Chương 20: Hoàng Cung
Trong lúc mọi người mệt mỏi, một hoa yêu Trúc cơ kỳ thế nhưng nhàn nhã
khắc phù triện, việc này rõ ràng không hợp với lẽ thường, bởi vì mấy
người Nguyễn Thanh Tuyết một khi tử vong, dựa vào tu vi của Y Vũ mà muốn tự mình thoát ra ngoài thì khó có khả năng, trừ phi, nàng ta đã có nắm
chắc về việc rời khỏi.
Bởi vì góc độ, nên Long Tiểu Chi thấy
không rõ chỗ Y Vũ đang vẽ phù triện, đang suy tư có cần bò đến trên cửa
sổ hay không, ngoài cửa chính lại truyền tới tiếng xô cửa bang bang, còn có tiếng tiêu thi thê lương kêu khóc.
Lần này, không chỉ mình
Long Tiểu Chi sợ hết hồn, Y Vũ cũng chấn động. Nhưng mà khiến Long Tiểu
Chi kinh ngạc là, phản ứng đầu tiên của Y Vũ không phải là chạy trốn
hoặc là đi thăm dò tình huống, mà là cúi đầu kiểm tra tay mình, tay Y Vũ hình như bị thương, quấn một vòng một vòng băng vải.
"Tử điệp vô dụng!" Y Vũ cúi đầu oán hận, sau đó, trầm tư một trận, rồi bấm pháp
quyết phức tạp, trong gian phòng xuất hiện một người giống Y Vũ như đúc, chỉ là vẻ mặt dại ra, hiển nhiên không có tư duy tự chủ, thật giống như một con rối □□, mà sắc mặt Y Vũ cũng trắng không ít.
Điều khiển
con rối kia đi khỏi, hình như Y Vũ vẫn chưa yên tâm, cởi băng vải trên
tay, nhỏ vài giọt máu trên người con rối. Gần như đồng thời, tiếng va
chạm ngoài cửa càng thêm điên cuồng.
Y Vũ nhanh chóng dùng một viên đan dược, nhưng miệng vết thương chỉ chậm lại, lại chưa biến mất.
Con mắt Long Tiểu Chi lóe lóe, thừa dịp Y Vũ bận rộn, tìm chỗ hẻo lánh,
nhanh chóng lấy ra một chén cam lộ, sau đó nhảy vào. Hành động của Y Vũ
còn có câu oán hận kia, không thể không khiến Long Tiểu Chi hoài nghi, Y Vũ động tay chân trên người mình, mới khiến tiêu thiđuổi theo mình
không buông.
Cam lộ có một chút tác dụng tinh lọc, Long Tiểu Chi
lại nhanh chóng dùng linh lực kiểm tra một lần, phát hiện trong người
quả thật có một hơi thở kỳ lạ đang từ từ biến mất, nhưng hơi thở này vô
cùng cổ quái, như có như không, giống như chỉ là ảo giác.
Y Vũ
nhanh chóng điều khiển con rối đi ra cửa sau, thừa dịp tiêu thi tụ tập ở cửa trước, Y Vũ cửa sau của trận pháp phòng ngự, thả con rối ra ngoài,
sau đó lại khởi động trận pháp lần hai.
Tiếng khóc kêu ngoài cửa cuối cùng yên lặng xuống, Y Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở về phòng chế tạo phù triện.
Mà Long Tiểu Chi cũng không có rảnh rỗi, nhân lúc Y Vũ rời khỏi, nhanh
chóng chạy vào trong phòng, nhảy lên bàn, rưới cam lộ mình vừa mới tắm
rửa lên tài liệu Y Vũ dùng khắc phù.
Khắc phù triện càng phức tạp yêu cầu càng cao, chịu không được một chút tạp chất và sai lầm nào, nếu như chỉ là cam lộ đơn thuần có lẽ sự quấy nhiễu còn không quá rõ ràng,
nhưng nếu Y Vũ thật sự thêm cái gì trên người mình, giờ sợ là sẽ gieo
gió gặt bão.
Y Vũ về phòng rất nhanh, tiếp tục khắc họa phù
triện. Long Tiểu Chi nhìn một hồi, phát hiện Y Vũ xác thực không phát
giác linh mặc khác thường.
Sau một lúc lâu, đầu Y Vũ đã đầy mồ
hôi, chắc là đến cực hạn, cũng may cuối cùng hoàn thành. Y Vũ như trút
được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt lại hiện ra vui vẻ.
Y Vũ mang theo phù triện mở cửa phòng, không biết phía sau mình có một cái đuôi nhỏ đi theo.
Mục tiêu Y Vũ cũng là hoàng cung, hơn nữa cửa hàng nàng ta vốn đã ở gần
hoàng cung. Long Tiểu Chi rất nhanh đã biết công hiệu phù triện kia, một đường đi tới, thông suốt, những võ tướng kia thế nhưng không đếm xỉa Y
Vũ.
Mà khi đó, đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết cũng đã đến gần
hoàng cung. Y Vũ ẩn núp, cũng không lập tức dựa vào gần cửa cung, mà là
trốn sang bên phải, hình như kiêng kị điều gì.
Long Tiểu Chi nhìn thuận theo hướng nhìn của Y Vũ, liếc mắt thì thấy được nữ thi và tu sĩ
đang giao đấu. Nàng mơ hồ đoán được Y Vũ đang chờ cái gì, nàng ta đang
đợi mồi, chờ đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết hấp dẫn sự chú ý của nữ thi,
thừa dịp loạn tiến vào hoàng cung.
Long Tiểu Chi lần nữa đào xuống dưới đất, nhanh chóng dựa vào gần hoàng cung, lặng lẽ ẩn núp đến gần Y Vũ, chờ đợi thời cơ.
Sau đó ngay lúc nữ thi đánh về phía mấy người Nguyễn Thanh Tuyết, nhanh chóng hất cam lộ mình tắm rửa về phía Y Vũ.
Trong cam lộ chẳng những có hơi thở kỳ lạ kia, còn có một miếng vỏ linh chi
mà Long Tiểu Chi cố hết sức bóp nát, số tuổi của vỏ linh chi còn thấp,
lại ẩn chứa lượng linh lực cực lớn, nữ thi kia không có đầu, có khả năng rất lớn tìm kiếm mục tiêu công kích là thông qua linh lực trên người.
Y Vũ dù là phẩm chất hay là chủng tộc đều xa xa không kịp Long Tiểu Chi,
căn bản không có phát giác được Long Tiểu Chi đang ở gần đó, mặc dù đẳng cấp tu vi cao hơn Long Tiểu Chi nhưng vẫn tránh né không kịp, có một
nửa cam lộ dính lên người.
Trong cơn giận dữ kinh hãi, Y Vũ lập
tức biến ảo ra dây leo quất tới Long Tiểu Chi, lại bị vòng Phược Linh
trên người Long Tiểu Chi ngăn cản, Long Tiểu Chi nhân cơ hội chui vào
lối thoát nước dưới đất hoàng cung.
Kết quả tự nhiên là nữ thi
thay đổi mục tiêu công kích, Long Tiểu Chi không biết có phải là phù
triện Y Vũ đúng lúc mất hiệu lực hay không, hay là chén cam lộ kia có
hiệu quả, tóm lại dưới sự nắm bắt thời cơ thích đáng như thế, đoàn người tạm thời thoát vòng vây.
Nhượng Long Tiểu Chi không nghĩ tới là, Y Vũ lại thoát khỏi nữ thi nhanh chóng như thế, dù sao nữ thi kia có
thể hoàn toàn đè ép một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ.
Dây leo đã gần trong
gang tấc, phòng ngự vòng Phược Linh đã dùng hết, Long Tiểu Chi đang
hoảng loạn, Nguyễn Thanh Tuyết đã nhanh chóng dựa vào, nhấc tay ôm Long
Tiểu Chi lên, tay kia không biết đánh ra pháp quyết gì.
Sau đó
chỉ nghe Y Vũ hét thảm một tiếng, dây leo đang bay tới thế nhưng rạn nứt hết. Dây leo kia hình như là bản thể Y Vũ phân nhánh ra, hiện thời bị
đánh trúng tự nhiên đau đớn khó nhịn.
Long Tiểu Chi nằm trên tay
Nguyễn Thanh Tuyết nhìn sang, phát hiện bộ dáng hiện thời của Y Vũ quả
là thê thảm, cánh tay phải Y Vũ đứt mất tận gốc, xem ra hẳn là bị phương thiên họa kích nữ thi kia chém đứt, hiện thời dây leo lần nữa rạn nứt,
trên người lại lộ vẻ chật vật không chịu nổi.
"Hoa mẫu đơn này
không thích hợp, tu vi không dừng lại ở trúc cơ, cả lão phu cũng nhìn
không ra kia tu vi." Lên tiếng nhắc nhở là Lạc Phong Tử bị trọng thương, hắn đã là tu vi xuất khiếu hậu kỳ, cách lên cấp chỉ thiếu một chút nữa, lại bị nữ thi kia đè ép vững vàng, nếu như không phải có biến cố, chỉ
sợ đã bị chém giết.
Vào lúc dây leo xuất hiện Nguyễn Thanh Tuyết
đã phát hiện dị thường, nếu không lấy tu vi Y Vũ, tốc độ dây leo sẽ
không nhanh như vậy, khiến hắn không thể không sử dụng pháp bảo bản
mạng, Nguyễn Thanh Tuyết không biến sắc cử động ngón tay, dùng Thiên Ti
kiếp bày ra trận Thiên Ti rậm rạp xung quanh.
Vân Khuyết tông tuy là kiếm tông, nhưng nói cũng kỳ lạ, từ sư phó đến ba huynh đệ bọn họ,
chỉ có pháp bảo bản mạng Hoa Vũ Lâu là linh kiếm, Nguyễn Thanh Tuyết
trước kia đã nói thiên phú kiếm pháp Hoa Vũ Lâu cực cao cũng không phải
nói giỡn.
"Thiên Ti kiếp? Thật sự là hiếm thấy, không thể tưởng
được qua lâu như thế còn có thể lần nữa nhìn thấy, khó trách bè linh
trúc..." Y Vũ một kích không thành, cũng không nóng lòng công kích, mà
là vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Tuyết xem, lời nói cũng
chỉ nói phân nửa, lại khiến cho người ta như lọt vào trong sương mù,
hoàn toàn nghe không hiểu.
Thần sắc Nguyễn Thanh Tuyết lập tức
ngưng trọng không ít, cũng không phải là tất cả tu sĩ đều có duyên có
thể luyện hóa ra pháp bảo bản mạng, pháp bảo hơn nữa bản mạng sinh tử
cùng tồn tại với tu sĩ, cùng vinh cùng tổn*, trước khi luyện hóa chưa
hoàn toàn triệt để, tu sĩ sẽ không dễ dàng vận dụng pháp bảo bản mạng,
để tránh bị người có tâm ám toán.
*nhất vinh câu vinh nhất tổn
câu tổn (一荣俱荣, 一损俱损): Vinh quang cùng hưởng, thất bại cùng chung; nôm na như có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu
Pháp bảo bản mạng của
Nguyễn Thanh Tuyết rất ít người thấy qua, dù sao, phần lớn thời giờ hắn
sử dụng kiếm pháp công kích. Thiên Ti kiếp, có ẩn chứa sợi tơ rất nhỏ,
tài liệu luyện chế lại hết sức khó tìm, điều kiện luyện hóa lại vô cùng
hà khắc, trên cơ bản thuộc về bảo khí đã thất truyền.
Hiện thời tu sĩ nhìn thấy chỉ sợ cũng nhận không ra, không nghĩ tới hoa mẫu đơn này thế nhưng liếc một cái đã nhận ra.
Y Vũ không chủ động công kích, Nguyễn Thanh Tuyết cũng không dám thăm dò
thực lực chân chính của nàng ta, gần cửa cung, lôi kiếp Hoa Vũ Lâu đã độ một nửa. Một cung điện ở chỗ sâu trong vương cung lại đột nhiên truyền
ra một tiếng gầm thét, dường như dã thú gì bị chọc giận mà phát ra.
Nếu trong vương cung như còn có người, vậy nhất định là Mặc Lương và Tây
Tịch Nguyệt đã mất tích, tiếng thét kia ở ngay chính giữa đại điện hoàng cung, cho dù đi qua năm tháng ăn mòn, cung điện kia lại không giảm tuy
nghi.
"Mạng nhỏ của ngươi, ta ghi nhớ trước!" Ánh mắt Y Vũ quay
lại trên người Long Tiểu Chi, trong giọng nói chứa tàn nhẫn, hiển nhiên
chuyện bị Long Tiểu Chi ám toán khiến nàng ta rất khó chịu. Sau khi nói
xong, động tác cực nhanh đi về đại điện trung ương kia.
Chính
giữa đại điện hiển nhiên có dị động, hiện thời tình cảnh đoàn người bọn
họ khó khăn, muốn rời khỏi tòa cổ thành này nhất định phải phá giải nó
trước giải, sau đó tìm kiếm phương pháp rời khỏi ở trong đó, chỉ là tình huống bên trong không rõ, Hoa Vũ Lâu lại đang độ kiếp, tình huống quả
thật không ổn.
Độ kiếp của Hoa Vũ Lâu dần dần kết thúc, mặc dù
xem thì chật vật, lại hữu kinh vô hiểm, còn như nữ thi không đầu kia,
thế nhưng cũng không đuổi theo vào hoàng cung, mọi người không khỏi thở
phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Thanh Tuyết cúi đầu nhìn nhìn Long Tiểu Chi ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay mình, có lòng dạy dỗ nàng, lại bị
kia hai mắt to vô tội kia chặn đến nói không ra lời, cuối cùng chỉ có
thể thở dài một tiếng."Tiểu Chi, đừng có lại chạy loạn."
Long
Tiểu Chi nghe vậy, lại nhíu mày."Nhưng hoa mẫu đơn kia rõ ràng không
bình thường, lực lượng của nàng ta giống như liên tục gia tăng, hết sức
quen thuộc thành cổ, nàng ta vào đại điện trước chúng ta một bước, nhất
định hậu hoạn vô cùng."
Long Tiểu Chi kể lại chuyện mình thoát
khỏi tiêu thi, cũng gặp được Y Vũ một lần, điểm đáng hoài nghi trên
người Y Vũ quá nhiều, cả người như là một câu hỏi khổng lồ. Long Tiểu
Chi đang nói nghiêm túc, lại đột nhiên cảm thấy trên lưng căng thẳng, bị người ta bóp áo choàng nhỏ nâng lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, phát
hiện là Hoa Vũ Lâu đã độ kiếp xong, Hoa Vũ Lâu vừa mới vượt qua lôi
kiếp, trên người còn mang nồng đậm kiếm ý sắc bén, lúc này trên mặt cũng không có vui vẻ thường gặp, mày kiếm bay lên, sắc sảo hiển lộ rõ ràng.
"Nói tiếp? Sao không lên tiếng?" Hoa Vũ Lâu trầm giọng nói trên đỉnh đầu Long Tiểu Chi.
Long Tiểu Chi vô thức che đầu, hậu tri hậu giác mình tự hành động hẳn là
khiến Hoa Vũ Lâu rất tức giận, lập tức nghiêng đầu, cầu cứu nhìn Nguyễn
Thanh Tuyết, ai ngờ vẻ mặt Nguyễn Thanh Tuyết dịu dàng như cũ, không có ý ngăn cản.
Long Tiểu Chi lại xoay đầu nhỏ về phía Phàm Tâm, Phàm
Tâm cũng là vẻ mặt từ bi, trong miệng niệm ngã phật từ bi, trong mắt lại ngậm hứng thú xem kịch vui.
Long Tiểu Chi "..." Đây nhất định là hòa thượng giả!
Bạn đang đọc truyện Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.