Chương 10: Chương 5.2
“Tôi chẳng là gì cả.” Vết thương trên người Trình Mục Vân không phải là giả. Anh đang nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô, vì vết thương nằm ở chân nên tư thế của anh lúc này nhìn có chút kỳ lạ. Đuôi mắt anh cũng xuất hiện vệt máu đã khô. Anh tiếp tục lên tiếng: “Đám người ở đây thuộc tổ chức buôn lậu hung hãn nhất. Tôi tìm bọn chúng đã lâu rồi. Nơi này địa thế hiểm
trở, cho dù vào được đến đây cũng chưa chắc có thể bảo toàn mạng sống
trở về. Tôi sẽ bảo Mạnh Lương Xuyên đưa em đi. Bất kể tôi sống hay chết, đi theo cậu ta, em càng có cơ hội sống sót hơn.”
“Anh thì sao? Anh không đi cùng em à?”
Trình Mục Vân nhanh chóng cởi trói cho Ôn Hàn, thuận tay vuốt nhẹ từ đùi
xuống đến cổ chân cô, xác nhận không bị làm sao mới kéo cô đứng lên:
“Chỉ vì mục đích tìm ra căn cứ của chúng nên tôi mới đến đây.”
Sự xuất hiện của Ôn Hàn nằm ngoài dự định của Trình Mục Vân. Chuyện xảy ra trong ngõ nhỏ tối qua, anh đều nghe thấy hết. Anh không ngờ cô lại đứng ra nhận làm con tin. Tuy đoán cô vì muốn bảo vệ Vương Văn Hạo nhưng anh nhanh chóng bỏ qua vấn đề này. Sự xuất hiện của cô khiến anh tự nhiên
bị “tổn thất” một nhân lực, để người vốn dẫn đường cho anh là Mạnh Lương Xuyên đưa cô rời khỏi nơi này.
Đến anh em bạn bè, Trình Mục Vân còn có thể dùng mạng sống đánh đổi nữa là người phụ nữ của anh.
Những lúc phải đưa ra quyết định, Trình Mục Vân về cơ bản không hề do dự. Dẫu sao, trong huyết thống của anh vẫn mang chút hơi hướng gia trưởng của
đàn ông châu Á. Phụ nữ là đối tượng cần được bảo vệ. Cho dù cuộc đụng độ sắp tới ác liệt đến mấy, dù cuối cùng cô không giữ được mạng sống, vậy
thì ít nhất cô cũng chết phía sau anh.
Trên đường đến đây, Ôn Hàn bị bịt mắt nên không rõ tình hình. Bây giờ mới thấy, đây đúng là thôn
làng ẩn mình trong núi cao, rừng sâu. Phía trước là rừng cây tối đen như không có tận cùng và từng dãy núi hiểm trở.
Khi được Trình Mục
Vân đưa ra ngoài, cô không dám ngó nghiêng xung quanh. Ở một nơi còn
chẳng thấy cả đường đi, làm thế nào mới có thể thoát thân?
Trình
Mục Vân lặng lẽ di chuyển trong bóng đêm, Ôn Hàn bám theo anh sát nút.
Đi một đoạn, anh đột nhiên dừng bước. Cô cũng lập tức dừng lại. Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị Trình Mục Vân đẩy vào bụi cỏ bên cạnh. Ôn Hàn
mất đà, ngồi bệt xuống đất.
Vài giây sau, xung quanh chợt vang
lên tiếng súng, tiếng nổ ầm ầm. Thôn làng vốn im lìm bỗng trở thành bãi
chiến trường. Ôn Hàn vội bịt tai, hoảng sợ dõi mắt về phía trước. Cô
nhìn thấy mấy chục bóng đen lao vào nhau, chẳng phân biệt được ai với
ai.
Không ngừng có người ngã xuống. Ở phía xa xa lại vang lên tiếng nổ, khiến mặt đất rung chuyển, đất đá bắn tung tóe.
Đột nhiên có một bóng đen lao đến. Còn chưa kịp hét lên, Ôn Hàn đã nghe
thấy giọng nói quen thuộc: “Tôi là Mạnh Lương Xuyên. Cô mau đi theo
tôi.”
Nhớ tới lời dặn của Trình Mục Vân, cô liền gật đầu, cùng Mạnh Lương Xuyên đi vòng ra sau khu nhà.
Đằng sau ngôi làng có một con đường mòn nhưng đã bị làm nổ tung, đất đá che lấp tất cả.
“Khốn kiếp! Ai làm nổ con đường này. Chúng ta lại phải đi đường chính rồi.” Mạnh Lương Xuyên nghiến răng.
Anh ta túm cổ tay Ôn Hàn. Hai người mò mẫm trong bóng tối, tìm kiếm “đường chính” mà anh ta nói.
Chẳng bao lâu sau, hai người mò tới vách núi dựng đứng. Phía trước là một lối đi hẹp, ngổn ngang xác chết.
Mạnh Lương Xuyên đẩy Ôn Hàn ra đằng trước, nói: “Cô hãy dùng tốc độ nhanh
nhất có thể, vượt qua đống thi thể, dù phải bò cũng bò ra ngoài cho tôi. Cảnh sát đặc nhiệm đang ở bên ngoài. Vượt qua chỗ này là cô có thể
thoát chết.”
Sống đến tuổi này, Ôn Hàn chưa từng nhìn thấy xác chết, còn cả đống ở bên ngoài thế kia nên cô nhất thời bất động.
“Mau đi đi!” Mạnh Lương Xuyên hét lớn.
Cô cắn môi, bám tay vào vách núi, cố gắng khống chế nỗi sợ hãi, bước qua
từng thi thể. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: mau qua đi, mau qua đi!
Dường như chỉ cần đi qua là cô có thể sống sót.
Đằng sau vang lên tiếng súng. Viên đạn dường như đập vào vách đá ngay trên
đầu Ôn Hàn. Toàn thân cô run rẩy, nước mắt chảy dài trên gò má nhưng
bước chân của cô vẫn không ngừng nghỉ. Ý thức sinh tồn khiến cô ngày
càng đi nhanh, thậm chí cuối cùng còn giẫm đạp lên xác chết.
Đi
đến tận cùng vách núi, Ôn Hàn nhìn thấy một khu rừng rộng lớn ở phía
trước. Một chấm màu đỏ chiếu vào người cô. Cô không để ý nên ngó nghiêng tìm kiếm cảnh sát đặc nhiệm mà Mạnh Lương Xuyên nói.
Vài giây
sau, Mạnh Lương Xuyên ở đằng sau đột nhiên lao tới, xô Ôn Hàn ngã xuống
đất. Đúng lúc này, viên đạn xuyên qua màn đêm, bắn vào vách đá bên phải, khiến đá vỡ tung tóe.
Mạnh Lương Xuyên hét lên một câu bằng
tiếng địa phương nhưng người ở bên ngoài vẫn không dừng lại. Vách đá ở
xung quanh bị đạn bắn trúng, Ôn Hàn bịt tai hét ầm ĩ.
“Mau lùi
lại, quay về nói với đồng bọn của các người, một là đầu hàng, hai là sẽ
bị bắn chết toàn bộ.” Một người nói bằng tiếng Kirgiz, bởi vì người
trong làng đều sử dụng ngôn ngữ này.
“Mẹ kiếp! Anh ta nói gì vậy?” Mạnh Lương Xuyên không hiểu nên tỏ ra nôn nóng.
Ôn Hàn cố gắng trấn tĩnh, lên tiếng: “Họ bảo chúng ta lùi lại.”
“Ôi trời, họ tưởng chúng ta là đám khốn kiếp đó.” Anh ta xúc động nhìn Ôn
Hàn, lần đầu tiên cảm thấy con mắt của Trình Mục Vân không tồi, cuối
cùng người phụ nữ này cũng phát huy tác dụng: “Cô mau nói với họ, cô là
du khách người Nga, bị bắt cóc đến đây. Mau nói đi.”
Ôn Hàn gắng sức cất cao giọng: “Chúng tôi là du khách nước ngoài, bị bắt tới nơi này.”
Người ở bên ngoài lặng thinh, mãi vẫn không hồi đáp. Chấm đó lại một lần nữa chiếu lên Ôn Hàn và Mạnh Lương Xuyên.
“Khốn kiếp!” Anh ta chửi thề. “Soi gì mà soi chứ?”
Đằng sau chợt vang lên tiếng nổ cực lớn, tựa như muốn san bằng cả thôn làng.
Ôn Hàn bấu xuống mặt đất, nhắm nghiền hai mắt.
“Cô gái! Mau đặt tay lên đầu rồi đi qua đây.” Cuối cùng, phía cảnh sát cũng có người lên tiếng.
Ôn Hàn ngây ra.
“Nhanh lên!” Mạnh Lương Xuyên đạp vào người cô một cái.
Ôn Hàn bừng tỉnh, đứng dậy, đặt hai tay ra đằng sau gáy rồi loạng choạng đi ra ngoài.
Váy của cô đã bị rách, vạt áo trước ngực bị tuột cả cúc, để lộ một mảng da
thịt mà cô không dám dùng tay che. Còn chưa đứng vững, cô đã bị một
người cảnh sát lôi đi, bắt đầu tra hỏi.
Họ hỏi cô một loạt vấn đề như: nhập cảnh từ lúc nào, từng sống ở đâu, có bạn đồng hành không, bị bắt cóc ở đâu, tại sao bị bắt…
Sau hơn hai mươi câu hỏi, cuối cùng đối phương cũng hỏi, người đi cùng cô ở đằng kia là ai.
“Tôi chỉ biết anh ta tên Mạnh Lương Xuyên, là người bản địa.” Ôn Hàn thật sự chỉ biết từng ấy thông tin.
Nghe cái tên này, một người cảnh sát ngẩn ra vài giây rồi mỉm cười: “Mạnh Lương Xuyên ư?”
Thái độ này chứng tỏ anh ta quen biết Mạnh Lương Xuyên. Quả nhiên, anh ta
hét lên một câu gì đó với người ở chỗ vách núi. Lần này, Ôn Hàn không
hiểu thứ ngôn ngữ đó.
Tiếng nổ ở phía xa xa ngày càng dày đặc. Cả thôn làng đã bước vào cuộc chiến kịch liệt. Đám cảnh sát tin lời Mạnh
Lương Xuyên, nhanh chóng xác nhận thân phận du khách của Ôn Hàn nên
không để ý đến cô nữa.
Một cảnh sát nữ không biết tiếng Trung lẫn tiếng Anh đưa áo khoác cho cô rồi chỉ trỏ. Ôn Hàn nhận áo, định cài lại cúc nhưng chợt phát giác ngón tay của mình cứng đờ. Cô nhìn chằm chằm
bàn tay, không dám hồi tưởng lại tình hình vừa nãy, thậm chí không dám
nghĩ đến cảnh mình giẫm đạp lên xác chết để tới nơi an toàn.
Sau
khi nói chuyện với người cảnh sát quen biết, Mạnh Lương Xuyên quay về
chỗ Ôn Hàn. Anh ta định dặn cô giả bộ không hay biết điều gì, nhưng chợt nhớ ra, cô cũng chẳng rõ thân phận thật sự của Vương Văn Hạo nên anh ta quyết định không nói nhiều.
Mạnh Lương Xuyên hắng giọng, lên
tiếng: “Cô cứ ở lại đây. Đói bụng thì ăn chút gì đó, buồn ngủ thì kiếm
chỗ ngủ. Nơi này tương đối an toàn. Nếu Trình Mục Vân chết, tôi sẽ đưa
cô đến Đại sứ quán ở Kathmandu. Nếu anh ta còn sống…” Ngừng vài giây,
anh ta thở dài, cất giọng có chút bất lực và thương tiếc: “Đợi anh ta
giữ được mạng sống rồi tính sau”.
Mạnh Lương Xuyên đã sớm có cái nhìn thoáng về chuyện sống chết, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.
Anh ta và Trình Mục Vân vốn có thể dễ dàng thoát khỏi nơi đó, dù tình hình
tệ hại đi chăng nữa cũng chẳng đến nỗi mất mạng. Nhưng bây giờ thì khó
nói. Ai bảo anh ta phải đưa người phụ nữ này thoát thân trước.
***
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, cả quả núi dường như chấn động. Nhịp tim
trong lồng ngực Ôn Hàn cũng ngày càng chậm lại. Trong đầu cô xuất hiện
muôn vàn ý nghĩ: Liệu anh có thể sống sót, ngộ nhỡ đám người xấu kia
quyết tâm “cá chết lưới rách”, “ngọc nát đá tan” thì sao?
Cô tựa người vào tảng đá, khép mi mắt, để bản thân có thể lấy lại sự bình tĩnh.
Ngày mai hoặc đến khi trời sáng, cô sẽ rời khỏi chốn này, đến một nơi không có tiếng súng, tiếp tục cuộc sống bình yên.
Vào thời khắc hiện tại, đối với Ôn Hàn, bình yên và an toàn là một từ rất xa xôi.
Đến khi có tiếng bước chân tiến lại gần, Ôn Hàn lập tức mở mắt. Một người
đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt cô. Anh ta đưa cho cô mảnh vải, đồng
thời đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác “suỵt”.
Dưới ánh trăng mờ mờ, cô phát hiện mảnh vải trông rất quen. Ngẩn ra vài giây, cô mới nhận ra, đây là vải ở váy của mình. Cô liền cúi đầu, tìm kiếm dấu vết bị xé. Váy của cô bị rách từ lúc nào nhỉ? Là Trình Mục Vân xé ư?
Người
đàn ông âm thầm quan sát Ôn Hàn. Anh ta rất muốn biết, một cô gái như
thế nào mới có thể khiến Trình Mục Vân ra nông nỗi này.
Thấy Ôn Hàn đã nhận ra mảnh vải ở váy của mình và đoán ra người bắn tin cho cô, anh ta liền vẫy tay, nói nhỏ: “Mau đi theo tôi.”
Ôn Hàn ngoảnh đầu nhìn đám cảnh sát rồi lặng lẽ đi theo người đàn ông. Cô
thậm chí còn không nghĩ đến chuyện, liệu đây có phải là cái bẫy hay
không.
Đường núi gập ghềnh khó đi. Ôn Hàn không phân biệt rõ
phương hướng. Cô có cảm giác người đàn ông kia dẫn mình đi vòng qua cả
quả núi. Cô mệt đến mức sắp không lê bước nổi, nhưng người đàn ông cũng
chẳng nghĩ đến chuyện đứng lại giúp cô.
Tới khi rơi vào tâm trạng tuyệt vọng, cuối cùng Ôn Hàn cũng nhìn thấy bìa rừng.
Lúc này, đôi chân của cô đã không còn cảm giác. Cô lê bước một cách khó
nhọc. Người đàn ông dẫn đường nhảy lên một tảng đá cực lớn ở phía trước. Lần này, anh ta có lương tâm, giơ tay về phía cô rồi dùng sức, kéo cô
lên trên.
Nơi này tầm nhìn rộng mở hơn hẳn. Hình bóng cao gầy
quen thuộc đang ngổi ở nơi chắn gió. Anh cởi trần, miếng vải trắng quấn
quanh người từ đằng trước ra sau. Nghe thấy tiếng động, một người đàn
ông ngồi cạnh, đang thì thầm trao đổi với Trình Mục Vân và mấy người đàn ông đứng cách đó không xa đều hướng ánh mắt về phía Ôn Hàn.
Vào
thời khắc này, cô như bị ném vào tận cùng của con đường máu đen ngòm.
Người ở hai bên đều lặng lẽ quan sát cô. Hết hình bóng này đến hình bóng khác đổ dài dưới chân cô.
“Châu Khắc, cậu cũng lề mề thật đấy.” Một người đàn ông đeo cặp kính trắng cười, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.
Anh chàng dẫn đường nhún vai: “Đi cùng phụ nữ, nhanh thế nào được.” Mọi người đều cười, bầu không khí nhẹ nhõm hẳn.
Trình Mục Vân vẫn ngồi tựa vào vách đá. Lần đầu tiên trong đời, anh không có sức lực nói chuyện, chỉ nở nụ cười mệt mỏi với cô.
Sau đó, anh vẫy tay, ra hiệu cô đến bên mình. Ôn Hàn không lên tiếng, ngoan ngoãn làm theo lời anh.
“Tôi rất mệt.” Trình Mục Vân nói rất khẽ, đồng thời kéo chiếc áo khoác trên
người Ôn Hàn, trải xuống đất: “Thế nên em đừng giãy giụa.”
Ôn Hàn không dám động đậy, sợ chạm vào vết thương trên người anh. Cô cố gắng phối hợp cùng anh, nằm lên áo khoác.
Xung quanh yên lặng như tờ, cô có thể nghe thấy tiếng anh tháo thắt lưng.
“Em có lạnh không?” Trình Mục Vân hỏi.
Cơ thể của anh lần đầu tiên không có bất cứ sự ngăn cách nào, đè xuống
người Ôn Hàn, khiến làn da để lộ ngoài không khí lạnh của cô cảm nhận
được hơi ấm của người đàn ông.
Làn da hai người dính chặt vào
nhau. Có lẽ vừa mới thoát chết, hoặc là khoái cảm trỗi dậy mà cô cảm
thấy nhiệt độ cơ thể anh cao hơn bình thường, chỗ nào cũng thế.
Huyết mạch trở nên sôi sục, Ôn Hàn không nhịn được lên tiếng: “Anh đang bị
thương, em có thể giúp anh.” Mỗi một từ đều toát ra vẻ mời gọi, khiến
bản thân cô cũng giật mình.
“Không ai có thể giúp tôi.” Trình Mục Vân thì thầm bên tai cô: “Ngoài cơ thể của em, bất cứ thứ gì cũng chẳng thể giúp tôi.”
Gần đó có người huýt sáo, cũng có tiếng bước chân mỗi lúc một xa. Đám đàn
ông không những không nhẹ nhàng mà còn cố tình gây ra tiếng động lớn,
tựa như muốn nói: Đây là chuyện anh đáng được hưởng sau khi thoát chết.
Chúng tôi sẽ cuốn xéo ra xa, anh cứ tận hưởng món quà của cuộc sống đi…
Cả khu rừng nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh. Bởi vì xấu hổ, sợ người của anh nghe thấy và nhìn thấy, Ôn Hàn hạ giọng van nài: “Anh có thể… nhanh hơn được không?”
Trình Mục Vân cất giọng trầm khàn: “Được thôi.”
Thân thể và môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông khiến cô hoàn toàn chìm đắm.
***
“Cô ta đâu rồi?” Mạnh Lương Xuyên gần như phát điên, không ngừng cào đầu.
Phải mất ba năm, anh ta mới gặp được Trình Mục Vân, không ngờ lại để mất dấu đối phương. Anh ta đi đi lại lại, túm một người cảnh sát bên cạnh, định nói điều gì đó nhưng lại buông đối phương ra, tiếp tục cáu kỉnh.
Cuối cùng, anh ta cũng biết vấn đề bất thường ở chỗ nào. Rõ ràng Trình Mục
Vân đã nắm được thân phận của anh ta nên mới sắp đặt từng bước như vậy.
Ngay từ đầu, Trình Mục Vân đã biết anh ta là ai, đến từ đâu, mang trong mình trọng trách như thế nào. Mọi hành vi của anh ta cũng chỉ nhằm một mục
đích cuối cùng, vừa vặn trùng khớp với mục đích của Trình Mục Vân, đó là phá hủy căn cứ địa của tổ chức buôn lậu.
Thậm chí, Trình Mục Vân còn biết, chắc chắn anh ta không nhẫn tâm để một người phụ nữ vô tội bị cuốn vào cuộc đụng độ, nhất định anh ta sẽ giúp mình đưa Ôn Hàn ra
ngoài. Nhưng vấn đề ở chỗ… trực giác của một người cảnh sát nằm vùng
nhiều năm báo cho Mạnh Lương Xuyên biết, mọi chuyện không đơn giản đến
thế.
“Trình Mục Vân đến Nepal chắc chắn không chỉ vì mục đích
giúp cảnh sát địa phương phá hủy căn cứ địa của tổ chức buôn lậu.” Anh
ta nói.
Người bên cạnh vừa gặm bánh bao, vừa cất giọng thờ ơ: “Thế thì bắt anh ta đi!”
“Bắt cái mông anh ấy.” Mạnh Lương Xuyên “hừ” một tiếng: “Là một du khách
nước ngoài, anh ta bất chấp nguy hiểm, bảo vệ cảnh sát địa phương, còn
cung cấp manh mối để phá vụ án buôn lậu đã kéo dài nhiều năm. Bắt anh ta để tặng thưởng huân chương cống hiến chắc?”
“Chẳng phải bên cạnh anh ta còn có một nội gián hay sao?” Người đàn ông kia tiếp tục nhai
nhồm nhoàm: “Anh ta mà rời khỏi Nepal thì không còn thuộc địa bàn của
chúng ta nữa. Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Đúng là bên cạnh Trình Mục Vân còn có một nội gián, từ rất lâu rồi.
Mạnh Lương Xuyên khoanh hai tay trước ngực. Anh ta có một linh cảm mãnh
liệt, sau nhiều năm mất tích, đột nhiên trở lại nhân gian, chắc chắn
Trình Mục Vân sẽ làm một chuyện kinh thiên động địa nào đó. Mấy ngày vừa qua chỉ là màn dạo đầu mà thôi.
Con người anh có thứ gì đó đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào cũng khâm phục đến mức chỉ hận không thể làm bạn với anh.
Mạnh Lương Xuyên thành tâm thành ý muốn là một người trong số đó.
“Lối đi phụ ở đằng sau thôn làng chắc là do anh ta phá hủy phải không?” Mạnh Lương Xuyên chợt nhớ ra chuyện này. Tuyến đường định trước bị phá hủy,
khiến anh ta buộc phải đi đường chính, thế là thân phận bị bại lộ.
Người đàn ông đó quả là thâm hiểm vô cùng.
***
Ánh sáng trắng nhàn nhạt dần thôn tính đêm đen. Ôn Hàn mở mắt: “Trời sáng
rồi…” Đêm tối đáng sợ đã qua đi, câu chuyện bị bắt cóc đã trở thành quá
khứ.
Trình Mục Vân ngắm gương mặt vẫn còn mơ màng của cô, nói nhỏ: “Trời sáng rồi. Tôi đưa em về.”
Trong đầu anh chợt xuất hiện ý nghĩ, có lẽ mình nên nhanh chóng hoàn thành
chuyện này. Bởi vì đột nhiên anh có chút cảm giác muốn quay về Moscow,
muốn làm tình hoặc nói chuyện yêu đương với cô gái trẻ trước mặt trên
tấm thảm mềm mại, bên cạnh chiếc lò sưởi cổ xưa.
Còn về lời thề không bao giờ quay lại nơi ấy, dù sao cũng là nói với Thượng đế, trong khi anh tin vào Đức Phật.
Dưới ánh ban mai, Trình Mục Vân mặc quần dài, giúp Ôn Hàn mặc lại váy áo tử tế rồi mới đứng lên: “Chúng ta đi thôi!”
Bốn bề vô cùng yên tĩnh, tựa như cả khu rừng chỉ có mỗi hai người. Nhưng
chỉ vài giây sau, đám đàn ông từ mọi ngả bỗng dưng xuất hiện mà không
gây ra một tiếng động. Vẻ mặt bọn họ y hệt những du khách vừa đi ngắm
cảnh một vòng. Ôn Hàn thậm chí còn nhìn thấy trong số đó có mấy người
thanh niên trẻ, chẳng khác sinh viên đại học là bao. Thấy Trình Mục Vân
khôi phục dáng vẻ bình thường, mấy người đàn ông xuất hiện cùng anh tối
qua đều nháy mắt, nở nụ cười mờ ám.
Ánh nắng rọi qua kẽ lá khiến cô hơi lóa mắt. Đây chính là… thế giới của anh.
Mười tám tầng địa ngục, gặp muôn vàn kiếp nạn cũng không được giải thoát.
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.