Chương 5: Chương 2.2
Buổi sáng sớm, khi cầm quần áo của bà chủ lên tầng trên cùng, thằng bé gác
cửa của nhà nghỉ vô tình nhìn thấy khách trọ nữ ở tầng ba ôm quần áo đã
sấy khô, từ phòng giặt đồ đi ra ngoài, gương mặt cô đỏ bừng một cách
khác thường. Lúc thằng bé lách người nhường lối, vị khách trọ nam thường xuyên sống ở đây cũng từ phòng giặt đồ đi ra ngoài.
Thằng bé gác cửa cúi thấp đầu, lặng lẽ đi lên phòng giặt đồ. Khóe mắt của nó vẫn bắt gặp cảnh tượng vị khách trọ nam đó kéo tay khách trọ nữ, cúi đầu ngậm
môi cô. Khách trọ nữ có vẻ căng thẳng, muốn né tránh nhưng bị người đàn
ông khóa chặt cổ tay, dùng ánh mắt uy hiếp. Cô gái bất đắc dĩ đáp lại nụ hôn của người đàn ông.
Nụ hôn tương đối ngắn ngủi, khách trọ nữ vội vàng chạy trốn.
Khách trọ nam chống tay vào tờ tường, dõi theo bóng lưng người phụ nữ. Đến
khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, anh mới như có như không đưa mắt về phía thằng bé gác cổng đang lén lút theo dõi. Thằng bé coi như không có chuyện gì xảy ra, bình thản bước vào phòng giặt đồ.
Ôn Hàn
mặc áo vừa được sấy khô đi về phòng mình. Trong gói quần áo đã giặt sạch sẽ có một cái áo bẩn, đó là áo sơ mi đã bị người đàn ông giật đứt hết
cúc. Trước khi rời khỏi phòng giặt đồ, cô cố gắng tìm kiếm mấy cái cúc
bị đứt dưới sàn nhà nhưng chỉ tìm thấy ba cái, còn hai cái không biết
rơi chỗ nào.
Ôn Hàn bỏ cái áo xuống dưới đáy vali. Nghĩ tới
chuyện vừa xảy ra, cô ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm chân, lưng tựa
vào giường. Cơ thể cô bởi vì sự kích thích xa lạ vừa rồi vẫn còn cảm
giác mệt mỏi đến mức cô chẳng muốn nhút nhích.
Cô chợt nhớ tới
chuyện, sau khi hẹn hò cùng một cậu con trai vào năm mười mấy tuổi,
Agasssi đỏ bừng mặt, hưng phấn kể với cô: “Cậu ta muốn sờ ngực tớ nhưng
không dám cởi áo.” Khi ấy, nụ cười trên môi Agassi vô cùng rạng rỡ.
Ôn Hàn úp mặt vào tấm đệm. Cô nhắm mắt, trong đầu đều là cảnh tượng ở phòng giặt đồ.
Hẹn hò… Sao tự nhiên cô lại nghĩ đến từ này cơ chứ?
“Khi nào nghĩ thông suốt thì đến tìm tôi.” Đây là câu nói của người đàn ông đó.
Ôn Hàn chợt phát hiện, cô còn không biết cả tên họ của anh ta. Cô chỉ nghe bà chủ nhà nghỉ gọi anh là Yun, có vẻ là phiên âm tiếng Trung.
***
Gần tới giờ ăn trưa, Ôn Hàn và Agassi cùng xuống tầng dưới.
Tuy cô muộn mười mấy phút, Vương Văn Hạo vẫn nở nụ cười nhẫn nại. Anh ta và Rum đang đợi hai cô gái ở tầng một. Nhìn thấy Ôn Hàn, anh ta đứng dậy:
“Chúng ta ra ngoài thăm ngôi chùa ở gần đây. Nghe nói, hôm nay ở đó có
lễ hội.”
Bà chủ nhà nghỉ thong thả thu dọn dụng cụ hút Hookah:
“Một phần ba thời gian trong năm ở Nepal là lễ tết. Mọi người cứ ở lại
đây sẽ thường xuyên được tham gia hội hè.” Lúc nói câu này, khóe miệng
bà chủ ẩn hiện núm đồng tiền nho nhỏ, tạo ra một vẻ phong tình đặc biệt.
Rum không rời mắt khỏi bà chủ: “Đáng tiếc, lần này chúng tôi chỉ ở mười
ngày. Năm sau, thế nào chúng tôi cũng sẽ quay lại Nepal, nhưng sẽ tránh
mùa mưa. Đến lúc đó, bà chủ có đồng ý làm hướng dẫn viên không?” Tiếng
Anh của Rum vốn không trôi chảy, vì có ý “đá đưa” tình cảm nên càng ngắc ngứ.
Ôn Hàn không nhịn được cười.
“Chỉ mười ngày thôi à?” Bà chủ vén tóc: “Sao mọi người gấp gáp thế? Tuyến đường tới nơi đây vất vả, sao không chơi thêm một thời gian nữa? Tôi nhớ thông tin đặt phòng
của các vị là hai mươi ngày cơ mà?”
Ôn Hàn chợt nhớ ra mình là
người đặt phòng nhưng quên mất không sửa lại thông tin. Thế là cô nở nụ
cười ngượng ngập, giải thích: “Bởi một người trong nhóm chúng tôi có
việc đột xuất nên phải rút ngắn thời gian.”
Cô cũng chẳng biết
tại sao Vương Văn Hạo bỗng nhiên thay đổi ý định, rút ngắn lịch trình ở
Nepal từ hai mươi ngày xuống còn mười ngày.
Bà chủ cười cười, xua tay nói không sao. Mùa này ở Nepal cũng vắng khách du lịch nên không ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị ta.
Trước khi đến đây, Ôn Hàn đã tìm hiểu qua. Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội Teej.
Cả nhóm đi vào một ngôi chùa. Trong chùa đâu đâu cũng xuất hiện từng tốp
phụ nữ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ giáo tụ tập cùng nhau, cười nói vui vẻ,
nhảy múa hát ca, bất chấp trời mưa lâm râm. Agassi rất hưng phấn, không
ngừng kéo tay Ôn Hàn, bảo cô giới thiệu thông tin về lễ hội.
“Đây là lễ hội nhịn ăn và cầu phúc cho đàn ông. Sau ngày hôm nay, phụ nữ Ấn
Độ giáo sẽ nhịn ăn trong hai mươi tư tiếng đồng hồ để cầu phúc cho người đàn ông và người thân của họ. Ngày cuối cùng là ngày tắm rửa, họ sẽ gột rửa sạch sẽ thân thể của mình.” Ôn Hàn giải thích.
“Những người phụ nữ chưa kết hôn thì sao?”
“Họ cũng sẽ cầu nguyện bản thân tìm được người đàn ông tốt, có một cuộc sống hạnh phúc.” Ôn Hàn nói nhỏ.
Xunh quanh đều là phụ nữ mặc Sari[1] màu đỏ, trên trán có chấm đỏ tươi, do
nhà sư của ngôi chùa chấm lên khi họ vào cổng. Hai cô gái đứng một lúc,
phát hiện hai người đàn ông biến mất từ bao giờ. Agassi mở miệng ca
thán, nói Vương Văn Hạo và Rum tự ý rời đi mà không gọi bọn họ. Từ sáng
tới giờ, tâm trạng của Ôn Hàn không mấy tập trung. Cô chẳng có bụng dạ
ngắm cảnh nên nhanh chóng cùng Agassi rời khỏi ngôi chùa.
[1]Sari: Trang phục truyền thống của phụ nữ Ấn Độ.
Về đến lối đi lát đá bên ngoài nhà nghỉ, Ôn Hàn chợt phát hiện Vương Văn
Hạo và Trình Mục Vân đang ngồi ngoài cửa một nhà hàng đồ Tây nhỏ, bên
cạnh còn có một người đàn ông cười híp mắt. Ôn Hàn dừng bước, trong khi
Agassi tỏ ra nhiệt tình, khoác tay cô tiến lại gần bọn họ, ngồi xuống
một cách tự nhiên.
“Trời ạ, chỗ này bị dột nước mưa.” Bởi vì quá vội vàng, Agassi không phát hiện chỗ ngồi bị ướt.
Ôn Hàn ngẩng đầu nhìn bạt che mưa. Không phải bị dột, mà chỗ ngồi còn trống ở ngoài phạm vi vải bạt nên mới bị ướt.
Trình Mục Vân cười cười, quay người nói câu gì đó bằng thứ ngôn ngữ chẳng ai
nghe hiểu với người ở trong ô cửa sổ. Một lúc sau, ông chủ nhà hàng chạy ra ngoài, kêu bọn họ chuyển vào trong quán.
Mọi người vào bên
trong, ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn ra đường. Bên cạnh Ôn Hàn là
Agassi, phía đối diện là Vương Văn Hạo. Trình Mục Vân ngồi chếch bên
phải cô. Cô cầm thực đơn, cố gắng giữ thái độ thản nhiên tựa như anh chỉ là một người xa lạ.
Trình Mục Vân cũng rất phối hợp. Thỉnh
thoảng, anh bộc lộ hứng thú với Ôn Hàn như buổi tối hôm qua, còn phần
lớn thời gian, anh dùng để ứng phó với sự nhiệt tình của Agassi.
“Trước đây anh là hòa thượng thật sao?” Agassi tỏ ra hiếu kì.
Trình Mục Vân cười: “Đúng vậy.”
“Tại sao anh hoàn tục?”
“Tu hành Phật pháp có tám mươi bốn nghìn pháp môn.” Trình Mục Vân chống hai khuỷu tay xuống bàn, mười đầu nóng tay đan vào nhau, đặt dưới cằm. Anh
nhìn Agassi bằng ánh mắt nghiêm túc: “Tôi chọn một pháp môn tu hành
thích hợp với bản thân nhất.”
Agassi bị anh chọc cười: “Nói như vậy, đến bây giờ anh vẫn còn tu hành?”
“Không sai.”
“Vậy... nếu anh phạm giới thì sao?”
Vương Văn Hạo mỉm cười: “Agassi, câu hỏi của cô chung chung quá, để tôi giúp
cô hỏi rõ.” Anh ta vỗ vai Trình Mục Vân: “Người đẹp ở trước mặt anh muốn hỏi, anh có bằng lòng phạm sắc giới không?”
“Sắc giới ư?” Khóe
mắt Trình Mục Vân liếc qua bên này: “Chịu đựng nỗi thống khổ khi bị cám
dục cũng là một loại trong tám mươi bốn nghìn phương thức tu khổ hạnh.”
Quan điểm của anh rất mới mẻ, khiến những người ngồi cùng bàn đều lộ vẻ
hứng thú. Ngay cả người đàn ông lạ mặt bên cạnh Trình Mục Vân cũng cảm
thấy thú vị.
Chỉ có Ôn Hàn tập trung vào đĩa bít tết trước mặt,
tiếp tục cắt thịt bò. Thịt bò ở đây rất già, đúng là muốn khảo nghiệm
chất lượng của con dao. Ban đầu, Ôn Hàn cắt một miếng lớn, nhai một lúc
lâu thịt mới mềm, mới có thể nuốt trôi. Thế nên khi cắt miếng tiếp theo, cô cố tình xẻ miếng nhỏ.
“Song tu thì sao?” Agassi đột nhiên
quay sang Ôn Hàn: “Chúng ta từng nhìn thấy hình ảnh song tu ở trong thư
viện, cậu có nhớ không?”
Con dao trong tay Ôn hàn cắm phập xuống cái đĩa. Du khách ở bàn bên cạnh giật mình, ngó sang bên này.
Ôn Hàn nở nụ cười ngượng ngập.
“Song tu ư?” Trình Mục Vân cất giọng từ tốn: “Đây là một chủ đề cổ xưa hết sức huyền diệu.”
Thấy Ôn Hàn cúi đầu cắt thịt bò, sắc mặt có vẻ không vui, Vương Văn Hạo ho
khan một tiếng, né tránh đề tài này, hỏi hai cô gái đi chùa có vui
không. Agassi tỏ ra bất mãn với phong tục phụ nữ phải nhịn ăn một ngày
để cầu phúc cho đàn ông nên mở miệng phàn nàn vài câu. Tuy nhiên, cô tỏ
ra có hứng thú với nghệ thuật vẽ Henna Tattoo[1] của người Ấn Độ.
[1]Hanna Tattoo: Nghệ thuật dùng Henna (Một loại cây có hoa được phơi khô và giã nhuyễn, sau đó trộn với các nguyên liệu khác để tạo thành nhiều màu
sắc) vẽ lên da người.
Hồi ở Ấn Độ, do không hợp thủy thổ nên
Agassi đã bỏ lỡ loại hình nghệ thuật truyền thống này. Cô ta cất giọng
áy náy: “Ôn Hàn thích Henna Tattoo, đáng tiếc cậu ấy phải ở lại khách
sạn cùng tôi. Không biết ở đây có vẽ Henna Tattoo cho phụ nữ ngoài tôn
giáo hay không? Quá trình vẽ từ đầu ngón tay đến ngón chân chẳng biết
mang lại cảm giác như thế nào nhỉ? Tôi có máu buồn nữa chứ.”
Mọi
người ăn trưa trong bầu không khí vui vẻ. Ban đầu Ôn Hàn không mấy thoải mái nhưng sau cũng quen dần. Trình Mục Vân bình thản hơn cô nhiều.
Thỉnh thoảng, Vương Văn Hạo dịu dàng trò chuyện với Ôn Hàn, hỏi cô tối qua ngủ có ngon không?
“Cũng được ạ, có điều phòng hơi ẩm ướt.” Ôn Hàn đáp. “Nếu có thể hong khô ga trải giường và chăn thì tốt biết mấy.”
“Nếu là khách quen thì hoàn toàn có thể.” Trình Mục Vân lên tiếng. “Trong
phòng bà chủ có lò sưởi tường kiểu Nga. Chị ta có thể giúp cô sấy khô
đồ.”
“Thật sao?” Agassi cất giọng hưng phấn, nhưng tỏ ra tiếc ngay lập tức: “Chỉ tiếc chúng tôi không phải là khách quen.”
Trình Mục Vân vẫn chống cằm, mỉm cười: “Tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu.”
Kết quả đương nhiên không có vấn đề, bởi bà chủ dường như chẳng bao giờ từ
chối bất cứ yêu cầu nào của anh. Trình Mục Vân ra hiệu bọn họ đừng rầm
rộ quá, tránh để khách trọ khác biết được. Anh thậm chí có lòng tốt,
đích thân giúp hai cô gái mang đồ đi sấy. Vương Văn Hạo lịch sự từ chối
đề nghị của anh. Sau khi biết chuyện này Rum tỏ ra không vui, còn nhắc
nhở Agassi cẩn thận với người đàn ông đó: “Ánh mắt của anh ta chứa chất
độc.”
Agassi chế nhạo anh trai: “Chẳng qua anh ghen tức khi anh
ấy được bà chủ đối xử đặc biệt. Em xin thề, anh ấy nhất định là của em,
còn anh cứ yên tâm và mạnh dạn theo đuổi Tiểu Hồ Ly của anh đi.”
Agassi không quên truy vấn Vương Văn Hạo, rằng tại sao bỗng dưng anh lại ăn
cơm cùng Trình Mục Vân. Người đàn ông thấp bé xa lạ kia là ai?
Vương Văn Hạo tùy tiện bảo mình bị lạc mọi người, tình cờ gặp Trình Mục Vân
và bạn. Trình Mục Vân mời anh ta ăn cơm, anh ta cũng không từ chối.
“Thấy chưa? Đàn ông như anh còn không thể từ chối anh ấy, huống chi là phụ nữ bọn em.” Agassi cười, ôm vai Ôn Hàn: “Ôn Hàn, anh ấy không phải hình
mẫu mà cậu thích đúng không?” Vừa nói, cô ta vừa liếc Vương Văn Hạo.
Ôn Hàn ho khan hai tiếng.
Cô tiếp tục ngồi trên giường của Agassi chơi bài tú lơ khơ. Vương Văn Hạo
đứng sau lưng cô. Thấy Ôn Hàn ra bài không đúng trình tự, Vương Văn Hạo
nhẹ nhàng tì cằm lên vai cô: “Em sai rồi.”
Bờ vai hơi trĩu xuống, hơi thở của Vương Văn Hạo phả vào vai, Ôn Hàn vô thức né tránh. Cô ném
đống bài xuống giường, đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh phố phường.
Trong đầu cô vang lên câu nói của Trình Mục Vân lúc anh vào phòng Agassi lấy
chăn và ga trải giường: “Buổi tối tôi sẽ mang lên cho hai người.” Agassi vô cùng hưng phấn, bảo nhất định sẽ đợi anh ta, đến khi trời sáng cũng
không sao.
Hơn mười một giờ đêm, Trình Mục Vân cuối cùng cũng đem chăn và ga trải giường lên tầng ba. Anh gõ cửa phòng Agassi trước. Khi
nhận chăn, Agassi phát hiện bà chủ nhà nghỉ còn chu đáo bọc một lớp vải ở bên ngoài. Cô cất giọng vui vẻ: “Của Ôn Hàn đâu rồi?” Agassi nhận ra
Trình Mục Vân chỉ cầm một bộ chăn ga.
“Sắp xong rồi, lát nữa bà chủ sẽ cầm lên cho cô ấy.”
Ánh mắt Agassi sáng lấp lánh, khóe miệng cong cong. Cô ta đột nhiên ghé sát tai Trình Mục Vân. Tuy đống chăn ga ngăn cách cơ thể của hai người
nhưng mặt cô ta vẫn gần mặt anh: “Cảm ơn anh.”
Trình Mục Vân từ tốn lùi lại phía sau, mỉm cười.
Agassi cho rằng anh sẽ nhận ra tín hiệu của mình. Đáng tiếc, người đàn ông cô
ta có hứng thú lại chẳng biểu lộ một chút nhiệt tình. Cô ta đành lưu
luyến đóng cửa phòng.
“Cô có muốn vẽ Henna Tattoo không?” Anh
liếc qua cánh cửa căn phòng bên cạnh: “Gọi cả bạn cô nữa. Tôi biết một
tiệm nhỏ có kĩ thuật vẽ rất khá.”
Agassi sáng mắt: “Được thôi. Tôi đang không biết tối nay nên làm gì đây này.”
“Nửa tiếng sau, tôi sẽ đợi hai quý cô ở tầng dưới.”
Trong căn phòng bên cạnh, Ôn Hàn nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện ngoài hành
lang. Thật ra, vào giây phút nghe tiếng bước chân, cô đã lập tức xuống
giường, ngồi ở sofa, dõi mắt về phía cửa ra vào, căng thẳng chờ người
đàn ông gõ cửa.
Cô không ngừng nhắc bản thân, chỉ nhận chăn ga,
sau đó nói câu cảm ơn rồi đóng cửa ngay, tuyệt đối không cho anh cơ hội
xâm nhập. Ai dè cuối cùng anh lại mời Agassi và cô thực hiện ước mơ vẽ
Henna Tattoo. Trên thực tế, cô vĩnh viễn không thể đoán ra hành động
tiếp theo của người đàn ông này. Buổi sáng đi lễ hội, cô đã quyết tâm
tránh xa anh. Thế mà buổi trưa, cô lại cùng anh dùng bữa. Vì một câu
phàn nàn của cô, anh mang chăn ga phòng cô đi hong khô. Bây giờ lại đột
nhiên xuất hiện đề tài Henna Tattoo…
Agassi sang phòng tìm Ôn Hàn. Cô viện đủ mọi cớ nhưng cô bạn cứ kéo đi bằng được.
“Hồi ấy ở Ấn Độ, bởi vì bỏ lỡ cơ hội nên cậu tiếc mãi còn gì?” Agassi đội
một cái mũ rộng vành màu đỏ lên đầu mình rồi đưa cái mũ màu đen cho bạn.
Bên ngoài, trời đang mưa phùn, giương ô không thu hút sự chú ý bằng đội mũ rộng vành.
Hai cô gái đi xuống dưới. Tầng một vẫn là cảnh tụ tập của đám khách du lịch trong khói thuốc mờ mịt. Hôm nay có mấy người khách trả phòng, lại có
mấy cô gái trẻ từ Hồng Kong. Bọn họ trò chuyện rôm rả. Agassi kéo Ôn Hàn đi xuyên qua đại sảnh ra ngoài. Vừa mở cửa nhà nghỉ, Ôn Hàn liền nhìn
thấy Trình Mục Vân đang đứng chờ dưới mái hiên. Nghe tiếng động, anh
liền ngoảnh đầu.
Agassi giơ tay hứng nước mưa: “Trời cứ mưa mãi chán quá đi thôi!”
Ôn Hàn lịch sự gật đầu chào hỏi, nhưng né tránh ánh mắt của anh. Anh tiến
lên hai bước, đóng cửa thay bọn họ, đồng thời thì thầm bên tai cô: “Cà
ngày hôm nay em đều lượn lờ trước mặt tôi, đúng là muốn thử thách sự
kiên nhẫn của tôi.”
Ôn Hàn giật mình, trống ngực đập thình thịch.
Đúng lúc này, Agassi lên tiếng: “Bao giờ trời mới có nắng nhỉ? Không biết
trong mười ngày ở Nepal, chúng ta có nhìn thấy mặt trời hay không?”
“Phải xem vận may của cô mới được.” Trình Mục Vân thờ ơ đáp.
Ôn Hàn và Agassi theo Trình Mục Vân đi qua một con phố tối om rồi rẽ một đoạn là tới tiệm vẽ Henna Tattoo mà anh giới thiệu.
Ba người đi vào. Chủ tiệm liền đứng dậy nói chuyện với Trình Mục Vân bằng
một thứ ngôn ngữ xa lạ rồi ngoảnh đầu về phía tấm rèm màu đen ở sau
lưng, nói vài câu. Một cô gái trẻ đi ra ngoài, chắp hai tay trước ngực,
thốt ra một câu tiếng địa phương, sau đó quay sang Trình Mục Vân, chờ
anh dịch.
Trình Mục Vân hất cằm: “Cô ta mời hai cô lên tầng trên.” Nói xong, anh kéo chiếc ghế ngồi xuống: “Tôi chờ các cô ở đây.”
Ôn Hàn và Agassi lên tầng trên, nhìn thấy một căn phòng được chia thành
bốn gian được ngăn cách bằng những tấm bạt khá dày. Hai gian đối diện
nhau ở gần cửa ra vào đều có người. Ôn Hàn và Agassi mỗi người một gian ở bên trong.
Ôn Hàn đi vào, phát hiện bên trong có một chiếc
giường thấp phủ tấm thảm hoa văn Ấn Độ và một chiếc bàn nhỏ. Gian này và gian bên cạnh cũng được ngăn cách bằng một tấm vải bạt. Cô có thể nghe
rõ tiếng cười nói của khách, là ngôn ngữ mà cô không hiểu.
Ôn Hàn còn đang phân vân chẳng biết giường có sạch hay không, đằng sau có
người vén màn gió đi vào: “Em hãy cởi áo ra và nằm lên giường.” Cô kinh
ngạc ngoảnh đầu, liền bắt gặp đôi mắt quen thuộc. Trình Mục Vân đeo khẩu trang màu đen cỡ lớn, che hết nửa gương mặt.
Ôn Hàn há miệng,
trái tim bắt đầu loạn nhịp. Trình Mục Vân nheo nheo mắt, chỉ tay vào
miệng, ra hiệu cô đừng lên tiếng. Bởi vì Agassi ở ngay gian đối diến.
“Anh… làm gì ở đây vậy?” Ôn Hàn thì thầm.
Trình Mục Vân đặt khay đựng các tuýp thuốc màu và khăn mặt ấm lên bàn rồi đi về phía cô.
Ôn Hàn lùi lại phía sau, đụng phải chiếc giường thấp. Trình Mục Vân kéo áo cô. Cô liền giữ lại, đồng thời trừng mắt với anh.
Anh cúi thấp người, nói nhỏ bên tai cô: “Khách nào vào đây ai mà chẳng phải cởi áo nằm lên giường?”
Ôn Hàn có chút do dự. Lời anh nói không sai, tuy nhiên.
Không cho cô cơ hội phản ứng, Trình Mục Vân nhanh tay cởi áo phông của cô rồi đẩy cô nằm xuống giường. Sau đó, anh lật người Ôn Hàn để cô nằm sấp.
Anh quỳ một chân trên giường, giữ chặt cổ tay phải của cô rồi rớn người
lấy một tuýp thuốc màu.
Thuốc màu nhanh chóng phun xuống đầu ngón tay của Ôn Hàn. Thuốc màu mát lạnh, trong khi làn da cô nóng bỏng.
Ban đầu, Ôn Hàn không thấy thoải mái, vì dù sao cô cũng chỉ mặc mỗi áo lót, nằm sấp trên giường, ngay trước mặt người đàn ông xa lạ. Điều này khiến cô có một cảm giác bất an. Nhưng một lúc sau, cô bắt đầu thưởng thức
tác phẩm của anh. Trình Mục Vân cụp mi, tập trung tinh thần vào làn da ở đầu tuýp thuốc. Anh vẽ từ ngón tay Ôn Hàn đến mu bàn tay. Lúc đầu chỉ
là sợi dây leo. Dần dần, tận cùng của sợi dây leo xuất hiện một bông hoa sen
Hoa sen mọc trên dây leo quả là một sự kết hợp kì quặc.
“Ôn Hàn!” Agassi gọi cô từ phía đối diện, cách hay lớp vải bạt dày.
Ôn Hàn “ừ” một tiếng, chột dạ liếc Trình Mục Vân.
“Anh chàng ở nhà nghỉ của bọn mình ấy… Hôm trước tớ nhìn thấy một người phụ
nữ nói tiếng Nga ở trong phòng anh ta. Anh ta đúng là một kẻ phong lưu.” Agassi nói không kiêng dè vì đoán chắc không ai nghe hiểu, ngoài bản
thân Ôn Hàn: “Vừa rồi anh ta mang chăn đến cho tớ, tớ ngầm gợi ý tối nay anh ta có thể ở lại phòng tớ nhưng anh ta giả vờ không hiểu.”
Bờ vai Ôn Hàn chợt có một xúc cảm ấm nóng và ram ráp. Trình Mục Vân đặt
một nụ hôn lên nơi đó qua chiếc khẩu trang. Ôn Hàn không dám động đậy.
Tiếng cười của Agassi vọng tới: “Sao cậu chẳng nói gì cả? Lạy Chúa, tớ mà
cười nữa sẽ làm hỏng hình vẽ mất. Anh chàng nhân viên đẹp trai đang vẽ
cho tớ đã cảnh cáo bằng ánh mắt rồi đây này.”
Bốn bề lại khôi phục sự yên tĩnh. Ôn Hàn cắn môi, thân thể bởi vì bất động một lúc lâu nên có chút cứng đờ.
Hồi ở Ấn Độ, cô đã từng chứng kiến có người vẽ Henna Tatto xong phải ngồi yên một, hai tiếng đồng hồ để chờ hình vẽ lên màu.
“Tại sao… anh lại hoàn tục? Ôn Hoàn nói nhỏ bằng tiếng Trung nhằm xóa tan bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Trình Mục Vân vẽ rất nghiêm túc. Anh hạ giọng: “Trái tim tôi đã quy y nên ở
bất cứ nơi nào, làm bất cứ chuyện gì cũng chẳng khác biệt. Cho dù tôi
cùng em làm tình cũng vậy thôi.” Trong khi nói chuyện, bàn tay anh vẫn
không ngừng nghỉ. Anh bắt đầu vẽ lên cánh tay Ôn Hàn, trên sợi dây leo
không phải là bông hoa sen nhỏ mà là một đóa hoa lớn, cánh hoa tầng tầng lớp lớp.
“Nếu đã giữ giới, thì “dục” cũng là một đại giới.” Ôn Hàn cất giọng nhỏ nhẹ.
“Em cho là vậy sao?”
“Kể cả người không tin đạo Phật cũng biết rõ điều đó.”
“Nếu tôi phá giới thì có vấn đề gì chứ?” Anh thì thầm bên tai cô.
Nói xong, Trình Mục Vân bỏ tuýp thuốc màu xuống giường. Ngón tay anh thuận
theo sống lưng Ôn Hàn, từ trên lướt xuống dưới. Đường nét sống lưng cô
rất rõ ràng, cột xương sống hõm xuống. Anh từ tốn cởi quần dài của cô.
Ôn Hàn nhắm mắt, tim đập thình thịch trong lồng ngực, toàn thân nóng
ran. Khi ngón tay anh vuốt ve đùi cô, Ôn Hàn né tránh theo phản xạ.
“Đừng động đậy.” Trình Mục Vân cất giọng trầm thấp: “Em hãy giữ nguyên tư thế này, đừng làm hỏng mấy đóa hoa sen.”
Ôn Hàn cắn môi. Bởi vì không được nhúc nhích, cánh tay cô cứng đờ đến mức hơi tê liệt.
Cô không thể động đậy, trong khi Trình Mục Vân cố tình giày vò cô. Sống
lưng Ôn Hàn rìn đầy mồ hôi. Trình Mục Vân ghé mặt, hỏi: “Em bị tê tay
rồi à?”
Ôn Hàn lặng thinh.
“Giữa cấm dục và buông thả bản thân có một khoảng thời gian rất tuyệt diệu.” Anh nói khẽ bên tai cô: “Em không cảm thấy thế à?”
Anh cấm dục, nhưng để cô giải phóng dục vọng. Thân thể hai người tựa hồ vĩnh viễn không song hành.
Ôn Hàn túm lấy ga trải giường, muốn làm dịu đi phản ứng nghênh hợp người
đàn ông theo bản năng. Trình Mục Vân khẽ gọi tên cô, gọi cô là “em yêu”
bằng tiếng Trung. Vào thời khắc đó, Ôn Hàn thậm chí có ảo giác, anh đã
yêu cô.
Đó là một tình yêu sét đánh.
Đến hai, ba giờ sáng, Agassi ở bên kia đã buồn ngủ díp mắt. Cô ta nói với Ôn Hàn, vừa rồi ông chủ bảo, người đàn ông Trung Quốc nhắn lại, dù sao cũng phải đợi một
hai tiếng đồng hồ để nên màu nên hai cô gái cứ ngủ luôn ở đây, khi nào
trời sáng về nhà nghỉ sau.
Tới khi Ôn Hàn mệt mỏi rã rời, Trình
Mục Vân mới thông báo, cô đã có thể tự do hoạt động. Đâu còn sức lực
hoạt động, Ôn Hàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai cô gái đi xuống tầng dưới.
Trình Mục Vân ngồi ở chiếc sofa đơn cũ kĩ, gác chân trên kệ tủ thấp, như thể
cả đêm không rời khỏi vị trí đó. Nhìn thấy hai người, anh đứng dậy, xoay xoay cánh tay: “Hy vọng hai quý cô có một đêm vui vẻ.” Nói xong, anh
cầm áo khoác đi ra ngoài cửa.
Khi ba người về đến khách sạn, bà
chủ đang tựa vào cửa phòng dưới tầng một, cười nói với bọn họ: “May quá
anh về rồi. Có một cuộc điện thoại đường dài gọi đến chỗ tôi, đối phương để lại số điện thoại, bảo anh nhanh chóng gọi lại cho anh ta.”
Trình Mục Vân chào tạm biệt hai cô gái, đi vào căn phòng ở phía sau lưng bà
chủ. Anh ngồi xuống sofa, bà chủ nhanh chóng mang một cốc trà sữa nóng
đặc trưng của Nepal đến cho anh. Cảm thấy hơi mệt mỏi,Trình Mục Vân cởi
hai cúc áo, cầm cốc trà uống một ngụm.
“Đêm qua thế nào?” Bà chủ hỏi bằng một giọng mờ ám.
Trình Mục Vân vắt tay lên thành ghế, lặng thinh.
“Anh không sợ cô ấy có thân phận đặc biệt à? Anh nói, nửa năm trước từng gặp cô ấy còn gì?”
“Tôi đã sờ vào từng tấc da và kiểm tra khung xương của Ôn Hàn, thậm chí có
thể nói hiểu rõ cơ thể của cô ấy hơn cả bản thân cô ấy. Cơ thể này rất
thuần khiết, không có dấu vết của bất kì sự huấn luyện nào.”
Có điều, cơ thể ấy rất dẻo dai và mềm mại, chứng tỏ cô gái ấy thích vận động. Anh thầm nghĩ.
Nhân viên vẽ Henna Tattoo cho cô gái người Nga kia cũng đã kiểm tra thân thể của cô ta, không phát hiện ra điều bất thường.
“Thế thì lạ thật đấy. Chẳng lẽ tay Vương Văn Hạo lại dẫn mấy người bình thường đi du lịch?”
“Đây là một thủ thuật che mắt hữu hiệu.” Trình Mục Vân nhận xét.
Bà chủ đi đến bên cửa sổ, ngắm đám thanh niên phương Tây đi lại trên phố:
“Vừa rồi trước khi ra ngoài, Vương Văn Hạo còn hỏi tôi về trò Rafting[1] trên sông Trisuli.”
[1]Rafting: Chèo xuồng vượt sông suối, dây
là trò thể thao kích thích mang đẳng cấp quốc tế. Trò chơi hấp dẫn lí
thú, mang tính phiêu lưu mạo hiểm bởi sự thử thách của thiên nhiên với
các ghềnh thách và uy lực cuồn cuộn của dòng nước chảy trên sông.
“Tối qua gặp tôi, anh ta cũng nói, tiếp theo sẽ là hoạt động chèo xuồng trên sông.” Trình Mục Vân tiếp tục uống trà sữa để cổ họng đỡ khô rát. Việc
cấm dục cả buổi tối khiến các sợi dây thần kinh trên người anh căng
cứng. “Tôi chẳng thích giết thời gian bằng cách cả ngày ngồi trên thuyền cao su, nghe tiếng gào thét ầm ĩ của đám du khách.”
Hơn nữa, với tư cách là “vệ sĩ bản xứ”, anh và Mạnh Lương Xuyên còn phải mang theo
hàng hóa cùng bọn họ dạo chơi trên sông. Đây quả là lịch trình hành hạ
con người.
“Hoạt động Rafting ít nhất cũng kéo dài hai ngày một đêm. Anh nói xem, liệu có phải anh ta định giao hàng vào đêm dã ngoại?”
“Có khả năng đó.” Trình Mục Vân chau mày. Đầu óc anh bắt đầu vang lên tiếng la hét của phụ nữ, thậm chí cả đàn ông.
Lúc này, Trình Mục Vân đang ngồi đối diện tấm thảm mang phong cách Tây Tạng treo trên tường. Hình vẽ trên tấm thảm là ngôi chùa và một hàng chuyển
kinh luân. Nhưng anh lại nghĩ tới bông hoa sen trên cánh tay Ôn Hàn.
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.