Chương 12: Ánh Sáng Không Lọt Qua
Đến ngày thứ bảy, sau khi bị con gì đó cắn, Ôn Hàn bắt đầu sốt nhẹ. Trình Mục Vân cũng hết
cách. Đối với cơ thể yếu ớt chỉ thích hợp cuộc sống nơi đô thị của cô,
ngay cả anh cũng có lúc bất lực.
Khi trời tối, anh lại bỏ cô một
mình trong khu rừng rậm có dã thú. Câu nói cuối cùng của anh trước khi
rời đi là: “Em cứ ở yên chỗ này. Cho dù khó chịu, em cũng đừng cử động.”
Buổi đêm, khu rừng không một chút ánh sáng. Ôn Hàn cầm một hòn đá sắc nhọn,
không ngừng cứa lên tảng đá mình đang ngồi để lưu lại dấu vết. Cô thở
hắt ra, cố gắng đè nén tiếng ho.
Bốn bề thỉnh thoảng lại vang lên tiếng động, đến từ các loài động vật khác nhau.
Cô cuộn người trên đống dây leo ở góc tảng đá lớn. So với dã thú nguy hiểm ở ngoài kia, đám côn trùng trên cành lá chẳng là gì.
Nỗi phẫn uất khi bị lợi dụng mười mấy ngày trước đã trở nên mờ nhạt đến mức cô không còn nhớ tới. Trước cuộc hành trình đầy vô vọng, với những mối
hiểm nguy không thể dự đoán và nỗi sợ hãi không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu, mọi cảm giác đều trở nên nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Mỗi lúc người đàn ông đó rời đi, điều Ôn Hàn mong ngóng nhất chính là anh mau quay về. Bởi vì nơi này quả thực vô cùng đáng sợ.
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân vang lên. Ôn Hàn mở to mắt, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó, hơi thở ngày càng nặng nề.
Nhìn thấy hình bóng nhỏ bé đứng dậy trong đêm đen, Trình Mục Vân liền lau
bàn tay vấy máu vào quần, đi tới bế cô lên: “Em khó chịu phải không?”
Ôn Hàn co người, ý thức có chút rã rời.
Thời gian tựa như bị địa ngục nhấn chìm. Trong đêm dài đằng đẵng, cô tỉnh
lại mấy lần, đều phát hiện mình ở trong lòng anh. Bởi vì cơ thể của cô
không chịu nổi khi bị lắc lư kịch liệt nên Trình Mục Vân đành phải bỏ
lại con ngựa, bế cô đi bộ xuyên qua khu rừng rậm.
Theo kế hoạch
ban đầu, ngày mai hai người sẽ rời khỏi đất nước Nepal. Nhưng bây giờ
anh buộc phải thay đổi phương hướng, tiếp tục ở lại Nepal. Với tình
trạng sức khỏe hiện thời của Ôn Hàn, anh đành phải tìm một nơi trú ngụ
an toàn trước.
Trình Mục Vân sải bước khá nhanh trong rừng cây
rậm rạp. Gặp phải chướng ngại vật, anh ôm chặt Ôn Hàn trong lòng rồi
nhảy qua, tiếp tục hòa lẫn vào bóng đêm.
Tới khi trời hửng sáng,
Ôn Hàn mới tỉnh lại. Thấy Trình Mục Vân đang trò chuyện với người bản xứ ở bên bờ sông, cô hơi giãy giụa, muốn xuống đất tự đi. Trình Mục Vân
chỉ tay vào góc con thuyền, nơi đó có một xác chết phủ tấm vải màu
trắng.
“Con sông này đầy cá sấu. Đó là người bản xứ, vừa được vớt xác lên.” Anh thì thầm bên tai cô bằng tiếng Nga: “Vài ngày trước còn
có một nhóm người dân lên núi đốn củi, bị hổ tấn công, hai nam một nữ
thiệt mạng. Khi tôi bế em đi ra khỏi khu rừng đó, em nên cảm ơn Phật tổ
đã phù hộ chúng ta chứ không phải muốn tránh xa tôi như bây giờ. Ít nhất ở nơi này, chỉ mình tôi có thể bảo vệ được em.”
Ôn Hàn động đậy
bờ môi, phát hiện cổ họng khô rát. Nhận ra điều đó, Trình Mục Vân liền
mượn ấm nước của người bản xứ. Chẳng cần biết nước sạch hay bẩn, anh rót thẳng vào miệng Ôn Hàn rồi tự mình uống hai ngụm.
Sáng sớm, dòng sông phẳng lặng như tờ, vừa yên bình vừa đẹp đẽ. Ôn Hàn nằm bất động
trong vòng tay Trình Mục Vân. Cô có thể nhận ra, vào thời khắc này, tâm
trạng của anh khá tốt.
Sau nhiều ngày chung sống, dù vẫn chẳng
biết gì về lai lịch và quá khứ của anh nhưng Ôn Hàn đã bắt đầu nắm bắt
được tính tình anh. Lúc tâm trạng vui vẻ, anh thường nheo mắt, phóng tầm nhìn về phía xa xa như lúc này.
“Rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu vậy?” Ôn Hàn mở miệng hỏi.
“Ấn Độ.” Trình Mục Vân bình thản trả lời: “Chúng ta vốn đã tới biên giới
Nepal nhưng do vết thương trên người em cần thuốc kháng sinh và cần
dưỡng sức nên tôi mới tìm chỗ nghỉ tạm vài ngày.” Đây là lần đầu tiên
anh tiết lộ kế hoạch với cô.
Ôn Hàn chỉ định thăm dò vài câu nhân lúc Trình Mục Vân có tâm tình vui vẻ. Ai ngờ anh lại thẳng thắn đến thế.
Ánh mắt cô lóe lên tia hy vọng. Có lẽ người đàn ông này chỉ muốn trừng phạt cô vì đã làm trái ý anh. Đợi đến khi nhàm chán, anh sẽ thả cô ở Ấn Độ.
Như đọc được ý nghĩ của Ôn Hàn, Trình Mục Vân cúi xuống nhìn cô: “Tôi không thể thả em ra. Nếu muốn nguyền rủa thì em hãy nguyền rủa tên theo đuổi
em ấy. Chính anh ta đã khiến em rơi vào hoàn cảnh này.”
Trong lúc nói chuyện, anh cho cô uống mấy viên thuốc ngủ rồi dịu dàng vuốt tóc cô như đôi vợ chồng tình tứ.
Buổi trưa, cuối cùng hai người cũng tới một thôn làng nghèo nàn. Trình Mục
Vân gõ cửa một ngôi nhà treo biển cho thuê chỗ nghỉ tạm thời. Một người
phụ nữ trung niên ra mở cửa, không hề che giấu vẻ kinh ngạc khi bắt gặp
bộ dạng tơi tả bẩn thỉu, mặt mày xước xát của Trình Mục Vân.
Nhìn thấy người anh bế trên tay, bà chủ nhanh chóng hiểu ra vấn đề, đón hai
người vào nhà. Trình Mục Vân nói chuyện với bà chủ bằng tiếng địa
phương, giải thích mình là dân phượt, gặp phải mãnh thú ở khu rừng lân
cận. Anh nói gãy gọn và thành khẩn nên bà chủ không hề nghi ngờ.
Ngôi nhà không lớn, căn phòng tốt nhất cũng chẳng có bất cứ đồ gia dụng nào ngoài một chiếc giường và một chiếc bàn đơn giản.
“Chỗ chúng tôi mỗi ngày chỉ cấp điện bốn tiếng đồng hồ, buổi tối sẽ không có điện. Chắc cô cậu phải mất mấy ngày để thích ứng. Bây giờ tôi đi đun
nước nóng cho cô cậu tắm rửa.”
Đợi bà chủ nhà trải giường xong,
Trình Mục Vân đặt người phụ nữ trong lòng nằm xuống. Khi anh bỏ áo khoác đắp trên người cô ra, bà chủ liền phát hiện cô bị sốt cao, hô hấp một
cách khó nhọc.
“Cô ấy cần đến bác sĩ, liệu có bị viêm phổi hay
không? Trông cô ấy có vẻ mệt mỏi quá.” Bà chủ chau mày: “Nhưng chỗ chúng tôi không có bác sĩ…”
“Không sao, tôi có thể lo cho cô ấy. Phiền chị giúp chúng tôi chuẩn bị nước nóng để tắm.” Trình Mục Vân ngắt lời.
Để bà chủ không nghi ngờ, anh liền lôi túi thuốc ra. Nhìn thấy đống
thuốc kháng sinh và kim tiêm, bà chủ liền tin lời anh.
Nước nóng
nhanh chóng được bê vào phòng. Mang tiếng là nhà nghỉ nhưng phòng tắm
rất sơ sài, chỉ có một thùng gỗ và gáo múc. Trình Mục Vân cởi hết quần
áo trên người Ôn Hàn rồi ôm cô ngồi xuống sàn nhà, tắm rửa cho cô. Nước
nóng chảy dọc theo thân thể cô xuống đất, ngấm vào quần của anh.
Ôn Hàn từ từ tỉnh lại. Cô bị sốt cao nên ý thức lơ mơ, không rõ mình đang ở trong giấc mộng hay hiện thực tàn khốc.
“Đừng động đậy.” Trình Mục Vân nói khẽ. Anh với lấy chai dầu gội đầu, đổ một
ít lên đầu Ôn Hàn rồi múc một gáo nước nóng gội đầu cho cô.
“Để tôi tắm gội cho em.” Anh nói.
Nghe thấy âm thanh này, Ôn Hàn giật mình tỉnh giấc. Thuốc ngủ đã khiến cô
tiêu hao toàn bộ sức lực, cổ họng đau rát đến mức nuốt nước bọt cũng
khó.
“Chúng ta đang ở đâu…” Cô cất giọng yếu ớt.
“Đang ở một nơi có thể sống được.” Trình Mục Vân xoa đầu cô, tạo thành bọt trắng trong lòng bàn tay mình.
Anh hiếm khi có dịp hòa nhã như vậy, thậm chí có thể nói là cố tình cất giọng dịu dàng với cô.
Trình Mục Vân nhẹ nhàng gội đầu rồi lau khô tóc và cơ thể cho Ôn Hàn. Cuối cùng, anh đi chân trần bế cô lên giường.
Trên người Ôn Hàn hiện rõ mấy vết bầm tím, Trình Mục Vân cuộn chăn quanh
người cô, đồng thời thì thầm bên tai cô: “Em đừng tìm cách bỏ trốn. Nơi
này rất hẻo lánh, người dân lại không biết tiếng Anh nên em chẳng thể
nói chuyện với bất cứ ai. Hơn nữa, em đã thử bỏ trốn mấy lần mà đâu có
thành công, đúng không nào?”
Ôn Hàn cảm thấy lời anh nói là thật. Thế nên lúc anh quay người rời đi, cô vô thức túm lấy áo anh: “Anh đi
đâu thế? Bao giờ quay về?”
Cô không nhận được câu trả lời. Trình Mục Vân rời đi không chút lưu luyến, thậm chí còn chẳng thèm để lại quần áo cho cô.
Buổi tối, bà chủ nhà đi vào thắp đèn, khiến cả căn phòng nồng nặc mùi dầu.
Ôn Hàn thử nói chuyện bằng tiếng Anh nhưng đối phương mù tịt.
Cũng không biết trước khi đi, Trình Mục Vân dặn dò điều gì mà bà chủ thể
hiện rõ thái độ né tránh cô. Bà để lại cho cô cốc nước để uống thuốc rồi nhanh chóng ra ngoài.
Nghe tiếng khóa cửa, nỗi thất vọng và sợ
hãi lại dâng lên trong lòng Ôn Hàn. Cô gạt lọ thuốc rơi xuống sàn nhà,
nằm sấp trên giường, khóc rưng rức.
Nơi này cách âm rất tệ, nhưng dù cô gào to đến mấy, bà chủ cũng không có phản ứng. Khóc cho tới khi
mệt nhoài, cô đành xuống giường tìm những viên thuốc bị rơi vãi.
Uống thuốc xong, Ôn Hàn lên giường nằm, nhìn chằm chằm trần nhà cũ kỹ.
Hai mươi mấy ngày trước, cô còn là một du khách bình thường. Thế mà hiện
tại, cô đã trở thành đối tượng bị giam cầm, không biết người đàn ông đó
muốn làm gì, định đưa cô đi đâu, thậm chí lúc nào sẽ mất mạng. Liệu anh
có phải là kẻ buôn lậu như anh từng nói? Hay anh sẽ bán cô đi? Hay là
anh buôn bán cơ quan nội tạng của con người…? Những suy đoán hỗn loạn
cộng thêm tác dụng của thuốc giảm đau khiến Ôn Hàn nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ.
Nửa đêm, Trình Mục Vân mới mang thuốc trở về. Dưới ngọn đèn dầu leo lét, trên bức tường xuất hiện bóng đen bất động của người
nằm trên giường. Anh tiến lại gần, kiểm tra mạch đập ở cổ tay cô. Mí mắt cô sưng húp, chứng tỏ cô vừa mới khóc một trận.
Trình Mục Vân
cúi người thấp hơn, để chóp mũi chạm vào má cô. Sau nhiều ngày bôn ba,
làn da của cô không được láng mịn như trước nhưng vẫn rất mềm mại và ấm
áp, khiến anh rung động trong lòng.
Đúng là cô gái nhỏ đáng thương. Vào thời khắc này, Trình Mục Vân đột nhiên cảm thấy áy náy. Đây là thứ xúc cảm hết sức xa lạ.
Anh lôi ra túi thuốc, dùng bông chấm cồn lau vào mặt dưới cánh tay Ôn Hàn, sau đó tiêm thuốc kháng sinh vừa mua vào cơ thể cô.
Cuối cùng, anh lặng lẽ cởi áo khoác bẩn thỉu, lên giường nằm ôm cô vào lòng.
***
“Anh có biết “số phận” là gì không?” Người ngồi bên cạnh lẩm nhẩm: “Chính là “con người khấu đầu”. Khi ý thức được không thể chống lại nó, anh sẽ
cam tâm tình nguyện khấu đầu tuân theo.”
“Vậy sao?” Khóe mắt Trình Mục Vân thấp thoáng ý cười riêng biệt. Đó là một vẻ luôn dùng thái độ bàng quan để quan sát.
Mạnh Lương Xuyên thở dài: “Tôi đang cảm khái cho Thủ tướng của đất nước chúng tôi.”
Quốc vương lại tự động giải tán nội các. Điện thoại và mạng lưới thông tin ở Kathmandu đều bị đứt đoạn, nói chi là vùng tỉnh lẻ này.
“Dù sao, Quốc vương cũng cho rằng, chính phủ nước ngoài sẽ không thật sự gây áp lực cho chúng tôi.”
“Ông ta đúng là người tùy hứng.” Trình Mục Vân chẳng hề có hứng thú với nền chính trị của Nepal.
“Bây giờ muốn rời khỏi Nepal sẽ càng khó hơn.” Cảm khái xong, Mạnh Lương
Xuyên đưa túi thuốc cho Trình Mục Vân: “Theo kế hoạch thì hiện tại, anh
đã nhập cảnh vào Ấn Độ rồi. Anh nghĩ ra cách qua bên đó chưa? Nhất là
trong tình trạng còn phải dẫn theo một mối phiền phức nữa chứ.”
Nghĩ tới chuyện bản thân phải từ bỏ cơ hội quay về đội cảnh sát, tiếp tục
làm nội gián, còn bị sai khiến làm những việc vặt vãnh như kiếm thuốc
kháng sinh, trong lòng Mạnh Lương Xuyên đương nhiên không thoải mái. Vì
thế, anh ta chẳng bỏ lỡ cơ hội nói móc Trình Mục Vân.
Nào ngờ đối phương nhếch miệng: “Đây không phải là chuyện anh cần quan tâm.”
Mạnh Lương Xuyên biết rõ, Trình Mục Vân sẽ không bao giờ tiết lộ với anh ta
suy nghĩ của mình, có hỏi cũng vô dụng. Thế là anh ta thắc mắc một vấn
đề mà bản thân hiếu kỳ từ lâu: “ Hôm ấy tôi bảo tôi bắt cóc Vương Văn
Hạo. Tại sao anh lại sai Châu Khắc đến Đại sứ quán đón cô gái đó đi?”
“Lúc ở sào huyệt của tổ chức buôn lậu, không ai biết mối quan hệ giữa tôi và cô ấy nên tôi mới đưa cô ấy đến Đại sứ quán. Không ngờ anh lại cử người tới đó thẩm vấn cô ấy, vì thế cô ấy đã bị bại lộ. Vương Văn Hạo không
phải kẻ ngốc, chắc chắn hắn sẽ bán đứng cô ấy. Trước sự sống còn, tôi
không tin người đàn ông đó sẽ bảo vệ tình yêu của mình.” Trình Mục Vân
bình thản giải thích: “Tuy rằng cô ấy chẳng biết bất cứ thông tin gì.”
Ngoài biết tên anh là Trình Mục Vân, bên cạnh có một người đàn ông tên
Châu Khắc.
Nghĩ đến đây, anh khẽ chau mày. Buổi tối ở trong rừng, đồng đội của anh đã bất cẩn gọi tên Châu Khắc.
Mạnh Lương Xuyên hiểu ra vấn đề, lại nói: “Nếu tôi là anh, tôi thà giao cô
ấy cho một người anh em bảo vệ hay nhốt vào một chỗ còn đỡ tốn công tốn
sức hơn là mang theo bên mình.”
Trình Mục Vân lặng thinh.
Đám cộng sự của anh ngoài việc tin tưởng một trăm phần trăm vào người có
tên Trình Mục Vân, còn lại đều nghi kị, giám sát lẫn nhau. Ngay cả bản
thân Trình Mục Vân cũng nghi ngờ, việc người bạn thân của mình chết
trong khi đang làm nhiệm vụ ở sào huyệt của tổ chức buôn lậu liệu có
phải là sự cố ngoài ý muốn hay không?
Đột nhiên có một tia sáng
vàng vụt qua trước mắt, Trình Mục Vân và Mạnh Lương Xuyên lập tức chấm
dứt cuộc trao đổi. Vị trí bọn họ ngồi là góc chết an toàn nhất trong
ngôi đền.
Ánh sáng đến từ mấy người du khách nước ngoài. Họ vừa
chuyện trò vừa xoay chuyển kinh luân, tựa như chìm đắm trong bầu không
khí trang nghiêm của ngôi đền, không hề để ý đến hai người đàn ông ở góc tường.
Trình Mục Vân dõi theo nhất cử nhất động của bọn họ, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc.
Anh nhanh chóng tìm thấy ngọn nguồn trong ký ức, đó chính là Ôn Hàn.
Tại sao Phật tổ lại ngộ đạo ở dưới gốc cây bồ đề chứ không phải cây khác?
Điều này chỉ có thể dùng khái niệm số phận an bài để hình dung. Việc anh và Ôn Hàn gặp nhau cũng chính là do số phận sắp đặt.
Nếu không phải nhờ giây phút gặp gỡ ngắn ngủi ở cao nguyên Tuyết Vực, anh sẽ không bao giờ nhận ra cô khi ở Nepal.
Anh từng nghi ngờ, thăm dò, tiếp cận cô, đến cuối cùng vì bất đắc dĩ nên phải dẫn cô theo bên mình.
“Đồ đã được chuyển qua biên giới. Mười ngày sau, hy vọng anh và cô gái nhỏ
của anh cũng có thể tới nơi.” Mạnh Lương Xuyên cười, để lại câu cuối
cùng trước khi rời đi.
Trình Mục Vân nhét thuốc vào túi quần rồi kéo mũ đằng sau áo đội lên đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.