Chương 10: Ta Không Muốn Làm Thái Tử Phi..( Trung)
Sáng sớm tại Ninh Vân điện
Thượng cung đại quan theo cảm nhận của Ân Tiểu Tiểu chính là một bà chị nhìn
có vẻ dữ dằn, độ tuổi rơi vào khoảng tầm bốn mươi bốn lăm, lời nói thét
ra lửa, riêng Ân Tiểu Tiểu thì thấy không sao, các nàng tiểu thư trang
nhã e thẹn đứng bên cạnh nàng mới thực khổ sở. Thân hình gầy gò của các
nàng ấy đều rung lên sau mỗi lẫn thượng cung đại quan mở miệng, chỉ có
duy nhất hai vị tiểu thư Ân Tiểu Tiểu nhìn không quen mắt lắm, đứng đầu
hàng bên kia phong thái thực bình tĩnh, nói cho cùng nàng cũng không
biết là bình tĩnh hay là đang giấu vẻ sợ sệt bên trong nữa.
'' Ân chủ tử!'' Thượng cung đại quan bước tới trước mặt Ân Tiểu Tiểu, hét lớn.
Ân Tiểu Tiểu đang lơ mơ buồn ngủ cũng giật mình, đứng nghiêm, hét lớn '' Có!''
Làm mấy vị tiểu thư đứng cạnh cũng bụm miệng cười, thượng cung đại quan
lườm bọn họ một cái, lần này bà ta tức đến đỏ mặt, nhưng vẫn cố hạ giọng '' Ân chủ tử, đứng nghiêm trang một chút, lần sau còn để nô tài thấy
dáng điệu này một lần nữa thì vị trí trên bảng sẽ tụt xuống một bậc, đã
hiểu chưa?''
Ân Tiểu Tiểu gật đầu, bộ dạng không mấy quan tâm,
thượng cũng đại quan kia cảm thấy trong mắt Ân Tiểu Tiểu không có mình,
hừ một tiếng tiến lên đầu hàng.
Nàng cảm thấy ống tay áo bị giật
giật một cái, liền ngoảnh về phía sau, à, là Uy Vân tiểu thư. Uy Vân rụt rè nở nụ cười với nàng, thì thầm '' Ân tiểu thư không sao chứ?''
Ân Tiểu Tiểu đáp '' Không sao!''
Uy Vân lại tiến người lên thêm một tí '' Tỷ có cảm thấy vị trí thái tử phi này rất khó với tới không?''
Ân Tiểu Tiểu lắc đầu, khiến Uy Vân trố mắt cảm thán, nói '' Ta thấy vị trí thái tử phi này không khó với tới, căn bản là vì ta không muốn với tới, hiểu chưa, đừng nhìn ta kiểu như vậy!'' ta muốn tìm sợi dây chuyền, ta
muốn giết tên đầu heo Triệu Khuông Dẫn! Thế thôi! Lòng Ân Tiểu Tiểu kêu
gào.
Phía trên truyền tới tiếng hét '' Ân chủ tử!''
làm Ân Tiểu Tiểu giật hết cả mình, cái quái gì mà lúc nào cũng phải lớn tiếng
như vậy, mọi người ở đây không bị điếc, ta cũng không bị điếc, mẹ nó!
Thượng cung đại quan nở nụ cười nham hiểm tiến đến phía nàng, từ từ tiến lại,
hàm răng trắng muốt cái dài cái ngắn long la long lanh trong ánh nắng
buổi sáng làm Ân Tiểu Tiểu nổi hết cả da gà
'' Ân chủ tử hãy nhắc lại những điều nô tài vừa mới thông báo đi!''
Ân Tiểu Tiểu nuốt ực một cái, thầm rủa trời, than thân trách phận, Uy Vân
phía sau cũng tự động lùi lại một bước, tỏ ra vô tội, ây da, Uy tiểu
thư, là ta ngốc hay nhà ngươi ác độc đây, rõ ràng biết thượng cung đại
nhân đã để ý ta, còn bắt chuyện cùng ta như vậy, đúng là! Ân Tiểu Tiểu
nhớ rõ, lúc nhỏ đi học thường rất hay nói chuyện, anh em trong lớp học
tôn nàng làm đại ca, đương nhiên là vì nàng giỏi võ, không ai đánh thắng được nên mỗi lần bị cô giáo bắt được, nếu không phải tên Thẩm chó má
nhắc bài, cả lớp cũng sẽ thay nhau giúp đỡ, đảm bảo đại ca không lúc nào phải chịu ở lại trực nhật. Nhưng mà lần này lại khác, nàng đương nhiên
cũng không còn là đại ca nữa, đám tiểu thư kia chỉ cần ai có chút sơ hở
là dìm ngay xuống, Ân Tiểu Tiểu ngước mắt tìm kiếm sự trợ giúp từ xung
quanh, đáp lại chỉ là ánh mắt khinh thường cùng chế giễu từ bọn họ. Nàng cúi đầu xuống, miệng không ngừng chửi thầm '' Ta không có nghe''
Thượng cung đại quan lại cười đon đả hơn trước '' Ây da, Ân chủ tử, nếu lần
này không phạt người, đảm bảo nô tài sẽ bị trách phạt mất, thôi thì lần
này nô tài sẽ phạt Ân chủ tử làm gương cho các chủ tử khác vậy, vị trí
trên bảng giảm một bậc, Ân chủ tử có phục không?''
Ân Tiểu Tiểu
ngoảnh đầu lên, nhìn thẳng vào mắt thượng cung đại quan bằng cả sự cảm
ơn và hâm mộ '' Phục, phục lắm, đa tạ thượng cung đại quan, đa tạ !''
Thái độ mừng rỡ của Ân Tiểu Tiểu làm thượng cung đại quan cụt hết cả hứng,
những tưởng nàng sẽ như những tiểu thư khác, bị trách phạt đều sị mặt
khóc lóc ỉ ôi, Ân chủ tử lại coi phạt mà vui mừng còn hơn cả thưởng,
liệu đầu óc có chút gì đó không bình thường?
Thượng cung đại quan lại có thêm cớ để ghét Ân Tiểu Tiểu, thật ra bà ta luc trước chính là
nô tỳ thân cận của Bạch quý phi, sau này được Bạch quý phi được hoàng
thượng hết mực sủng ái, bà ta cũng một bước lên tiên, từ nô tỳ thấp kém
trở thành thượng cung đại quan rất có quyền lực. Lần này tuyển tú nữ lập thái tử phi, ngoài Bạch Mạn Trân cần bà ta chiếu cố, Ân Tiểu Tiểu chính là đối thủ mạnh nhất của nàng ta, dung mạo này, quả thực quá khuynh
quốc khuynh thành, so với Bạch chủ tử kia còn hơn cả vạn lần, vì vậy,
việc gây khó dễ cho Ân Tiểu Tiểu vào lúc này là thích hợp nhất, đợi đến
khi vị trí biểu diễn của Ân Tiểu Tiểu lọt cuối cùng, thượng cung đại
quan là bà đây còn về hết, huống chi là thái tử điện hạ cùng hoàng hậu,
như vậy, khà khà! ( cười man rợ :v )
Thượng cung đại quan lườm Ân Tiểu Tiểu một cái, quay người, đi lên phía trên, tiếp tục thông báo ''
Hôm nay các tiểu chủ tử sẽ học nghi lễ đi đứng trong cung, làm thái tử
phi, chính là một bước đệm tiến đến ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, như vậy
các tiểu chủ tử phải chú ý trong từng lời nói, bước đi.. vì vậy mà..''
'' À, đúng rồi!'' thượng cung đại quan chợt dừng lại, ánh mắt lại bắn về
phía Ân Tiểu Tiểu, bà ta từ từ tiến đến rồi.... ặc.. lướt qua Ân Tiểu
Tiểu, dừng lại ngày phía sau nàng, nhàn nhạt lên tiếng '' Uy tiểu chủ
tử, vừa nãy nô tài cũng nhìn thấy người nói chuyện với Ân chủ tử, lẽ nào nô tài nhìn nhầm ?''
Câu hỏi mang đẫm chất khẳng định, Uy Vân
run rẩy, gương mặt đã thoắt trắng bệch, rõ ràng nàng đã rất chú ý rồi cơ mà, lúc nãy chỉ định lừa Ân Tiểu Tiểu nói chuyện một chút để thượng
cung đại quan trách phạt nàng ta, tại sao nàng lại dây vào thế này. Vốn
dĩ Uy Vân đã ghen tỵ với dung mạo khuynh thành của Ân Tiểu Tiểu, nhường
sương phòng ư, rõ ràng Ân Tiểu Tiểu muốn đẩy nàng vào chỗ chết thì có,
đám Lục Thiên cùng Tạng Tuyết Khiết không ngừng cưỡng ép, khinh thị
nàng, Ân Tiểu Tiểu, ta hận ngươi!
Ân Tiểu Tiểu ngoảnh lại nhìn,
ách, à cũng đúng thôi, bà chị thượng cung này dữ dằn như vậy, chỉ có
nàng mới không sợ, đám tiểu thư còn lại ai mà chẳng sợ bà chị này một
phép, nhưng mà Uy tiểu thư kia nhìn đáng thương thật, sợ hãi đến mức
trắng bệch mặt thở không ra hơi như thế kia là lần đầu nàng thấy nha.
Thượng cung đại quan tiếp lời, đem cái quạt xấu xỉ trong bàn tay đưa đi
đưa lại rất nhàn nhã, tưởng gì chứ nữ nhân thấp kém như Uy Vân, phạt ả
ta một chút, coi như để kẻ khác nên nghe lời hơn, không mất gì cả '' Uy
chủ tử, là nô tài nhìn đúng rồi phải không, thế này đi, Hoán y cục hiện
giờ đang thiếu người giặt y phục, nô tài mạn phép phạt ngài qua đó giúp
nốt buổi hôm nay, thế nào?''
Hoán.. y cục? Cả buổi sáng? Uy Vân
thẫn thờ, lệ lưng chừng sắp rớt ra, nếu cả buổi hôm nay phải đến hoán y
cục, như vậy sẽ không được học nghi lễ, còn nữa, sau buổi học nghi lễ sẽ có tiết mục kiểm tra nhỏ xếp thứ hạng, nếu như, nếu như không được học, nàng chắc chắn sẽ đứng cuối rồi.. Không được, nàng còn muốn làm thái tử phi, lúc đó mới trên vạn người, mới trả thù được những kẻ trước đây đã
khinh thường, miệt thị nàng! Uy Vân ấm ức, cúi mặt xuống, hoa lê đẫm
mưa* ( [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi
khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của
người con gái)
Ân Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, nàng quay qua bà
chị thượng cung đại quan đang mải mê sung sướng nhìn Uy Vân khóc lóc,
nhàn nhạt nói '' Thượng cung đại quan, là ta đã lôi kéo Uy tiểu thư nói
chuyện, thật ra nàng ta chỉ nhắc ta tập trung nghe thông báo thôi! Nên
là cứ phạt ta đi cũng được!''
Bà chị thượng cung lập tức quay mắt sang lườm Ân Tiểu Tiểu, trong đáy mắt có nỗi kinh hoàng thoáng qua, nha đầu này điên rồi, như thế lại nhận lỗi thay cho Uy Vân, được, xem ra
nàng ta không chờ được ta ức hiếp nữa mà tự chịu đựng ức hiếp rồi, được
thôi, thành toàn cho ngươi '' Ôi, Ân tiểu chủ tử thực thật thà, tuy
nhiên có tội phải chịu phạt, như vậy ngài không ngại đến hoán y cục một
chuyến chứ?''
Ân Tiểu Tiểu cười tươi rói, há há, xem ra lần này
không phải cùng ở chung với đám tiểu thư mày hoa da phấn giả tạo kia ở
một chỗ rồi, chút y phục bẩn thỉu có là chi, nàng vốn dĩ ở hiện đại, lúc mới vào võ quán, các đại sự huynh đều bắt ép sư muội mới vào này giặt
hết một đống võ phục bẩn thỉu, từ đó Ân Tiểu Tiểu coi như quen luôn.
Chính xác! Nàng còn có coi qua mấy nghi lễ trong cung điện trong phim,
ừm, cứng đơ, thiếu sức sống, tránh được càng tốt, vui còn không hết lại
buồn làm gì? Ân Tiểu Tiểu vui vẻ vẫy tay tạm biệt với đám tiểu thư cùng
bà chị thượng cung đang đứng ngây ngốc ở kia, cùng một cung nữ tiêu sái
đi đến hoán y cục!
Tạng Tuyết Khiết thì thầm vào tai Lục Thiên '' Tỷ tỷ, nàng ta điên rồi, bị như vậy còn cười tươi vui vẻ nữa!''
Lục Thiên cũng ngơ ngẩn lắc đầu, bị phạt mà vui vẻ đến vậy, là lần đầu tiên nàng thấy. Lục Thiên ngoảnh lại nhìn bộ dạng hoa lê đái vũ của Uy Vân,
trong lòng lại trào dâng cảm giác buồn nôn, thứ thấp kém kinh tởm, tưởng Ân Tiểu Tiểu bảo vệ ngươi được mãi sao?
Bạch Mạn Trân cuối cùng
cũng ngoảnh đầu lại, thu vào tròng mắt đen nháy bóng hình Ân Tiểu Tiểu
bước ra khỏi Ninh Vân điện, tiếu tựa phi tiếu nhìn nữ nhân đứng cạnh
mình, A Đề Mi Hương, Bạch Mạn Thanh, biểu tỷ của nàng, so với thái tử
phi tương lai kia có chỗ nào tương xứng chứ, dung mạo cũng thua, khí
phách lại càng không bằng, duy chỉ như vậy đã chưa đủ, trái tim Triệu
Khuông Dẫn cũng chẳng thuộc về tỷ mà từ lâu đã thuộc về thái tử phi .
Thực ra, Bạch Mạn Trân ta đã sớm biết, Ân Tiểu Tiểu, nàng ta mới chính
là thái tử phi!
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.