Q.2 - Chương 57: Thế Tử, Vân Khanh Và Cuộc Hẹn Ở Dòng Suối Nhỏ 4
Beta: Ishtar
Chợt đi đến một nơi không có đường, phía trước là một đoạn suối, qua nơi này, mới có thể đi tiếp.
"Cái này làm sao qua a?" Vân Khanh cau mày hỏi, nàng còn muốn đến phía trước xem hoa nữa nha.
Hoàng Tiểu Muội cười khanh khách, mũi chân nhún một cái, nhảy lên
một tảng đá trong dòng suối, sau đó xoay người nói: "Cứ như vậy mà nhảy qua thôi."
Vân Khanh vừa thấy những tảng đá bóng lưỡng, lại nhìn nước suối sâu đến đầu gối, lắc lắc đầu nói: "Ta sợ ngã vào nước."
Hoàng Tiểu Muội buồn cười nói: "Người sợ cái gì, tảng đá lớn như
vậy, làm sao có thể ngã a!" Nàng còn làm mẫu ở trên tảng đá nhảy qua
nhảy lại, nhảy đến bờ bên kia lại nhảy lại đây nói: "Nhìn xem, ta một chút cũng không bị gì hết nè."
Vân Khanh vẫn không dám, chỉ là hâm mộ nhìn dáng vẻ linh hoạt của
Hoàng Tiểu Muội, quay đầu nói: "Nã Thanh, Thanh Liên, hai người các
ngươi nhảy qua thử xem."
Nã Thanh cùng Thanh Liên hai người không phải lớn lên trong phủ, cũng
lớn lên từ gia đình nghèo khổ, đối với việc nhảy đá này có lá gan
rất lớn, thấy vậy cũng im lặng, nhìn bốn bề vắng lặng, đem làn váy vén
cao một chút, đi cà nhắc liền nhảy lên tảng đá, vài bước đã nhảy tới bờ bên kia.
"Tiểu thư, không khó, người có muốn nhảy thử hay không." Nã Thanh hô.
Thanh Liên nhanh chóng nhảy trở về bên bờ, đứng ở bên người Vân Khanh
nói: "Tiểu thư, người nếu không dám nhảy, thì chúng ta không đi hướng
này nữa, hướng nơi khác đi thôi."
Vân Khanh nhìn cỏ cây hoa lá phía trước, lại nhìn tảng đá lớn trong
dòng suối, nhịn xuống sợ hãi trong lòng, hai tay nắm chặt lại mở ra, vừa nhấc chân, kết quả lại thả xuống, nàng chưa từng làm qua loại chuyện
này a, đi đường đều là bước từng bước nhỏ, nhảy xa như vậy, nếu lỡ
trượt xuống, chẳng phải toàn thân đều ướt đẫm?
Nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, không giống Hoàng Tiểu Muội, Nã
Thanh, Thanh Liên các nàng, ban ngày dám đi ra ngoài chơi đã là một đột
phá.
Hoàng Tiểu Muội nhìn nàng do dự, gấp đến độ hô to: "Tiểu thư của ta a,
người đưa chân liền có thể đứng vững, người còn do dự cái gì a, những
tảng đá này đều bằng phẳng như sàn, sẽ không té ngã đâu."
Vân Khanh nhìn xuống nước, bên trong phản chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn
tràn đầy sợ hãi của mình, nàng không khỏi giật mình, chẳng qua chỉ là
một dòng suối nhỏ mà thôi, nàng còn sợ, vậy về sau nàng làm sao có thể
vì Thẩm gia đi đối mặt với Tứ hoàng tử, thậm chí là càng nhiều địch
nhân, chút chướng ngại trong lòng đều đột phá không được, vậy thì làm
sao bây giờ?
Nàng cắn chặt răng, hai tay gắt gao nắm chặt vén lên làn váy, gắt gao
nhìn chằm chằm chỗ đặt chân, mũi chân nhún một cái, nhảy xuống chỗ kia.
Giờ khắc này trái tim của nàng bay đến chỗ cao nhất, thân mình cũng
nháy mắt bay lên, rơi xuống đất trừ một tiếng vang nhỏ, nàng lại vững
vàng đứng ở trên tảng đá, cũng không có đáng sợ như nàng tưởng tượng,
cũng sẽ không dễ bị rơi vào trong nước, nhất thời nhếch miệng nở nụ
cười, hoan hô nói: "Ta nhảy qua rồi, thì ra thật sự không khó a, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy là có thể nhảy tới."
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, Nã Thanh che miệng cười trộm, Thanh
Liên nhếch miệng lên ở phía sau nhìn nàng, sợ nàng té ngã ở trong nước,
Hoàng tiểu muội lại mang theo sự đồng tình nhìn Vân Khanh, nghĩ rằng
tiểu thư trong thành thật đáng thương a, ngày thường khẳng định không
thể chơi đùa, lá gan còn nhỏ hơn so với con kiến, ngay cả nhảy qua một
tảng đá đều kích động như vậy, dáng vẻ kia thật giống với khi cha
tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho nàng, đợi lát nữa phải đưa nàng đi
chơi nhiều nơi hơn mới được.
Vân Khanh tự nhiên không biết Hoàng Tiểu Muội lại đem nàng liệt vào
hàng tiểu thư đáng thương, còn chìm đắm trong sự sung sướng khi mình có
thể nhảy qua tảng đá kia, những hòn đá tiếp theo đều là từng bước từng
bước nhảy quaa, thuận lợi đến bờ bên kia, Thanh Liên cũng theo sát ở
phía sau nhảy lại đây.
Nàng không biết là, lúc nàng nhảy qua con suối, còn có một người đứng ở chỗ tối, thần kinh so với nàng còn muốn khẩn trương hơn, sợ nàng không
nhảy qua liền ngã vào trong nước, chuẩn bị tùy thời mà anh hùng cứu mỹ
nhân, cho đến khi thấy nàng bình yên mà qua được bờ bên kia thì tâm mới
dần thả lỏng.
Từ khi Vân Khanh nhảy qua con suối như khúc mở màn, bốn thiếu nữ dần
dần mở lòng ra chơi, vốn tuổi cũng không lớn, ngày thường phải ở trong
phòng tuân theo quy củ, lúc này bên cạnh lại không có người nhìn, tự
nhiên liền cười đùa vui vẻ.
Đến bên cạnh rừng hoa đào, Vân Khanh vui vẻ khi những cây đào này tuy
không được người trồng, lại có một cảm giác dã ngoại phong tình trong
biển hoa, cây này xuyên tới xuyên lui một cách tự nhiên, liền hái hai
nhánh đào cho Thanh Liên cầm, đợi lát nữa trở về cắm vào bình hoa.
Hoàng Tiểu Muội không quan tâm chuyện ngắm hoa, nàng mỗi ngày đều xem, nhìn không ra cái gì khác biệt, nhưng lại đem váy buộc tới eo, đem ống
quần kéo lên, đi xuống nước, chỉ thấy trong tay nàng cầm một nhánh
cây, đối diện mặt nước trong vắt lần lượt đâm xuống.
Vân Khanh liền bị động tác của nàng hấp dẫn, tò mò đứng ở bên bờ, hỏi: "Tiểu Muội, ngươi đây là đang làm cái gì a?"
"Ta đang xiên cá, đợi lát nữa nếu có thể xiên được cá, ta nướng cho
người ăn." Hoàng Tiểu Muội ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào trong
nước, nhìn trong dòng suối có con cá nhỏ lượn lách trong những khe đá,
hung hăng đâm nó.
Nước bắn tung tóe, thiếu chút nữa bắn lên mặt Vân Khanh, nàng một chút
cũng không chú ý tới, hưng phấn hỏi: "Có đâm trúng cá không?"
Hoàng Tiểu Muội ánh mắt hụt hẫng, nhìn con cá trong nước bơi đi, lắc
đầu nói: "Không có, ta lại đâm, ngày hôm nay nhất định phải xiên trúng
một con cho ngươi nướng ăn."
Vân Khanh nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, len lén buồn cười, nàng hâm
mộ nhìn Hoàng Tiểu Muội cởi giầy, nhúng chân ở trong nước, chỉ nhìn như
vậy, cũng cảm giác thật lạnh thật thích, nếu nàng có thể nhúng vào thì
tốt rồi.
Nhưng dù có to gan cỡ nào, nàng vẫn không dám vào ban ngày ban mặt đi
cởi giày, cũng học Hoàng Tiểu Muội, đi lấy cái gậy, đem vòng tay gở
xuống cho Thanh Liên cầm, vén tay áo lên, đứng trên một tảng đá trong
dòng suối, nhìn thấy cá liền đâm xuống.
Nã Thanh thấy nàng cũng đi xiên cá, đứng ở một bên tảng đá, liên tục hô: "Tiểu thư, nơi này có cá. . . . . ."
"Ai nha, nó rất giảo hoạt , chạy đi. . . . . ."
"Ai nha, tiểu thư, người tại sao lại không xiên được cá a. . . . . ."
Vân Khanh là lũ chiến lũ bại, khi bại khi thắng, trạc năm sáu chục cái, cá không trạc được, nhưng thật ra lại đem cá dọa sợ tới mức không dám
đến đây, vì thế tức giận lên, nhìn Nã Thanh nó : "Giỏi cho Nã Thanh
ngươi, lúc xiên cá cần im lặng, không được dọa đến cá, ngươi như vậy ở
bên cạnh kêu, nó còn không phải chạy hết a!"
Nã Thanh biết nàng không thực sự tức giận, cũng không sợ, cười hì hì
nói: "Tiểu thư là mềm lòng, không nỡ xiên cá nha." Nàng bất quá chỉ
đến xem náo nhiệt, ngay cả Tiểu Muội đều xiên không được con cá giảo
hoạt này, tiểu thư xiên không được là bình thường.
Vân Khanh lại liếc nàng một cái, hừ nói: "Đi, chúng ta đổi nơi khác xiên."
Hoàng Tiểu Muội ở khúc hạ lưu, bị các nàng náo loạn, cá cũng không
thấy, đang muốn bảo các nàng đừng xiên nữa, ngẩng đầu liền nhìn thấy
dưới tàng cây lê cách đó không xa, có một vị nam tử phong hoa tuyệt đại
đang đứng, khuôn mặt đẹp không thể tả, mặc trường bào màu trắng đẹp đẽ
quý giá, lười biếng tựa vào thân cây, một đôi mắt hẹp dài đang nhìn
chằm chằm tiểu thư, khóe miệng còn mang theo một nụ cười tà mị.
Hoàng Tiểu Muội không khỏi tim đập loạn nhịp, ánh mắt liếc cũng không
dám liếc nhìn nam tử, hắn là khi nào thì xuất hiện, vì sao nàng một chút cũng không có phát giác, hơn nữa, trên đời này thậm chí có người đẹp
như vậy sao, cánh mũi cao thẳng, môi hồng nhuận, so với Vi ca ca của nhà mẹ Tần Đại còn dễ nhìn hơn nhiều. . . . . .
Hắn chẳng lẽ không phải. . . . . . Không phải là người a?
Nhớ tới thường ngày ca ca nàng thường hay kể chuyện ma hồi xưa, bên
trong có yêu tinh ăn thịt người có bề ngoài rất ưa nhìn. Hoàng Tiểu
Muội lại sợ hãi, chẳng lẽ hắn không phải người, là quỷ? Không đúng,
không có quỷ nào lại đẹp như vậy, là yêu tinh rồi, nghe nói yêu tinh
chuyên ăn nữ hài tử xinh đẹp, tiểu thư của ông chủ bộ dạng xinh đẹp như
vậy, cho nên hắn gắt gao nhìn chằm chằm tiểu thư của ông chủ, là muốn ăn luôn nàng sao? !
Không thể! Nếu tiểu thư của ông chủ bị ăn, cha sẽ đánh chết nàng!
Nghĩ đến đây, Hoàng Tiểu Muội cầm gậy gộc trong tay quăng về phía nam tử, xoay người đối với Vân Khanh nói: "Tiểu thư chạy mau, có yêu tinh
muốn tới ăn thịt người!"
Bạn đang đọc truyện Cẩm Tú Đích Nữ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.