Chương 244: Nhân Vật Lợi Hại
“Bản cung chỉ mới hỏi một vấn đề rất đơn
giản thôi, các quận vương đã không trả lời được, ba ngày này, cực kỳ dễ
nhớ, nhất là sinh nhật thái hậu và hoàng thượng, hằng năm đều tổ chức
tiệc mừng, những quận vương này cũng không phải trẻ con ba tuổi, nhưng
ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể nhớ rõ những chuyện không nhớ được,
chẳng lẽ trí óc của các quận vương lại không bằng sao?” Nói xong, lại
cảm thấy mình nói chuyện có chút thẳng thắn, việc chê bai con nhà người
ta khờ khạo xác thực cũng có chút vô đạo đức, bèn đằng hắng một cái:
“Cái đó, ý tứ của bản cung mọi người rõ chưa, nói đúng hơn là, mấy quận
vương này không đủ tư chất.”
“Hoàng hậu, người đây là đang cưỡng tình
đoạt lý!” Sở vương đứng lên: “Có khi bọn trẻ chỉ là đã quên mất vấn đề
mà hoàng hậu đã đưa ra thôi.”
Nàng chớp mắt, nhìn Sở vương, sau đó nói: “Vậy bản cung ra câu khác.”
“Không bằng để bản vương thay hoàng hậu
ra đề đi.” Hắn không thông qua sự đồng ý của Thải Thải, trực tiếp hỏi:
“Từ nhỏ các ngươi đã đọc Tứ thư ngũ kinh, có ai biết, làm quân chủ nên
trị quốc như thế nào không?”
Mấy tiểu quận vương nhìn lẫn nhau, quận
vương nhà Sở vương thấy phụ vương đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình,
không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói thẳng: “Nên thi hành nền chính trị nhân từ với dân chúng.”
Sở vương xoa đầu con trai mình, trong lòng tán thưởng, con trai của ta, thật thông minh hơn người ta nhiều.
Các quận vương khác cũng đồng ý, “Đúng là phải yêu dân, thi hành nền chính trị nhân từ.”
Bỗng nhiên, Thải Thải nhìn thấy Hân Nhi
đứng ở bên cạnh gương mặt đè nén, giống như có lời muốn nói, bèn hỏi:
“Hân Nhi, con nói thử đi.”
“Phụ hoàng nói, quốc quân nên dùng nhân
nghĩa đối đãi với dân chúng, nhưng không thể thi thành nền chính trị
nhân từ một cách quá mức, mà nên thi hàng pháp chính (pháp luật kết hợp chính trị).” Cô bé còn chưa hiểu pháp chính là cái gì, chỉ đơn thuần là nói vẹt,
trông mèo vẽ hổ: “Phụ hoàng nói cần phải tăng mạnh hơn nữa năng lực của
các quan chức trong lĩnh vực pháp chính.”
Mọi người sửng sốt, không nghĩ đến một cô bé ba tuổi lại nói về nền chính trị nhân từ và pháp chính như vậy.
Nhưng tại sao lại dẫn theo công chúa lên điện, nhìn thấy vẻ mặt hoàng
hậu cũng rất quái dị, dường như đang cất giấu điềm gian trá. Mai quý phi cùng các vị quý phi ngồi dưới ghế nghe thấy, cười một tiếng: “Hoàng hậu nương nương dẫn theo công chúa lên điện, đến tột cùng là muốn mượn trí
thông minh của công chúa để nhục nhã các quận vương hay là định lập một
hoàng thái nữ đây?”
“Chẳng qua là Hân Nhi tò mò, cho nên đòi
đến xem mà thôi.” Nàng nói, nói xong lại nhìn mấy đứa trẻ bên dưới, hào
hoa phong nhã, hoặc là khờ khạo ngây ngốc.
“Các người thích chơi trò gì nhất?” Thải Thải hỏi.
Lúc này nói đến trò chơi, ánh mắt bọn trẻ đều sáng lên.
“Đấu dế!”
“Đánh nhau!”
“Hành hạ thái giám!”
“Hôn cung nữ!”
“He he, là hôn thái giám……”
“……” Những lời này kinh động bốn phía,
mọi người nhìn về quận vương trắng trẻo béo tốt nhà Tề vương. Tề vương
xưa nay gia phong bất chính, thường có tin đồng rằng hắn có ham mê nam
sắc.
Nghe xong những lời này, ai cũng cười nghẹn, trong lòng thầm nghĩ, hổ phụ không sinh chó con a.
Tề vương tức giận gõ đầu con mình: “Nói hươu nói vượn!”
“Phụ vương……. con…… con học theo người mà!”
“Ngu xuẩn!” Tề vương xông lên, phang thêm cú nữa.
Chậc chậc chậc……
Thải Thải lắc đầu một cái.
Mặt Tề vương đỏ bừng, nhưng hắn vẫn mạnh
miệng ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng qua một bên. Trong lòng lại thật hận,
tiếc sắt không thể rèn thành thép được.
“Đại Sở quốc đang thời kỳ thịnh thế, mọi
người ai cũng hiểu, có thịnh thế, mọi người mới được sống những ngày
thật tốt, cho nên hoàng thượng là người mà ảnh hưởng trực tiếp đến tất
cả mọi người ở đây.”
Thải Thải mới nói một câu, Mai quý phi cười lạnh: “Trẻ con có thể dạy bảo, có ai vừa mới sinh ra đã tài hoa xuất chúng đâu?”
Đột nhiên, ngoài cửa có một đội binh lính dẫn đầu là một tướng quân mặt giáp xuất hiện, Hòa đại tướng quân uy vũ
bước vào điện nói: “Mọi người còn nhớ rõ đảng tranh hoàng tử năm đó
không, hừ, mặc dù nói người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, nhưng năm đó bởi vì ngôi vị hoàng thượng cũng đã dùng hết mọi thủ đoạn, cũng không
thể không nói, đó đều là tài năng xuất chúng từ nhỏ, nếu không phải ngôi vị hoàng đế chỉ có một, thì các vương gia cũng đã có thể trở thành minh quân thánh chủ. Nhưng các hoàng tử khác ba tuổi bắt đầu đi học, nốn
tuổi thuộc lòng thi thư lễ nhạc, năm tuổi đã có thể ngâm thơ làm những
bài phú đơn giản, còn hoàng thượng, từ nhỏ đã bị đày đi biên thành, mười mấy tuổi đã từ bước biến một nơi đổ nát thành một cõi phồn hoa, chẳng
lẽ mọi người nói, những thứ này đều là người lớn dạy sao?!”
Hòa đại tướng quân là người nổi danh dám
làm dám chịu, “Nhìn cái đám này đi, mê muội mất hết ý chí, ngu xuẩn
không chịu nổi, không có khí chất, muốn làm hoàng đế, thì phải bước qua
cửa ải trấn quốc đại tướng quân này đi!”
“Hòa đại tướng quân, ngươi đừng lấy quân đội ra mà uy hiếp, thối lắm!”
“Hừ, bản tướng quân chính là vậy đấy, ngươi có thể làm gì chứ?!”
Hắn lại nói tiếp: “Bổn tướng quân chính
là trung thần của hoàng thượng, bây giờ là trung thần của hoàng hậu, hơn nữa, sáng nay bổn tướng quân hay tin, hoàng hậu nương nương đã mang
thai! Ta thấy, không bằng mọi người cùng nhau chờ, một năm nữa, các quận vương được dạy bảo càng thêm tốt. Chúng ta cũng có thể biết được có
phải hoàng hậu nương nương sẽ sinh hoàng tử hay không, thế nào?!”
“Cái gì?! Hoàng hậu nương nương có thai?!”
“Ngươi nói láo!”
Mai quý phi suýt chút nữa đã nhảy dựng
lên, nàng ta nhìn Thải Thải chằm chằm: “Từ lúc nào thì các ngươi đã cấu
kết với nhau để làm việc xấu rồi hả?”
Thải Thải cau mày: “Bản cung là hoàng hậu đương triều, khanh ấy là trấn quốc đại tướng quân, là trung thần hộ
chủ, vào miệng Mai quý phi liền trở thành cấu kết làm việc xấu, bản cung thấy ngươi không được bình tĩnh rồi, lại lần lượt khiêu khích uy nghiêm của bản cung!” Thải Thải đứng lên, đi về phía Mai quý phi, ngón tay tựa như đao nhọn chọc vào ngực nàng ta: “Bản cung là quốc mẫu một nước,
chính thê của hoàng thượng, là mẹ đẻ của hoàng tử Đại Sở trong tương
lai. Mà ngươi, chỉ là môt phi tần lòng muông dạ thú, tâm địa độc ác mà
thôi, ngươi tự xưng quý phi, quả đúng là không có lòng tự trọng rồi.
Ngươi biết không, trong tay bản cung nắm dữ rất nhiều chứng cứ phạm tội
của ngươi, chứ không phải chỉ một hai cái thôi đâu!”
“Ngươi!”
Tất cả mọi người đều ngây người.
Không nghĩ đến hoàng hậu nương nương lại lợi hại như vậy.
Sắc mặt Mai quý phi đại biến, nhìn về
phía đám vương gia, lúc này, đám vương gia cũng nhận được thông báo, Hòa đại tướng quân đã phong tỏa cửa thành, bên ngoài khắp nơi đều là lính
của hắn. Mọi người bị nhốt ở trong này, không thuận theo đúng là không
được, lại nhìn về phía Mai phi, dù cha nàng có nắm giữ tiền tài trong
tay, nhưng loạn thế, tay vô binh quyền, cũng chả ích gì! Đến lúc đó
người bị giết chết, bạc bị tịch thu, chỉ béo mỗi hoàng thượng mà thôi,
nghĩ đến đây ai cũng lùi về sau một bước.
Trái tim Mai quý phi băng giá.
Tất cả mọi người đều nghĩ, Mai quý phi,
nữ nhân này đầu óc cũng thật nóng nảy, nàng ta không sinh được hoàng tử, chỉ dựa vào việc nhà mình có tiền mà bộ dáng lại phách lối tận đây.
Đột nhiên, Yến vương quát lên: “Mai quý phi, sao ngươi dám nói chuyện kiểu đó với hoàng hậu nương nương chứ?”
Cái gì……
Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.