Q.1 - Chương 24: Tự Trách
Edit: Yuusa
Beta: Mẹ Tí
Ở Thái Dương, Lưu Diễn đã chiêu mộ được bốn năm ngàn người, gióng
trống khua chiêng mua binh khí, oanh oanh liệt liệt giương cờ tạo phản.
Ngay sau khi Lưu Lương biết được tin tức này, đã ngay lập tức tới cửa chất vấn, nên Lưu Diễn cũng tìm thấy tôi. Tôi không biết ai đã nói
chuyện của tôi cho hắn biết, tóm lại là hắn mang vẻ mặt vô cũng khẩn
trương xuất hiện trước mặt tôi, sự vui mừng cùng lo lắng của hắn rất
chân thật không giống như đang giả vờ.
Hắn thật sự đã rất lo lắng cho tôi, nên khi thấy hắn run rẩy vươn tay ôm lấy tôi, tôi cũng không nhẫn tâm đẩy hắn ra.
“Lệ Hoa, đều tại ta không tốt, là ta hại nàng chịu nhiều khổ cực.”
Bệnh nặng chưa khỏi nên thể lực của tôi trên vẫn rất yếu, bờ ngực của hắn vừa ấm áp vừa cường tráng, nếu bỏ quả mọi chuyện cũng có thể coi là một nơi tôi có thể dựa dẫm. Tôi mệt mỏi, nhắm nghiền hai mắt, yếu ớt
tựa cằm lên vai hắn, vứt hết những ý niệm đang hỗn độn trong lòng sang
một bên, chỉ im lặng ngồi im trong lòng hắn, không muốn quan tâm bất kì
điều gì khác nữa.
“Khụ.” Thanh âm rất nhỏ, có người đứng ở chỗ sáng buồn bực ho lên một tiếng, tôi biết rõ là người này cố ý làm vậy, nhưng vẫn không mở mắt ra ngay, mà uể oải dựa vào lòng Lưu Diễn, không thèm nhúc nhích.
Nhưng Lưu Diễn lại hơi giãy giụa, cuối cùng cũng không có đẩy tôi ra, mà dường như còn ôm tôi chặt hơn.
“Thúc thúc! Thẩm thẩm!”
Tôi mở bừng mắt ra, liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy vợ chồng Lưu Lương
đang từ buồng trong bước ra. Bộ dạng Lưu Lương hình như muốn phát tác gì đó nhưng bất ngờ lại thôi, còn Lương thẩm, ánh mắt bà nhìn tôi lộ ra
nhiều điểm tiếc hận.
Trong lòng tôi khẽ thở dài một tiếng, xem ra hành vi vừa rồi của tôi
lại gây ra hiểu lầm không nhỏ đây. Đang muốn tách ra, lại không ngờ Lưu
Diễn bỗng nhiên ôm chặt hơn, hắn càng lúc càng ôm chặt, ép sát tôi vào
trong ngực hắn.
Tôi hơi tức giận, ngẩng đầu trừng hắn, không ngờ hắn đang hướng mặt
nhìn về phía cổng lớn. Theo tầm mắt của hắn, tôi quay đầu nhìn lại, thân mình mãnh liệt run lên, sợ ngây cả người.
Bên bờ môi hắn vẫn vương nụ cười tươi tắn nhẹ nhàng, tuy khí sắc trên mặt có vẻ hơi ảm đạm, người cũng gầy đi rất nhiều, nhưng điều đó chỉ
càng tôn lên khí chất không linh bác nhã (kỳ ảo, có học thức sâu rộng)
của hắn mà thôi.
Lưu Tú đứng ở cửa thản nhiên nhìn tôi cùng Lưu Diễn ôm nhau, hơi gật
đầu, coi như là đã chào hỏi sơ qua. Sau đó hắn sải bước vào cửa, quỳ
trước mặt vợ chồng Lưu Lương: “Chất nhi bái kiến thúc thúc thẩm thẩm!”
“Tú nhi?” Lương thẩm kích động nâng hắn dậy, vui sướng nói, “Con đã
quay về rồi à? Hôm qua nghe Lưu Tắc nói, các con ở Uyển Thành buôn bán
lương thực thì gặp quan binh phong thành, thằng nhóc Lưu Tắc đó khi trở
về còn mang theo một vết thương to trên trán, nó đã tụ lại thành vết bầm lớn, thực là dọa người ta mà. Con không có xảy ra chuyện gì chứ?”
“Khiến thúc thúc thẩm thẩm lo lắng rồi, Tú hết thảy đều bình an.”
Tôi thừa dịp thúc cháu bọn họ nói chuyện, muốn giãy khỏi ngực Lưu
Diễn, nào ngờ hắn ôm rất chặt, càng giãy càng chặt, không hề có ý định
buông ra. Tôi giận dữ, nhấc chân hung hăng giẫm mạnh lên chân hắn, hắn
bị đau, nhăn nhó mặt mày. Tôi trừng mắt, tức tối nhìn hắn, lúc đó hắn
mới xanh mặt, buông tôi ra.
Ánh mắt tôi dõi theo nụ cười đang giương lên của Lưu Tú. Nụ cười của
hắn thản nhiên nhưng vẫn ẩn chứa sự mệt mỏi, tuy đã được che đậy vô
cùng tốt, nhưng tôi vẫn nhận ra. Nhất thời lòng tôi thấy vô cùng đau
xót, lại hoảng hốt cảm thấy như đã cách xa cả một đời.
Nhờ lại ngày chia tay hôm ấy, hắn đứng ở bên ngoài màn xe nói rõ hắn
tin tưởng với năng lực của tôi nhất định có thể đưa Đặng Thiền về tới
Tân Dã bình yên.
Tôi đã phụ kỳ vọng của hắn rồi, tôi thực chất chỉ là một đứa vô dụng, không biết chăm sóc Đặng Thiền cho tốt, cũng không thể đưa nàng bình an về tới Đặng gia.
Một khắc này, đôi mắt của tôi nhòe đi, nước mắt trào ra, tôi vội vàng cúi đầu, lặng lẽ dùng tay áo lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, rồi sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên như không có gì.
Thúc cháu bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, tôi không cách nào mở miệng
ngắt ngang được. Mặc dù hiện tại tôi rất muốn hỏi Lưu Tú xem rốt cuộc ở
Uyển Thành đã xảy ra biến cố kinh tâm động phách gì, hắn trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh đó làm sao mà quay về được…Thái Dương.
Lưu Lương cố ý giữ hai huynh đệ ở lại ăn cơm trưa, Lương thẩm tự mình xuống bếp nấu nướng. Tôi không thạo nấu nướng, nên hoàn toàn chẳng giúp được gì. Lương thẩm biết ý đưa cho tôi một rổ hành, bảo tôi đến góc sân ngồi bóc vỏ hành.
Còn lại thúc cháu ba người ngồi ở nhà chính nói chuyện, được một lúc, chợt nghe Lưu Diễn sẵng giọng nói to hai câu, khi tôi ngưng thần lắng
tai nghe thì lại không thấy gì nữa. Xem ra Lưu Lương thúc vai vế như
cha, cho dù Lưu Diễn cuồng vọng không sợ trời không sợ đất, cũng không
dám làm càn quá mức ở trước mặt Lưu Lương.
Khi sắp lột hết một rổ hành, hai con chó trong nhà chạy ra cửa viện
kêu gâu gâu hai tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn liền thấy một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi đang đẩy cửa rào bước nhanh vào trong viện.
“Ngươi. . . . . .” Tôi không biết hắn là ai, tuy nhiên chỉ bằng trực
giác cũng đoán được người này chính là con cháu Lưu thị, đương muốn gọi
Lương thẩm ra tiếp đón, thì người thanh niên đó lại dùng tay ra hiệu với tôi ý bảo đừng lên tiếng, sau đó áp sát, người dán vào cửa sổ phòng lớn quan sát.
Tôi tò mò nhìn hắn nép ở chỗ cửa sổ ra hiệu vào trong, một lúc sau,
Lưu Diễn làm như vô tình từ trong phòng đi ra, mới ra khỏi cửa, đã bị
người thanh niên đó túm lôi sang bên cạnh.
“Bọn Tử Cầm đang dẫn một đám con cháu tôn thất trong tộc đến làm loạn ở cửa nhà ta, đại tỷ bảo huynh nhanh về đi! Hơn nữa còn nghe nói ở quê
nhà có rất nhiều con cháu sợ bị liên lụy, đang thu thập đồ đạc quý giá
chuẩn bị bỏ chạy”
“Hừ!” Trán Lưu Diễn gân xanh giật giật, “Một đám vô dụng, mới có thế này đã sợ chết, thật uổng là con cháu Lưu thị!”
“Đại ca, huynh nhanh đi về xem một chút đi. Nương hôm nay lại không
chịu uống thuốc, ta mới nghe người khác nói Văn thúc đã trở về, sao
không về nhà trước để báo bình an? Văn Thúc hiểu rõ Nương nhất, hay để
cho Văn thúc khuyên người . . .”
“Văn thúc vẫn chưa về nhà à?”
“Đúng vậy, có hương thân thấy hắn đi bộ về, nhưng ta ở nhà đợi cả
nửa ngày cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Nương sốt ruột muốn chết,
khiến ta lại càng cuống, nhưng sau đó lại nghe người ta bảo thấy hắn đến nhà thúc thúc đầu tiên, nên nương mới hơi yên tâm một chút.”
Lưu Diễn không nói chuyện, đột nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt thâm trầm.
Tôi cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của hắn, dọn sạch đám vỏ hành
vừa bóc, đinh đi tới phòng bếp, chợt nghe phòng trong truyền ra một
tiếng quát to của Lưu Lương: “Lưu Trọng! Vì sao tới lại không vào nhà,
lén lút đứng bên ngoài nói chuyện cùng Lưu Diễn là sao?”
Thì ra hắn chính là Lưu Trọng!
Tôi dừng bước, không đừng được quay đầu lại nhìn trộm hắn. Thể theo
truyền thống tốt đẹp của Lưu gia, diện mạo Lưu Trọng khá tốt, giống Lưu
Diễn, lại cũng rất giống Lưu Tú, phải nói pha trộn giữa hai huynh đệ của hắn.
Lưu Lương khi nói đã sải bước xuống bậc thềm, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Lưu Trọng.
Lưu Trọng cúi đầu, không dám không đáp, tránh nặng tìm nhẹ của nói:
“Nương bị bệnh, nhớ Văn thúc, nghe nói đến nhà thúc thúc, nên bảo con
qua xem.”
Lưu Lương nghe xong sắc mặt hơi giãn ra.Trong ba huynh đệ nhà này, vừa nhìn liền biết ngay chỉ có Lưu Diễn là không
biết giả vờ. Hắn đang đứng đó nhưng lại hơi nhấp nhổm, vẻ mặt lo âu, chỉ sợ lúc này suy nghĩ đã bay về nhà rồi. Tâm tư thế này, ngay cả tôi cũng nhìn còn nhận ra, sao có thể dấu được Lưu Lương đã lăn lộn bao nhiêu
năm trong chốn quan trường?
“Hừ” Quả nhiên, Lưu Lương phất tay áo quay vào phòng trong.
Lưu Diễn cùng Lưu Trọng đưa mắt nhìn nhau. Đương lúc tôi còn mơ hồ
thì thấy bên trong cánh cửa, Lưu Tú đang lặng lẽ phất phất tay về phía
bọn họ. Hai huynh đệ ngây thơ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, không lên
tiếng ra vẻ đi dạo ngoài sân, sau đó co cẳng chạy vội.
Bữa cơm trưa cuối cùng chỉ còn lại có bốn người là vợ chồng Lưu
Lương, Lưu Tú cùng tôi. Lưu Diễn, Lưu Trọng trốn đi không nói, mà ngay
cả hai huynh đệ Lưu An cùng Lưu Quân cũng không ở nhà. Tôi đoán rằng lúc này các dòng họ ở Thái Dương đang cãi nhau rất ác liệt, có lẽ Lưu An,
Lưu Quân cũng bị kéo đi, chẳng qua là không biết huynh đệ nhà này sẽ
đứng về bên nào.
Tôi vừa dùng cơm vừa suy nghĩ, ngẫu nhiên lại liếc mắt đánh giá Lưu
Tú, hắn ngồi ở phía đối diện, nhưng tác phong vẫn nhàn nhã lịch sự, hoàn toàn không giống người đang có việc lo lắng.
Chẳng lẽ hắn vẫn chưa biết những đại sự diễn ra trong tôn thất họ Lưu ở Thái Dương? Nhưng mới vừa rồi dáng vẻ khi hắn đuổi Lưu Diễn, Lưu
Trọng không giống như là chẳng biết gì.
Nhìn không thấu hắn!
Hắn hoàn toàn tương phản với Lưu Diễn. Hắn che dấu suy nghĩ trong
lòng vô cùng tốt, vô cùng cẩn thận, tôi căn bản không thể đoán ra hắn
đang nghĩ cái gì nữa.
Bữa cơm này ăn thực là vô vị, sau khi ăn xong Lưu Lương ra ngoài đi
tiểu, tôi định giúp Lương thẩm thu don bát đĩa, nàng lại cương quyết
ngăn lại: “Cô là khách, trên người lại bị bệnh, ta sao có thể để cô làm
những việc nặng này? Mau mau nghỉ ngơi đi.”
Tôi đánh phải từ bỏ, Lưu Tú vẫn ngồi im chờ Lương thẩm ở đối diện, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bị bệnh sao?”
“Không có gì……” Tôi ngượng ngùng thấp giọng trả lời, “Đã tốt hơn rồi, không sao nữa đâu…”
“Tại sao không quay về Tân Dã?”
Thanh âm của hắn trầm thuần như rượu, dịu dàng mà vẫn mang chút trách cứ, tuy tôi hiểu được câu nói đó vốn xuất phát từ sự quan tâm, nhưng
mỗi khi liên tưởng đến Đặng Thiền, là tay chân tôi phút chốc lạnh ngắt
như băng, ngón tay run run.
“Sao vậy?” Hắn thấy vẻ mặt tôi khác thường, lại gặng hỏi thêm.
Tôi cắn môi, cố nén bi thương trong lòng, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, quỳ sụp xuống: “Lệ Hoa đã phụ trọng thác!”
Chỗ ngồi vang lên tiếng loạt soạt, Lưu Tú gần như nhảy dựng lên, đồng thời đưa tay ra đỡ tôi, tiếng nói cũng mang theo sự run rẩy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Biểu tỷ nàng. . . . . .” Tôi nín thở cố không rơi lệ, ở trước mặt
hắn mà khóc, sẽ giống nhưng đang giả vờ. Tôi không cần ai thương hại
tôi, tha thứ cho tôi. Đấy là lỗi của tôi, là tôi không chăm sóc tốt cho
Đặng Thiền.
Tôi quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắn, sau khi kể
hết mọi chuyện cho Lưu Tú nghe, hắn ngây người ngồi im, lâu sau cũng
không có tiếng đáp lại, tận đến khi có tiếng bước chân Lưu Lương quay
lại, mới phá vỡ không khí bế tắc quỷ dị giữa tôi và hắn lúc đó.
“Thúc thúc!” Ngữ khí nhẹ nhàng, Lưu Tú rốt cục thở dài, “Tú nhi phải về nhà thăm mẫu thân, xin cáo từ.”
Lưu Lương tựa hồ cảm thấy được có chuyện gì đó, nhưng ông chỉ híp mắt lại nghi vấn mà không nói, ra vẻ không biết gì gật gật đầu: “Con về
đi.”
Lòng tôi hoang mang, tựa như đang bị tảng đá ngàn cân đè nặng tới
không thở được. Đúng lúc đó, trước mắt có bóng đen cúi xuống, Lưu Tú
bỗng nắm cánh tay tôi, kéo tôi đang quỳ dưới đất đứng dậy.
Tôi run rẩy ngẩng đầu, sắc mặt của hắn bình tĩnh, không có… chút phẫn nộ cùng trách cứ nào, ánh mắt đó tôi chưa nhìn thấy bao giờ, nó trong
suốt như nước, đáy mắt yên lặng lướt qua tia cảm xúc thương tiếc, lướt
qua tia cảm xúc tự trách. . . . . .
Nhưng hết thảy cảm giác đó hình như chỉ là ảo giác của tôi, bởi vì
chỉ chớp mắt sau, Lưu Tú đã che dấu hết toàn bộ cảm xúc của mình, bình
tĩnh không dao động nói với tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Tôi đột nhiên run lên, không kịp nói cả những lời khách sáo như không cần lo lắng với vợ chồng Lưu Lương, mà mờ mịt ngây ngốc đi theo hắn ra
cửa viện.
Sắc trời có chút âm u, dường như chỉ thoáng chút nữa thôi là mưa to,
gió trên đồng rất lớn, thổi phần phật phần phật qua đám lúa chưa kịp gặt trong ruộng, gió thổi cuồn cuộn mạnh như sóng biển dập dềnh lên xuống.
Gió thổi tung khiến mái tóc dài của tôi bay tán loạn, mấy sợi tóc mai bay bay trước mắt tôi. Lưu Tú đi đằng trước, bóng dáng lộ ra sự thê
lương. Tôi nhịn khóc lâu như vậy rốt cục lệ cũng tràn mi rơi xuống: “Tại sao ngươi không mắng ta? Ngươi không nói lời nào như vậy là có ý gì?”
Bước chân ở phía trước rốt cục ngừng lại, hắn không quay người, ngửa
đầu nhìn không trung, gió thổi tay áo hắn bay phần phật. Hồi lâu, vô số
lời nói thanh nhã mà đau thương của hắn bị thổi bay tản mát ở trong gió: “Chuyện này cũng không trách cô được . . . . . cô không sai. . . . . .
Là ta không đưa cô. . . . . . Nhóm. . . . . . Chăm sóc tốt. . . . . .”
Phía chân trời truyền đến một trận sầm rền, tiếng sấm ầm ầm, giống
như một tiếng búa tạ đang thong thả tàn phá bầu trời phía trên, một
tiếng lại một tiếng, kích thích nỗi đau tê liệt trong lòng tôi.
Tôi rốt cuộc không thể ức chế được chua xót trong lòng, nhào lên ôm cổ hắn từ phía sau, thất thanh khóc rống lên.
Bạn đang đọc truyện Tú Lệ Giang Sơn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.