Chương 113: Ô Mai Có Độc
Hôm nay Thục Ngọc cung có khách đến, đó
là đại tẩu nhà huynh trưởng làm quan ở kinh thành, mỗi tháng đến đúng
hạn lại có người nhà vào vấn an Thục phi, vừa mới nghe tin Thục phi muốn theo thánh giá nam tuần, người trong nhà từ trên xuống dưới ai cũng cảm giác vô cùng hãnh diện, hơn nữa trước đó vài ngày, các trưởng lão trong nhà cũng đã tụ tập một chỗ để hội ý trong một ngày một đêm, cuối cùng
quyết định để mở rộng thế lực của gia tộc, xin Thục phi nghĩ cách ở
trước mặt Hoàng hậu, tiến cử tiểu muội của nàng ở nhà vào cung vi phi,
như vậy, trong cung có hai nữ nhân của gia tộc, dù cho chỉ được có thế,
cũng có thể bảo toàn sự phú quý của một nhà già trẻ.
Thục phi mặc dù trong lòng bất mãn quyết
định của gia tộc nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao, chỗ dựa
kiên cố vững chãi cho nàng, vĩnh viễn chính là gia tộc. Thục phi đồng ý, chờ sau khi xuất cung sẽ tìm cơ hội tiến cử tiểu muội Uyển Hinh với
Hoàng hậu, sẽ cố sức để thúc đẩy chuyện này. Quan hệ của Thục phi cùng
đại tẩu nàng xưa nay cũng không được khá lắm, tất cả chỉ vì nể mặt mũi
của đại ca nàng mà thôi, điều này nàng và đại tẩu trong lòng đều hiểu
được, bình thường chuyện đã nói xong, đại tẩu sẽ cáo lui rời cung, thế
nhưng lần này nàng lại nấn ná không chịu đi, giống như còn có lời muốn
nói thì phải?
“Đại tẩu có lời gì muốn nói thì nói đi.” Thục phi cho toàn bộ cung nhân đều thối lui ra ngoài.
Lúc này đại tẩu nàng mới đi qua, lấy từ
trong tay áo ra một bọc màu vàng nhạt có chứa bột, nhân cơ hội nhỏ giọng nói: “Nam tuần với Hoàng thượng, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ
khó bị nhìn ra hơn so với ở trong cung, đây là cơ hội tốt, cho nên, nếu
như nương nương có cơ hội, hãy đem bột trong bọc này, bỏ vào thức ăn,
hoặc là nước uống của hoàng hậu nương nương.”
“Đây là thuốc gì?” Thục phi vô cùng kinh ngạc hỏi, không ngờ được các trưởng lão lại bàn bạc ra độc kế này.
“Thuốc này, là độc dược, không màu không
vị, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện, mỗi lần ăn xong sẽ không bị
phát tác, nhưng mà, nếu ăn liên tục trong hơn một tháng, sẽ ngã bệnh,
chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa sẽ không ai tra ra được nàng là do trúng độc mà chết.” Nàng nói, “Ra tay ở ngoài cung, hành tung sẽ bất định, không
lưu lại dấu vết, là cơ hộ khó tìm. Chờ hoàng hậu chết, gia tộc sẽ mua
chuộc đại thần trong triều, bảo họ gây áp lực với hoàng thượng, đến lúc
đó, ngôi vị hoàng hậu nhất định sẽ rơi vào tay nhà chúng ta.”
Sau lưng Thục phi khẽ đổ mồ hôi lạnh, chuyện như vậy thật khiến người ta phải sợ hãi, nếu như để lộ —
“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp.”
Thục phi vừa nghe được, liền nhận lấy gói thuốc giấu vào tay áo, nói: “Ta mệt mỏi, đại tẩu ngươi lui ra đi.”
Nhà mẹ Thục phi họ Hà, thật ra Thục phi
cũng không phải con gái ruột của Hà đại tướng quân, nàng chỉ là cháu gái của phu nhân ông, còn Uyển Hinh mới là con gái chính thức của Hà đại
tướng quân. Đừng tưởng rằng Thục phi không biết, trước tiên đưa nàng vào cung, đấu đến ngươi sống ta chết, rồi mới để Uyển Hinh vào, ngồi làm
ngư ông đắc lợi. Chỉ là nàng cũng không phải hạng dễ chọc. Chẳng lẽ nàng cứ ngoan ngoãn mà nghe theo sao? Nhìn bọc thuốc trong tay, thuốc là đồ
tốt, chỉ là chờ hạ gục Hoàng hậu, nàng và Uyển Hinh, còn chưa biết ai
mới là người thắng đâu.
*********Thải Thải bánh bao thịt********
Nếu như không để tinh tế quan sát thì
không thể thấy được, mùa thu đã im hơi lặng tiếng trở về, xinh đẹp mà
thê lương, vậy mà trong trời khắc buồn bã ấy lại lan tràn một loại ấm
áp. Đại khái giống như hơi ấm còn sót lại trước khi đông đến. Lúc xuất
cung còn phải mặc một thân y phục hoa lệ nặng nề, nhưng đến lúc đoàn
người lên đường, để cho tiện tất cả mọi người đều thay đổi sang y phục
đơn giản, Thải Thải thích nhất là màu xanh, cho nên mặc một bộ y phục
xanh nhạt, chỉ đeo theo thêm một dải lụa hồng cánh sen trên cánh tay,
bàn tay tròn trịa vịn vào cửa sổ.
Ánh nắng hắt vào, khiến nàng mở mắt không được. Sau đó nàng nhìn thấy đội ngũ xe ngựa thật dài chậm rãi đi về
phía trước, hai thị vệ phụ trách vây quanh chiếc xe ngựa. Thải Thải nhìn thị vệ ở bên ngoài cửa sổ không hề chớp mắt một cái, hỏi: “Ngươi là thị vệ trưởng?”
“Nương nương. Thần là thủ lĩnh thị vệ,
phụng mệnh Hoàng thượng bảo hộ nương nương, người có thể yên tâm, thần
nhất định sẽ không để nương nương xảy ra chuyện gì đâu.” Được, một thị
vệ tốt, Thải Thải tin tưởng hắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện không may gì cả, vì vậy ngọt ngào cười với hắn một cái, còn gật đầu tán thưởng:
“Thị vệ các ngươi đúng là những nam tử uy vũ, tất cả cũng là công lao
của thủ lĩnh, ngươi lãnh đạo bọn họ rất xuất sắc!” Được nàng khen ngợi,
thủ lĩnh thị vệ mặc dù không biểu hiện trên mặt, nhưng lỗ tai cũng là
hồng một mảnh.
Như Ý nhìn thấy, bèn gọi Thải Thải lại: “Nương nương, bên ngoài gió lớn lắm sao?”
“Gió rất vừa phải, so với mùa hạ thoải
mái hơn nhiều, thổi qua khiến ta cảm thấy cả người cũng trở nên nhẹ
nhàng khoan khoái.” Thải Thải hoàn toàn không hiểu hàm ý trong lời nói
của Như Ý, tức là nam nữ khác biệt, không nên đến gần nam nhân khác như
vậy, nhưng Thải Thải tâm không tạp niệm, chắc do được xuất cung, nên tâm tình nàng mới buông lỏng, giống như đang được đi ngao du, cũng không hề cố kỵ để ý. Thải Thải cười một tiếng, hỏi thủ lĩnh thị vệ: “Bản cung
thật tò mò, một người các ngươi, có thể đối kháng được với bao nhiêu
người?” Thải Thải nhìn cánh tay tráng kiện: “Bản cung chưa từng thấy
cánh tay nào tráng kiện như vậy cả……”
Đột nhiên thủ lĩnh thị vệ thức thời lui xuống.
Thải Thải nhìn thấy Sở Cuồng hiên ngang
mạnh mẽ, mặc một thân y phục mùa thu tím nhạt, thì ra là đi giữa đoàn
thị vệ, cưỡi ngựa mà không ngồi xe, hắn vừa nghe thấy nàng lầm bầm làu
bàu, mà người thị vệ kia cũng không hề đáp lại nàng.
“Ngươi bảo cánh tay người ta tráng kiện,
tại sao lại không tự sờ tay mình xem, có cầm nổi không? Cánh tay bọn họ
không thể nào tráng kiện bằng Hoàng hậu được đâu.” Thải Thải nói: “Tay
ta chẳng qua chỉ có thịt, không hề có giá trị, nhưng các thị vệ lại tập
luyện xuất sắc đến vậy, chứng tỏ bình thường bọn họ rất nỗ lực, lại cực kỳ khổ công. Ta đây… Hoàng thượng, ngươi một ngày không nói mát ta thì
răng đau lắm sao?”
“Trẫm……” Nhất thời hắn có xúc động muốn cắn đầu lưỡi, vốn còn nửa câu nói mát phía sau, cuối cùng lại bị quên mất.
“Xuất môn, cũng đừng quên thân phận của mình, có hiểu hay không?”
Nàng khẽ gật đầu một cái, tựa cằm vào cửa sổ, chỉ dùng đôi mắt nhìn mây trắng trôi qua trên đỉnh đầu Sở Cuồng.
“Ngốc ngếch.” Vì vậy Sở Cuồng trở thành thị vệ hộ giá, đi sát bên cạnh Thải Thải.
Thấy Thải Thải cả nửa ngày trời cũng
không để ý đến mình, liền lấy tay gõ vào tấm sắt vây quanh thân xe: “Như thế nào? Bọc vậy kiên cố rồi chứ?”
Thải Thải thở dài, lui đầu vào trong.
Bỗng nhiên, Thục phi ở phía trước nhô đầu ra, cười nói: “Hoàng thượng, nô tỳ đã rót một chén nước ô mai cho người rồi này.”
Sở Cuồng cưỡi ngựa đi đến, nhận lấy chén nước ô mai, Thục phi còn lấy một chiếc khăn tay đưa cho Sở Cuồng.
Sở Cuồng uống xong, nhìn nàng cười một tiếng: “Đa tạ ái phi.”
“Hoàng thượng, nô tỳ cũng rót một chén cho Hoàng hậu nương nương, làm phiền hoàng thượng đưa qua giúp.”
Nói xong lại rót một chén đầy khác.
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.