Chương 6: Bóng Đen Của Số Mệnh
Sau khi về phòng, Ôn Hàn mở quyển nhật kí, ghi chép ngắn gọn lịch trình.
Ngày 1(9.9): Từ Ấn Độ đi tới Kathumandu của Nepal (16h06 tính theo giờ địa phương đến nơi), nghỉ ở Thamel.
Ngày 2 (10.9): Hôm nay có lễ hội Teej của Nepal. Buổi sáng thăm quan tháp Boudhannath và quảng trường Durbar.
Ngày 3 (11.9):
Ngòi bút dừng lại, hôm nay cô sẽ làm gì nhỉ?
Ôn Hàn không phải băn khoăn lâu, Rum vui mừng thông báo với cô và Agassi,
lịch trình thay đổi. Hôm nay, cả nhóm sẽ tham gia hoạt động chèo xuồng
trên sông Trisuli. Sự sắp xếp ngoài dự kiến này khiến tất cả mọi người
trở nên bận rộn. Ôn Hàn không có nhiều hành lí nên nhanh chóng thu dọn
xong. Lúc xuống dưới tầng một, cô nhìn thấy Vương Văn Hạo đang tranh
luận với bà chủ nhà nghỉ.
“Anh có biết, gần đây thời tiết ở Nepal rất tệ hay không?” Bà chủ nở nụ cười nhã nhặn: “Mùa mưa không thích hợp với hoạt động Rafting. Tôi đã liên hệ với mấy hướng dẫn viên nhưng họ
đều từ chối, nói mãi mới có hai người nhận lời. Tuy nhiên, họ chỉ đồng ý đi một ngày thôi.”
Vương Văn Hạo tháo kính, cất giọng bực dọc:
“Tôi không thích kế hoạch bị thay đổi. Các chị làm vậy chứng tỏ chẳng
tôn trọng du khách chút nào.”
Hiếm khi bắt gặp thái độ này của
anh ta, Ôn Hàn cùng Agassi đi tới, hạ giọng khuyên nhủ: “Nepal bây giờ
đang là mùa mưa, quả thực không thích hợp với trò đó.”
Vương Văn Hạo liếc cô một cái: “Anh đi ra ngoài đổi tiền. Hai người ở đây chờ anh.”
Nói xong, anh ta lập tức rời đi, dáng vẻ có chút gấp gáp.
Ôn Hàn đặt ba lô xuống sofa. Đúng lúc này, cô nhìn thấy Trình Mục Vân đang tựa người vào tủ kính ở quầy lễ tân, nghe hai du khách nữ người Hàn
Quốc hỏi chuyện. Anh nhướng mày, đưa mắt về phía đại sảnh, lướt qua
người cô, tựa như không quen biết.
Ôn Hàn cố gắng rời mắt về phía cửa sổ, nhìn thấy mấy người lính vác súng đi trên đường phố. Nơi này
đâu đâu cũng có thể bắt gặp những con người được trang bị súng ống,
khiến bạn tự nhiên cũng trở nên căng thẳng.
Đây là Nepal, cách
nước Nga bởi Trung Quốc. Người đàn ông kia từng bảo sẽ không bao giờ về
Moscow, còn cô cũng chẳng thể ở lại đây. Chỉ riêng vấn đề visa cũng đã
không cho phép cô làm điều đó.
Nghĩ đến đây, Ôn Hàn giật mình khi nhận ra, bản thân cô đang tưởng tượng tới khả năng có thể ở bên anh lâu dài.
Cô lập tức nhắc nhở bản thân: Hãy tỉnh táo một chút, Ôn Hàn. Mày sắp quay
về Moscow rồi. Anh ấy đã sớm nói rõ, không thể nào cho mày tương lai.
Mày đừng bao giờ tiếp xúc với anh ấy nữa…
Nhân lúc Agassi chạy ra ngoài mua đồ, Trình Mục Vân cầm cốc trà sữa nóng đi đến chỗ Ôn Hàn. Cô
hạ quyết tâm, thốt ra một câu: “Chúng ta… hãy giữ khoảng cách như người
xa lạ.”
Trình Mục Vân dừng bước, ý cười trong đáy mắt nhạt đi nhưng khóe miệng anh nhếch lên: “Em sẽ được toại nguyên.”
Nói xong, anh uống hết trà sữa, đặt cái cốc sứ lên thành cửa sổ rồi quay người rời đi.
Cho đến khi khởi hành, Trình Mục Vân không hề xuất hiện trước mặt Ôn Hàn.
Bởi vì ít du khách nên điểm xuất phát chỉ có hai chiếc xuồng cao su, đủ
mười lăm người ngồi. Trình Mục Vân và người bạn thấp bé sông ở Nepal lâu năm nên rất quen thân với hướng dẫn viên bản xứ. Thế là họ giành quyền
điều khiển đuôi xuồng và phát hiệu lệnh.
Trình Mục Vân dẫn đầu
một chiếc xuồng, Mạnh Lương Xuyên phụ trách chiếc còn lại. Hướng dẫn
viên thoải mái cầm tay chèo cùng du khách.
Trình Mục Vân đứng bên bờ sông giảng giải cho mấy du khách nam giới những điều cần chú ý. Bởi
vì trong hoạt động mạo hiểm này, nam giới là chủ lực, không thể dựa vào
phái nữ. Anh chẳng thèm mặc áo phao cứu sinh, chỉ đội mũ bảo hiểm. Sau
khi chuẩn bị xong xuôi, anh đạp chân giữ chiếc xuồng thăng bằng để đám
du khách xuống xuồng.
Mấy người phụ nữ đều ùa về phía chiếc xuồng của Trình Mục Vân nhưng bị anh ngăn lại: “Các quý cô cần suy nghĩ kĩ
càng. Lát nữa sẽ xuất hiện sóng lớn và dòng nước chảy xiết ở khu vực
nguy hiểm. Tôi đề nghị tốt nhất một nam kèm một nữ, bên cạnh có đàn ông
chăm sóc các cô vẫn hơn.” Ánh mắt anh dừng lại ở Ôn Hàn: “Các cô nên
biết, tôi không thể ứng phó khi có nhiều phụ nữ bị rơi xuống cùng một
lúc.”
Mọi người đều cười, chia lại chỗ ngồi.
Trên thực tế, khi chiếc xuồng cao su xuống nước, chẳng còn ai quan tâm đến chuyện
hướng dẫn viên có phải anh chàng đẹp trai hay không? Xuồng chạy trên
dòng sông hiền hòa, mọi người đều cảm thấy thú vị. Nhưng khi tiến vào
khu vực nguy hiểm, sóng lớn đến mức làm chiếc xuồng dâng lên cao rồi hạ
xuống, du khách bắt đầu lúng túng, la hét ầm ĩ.
Trong tình huống nguy hiểm này, Ôn Hàn cũng tạm thời quên đi cảm giác bất an mỗi khi chạm phải ánh mắt Trình Mục Vân.
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hoàng vang lên. Chiếc xuồng bên cạnh có người rơi xuống nước.
“Mau giúp chúng tôi cứu người!” Mạnh Lương Xuyên hoàn toàn bất lực. bởi vào
thời khắc người ở trên xuồng của anh ta rơi xuống nước, chiếc xuồng vừa
vặn đụng phải ngọn sóng dữ, khiến xuồng dâng lên cao rồi bị văng đi xa.
Từ đầu đến giờ, Trình Mục Vân đều rỏ thái độ thờ ơ. Lúc này anh mới đứng
dậy, cất giọng nghiêm túc: “Chúng ta quay xuồng ngược dòng nước.”
Vừa nói, anh vừa đổi vị trí với hướng dẫn viên, tự mình cầm mái chèo, điều
khiển chiếc xuồng quay đầu, đưa mọi người cùng chèo xuống về hướng cũ.
“Ôn Hàn! Tớ không xong rồi.” Agassi cất cao giọng bằng tiếng Nga. Mái chèo
tuột khỏi tay cô ta, bị dòng nước cuốn đi. Lòng bàn tay Ôn Hàn cũng tiêu hao hết sức lực do chèo ngược dòng, nhưng cô vẫn nắm chắc mái chèo.
Nước chảy cuồn cuộn, chỉ nhìn thôi cũng đủ phát hoảng, Ôn Hàn đột nhiên lo
lắng, Trình Mục Vân không mặc áo phao cứu sinh, liệu anh có gặp nguy
hiểm? Thực tế chứng minh nỗi lo của cô là thừa. Ban đầu Trình Mục Vân có ý định giơ mái chèo để người bị rơi xuống nước túm lấy, nhưng người đó
quá sợ hãi nên không hề có phản ứng.Trình Mục Vân hết cách, đành ném một sợi dây thừng cho hướng dẫn viên. Hướng dẫn viên nhanh chóng buộc sợ
dây thừng quanh người mình, rồi lại ném đầu sợi dây về đằng sau.
Vừa ném sợi dây, anh ta mới giật mình, vì đằng sau là một cô gái yếu ớt. Ôn Hàn cũng ngây ra. Nhưng ở giây tiếp theo, cô cầm sợi dây, bắt chước
huấn luyện viên quấn đầu sợi dây vào thắt lưng của mình và buộc chặt.
Tuy bàn tay run run, nhưng cô vẫn nhanh chóng hoàn thành động tác.
Chiếc xuồng cao su di chuyển ngược dòng nước đồng thời phải đối mặt với từng
đợt sóng lớn. Năm sáu người trên xuồng cố gắng hết sức mới có thể giữ
thăng bằng để chiếc xuồng không bị lật.
Ở đàu một sợi dây thừng,
Trình Mục Vân quấn tay phải vào sợi dây, nhẩy xuống dòng nước xiết, bàn
tay còn lại túm lấy áo phao cứu sinh của du khách gặp nạn. Vì bị sợi dây giật mạnh, Ôn Hàn và hướng dẫn viên lao người về phía trước. May mà chỉ vài giây sau, một đầu sơi dây hơi thả lỏng. Trình Mục Vân đã đẩy người
bị nạn lên xuồng.
Toàn thân người bị nạn ướt sũng. Anh ta ngồi bất động, ánh mắt hoảng sợ đến mức đờ đẫn, rõ rằng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trình Mục Vân ném sợi dây thừng, ngồi xổm xuống quan sát người đàn ông. Cảm
thấy anh ta không có vấn đề nghiêm trọng, anh vỗ lưng anh ta, đứng dậy
ra hiệu mọi người quay đầu chiếc xuồng.
Bởi vì sự cố đó, mãi tới
buổi chiều đoàn du khách mới đến bãi cát trắng, tức địa điểm cắm trại.
Trình Mục Vân trở thành tâm điểm chú ý của du khách nữ.
Vì nhảy
xuống sông cứu người, toàn thân anh ướt sũng. Không tiện cởi quần dài,
anh chỉ cởi áo và giày đem hong khô. Anh chẳng mang theo vật phẩm, chỉ
có cái túi không thấm nước, bên trong đựng khẩu súng và con dao phòng
thân mà anh tùy tiện vứt sang một bên.
Trình Mục Vân cởi trần và
đi chân đất, ngồi bên trên một tảng đá lớn phơi nắng. Ánh nắng buổi
chiều tạo thành luồng sáng nhàn nhạt bao phủ xung quanh người anh.
Ôn Hàn nhận khăn mặt khô do hướng dẫn viên chuẩn bị, tháo sợ dây buộc tóc, rồi nhẹ nhàng lau đầu. Khóe mắt cô liếc qua Trình Mục Vân. Trên lưng
anh có một hình xăm rất lớn. Cô đã từng nhìn thấy hình xăm kiểu này vài lần. Một số người xuất gia cho rằng, chịu đựng nỗi đau trên da thịt
cũng là một phương thức tu hành nên bọn họ xăm trong điều kiện không bôi thuốc tê.
Hình xăm trên lưng Trình Mục Vân là đóa hoa sen. Sợi
dây leo và những bông hoa sen có cánh tầng tầng lớp lớp quấn vào nhau,
cuối cùng xếp thành một đóa hoa sen hoàn chỉnh.
Trong mỗi tình huống, người đàn ông này đều để lại ấn tượng khác nhau cho người đối diện.
Ví như, dáng vẻ sưởi nắng của anh lúc này khá vô hại. Chỉ có điều, anh quá yên tĩnh, đến mức người bạn tên Mạnh Lương Xuyên cũng cảm thấy tẻ nhạt
khi bắt chuyện với anh. Anh ta thà tán gẫu với hai hướng dẫn viên còn
hơn.
Có du khách nữ mon men tiến lại gần, hỏi thăm về hình xăm
trên lưng Trình Mục Vân. Đó là một trong hai cô gái người Hàn Quốc mà
anh trò chuyện vui vẻ ở quầy lễ tân nhà nghỉ. Cô ta nói tiếng Anh không
mấy trôi chảy nhưng giọng điệu dịu dàng, thể hiện sự hiếu kì đối với
anh. Trình Mục Vân không nhiều lời, nói chậm rãi, dùng từ ngữ đơn giản
để du khách nữ đó có thể hiểu được.
Ôn Hàn vắt chiếc khăn mặt trong tay. Khăn mặt không ra nước, chỉ hơi bị ướt mà thôi.
Anh đúng là dễ dàng bị thu hút sự chú ý của những người phụ nữ không quen
biết. Một lúc sau, ngay cả Agassi cũng kiếm cớ tiến lại gần Trình Mục
Vân, trò chuyện với bọn họ. Ôn Hàn nghe thấy tiếng cười giòn giã của cô
gái người Hàn Quốc.
Vương Văn Hạo ngồi xuống cạnh Ôn Hàn: “Từ lúc đến Nepal, em đều tránh mặt anh.”
“Có chuyện đó sao?” Cô thu ánh mắt, hỏi lại anh ta.
“Trong người em vẫn khó chịu à?”
Ôn Hàn lắc đầu: “Em không sao rồi.”
Vương Văn Hạo nhìn vào mắt cô. Ôn Hàn có đôi mắt đặc biệt khiến người khác mê đắm. Chỉ cần quan sát kĩ ở cự li gần là có thể phát hiện đáy mắt của cô ánh lên màu xanh thẫm, chứ không phải màu đen hoàn toàn.
Mỗi khi cô gái xinh đẹp này mở to đôi mắt nhìn Vương Văn Hạo, anh ta luôn có
cảm giác bụng dưới kết thành một ngọn lửa nguyên thủy. Anh ta chỉ muốn
ôm chặt cô vào lòng, cắn mút đôi môi cô, thậm chí chiếm đoạt thân thể
cô. Tuy biểu hiện của cô ở trên xuồng cao su vừa nãy khiến anh ta không
khỏi bất ngờ và ngạc nhiên, nhưng anh ta càng thích cô ở thời khắc này
hơn. Dáng vẻ của cô khiến đàn ông chỉ muốn chăm sóc và ôm hôn mà thôi.
Vương Văn Hạo muốn tiến thêm một bước nhưng Ôn Hàn lại một lần nữa né tránh. Cô cụp mi mắt, nói nhỏ: “Anh đừng như vậy…”
“Ôn Hàn!”
“Chúng ta quen nhau hơn hai năm rồi.” Cô cố gắng tìm từ ngữ thích hợp, không
để anh khó xử: “Nếu có thể yêu anh, em đã yêu từ lâu. Anh đừng lãng phí
thời gian với em nữa.”
Tiếp xúc với Trình Mục Vân… rồi chia tay.
Trong tương lai, cô sẽ yêu người như thế nào? Cùng kiểu với Trình Mục Vân?
“Ôn Hàn!” Vương Văn Hạo cắt ngang lời cô: “Em đừng nói thẳng ra như vậy.
Hãy suy nghĩ một cách nghiêm túc. Độ cao so với mặt nước biển ở nơi này
thay đổi liên tục nên dễ ảnh hưởng đến tâm trạng và khả năng phán đoán
của con người. Đợi khi nào về Moscow, chúng ta nói sau cũng được.”
Không muốn nói thêm bất cứ điều gì, Ôn Hàn vác ba lô, đi tập hợp với mọi người.
Hướng dẫn viên lên tiếng: “Hành trình tiếp theo sẽ vô cùng hấp dẫn. Các vị sẽ được ngủ ngoài trời, trong khu rừng nguyên sinh. Chính phủ Nepal cấm
săn bắt và giết hại động vật hoang dã nên nơi ấy chính là thiên đường
của các loại mãnh thú như hổ, báo, tê giác và voi. Ngoài ra, dưới nước
còn có cá sấu và cá heo nữa.”
Ôn Hàn chưa từng nhìn thấy cá sấu
bao giờ. Cô nghĩ, phong cảnh ở đây và chuyến đi này sẽ khiến cô lãng
quên những chuyện xảy ra trong hai ngày qua với người đàn ông đó. Cô
hoàn toàn có thể coi đây là giấc mộng nguy hiểm và đẹp đẽ nơi đất khách
quê người.
Cả đoàn gồm hai hướng dẫn viên, Trình Mục Vân và Mạnh
Lương Xuyên tổng cộng mười bảy người, cũng đi bộ về phía khu rừng quốc
gia Chitwan.
Sau mấy tiếng đồng hồ, tất cả du khách nữ đều tạm
thời quên đi sự tồn tại của Trình Mục Vân mà chỉ lê bước một cách mệt
mỏi. Họ không ngừng phàn nàn, sao đi mãi vẫn chưa đến địa điểm cắm trại.
Tới khi trời tối, đoàn người cuối cùng cũng nhìn thấy một cái hồ rất lớn.
Rum tỏ ra mừng rỡ vì ngày mai có thể trông thấy cá sấu. Bên bờ hồ có mấy người lính bồng súng đứng gác. Trình Mục Vân đi đến chào hỏi bọn họ,
rút ra hai bao thuốc lá ném cho đối phương. Một người lính bắt lấy, chỉ
tay về phía trước. Đó chính là nơi cắm trại của đoàn khách du lịch.
Nửa đêm, Ôn Hàn ở trong lều bạt chật hẹp của mình, nhìn chằm chằm ngọn đèn. Cô nằm sấp trong túi ngủ, thả lòng tinh thần, một lúc lâu sau mới tắt
đèn đi ngủ.
Ôn Hàn ngủ không yên giấc. Chẳng biết bao lâu sau,
một bóng đen đột nhiên chui vào, đè lên người cô: “Bạn yêu! Mọi người
đang chơi ở ngoài kia, sao cậu lại một mình ở trong này?” Agassi cười:
“Mấy người lính gác rừng cũng nhập hội đấy.” Nói xong, cô ta cương quyết kéo Ôn Hàn ra khỏi lều bạt.
Bên ngoài lấy đâu ra nhiều người?
Cạnh đống lửa chỉ còn hai hướng dẫn viên, Trình Mục Vân, bạn của anh
cùng mấy người lính gác rừng. Lúc hai cô gái chui ra khỏi lều bạt, đám
đàn ông đều đổ dồn ánh mắt về bên này.
“Các cô ra ngoài làm gì thế?” Hướng dẫn viên thắc mắc.
Trình Mục Vân ngồi ở bên kia đống lửa. Ôn Hàn không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy đường nét cơ thể cao lớn, nổi bật của anh.
“Tôi không quen ngủ trong lều bạt.” Ôn Hàn tiến lại gần bọn họ: “Sao các anh vẫn chưa đi nghỉ?”
“Dạo gần đây, khu vực này không an toàn.” Mạnh Lương Xuyên giải thích: “Cần phải có mấy người đàn ông canh gác.”
Hướng dẫn viên rót ly rượu đưa cho hai cô gái. Trước kia, anh ta từng tham
gia hoạt động gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc. Còn mấy người lính
canh giữ ở nơi này để bảo vệ tê giác một sừng khỏi những kẻ săn trộm.
Nghe bọn họ trò chuyện một lúc, Ôn Hàn có chút váng vất. Tửu lượng của cô không cao, uống nửa chén đã đỏ mặt.
“Sau khi qua đời, hài cốt của bố tôi được rắc xuống sông Hằng bên Ấn Độ.”
Hướng dẫn viên tỏ ra tự hào, bởi đây là đãi ngộ dành cho người có tiền:
“Họ Brahman cũng có địa vị cao nhất ở Nepal.”
Dường như hướng dẫn viên đã say rượu.
Trình Mục Vân nhìn đồng hồ, nói với Agassi: “Các cô có thể ngủ thêm một giấc, lát nữa trời mới sáng.” Đồng tử của anh phản chiếu ngọn lửa bập bùng,
còn nóng bỏng hơn cả rượu mạnh, mặc dù anh không hề động đến một giọt
rượu.
Tâm trí Ôn Hàn có chút phiêu diêu. Bởi vì có ít rượu vào
người nên toàn thân cô nóng bừng. Cô trầm mặc đứng dậy quay về lều bạt.
Lần này, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vừa nhắm mắt, cô như bị chìm
trong xoáy nước, đầu óc quay cuồng tới mức tựa hồ mất đi ý thức.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Ôn Hàn bị đánh thức bởi tiếng thét kinh hoàng. Cô
lập tức ngồi dậy, nhận ra đây không phải giấc mộng. Cô nhanh chóng ra
khỏi lều bạt.
Bên đống lửa không có ai nhưng đang có rất nhiều
người ôm đầu, ngồi xổm cạnh lều bạt. Vừa tiến về phía trước hai bước, Ôn Hàn liền bị một người kéo tay, ngồi thụp xuống.
“Là bọn săn trộm. Nhất định là đám săn trộm, nhiều chó ngao Tây Tạng quá.” Agassi rên rỉ bằng tiếng Nga bên tai cô.
Cổ tay Ôn Hàn bị siết chặt đến đau nhói. Cô vỗ vỗ lên tay Agassi, đồng
thời đảo mắt xung quanh nhưng không tìm thấy hai hướng dẫn viên lẫn
Trình Mục Vân và Mạnh Lương Xuyên. Bốn bề chỉ toàn là tiếng chó gào rú
hung hãn.
Hai người lính gác rừng tựa vào tảng đá lớn ở gần đó,
bịt vết thương trên thân thể. Một người cầm khẩu súng săn lùi lại phía
sau. Qua chỗ Ôn Hàn, anh ta nheo nheo mắt: “Gặp đám súc sinh là phải
chém ngay. Không chém, các cô sẽ bị chúng cắt chết.”
Ôn Hàn nhận ra đó chính là Mạnh Lương Xuyên. Anh ta rút con dao, ném xuống dưới chân cô.
Ôn Hàn nhặt lấy con dao, nắm chặt trong tay. Cô chẳng biết con dao này
liệu có tác dụng gì không? Những bóng đen đang di chuyển ở ngoài kia với một tốc độ đáng sợ. Bởi vì kinh hoàng nên tầm nhìn của cô trở nên mơ
hồ, cảnh vật mờ mịt. Đúng lúc này, chiếc lều bạt chứa dụng cụ nhà bếp ở
phía sau bị húc đổ. Hai con chó ngao lăn vào trong, tiếng nồi niêu, bát
đĩa đổ vỡ truyền ra ngoài. Agassi hét lên một tiếng, lập tức được anh
trai túm cổ áo lôi vào chiếc lều bạt lớn nhất. bọn họ chẳng biết làm gì
ngoài việc trốn tránh.
“Ôn Hàn!” Agassi gọi cô nhưng cô hoàn toàn bất động. Bởi cô chợt nhìn thấy bóng hình quen thuộc đang quần thảo với con chó ngao. Trên mặt Trình Mục Vân toàn là máu, ánh mắt sắc lạnh hơn
cả con vật ở dưới người mình. Anh đâm một nhát trúng tim con vật rồi
rạch ngang một đường, xé toạc lồng ngực con mãnh thú. Máu tươi phun ra,
ướt đẫm ống quần của anh. Sau đó, Trình Mục Vân đứng lên, nhìn Ôn Hàn
bằng ánh mắt vô cảm.
Đôi chân không chịu sự khống chế, Ôn Hàn
định chạy về phía anh. Nhưng vào giây phút cô lơi là cảnh giác, một bóng đen bất chợt lao về phía cô. Đúng lúc con chó ngao ngoạm vai cô, Trình
Mục Vân đã nhanh như chớp nhào tới, giật mạnh cô khỏi miệng con chó về
phía sau. Hai người trượt chân rơi xuống nước.
Dưới lòng hồ có cá sấu…
Trước mắt tối sầm, Ôn Hàn hoàn toàn mất đi tri giác.
Đau quá. Mùi gì mà nhức nhũi thế nhỉ? Bờ vai lúc này càng đau đớn, Ôn Hàn
nghiến răng. Nhưng dù cố gắng đến mức nào, cô cũng không chịu nổi. Nước
mắt chảy dài trên gò má, cô dần dần tỉnh lại từ trong cơn đau kinh
khủng. Cảnh vật trước mắt mờ mịt, cô khẽ rên một tiếng.
“Ôn Hàn”. Có tiếng đàn ông thì thầm bên tai cô.
“Tôi sẽ giúp em xử lí vết thương ngay bây giờ.”
Trên người Trình Mục Vân dính đầy máu, tuy nhiên đều là máu của người khác và máu của Ôn Hàn.
Anh đặt Ôn Hàn lên đùi mình, ngồi trên chiếc giường gấp trong lều bạt. Đám
du khách sợ chết khiếp, đều tụ tập xung quanh, như thể đối với bọn họ,
chỉ có hai người đàn ông này và hướng dẫn viên mới là chỗ dựa đáng tin
cậy.
Khu vực cắm trại ngổn ngang xác của đám cho ngao và những kẻ săn trộm. Cảnh tượng quá kích thích cảm quan và tinh thần, người bình
thường khó mà chịu đựng nổi.
“Tôi thấy cô ấy có vẻ bị thương nặng…”
“Suỵt”. Trình Mục Vân cắt ngang lời Mạnh Lương Xuyên.
Bắt gặp nửa thân trên toàn máu của Ôn Hàn, sắc mặt Vương Văn Hạo tái nhợt.
Anh ta rất lo lắng và xót xa nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Trình Mục Vân đã cứu mạng Ôn Hàn. Sau khi thoát khỏi hồ nước đầy cá sấu, việc đầu tiên người đàn ông đó làm là bế Ôn Hàn lên. Vì thế, anh ta
chẳng có cớ giành cô về.
Tầm nhìn của Ôn Hàn rất mơ hồ, cô chỉ lờ mờ nhận ra, người đang ở bên cạnh mình là Trình Mục Vân. Cô đang bị sốt cao, cổ họng khô rát, toàn thân đau đến mức linh hồn phiêu dạt tận
phương nào.
“Em yêu…” Trình Mục Vân ghé sát miệng vào tai Ôn Hàn
thì thầm bằng tiếng Nga như nói với người tình: “Lần đầu tiên tôi gặp
em, em chắp hai tay trước ngực, hai ngón trỏ của em vô thức cọ nhẹ vào
nhau. Em có biết không? Cử chỉ đó là muốn thu hút sự chú ý của tôi…” Anh vuốt ve cánh tay cô: “Tôi có khả năng quan sát rất tốt, đến mức nhất cử nhất động của bất cứ người nào, tôi cũng để ý.”
Câu nói của
Trình Mục Vân giống một lời dẫn, thu hút sự chú ý của Ôn Hàn, bởi vì đó
cũng là điều cô hiếu kì và muốn nghe. Lời phân tích của anh, bất kể là
thật hay giả, cũng có tác dụng thu hút cô. Tay áo cô đã bị xé rách. Hình vẽ bông hoa sen nhuốm đầy máu, trông nhức mắt vô cùng. Trình Mục Vân
rửa sạch vết thương trên vai cô. Anh không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc mà chỉ làm thật nhanh.
Đau đến mức tầm nhìn tối sầm, Ôn Hàn thét lên một tiếng.
Trình Mục Vân giữ người cô, tiếp tục lên tiếng: “Tất nhiên, tôi không phải vì điều đó mới nảy sinh hứng thú với em. Tôi từng nói… kể từ lúc gặp em
tôi đã có khao khát mãnh liệt, muốn tiến lại gần em, hôn em, vuốt ve
em…”
Anh bóp cằm cô, thốt ra sáu chữ cuối cùng: “... Và làm tình với em.”
Giây tiếp theo anh dùng lưỡi của mình để ngăn cảnh hành động tự ngược đãi
bản thân của cô. Anh nhanh chóng thò đầu lưỡi vào khoang miệng Ôn Hàn,
cuốn lấy đầu lưỡi cô, quấn quýt triền miên. Ôn Hàn chỉ thấy toàn thân tê liệt, ngay cả nụ hôn này cũng chẳng có cảm giác.
Trình Mục Vân
thọc lưỡi vào sâu trong cổ họng Ôn Hàn, đồng thời giật chai rượu trong
tay Mạnh Lương Xuyên, đổ rượu lên vai cô để khử trùng. Trong cơ thể có
thứ gì đó nổ tung, Ôn Hàn vô thức túm chặt áo của người đàn ông.
Nước mắt không ngừng tuôn ra như suối. Cô chỉ biết đón nhận nụ hôn của anh một cách bất lực.
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.