Chương 14: Chương 13.2
Anh cố ý hỏi thăm
Thiển Thiển có thể ăn được ở khu chợ đêm hay không, hành động này dĩ
nhiên lại làm cho một vài người có lòng hoài nghi, nhưng bởi vì biểu
hiện của anh quá mức nghiêm túc, giống như bất kỳ một trưởng lớp nào
cũng sẽ chú ý chăm sóc cho các bạn đặc biệt trong lớp, cho nên chút hoài nghi này rất nhanh liền tan thành mây khói.
Sau khi chọn thêm
mấy điểm quan trọng, Lục Diệp xé một tờ giấy trong tập đưa cho bạn học
sinh ngồi đầu tiên gần cạnh cửa, nói: "Mọi người viết thông tin liên lạc ra, chờ khi xác định được thời gian và địa điểm liên hoan, mình sẽ nhắn tin thông báo cho mọi người."
Vị trí chỗ ngồi nhất định, Thiển
Thiển là người cuối cùng viết thông tin liên lạc, khi nhận tờ giấy trên
tay, phía trên đã có họ tên và số điện thoại của mọi người rồi, cô nhìn
Giang Đường đang nằm ngủ đến nước miếng cũng sắp chảy xuống ở bên cạnh,
cầm bút viết cách liên lạc của mình và Giang Đường.
Sau đó cô
xoay người đưa tấm giấy này cho bạn học bên cạnh Lục Diệp, nhưng đối
phương cúi đầu không biết đang làm gì, cũng không chú ý tới sự tồn tại
của cô, phát ra tiếng cười quỷ dị, cuối cùng vẫn là đưa tờ giấy cho Lục
Diệp.
Lục Diệp nhận lấy rồi nhìn nhìn, dòng cuối cùng nhất là chữ viết dùng bút máy mực màu đen viết hai cái tên Nhạc Thiển Thiển và
Giang Đường, ở phía sau là số điện thoại của hai người, chữ viết ngoài dự đoán rất có đường nét, hào phóng
tự nhiên, nước chảy mây trôi liền một mạch, cùng tính cách của cô cho
người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lục Diệp nhìn qua xem lại, không nhịn được khen một câu: "Chữ viết rất đẹp. Cậu từng luyện viết chữ hả?"
"Cám ơn." Thiển Thiển thẹn thùng cười cười, "Trong lúc dưỡng bệnh khi rãnh
rỗi thường luyện, mẹ mình nói mình cũng chỉ có chữ viết là coi như có
chút tài năng thôi."
"Có chút tài năng như vậy là đủ rồi." Ánh
mắt của Lục Diệp dịu dàng nhìn cô, cảm thấy rất mãn nguyện, "Bao nhiêu
người muốn viết được chữ như vậy cũng không luyện được."
"Đó là
bởi vì bọn họ không giống mình, có thể tiêu rất nhiều rất nhiều thời
gian vào việc luyện chữ nhàm chán như vậy." Thiển Thiển ngại ngùng nói,
"Kỳ thật trước kia còn có một cô bé cùng phòng bệnh đã dạy mình vẽ
tranh, cô ấy vẽ rất đẹp, nhưng chỉ dạy mấy ngày
cũng không muốn tiếp tục dạy mình nữa, cô ấy nói vẽ tranh rất phức tạp
không thích hợp với mình, mình chỉ thích hợp với luyện chữ đơn giản này
thôi, không cần động đến đầu óc."
Khóe miệng Lục Diệp nở nụ cười, nghe cô dùng giọng nói mang theo chút xấu hổ nói ra chuyện này, anh
nói: "Sống đơn giản một chút cũng không có gì không tốt."
Sống đơn giản một chút cũng không có gì không tốt.
Lục Diệp nhớ tới trước kia anh lướt web từng thấy một câu nói như vậy:
Không nên hâm mộ người khác tài giỏi hơn mình, bởi vì khi xảy ra chuyện
gì đó, bọn họ sẽ gặp người xấu nhiều hơn mình.
Lục Diệp hi vọng
Thiển Thiển có thể trải qua cả đời đơn giản như vậy, sẽ không bị bất cứ
thương tổn gì, dù sau này có con, cũng có thể hiên ngang giành xem ti vi với đứa bé, giành ăn đồ ăn vặt.
Nếu là trước kia có lẽ rất không có khả năng, dù sao cha mẹ cuối cùng cũng sẽ già đi, anh trai chắc chắn cũng sẽ có gia đình, nhưng bây giờ thì sao chứ, có anh tự mình bảo vệ,
muốn bắt lấy cơ hội cũng không phải là việc gì khó.
"Đây là số điện thoại của cậu?" Lục Diệp chỉ dãy số phía sau tên của Thiển Thiển.
"Đúng vậy." Nếu không cô viết phía sau tên mình làm gì?
Ý thức được mình hỏi một vấn đề thật ngu ngốc, Lục Diệp lúng túng tằng hằng một cái.
Thiển Thiển bỗng chốc tỉnh ngộ lại nhớ tới mới vừa rồi giọng của mình quá
cứng rắn thật không có lễ phép, vội bổ sung thêm: "Không sao không sao,
con người không phải là Thánh Hiền, thỉnh thoảng ngốc nghếch một chút cả người mới khỏe mạnh, mình thường phạm nhiều sai lầm, á, ý mình là nói. . . . . ."
Nhìn cô gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng,
càng nói càng không yên lòng, Lục Diệp bất ngờ phì cười, anh lấy điện
thoại di động ra, rất nhanh nhập số điện thoại vào, bấm, sau đó hất cầm
với Thiển Thiển: "Cầm điện thoại."
"Hả. . . . . . Ồ!" Thiển Thiển ngẩn ra, mới xoay qua chỗ khác lấy điện thoại di động của mình lại.
Mới vừa lấy điện thoại di động tới liền bắt đầu rung lên, thật may trước
khi vào học một ngày, buổi tối anh trai sẽ giúp cô điều chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng.
Thiển Thiển nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, hỏi "Là của cậu?"
"Ừ." Lục Diệp gật đầu một cái, cúp điện thoại.
"Được, mình sẽ lưu lại." Thiển Thiển vừa nói vừa cúi đầu lưu người liên lạc.
"Cậu lưu là gì?" Lục Diệp có chút tò mò, nhưng anh lại không thể trực tiếp duỗi cổ đi xem người ta lưu anh là cái gì.
"Trưởng lớp." Thiển Thiển hiển nhiên nói.
Lục Diệp: ". . . . . ."
Khi mọi người nói chuyện, rốt cuộc Giang Đường ngủ sắp một giờ cũng ngẩng
đầu lên, Thiển Thiển thấy thế, vội áy náy cười cười với Lục Diệp, xoay lại thông báo cho Giang Đường biết tối nay trong lớp sẽ tụ tập đi ăn, cô đã viết thông tin của mình và Giang Đường cho Lục
Diệp rồi, tránh đến lúc đó khi nhận được tin nhắn của trưởng lớp lại cho là tin nhắn lường gạt rồi không đến.
Lục Diệp nhìn cô xoay qua
chỗ khác, lôi Giang Đường nói ba lần, Giang Đường vẫn là bộ dáng còn
buồn ngủ chưa tỉnh, cô thất bại thở dài, lại kiên nhẫn lặp lại.
Lục Diệp cười cười, cúi đầu, đặt giấy ghi số điện thoại của mọi người trong tay xuống, xé ra, lại hạ xuống, xé ra, lại hạ xuống, xé ra, chỉ còn lại phiến giấy lớn không tới hai ngón tay, không tiếng động rơi xuống mặt
bàn.
Anh lại nhìn chữ viết rõ ràng của Thiển Thiển ở phía trên, sau đó trân trọng mà gấp tấm giấy nhỏ bỏ vào túi bên ngực trái.
Bạn đang đọc truyện Cô Ngốc Biết Yêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.