Chương 29: Tỏ Tình Hay Thị Tẩm !
'' Của tớ, cái này của tớ chứ, đừng cướp, Thân thúc thúc ơi, Điềm Điềm cướp bát của con!''
'' Không phải đâu Thân thúc thúc, cái này con lấy trước rồi, không phải!''
Thân Bất Phàm vã mồ hôi nhìn dãy mười mấy đứa trẻ đang đợi phát cơm, muốn
bênh đứa kia thì đứa này lại cự cãi, mới thấy Tiểu nhi của hắn thực
giỏi, có thể một mình quản lý hết đám nhóc nghịch ngợm này. Hắn thoáng
chợt nghĩ đến một lúc nào đó, có thể chơi với hài tử trong lúc nàng làm
cơm, một nhà ba người thật hạnh phúc cùng nhau sống đến đầu bạc răng
long.
'' Thúc thúc biết rồi, Điềm Điềm, trả lại bát cho Hối Hối
đi con!'' Thân Bất Phàm không biết nên xử lý như thế nào, hắn trước mặt
quân lính có thể hô mưa gọi gió rất tốt, nhưng mà đây là những cái tiểu
bánh bao nhỏ xinh thế này, hắn chịu thua.
Ân Tiểu Tiểu bê một nồi thức ăn nghi ngút khói bước ra, mắt phượng khẽ liếc một cái, đám đông
hỗn loạn lập tức trở nên nghiêm túc, kỉ luật. Đứa nào đứa nấy ngồi thẳng lưng, bát cơm để ngay ngắn trước bàn, còn nở nụ cười rất hiền lành.
Thân Bất Phàm ngạc nhiên nhìn đám nhóc, sao mà khác hồi nãy kinh dị vậy?
Nàng khẽ mỉm cười '' Sư phụ lúc nãy hình như có nghe tiếng ồn ào gì.....''
Tiếng hô đồng thanh vang lên '' Không có ạ, chúc sư phụ cùng Thân thúc thúc
ngon miệng!'' Đám trẻ nghiêm túc ăn cơm, ăn cơm ngay và luôn chứ không
là đến cơm còn chả có mà ăn T_T.
'' Mấy trò cũng kì, ta chỉ nói
thế thôi, thôi ăn cơm đi!'' Ân Tiểu Tiểu cố gắng nín cười, đám trẻ con
đúng là rất sợ nàng, nhưng không nghiêm chúng nó sẽ không nghe lời,
không nghe lời người lớn dạy bảo là không được.
Những đứa trẻ
biết tính sư phụ rất nghiêm khắc, nhưng mà người coi chúng như con người vậy , rất yêu thương cùng đùm bọc. Còn nhớ mấy tháng trước, cha mẹ Điềm Điềm trong một lần đi kiếm củi đã bị đá lở trúng người mà qua đời, Điềm Điềm lại ốm nặng lắm, sư phụ đã chữa khỏi bệnh và nhận nuôi bé con,
nếu không bây giờ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Điềm Điềm chỉ mới năm tuổi thôi, nhưng là một đứa bé rất kiên cường, những đêm bé sốt cao, Ân Tiểu Tiểu không dám rời bé một chút nào nhưng sáng tỉnh dậy,
con bé vẫn gắng ăn hết cháo, cho đến bây giờ đã ổn hơn rất nhiều
rồi. Ân Tiểu Tiểu hài lòng ngắm những đứa trẻ ăn cơm một cách ngon
lành, Thân Bất Phàm đã đứng cạnh nàng từ lúc nào.
'' Tiểu nhi, chúng rất đáng yêu !''
Ân Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười '' Thân huynh, huynh xem sống đến giờ ta mới
thấy khoảnh khắc bình yên ấm áp nhất có lẽ chính là lúc được ngắm nhìn
bọn trẻ ăn no, nếu ngày xưa...''
Ân Tiểu Tiểu cảm thấy mình không nên nhắc đến chuyện xưa nữa, vội tránh qua chủ đề khác. Thân Bất Phàm
biết nàng vẫn chưa thể vượt qua nỗi đau mất con năm xưa, người mẹ còn gì đau đớn hơn khi không thể bảo vệ hài tử của mình chứ. Nhìn nàng vui vẻ
lạc quan mỗi ngày như vậy, nhưng hắn biết tâm nàng vẫn rất đau, nữ nhân
này, nàng chỉ là đang gồng mình mà thôi. Tại sao chưa lúc nào nàng thể
hiện ra sư yếu đuối vốn có của mình đối hắn, khi nàng mệt mỏi hay là
thương tâm, hắn nguyện làm bờ vai để nàng dựa vào. Nữ nhân này, tại sao
một chút cũng không có hắn trong tim? Thân Bất Phàm ánh mắt mơ hồ rơi
vào hư vô.
'' Thân huynh, phụ mẫu và ba huynh vẫn khỏe chứ ?''
'' Ân phủ trong ngoài đều rất yên bình, Tiểu nhi, nàng không muốn trở về
sao? Ân phu nhân rất thương nhớ nàng?'' Thân Bất Phàm hắn sợ lắm, sợ
rằng nếu để nàng gặp lại hoàng thượng, hắn sẽ mất nàng mãi mãi, chi bằng lén đưa nàng về phủ, rồi từ từ tiến gần nàng hơn.
'' Thân huynh
này, ta không phải là không muốn trở về, chỉ là ta không có dũng khí đối mặt với những chuyện trước kia, hãy để mẫu thân xem như con gái bà đã
mất, cũng một thời gian trôi qua rồi, nỗi đau nào cũng sẽ nguôi ngoai đi thôi. Ta có trở về hay không không quan trọng nữa, chỉ cần Ân gia được
yên bình, ta ở đây không phải tốt hơn sao?'' Ân Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười
nhìn hắn, rồi ánh mắt lại chuyển qua những đứa trẻ đang mải mê ăn cơm ở
đằng kia, yên bình, ở đây nàng thấy yên bình lắm.
'' Hơn nữa, đám trẻ con kia không thể không có sư phụ, chúng nhất định sẽ làm loạn mất, huynh xem, Điềm Điềm cũng không thể vắng mẫu thân một ngày, bây giờ con bé mới chỉ ổn hơn một chút thôi !''
Thân Bất Phàm khẽ thở dài,
hắn biết tính nàng, nếu nàng đã nói được là sẽ làm được, không ai có thể xoay chuyển được ý nàng. Hai người nhẹ nhàng thả bộ ven hồ, gió thoang
thoảng thổi ngang mặt nước tạo nên những gợn sóng êm đềm, khung cảnh
khiến con người ta chỉ muốn thư giãn, thoải mái.
'' Thân huynh,
hoàng thượng vẫn khỏe chứ ?'' Ân Tiểu Tiểu ánh mắt nhìn vào xa xăm, đáy
mắt thoáng hiện lên nỗi ưu tư, buồn bã. Tuy vậy nàng vẫn chỉ làm như
đang hỏi thăm một cố nhân nào đấy, chỉ là màn này đâu qua mắt được Thân
Bất Phàm, tâm hắn bỗng thắt lại.
'' Hoàng thượng vẫn rất khỏe,
chỉ là...Tiểu nhi, nàng không muốn biết ta đang sống như thế nào sao?''
Thân Bất Phàm chợt dừng lại, nhìn sâu vào mắt nàng.
Ân Tiểu Tiểu
nén thở phào, hắn vẫn sống rất tốt, mặc kệ hắn có nhớ ra nàng là ai nữa
không cũng không quan trọng, chỉ cần hắn bình an, trở thành một đức minh quân hậu thế muôn đời nhớ tới, nàng nguyện biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Ân Tiểu Tiểu nhìn thẳng vào mắt nam nhân trước mặt, bình tĩnh mỉm cười
'' Vậy thì ta hỏi Thân huynh, huynh sống có tốt không nhé, nhưng theo ta thấy thì huynh vẫn sống rất tốt!''. Nàng cười, hai lúm đồng xu khẽ nháy lên trong ánh nắng mùa xuân, làm ai kia thất thần.
Thân Bất Phàm đưa tay lên khẽ chạm vào má nàng, vuốt nhẹ, Ân Tiểu Tiểu không biết
phải làm thế nào, nàng lùi sau một bước , như cũ mỉm cười nhìn hắn '' Ta vẫn sống rất tốt, chỉ là nàng ấy mãi vẫn chưa chịu đến bên ta.''Ánh mắt hắn đau đớn như cũ nhìn sâu vào mắt nàng.
Ân Tiểu Tiểu hiểu chứ, nàng biết Thân Bất Phàm có ý với mình, nhưng nàng không muốn làm hắn
tổn thương, cả đời này trong tim nàng không thể chứa thêm hình bóng nào
khác. Ân Tiểu Tiểu không biết phải làm thế nào nữa, chỉ là nàng vẫn muốn làm bạn với hắn, nếu không thể yêu, chí ít nàng cũng không muốn mất một người bạn tốt như hắn.
'' Thân huynh đừng buồn, chuyện không vui hãy cứ để nó qua một bên. Ôi, chắc bọn trẻ cũng ăn xong rồi, chúng ta
về....'' Ân Tiểu Tiểu khẽ vỗ vai hắn, rồi xoay người muốn rời khỏi, bàn
tay nàng bỗng bị nắm chặt, Ân Tiểu Tiểu giật mình ngoảnh lại, cả ngươi
vô lực đã rơi vào vòng ôm của hắn. Nam nhân ưu thương khép chặt tâm, hôm nay, chỉ hôm nay thôi, hắn muốn ở bên nàng. Hắn khẽ thủ thỉ bên tai
nàng:
'' Tiểu nhi, kiếp trước nàng là người của hoàng thượng, kiếp này, có thể nào đến bên ta được không?''
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Khang Ninh Điện.
'' Hoàng nhi tham kiến mẫu hậu!'' Triệu Khuông Dẫn một thân hoàng bào ân
cần cầm tay thái hậu nương nương, người cũng già rồi, mà hắn lại để
người phải lo lắng cho hắn nhiều quá.
'' Hoàng thượng, ai gia tự
đi được, người cứ ngồi đi!'' Thái hậu nương nương âu yếm nhìn hài tử
xuất chúng, nhưng trong lòng bà lại dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, mỗi
khi gặp hoàng thượng, bà lại cảm thấy có lỗi, chỉ là nhìn hắn ngày một
uy nghi lẫm liệt, nỗi sợ hãi đó bà chịu đựng được, không sao cả. Người
mẹ luôn mang trong mình thứ sức mạnh phi thường, chỉ cần hài tử bình an, bà có thể vượt qua.
'' Hoàng thương này, ai gia cũng già rồi,
không thể sống bao lâu được nữa, ước mong của ai gia ấy mà..'' Thái hậu
nương nương khẽ thăm dò ý hắn, bà biết hắn đối hoàng hậu có chút xa
cách, dù gì nàng cũng là vợ hắn, vợ chồng khuê phòng lạnh nhạt thì thật
tội nghiệp cho hoàng hậu.
Triệu Khuông Dẫn hiểu ý mẫu hậu, nhưng
hắn không làm sao để gần nàng hơn được nữa, hắn thừa nhận mình không
phải là một vị phu quân tốt, hắn không yêu nàng, đó là sự thật.
'' Mẫu hậu, chuyện này người cứ mặc trẫm, trẫm biết người lo cho trẫm sẽ
không có người kế vị, nhưng mà người đừng lo, trẫm còn trẻ như thế này,
chuyện kia hãy để sau!''
'' Còn nữa việc quân việc nước còn rất
nhiều, trẫm tạm thời chưa thể thực hiện được mong ước của người, xin
người thứ lỗi!'' Triệu Khuông Dẫn lam mâu bình thản, hắn cảm thấy không
thoải mái, thế thôi.Có lẽ nàng là nương tử của hắn, nhưng hắn chỉ có thể đưa vị trí mẫu nghi thiên hạ kia tặng cho nàng, còn cái gì gọi là tình
yêu, hắn không biết, cũng không muốn làm rõ. Tình không có, nhưng nghĩa
thì vẫn còn, nàng cứu hắn một mạng, nàng vẫn là ân nhân của hắn, chỉ cần nàng không hành động khinh suất, hắn thề sẽ không để kẻ nào làm lung
lay vị trí của nàng.
Thái hậu đứng dậy, vẻ mặt bà rất không hài
lòng '' Hoàng thượng, ai gia biết từ trước đến nay người không có để ai
gia vào trong mắt, chút chuyện này người cũng không thể vì ai gia.. khụ
khụ!'
Thái hậu dùng khăn mùi xoa che miệng ho dữ dội. Triệu
Khuông Dẫn hốt hoảng đỡ lấy bà ngồi xuống ghế, ánh mắt có chút miễn
cưỡng, hắn khẽ thở dài. Mẫu hậu của hắn, sao hắn lại nhìn không ra bà
đang muốn làm cái gì chứ?
--- ------ ------ ------ ------ -------- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Tiểu Phúc Tử buồn bã đi tới Lan Phát điện, từng bước chân của hắn nặng như đeo đá vào hai bên vậy.
Uy Vân, nữ tì thân cận của hoàng hậu nương nương cũng là thượng cung đại
quan bậc cao nhất trong cung , trông thấy bóng hắn, đã cúi xuống
'' Nô tì tham kiến Tiểu Phúc Tử công công, chẳng hay bên Khang Ninh Điện có chiếu chỉ gì sao?''
Tiểu Phúc Tử thật sự không muốn nhưng cũng phải thông báo thật to
'' Đêm nay thắp sáng điện Lan Phát!''
A Đề Mi Hương trong lòng vui mừng vô cùng, không ngờ hoàng thượng đã hồi
tâm chuyển ý, muốn tiến đến gần nàng hơn. Nàng biết mình không xinh đẹp, nhưng chỉ cần trang điểm lên một chút, nhất định sẽ quyến rũ được
người.
'' Uy thượng cung! Uy thượng cung!'' Giọng nữ nhân không
hề nhẹ nhàng vang lên, từ trước đến nay vẫn vậy, nàng vẫn ở dưới, vẫn là thứ thấp kém, ả vẫn có quyền nhục mạ nàng. Uy Vân cố trưng ra bộ dạng
vui vẻ nhất, cười thật tươi bước vào
'' Nương nương cho gọi nô tì?''
'' Ta không gọi ngươi còn có thể gọi ai khác ? Nãy giờ nghĩ ngớ ngẩn gì
vậy? Không thấy bổn cung đang có chuyện vui sao? '' A Đề Mi Hương đay
nghiến đứng trước mặt Uy Vân đang cúi gắm, bộ dạng kìa, nhìn xem, lại
muốn thoát cũi xổ lồng, bay đến bên cạnh tên Phất Phong khốn kiếp rồi.
A Đề Mi Hương cười khẩy '' Uy Vân, ngươi chính là thứ nô tì thấp kém,
đừng mong đến được bên tên Phất thân vương kia, ngươi cũng đừng si tâm
vọng tưởng, hắn muốn cứu mình còn không xong, ngươi ấy à, chỉ là dụng cụ làm ấm giường của hắn thôi, ngoan ngoãn ở lại hầu hạ ta, không thì hậu
quả như thế nào ngươi chắc cũng biết rồi !''
Uy Vân trong lòng dâng lên một nỗi nhục nhã vô cùng, nàng vẫn cố gắng nén nước mắt '' Thưa nương nương, nô tì đã hiểu!''
A Đề Mi Hương hừ một tiếng, lại quay vào trong '' Hôm nay hoàng thượng sẽ thị tẩm ta, liệu mà đem hết những trang sức đẹp mắt nhất ra đây, ta
nhất định phải mang được long thai!''
'' Nương nương, người định dùng.. thứ đó.. sao?'' Uy Vân bàng hoàng, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt ả.
A Đề Mi Hương quay lại, tiến đến gần Uy Vân, bộ dạng như muốn giết người
vậy, Uy Vân run rẩy định lùi lại phía sau. Phát! Uy Vân bị tát ngã
xuống, nàng đau đớn ôm lấy má non in năm dấu ngón tay.
'' Ngươi
vẫn rất ngu! Nhưng mà may còn có ta, vì vậy lần sau ăn nói nhớ giữ mồm
giữ miệng, đừng để ta phải động thủ thêm một lần nào nữa! Thật là bẩn
tay! Hừ!'' A Đề Mi Hương khẽ phủi phủi tay, lướt qua trước mặt Uy Vân.
'' Uy tiện tì, nói thêm cho ngươi biết, ngươi có ngu chứ ta vẫn còn rất
tỉnh táo, ta chẳng việc gì phải hạ xuân dược với hoàng thượng, người đến đây, có nghĩa là muốn gần ta, dùng thứ thuốc kia chính là một bước đẩy
người ra xa. Bổn cung đâu có ngu như ngươi! Hừ! Chỉ là, ta sẽ khiến chỉ
sau một lần thi tẩm sẽ mang được long thai,vì vậy, việc nắm giữ được
trái tim hoàng thượng chỉ là việc nay mai thôi! Hiểu chưa ? Ngu xuẩn!'' A Đề Mi Hương cười tươi rói, nếu như không biết được những chuyện nàng
ta đang suy tính, hiển nhiên cũng sẽ không bị nụ cười nham hiểm kia làm cho sợ hãi như Uy Vân bây giờ. Nàng đứng dậy, như cũ cúi gằm mặt xuống, cả năm cả tháng, cả đời cũng như vậy, mãi mãi là thứ nô tì thấp kém!
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.