Chương 23: Phỏng Vấn Quảng Cáo Đá Quý
Quả nhiên, thông báo được gửi đến Tĩnh An vào ngày thứ ba sau
tiệc rượu. Thế nhưng chuyện lại không có vẻ gì là quá quan trọng, chỉ
một chút lông gà vỏ tỏi. Thậm chí, Tinh Quang còn mang đến cho cô một cơ hội phỏng vấn. Sau khi Trần Sâm ba phen bốn bận truy hỏi mới nhận được
câu trả lời, chính là thay thế cho một người mẫu khác đã từ chối hợp
đồng.
Nói là bị công ty đóng băng công việc, ngược lại càng giống như có ai đó đã ra tay ngăn cản chuyện này.
“Tiêu Mạc Phàm…”
Sau khi bắt điện thoại của Trần Sâm, Tĩnh An liền nhìn thấy bản hợp đồng đã được chỉnh sửa trên bàn. Bóng dáng mơ hồ của người nọ chợt xuất hiện
trong tâm trí. Nghĩ đến người đàn ông mà mình từng yêu, Tĩnh An không
biết nên biểu đạt cảm xúc của mình đối với hắn bây giờ thế nào.
Yêu sao? Cô cười khổ, nếu như nói trước kia cô như một con bướm ngây ngốc
lao đầu vào lửa thì sau khi bị thiêu đốt, may mắn được sống lại, chẳng
lẽ cô lại tiếp tục dẫm vào con đường sai lầm đó sao? Hiển nhiên, cô
không có bản tính của con thiêu thân chuyên lao đầu vào lửa, cũng không
có mù quáng đến vậy.
Khinh thường sao? Không yêu
không hận, tựa như bọn họ chưa từng gặp nhau, chưa từng quen biết, giống như bây giờ cô xem hắn chỉ như một người lạ. Cô trôi qua cuộc sống
thuộc loại của ‘Tĩnh An’, không quan tâm đến những chuyện liên quan đến
hắn và Lý Na. Đáng tiếc, cô không phải là ‘Tĩnh An’, cô là hồn Đan Trữ,
ký ức của Đan Trữ, quá khứ của Đan Trữ, oán hận của Đan Trữ, và không
cam lòng của Đan Trữ.
“Đan Trữ, nếu em không phải là một người mẫu ưu tú thì tốt rồi…”
“Đan Trữ, em muốn làm diễn viên sao? Vậy thì anh và em cùng nhau cố gắng,
sau đó chúng ta cùng xuất hiện trên màn ảnh, cùng nhau sánh vai nhận
giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất…”
Chỉ vài
câu đơn giản đã khiến cho cô động tâm, phải buông bỏ toàn bộ sự nghiệp
để đến bên cạnh Tiêu Mạc Phàm trong giới diễn xuất, dùng những mối quan
hệ mà mình đã dụng công tạo dựng giúp đỡ hắn bước những bước thành công
đầu tiên. Khi đó cô quá ngốc, những tưởng rằng Tiêu Mạc Phàm quá để ý
đến địa vị khác xa nhau giữa hai người, cho nên có thể vì cái gọi là
tình yêu mà cam nguyện buông bỏ sự nghiệp đang chói lòa như ánh mặt trời ban trưa của mình.
Nếu thời gian quay ngược trở lại, có lẽ cô khi hai mươi hai tuổi vẫn sẽ bị tình yêu mà mình tự cho là
đúng chi phối, vẫn dễ bị kích thích như trước, vẫn dứt khoát buông bỏ sự nghiệp. Đơn giản chỉ là vì cô thương hắn. Đơn giản chỉ là vì cô tưởng
rằng hắn cũng thương mình.
Sau khi sống lại, cô đã
suy nghĩ rất nhiều. Cô nhận ra rằng bản thân mình rất muốn bù lại tiếc
nuối kiếp trước, đứng cao hơn Lý Na, cao hơn Tiêu Mạc Phàm, sau đó hỏi
rằng hắn có từng yêu một người tên gọi Đan Trữ hay không. Đó là một vấn
đề không có ý nghĩa, nhưng cũng chỉ là để giải quyết oán hận cùng không
cam lòng của mình. Cô không thể nhìn hai người bọn họ ngọt ngào đứng
trên mảnh đất mà mình đã dày công xây dựng bằng ánh mắt khát khao.
Tĩnh An từng phỏng đoán rất nhiều hoàn cảnh mà mình sẽ gặp lại Tiêu Mạc
Phàm, chỉ không ngờ hắn lại là người tìm đến mình trước tiên.
Quay phim, cô từ chối. Nguyên nhân là vì cô không muốn gặp lại hắn khi mình
vẫn chưa thành công, càng là vì không muốn đạp lên vết xe đổ của chính
mình. Thế nhưng không ngờ sau khi bị từ chối, hắn lại trực tiếp đến tìm
cô. Lần này không phải là đóng phim, mà là quay MV cho ca khúc mới của
hắn.
Làm một người nghệ sĩ phát triển song song giữa
hai lĩnh vực điện ảnh và ca hát, để đạt được vinh danh ảnh đế, hắn đã
rất cố gắng rèn luyện kỹ năng diễn xuất. Bên cạnh đó, lượng tiêu thụ MV
mà hắn phát hành đồng thời cũng là thành tích khiến cho người khác thán
phục. Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao Tiêu Mạc Phàm lại mời cô
làm nữ chính trong bộ phim có sự góp mặt của hắn, cũng không rõ lắm vì
sao hắn lại một lần nữa khăng khăng chọn cô tham gia MV của mình. Thế
nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, đây là lời mời của một người diễn xuất
chuyên nghiệp, vả lại lúc này cô cũng không có lý do gì để từ chối.
Huống chi, thứ cô cần lại chính là cơ hội tham gia một MV có tiếng.
Về vấn để tham gia quay MV một tháng sau, Tĩnh An đáp ứng không chút do dự.
Xem ra bọn họ gặp lại nhau còn nhanh hơn những gì mà cô phỏng đoán. Mặc kệ
tham gia quay MV của Tiêu Mạc Phàm có thể xoay chuyển chuyện gì hay
không, đó cũng đã là chuyện của một tháng sau. Mà trước đó, cô cũng
không muốn cứ lẳng lặng ngồi chờ chết như vậy.
Lấy
hai tấm ảnh của mình trong một xấp hình trên bàn bỏ vào bao hồ sơ, Tĩnh
An cầm một bộ hồ sơ đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh rồi đi ra ngoài. Hôm
nay cô muốn đến cửa hàng đá quý Phúc Tường ở trung tâm thương mại thành
phố S. Nơi đây ngày hôm nay sẽ có một buổi phỏng vấn tuyển chọn gương
mặt đại diện sản phẩm.
Phúc Tường là thương hiệu đá
quý đứng thứ hai trong nước, quảng cáo lần này của họ là muốn giới thiệu một loạt sản phẩm mới nhất ra thị trường. Mà quảng cáo này không chỉ
chiếm cứ trên trang đặc sắc của một tờ tạp chí có lượng tiêu thụ đứng
đầu trong nước suốt bốn kỳ, mà còn được đưa lên trang web chính của Phúc Tường và các trang quảng cáo khác.
Theo lý thuyết
thì một thương hiệu đẳng cấp như vậy nhất định sẽ không giao trách nhiệm đại diện cho người mẫu không chút tiếng tăm. Thế nhưng việc chọn người
mẫu lần này lại do một người rất có tiếng quyết định, người này có quan
hệ rất lớn đối với kế hoạch quảng cáo của Phúc Tường.
Đa số khách hàng đều lấy hai chữ ‘nữ tính’ để chọn sản phẩm cho mình, cho
nên lần chụp quảng cáo này cũng không ngoại lệ khi chọn diễn viên nữ
tính. Hơn nữa, nhân vật chính của họ cho tới bây giờ cũng đều chỉ có một cái tên. Thế nhưng kế hoạch quảng cáo lần này của Phúc Tường lại hoàn
toàn đi ngược lại với lẽ thường.
Không nói đến chuyện họ tuyển nam người mẫu nổi tiếng để đảm nhiệm vai chính, ngoài ra còn
có ý chọn một nữ người mẫu để phối hợp với nam người mẫu này. Người có
can đảm đổi mới, cho dù không có hiệu quả vẫn có thể hấp dẫn không ít
ánh mắt tìm kiếm cái lạ. Lo lắng nữ người mẫu tao nhã không thể vượt qua nam người mẫu, cho nên Phúc Tường muốn Tinh Quang tuyển ra vài người
nổi tiếng, hoặc là có chút tiếng tăm để đến phỏng vấn. Mà cuộc phỏng vấn này, Tĩnh An đương nhiên cũng có một phần cơ hội. Bất kể thế nào thì cô cũng không muốn mất đi cơ hội này.
Tĩnh An kéo vành mũ, đeo kính râm, sau đó đi vào văn phòng chính của Phúc Tường.
Nhân viên hỏi thăm một chút, Tĩnh An liền tháo kính râm cùng mũ xuống để
chứng minh thân phận. Sau đó, nhân viên hướng dẫn chỉ cho cô nơi tham
gia phỏng vấn.
Không nghi ngờ gì cả, xem ra Phúc
Tường không hề biết Tinh Quang sẽ đưa người mẫu nào đến, thậm chí là
không hề quan tâm. Uổng phí bản thân còn định tìm vài cái cớ hợp lý,
Tĩnh An chỉ lắc lắc đầu.
Mở cánh cửa phòng phỏng vấn, khi đối mắt với người bên trong, người nọ lại nhíu mày nói:
“Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết cô đã bị hủy bỏ tư cách tham gia cuộc phỏng vấn hôm nay hay sao?”
Thì ra người mà Tinh Quang đưa đến phỏng vấn chính là đôi chị em song sinh
Nam Trữ và Bắc Huyên. Tĩnh An nhìn thoáng qua Bắc Huyên đang nói chuyện, ánh mắt là một mảnh lạnh lùng. Cô bình tĩnh nói, giọng điệu khinh
thường: “Nếu tôi bị hủy tư cách thì… tôi còn ở chỗ nào để làm cái gì?”
Chuyện cô bị hủy bỏ tư cách, ngoại trừ Trần Sâm được thông báo ra thì Tinh
Quang cũng không có thông báo đến nơi tổ chức phỏng vấn làm gì. Cô không biết chính là không biết, lại càng không cần phải nói đến những người
tham gia phỏng vấn sẽ biết chuyện này. Thế nhưng lời nói của Bắc Huyên
lại hoàn toàn là khẳng định.
Bắc Huyên! Nghĩ đến
những chuyện trước kia, không phải là Tĩnh An không nghĩ đến chuyện phản kích, chỉ là cô cần thêm một chút thời gian nữa mà thôi.
Nhận được câu hỏi ngược trở lại của Tĩnh An, Bắc Huyên vừa định phản bác thì nhân viên phỏng vấn lại đẩy cửa bước vào. Hai người, một trước một sau
xuất hiện. Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, hẳn là
người phụ trách buổi phỏng vấn hôm nay. Mà người còn lại, Tĩnh An không
khỏi nhìn kỹ lại người này một lần. Người nọ đeo khẩu trang, kính râm
cùng mũ lưỡi trai, là một người đàn ông. Thế nhưng, thân phận của hắn là gì?
Hắn ta đi theo người đàn ông trung niên ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn chủ khảo.
“Ba người là người mẫu mà Tinh Quang gửi tới sao?” Không đợi bọn họ trả
lời, người đàn ông trung niên lại nói tiếp: “Trước tiên hãy đưa hồ sơ
của ba người cho tôi xem đã”
Mỗi người mẫu đều có một bộ hồ sơ của riêng mình, bên trong là những tấm ảnh chụp đắc ý nhất.
Trong các buổi phỏng vấn, bộ hồ sơ này có thể giúp giám khảo hiểu thông
tin cơ bản cùng trình độ của người mẫu một cách nhanh và rõ ràng nhất.
Sau khi người đàn ông trung niên lật xem hết hồ sơ của Nam Trữ và Bắc Huyên và nghe hai người họ giảng giải một chút về các bức ảnh chụp thì đến
lượt Tĩnh Anh đưa hồ sơ của mình lên.
Người đàn ông
trung niên quan sát mấy tấm hình mà hai ngày nay cô đã tự chụp trong
nhà, Tĩnh An chỉ trầm mặc mỉm cười. Lật đến tờ cuối cùng, ngón trỏ của
ông ta khẽ gõ góc trên tấm hình, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Sao cô lại đặt
tấm hình quảng cáo này trong tờ cuối cùng vậy? Phải biết rằng nó có thể
nâng giá trị của cô lên không ít đó”
Xem ra đây chính là tấm ảnh mà Đường Dự đã chụp trong lần làm gương mặt đại diện cho Faint Scent.
“Bởi vì tôi muốn chứng minh kỹ thuật chụp ảnh là một chuyện khác” Từ khi
thời báo Hi Cáp được phát sóng, toàn bộ người xem đài đều sợ hãi than
thở cùng ca tụng. Thậm chí còn có người đưa ra nghi vấn có phải nhờ bàn
tay của nhiếp ảnh gia Mr Tang mới khiến cho cô người mẫu mới vào nghề
nổi tiếng hay không.
Giọng điệu bình tĩnh, trong mắt
đều là tự tin vào bản thân mình: “Đặt nó ở tờ cuối cùng cũng chỉ vì muốn người khác khi nhìn thấy nó sẽ tự nhiên nghĩ rằng nó vốn nên như thế”
Câu trả lời cùng biểu cảm trên gương mặt cô khiến cho người đàn ông trung
niên gật gật đầu. Cô người mẫu đầy tự tin này lại không dịu dàng như lần đầu tiên ông gặp mặt.
Khép hồ sơ lại, người đàn ông
trung niên mở ngăn kéo bàn lấy ra một chiếc vòng cổ khảm kim cương. Sau
đó, ông ta nhìn ba người và nói: “Tiếp theo, ba người hãy đeo chiếc vòng này và bày ra một tư thế khiến cho người ta phải chú ý đến nó nhất”
So với việc bày ra một tư thế bình thường thì yêu cầu này khắc nghiệt hơn
rất nhiều. Vả lại, quảng cáo đá quý bình thường không cần khiến cho
người khác mơ màng, chỉ cần họ bất giác phải nhìn chăm chú vào người mẫu là được.
“Các người, ai làm trước?”
Bất kỳ người mẫu nào có kinh nghiệm cũng đều hiểu một đạo lý, người đầu
tiên trình diễn luôn được chỗ tốt nhất. Nguyên nhân là vì những người về sau đều sẽ bày ra tư thế tương tự như người đầu tiên. Thế cho nên người mẫu đầu tiên luôn là người độc nhất, cũng là người có tư thế chuẩn
nhất.
“Để tôi trước đi” Bắc Huyên lên tiếng đầu tiên.
Bước lên phía trước cầm lấy vòng cổ, sau khi suy tư vài giây, Bắc Huyên quấn vòng cổ quanh ngón tay bàn tay phải, chỉnh sửa một chút khiến cho viên
kim cương to nhất hướng về phía mình. Cánh tay tạo thành một góc thích
hợp với khủy tay, năm ngón tay phải khẽ mở ra nửa che nửa mở một phần tư gương mặt. Vòng cổ do sức hút của trái đất mà rủ xuống, chiều dài vừa
phải lơ lửng trước má phải của cô ta.
Ánh sáng phản
xạ lên gương mặt cùng với con mắt trái đầy quyến rũ, người khác sẽ bất
giác so sánh giữa con mắt này với viên kim cương xem thứ nào quyến rũ
hơn.
Khóe miệng người đàn ông trung niên nhếch lên, hàm chứa khen ngợi.
Người kế tiếp chính là Nam Trữ, tư thế đã được hình dung sẵn trong đầu nên
không cần phải suy tư nhiều. Vừa bước lên, cô ta đã nghiêng thân mình
một chút, dùng vòng cổ làm trang sức cho vầng trán cao bóng loáng. Hai
tay đặt sau tai, nắm nhẹ vòng cổ sau đầu để cố định viên kim cương ngay
chính giữa trán. Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ như Bắc Huyên khẽ rũ lộ ra sự tao nhã cùng tĩnh lặng. Thế nhưng cô ta lại thua kém em gái của mình ở
sắc thái hấp dẫn mị hoặc.
“Tới lượt cô, người mẫu cuối cùng” Người đàn ông trung niên mở miệng, dưới đáy mắt có chút chờ mong đối với Tĩnh An.
Người đàn ông kỳ quái bên cạnh vẫn luôn lười nhác tựa lưng vào ghế, lúc này
lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, phía sau chiếc kính râm là một đôi mắt
ngập tràn hứng thú.
Nhận lấy chiếc vòng cổ kim cương
trong tay Nam Trữ, Tĩnh An cũng không vội bày ra tư thế. Cô liếc mắt
nhìn Bắc Huyên một cái, sau đó từ từ quấn vòng cổ quanh năm ngón tay của bàn tay phải.
Vẫn đang chú ý đến nhất cử nhất động
của Tĩnh An, khi nhìn thấy hành động quấn vòng cổ lên tay kia thì Bắc
Huyên lại sửng sốt, sau đó là cảm giác bực bội nghẹn nơi cổ họng.
Giống nhau! Cô ta cùng cô đều bày ra cùng một tư thế!
Đương nhiên không chỉ có mình Bắc Huyên nhìn ra tính toán của Tĩnh An, vẻ mặt Nam Trữ tràn đầy khinh thường, người đàn ông trung niên lại cong khóe
môi, còn gã đàn ông kỳ quái kia thì lại tập trung quan sát.
Bạn đang đọc truyện Siêu Mẫu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.