Q.2 - Chương 62: Triệu Cơ
Ở trên núi cả đêm không hề chợp mắt, trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ
nghĩ tới Lưu Tú. Sáng sớm hôm sau cổng thành Lạc Dương vừa mở, Phùng Dị
đưa tôi quay lại trước Bạch Hổ môn, sau đó rời đi.
Nam Cung có bốn cửa, phân biệt lấy tên theo tứ thần thú, trong đó Chu Tước môn là cửa chính nam của Nam Cung, thẳng hàng với cổng chính của
thành Lạc Dương, đi ra ngoài rất nhanh, vốn là đường dùng cho đế vương
ra vào, trong bốn cửa thì Chu Tước môn tôn quý nhất, kiến trúc cũng nguy nga đồ sộ vượt bậc, đứng cách hoàng cung hơn bốn mươi dặm, ngắm nhìn
Chu Tước môn từ xa, cửa cung giống như nối liền với trời xanh, đẹp như
một kỳ quan.
Trước kia mỗi lần tiến cung tôi hay đi qua Huyền Vũ môn, Huyền Vũ môn nằm ở phía tây gần với Tây Cung của Triệu Cơ, đây là lần đầu tiên tôi
đi qua Bạch Hổ môn.
Nếu quy đổi diện tích cung điện Nam Cung sang đơn vị hiện đại, từ nam đến bắc dài chừng hơn một ngàn ba trăm thước, từ đông sang tây rộng
chừng một cây số, tổng diện tích chiếm gàn một ngàn ba trăm cây số
vuông, tuy của triều trước để lại và chưa từng sửa chữa, nhưng cũng có
hơn ba mươi tòa cung điện.
Tôi chưa tời Trường An, nên không rõ cung Trường Nhạc, cung Kiến
Chương cùng cung Vị Ương đã bị hỏa hoạn thiêu hủy ở Trường An rốt cuộc
có lớn hơn không, nhưng quan sát Nam Cung ở Lạc Dương, đã có thể suy
đoán một phần. Ở hiện đại đều nói Tử Cấm Thành đời Minh Thanh để lại
hung vĩ đồ sộ, theo tôi thấy cung điện đời Hán không thể giữ lại sau hai ngàn năm, nếu không sẽ khiến cả thế giới khiếp sợ.
Tôi hồi hộp đi qua Bạch Hổ môn, vì không ngựa không xe, tôi đành phải đi bộ, bên đường có một cung điện quan trọng, gác cao bốn phía, trước
cửa có thị vệ nghiêm ngặt canh gác. Tôi vốn muốn tránh lui, nhưng không
biết tại sao nơi đó dường như có lực hút thần kỳ kéo tôi quay đầu ngoái
nhìn.
“Lưu phu nhân, mời đi bên này.” Lúc này người dẫn đường cho tôi là
một lão thái giám – lúc tôi đi vào Bạch Hổ môn có gặp Tào Hủ, hắn không
tiện mời tôi lên xe của hắn, liền gọi một thái giám dẫn tôi tới Tây
Cung.
“Xin hỏi… nơi đó là gì vậy?” Tôi quay đầu chỉ về nơi có gác cao bốn phía đó hỏi.
Lão thái giám quay đầu cười nói: “Phu nhân không biết đó thôi, gian
điện kia tên gọi Vân Đài, là nơi cất giữ trân bảo, công văn điển tịch,
cực kỳ trọng yếu.” Bọn họ đều là lão nô hầu hạ trong cung điện ở Lạc
Dương từ trước, nơi này trong mắt tôi giống như mê cung, nhưng với bọn
họ mà nói, dù nhắm hai mắt cũng không thể đi nhầm.
Phía bắc Vân Đài chính là Lan Đài, những tòa đền đài lầu các này đều
xây cao hơn mặt đất mười thước, mỗi tòa cung điện có vài chục bậc thềm
đá cẩm thạch, có đường đi thông với nhau, có thể đi từ cung này sang
cung kia, mà không cần phải đi xuống dưới lầu. Phong cách kiến trúc như
vậy khiến tôi không khỏi nghĩ đến ở thời hiện đại xây cầu vượt và đường
hầm để giảm thiểu ùn tắc.
Lão thái giám là một người biết điều, say đó mỗi khi đi qua chỗ nào,
không đợi tôi hỏi, đã chủ động nói tên cung điện cho tôi biết.
Chớp mắt đã tới một căn gác, nhưng hắn không nói tiếp với tôi, mà lập tức bước xuống thềm đá, đi vòng qua phía sau căn gác kia. Ngoài điện
vắng vẻ, không có tiếng người, đầu mũi tôi thỉnh thoảng ngửi thấy mùi
hương lạ lùng, không phải xạ hương cũng không phải đàn hương, không biết là loại huân hương gì.
Lão thái giám kia đột nhiên bước nhanh hơn, nhưng bước chân không hề phát ra tiếng động, có vẻ đặc biệt cẩn thận.
Bước nhanh không tiếng động có lẽ được hơn mười bước, có thể thấy Tây Cung ở ngay trước mắt, lại nghe trên đỉnh đầu có một giọng nữ đột nhiên hô lên: “Đứng lại!”
Lão thái giám kia dừng bước, vội vàng xoay người lại, tôi không hiểu gì cả cũng xoay người.
“Ôi cha, ta thấy bóng người này sao nhìn lại có chút quen mắt, hoá ra là Âm Cơ.”
Tôi nghe tiếng ngẩng đầu, thấy đối diện có bảy tám nữ tử trang phục
lộng lẫy đứng đó, oanh yến kiều mỵ, đủ loại tư sắc. Người cầm đầu vừa
nói kia cũng là một gương mặt thân quen – Hàn Cơ phu nhân vinh sủng sáng tăng chiều giảm.
Hiện tại tuy nàng đã từ thê thành thiếp, nhưng dù gì cũng là tiểu
thiếp của hoàng đế, danh phận hạ xuống, địa vị lại tăng lên. Tôi không
dám coi thường, vội cung kính quỳ xuống hành lễ: “Thiếp thân bái kiến
Hàn nương nương!”
Đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy nàng nói bình thân, lại nghe thấy tiếng đám nữ tử trên lầu nói cười không ngớt.
“Các muội muội cười cái gì, các người cười nàng quần áo xộc xệch, hay cười nàng không biết cách ăn mặc?” Giọng Hàn phu nhân lạnh lùng, trong
bộ dạng cười như không cười lộ ra cảm giác uy nghiêm, đám nữ tử vừa còn
đang cười lập tức im miệng.
Tôi ở trên núi một đêm, trời vừa sáng cũng chẳng cần rửa mặt chải đầu đã trực tiếp tiến cung, bộ dạng mình bây giờ chắc chẳng thể đoan trang
nổi.
“Các muội đều là thôn phụ quê mùa, không hiểu được phong cách của
nàng đâu, đúng là ếch ngồi đáy giếng.” Hàn phu nhân chỉ tay vào đám nữ
tuer bên cạnh không ngừng quở trách: “Đây là phu nhân Vũ Tín hầu, đệ
nhất mỹ nhân Tân Dã. Năm đó Vũ Tín hầu vì nàng, từng tuyên bố chí nguyện to lớn, thiên hạ đều biết – Làm quan làm như Chấp Kim Ngô, Lấy vợ lấy
được Âm Lệ Hoa! Chà chà…”
Tôi thở dài, coi như nàng đang chửi chó mắng mèo không thèm để ý.
“Âm Cơ muốn đi đâu vậy?” Nàng tựa trên lan can cười hỏi.
“Khởi bẩm nương nương, thiếp thân… đi qua Tây Cung thăm Triệu phu nhân!”
Trên đỉnh đầu có tiếng “à” nhẹ nhàng, mãi không thấy lên tiếng, tôi
quỳ gối xuống nền đá xanh lạnh như băng, đầu gối sắp không chịu nổi. Qua chừng một phút đồng hồ, trước mắt xuất hiện một đôi giày lụa, đuôi áo
thật dài kéo theo sau, huân hương trên áo hơi gay mũi, mũi của tôi ngưa
ngứa, suýt nữa thì hắt xì.
“Âm Lệ Hoa!” Một bàn tay đột nhiên vươn về phía tôi, tôi theo bản
năng lui về sau, bàn tay kia đánh vào không khí, móng tay rất dài cách
da mắt của tôi gần ba cen ti mét.
“To gan!” Ngón tay ngọc run rẩy không ngừng.
Hàn phu nhân vốn muốn tóm lấy mặt tôi, có lẽ nàng nằm mơ cũng không ngờ tôi lại có thể tránh, có thể dám tránh.
Tôi quật cường ngẩng đầu, đối mặt với nàng.
Tuổi Hàn phu nhân có lẽ không nhỏ, nàng là vợ đầu của Lưu Huyền, cho
dù người ngoài không nói, tôi cũng đoán nàng phải qua tuổi ba mươi, dấu
vết thời gian không keo kiệt với nàng chút nào, ban cho nàng đầy đủ cả
không thiếu nửa phần. Nàng vốn không xuất thân từ nơi phú quý, chắc chắn đi theo Lưu Huyền khắp chân trời góc bể cũng không được mấy ngày thoải
mái.
Trên mặt nàng thoa một lớp phấn rất dày, so sánh với Triệu Cơ đang
tuổi xuân thì trẻ trung xinh đẹp, ai thắng ai thua, người thông minh vừa nhìn là biết. Điều duy nhất bây giờ nàng có thể trông cậy, có lẽ chỉ hi vọng Lưu Huyền có thể nhớ tới tình cảm vợ chồng nhiều năm qua. Nhưng
Lưu Huyền có phải loại người không ham sắc đẹp không? Cứ nhìn hắn phong
vị thê tử từ thuở hàn vi làm phu nhân, lại muốn lập Triệu Cơ mới được
sủng ái làm hoàng hậu mà xem, chuyện Hàn Cơ bị hạ bệ đã ngã ngũ.
“Đừng tưởng dựa vào tiểu tiện nhân Triệu Cơ kia, là ngươi có thể được hưởng vinh hoa phú quý.” Sắc mặt Hàn phu nhân âm trầm, ánh mắt dữ tợn,
như còn ngàn vạn hận ý muốn đem tôi bóp nát trong tay.
“Nương nương hiểu lầm rồi, thiếp thân…”
“Ngươi dám nói ngươi không lén lút xúi giục tiểu tiện nhân kia tranh
đoạt hậu vị cùng ta?” Tôi quỳ lâu không đứng dậy nổi, nàng ở trên cao
hùng hổ dọa người, ngón tay chỉ thẳng trước mặt tôi.
Tôi dùng khóe mắt quét khắp mọi nơi, đã thấy cung nhân trái phải chủ
động tránh đi hết không còn một bóng, vì thế kiên quyết đưa tay hất văng bàn tay hung hăng càn quấy của nàng.
“Ngươi…”
“Ngôi hoàng hậu vốn bệ hạ đã có quyết định, ngoại trừ bệ hạ, không có bất kỳ người nào có quyền xen vào được…”
“Đồ tiện phụ nhà ngươi!” Nàng lại vung tay lên, tôi nhún chân một
cái, từ trên mặt đấy đứng thẳng dậy, lui ra phía sau hai bước cười như
không cười nhìn nàng. Nàng tức đến trắng bệch cả mặt. “Ngươi… Ngươi…”
“Xin nương nương bảo trọng, thiếp thân còn phải đi Tây Cung gặp Triệu phu nhân, thứ cho thiếp thân xin được cáo lui trước.”
“Ngươi… Ngươi dám vô lễ với ta như thế sao? Triệu Cơ là ai, ngươi
đừng quên, người ở trong Tiêu Phòng điện cung Trường Thu bây giờ là ta,
không phải nàng!”
Tôi cười lạnh: “Nói vậy không lâu nữa nương nương sẽ có hỉ thăng quan.”
“Âm Lệ Hoa! Ngươi quá ngạo mạn, ngang ngược vô lễ, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu… Trời xanh có mắt, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi nếm mùi vị từ thê thành thiếp, để cho người người cười chê!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, vì kích động quá mức, phấn trên mặt rơi lả tả.
Tôi cười thầm, lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thương hại.
Hồng nhan đã già, không hề được ân sủng như trước, tương cứu lúc hoạn
nạn, cuối cùng cá quay về nước, quên chuyện trên bờ.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Tôi lấy lại tinh thần.
Triệu Cơ mỉm cười chống cằm nhìn tôi, đôi môi đỏ thắm vểnh lên, trong mắt rõ rang mang theo ý cười: “Hôm nay lòng ngươi không yên, từ lúc
bước vào cửa cung của ta không ngừng phân tâm.” Nàng hé miệng cười, nhìn tôi, thần bí hạ giọng: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì?”
Tôi hoảng sợ trong lòng, theo bản năng hỏi lại: “Nghĩ cái gì?”
“Ngươi đang nghĩ đến… Vũ Tín hầu!”
Tôi khẽ thở phào, hóa ra nàng chỉ đang trêu chọc tôi.
Tôi cũng không muốn nói với nàng chuyện Hàn phu nhân nói linh tinh,
Triệu Cơ mới mười sáu tuổi, mặc dù trong mắt người bình thường đã là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng tỏng mắt tôi, lại là một tiểu cô nương chưa trưởng thành, chưa, chưa nếm trải mùi đời.
Nàng cực kì ngây thơ, đôi mắt trong suốt như chú nai con hiền lành
ngoan ngoãn, lúc vui vẻ hai mắt híp lại, còn khi buồn bã không cần rơi
lệ cũng làm cho người ta đau lòng thương tiếc. Nữ tử trời sinh hoạt bát
đáng yêu như vậy, không có nhiều, dựa vào bản tính trời sinh có được
sủng ái của quân vương.
Triệu Cơ vốn là thiên kim tiểu thư khuê các, tương tự như Âm tiểu
muội kia, nàng chưa từng bước chân ra khỏi nhà, ở nhà ngoại trừ một đội
nô bộc ra, cơ bản chưa từng tiếp xúc với người ngoài. Thật ra nàng cũng
mong muốn có được bạn bè, chỉ chưa có cơ hội kết bạn đã bị Lưu Huyền
chọn vào dịch đình.
Tôi chủ động tới làm quen liền dễ dàng lấy được cảm tình của nàng,
cũng có lẽ tôi thật sự hiểu rõ tính cách của Lưu Huyền, chỉ bảo nàng đôi chút khiến cho nàng càng thêm vinh sủng, thế nên sau khi vào cung chưa
được bao lâu đã được phong làm phu nhân. Sau này, phụ thân Triệu Manh
của nàng ngầm đồng ý, thậm chí cổ vũ, nàng bắt đầu yên tâm không hề nghi ngờ tin tưởng tôi, hiện giờ nàng cho dù tôi không nói gì nghe nấy,
nhưng cũng tìm mọi cách ỷ lại vào tôi.
Triệu Cơ thân với tôi, chẳng qua cũng vì Triệu Manh cảm thấy tôi có
giá trị lợi dụng, nhưng đây là ý đồ của Triệu Manh, không phải của Triệu Cơ. Nữ hài tử này đối đãi với tôi thật lòng, chưa từng cảnh giác với
tôi, chỉ tiếc… tôi thì thật sự có ý muốn nịnh bợ và lợi dụng nàng.
“Nương nương thật biết nói đùa, ta nghĩ tới chàng làm chi?”
“Còn nói không nghĩ tới hắn!” Triệu Cơ đột nhiên vuốt mũi tôi, cười
khẽ. “Tối hôm qua bệ hạ mới nói với ta, hiện giờ trên triều nhóm Tam
công Cửu khanh đang tranh luận không ngớt chuyện để Vũ Tín hầu đi sứ Hà
Bắc đấy, bệ hạ chị bọn họ làm phiền, sáng sớm nay ta khuyên can mãi,
ngài mới bằng lòng vào triều đó.”
“Xin được chỉ giáo.”
Nàng đắc ý cười: “Nhìn ngươi xem, lúc trước còn giả bộ thờ ơ. Thật ra chuyện trên triều ta không rõ lắm, nhưng nghe giọng điệu của bệ hạ,
hình như thế lực các quận ở Hà Bắc cực kì lớn mạnh, nhất định phải cử đi một người đắc lực, nếu không khéo quá hóa vụng lại không tốt.”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Đại tư đồ cho rằng trong thành viên tôn thất ngoại trừ Vũ Tín hầu
không có ai thích hợp đi sứ Hà Bắc hơn, nhưng đám người Đại tư mã cực
lực phản đối…” Nàng lơ đãng nhìn gương thử bôi phấn trang điểm, một cung nữ tay bưng gương đồng đứng sau lưng nàng để nàng nhìn sau cho dễ, còn
ba cung nữ khác đang nâng một bộ váy đuôi xòe màu tím thẫm, dùng lò
hương nhẹ nhàng xông, mùi hương bên trong bốc lên, có hương vị khác khẳn mùi ở Tiêu Phòng điện Trường Thu cung.
Người sau đó thay Lưu Diễn giữ chức đại tư đồ là Lưu Tứ, tuy hắn là
đường huynh của Lưu Huyền, nhưng giao tình với huynh đệ Lưu Diễn, Lưu Tú cũng không tệ.
Trước mắt xem ra, Lưu Huyền đã ổn định bước chân ở Lạc Dương, Lưu
Diễn bị ngộ hại đã qua mấy tháng, Lưu Tú không có hành động gì khiến cho lòng ủng hộ trong quân và quân uy của Lưu Diễn dành dụm được trước kia
dần dần tan biến. Đối với Lưu Huyền mà nói, giờ phút này Lưu Tú dĩ nhiên chẳng thể nào uy hiếp, hắn không hề để một quả bom nổ chậm là Lưu Tú
vào trong mắt cũng là chuyện bình thường.
Nói sâu xa hơn, dù gì Lưu Tú cũng coi như tộc đệ của Lưu Huyền, người cùng tộc rất ít khi tự giết hại lẫn nhau, cho dù ngày đó giết hại Lưu
Diễn, cung vì do đám người Chu Vị ra mặt. Vì e ngại tầng huyết thống chi thân này, Lưu Huyền rốt cuộc vẫn có phần niệm tình. Lưu Huyền vẫn có
chuyện chuyện phân tâm, nhưng hai vị Trương Ngang, lại cố chấp ôm lòng
diệt cỏ diệt tận gốc, tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Ta nghe phụ thân nói vượt song Hoàng Hà lên phía bắc chiêu hàng, là
một chuyện khổ sai, ngươi cùng Vũ Tín hầu mới cưới xong đương nhiên
không muốn chia lìa, nếu hắn đi Hà Bắc, ngươi có thể không đi theo sao?” Triệu Cơ quay đầu. “Ngươi là một nữ tử kiều diễm như hoa, sao có thể
đến nơi đó chịu khổ, không bằng đợi bệ hạ thoái triều, ta tìm cơ hội nói hộ ngươi vài lời, để bệ hạ chọn người khác đi thôi.”
Tim tôi giật thót một cái, hai mắt trợn tròn nhìn vẻ mặt thành khẩn
của Triệu Cơ. Ba mươi giây sau, tôi đặt tay lên trán, từ từ bái lạy:
“Nương nương! Phu quân ta thân là một thành viên của Lưu thị, nên vì bệ
hạ phân ưu giải phiền. Đây là tâm nguyện vì đất nước góp sức khuyển mã
của phu quân, ta là thê tử của chàng, sao có thể để chàng liên lụy.” Tôi liên tục dập đầu, trán dán trên cái đệm lót lông chồn, hai tròng mắt
căng tròn đau nhức. “Vạn mong nương nương thành toàn!”
“Ôi chao!” Triệu Cơ kích động nâng tôi dậy, “Chúng ta tình như tỷ
muội, đã nói lúc không có người, không cần dùng đại lễ này. Ngươi… Vợ
chồng hai người quả thật là người trung quân ái quốc, chỉ dựa vào tấm
lòng này của các ngươi, ta nên thay bệ hạ tạ ơn các ngươi mới phải.”
Nàng một tay vừa dỡ, cung nữ bên cạnh thấy thế vội vàng kéo hai cánh tay của tôi lôi tôi dậy.
Tôi không thể miêu tả mùi vị trong lòng, cua sót, đau đớn, thương
cảm, như bị đánh đổ lọ ngũ vị, ngọt bùi cay đắng chát tràn vào trong trí nhớ…
“Vì bệ hạ, vì Đại Hán… là một thần tử, nên đem toàn lực…” Lời nói
cuối cùng này, ta nghẹn ở cổ, không thốt lên lời. May mà Triệu Cơ không
có tâm cơ gì, không nhìn ra chỗ không ổn, còn cho rằng tôi cảm kích
không nói lên lời, vui vẻ cười híp mắt.
Bạn đang đọc truyện Tú Lệ Giang Sơn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.