Q.2 - Chương 72: 68.2: Không Cần Người Lo
“Vệ Tiên Liễu?” Thiên Chỉ Diên hết sức kinh ngạc, không phải tối hôm
qua trên bữa tiệc, Vệ Tiên Liễu còn đứng lên thay mặt sư phụ của Ngọc
Lộc các nói chuyện ư? Sao bỗng dưng nàng ta lại theo dõi hai người họ?
Hơn nữa với “tài năng” theo dõi của nàng ta hình như là hơi kém quá
thì phải, ngay cả Hư Tâm còn phát hiện, huống chi là nàng. Nàng ta chẳng có sự nhạy cảm gì cả, hôm nay Thiên Chỉ Diên mới có thể hiểu tâm tình
lúc đó của Phong Bá.
“Tiểu cô nương, trí nhớ ngươi rất tốt đó. Trong bữa tiệc tối hôm qua, ta đã biết là ngươi thông minh, không ngờ hôm nay gặp người, khinh công thân pháp không tệ, lại rất nhạy cảm, trí nhớ siêu phàm. Quả nhiên là
đệ tử của công tử, tuy nhỏ tuổi nhưng cũng tốt hơn so với những kẻ khác
nhiều.” Vệ Tiên Liễu khen ngợi.
Thiên Chỉ Diên nghĩ, nếu nàng có bá khí giống phong bá, chắc nàng
cũng sẽ làm giống ông ta. Thế mà gọi là tốt? Thật chẳng hiểu nổi nàng
ta.
“Đại tỷ, ngươi theo ta làm gì? Ngươi tìm ta có việc gì không?” Thiên Chỉ Diên không thích tốn thời gian cùng nàng ta nữa.
“Ngươi. . .” Vệ Tiên Liễu nghe cách gọi này, trong lòng rất không thoải mái, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười như lúc đầu.
“Tiểu cô nương, ngươi có thể gọi ta là Liễu tỷ tỷ.”
“Đại tỷ, có việc gì xin nói thẳng, ta rất bận.”
“Ngươi. . .” Vệ Tiên Liễu khó chịu, nghén răng ken két để ráng cười,
nàng ta hỏi: “Ngươi là đồ đệ của công tử, ngươi theo công tử bao lâu
rồi?”
Trong lòng Thiên Chỉ Diên bỗng hiểu rõ, thì ra là hoa đào của công tử tương.
“Từ nhỏ ta đã theo sư phụ rồi!” Thiên Chỉ Diên cố ý kéo dài từng âm, cố nhấn mạnh ý chính là “Đã rất nhiều năm”.
“Ngươi ngoan thế này, nhất định công tử rất thích ngươi, đúng?”
“Đúng.”
“Vậy theo công tử lâu vậy, ngươi có biết công tử thích ăn món gì nhất không?”
Thiên Chỉ Diên giật khóe miệng, hít sâu một hơi, sau đó hai gò má hồng lên đáng yêu đáp: “Biết.”
“Ngươi mau cho ta biết.”
“Vì sao?”
Vệ Tiên Liễu cười đắc ý, lấy một túi kẹo ra đưa cho Thiên Chỉ Diên, nàng ta dụ khị: “Việc này cũng tốt cho ngươi.”
Thiên Chỉ Diên nhận kẹo, liếc nhìn xem, chất lượng không tồi. Xem ra Vệ Tiên Liễu rất có tiền, chỉ là thiếu não.
“Sư phụ của ta thích ăn bánh phù dung, mật tiễn, thích ăn kẹo quả,
mai tử.” Thiên Chỉ Diên nói xong một hơi, cứ để nàng ta đi mua cho sư
phụ vậy.
Vệ Tiên Liễu nhăn mặt, nàng ta nghi ngờ: “Thật chứ? Sao công tử lại
thích những món trẻ con thế nhỉ? Là ngươi thích hay công tử thích?”
“Ta thích gì thì sư phụ ta thích đó!” Thiên Chỉ Diên lý sự đáp.
“Ngươi. . .” Vệ Tiên Liễu đè nén cơn giận, gượng cười hỏi tiếp: “Vậy ngươi biết công tử dạng nữ tử thế nào không?”
“Sư phụ của ta thích những người hoạt bát khả ái, thông minh lanh
lợi, ngoan ngoãn nghe lời, mà phải siêu cấp khả ái, ôm phải thoải mái,
da trắng, vóc dáng mập mạp.”
“Hả? Đây là tiêu chuẩn gì thế?”
Thiên Chỉ Diên liếc nàng ta một cái, bảo: “Ta đã trả lời rõ ràng rồi nha.”
“Vậy trong lòng công tử có người tâm nghi chưa?”
“Đương nhiên có!”
“Cái gì?”
“Ở chung một chỗ đã lâu rồi! Ngày ngày ăn chung một chỗ, ở cùng một chỗ, còn đưa tay thề rằng cả đời đều ở cùng nhau!”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? ! Không thể nào!” Vệ Tiên Liễu trừng lớn mắt, tỏ vẻ không tin.
“Có cái gì không thể chứ, muốn thân cũng thân qua, muốn sờ cũng sờ
qua, muốn xem cũng nhìn qua, muốn ngủ cũng đã sớm ôm nhau trên giường
rồi.” Thiên Chỉ Diên liếc mắt nhìn nàng ta.
“Người đó là ai?”
“Người này tỷ cũng biết đấy. . .”
“Ta làm sao biết?”
“Muốn biết không? Vậy tỷ đồng ý với ta là ta cho tỷ biết người đó, tỷ cũng đừng có quấy rầy ta nữa, đến từ đâu thì trở về đó, ta còn việc
phải làm!”
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Vệ Tiên Liễu gật đầu ngay.
“Hư Tâm, cho tỷ ấy biết đi!” Thiên Chỉ Diên không muốn cùng nàng ta nói chuyện nữa, chuyển đầu nhìn về phía Hư Tâm.
Hư Tâm đang đứng một bên nghe ngóng đến mặt hồng tai đỏ.
Hắn do dự một hồi, sau đó nói: “Vị thí chủ này, nếu Hư Tâm không đoán nhầm thì cô gái mà Chỉ Diên thí chủ nhắc đến xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Gì cơ?” Vệ Tiên Liễu xem phản ứng của mọi người xung quanh trước, sau đó tự nhìn lại mình, bỗng đỏ cả hai má.
Thiên Chỉ Diên bây giờ mới có cảm giác an tĩnh, nãy giờ ồn ào chết đi được.
Nàng quay người, kéo lấy Hư Tâm, bảo: “Chúng ta đi thôi.”
“A? Chưa được đi, ngươi còn không nói rõ ràng.” Vệ Tiên Liễu đuổi theo phía sau.
“Thí chủ này, thật ra người mà Chỉ Diên thí chủ nhắc đến chính là…
bản thân nàng, không phải là thí chủ đâu. Thí chủ đừng hiểu nhầm.” Hư
Tâm người tốt, tâm cũng tốt, vì vậy hảo tâm nhắc nhở Vệ Tiên Liễu.
“Hả?” Vệ Tiên Liễu sững sờ một chút.
“Người này muốn thân cũng thân qua, muốn sờ cũng sờ qua, muốn xem
cũng nhìn qua, muốn ngủ cũng đã sớm ôm nhau trên giường rồi.” Lời này
quay lại trong đầu Vệ Tiên Liễu một lần nữa, lần này nàng ta mới phản
ứng lại được, bị chơi xỏ rồi.
“Này, hai người các người đứng lại cho ta!” Vệ Tiên Liễu ngẩng đầu
thì Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm đã đi xa, nàng ta vội vã đuổi theo sau.
Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm đi được một lúc, nghe tiếng của Vệ Tiên Liễu vang lên cũng không thèm để ý.
Bỗng nhiên hai người đột ngột dừng lại.
“Suỵt.”
“Này, hai người. . .”
Vệ Tiên Liễu còn chưa dứt lời thì bị Thiên Chỉ Diên cắt ngang.
“Suỵt, im lặng!” Thiên Chỉ Diên nói nhỏ.
“Ai? Ai ở đó?” Một giọng nói quát lớn truyền đến.
Thiên Chỉ Diên vội kéo lấy Vệ Tiên Liễu ngồi thấp xuống, núp sau một tảng đá lớn.
Vệ Tiên Liễu đành phải làm theo nàng, vừa muốn mở miệng ra thì đã bị
Thiên Chỉ Diên che lại. Sau đó Thiên Chỉ Diên đưa mắt ra hiệu nhìn ra
phía ngoài.
Ba người đồng loạt quay về phía vừa phát ra giọng hét đó.
Tất cả có năm người đàn ông, người nào người nấy đều mặc bộ y phục y
phục che hết toàn thân, trên mặt cũng dùng tấm vải đen che mắt, chỉ chừa mỗi đôi mắt.
“Vừa mới rõ ràng nghe được giọng nói mà, sao lại không thấy người?” Một người trong đó lên tiếng.
Thiên Chỉ Diên chú ý, mặc dù toàn thân những người đó che hết toàn
thân, chỉ để lộ đôi mắt nhưng còn để chừa ra đôi tay nữa. Đúng lúc, tay
phải người vừa cất tiếng kia có ngón út ngắn bất thường. Nàng sẽ ghi nhớ điều này.
Đại hội võ lâm lần này ngoại trừ các đại môn phái, những hiệp khách
khác cũng sẽ đến tham gia, cho dù không chủ tâm muốn đoạt chức minh chủ
cũng cũng có thể tham dự tỉ thí để lấy thứ hạng. Thứ hạng có tất sẽ có
danh tiếng trên giang hồ. Cho nên, nhân số tham gia võ lâm đại hội sẽ
không chỉ dừng lại ở con số mà Diệp gia đã thu hoạch.
Hơn nữa cho dù chỉ là đệ tử của một môn phái nhỏ cũng không được tới
phòng khách, tất cả cũng chỉ có thể tập trung quanh nhà của Diệp gia,
tìm nhà trọ mà nghỉ ngơi. Bởi vì nhiều người phức tạp, cho nên những
người này ra vào Diệp gia không cần bằng cớ.
Nhưng ngay cả như vậy, vì an toàn, tiến vào diệp gia phải là từ đại
môn đi vào, phải có kiểm tra qua. Sau núi nhà họ có người gác cẩn trọng, đương nhiên không thể xuất hiện từ sau núi được.
Vậy đám hắc y nhân này làm sao ra vào được? Còn thêm điều này, bọn
chúng nhất định không thể nào vào từ cửa chính, xuất hiện phía sau núi
thế này, chẳng lẽ lại vào từ đó? Nhưng một khi có người xông vào, đệ tử
Diệp gia phát hiện nhất định sẽ thông báo.
Trừ phi, bọn chúng cũng là cao thủ, có thể lặng lẽ đi lại không tiếng động.
Nhìn trang phục thế này chắc thuộc dạng người không có thiện chí rồi, tụ tập sau núi làm gì đây?
Thiên Chỉ Diên vẫn biết trong võ lâm đại hội sẽ có rất nhiều độc thủ
xuất hiện, không ngờ rằng hôm nay lại chứng kiến sớm đến thế. Vì vậy
tuyệt đối không thể lỗ mãng làm việc, chưa biết rõ đối phương như thế
nào mà động tay động chân thì chỉ có hại mình thôi. Cho nên Thiên Chỉ
Diên chọn cách ẩn giấu trước, xem rồi nghĩ sau.
Nếu không phải Vệ Tiên Liễu vừa mới lên tiếng khiến bọn chúng cảnh
giác, thì bây giờ họ đâu phải rơi vào trạng thái bị động. Nghĩ đến đây,
Thiên Chỉ Diên càng thêm khinh thường Vệ Tiên Liễu.
“Mau tìm xem, phải chắc chắn. Chuyện của chúng ta không thể để kẻ nào khác biết.” Người dẫn đầu ra lệnh.
“Vâng.” Bốn người đồng loạt đáp lời.
“Đi kiểm tra hướng bên kia, nếu có người thì giết chết bịt miệng.”
“Vâng.”
Bọn chúng bắt đầu rút đao ra khỏi vỏ, khám xét kĩ càng, không bỏ sót chỗ nào.
Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ không ổn, nếu bọn chúng cứ kiểm tra thì thế
nào cũng sẽ phát hiện ra ba người đang núp ở đây. Nghĩ vậy, thâm tâm
nàng bỗng rét lạnh một cái.
Lúc này, Vệ Tiên Liễu thấy nguy hiểm, tay đè xuống muốn rút kiếm,
dáng vẻ chuẩn bị đứng lên chiến đấu. Thiên Chỉ Diên vươn tay, chặn nàng
ta lại, lắc lắc đầu ra hiệu, hay tay cũng làm một dấu cấm.
Vệ Tiên Liễu tuy không phục nhưng cũng làm theo.
Thiên Chỉ Diên nới lỏng một hơi, năm tên hắc y nhân kia nặng như thế
nào thì nàng không biết, nhưng là Vệ Tiên Liễu có bao nhiêu cân lượng
thì nàng có thể nhìn ra được. Nàng ta đấu với chúng chính là không biết
tự lượng sức mình.
Thời gian từng khắc từng khắc nhích dần, bọn hắc y nhân đó càng lúc càng tiến lại gần.
Thiên Chỉ Diên đưa tay vào trong túi, lần mò đến thanh đao mà hôm qua Diệp Thần Hiên đã tặng cho nàng, sau đó chọc chọc Bánh Trôi, đánh thức
nó dậy.
Đang gần lúc bọn hắc y nhân sắp phát hiện ra ba người họ, Thiên Chỉ
Diên cũng chuẩn bị tư thế thì một giọng nói khác vang lên ngăn cản bước
chân của đám người bí ẩn.
“Không biết các vị quang lâm chỗ này có gì cần làm? Theo tiểu nữ
biết, nếu trang phục của các vị thế kia thì cửa chính nhất định không
cho tiến vào.”
Bạn đang đọc truyện Từ Từ Nào, Sư Phụ! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.