Chương 120: Lý Quý Phi
Chợ họp, cực kỳ náo nhiệt. Các tiểu thương, người bán hàng rong lớn
tiếng rao bán. Mỗi khi sinh thần của hoàng thượng, Vương quốc Mộ Dung sẽ có rất nhiều sứ giả nước ngoài. Bọn họ đều sẽ tới chợ họp này, chọn mua một chút đặc sản bọn họ thích ở Vương quốc Mộ Dung. Lúc này cũng là lúc buôn bán tốt nhất nhất thịnh vượng nhất. Mỗi tiểu thương cũng sẽ nắm
chắc cơ hội này, kiếm một khoản bạc.
Mộ Dung Doanh dắt tay Long
Phụng Thần, đi dạo ở chợ phồn hoa này. mặc dù Long Phụng Thần không
nguyện ý cùng Mộ Dung Doanh dắt tay đi, nhưng cũng không có lí do rõ
ràng để cự tuyệt nàng. Dù đây cũng là Vương quốc Mộ Dung, hắn cũng không nguyện ý đụng chạm nhiều với nàng. Chỉ cần Mộ Dung Doanh nguyện ý không làm náo loạn, hắn cũng sẽ không tạo ra bất kì việc gì, rước lấy phiền
toái không cần thiết.
"Long Phụng Thần, chàng xem khối ngọc bội
này đi, xem nó có thể làm lễ thọ để ta tặng Vương huynh không?" Trong
một tiệm bán ngọc khí, Mộ Dung Doanh phát hiện một khối ngọc thuý thượng hạng. Viên ngọc bội giống như trăng tròn. Trên mặt ngọc bội điêu khắc
Hằng Nga ôm Ngọc Thố trong ngực. Hình khắc Hằng Nga trông rất sống động, đẹp không sao tả xiết. Bộ dáng kia có chút tương
tự với Lê Thải Nhi. Dọc theo trăng tròn khắc hoa văn Song Long Hí Châu.
Hai giao long vòng quanh ngọc trụ, theo trụ mà lên. Giữa hai đầu rồng là một ngọc cầu nhỏ tròn trịa.
"Rất tốt." Long Phụng Thần nhìn khối ngọc bội kia một chút, có chút cảm thấy không thích hợp. Nhưng mà hắn
không nói rõ. Mộ Dung Quân một lòng muốn làm bá chủ thiên hạ, Duy Ngã
Độc Tôn mới là cảnh giới lý tưởng của hắn. Nếu như Mộ Dung Doanh tặng
ngọc bội Song Long Hí Châu cho hắn, dĩ nhiên sẽ không khiến cho hắn hoan tâm.
"Ta cũng cảm thấy rất tốt." Mộ Dung Doanh cẩn thận chu đáo
chốc lát, rồi quyết định mua ngọc bội giá trị xa xỉ này, làm thọ lễ chúc cho Mộ Dung Quân. Long Phụng Thần tính tiền xong thì đi theo sau lưng
Mộ Dung Doanh đi dạo.
Mộ Dung Doanh sờ cái này một cái, nhìn cái
đó một chút. Thích thì thu. Không thích thì tiện tay ném xuống. Lúc nàng đi dạo đến điếm son phấn, một công tử tuấn tú xuất hiện ở trong cửa
tiệm. Trên người của công tử kia mang theo quý khí không cách nào che
giấu. Mộ Dung Doanh chỉ cảm thấy người công tử này rất quen thuộc, nhất
thời nhớ không nổi đã gặp qua ở nơi nào.
"Lão bản, son phấn
thượng hạng ở đây, lấy cho ta một bộ, đưa đến Thúy Hoa lâu đi. Thuận
tiện, đem lá thư này đi cho ta. Nhớ, không được lộ ra đi ra ngoài." Công tử kia móc ra một lượng vàng, đặt ở trước mặt lão bản.
Lão bản
cuống quít thi lễ, cung tiễn công tử kia ra cửa: "Yên tâm đi, Cẩm vương
gia. Nhỏ nhất định đi làm theo phân phó của vương gia, tuyệt sẽ không lộ ra ngoài."
Cẩm vương gia?
Mộ Dung Doanh vừa nghe, không
nhịn được trong lòng cả kinh. Cẩm vương gia không phải trường tử của
vương huynh Mộ Dung Gấm sao? Hai năm không thấy, thế nhưng đã lớn rồi!
Hắn là thái tử của Vương quốc Mộ Dung, làm sao sẽ đi mua son phấn, đưa
đến Thúy Hoa lâu? Chẳng lẽ là tiểu tử này len lén đi dạo kỹ viện? Chuyện này nếu để cho Vương huynh biết, còn không phế thái tử này!
Mộ Dung
Doanh cố làm dáng vẻ không biết chuyện, hướng lão bản dò hỏi: "Lão bản,
vị công tử này ra tay thật là xa hoa! Đưa một son phấn đã cho ngươi một
lạng vàng. Ha ha, cô nương Thúy Hoa lầu kia may mắn như vậy, thế nhưng
có thể gặp được công tử tôn quý si tình như vậy này!"
Lão bản
nhìn lên nhìn xuống đánh giá Long Phụng Thần và Mộ Dung Doanh, nhìn phục sức của hai vị này, cũng không giống người Vương quốc Mộ Dung. Nói cho
bọn họ biết chắc cũng không sao: "Phu nhân, ngài chắc không biết. Vị
công tử này cũng không phải là người tôn quý bình thường. Hắn chính là
thái tử tương lai của Vương quốc Mộ Dung! Hoàng thượng thông minh tháo
vát như vậy, Vương quốc Mộ Dung ngày càng cường đại. Nhưng giang sơn cẩm tú này sợ là bị hủy ở trong tay vị thái tử này. cả ngày Hắn không biết
tiến thủ, chỉ biết là si mê hoa khôi của Thúy Hoa lầu. Người như vậy,
làm vua của Vương quốc Mộ Dung, chắc sẽ vứt bỏ giang sơn rộng lớn này."
"Lão bản, ngươi nhớ. Về sau, ít mở miệng nói chuyện như vậy. Tránh cho họa
là từ ở miệng mà ra!" Mộ Dung Doanh ném ra một câu, vội vội vàng vàng
rời khỏi son phấn điếm. Lão bản kia không rõ ý, không nhịn được lầm bầm
một tiếng: "Phu nhân này cũng thật là lạ. Rõ ràng là nàng hỏi thăm ta,
còn cảnh cáo ta họa là từ ở miệng mà ra, thiệt là!"
Long Phụng
Thần nghe thấy như thế, lại mừng thầm. Một bên hắn đuổi theo Mộ Dung
Doanh, vừa âm thầm suy tư: "Đời cha quá mạnh mẽ, đời
con thì mềm yếu vô năng. Đời cha quá hèn nhát, con cháu nên quyết chí tự cường. Thời niên thiếu Mộ Dung Quân đắc chí, không thấy được con hắn có thể phá hoại giang sơn mà hắn cố gắng khổ ải bảo vệ, xây dựng. Có lẽ,
đây chính đạo lý mà người ta nói thịnh cực tất suy."
Mộ Dung
Doanh không còn có ý định đi dạo chợ, nàng và Long Phụng Thần vội vội
vàng vàng trở lại hoàng cung. Vừa đến trong hoàng cung, liền bỏ Long
phụng thần một bên, đi Đông cung tìm chất tử Mộ Dung Gấm của nàng. Ở
trong ngự hoa viên, vừa lúc gặp được quý phi Lý Minh Châu.
Lý quý phi tuy chỉ có danh hiệu quý phi, nhưng cũng là nữ chủ tử chân chính
trong hoàng cung. Nàng dựa vào hoàng thượng sủng ái mình, khắp nơi thích kén cá chọn canh. Đặc biệt là sau khi sinh hạ một đứa con cho hoàng
thượng, càng thêm ỷ sủng mà kiêu. Hoàng hậu qua đời năm năm, Đại Vương
vẫn chưa từng lập hậu. Vị trí hoàng hậu này đương nhiên là không ai
ngoài nàng ta. Về phần vị trí thái tử này, nàng ta cũng vẫn mơ ước. Nàng luôn muốn để cho con trai ba tuổi Mộ Dung Huy của nàng trở thành thái
tử tương lai, thậm chí là hoàng thượng. Như vậy, nàng mới có thể vĩnh
viễn trở thành nhân vật tay nắm thực quyền.
"Quý phi nương
nương." Mộ Dung Doanh biết phi tử ca ca sủng ái nhất chính là Lý Minh
Châu này. Mặc dù nàng không thích Lý Minh Châu, nhưng cũng không dám quá càn rỡ.
"Vương muội, một năm không thấy, ta rất nhớ muội! Ta chỉ chú ý vội vàng sinh thần của Đại Vương thế nhưng không lo lắng đi thăm
muội muội. Giờ đang đi Từ Ninh cung vấn an Thái hậu, đón gió tẩy trần
cho muội đấy. Muội xem, giờ ở trong vườn này gặp." Lý Minh Châu lôi kéo
tay Mộ Dung Doanh, thân thiết như thân tỷ muội. Lý quý phi là một người
biết lôi kéo người khác. Nàng biết, Mộ Dung Doanh thân là thái tử phi
của vương triều Long Vũ, là hoàng hậu tương lai. Nói không chừng có một
ngày, nàng sẽ dùng đến người này. Lại nói, theo tình huống Mộ Dung Doanh và hoàng thượng gần đây. Có lẽ, một câu nói của nàng có thể thay đổi
tâm ý của hoàng thượng.
"Cám ơn quý phi nương nương nhớ thương!
Hôm nào đó, ta nhất định nói với Vương huynh một chút. Hoàng hậu đã qua
đời nhiều năm, hắn cũng nên lập hậu rồi. Ứng cử viên hoàng hậu đương
nhiên quý phi ngài là thích hợp nhất." Trong miệng Mộ Dung Doanh nói lời ngọt, trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Nàng làm như vậy, chỉ là theo ý Lý Minh Châu thuận nước giong thuyền thôi: "Tương lai hoàng hậu nương nương, ngài đi Từ Ninh cung vấn an mẫu hậu trước đi! Ta đến Đông cung
xem thái tử một chút, lập tức tới đây. Hôm nay, chúng ta uống một chén
thật tốt."
"Doanh nhi muội muội, mặc dù ta vô ý với vị trí hoàng
hậu. Nhưng mà cũng phải cám ơn ý tốt của muội muội!" Lý quý phi ra hiệu
bằng mắt cho một cung nữ, ý bảo nàng theo dõi Mộ Dung Doanh: "Thuý Ngọc, ngươi trở về lấy một cái khăn lụa giúp ta. Ta đi ra cửa vội quá, thế
nhưng quên mang khăn lụa rồi."
Bạn đang đọc truyện Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.