Chương 32: Gần Tâm Hơn
Trước khi cháo được nấu xong, Tĩnh An theo lời Đường Dự đề nghị trèo lên giường ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy đi ra ngoài, Đường Dự đang
múc cháo ra tô.
Nghe thấy động tĩnh, Đường Dự ngẩng
đầu nhìn. Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Tĩnh An có chút không tự
nhiên dời mắt về phía tô cháo còn bốc khói trên bàn.
“Cháo đã nấu xong rồi sao?” Cô tìm lời bắt chuyện.
Cửa sổ bên cạnh bàn ăn vẫn chưa được buông rèm, nắng trưa chiếu rọi vào
sáng rực cả căn nhà. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ thủy tinh như phản xạ
thêm một tầng sáng bảy sắc màu cầu vòng. Trong khoảng khắc ngắn ngủi
Đường Dự quay đầu lại, ánh nắng chiếu rọi sau lưng hắn, vô tình khiến
cho bóng dáng hắn càng thêm rực rỡ.
“Vốn định dọn
xong bàn ăn mới gọi em dậy, không ngờ em lại dậy luôn rồi” Đường Dự sắp
xếp chén bát, lại hỏi: “Ngủ một giấc có thấy khỏe hơn không?”
“Ừ…” Tĩnh An đưa tay sờ trán mình, sau đó mỉm cười để lộ lúm đồng tiền hai
bên má, đáp ngược: “Nếu tôi nói đã khỏe hơn rồi thì có thể không uống
thuốc hay không?”
Ngủ một giấc, cơ thể vẫn cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng không còn nặng nề như lúc sáng.
“Đường Dự, anh vẫn chưa ăn cơm sao?” Đột nhiên nhớ đến chuyện người này xuất
hiện ở đây trước giờ cơm trưa, chắc đến tận bây giờ vẫn chưa ăn gì. Cô
chỉ chỉ vào bát sứ trắng duy nhất trên bàn, nói đùa: “Đừng nói là anh
biết bản thân mình nấu cháo không thể nuốt được cho nên mới chuẩn bị có
một tô cho tôi thôi nhé”
“Tuy mùi vị không phải là
rất ngon nhưng tiêu chuẩn trung bình vẫn miễn cưỡng đạt được” Đường Dự
bật cười, trong mắt gợn từng đợt ôn nhu.
“Nói đến cơm trưa mới nhớ, tôi phải về rồi. Em ăn xong nhớ phải uống thuốc đó” Hắn nhắc nhở.
Ý hắn là phải ra ngoài hay về nhà ăn cơm trưa sao? Tĩnh An chạy đến bàn
ăn, liếc nhìn bát cháo hành thái nhỏ màu xanh lá. Cháo này nấu cho cô,
mà người nấu vẫn chưa ăn gì.
Tĩnh An ngượng ngùng mở miệng: “Có chuyện gấp cần phải giải quyết sao?”
“… Cũng không có chuyện gì” Đường Dự như nhìn thấu suy nghĩ của cô. Hắn
hơi ngập ngừng, sau đó cười trả lời: “Chỉ là ăn cơm mà thôi”
“Vậy ở lại đây đi, cùng tôi ăn trưa được không?” Người này vốn không thèm
quan tâm đến chủ nhân căn nhà là cô đây đã tự tiện vào bếp nấu cháo, vậy thì chắc hẳn cũng không để ý ở lại thêm chút nữa, mặt đối mặt húp cháo
chung với mình nhỉ? Tĩnh An mỉm cười, nụ cười rất chân thành.
“Được” Dường như đã dự liệu chuyện này từ lâu, Đường Dự trả lời một cách tự nhiên.
Điều này cũng khiến cho Tĩnh An nghi ngờ hắn ta vì tránh cho cô cảm thấy xấu hổ nên quyết định ra về. Thật sự là như vậy sao?
***
Tuy người ta bảo ăn cơm không nói chuyện sẽ tốt cho tiêu hóa, thế nhưng
không khí an tĩnh thế này lại có vẻ quá… tĩnh lặng rồi hay không?
Tĩnh An cúi đầu húp một muỗng cháo, miệng vẫn ngậm thìa ngước mắt liếc trộm
người đối diện. Hắn vẫn cúi đầu, bàn tay trắng nõn múc từng muỗng cháo
đưa lên miệng, khóe môi khẽ mở ra.
Tĩnh An thu hồi
tầm mắt, thầm nghĩ khi nào thì mình lại háo sắc như thế. Không phải là
chưa từng ăn cơm cùng Đường Dự, hôm nay bất quá cũng chỉ lại thấy cử chỉ dùng cơm lịch sự tao nhã của hắn mà thôi.
Tĩnh An
cảm thấy bất an, dùng muỗng khua khua hành lá trên mặt cháo. Không phải
là cô không thích ăn hành lá, nếu hành đã chín từ trước thì ăn cũng
không sao, còn hành vừa bỏ lên mặt cháo như thế này thì hơi cay và hăng. Nếu không phải Đường Dự đang ngồi trước mặt thì cô đã lựa những miếng
hành nhỏ nhỏ xanh xanh này ra ngoài từ lâu rồi, chứ không phải như bây
giờ, mỗi một muỗng cháo đều phải né chúng.
“Không ăn được hành à?” Thanh âm Đường Dự vang lên, khiến Tĩnh An lặng đi một chút.
“Ừ” Quả thật là cô không ăn được, cho nên đành xấu hổ gật đầu thừa nhận,
đồng thời cũng mong chuyện này sẽ trở thành đề tài trong lúc dùng cơm.
“Cứ lựa bỏ ra ngoài đi” Đường Dự nhìn tô cháo chỉ còn một nửa mà xung quanh lại đầy lát hành to nhỏ của cô, bỗng nhiên nhẹ giọng thêm một câu: “Lần sau tôi sẽ nhớ”
“Sao cơ?” Đang lúc khó xử vì Đường Dự phát hiện ra thói xấu của mình, Tĩnh An chỉ nghe thấy câu nói đầu của hắn.
Đối với phản ứng chậm chạp của cô, Đường Dự chỉ nhếch miệng, nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, điện thoại sáng nay… là có chuyện gì cần tìm tôi sao?” Tĩnh An đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại lúc sáng của hắn, bởi vì hắn không thể
nào biết cô sinh bệnh mà gọi đến hỏi thăm.
“Ừ, là có
một thỉnh cầu” Đường Dự đã ăn cháo xong, buông muỗng xuống, ngẩng đầu
nhìn Tĩnh An, ánh mắt hắn thế nhưng lại sáng lấp lánh.
“Thỉnh cầu gì?” Tĩnh An vừa kinh ngạc lại vừa tò mò “Là chuyện tôi có thể giúp đỡ nổi sao?”
Đường Dự gật gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Tôi cần một người mẫu ảnh”
“Cần một người mẫu ảnh?” Lặp lại lời nói của hắn một lần, Tĩnh An nhíu mày,
vẻ mặt đầy khó hiểu “Là bảo tôi làm gương mặt đại diện cho thương hiệu
nào đó sao?”
Hắn lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Chỉ là người mẫu chụp ảnh nghệ thuật mà thôi”
Bị đôi mắt sáng rực rỡ của hắn nhìn chằm chằm, Tĩnh An không khỏi cảm thấy áp lực. Đồng thời, cô lại càng cảm thấy ngạc nhiên với ba chữ ‘ảnh nghệ thuật’ trong miệng hắn. Theo trực giác, cô hỏi: “Đường Dự, chẳng lẽ anh muốn tổ chức triển lãm ảnh nghệ thuật sao?”
Sau
chương trình Thời báo Hi Cáp, Tĩnh An vẫn luôn để ý đến những tác phẩm
của thiên tài nhiếp ảnh gia Mr Tang cùng tin tức cũ liên quan đến hắn.
Theo tin tức cô có được, kể từ sau khi giành giải nhất cuộc thi nhiếp
ảnh lớn nhất thế giới, hắn vẫn chưa từng tổ chức một buổi triển lãm nào
của riêng hắn. Không phải là không có người muốn tài trợ mà chỉ là do
hắn không đồng ý sự tài trợ đó, hay nói cách khác là không đồng ý tổ
chức triển lãm. Người này từng nói trong cuộc đời của mình, hắn chỉ tổ
chức một buổi triển lãm duy nhất. Lúc đó sẽ là khi hắn có một tác phẩm
ưng ý nhất, hoặc là khi muốn buông bỏ danh hiệu nhiếp ảnh gia.
Thấy Đường Dự gật đầu, Tĩnh An hoàn toàn quên mất lời ‘thỉnh cầu’ của hắn,
toàn bộ tâm tư đều đang đảo loạn trong tin tức hắn muốn tổ chức triển
lãm. Nhớ đến hai yếu tố mà hắn từng đề cập đến, cô liền hỏi: “Là do anh
đã có tấm ảnh ưng ý nhất sao?”
Đối với sự đoán mò của cô, Đường Dự từ chối cho ý kiến. Tấm ảnh ưng ý nhất sao? Hắn cười, cười đến đắc ý.
“Buổi triển lãm này là lời chào tạm biệt của tôi với giới nghệ thuật” Hắn
từng nói có hai lý do chứ không nói không thể là cả hai cùng một lúc.
“Là do Đường thị…” Tự động định nghĩa câu trả lởi của Đường Dự theo đáp án
xấu nhất, Tĩnh An nghĩ quyết định này đến từ thân phận của hắn. Sau đó,
khi nhìn thấy nụ cười bên môi Đường Dự, cô lại càng cho rằng đó là cười
khổ.
“Tĩnh An, vứt bỏ thân phận nhiếp ảnh gia, tôi
không hề thấy đáng tiếc” Đường Dự cắt đứt lời nói của cô, giọng điệu vô
cùng hờ hững. Có được địa vị hiện nay trong giới nhiếp ảnh vốn dĩ nằm
ngoài dự tính của hắn, huống hồ đối với hắn mà nói, thân phận nhiếp ảnh
gia này ngoại trừ có mục tiêu lúc đầu ra thì từ lâu đã có cũng như
không.
Lời nói có vẻ khá thoải mái của Đường Dự khiến Tĩnh An không biết phải mở miệng thế nào. Trong nhận thức của mình, cô
chỉ nghĩ Đường Dự chụp ảnh bằng cái tâm yêu thích, nhờ vậy mới giành
được thành tích của ngày hôm nay. Thế nhưng cô lại không biết rằng trên
đời này còn có một thành ngữ là ‘đánh bậy đánh bạ’.
“Tôi làm người mẫu, có ổn không?” Đề tài nhanh chóng quay ngược trở lại khi
cô nhớ đến lời ‘thỉnh cầu’ của Đường Dự. Không phải là cô không tự tin
với chính mình, bất quá chỉ là vì kinh ngạc với lời mời của hắn. Phải
nói cuộc triển lãm cuối cùng của thiên tài nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế
giới chính là một cơn sóng lớn, mà trong khoảnh khắc đó, cô lại được mời đứng trên đỉnh ngọn sóng này. Kích động đương nhiên phải có, nhưng
khiếp sợ lại là cảm xúc thật hơn.
“Không có ai thích hợp hơn em” Trừ em ra, cũng không còn ai khác.
Khi nói chuyện, đôi con ngươi sâu sắc của Đường Dự vẫn nhìn thẳng vào mắt
Tĩnh An. Tín nhiệm trong mắt hắn cũng với thần sắc không rõ khiến cho cô giật mình, bất giác lại gật đầu.
Lúc này, cô gái vẫn ngây trơ trong chuyện tình cảm này lại không hề hay biết, ông trời vốn
dĩ đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay, vô thức kéo gần tâm hai người lại
với nhau. Cho đến một ngày nào đó thật lâu về sau, khi người đàn ông nào đó hỏi lại chuyện cũ, cô đã trả lời rằng: “Có lẽ là do ông trời… Khi đó không hiểu sao một chút đề phòng mà em cũng không có, dám cho anh bước
vào nhà, còn có thể an tâm ngủ khi trong phòng bếp của mình tồn tại một
người đàn ông. Thật sự là…” Câu kế tiếp không được nói ra, bởi vì nó đã
bị ngăn chặn bởi một nụ hôn ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện Siêu Mẫu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.