Q.2 - Chương 55: Chỉ Dạy Khinh Công
“Tại sao?”
“Con vật này hình như có kịch độc, nếu không phải bị nó cắn một cái,
vị lão thí chủ kia chắc cũng đã không ngồi thiền mãi thế này. Cẩn thận
vẫn hơn!”
“Nó cũng say thành dạng này, sao còn cắn ta được? Có làm thịt nó cũng không biết!” Thiên Chỉ Diên vừa dứt lời, Bánh Trôi ngoe nguẩy đuôi
nhưng mắt thì vẫn nhắm chặt.
“Hả, nó có độc sao?” Bỗng nàng ngạc nhiên hỏi lại.
Hư Tâm đưa mắt nhìn sang lão đầu quái gở vẫn đang vận nội công đẩy độc tố ra, sau đó gật đầu với nàng.
“Sóc mà cũng có độc ư?” Thiên Chỉ Diên túm lấy đuôi của Bánh Trôi, nhìn trái nhìn phải.
“Sóc? Ha ha ha. . . Ngươi nói nó là sóc?” Lão đầu râu bạc đang ngồi bức độc bên kia chợt phá lên cười.
“Nếu không thì là gì?”
“Tiểu nữ oa, ngươi thật thú vị. Bất quá cũng không trách ngươi được,
nó mập thế này kia mà. . . Theo lời ngươi bảo thì đúng là một con sóc.
Nhưng sóc sao lại có bộ lông trắng thế này, tốc độ lại nhanh như chớp,
mang trong người kịch độc sao?”
“Không có, nhưng là. . .”
“Bởi vì nó tròn, cho nên ngươi đặt tên nó là Bánh Trôi? Ha ha ha. . .”
“Vậy nó rốt cuộc là con gì?”
“Nó là, nó là. . .” Lão đầu râu bạc lắc đầu nói: “Không, không, ta không cho ngươi biết được.”
Nhưng bỗng nhiên lão chợt đưa ra lời đề nghị: “Cho ngươi biết cũng được, chúng ta bàn bạc chút điều kiện được không?”
“Ồ, vậy thì không cần đâu. Về sau ta sẽ tự biết nó là gì thôi!” Thiên Chỉ Diên xoay người đi.
“Cái gì? Nói vậy thì nó đã đi theo ngươi rồi? Nó chịu phục tùng
ngươi?! Ta đuổi theo nó một tháng, từ đảo Đông Phù đến núi Thiếu Thất,
vậy mà con vật kì lạ đó không theo ta mà theo ngươi?” Lão đầu râu bạc
trợn to mắt, có vẻ như không dám tin.
Thiên Chỉ Diên không thích phản ứng của lão chút nào.
“Này, tiểu nữ oa, ngươi đừng đi! Chúng ta hãy ngồi xuống bàn bạc chút đi, ta chỉ muốn uống tí rượu của ngươi thôi, thái độ của ngươi vậy là
sao?”
“Ta không muốn để lão uống, uống xong còn muốn thu thập ta. Lão muốn
làm thế với ta thì chẳng lẽ ta còn phải làm lão vui à? Phải biết rằng
bây giờ lão chỉ có thể ngồi yên tại chỗ vận công đẩy độc ra y hệt như
miếng thịt nằm trên thớt. Ta mà muốn tiện tay giết lão thì lão cũng
chẳng cản ta nổi đâu!”
Lão đầu râu bạc vừa nghe xong, trợn to mắt, lão la oai oái: “Tiểu nữ oa, ngươi mới bao nhiêu tuổi a, vậy mà muốn giết người?”
“Lão muốn thử một lần không?” Thiên Chỉ Diên lạnh lùng liếc lão một cái, không hề có vẻ gì là đang nói đùa cả.
“Mà thôi mà thôi, ai. . . Chu du tứ phương hơn phân nửa đời người,
lần đầu tiên ta thua cuộc, lại thua trong tay tiểu nữ oa sáu tuổi ngươi
đây. Đúng là cuộc sống không lường trước được điều gì.” Lão đầu quái gở
thở dài, nói tiếp: “Nhưng mà tiểu nữ oa này, ta rất thích tính cách của
ngươi đấy. Ta vẫn một thân một mình, cũng không truyền nhân nào. Nếu
không, ngươi lạy ta làm sư, ta sẽ đem tất cả tuyệt học truyền thụ cho
ngươi, thế nào?”
“Lạy sư? Thôi đi!”
“Ơ? Tiểu nữ oa ngươi sao lại trả lời nhanh thế? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi võ công của ta?”
“Ta không nghi ngờ võ công của lão, nhưng ta cũng sẽ không bái lão làm sư.”
“Vì sao?”
“Bởi vì sư phụ của ta phong hoa tuyệt đại, danh chấn thiên hạ, võ
nghệ tuyệt cao, người người tôn kính. . .” Lời của nàng còn chưa dứt thì đã bị lão già chen ngang.
“Không thể nào! Thật sự có người hoàn mỹ như thế? Mà cho dù có đi chăng nữa cũng chưa chắc chịu dạy cho tiểu nữ oa ngươi.”
“Vị lão thí chủ này, sư phụ của Chỉ Diên thí chủ đúng là phong hoa
tuyệt đại, danh chấn thiên hạ, võ nghệ tuyệt cao, người người tôn kính.
Chỉ Diên thí chủ không nói lung tung.” Hư Tâm bên cạnh tốt bụng nhắc
nhở.
“Vậy thì kẻ đó là ai?”
“Nghe kỹ đây, sư phụ của ta chính là người phong hoa tuyệt đại, danh chấn trời cao công – tử – Tương!”
“Công tử Tương? Ồ, khó trách ngươi không chịu nhận ta làm sư phụ! Khá khen cho ngươi đấy, hắn lợi hại như vậy, sao lại chịu chỉ dạy khinh
công cho ngươi?”
Thiên Chỉ Diên lưỡm lão già một cái, không trả lời.
“Nếu là như vậy, ta đây không nhìn nhầm, khinh công của ngươi đúng là từ Băng Phách Cửu Uyên mà ra. Tiểu tử công tử Tương đó xác thực không
phải hạng tầm thường, ta đã từng gặp hắn. Nhưng ta vẫn có điều không rõ, tại sao hắn lại biết võ công Băng Phách Cửu Uyên? Sư phụ của hắn là
Thiên Ki lão nhân hành tung quỷ dị cũng chưa từng nghe qua là luyện Băng Phách Cửu Uyên!”
“Nhưng mà không sao, tiểu nữ oa, ngươi không lạy sư ta cũng được,
ngươi bái ta rồi ta còn phải nuôi ngươi nữa, rỗng túi mất. Cứ để ngươi
trong tay tên tiểu tử công tử Tương kia vậy, không tốn tiền của ta. Ta
đem võ công của ta truyền thụ cho ngươi, chỉ cần ngươi mỗi ngày đem rượu lê hoa đến cho ta, thế nào?”
Thiên Chỉ Diên xoa xao cằm, trầm tư suy nghĩ. Lão đầu này mặc dù hơi
kì quặc nhưng võ công của lão tuyệt đối không phải là nói khoác. Tuy
nàng không rõ vì sao mỹ nhân sư phụ đến giờ vẫn chưa dạy võ công cho
này, nhưng học nhiều hơn chút ít chắc cũng không sao, hơn nữa lão đầu
này dù cho hơi tinh quái nhưng căn bản không phải là người xấu. . .
“Đồng ý.”
Tiểu nữ oa ngươi thật là dứt khoát, ta càng lúc càng thích ngươi rồi
đấy.” Lão đầu râu bạc bỗng thở dài một hơi, bảo: “Ngày hôm nay ta phải
ngồi đây vận nội công bức độc ra. Ngày mai ngươi lên núi, ta nhất định
cũng còn ở đây. Hẹn ngày mai gặp.”
Thiên Chỉ Diên gật đầu: “Ngày mai gặp.”
Bạn đang đọc truyện Từ Từ Nào, Sư Phụ! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.