Chương 14: Lúc King Kong Trừng Mắt Tức Giận (1)
“Không cần đâu.”
Trình Mục Vân trả lời: “Cô ấy thích dùng phương thức bỏ chạy để bồi đắp
tình cảm với tôi. Đây là một trò chơi của chúng tôi.” Nói xong, anh mỉm
cười với người đàn bà tóc nâu.
Đúng lúc này có người đẩy cửa đi
vào, đặt hai tờ tiền lên quầy lễ tân: “Tôi muốn lấy một phòng.” Anh ta
là người đàn ông trắng trẻo, mặt mũi như con gái, đi cùng với một thanh
niên đang đeo tai nghe nhạc.
Cùng thời điểm đó, Châu Khắc đang
ngủ gà ngủ gật ở một góc đổi tư thế, tiếp tục ngáy khò khò. Còn người
đàn ông đeo kính trắng nhổ hạt nho, đi qua chỗ Trình Mục Vân.
***
Ôn Hàn ra sức chạy thục mạng, trong đầu lặp đi lặp lại nơi anh miêu tả.
Nhà cửa ở hai bên càng lúc càng thưa thớt, con đường càng đi càng gập ghềnh bẩn thỉu. Cô suýt ngã nhưng may lấy lại được thăng bằng. Lồng ngực bắt
đầu đau buốt dữ dội, Ôn Hàn thở hắt ra, quan sát xung quanh.
Phía trước xuất hiện một ngôi đền nhỏ giống như vô vàn ngôi đền mà cô nhìn thấy ở Kathmandu.
Vào thời khắc này, công nhân sửa chữa đang nghỉ ngơi. Ôn Hàn bước chậm lại. Cô chỉnh trang áo váy, lê đôi chân nhức mỏi tiến đến gần ngôi đền.
Có một vị lạt ma cao tuổi chống gậy đi ngang qua chỗ cô. Bởi vì chạy nhanh nên lúc này, cô vẫn thở hổn hển. Ôn Hàn túm lấy tay áo của lạt ma, lên
tiếng: “Xin hỏi, có phải một người đàn ông từng mua đồ của đại sư hay
không?”
Vị lạt ma nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Không phải ông ta mù tịt tiếng Trung đấy chứ? Ôn Hàn có chút thấp thỏm trong lòng.
Vị lạt ma vẫn nheo nheo mắt, nhìn cô chằm chằm. Ôn Hàn đã bắt đầu nghĩ tới chuyện bỏ đi.
“Không có.” Lạt ma nở nụ cười hiền từ: “Cô hãy đi ra đằng sau xem sao.”
Vị lạt ma chỉ tay về phía đằng sau ngôi đền.
Ôn Hàn thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về nơi ấy. Trời, đây đúng là một
phiên chợ nhỏ. Hai mươi mấy lạt ma đứng trước một dãy quầy hàng, bên
trên bày đầy các ống chuyển kinh luân nhỏ, đèn dầu… Một số dân bản xứ
hoặc du khách ngồi ở đằng sau các lạt ma nghỉ ngơi.
Ôn Hàn đi
tới, phân vân không biết hỏi người nào và nên hỏi điều gì. Trong lòng cô có chút nơm nớp bất an. Kể từ lúc Trình Mục Vân ám chỉ có rất nhiều
người đang bám theo bọn họ, bây giờ nhìn ai cô cũng thấy nghi ngờ.
Mình nên bỏ đi hay là… Ôn Hàn do dự hồi lâu. Cô chợt phát hiện, dù Trình Mục Vân bắt cóc mình, dù anh chẳng chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì nhưng
tự đáy lòng, cô vẫn đứng về phía anh.
Bây giờ Ôn Hàn mới để ý tới lọ nhỏ mà mình nắm chặt trong tay. Cô mở ra xem, nhận ra đây là thuốc
mà cô đang uống. Hóa ra, thứ Trình Mục Vân đưa cho cô trước khi rời đi
lại là thuốc kháng viêm.
Não bộ của Ôn Hàn nổ tung, thần kinh vốn căng như dây đàn cơ hồ đứt đoạn.
Người đàn ông ấy…
Cô nắm chặt cái lọ, nhắm nghiền mắt. Năm cô mười hai tuổi, nhà nghỉ mà gia đình kinh doanh có một người phụ nữ tự tử. Lúc sự việc xảy ra, bố mẹ
nuôi của cô đều không ở nhà. Ôn Hàn mang nước nóng cho khách nên nhìn
thấy. Cô chết sững vài giây mới chạy xuống dưới gọi điện báo cảnh sát.
Tâm trạng của cô lúc đó y hệt bây giờ, rất hỗn loạn nhưng biết rõ mình
chỉ có thể làm một việc. Khi ấy là gọi điện thoại báo cảnh sát, còn bây
giờ là tìm vị lạt ma mà Trình Mục Vân nhắc tới.
Ôn Hàn đi tới một sạp hàng, ngồi xổm xuống, tùy tiện nhặt một ống chuyển kinh luân lên
ngắm nghía. Trong đầu cô ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào để tìm được đúng
đối tượng.
Đột nhiên có người đưa cái túi vải đen đến trước mặt
Ôn Hàn. Cô giật mình ngẩng đầu, liền nhìn thấy một vị lạt ma già nua.
Ông cười nói: “Có một cậu mua cái này. Cậu ấy bảo vợ sẽ đến lấy. Cô là
vợ cậu ấy phải không?”
Ôn Hàn ngẩn người. Chú ý thấy ánh mắt của
vị lạt ma dừng lại ở mu bàn tay mình, cô cúi đầu, phát hiện hình vẽ
Henna Tattoo đã phai màu chính là điểm mấu chốt để đối phương nhận ra
cô.
Cô chắp hai tay trước ngực, nói cảm ơn rồi cầm cái túi vải
đen đó. Tiếp theo, cô bắt chước người bản xứ, ngồi ở bậc thềm trước ngôi đền nghỉ ngơi.
Ôn Hàn ngồi ở đó từ khi trời nắng gắt tới khi
hoàng hôn buông xuống. Mọi người lục tục ra về. Cuối cùng, đám công nhân sửa đền cũng rời đi, chỉ còn lại mình cô.
Kể từ hôm gặp lại Trình Mục Vân ở Nepal, đây là lần thứ tư hai người chia xa. Hơn nữa, lần nào cũng giống như vĩnh biệt.
Ôn Hàn ngồi bó gối, gục mặt xuống đùi. Nếu anh không đến thì sao? Cô nhắm
mắt, cố gắng gạt bỏ mọi phỏng đoán, để não bộ của mình trống rỗng.
Không biết bao lâu sau, phía trước có một bóng hình chầm chậm đi lên bậc
thềm, cầm cái túi vải đen, đồng thời kéo Ôn Hàn đứng dậy.
Cô giật mình, loạng choạng suýt nữa ngã nhào vào người đó. Anh nhanh chóng giữ
cô lại. Ánh mắt anh tối thẫm, đến mức Ôn Hàn cảm thấy một nỗi sợ hãi lan đến tận cốt tủy, “Thứ anh mua đang ở trên tay anh đấy. Vị lạt ma…”
Trình Mục Vân lắc đầu, ra hiệu cô im lặng. Anh trầm mặc hồi lâu mới nói nhỏ bên tai cô: “Em có biết cắt tóc không?”
Ôn Hàn không ngờ anh lại hỏi câu này. Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh
lôi tới một căn phòng nhỏ ở sân sau ngôi đền rồi đưa cho cô cái tông đơ.
Ngôi đền đang được tu sửa nên bốn bề ngổn ngang. Công nhân đã ra về, xung
quanh không một bóng người. Trình Mục Vân không hiểu kiếm ở đâu ra mấy
chiếc đèn dầu nhưng căn phòng vẫn tối mờ mờ. Đây là lần đầu tiên trong
đời cắt tóc cho người khác nên tay Ôn Hàn run run, mãi vẫn không dám
hành động.
Nhận ra điều đó, Trình Mục Vân liền tóm lấy cổ tay cô, để cô ngồi xuống trước mặt mình.
“Tôi sẽ cho em biết thân phận thật sự của tay giáo sư đi cùng em.” Anh lên
tiếng: “Anh ta là tên buôn lậu, thứ bậc không cao. Nửa năm trước, tôi
nhận được tư liệu về anh ta nhưng không có tên em trong đó. Điều này có
nghĩa, em không phải người yêu của anh ta, thậm chí còn không phải là
nhân vật quan trọng đối với anh ta.”
Ôn Hàn hoàn toàn sững sờ khi nghe thấy ba từ “tên buôn lậu”.
Não bộ của cô nhanh chóng xâu chuỗi một loạt ký ức vụn vặt từ lúc rời khỏi
Moscow cho đến ngày hôm nay, đặc biệt là những chuyện xảy ra sau khi gặp người đàn ông trước mặt. Sống lưng cô lạnh toát, đầu óc trống rỗng, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.
Ôn Hàn không hề hay biết. Vào thời khắc này, từng ánh mắt, biểu cảm, thậm chí động tác mím môi của cô cũng
không lọt khỏi mắt Trình Mục Vân. Tâm trạng của anh vẫn đang xao động dữ dội. Anh cần làm điều gì đó để quên đi chuyện xảy ra vừa rồi. Trước khi đến đây, anh đã lấy trộm một xô nước của nhà dân để rửa tay, trên đó
dính đầy máu của Châu Khắc, người anh em của anh.
“Vì thế… Anh vì muốn bắt Vương Văn Hạo nên mới… Vậy anh là…” Giọng nói của Ôn Hàn có một vẻ gợi cảm đặc biệt mà cô không để ý.
Trình Mục Vân không trả lời. Sự trầm lặng của anh hôm nay có gì đó rất khác
với ngày thường. Ôn Hàn không thể nói rõ khác ở điểm nào, cô chỉ biết,
kể từ lúc anh đến tìm cô, trong lòng cô dấy lên một nỗi hoảng sợ.
“Có rất nhiều người đã bị dính vào vụ này.” Trình Mục Vân nói khẽ: “Ôn Hàn! Bên cạnh tôi không chỉ có mình em. Sinh mạng của mỗi người đều quan
trọng như nhau. Vì vậy, em đừng hỏi những câu mà tôi không thể trả lời.”
“Vậy em có thể gọi điện về nhà báo tin bình an hay không?” Cô không chịu nổi thái độ của anh. Tại sao cô không có quyền được biết sự thật, trong khi lại phải tin tưởng anh vô điều kiện.
“Đợi đến biên giới đã.” Anh đáp.
Bên ngoài gió thổi rào rào. Nơi này buổi tối nhiệt độ xuống thấp, chỉ còn mười mấy độ. Chân tay Ôn Hàn lạnh cóng.
“Bình thường em học cái gì? Hãy nói về một số khái niệm mà tôi chưa nghe bao
giờ đi.” Trình Mục Vân chuyển đề tài một cách cứng nhắc, đồng thời ra
hiệu cho cô: “Em bắt đầu đi!”
Ôn Hàn khẽ gật đầu, đứng dậy, mở
cái tông đơ. Sau một thời gian cùng anh bôn ba vất vả, cô đã học được
cách tiếp cận anh. Hay nói một cách khác, hai người đã bắt đầu có sự ăn
ý. Ví như, Trình Mục Vân đột nhiên đề nghị cô cắt tóc cho anh, cô làm
theo mà chẳng hề thắc mắc. Ví như ở trong khu rừng rậm, anh bảo cô ở yên một chỗ, thế là cô ngồi bất động mấy tiếng đồng hồ trong bụi cây.
“Hàm số biến số thực, hàm số biến số phức, phương trình vi phân và tích
phân, hình học vi phân, tô pô đại số… Chắc anh chưa từng nghe phải
không?” Ôn Hàn hỏi.
“Ừ.”
“Em không thích môn Toán. Tại vì mẹ nuôi của em trước kia làm cô giáo dạy Toán nên em mới học.”
“Vậy sao?”
“Vâng.” Cô đáp khẽ.
Trong cả quá trình cắt tóc, Ôn Hàn có chút ngẩn ngơ. Sự việc này còn có một
khả năng khác, Trình Mục Vân chính là một kẻ lừa đảo, bởi vì tất cả đều
chỉ là lời nói từ phía anh. Nhưng anh lừa cô thì có ích lợi gì chứ? Ôn
Hàn hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong mấy ngày qua. Nếu anh muốn hại cô
thì chẳng cần đợi đến ngày hôm nay.
“Em hãy ráng chờ thêm ba tháng, đến mùa xuân năm sau em có thể quay về Moscow.” Trình Mục Vân đột nhiên mở miệng.
Trong mắt cô vụt qua một tia sáng.
Anh nhìn cái bóng đổ dưới sàn nhà của cô. Nếu không thể giải quyết dứt điểm trong ba tháng thì vụ này coi như thất bại. Nhưng bất kể thành hay bại, anh cũng phải bảo vệ cô gái vô tội này không bị ảnh hưởng bởi những rắc rối đó, giúp cô quay trở lại cuộc sống bình yên của mình.
“Nếu không quen Vương Văn Hạo, liệu em có tham gia chuyến du lịch này không?” Trình Mục Vân đột nhiên hỏi.
Ôn Hàn ngẫm nghĩ, đưa ra một câu trả lời khiến anh tương đối dễ chịu:
“Không đâu. Nếu không phải vì anh ấy, em sẽ không đi Nepal trong năm
nay.”
Có phải anh áy náy nên mới hỏi vậy không?
Trình Mục
Vân cười, tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em rất biết cách đánh vào
tâm lý của người khác. Câu trả lời này quả thực có thể làm giảm cảm giác tội lỗi của tôi đến mức thấp nhất. Tôi tin, người chồng tương lai của
em nhất định sẽ được cánh đàn ông ngưỡng mộ và ghen tị, bởi vì anh ta có em ở bên.”
Ôn Hàn ngây ra. Cô dừng tay trong giây lát rồi lại tiếp tục đưa những nhát tông đơ cuối cùng.
Có lẽ cô hiểu rõ, ý của anh có lẽ là, ba tháng sau, cô và anh đường ai nấy đi, không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.
“Xong rồi.” Ôn Hàn nói nhỏ.
Trình Mục Vân xoa cái đầu trọc của mình: “Cũng không tồi.”
Anh cầm túi vải đen đi ra ngoài, để lại một mình Ôn Hàn trong gian phòng
trống không. Một lúc sau, anh quay về. Ánh đèn dầu hắt lên bộ đồ lạt ma
mà anh đang mặc trên người.
“Nơi này chấp nhận mọi tôn giáo. Đâu đâu cũng xuất hiện người hành hương nên chúng ta càng dễ rời đi.” Trình Mục Vân nói.
Qua ô cửa sổ, Ôn Hàn có thể nhìn thấy những lá cờ nhiều sắc màu tung bay
trên nóc ngôi đền. Cô chợt có cảm giác như quay về cao nguyên Tuyết Vực, nơi cô gặp anh lần đầu tiên…
Mạnh Lương Xuyên ngồi xổm ở hành
lang chật hẹp hút thuốc. Người đàn ông bên cạnh, cũng chính là tay cảnh
sát thẩm vấn Ôn Hàn ở Đại sứ quán đặt chiếc mũ cảnh sát lên thành cửa
sổ, thở dài: “Đáng tiếc thật đấy.”
Mạnh Lương Xuyên nhắm mắt.
Đây là lần thứ hai Châu Khắc cứu anh ta. Chỉ có điều, lần này là một mạng
đổi một mạng. Anh ta còn nhớ rõ, ở trong nhà kho của nhà hàng đồ Tây,
người đàn ông đó chặn ở cửa ra vào, quét mắt qua anh ta: “Tôi rất coi
thường anh.” Sau đó, Châu Khắc còn nói thẳng, mình đã cứu anh ta vào cái đêm bị chó ngao tấn công.
Cũng vào thời khắc này, người cảnh sát đứng cạnh Mạnh Lương Xuyên lại nghĩ tới Trình Mục Vân. Trước khi rời
đi, Trình Mục Vân cúi thấp người, từ biệt thi thể của cộng sự. Trong đầu người cảnh sát lặp đi lặp lại hình ảnh, anh liếm máu của đồng đội trêm
mu bàn tay rồi đứng dậy bước đi. Người cảnh sát cảm thấy, mình phải đi
đền chùa may ra mới lấy lại được sự bình tĩnh.
“Làm thế nào mà cậu quen Trình Mục Vân vậy?”
“Mười năm trước, tôi hợp tác với một người để phá một vụ án.” Mạnh Lương Xuyên đáp: “Người đó từng tiếp xúc với Trình Mục Vân.”
Hồi còn ở Moscow, bên cạnh Trình Mục Vân lúc nào cũng có một đám người, tất cả đều không rõ danh tính. Trong số ấy có rất nhiều người quen biết
nhau đã lâu mà không biết tên thật của đối phương. Sau đó xảy ra biến
cố, làm chết rất nhiều người. Trình Mục Vân tựa như “bốc hơi” khỏi trần
thế. Vì vậy, Mạnh Lương Xuyên đoán, việc anh xuất đầu lộ diện chắc có
liên quan đến biến cố năm xưa.
Lúc gặp Trình Mục Vân, Mạnh Lương
Xuyên chợt có một ảo giác, mình nằm vùng bao năm nhằm mục đích xóa sổ tổ chức buôn lậu, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là chờ đợi sự xuất hiện của
anh mà thôi.
“Xác chết xử lý thế nào đây?” Viên cảnh sát hỏi.
“Vụ đó không nằm trong phạm vi quản lý của chúng ta nên chẳng có cách xử
lý. Chúng ta cứ hỏa thiêu trước rồi để tro cốt ở đó, đợi anh ta đến
lấy.”
***
“Kể từ giây phút làm thủ tục xuất cảnh, em phải
một mình ứng phó với mọi chuyện. Em hãy đi theo tuyến đường tôi bảo.
Trước mặt mọi người, em không được lộ ra là mình quen biết tôi, trừ khi
tôi cho phép em làm vậy.” Đây là câu nói cuối cùng của Trình Mục Vân
trước khi rời đi.
Ôn Hàn cầm hộ chiếu, âm thầm quan sát nhóm hòa
thượng người Trung Quốc cũng đang đợi ở bên ngoài phòng xuất nhập cảnh
cách chỗ cô mười mấy bước chân.
Đoàn khách du lịch phía trước cuối cùng cũng làm xong thủ tục.
Ôn Hàn trình hộ chiếu của mình. Đây là hộ chiếu giả mà Trình Mục Vân đưa
cho cô. Trong đầu cô vụt qua vô số khả năng bị phát hiện. Thế nhưng, mọi việc diễn ra thuận lợi, cô nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Trình Mục Vân vẫn đứng ngoài hành lang, chờ đợi đến lượt làm thủ tục.
Ôn Hàn lấy ra một tờ đô la Mỹ giá trị thấp, đi tới nơi anh chỉ dẫn, cuối
cùng cũng tìm được máy bàn có thể gọi điện thoại. Cô bấm số, đầu kia
nhanh chóng bắt máy, là giọng nói mệt mỏi của người phụ nữ trung niên:
“A lô!”
Cô vội lên tiếng: “Mẹ!”
Giọng nói vui vẻ của mẹ
nuôi truyền tới: “Chuyến du lịch hành hương của con tới đâu rồi? Con gái thân yêu của ba mẹ chơi có vui không?”
Sống mũi cay cay, cô
không dám nhiều lời, chỉ thông báo ngắn gọn, mình còn ở lại Nepal một
thời gian. Cô rất ổn, mẹ đừng lo lắng quá.
Sau khi kết thúc cuộc
trò chuyện, Ôn Hàn đưa tờ đô la Mỹ cho ông chủ. Ông ta trả lại cô cả
đống tiền lẻ. Cô quay người, đi ra ngoài đường phố.
Vào thời khắc này, cô đang đứng trên con đường nối liền Nepal và Ấn Độ. Bên trái là
Nepal, bên phải là cửa khẩu của Ấn Độ. Người qua kẻ lại tấp nập, trong
đó có cả lính biên phòng mặc bộ đồ rằn ri.
Trình Mục Vân không nói dối cô.
Anh bảo: “Khi nào em gọi điện, em sẽ phát hiện bố mẹ nuôi của em chẳng hay
biết gì cả. Trong nhận thức của họ, em và mấy người bạn vẫn đang tiếp
tục chuyến hành hương, hơn nữa lần này kéo dài ba tháng liên tiếp.”
Ngừng vài giây, Trình Mục Vân nói tiếp: “Vương Văn Hạo và bạn của em tạm thời bị tách riêng và hạn chế hoạt động nên không ai biết đến sự vắng mặt
của em.” Anh cười: “Sau cuộc điện thoại này, chắc em bắt đầu tin tôi rồi chứ?”
Ôn Hàn không đáp lời. Cô dõi mắt về đoàn tăng lữ đang chầm chậm di chuyển về phía cửa khẩu Ấn Độ. Vào thời khắc này, cô và Trình
Mục Vân tựa như đang ở hai thế giới khác nhau. Cô là du khách nước ngoài còn anh là nhà sư một mình hành hương cùng tiến vào lãnh thổ Ấn Độ.
Ôn Hàn đi mất một ngày mới tới nhà ga mà Trình Mục Vân chỉ định. Lần này
và chuyến đi Ấn Độ lần trước có nhiều điểm khác biệt. Một tháng trước,
cô đến nơi đây để du lịch nên tâm trạng vô cùng thoải mái. Còn bây giờ,
cô đứng giữa nhà ga, âm thầm quan sát xung quanh, thần kinh căng thẳng
từ đầu đến cuối.
Trên thực tế, cho dù không trải qua những chuyện ở Nepal thì Ấn Độ cũng chẳng phải là đất nước an toàn. Nhà ga không có
khâu soát vé, Ôn Hàn bị dòng người xô đẩy lên tàu hỏa, còn suýt đụng
phải một con bò đi ngang qua.
Thấy cô là người nước ngoài, có
hành khách cứ nghĩ cô mua vé toa cao cấp nên nói với cô: “Toa giường nằm có điều hòa ở phía trước.”
Tuy nhiên, trong tay Ôn Hàn chỉ là
tấm vé toa hạng thường, có giường nằm nhưng không có điều hòa. Cô tự
nhủ, có giường nằm là được rồi.
“Cô nên mua vé ở toa tàu xịn hơn
một chút.” Khi Ôn Hàn tìm thấy vị trí của mình, một người bản xứ vừa
dùng dây xích sắt khóa hành lý của mình vào chân giường, vừa nói bằng
một thứ tiếng Anh mà cô không hiểu mấy.
Ôn Hàn cười cười, ngẩng
đầu tìm vị trí của mình. Bên dưới chật ních người ngồi, bên trên có
giường nằm nhưng không được sạch sẽ cho lắm. Trong lúc cô đang ngẩn ngơ, một thiếu niên nhảy lên trên, trải lại ngay ngắn ga giường cho cô rồi
nhảy xuống, giơ tay về phía Ôn Hàn và nói câu gì đó.
“Cậu ta đòi tiền boa.” Đằng sau có người lên tiếng.
Sống lưng cứng đờ, Ôn Hàn cố gắng đè nén để không tỏ ra mừng rõ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy.
“Thế à?” Cô rút đồng tiền lẻ dúi vào tay cậu ta.
Sau đó, cô quay đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, chắp hai
tay trước ngực, thốt ra ba từ như nửa năm trước: “Chào lạt ma!”
Đáy mắt vụt qua một tia sáng, Trình Mục Vân đáp lại cô bằng một chắp tay.
Lại một đống người tràn vào trong toa tàu. Tàu hỏa nhanh chóng chuyển bánh, anh ngồi giữa hai người bản xứ, khép hờ mi mắt. Nơi này chật ních
người, thậm chí còn chẳng có chỗ đứng nên Ôn Hàn chỉ còn cách leo lên
giường của mình.
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.