Chương 83: Cái Chết Của Hạ Tuyết
Editor: Bộ Yến Tử
_____________
"Ngươi nói chúng ta có nên đánh theo Dạ Ảnh không?" Mị Ảnh đăm chiêu nhìn hai
vị huynh đệ, kỳ thực hắn ta rất muốn đi giễu cợt Dạ Ảnh một phen, lúc
này nội tâm hắn ta đang kêu gào!
"Đáng đời!" Tuyệt Nhất không
khách khí nói ra hai chữ, ngày đó hắn ta nói muốn đi "Tố giác" hắn, lúc
đó hắn không tỏ thái độ, nhưng không có nghĩa là hắn đã quên, trái lại
việc này hắn nhớ rất rõ ràng.
"Rất thối!" Ám Ảnh thật không nghĩa khí nói ra hai chữ, như là trần thuật một chuyện, gương mặt tuấn tú
lạnh lẽo không có một tia biểu cảm dư thừa!
Kỳ thực, so với đả
kích Dạ Ảnh, hắn ta thà rằng mình cách xa Dạ Ảnh một chút, đừng dính mùi hôi thối ảnh hưởng đến kế hoạch tán gái buổi tối của hắn ta! Cười gượng mấy tiếng: "Đi thôi, chủ tử bên kia hẳn là có tình huống mới!"
Tiền thính phủ Dật Vương!
"Rốt cuộc ngươi rắc cái gì trên người Huyên Nhi?" Hiên Viên Đình không chút
do dự nắm chặt hàm dưới của Hạ Tuyết, hai mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo
hỏi.
"Muốn biết sao, Dật Vương gia? Ha ha. . . . Rất nhanh ngươi
sẽ biết!" Hạ Tuyết ác độc nhìn Dạ Tử Huyên, hiện tại ước gì nàng chết
đi! Nàng ta không tin Dạ Tử Huyên đã không phải thân bích thân, bởi vì
dược kia, không thể là giả!
"Nóng quá!" Sau khi bị thuốc bột dính lên người, Dạ Tử Huyên liền cảm giác cổ họng phát khô, cả người như có
ngàn vạn con kiến đang bò, toàn thân đều nóng lên, mẹ kiếp, đây chẳng lẽ chính là mị dược trong truyền thuyết? Nữ nhân chết tiệt này cũng quá
độc ác đi!
"Chủ tử!" Tuyệt Nhất tiếp nhận Hạ Tuyết trong tay Hiên Viên Đình, xuống tay còn nặng hơn Hiên Viên Đình ba phần. Cổ Hạ Tuyết
đỏ bừng, nhưng trong mắt đều là khoái ý (sảng khoái). Bản thân nàng ta
còn sống chính là sỉ nhục gia tộc, tựa như ca ca, cho nên nàng ta không
sợ chết, chỉ là trước khi chết nàng ta phải kéo nữ nhân này chôn cùng!
"Huyên Nhi!" Hiên Viên Đình vừa chạm tay vào Dạ Tử Huyên, nàng liền quấn tới, dùng sức cọ cọ trên người hắn!
"Chủ tử, là Quan Âm tu y tán!" Mị Ảnh sống ở thanh lâu, cô nương vì tăng
thêm hứng thú xấu, ngẫu nhiên sẽ vâng theo khách nhân dùng chút thủ
đoạn, trong đó 'Quan Âm tu y tán' chính là loại lợi hại nhất trong đó.
Tên là "Quan Âm tu y tán", cho dù là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn,
lục căn thanh tịnh cũng không chịu nổi dược tính của thuốc này!
"Đáng chết!" Hiên Viên Đình mắng to, một tay ôm Dạ Tử Huyên vào lòng, tiểu
yêu tinh nhúc nhích quấn lên ngực hắn giống như sâu lông, khiến cho bụng hắn căn thẳng, miệng đắng lưỡi khô. Có trời mới biết hắn muốn nàng bao
nhiêu, nhưng mà, không thể được!
"Vương gia, còn không cứu nàng,
nhất định nàng sẽ chết! Ha ha..." Hạ Tuyết biết bản thân đã không còn
đường sống, trước khi chết giúp cô cô [1] loại bỏ tiện nữ nhân này cũng
coi như báo đáp ân tình mấy năm nay của bà ta! Ác độc nhìn Dạ Tử Huyên,
hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng!
Tuyệt Nhất vừa nghe lời của nàng ta, không chút nương tay đẩy nàng ta ngã xuống đập vào cột nhà, Hạ Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, cực kỳ chật vật!
"Chủ tử, hầm
băng Hàn Băng Trì!" Mị Ảnh nhanh chóng suy tư một phen, tám phần độc kia cũng là do nữ nhân này hạ, thấy Vương phi không chết, mới tiếp tục bù
thêm, bất luận như thế nào, nàng ta đều muốn Vương phi chết!
"Ừ!" Hiên Viên Đình ôm Dạ Tử Huyên, lại đá một đá vào ngực Hạ Tuyết, nàng ta ói ra mấy ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất hấp hối, gần như mất nửa cái
mạng!
"Đừng giết chết nàng ta, ra ngoài tìm vài tên khất cái vào! Mị Ảnh, chuyện còn lại, ngươi biết nên làm sao rồi chứ?" Dám đụng người của Hiên Viên Đình hắn, thì phải chết!
"Dạ, chủ tử!"
Ba
người Mị Ảnh biết Hiên Viên Đình thật sự tức giận, nếu không sẽ trực
tiếp cho nữ nhân này một kiểu chết thống khoái, nếu chủ tử nổi giận, vậy thì trước khi chết cũng cho nàng ta nếm thủ hương vị "Quan Âm tu y
tán"!
Ám Ảnh lắc mình đi ra ngoài, vài cái khất cái làm sao mà
đủ, ít nhất phải tìm một tá [2], bằng không nữ nhân kia không sẽ hiểu
bản thân phạm vào sai lầm gì!
Mị Ảnh vội vàng bay trở về "Đạp
Tuyết Tầm Liễu" lấy thuốc, không chú ý tới trong đôi mắt khảm trên gương mặt băng sơn của Tuyệt Nhất là thống khổ thế nào! Nàng gọi hắn ta một
tiếng sư phụ, nhưng hắn ta lại không bảo vệ tốt nàng, hắn ta hận mình vô năng!
Hầm băng!
Hiên Viên Đình ôm Dạ Tử Huyên đi tới ao
trong hầm băng Hàn Băng, nước ao tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương. Gương
mặt nhỏ nhắn của Dạ Tử Huyên lúc đỏ lúc trắng, miệng không ngừng hô:
"Nóng quá. . . . Lạnh quá... Hiên Viên Đình nóng quá. . . . Nóng quá. . . . Lạnh..."
Hiên Viên Đình đứng ở cạnh ao, trái tim như bị lăng
trì, nhìn dáng vẻ khó chịu của Dạ Tử Huyên, hắn hận không thể tự mình
nếm trải đau khổ đó, thanh âm khàn khàn khích lệ nàng: "Nha đầu, nàng
kiên trì một chút, nhịn một chút sẽ qua! Nha đầu. . . ."
"Hiên
Viên Đình, ta rất lạnh, rất lạnh. . . . A. . . . Nóng quá. . . ." Nội
tâm nóng, thân thể lạnh, tư vị hai tầng băng hỏa cực kỳ khó chịu!
Hiên Viên Đình rất muốn nhảy xuống ôm nàng vào trong ngực, nhưng mà, hắn
không thể, nàng chỉ có thể tự mình chóng chọi, bằng không, bất luận thế
nào nàng chỉ có chết! Cho nên, hắn không thể mềm lòng, hắn không thể. . . .
Hắn nắm chặt hai tay gân xanh như ẩn như hiện, nội tâm chịu
đựng thống khổ to lớn này, nhìn Dạ Tử Huyên nằm ở trong ao, lúc này hắn
hận không thể xé nát ả Hoàng Hậu đáng chết kia! Khẳng định chuyện này là do nữ nhân đó làm, hoàng huynh là đồng lõa, lí trí còn sót lại nói cho
hắn biết, nếu Huyên Nhi xảy ra chuyện không may, hắn sẽ không chút mềm
lòng đoạt lại thứ thuộc về Hiên Viên Đình mười năm trước! Để cho tất cả
bọn họ đều sống không bằng chết!
Phòng chứa củi phủ Dật Vương!
"Người ta ném bên trong, tổng cộng mười bảy người!" Âm thanh của Ám Ảnh buông
xuống như tử thần, lạnh lẽo không chút độ ấm, làm cho cả người Hạ Tuyết
không ngừng run rẩy!
Tuyệt Nhất túm Hạ Tuyết, đột nhiên nàng ta
cảm thấy vô cùng bất an, trong lòng chợt hiểu rõ cái gì, trợn tròn mắt
không dám tin hỏi: "Các ngươi. . . . Các ngươi. . . . Muốn làm gì?"
"Muốn ngươi trước khi đi cố gắng hưởng thụ một chút, chắc hẳn ngươi cũng rất
muốn thử một lần, chỉ là vướng ngại những nguyên nhân khác nên không dám thử. Này nha, mấy ca ca có lòng từ bi thỏa mãn ngươi một lần! Hạ đại
tiểu thư xuống dưới phải nhớ kỹ các ca ca đấy!"
Mị Ảnh vừa nói
xong, Tuyệt Nhất không chút thương tiếc ném nàng ta vào, người trong
phòng đã sớm trúng dược, sớm chờ đến khát khao khó nhịn!
Một đám khất cái trúng dược, thêm vào một nữ nhân như vưu vật. . . . Ngẫm lại... Từ từ nghĩ đi!
Nơi này tỉnh lược một ngàn chữ. . . .
Căm ghét cùng ác độc nguyền rủa tràn ngập trong nội tâm nàng ta, chỉ là
không có hối hận. Nước mắt lạnh lẽo theo khóe mắt chảy xuống, một giây
trước là Đại tiểu thư cao cao tại thượng của Tướng phủ, đảo mắt, nàng ta trở thành nữ nhân có đẳng cấp thấp hèn như mẫu thân mình. . . .
Tuyệt Nhất cùng Ám Ảnh đã sớm chạy trốn ba trượng có hơn, thật sự là không
chịu nổi, bọn họ cũng là nam nhân bình thường! Dường như Mị Ảnh víu khe
cửa nghe không đã ghiền, dùng ngón tay đâm thủng giấy cửa sổ, quan sát
tình hình chiến đấu bên trong, phải biết rằng, mười tám thí không phải
lúc nào cũng có may mắn thưởng thức!
Ám Ảnh và Tuyệt Nhất đứng ở
xa xa khóe miệng không ngừng run rẩy, tại sao bọn họ lại có một huynh đệ thối rữa như vậy, thật sự là mất mặt bà ngoại ở nhà... Chẳng qua, lại
nói bà ngoại mình là ai?
Không biết qua bao lâu, trong phòng chỉ
còn lại tiếng gầm nhẹ của khất cái, ba người chuẩn bị đi vào phòng chứa
củi nhìn kết quả thì thấy ở chỗ gấp khúc hành lang Hiên Viên Đình và Dạ
Tử Huyên đang đi tới. Vương phi không có chuyện gì? Thật tốt!
Chú thích:
[1] Cô cô: bác; cô (chị/ em gái của bố).
[2] Một tá: được quy ước là 12. Chỉ sử dụng phổ biến ở Việt Nam còn theo quy ước các nước khác không sử dụng đơn vị này.
Bạn đang đọc truyện Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.