Chương 18: Ba Đề Mục 3
Muốn múa bút vẩy mực viết chữ viết chữ
thảo cũng không phải là dễ dàng gì, bởi vì đây cũng không phải giấy
tuyên thành hoàn toàn, thẩm thấu không tốt lắm, mực không bóng sẽ viết
ra chữ không đẹp, cho nên, chỉ có thể lựa chọn, ‘loại chữ nét kim “phong sơn” cực nhỏ’ kia, Thải Thải thầm nghĩ rằng, phải viết một đống chữ cực nhỏ này, không phải là muốn chặt đứt cổ tay con người ta sao?!
Nàng cầm bút lên, vừa nhìn thấy, thật sự
là loại lông đuôi tốt nhất, vừa vặn có thể viết chữ ‘sấu kim’. Bàn tay
mập mạp của Thải Thải cầm lấy bút lông, nhúng vào trong nước cho ướt
xong, ngón tay phẩy cho nước bay đi, sau đó mới chấm vào mực hương, lại
bỗng nhiên phát hiện ra, loại mực này độ đậm nhạt đều nhau, cũng là loại chuyên dùng để viết chữ ‘sấu kim’, xem ra người ra đề cũng là cố ý ở
trong đề lại thêm đề đây mà.
Thải Thải nhíu mày, như thế nào Hoàng
thượng lại để tâm nhiều như thế chứ, cả ra đề tâm cơ cũng nặng như vậy!
Nàng vén tay áo suy ngẫm một lát, lại viết một câu ‘thiên hạ đại sự, tất tố vu tế’. Đặt bút xuống, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, trong bụng trở mình, những lời này mới đúng với đề mục vạn phần xảo quyệt lại có nội
hàm mà Hoàng thượng đã ra!
Ước chừng nửa nén hương, mọi người đều đã viết xong, mực cũng đã khô ráo, công công lại ở mỗi góc bài mỗi người
ký thêm một chữ. Thải Thải ở góc trên cũng vẽ thêm một nụ sen mới nở,
lại thêm một chữ Thải. Nộp bài thi xong lại bắt đầu thấy lo lắng, sau đề này, sẽ là phần vũ đạo!!
Nửa nén nhang sau, ma ma mới nói: “Bài
thi của các ngươi sẽ được dâng lên để Thái hậu giám định và xem xét,
nhưng Thái hậu có nói, giám định và xem xét cũng chỉ phí công, có lẽ
nàng nhìn được sẽ cảm thấy đói bụng, cho nên trong khoảng thời gian này, các ngươi hãy cố tận dụng, đến phòng bếp một chút. Tuy rằng nếu các
ngươi có thể sẽ có cơ hội được tuyển thành hoàng phi, cả đời cũng không
cần tự mình xuống bếp vẫn có thể thưởng thức nhân gian mỹ vị, nhưng nếu
không nói rõ các ngươi sẽ không hiểu,những lời giấu mà vẫn không lộ ý tứ này, các cô nhất định hiểu, không làm được thì cũng không cần quay trở
lại.”
Nàng ở trên nói xong, các tú nữ giống như đàn nai chạy loạn, nơi này toàn bộ đều là tiểu thư con của quan viên
kinh thành, cho dù không nhập cung cũng là con nhà quyền quý, chưa từng
học qua trù nghệ, cho nên đột nhiên thế này cũng là có chút làm khó các
nàng.
Ba đề mục này là vị công công vừa vặn hỏi đúng lúc Hoàng thượng đang ăn khuya, thuận tiện hắn nhìn thấy văn
chương trên bàn, nên mới nghĩ ra đề mục thư pháp, sau đó nhìn chén bánh
trôi, lại nghĩ đến món bánh rán của trù nương tại điện Thái hậu được ăn
ngày đó, lại nổi lên muốn đùa chút, thuận miệng nói luôn đề mục trù
nghệ. Sau lại không nghĩ ra, công công bên cạnh lại nói giúp thêm cái đề mục vũ đạo.
Cái phòng bếp đã được cải tạo, Thải Thải
mới hai ngày không gặp, một phòng bếp to đã bị chia thành ba mươi sáu
mảnh nhỏ, trong sân lại chất đầy nguyên liệu nấu ăn, còn hầm băng đầy
các loại thịt.
Thải Thải ngồi trên ghế, dựa vào bếp ngẩn người, trong lòng tính toán, không bằng đi tìm Trịnh công công giúp đỡ, đầu tiên rời khỏi tuyển tú, sau đó trực tiếp bá chủ phòng bếp này,
trong tay bốc lên một quả dưa chuột đã rửa sạch, cạc cạc gặm, đột nhiên
có một bàn tay vỗ vào vai nàng: “Chu Thải Thải, ngươi đói bụng lắm sao?” Thì ra là giáo phường ma ma, nàng cũng thật là không hay ho, đương lúc
phiền muộn lại nhìn thấy nàng, đoạt lấy quả dưa chuột trên tay nàng,
nói: “Ngươi thật không có chí tiến thủ, đã đến nơi này, hãy biểu hiện
cho tốt một chút đi, bất qua ta xem ngươi, lúc nào cũng chỉ ăn ăn, nhất
định làm gì có được đôi tay khéo léo nào chứ?” Nói xong, đem dưa chuột
trả lại cho Thải Thải, cười một tiếng liền bước đi, kiếp trước Thải Thải nàng có hận thù gì với nàng ta sao? Nàng nhìn dưa chuột trong tay bị
người lấy qua, cũng không còn muốn ăn nữa, một tiếng nói la vang lên,
Trịnh công công nói: “Cuộc thi trù nghệ, bắt đầu.”
Thải Thải tâm khẽ động, cũng không cố sức làm gì, tốt nhất cửa thứ hai này nên rớt tuyển đi, như vậy có thể tránh thoát cửa thứ ba. Nàng nhìn nguyên liệu nấu ăn, bất quá lại không thể
làm qua loa mà dâng Thái hậu ăn được nha, nhìn thấy có gạo nếp, thầm
nghĩ, gạo nếp có thể nghi tỳ, rồi lại nghĩ đến nếu buổi tối có thể ăn
một chén bánh trôi, nhất định sẽ rất thư thái. Nhưng gạo nếp lại không
tốt cho tiêu hoá. Không biết là có sơn tra hay không. Nàng đi vòng quanh tìm xem, quả nhiên trên chạn bếp lại có một ít cây sơn tra. Thải Thải
đem sơn tra nghiền nát, bắt đầu viên bánh trôi.
Đầu bên kia, nhìn thấy các nàng làm cá,
chặt thịt, một mảnh lộn xộn, tú nữ bên cạnh bắt gặp Thải Thải đang viên
bánh, dựa sát vào hỏi: “Thải Thải cô nương, ngươi đang làm món gì vậy?”
“Ta đang làm mấy cái bánh trôi. Còn ngươi làm gì?” Nàng nhìn khuôn mặt u sầu của vị tỷ muội bên cạnh, hỏi. Thải
Thải thầm nghĩ, bánh trôi cũng làm sắp xong rồi, không bằng giúp người
ta một tay, vì thế nàng nhìn nguyên liệu nấu ăn ở trên bàn, có một chén
thịt tôm nho nhỏ, vì vậy, nàng tốt bụng nói: “Ta giúp ngươi làm một lồng bánh bao nhân tôm hấp vậy.”
Tú nữ kia gặp Thải Thải béo người, đại
khái không có sức cạnh tranh, cho nên thân thiết nói với nàng: “Thải
Thải, ngươi giúp ta, ta sẽ biết ơn cả đời.” “Này này, cái gì mà biết ơn
với không biết ơn, chỉ là giúp ngươi nấu một bữa cơm thôi mà.
Rất nhanh, Thải Thải đem nguyên liệu của
nàng ta đến, nhìn mấy hàng khác, lại sợ bị người ta nhìn thấy, cho nên
nói tú nữ kia giả vờ bộ dáng đang bận bịu, sau đó một lồng bánh đáng yêu nhỏ nhắn liền xuất hiện, đợi tú nữ kia đặt lồng vào nồi hấp, Thải Thải
mới thở phào một hơi, lấy khăn ra lau mồ hôi trên đầu.
Thức ăn bị mang đi, ở dưới đĩa mỗi người
đều có ghi tên, giáo phường ma ma rốt cục cười tủm tĩm nói: “Thái hậu
hiện đang dùng bữa, các ngươi đi thay y phục, vì Thái hậu ca múa trợ
hứng……”
Thải Thải giống như hoá đá, thì thào từng chữ– ca — múa — trợ — hứng –! ! !
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.