Chương 3: Gặp Lại Ở Nepal (2)
Giây tiếp theo, cánh
cửa mở tung, không cho cô cơ hội phẫn nộ hay khóc lóc, anh hoàn toàn
phơi bày tư thế mờ ám này ra bên ngoài. Đầu óc rỗng trong giây lát, Ôn
Hàn cắn môi, trừng mắt với anh ta. Cô gái trẻ ở ngoài hành lang cũng
ngây ra. Cô ta giữ chiếc mũ đang đội trên dầu, lẩm bẩm bằng tiếng Nga:
“Lạy chúa tôi!”
Ôn Hàn có thể nghe ra giọng điệu mang ý vị sâu xa của cô gái. Cô còn chưa kịp phản ứng, Trình Mục Vân đã gõ nhẹ vào cánh
cửa: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi sẽ bồi thường cho em.”
Ôn Hàn nghiến răng, trừng trừng nhìn anh. Người đàn ông nhún vai. Cô chẳng nói chẳng rằng, lảo đảo đi về phía cầu thang.
Đằng sau vang lên tiếng cười vui vẻ của cô gái trẻ và tiếng đóng cửa phòng.
Ôn Hàn lập tức chạy xuống phòng, rút chìa khóa mở cửa. Bàn tay run bần
bật, khó khăn lắm cô mới có thể tả chìa khóa vào ổ, sau đó đẩy cửa
phòng.
Ôn Hàn tựa người vào cánh cửa, thở hồng hộc.
Tại sao đi đâu cô cũng gặp người đàn ông đó?
Cho dù sự việc vừa rồi là “hiểu nhầm” đi chăng nữa, Ôn Hàn vẫn không quên
thân phận kỳ lạ của anh ta ở cao nguyên Tuyết Vực và cảnh tượng giơ súng dưới chân núi Himalaya.
Ôn Hàn muốn đi tắm, nhưng lúc cởi quần áo, cô có một cảm giác bị sỉ nhục khó diễn tả.
Cô muốn làm dịu đi cảm giác này nhưng không kiềm chế nổi. Bởi cô luôn nghĩ đến người đàn ông đó và hành vi của anh ta.
Hai chân Ôn Hàn mềm nhũn. Cô định lên giường nằm nghỉ một lúc, ngẫm nghĩ
nên nói với mấy người bạn đồng hành thế nào về chuyện này. Cả nhóm mới
đến đây, đã phải lập tức bỏ đi? Nếu biết sự thật, liệu họ có đi tìm
người đàn ông đó tính sổ? Nhưng người ta đã giải thích chỉ là sự hiểm
nhầm… hiểu nhầm cô thành gái làng chơi…
Món nợ này tính thế nào? Đòi bồi thường hay đánh nhau một trận?
Cô không tin trong đám bọn cô có người đánh thắng anh ta.
Hơn nữa, cô cũng rất khó mở miệng kể chuyện bản thân bị tưởng nhầm thành loại phụ nữ đó.
Trong lúc Ôn Hàn nghĩ ngợi linh tinh, bà chủ nhà đội nhiên đến tìm. Khi mở
cửa, Ôn Hàn phát hiện cô vẫn khoác chiếc khăn choàng, dưới khăn choàng
là áo sơ mi xộc xệch. Sau khi mở cửa để bà chủ vào phòng, Ôn Hàn vội vào nhà vệ sinh thay áo phông ngắn tay khác.
Bà chủ là người Hoa
kiều. Ôn Hàn đặt nhà nghỉ ở trên mạng cũng bởi vì dòng máu của bà chủ.
Dù sao trong cốt tủy của cô cũng mang dòng máu người Hoa. Sự tin tưởng
này xuất phát từ bản năng.
Mái tóc dài của bà chủ dùng cái trâm
vén lên, vắt ra sau gáy. Cổ tay chị ta đeo chuỗi hạt gỗ đàn hương. Chị
ta mỉm cười nói với Ôn Hàn bằng thứ tiếng Trung ngượng nghịu nhưng vẫn
khá chuẩn xác: “Tôi có một khách quen đã thanh toán toàn bộ chi phí của
nhóm các cô. Trong những ngày tới, các cô không phải trả tiền ở, tiền
tham quan du lịch và hành trình thám hiểm Everest[1].
[1] Everest: Đỉnh núi cao nhất thế giới so với mực nước biển khoảng 8.850 mét, nằm ở biên giới giữa Nepal và Trung Quốc.
Ôn Hàn ngẩn người, cô lập tức đoán ra là ai.
“Anh ấy nói.” Bà chủ cười khẽ một tiếng: “Anh ấy điên đảo thần hồn vì cô, nên anh ấy cam tâm tình nguyện bỏ ra số tiền này.”
“Tôi không cần.” Nghĩ đến hành vi của người đàn ông đó, Ôn Hàn lại rùng
mình. Trong đầu cô hiện lên ánh mắt của anh ta lúc kẹp cổ họng cô.
“Anh ta là khách quen của nhà nghỉ à?” Ôn Hàn hỏi.
“Đúng thế”. Bà chủ mỉm cười: “Anh ấy thường đến đây, căn phòng ở tầng bốn là anh ấy đặt dài hạn.”
“Trước đây anh ta là… lạt ma, chị có biết điều này không?”
“Tôi biết, anh ấy từng nhắc tới.” Bà chủ không mấy bận tâm.
Nhưng anh ta mang theo súng ống.
Ôn Hàn không nói ra điều này. Cô vẫn chưa hết hoảng hốt. Thậm chí nghe bà
chủ tiết lộ anh ta là khách quen, cô càng sợ hãi hơn. Nỗi sợ hãi lan tỏa từ đáy lòng, rất khó giải thích. Từ trước đến nay, cô chưa từng sợ
người nào như vậy.
Bà chủ lại hàn huyên vài câu rồi đứng dậy đi
ra ngoài. Tới hành lang, không hiểu chị ta nghĩ ra điều gì, đột nhiên
quay người nói: “Nhóm của các cô có hai nam giới, nể mặt đều là người
Hoa nên tôi sẽ âm thầm bảo thằng bé trông cửa đưa cho bọn họ hai khẩu
súng phòng thân. Cô cũng biết đấy, hiện ở đây có rất nhiều phần tử chống chính phủ, không được yên bình cho lắm. Việc quản lý súng ống cũng rất
lỏng lẻo, cứ đề phòng bất trắc thì hơn.”
Ôn Hàn sửng sốt. Bà chủ đã đi đến đoạn vòng của cầu thang. Bên ngoài chỉ còn lại tiếng bước chân cồm cộp trên cầu thang gỗ.
Ôn Hàn về phòng, hồi tưởng lại câu nói của bà chủ và một loạt ấn tượng của cô về người đàn ông kia. Bỗng dưng cô cảm thấy hoài nghi, lẽ nào anh ta thật sự… chỉ là một người xuất gia hoàn tục bình thường, chẳng có gì
khác biệt? Bởi vì dân ở đây cũng thường mang theo súng phòng thân. Hơn
nữa cô đã gặp vị “khách” mà anh ta nói, chứng tỏ anh ta thật sự nhận
nhầm người.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Ôn Hàn vẫn không yên tâm. Cô
ăn tối ở phòng của Agassi, sau đó kiếm cớ gọi cô ta cùng xuống tầng một. Tầng một có hai máy tính kết nối internet, coi như trang bị tương đối
tốt so với những nơi khác trong thành phố. Vương Văn Hạo và Rum cũng
xuống dưới, nói muốn đi dạo quanh Thamel. Bởi vì nơi này đến chín giờ là tối om nên phụ nữ không thích hợp đi ra ngoài, để bọn họ ở lại nhà nghỉ lên mạng sẽ an toàn hơn.
Lúc bốn người xuống dưới, cậu bé gác cửa người Ấn Độ đang ngủ gà ngủ gật. Nghe tiếng bước chân, cậu ta liền giật mình tỉnh giấc.
Ôn Hàn chỉ vào máy tính. Cậu bé liền hiểu ra vấn đề, kêu hai cô gái trẻ khởi động máy tính, nhập mật mã giúp bọn họ.
“Cậu cần nhận email gấp đấy à?” Agassi không có hứng thú với internet, buồn chán gõ gõ bàn phím.
Ôn Hàn vào một diễn đàn mở, tìm phần giới thiệu về nhà nghỉ này.
Không nằm ngoài dự đoán, cư dân mạng đều khen bà chủ ân cần, chu đáo. Bởi vì
khi trao đổi thông tin đặt phòng với khách, bà chủ hay ký tên “Hồ” nên
bị dân mạng đặt biệt danh “Tiểu Hồ Ly”. Bọn họ để lại lời nhắn: “Người
Hoa đi Nepal hãy tìm đến nhà nghỉ của Tiểu Hồ Ly, chắc chắn là hàng tốt
giá rẻ lại rất an toàn”, “Trà sữa Nepal trong quán của Tiểu Hồ Ly rất
ngon”, “Tôi thật sự muốn đi lần nữa. Lần trước tôi còn tình cờ gặp một
người đàn ông biết nói tiếng Nga. Anh ta rất hài hước, được mọi người
yêu mến. Nghe nói anh ta từng là hòa thượng…”
Ánh mắt Ôn Hàn dừng lại ở câu này. Cô xem ngày tháng, là ba tháng trước.
Anh ta đúng là khách quen của nhà nghỉ, hơn nữa chưa bao giờ tỏ ra kị húy khi nói về quá khứ của mình?
Mọi ý nghĩ không hay, nỗi ngờ vực và phỏng đoán đều bị sự thật trước mắt
xóa tan. Ôn Hàn thậm chí tìm không ra điểm đáng ngờ của người đàn ông
kia để kể với bạn đồng hành, rằng cô cảm thấy anh ta là nhân vật rất
nguy hiểm.
Cửa nhà nghỉ sau lưng chợt vang lên tiếng động, kéo theo tiếng chuông gió bằng đồng.
Tầng một thoang thoảng mùi nhang đặc biệt. Lúc đầu Ôn Hàn chọn nơi này, cũng bởi vì bà chủ nhà nghỉ là tín đồ Phật giáo. Ngay cả cách bài trí của
nhà nghỉ cũng khiến người khác có thể cảm nhận một cách sâu sắc tín
ngưỡng của chủ nhân.
Trong lúc Ôn Hàn nhìn chằm chằm vào màn hình đến mức thất thần, đằng sau đột nhiên xuất hiện một cánh tay chống
xuống mặt bàn cạnh cô: “Xem ra, em đã nảy sinh lòng hiếu kỳ về tôi. Tôi
có nên vui mừng vì chuyện này hay không?”
Người đàn ông vừa trở về từ buổi đêm của Kathmandu. Toàn thân anh ta tỏa ra mùi vị đặc trưng của thành phố.
Thần bí, xù xì, gió bụi dặm trường.
Ôn Hàn gần như nhảy ra khỏi ghế ngồi.
Người đàn ông lặng lẽ áp sát, trong khi cô và Agassi không hề phát giác. Cô
vẫn sợ anh như thường lệ. Nhưng ngữ điệu cợt nhả của anh ta có nét đặc
trưng của người Moscow, khiến Agassi rất bất ngờ, thậm chí tự nhiên có
cảm tình với anh. Đặc biệt là câu tiếng Nga vừa rồi của người đàn ông
khiến Agassi cảm thấy vô cùng thân thiết.
Vì có bạn ở bên cạnh, Ôn Hàn không thể tranh cãi với Trình Mục Vân, nhưng cô thể hiện rõ thái độ bài xích với đối phương.
Trình Mục Vân ngược lại tỏ ra khiêm nhường và lịch sự. Anh đã nhiều lần
nhượng bộ trước hành động gây khó dễ về mặt ngôn ngữ và thái độ của Ôn
Hàn, chỉ tán gẫu với họ như những người khách trọ ở cùng một chỗ tình cờ gặp gỡ: “Cafe của nhà nghỉ này tương đối tệ. Tôi biết ở Thamel có một
quán buổi tối cũng bán café, đồ ăn rất khá.”
“Hả?” Agassi chống
cằm, khuỷu tay đặt trên mặt bàn thấp, để lộ đường nét hoàn hảo của bộ
ngực: “Khá đến mức nào cơ?” Trình Mục Vân hạ giọng: “Vấn đề này chẳng có tiêu chuẩn nên khó nói rõ. Ít nhất, tôi sẽ không để cô uống phải café
mang mùi vị Ấn Độ.”
Thói quen ăn uống của người Nepal phần lớn là bản sao của người Ấn Độ.
Vì từ Ấn Độ qua bên này nên hai cô gái đã sớm hết chịu nổi các loại hương
liệu xuất hiện mọi lúc mọi nơi kia. Nghe Trình Mục Vân nói vậy, tự dưng
họ có cảm giác trong thân thể và không khí xung quanh lại bắt đầu tràn
ngập mùi vị các loại hương liệu cay nồng đó.
“Chúng ta đi uống thử đi!” Agassi cười.
“Giờ này bên ngoài rất nguy hiểm.” Ôn Hàn cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
Ngoại hình của Trình Mục Vân không giống người Hoa bình thường. Anh chỉ ngồi
yên ở đó cũng để lộ ưu thế chiều cao. Cánh tay anh vắt lên thành sofa,
biếng nhác tựa người ra đằng sau. Dáng vẻ và ngữ điệu thoải mái giống
như anh có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào. Người đàn ông này hoàn
toàn có thể biến bản thân trở thành một bức tranh độc lập. Ví như, vào
thời khắc này, anh khiến người đối diện liên tưởng đến chiếc bếp lò
khiểu cổ ở Moscow. Cả không gian rộng lớn chỉ có ngọn lửa bập bùng chiếu lên gương mặt anh
Cảm nhận được ánh mắt có phần chán ghét của Ôn Hàn dành cho mình, Trình Mục Vân liếc cô một cái.
“Được phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi. Nếu hai người đẹp không ngại,
xin hãy đợi tôi một lát.” Anh cười, đứng lên khỏi chiếc sofa màu đỏ
thẫm: “Tôi sẽ mang về hai tách cafe thơm nồng cho các quý cô.”
Nói xong, anh lịch sự gật đầu rồi rời đi. Theo động tác mở cửa của anh,
chiếc chuông gió treo ở cửa lại phát ra âm thanh thần bí vui tai, tiễn
vị khách trọ ấy.
“Ôn Hàn!” Agassi dõi theo bóng lưng Trình Mục
Vân qua lớp cửa kính, phê bình thái độ lạnh nhạt của bạn: “Cậu sao thế?
Tớ chưa từng gặp người đàn ông Trung Quốc nào thú vị như vậy. Anh ấy có
đôi mắt đen nhánh mà tớ thích nhất. Cậu có để ý không? Tớ chưa bao giờ
gặp người đàn ông nào có cặp lông mi dài và anh mắt cuốn hút như anh ấy, giống…” Agassi muốn ví von nhưng tự nhiên bí từ, cô bật ra tên một loại hương liệu từng dùng trong đồ ăn ở Ấn Độ: “Giống cây hương thảo. Cậu
biết không, Ôn Hàn, chỉ cần anh ấy nhìn tớ, tớ liền cảm thấy toàn thân
nóng ran.”
“Ờ. Tớ biết dạng người như anh ta là gu của cậu.”
Ôn Hàn quấn chặt khăn choàng. Cô không thể giả bộ như không có chuyện gì
xảy ra, tiếp tục ngồi ở đây chờ ly cafe độc đáo mà người đàn ông đó ca
ngợi. Ôn Hàn kiếm cớ, để lại Agassi vẫn đang nhiệt tình chờ đợi, một
mình lên tầng trước.
Tối nay bầu trời u ám, không một vì sao.
Ôn Hàn đi lên tầng ba, một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào. Cô phát
hiện ra một tấm thiệp ở dưới cánh cửa phòng mình. Tấm thiệp quả nhiên có một câu thơ tình mang màu sắc riêng biệt của nước Nga. Hiện giờ Vương
Văn Hạo và anh bạn đồng hành Rum vẫn đang dạo phố, tấm thiệp này chắc
chắn được anh ta cài ở đây trước khi đi, nhân lúc cô không chú ý.
Ôn Hàn đi vào căn phòng tối, bỏ tấm thiệp vào ngăn kéo. Chuyến du lịch này kéo dài hai mươi tư ngày, hai mươi tư tấm thiệp cũng được xử lý tương
tự, nằm trong ngăn kéo bàn ở những khách sạn xa lạ. Ôn Hàn cẩn thận khóa trái tất cả cửa số và cửa ra vào rồi đi tắm.
Cô tin bản thân sẽ nhanh chóng quên đi chuyện xảy ra hồi chiều. Đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Ôn Hà không hay biết, sau khi rời khỏi nhà nghỉ người đàn ông khiến cô sợ
hãi đã rút ra một tờ đô la Mỹ đưa cho cậu bé Ấn Độ ở ngoài cửa: “Đi mua
café cho hai cô gái ở trong đại sảnh.” Anh không dặn dò mua café ở quán
nào nhưng cậu ta đã biết rõ thói quen của anh, vui vẻ cầm tiền chạy đi.
Người khách quen này thích dùng đô la Mỹ. Nhưng không vấn đề gì, bà chủ quán
sẽ tự động đổi thành tiền rúp, cậu ta cũng kiếm được một khoản coi như
công chạy vặt.
Cuộc sống của người Nepal rất nhàn hạ. Phần lớn các cửa hàng buổi trưa mới bắt đầu kinh doanh, đến sáu bảy giờ tối đã đóng cửa.
Lúc này đường phố tối mờ mờ, có thể nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ. Trình Mục Vân đi bộ dọc theo con phố, ra khỏi khu vực đông du khách Thamel, tiếp
tục tiến về phía trước.
Đi qua một ngôi chùa nhỏ cổ kính, cuối cùng anh cũng dừng bước.
Có người đang đứng trên con đường nhỏ bùn đất ở sau ngôi chùa đợi anh
trong bóng tối. Trình Mục Vân tiến lại gần. Người chờ anh là một ông
già, ông ta chắp hai tay trước ngực, ra hiệu cho anh đi theo mình. Hai
người men theo con đường nhỏ đầy rãnh nước và bùn đất, rẽ trái rẽ phải
một hồi rồi vào một sòng bạc ngầm.
Đây là sòng bạc tư nhân, bởi
vì không có chi phí trang trí nội thất nên tương đối cũ kĩ xập xệ. Bên
trong rất ồn ào, đầy mùi tiền bạc hỗn tạp và khói thuốc lá mù mịt.
Sau khi Trình Mục Vân đi vào sòng bạc, người dẫn đường từ ông già đã đổi
thành cậu bé Ấn Độ có vết son đỏ trên trán. Anh nhanh chóng đi theo cậu
bé tới đích đến của buổi tối ngày hôm nay.
Cậu bé vén tấm rèm cửa có hình vẽ “Lục đạo luân hồi”[1]. Trình Mục Vân đi vào trong.
[1] Lục đạo luân hồi: Sáu kiếp xoay vần, từ địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh, atula, người và trời.
Cạnh bàn cờ bạc ở trong phòng có một người đàn ông trung niên đang chơi xúc
xắc. Ngoài ra còn có khoảng bảy, tám người đàn ông hoặc ngồi hoặc đứng
tựa vào cạnh bàn và một người đứng cầu nguyện trước tượng Phật nằm trong bức tường.
Lúc Trình Mục Vân đi vào, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn.
Người đàn ông tóc đen đang cầu nguyện cũng quay đầu cười với anh, để lộ hàm
răng trắng lóa. Người đàn ông trung niên đang chơi xúc xắc đặt cái chén
đựng xúc xắc bằng ngà voi màu vàng xuống bàn, giới thiệu bọn họ với
nhau: “Ông chủ Trình, đây chính là Mạnh Lương Xuyên, người hợp tác với
cậu lần này, cũng là người cậu chỉ đích danh, vì vậy giá cả…”
“Giá cả khỏi bàn.” Trình Mục Vân nhìn người đàn ông thấp hơn anh nửa cái
đầu, nói với anh ta bằng tiếng Trung: “Tôi sẽ trực tiếp trả tiền cho
anh.”
Mạnh Lương Xuyên nhún vai: “Nhanh gọn thật đấy. Tôi sẽ phụ
trách sự an toàn của anh và mọi việc anh cần ở Nepal trong nửa năm tới.”
Thật ra những người có mặt ở đây đều là trường hợp dự phòng của ông chủ Kha, tức người đàn ông trung niên, trong trường hợp Trình Mục Vân không vừa ý Mạnh Lương Xuyên. Bây giờ hai người đã thỏa thuận xong xuôi, những
người khác trở nên vô dụng. Ông chủ Kha là nhân vật trung gian, cũng là
người chuyên cung cấp tin tức cho Trình Mục Vân bấy lâu nay. Sau khi bảo đám kia ra về, ông ta bắt đầu giới thiệu với Mạnh Lương Xuyên lịch
trình nửa tháng tiếp theo.
Mục tiêu là nhóm du khách bỗng dưng xuất hiện tại nhà nghỉ nơi Trình Mục Vân đang ở.
“Trong số bọn họ có một người đàn ông đeo kính tên Vương Văn Hạo, thân phận
chính thức là giáo sư đại học, cũng là một kẻ buôn lậu. Anh ta lấy danh
nghĩa đi du lịch Nepal nhưng mục đích thật sự là giao dịch một lô hàng
lậu tại Chương Mộc[1] trong vòng mười ngày tới.” Ông chủ Kha giải thích
với Mạnh Lương Xuyên: “Hàng mà Vương Văn Hạo đổi về chính là mục tiêu
của ông chủ Trình.”
[1] Chương Mộc: Cửa khẩu giữa Nepal và Tây Tạng, Trung Quốc.
“Hàng gì vậy?” Mạnh Lương hỏi.
Ông chủ Kha liếc qua Trình Mục Vân: “Tôi chỉ có thể nói với cậu, đó là đồ
sưu tầm của ông chủ Trình. Năm xưa, nó bị đánh cắp, từng qua tay rất
nhiều người.”
Mạnh Lương Xuyên “Ồ” một tiếng, cũng không tiếp tục truy vấn. Đồ sưu tầm thì chắc chắn là vô cùng quý giá.
Bao năm lăn lộn trong nghề, anh ta không ngờ có ngày được gặp mặt và hợp
tác với Trình Mục Vân. Nói thế nào nhỉ, cái tên Trình Mục Vân tuyệt đối
sẽ không dùng một “vệ sĩ” tay mơ như anh ta.
Tất nhiên, đây là suy nghĩ trước kia của Mạnh Lương Xuyên.
Ai cũng biết nhiều năm trước, Trình Mục Vân hoàn toàn bị lụi bại, bản thân anh cũng “bốc hơi” khỏi thế gian này. Mạnh Lương Xuyên liếc qua người
đàn ông bên cạnh. Không biết điều gì đã khiến anh trở lại cõi nhân gian?
Ba người tiếp tục bàn bạc kế hoạch.
“Tay Vương Văn Hạo đến đây với thân phận khách du lịch, anh ta mang theo hàng hóa kiểu gì?” Mạnh Lương Xuyên thắc mắc.
“Hàng đã được chuyển tới Nepal nửa năm trước. Trong hai ngày này, cậu ta cũng đang tìm người trung gian, chuẩn bị thuê vài vệ sĩ. Sau khi hoàn tất
việc đổi hàng, Vương Văn Hạo sẽ trực tiếp nhập cảnh vào Mông Cổ rồi trở
về Moscow trong thời gian nhanh nhất.” Ông chủ Kha đáp lời.
“Anh có biết đối tượng trao đổi hàng với anh ta không?”
“Không”.
“Các anh có địa điểm hoặc thời gian giao dịch không?”
“Không biết. Ngay cả chuyện bọn họ hẹn giao hàng vào ngày nào, chúng tôi cũng chẳng nắm được.” Ông chủ Kha thản nhiên đáp.
Mạnh Lương Xuyên cười: “Vì thế, chúng ta chỉ có thể tiếp cận Vương Văn Hạo, chờ đợi cơ hội thích hợp?”
“Đúng vậy.” Ông chủ Kha nói: “Tôi đã sắp xếp đâu vào đấy rồi. Ngày mai, cậu
và một người nữa sẽ đi gặp Vương Văn Hạo và trở thành vệ sĩ của cậu ta.
Như vậy, các cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc với lô hàng.”
Mạnh Lương
Xuyên hiểu ý. Xem ra Trình Mục Vân đã sắp đặt kế hoạch suốt nửa năm nay. Từ lúc đối phương điều động hàng hóa, anh đã chuẩn bị đầy đủ cho “trò
chơi” tiến hành vào nửa năm sau. “Tôi không thích hợp tác với người lạ.”
“Người còn lại là tôi.” Câu nói thốt ra từ miệng Trình Mục Vân.
Anh đang chơi con xúc xắc, xúc xắc cũ kĩ ố vàng luồn qua các kẽ ngón tay
anh. Trong khi Trình Mục Vân thực hiện động tác, bốn con xúc xắc không
hề chạm vào nhau, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bàn tay người đàn ông khéo léo, không một tiếng động.
Bạn đang đọc truyện Cám Dỗ Chí Mạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.