Chương 17: Chương 17
Tề Ngọc Yên thấy sắc
mặt Trịnh hoàng hậu có chút không vui, cũng không sợ hãi, mỉm cười đáp
lời: “Hồi Hoàng hậu nương nương, mấy ngày trước tần thiếp bị ốm một
trận, khuôn mặt biến đổi lớn, cực kỳ xấu xí, không dám lộ mặt gặp người, tránh khiến cho Thái hậu và Hoàng hậu nương nương hoảng sợ.”
“Ngươi bị bệnh mà biến dạng mặt mày ư?” Trịnh hoàng hậu sửng sốt, sau đó bán tín bán nghi nhìn Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên sợ Trịnh hoàng hậu không tin, còn nói thêm: “Lúc trước Xuân
Hoa cô cô đến phủ dạy tần thiếp lễ nghi, mẫu thân tần thiếp từng xin
Xuân Hoa cô cô hồi cung bẩm báo việc này rồi.”
“Hình như có chuyện như thế thật.” Tiêu thái hậu nghe Tề Ngọc Yên nói
như vậy, gật gù nói: “Quả thật ai gia có nghe Xuân Hoa trở về báo về
chuyện Tề quý nhân sinh bệnh, ai gia nhớ rõ còn phái thái y tới Tề phủ
xem bệnh cho Tề quý nhân.”
“Tần thiếp tạ ơn Thái hậu quan tâm.” Tề Ngọc Yên nhẹ nhàng thi lễ với Tiêu thái hậu.
“Thật không?” Trịnh hoàng hậu nâng mắt liếc Tề Ngọc Yên, cười lạnh, nói: “Chẳng qua đổ bệnh thôi mà, có thể đáng sợ tới mức nào cơ chứ? Bỏ mạng
che mặt cho Thái hậu và bản cung xem, Thái hậu và bản cung không dễ bị
dọa sợ đến thế đâu.” Tề Ngọc Yên càng che giấu gương mặt, nàng ta càng
muốn nhìn. Muốn xem thử người còn đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân kinh thành
trong lời đồn có dáng vẻ ra sao.
Bởi vì Trịnh hoàng hậu Trịnh Chước là ngoại sinh nữ (cháu gái ngoại) của Tiêu thái hậu, mẫu thân nàng ta là tỷ tỷ ruột của Tiêu thái hậu nên
tình cảm giữa hai người vô cùng thân thiết. Tiêu thái hậu không có con
gái, từ nhỏ đã yêu thương Trịnh Chước như nữ nhi của chính
jleee=quuúy+)ônnn mình, cho nên ở trước mặt Tiêu thái hậu nàng ta thích
gì làm nấy. Ví như hiện giờ, Tiêu thái hậu còn chưa lên tiếng mà nàng ta đã lên tiếng trước rồi.
Nhưng nói gì chăng nữa, Trịnh hoàng hậu cũng đứng đầu trong cung, lời
nàng ta nói, Tề Ngọc Yên không thể không nghe theo. Vì thế Tề Ngọc Yên
cúi người hành lễ, nói: “Tần thiếp tuân mệnh. Chỉ là, nếu lát nữa dáng
vẻ xấu xí của tần thiếp dọa sợ Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, xin
Thái hậu và Hoàng hậu nương nương thứ tội.” Nói xong Tề Ngọc Yên đứng
thẳng người, chậm rãi đưa tay về sau tai, từ từ tháo chiếc mạng che
trên mặt mình xuống.
Khi gương mặt xấu xí để lộ hoàn toàn trước mắt mọi người, Tề Ngọc Yên
nghe thấy rõ mồn một tiếng giật mình hít khí của toàn bộ người trong
điện, trong điện lập tức trở nên yên tĩnh, quả thực nghe được cả tiếng
kim rơi.
Thấy tình cảnh này, trong lòng nàng thầm cười khổ. Xem ra gương mặt này của mình, thật sự là xấu không chịu nổi.
Sau một lúc, mới nghe được giọng nói hoảng hốt của Tiêu thái hậu vang lên: “Tề quý nhân, sao ngươi lại trở nên như vậy?”
Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, nhìn vẻ khiếp sợ không giấu nổi của Tiêu thái
hậu, cười chua chát nói: “Sau khi thần thiếp ngã bệnh, sắc mặt càng lúc
càng kém, rồi trở thành thế này.”
Tiêu thái hậu tựa như vẫn không thể tin nổi: “Ai gia thấy trong bức họa
kia, Tề quý nhân là một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa lần
trước Tĩnh Ly tiến cung chơi cũng nói Tề quý nhân cực kỳ xinh đẹp ra
sao? Tại sao đổ một trận bệnh lại trở nên như này?”
Tề Ngọc Yên nghe Tiêu thái hậu nói, trong lòng sửng sốt. Lưu Tĩnh Ly
từng khen ngợi dung mạo của mình trước mặt Thái hậu ư? Lúc này, nàng
chợt nhớ tới, mẫu thân Lưu Tĩnh Ly là cô cô ruột của Trịnh hoàng hậu,
cho nên Lưu Tĩnh Ly và Trịnh hoàng hậu có qua lại nhiều với nhau. Xem
ra, chắc lúc Lưu Tĩnh Ly nhập cung, có nhắc tới mình với Thái hậu, mới
khiến Thái hậu chú ý , cuối cùng bị tuyển vào cung.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tề Ngọc Yên không khỏi thầm than đúng là thất
sách. Sớm biết kết quả sẽ như này, mình sẽ không tới Chung gia. Cũng sẽ
không bị Lưu Tĩnh Ly nhìn thấy, vô hình trung tự đưa mình vào cung.
Nhưng hiện giờ có hối hận cũng vậy, theo tình hình hiện tại, Tiêu thái
hậu còn hối hận hơn cả mình. Nhưng mình đã nhập cung, chẳng còn cách cứu vãn nữa. Trước mắt chỉ có thể nhún mình, khiến Thái hậu thương xót, hi
vọng cuộc sống trong cung sau này của mình sẽ yên bình chút ít. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên tức khắc làm ra vẻ mặt ủ dột: “Đúng vậy, chỉ có thể
trách Ngọc Yên số khổ, không biết tại sao ngã bệnh một lại biến thành bộ dạng như này. Lát nữa Hoàng thượng tới, nhìn thấy Ngọc Yên, phải chăng
sẽ ghét bỏ Ngọc Yên?” Nói xong trên mặt Tề Ngọc Yên mang vẻ bi thương.
Nghe Tề Ngọc Yên nói như vậy, lại thấy nàng thương tâm vô cùng, Tiêu
thái hậu cũng thở dài một tiếng. Lý Cảnh là con trai duy nhất của bà,
sắp tới tuổi đôi mươi, dưới gối vẫn chưa có lấy một mụn con.
Tiêu thái hậu cũng hiểu, Lý Cảnh không thích ngoại sinh nữ Trịnh Chước
của mình. Nhưng lại không từ chối được tỷ tỷ nhờ vả, thêm nữa bản thân
mình thật sự rất yêu thương Trịnh Chước, hai năm trước đã ép Lý Cảnh thú Trịnh Chước. Tưởng 
Bạn đang đọc truyện Hai Kiếp Làm Sủng Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.