Chương 14: Chương 13
Nhìn Vũ Tuấn bên cạnh lâm vào trầm mặc, thím Trương không biết nên an ủi anh thế nào. Có lẽ
bà có nói cái gì thì anh cũng không yên lòng, ai... đây chính là quan
tâm quá sẽ bị loạn sao. Xem ra tối nay anh cần phải bình phục tâm tình
lại, chuyện muốn chuyển ra ngoài để mai rồi hãy nói! Thím Trương lẳng
lặng đi vào trong nhà.
"Đúng rồi, Thấm Nhụy, luận văn của cậu
thế nào rồi?" Hà Tình quan tâm hỏi, nhớ lúc ấy cô nhắc tới luận văn vẻ
mặt cô ấy rất khó chịu.
"A, đừng nói nữa! Ô. . . . . . Người kia rõ ràng cố tình gây sự với ta, nhiều luận văn đều download từ trên mạnh như vậy, hắn không hỏi, luận văn của tớ mặc dù là cậu viết, nhưng nói
thế nào thì cũng là tự viết ra! Thế nhưng giáo sư muốn ta viết lại...... Hắn mở trường học thì rất giỏi sao! Nếu không phải bổn tiểu thư được
nuôi dạy tốt, thế nào cũng phải giúp hắn "thăm hỏi" người nhà!" Thấm
Nhụy nghĩ tới vẻ mặt cao ngạo của người nọ, ánh mắt nhìn cô giống như là nhìn con mồi, thật giống như cô trốn không thoát bàn tay của hắn, thật
muốn đánh cho hắn một trận.
"Vậy làm sao bây giờ a? Luận văn rất khó viết sao?"
"Chính là rất phiền phức a....." Cho nên cô mới tình nguyện làm chút chuyện
lao động chân tay, để Hà Tình giúp cô viết, ai biết kết quả lại như vậy, thật là mất cả trì lẫn chài!
"Được rồi, không nói nữa! Bây giờ
mấy giờ rồi, thật đói a! Chúng ta đi xem thím Trương nấu gì ăn đi!" Mới
sáng sớm ngủ dậy cô đã đến thăm Hà Tình một chút, xem cô ở nhà có quen
hay không, ai biết lại nhận được tin tức này làm cô chạy tới đây, bữa
sáng còn chưa có ăn đó.
Vừa nói hai người vừa ra khỏi phòng đi
tìm người có thể giải quyết đại sự cho các cô - thím Trương "thím
Trương, lúc nào ăn cơm? Buổi trưa ăn cái gì a?" Thời gian này chắc cũng
nấu sắp xong rồi, ngửi mùi thơm từ nhà bếp bay ra quả nhiên thấy thím
Trương đang bận rộn.
"Dĩ nhiên là đồ cháu thích ăn a....Để xem
một chút. . . . . ." Nhìn Thấm Nhụy giống như con mèo ngửi thấy mùi thơm thím Trương ngoắc tay ý bảo cô đến đây xem.
Anh ấy đâu? Đi ra
ngoài sao? Ở trong phòng khách không nhìn thấy bóng dáng của a h, nhìn
Thấm Nhụy hăng hái bừng bừng chạy đến bên cạnh thím Trương, Hà Tình lặng lẽ từ phòng bếp đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng Hà Tình đã nhìn thấy Vũ
Tuấn ngồi trên ghế dài trong vườn hoa cúi ddầu không biết làm gì.
"Tuấn, anb làm sao vậy?" Hà Tình đi thẳng đến bên cạnh anh, lại phát hiện anh
giống như không phât hiện có người tới gần, vân luôn cúi đầu không có
nhìn cô.
Không có cảm thấy người ngồi ở bên cạnh đã rời đi, Vũ
Tuấn cúi đầu ngồi một mình. Trong lòng căng thẳng giống như phong tỏa
mọi thứ bên ngoài, cảm giác như trên thế giới không có tiếng động nào.
Anh từ từ bắt đầu lâm vào khủng hoảng, không cách nào tự kiềm chế. Nhưng lúc anh cảm thấy bản thân sẽ bị sợ hãi bao phủ , thế giới vốn ngập
trong bóng tối đột nhiên có một khe hở, ánh sáng chiếu vào. Anh nghe
được giọng nói quen thuộc. Tình Nhi..... Tình Nhi của anh.
"Tuấn, ann không sao chớ, làm sao sắc mặt khó nhìn như vậy, thân thể không
thoải mái sao?" Nhìn anh đột nhiên ngẩng đầu lên. Trời ạ, sắc mặt thật
là khó nhìn, vội vàng giơ tay lên muốn đụng vào trán anh xem xét nhiệt
độ.
"A!" Cũng trong nháy mắt tiếp theo liền rơi vào trong ngực
của anh. Anh cũng chẳng biết tại sao đột nhiên kéo cô về phía anb, cánh
tây thật chặt vòng qua hông cô, vùi đầu vào trong ngực cô.
Cảm
giác được mùi thơm và nhiệt độ của người trong ngực, rốt cuộc Vũ Tuấn
cũng tìm về nhịp tim của chính mình. Cô bé trong ngữ này chính là cỏ cứu mạng của anh, cô nhất định không có việc gì, cũng không thể có chuyện! H
Anh sẽ vì cô tạo ra một bầu trời, ngăn cản tất cả tai nạn, chỉ cần cô hạnh phúc và vui vẻ! Mà cô chỉ cần đứng ở bên cạnh anh nhìn về phía anh mỉm cười, anh cũng là có toàn bộ thế giới! Bảo bối của hắn, Tình
Nhi của anh, là nguồn shối hạnh phúc của anh.
"Tuấn. . . . . .
Cái kia, có thể buông ra không?" Cảm giác được lực trên eo càng ngày
càng gấp, dù không đến nỗi làm cô đau, nhưng ôm cô như vậy, cô có thể
cảm giác được hô hấp nóng bỏng của anh phả lên người cô, lồng ngực của
cô có chút phập phồng ông cũng có thể cảm nhận được, trời ạ, cô không
giám hô hấp! Hơn nữa cô muốn nhìn mặt anh nột chút, xác định tình huống
của anh, nhìn anh có phải ngã bệnh rồi không?
"Làm em đau sao?
Tình Nhi, anh buông lỏng một chút..... để anh ôm một lát có được không?" Cánh tay từ từ buông lỏng đổi thành khoác ở bên eo mảnh khảnh của cô.
Trong ngực mềm nhũn ấm áp, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, cảm giác ôm cô
giống như là tìm được nửa khác của anh, cảm giác bản thân trở nên đầy
đủ! Không muốn buông ra, vĩnh viễn không muốn buông ra!
"Dạ. . . . . ." Giọng nói yếu ớt giống như đang tìm chỗ dựa, Hà Tình cảm thấy
trong lòng giống như bị kim châm, nhẹ nhàng đáp ứng, hai tay vòng qua
vai anh, nhẹ nhàng vỗ lưng của anh.
"Uy. . . . . . Anh, Hà Tình, ăn cơm. . . . . ." Nhìn thức ăn làm người ta thèm thuồng đến nửa giờ
Thấm Nhụy mới phát hiện Hà Tình lúc nãy còn ở bên cạnh giờ đã không thấy tung tích, hơn nữa trong phòng cũng khpong có bóng dáng của anh hai!
Hai người này đi ra ngoài a! Ai... cô đâu sắp chết....! Thấm Nhụy vừa đi vừa hô, nghe được mau ra đi, đừng để cô tìm nữa!
Vừa đi đến vừa hoa đã thấy hai người ôm nhau, ô..... Hà tình đưng lưng về phía cô nên
khống nhìn thấy vẻ mặt, dù sao vẻ mặt của anh hai giống như muốn ăn cô!
Ô.... cũng không phải là cô cố ý! Là bọn họ dưới ban ngày ban mặt... dù
sao chuyện này cũng không trách cô được! "Ách. . . . . . Hai người bận
rộn, hai người bận rộn, em biết hai người không quá đói, em ăn trước!"
Bạn đang đọc truyện Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.