Q.1 - Chương 44: Ban Thưởng
Trong khoảnh khắc cuộc chiến hỗn loạn nhất, cuối cùng kết thúc dưới
lực càn của vòi rồng, binh lính thủ trong thành Côn Dương mở cửa thành
dốc toàn bộ lực lượng, cùng hơn hai vạn viện quân tạo thành thế gọng
kìm, Tân binh sớm bị dọa vỡ mật nhất thời quá sợ hãi. Nghe nói Tân binh
tan tác vì muốn nhanh chóng vượt qua kênh đào, người chết đuối tính bằng đơn vị hàng nghìn, những kẻ đại nạn không chết may mắn tránh được qua
sông nhờ bước qua thi thể đồng bạn.
Trận chiến dịch hoành tráng nhất này kết thúc như thế nào tôi không
tận mắt chứng kiến, sau khi tôi bất tỉnh không bao lâu đã bắt đầu sốt
cao, Lưu Tú vội vàng dẫn dắt binh lính nhân lúc tinh thần hăng hái xông
lên đánh tan Tân binh, không thể phân tâm chăm sóc cho tôi, vì thế nhờ
Phùng Dị đem tôi chạy về Côn Dương. Đợi sau khi tôi hơi tỉnh táo, Phùng
Dị cũng không từ mà biệt.
Cả thành Côn Dương toàn lều bạt của dân tị nạn, tôi không nhận ra một ai ở xung quanh, lòng tôi muốn tìm hiểu rõ tình hình chiến đấu, nhưng
không tìm thấy một ai quen để hỏi thăm.
Ngay sáng sớm hôm sau khi tôi bàng hoàng bất lực, Âm Thức đột nhiên
như thiên thần buông xuống trước mặt tôi, không nói năng gì liền đem tôi đang cuốn trong chăn dọn sạch lên xe ngựa.
Sắc mặt hắn căng thẳng, bộ dạng không nói năng gì khiến tôi cảm thấy
hơi sợ, tôi lấy cơ đau đầu mệt mỏi, nằm ở trên xe giải vờ ngủ, tránh
tiếp xúc trực tiếp với hắn. Qua bốn năm ngày, tận khi tới nơi tôi mới
biết hắn đưa tôi tới Uyển Thành.
“Uyển Thành chiếm được từ khi nào?” Không kìm nén được tò mò, rốt cục tôi cẩn thận hỏi hắn.
Hắn đỡ tôi xuống xe, trường trắng ngói xanh, cửa viện hé mở, bên
trong cách cửa có bóng người chợt lóe lên, có người cười đem cánh cửa
đang hé mở toang: “Đại ca! Huynh đã đưa tỷ tỷ trở lại?” Âm Tựu phóng vọt tới trước mặt tôi, quan sát tôi từ đầu đến chân, ánh mắt tràn ngập
thương xót: “Tỷ, tỷ gầy quá. Sau có thể gầy đến vậy?”
Tôi nhìn hắn mỉm cười, Âm Thức trầm giọng nói: “Vào trong rồi nói.”
Vào sân, phát hiện đây là một toàn nhà không lớn không nhỏ, bày trí
trang nhã xa hoa vừa đủ, giống như phủ đệ của một đại gia đình nào đó,
có khi còn là của một vị quan.
“Nhà ai vậy?”
Âm Tựu đỡ tôi, càng đi vào trong tôi càng tò mò.
Âm Thức nói: “Muội muốn ta trả lời vấn đề nào trước?”
Tôi không cần nghĩ ngợi: “Vậy nói cho muội nghe một chút chuyện xảy
ra ở Uyển Thành đi.” Những ngày sinh bệnh kia, cả người đều mơ mơ màng
màng, tuy rằng thời gian trì hoãn không quá dài, lại làm cho tôi có cảm
giác mê man tách rời khỏi cuộc chiến.
“Uyển Thành chiến được cuối tháng năm, khi đó trận quyết chiến ở Côn
Dương còn chưa bắt đầu.” Âm Thức nói rất nhẹ nhàng, trong lòng tôi lại
nổi ngàn đợt sóng.
Đi đến phòng khách, Âm Tựu liền đỡ tôi ngồi xuống chiếu, ở trước mặt
Âm Thức tôi không dám càn rỡ, đành phải quy củ ngồi, cố nén hai chân tê
dại.
Âm Thức không mặn không nhạt liếc tôi một cái, phất tay ý bảo: “Âm Lộc, kêu hai người mang sạp hoa lê ra đây, để cô nương dựa.”
Âm Lộc lập tức làm theo, tôi vừa cảm kích vừa lấy lòng ngẩng đầu mỉm
cười với Âm Thức, nhưng khuôn mặt hắn không hề thay đổi, da mặt vẫn căng như da trống.
Trong chốc lát Âm Lộc dẫn người đưa giường gỗ đến, Âm Hưng cũng đi
theo, nhìn thấy tôi mở miệng đã chế nhạo: “Tỷ tỷ thật sự có cát nhân
thiên tướng, qua lại tự nhiên trong đại doanh bốn mươi hai vạn người,
bản lĩnh này trên đời chắc cũng chỉ Lưu Văn Thúc và tỷ tỷ mới có thể
có.”
Tôi tức giận trợn mắt lườm hắn, Âm Tựu đỡ tôi ngồi dựa vào sạp nghỉ
tạm, còn lấy quạt quạt gió cho tôi, cùng là đệ đệ, thái độ của hai người đối với tôi khác nhau một trời một vực.
“Tính toán kỹ lại, Uyển Thành được chiếm lĩnh chính thức vào ngày hai mươi sáu tháng năm, ba ngày sau Lưu Tú đã biết được tin tức này, tin
tức lan ra rất nhanh, ngay cả Tân quân cũng biết, cho nên lòng quân đại
loạn.” Ánh mắt Âm Thức sáng ngời, không nhanh không chậm hỏi: “Cho dù là thám tử của chúng ta cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đem
tin tức này truyền đến tay của muội, Lưu Tú nghe được tin tình báo này ở đâu?”
“Khụ.” Tôi ho nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa bật cười không ý tứ. Âm
Thức luôn kiêu ngạo về mạng lưới tình báo của mình, lúc này Lưu Tú dùng
chiêu “Tráo giả thành thật” không ngờ đoán bậy đoán bạ lại thật trùng
hợp. “Lưu Tú cũng không biết tình hình thế nào.”
“Chẳng lẽ…”
Tôi mỉm cười, gật đầu: “Hắn giả vờ!”
Ấn đường Âm Thức hơi nhíu, khóe miệng cong lên, không nói gì thêm. Âm Hưng bên kia vỗ mạnh tay một cái: “Lưu Văn Thúc khá lắm! Trí dũng song
toàn hiến thấy, bình thường thật sự đã coi thường hắn!”
Âm Thức lạnh nhạt nói: “Chẳng qua do may mắn thôi.” Trong lời nói đem công lao của Lưu Tú đè bẹp không đáng một xu.
“Sao vậy? Đại ca, Lưu Văn Thúc dù không hơn nhưng cũng không hề thua
kém đại tư đồ Lưu Bá Thăng, huynh không thể bởi nguyên nhân vì tỷ tỷ mà
cố ý hạ thấp hắn chứ?” Âm Hưng dường như rất thích Lưu Tú, nghe cách hắn xưng hô thì biết, Âm Thức từ đầu đến cuối đều gọi thẳng họ tên hắn là
“Lưu Tú”, Âm Hưng gọi hắn là “Văn Thúc”. Lễ tiết thời Hán, theo cách
xưng hô đã biết cách nhìn nhận.
Âm Thức lạnh nhạt nói: “Lưu Diễn chẳng qua là một kẻ mãng phu mà
thôi, hiện giờ có toàn thân trở ra được hay không còn không rõ, còn nói
gì tới Lưu Tú, bản lĩnh giấu tài của người này không ai có thể đoán ra,
ngay cả ta cũng suýt nữa trông nhầm…” Ánh mắt nặng trĩu nhìn tôi, trong
lòng tôi run lên khó hiểu, dường như hắn có ấn chứa thâm ý khác, tôi
cũng không dám vọng đoán thêm. “Có điều, lần này Côn Dương chuyển bại
thành thắng, cũng chỉ có thể nói do hắn vận khí tốt thôi. Nếu như không
phải Vương Tầm, Vương Ấp ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích cuồng
vọng tự đại không coi ai ra gì, nếu như thật sự nghe theo kế sách bố
trận mà Nghiêm Vưu và sáu mươi ba nhà kia đưa ra, làm sao lại thất bại
vô cùng thê thảm như vậy? Để Lưu Tú chiếm được tiện nghi này?”
Tôi không nghe rõ, Âm Tựu nhỏ giọng giải thích cho tôi nghe.
Hóa ra sau khi Tân binh vây khốn Côn Dương, không bao lâu sau khi
mười ba người chúng tôi phá vây đi ra ngoài tìm cứu binh, Nghiêm Vưu cho rằng thành Côn Dương nhỏ nhưng kiên cố, không dễ đánh chiếm, từng đề
nghị buông Côn Dương, chuyển sang tấn công Uyển Thành, khi đó Uyển Thành còn chưa bị chiếm lĩnh, nếu kế này thành công, hậu quả thật khó lường…
Trong lòng tôi xuất hiện một cỗ khí lạnh, không rét mà run, may mà
Vương Ấp ngạo mạn, ỷ vào người đông thế mạnh, cố chấp muộn đọ sức với
Côn Dương.
Nghiêm Vưu thấy hắn không chịu, lại hiến một kế, để chừa ra một lỗ
hổng dụ thủ binh trong thành chạy trốn ra tiêu diệt từng tên, so với
việc cố gắng tấn công ào ạt hay hơn gấp trăm lần. Đây cũng là kế sách
tốt nhất, nếu quả thật làm như vậy, với tính nhát gan một lòng muốn chạy trốn của đám Vương Phượng kia mà nói, phóng chừng sớm tự chui đầu vào
rọ.
“Mười lăm năm trước, Địch Nghĩa khởi binh nổi loạn, lúc ấy tướng quân dẫn binh đi trấn áp bọn chúng chính là Vương Ấp, kết quả hắn không thể
bắt sống được Địch Nghĩa, bị Vương Mãng quở trách một trận, hắn đối với
chuyện này luôn canh cánh trong lòng, một cục nghẹn giữ đến tận bây giờ, cho nên thề sẽ tiêu diệt toàn bộ Côn Dương.” Âm Tựu lén thở dài: “Nếu
hắn không tự coi nhẹ mình như vậy, tin rằng đã sớm chiếm được Côn
Dương.”
“Đúng vậy a, đúng vậy a!” Tôi căm giận nhéo má hắn: “Nếu thực như vậy ngươi đợi đến lúc đó nhặt xác hộ tỷ tỷ đi.”
“Tỷ tỷ…” Âm Tựu run rẩy: “Là đệ nói sai rồi.”
Vẻ mặt hắn bối rối nhìn tôi, cữ nghĩ đến hậu quả kia, thật sự sợ nhìn thấy tôi chết, đôi tay gắt gao nắm chặt cắn quạt, khớp xương gồ lên,
phảng phất màu trắng.
Tôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, đứa nhỏ này, thật đúng là rất có lòng: “Vừa nói chơi thôi, đừng tưởng thật.”
Âm Thức nói: “Cho nên mới nói vận khí của Lưu Tú tốt, thiên thời địa
lợi nhân hòa, không loại nào không chiếm được…” Khóe miệng hắn bỗng
nhiên nhếch lên, xuất hiện một nụ cười thoáng hiện rất đẹp, tôi nhìn
thấy không khỏi ngẩn ngơ, nhưng đảo mắt lại cảm thấy hắn cười thật sự
quỷ dị, trong lòng tối sầm. Quả nhiên hắn vui sướng khi thấy người khác
gặp họa nói: “Một trận chiến này giúp hắn thành danh, bản thân ta muốn
nhìn xem từ nay về sau hắn tiếp tục giấu tài như thế nào.”
Tôi bĩu môi, hồ ly vẫn là hồ ly, huống chi hắn còn là cửu vĩ hồ thành tinh.
“Đại công tử.” Âm Lộc đứng dưới bậc thềm, nhỏ giọng bẩm: “Bên ngoài có đại tư đồ cầu kiến.”
Âm Thức không lên tiếng, Âm Hưng kéo dài mồm “ái chà!”, ánh mắt quái dị nhìn tôi cười trộm, bộ dạng chuẩn bị xem kịch vui.
Lưu manh hư hỏng! Tôi mắng thầm trong lòng, giả bộ mệt mỏi hết hơi, rên rỉ nói: “Đại ca, ta váng đầu, muốn nghỉ một lát…”
Âm Hưng bật cười, Âm Thức không phá hỏng kế hoạch của tôi, gật gật
đầu, chỉ Âm Tựu nói: “Tam đệ đưa Lệ Hoa trở về phòng nghỉ tạm.”
Âm Tựu vâng lời, đợi khi chúng tôi đi vào hậu viện, từ xa nhìn qua
khe hở hàng rào có thể nhìn thấy Âm Lọc đang dẫn Lưu Diễn vào sân, tôi
vội vàng bước nhanh. Âm Tựu dẫn tôi về phòng, tôi vừa bước vào, đột
nhiên ngẩn cả người. Bên trong phòng trang trí giống khuê phòng của tôi ở Tân Dã y như đúc, tôi dụi dụi mắt, tưởng mình hoa mắt.
“Thích không?” Âm Tựu cười nói: “Đại ca đã bỏ ra không ít tâm tư.”
Tôi đi vòng một vòng từ trước ra sau trong phòng, chắt chắt lưỡi. Án
thư, giường, đèn, trang sức, màn trướng trong phòng nhìn đều như đồ tôi
dùng từ xưa, nhưng cẩn thận nhìn lại, đồ trang trí trong phòng rất mới,
thực sự không phải là những vật cũ đưa từ nhà ở Tân Dã lên đây, hiếm khi thấy Âm Thức tiêu tốn tâm tư vì tôi như vậy.
Hắc hắc, hóa ra đại ca nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu phụ, thật ra trong lòng thương tôi hơn ai hết.
Mời vừa ngồi xuống chiếu khoa tay múa chân hai cái, cửa bên ngoài cọt kẹt mở ra, Âm Hưng đang cầm một đống đồ vật đi đến, phía sau còn có ba
bốn tỳ nữ đi theo, trong tay cũng cầm tráp hộp. Ánh mắt vừa chạm đến
đống vải vóc, đồ nữ trang này, tâm đột ngột trầm xuống, tôi lập tức thốt lên: “Của Lưu Diễn tặng hả? Đệ nhanh chóng phái người đưa trả lại, lễ
này không thể nhận!”
Sắc mặt Âm Hưng cổ quái, một lúc lâu sau mở miệng nói: “Không phải
đại tư đồ… Mấy thứ này, là bệ hạ phái hoàng môn thị lang đặc biệt đưa
tới. Đây là vật bệ hạ ban thưởng, ta không có cam đám dám đưa nó trả
về!” Nói xong ý bảo mọi người để đồ xuống.
Tôi sững sờ hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, kinh ngạc nói: “Lưu Huyền? Hắn tặng quà cho ta làm gì, ta…” Lời còn chưa dứt, Âm Tựu đã ở phía sau bịt miệng tôi, Âm Hưng cũng lập tức vọt vào buồng trong, hung tợn trừng mắt nhìn tôi.
“Ngươi cho rằng đây là Tân Dã sao?” Hắn hạ giọng, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt cảnh cáo: “Khi nói chuyện hãy dùng chút đầu óc, học gì không học,
tính tình càng lúc càng giống Lưu Bá Thăng… Ngươi không thể học một ít
của Lưu Văn Thúc sao?”
Tôi tránh khỏi trói buộc của Âm Tựu, cả giận nói: “Không phân lớn nhỏ gì cả, muốn ăn đòn có phải không? Đừng quên ta là chị của ngươi!”
“Là chị ta mới càng chán ghét!”
“Ngươi nói cái gì?”
Âm Tựu sợ hãi, muốn khuyên can, nhưng lại không biết khuyên bên nào.
Âm Hưng oán giận nói: “Nếu không vì ngươi ở bên ngoài trêu chọc gây chuyện, làm sao lại liên lụy tới Âm gia.”
“Liên lụy… ta…”
“Ngươi đi không thèm về nhà, quyết làm theo ý mình, cứ thích làm gì
thì làm… Đại ca bị ngươi liên lụy không còn cách nào khác phải suy xét
trong ngoài, hiện giờ không thể không đem gia đình dâng cho Hán quân.
Đại ca được phong quan hiệu úy, người ngoài nhìn vào hâm mộ, thật ra còn không phải vì ngươi, đại ca mới bằng lòng núp dưới trướng người khác
sao? Nếu ngươi không phải chị của ta, ta đã có thể đánh đập, chửi mắng
ngươi rồi?”
“Cái gì?”
“Đừng giả bộ nữa, cái bộ dạng vô tội kia lừa gạt bệ hạ cao hứng, đại
tư đồ vui mừng, thiên tướng quân yêu thương là đứng đắn lắm ấy!”
Tôi làm sao chịu được sỉ nhục này, giơ chân đạp một cái, trúng ngay
ngực Âm Hưng. Hắn không ngờ tôi sẽ động thủ, một cước này đạp tới, thân
mình bay ngược ra sau một trượng, lưng đập vào tường.
Đây vẫn còn may vì tôi sai khi ốm dậy cơ thể hơi yếu, lực chân không
đủ, nếu không thể nào cũng phải một cước đá hắn hộc máu mới đúng.
“Ta cảnh cáo ngươi, tiểu tử! Đừng coi thường người khác, có bản lĩnh
ngươi cũng chân ướt chân ráo đi vào trong đại doanh của bốn mươi hai vạn đại quân một lần đi, nếu ngươi có thể sống trở về, thì hãy lại đây nói
với ta những lời ngu xuẩn đó!”
“Tỷ tỷ!” Âm Tựu luống cuống. Tam đệ này hiểu rõ tính tình tôi nhất,
Âm Hưng lần đầu lĩnh hội quyền cước của tôi, thân mình hắn trượt xuống
vách tường, nửa quỳ nửa ngồi rúc vào chân tường không nói lời nào, tôi
hừ lạnh hai tiếng, từ từ khôi phục khỏi cơn tức.
Âm Hưng nhỏ hơn tôi bốn tuổi, năm nay cũng tròn mười lăn, tôi biết
hắn thông minh tài giỏi, nhận thức cao. So với Âm Tựu, Âm Thức cực kỳ
khen ngợi Nhị đệ, trong nhà có chuyện gì cũng không hề giấu diếm hắn,
thực hiện mưu đồ gì cũng có hắn tham dự trong đó.
Tôi đi lên hai bước, cúi người đưa tay nâng cằm hắn lên.
Thiếu niên quật cường đem ánh mắt ngoan lệ khiến tôi bật cười, tôi
dứt khoát muốn xát muối vào lòng tự tọng yếu ớt của hắn: “Đừng cho rằng
ta không biết ngươi đã làm gì, lập thu năm trước khi Uyển Thành khởi
binh, mấy ngày trước đó ngươi đã làm gì ở Đặng phủ? Chẳng lẽ muốn ta nói hết ra trước mặt Tựu Nhi sao?” Quả nhiên sắc mặt hắn đột nhiên thay
đổi, tôi vỗ vỗ hai má tái nhợt của hắn, cười nói: “Ngươi thay đại ca làm việc, hay là chủ ý của chính ngươi, bây giờ ta không muốn truy cứu nữa, nhưng… Đừng có kéo ta vào. Có gan làm nhưng không có gan nhận, cẩn thận không chuốc lấy tai họa, nhưng đừng có đem toàn bộ sai lầm này đổ lên
đầu ta, chuyện ô danh này ta không dám gánh, cũng gánh không nổi!”
Ánh mắt quật cường của Âm Hưng trong nháy mặt ảm đạm hẳn, một lúc lâu sau, tôi vỗ vỗ tay, đứng thẳng lên, nhìn Âm Tựu hô: “Tựu Nhi, đỡ nhị ca dậy.” Tôi mở ra một ngăn tủ quen thuộc, quả nhiên phát hiện bên trong
có không ít chai lọ, ngay cả vị trí cũng không sai chút nào. Tôi lấy từ
bên trong ra một chiếc bình nhỏ dài, lắc lắc hai cái, hài lòng nghe thấy tiếng nước lắc lư bên trong. Tôi xoay người ném cho Âm Tựu: “Lấy rượu
thuốc này bôi ngực cho hắn, dồn sức xoa bóp, không được nhẹ tay!”
Tôi cố ý tăng thêm ngữ khí, sắc mặt Âm Hưng khẽ biến, tôi nín cười không mở miệng.
Âm Tựu nhìn tôi, lại nhìn Âm Hưng, suy nghĩ như vừa được khai sáng,
cười nói: “Tỷ tỷ đừng dọa nữa, đệ biết thật ra người muốn tốt cho nhị
ca, nếu không nặng tay máu tụ sẽ không tan!”
Âm Hưng lơ lãng liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi nghiêng đầu qua chỗ
khác không nhìn hắn, giả vờ tiếp tục kiểm tra đám chai lọ của mình:
“Dông dài cái gì, lấy rượu thuốc ra dùng đi!”
Bạn đang đọc truyện Tú Lệ Giang Sơn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.