chiếc lều bạt lớn. Người phụ nữ từng qua đêmvới Trình Mục Vân đang ở nơi này. Có
lẽ… cô ta cố tình đến đây chỉ để gặp anh mà thôi.
Bên ngoài lều bạt, hướng dẫn viên bận rộn bố trí những con voi và quản lượng. Tiếng cười nói rộn ràng không ngớt
Ôn Hàn không nhịn được, lại nghĩ đến người phụ nữ ấy. Cả ngày hôm nay, đối phương thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, tựa như biết rõ,
cô cũng là một trong những người phụ nữ của Trình Mục Vân.
Ôn Hàn còn đang chìm trong suy tư, một đôi giày màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
“Nếu em đừng nhìn chằm chằm vào cái ấm nước, mà hướng đôi mắt xinh đẹp của
em về phía tôi.” Giọng nói trầm thấp của Trình Mục Vân vang lên. Anh cúi thấp người, thì thầm: “Vậy thì đêm nay, tôi sẽ ở lại đây với em.”
Ôn Hàn quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh. Trình Mục Vân giữ gáy
cô, xoay mặt cô về phía mình. Cảm nhận được sự né tránh của cô, anh cười khẽ một tiếng, cắn dái tai Ôn Hàn.
Ôn Hàn hít một hơi sâu. Sợ
người khác nghe thấy, cô chỉ có thể hạ giọng kháng cự: “Tôi không muốn
biểu lộ tình ý với anh trong cuộc hành trình đầy bất trắc này.” Cũng
không muốn chứng kiến anh ở bên người con gái khác. Tất nhiên, cô không
thể thốt ra miệng câu này.
Trình Mục Vân nhìn cô chằm chằm. Giây tiếp theo, anh từ từ buông tay cô. Ôn Hàn vội đứng dậy, lùi lại phía sau vài bước.
Thật ra, cô ghen với người phụ nữ kia nhưng không dám thừa nhận, bởi vì dù
sao cô cũng chỉ mới quen biết với người đàn ông trước mặt hơn một trăm
tiếng đồng hồ mà thôi.
Trình Mục Vân đứng dậy, ánh mắt đã trở lại trạng thái bình thường. Sự yên lặng của anh hoàn toàn trái ngược với
tiếng ồn ào huyên náo ở bên ngoài
Bởi vì hai ngày liền không được nghỉ ngơi, thân thể bị thương dẫn đến tình trạng sốt cao, lại phải đi
bộ cả buổi chiều nên bây giờ anh không được linh hoạt, hành vi không
nghe theo sự chỉ đạo của não bộ. Tuy nhiên, điều này vẫn không ngăn cản
anh dùng sự nhẫn nại cuối cùng, nói với cô: “Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi
đoàn.”
“Ngày mai ư?” Ôn Hàn buột miệng hỏi.
“Đúng thế.
Ngày mai, tôi sẽ kết thúc sớm chuyến đi tươi đẹp này.” Anh nhếch miệng:
“Chúc em và bạn của em có khoảng thời gian vui vẻ ở Nepal trong những
ngày tiếp theo.”
Ôn Hàn chẳng biết đối đáp thế nào nữa. Cô không
ngờ lại nghe được thông tin này. Tuy biết sớm có giây phút chia tay
nhưng cô không nghĩ lại vào ngày mai. Vừa rồi, cô thậm chí còn chuẩn bị
tinh thần để đối phó với anh, nếu anh đối xử với cô như mấy hôm trước.
Trình Mục Vân xoay xoay bả vai, nhặt chiếc áo khoác ban nãy ném xuống giá đựng thuốc rồi lặng lẽ rời khỏi lều bạt.
Bên ngoài, mưa ngày càng nặng hạt. Đôi bốt đen của người đàn ông băng qua
từng dòng nước chảy dưới mặt đất, tiến về chiếc lều bạt ở phía xa xa.
Mấy con voi tụ tập ở dưới tán cây để tránh mưa. Mạnh Lương Xuyên và các
hướng dẫn viên đang ở trong lều, thương lượng xem làm thế nào để đưa
người và hàng hóa rời đi an toàn trong cơn mưa lớn như vậy.
Vương Văn Hạo cũng ở trong đó. Anh ta tỏ ra sốt ruột, không ngừng lớn tiếng
tranh cãi với Mạnh Lương Xuyên. Cảm nhận được có người đi vào lều, Vương Văn Hạo liền quay đầu, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Vừa rồi anh ta tận
mắt nhìn thấy Trình Mục Vân đi vào lều bạt của Ôn Hàn. Tên khốn này đã
nhận tiền của anh ta còn bỏ qua lời cảnh cáo, tiếp cận người phụ nữ của
anh ta.
“Tôi nói cho anh biết, ngày mai tôi sẽ sa thải anh. Đến
trạm kế tiếp, tôi sẽ thuê người khác.” Còn chưa dứt lời, Vương Văn Hạo
đã bị Trình Mục Vân túm cổ áo. Anh áp sát, dõi thẳng vào mắt anh ta qua
cặp kính trắng, như muốn nhìn thấu linh hồn của đối phương: “Hãy trông
coi hàng của anh tử tế. Tôi không dám bảo đảm, liệu mình có nên từ bỏ
món thù lao rồi ném anh và hàng của anh xuống sông để nuôi đám súc sinh
háu đói hay không. Anh nên biết, chính phủ Nepal rất coi trọng việc bảo
vệ động vật hoang dã. Dù ăn thịt anh, chúng cũng sẽ không gặp phải bất
cứ phiền phức gì.”
Giọng Trình Mục Vân trầm trầm, nhưng cũng đủ khiến Mạnh Lương Xuyên lạnh toát sống lưng.
Vương Văn Hạo giơ hai tay, giảng hòa: “Được rồi, coi như tôi không dám dây
vào các anh. Ngày mai tôi sẽ trả thù lao cho các anh, chúng ta giải tán
trong hòa bình.”
Một tiếng đấm bụp vang lên, kéo theo đó là tiếng kêu thảm thiết. Vương Văn Hạo loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước,
ngã xuống đất. Phải mất hai lần, anh ta mới có thể bò dậy.
Trình Mục Vân đi ra khỏi lều bạt, rút con dao găm từ sau lưng, đứng trong mưa gió.
Đám du khách ở trong lều bạt cách đó không xa căng thẳng chứng kiến cuộc va chạm xảy ra bất thình lình này. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về
phía Trình Mục Vân, trong đầu không hẹn cùng hiện lên hình ảnh tối qua
anh dùng con dao chém chó ngao thành hai khúc.
Trình Mục Vân đi
đến bên Vương Văn Hạo. Lúc anh ta chuẩn bị đứng dậy, anh lại thúc đầu
gối vào người anh ta. Vương Văn Hạo môt lần nữa ngã xuống đất.
Trình Mục Vân dùng đầu gối đè xuống chân phải đối phương, đồng thời cắm phập con dao vào đất bùn.
Trong tiếng mưa rơi rào rào, anh cất giọng gọi nhẹ tựa lông hồng, hỏi người đang bị chế ngự: “Anh thấy có đã không?”
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.