Chương 210: Sóng Gió Lại Nổi Lên
Hoàng thượng trở về, tính tình lại đại
biến, không quan tâm chính vụ, không để ý quốc sự, ngay cả việc thăm
thái hậu cũng lười, cả ngày nấp trong thư phòng chăm chim. Cho nên thái
hậu liền nhờ Mai phi, Lan phi lặng lẽ đi xem xem, sau đó về báo lại với
bà. Thái hậu đi thăm hoàng hậu, phát hiện ra hoàng hậu quả nhiên biến
ngốc. Bà vừa đau lòng, lại vừa cảm thấy tức giận, tức giận vì Thải Thải
lớn mật làm trái cung quy, dám lén xuất cung, vốn muốn trừng trị một
phen, nhưng giờ nàng đã vậy, có khác gì bị tống vào lãnh cung?
Nhất thời bà mềm lòng, chuyện trừng phạt nàng coi như xong.
Hoàng thượng không chú ý đến chuyện gì
cả, thái hậu liền hạ lệnh truyền phu thê Chu đại nhân vào cung, Chu phu
nhân khóc cả nửa ngày, sau liền quyết định ở lại Phượng Tảo cung chăm
sóc Thải Thải cho đến lúc nàng bình thường lại.
Mai phi Lan phi không đợi người bẩm báo,
đã lặng lẽ tiến đến gần Ngự thư phòng, nghe thấy Sở Cuồng nói,‘Nàng để
trẫm yên một lát đi!”
Hai người nảy sinh lòng nghi ngờ, tiến
tới, dùng ngón tay chọc hai cái lỗ, lặng lẽ nhìn vào, ai ngờ lại thấy
hoàng thượng tay nắm chặt một con chim, uy hiếp: “Nàng gấp, chẳng lẽ
trẫm không gấp sao, nếu cứ mãi đối mặt với cái dạng chim này mãi, trẫm
cũng sẽ điên mất.” Nói xong, cười một tiếng, thả tay ra, con chim kia
bay lên, đậu trên một gốc cây mai hồng.
Mai phi Lan phi sợ dây dưa lâu nhất định sẽ bị hoàng thượng phát hiện, lúc này liền lặng lẽ rời đi.
“Mai phi tỷ tỷ, hoàng thật thật kỳ quái.” Lan phi cau mày nghi ngờ: “Tỷ có phát hiện thấy không, lúc hoàng thượng nói chuyện với con chim kia, giống như là đang nói cùng với một người
nào đó vậy, tỷ nói xem, có phải là hoàng thượng chịu kích thích quá lớn, cho nên, tính tình mới đại biến như vậy hay không?”
“Chuyện này ta cũng không thể hiểu được, tóm lại rất kỳ quá.” Trước mắt đã là điện thái hậu.
Nhị phi vòng tay tiến vào, sau khi thỉnh
an liền đem đầu đuôi chuyện chứng kiến hôm nay kể cho Thái hậu, thái hậu thật bận lòng, chẳng lẽ hoàng thượng là vì chuyện của hoàng hậu mà bị
kích thích gì sao? Vậy đến tột cùng là hoàng hậu bị bệnh gì? Tại sao
truyền liên tiếp hơn hai mươi thái y cũng không thể chẩn ra bệnh? Hoàng
thượng cũng vậy, chẳng lẽ hoàng thượng cũng bị bệnh hay sao?
“Mai phi, Lan phi, hai người các ngươi có cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc không?”
“Nương nương, hoàng thượng vừa mới hồi
cung, nô tỳ nghĩ nên chờ một thời gian nữa đi, có lẽ là hoàng thượng
đang mệt mỏi, cho nên mới lơi lỏng chính vụ. Chẳng qua là tạm thời thôi, nương nương đang mang bệnh, xin nương nương an tâm để dưỡng bệnh ạ.”
Thái hậu gật đầu một cái, gần đây bà hay nhức đầu, uống quá nhiều thuốc
cũng không tốt, chỉ có ăn thần đan mà Lan phi dâng lên kia, mới có chút
khởi sắc: “Lan phi, thuốc của ai gia phỏng chừng không còn nhiều lắm.”
“Dạ, để nô tỳ cho người đi phối, nô tỳ đã có được phương thuốc, sẽ giao nó cho Vương thái y.”
Thái hậu gật đầu một cái, không còn tâm trạng hỏi thêm, Mai phi vạn phúc nói: “Nương nương, nô tỳ có chuyện muốn xin ý chỉ.”
“Chuyện gì?” Thái hậu đỡ trán khép mắt hỏi.
“Nô tỳ nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của
hoàng hậu nương nương rất đáng thương, lại lo lắng đám cung nhân hầu hạ
nàng không chu đáo, cho nên muốn xin mỗi ngày đến xoa bóp thân thể cho
hoàng hậu, để đề phòng lúc tỉnh lại, lại bị biến chứng, không đi được,
hoặc không chạy được, như vậy thật không tốt.”
“Mai phi, ngươi thật là một cô gái dịu dàng hiền lương, được rồi, ai gia đồng ý.”
Mai phi khẽ mỉm cười, hai người cáo lui ra ngoài, Lan phi lạnh lùng cười một tiếng: “Ta không hiểu.”
“Muội không hiểu cái gì?”
“Vì sao tỷ bỗng nhiên trở nên tốt bụng như vậy, lại đi hầu hạ hoàng hậu?”
“Bởi vì dù sao nàng cũng là hoàng hậu, chẳng lẽ lý do này không chính đáng sao?”
Lan phi lắc đầu, vừa đi vừa nói: “Ta tỷ
cùng vào cung, có lẽ cũng là vì gia tộc mà tranh quyền đoạt lợi, tỷ lại
bỗng nhiên phát lòng Bồ Tát, dĩ nhiên ta sẽ hoài nghi……” Mai phi đảo mắt nói: “Lan muội muội tự cho mình là thông minh xuất chúng, dĩ nhiên sẽ
luôn tỏ ra thanh cao ngạo mạn, loại tính cách này, sẽ mang đến chuyện
xấu cho bản thân đấy.”
“Ha ha ha.” Lan phi cười một tràng xong,
hai người liền bỗng nhiên sửng sốt, nhìn công chúa Hung Nô đang bước đến trước mặt mình. “Đây mới là trời sinh ngạo mạn.” Lan phi nhỏ giọng nói. Mai phi cười một tiếng, cũng nhàng nhạt khẽ nói: “Cũng chỉ là một man
di nữ nhân thôi.” Công chúa Hung Nô vào cung để hòa thân, được sắc phong làm Hòa phi. Ý nghĩa là Đại Sở cùng Hung Nô vạn đời hòa bình.
Nhưng ai chẳng biết, nàng ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Hoàng thượng không sủng ái nàng, cũng
không nói chuyện với nàng, dù sao nàng cũng không thèm nói chuyện với
người ta, mọi người ở trong cung đều kiêng kỵ nàng là một nữ nhân man
di, tránh xa được bao nhiêu thì tránh.
Không nghĩ đến vị công chúa Hung Nô kia lại đi về hướng hai người, sau đó dừng lại hỏi: “Hoàng hậu nương nương bị bệnh gì vậy?”
“Sao, công chúa có hứng thú với hoàng hậu à?”
“Ta chỉ muốn hỏi các tỷ, hoàng hậu là bị bệnh gì?”
“Là bệnh chỉ có ở Sở quốc, nói ra muội cũng không hiểu?”
Ai ngờ Hòa phi giương mày, nhếch môi
cười, “Thân thể nàng ở Đại Sở, tự nhiên là bệnh của Đại Sở, chẳng lẽ là
bệnh của Hung Nô sao?”
Hòa phi mang người đi về phía Phượng Tảo cung.
“Ả muốn đi thăm hoàng hậu sao?” Mai phi thật không thể hiểu được nữ nhân này.
“Chắc là ả muốn đi nhìn ngắm dáng vẻ quốc sủng của Đại Sở ấy mà.”
*********Thải Thải bánh bao thịt*********
Như gia tam thông cũng từng nghe nói đến
Hòa phi, chẳng qua là chưa gặp qua bao giờ, mọi người nói Hòa phi vô
cùng khiêm tốn, không tham gia bất cứ hoạt động nào trong cung, dù sao
hoàng thượng căn bản cũng chả nhớ đến người này, nhưng tai mắt nằm vùng
bên cạnh nàng ta, cũng là nhiều nhất từ trước đến nay. Nàng căn bản là
cái đinh trong mắt người trong cung, là gian tế của Hung Nô.
Chỉ là nàng giống như một chút cũng không thèm để ý.
Bây giờ nàng đi vào Phượng Tảo cung, đứng ở bên giường hoàng hậu, trong mắt chăm chú nhìn Thải Thải ở trên
giường. Mặt không chút biểu tình.
Nàng không nói một chữ nào, đứng đấy thật lâu, sau đó xoay người đi ra.
“Như Tâm, muội nói xem, Hòa y có ý tứ gì đây?” Như Ý đỡ Thải Thải, múc tổ yến bón vào miệng nàng.
“Hoàn toàn không nhìn ra được, tính khí người Hung Nô thật kỳ quái.”
“Tỷ nghe nói, không ít kẻ lén lút bàn tán, Hòa phi là gian tế Hung Nô ở Đại Sở.”
Nhưng mặc kệ, bây giờ còn gì quan trọng
hơn so với nương nương chứ? Như Tâm Như Ý không phải là không quan tâm
đến thị phi, chẳng qua là nghe theo lệnh hoàng thượng, phải trông nom
thân thể hoàng hậu nương nương cho thật cẩn thận mà thôi.
“Mai phi nương nương, Khảm Mai bái kiến Mai phi nương nương!”
Như Tâm Như Ý liếc nhau một cái, lòng sinh nghi, sao hôm nay người tới lại càng lúc càng khó chơi thế này?
Hai người đứng lên, định thỉnh an Mai phi. Không ngờ lại thấy Mai phi đã đi vào, còn dẫn theo một đại phu.
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.