Chương 16: Trao Tương Tư Cho Ai (1)



Trong khi Ôn Hàn cố gắng tỏ ra là người ngoài cuộc, vị lạt ma chủ động đi đến bên cô: “Trước khi xuống tàu, tôi làm rơi một cuốn sách, không biết cô có nhìn thấy không?”

Ôn Hàn ngẩng đầu nhìn đối phương. Vào thời khắc ánh mắt giao nhau, trong tiềm thức của cô bắt đầu suy đoán: Người đàn ông xa lạ này cầm vé của Trình Mục Vân, mặc đồ của anh, mỗi câu nói đều cho thấy, anh ta chính là Trình Mục Vân ở trên tàu.

Tất nhiên, đây là một sự dối trá. Nhưng tàu hỏa đã chuyển bánh từ lâu, người biết được sự thật chỉ có cô, cậu thanh niên và năm du khách kia. Hiện tại, cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ lời khai của năm du khách. Chỉ cần cô và cậu thanh niên khẳng định người đàn ông này chính là lạt ma trên tàu, cảnh sát chắc chắn sẽ tin lời bọn cô.

Hơn nữa, lời khai vừa rồi của năm du khách đúng là có một lạt ma. Đây là một điểm hết sức quan trọng. Do đó, chỉ cần cô phối hợp, người đàn ông xa lạ này sẽ làm chứng cho sự trong sạch của cô và cậu thanh niên, giúp bọn cô thoát thân.

“Chắc… vẫn còn ở trên tàu.” Ôn Hàn lên tiếng: “Tôi cứ tưởng đại sư sẽ quay lại tìm nên không nhặt sách giùm đại sư. Tôi thành thực xin lỗi.”

Đuôi mắt lạt ma thấp thoáng ý cười. Anh ta gật đầu: “Đáng tiếc là tôi vẫn chưa đọc xong cuốn sách đó.” Anh ta quay sang người cảnh sát: “Sau khi xuống tàu, nhìn thấy bọn họ lao ra bắt hai người này nên tôi mới vội đến đây, xem có thể làm chứng giúp họ hay không. Dù sao, họ cũng là hai thanh niên tin vào Phật pháp. Tôi không muốn họ bị đổ tội oan.”

Mấy người cảnh sát đã sớm bị nhức đầu bởi sự ồn ào của năm du khách nên nhanh chóng tin vào lời nói của lạt ma. Một người lịch sự chỉ vào chiếc ghế: “Mời đại sư ngồi. Chúng tôi sẽ hỏi vài câu theo thông lệ.”

Lạt ma thản nhiên ngồi xuống: “Được thôi.”

Mười phút sau. Ôn Hàn rời khỏi văn phòng cảnh sát của nhà ga. Bên trong cánh cửa kính ở sau lưng cô, năm du khách vẫn đang bị tạm giữ, nghe nói đến khi trời tối mới được thả. Phía cảnh sát cho biết, đây là sự trừng phạt đối với tội cản trở người thi hành công vụ.

“Cảm ơn đại sư.” Ôn Hàn nhìn người đàn ông đầu trọc có diện mạo hơi giống phụ nữ.

“Cô không cần khách sáo, cô Ôn Hàn.” Người đàn ông mỉm cười.

Đây chẳng phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Một buổi sáng ở Nepal, anh ta và cậu thanh niên đã tận mắt chứng kiến cảnh Ôn Hàn tóc tai rũ rượi, nước mắt giàn giụa, vừa la hét vừa chạy ra khỏi nhà nghỉ. Sau đó, anh ta mới đi vào nhà nghỉ như những du khách bình thường.

Hôm ấy là lần đầu tiên anh ta gặp Ôn Hàn, tuy rằng cô không hề hay biết. Lúc đó, anh ta nhìn không ra người phụ nữ này có điểm gì đặc biệt ngoài diện mạo xinh đẹp. Hiện giờ anh ta đã có cái nhìn khác về cô. Ít ra, cô cũng khá thông minh và điềm tĩnh.

Trong thời gian Trình Mục Vân ở Nepal, do bận sắp xếp kế hoạch tiếp theo ở Ấn Độ nên người đàn ông này không biết lai lịch của Ôn Hàn. Ban đầu anh ta tưởng, cô là một thành viên bí mật dưới trướng Trình Mục Vân. Sau đó, anh ta mới biết, cô gái tên Ôn Hàn này là một người nằm ngoài kế hoạch.

Người đàn ông trong bộ đồ lạt ma đưa mắt ra hiệu cho cậu thanh niên rồi nhanh chóng hòa lẫn vào đám đông. Cậu thanh niên ném tờ giấy vào thùng rác, lấy một chai nước từ trong ba lô đưa cho Ôn Hàn, thì thầm: “Chị đừng sợ, chúng tôi đều ở đây.” Nói xong, cậu ta liền quay người rời đi, thậm chí còn không chào tạm biệt.

Nhà ga vô cùng ồn ào và hỗn loạn. Bây giờ chỉ còn một mình Ôn Hàn tiếp tục cuộc hành trình.

Ôn Hàn cúi đầu, phát hiện chai nước do Nepal sản xuất. Lẽ nào hai người đàn ông vừa rồi cũng từ Nepal qua bên này?

Cô chợt nhớ tới đám bằng hữu của Trình Mục Vân mà mình gặp trong rừng hôm thoát khỏi hang ổ của tổ chức buôn lậu. Lúc bấy giờ, cô không quan sát kỹ nhưng đoán cũng phải có khoảng hơn hai chục người. Bọn họ có diện mạo bình thường, không hề gây sự chú ý. Ôn Hàn đoán, họ luôn quanh quẩn bên Trình Mục Vân, liên tục ứng phó với những tình huống đột phát.

Ví như, từ buổi tối hôm qua, tất cả đều là tình huống đột xuất. Cô bị đổ tội ăn trộm hộ chiếu, bị đưa đến văn phòng của cảnh sát nhà ga. Nhờ người đàn ông lạ mặt mặc đồ và cầm vé của Trình Mục Vân đến giải vây, cô mới thoát nạn. Ôn Hàn nghĩ, tất cả những chuyện này chỉ là đối sách nhất thời của họ.

Rốt cuộc Trình Mục Vân và những người bạn của anh đang tiến hành kế hoạch gì?

Điều này chẳng khác nào một đề Toán. Dựa vào công thức mà Trình Mục Vân gợi ý, cô sẽ phải tự mình tính ra đáp án cuối cùng. Vốn không thích môn Toán nhưng bây giờ, Ôn Hàn bắt đầu có chút mong chờ chuyện xảy ra tiếp theo.

Cô thầm nhẩm lại những lời Trình Mục Vân dặn dò. Hiện tại, cô phải đi đến một nơi.

Khi màn đêm buông xuống, Ôn Hàn đứng trước một ngõ nhỏ chật hẹp. Hai bên mặt ngõ đều là quán ăn uống. Sự xuất hiện của cô thu hút ánh nhìn của mấy người đàn ông đang ăn tối. Cô vờ như không để ý, vội vã đi sâu vào bên trong, tới chỗ mấy quán bán đồ lưu niệm. Sau đó, cô ngó nghiêng tìm kiếm nơi mình định đến.

Một ông chú người Ấn Độ bụng phệ đứng ở cửa, cười toét miệng với Ôn Hàn. Cô nở nụ cười ngượng ngập. Xin lỗi, cháu không có thời gian mua đồ lưu niệm của chú.

Sau khi rẽ sang bên phải, Ôn Hàn nhìn thấy mấy chiếc cầu thang kim loại han gỉ. Cô đếm đi đếm lại đến cầu thang thứ tư, hít một hơi sâu rồi chầm chậm đi lên tầng hai. Cửa phòng đóng kín, bên trong có âm thanh phát ra từ tivi, còn có cả mùi thơm của thức ăn bay ra ngoài.

Chuyện xảy ra trên tàu hỏa khiến cô có chút nơm nớp. Bất cứ người nào trên đường đều khiến cô cảm thấy không an toàn. Vì thế, cô không dám dừng lại ăn đồ, chỉ uống tạm chai nước nên bây giờ bụng đói cồn cào.

Trình Mục Vân bảo, đến đây là cô được an toàn nên vào thời khắc này, Ôn Hàn có cảm giác mình đã trở lại cõi nhân gian. Cô giơ tay gõ cửa. Bên trong có người hỏi câu gì đó bằng tiếng Anh. Sau đó, một cô gái cất lời bảo để cô ta ra mở cửa. Cánh cửa từ từ hé mở, đập vào mắt Ôn Hàn là cảnh tượng tụ họp vui vẻ.

Mấy người đàn ông Ấn Độ mặc quần vải bố màu trắng hoặc màu xám ngồi một chỗ, có vẻ đang tán gẫu. Người phụ nữ mở cửa cho cô có gương mặt phương Tây. Ngoài ra còn một cô gái đứng tựa vào cửa nhà bếp.

Ôn Hàn rất bất ngờ khi nhìn thấy đối phương. Đây là lần thứ ba cô gặp cô ta, lần đầu là tại nhà nghỉ ở Kathmandu, lần thứ hai ở nơi cắm trại, cô ta đến chữa trị cho người bị thương. Ôn Hàn bất giác có chút chua xót trong lòng. Lý trí mách bảo cô, người phụ nữ này chắc là “bạn” của Trình Mục Vân giống Châu Khắc, cậu thanh niên trên chuyến tàu hay anh chàng đóng giả lạt ma. Tuy nhiên, về mặt tình cảm, người phụ nữ này tương đối đặc biệt, đến mức cô cảm thấy rất không thoải mái.

Cảm giác không thoải mái này thật khó diễn tả bằng lời. Ôn Hàn chỉ muốn gặp ngay Trình Mục Vân để hỏi cho rõ ràng, người phụ nữ kia là ai? Có mối quan hệ “đặc biệt” với anh hay không?

Không đợi Ôn Hàn có phản ứng, cô gái chợt mỉm cười, quay mặt vào trong bếp, lên tiếng: “Em gái của anh đến rồi kìa.”

Em gái ư? Ôn Hàn hơi ngẩn người.

Một bóng hình cao gầy quen thuộc bê một mâm inox đi ra ngoài. Trên mâm là chồng bảnh rán và mấy cái bát đựng đồ ăn Ấn Độ sền sệt. Anh đặt mâm xuống một bàn thấp, lên tiếng: “Em đến đúng lúc lắm, có thể ăn cơm rồi.”

Mọi người đều cười, mời Ôn Hàn vào nhà rồi ngồi ăn cơm. Người phụ nữ kia ngồi cạnh Trình Mục Vân, từ ánh mắt đến cử chỉ đều thể hiện là bạn gái của anh. Về phần Ôn Hàn, từ lúc đặt chân vào cửa đã được giới thiệu là em gái của anh. Một thanh niên trẻ tuổi nửa đùa nửa thật: “Anh bạn, xin hãy cho biết, cô em gái xinh đẹp của anh có cần một người bạn trai Ấn Độ hay không?”

Trình Mục Vân đặt tay lên thành ghế phía sau, dáng điệu hết sức thoải mái: “Trong xã hội người Hoa chúng tôi, anh trai không có quyền quyết định số phận em gái như đất nước của các cậu. Tôi không có quyền can thiệp vào chuyện kết bạn của em gái.”

Biết Ôn Hàn đi đường vất vả, bụng đói cồn cào nên anh đã dùng nguyên liệu tốt nhất ở nơi này nấu bữa tối mang đậm hương vị bản xứ cho cô. Đáng tiếc, sắc mặt cô không được tốt lắm. Tất nhiên, anh biết rất rõ một trong những nguyên nhân khiến cô không vui.

Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ. Mọi người đều rất nhiệt tình.

Ôn Hàn thậm chí còn có cảm giác đang tham gia buổi tụ tập bạn bè thời đại học. Chỉ là tâm trạng của cô đang lơ lửng tận phương nào. Kể từ lúc cắt tóc cho anh ở ngôi đền, cô ngày càng có cảm nhận rõ rệt, giữa hai người luôn xuất hiện một khoảng cách khó diễn tả thành lời. Tuy nhiên, cô không rõ nguyên nhân tại sao mình lại có cảm giác này.

Qua cuộc tán gẫu sau bữa cơm, Ôn Hàn mới biết, những người Ấn Độ sống trong ngôi nhà này đều thuộc dòng Bà La Môn[1]. Bởi vì trong sách vở thường xuyên đề cập đến cái tên này nên cô cũng biết, giai cấp đó có địa vị cao nhất ở Ấn Độ. “Pháp luật hiện thời cho rằng chế độ dòng giống là bất hợp lý.” Anh chàng tỏ ra nhiệt tình với Ôn Hàn, cười nói: “Tuy nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến việc chúng tôi nhận được sự tôn trọng của mọi người.”

[1] Bà La Môn là danh từ chỉ một đẳng cấp, một hạng người tại Ấn Độ gồm các tu sĩ, triết gia, học giả, lãnh đạo tôn giáo… được người dân Ấn Độ kính trọng.

Bọn họ còn bận tế lễ nên rời khỏi nhà lúc sẩm tối.

Hai người phụ nữ cũng âm thầm rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Trình Mục Vân và Ôn Hàn. Anh đứng dậy, lẳng lặng ra hiệu cho cô đi theo mình lên gác.

Hai người tới căn phòng trên tầng ba. Căn phòng tương đối nhỏ, chỉ có chiếc giường gỗ trải ga màu đỏ cam rất lớn. Ngoài ra còn có ban công nhỏ, được bao kín bằng tấm kính.

Trong suốt quãng đường, người mà cô muốn gặp nhất chính là anh. Nhưng khi đứng trước căn phòng chỉ có chiếc giường chiếm gần hết không gian này, cô lại có chút e ngại.

“Em không dám vào à?” Trình Mục Vân quay lưng về phía Ôn Hàn, đi ra ban công, đứng bên bức tường kính nhìn xuống bờ sông.

“Anh đến đây từ lúc nào vậy?”

“Sớm hơn em một tiếng ba mươi tư phút.” Anh đáp.

Lúc đặt chân vào phòng, cô thầm nghĩ, giây phút yên ổn này liệu có chân thực hay không?

Kể từ khi gặp anh, hình như ngày nào cô cũng gặp biến cố. Thậm chí, cô còn có một sự tưởng tượng không thực, rằng giây tiếp theo, ở đây sẽ lại xảy ra nguy hiểm nào đó. Ví như, mấy người đàn ông thuộc dòng Ba La Môn kia đột nhiên trở mặt. Ví như…

Nhưng Trình Mục Vân từng nói, chỉ cần tới nơi này cô sẽ được an toàn. Không biết từ bao giờ, sự tin tưởng đã cắm rễ trong linh hồn cô. Cô không còn nghi ngờ lời nói của anh nữa.

Cửa sổ ở ban công hé mở, ngọn gió mang theo mùi đặc thù của buổi đêm ùa vào. Ở đầu ngõ nhỏ ngoài kia là nơi tập trung thiêu xác người bên bờ sông.

Trình Mục Vân lên tiếng: “Đối với Ấn Độ giáo, sinh mệnh không phải bắt đầu từ lúc sinh ra và kết thúc bằng cái chết, mà chỉ là một đoạn trong cuộc hành trình không ngừng nghỉ. Vì thế, em lại đây mà xem, những người Ấn Độ đang đợi thiêu xác người thân không hề tỏ ra đau buồn.”

“Vâng.” Từ lúc ở trên tàu hỏa vào tối qua, cô thích nghe anh nói những chuyện này.

“Họ cũng không kị húy vấn đề hai mặt của con người.” Trình Mục Vân quay về phía Ôn Hàn: “Thiện ác, vui buồn, yêu hận, cao quý và thấp hèn… những mâu thuẫn này hòa trộn mới tạo nên một con người hoàn chỉnh.”

Giây phút anh giơ tay, hai má Ôn Hàn nóng bừng. Nhưng anh chỉ vuốt tóc cô: “Em đi tắm đi.”

Trình Mục Vân dễ dàng bắt được xao động trong đáy mắt cô. Lần đầu tiên của người phụ nữ xinh đẹp trước mặt là thuộc về anh. Vì thế, anh nắm rõ mọi động tác nhỏ gợi cảm của cô, bao gồm cả chuyện cô đang cố gắng giữ hơi thở bình thường. Anh cũng không né tránh việc bản thân đang bị cô thu hút.

Anh thậm chí còn nhớ tới vết thương ở sau lưng cô vào cái đêm cô trao cho anh lần đầu tiên của người con gái. Không biết những vết thương đó có để lại dấu ấn trong suốt cuộc đời? Nếu người tình trong tương lai của cô nhìn thấy, liệu anh ta có hỏi lai lịch vết sẹo hay không?

“Chúng ta cứ ở Ấn Độ hay sao?” Dưới cái nhìn đăm đắm của anh, Ôn Hàn có chút ngẩn ngơ.

“Ừ.” Trình Mục Vân đáp khẽ. “Trong phạm vi mà tôi dặn em, em có thể đọc sách, kết bạn hoặc đi dạo quanh vườn cafe. Đây là đất nước trồng cafe lâu đời nhất châu Á. Giai đoạn lịch sử thực dân đó rất thú vị.” Giọng anh càng lúc càng nhỏ dần, ngón tay rời khỏi tóc cô: “Em yêu! Tôi rất xin lỗi đã khiến em phải bôn ba vất vả trong quãng thời gian ở Nepal. Ở nơi này, em sẽ được an toàn.”

Anh cúi thấp người, nhìn vào mắt cô: “Em mau tắm rửa đi!”

Lời thúc giục quá trắng trợn, Ôn Hàn không chống đỡ nổi, vội vàng vơ bộ quần áo sạch ở trên giường. Khi cô tắm xong đi ra ngoài, căn phòng trống không, chẳng thấy bóng dáng Trình Mục Vân.

Cửa sổ ở ban công chưa đóng, không khí hơi se lạnh. Ôn Hàn đi tới định đóng cửa sổ, vô tình nhìn thấy Trình Mục Vân đang ngồi ở ban công tầng hai.

Có nên xuống dưới không? Ôn Hàn đắn đo tới ba phút. Cuối cùng cô nghĩ, đã đi một đoạn đường dài, trải qua bao nguy hiểm mới đến được nơi này thì việc gì phải đấu tranh tư tưởng nhiều. Nghĩ đến đây, cô liền đi xuống tầng hai, nhẹ nhàng mở cửa.

Đang ngắm cảnh sắc ngoài bờ sông, nghe thấy tiếng động, Trình Mục Vân liền ngoảnh đầu, nheo mắt nhìn Ôn Hàn.

Cô gái trẻ này nhất định không hiểu, kể từ khi quen biết, anh đã cho cô bao nhiêu cơ hội tránh xa anh. Như vừa rồi, cô hoàn toàn có thể tắm xong rồi lên giường đi ngủ, ngày mai theo những thầy tế trẻ tuổi quay về vườn cafe.

Khi Ôn Hàn đi đến trước mặt Trình Mục Vân, trong đầu anh bật ra ý nghĩ: Người không biết nên mới chẳng có gì sợ hãi. Cô thật sự không hiểu, giữa tình yêu và mạng sống, đương nhiên phải chọn vế sau.

Trình Mục Vân giơ tay về phía cô.

Ôn Hàn đặt tay mình vào tay anh. Anh hơi dùng sức, kéo cô ngồi lên đùi mình. Một con chó lông vàng đi tới, Ôn Hàn liền sờ đầu nó.

“Chó ở đây hay ăn thịt người lắm đấy.” Anh cất giọng bình thản.

Ôn Hàn vội vã thu tay về, có chút sởn gai ốc. Cô tự nhủ, mình có nên đi rửa tay hay không? Như đọc được ý nghĩ của cô, Trình Mục Vân liền cầm bàn tay đó, đưa lên môi hôn.

Vào thời khắc bờ môi anh chạm vào ngón tay cô, nỗi bất an tích tụ từ hôm ở ngôi đền được xóa nhòa trong giây lát. Ôn Hàn thậm chí còn có chút tủi thân. Kể từ khi đặt chân vào ngôi nhà này, cô đã cảm thấy không thoải mái. Cho đến bây giờ, tâm trạng đó vẫn chưa tan biến, nhưng cô không biết mở miệng thế nào. Chẳng nhẽ hỏi thẳng, anh coi em là gì? Người đàn bà kia là ai?

Trình Mục Vân không nói một lời, thò tay vào cổ áo Ôn Hàn. Ngón tay linh hoạt vuốt ve làn da mịn màng sau lưng cô. Anh cúi xuống, nhìn đăm đăm bộ ngực đã lộ ra ngoài của người phụ nữ.

Đây là phương thức giao lưu quen thuộc của hai người.

Cho tới khi bên dưới vang lên tiếng bước chân, anh mới chỉnh lại cổ áo cô rồi ôm cô vào lòng. Ôn Hàn ngồi trên đùi Trình Mục Vân, tựa vào người anh, tâm trạng vẫn còn chìm trong cơn ý loạn tình mê. Hai người tựa như đang ngồi ngắm cảnh buổi đêm, mặc kệ người đi qua đi lại trong ngõ nhỏ.

“Em còn muốn không?” Anh nhấc cằm cô, để khuôn mặt quật cường mê người hướng về phía mình: “Ở Nepal từng trải qua chuyện gì, em hãy dùng cái đầu tỉnh táo để suy nghĩ. Tôi có hứng thú với em, tôi thích em, điều này không sai. Nhưng em yêu, em nên biết tôi không phải là người đàn ông bình thường mặc đồ đắt tiền, tán tỉnh em trong quán bar nào đó ở Moscow.”

Ôn Hàn nhìn vào mắt anh. Cô không ngờ anh lại nhắc tới đề tài này.

“Tôi là một bạn tình đạt tiêu chuẩn, nhưng bảo tôi chịu trách nhiệm với em thì đây là một câu chuyện nực cười. Khó khăn lắm mới sống đến hai mươi tuổi, em lại chọn từ bỏ tất cả vì một người đàn ông chỉ hòa hợp với em về mặt thể xác, không có nhẫn cầu hôn, không có đám cưới, đừng nói nhà ở và công việc ổn định, thậm chí ngay đến tên thật của người đó em cũng không biết. Vậy mà em vẫn chấp nhận sao? Có khả năng, một phút trước em đang tạm thời sống ở một căn nhà riêng nào đó, nướng bánh mỳ, nghĩ xem lúc nào tôi mới quay về, phút sau đã bị trói chân tay, ném vào rừng sâu, hoặc đang ngồi tàu hỏa ở nơi đất khách quê người, đột nhiên bị cảnh sát dẫn đi, sau đó bị một đám người xa lạ đưa đi, cuối cùng không rõ tung tích, không biết còn sống hay đã chết.”

“Em có bằng lòng từ bỏ mạng sống vì một người đàn ông hay không?” Trình Mục Vân tổng kết. Anh không hề nói đùa.

Trong làn gió đêm lạnh lẽo, Trình Mục Vân tiếp tục ôm Ôn Hàn, dõi mắt về phía xa xa, dừng lại ở tận cùng ngõ nhỏ. Nơi ấy là bờ sông bừa bộn bẩn thỉu. Tâm tư Ôn Hàn vô cùng hỗn loạn. Nếu bây giờ đang ở trong phòng giặt của nhà nghỉ ở Nepal, chắc chắn cô sẽ cho rằng, anh đang nói chuyện giật gân. Nhưng anh đích thân đưa cô trải qua hết biến cố này đến biến cố khác nên cô tin, điều người đàn ông này nói đều là sự thật.

Cảm thấy hơi lạnh, Ôn Hàn cúi xuống cài cúc áo. Bắt gặp vết thương còn tấy đỏ ở cổ anh, cô liền xoa nhẹ. Trình Mục Vân thu hồi ánh mắt, cúi xuống nhìn cô.

“Anh từng nói, ba tháng sau sẽ cho em về Moscow đúng không?” Cô hỏi nhỏ.

“Tất nhiên. Tôi là người xuất gia, người xuất gia không nói dối.”

“Vậy… chúng ta còn gặp nhau nữa không?”

“Không.” Anh cất giọng chắc nịch.

Buổi sáng ở phòng giặt hôm ấy, anh không lừa cô. Anh bảo chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ không có kết quả. Đây là sự thật, ngay từ đầu anh đã không nói dối cô. Ôn Hàn ngồi thẳng người, ngước nhìn Trình Mục Vân rồi hôn lên môi anh.

Trình Mục Vân bất động. Ôn Hàn thì thầm bằng tiếng Nga: “Em mặc kệ tương lai thế nào… Trong ba tháng này, anh phải ở bên em.”

Xung quanh yên lặng như tờ. Trình Mục Vân cúi thấp xuống, để cô dễ hôn hơn. Anh chợt nhớ tới lời nói của một người anh em khi từ nhà ga trở về. Người đó bảo, có thể chịu đựng và vượt qua nỗi sợ hãi không hay biết trước thì chứng tỏ không phải là người bình thường. Người đó còn hỏi anh, liệu có phải anh thật sự đã phá giới rồi hay không?

Phá rồi thì sao chứ?

Trình Mục Vân và Ôn Hàn ôm hôn nhau ở trên ban công trong buổi đêm ẩm ướt. Ban đầu, nụ hôn của hai người rất nhẹ nhàng, chỉ thỉnh thoảng cắn nhẹ bờ môi của đối phương. Cử chỉ đơn giản như vậy cũng khiến cô ngây ngất. Cô nhanh chóng cảm nhận được, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này dần tăng cao. Thì ra, không chỉ mình cô muốn điều đó.

Trình Mục Vân đâu cần đáp án của cô. Nếu cô thốt ra những câu trả lời viển vông như “Em nguyện chết vì anh”, chắc chắn anh sẽ cảm thấy nực cười.

Anh càng thích đáp án vừa rồi hơn. Sau khi rời khỏi Nepal, cô vẫn thích anh, vẫn khao khát anh. Một khi cô đã dám đưa ra yêu cầu này, là đàn ông, đương nhiên anh không thể từ chối.

Trình Mục Vân bế ngang người Ôn Hàn, đi thẳng lên tầng ba. Hồi nãy vừa vào căn phòng nhỏ, nhìn thấy chiếc giường lớn đó, anh đã muốn đè cô xuống. Bây giờ cô đã chủ động đề nghị, thì anh còn phải khách sáo làm gì?

Loại vải của Ấn Độ này chẳng khác nào mảnh giấy trong tay anh, dùng sức kéo là rách toang. Không thể đọ sức với anh, Ôn Hàn liền cắn vai người đàn ông, trả lại toàn bộ tâm trạng sa sút trong hai ngày qua cho anh.

Trình Mục Vân cười khẽ một tiếng, nói nhỏ bên tai cô bằng tiếng Nga: “Cắn mạnh một chút, bảo bối.”

Có người vừa sinh ra mấy tiếng đồng hồ cơ thể đã lạnh ngắt; có người sống đến trăm tuổi, nguyện ước cuối cùng cũng chỉ là từ giã cõi đời trong tình trạng không đau đớn, không bệnh tật; có người trước khi kết hôn còn nuôi mộng ước trăm năm hòa hợp nhưng rồi gặp tai nạn bất ngờ; có người đi hết cõi đời, người yêu thương đã thành tro bụi trong khi mình vẫn còn sống…

Sự chào đời của con người, như đóa hoa Ưu Đàm, ba ngàn năm nở một lần, tinh khôi diễm lệ, sớm nở chóng tàn.

Ngày này năm này, vào thời khắc này, biết được điều bản thân khao khát nhất là đủ.

Mãi tới nửa đêm, mấy thầy tế mới quay về. Ôn Hàn cầm cốc nước, mặt mũi hồng hào ngồi trước tivi xem chương trình tiếng Anh. Trình Mục Vân cắt một đĩa hoa quả, bê ra ngoài, đặt xuống chiếc bàn thấp.

Hai cô gái đi cùng Trình Mục Vân cảm thấy không tiện nên ra khách sạn ở, chỉ có “em gái” và anh ở lại đây. Trước sự nhiệt tình của ba thanh niên người Ấn Độ, Ôn Hàn có chút không quen.

“Ở Ấn Độ, Dry Day là ngày không được uống rượu.” Một người nói: “Còn có ngày cả bang không được uống rượu.”

“Vậy sao? Pháp lệnh này chắc chắn không thể áp dụng ở Moscow. Đó là một thành phố không có rượu thì không vui.” Cô đáp.

Anh chàng thanh niên nở nụ cười tươi: “Cô hãy tin, tư tưởng của tôi không đến mức cứng nhắc như vậy.”



Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.