Q.1 - Chương 24: Hơi Ấm Dần Nồng.
Giang Hằng tạm biệt chiếc trực thăng sau lưng, mặt trời đã lên cao. Cặp mắt
kính trên sóng mũi khẽ phản xạ ánh sáng, hắn chăm chú nhìn thành phố bên dưới, con đường New York đã lâu không gặp, dòng xe lưu thông không
ngừng.
Cửa thang máy đóng lại sau lưng, Giang Hằng đi tới một cửa hàng, mua hai ly cà phê nóng, hắn dứng trước cửa tiệm, uống một ly
trong đó, uống xong tùy tiện ném vào thùng rác, sau đó đốt điếu thuốc,
ly còn lại từ đầu đến cuối không đụng tới, có vẻ như đang chờ đợi ai.
Nữ nhân viên của tiệm vừa thanh toán vừa thỉnh thoảng nhìn sang đây, người đàn ông đứng trước cửa chỉ mới đi ngang qua thôi cũng có thể khiến
người khác nhớ rõ diện mạo lộ ra sự cương nghị và khí chất mạnh mẽ mãnh
liệt của phái nam, bất luận là cặp mắt màu xanh thẳm vừa trong vừa sáng
dưới cặp kính kia hay sóng mũi cao thẳng đều khiến hắn nổi mật hơn
người, chỉ với tư thế đứng thẳng của thân hình to lớn bờ vai to rộng mái tóc đen bay xuôi chiều gió đó thôi đã đủ gây chú ý. Thật không biết
thời tiết lạnh thế này anh ta đứng trong gió lạnh để đợi ai, nhất định
là một đại mỹ nhân rồi! Cô nhân viên thầm đoán.
Qua một lúc sau, một thân hình khá mập xuất hiện, cảnh tượng người đàn ông này bước tới hoàn toàn phát vỡ ảo tưởng của thiếu nữ.
Giang Hằng và Ford Klaus đi sóng vai, đưa cho hắn một ly cà phê, Ford hơi
ngạc nhiên, sau đó nhận cà phê mới nói: “Không đúng, má nó anh là ai
vậy?”
“Nghe nói trước khi nói chuyện thì phải cho người khác đồ
ăn mới là lễ mạo.” Giang Hằng và Ford cùng đứng, Ford uống một ngụm cà
phê lớn, mới cảm thấy hàn ý ngày đông được xoa dịu, hắn nhìn ly cà phê
trong tay, lại nhìn người trước mặt, suy nghĩ một lúc, thở dài nói: “Anh bạn, tôi nói này, đây là đồ uống chứ không phải là thức ăn thì phải?”
“Tôi không biết anh thích ăn gì, tóm lại, người bạn chung của chúng ta hiện
tại dường như gặp phải chút phiền toái.” Giang Hằng đút tay vào túi áo
khoác, nghe hắn nói như thế, Ford giống như đã hiểu gì đó, tên Fay này
bắt hắn suốt 24 tiếng mở máy đợi lệnh, nhưng vẫn không gọi điện tới, “Ô, ông đây thật không hiểu nổi, loại người đó cũng có bạn bè sao?”
“Tôi cần biết anh ta đang ở đâu.” Giang Hằng bỏ qua biểu tình căm phẫn của
Ford, nói thật, hắn cũng không hiểu nỗi Vu Tử Thạc sao lại kết giao với
người như Ford.
“Hỏi hay thật, ông đây cũng muốn biết đó! Tên
nhóc đó bắt tôi mở máy suốt 24 tiếng chờ lệnh, nhưng không gọi lấy một
cú!” Ford oán trách, nhìn vẻ mặt tức giận của Ford, Giang Hằng bỗng
nhiên cảm thấy buồn cười, hắn nhịn cười nói: “Trước đó không phải anh ta tìm anh hỏi vài chuyện sao?”
“Ha! Hiện tại muốn sao đây? Các
người xem ông đây là Wikipedia hả!” Ford uống sạch ly cà phê rồi bóp
mạnh, mới bình tĩnh một chút, “Là một con bé mất tích hơn một năm, tên
Sarah Grano, à đúng rồi, cha của con bé xui xẻo đó cũng chết hơn một năm trước, Fay hỏi tôi địa chỉ của con bé đó.”
“Đưa địa chỉ cho
tôi.” Nghe Giang Hằng nói vậy, Ford đảo ngược mắt: “Tôi quên rồi, phải
đến phòng làm việc mới biết. Một con bé mà thôi, các người một mình chưa đủ giết hay sao mà còn cần đi chung?”
“Sau khi có địa chỉ thì
gửi vào e-mail của chính anh, tôi có thể thấy được.” Giang Hằng từ đầu
đến cuối làm lơ sự oán giận của hắn, giọng nói sâu trầm không cho phép
cự tuyệt, Ford chỉ cảm thấy tên khốn Fay đó toàn chọc tới những ác ma
quỷ sứ, người này xem ra còn khó đối phó hơn cả ông trời, “Sao anh có
thể thấy được?”
“Tôi còn thấy bức thư anh gửi cho vợ cũ vào tối
qua, có cần tôi đọc cho nghe không? Weina thân yêu, không giờ phút nào
mà anh không nhớ tới em__” Giang Hằng vừa đọc phần mở đầu đã lập tức bị
Ford vung tay cắt ngang, “Dừng dừng dừng! Tôi biết rồi! Biết rồi!” Ford
hạ thấp giọng oán than, “Má nó các người đều là quái vật, tôi vừa về
phòng làm việc sẽ gửi cho anh! Được rồi chứ!”
Giang Hằng dùng ánh mắt làm vậy mới đúng nhìn Ford, vỗ vai hắn: “Tôi cảm thấy anh ta vẫn rất xem trọng anh.”
Nói xong, Giang Hằng liền bỏ đi, Ford nhìn thân hình cao ráo thẳng tắp dần
chìm vào đám người, lúc này mới tỉnh táo, lầm rầm rù rù liên tục: “Xem
trọng? Không đúng! Fay chưa từng xem trọng ông đây!”
Giang Hằng
ngồi trước màn hình vi tính châm thuốc, hắn không có thói quen hút thuốc trong phòng, hút thuốc là thói quen xấu, khi vào khoảng hai mươi tuổi
làm bậy thế nào cũng được, thân thể con người từ lúc mười tám đến ba
mươi tuổi là đang ở vào trạng thái đỉnh cao, nhưng khi tới ba mươi, bạn
nhất định phải chú ý tới tình trạng sức khỏe của mình. Cho dù là vận
động viên quốc gia đỉnh cao, đến ba mươi tuổi cũng phải bỏ giấc mộng huy chương vàng mà chấm dứt sự nghiệp.
Từ vừa nãy tới bây giờ hắn đã hút hết mấy điếu thuốc, rõ ràng là do hắn đang phiền não.
Khi Giang Hằng tới chỗ ở của Sarah Grano, nơi đó đã bị cảnh sát niêm phong, nghe nói tối qua ở đó đã xảy ra vụ án đấu súng, có người chết trong
nhà, cũng có người chết trong hẻm, nhưng Ford nói hắn không nghe nói có
tướng mạo nào phù hợp với đặc trung của Vu Tử Thạc.
Giang Hằng
ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, vừa rồi còn là mặt trời rực rỡ, hiện tại đã bị mây đen che phủ, đường phố New York âm u trông giống như được mạ thêm
một lớp kim loại.
Một tiếng trước, Giang Hằng hack vào trung tâm
giám sát gần đó, nhưng không có một đoạn băng nào quay lại hiện trường
chuyện đã xảy ra, Vu Tử Thạc là một người vô cùng cẩn thận, bình thường
ngay cả khi ra ngoài y cũng cố ý tránh khỏi camera.
Hiện tại
không ai biết Vu Tử Thạc đã xảy ra chuyện gì, Ford nói cuộc đọ súng tối
qua vô cùng kịch liệt, nói không chừng y đã bị thương, đang co ro trong
xó tối nào đó một mình liếm láp vết thương, đợi khi lành lặn y sẽ trở
về, cũng có thể lần này y không cách nào dọn sạch tất cả như bình
thường.
Vu Tử Thạc tìm được Sarah hay chưa, người truy sát họ là
ai, y có bình an vô sự không, đều là chuyện chưa biết, hiện tại phải
tranh thủ từng giây từng phút.
Đầu bên kia điện thoại Ford báo
lại tin tức mới nhất, tựa hồ có người vào bốn giờ sáng thấy một nam một
nữ đi bên kia đường, không lâu sau trong con hẻm truyền ra tiếng súng,
sau đó thì không biết họ đã đi hướng nào, cuối cùng Ford thở dài, “Tôi
nói này anh bạn, anh có từng nghĩ tới chúng ta làm vậy căn bản là phí
công chưa? Anh ta là người mạnh nhất mà tôi từng gặp, có lẽ anh ta căn
bản không cần chúng ta giúp đỡ, nếu không tại sao anh ta không nói một
tiếng?”
“Anh ta không nói không có nghĩa là anh ta không cần giúp đỡ.” Giang Hằng khẽ nhướng chân mày, cúp máy. Dập tắt điếu thuốc trong
tay vào gạt tàn, hắn chống trán, nhắm mắt hít sâu thở ra, ánh sáng trắng nhợt từ màn hình rọi lên gương mặt như điêu khắc của hắn, bên dưới ngón tay là hai chân mày nhíu chặt tạo nên cảm giác vô cùng gay gắt, trong
phòng máy vắng lặng trừ tiếng rung động nhỏ nhặt phát ra từ khung máy
ra, thì chỉ còn một câu nghi hoặc trầm thấp: “Vu Tử Thạc… rốt cuộc anh
đang ở đâu?”
Sarah dìu Vu Tử Thạc đi giữa dãy phòng cũ của cao ốc song B đang trong quá trình quy hoạch, họ dừng lại trước một căn phòng, Vu Tử Thạc gõ cửa, xác nhận bên trong không có người, mới lấy dụng cụ
mở khóa ra mở cửa.
Đó là một phòng ở rất cũ kỹ, không có người,
cửa sổ đã bị gỗ đóng kín, chỉ có vài tia sáng xuyên vào từ khe hở giữa
những miếng gỗ.
Vu Tử Thạc gật đầu, tựa hồ rất thỏa mãn với nơi
này, y đơn giản xử lý qua vết thương, để Sarah ở lại, khi đóng lại cửa
để che giấu, Sarah bật dậy tới giữa khe hở hỏi y: “Fay, chú muốn đi
đâu?”
“Đi tìm chút đồ có thể xử lý vết thương, trong tình trạng
này tỉ lệ sống sót của chúng ta là rất nhỏ.” Vừa nói xong, Sarah đã kéo
cửa đi ra đứng cạnh y, “Là chú muốn tôi tin tưởng chú, tôi đi với chú.”
Lúc này cô bé không muốn rời khỏi y, cô bé không muốn ở một mình.
“Tôi không bảo cháu tin tưởng tôi.” Y hừ lạnh, lấy khẩu SIG-P226 màu đen ra, hiện tại, trong khẩu súng này chỉ còn lại một viên đạn.
Trong
căn phòng ở góc tây bắc trên tầng năm tòa phía bắc của cao ốc song B quy hoạch, hai tên buôn thuốc phiện đang thương lượng hôm nay phải chuyển
hàng đi đâu, cánh cửa làm bằng gỗ chợt bị người gõ vang. Cửa mở, một
gương mặt cười ôn hòa xuất hiện trước mắt họ, “Mấy anh, có hàng không?”
Người bên trong bực dọc híp mắt lại: “Có hàng cũng không cho loại người như
mày, bớt tới gây phiền phức đi.” Nói xong chuẩn bị đóng cửa, khi tay hắn nắm vào nắm đấm cửa, sắc mặt của người bên ngoài biến đổi, tay chống
lên vách tường bật lên đá một cước, cả cánh cửa bị đá văng lên người tên kia, một người một cửa bay vào trong nhà, đập nát bàn gỗ bên trong
phòng khách.
Người còn lại bên trong lập tức giơ súng, còn chưa
kịp bóp cò, đùi của hắn đã bị đạn của đối phương găm vào, kêu thét một
tiếng rồi ngã xuống sàn.
Người bên ngoài đi vào hồi phục lại nụ
cười ôn hòa, ngồi xổm trước mặt tên kia nói: “Tôi không mang theo tiền
mặt, cảm ơn hàng của các anh.” Nói xong còn bồi thêm một cú bằng báng
súng, sau đó nhặt hai túi bột trắng dưới đất lên nhét vào ngực, “Đi
thôi, Sarah.”
Trước cửa nhô ra một cái đầu nhỏ, Sarah nhìn hai
tên đàn ông vô dụng không dậy nổi kia, khinh thường hừ một tiếng, chạy
qua dìu người bước chân không ổn nói: “Fay, chú thật đúng là người lợi
hại. Suy nghĩ thêm về kiến nghị của tôi đi, lần này tôi sẽ nghĩ cách có
tiền, bao nhiêu tiền cũng được.”
Vu Tử Thạc nhìn Sarah một cái, không tiếp lời, chỉ vuốt mạnh mái tóc của cô bé.
Sau khi lấy được những thứ cần thiết để xử lý vết thương, Vu Tử Thạc dẫn
Sarah về căn nhà bỏ hoang đó, cửa bị đóng hờ chỉ đẩy là mở, Sarah theo y vào rồi lập tức khóa lại.
“Đừng nghĩ tới chuyện báo thù cho cha
nữa.” Vu Tử Thạc tùy tiện đặt súng lên bàn, trong khẩu súng này đã không còn đạn, không còn tác dụng nữa. Tình huống này rất tồi tệ, nhưng cũng
không còn cách nào khác.
Nhìn Vu Tử Thạc ngồi lên chiếc giường
bằng gỗ, Sarah có chút kích động nắm chặt tay, “Chú nói tôi có thể làm
gì? Tôi đã không còn gì nữa rồi!”
“Không, cháu còn tương lai,
cháu còn nhỏ, cháu còn có thể làm lại tất cả… cháu có thể trở lại trường học, quen biết bạn bè mới, cháu có thể vẽ tranh, tương lai, cháu có thể mở hành lang trưng bày hoặc đưa tác phẩm của mình tham gia triển lãm,
cháu sẽ đúng trên bục chói sáng nhận sự hoan hô và tràng vỗ tay của mọi
người.” Vu Tử Thạc dùng giọng nói dễ nghe miêu tả từng cảnh tượng mê
người trước mắt cô bé, cô bé chưa từng nghĩ tới, y ngày ngày làm bạn với súng, vậy mà có thể nói ra những lời lãng mạn dễ nghe như thế. Cuối
cùng, y đưa cho cô bé một cái ví da màu đen, nhắm mắt lại nằm xuống
giường, “Sarah, nếu cháu tiếp tục đi trên con đường của cha cháu, thì sẽ trở nên giống như tôi, cô độc một mình.”
Khóe mắt Sarah ẩm ướt,
chưa từng có ai nói với cô bé những lời này, cho dù là cha của cô bé
cũng không, “Fay, cảm ơn chú.” Cô bé biết đó có thể không phải là tên
thật của y, nhưng câu cảm tạ này của cô bé, là nói với người trước mặt.
Mở ví da, bên trong là dụng cụ mở khóa độc một màu, y nằm trên giường nói
với cô bé: “Dùng cái đó, giúp tôi lấy viên đạn ra, tôi sẽ chỉ cho cháu
phải làm thế nào.”
Mặt trời lên cao, vài tia sáng đáng quý trong
mùa đông rọi vào qua khe hở của cửa sổ bị đóng chặt, ánh mặt trời rọi
lên đôi chân mày dài của y, cô bé nhìn y hít thật sâu, lộ ra nụ cười.
“Được.”
“Chú không có người nhà sao?” Theo chỉ dẫn của Vu Tử Thạc cô bé cẩn thận giúp y lấy viên đạn ra, sau đó y tự ngồi dậy, đổ cocaine lên vết thương, xé miếng vải áo sơ mi, xem như băng gạc băng vết thương lại, trả lời ngắn ngủi: “Chưa từng có.”
Bắt đầu từ khi Vu Tử
Thạc nhớ được mọi chuyện thì y chưa từng gặp qua bất cứ thân nhân nào, y có thể là người nhà của Tiểu Trượng, nhưng Tiểu Trượng không phải là
người nhà của y.
“Xin lỗi…” Sarah nhìn gương mặt tuấn tú của Vu
Tử Thạc, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác bi thương không biết từ đâu tới:
“Vậy chú cũng không có bạn sao?”
Vu Tử Thạc ngạc nhiên một chút,
xoay sang nhìn khẩu súng trên bàn, móc di động ra khỏi túi áo, theo tính phản xạ ấn một dãy số, điện thoại chỉ vang một tiếng đã được kết nối,
nhanh tới mức làm y phải kinh ngạc, đầu bên kia rất yên tĩnh, tựa hồ
đang chờ y lên tiếng, y trầm mặc một chút, hỏi: “Anh có đó không?”
“Tôi đã nói với anh tôi luôn ở đây, xem ra anh không hiểu rõ ý của tôi lắm.” Giọng nói trầm ổn bình tĩnh xuôi theo ống nghe truyền vào lỗ tai.
Đối phương không hỏi, y cũng không xin lỗi, ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ rọi lên mặt y, ngưa ngứa, y mỏi mệt cười nhẹ: “Ha, chỗ của anh có súng
không?”
.
=== ====
Chú thích:
*SIG-P226:
*Cocaine: Cocaine là hợp chất gây nghiện tropane alkaloid dạng tinh thể được
chiết xuất từ lá cây coca. Nó có tác dụng rất mạnh đối với hệ thần kinh
trung ương đồng thời là hợp chất làm triệt tiêu tính ngon miệng và tạo
ra cảm giác khoan khoái, hạnh phúc và năng lượng giả tạo. Cocaine có thể gây kích thích hệ thần kinh dài từ 20 phút đến hàng giờ tuỳ thuộc vào
liều dùng. Ban đầu gây kích thích hoạt bát, sau đó đến giai đoạn huyết
áp, nhịp tim tăng và hưng phấn. Cảm giác này đôi khi đi kèm với cảm giác khó chịu, trầm cảm và sau đó đến giai đoạn thèm thuốc. Cocaine gây ra
nhiều phản ứng tiêu cực như paranoia, bất lực và phải sống lệ thuộc vào
thuốc.
*Tòa nhà song B: Kiểu kiến trúc hai toàn song song
Bạn đang đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.