Chương 22: Hàn Chiêu Quốc
Minh Dạ lập tức nhíu hai mắt, vẻ khát máu trong mắt luân chuyển, hừ lạnh một tiếng, chưa kịp phẫn nộ hét lên, nét mặt đã đột nhiên biến đổi: ” Phụ
cốt châm.” Trong ngọn lửa, một vật bắn đến trước người Minh Dạ, to cỡ nắm tay,
phát ra ánh sáng đen, bên trên hắc xác gồ ghề, có cắm mấy thứ nhọn nhọn
cao cao, nhìn sơ như một cái quả cầu sắt gai, nhanh chóng mãnh liệt.
Hắn vừa thét xong, cảnh tượng trước mắt đột biến, tam hải sứ thần vốn
không thay đổi sắc mặt bây giờ đồng thời biến sắc, vung chưởng lực ra,
không kịp thu về.
“Hàn Chiêu quốc.” Đám hải tặc còn lại trên khán đài nghe Minh Dạ quát
lạnh thì trên mặt biến sắc, không kiềm chế thốt ra.
“Mau tránh ra.” Nương theo một tiếng này, cách Minh Dạ, tam hải sứ
thần, đầu lĩnh hải tặc gần đó mặt không chút máu, không kịp chú ý trước
mắt có gì, người liền né ra xa.
Phụ cốt châm chính là độc môn ám khí của Lịch gia Hàn Chiêu quốc, bên
ngoài bình thường, nhưng một khi va chạm lập tức nổ tung, bên trong ẩn
chứa hơn ngàn ngân châm mảnh như lông trâu, kim tiêm mang độc, gặp máu
liền theo mạch máu chạy lưu động, trực tiếp phá nát tâm mạch, chính là
ám khí vô cùng lợi hại, mà Lịch gia này tuy là người trong giang hồ
nhưng dường như không ai không biết, Lịch gia cho tới bây giờ đều là một phần của triều đình Hàn Chiêu.
Ám khí phá không, khí thế hung tàn.
Trong mắt Minh Dạ lóe lên ám quang, tay áo vung lên, thân hình không
lùi không tránh, ngược lại duỗi tay phải thủ thế trên không, như nghênh
đón phụ cốt châm đang bắn tới.
Nhìn như chậm chạp nhưng kì thực lại nhanh vô cùng, trong chớp mắt, bàn tay Minh Dạ đã chạm tới quả cầu sắt màu đen, chỉ thấy Minh Dạ khẽ động
tay, tay phải sắp bắt được quả cầu sắt, nháy mắt, quả cầu sắc đột nhiên
nặng xuống, một lực lượng vô hình kéo quả cầu sắt chìm xuống, ngay sau
đó cổ tay Minh Dạ khẽ đảo, lòng bàn tay như hấp thụ lấy quả cầu sắt kia, xoay tròn lật qua lật lại rất nhanh.
Xoay tròn mấy cái, quả cầu sắt kia đã rơi vào trong tay Minh Dạ, một chút phản ứng cũng không có.
Hộ vệ bên người Minh Dạ không nhúc nhích, đám hải tặc đã bỏ chạy xa đồng thời thở phào một hơi.
Mà bên kia, đám người tam hải sứ thần cũng không dám tự nhiên đón một
cái phụ cốt châm này như Minh Dạ, nguyên một đám thân pháp siêu quần đều né sang bên cạnh, nháy mắt, đám đầu lĩnh hải tặc bên cạnh bọn họ
không kịp tránh, một tràng gào khóc thảm thiết vang lên.
Mà lúc này trên lôi đài, Lâm Sơn tiến đến Hải thần tượng nghe Minh Dạ
quát thì không dám đỡ, không kịp lấy Hải thần tượng, chỉ quay đầu nhìn
phía sau, liếc mắt một cái liền điên cuồng lăn sang bên cạnh.
Phụ cốt châm bắn về phía hắn, phịch một tiếng đập vào lôi đài, ngàn vạn độc châm như sợi tóc bắn ra.
Mạc Tinh vẫn giả chết đã mở mắt ra nhìn hết thảy, lúc này vừa thấy như thế thì biến sắc, Lâm Sơn né ra một lối, phụ cốt châm thẳng tắp nện vào lôi đài trên góc Tây Bắc, cách nàng không xa.
Má nó, quản chi giả chết nữa, Mạc Tinh một tay nhấc tử thi bên cạnh lên chắn ngang trước mặt mình, một chưởng đánh xuống mặt đất, thân hình như kiếm lùi nhanh lại.
Nàng nhanh, nhưng lông trâu châm vô thanh vô tức nhanh hơn, bó đuốc
chiếu rọi xuống, dường như chỉ thấy hắc cầu châm chợt lóe lên, bao phủ
toàn bộ một khu vực, phủ lên người nàng.
Trong mắt Mạc Tinh nghiêm túc hẳn lên, không đợi nàng phản ứng, bên
người đột nhiên nhoáng lên một bóng người, bên hông xuất hiện một cánh
tay ôm ngang hông nàng, một luồng nhiệt lực truyền đến, lập tức phong bế huyệt đạo của nàng đồng thời phi thân về hướng ngược lại, cùng lúc đánh một chưởng phách không chưởng, những ngân châm tiên phong bị một chưởng này oanh chấn, rơi tá lả.
Xoay người bay ngược lại, trong khoảnh khắc đã đứng bên ngoài lôi đài,
tóc bạc bên đôi má thổi qua, trong ánh lửa bập bùng như được nhuộm đỏ,
Mạc Tinh không cần quay đầu lại cũng biết người đứng phía sau là Minh
Dạ.
Giữa lông mày hơi nhíu, ném tử thi trong tay, nàng đã không có nội lực, tử thi chết tiệt này nàng nhấc không nổi.
Phụ cốt châm đến nhanh, rơi xuống đất cũng nhanh, lúc này có thể bắn
trúng cũng đã bắn trúng, bắn không trúng cũng đều tránh khỏi, một đám
đầu lĩnh hải tặc chật vật vạn phần bò lên từ trên mặt đất.
“Hải thần tượng đâu?” Bắc Hải sứ thần kêu to một tiếng, sắc mặt tái
nhợt, trừng mắt nhìn bạch ngọc đài rỗng tuếch trên lôi đài, hét lớn.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Hải thần tượng đã không cánh mà bay.
“Hải thần tượng, con mẹ nó…”
“Hàn Chiêu quốc…” Lập tức, một đám bị bắn trúng mắng chửi vang trời,
đầu lĩnh hải tặc không bị bắn trúng cũng giận tím mặt.
“Có thích khách…” Vừa lúc đó, bên ngoài hội trường đột nhiên một giọng nói bộc phát rống to.
“Thật to gan, dám đến Hải Thần đại hội của ta giương oai, hoàn toàn
không đem tứ hải ta để vào mắt.” Tóc bạc cuồng bay bay, Minh Dạ mặt thâm trầm, yêu nhan đen lại.
“Truy cho bổn vương.” Tay áo vung lên, Minh Dạ ôm Mạc Tinh phóng khỏi
hội trường, trong hội trường, tất cả người Đông Hải, lập tức dốc toàn
bộ lực lượng.
Trong hội trường tam hải sứ thần liếc nhau, trên mặt ai cũng thiết nộ,
phẫn nộ quát: “Tất cả thuộc hạ Bắc Hải nghe lệnh, truy…”
“Tây Hải tất cả…”
“Nam Hải…”
Chớp mắt, những đầu lĩnh hải tặc không bị thương vừa xông khỏi hội
trường, vừa liên tiếp phát lệnh, mấy vạn hải tặc túm tụm lại bên ngoài
hội trường nghe thấy, lập tức bắt đầu động.
Bởi vì lần này Đông Hải tránh để người đàm tiếu, thuộc hạ Cung Hải đảo
cũng không nhiều, bởi vậy cũng không có nhiều tuần tra phòng thủ, lực
lượng tứ hải đều ở đây, ai dám đến gây chuyện, chuyện này hoàn toàn là
động thủ trên đầu thái tuế, không ngờ thực sự có người đến động thủ, bởi vậy vấn đề này cũng không trách được Đông Hải, cho nên trong phút chốc, tất cả thế lực hải tặc có thể hoạt động, lập tức bắt đầu rục rịch,
thế lực trên lục địa dám đến địa bàn bọn họ ra oai, hừ.
Thân thể mất hết sức, Mạc Tinh bị Minh Dạ giữ chặt trong ngực, chỉ cảm
thấy hai tai ù ù, gió biển như vả vào mặt, đau muốn khóc, nàng từ từ
nhắm hai mắt không để ý tới hành động của Minh Dạ, bắt đầu nhớ lại thủ
pháp điểm huyệt của Minh Dạ, bắt đầu điểm vào huyệt đạo.
Bên bờ biển lúc này đã có chút hỗn loạn, góc đông bắc, mấy chiếc
thuyền tốc độ đã xuống nước, theo bốn phương tám hướng hòa vào đêm tối
mênh mông.
Lên thuyền, nhổ neo ra khơi, thuyền Minh Dạ xuất phát đầu tiên, những
người khác cũng nhanh chóng lên thuyền, lúc này người giữ thuyền vừa
nghe mệnh lệnh của Minh Dạ đã lập tức nghiêm chỉnh điều động nhân thủ,
hết thảy chỉ trong nháy mắt, Minh Dạ ngồi thuyền đã đuổi theo phương
hướng thuyền tốc độ.
Sau lưng, mấy vạn hải tặc rậm rạp chằng chịt phóng lên thuyền, tiếng
thét to, tiếng ra lệnh, tiếng va chạm lập tức vang lên một phương.
Thế lực tam hải vương dù sao cũng là thế lực lớn, thuyền Minh Dạ chỉ
chậm mấy nhịp, thuyền tam hải sứ thần thuyền cũng đồng thời lao ra, đuổi theo hướng biển rộng mênh mông.
Trên bờ, thuyền ở tít bên ngoài lại dễ dàng thoát ra nhất, nhanh chóng
ra khơi, bên trong loạn thành một tràng, từng chiếc từng chiếc thuyền
hải tặc ra khơi, đuổi theo hướng thuyền chạy trốn.
Nháy mắt, trên mặt biển tối như mực đều là thuyền hải tặc.
Mạc Tinh bị Minh Dạ ôm trong ngực, theo Minh Dạ vào trong khoang
thuyền, còn chưa đi đến vài bước, sau lưng đột nhiên truyền đến một
tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, Mạc Tinh vô ý thức trợn mắt nhìn
phía sau.
Bầu trời hồng một vùng, sau lưng cả một biển lửa dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện Phượng Nghịch Cửu Thiên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.