Chương 107: Cường Thưởng Dân Nữ
Từ Ngọc Vương Phủ đến phủ tướng quân, lộ trình đi đúng là không tính là
gần. Khi đi, phải đi qua vài con đường. Khi cỗ kiệu đi tới đường đông
thì đúng lúc gặp một quan viên ngồi trên lưng ngựa.
Quan viên này không phải là ai khác, chính là Vinh Bưu mới nhậm chức phủ dịch của
Kinh thành. Vinh Bưu, bản thân đã là một người ngang ngược kiêu ngạo,
ham mê tửu sắc. Hắn cậy vào mình là nhi tử của Thừa tướng, muội muội là
thị thiếp của Ngọc Vương gia, ngày thường làm mưa làm gió gây hại dân
chúng.
Hắn có tật xấu lớn nhất là thích uống rượu. Mỗi
lần uống rượu say thì đều cưỡi ngựa ra đường. Chỉ cần gặp phải cô nương
nào hơi đẹp thì sẽ đoạt lấy rồi mang về phủ đệ của hắn tầm hoan tác
nhạc. Mặc dù có rất nhiều cô nương bị làm nhục, nhưng không có một người nào dám kiện Vinh Bưu. Bởi vì Vinh Bưu chính là quan phụ mẫu của Kinh
thành, bình dân bách tính nếu muốn thắng kiện hắn, đó không phải mơ hay
sao?
Có một ít cô gái, vì mạng sống, tâm cam tình nguyện trở
thành công cụ tình dục của Vinh Bưu. Một ít cô gái khác có can đảm,
không chịu nổi Vinh Bưu giày xéo, không phải treo cổ tự tử tự vẫn thì
đập đầu vào tường mà chết. Trong phủ dịch nha môn của Kinh thành, không
chỉ đếm không hết mỹ nhân mà oan hồn nữ quỷ cũng đếm không hết.
Vinh Bưu ở trên ngựa, xa xa liền thấy dung mạo thanh tú của Yến nhi. Hắn
vung tay lên, đám gia đinh kia như lang như hổ, lao về phía Yến nhi cô
nương. Yến nhi bị hai gia đinh bắt giữ, kéo vào trong một chiếc xe ngựa
đi tới. Một mặt nàng giãy giụa, một mặt cao giọng cầu cứu: "Thừa Phong
ca, cứu mạng!"
Vu Thừa Phong đi ở trước cỗ kiệu, nghe thấy Yến
nhi kêu cứu. Vọt người bay lên, bay về phía Yến nhi: "Yến nhi cô nương, không cần phải sợ, ta tới cứu cô."
Một hồi quyền đấm cước đá,
hai gia đinh đã bị Vu Thừa Phong đá ngã trên mặt đất. Nhiều gia đinh
khác vây Yến nhi và Vu Thừa Phong. Vu Thừa Phong muốn thoát ra, đó là
chuyện dễ dàng. Muốn mang Yến nhi đi, chuyện đó vô cùng khó khăn.
Lê Thải Nhi trong kiệu, vừa nghe thấy Yến nhi hô cứu mạng, trong lòng kinh hoảng. Nàng vén màn kiệu lên, nhìn ra bên ngoài. Thấy Yến nhi bị bắt,
trong lòng của nàng vô cùng gấp gáp: "Yến nhi, Yến nhi."
Vinh Bưu thấy cô gái trong kiệu xinh đẹp tuyệt luân hơn, không nhịn được chảy
nước miếng. Hắn lại vung tay lên với đám gia đinh ở dưới, sunlia những
gia đinh kia lại xông đến Lê Thải Nhi trong kiệu.
Cỗ kiệu của Lê
Thải Nhi bị lật tung. Mặt của nàng đầy kinh hoảng, từ bên trong kiệu lao ra ngoài. Hai gia đinh bắt nàng, đưa đến trước mặt Vinh Bưu trên lưng
ngựa. Vinh Bưu giục ngựa, bắt giữ Lê Thải Nhi nghênh ngang rời đi. Tiếng kêu cứu của Lê Thải Nhi truyền đến theo gió.
"Thừa Phong ca,
huynh không cần phải lo ta, đi cứu tiểu thư nhanh lên." Yến nhi vừa thấy tiểu thư bị bắt, trong lòng gấp gáp vô cùng. Nàng có cái gì sơ xuất, cũng chỉ là chuyện nhỏ. Tiểu thư mà bị vũ nhục, vậy coi như thảm.
Vu Thừa Phong thấy tình thế nghiêm trọng, cũng không ngại bại lộ than
phận, nói: "Các người nghe rõ cho ta, nếu muốn sống thì mau thả người.
Không muốn sống thì cứ mà liều mạng, tiếp tục làm xằng làm bậy. Dám cướp nữ quyến của Ngọc vương phủ, các người chán sống rồi hả?"
Bọn gia
đinh nghe xong, không nhịn được cười ha hả: "Ngươi giả mạo phủ khác được không? Tại sao cố tình muốn giả mạo Ngọc vương phủ đây? Ngươi biết
không? Tiểu thư nhà chúng ta chính là nữ quyến của Ngọc vương phủ. Ngoài tiểu thư nhà ta ra, nữ quyến của Ngọc Vương Phủ chỉ còn lại một nữ nhân xấu xí. Ngươi cảm thấy, người xấu xí đó có thể so với Mỹ Kiều Nương
vừa nãy sao? Ha ha."
"Ngươi nói ngươi là người của Ngọc vương phủ, vậy chúng ta còn là người trong hoàng cung đây này! Ha ha ha!"
Vu Thừa Phong thấy bọn chó săn này nói không hiểu chuyện thì cũng không
nói nhảm nữa. Hắn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, một tia ánh sáng chói
mắt, làm hoa mắt của mọi người. Những gia đinh này còn chưa biết rõ có
chuyện gì xảy ra, trước người của Vu Thừa Phong, thi thể lăn lóc! Những
gia đinh còn lại sợ đến mức bỏ chạy lập tức.
"Yến nhi, nơi này
cách phủ tướng quân không xa. Cô trở về phủ đi, bẩm báo Lê Trung Lê
tướng quân một tiếng, để hắn sai người đi bẩm báo Vương Gia. Ta đi phủ
dịch nha môn trước, cứu vương phi. Để bọn họ tới tiếp ứng ta sau." Vu
Thừa Phong giao phó Yến nhi xong, thi triển khinh công, đi về phía phủ
dịch nha môn.
Lê Thải Nhi ngồi ở trước mặt của Vinh Bưu, không
ngừng giãy giụa. Trước giờ nàng không hề nghĩ đến, dưới chân Thiên Tử,
lại có thứ người bại hoại cặn bã như vậy. Ban ngày ban mặt, nam nhân này lại dám cường thưởng dân nữ.
"Mỹ nhân, không nên uổng phí hơi
sức! Nàng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Bản quan đâu. Đợi lát
nữa, lúc nàng cần Bổn quan, để cho nàng trốn, nàng cũng không trốn được
đâu! Chỉ cần thử một lần công phu của Bản quan, nàng sẽ muốn ngừng mà
không được!" Trong miệng của Vinh Bưu, mùi rượu tỏa ra nồng nặc. Một bên hắn giục ngựa chạy băng băng, vừa điểm huyệt đạo của Lê Thải Nhi. Trong miệng đầy mùi rượu, còn nói toàn lời *****, thổi về hướng Lê Thải Nhi
vô lực phản kháng.
"Đồ cặn bã, bại hoại, không bằng cầm thú." Lê
Thải Nhi cảm thấy thân thể của nàng không nghe nàng sai bảo. Cả người
mềm nhũn, không có một chút hơi sức. Nàng không cách nào phản kháng,
nhìn thấy khuôn mặt thối nát của Vinh Bưu lại gần, phì một tiếng phun
lên mặt của Vinh Bưu. Ngay sau đó, mắng lên.
"Ha ha, có cá tính.
Ta chỉ thích mỹ nhân dã tính mười phần. Đợi lát nữa, nàng lên giường mỹ
nhân của ta, ta sẽ giày vò nàng đủ. Ta chỉ thích chinh phục cô gái ngỗ
ngược, cũng thích thưởng thức loại tư vị ***** đó." Vinh Bưu lau nước
miếng trên mặt, nghe Lê Thải Nhi mắng, thế nhưng không tức giận, ngược
lại trên mặt hiện lên nụ cười.
Trong khi nói chuyện, đã đến phủ dịch của Kinh thành.
"Lão gia." Thị vệ giữ cửa thấy Vinh Bưu mang theo một cô gái tuyệt sắc trở
lại, cung kính chào hỏi. Chờ Vinh Bưu đi qua, không nhịn được lắc đầu
một cái, than thở một tiếng: "Nghiệp chướng! Một ngày nào đó, sẽ phải
chịu báo ứng!"
Vinh Bưu trực tiếp mang Lê Thải Nhi tới phòng mỹ
nhân của hắn, hắn ôm Lê Thải Nhi, đặt nàng lên trên thứ gọi là "giường
mỹ nhân". Bốn góc giường mỹ nhân đều có một sợi dây thừng làm từ gân bò. Vinh Bưu dùng dây thừng gân bò trói tứ chi của Lê Thải Nhi lại. Sau đó, giải huyệt đạo của nàng.
"Mỹ nhân, trò chơi của chúng ta sắp bắt đầu. Ta sẽ giày vò nàng! Ta chỉ thích nữ nhân ở dưới thân thể của ta
liều mạng giãy giụa. Vậy chẳng những có thể gia tăng hứng thú của ta,
cũng càng làm cho ta kích tình vạn trượng!" Vinh Bưu cởi y phục của mình ra, bộ mặt mang theo lửa dục không cách nào tắt được.
"Tên cầm
thú này, ngươi dám vũ nhục ta, ta chết cho ngươi xem." Trong đôi mắt của Lê Thải Nhi tràn đầy lửa giận và sợ hãi. Nếu như nam nhân này thực có
can đảm xâm phạm nàng, nàng nhất định sẽ cắn lưỡi tự sát.
Bạn đang đọc truyện Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.