Q.1 - Chương 22: Sinh Tử
Edit: Yuusa
Beta: Mẹ Tí
Ra khỏi thành cũng không phải là chuyện quá khó khăn, bởi khi bọn thủ vệ tiểu tốt thấy bên trong xe có một người phụ nữ mang thai nửa sống
nửa chết nằm bất động, chẳng nói năng gì liền phất tay cho qua luôn.
Tôi chưa bao giờ đánh xe ngựa, nên không biết việc này nhìn thì có vẻ thoải mái như vậy mà thực ra chẳng thoải mái tí nào. Khi ở trong thành, đường phố không quanh co mà luôn thẳng, tôi còn có thể điều khiển dễ dễ một chút, nhưng khi đến vùng hoang vu, con ngựa bắt đầu không nghe sai bảo nữa. Tôi không đánh roi, nó sẽ tự ý đi tản bộ, gặm cỏ non ven
đường; quất roi nhẹ, nó trái trước phải sau đi loanh quanh, lung tung;
quất roi nặng, nó đột nhiên tung chân sau đá hậu rồi chạy lồng lộn về
phía trước, rất dễ khiến xe bị lật.
Thời tiết tháng chín, vốn đã dễ chịu mát mẻ, nhưng tôi lại bị một con ngựa chỉnh đến độ mồ hôi mồ kê đầm đìa.
Đường xóc nảy, tôi còn chịu được, nhưng Đặng Thiền là sản phụ sắp tới ngày sinh, nàng có thai mà phải gắng gượng ở trong xe chịu khổ, tôi
nghĩ thôi mà cũng không thấy dễ chịu chút nào. Lúc ra khỏi Uyển Thành,
nàng vẫn nằm ở trong xe không sứt mẻ gì, chỉ hơi choáng váng một chút,
nhưng tôi đánh xe đi chưa quá năm dặm, nàng bắt đầu rên rỉ.
Lúc đầu tiếng rên còn rất nhỏ, nhưng dần dần tiếng rên rỉ càng ngày
càng lớn, càng lúc càng khiến cho người ta lo lắng, tôi mặc dù tự nhủ
phải nhẫn tâm xem nhẹ tiếng rên đó mà cũng không được.
“Đau quá…..” Cuối cùng, nàng bắt đầu la to, “Đau chết mất! Ta muốn chết, đau, đau chết mất thôi”
Tay cầm roi của tôi run lên, không biết phải đánh xe như thế nào nữa.
Tiếng kêu của Đặng Thiền từng tiếng từng tiếng một càng ngày càng thê lương hơn, nhìn thấy mặt trời đang lặn dần về phía đường chân trời,
trái tim tôi không khỏi cũng run rẩy theo: “Biểu tỷ! Tỷ ráng lên, coi
như là muội cầu xin tỷ…… Cho dù thế nào cũng xin tỷ ráng lên một chút!
Tỷ đừng sinh ở giữa đường nhé!”
Lời cầu xin của tôi không có chút tác dụng gì, thậm chí ngay cả một
chút trấn an sơ sài cũng không có, ngược lại Đặng Thiền càng kêu lớn
hơn, nàng liên tục ở trong xe lăn qua lăn lại và hình như còn đập loạn
đồ vật này nọ, bởi tôi rõ ràng còn nghe thấy tiếng vỡ vụn giòn tan của
chiếc bình sứ, tiếng thở càng ngày càng nặng nhọc của nàng.
“Lệ Hoa….. Ta không chịu được……..” Nàng uất ức, vươn tay qua túm mành xe, “Giúp… giúp ta! Lệ Hoa……”
Tôi lo lắng quay đầu, chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”, cả mảnh màn trúc to như thế đã bị Đặng Thiền túm rơi xuống, ngón tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, mảnh vụn của rèm trúc thậm chí còn cắm vào lòng bàn tay nàng,
máu tươi đỏ sẫm theo khe hở tí tách rơi xuống.
“Đặng Thiền?!” Tôi hoảng sợ, bất chấp con ngựa lại tự ý đi theo hướng của nó, quay người bò vào trong khoang xe.
Sắc mặt Đặng Thiền trắng bệch, ánh mắt rời rạc nhìn tôi, vết nứt trên môi dần chảy máu theo đôi môi lúc mở lúc khép của nàng: “Ta…. Không
sinh đâu, Lệ Hoa, giúp ta…… Không sinh…………”
Nàng nằm co quắp ở trong xe, vì không gian chật chội, chân của nàng
không cách nào duỗi thẳng, đầu gối gập lên đang run rẩy dữ dội. Tôi
luống cuống nhìn nàng: “Muội phải làm gì để giúp tỷ? Đặng Thiền, muội
phải làm gì để giúp tỷ?”
Phải làm sao bây giờ? Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi hoang mang lo
sợ, chân tay luống cuống nâng đầu nàng, gắng sức muốn nâng nàng dậy.
“A” Nàng kêu lên một tiếng thê lương, răng nanh cắn phải đầu lưỡi,
trên hàm răng trắng như tuyết dính vài tơ máu đỏ thẫm, nàng nhe răng
cười lạnh, kinh khủng đến độ không nói hết được.
Nàng bỗng ngừng cười, tựa hồ nụ cười này đang tạm dừng một chỗ, đầu
gối run rẩy sau đó toàn bộ cơ thể cùng run rẩy dữ dội, run rồi lại run,
cuối cùng toàn bộ cơ thể như bị co rút.
“Đặng Thiền”
“A…….” Nàng rên rỉ, chốc chốc lại kêu thảm thiết, chốc chốc lại hớp
hơi thở dốc như lên cơn hen suyễn. Ánh mắt mờ đi, giãy dụa như người sắp chết, một màn này không ngừng đu đưa ở trước mắt tôi.
Tôi run rẩy giữ chặt lấy nàng, cúi đầu, ánh mắt di chuyển xuống dưới, chỉ thấy ở chỗ đầu gối mình đang quỳ, từ từ tràn ra một vũng máu lênh
láng.
Máu với màu đỏ tươi đẹp uốn lượn tới từng góc của khoang xe, tôi giật mình, hai tay túm lấy một góc vạt áo dài sẫm màu của Đặng Thiền, ra sức xé mạnh. Nhưng vì trước đó tôi đã sợ đến mức tay chân nhũn hết cả, nên
một lần không thể xé rách vạt áo ngay được.
Tôi vội vàng cúi đầu, lấy răng cắn một góc vải dệt, rồi dùng tay xé
mạnh, chỉ nghe thấy tiếng “roẹttttttttt”, phần đuôi vạt áo rốt cục đã
được tôi xé ra.
Bên trong y phục sẫm màu là một cái khố dài với đũng quần không còn
mang màu trắng nữa, tôi cũng không nhìn ra được trước đó nó có màu sắc
gì, bởi máu đỏ tươi đã nhuộm nó thành một màu đen đặc.
Tôi không biết hoá ra sinh con lại là một việc kinh khủng như vậy, thì ra cơ thể người phụ nữ có thể chảy nhiều máu như thế………
“Biểu, biểu tỷ……… Đặng Thiền…………” Tôi nghẹn ngào khóc. Chết tiệt, đầu óc tôi lúc này đần độn, rỉ sét như đã không dùng cả thế kỷ rồi, căn bản là không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
“Đau………” Ánh mắt của Đặng Thiền nhắm chặt, thanh âm rên rỉ cũng càng ngày càng thấp, “Ta không muốn sinh đứa bé………….”
“Đặng Thiền………. Tỷ ráng lên, xin tỷ đó! Tỷ hiện tại không thể buông xuôi được……………..”
“Ta căn bản…………Aaaaaa.” Nàng run rẩy càng lúc càng nhiều, cơ thể co
giật từng cơn, bộ dạng làm cho người ta vô cùng sợ hãi, “Không…….. yêu
tên nam nhân kia, ta…… Vì sao phải……… sinh…con cho…hắn……………”
Nước mắt làm tầm mắt tôi mờ mịt, tôi điên cuồng gào thét đến khàn cả giọng: “Xin tỷ! Xin tỷ! Xin tỷ!………..”
Ánh sáng bên trong buồng xe càng lúc càng mờ, cho tới khi hoàn toàn
tối lại, toán bộ đất trời chỉ còn một mảnh tối đen, đưa tay không thấy
được năm ngón. Tôi rốt cuộc không còn nhìn thấy bộ dạng của Đặng Thiền
thế nào nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng nàng đau đớn trằn trọc, rên rỉ:
“Biểu……….ca………. Biểu ca………. Biểu ca………..”
Tôi khóc không thành tiếng: “Đặng Thiền, tỷ tỉnh lại đi, cầu xin tỷ
hãy sinh đứa bé ra đi………. Tỷ không thể vô trách nhiệm như vậy……………..”
“A…………” Nàng đột nhiên thở dài yếu ớt, giọng nói mê man, réo rắt thảm thiết, lộ ra sự tuyệt vọng vô cùng, nhỏ tới độ khó mà nghe thấy được,
“Huynh, huynh………. Vì sao lại không nhìn ta……….. không liếc mắt một
lần……………..”
Tôi khóc rất lâu, nàng đã không động đậy nữa, thậm chí ngay cả chút
xíu than thở cũng keo kiệt bố thí cho tôi. Tôi chết lặng quỳ gối trong
vũng máu nóng. Toàn thân lạnh như băng.
“Đặng Thiền…..” Đôi tay run run, tôi vuốt ve thân thể của nàng, nàng
cứ thế mà nằm ở trước mặt tôi, khuôn mặt lạnh như băng, hơi thở hoàn
toàn không còn.
Bóng đêm yên tĩnh, màu đen của đêm tối dày đặc như vĩnh viễn cũng không tan biến.
Thân mình tôi bất động, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức, cõi lòng tan nát, ngơ ngác quỳ gối trước mặt nàng, ôm đầu nàng khóc thất thanh.
Trời đã sáng, khi ánh nắng ban mai hiện ra chiếu vào buồng xe nhỏ hẹp tràn ngập mùi máu tươi, tôi trừng to đôi mắt khô khốc, trống rỗng, ngây ngốc nhìn thân thể cứng ngắc, lạnh như băng của Đặng Thiền. Sắc mặt
nàng ở dưới ánh sáng hiện rõ sắc xanh tím, mí mắt nhắm chặt, tôi nhẽ
nhàng lấy tay xoa xoa gương mặt của nàng.
Đây là gương mặt vô cùng trẻ trung, xinh đẹp, là gương mặt của một
người con gái trẻ tuổi sức sống đang tràn trề, nàng mới hai mươi
tuổi…….. Mới chỉ có hai mươi tuổi!
Tôi thẫn thờ cởi áo ngoài ra, phủ thêm cho nàng, nhẹ nhàng giúp nàng
chải lại mái tóc ẩm ướt tán loạn cho thật đẹp, hồi tưởng lại từng đường
nét dịu dàng, từng câu nói tiếng cười lúc nàng tặng tôi chiếc xuyến
hoa, tất cả giờ đã mất rồi.
Sau khi sửa sang lại ổn thỏa, tôi nâng cánh tay cứng ngắc của nàng, đặt lên lưng mình.
Bầu trời có chút âm u, mặt trời ẩn trong đám mây, dường như cũng
không nhẫn tâm nhìn trộm một màn bi thương này ở chốn nhân gian.
Tôi cười buồn bã, cõng nàng, bước đi khó khăn đến bãi đất hoang. Bụi
gai cao hơn nửa người cắt vào quần tôi, cắt vào lưng, vào đùi tôi từng
nhát một. Thân mình Đặng Thiền rất nặng, ép tôi không thở nổi, tôi cố
gắng nâng nàng thật cao, không cho cỏ gai cứa vào nàng.
Đi ước chừng hơn trăm thước, kiếm được chỗ đất trống có chút cỏ mềm
mại, tôi đặt nàng nằm xuống. Lấy đoản kiếm vẫn luôn mang theo bên người
ra, bắt đầu động thổ đào đất.
Lặp đi lặp lại cùng một động tác, máy móc làm suốt một ngày, tới tận khi mặt trời lặn ở hướng tây, trước mắt tôi cuối cùng cũng hiện ra một
cái hố sâu hai thước, rộng một thước.
Cánh tay tôi đã ê ẩm tê dại đến mức nâng không nổi nữa, bùn đất dính
đầy mặt, đầy người, tôi rất muốn đào cái hố sâu thêm chút nữa, để Đặng
Thiền được yên giấc dễ chịu một chút, nhưng có lòng mà lại không đủ lực.
Người Hán tin chắc rằng sự tử như sự sinh (chuyện chết giống như chuyện sinh), chuyện mồ mả đối với người sau khi chết rất quan trọng, nhưng tôi thật
sự đã không đủ sức tiếp tục làm thêm điều gì cho nàng nữa, nếu đưa nàng
trong hình dạng này quay về Tân Dã, người Đặng gia thế nào cũng sẽ vô
cũng đau thương.
Đặng Thiền, nàng….. lo lắng cho ca ca nàng như vậy, tôi không đành lòng khiến nàng khổ sở thất vọng.
Ở Tân Dã Đặng Thần có đại sự phải làm, còn nhiều người đang chờ hắn
chỉ huy hành động, hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hơi sơ xuất một
chút, sợ là chết đi không chỉ một hai người, thực sự có thể khiến Đặng
gia sụp đổ giống như Lý gia.
“Đành phải ủy khuất tỷ nằm lại nơi này……….” Tôi nhắm mắt, hai tay
khép lại rồi mở ra, đẩy mạnh đất vào trong lấp hố. Bùn đất dần dần che
phủ lên gương mặt không hề tức giận của Đặng Thiền, lổ mũi tôi đau xót,
nước mắt không chịu khống chế nữa tuôn rơi lã chã. “Tỷ chờ, chờ qua được giai đoạn này, muội nhất định sẽ đến đưa tỷ trở về…………. Nhất định……………”
Nhặt khối đá nhỏ hình chữ nhật, tôi dựng thẳng nó trước đống đất, muốn viết bài minh (văn khắc trên bia đá), lại phát hiện trên người không bút không mực. Cúi đầu nhìn thấy vết máu loang lổ trên ống quần do miệng vết thương bị bụi gai cắt đang chảy
máu, tôi dùng ngón trỏ trực tiếp chấm lên đó, từng nét từng nét viết
trên hòn đá nhỏ bốn chữ “Đặng Thiền chi mộ”
Đợi làm xong hết mọi việc, tôi nhìn ngôi mộ nhỏ trơ trọi giữa vùng
hoang dã này, lòng vừa chua vừa chát, thể lực vốn đã tiêu hao hết rốt
cuộc không thể chống đỡ thêm được nữa, hai mắt tối sầm, bùm một cái ngã
xuống, ngửa mặt lên trời.
Màn đêm rốt cục cũng buông xuống, trong bụi cỏ sáng lên nhiều ánh
sáng xanh lục, bầy đom đóm bay dập rờn xung quanh phần mộ của Đặng
Thiền, ánh sáng xanh biếc điểm xuyết lên khắp nơi một vẻ hiu quạnh, lạnh lẽo.
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh sao ẩn hiện trên bầu trời, không khỏi cảm thấy một hồi run sợ mù mờ.
Nhị thập bát tú………
Chẳng lẽ vận mệnh đem tôi tới nơi này chính là để chứng kiến những …
cái chết tàn khốc thế này sao? Vì sao lại là tôi, vì sao không phải là
người khác? Vì sao cứ phải là tôi chứ?
Nước mắt trong hốc mắt khiến tầm mắt mờ nhạt, từng giọt từ khóe mắt chảy xuống thành hàng.
Tôi giơ tay lên, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, dòng nước trong mắt
vẫn không ngừng lại. Tôi nhắm mắt, lấy tay bịt kín hai mắt của mình,
cưỡng chế bi thương trong lòng.
Đang lúc mê mang thì nghe thấy trong bầu trời đêm yên tĩnh, tịch mịch truyền đến một tiếng ngựa hí, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, người nằm
trên cỏ, bên hông là tấm bia đá giá lạnh, lòng tôi run rẩy từng trận,
hai mắt nhắm nghiền đau khổ.
Tiếng ngựa hí lại vang lên, lúc này tiếng ngựa hí vang vọng rõ ràng,
tôi giật mình, cố gắng tỉnh táo lại. Rướn mình từ trên mặt đất bò lên,
đã thấy xe ngựa vốn đứng ở ven đường, lúc này lại đang chạy về phía Nam, có bóng người lén lút bò lê trên càng xe, giơ roi hô hét.
Không nghĩ tới vào thời điểm này, còn có đạo phỉ ngấp nghé chiếc xe
ngựa cũ nát kia, tôi vừa tức vừa giận, đầu choáng váng một trận. Một
ngày một đêm, không ăn không uống, thể lực của tôi cạn kiệt nghiêm
trọng, nhưng dù vậy, chuyện đau buồn đang cố kiềm nén dưới đáy lòng cuối cùng hừng hực bốc lên thành lửa giận, nhặt đoản kiếm ở bên cạnh lên,
tôi thất tha thất thểu đuổi theo.
Xe ngựa chạy cũng không nhanh lắm, có vẻ tên trộm trộm xe cũng giống
hệt tôi, không biết đánh xe, tiếng roi chát chát bốp bốp vang vọng trong màn đêm yên tĩnh. Tôi kìm nén bực bội, đuổi theo xe ngựa, cố bỏ qua đám sao bay đầy trời trong đầu, nhanh chóng chạy ngang hàng song song với
cửa xe, dồn sức nhảy lên xe, đánh móc vào sau gáy tên cầm cương.
Một lực lớn tập kích xuống người tên đó, hắn “A” lên một tiếng thì bị tôi đẩy té khỏi xe. Khi ngã xuống, tôi một tay nâng cằm của hắn, nằm
sấp trước người hắn, khéo léo lấy hắn làm đệm lưng cho tôi. Lưng hắn vừa đụng phải mặt đất, tay của tôi đã hơi dùng sức, túm chặt cái ót của hắn đập mạnh xuống nền đất, hắn kêu cũng không kịp kêu một tiếng, liền bất
tỉnh luôn.
Tôi nhắm mắt lại, thở dốc, từ trên người hắn đứng lên, phun ra một câu: “Mày dám trộm ngựa của tao này!….. Mày dám……..”
Phía sau chợt nổi lên cơn gió, tôi thận trọng lui lại, đá vòng một
cước, phía sau có người kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng lùi từng
bước. Đáng tiếc tôi chân mềm lực yếu, lực tung ra cũng không nhiều, nếu
không lúc này hắn nhất định phải nằm úp sấp trên mặt đất rồi.
Quay đầu lại, tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, tôi vậy mà không cười nổi, bởi từ trên xe ngựa lại có có thêm hai người nữa nhảy xuống, thành công vây tôi vào giữa.
Không nghĩ tới, trộm xe không chỉ một tên, tính cả tên đang hôn mê trên đất và tên kia, tất cả có bốn người.
“Là con gái?”
“Này…………..” Trong đó một tên cất giọng đáng kinh tởm, “Bộ dạng không tồi đâu.”
Áo ngoài trên người của tôi đã đắp cho Đặng Thiền, lúc này tổng thể
chỉ mặc trung y, rơi vào trong mắt bọn tiểu nhân dâm ô này, đúng là
hương diễm kích thích.
Tôi cười lạnh lùng, rút đoản kiếm ra, nắm chặt trong tay: “Bọn mày, đứa nào lên trước?”
Ba tên đó đầu tiên là sửng sốt, rồi cười phá ra, tiếng cười to ầm ầm, tôi thừa dịp bọn nó còn đang cười nghiêng ngả, liền làm loạn. Cong
người đánh về phía tên có khoảng cách gần nhất, đâm một kiếm về phía tim hắn.
Hắn hoảng sợ, mũi kiếm mới cắt qua da thịt của hắn, phía sau liền có
tên ôm lấy eo của tôi, tên còn lại lao qua muốn cướp đoản kiếm trong tay của tôi.
Tôi thét chói tai một tiếng, cánh tay phải gồng lên, vùng ra đoạt
kiếm trong tay của một tên, mượn lực đùi giúp đỡ, hai chân bay lên không đá ra, một cước này khiến tên trước mắt văng ra xa cả ba thước.
Với cánh tay đang ôm chặt trên lưng, tôi vung kiếm chém xuống, rạch
trên cánh tay đó một đường rất sâu, lực rất mạnh, suýt chút nữa là tôi
chém đứt cổ tay hắn rồi.
Phía sau phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu tê tâm liệt phế
khiến tôi cùng hai tên còn lại đều chấn động, hai tên đó ngơ ngác nhìn
nhau, bỗng nhiên một tên gầm nhẹ một tiếng: “Đừng động vào con điên này, mau đoạt ngựa đi nhanh lên!”
Hai tên đó cũng không để ý đồng bọn đang hôn mê trên đất, chỉ chen
lấn chạy về phía xe ngựa, tên có cánh tay bị thương kêu thảm thiết thê
lương: “Chờ tao một chút……” rồi thất tha thất thểu đuổi theo.
Tôi vọt lên, đoản kiếm loang loáng, tên nọ ôm cách tay bị thương, sợ
sệt né tránh. Chớp mắt, hai tên kia đã tháo ngựa khỏi xe, rồi cùng nhau
cưỡi chung con ngựa điên cuồng chạy trốn.
Tôi tức giận đến phát run cả người, mắt thấy mình không có khả năng
đuổi theo, trong tuyệt vọng không nén nổi lộ ra hận ý, cắn chặt hàm
răng, hận không thể đem hai gã ác tặc này giết ngay tại chỗ để tiết hận.
Đương lúc xoay người thì lại nghe thấy tiếng ngựa hí, rồi tiếng “Á”
vang lên, hai tên bỏ chạy không biết làm sao mà lại rơi xuống đất.
Hai tên đó lại chật vật bò lên trên ngựa, tôi liều mạng dùng chút sức cùng lực kiệt còn lại, điên cuồng đuổi theo chúng, trong lòng tức giận
cực điểm.
Cái tên cưỡi ngựa ngồi ở phía sau vội la lên: “Mau! Mau! Ghìm ngựa đá ả! Giết ả đi!”
Trong đầu vang “Oanh” một tiếng, tia lý trí cuối cùng biến mất, tôi
phát điên vọt lên, đâm ra một kiếm. Một kiếm này không chém trúng bọn
hắn hay trúng bất cứ ai khác, mà đâm thẳng vào cổ ngựa.
Thân kiếm không ngập hết, con ngựa hí lên một tiếng thật dài, tôi rút đoản kiếm ra, tức thì máu ngựa tuôn xối xả, từng dòng máu nóng phun đầy mặt và cổ tôi, tôi đứng tại chỗ run rẩy thét chói tai: “Muốn cướp ngựa
à? Tao cho bọn mày cướp này! Cướp này!”
Chân trước của con ngựa mềm nhũn, ngã vật xuống đất, trong chốc lát
máu ngựa chảy đầy đất, con ngựa kia cũng không tắt thở ngay, mà chỉ nằm
nghiêng nghiêng trong vũng máu, tứ chi run rẩy.
“Lấy đi kìa! Lấy đi!” Ta đung đưa đoản kiếm dính đầy máu, điên cuồng cười ác độc, “Cho bọn mày lấy đó!”
Hai tên đó chật vật lăn một vòng trên mặt đất rồi bò dậy, sau khi đưa mắt nhìn nhau liền ba chân bốn cẳng chạy trốn, tên bị thương thấy tình
thế không ổn cũng đồng dạng chuồn mất.
Tôi ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười thê lương, trong ngực hình
như có tảng đá lớn ngàn cân đang đè nặng, không sao gỡ bỏ. Cười đã đời,
thì mưa lệ đã che phủ, đầm đìa đầy mặt.
Con ngựa run rẩy thêm vài cái nữa, cuối cùng cũng bất động, máu càng chảy càng nhiều, rồi từ từ ngấm vào đất.
Tôi ngã ngồi bên cạnh con ngựa chết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, xa xa truyền đến tiếng chuông tay
leng keng leng keng, cùng với tiếng chân từ từ tới gần. Một cái đầu con
lừa nhỏ màu xám tro ngừng lại ngay trước mặt tôi, cái lỗ tai dài hơi hơi lay dộng. Trên cổ con lừa lộ ra một cái chuông tay bằng đồng đen, đầu
lừa thỉnh thoảng lại đong đưa mang theo từng đợt tiếng chuông tinh tang
tinh tang.
Từ đầu con lừa hướng lên trên một chút, đúng là ngoài ý muốn, tôi
chạm phải một đôi mắt thâm thúy, con ngươi đen láy. Từ ấn tượng đầu tiên tôi đã cảm thấy cặp mắt đen kia rất giả tạo, rất âm trầm không có chút
ánh sáng.
Trong con ngươi đen đó tôi hoàn toàn nhìn không thấy chút xíu lưu quang đảo ảnh nào (hình ảnh lưu giữ trên mắt)!
Trong lòng cả kinh, không đợi tôi nhìn cẩn thận, chủ nhân của đôi con ngươi đen đó đã từ trên lưng con lừa nhảy xuống, ngay sau đó, một cái
áo choàng bằng vải lanh to lớn phủ xuống, che khuất áo quần rách rưới
đang dính đầy máu đen của tôi.
Từ trong áo choàng, tôi vội vàng nhô đầu ra, chợt nghe thấy một tiếng nói trầm ấm dễ nghe: “Có khát nước không?”
Tôi gật gật đầu theo bản năng
Hắn nửa quỳ nửa ngồi, đưa một cái bình sứ tới miệng tôi. Nhìn chằm
chằm nước trong sóng sánh bên trong bình sứ, tôi miệng khô nuốt khan
nước bọt, chật vật chộp lấy.
Ngửa đầu tu một mạch, lại nghe thanh âm kia không nhanh không chậm nói: “Ngươi làm như vậy là không hay đâu!”
“Khụ!” Tôi sặc nước, khó chịu ho khù khụ không ngừng.
Lời này có ý gì?
Chần chờ buông bình nước, tôi cảnh giác liếc hắn. Đó là một thanh
niên khoảng ba mươi tuổi, nước da trắng nõn, diện mạo cực kỳ nhã nhặn,
khuôn mặt dài, cằm nhọn, thân thể rất gầy, khá già giặn.
Hắn có một đôi mắt cực kỳ giống Âm Thức, hẹp và dài. Nhưng mắt Âm
Thực, đầu lông mày lộ ra chút dễ thương, đáng yêu nhưng ở người này thì
hoàn toàn không thấy. Tuy nhiên không thể không thừa nhận là bộ dạng hắn so với Âm Thức cũng ưa nhìn không kém.
Đôi mắt không hề sáng đó cứ nhìn tôi mãi, từ đầu đến cuối, nháy cũng
không nháy lấy một lần. Tôi không rõ thực sự là hắn có đang nhìn tôi hay không nữa bởi từ đôi mắt hắn, tôi không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Hắn đột nhiên nhìn về phía con ngựa chết, miệng nói đều đều: “Chia
thịt ngựa thành hai phần đi, nếu ngại mang thịt tươi đi đường sẽ bị
hỏng, thì chế thành thịt chín.” Thấy tôi không phản ứng gì, hắn vươn tay với đoản kiếm trong tay tôi.
Cánh tay phải của tôi rụt lại, nhanh chóng né tránh, con mắt nhìn chằm chằm, đề phòng hắn.
“Yên tâm đi, ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu, chẳng
qua là lấy nước đổi chút thịt với ngươi mà thôi. Giao dịch rất công
bằng, không phải sao?”
Tôi tay trái ôm bình sứ, loạng choạng, lảo đảo đứng lên, “Ngươi đứng xem từ lúc nào?”
Hắn vỗ vỗ tay, tỉnh bơ
“Ban nãy lúc đạo tặc cướp ngựa, ngươi ở gần đây?” Tôi lạnh lùng nói,
“Nếu lúc nãy xe ngựa bị cướp thì sao? Nếu ta không thể tự bảo vệ mình,
bị những tên cặn bã đó chà đạp, thậm chí diệt khẩu, ngươi cũng sẽ chỉ
đứng bên xem cảnh náo nhiệt thú vị, rồi sau đó sẽ chạy theo chân chúng
làm giao dịch sao?”
Mặt hắn không đổi sắc, vô cùng thờ ơ. Sự hăm doạ cùng với những lời
sắc bén của tôi, đối với hắn mà nói căn bản không phải là chuyện quan
trọng, giống như tôi cũng không phải đang chất vấn hắn mà chỉ là đang
độc thoại.
Ngón tay tôi nắm chặt chuôi kiếm, xương ngón tay xiết lại phát đau.
Phải lúc lâu sau, tôi mới buông ra, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Trước
khi thịt ngựa nướng chín, phải cho ta chút lương khô đã.”
Hắn nhếch miệng cười, lộ ra một cái răng nanh rất trắng. Trong nháy
mắt đó, tôi hình như đã sinh ra một loại ảo giác, người này, bộ dạng
tuấn tú lịch sự, nhất phái chính khí, khi cười lên thì lại khiến cho
người ta cảm thấy cùng tồn tại hai vẻ mặt hồn nhiên cùng tà mị, vô cùng
bất đồng với nhau.
“Cho ngươi này.” Hắn tựa hồ đã đoán trước được tôi sẽ nói vậy, nên cởi từ trên lưng con lừa xuống một cái túi con, ném cho tôi.
Hắn ném túi cùng lúc tôi vứt thanh đoản kiếm cho hắn, kế đó tôi tiếp
được túi. Động tác đón đoản kiếm của hắn cũng rất tiêu sái, bước đến bên xác ngựa, không chút do dự vung tay cắt thịt.
Nghe máu xương tách nhau vang xoèn xoẹt, tôi không chịu nổi lông tơ
dựng thẳng đứng, dạ dày trống rỗng cuộn lên một trận buồn nôn, vội cầm
bình nước cùng với lương khô trốn ra xa xa.
Trở lại lấy đồ trong khoang xe đang bị vứt ở bên kia đường, tôi cúi
đầu lặng lẽ gặm lương khô, trong đầu nghĩ xem nên đi đâu, tiếp tục xuôi
nam đi Tân Dã, hay là quay đầu trở lại Uyển Thành tìm đám Lưu Tú.
Trong lúc nghĩ ngợi mông lung, tôi đã nuốt hết một khối bánh nướng
nhạt nhẽo vào bụng, dạ dày hơi no, tôi thở dài. Mắt thấy người thanh
niên kia đã nhanh nhẹn đem thịt ngựa chia nhỏ ra, lại đương nhặt chút
củi khô cành khô bên đường nhóm lửa, chuẩn bị nướng thịt.
Nhìn sắc trời, chắc cũng sắp sáng, lấy tốc độ xẻ thịt của tên kia,
nếu chỉ một người làm chắc tới hừng đông cũng chưa xong. Nếu tới hừng
đông mà gặp người khác, chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?
Cân nhắc trước sau, tôi quyết định vẫn phải bỏ qua chuyện cũ mà bắt
tay với hắn, vì thế tôi xoay người đem bình sứ bỏ lên trên xe ngựa, lại
bất ngờ phát hiện tên cướp bị tôi đập bất tỉnh vẫn còn nằm im trong bụi
cỏ không hề động đậy.
Hừ lạnh một tiếng, tôi nắm chặt tay bước tới đó, đinh lay hắn tỉnh
lại, thì không nghĩ tới, vừa đến gần đã thấy, đầu và một bên khuôn mặt
của tên đó dính đầy máu, hắn đã chết rồi.
Tôi nhất thời hoảng sợ, cảm thấy cả người lạnh như băng. Ban nãy giết ngựa là một chuyện nhưng giết người lại là một chuyện khác! Tôi có thể
trấn an chính mình giết ngựa là không có tội, nhưng điều đó cũng không
có nghĩa là cho phép mình vượt qua bức tường đạo đức trong lòng, ngầm
đồng ý mình có thể giết người.
Tôi cẩn thận cúi người xuống, run run đưa ngón tay tới thử hơi thở của hắn.
Hoàn toàn không có hơi thở, toàn thân tôi chấn động, cứng nhắc hoàn toàn.
“Trước đây đã từng giết người chưa?” Phía sau thình lình vang lên câu hỏi lạnh như băng.
Tôi sợ tới mức hét lên một tiếng, quay ngoắt người lại, hoảng sợ nhìn về phía hắn.
“Không, không……… Ta không có giết hắn, ta chỉ……… Ta không ra tay nặng như vậy, ta……….”
Hắn lẳng lặng nhìn ta, thản nhiên nói: “Nữ nhân giết người, đã không còn là nữ nhân nữa rồi!”
Hô hấp của tôi như cứng lại, cánh môi run run, một tiếng cũng không nói nên lời.
Khóe môi hắn bỗng nhiên khẽ cong lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười,
tim tôi đập liên hồi, hốt hoảng, chỉ cảm thấy trong nụ cười của hắn lộ
ra một loại tà khí khiến người khác phiền lòng, hắn cũng chẳng phải là
người lương thiện gì, tôi không khỏi buồn bực nói: “Ta không có giết
hắn!”
Phẩy tay áo bỏ đi, trong lòng rối rắm, nhất thời, tôi cảm thấy trời
đất thật bao la mà tôi lại không có chỗ dung thân. Loại cảm giác tội lỗi này cho dù tôi có kiềm nén thế nào thì nó vẫn từ trong khe hở chui ra
ngoài, quấy rối tâm tư tôi.
“Ta đã từng giết người!” Hắn từ phía sau đi lên, thanh âm nghe nhàn nhạt không rõ là vui hay buồn.
Tôi xoay người nhìn về phía hắn, hắn nhếch khóe miệng cười lạnh, con
ngươi đen láy đột nhiên xuất hiện sự nghiêm túc, hơi thở tà mị như một
loại vật thể có sinh mệnh bình thường bám trên người hắn. Tôi hít một
ngụm khí lạnh… Tên đàn ông này, không hiểu sao lại khiến người ta sinh
ra ý sợ hãi.
“Đệ đệ của ta bị người hại chết, ta thay nó báo thù, giết chết kẻ
đó!” Lời nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, tựa hồ không phải đang nói
chuyện của mình.
Hắn càng nói đơn giản lạnh nhạt, trong lòng tôi càng sợ hãi, cảm giác sợ hãi tăng nhanh, tôi kìm lòng không đậu lui về phía sau vài bước,
cách xa hắn một chút.
Hắn hình như cũng cảm thấy, nhưng không vạch trần tôi, mà đi thẳng
tới bên cạnh đống lửa, trở thịt trên lửa. Mỡ từ tảng thịt rơi thẳng
xuống dưới, đọng trên thanh củi cháy, phát ra tiếng tách tách, khói nhẹ
bốc lên không ngừng.
“Ta không muốn bị bắt, cho nên đã chạy trốn, nhưng bọn quan phủ lại bắt giam phụ thân ta, để bọn họ hết hy vọng, ta cho người mang đủ số
quan tài cần thiết về nhà, giả chết rồi chạy trốn……….” Hắn dường như
trong lòng vô cùng hớn hở, một mặt nói chuyện thoải mái, một mặt vẫn
liên tục bận rộn với miếng thịt trong tay. “Hiện tại ta cũng được xem
như là một người đã chêt rồi.”
Tôi không rét mà run.
Trong tiềm thức tôi chỉ cảm thấy hắn thật đáng sợ, so với đám trộm
ngựa kia, thậm chí so bốn năm tên có võ muốn cuỗm ngựa của tôi thì hắn
càng đáng sợ hơn gấp trăm lần!
“Kỳ thật giết người cũng không đáng sợ lắm……….. sinh ra vào thời
loạn, vốn là một trò chơi ngươi chết ta sống. Hôm nay ngươi mang vận khí tốt một chút, bằng không không chừng đã nằm ở nơi này rồi. Cho nên,
hoặc là hắn chết, ngươi sống, hoặc là ngươi chết, hắn sống! Ngươi chọn
cái nào?”
Bầu không khí dị thường yên tĩnh, ngọn lửa uốn éo âm u lạnh lẽo mang
sắc lam liếm điên cuồng lên cành củi, cho đến khi thanh củi biến thành
tro tàn.
Tôi do dự một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Không có ai muốn chết cả!”
Nghĩ đến cái chết thảm của Đặng Thiền, trong lòng tôi lại là vô cùng đau đớn.
Hắn có chút tán dương gật đầu: “Xem ra cũng là một nữ nhân thông minh đấy!”
Tôi cười lạnh: “Nữ nhân giết người không phải không được xem như nữ nhân sao?”
Đôi mắt đen thâm trầm lần nữa lại léo lên một tia sáng chói khác
thường, nhưng ngay lập tức biến mất, hắn nở nụ cười: “Đúng là không
phải, nói thế cũng đâu có sai.”
Tôi lại gần thêm chút nữa, từ mặt đất nhặt lên xiên thịt ngựa ngon, đặt trên lửa nướng.
“Ngươi tên là gì?” Hắn đột nhiên hỏi tôi.
Tôi sửng sốt, sau một lúc lâu đáp: “Âm Cơ!”
“Lưu Huyền, tự Thánh Công!” Hắn cắn miệng thịt ngựa nướng chín, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Tôi không có ý định muốn biết tên của hắn, dù sao tất cả mọi người
đều là bèo nước gặp nhau, chưa chắc sẽ nói tên thật. Chính hắn cũng nói
mình đã từng bị người giết, xem như đã “chết” rồi, cái tên này có lẽ là
sau khi hắn chết mới dùng để giả danh.
“Đây là đâu?”
“Từ chỗ này đi về phía Nam một chút chính là tiểu Trường An, ngươi muốn đi đâu?”
Tôi nghĩ nghĩ, tiểu Trường An cách Tân Dã một đoạn khá xa, hiện giờ
xe ngựa đã bị hủy, ngựa cũng đã chết, phải dựa vào hai cái đùi của tôi
để cuốc bộ, chắc phải mất ba bốn ngày.
“Ta định đi Uyển Thành.” Tôi khe khẽ thở dài.
Lúc gần đi Lưu Tú từng nói tin tưởng tôi có thể đưa Đặng Thiền an toàn về tới Tân Dã, nhưng hôm nay lại………….
“Uyển Thành? Uyển Thành hiện tại cũng không yên bình! Ngươi tới đó làm gì?”
“Không yên bình?” Trong lòng tôi hoảng hốt, “Ta có thân thích sống ở trong thành…..”
“Trước mắt tốt nhất ngươi đừng có đến đó. Chỗ thịt này chúng ta mỗi người một nửa, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ừ.” Tôi tùy ý gật gật đầu, trong lòng không bỏ xuống được vẫn là ba chữ “không yên ổn” kia.
“Được, vậy chờ hừng đông hai ta đi mỗi người một đường!” Hắn đem đoản kiếm ở trên da ngựa xoẹt hai nhát, còn lau đi vết máu rồi mới đưa cho
tôi, “Ngươi là con gái, mặc dù có chút võ nghệ phòng thân, nhưng một
mình đi đường, chung quy lá gan cũng khá lớn. Nếu……… Ngươi thật sự không có chỗ để đi, không ngại thì đến Bình Lâm tìm ta.”
“Bình lâm?” Trong lòng tôi chấn động, “Chẳng lẽ ngươi đang muốn. . . . . .”
Nếu tôi nhớ không lầm, hai tháng trước hai người Bình Lâm là Trần Mục và Liêu Trạm đã dấy binh hương ứng Lục Lâm Tân thị tấn công Tùy huyện,
kéo theo hơn ngàn người của địa phương hùa theo.
Chẳng lẽ hắn muốn đến nương tựa Bình Lâm quân?
“Đúng vậy, quả là cô gái thông minh! Lưu Thánh Công ta còn sợ cái gì nữa chứ, mạng này đã tận rồi, chẳng còn gì mà mất!”
Tôi mờ mịt nhìn hắn chia thịt nướng thành hai đống, gói kỹ.
Hắn cũng không coi tôi là phụ nữ và trẻ em mà bắt nạt, phân chia coi như cũng công bằng, nói một nửa thì là một nửa.
“Cầm lấy!” Hắn vứt bọc thịt cho tôi, thịt nướng chín vẫn còn rất nóng, ôm trong ngực mỡ kêu lách tách, bỏng rát cả ngực.
Loạn lạc! ôi loạn lạc………….
Chẳng lẽ đây chính là những gì tôi mong chờ ở thời buổi loạn lạc hay sao?
Đây có đúng cuộc sống mà tôi tha thiết mong đợi trước đây không?
Cuộc sống thế này chính là phấn khích sao?
Tôi mờ mịt không hiểu.
Nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng chưa từng phát sinh chuyện gì
hết! Tất cả vẫn giống như trước đây, Đặng Thiền chưa chết, nàng vẫn đang ở Uyển Thành vui vui sướng sướng cùng với chồng nàng, bình an sinh con, cả nhà vui vẻ, hoà thuận…………
Tôi thực sự sai lầm rồi!
Loạn thế không hề tốt đẹp, vui vẻ như tôi vẫn nghĩ! Bởi vì cái mà
loạn thế lấy chính mạng sống! Cái cuối cùng bị đem ra đùa bỡn chính là
mạng sống! Quá tàn khốc thực khiến cho người ta cảm thấy căm phẫn khôn
nguôi!
Loạn thế khởi, bách tính khổ!!!
Bạn đang đọc truyện Tú Lệ Giang Sơn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.