Q.2 - Chương 33: Phản Kích An Lan, Thế Tử Kịp Thời Cứu Mỹ Nhân 3
Hắn nói đến An Sơ Dương? Vì sao hắn lại hỏi ra mấy lời này, vừa rồi nàng
tránh ở sau đình, chưa hề ngẩng đầu nhìn An Sơ Dương liếc mắt một cái,
nếu nói có quan sát, cũng chỉ là lúc đoán vật, nàng nảy lòng tham nhìn
thêm vài lần, chẳng lẽ nam tử mặt nạ bạc vẫn luôn ở chung quanh nàng?
Phán đoán này khiến nàng giật mình sợ hãi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm
chằm đôi mắt nam tử mang mặt nạ bạc, nam tử trước mắt này mới gặp nàng
hai lần, nhưng loại hơi thở tà ác mang theo sự bá đạo, các nam tử
nàng từng quen biết chưa ai có đủ khí thế này, loại hơi thở này quá mức
mê hoặc, cũng quá mức mê hoặc mất hồn, nói chi đến việc nhớ hay quên.
Duy nhất một người có khí chất lóa mắt như hắn, đó là Cẩn Vương thế tử
Ngự Phượng Đàn, mà khí chất của Ngự Phượng Đàn lại hoàn toàn trái ngược
với hắn, đó là một loại lười nhác không chút để ý, không tà mị bá đạo
giống nam tử trước mắt này. Lại nhìn y phục trên người nam tử, cũng chỉ
là áo bào màu lam mà người bình thường có thể mua được, mà Ngự Phượng
Đàn từ đầu tới chân không chỗ nào không là hàng cực phẩm, chiều cao hình như cũng có chút chênh lệch.
Một lúc lâu nàng không nói gì, Ngự Phượng Đàn bất mãn, nghĩ nàng thật sự thích cái loại nam tử lạnh như băng như An Sơ Dương, liền hừ thật mạnh
một tiếng, "Khối băng kia có gì hay, vậy mà nàng cũng thích!"
"Ta nói thích khi nào!" Vân Khanh tỏ vẻ không hiểu nổi cái lý luận kỳ
quái của hắn, không muốn tranh chấp với hắn, người này làm đạo tặc thì
làm đạo tặc, mặc kệ nàng thích ai đi.
Nàng quay đầu, nhìn về phía sau, vừa nhìn đầu đã hơi choáng váng, nơi
này chỉ dựa vào một mình nàng sẽ không thể đi xuống, nhưng mà. . . . . . hình như nàng bị chuyện lúc nãy dọa đến mức bụng cũng thu lại, lúc
này thả lỏng, lại nhớ tới một việc bức thiết cần phải giải quyết. . . . . .
Nàng thật sự rất muốn đến phòng vệ sinh, nhưng phải mở miệng nói thế nào với cái người ở trước mặt này đây, vì thế nghẹn cứng người, nhỏ giọng
nói: "Ngươi mau thả ta xuống. . . . . ."
"Ta cũng không ôm nàng, tự nàng đi xuống thôi." Ngự Phượng Đàn còn có ý
muốn trêu đùa nàng một lúc, chờ nàng nhỏ giọng mở miệng cầu hắn mang
nàng xuống, ai ngờ sau một lúc lâu không có trả lời, liền quay đầu nhìn
Vân Khanh, chỉ thấy sắc mặt nàng càng căng càng hồng, vẻ mặt mang theo
chút khổ sở, trong lòng giật nảy, nhanh chóng xem nàng có trúng độc bị
thương không, lại không thấy gì khác thường, nhất thời không hiểu nổi.
Liền nhớ tới vừa rồi nàng ở vị trí hẻo lánh như vậy, bình thường sẽ
không ai tùy tiện đến, trừ khi. . . . . . Ánh mắt nam tử met đeo nạ bạc
mang theo nghi hoặc khó có thể nhận ra, thấy bụng nàng hóp lại, hai chân gắt gao kẹp lấy, ngón tay nắm chặt, bộ dáng này. . . . . .
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đình kia, bỗng nhiên bật ra tiếng cười thật
to, ôm theo Vân Khanh bay lên không trung, sau đó đặt nàng trước phòng
vệ sinh trong rừng trúc, một tiếng cười chứa giọng mỉa mai lại thốt lên: "Không nhìn đến sẽ có người bị nghẹn chết."
Dứt lời, xoay người tựa như một cơn gió trong đêm đen rời khỏi rừng
trúc, Vân Khanh sửng sốt, trong lòng tức giận, nhưng nàng đã nhịn tương
đối lâu, bèn chạy nhanh vào tịnh phòng, đến lúc đi ra, trong lòng tràn
đầy hốt hoảng, nhớ tới hôm nay từ lúc ra khỏi phủ đến bây giờ, mỗi một
sự kiện gặp phải đều không có gì hay ho, sớm biết thế thì đã tìm cớ từ
chối không đi, một lần hai lần lại ba lần, chọc Ngự Phượng Đàn ép uống
rượu, lại không cẩn thận nghe thấy chuyện nhà của Tri Phủ, cuối cùng còn bị một tên trộm vặt chiếm tiện nghi. . . . . .
Nghĩ đến cảm giác vừa rồi khi ngón tay chạm vào đầu lưỡi, Vân Khanh liền nhịn không được mà xì một tiếng khinh miệt, hương vị máu tanh còn lưu
trên đầu lưỡi nàng, về sau nàng hẳn không nên cắn người, thật khó chịu.
Nàng vừa đi vừa căm giận mắng nam tử mang mặt nạ bạc cho hả, người này
trộm này trộm nọ cũng không biết thay đổi thời gian, mỗi lần đều xuất
hiện giữa ban ngày, không phải người ta thường bảo trộm chỉ có lúc nửa
đêm sao?
Cái gì mà không cho phép lại cắn người khác, nếu hắn không bắt nạt nàng, nàng sẽ cắn hắn sao? Bất quá lời hắn nói lại có đạo lý, nếu thật sự gặp người cố tình hại nàng, cắn một cái như vậy cũng không có tác dụng gì.
Nàng vốn không phải là người hay xúc động, không biết tại sao, tự chủ
của nàng với nam tử mang mặt nạ bạc hình như kém một ít, nhịn không được mà muốn đánh trả hắn, dường như chắc chắn hắn sẽ không hại nàng? Nàng
sờ sờ gò má, tự cảm thấy kỳ quái là sao mình lại có ý tưởng kỳ cục như
thế, chẳng lẽ bởi vì lần trước lúc ở trong rừng trúc hắn thả cho nàng
một con ngựa, cho nên cảm thấy hắn không gây nguy hiểm sao?
Phải biết rằng, hắn là một kẻ trộm, ngày đó người đầy máu tươi xuất hiện trước mặt nàng, chứng minh hắn không phải là người tốt, có lẽ dưới tay
đã từng lấy đi mạng người, về sau vẫn nên cẩn thận hơn một chút. CQH, 14/1/14 #87 bothisway011091, Huỳnh Thượng Hỷ, Henlun và 10 others thích bài này.
CQH ^^! Bài viết:240 Được thích:28,619
Chương 9: Phản kích An Lan, thế tử kịp thời cứu mỹ nhân
Edit: Lam Phượng Hoàng
Beta: Ishtar
Lúc về đến Lạc Mai viện, đã thấy trừ An Tuyết Oánh, An Lan, An Phương,
Liễu Dịch Nguyệt và Lưu Uyển Như ra, An Ngọc Oánh đỡ lão thái quân đi
nghỉ ngơi cũng đã tới.
Vân Khanh vừa vào cửa, chợt nghe thấy giọng Liễu Dịch Nguyệt cất lên cao cao: "Biểu tỷ đi chuyến này... thật đúng là quá lâu, không biết còn
tưởng tỷ ngao du một chuyến trong phủ Tri Phủ."
Nghe vậy, An Ngọc Oánh đang cầm một bức ‘Ánh trăng chiếu hồ sen’ trong
tay, chậm rãi phe phẩy, liếc xéo dò xét nhìn Vân Khanh nói: "Chắc là
Vân Khanh muội muội không cẩn thận mà lạc đường."
"Ngọc Oánh tỷ tỷ không biết đó thôi, quan hệ của Vân Khanh và muội muội
Tuyết Oánh rất tốt, thường xuyên đến phủ chơi, mặc dù không thể nói là
biết hết mọi thứ trong phủ, nhưng ít nhất vài gian phòng trong hậu viện
nhất định sẽ không đi lầm, bình thường vẫn thế, sao đến tịnh phòng lại
lạc đường, chỉ sợ còn có chuyện khác mà kéo dài thời gian?"
Nói chuyện là thứ nữ An Lan của Tri Phủ, nàng ta cùng tuổi với An Ngọc
Oánh, hình như còn lớn hơn An Tuyết Oánh một tuổi, năm nay mười bốn, bởi vì mẫu thân là thứ nữ của Hồ đại nhân ở Ty Diêm Chính (quan muối), là quý thiếp của An Tri phủ, trong phủ cũng coi như có chút mặt mũi,
nàng ta lại là thứ trưởng nữ của phủ Tri Phủ, bộ dạng cũng thanh tú động lòng người, lại nhanh mồm nhanh miệng, ở trước mặt An Tri phủ cùng Tri
Phủ phu nhân đều có vài phần sĩ diện, cho nên so với An Phương ngồi bên
cạnh nàng ta, cũng hơn hẳn, nàng ta mặc một cái áo vạt dài kín cổ màu
hồng đào thêu hoa cúc bằng chỉ vàng, váy thêu hải đường màu hồng thắt
dây lưng thêu chỉ vàng, thoạt nhìn toàn thân cũng vô cùng cao quý, một
chút cũng không nhìn ra là ‘thứ tiểu thư’, trên đầu vấn búi tóc vân đóa, cài trâm ngọc mẫu đơn bằng bạc khảm đá quý màu xanh, bên tóc mai cài
hai đóa hoa bằng lụa màu hồng nhạt, hiển nhiên hôm nay cũng trang điểm
tỉ mỉ, muốn tô vẽ sắc đẹp trước mặt Ngự Phượng Đàn.
Ninh Quốc Công chính là công thần khai quốc được tấn phong, là gia tộc
lớn có nhiều thế hệ trâm anh, đích - thứ khác nhau rất rõ ràng, đích nữ
giống như An Ngọc Oánh, An Tuyết Oánh đều mang chữ Oánh trong tên, mà
thứ nữ An Lan, An Phương thực rõ ràng chỉ là quan hệ râu ria mà thôi,
chỉ xét trên tên họ là đã khác nhau rồi.
Vân Khanh từng nghe An Tuyết Oánh nói, rằng ‘thứ tỷ tỷ’ này bởi vì dung
mạo xuất sắc, ở trong phủ coi như cũng được yêu chìu, tác phong không
khác biệt lắm với các ‘chính nữ’, lúc nói chuyện phiếm cũng khá kiêu
ngạo, nhất định là phải gả cho nam tử có thân phận - gia thế tốt làm
chính thê mới chịu.
Đối với việc kiên trì phải làm chính thê ấy, Vân Khanh chấp nhận, thê là phải cưới hỏi đàng hoàng, thiếp là vào theo cửa phụ, một là đương gia
chủ mẫu, một là lấy sắc đẹp mà hầu hạ người, khác nhau thật quá rõ ràng, trừ việc bất đắc dĩ phải làm thiếp, nữ tử thật sự không nên có ý tưởng
đi làm di nương. Bất quá thân là thứ nữ nhà Tri Phủ, nếu muốn gả làm
chính thê cho nam tử có gia thế thân phận tốt, vẫn có chút khó khăn.
An Lan vừa nói xong, tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt An Ngọc Oánh càng
thêm dày đặc, dưới che đậy của bức tranh, đôi mắt đẹp cũng lộ ra vẻ đánh giá, Vân Khanh thấy vậy thật bất đắc dĩ, chắc chắn là thấy Liễu Dịch
Nguyệt sắp bị Ngự Phượng Đàn gọi tên, mà nàng lại bị yêu nghiệt kia gọi
ngược, mặc dù sau đó hắn nói không chơi nữa, nhưng trong lòng các tiểu
thư An gia vẫn không thoải mái, vì thế ánh mắt tránh né, khi ngẩng lên
đã mang theo men say mờ mịt, có chút ngượng ngùng cười nói: "An Lan mở
lời liền không buông tha cho người ta, không phải do ta vụng về, đoán
không ra mấy vật gì đó, liền uống chín chén rượu trái cây, rượu kia thật ngọt ngào, ai biết tác dụng từ từ lại sâu như vậy, ta đi tới đi lui
liền đi lạc, thật vất vả mới phát hiện cảnh vật chung quanh khác lạ,
giật mình tỉnh táo một chút, quay đầu lại tìm được tịnh phòng."
An Ngọc Oánh vẫn nhớ rõ nàng uống nhiều rượu, lại nhìn góc váy nàng dính chút bùn, ánh mắt lại chứa men say, liền tin lời nàng, che miệng nói:
"Được rồi, may mà ngươi vẫn chưa uống hết chỗ rượu đó, nếu ngay đó mà
gục xuống ngủ mất, vậy sẽ khiến bọn ta phải chạy đi tìm!"
Lời vừa nói ra, không khí vừa rồi liền thân thiện hơn, Vân Khanh thầm
thở dài vì tránh thoát được một kiếp, miễn cho sau này An Sơ Dương lại
đến hỏi thăm thời điểm đó là ai ẩn núp trong đình, cho dù biết là nàng,
cũng biết nàng có men say không cẩn thận mà nghe được, người uống say
nghe không rõ những lời tranh luận đó.
Vì thế sắc mặt Vân Khanh cũng thoải mái rất nhiều, mỉm cười với An Lan,
trong con ngươi đen mang theo một chút mỉa mai, muốn đốt lửa lên trên
người nàng, cũng phải xem đạo hạnh sâu hay cạn. Nàng nửa thật nửa giả
sẳng giọng: "Lời An Lan vừa nói, là có ý muốn cho ta xấu mặt, khiến ta
bị chê cười trước mặt Ngọc Oánh tỷ tỷ của ngươi chứ gì."
An Ngọc Oánh nghe vậy thản nhiên đưa mắt nhìn An Lan, lời nàng ta vừa
nói không khỏi khiến cho nàng nghĩ nhiều, nghĩ rằng Vân Khanh mượn việc
đến tịnh phòng mà vụng trộm chạy đến tiền viện tìm Ngự Phượng Đàn, thứ
đường muội này hẳn cũng coi trọng Cẩn Vương thế tử, vì vừa rồi không gây chú ý được trong bữa tiệc mà căm tức?
An Lan nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của An Ngọc Oánh, trong lòng quýnh
lên, không ngờ vào lúc này Vân Khanh chỉ nói hai ba câu đã đẩy luôn
chuyện về phía mình, hôm nay đúng là nàng hơi tức giận, vốn nghĩ rằng
lượt đoán vật tiếp theo nàng có thể biểu diễn một khúc, ai ngờ cơ hội
đoán vật đều không có, ngay cả nói cũng chưa nói được hai câu, chẳng
phải đã quá lãng phí tâm tư của nàng sao?
An Tuyết Oánh thấy vậy vội vàng giảng hòa, liền nói với mọi người: "Ngày hôm trước ta được tặng một chậu hoa rất đẹp, hôm nay các ngươi tới,
liền để các ngươi cùng ngắm. . . . . ." Vì thế đề tài liền chuyển sang
chậu hoa, mọi người ngươi một lời ta một câu, đánh giá chậu hoa sơn trà.
Một lát sau, liền nghe có người nói hai người Ngự Phượng Đàn và Cảnh Hựu Thần, sau khi ăn cơm xong cũng đã cáo từ, hứng trí của An Ngọc Oánh
liền tuột mất, một lát sau, mọi người liền tìm cớ, đều tự giải tán.
Vân Khanh lại ngồi xe ngựa dọc theo đường cũ mà trở về, xe ngựa vào đến
cửa phủ mới dừng lại, sau khi đi vào Vân Khanh liền nhìn thấy tiểu nha
hoàn của viện Tạ thị trông chừng ở cửa thùy hoa, mới từ xa xa nhìn thấy
nàng liền vội vàng hấp tấp chạy tới.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, không tốt rồi. . . . . ."
Lưu Thúy vừa nghe thấy lời này, liền nghiêm mặt, lập tức mạnh mẽ dạy
bảo: "Chạy cái gì mà chạy, hấp ta hấp tấp, hô to gọi nhỏ như vậy là sao
chứ!"
Trụy Nhi co rụt bả vai lại, vội vàng hành lễ với Vân Khanh, nói: "Vừa rồi nô tỳ có chút hấp tấp, xin đại tiểu thư thứ tội."
Thấy nàng ta chờ ở đây, nhất định Tạ thị đã xảy ra chuyện gì quan trọng, đáy lòng Vân Khanh gấp gáp, trên mặt lại vẫn luôn trầm tĩnh, từ từ mở
miệng nói: "Em chớ hoảng sợ, rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ xem?"
Trụy Nhi thấy vẻ mặt nàng ấm áp, thầm nghĩ đại tiểu thư thật không tệ,
trong lòng cũng lớn gan hơn một chút, lúc này mới mở miệng nói: "Là Phỉ
Thúy tỷ tỷ dặn dò nô tỳ đứng đây chờ đại tiểu thư trở về, buổi sáng
ngày hôm nay, sau khi ba vị di nương đi thỉnh an lão phu nhân, không
biết đã nói gì, lão phu nhân liền nổi cơn giận, hô hào gọi phu nhân đến, từ khi đó đến bây giờ, nô tỳ đứng đây cũng khoảng hai canh giờ, mà phu
nhân vẫn còn chưa trở về viện."
Trong lòng Vân Khanh lộp bộp một tiếng, ánh mắt ẩn chứa tia sắc bén,
nàng biết nhóm di nương đó sẽ không an phận thủ thường ở yên trong viện
của mình, không phải sao, hiện tại thấy Thẩm phủ vừa có chút an tĩnh,
liền lập tức thổi gió dậy sóng rồi. Nàng gật gật đầu, nói với Trụy Nhi:
"Em chạy đi nói với Phỉ Thúy, nói ta đã về rồi, sau khi về Quy Nhạn Các
một chuyến, sẽ đến Vinh Tùng đường ngay."
Bạn đang đọc truyện Cẩm Tú Đích Nữ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.