Q.2 - Chương 14: Triều Dương Noãn Sắc
(Ánh mặt trời mới mọc ấm áp)
Một giấc ngủ khiến toàn thân nhức mỏi, không biết là do đã kiệt lực, hay
ngủ quá lâu, cúi đầu nhìn, hai cánh tay cứng cáp vẫn vòng trước ngực
mình, Vu Tử Thạc không vui híp mắt lại, vén rèm cửa sổ ra một kẽ nhỏ,
ánh mặt trời sáng sớm vẽ ra một đường màu trắng sáng trong căn phòng.
Thì ra đã sáng rồi à… lần này ngủ là một ngày một đêm, hay hai ngày một
đêm?
Chán ghét né khỏi cánh tay trên người, y ngồi dậy, xoa xoa
mái tóc rối bời, mùi hương dầu gội tỏa ra thoang thoảng, người phía sau
trở mình, giống như cũng đã tỉnh.
Vu Tử Thạc quay lại nhìn, con
mắt màu lam của Giang Hằng đang nhìn y, tầm mắt giao nhau, ánh mặt trời
sau lưng rọi lên chân tóc , mái tóc màu nâu nhạt được bao trùm một tầng
ánh vàng.
Giang Hằng nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu,
mái tóc ngắn màu đen tùy tiện để tung trước trán, giảm đi mấy phần rập
khuôn gọn ghẽ mọi khi. “Tôi nhớ có người còn nợ tôi một bữa cơm.”
“Anh có thể trực tiếp nói anh đói rồi.” Vu Tử Thạc cúi người hôn lên môi Giang Hằng, mỉm cười nói: “Đợi chút.”
Đây chính là nguyên nhân lúc này sát thủ đang quanh quẩn ngoài đường, khi
ra khỏi cửa đã quên nhìn giờ, sáng sớm 6 giờ, siêu thị còn chưa mở cửa,
vậy chỉ có thể hạ yêu cầu chọn cửa hàng tiện lợi.
Đang định quay lại, thì có người tông vào y, người đó vội cúi người xin lỗi. “Xin lỗi.”
“Trả lại cho tôi.” Vu Tử Thạc mỉm cười với đối phương, đối phương vẻ mặt nghi hoặc. “Cái gì?”
“Trả bóp tiền lại cho tôi.” Khi đụng nhau Vu Tử Thạc đã cảm giác được tay
đối phương rút bóp tiền của y đi, cho dù động tác có nhanh cỡ nào, cũng
khó thoát khỏi mắt y, thật thú vị, không ngờ có người dám trộm đồ của y
đó.
Thằng nhóc trước mặt rõ ràng không hiểu nó đã thuận tay dắt
phải con dê ác, thấy bị vạch trần đương nhiên muốn co cẳng chạy. (*Thuận tay dắt dê: Cách nói ám chỉ người trộm vặt.)
Vu Tử Thạc nhìn
theo bóng người trong thoáng chốc đã chạy được mười mét nhẹ nhíu mày,
ánh mắt đảo sang trái, thấy có một người trẻ tuổi ôm túi đồ cao quá đầu
đi ngang người y, y liếm liếm môi, lấy trái táo trên cùng ném mạnh, trái táo lao vút đi, đánh thẳng vào đầu tên trộm, tên đó lảo đảo, xém chút
đứng không vững.
Còn chưa đợi đối phương kịp điều chỉnh, Vu Tử
Thạc đã nâng chân, lần này cả túi đồ bị y đá đi, túi đồ đầy ấp cao bằng
nửa người đựng mấy thứ nặng chịch chuẩn xác làm tên trộm ngã xuống
đường.
Người ôm túi đồ ngây ra, chuyện… chuyện gì đây hả? Chỉ cảm thấy một lực đẩy thật mạnh, túi đồ trong tay đã bay mất không thấy bóng dáng.
Tên trộm cũng ngây ra, chuyện… chuyện quỷ gì đây? Hôm nay là ngày gì, sao còn có ném túi đồ làm ngã người?
Thấy vị đại gia bị trộm kia thong dong bước lại, tên trộm nghiến răng, nhịn
đau đứng lên tiếp tục chạy. Vu Tử Thạc nghiêng đầu, chỉ cảm thấy năng
lực chịu đánh của người này thật mạnh. Được thôi, cơ hội hiếm có, phải
rèn luyện thân thể, y nới cà vạt và sắn tay áo lên, đuổi theo!
Trên đường lớn New York vào sáng sớm, có hai người chạy thật nhanh.
Chạy mãi chạy mãi, tên trộm khóc thét lên, vị đại gia này quả thật là quái
vật, vẫn luôn chạy sóng đôi với hắn nhưng không chịu bắt hắn, cũng không bảo hắn trả bóp tiền, mà dùng vẻ mặt thân thiện chỉ súng vào hắn dịu
dàng nói: “Anh đang thiếu bạn chạy chung, cho nên chú mày cứ tiếp tục
chạy đi, không được dừng, dừng lại thì anh cho một phát toi mạng.” Nói
xong, lộ ra nụ cười sáng lạn như mặt trời.
Trái tim đập điên
cuồng muốn lao khỏi lồng ngực, mỗi một hơi thở đều mang theo vị máu
tanh, tên trộm ngã bịch xuống đất, thở phì phò dập đầu nhận sai. “Đại,
đại gia, tôi, tôi, tôi thật sự chạy không nổi nữa, nếu còn, còn chạy…
thì phổi, phổi mẹ nó sẽ, vỡ, vỡ mất!!”
Ừm, cũng đúng, từ nãy tới
giờ, bọn họ đã chạy với tốc độ nước rút một trăm mét gần một tiếng, cầm
bóp tiền tên trộm dâng trả bằng hai tay nhét lại vào túi, y ngồi xổm
xuống vỗ vỗ mặt đối phương, “Nhận rõ mặt tôi chưa?”
“Nhận… nhận
rõ rồi!” Tên trộm mặt đầy nước mắt, liều mạng gật đầu, “Sau này chỗ nào
có ngài, tôi, tôi tuyệt đối, tuyệt đối tuyệt đối, tránh thật xa!”
“Ừ, ngoan đó.” Móc ra 50 đô la nhét vào tay đối phương, Vu Tử Thạc đứng lên, “Cảm ơn cậu chạy cùng tôi, đây là tiền boa.”
“Cảm tạ anh hai ban thưởng!” Tiểu quỷ thấy tiền mở mắt lập tức đổi xưng hô,
dập đầu bái tạ. Y không muốn có một đứa em ngốc như thế này đâu, trề môi nhìn quanh, con đường này bọn họ đã chạy bốn năm lượt, hiện tại vừa
đúng ngừng lại ngay cửa quán cà phê hôm qua, nếu đã đến rồi thì vào uống một ly cà phê vậy.
Nghĩ vậy, sát thủ với nụ cười tươi hoàn toàn đã ném hacker đang ở nhà chờ cơm sáng ra sau đầu.
Vừa mở cửa, không khí bên trong quái dị vô cùng, nghe kỹ thì giống như có
người đang nghẹn khóc, đi vào trong, thì thấy ông chủ to con đang vỗ bàn chửi: “Đồ vô dụng!!! Mua đồ cũng không mua xong!!! Bắt đầu từ ngày mai
cậu không cần tới nữa!!!”
Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày nhìn chủ nhân của tiếng khóc__ Rachel, phục vụ trẻ tuổi biệt danh cừu con, “Chuyện gì vậy?”
“Tôi… tôi… tôi sáng nay đi mua đồ cho tiệm…” Rachel nghẹn ngào lau nước mắt, “Nhưng túi đồ đột nhiên không cánh mà bay.”
“Không cánh mà bay?” Hình như liên tưởng đến chuyện gì đó, Vu Tử Thạc nhăn một bên chân mày.
“Ừ, đột nhiên cảm thấy có một sức mạnh rất lớn, túi đồ đã không còn nữa.”
Rachel vẻ mặt khóc lóc, nhìn vô cùng sầu não, “Khi tôi tìm được túi đồ,
thứ bên trong đã vỡ nát rồi…. Tôi chỉ đi mua đồ mà thôi, sao lại xui xẻo như vậy chứ!!!”
Nếu kho chứa đựng trí nhớ của Vu Tử Thạc không
có vấn đề gì, túi đồ của Rachel, và túi đồ mà y đá bay, tuyệt đối không
phải cùng một thứ. Không cần phải chột dạ, sát thủ tiếp tục mỉm cười,
chẳng qua nụ cười này có chút cứng nhắc khó phát hiện, “Xem ra hôm nay
không tiện kinh doanh, vậy tôi về trước đây.”
“Ông chủ! Đừng sa thải tôi!!!” Rachel không nhịn được lại bật khóc.
“Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc!” Ông chủ to con tức giận quát, “Muốn khóc thì cút về mà khóc, đừng ở đây làm tôi mất mặt!”
“Tôi sai rồi! Tôi không khóc nữa! Tôi cần công việc này, đừng đuổi tôi!!” Rachel đổi sang ôm chân ông chủ khóc nói.
Kết cục đương nhiên là bị đá ra, tên to con xách cổ áo hắn ném ra khỏi tiệm, “Tạm biệt cừu con! Tôi sẽ nhớ cậu!”
Cửa đóng sầm một tiếng, Racher càng thêm thê lương, rốt cuộc hắn đã làm sai cái gì? Sao hắn lại xui xẻo như thế??
Sát thủ nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Rachel, bất giác có chút áy náy, vì bù vào cảm giác áy náy này, nên về làm bữa sáng cho hacker
thôi, ừ, cứ vậy đi.
Ngày cuối tuần đẹp đẽ, bên ngoài ngày hạ
nhiệt độ cao nhất, ánh mặt trời thông qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu
vào cạnh bên, tiếng ổ khóa vang lên, sát thủ huýt sáo cậy cửa vào nhà,
hacker ngồi trên sô pha rộng rãi cầm ly trà nhăn mày, “Vu Tử Thạc, không biết làm vậy sao?” Hắn nâng tay lên, làm động tác gõ cửa.
“Anh bạn, nếu vậy không bằng anh đưa tôi chìa khóa.” Ánh mặt trời sau lưng Vu Tử Thạc kéo dài chiếc bóng dưới chân y.
“Anh cho rằng tôi không biết anh đang tính toán cái gì sao?” Giang Hằng nhìn chăm chú người trước mặt, tính cách ham thích theo dõi của sát thủ này
chưa từng thay đổi. Vu Tử Thạc cầm túi đồ đi đến nhà bếp, quay đầu nói:
“Tôi thừa nhận tôi rất hứng thú với hệ thống kiểm nghiệm nguy cơ của
anh, nhưng nếu anh không muốn mỗi lần tôi đến tìm anh đều bẻ khóa, thì
tốt nhất vẫn nên nhượng bộ đi.”
“Cho dù tôi không nói với anh,
anh vẫn sẽ tự mình điều tra.” Giang Hằng đi theo, nhìn sát thủ nhét đồ
vừa mua vào đầy tủ lạnh, vì đối phương nói không sai, nên Vu Tử Thạc
không phản bác, y chỉnh lại nút điều chỉnh nhiệt độ của tủ lanh. “Thật
ra anh không hiểu phải sống thế nào đúng không, luôn ăn đồ ăn đông lạnh
thật sự không tốt lành gì cho cơ thể.” Sau đó y ném toàn bộ pizza đông
lạnh và gà rán đông lạnh vào thùng rác.
“Không, anh đừng mong can thiệp vào phương thức sống của tôi, anh đang lãng phí nghiêm trọng.”
Giang Hằng nhìn thức ăn trong thùng rác, tiếc nuối nhăn mặt, “Tôi vẫn
cho rằng anh không để tâm đến mùi vị của thức ăn.”
“Nhìn tình
huống nữa, có một lần tôi đến Anh thực hiện ủy thác, phát hiện mùi vị
thức ăn bên đó thật sự tệ lậu.” Vu Tử Thạc cầm củ hành lên ước lượng,
rồi ném vào bồn rửa. Giang Hằng đi tới cạnh bồn, mở vòi nước, tiếng nước chảy rào rào xối thẳng xuống. “Có thể lắp bụng là được rồi, không phải
sao?”
“Nhưng khi tất cả món ăn đều trông như một đám khoai tây
nghiền nhão thì anh sẽ có cái nhìn khác.” Chọn hai củ khoai tây và một
củ cà rốt ném cho Giang Hằng, Vu Tử Thạc bỏ miếng thịt bò dày lên thớt,
chọn đại một con dao nhỏ trên giá để cắt, cách dùng dao nhanh nhẹn quen
thuộc trông đẹp vô cùng, miếng thịt bò đỏ thoáng chốc bị chia thành
những miếng lớn bằng nhau, “Vậy sau này tôi sẽ không còn muốn đến Anh
nữa.”
“Thời tiết ở đó cũng không tốt lắm, không ai muốn bị nhốt
trong một căn nhà mà suốt 24 tiếng đồng hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, “Giang Hằng rửa sạch rau củ, nhớ lại khoảng thời gian du học ở
Anh, sau đó lắc đầu, “Tôi cũng không muốn đến Anh nữa.”
“Anh sống ở Scotland?” Scotland là khu vực có thời tiết tệ nhất nước Anh, vì mưa
dầm kéo dài, người nơi đó đã quen với việc mỗi ngày uống whisky để xua
hơi lạnh và hơi ẩm. Cầm rau củ đã rửa sạch, Vu Tử Thạc bỏ thịt vào chén
đưa cho Giang Hằng, Giang Hằng xối nước rửa từng miếng thịt bò, lắc đầu
nói: “Tôi sống ở England.”
England là thủ đô nghệ thuật có nhiều
doanh nhân nhất, cũng chính là nơi có diện tích lớn nhất nước Anh, nhân
khẩu nhiều nhất, một bộ phận kinh tế phát đạt nhất, người có thực lực
mạnh luôn giấu mình trong phố chợ, Giang Hằng là ẩn sĩ chân chính. Vu Tử Thạc nhướng mày, búng cán dao để con dao nhỏ quay một vòng trên mu bàn
tay, cảm khái nói: “Không hổ là anh, giấu cây trong rừng, giấu người
trong chợ.”
“Đúng thế.” Giang Hằng nhìn đối phương cắt rau củ
trên thớt thành miếng đều nhau, hắn rửa sạch thịt bò rồi bỏ vào nồi đầy
nước, Vu Tử Thạc mở lửa, dựa lên tủ đứng lấy thuốc lá ra, “Anh nuôi nhện rồi sẽ biết, rất nhiều thứ có lợi ích và nguy hại bằng nhau.”
Nước Anh sản sinh côn trùng khổng lồ, với con nhện to bằng nằm đấm và những
con bướm, thiêu thân lớn bằng công tắc nguồn điện đâu đâu cũng có thể
thấy, nhớ lại những thứ này khiến Giang Hằng nhíu mày, hắn không thích
côn trùng. “Khó trách anh lại nuôi một thú cưng cảnh sát.”
Có
lúc thanh tra Ford Klaus đích thật rất hữu dụng, nhưng nguy hiểm hắn ta
mang tới cũng tương đồng. “Thật ra hệ thống của anh cũng vậy.”
“Tôi biết.” Giang Hằng đốt điếu thuốc, vận dụng không đúng, hệ thống kiểm
nghiệm nguy cơ sẽ trở thành phiền phức hóc búa nhất, chuyện này bọn họ
đều rất rõ.
Vu Tử Thạc đi ra phòng khách mở tivi, chỉnh đến kênh
âm nhạc, tiếng huýt sáo nhẹ nhàng hòa âm, y cũng nhẹ cất giọng: “Can you blow my whistle baby, whistle baby, let me know.”
Ca khúc của
Flo Rida luôn mang lời ca lan tràn hương vị tình dục trong âm luật tràn
đầy cảm giác tiết tấu, Giang Hằng cảm thấy Vu Tử Thạc thích phong cách
này, không ngờ sát thủ này còn hát theo, hơn nữa giọng của y, không tham gia vào ban nhạc nào thật sự là khá lãng phí.
Giang Hằng ngồi
trên sô pha hút thuốc, nhìn sát thủ vừa đi vào phòng bếp tiếp tục bận
rộn, ai có thể ngờ sát thủ này sẽ làm cơm cho người khác? Hơn nữa từ
nguyên liệu mà y lựa chọn, xem ra y đối với trình tự nấu ăn tựa hồ cũng
có nghiên cứu, hắn tùy tiện hỏi: “Trước đây anh cũng làm cơm cho Tiểu
Trượng sao?”
Cánh tay sát thủ nhẹ run một chút. “Thỉnh thoảng.”
Sau đó tiếp tục xử lý mớ nấm trong tay, lời vừa nói ra Giang Hằng liền
cảm thấy không đúng, cảm giác ấm áp trong phòng thoáng chốc đã biến mất
sạch, vấn đề khiến người ta lúng túng không cần nghi ngờ đã phá hoại vài thứ gì đó giữa họ.
Bạn gái trước đã chết vẫn là vết sẹo trong
lòng Vu Tử Thạc, tuy nói đã là quá khứ, nhưng những hổ thẹn áy náy vẫn
còn mãi trong lòng.
Bỏ chất điều vị vào nồi, Vu Tử Thạc quay
người dựa và tủ chén cạnh đó hút thuốc, ánh sáng mặt trời thông qua cửa
sổ thông khí ở nhà bếp chiếu lên mặt y, đường nét gương mặt dưới ánh mặt trời lưu loát như tác phẩm hội họa hoàn mỹ, y híp mắt, con ngươi trầm
xuống, vẻ mặt mang theo cảm giác hưng phấn lụi tàn rõ rệt.
“Xin
lỗi.” Giang Hằng cũng không còn hứng thú chuyện phiếm, hắn đương nhiên
không phải cố ý đụng vào chỗ đau của Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc vặn lửa đến
mức nhỏ nhất, chậm rãi nói: “Không có gì phải xin lỗi, không phải anh
cũng đã từ bỏ Ngụy Phong sao?”
“Tôi không có cảm giác hổ thẹn,
cho nên anh cũng không cần quá để ý.” Con người luôn phải xuôi theo lựa
chọn, muốn đạt được vài thứ, thì cần phải bỏ ra vài thứ khác, đây không
phải là chuyện có cảm thấy hổ thẹn hay không. Vu Tử Thạc đi qua, ngồi
bên cạnh Giang Hằng. “Đây là lần đầu tiên tôi làm bữa chính cho người
khác ăn.”
Có lẽ sát thủ này thật sự là người chưa từng biết đến
hối hận, nhưng… đêm Tiểu Trượng chết, vẻ mặt y đích thật rất buồn. Giang Hằng ngây ra, tay cầm điếu thuốc bất giác nhẹ run, tàn thuốc rớt lên
bàn. “Trong bình hoa có chìa khóa dự bị, anh lấy đi đi.”
Vu Tử
Thạc đi tới bình hoa cạnh giá sách lấy chìa khóa, nhìn ra ánh sáng ngoài trời. “Cái này khiến tôi muốn tiếp tục tìm trò chơi mạo hiểm.”
“Không khoa trương thế đi, nó chẳng qua là chìa khóa thôi.” Giang Hằng uống
hồng trà, ngồi bên cạnh nhắc nhở. Vu Tử Thạc ném chìa khóa màu vàng vào
lại trong bình, cười nhếch miệng. “Có lẽ nó có thể mở trái tim của ai
đó.”
Rất rõ ràng, Vu Tử Thạc vẫn cho rằng chìa khóa đặt ở nhà của Giang Hằng thì tốt hơn, nếu khi thực hiện nhiệm vụ không cẩn thận bị
người ta phát hiện chìa khóa sau đó điều tra đến nhà Giang Hằng thì càng thêm phiền phức, y không muốn mạo hiểm.
“Trái tim của người này sớm đã ở trên người anh rồi.” Giang Hằng đặt ly xuống, nhìn thẳng vào Vu Tử Thạc.
Vu Tử Thạc nhếch nhếch môi dưới, đi nhanh tới, tay chống lên bàn, cúi
xuống nhìn mặt Giang Hằng, trong mắt lộ ra vẻ tiếc hận, ngữ điệu nhẹ
nhàng thong thả: “Nhưng trên trái tim này có khóa, tôi chỉ có thể vây
quanh nó.”
Mùi thơm của rau của và thịt trong nồi tỏa ra khắp phòng, làm không khí hòa hoãn đi không ít.
“Đừng dùng cách thức này chụp lên câu nói của tôi.” Giang Hằng nắm chặt cánh
tay Vu Tử Thạc. “Tôi không nói, tự nhiên có lý do của tôi. Về chuyện đó
tôi rất hối hận, sau này tôi sẽ cho anh biết.”
“Anh nói như thế
tôi chỉ càng hiếu kỳ…” Vu Tử Thạc cảm thấy tay của Giang Hằng càng siết
chặt, dưới vẻ mặt ổn định như núi Thái Sơn, che giấu tâm sự khiến người
ta không thể nhìn rõ, hắn ngắt lời y. “Tôi biết anh sẽ âm thầm điều tra, cho dù tôi có ngăn cản, anh cũng sẽ không nghe.”
Quá khứ của
Giang Hằng bị phủ một lớp bụi thật dày, trực giác của Vu Tử Thạc nói cho y biết hệ thống kiểm nghiệm nguy cơ chẳng qua là một bộ phận trong đó,
người đàn ông này làm bất cứ việc gì cũng đều mang tính mục đích rất
mạnh, giống như tình trạng giữa họ hiện tại, không có khả năng trừ bỏ
tình cảm thì không còn gì khác, dù sao bọn họ đều không phải hạng tốt
lành gì, Giang Hằng này, rốt cuộc muốn đạt dược thứ gì từ y?
Giang Hằng tạo ra hệ thống lớn mạnh như thế, theo lý mà nói, chính phủ tuyệt
đối sẽ không bỏ qua cho người thế này, Giang Hằng không những biến mất
khỏi sự khống chế của những người đó, mà còn thuận lợi tiến vào FBI, nói không có ai ở bên cạnh giúp đỡ, Vu Tử Thạc tuyệt đối không tin. Giang
Hằng từng nói, hiện tại hắn chỉ còn lại một mình, có phải có thể suy
đoán, từng có người giúp đỡ hắn nhưng hiện tại đã không còn trên đời?
“Có lẽ anh chỉ là muốn tìm người nào đó, nhưng nếu bảo anh đoạt đi tính
mạng của người khác, tôi cảm thấy rất khó.” Sau khi suy nghĩ, Vu Tử Thạc vẫn cảm thấy khả năng trả thù là rất lớn. Rốt cuộc điều gì đã tạo ra
Giang Hằng hiện tại, y rất hiếu kỳ.
“Từ đâu mà nhận định như
vậy?” Giang Hằng cho rằng Vu Tử Thạc không phải cố ý đả kích hắn, đó là
câu nói xuất phát từ nội tâm, Vu Tử Thạc nắm cánh tay Giang Hằng, nhẹ
xoa nắn giữa các kẽ ngón tay, “Tay của anh, không giống kẻ từng giết
người, tôi nói sai hay sao?”
Cái gì cũng khó thoát được đôi mắt này, Giang Hằng thở dài. “Đích thật, tôi chưa từng giết người.”
Vu Tử Thạc chỉ khẽ gật đầu. “Tôi biết, anh không thích súng.” Kéo tay
Giang Hằng nhẹ hôn lên đó. “Nhớ lời tôi nói hôm nay, đừng làm bẩn tay
anh.”
Bạn đang đọc truyện Nguy Hiểm Cự Ly được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.