Chương 4: Người Ngồi Dưới Gốc Cây Bồ Đề (1)

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt cô, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Cô còn có thể cảm nhận đôi chân rắn chắc của anh ta đè trên người mình và tiếng thì thầm khẽ khẽ… Ôn Hàn hoảng hốt đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Đột nhiên, cô không biết mình lấy đâu ra sức mạnh to lớn đến thế mà có thể đẩy được người đàn ông ra xa. Vòng tay giam hãm biến mất, Ôn Hàn ngồi bật dậy trên giường, thở hổn hển, trước mắt chỉ còn lại một màu tối đen.

Bên ngoài cửa sổ mờ mịt, hình như trời đang mưa. Tháng chín ở Nepal quả nhiên là mùa mưa, từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.

Ôn Hàn không ngờ cô lại rơi vào cơn ác mộng đó. Cô thậm chí vẫn có thể cảm nhận được hồi ức chân thực, xúc cảm từ ngón tay người đàn ông trên làn da cô. Ôn Hàn bó gối, không ngừng nhắc nhở bản thân, đừng đếm xỉa tới người đàn ông nguy hiểm ấy.

Kim đồng hồ huỳnh quang trên đầu giường chỉ con số mười hai.

Phát hiện mới ngủ hai tiếng đồng hồ đã tỉnh, Ôn Hàn hơi bực bội. Cô mở cửa sổ, nước mưa đột nhiên bay vào mặt nên cô vội vàng đóng cửa lại.

Tuy nhiên trong lúc khép cửa, Ôn Hàn đã kịp nhìn thấy hình bóng một người đàn ông đi men theo ngõ nhỏ chật hẹp, thong thả tiến về phía này. Cô cúi đầu quan sát, đúng lúc người đàn ông cũng ngẩng đầu, tựa hồ dõi mắt lên tầng ba hay tầng bốn.

Là anh ta?

Ôn Hàn lùi lại phía sau một bước.

Không đúng, cô cần gì phải trốn tránh, bởi anh ta đâu nhìn thấy cô.

Ngoài cửa sổ sáng hơn bên trong nên anh ta không thể nhìn rõ nơi này. Ôn Hàn an ủi bản thân, lại âm thầm liếc ra ngoài. Bên dưới không một bóng người, chắc anh ta đã quay về nhà nghỉ. Chẳng phải anh ta nói đi mua café sao? Đi những hai tiếng đồng hồ mới quay về? Ôn Hàn nghi hoặc trong giây lát rồi đột ngột bừng tỉnh. Cô phát hiện bản thân vừa bộc lộ sự quan tâm quá mức tới người đàn ông đó.

Ôn Hàn cảnh báo bản thân, đừng để ý tới anh ta nữa.

Nhưng trong thâm tâm cô vẫn vương vấn một sự nghi hoặc không thể xóa nhòa. Cô quay về giường nằm, định tiếp tục ngủ. Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân cồm cộp mỗi lúc một gần, sau đó là tiếng gõ cửa. Là cửa phòng bên cạnh? Ôn Hàn quả nhiên nghe thấy giọng nói vui vẻ của Agassi: “Gì cơ? Uống rượu? Được thôi.” “Không thành vấn đề, tôi gọi cả mấy người bạn cùng chung vui. Còn nữa, cảm ơn café của anh.”

Tiếng bước chân của người đàn ông xa dần.

Vài giây sau, Agassi đến gõ cửa phòng Ôn Hàn, gọi cô xuống dưới, cùng tụ tập vui vẻ thâu đêm suốt sáng với những du khách ở đây.

“Buổi tối trời mưa ở Nepal rất thích hợp với những hoạt động kiểu này.” Agassi nói.

Ôn Hàn chẳng tìm ra mối liên hệ nào giữa “buổi tối trời mưa ở Nepal” và “vui vẻ thâu đêm suốt sáng”, nhưng cô không thể từ chối. Bà chủ nhà nghỉ “Tiểu Hồ ly” có sức hút rất lớn, mười mấy người khách trọ ở bốn tầng đều nhận lời mời.

Một điều khiến Ôn Hàn cảm thấy yên lòng là Vương Văn Hạo và Rum xuống tầng ba đón cô.

Có bạn đồng hành là nam giới, Ôn Hàn dù sao cũng yên tâm một chút. Cô nghĩ, ít nhất người đàn ông đó sẽ không dễ dàng động chạm đến cô. Cô thay bộ váy dài tới gót chân, cố tình chọn áo cao cổ, tay lửng. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng Ôn Hàn mới cùng Vương Văn Hạo xuống dưới tầng một. Bầu không khí ở đó đã rất náo nhiệt. Có người kéo đàn phong cầm, diễn tấu một bản nhạc của nước Nga.

Người có mặt đầu tiên là Rum. Anh ta vui vẻ ngồi đối diện bà chủ, hát một khúc tình ca bằng tiếng Nga. Khi bài hát kết thúc, bà chủ cười khẽ một tiếng, vỗ tay hoan hô, đồng thời đưa mắt nhìn Trình Mục Vân đang hút Hookal[1] trên chiếc giường mềm mại “Yun, anh có muốn thử không?” Trình Mục Vân cười cười, không từ chối.

[1] Hookal: Còn gọi là thuốc lá nước, có nguồn gốc từ Trung Đông, được làm từ nguyên liệu thuốc lá trộn với mật ong hoặc hoa quả.

Rum rất không vui khi anh ta chơi cả một bản nhạc nhưng vẫn không lọt mắt xanh bà chủ xinh đẹp, ngược lại người đàn ông đang nằm ngửa ngồi nhả khói trên chiếc giường ở góc phòng lại thu hút được toàn bộ sự chú ý của chị ta.

Trình Mục Vân nhìn cây đàn phong cầm trong tay Rum: “Nhắc mới nhớ, lâu lắm tôi không sờ vào nó rồi.”

“Anh học chơi đàn trước khi làm hòa thượng à?” Một cô gái tò mò hỏi. Xem ra, cô ta đã bị quá khứ xuất gia của Trình Mục Vân thu hút: “Vậy trước kia anh làm nghề gì?”

“Tôi ư?” Trình Mục Vân hạ giọng, thốt ra hai từ: “Buôn lậu.”

Mọi người đều phì cười. Biết anh là một người xuất gia đã hoàn tục nên mọi người chỉ coi là câu nói đùa. Thậm chí có anh chàng còn tiếp tục đề tài của Trình Mục Vân để thu hút sự chú ý của các cô gái: “Anh biết không? Tôi thường đem vàng làm thành móc treo quần áo, treo cả quần áo vào rồi mang sang Ấn Độ. Nếu bị phát hiện chắc sẽ phải nộp phạt nhưng thật may tôi chưa bị phát hiện bao giờ. Thế là kiếm được khối tiền.”

Bà chủ vỗ tay: “Nói khoác cũng phải có mức độ thôi chứ.” Mọi người lại cười, tiếp tục trò chuyện về những cảnh tai nghe mắt thấy dọc đường đi và thời tiết tệ hại ở Nepal trong nửa tháng qua.

Cô gái vừa hỏi chuyện không rời mắt khỏi Trình Mục Vân. Anh là mục tiêu của nhiều người phụ nữa trong đêm nay. Người đàn ông này rất thích hợp cho mọi cuộc gặp gỡ tình cờ ở nơi đây.

Ôn Hàn tìm đến một góc không ai để ý rồi ngồi xuống.

Bà chủ nhà nghỉ rất biết cách tạo không khí, buổi tối dọn hết bàn ghế ở tầng một, xếp nhiều chiếc giường thấp. Đa số khách trọ tụ tập xung quanh bà chủ và Trình Mục Vân, Ôn Hàn ngồi ở chỗ này thành ra được thanh tịnh. Trong tiếng cười vui vẻ, Trình Mục Vân nhận cây đàn phong cầm từ tay Run, anh thong thả đứng dậy, đeo lên vai, thử kéo hai phát.

Mọi người còn tưởng anh chỉ giỡn chơi, nhưng không ngờ tiếng đàn đầy nhiệt tình đột ngột vang lên.

Âm thanh phát ra từ cây đàn phong cầm luôn lãng mạn và phóng khoáng, rất giống đàn ông Nga.

Rất nhiều người không biết bài hát này nhưng do lớn lên ở Moscow nên Ôn Hàn đã từng nghe qua, còn nghe từ đĩa than. Bài hát có tên Người bất hạnh, điệu nhạc có phần uể oải. Đặc biệt, khi Trình Mục Vân thể hiện bài hát, anh có một dáng vẻ như sau khi uống rượu nằm trên thành cửa sổ đón ngọn gió đêm ngân nga giai điệu.

Giọng của Trình Mục Vân không thô. Khi anh cất tiếng hát, âm cuối cùng cuốn hút.

Anh kéo đàn phong cầm, hát một cách thoải mái, đi xuyên qua làn khói Hookal nhàn nhạt. có lúc anh cụp mi, có lúc nheo nheo mắt. Sau đó, anh thong thả đi đến trước mặt Ôn Hàn, dùng bước, từ từ ngồi xổm xuống đối diện cô. Anh tiếp tục kéo đàn phong cầm, trong lời ca có cả tiếng thở dài khẽ khẽ đặc biệt gợi cảm.

Tất cả mọi người đều cười, vỗ tay và huýt sáo tán thưởng.

Đám đông chỉ cho rằng đây là hành động của một người đàn ông thể hiện thiện cảm của mình trước một cô gái đẹp. Chỉ Trình Mục Vân và Ôn Hàn biết rõ, anh đang chòng ghẹo cô, để cô nhớ lại bí mật không ai hay biết của hai người. Ôn Hàn lập tức liếc đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh.

“Anh ta hát hay đấy.” Vương Văn Hạo đặt tay lên vai Ôn Hàn, nói nhỏ với cô: “Cũng rất thạo món phong cầm.”

Ôn Hàn thoảng thốt “Ừ” một tiếng.

Bài hát kết thúc, Trình Mục Vân đột nhiên nói một câu bằng tiếng Trung: “Tối nay em rất đẹp.”

Ôn Hàn hơi biến sắc mặt, Vương Văn Hạo tỏ ra bình tĩnh hơn cô, thay cô đáp lời Trình Mục Vân: “Cảm ơn anh đã khen bạn tôi.”

Trình Mục Vân nheo mắt nhìn Ôn Hàn: “Anh không cần khách sáo.”

Ôn Hàn cụp mi, dùng ngón tay vẽ linh tinh trên mặt bàn, thầm nhắc bản thân nên bình tĩnh.

Sau lưng có tiếng cười ha hả. Một người đàn ông mở miệng: “Tôi đã biết tại sao vị hòa thượng này hoàn tục, bởi vì anh ta không thể quên dục vọng phàm trần.”

“Không sai, hồi ở chùa, anh ta là hòa thượng phong lưu cũng không biết chừng.”

Bà chủ nhà nghỉ đang bận uống rượu cũng không quên lên tiếng trêu chọc: “Không đúng, anh ấy hoàn tục là bởi vì con gái phàm trần không nỡ để anh ấy đi tu.”

Có người cười, có người phụ họa, mấy cô gái không rời mắt khỏi Trình Mục Vân.

Nhưng cũng có người lạnh lùng bàng quan, ví như Vương Văn Hạo.

Có người ngấm ngầm ghen tức, như Rum.

Người đàn ông trước mặt Ôn Hàn đúng là hương thảo nồng đậm, khiến phụ nữ dễ dàng chìm đắm.

Ánh nến cháy bập bùng.

Làn khói từ những ống Hookal lan tỏa, giữa các đôi nam nữ ngày càng xuất hiện nhiều cử chỉ mờ ám, khiến buổi đêm ở nơi đất khách quê người đầy màu sắc mê loạn. Phát giác Ôn Hàn ngồi không yên, Vương Văn Hạo viện cớ đưa cô lên tầng ba lúc hơn ba giờ sáng. Tầng dưới vẫn vang lên tiếng cười nói và tiếng nhạc ầm ĩ, tầng trên ngược lại vô cùng yên tĩnh.

“Anh cảm thấy tối nay em không thoải mái?” Vương Văn Hạo lấy chìa khóa trong tay Ôn Hàn, giúp cô mở cửa.

Tâm trạng của Ôn Hàn thiếu tập trung: “Hơi hơi, có lẽ do em không hợp thủy thổ.”

Vương Văn Hạo cười.

Ôn Hàn muốn vào phòng bật đèn, nhưng anh ta đã nắm tay cô.

Lòng bàn tay của Vương Văn Hạo ấm áp, tựa như ám chỉ cho cô biết, trong lòng anh ta cũng nóng bỏng tương tự. Sau gáy Ôn Hàn có một luồng khí ấm áp phả vào. Vương Văn Hạo muốn hôn cô nhưng vẫn lịch sự giữ một khoảng cách. Ôn Hàn không nhúc nhích. Cô đắn đo vài giây rồi lùi lại phía sau nửa bước. Nhận ra sự phân tâm của cô, Vương Văn Hạo lập tức vòng tay qua thắt lưng cô.

“Em buồn ngủ rồi.” Ôn Hàn bối rối giữ tay anh ta lại.

“Được”. Vương Văn Hạo nói nhỏ: “Chúc em ngủ ngon.”

Ôn Hàn vừa định đáp lại, cầu thang chợt vang lên tiếng bước chân.

Trình Mục Vân từ dưới đi lên, bình thản nhìn về bên này. Anh đi đôi bốt kiểu nhà binh màu đen đế cứng, giẫm xuống sàn gỗ phát tiếng động rất lớn. Cũng vì tiếng bước chân của anh, cả Ôn Hà và Vương Văn Hạo đồng thời quay đầu.

“Xin lỗi…” Trình Mục Vân nói nhỏ: “… Đã làm phiền hai vị”.

Ôn Hàn gượng ngùng quay đầu. Cô cố tình không để ý đến Trình Mục Vân, nói với Vương Văn Hạo: “Chúc anh ngủ ngon.”

Sau đó, cô nghe tiếng bước chân cồm cộp tiếp tục đi lên tầng trên.

Ôn Hàn vào phòng, đóng cửa. Cô tựa lưng vào cánh cửa gỗ, nghe tiếng bước chân của Vương Văn Hạo mỗi lúc một xa, thở hắt ra một hơi.

Đêm hôm nay, tầng một của nhà nghỉ từ đầu đến cuối tràn ngập tiếng nhạc và tiếng cười vui vẻ.

Lúc trời mờ sáng, Ôn Hàn bỗng tỉnh giấc. Bởi vì trời mưa không ngớt, trong phòng trở nên nóng nực, ẩm ướt. Ôn Hàn từng nghe bà chủ nhà nghỉ cho biết, bản thân chị ta cũng ghét mùa mưa ở Nepal nên đã mua thêm máy sấy quần áo là mặt hàng xa xỉ.

Tuy mới chỉ chợp mắt hơi hai tiếng đồng hồ, đầu đau như búa bổ nhưng Ôn Hàn không tài nào ngủ tiếp. Cô xuống giường, thay áo sơ mi và váy dài, cầm quần áo bẩn ra khỏi phòng, đi lên phòng giặt đồ trên tầng năm.

Bây giờ là năm giờ sáng, cuộc vui đã kết thúc. Ôn Hàn có thể tranh thủ giặt và sấy khô quần áo trong lúc khách trọ đang ngủ say.

Phòng giặt đồ có hai máy gặt, đều là đồ cũ, không chỉ dung lượng nhỏ mà còn không có ống tự động dẫn nước vào. Trước khi giặt cần mở vòi nước, để nước chảy đầy máy mới bật công tắc. Ôn Hàn nhét quần áo bẩn vào máy giặt, cho đến khi lồng giặt đầy ắp

Cô vặn vòi nước rồi theo dõi nước từ máng trong máy giặt không ngừng chảy ra.

“Chắc có thể quay đấy chứ?” Ôn Hàn lẩm bẩm một câu.

“Bỏ bớt một cái ra ngoài sẽ chắc chắn hơn.” Đằng sau đột nhiên vang lên giọng đàn ông: “Đây là kinh nghiệm của tôi.”

Ôn Hàn đờ người.

Ngọn gió buổi sớm mai mang theo nước mưa từ cửa số thổi vào.

Ôn Hàn lùi lại phía sau nửa bước để tránh nước mưa. Cô muốn tìm lời mở đầu thích hợp để chào hỏi vị khách không mời mà đến ở sau lưng. Đầu óc vẫn chưa kịp nghĩ ra ngôn từ, thắt lưng của cô bất thình lình bị siết chặt, người cô đập vào vòm ngực rắn chắc. Sau đó, mọi âm thanh kinh ngạc của cô bị cuốn vào vòng xoáy âm thanh lạnh lẽo.

Ôn Hàn mở to mắt, lý trí bị đập tan bởi nụ hôn mang tính cướp đoạt trong giây lát.

Tiếng nước chảy vào máy giặt ào ào bên tai.

Môi lưỡi Ôn Hàn bị người đàn ông mút đến tê liệt, đầu óc cô trống rỗng, hai chân mềm nhũn, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

“Khi hôn người khác vào buổi tối hôm qua…” Sau khi rời khỏi đôi môi Ôn Hàn, Trình Mục Vân giơ tay bịt miệng cô, kề trán mình vào trán cô: “Em có nhớ tôi không? Trong lòng có thầm so sánh, em thích ai hôn em hơn không?”

Tối qua… cô đâu có… Nhưng dù hôn đi chăng nữa cũng đâu liên quan đến anh ta?

“Nếu bây giờ ở đây có một chiếc sofa hay thảm đỏ, tôi sẽ không do dự đẩy em nằm xuống.” Trình Mục Vân cất giọng trầm thấp, dịu dàng như đang ở trên giường: “Ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã không thể khống chế suy nghĩ này.”

Ôn Hàn muốn né tránh ánh mắt của anh nhưng lực bất tòng tâm.

Rõ ràng chỉ liếc qua nhưng anh vẫn nhìn thấy nơi sâu nhất trong nội tâm của cô.

Trình Mục Vân nói nhỏ: “Hơn hai tiếng đồng hồ vừa qua, tôi luôn nhớ đến em.”

Ôn Hàn cụp mi, cảm nhận đôi chân dài của anh ép sát chân cô.

Trình Mục Vân từ từ bỏ tay khỏi miệng Ôn Hàn. Anh thì thầm bên tai cô bằng tiếng Nga: “Đừng la hét. Nếu em đánh thức khách trọ ở đây, cùng lắm cũng chỉ khiến người ta ngưỡng mộ cảnh ý loạn tình mê đang diễn ra thôi. Tất cả mọi người đều biết, tối qua tôi hoàn toàn bị em thu hút.”

Vừa rồi Ôn Hàn còn sợ đến mức muốn hét to, nhưng bây giờ, vào thời khắc này, cô…lại không nghĩ đến chuyện kêu cứu. Ý thức được điều này, bản thân cô không dám tin.

Cô thở hắt ra, cố gắng cất giọng bình tĩnh: “Lần này… anh lại viện cớ gì?”

“Chẳng cớ gì cả.” Hơi thở của Trình Mục Vân vương vấn trên mặt cô: “Tôi muốn em.”

Ở Moscow, Ôn Hàn từng gặp không ít đối tượng theo đuổi nhiệt tình. Kể cả bị ép vào một góc, cô cũng sẽ kiên quyết né tránh.

Nhưng người đàn ông này….

Cô luôn nhắc nhở bản thân nên chán ghét và tránh mặt anh. Vừa rồi bị anh cưỡng hôn, cô bỗng dưng phát hiện, thật ra trong tiềm thức cô không bài xích nụ hôn của anh…

Đây chính là “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” hay sao?

Không, cô không thừa nhận điều đó.

Tuy nhiên, giữa hai người rõ ràng có một từ trường kì lạ khiến họ bị thu hút lẫn nhau như thỏi nam châm.

Lúc Ôn Hàn cố gắng dẹp bỏ sự hỗn loạn trong đầu để lấy lại tỉnh táo, Trình Mục Vân đã nhìn thấu tâm tư cô.

Anh không nói thêm một lời, môi lại một lần nữa phủ xuống.

Trong khi hôn, anh bắt đầu cởi từng cúc áo trên người Ôn Hàn. Đến khi hai vạt áo hoàn toàn bị tháo tung, anh chạm tay vào ngực cô.

Lòng bàn tay Trình Mục Vân như có một ngọn lửa. Anh nhanh chóng kéo áo lót, nắm lấy nơi mềm mại

Ôn Hàn run rẩy. Sự ma sát thô ráp từ vị trí lòng bàn tay người đàn ông xa lạ khiến toàn thân cô như bị đốt cháy.

“Cơ thể em đang nghênh đón tôi, bản thân em khao khát tôi hơn người bạn phong độ của em.” Giọng nói trầm thấp của Trình Mục Vân phảng phất tạo ra một vòng xoay mà Ôn Hàn không thể kháng cự: “Giống như tôi khao khát em vậy.”

Áo sơ mi của anh dính vào bộ ngực trần của cô, như chiếc khăn mặt xù xì mềm mại, không ngừng ma sát làn da cô.

Ôn Hàn chợt phát hiện, bởi vì sự đụng chạm thân mật của anh, thân thể cô trở nên mềm nhũn và khô nóng.

Không nên như vậy…

Không thể nào…

Ôn Hàn nhắm mắt.

Nụ hôn của Trình Mục Vân trở nên dịu dàng hơn. Đầu lưỡi anh di chuyên đến nơi nhạy cảm nhất phía trên khoang miệng Ôn Hàn. Đầu lưỡi nhọn không ngừng quét qua nơi đó. Cơ thể cô run run, bắt đầu có phản ứng mà cô không thể khống chế. Ôn Hàn vô thức hơi ưỡn ngực…

Cũng chẳng rõ tiếng nước chảy thay đổi từ bao giờ. Máy giặt đã đầy nước, thậm chí nước bắt đầu từ một đường ống bên máy giặt tràn ra ngoài.

Trình Mục Vân đột nhiên buông người Ôn Hàn.

Hai chân Ôn Hàn mềm nhũn, cô tựa vào bờ tường, không dám tin vào phản ứng của bản thân, vội vàng kéo vạt áo sơ mi.

Trình Mục Vân đóng vòi nước, đưa ống nhựa thải nước của máy giặt vào bể xi măng một cách thành thạo. Sau đó, anh lau tay vào quần rồi đi đến trước mặt Ôn Hàn, cúi thấp người, cài từng chiếc cúc áo cho cô: “Tôi đã thề, cả đời này sẽ không quay về nước Nga, còn em chắc sẽ nhanh chóng trở lại Moscow. Trong tương lai, chúng ta không có bất cứ mối liên hệ nào. Đối với tôi và em, bất kể chuyện gì xảy ra trong những ngày tiếp theo cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ ở Nepal mà thôi.” Anh giơ tay nâng mặt cô, để gương mặt ửng hồng đối diện mình, “Sau khi em rời khỏi đây, tất cả những chuyện này coi như chưa từng tồi tại. Em có bằng lòng không?”

Lúc làm chảy bớt nước ra ngoài, Trình Mục Vân đã bấm nút khởi động máy giặt.

Máy giặt cũ kỹ chuyện động, phát ra âm thanh khá lớn. Ngón tay Trình Mục Vân từ xương đòn của Ôn Hàn lướt xuống đưới, dừng lại ở vị trí trái tim cô: “Chúng ta sẽ rất vui vẻ.”

Nếu một người đàn ông khiến bạn trầm luân nhưng cả cuộc đời sẽ không thể gặp lại nữa, mời bạn cùng anh ta thân mật ở nơi cao nhất thế giới trong kì hạn mười ngày, bạn có bằng lòng không?

Vài trăm tiếng đồng hồ vui vẻ và mãi mãi không có được người ấy trong cuộc đời, bạn sẽ lựa chọn thế nào?

Năm giờ hai mươi phút sáng. Trình Mục Vân khóa cửa phòng giặt đồ.

Không đợi Ôn Hàn có phản ứng, anh đã kéo cô vào lòng, đưa tay vào cổ áo cô. Cúc áo sơ mi vừa mới cài lại bị một lực mạnh kéo căng, sau đó cúc nhựa bị đứt rơi xuống sàn nhà. Ôn Hàn muốn kháng cự nhưng đã bị anh bế lên, đặt cô trên đống hòm gỗ cũ kí ở góc phòng. Trên hòm gỗ phủ một tấm thảm theo phong cách Ấn Độ.

Những chuyện xảy ra sau đó ngoài tầm khống chế của Ôn Hàn.

Giống như Trình Mục Vân nói, anh nhớ cô cả đêm. Hoặc kể từ lúc kéo cô vào phòng, anh đã khao khát đi sâu tìm hiểu tất cả về cô.

Trình Mục Vân vén tà váy dài của cô, lúc mạnh mẽ khi thì nhẹ nhàng vuốt ve làn da nõn nà. Ánh mắt anh cũng thưởng thức sự di chuyển của bàn tay. Ôn Hàn hơi run rẩy, muốn kép hai đùi: “Đừng ở đây…”

Ở đây dễ dàng bị người khác phát hiện, tuy bây giờ mới hơn năm giờ sáng.

Từ cổ họng Trình Mục Vân bật ra tiếng cười khẽ, anh thản nhiên cúi xuống hôn cô.

Trình Mục Vân đã dùng phương thức Ôn Hàn không thể tưởng tượng nổi cho cô một trải nghiệm khoái lạc. Cổ họng Ôn Hàn bắt đầu khô rát, cảm giác bứt rứt khó chịu lan toản khắp chân tay và cơ thể, trái tim đập nhanh như không thuộc về cô. Cô không dám mở mắt, hàng lông mi hơi rung rung, thân thể cũng run rẩy. Ngay cả đôi chân đang chống lên cũng rịn mồ hôi.

Trình Mục Vân hết sức nhẫn nại. Cho tới khi Ôn Hàn đạt cao trào, anh mới dừng lại. Anh ngẩng đầu thưởng thức biểu cảm nét mặt của cô: “Đây là lần đầu tiên? Em có dễ chịu không?”

Ôn Hàn vẫn chìm trong cơn chấn động do anh mang lại, không thể thốt ra lời.

Cảm giác của lần đầu tiên là vô cùng xa lạ, là đánh mất phương hướng và bản thân trong một khoảnh khắc.

Máy giặt đột nhiên vang lên tiếng tít tít nhắc nhở. Đầy một lồng quần áo đã giặt xong… không ngờ thời gian trôi qua lâu như vậy.

Trình Mục Vân khẽ cười một tiếng, cúi xuống hôn Ôn Hàn. Ôn Hàn vô thức thuận theo anh, trái tim cô cũng trở nên mềm mại. Trong khoảnh khắc, cô muốn gần gũi người đàn ông này. Phản ứng của cô giống như bản năng, vào thời khắc này, ở bên cạnh chính là người mà thân thể cô muốn dựa dẫm nhất.

Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.