Chương 32: Ân Tiểu Tiểu Không Phải Thích Khách! ( Trung)
Ân Tiểu Tiểu trong
những giây phút nan giải đau đầu nhất của cuộc đời mình rốt cuộc cũng
thông minh lên một chút! Tấm mặt nạ của Vô sư phụ đã đến lúc phải dùng
tới rồi!
Trong lúc bị lôi xềnh xệch đi, nàng vẫn gắng gượng lôi
trong nải ra tấm mặt nạ chôm được của Vô sư phụ, ôi cái mùi, dù gì cũng
không thể để ai đó phát hiện ra nàng chính là Ân Tiểu Tiểu trước kia
nữa.
Ân Tiểu Tiểu đau đớn sờ làn da mới lởm chởm gồ ghề của mình, aiz, thiên a, có ai hiểu lòng con! Nàng khẽ lướt qua bốn hắc y nhân
đang áp giải mình lại khoảng đông người phía trước, tầm cách khoảng một
chặng không xa lắm nữa là đến đó rồi. Ân Tiểu Tiểu lẩm nhẩm trong
miệng'' không hay rồi,không hay rồi! Ba mươi sáu kế chuồn là thượng
sách!'' Nàng đang bị lôi đi bỗng đứng khựng lại, tên hắc y nhân vì mất
đà mà tẽ ngã ngửa đằng sau, đầu đập xuống cục đá lớn mà ngất xỉu, ba tên còn lại không kịp làm gì đã bị nàng đá một cước cũng ngã uỵch xuống lăn lộn. Đám người đằng kia hình như phát hiện có biến, đã bắt đầu rục
rịch. Ân Tiểu Tiểu nhìn bốn nam nhân đang đau đớn nắm dưới đất, chạy! Từ duy nhất nảy ra trong đầu nàng bây giờ chỉ là chạy mà thôi! Thiên a,
cho con qua được tai kiếp này, con hứa sẽ ăn chay suốt đời! T_T.
Triệu Khuông Dẫn tay khẽ mở cửa sổ trên xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt lên tiếng
'' Đã bắt được thích khách chưa?''
'' Thưa hoàng thượng, thích khách đã đánh ngã bốn thị vệ, chúng thần đang cho người đuổi theo ạ!''
Tiểu Phúc Tử trong lòng thầm cảm thán hoàng thượng quả thật vô song, ai
trong số bọn hắn cũng đều không phát hiện ra có điểm lạ. Chỉ có người âm thầm cho dừng lại, sai thị vệ đến đúng chỗ mà tên thích khách kia đang
ẩn nấp, có điều tên thích khách này đánh ngã được bốn tên thị vệ tinh
nhuệ của triều đình, quả thật võ công chắc chắn cũng không thể tầm
thường!
Qua canh giờ sau.
Bóng hắc y nhỏ nhắn bị vứt ào
một phát xuống đất, chiếc hắc phong trên người rách tơi tả, tuy nhiên
dung mạo vẫn bị chiếc mũ áo choàng che mất. Triệu Khuông Dẫn từ từ bước
xuống xe ngựa, lam mâu như cũ lạnh nhạt lướt qua người dưới đât đang bị
quân lính bao phủ một cái. Thị vệ tự động lùi ra để hắn và Tiểu Phúc Tử
tiến lên.
Ân Tiểu Tiểu chính là hoảng sợ, không ngờ lại gặp lại
hắn trong tình huống này, lại còn bộ dạng tơi tả như thế này nữa. Ông
trời quả nói không có sai, ''tái ông thất mã, yên tri phi thúc''*, hoàn
cảnh này đối với nàng chính là tai họa!
Âm thanh nam nhân quen
thuộc vang lên, trong tâm Ân Tiểu Tiểu co thắt một cái, sống mũi bắt đầu cay cay, nàng quỳ dưới mặt đất lạnh lẽo, như cũ không dám ngẩng mặt
lên. A Dẫn! A Dẫn của nàng vẫn sống rất tốt, vẫn ánh mắt màu nâu hổ
phách trầm tĩnh, vẫn khuôn mặt tuấn tú cương nghị, hai năm rồi mới được
gặp lại hắn, hình như hắn lại gầy đi rồi, trong triều có việc gì khiến
hắn bận tâm sao, hắn ăn không ngon ngủ không yên? Mà tại sao hắn lại âm
thầm xuất quân trong đêm khuya thế này? Trong đầu Ân Tiểu Tiểu nảy ra vô số câu hỏi không có lời giải đáp!
'' Ngươi là ai? Tại sao lại
theo dõi ta?'' Triệu Khuông Dẫn lam mâu bình thản, khuôn mặt tuấn tú
cương nghi có điểm không bình thường.
Ân Tiểu Tiểu hai tay run
rẩy cố nắm chặt vạt hắc phong, cầu trời đây chỉ là một giấc mơ, đúng
rồi, chính là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng mà thôi, nàng miệng ngâm
chặt, như thế nào đó càng làm cho nam nhân đứng kia thêm phần mất kiên
nhẫn.
Tiểu Phúc Tử cũng ngó qua người dưới đất một cái, theo lệnh của Triệu Khuông Dẫn, một tên thị vệ tiến lên, chiếc mũ áo choàng che
đi dung mạo nàng bị lôi xuống một cách tàn nhẫn. Đám đông quân lính bắt
đầu xôn xao, là nữ nhân, còn là nữ nhân xấu xí nhất mà bọn hắn từng gặp
qua! Làn da nàng gồ ghề lởm chởm, thoạt qua thật khiến người ta có cảm
giác buồn nôn, cũng may mái tóc dài óng ả cùng dáng người kia quả không
tồi, không những còn có chút trắng trẻo nữa. Nếu mà bỏ đi cái khuôn mặt
gớm ghiếc kia, chắc chắn nàng ta sẽ là một tuyệt thế giai nhân, chắc
chắn là thế!
Tiểu Phúc Tử chính là không khinh thường nữ nhân
này, đẹp xấu đối với hắn không có quan trọng, quan trọng là hoàng thượng chính là muốn xử tên thích khách này như thế nào?
Triệu Khuông
Dẫn tiến lên như cũ lên tiếng, giọng nói của hắn vẫn như ngày nào, tuy
đối nàng không ôn nhu cùng yêu thương như xưa nữa, bây giờ chỉ là lạnh
nhạt cùng thờ ơ, Ân Tiểu Tiểu trong lòng mỉm cười cay đắng '' Ngươi có
biết nếu không khai ra, hình phạt sẽ rất thảm khốc?''
'' Ta không phải là thích khách!'' Âm thanh nữ tử kiên định vang lên.
Tiểu Phúc Tử đột ngột giật mình, không thể nào, giọng nói này, dù hắn có già đi trăm tuổi, tai có lãng đến thế nào đi chăng nữa, cũng không nhận
nhầm được. Giọng nói này, chính là chỉ thuộc về duy nhất người đó! Ánh
mắt hắn dò xét nhìn xuống người đang quỳ dưới đất, nhưng dung mạo kia,
không thể là nương nương, nương nương đã chết rồi, hai năm trước, người
đã không còn nữa! Tiểu Phúc Tử quyết định nén chặt những suy nghĩ trong
đầu, đứng một bên nghe chỉ thị.
'' Ngươi lấy cái gì để khẳng định mình vô tội?'' Triệu Khuông Dẫn có chút thú vị với nữ tử này, nói như
thế nào nhỉ, nàng ta có cái gì đó thu hút hắn, không lạ, mà cũng chẳng
quen, có điều, nếu như nàng chính là trong sáng, hắn sẽ thả nàng đi!
Nhưng thoạt đầu nàng tỏ ra sợ hãi bao nhiêu, càng về sau nàng lại bình
tĩnh kiên định bấy nhiêu, chốn rừng núi hoang vu này, lấy đâu ra một nữ
nhân võ nghệ cao cường, ý chí sắt thép như vậy? Triệu Khuông Dẫn càng
nghĩ càng thấy thú vị.
Ân Tiểu Tiểu nàng hiểu rõ, ngu ngốc nhất
bây giờ chính là thể hiện mặt yếu đuối ra, không bao giờ giữa đêm khuya, vùng rừng núi hẻo lánh này lại xuất hiện được một vị cô nương chân yếu
tay mềm cả, chỉ có thể dùng bộ dạng thật sự của mình mà đối đáp với nam
nhân thông minh bậc nhất này, cầu mong hắn có thể thả nàng đi! Thật may, lúc nãy nàng có lướt qua Tiểu Phúc Tử đang đứng kia, rõ ràng lúc nàng
cất tiếng, trong mắt hắn đã có phản ứng, chỉ là dung mạo này, hắn không
nhận ra cũng đúng thôi!
'' Dân nữ có thể lấy tính mạng ra để đảm bảo, dân nữ hoàn toàn trong sạch, xin đại nhân hãy thả người!'' Ân Tiểu Tiểu ôm chặt tay nãi trong tay, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thằng
vào nam nhân.
Tức thì có đến bốn năm tên lính chạy lại, hòng giật đi tay nải trên người nàng, như thế nào vẫn không làm Ân Tiểu Tiểu lung lay, nàng vẫn kiên định lên tiếng
'' Quả thật dân nữ chỉ là đi
ngang qua, đại nhân nếu không tin có thể diệt người diệt khẩu, xin đừng
đụng đến tư trang của dân nữ!'' Trong tay nải của nàng tất nhiên cũng
không có gì nhiều, vài ba đồng bạc lẻ, một chút bánh khô đi đường, duy
chỉ có một thứ, một món đồ còn quý giá hơn tính mạng của nàng: Trâm phỉ
thúy hắn ngày đêm chạm trổ để tặng riêng cho nàng. Ân Tiểu Tiểu không
muốn bất cứ kẻ nào đụng tay vào chiếc trâm, càng không muốn nó rời xa
khỏi nàng một giây một khắc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Triệu Khuông Dẫn lãnh khốc cho người lui, hắn từ từ ngồi xuống trước mặt
nàng, lam mâu đẹp đẽ khẽ soi rọi tâm can nàng '' Quả là một cô nương có
chí khí, ta sẽ tạm tin lời ngươi, nói đi, ngươi học võ bao lâu rồi?''
Giọng nói này, sao mà quen thuộc đến thế, chỉ có hắn, mãi mãi chỉ có một mình hắn có thể làm trái tim nàng đang yên ổn bỗng dưng loạn nhịp, cũng chỉ
có hắn mới khiến cuộc sống vốn đang yên bình của nàng trở nên đảo lộn.
'' Thưa đại nhân, dân nữ quả thực..''
Bỗng một tên lính tiến lên, chắp tay '' Thưa, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta hãy mau rời đi thưa đại nhân!''
Triệu Khuông Dẫn lạnh nhạt đứng dậy, khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đó,
xoay người muốn lên xe ngựa, được rồi, nữ nhân này đúng là vô tội, thả
nàng đi thôi!
Tử khí, chính là mùi của tử khí, Ân Tiểu Tiểu
thoáng rùng mình, mắt phượng liếc về đàng xa, không xong rồi, có thích
khách! Lần này là thích khách chính hiệu, thiên a!
Triệu Khuông
Dẫn cũng cảm thấy bất thường, tuy nhiên hắn chỉ thực sự giật mình khi
bàn tay bị nắm chặt, một phát ngã về đằng sau.
'' Mau hộ giá
hoàng thượng, có thích khách !'' Tiếng Tiểu Phúc Tử hoảng hốt vang lên.
Đám thích khách xông ra, quân lính đã tiến lên trước, chiến đấu ác liệt.
Từng đợt mũi tên rơi xuống, chỉ thấy nữ nhân thân mình nhỏ bé, quật cường đỡ cho nam nhân một mũi tên, mũi tên cắm vào vai nàng, máu chảy ra ướt đẫm một mảng y phục, Triệu Khuông Dẫn hai tay đỡ nữ nhân trong lòng '' Tại sao, tại sao ngươi lại đỡ cho trẫm?''
Ân Tiểu Tiểu nén đau đớn
nhìn nam nhân một lượt từ trên xuống dưới, khẽ thở phào, mặt phượng khép chặt, mồ hôi bắt đầu rịn ra '' Hoàng thượng không bị thương chứ ?''
'' Tại sao lại đỡ mũi tên cho trẫm, không phải ngươi cũng là đồng bọn của
chúng sao?'' Triệu Khuông Dẫn cái này chính gọi là đau lòng, vì sao
không quen không biết, nàng ta lại không tiếc thân mình cứu hắn.
Ân Tiểu Tiểu lấy tay cốc một phát lên đầu hắn '' Hoàng thượng ngốc quá, ta mà cùng phe với bọn chúng, ta giết hoàng thượng còn dễ hơn là cứu, im
lặng giúp ta rút tên ra đi!'' Nàng nói xong, hai mắt chợt khép chặt, môi trắng tựa không còn một giọt máu. Giọng điệu trách cứ này, sao mà quen
thuộc đến thế, nữ nhân, ngươi rốt cuộc là ai?
Cứu người chính là việc làm cấp thiết nhất, trong đầu Triệu Khuông Dẫn bây giờ chỉ còn chú ý đến mỗi nữ tử kì lạ kia...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Nhức, nhức vai quá, Ân Tiểu Tiểu khẽ trở mình, lại phát hiện có điểm không
đúng, tại, tại sao mình lại ở đây? THIÊN AAA ! Lều trại rộng lớn, chính
là lều trại quân binh rộng lớn a!
Cả người nàng đang thoải mái
nằm trọn trên người nam nhân, hai tay còn vô sỉ vòng qua eo hắn, Ân Tiểu Tiểu chính xác là đứng hình luôn! Khẽ thấy người phía trên có chút rục
rịch, nam nhân dung mạo tuấn tú tiêu sái từ từ mở mắt, con ngươi màu nâu hổ phách nhìn sâu vào mắt nàng. Thời báo hiện đại nói quả không sai,
nam nhân mới ngủ dậy quả thực chính là yêu nghiệt!
'' Còn đau không?'' Âm thanh mới thức dậy của hắn có chút khàn khàn, ma mị, quyến rũ.
Ân Tiểu Tiểu hai mắt trợn ngược, ngạc nhiên đến không thở ra hơi nữa, nàng ba chân bốn cẳng muốn chạy thoát thân, kết quả lăn từ trên giường xuống cái uỵch. Nàng ôm chầm lấy vai, đau, đau quá, Ân Tiểu Tiểu cắn môi đến
gần bật máu.
'' Ngươi có sao không? Đưa trẫm xem nào?'' Triệu
Khuông Dẫn lo lắng bế nàng lên, nữ nhân vì đau quá mà hai mắt nhắm tịt,
biểu cảm kia, tựa như chú khỉ ăn phải muối ớt vậy. Lần nữa, một lần nữa
hắn lại thấy khung cảnh này sao lại quen thuộc đến thế?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Ngươi không cần phải ngượng, đêm ngươi phát sốt, kêu lạnh, một mực chỉ
muốn ôm trẫm ngủ!'' Triệu Khuông Dẫn khuôn mặt tuấn tú cương nghị, lam
mâu bình thản lật từng trang binh pháp. Tiểu Phúc Tử đứng bên cũng không ra biểu cảm trên khuôn mặt là gì, hắn thỉnh thoảng liếc nàng vài cái,
rồi lại cúi đầu xuống.
Ân Tiểu Tiểu nghe xong câu này, đang cắm
cúi dùng một chút bánh bao cũng bị sặc, ho khù khụ, ho đến hai má đỏ
lên. Sau lưng bỗng truyền đến lực đạo khẽ vỗ của bàn tay, nam nhân cao
cao tại thượng như cũ không rời mắt khỏi binh pháp, tay vẫn nhẹ vỗ lưng
cho nàng.
'' Ăn từ từ thôi, trẫm nhường cho ngươi!''
Sặc lần hai!
Ân Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu ra một điều, nàng yêu hắn là vì cái gì,
chính là vì hắn hay phát ngôn những câu khiến nàng không thể tiêu hóa
nổi! Nàng thừa nhận nàng khác người!
'' Ngươi tên là gì?'' âm thanh nam nhân tuy lạnh nhạt nhưng lại chất chứa một chút gì đó ôn nhu, dịu dàng.
Ân Tiểu Tiểu cố ăn cho hết cái bánh bao, lần này nếu không muốn sặc nữa, tốt nhất cứ ăn xong rồi nói.
'' Hoàng thượng, dân nữ họ Ân tên Ân Hân, nếu không có việc gì nữa, dân nữ xin cáo lui!'' Ân Tiểu Tiểu thầm cảm ơn cái mặt nạ chôm được của Vô sư
phụ, khéo chuyến này xong xuôi nàng phải tạ người ít nhân sâm khổ tâm
lắm mới kiếm ra thôi! Nàng thấy hắn không có biểu cảm gì khác lạ, rồi
ngước nhìn lên Tiểu Phúc Tử đang đứng kia cũng rất bình thường, khẽ nhấc mông muốn rời khỏi. Nàng nói rồi, nếu không thể ở bên hắn, chi bằng
đứng ở một nơi nào đó biết hắn sẽ an bình, nàng nguyện rút lui.
'' Đứng lại, không có lệnh của trẫm, kẻ nào dám rời đi, chém đầu không
tha!'' Âm thanh không nhanh không chậm vang lên, tựa như chỉ là một câu
nói bình thường, nhưng lại khiến ai đó đang thập thò muốn bỏ trốn ngay
lập tức quay về vị trí cũ, biểu cảm tuy bất bình nhưng không dám kháng
lệnh.
'' Ngươi là ai? Tại sao lại cứu trẫm?''
'' Giữa
đường gặp chuyện bất bình, dân nữ đành ra tay tương trợ, nhưng mà hoàng
thượng không phải là gốc rễ của đất nước sao? Nên chuyện người dân xả
thân vì người cũng là chuyện bình thường mà!''
Ân Tiểu Tiểu nuốt ực, khẽ quan sát biểu hiện của hắn, tạm ổn rồi, nàng thông minh quá!
'' Vậy tại sao ngươi lại biết trẫm là hoàng thượng, lúc nửa tỉnh nửa mê
lại gọi tên trẫm?'' Triệu Khuông Dẫn đặt cuốn binh pháp xuống, nhìn
thẳng vào mắt nàng, chờ đợi một câu trả lời hợp lí. Đối nàng bây giờ
không còn là nghi ngờ nữa, mà chính là khẳng định, nàng có quen hắn, hơn nữa, chỉ là như thế nào cũng không nhớ ra chuyện lúc trước.
Có.. có chuyện này sao? Thiên a! Chết ta rồi!
--- ------ ------ ------ ------ --------- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đêm qua.
'' Khời bẩm hoàng thượng, trong tên có tẩm thuốc độc, nhưng vị cô nương
này phúc lớn mạng lớn, rất may độc chưa đến tim, thần đã kịp thời giải
độc!'' Hữu kim Ngô thượng tướng, một trong những tâm phúc của Triệu
Khuông Dẫn cúi xuống.
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt khẽ nhìn đến nữ nhân còn đang hôn mê trên giường, cho hắn lui ra ngoài.
Qua canh giờ sau.
Vị cô nương trên giường sốt cao, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Triệu Khuông Dẫn
không hề chợp mắt, hắn vẫn ngồi bên giường, liên tục lau mồ hôi lạnh cho nàng. Tiểu cô nương hình như cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người đang
ngồi cạnh, tay bắt đầu quơ quạng làm đủ trò trên ngươi hắn.
'' A Dẫn, A Dẫn à, ta lạnh quá...''
'' A Dẫn, chàng hảo ấm a~''
Triệu Khuông Dẫn tối mặt, nếu không thể nhớ ra nàng là ai, chi bằng buộc nàng thật chặt bên hắn, đợi đến khi nào hắn nhớ ra rồi thả nàng đi cũng chưa muộn, cái tiểu nữ nhân này, rốt cuộc ngươi là ai trong cuộc đời trẫm ?
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.