Chương 6: Chương 5
Nghe được đáp án ngoài ý muốn của cô, Hàn Vũ Tuấn không khỏi mỉm cười. Nắm
đôi bàn tay mảnh khảnh của ai đó đang xấu hổ không hề ngẩng đầu ngước
nhìn mình, mềm nhẹ kéo cô đi. "Tình Nhi, chúng ta đi ăn đi, anh cũng đói bụng rồi."cqh
Hân Tình cúi đầu cảm giác như thính giác của cô ngày càng mẫn cảm hơn,
bên tai tràn ngập những âm thanh dịu dàng của anh, điều đó khiến cho lỗ
tai của cô lập tức đỏ rực. Anh chỉ không muốn cô bàng hoàng, mà chỉ muốn làm cho cô cảm thấy ấm ấp. Thật là một người ôn nhu. . .
Ngoan ngoãn theo sau anh đi ra ngoài. Nhìn bàn tay anh nắm bàn tay nhỏ
bé của mình thật ấm áp làm sao, giống như sự ấm áp ấy đang ôm trọn lấy
cô, ngay trong chính bàn tay này, thật thích.
Đang đi, bỗng dưng Hàn Vũ Tuấn quay đầu lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào
bàn tay hai người, cảm giác như một luồng khí nóng lưu chảy chầm chậm từ cổ xuống ngực, điều đó khiến cho ngực của hắn nở to và nóng hơn, ngón
tay nhẹ nhàng run không khỏi siết chặt lấy lòng bàn tay không xương nhỏ
bé nhu nhược kia. Tay của cô tuy nhỏ bé, nhưng nó lại dễ dàng hòa tan
nội tâm đang đóng băng của hắn. Lần đầu tiên cảm thụ được tiếng tim đập
điên cuồng loạn nhịp, hóa ra trong lòng hắn cũng có thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt.
cqh
Đi tới nhà ăn, Vũ Tuân mở đèn tường, ánh sáng quá mức đến từ đèn treo
kích thích đến đôi mắt của Tình Nhi vốn đã thích ứng với bóng tối "Lại
đây, ngồi xuống chờ anh." Để Hân Tình ngồi ngay ngắn trên ghế, rồi Vũ
Tuấn đi vào phòng bếp.
"Chỉ còn bánh gato thôi, em có muốn ăn không? Tình Nhi, hay là anh đưa
em ra ngoài ăn?" Vũ Tuấn đi ra hỏi, vì trong phòng bếp không còn gì
ngoài bánh gato.
"Dạ... Có thể." Thấy anh bưng một dĩa điểm tâm ra, nhìn qua trông thật ngon.
"Thật là ngon, lại mềm và ngọt nữa." Vừa ăn vừa kinh ngạc, Hân Tình mở to đôi mắt xinh đẹp mừng rỡ nhìn Vũ Tuấn.
"Ăn ngon như vậy sao? Anh cũng chưa từng ăn, để anh nếm thử." Khóe miệng của cô dính kem bơ mừng rỡ thỏa mãn hệt như một con mèo nhỏ đang ăn
vụng.
"Được, cho anh ăn này!" Cô không chút tâm cơ nói chuyện với một người đàn ông đang dùng ánh mắt cưng chìu nhìn cô.
Anh chậm rãi tới gần, khẽ liếm lên vết bơ đang dính bên ngoài môi của
cô, "Quả nhiên là ngon thật..." Sợ hù dọa vật nhỏ đáng yêu, hắn dùng lí
trí cố gắng khắc chế cái ham muốn được nếm thử bờ môi đỏ mọng và mềm mại kia. Nhưng chuyện nhỏ này đã hù dọa
đến cô, cô cứ ngây ngô trọn tròn mắt nhìn anh khẽ rung, làm người ta hết sức yêu mến, thật nhớ cảm giác khi cô ở trong lòng hắn.
Vừa phục hồi lại tinh thần Hân Tình mới phát hiện ra rằng mình đã nằm ở
trên giường từ lúc nào. Chuyện mới vừa xảy ra tái hiện lại trong đầu cô. Anh liếm phần bơ đang dính trên môi cô rồi lại đưa cô trở về phòng, còn cô cứ ngây ngô đưa tay cho anh cùng anh đi đến gian nhà riêng, hắn đưa
cô lên giường đắp kín mền, hôn lên trán cô, khẽ thì thầm bên tai chúc
ngủ ngon. Cô hoài nghi không biết mình đang mơ hay thật, mặt càng ngày
ửng hồng hơn.
Sáng ngày thứ hai, Thấm Nhị nhận được điện thoại. Một buổi sáng yên tĩnh đã bị phá hư.
"A lô, giáo sư, có chuyện gì vậy ạ?"
"Luận văn của trò bị đánh rớt phải viết lại"
"Luận văn không đạt? Vì sao! Thế còn luận văn của Hân Tình?" Thấm Nhị nghe được luận văn không đạt quá kích động mà nói.
"Đạt, một luận văn hoàn hảo!" Âm thanh truyền đến từ trong loa của giáo sư vẫn bình tĩnh như cũ.
“Cái gì? Vì sao? Tại sao lại có thể như vậy, cái này cũng là của Hân
Tình viết, em đã xem qua bài luận này, viết rất tốt mà, vì sao của cô ấy đạt, còn em lại rớt!”
“Thì bởi vì hai bài luận văn đều là do Hân Tình viết, cho nên trò ấy
đạt, mà trò lại nhờ vả người khác viết hộ. Không cần phải biện hộ nữa.”
Lạnh lùng vô tình nói xong câu cuối cùng liền cúp máy một mình Thấm Nhị
tức giận giậm chân tại chỗ. “Viết lại, viết lại! Mình đã cố gắng tính
toán hết mọi việc. Phải mua chuộc người chị em tốt có công trong việc
này bằng việc đi dạo phố. Phải mất bao công sức mới có được luận văn
này, kết quả lại…” Nhưng mà giáo sư làm sao biết được rằng luận văn này
không phải do cô viết? Có người dám bán đứng cô? Chẳng lẽ lại là. . .?
Đi tới phòng Hân Tình đẩy cửa trực tiếp bước vào “Tiểu Tình, dậy rồi
sao?” Đi vào cô mới thấy Tiểu Tình đang ngồi phía trước cửa sổ mặt đờ
ra, “Thực sự là đổi tính rồi, dậy sớm như thế! Sao lại ngây người ngồi
đây.”
Hân Tình nhìn Thấm Nhị chỉ mỉm cười lắc đầu “Không có, tớ chỉ mới dậy,
vừa vặn lúc cậu mới lên đây. Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Trời ạ, Tiểu Tình cậu mỉm cười thực có khí chất! Quả thực cảm giác
như người hay đi cứu khổ cứu nạn, à… Thầy giáo chúng ta vừa gọi điện
thoại nói luận văn của tớ phải viết lại.”
“Thầy giáo của chúng ta? Luận văn?” Nghe được những từ ngữ xa lạ, Hân Tình hoài nghi nhìn Thấm Nhị.
Thấm Nhị cho là Hân Tình đang lo lắng luận văn của mình cô liền nói:
“Yên tâm, chỉ có tớ mà thôi, luận văn của cậu không sao cả. Thầy giáo đã biết luận văn của tớ là do cậu viết, muốn tớ viết lại. Nếu để cho tớ
biết là ai mật báo tin này, hừ...”
“A…” Còn chưa nghe hết Thấm Nhị đang nói cái gì Hân Tình đã bị kéo ra ngoài.
“Ăn thôi… Sáng sớm liền tức giận, đói bụng rồi. Không biết ba mẹ còn ở
đó không, tớ sẽ giới thiệu họ với cậu.” Thấm Nhị căm giận đột nhiên lôi
kéo Hân Tình đến phòng ăn.
Đi vào phòng ăn, Hân Tình liền thấy trước bàn ăn là một cặp vợ chồng
đang ngồi, người chồng tao nhã, lịch sự, người vợ khí chất thanh cao,
xinh đẹp. Thấm Nhị kéo cô đến trước mặt họ. “Ba mẹ đây chính là bạn của
con tên cô ấy là Hân Tình.” Mẹ Hàn nhìn cô gái trước mắt thấy dung nhan
không trang điểm mà vẫn xinh đẹp liền tràn đầy thiện cảm “Tình Nhi, lại
đây ngồi với bác gái nào. Nhị nhi rất ít khi dẫn bạn bè về nhà. Tinh nhi lớn lên thật xinh đẹp!” Nói xong liền dẫn Hân Tình ngồi xuống cạch
mình.
“Cháu chào bác trai bác gái… Ngại quá cháu đã quấy rầy mọi người rồi.” Tiểu Tình nhìn Hàn mẹ nhiệt tình ôn nhu, làm nội tâm ổn định hơn
nhiều. Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, Hàn mẹ thực sự càng xem càng thích Hân Tình, không chỉ xinh đẹp, ôn hòa, tính cách
càng làm cho người đối diện thêm yêu thương.
Sau bữa sáng, bốn người ở trong phòng khách nói chuyện phiếm. “Ba mẹ,
tí nữa con phải trở về thành phố. Chắc còn lâu lắm mới về.”
“Sao vậy, tối hôm qua không phải còn nói rằng sẽ ở nhà sao?” ba Hàn hỏi.
“Sáng sớm đã nhận được điện thoại của thầy giáo, luận văn phải viết
lại, thời gian chẳng còn nhiều, con phải mau đi về để nhanh chóng viết
xong.”
“Còn Tình Nhi? Tình Nhi cũng muốn đi sao?” mẹ Hàn dường như đối với
chuyện Hân Tình có ở lại đây hay không càng thêm quan tâm, vội hỏi.
“Tiểu Tình, cậu cứ nói đi? Chúng ta cùng nhau trở về? Hay là cậu muốn ở chỗ này?” Thấm Nhị nhìn Tiểu Tình hỏi. “Mẹ tớ hình như rất thích cậu,
có muốn hay không để bà ấy chăm sóc cậu?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Tình con ở lại chỗ này với bác gái có được hay không, bác trai con mấy ngày nữa sẽ cùng bạn đi ra ngoài, Thấm Nhị muốn viết luận văn khẳng định cũng sẽ không chăm sóc tốt cho con được,
con ở lại đây cùng với bác gái nhé.” Hàn mẹ mong đợi nhìn Hân Tình
nói.
Nhìn Hàn mẹ mong đợi Tiểu Tình bây giờ không thể nói ra lời cự tuyệt, chỉ khẽ gật đầu.
“Được rồi, Tình Nhi ở lại, Nhị Nhi con cứ yên tâm viết luận văn cho
thật tốt, không cần trở lại ngay để đón Tiểu Tình đâu, mẹ và Tình Nhi ở cạnh nhau rất vui.”
Tiễn Thấm Nhị đi xong, Hân Tình được thím Trương dẫn đi làm quen
với xung quanh. Hàn mẹ mỉm cười dựa vào lòng chồng, "Bảo bối,
anh nhớ không lằm vài ngày nữa chúng ta sẽ đi du lịch." Hàn ba
nhìn vợ trong lòng đang cười tươi nói. "Em biết, nhưng em rất
thích Tiểu Tình. . . Ha ha. . . Không thể để cho con bé cứ thế
mà đi được."
"Thích đến nổi muốn cho con bé làm con dâu của chúng ta luôn."
"Ừ ừ. . . Em phải tạo cơ hội cho con trai chúng ta! Em muốn cho
chúng nó gặp nhau, xem thử có thể đơm hoa kết trái không. . ."
Bạn đang đọc truyện Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.