Chương 33: Củ Hành Tây Bên Kia Đại Dương (1)
Vào cuối tuần, nhà của Lam Trinh Liệt
vẫn rất náo nhiệt, tiếp xúc nhiều rồi tôi mới biết trong nhóm đó có
không ít người là sinh viên. Trong phòng khách vô cùng rôm rả, bọn họ
đang thảo luận một bộ phim Châu Âu vô cùng được vinh danh. Nội dung nói
về một nam sinh thiên tài đã yêu phải vợ người thầy giáo của mình, trong khi đó, khoảng cách tuổi tác giữa hai người họ đến mười mấy năm.
“ Tình yêu như thế, trên đời này có sao?” Một cô nàng khá kích động đứng thẳng người lên : “ Các chàng trai, có dám yêu như thế không hả ?”
Sau đó, mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận.
“ Chuyện này có hơi lố bịch, cứ nghĩ khi mình vẫn còn là một phôi thai,
người kia đã biết đi biết nói, thậm chí còn đã đến trường, đến lúc mình
được đến trường, có khi người kia đã bước chân vào xã hội, còn khi chúng ta mới vừa hiểu biết về mối quan hệ nam nữ, người kia chắc hẳn đã là vợ người ta, thậm chí còn được lên chức mẹ, ngày tháng sau này, khi hai
người cùng già đi, đến lúc tản bộ trong công viên, sẽ có người hỏi rằng
đây là vị trưởng bối nào của mình, chỉ nghĩ thôi đã thấy hoang mang.”
Đồng chí Tăng Hựu thao thao bất tuyệt.
“ Eric, anh cũng sẽ cho rằng như thế chứ ?” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang
lên, tôi chưa bao giờ ghét giọng nói ấy đến thế, bởi vì giọng nói ấy
xuất phát từ Liên Ngọc. Lam Trinh Liệt, nhìn xem cậu đã làm ra những
chuyện gì đây, khiến cho một cô gái hiền lành tiêm nhiễm phải chứng bệnh nghi ngờ đố kị.
“ Cũng có thể !” Lam Trinh Liệt ngồi đó, thong thả nói, tư thế ưu mỹ.
Có nỗi đau nho nhỏ lướt qua trong tim, có lẽ, đó gọi là vết thương, tôi
nhìn xem tay của mình, gương mặt tôi ánh lên trên chiếc vòng pha lên
trên tay, nụ cười có vẻ ủ rũ.
“ Lâm Tứ Nguyệt, hộ lý Lâm Tứ Nguyệt.” Bên đó, có ai đang gọi tôi, là William : “ Chị đến lâu chưa ?”
“ Đến được một lúc, trên lầu hết nước rồi.” Tôi nhìn đám người đó, nhàn nhạt nói.
“ Lâm Tứ Nguyệt, thế chị nhất định đã nghe thấy những lời chúng tôi vừa nói .” William đi về phía tôi.
Tôi khẽ gật đầu.
“ Vậy chị thấy những lời chúng tôi vừa nói thế nào ?”
“ Theo tôi thấy, đó chỉ là một bộ phim thôi, mọi người không cần quá nghiêm túc như thế.”
“ Giả như . . .” William bỗng nghiêm túc nói : “ Giả như chị là vợ của
người thấy giáo kia, chị sẽ chọn cậu học sinh ấy chăng ?”
“ Không đâu, chọn cậu học sinh ấy chẳng khác nào tự chọn một con đường
gian nan, không chỉ phải đối mặt với những chất vấn thế tục, còn có
khoảng cách về tuổi tác rành rành ra đó, mà tôi, không đủ sức để đối mặt với những con đường khó đi nữa rồi.” Tôi bình tĩnh nói, nói cho chính
mình nghe.
Tôi đưa mắt nhìn gương mặt Liên Ngọc, cô em gái thân yêu, bây giờ, em có thể yên tâm rồi nhé ?
“ Thế nếu cậu học sinh đó là tôi thì sao ?” William cười ha ha.
“ Cậu hả ? Thế thì tôi càng không cần phải suy nghĩ.”
“ Ai lại nói như thế.”
“ Thế giới của các cậu với tôi mà nói quá phức tạp, so với con đường
gian nan, tôi càng ghét con đường phức tạp hơn .” Các cậu, đúng thế,
không phải cậu mà là các cậu. Lâm Tứ Nguyệt có một thói quen xấu, mỗi
khi bị tổn thương sẽ lập tức bung ngay lớp vỏ được khảm trên người, tiến hành phòng thủ không một khe hở.
Lên tới trên lầu, trong lòng tôi tự chế nhạo mình, sao lại cảm thấy bị
tổn thương nhỉ ? Tên nhóc ấy chỉ nhẹ nhàng buông ra ba chữ đã khiến tôi
cảm thấy bị tổn thương, tổn chỗ nào mà thương ở đâu ra ta ?”
Liên Ngọc cũng theo lên, không nói câu nào, chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh tôi.
“ Em xin lỗi, chị Tứ Nguyệt .” Cô bé nhìn tôi chăm chú, buồn bã nói.
“ Liên Ngọc, chị không hiểu sao em lại nói những lời này.”
“ Chị, chị hiểu mà.”
Chị ? Cách gọi này khiến tôi kích động, không chỉ kích động mà còn khiến khóe mắt tôi nóng hổi : “ Liên Ngọc, em có biết thứ đáng ngưỡng mộ nhất trên người em là gì không ? Không phải gia đình mãi luôn hạnh phúc mỹ
mãn, không phải có bao nhiêu người luôn yêu thương em, cũng không phải
em có bao nhiêu bộ quần áo đẹp, mà là sự lương thiện bẩm sinh của em,
chị vẫn thường nghĩ, giá như chị có được một nửa sự lương thiện của em
thì tốt biết mấy, lương thiện chính là thể hiện sự khoan dung, nếu như
chị có thể khoan dung một chút, thế thì, giờ đây chị đã không phải mang
vác nhiều gánh nặng đến thế. Liên Ngọc, em nghe chị nói, đừng để một số
thứ che mờ tâm tính, cũng đừng nên thay đổi điều gì, chẳng ích lợi chi
đâu, những thứ của mình cuối cùng sẽ thuộc về mình, thế nên, hãy để mọi
chuyện thuận theo tự nhiên, ít ra thì, đến cuối cùng, em không phải hối
hận .” Nắm lấy tay cô bé tôi thành lòng nói, hi vọng cô bé có thể giữ
gìn được sự đơn thuần vốn có, bà đã từng nói, một người lương thiện có
thể dùng thời gian dài để làm mờ phai lỗi lầm thỉnh thoảng vô ý phạm
phải. Nói chi đó chỉ là một lỗi cực nhỏ.
“ Chị, em không tốt đẹp như chị nói đâu.” Trong mắt Liên Ngọc đã rươm
rướm nước : “ Hơn nữa, chị Tứ Nguyệt trong lòng em cũng là một người
lương thiện. Không chỉ lương thiện mà còn tự tin thông minh xinh đẹp, có lẽ chị không biết đâu, anh trai ngốc của em trước đây từng thích chị,
khi ấy em hãy còn bé, không sao hiểu được một tay cờ nghệ cao siêu như
anh trai nhưng mỗi lần chơi cờ với chị đều bị thua, một người kiêu ngạo
háo thắng như thế thua rồi cũng không tức giận. Thế rồi, có một ngày em
phát hiện, mỗi khi hai người chơi cờ, ánh mắt chị cứ dán vào quân cờ,
còn ánh mắt anh trai cứ dán chặt vào chị, sau này lớn lên em đã hiểu
được, thì ra ánh mắt anh trai nhìn chị khi đó gọi là mến mộ .”
Khi nghe thấy những lời nói ấy trong lòng tôi nặng trình trịch, rồi còn lo lắng, lo lắng Liên Ngọc đã biết được mọi chuyện.
Lúc ăn cơm tối tôi không nhìn thấy Lam Trinh Liệt, đến khi rời đi cũng không thấy cậu ấy đâu.
* * *
“ Phương Hạo, chúng ta đi làm vài ly nào.” Tôi đưa ra lời mời với Phương Hạo.
“ Không, trên đời này điều khiến tôi đầu hàng vô điều kiện chính là đối
mặt với Lâm Tứ Nguyệt say be bét.” Anh ấy ra sức lắc đầu : “ Một con ma
men.”
“ Đây là lần cuối cùng, có được không, Phương Hạo. Gần đây tôi rất
phiền, tôi cảm thấy nếu uống rượu xong, sẽ hết phiền ngay thôi. Thật đó, tôi linh cảm thế.” Tôi kéo kéo áo anh ấy. Đây là chiêu làm nũng. Thông
thường, khi tôi xuất chiêu này sẽ khiến anh ấy nổi hết da gà.
“ Được rồi, được rồi, uống vài ly thôi nha.” Quả nhiên, anh ấy kéo lấy tay tôi xông ra ngoài cửa.
Chúng tôi vào một quán bar, đây là nơi thư giãn rất được tầng lớp trung
lưu ưa chuộng, yên tĩnh, có vách ngăn nhưng lại không hoàn toàn cách âm.
Phương Hạo chào hỏi người pha chế, sau đó nói vào tai tôi : “ Tốt nhất em đừng có làm mất mặt tôi.”
Tôi đưa tay ra dấu OK, rồi tìm một chỗ ngồi xuống ngay quầy bar.
“ Loại rượu này sao giống y như nước lã vậy.” Ly đầu tiên vào bụng, tôi
lèm bèm Phương Hạo. Uống xong ba ly, tôi có hơi choáng váng, mới nhớ ra
mình là con ma men dễ say.
“ Nếu không ổn thì nói với tôi.” Phương Hạo gọi đến ly thứ tư, mỗi lần
uống rượu với tôi Phương Hạo đều uống ít, tôi hỏi anh ấy sao uống có xíu xiu, anh ấy nói hai con ma men làm sao về nhà ?
Tôi đưa tay ra, chạm vào gò má Phương Hạo : “ Nếu không có anh tôi cũng
không biết nên làm thế nào.” Đúng thế, trên đời này nếu không có người
tên Phương Hạo này Lâm Tứ Nguyệt phải làm sao đây ?
“ Được rồi, được rồi.” Anh ấy nghiêng người qua : “ Là em nói nha, uống xong rồi sẽ không sao nữa, tôi tin em.”
Uống xong ly thứ tư, điện thoại đổ chuông, ba chữ Lam Trinh Liệt nhấp
nháy trên màn hình màu xanh, tôi đăm đăm nhìn vào ba chữ ấy, chúng như
một màn nhảy solo cô đơn.
Khi đến ly thứ năm, bóng người lắc lư. Trong bóng người lắc lư, Lam
Trinh Liệt trên màn hình điện thoại màu xanh nhấp nháy không biết chán,
tôi cũng không biết do đâu trong lòng bỗng sinh ra một cục tức, quen
biết tên tiểu tử ấy chẳng được ích lợi gì, dường như nợ cậu ấy từ đời
kiếp nào, ngoại trừ ở Munich không giữ lời với cậu ấy ra, tôi chẳng nợ
nần gì, nếu muốn truy cứu lại, tên tiểu tử đó mới là người không có
lương tâm, lần đầu tiên đã vét hết tiền của tôi, lần thứ hai xem tôi như cọng rơm cứu mạng, một lần đem tôi ra làm bia đỡ đạn, một lần đẩy tôi
ngã từ trên xích đu xuống đất, còn dùng điện thoại ném vào đầu tôi.
Đưa tay ra, tôi cứ thế ném luôn chiếc điện thoại vào ly bia của người
đàn ông đang ngồi bên cạnh, cuối cùng nó cũng im tiếng, tôi cảm giác nụ
cười trên mặt mình lúc này nhất định vô cùng đắc ý : “ Hơ hơ, Phương
Hạo, cuối cùng nó cũng tắt đài rồi.”
Còn Phương Hạo của tôi hiện đang lịch sự xin lỗi người đàn ông bên cạnh, thử nghe xem họ nói gì đây.
“ Thật xin lỗi, ông anh có thể xem như bạn tôi uống hơi nhiều đừng chấp nhất cô ấy nhé.”
“ Uống say rồi thì ghê gớm lắm hả? Bia không nói làm gì, cậu xem áo sơ mi của tôi đây này, toàn bộ bị bia làm ướt cả rồi.”
“ Hay là, anh cho tôi số điện thoại, đợi khi cô ấy tỉnh tôi sẽ bảo cô ấy gọi xin lỗi anh. Cứ xem như nể tình cô ấy là người đẹp, anh cho tôi số
điện thoại nhé.”
“ Cũng được.”
Phương Hạo kì nhân cũng có hơi xảo quyệt, gió chiều nào nghiêng chiều
đó, sau này nghe Phương Hạo nói lại, người kia cao to vạm vỡ, Phương Hạo sau khi tự lượng sức mình, cảm thấy đánh nhau nhất định sẽ bị thua
thiệt.
Bạn đang đọc truyện Hi, Chị Alice! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.