Chương 11: Lời Tựa Của Số Phận

Ôn Hàn theo cánh đàn ông trèo đèo lội suối mười mấy tiếng đồng hồ. Sau một đêm ngủ lại trong rừng, cuối cùng đoàn người cũng về gần đến Kathmandu. Trước khi vào thành phố, mọi người dần phân tán. Cả đoàn rút xuống còn mười mấy người, vài người, cuối cùng chỉ còn lại cô và Trình Mục Vân.

Trình Mục Vân và Ôn Hàn đã thay bộ quần áo tối màu sạch sẽ. Trong thời tiết mưa gió thế này, trang phục không bắt mắt có thể dễ dàng hòa lẫn vào đám đông.

“Chúng ta đi đâu đây?” Sau khi chào tạm biệt Châu Khắc và người đàn ông đeo kính, cô quay sang hỏi Trình Mục Vân.

“Tôi đưa em đến Đại sứ quán.” Anh đáp. “Em có thể nhờ sự giúp đỡ ở đó. Nếu có ai đó xét hỏi, em cứ nói, sau khi được cứu thoát, em đã lạc mất mọi người nên tự đi bộ về đây.”

Ý tứ của anh rất rõ ràng. Đừng nói là quen biết anh, cũng đừng đả động đến chuyện xảy ra trong hang ổ của tổ chức buôn lậu.

Ánh mắt Ôn Hàn vụt qua một tia phức tạp. Trình Mục Vân đặt tay lên vai cô như những cặp tình nhân bình thường: “Em cần phải về lấy hành lý và hộ chiếu.”

“Sau đó thì sao?” Cô buột miệng hỏi: “Anh sẽ đi đâu?”

Từ tối qua đến giờ, anh chưa từng đề cập, tiếp theo mình sẽ làm gì, sẽ đi đâu. Chẳng phải chuyện tối qua đã kết thúc rồi hay sao? Mạnh Lương Xuyên đã giải thích, đó là tổ chức buôn lậu ẩn mình rất kỹ. Tuy chỉ là vài câu ngắn gọn nhưng cô đoán, có lẽ anh là “tay trong” của cảnh sát.

Trình Mục Vân mỉm cười, không trả lời câu hỏi của cô.

“Visa của em sắp hết hạn rồi, em phải quay về… Anh có tới Moscow tìm em không?” Nghĩ tới câu anh từng nói, cả đời sẽ không quay về Moscow, lòng Ôn Hàn chùng xuống. Cô hạ giọng hỏi tiếp: “Anh có thể nhập cảnh vào Moscow hay không?”

Anh vẫn lặng thinh. Thành ra cô không biết tiếp tục cuộc trò chuyện như thế nào.

Hai người đang đứng bên bờ sông Baghmati, bên cạnh là đền Pashupatinath. Đây là nơi hỏa thiêu lộ thiên lớn nhất ở đất nước Nepal.

Bất kể là thi thể của dân nghèo hay quý tộc cũng sẽ được hỏa thiêu ở hai bên bờ sông. Trong không khí ẩm ướt nồng nặc mùi xác chết cháy khét lẹt. Tuy nhiên, những người ở bên cạnh đài hóa thân lại tỏ ra rất thành kính. Ôn Hàn cũng từng được chứng kiến cảnh hỏa táng ở Ấn Độ, nhưng là quan sát từ bờ bên kia.

Còn bây giờ, cô đang ở ngay bên cạnh. Cách mười mấy bước chân là một dãy đài hóa thân đang cháy ngùn ngụt.

Trình Mục Vân đột nhiên nắm lấy vai Ôn Hàn, xoay người cô về phía mình. Anh dùng thân thể che đi ánh mắt của người qua đường, rồi cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Tôi hơi đói bụng. Em thì sao?”

Ôn Hàn giật mình. Đây là nơi hỏa táng, mọi người đều đang thành kính siêu độ vong linh. Vậy mà anh dám ngang nhiên tỏ ra thân mật, hơi thở nóng hổi cho biết anh muốn làm gì. Sau lưng cô là bờ tường của ngôi đền, còn phía đối diện anh là vô số đài hóa thân.

Ngọn gió sớm mai mang theo hơi nước thổi vào mặt. Trình Mục Vân kéo mũ áo khoác lên, sau đó cúi xuống cắn môi Ôn Hàn, tựa như muốn hút mật ngọt. Anh tách đôi môi cô, đầu lưỡi tiến vào trong, ép cô cùng anh biểu diễn một nụ hôn sâu trước mặt công chúng. Cả quá trình chưa tới một phút nhưng Ôn Hàn đã không sao khống chế nổi hơi thở của bản thân, đầu óc váng vất.

Trình Mục Vân thò tay, chạm vào nơi mềm mại dưới cổ áo. Cho đến khi bị Ôn Hàn đẩy mạnh, anh mới dừng tay, kết thúc hành động chòng ghẹo đầy nguy hiểm này.

Trong đầu anh bất chợt bật ra ý nghĩ: Mình phải sống, sống cho đến ngày trở về Moscow.

Trình Mục Vân chỉnh lại cổ áo cho Ôn Hàn, đồng thời mở miệng: “Tôi biết gần đây có một quán ăn không tồi, để em ăn no chắc không thành vấn đề.”

“Vâng.” Ôn Hàn nghĩ, hai người chưa được ăn thứ gì ra hồn trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ qua, cứ đi ăn cơm trước rồi nói chuyện sau cũng chưa muộn.

Khi đã yên vị trong một quán ăn nhỏ ở Kathmandu, cô bỗng có cảm giác, mình rốt cục cũng được quay về với nhân gian. Mối hiểm nguy đã không còn tồn tại nữa.

Quán ăn tuy đơn sơ nhưng được cái sạch sẽ, các món trong thực đơn có vẻ không tồi.

Đồ ăn nhanh chóng được bê lên. Có cơm trắng, thịt gà, khoai tây, cà rốt sốt cà ri và một bát canh đậm đặc. Đây là món ăn bình dân mà lúc mới đến Nepal, Ôn Hàn chẳng thèm động tới. Nhưng vào thời khắc này, cô lại đang ngấu nghiến ăn.

“Bảo bối ăn nhiều vào.” Trình Mục Vân nghịch chiếc dĩa trong tay, cất giọng trầm trầm: “Em nên biết, đàn ông đều muốn thấy người phụ nữ của mình béo một chút.”

Ôn Hàn đỏ mặt, lặng lẽ xiên một miếng khoai tây bỏ vào miệng. Cô nghĩ, không biết tướng ăn của mình liệu có khó coi lắm không?

Trình Mục Vân vuốt ve mu bàn tay đang cầm dao của cô, tựa hồ lịch sự đợi cô ăn xong, nhưng cũng giống như đang mất hết kiên nhẫn.

Ôn Hàn bị cử chỉ này của anh làm cho tâm trạng có chút hỗn loạn. Cô chợt nhớ tới chuyện xảy ra mười mấy tiếng đồng hồ trước.

Lần đầu tiên của cô không được trôi chảy, thậm chí còn đau hơn cô tưởng. Tất nhiên, nỗi đau ấy không sánh bằng vết thương ở vai, cảm giác chỉ tựa như nơi mềm mại nhất trong cơ thể của cô bị xé toạc. Trình Mục Vân khi ấy không lên tiếng, chỉ dịu dàng hôn cô và chầm chậm chuyển động để cô thích ứng với hoạt động nguyên thủy nhất giữa đàn ông và đàn bà.

Trên thực tế, ban đầu Ôn Hàn thấy, cảm giác còn không tuyệt bằng lúc anh dùng phương thức khác giúp cô đạt cao trào ở nhà nghỉ. Nhưng dần dần, cô đã đánh mất khả năng phán đoán, trong lòng chỉ muốn nghênh hợp anh.

Trình Mục Vân bảo cô quặp chân lên thắt lưng mình, sau đó tiến sâu vào cơ thể cô. Ôn Hàn cảm thấy có chút mờ mịt, mọi ý thức đều tập trung vào điểm kết nối. Dần dần, cô quên mất bản thân đang ở nơi nào, cả thế gian chỉ còn lại mình cô và anh…

***

“Em đang nghĩ gì thế?” Trình Mục Vân hỏi nhỏ. Ánh mắt anh tựa như nhìn thấu tâm tư của cô.

“Không có gì.” Ôn Hàn hơi đỏ mặt.

“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh nói.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy anh hút thuốc. Hình như ngoài Hookal ở nhà nghỉ, anh không có hứng thú với thứ này.

“Em không nỡ rời xa tôi à?” Anh khẽ nhếch môi.

Cô lắc đầu. Trình Mục Vân để túi giấy ăn lên bàn. Ôn Hàn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước của anh.

“Tôi sẽ về ngay.” Anh nói.

Ôn Hàn gật đầu.

Lúc đi ra ngoài cửa, Trình Mục Vân đảo mắt quan sát xung quanh rồi lại nhìn cô gái đang cúi xuống ăn đồ ở phía sau cửa kính. Anh đội mũ áo khoác, đi về phía một con phố vắng lặng.

***

Mười mấy phút sau, Ôn Hàn bắt đầu thấp thỏm bất an. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cô cũng phát giác, Trình Mục Vân đã biến mất.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài đường, bàn tay bất giác túm lấy khăn trải bàn. Lần trước ở nơi cắm trại, ít nhất anh còn nói cho cô biết. Lần này… cô có nên chờ đợi? Có lẽ anh chỉ đi mua bao thuốc mà thôi.

Cứ thế, hai tiếng đồng hồ trôi qua. Nhân viên phục vụ đi tới hỏi có cần dọn bàn hay không? Cô nói bằng tiếng Anh: “Thật ngại quá, tôi không mang tiền, có thể…” Có thể dùng thứ gì để gán nợ bây giờ? Trên người cô chỉ có mỗi bộ quần áo thôi.

“Vị khách đi cùng cô đã thanh toán rồi.” Nhân viên phục vụ nói tiếng Anh không mấy trôi chảy, may mà vẫn có thể diễn đạt hết ý.

Anh ta đưa cho Ôn Hàn một tờ giấy, trong đó không hề có một chữ, chỉ có tuyến đường được vẽ bằng cục than.

Ôn Hàn đi ra ngoài, đơn độc đứng trên hè phố. Cô quan sát xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người đàn ông đó. Cô lại cúi xuống xem xét tờ giấy rồi bước đi theo lộ trình anh chỉ dẫn. Vào giây phút nhìn thấy tờ giấy này, cô đã biết, đích đến không có anh. Vì thế khi tấm biển của Đại sứ quán đập vào mắt, cô cũng không tỏ ra kinh ngạc.

Ôn Hàn vừa đi vào trong, một người đột nhiên lao tới, ôm chầm lấy cô, cất giọng mừng rỡ: “Ôn Hàn! Cậu vẫn còn sống, vẫn còn sống.” Agassi sụt sịt: “Cảnh sát nói người đàn ông đó là kẻ xấu, chính anh ta đã hại chúng ta. Khó khăn lắm Vương Văn Hạo mới thoát thân, không những bị thương nặng, giờ còn bị anh ta bắt đi. Ôn Hàn, cậu có biết người đàn ông đó đang ở đâu không?”

Ôn Hàn đỡ đẫn nhìn Agassi, để mặc bạn lắc tay. Cô phát hiện, mình chẳng nói được điều gì.

Sau khi biết Mạnh Lương Xuyên có mối quan hệ với cảnh sát, cô liền tự động xếp Trình Mục Vân vào loại người tốt. Thế nhưng…

Một người cảnh sát trung niên đi tới, nói với cô: “Chào cô Ôn Hàn! Chúng tôi có một “tay trong” tên Lương Mạnh Xuyên câu kết với tổ chức buôn lậu ngoài biên giới, hiện tại đã trốn thoát. Tôi nghĩ, chúng tôi cần sự phối hợp điều tra của cô.”

Ôn Hàn ngẩn người: “Ngoài cái tên Mạnh Lương Xuyên, tôi chẳng biết bất cứ điều gì về anh ta.”

“Tối hôm trước, không phải anh ta đã cứu cô hay sao?”

***

Trong một quán bán đồ Tây đã tạm ngừng kinh doanh, Trình Mục Vân đứng ngoài cửa nhà kho. Mạnh Lương Xuyên ở bên cạnh đưa cho anh điếu thuốc nhưng anh không cầm. Anh quay sang nói với người đàn ông thấp bé: “Anh ta vẫn còn hữu dụng.”

Vương Văn Hạo chỉ là “con tép” trong đường dây buôn lậu. Trình Mục Vân muốn người ở vị trí cao hơn biết, hàng của bọn họ đã bị anh cướp mất.

Anh cần bị coi là kẻ thù, để từ đó tìm ra manh mối mới.

“Không thành vấn đề.” Mạnh Lương Xuyên cười: “Ngoài tôi và đàn em của tôi, không ai biết Vương Văn Hạo là dân buôn lậu. Trong con mắt của thiên hạ, bao gồm cả mấy người bạn đi cùng, anh ta chỉ là một giáo sư đại học bình thường, gặp vận đen nên bị bắt cóc hết lần này đến lần khác.”

Trình Mục Vân chau mày, nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tại sao anh lại cung cấp manh mối cho tôi, giúp chúng tôi phá hủy sào huyệt của tổ chức buôn lậu?” Mạnh Lương Xuyên đột nhiên hỏi.

“Mấy năm trước, một người bạn của tôi chết ở nơi ấy.” Trình Mục Vân thẳng thắn cho biết nguyên do: “Cậu ta cũng là cảnh sát, song không phải người Nepal, mà là người Trung Quốc.”

Lý do này rất hợp lý nhưng lại nằm ngoài dự liệu của Mạnh Lương Xuyên. Anh ta không hề nghĩ tới, nhưng đây đúng là sự giải thích tốt nhất, phù hợp với tính cách của Trình Mục Vân. Người đàn ông này cũng không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Người đầu bếp chuyên món Ý đi ngang qua, nhiệt tình chào hỏi bọn họ bằng tiếng Anh. Trình Mục Vân chống tay bên cạnh cửa, tán gẫu với đối phương.

Anh chàng đầu bếp nhanh chóng rời đi. Do cuộc đình công nên quán ăn ít nhất cũng phải đóng cửa mất ba, bốn ngày. Anh ta chỉ về quán lấy chút đồ mà thôi.

Mạnh Lương Xuyên mở cửa nhà kho, làm động tác mời: “Ông chủ Trình vào xem đi.”

Trình Mục Vân đi vào nhà kho bẩn thỉu và bừa bộn. Vương Văn Hạo nằm ở một góc, mắt bị tấm vải đen bịt kín.

Trình Mục Vân tiến lại gần, cúi xuống nhấc cằm đối phương, ép anh ta ngẩng đầu, đồng thời nói nhỏ: “Bạn của tôi! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.”

Khóe miệng Vương Văn Hạo giật giật: “Ông chủ Trình? Anh… anh là Trình Mục Vân ư?”

Trình Mục Vân ghé sát tai anh ta: “Là tôi.”

Vương Văn Hạo như bị điện giật, lập tức lùi lại phía sau, cho tới khi đụng phải đống đồ, bụi bay mù mịt. Anh ta đột nhiên la toáng lên.

Trình Mục Vân đưa mắt ra hiệu với Mạnh Lương Xuyên. Anh ta liền chặt mạnh vào gáy Vương Văn Hạo, khiến anh ta gục xuống đất.

Mạnh Lương Xuyên nói với Trình Mục Vân: “Tôi sẽ bố trí để cảnh sát cứu anh ta. Anh ta sẽ trở về Moscow an toàn.”

Trình Mục Vân rút con dao găm từ thắt lưng. Vương Văn Hạo cần một chút thương tích mới có sức thuyết phục.

Lười dao màu bạc từ mặt lướt xuống cổ Vương Văn Hạo. Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh Ôn Hàn tình nguyện làm con tin để bảo vệ anh ta.

Đây chính là sự đố kị ư?

Máu từ cổ Vương Văn Hạo từ từ chảy xuống.

“Trình Mục Vân!” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

Đáy mắt Trình Mục Vân vụt qua tia kinh ngạc. Anh ngoảnh đầu, liền nhìn thấy cô gái với sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Châu Khắc nhún vai, anh ta không ngờ khi đưa người phụ nữ đến đây lại được chứng kiến cảnh tượng rùng rợn này.

Ôn Hàn lảo đảo chạy vào nhà kho, đứng chắn trước mặt Vương Văn Hạo, mở miệng khẩn cầu: “Trình Mục Vân…”

Dưới cái nhìn đăm đăm của anh, sống lưng cô lạnh toát.

***

Sau khi cảnh sát kết thúc cuộc xét hỏi, Ôn Hàn hoàn toàn mất tinh thần. Trong lòng cô rất áy náy, bởi vì Vương Văn Hạo là bạn của cô, giờ anh ta mất tích, vậy mà cô lại không khai ra tên Trình Mục Vân.

Châu Khắc bỗng dưng xuất hiện ở Đại sứ quán, hỏi cô đã làm xong mọi thủ tục hay chưa. Ôn Hàn bừng tỉnh, yêu cầu Châu Khắc đưa mình đi gặp Trình Mục Vân. Cô muốn hỏi anh, liệu có phải anh bắt cóc Vương Văn Hạo hay không?

Nếu không phải, anh nên đích thân giải thích với cảnh sát. Còn nếu…

Nào ngờ chẳng cần đợi cô hỏi, vừa được Châu Khắc dẫn đến đây, cô đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng Mạnh Lương Xuyên đánh ngất Vương Văn Hạo, còn Trình Mục Vân rút cao dao găm.

“Tối hôm trước sau khi thoát ra ngoài, Vương Văn Hạo đã được đưa về Kathmandu. Sáng nay, anh ta lại một lần nữa bị bắt cóc. Mạnh Lương Xuyên là “tay trong” của cảnh sát, vừa lập công nhưng lại bị phát hiện có dấu hiệu phạm tội. Hiện giờ anh ta đã bỏ trốn… Cô có nhìn thấy người đàn ông đi cùng Mạnh Lương Xuyên hay không? Anh ta tên là gì? Đây là manh mối lớn nhất để chúng tôi có thể truy bắt Mạnh Lương Xuyên…” Lời nói của cảnh sát vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.

Ôn Hàn cuộn chặt bàn tay, ép bản thân nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

“Anh… anh có thể thả anh ấy ra không?” Dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của cô vẫn run run: “Trình Mục Vân! Em xin anh, hãy thả anh ấy ra đi!”

Trình Mục Vân yên lặng nhìn cô.

Ôn Hàn nín thở. Liệu anh có nghe lời hay không? Anh có thật sự giết người vô tội hay không?

Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô thậm chí còn không dám nhìn vào gương mặt chẳng có một chút biểu cảm của người đàn ông.

Trình Mục Vân đang quan sát cô bằng ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ. Trong mười mấy tiếng đồng hồ vừa qua, anh và cô luôn nói chuyện bằng tiếng Trung. Ôn Hàn cảm thấy anh cố tình làm vậy, bởi vì cả hai đều là người Hoa. Vậy mà vào thời khắc này, anh lại nói tiếng Nga bằng một ngữ điệu biếng nhác và lạnh nhạt: “Em yêu! Hình như em có thói quen ra mặt vì anh ta. Dũng khí của em khiến tôi cảm thấy hết sức kinh ngạc.”

Ôn Hàn ngẩn người trong giây lát.

Trình Mục Vân đưa con dao găm cho cô: “Nào! Hãy cho tôi được chứng kiến dũng khí của em.” Anh hạ giọng thầm thì: “Em chỉ có một cơ hội lựa chọn. Hãy cầm dao, nhắm thẳng về phía tôi. Hãy chứng minh cho tôi thấy, quyết tâm bảo vệ bạn của em.” Vừa nói, anh vừa vuốt ve mặt cô: “Hoặc là em trả lại con dao cho tôi rồi bước ra khỏi cánh cửa kia, để anh ta chết ở nơi này.”

Ôn Hàn không dám tin vào những điều mình vừa nghe được. Có lẽ, người đàn ông này vốn là vậy. Bởi vì anh che giấu sự tàn nhẫn quá kỹ nên cô mới nhầm tưởng bản thân có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh như những nhân vật nữ chính trong các bộ phim điện ảnh.

Lời nhắc nhở của Agassi, sự truy vấn của cảnh sát ở Đại sứ quán và những gì diễn ra trước mắt khiến cô không có cách nào né tránh một sự thật: Người đàn ông này vốn coi sinh mạng như cỏ rác.

Ôn Hàn cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn. Cô rất sợ hãi, sợ người đàn ông đột nhiên trở mặt này. Mặc dù vậy, cô không thể khoanh tay đứng nhìn anh sát hại người bạn vô tội của mình.

Ôn Hàn nghiến răng, giơ bàn tay run run cầm lấy con dao từ tay anh. Cô nắm chặt, nhằm thẳng về phía Trình Mục Vân.

Trên thực tế, cô không biết sự lựa chọn của mình là gì nữa.

Trình Mục Vân từng là một người thủ đoạn tàn nhẫn. Đúng như anh nói, thế giới của anh không có sự khoan dung và nhân từ. Với kẻ phản bội, anh sẽ trả lại gấp mười lần. Với kẻ xấu, anh sẽ cho đối phương biết thế nào là “ác giả ác báo”.

Vào thời khắc mũi dao đâm về phía Trình Mục Vân, anh đã nhanh như cắt đoạt lấy rồi gí vào xương quai xanh của cô.

Ôn Hàn không kịp phản ứng. Cô có thể nhìn thấy bàn tay cầm dao của người đàn ông, sau đó là đôi mắt phẫn nộ nhìn mình chằm chằm. Anh cất giọng lạnh lẽo: “Em còn muốn cứu anh ta hay không?”

Ôn Hàn hít một hơi sâu, cố đè nén nỗi đau trong lồng ngực. Cô nghiến răng: “Anh…”

“Còn muốn… cứu anh ta không?” Trình Mục Vân nói rành rọt từng từ một.

Khí thế của người đàn ông này quá đáng sợ, khiến cô không thể thốt ra lời.

Cô lại hít một hơi sâu, dùng toàn bộ sức lực để mở miệng: “Em không muốn nhìn thấy anh giết anh ấy.”

“Khốn kiếp!” Trình Mục Vân đột nhiên xô mạnh đống hàng bên cạnh. Tiếng động cực lớn vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong nhà kho.

Anh túm hai cánh tay của Ôn Hàn kéo ra sau, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.

Hàng lệ chảy dài xuống gò má cô.

“Khóc gì chứ? Em đã sớm biết tôi không phải là người tốt còn gì?” Trình Mục Vân nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt nheo lại thành một đường hẹp nguy hiểm: “Em muốn biết cảm giác được chết cùng tay giáo sư đại học có vui hay không à?”

Châu Khắc khẽ chau mày. Trình Mục Vân nổi giận thật rồi.

Nếu người đàn bà của mình vì tên đàn ông khác cầm dao đâm mình, Châu Khắc nghĩ, chắc bản thân cũng chẳng thể nào bình tĩnh.

Ôn Hàn cắn môi. Sự nổi loạn được che giấu ở một nơi sâu trong tâm khảm suốt hai mươi năm qua dường như bùng phát. Cô nhìn trừng trừng Trình Mục Vân, không nói một lời.

Mấy tiếng đồng hồ trước đó, cô còn ngồi bên bàn ăn, hồi tưởng lại đêm đầu tiên với người đàn ông này, thậm chí còn băn khoăn, không biết anh có thể lấy được visa để về Moscow hay không. Nghĩ đến đây, trái tim cô co rút, đau đớn vô ngần, nước mắt lại tuôn trào.

Khóc gì chứ? Ôn Hàn, đừng khóc!

Cô nghiến răng, cố gắng đè nén giọt lệ, nhìn thẳng vào đôi mắt tối thẫm như đêm đen của người đàn ông trước mặt.

Vào một khoảnh khắc, trước mắt cô tối sầm.

Trình Mục Vân đột nhiên buông tay. Toàn thân Ôn Hàn mềm nhũn. Mạnh Lương Xuyên đứng ở một góc nhìn thấy rõ anh ra tay như thế nào. Anh ta vô thức sờ lên gáy của mình. Chậc, ra tay tàn nhẫn quá.

Sau khi Trình Mục Vân rời đi, Châu Khắc khoanh tay trước ngực, đứng chắn ở cửa nhà kho, lạnh lùng nói với Mạnh Lương Xuyên: “Tôi ấy à, thật sự rất coi thường anh.”

Mạnh Lương Xuyên cười nhạt: “Đừng vậy mà, anh bạn. Phải tốn không ít công sức, tôi mới tìm ra các cậu đấy.”

“Mấy trò khôn lỏi mà anh cứ tưởng hay ho lắm.” Châu Khắc khịt mũi.

Mạnh Lương Xuyên trợn mắt. Đám người ở bên cạnh Trình Mục Vân quả nhiên không phải hạng vừa.

“Buổi tối hôm ở nơi cắm trại, tôi từng cứu anh. Anh có biết điều đó không?”

Mạnh Lương Xuyên ngây ra. Anh ta không nhớ mình từng gặp nguy hiểm đến tính mạng bao giờ.

Châu Khắc tỏ ra thích thú khi bắt gặp biểu cảm phong phú của đối phương. Anh ta tiếp tục lên tiếng: “Tất nhiên, tôi cũng chẳng cần anh cảm ơn tôi đã cứu anh một mạng. Tối hôm ấy không bị chó ngao cắn đứt cổ, anh nên đi chùa niệm Phật nửa tháng chứ không phải tạo ra một số chướng ngại nhỏ để cản trở chúng tôi.”

Nói đến đây, Châu Khắc bỗng cảm thấy bực bội. Anh ta chợt nhớ tới câu nói của người đàn ông đeo kính: “Hành sự cần phải có tiết tấu.” Khóe mắt vụt qua tia khác thường, anh ta liền đạp vào người Mạnh Lương Xuyên.

Mạnh Lương Xuyên còn đang cười hì hì, không kịp đề phòng nên bị hất vào cửa sắt.

***

Lúc tỉnh lại, Ôn Hàn nghe thấy âm thanh khe khẽ, dường như là tiếng con ngựa nện gót đều đều. Cô đói bụng đến mức dạ dày ợ chua. Toàn thân đau nhức vô ngần, cô muốn duỗi thẳng chân tay nhưng bất lực.

Mi mắt Ôn Hàn nặng trĩu vẫn cố mở ra. Đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, Ôn Hàn mới phát hiện mình bị trói chặt chân tay, vắt trên lưng ngựa như một món đồ. Nhìn thấy đôi bốt quân dụng màu đen quen thuộc đi bên cạnh, cô liền ngẩng đầu.

Đang dắt ngựa, Trình Mục Vân lập tức phát giác ra cử động của Ôn Hàn. Anh ngoảnh đầu liếc cô một, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

“Anh muốn làm gì…” Cô cất giọng yếu ớt.

Trình Mục Vân có vẻ không muốn nói chuyện với cô. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hú chói tai từ phía xa xa truyền tới.

Con ngựa tiếp tục di chuyển trong khu rừng rậm. Ôn Hàn không biết mình đang ở đâu và đi đến nơi nào. Trình Mục Vân đã đưa cô từ vực sâu tăm tối này tới một vực sâu tăm tối khác. Nhận thức đó khiến toàn thân cô ngày càng lạnh toát. Hai hàm răng va vào nhau lập cập, cơ thể không ngừng run rẩy, chứng tỏ cô đã đến bên bờ của sự suy sụp.

“Anh đưa tôi đi đâu vậy?”

“Đồ lừa đảo, quân giết người…”

“Làm sao tôi lại quen anh cơ chứ?”

Ban đầu Ôn Hàn còn chất vất, sau đó biến thành tiếng lầm bầm, tựa hồ muốn dùng mọi từ ngữ có thể nghĩ ra để phát tiết nỗi hoảng sợ và bất lực của mình. Đến cuối cùng, tiếng nói của cô trở nên yếu ớt. Xung quanh có tuyết, trong khi cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng nên đã bị mất hết sức lực và nhiệt lượng.

Đây là nơi nào nhỉ? Liệu có phải gần núi tuyết hay không mà lạnh đến thế.

Ôn Hàn nhắm mắt. Dần dần, cô không còn bất cứ cảm giác nào, thân thể dường như không thuộc về cô nữa.

Trình Mục Vân từ đầu đến cuối không trả lời câu hỏi của cô. Tới khi trời gần sáng, anh mới bế Ôn Hàn từ trên lưng ngựa xuống, đặt vào một đống rơm cao quá đầu người. Lúc này, cô đã bị lạnh cóng đến mức không còn ý thức.

Anh ngồi xổm xuống cởi dây trói chân tay Ôn Hàn rồi xoa bóp cho cô.

“Em thật giống động vật nhỏ sinh trưởng ở vùng nhiệt đới.” Cổ họng anh phát ra tiếng cười khẽ: “Sợ lạnh đến thế sao?”

Cảm giác nếu không hồi phục thân nhiệt, cô sẽ bị chết cóng, Trình Mục Vân liền cởi áo khoác của mình. Sau đó, anh cởi cả khóa áo khoác, cởi cúc áo sơ mi và cả áo lót của Ôn Hàn, để phần da thịt trần trụi của cô áp vào người mình rồi khép chặt vạt áo quanh người cô.

“Tôi có một cậu em họ là sâu rượu, thường mang theo bên mình loại rượu mạnh nhất của nước Nga, rất thích hợp với em bây giờ.” Anh thì thầm bên tai cô: “Đáng tiếc là tôi giữ giới nên không uống mấy thứ đó.”

Ôn Hàn vẫn chìm trong hôn mê bất tỉnh. Đến một mức độ lạnh cóng nhất định, toàn thân con người sẽ nóng bừng tựa như đi trong biển lửa.

Trong cơn mê man, cô cảm thấy bản thân không có cách nào thoát ra khỏi biển lửa. Cổ họng khô rát khiến cô rất muốn uống nước. Cô thậm chí không còn cảm giác nóng hay lạnh, bản thân tựa như đang rơi vào một miền cực lạc chỉ có mùa xuân…

Ôn Hàn tỉnh lại lúc ánh nắng chói chang chiếu rọi vào người. Cảm nhận được bàn tay thô ráp ấm nóng không ngừng vuốt ve nơi nhạy cảm trên thân thể mình, cô bỗng dưng giật mình tỉnh giấc.

Nhìn thấy Trình Mục Vân, sắc mặt cô trở nên căng thẳng trong giây lát.

“Em có hối hận vì đã không nghe lời tôi hay không?”

Ôn Hàn nheo mắt, muốn mở miệng nhưng không thể thốt ra lời. Một người sinh trưởng trong môi trường bình thường như cô trải qua những chuyện như vậy, thể xác và tinh thần không bị suy sụp mới là lạ.

Trình Mục Vân tiếp tục lên tiếng: “Henna Tattoo trên người em đã phai màu rồi. Tôi sẽ đưa em đi vẽ hình khác.”

Ôn Hàn khẽ chau mày: “Không…”

Anh cười, mạnh mẽ tiến vào nơi sâu thẳm trong cô, không chút nương tình. Ôn Hàn rên khẽ một tiếng, mang theo âm mũi yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến người đàn ông sôi sục.

Cuối cùng, khi cô lại sắp lịm đi, anh mới dịu dàng đưa cô cùng tiến vào miền cực lạc.

Nhìn người con gái nằm co người trên đống cỏ, mái tóc đen dài quấn vào cánh tay, làn da lấm tấm không rõ là mồ hôi hay giọt sương, Trình Mục Vân phải cố gắng kiềm chế khao khát được giải phóng dục vọng vào trong cơ thể của cô. Cuối cùng, anh cười khẽ một tiếng, chậm rãi ngắm nhìn giọt mồ hôi từ ngực Ôn Hàn chảy xuống, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

***

Trình Mục Vân lấy túi xách từ trên lưng ngựa xuống, thay bộ quần áo sạch rồi lấy ra bộ đồ thể thao mặc vào cho Ôn Hàn. Anh nhẹ nhàng kéo cô lên đùi mình, nhẫn nại mặc từng thứ một cho cô, sau đó đặt cô xuống đống cỏ. Cuối cùng, anh rút ra một chiếc ống tiêm và một lọ thủy tinh nhỏ, nhanh chóng đổi mũi kim rồi tiêm vào cánh tay cô.

Ôn Hàn giãy giụa, nhìn anh bằng ánh mắt lờ đờ: “Anh… anh tiêm cái gì cho tôi vậy?”

Trình Mục Vân cười: “Ma túy hay chất dinh dưỡng, em thích loại nào hơn?”

Lời nói của người đàn ông này luôn nằm ngoài dự liệu. Ôn Hàn đã không còn sức lực để suy đoán, câu nào là thật, câu nào là giả nữa.

Sau đó, Trình Mục Vân rời đi, để lại mình cô trong khu rừng yên tĩnh. Lúc anh quay về đã là buổi trưa ngày hôm sau. Ngoài đói bụng, Ôn Hàn không có cảm giác khó chịu trong người. Bấy giờ cô mới lờ mờ đoán ra, thứ anh tiêm cho cô là chất dinh dưỡng.

Dù không rõ tại sao Trình Mục Vân lại bắt mình và đưa mình đi đâu, nhưng ý thức của Ôn Hàn đã bị mài mòn. Thời khắc cô lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, anh đã dùng một cuộc ái ân mãnh liệt để trục hết hàn khí trong người cô. Đến khi cô hồi phục chút sức lực, anh lại đưa cô lên đường. Ban đầu, Ôn Hàn còn phản kháng. Cuối cùng, cô dần trở nên tê liệt. Thậm chí tới nơi có nguồn nước, bị anh cởi hết quần áo để lau rửa người, cô cũng chẳng có phản ứng.

“Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn.” Buổi tối ngày thứ ba, Trình Mục Vân nói với cô: “Nepal là một trong những đất nước có số người mất tích nhiều nhất trên thế giới. Ở đây là khu vực rừng núi, thường xảy ra tình trạng người dân bị thiệt mạng bởi sự tấn công của dã thú.”

Lúc bấy giờ, Ôn Hàn đang cầm con dao của Trình Mục Vân, nhắm thẳng vào ngực anh, uy hiếp anh thả mình đi.

Thái độ của Trình Mục Vân rất thoải mái chứ không giận dữ như lúc ở Kathmandu. Anh nói: “Em không biết tiếng địa phương, cũng chẳng biết cách bảo vệ bản thân, thậm chí còn không phân biệt được đông tây nam bắc. Việc giết tôi hình như chẳng có lợi lộc gì đối với em.”

Hai tay Ôn Hàn nắm chặt chuôi con dao, trống ngực đập thình thịch. Bởi vì căng thẳng nên hai má cô đỏ au.

Trình Mục Vân tựa người vào thân cây, thản nhiên thưởng thức bộ ngực phập phồng của cô.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Ôn Hàn từ từ buông con dao, thở hắt ra. Cô buộc phải khuất phục trước thực trạng mà người đàn ông này nhắc tới.

“Tại sao anh lại đưa tôi đến nơi này?” Nỗi tuyệt vọng khi không thể thoát thân, muốn uy hiếp đối phương mà không được khiến lồng ngực cô khó chịu vô ngần.

Ôn Hàn vẫn không nhận được câu trả lời như thường lệ.



Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.