Chương 85: Ta Tên Đại Ca
Editor: Bộ Yến Tử
"Xú nha đầu, ngươi đã ở nơi này của ta nửa tháng, ngày mai là giao thừa,
ngươi không có nhà để về sao?" Đỗ Tử Đằng bưng hai đĩa thức ăn từ phòng
bếp đi ra, rất mất hứng hỏi.
"Ca ca, không cho huynh đuổi tỷ tỷ
đi!" Tiểu Bảo bĩu môi, mất hứng mở to mắt trừng Đỗ Tử Đằng, tựa như đang mắng một tên khốn tội ác tày trời!
"Ừm, Tiểu Bảo thực ngoan!" Dạ Tử Huyên bẹp một cái trên gương mặt nhỏ nhắn béo mập của Tiểu Bảo, cười hì hì nói, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Tử Đằng toàn là khiêu khích!
"Hừ! Ăn cơm!" Không để ý tới Tiểu Bảo ăn cây táo rào cây sung, Đỗ Tử Đằng
cầm đũa dùng sức bới cơm vào trong chén của mình, đầu heo sắp vùi vào
trong chén, rất giống người mới được thả ra khỏi đại lao...
Vào cái đêm nửa tháng trước, vốn muốn hỏi một chút nên xử lý chuyện Hạ
Tuyết thế nào, nhưng vừa vào cửa Hiên Viên Đình rất lả lơi ôm nàng, vừa
sờ vừa hôn. Lúc đầu còn có chút ngượng ngùng không quen, thế nhưng nàng
cảm nhận được Hiên Viên Đình yêu thích nàng, sau đó nàng cũng chấp nhận. Vì thế, nàng chủ động đáp lại nụ hôn mãnh liệt của hắn. Nào ngờ, lúc
hai người ý loạn tình mê, nam nhân đáng chết kia lại bỏ rơi nàng, một
mình chạy mất...
Mẹ kiếp, khuất nhục này thật sự làm cho người ta không thể nhịn được nữa, [bad word] your mother chạy loạn ngàn vạn lần
trong lòng nàng, xỉ vả Hiên Viên Đình cùng Mị Ảnh cặn bã. Giải thích duy nhất cho hành động chạy trốn của Hiên Viên Đình chính là hắn là đoạn
tụ, thử hoan ái với nàng nhưng vào một khắc cuối cùng thì tỉnh táo, cảm
thấy không thể chấp nhận nữ nhân, có lỗi với Mị Ảnh. Sau đó, “Sự thật”
Hiên Viên Đình là đoạn tụ liền mọc rễ nẩy mầm trong lòng nàng!
Trong cơn giận dữ, nàng chạy trốn. Nhưng chưa chạy được bao xa thì chạm mặt
Đỗ Tử Đằng rãnh rỗi đi dạo lúc nửa đêm, không thể về nhà mẹ đẻ, bản thân lại không có chỗ để đi, thế là đi theo Đỗ Tử Đằng. Cũng tốt, phòng nhỏ ở vùng ngoại thành, người của Hiên Viên Đình sẽ không tìm thấy nàng, mà
nàng không nghĩ tới, một lần ở, lại ở nửa tháng, cũng sắp đến Tết! Vậy
nàng có nên trở về hay không?
"Xú nha đầu, ngươi tên là gì?"
Đỗ Tử Đằng rất căm tức, từ khi xú nha đầu này đến đây, ăn cơm của hắn ta,
ngủ giường của hắn ta, hắn ta phải nằm trên đất trong mùa đông khắc
nghiệt. Nuôi nàng nửa tháng, thậm chí còn không biết tên họ của nàng.
Thật là uất ức!
"Không tên!"
Đỗ Tử Đằng dùng vẻ mặt "Ta
không tin" nhìn Dạ Tử Huyên, sao có thể có chuyện đó? Ăn một bữa cơm,
hắn ta liền hỏi một lần, hỏi đến hắn ta cũng phiền. Nhưng mà, không thể
luôn gọi "Xú nha đầu, xú nha đầu"! Huống hồ, từ nội tâm hắn ta rất muốn
biết tên của nàng! Tư thế ngày hôm nay không nói, sẽ không bỏ qua!
Tiểu Bảo chớp mắt to, nhìn Dạ Tử Huyên, lại nhìn Đỗ Tử Đằng, đột nhiên cảm
giác ca ca thật hung dữ, tại sao lại luôn xua đuổi tỷ tỷ đi? Tỷ tỷ thật
đẹp, ca ca là tên ngu ngốc! Tiểu Bảo lại gắp thức ăn vào miệng, ăn ngon
lành nói: "Ca ca, huynh có thể gọi nàng là tức phụ (vợ)!"
"Nói bậy!" Mặt già của Dạ Tử Huyên đỏ ửng, trừng mắt nhìn Tiểu Bảo, xem ra tiểu tử thúi này cũng là đồ xấu xa!
Gương mặt tuấn tú của Đỗ Tử Đằng cũng đỏ ửng, nhanh chóng gắp thức ăn vào
chén Tiểu Bảo, đồ ăn chất cao như ngọn núi nhỏ, sau đó hung tợn nói: "Ăn cơm của đệ đi!"
Giảm bớt xấu hổ vừa rồi, Đỗ Tử Đằng cảm thấy
không thể để nàng ăn chùa uống chùa, nhất định phải làm rõ thân phận bối cảnh của nàng. Xú nha đầu này ở đây hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn,
cũng không thèm bước ra cửa tiểu viện nửa bước! Lười như heo!
"Ngươi thật sự muốn biết?" Dạ Tử Huyên để đũa xuống, nhìn về phía Đỗ Tử Đằng trong mắt lóe lên chút giảo hoạt.
"Ừ!"
"Ta nói tên, sau này ngươi chỉ có thể gọi tên của ta, không thể gọi ta là
xú nha đầu?" Âm thanh quyến rũ đặc biệt mê người, làm cho người ta dỡ
xuống từng tầng từng tầng phòng ngự, từng bước rơi vào bẫy rập do nàng
thiết kế.
Hiện tại Đỗ Tử Đằng đã có chút hoài nghi, có phải chính mình lại dao động hay không? Chăm chú, cẩn thận quan sát biểu cảm trên
mặt nàng, tựa hồ không giống như đang nói dối. Vì thế gật gật, gắp thức
ăn bỏ vào miệng nhai, nghiền ngẫm nói: "Nói đi!"
Dạ Tử Huyên chuyển động đôi mắt to xinh đẹp, không nói làm người ta kinh ngạc đến chết không thôi: "Ta tên Đại Ca!"
"Đại Ca?" Đỗ Tử Đằng cảm thấy nghi hoặc thông qua ngôn ngữ, gương mặt trẻ con nhìn nàng lẩm bẩm nói.
"Này —— tiểu đệ ngoan, ăn cơm!" Tâm tình Dạ Tử Huyên rất tốt gắp cho hắn ta một khối thịt béo!
"Phụt!" Xú nha đầu nhà ngươi, lại gài bẫy ta, nào có người có tên thế này? "Khụ khụ. . . ." Phản ứng lại, Đỗ Tử Đằng phun ra ngụm đồ ăn trong miệng,
rơi giữa mi tâm của Tiểu Bảo, sau đó rơi vào trong bát cơm Tiểu Bảo. "A
—— thật là ghê tởm!"
Một ngụm thức ăn đã nhai không ra hình dạng, thành công khiến Tiểu Bảo hét rầm lên, sau đó khóc nấc, từ lúc nào ca
ca trở nên ác tâm như vậy?
"Tiểu Bảo, chớ khóc chớ khóc. . . ."
Miệng nàng dỗ Tiểu Bảo, mắt trừng Đỗ Tử Đằng, đúng là buồn nôn chết
người! Một bộ manh câu hồn, sao lại như vậy... Ghê tởm quá đi? Nàng thật sự không tìm được từ nào để hình dung hắn ta!
"Ách. . . . Tiểu
Bảo. . . ." Ho nửa ngày, chậm rãi bình tĩnh hơi thở Đỗ Tử Đằng cũng thấy áy náy, một bàn đồ ăn đều bị hắn ta làm bẩn, còn ăn được à!
"Ta phải ra ngoài một chuyến, thuận tiện mua quần áo mới mừng năm mới cho Tiểu Bảo! Tiểu Bảo, đi thôi!"
Tiểu Bảo vừa nghe mua quần áo mới, lập tức tắt vòi nước, nháy mắt trời quang mây tạnh, cười như đóa hoa! Còn vừa chạy, vừa nhảy! Dạ Tử Huyên kéo tay Tiểu Bảo, nhớ tới nam tử ôn nhuận như ngọc ở phòng sách Hàn Lâm chia
hoa hồng (lãi/lợi nhuận), e là tổng cộng cũng không ít!
Phủ Dật Vương!
"Tìm được rồi sao?" Hiên Viên Đình dựa vào ghế Thái Sư, trên gương mặt tuấn
dật có thêm chòm râu quai nón, hình tượng lôi thôi lếch thếch như là già đi vài tuổi: "Rốt cuộc thì nàng chạy đi đâu!"
Hiện tại hắn thật
hận chết bản thân, hận bản thân vô năng, mới để nàng trúng tình độc đáng chết kia, còn gạt nàng, làm nàng hiểu lần hắn có một chân cùng Mị Ảnh.
Hiện tại tốt rồi, nàng chạy mất, hắn tình nguyện tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) mặt mày dữ tợn trừng hắn, đánh hắn, nhưng dù sao cũng tốt hơn tình cảnh nóng ruột nóng gan thế này!
"Hồi chủ tử, vẫn không có!"
Mặc dù trước tiên Hiên Viên Đình phái người tìm Dạ Tử Huyên, nhưng trừng
phạt của Dạ Ảnh mười ngày cũng không thiếu một ngày, mới từ trong hố
phân đi ra, liền bắt đầu dẫn người tìm xung quanh. Không có ghi chép ra
khỏi thành, mỗi cái thanh lâu khách sạn đều tìm không dưới mười lần,
nhưng vẫn không gặp được người!
"Những người khác tiếp tục tìm, ngươi đi theo ta đến Tuyệt Vị tửu lâu một chuyến!"
"Dạ, chủ tử!" Dạ Ảnh lắc mình đi ra ngoài, rất nhanh đã trở lại. Lúc này,
Hiên Viên Đình đã thay xong quần áo, hai người đi về hướng Tuyệt Vị tửu
lâu.
Tuyệt Vị tửu lâu!
"Tiểu Bảo, trước tiên tỷ tỷ dẫn đệ
đi ăn, được không?" Dạ Tử Huyên dắt Tiểu Bảo đến cửa Tuyệt Vị, hơn nửa
tháng không bữa ăn ngon, ngũ tạng lục phủ đều đang kháng nghị! Bạc quan
trọng, nhưng cũng phải an ủi bản thân trước một thoáng không phải sao?
"Tốt tốt. . . ." Tiểu Bảo cầm kẹo hồ lô trong tay, nghe nói có đồ ăn ngon, hết sức vui vẻ!
"A, Dật. . . ." Vương phi, tiểu nhị nhìn thấy Dạ Tử Huyên ra dấu cho hắn
ta, nhìn qua tiểu thí hài bên cạnh, hắn ta cũng là người thông minh, gật gật đầu dẫn hai người đi vào.
"Tỷ tỷ, nơi này thật là đắt!" Tiểu Bảo lặng lẽ nói với nàng, bởi vì cậu nhóc nhớ Đỗ Tử Đằng từng dẫn cậu
đến đây ăn một lần, bỏ ra thật nhiều ngân lượng! Tỷ tỷ ở nhờ nhà bọn họ, không phải không có tiền sao?
Ở trong lòng Tiểu Bảo, Dạ Tử Huyên là người nghèo, còn nghèo hơn bọn họ, nếu không sẽ không nhờ cậy ở lại
nhà ăn chùa uống chùa. Đương nhiên, đây là do Đỗ Tử Đằng nói cho cậu
biết! Còn có chuyện mà Tiểu Bảo không biết, Đỗ Tử Đằng than khóc, những
thứ tiền tài bất nghĩa có thể đủ cho bọn họ tiêu xài hai đời!
"Không sao, tỷ tỷ có tiền!" Dạ Tử Huyên nhìn cậu cười cười, sau đó ngẩng đầu
nói với tiểu nhị: "Bưng đồ ăn bảng hiệu của các ngươi lên đi!"
"Dạ!"
Tiểu nhị vừa đóng cửa, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm của tiểu nhị: "Vương gia, ngài đã tới, xin mời vào trong!"
Hầu bàn cho rằng Dạ Tử Huyên và Hiên Viên Đình hẹn nhau, tự chủ trương đẩy
cửa phòng riêng ra, Hiên Viên Đình vốn đang nghi hoặc thì mắt lại sáng
lên, phảng phất cả người đều sống lại: "Huyên Nhi —— "
Hắn đẩy
hầu bàn qua một bên, trong nháy mắt đã ôm Dạ Tử Huyên vào trong lòng,
trói buộc sít sao, hắn vô cùng sợ hãi tất cả chỉ là mộng, môi mỏng khẽ
mở: "Huyên Nhi, Huyên Nhi. . . ."
Bạn đang đọc truyện Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.