Chương 120: Biết Thân Thế Mục Giai Thu (2)
Edit: Thanh Xuân.
"Tối hôm qua không có người nào tìm cô chứ?" Tưởng Tự Hân không nhịn được hỏi.
Cô gái kia nhìn hộ vệ trước mặt mình một chút mới lại nói, "Không có."
"Con của cô vẫn còn tốt chứ?" Tưởng Tự Hân lại hỏi.
"Tốt." Cô gái kia hít sâu một hơi mới trả lời.
"Vậy sau này cô dưỡng thai thật tốt, chờ tiếp qua một hai tháng, đứa bé lớn
một chút, cô để cho đứa bé làm giám định DNA, lại đi tìm nhà họ Hàn, tìm được mẹ Hàn Tử Nghị bảo là muốn một danh phận." Khóe miệng Tưởng Tự
Hân có một vệt cười lạnh.
Chưa chắc mẹ Hàn Tử Nghị sẽ cho người
phụ nữ kia một danh phận, có lẽ còn khả năng giết chết cô gái kia, nhưng đứa bé vẫn là huyết mạch của Hàn Tử Nghị, cho nên nhất định sẽ lưu lại.
Đến lúc đó giữa Hướng Tình và Hàn Tử Nghị nhất định sẽ có hiềm khích, quan
hệ giữa Mục Giai Âm và Hướng Tình tốt như vậy, chỉ cần Mục Giai Âm ở bên tai Quyền Thiệu Viêm thổi chút gió, Quyền Thiệu Viêm xa cách Hàn Tử
Nghị, Quyền Thiệu Viêm mất đi một phụ tá đắc lực. Mà nhất định Quyền
Thiệu Viêm cũng sẽ vì chuyện này mà chán ghét mà vứt bỏ Mục Giai Âm.
"Biết rồi, chuyện như vậy nhất định có thể được không? Tôi nghe nói rất nhiều hào môn đều là nhận con không nhận mẹ," Giọng nói cô gái kia giả bộ tò
mò hỏi, "Cô cảm thấy tôi thật sự có thể gả cho Hàn Tử Nghị?"
Người phụ này thế nào đột nhiên thông minh hơn rồi? Tưởng Tự Hân sửng sốt
một giây mới nói, "Cô đang mang thai cháu của nhà họ Hàn cho nên họ
nhất định sẽ chấp nhận cô."
Cô gái kia không nói chuyện nữa, Tưởng Tự Hân lại cảnh cáo cô gái kia một phen sau đó mới cúp điện thoại.
Nhà họ Hàn chấp nhận cô? Nếu như đứa bé vẫn còn, với tính tình Hàn Tử Nghị
như vậy, chịu nhận đứa bé đã là một kỳ tích rồi. Nếu như đến lúc đó cô
và đứa bé cũng không ai nhận, chẳng phải là cô tuổi còn trẻ sẽ phải có
con riêng.
Cô gái kia càng nghĩ càng giận.
Hộ vệ bên cạnh
vẫn không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ là sau khi cô gái kia nói chuyện
điện thoại xong thì tiến lên tịch thu điện thoại trong tay cô.
Lúc này cô gái kia mới khẩn cầu nhìn về phía người hộ vệ kia nói: "Anh à,
tôi cũng đã làm theo lời anh nói, anh xem có thể thả tôi về nhà được
không?"
Thật sự là cô không muốn đợi ở chỗ này. Ở chỗ này quả thật giống như là ngồi tù .
"Không được, không ai nói cô có thể đi." Hộ vệ kia nói xong thì đi ra ngoài, đóng cửa sắt trong phòng lại.
Cô thử đẩy cửa sắt ra, nhưng mà đẩy thế nào cũng đẩy không được.
Cửa sắt tổng cộng có ba khóa, toàn bộ đều dùng xích sắt khóa. Cho dù cô gái kia có dùng cách gì đi nữa cũng đi ra không được .
Làm sao sẽ có bộ dạng này? Cô gái kia vô lực dọc theo tường trực tiếp ngồi
xuống. . . . . . Sớm biết như thế, cô cũng không nên nghe Tưởng Tự Hân
lừa dối, cảm thấy mấy hoa hoa công tử kia đều là người không có chỉ số
thông minh, vì vậy mới sinh ra đụng ý tưởng mang thai.
Kết quả hiện tại, cô lại ngồi chồm hổm trong ngục giam, còn không biết lúc nào thì mới có thể ra đi.
Đều là Tưởng Tự Hân, đều là cô ta làm hại!
Ánh mắt cô gái kia càng ngày càng âm trầm.
Mà bên cạnh Tưởng Tự Hân đã giấu gương mặt xấu xí đi, trên mặt mang vẻ ôn
hòa sảng lãng mỉm cười, Tưởng Tự Hân đi tới phòng bếp nói, "Gần đây dạ
dày của mẹ không tốt, tôi nấu canh cho bà ấy."
Người làm bên cạnh cười nhìn Tưởng Tự Hân một chút nói: "Thiếu phu nhân thật đúng là hiếu thuận."
Tưởng Tự Hân không thèm để ý cười nói, "Đây đều là chuyện mà người con như
tôi nên làm, nào có cái gì hiếu thuận hay không hiếu thuận ."
Ánh mắt người làm nhìn Tưởng Tự Hân tôn kính hơn.
Tưởng Tự Hân nấu canh, lúc này mới lại thừa dịp bọn người làm không chú ý,
lấy hai vị thức ăn tương khắc cùng ném vào trong nguyên liệu nấu ăn.Cô
hiếu thuận như vậy, hai lão già kia phòng cô như là phòng ăn trộm, nếu
như vậy, cô sẽ đưa bọn họ cùng đi lên tây thiên.
Chỉ là Tưởng Tự
Hân không biết là, bởi vì hành động ngày hôm qua của cô, Quyền Thiệu
Viêm kia đã bắt đầu tra bối cảnh sau lưng của cô rồi.
Vốn là,
Quyền Thiệu Viêm đối với chuyện riêng của anh em mình thật là không quan tâm nhiều, nhưng mà người phụ nữ này có âm mưu khác, nhất là lúc toan
tính quá sâu, anh cũng không thể bỏ qua.
Vẫn là vợ mình tốt nhất, nghĩ tới gương mặt đỏ bừng sáng nay của Mục Giai Âm, tư vị của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm hận bây giờ không thể chạy về nhà.
Vẫn là đoạn thời gian nghỉ phép sảng khoái, thực sự muốn giả vờ nghỉ ngơi một lần nữa.
Chẳng qua là nếu như anh nghỉ phép lần nữa, sợ rằng mấy lão già cấp trên cũng nên tức đến mức lỗ mũi vểnh lên trời. Có muốn cố ý phạm lỗi một lần nữ
hay không, để cho đối thủ mình nắm được nhược điểm, anh nhân cơ hội này
để nghỉ phép không?
Ngón tay Quyền Thiệu Viêm gõ bàn rơi vào trầm tư.
Một bên Lưu Duệ nhìn dáng vẻ Quyền Thiệu Viêm một chút, vội vàng châm thêm
trà trên bàn, lại cẩn thận đi ra ngoài đóng cửa lại. Nếu như Lưu Duệ
biết giờ phút này vấn đề mà Quyền Thiệu Viêm nghiêm túc suy tính, sợ
rằng một ngụm máu đỏ sậm cũng ói ra ngoài.
Mục Giai Âm ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại, thật sự là quá mệt mỏi.
Buổi sáng Quyền Thiệu Viêm không muốn cô tỉnh lại, trong phòng bếp Quyền Thiệu Viêm đã làm cơm xong.
Mục Giai Âm cầm toàn bộ chút cơm đều bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng.
Chỉ là, điện thoại của Mục Giai Âm đột nhiên lại reo lên.
Đàm Tân Kinh. . . . . . Theo bản năng Mục Giai Âm cúp luôn điện thoại.
Nhưng Đàm Tân Kinh vẫn như cũ kiên trì bền bỉ gọi điện thoại.
Mục Giai Âm cau mày suy tính hồi lâu, vẫn là nhấn nút trả lời, bên kia điện thoại giọng nói Đàm Tân Kinh mang theo chút khàn khàn và mệt mỏi, trông vẻ như là Đàm Tân Kinh cả đêm không ngủ, "Giai Âm, cô có thể ra ngoài
một lát hay không?"
"Thế nào?" Mục Giai Âm không muốn đi ra ngoài nhiều mặc dù ngày hôm qua Quyền Thiệu Viêm đã bóp chân cho cô, nhưng mà hôm nay chân cô vẫn còn có chút đau. Hơn nữa, thấy người này vừa lại là Đàm Tân Kinh, thì Mục Giai Âm càng không muốn đi ra ngoài.
"Giai Âm, tôi có chút khó chịu, côcó thể ra ngoài bồi tôi không?" Giọng Đàm Tân Kinh mang theo vài phần khẩn cầu.
Mục Giai Âm mím môi, nhưng trong giọng nói lại mang theo một vẻ kiên định
mà nói, "Thật xin lỗi, Đàm Tân Kinh, chúng ta bây giờ thật sự là có chút lúng túng. Nếu như anh thật khó chịu, anh cũng có thể tới tìm anh em
của anh, hoặc là tìm mấy người bạn gái của anh, không nhất định phải tìm tôi."
Mục Giai Âm rất thành thực nói: "Đàm Tân Kinh, lời nói
ngày hôm qua của Quyền Thiệu Viêm, anh cũng đã nghe thấy, anh nhất định
cũng biết, Quyền Thiệu Viêm không thích tôi gặp anh cỡ nào, còn lại là
đơn độc gặp mặt, tôi phải suy nghĩ tới tâm tư của chồng tôi, rất xin
lỗi."
Đàm Tân Kinh không biết anh làm việc dễ dàng như vậy có làm cho người ta hiểu lầm không?
"Giai Âm, cô ra ngoài một lát đi," Trong giọng nói Đàm Tân Kinh mang theo vài phần mềm yếu mà Mục Giai Âm chưa bao giờ thấy, "Có thể ra ngoài với tôi nói chuyện một lát hay không? Bây giờ tôi đang dưới lầu nhà cô."
Vậy thì càng không thể đi xuống.
Mặc dù Đàm Tân Kinh không nhìn thấy, Mục Giai Âm vẫn còn dao động như một
cái trống bỏi, "Đàm Tân Kinh, cho dù bây giờ anh đứng bên ngoài cửa nhà
tôi tôi cũng sẽ không mở cửa, anh không cần phải như vậy, tôi thật sự bị làm khó vô cùng."
"Tôi không thích anh, tôi chỉ xem anh như bạn
bè mà thôi, tôi không thích anh một chút nào. Hơn nữa, bộ dạng của anh
này, nếu để cho Quyền Thiệu Viêm hiểu lầm, ngươi có nghĩ qua tôi khó
chịu như thế nào không?" Giọng nói Mục Giai Âm nghiêm túc khác thường,
còn mang theo vài phần ý chỉ trích lạnh thấu xương, "Không nên làm khó
tôi như vậy, tôi nghĩ, sau này chúng ta vẫn không nên làm bạn nữa, sau
này anh xem như chưa từng quen biết một người như tôi đi."
Vốn
là, cô cảm thấy lúc Đàm Tân Kinh là bạn bè bình thường, ngược lại cô vui lòng khi lúc anh khó chịu giúp anh tháo bỏ khúc mắc một chút.
Nhưng mà, tối hôm qua sau khi Đàm Tân Kinh tỏ tình, căn bản cô cũng không
muốn lại đi để ý Đàm Tân Kinh. Hơn nữa, Đàm Tân Kinh còn ngay trước mặt
Quyền Thiệu Viêm tỏ tình với cô, điều này làm cho ngăn cách trong lòng
cô càng sâu.
Nếu như nói ngày hôm qua cô còn có thể cho là Đàm
Tâm Kinh nhất thời xúc động tỏ tình hoặc là trò đùa, nhưng cuộc điện
thoại ngày hôm nay của Đàm Tân Kinh, vậy thì không phải là yếu ớt thì có thể giải thích.
Bên kia Đàm Tân Kinh không nói gì thêm, nhưng mà Đàm Tân Kinh cũng không cúp điện thoại.
Mục Giai Âm a lô chừng mấy tiếng, thấy trong ống nghe không có phản ứng,
Mục Giai Âm mới tính toán cúp điện thoại. Có phải là giọng của cô quá
kém, cho nên Đàm Tân Kinh đã quên cúp điện thoại, Mục Giai Âm nghĩ tới
trong lòng lại có mấy phần lo lắng.
Chắc là Đàm Tân Kinh lái xe tới, hiện tại trạng thái anh ta lại không ổn định, ngộ nhỡ xảy ra tai nạn xe cộ thì phải làm gì đây?
Mục Giai Âm suy nghĩ một chút, mới chợt cảm thấy có gì đó không đúng, lại
nói, hiện tại Đàm Tân Kinh không phải là theo yêu cầu của Quyền Thiệu
Viêm đã xuất hiện trên máy bay sao? Nhưng mà tại sao Đàm Tân Kinh lại
đang ở dưới lầu nhà cô chứ?
Lần này trở về Quyền Thiệu Viêm lại
muốn giày vò cô. . . . . . Ngày hôm qua xương cốt của cô cũng muốn rời
ra từng mảnh, Quyền Thiệu Viêm còn nói anh không có ăn dấm của Đàm Tân
Kinh, thật ra thì căn bản là Quyền Thiệu Viêm ghen .
Cô lại không khống chế được miệng người khác, nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn vì này
chuyện, một lần lại một lần muốn cô. Mục Giai Âm cảm thấy, sợ rằng cô đã ngủ, cầm thú Quyền Thiệu Viêm này vẫn còn ở trên người của cô cày cấy
không ngừng nghỉ cũng không chừng.
Tiếp tục như vậy sẽ tổn thọ.
Làm sao lại không ai nói cho Quyền Thiệu Viêm phương thức muốn giảm thọ sao?
Mục Giai Âm lắc đầu một cái, đang muốn cúp điện thoại, trên màn hình bên
cạnh cửa phòng khách lại xuất hiện gương mặt của Đàm Tân Kinh.
Quả thực Đàm Tân Kinh tiều tụy đáng sợ, luôn chú trọng hình tượng như anh,
lúc này ngay cả chòm râu mới mọc ra dưới cằm cũng không cạo, chỉ là
những thứ này cũng không ảnh hướng tới gương mặt xinh đẹp của Đàm Tân
Kinh.
Anh thật sự là lên tới.
Mở cửa. . . . . . Còn chưa phải mở?
Mục Giai Âm nghe nhà tiếng chuông một lần một lần vang, rốt cuộc thì Mục
Giai Âm lớn tiếng về phía cạnh cửa, cũng rất giống là quát trong điện
thoại, "Đàm Tân Kinh anh đi về đi, tôi sẽ không gặp anh, anh đừng có hy
vọng nữa!"
Bên kia Đàm Tân Kinh làm như không nghe thấy, kiên nhẫn nhấn chuông cửa.
Làm thế nào bây giờ?
Mục Giai Âm ở trong phòng sốt ruột xoay quanh, ngộ nhỡ kinh động hàng xóm phải làm gì đây?
Cô có muốn gọi điện thoại cho Đổng Lê Triệu không, để cho Đổng Lê Triệu giúp một tay tìm vào ngưới kéo Đàm Tân Kinh đi?
Không được. . . . . . Tên Đổng Lê Triệu kia nhất định sẽ đem chuyện này phủi xuống trước mặt Quyền Thiệu Viêm, Hàn Tử Nghị cũng thế, hay là cô gọi
điện thoại cho ông nội? Nhất định ông nội sẽ giúp cô .
Nhưng mà, chút việc nhỏ thế này, thật muốn phiền toái ông nội sao?
Mục Giai Âm đang rối rắm vấn đề tại sao lúc này Đàm Tân Kinh nhất định phải nói chuyện với cô, thì cửa đột nhiên nhỏ nhẹ kẽo kẹt một tiếng, sau đó
cửa liền mở ra.
. . . . . . Vừa rồi Đàm Tân Kinh đang cạy cửa.
Trong lòng Mục Giai Âm có một tia dự cảm xấu, đột nhiên cô cảm thấy Đàm Tân
Kinh cố chấp muốn gặp được cô như vậy, cũng không nhất định là muốn tìm
cô tâm sự nói chuyện phiếm.
Theo bản năng Mục Giai Âm muốn gọi
điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm. Nhưng hành động của Đàm Tân Kinh lại
nhanh hơn, Mục Giai Âm chỉ mới vừa cầm điện thoại di động, còn chưa kịp
quay số điện thoại, cổ tay Mục Giai Âm đã bị một cục đá đánh trúng.
Đàm Tân Kinh cũng đã làm việc cho Quyền Thiệu Viêm nhiều năm như vậy.
Quyền Thiệu Viêm cũng vẫn thật thưởng thức năng lực của Đàm Tân Kinh ——đủ
loại trở lên cũng chỉ có thể nói rõ, riêng Đàm Tân Kinh chiến đấu, nguy
hiểm!
Mà Mục Giai Âm ở trước mặt Đàm Tân Kinh vốn không có bất kỳ lực phản kháng nào.
Một kích kia của Đàm Tân Kinh rất là khéo, cổ tay Mục Giai Âm kịch liệt một trận, cả cánh tay cũng có chút phát run, chớ nói chi là nắm chặt điện
thoại di động.
Mục Giai Âm thấy tình thế không đúng, nhanh chóng
chạy về phía cửa sổ, tuy nói nơi này tầng lầu cao, nhưng đứng ở cửa sổ,
cô vẫn có thể nhờ người khác giúp đỡ. Nếu không phải Đàm Tân Kinh chặn
cửa, thật ra thì Mục Giai Âm càng muốn từ bên kia cửa đi ra ngoài.
Chỉ là Mục Giai Âm mới chạy đi không được mấy bước, đã bị Đàm Tân Kinh chận lại, mà Mục Giai Âm càng thêm mềm nhũn choáng váng, lập tức tê liệt ngã xuống một bên. Đàm Tân Kinh cố ý muốn đánh ngất cô.
Rốt cuộcv muốn làm gì?
Đàm Tân Kinh bỏ lượng thuốc vừa phải, lúc Mục Giai Âm tỉnh lại lần nữa, tay chân cô cũng bị trói chặt rồi, mà cô đang ngồi trên một chiếc xe xa lạ. Phía trước người lái xe chính là Đàm Tân Kinh.
"Đàm Tân Kinh,
anh rốt cuộc muốn trói tôi đi nơi nào? Tại sao anh muốn trói tôi?" Cô và Đàm Tân Kinh làm bạn nhiều năm như vậy, cô biết cho tới bây giờ Đàm Tân Kinh cũng không phải vì bị một người phụ nữ cự tuyệt anh tỏ tình sẽ tức giận thành lúng túng, thậm chí bắt cóc cô gái kia.
“Giai Âm, cô có biết Quyền thiếu muốn giết Mục Giai Thu không?" Đàm Tân Kinh hỏi ngược lại.
Mục Giai Âm trầm mặc, thì ra Đàm Tân Kinh là vì Mục Giai Thu mà đến.
Nhưng mà. . . . . . Cho tới bây giờ Đàm Tân Kinh cũng không nhận ra Mục Giai Thu.
Mục Giai Âm chỉ cảm thấy nói cho cô biết, cô tuyệt đối không thể nói ra
Quyền Thiệu Viêm chuyện cần làm, "Quyền Thiệu Viêm không có nghĩ tới
phương diện kia, anh ấy chỉ vì sóng gió đình chức lúc trước, không có
biện pháp ra mặt giúp chị tôi mà thôi. Hơn nữa, tôi nghe nói chị đã bị
định tội xuống, hình như là năm năm tù có thời hạn?"
Ông nội giúp chị ấy làm việc vẫn tương đối dụng tâm.
"Đó là vì Quyền thiếu không nói cho cô biết thôi," Trong ánh mắt Đàm Tân
Kinh có mấy phần sợ hãi lại có mấy phần tuyệt vọng, "Quyền thiếu là muốn giết Mục Giai Thu, tôi biết rõ, một khi Quyền thiếu lộ ra nét mặt lạnh
thấu xương đó, vẻ mặt đó là chọc người của anh thì tuyệt đối không sống
nổi."
"Anh nghĩ nhiều rồi," Mục Giai Âm cố gắng nêu ví dụ, "Anh
xem, lần đó tôi xảy thai, thật ra thì đều là bởi vì Mục Giai Nhan kích
thích Ngô Oánh Oánh, nhưng Quyền Thiệu Viêm cũng không có đối phó Mục
Giai Nhan."
"Vậy không giống nhau, Mục Giai Nhan là em gái cô,
Quyền thiếu tự nhiên sẽ không ra tay ra đi đối phó cô ta, nhưng Mục Giai Thu là chị tôi!" Lúc nói lời này Đàm Tân Kinh có mấy phần tuyệt vọng.
Có lúc anh càng hy vọng vẫn không tìm được chị của mình, như vậy anh cũng
không cần gặp phải vừa gặp lại chị ấy, thì chị ấy lại lâm vào khốn cảnh
như vậy.
"Cái gì chị của anh? Chị ấy không phải là chị của tôi sao?" Vẻ mặt Mục Giai Âm nghi hoặc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cô nghe nói Đàm Tân Kinh có một chị gái, nhưng năm đó Đàm Tân Kinh nói cho cô biết, gia đình anh trước kia rất nghèo, tư tưởng trọng nam khinh nữ
của cha mẹ lại nghiêm trọng, cho nên lúc nhìn thấy sinh ra là một cô con gái, cha mẹ anh đã vứt bỏ cô gái nhỏ còn chưa đầy ba ngày tuổi.
Trước khi mất cha mẹ Đàm Tân Kinh đã hối hận vì hành động năm đó, vẫn dặn dò
Đàm Tân Kinh nhất định phải tìm được người chị gái bị vứt bỏ của anh. Cô biết cho tới bây giờ đã nhiều năm như vậy Đàm Tân Kinh vẫn không buông
tha tìm chị mình, nhưng mà như mò kim đáy bể tìm một người có bao nhiêu
khó khăn, bản thân Mục Giai Âm cũng biết.
Chẳng qua là, chị cả của cô lúc nào thì biến thành chị của Đàm Tân Kinh? Chẳng lẽ Mục Giai Thu không phải cha mẹ sinh?
"Cô ấy thật sự là chị của tôi, " Đàm Tân Kinh trầm mặc một hồi lâu mới nói, "Mấy năm trước, tôi cho người hắc vào kho gien di truyền, lục soát thật lâu mới lục ra được tin tức của Mục Giai Thu."
Cấp bậc Mục Giai
Thu lại là một thành phố Phó Thị Trưởng một thành phố, hơn nữa quyền thế nhà họ Mục, căn bản tổ hợp gien của Mục Giai Thu rất khó tìm. Anh tìm
năm năm, mới tìm được tung tích Mục Giai Thu.
Mấy ngày trước anh thấy Mục Giai Thu mới biết Mục Giai Thu cũng vẫn luôn đang tìm anh.
Anh cũng biết thật ra thì chị ấy vẫn luôn rất nhớ anh, chỉ tiếc, chị ấy
nói, thời gian bọn họ chung đụng vẫn chưa bao lâu, thì lại muốn người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất rồi.
Mục Giai Âm sợ run một hồi lâu, miễn cưỡng đón nhận tin tức này.
"Vậy bây giờ anh trói tôi là muốn làm gì?" Đàm Tân Kinh cũng không phải là muốn bắt cô làm con tin chứ?
"Chị tôi nói giữa cô và chị ấy có một ít mâu thuẫn, muốn cùng cô giải quyết
một chút, " Đàm Tân Kinh nói: “Giai Âm, ý định của tôi là mang theo chị
ta rời khỏi Thiên Triều, cô yên tâm, tôi chỉ muốn bảo đảm sau khi Quyền
thiếu sẽ không đuổi tới nơi, thì tôi sẽ thả cô rời đi, về sau tôi sẽ
không bao giờ nữa. . . . . . Sẽ không quấy rầy cô và Quyền Thiệu Viêm."
Đàm Tân Kinh áy náy liếc mắt nhìn Mục Giai Âm, sau đó mới nhắm hai mắt lại
nói: “Giai Âm, chuyện ngày hôm qua, là tôi quá vọng động rồi, thật xin
lỗi. Sau này cô hãy quên tôi đi, chuyện tỏ tình, cô cũng nên cho là tôi
đang nói đùa, dù sao bình thường tôi vẫn hay thích nói đùa."
"Đàm Tân Kinh, Mục Giai Thu là chị của tôi, cho dù như thế nào đi nữa tôi
cũng sẽ không để cho Quyền Thiệu Viêm đối phó chị ấy," Mục Giai Âm nhìn
Đàn Tân Kinh ánh mắt khẩn cầu nói: "Anh để cho tôi gọi điện thoại cho
Quyền Thiệu Viêm có được hay không, anh chỉ muốn dẫn chị tôi đi, anh
muốn cái gì, máy bay trực thăng, tiền hay là vũ khí, tôi sẽ nói Quyền
Thiệu Viêm chuẩn bị xong cho các anh, anh thả tôi xuống đi."
Mục
Giai Âm muốn nói nhất chính là, một khi cô rơi vào trong tay Mục Giai
Thu, nhất định Mục Giai Thu sẽ giết cô. Thật ra. . . . . . Cô có dự cảm
rất mãnh liệt, Mục Giai Thu lời ngon tiếng ngọt với Đàm Tân Kinh nhiều
như vậy, đơn giản chỉ là muốn cho Đàm Tân Kinh dẫn cô tới, Mục Giai Thu
là muốn cô chết!
Đàm Tân Kinh do dự một hồi lâu, vẫn lắc đầu một
cái, "Thật xin lỗi, Giai Âm, tôi vẫn là mang theo cô tương đối yên tâm,
hơn nữa, chị tôi nói chị ấy còn có ít lời muốn nói với cô, chị ấy nói
trước kia chị ấy làm chuyện thật có lỗi với cô, chị ấy muốn ở trước khi
đi phải nói xin lỗi với cô, đây là tâm nguyện cuối cùng của chị ấy."
Hơn nữa, Mục Giai Thu còn nói lần này cô mất việc đều do Mục Giai Âm tính toán cô.
Thật ra thì, lần đó Mục Giai Âm để cho anh đối phó Tiểu Lục, anh cũng biết
Mục Giai Âm hoàn toàn là có năng lực tính toán người khác .
Đàm
Tân Kinh nhất định là không có ý định bỏ qua cho cô rồi, Mục Giai Âm giả vờ làm ra vẻ rất khó chịu, nhưng trong lòng đang nhanh chóng tính toán
làm thế nào bỏ rơi Đàm Tân Kinh, làm thế nào thông báo Quyền Thiệu Viêm.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.