Chương 12: Bị Nhầm Thành Trù Nương
Rõ ràng nàng đây là đang tránh nặng tìm nhẹ đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo), vị công công kia chỉ sau một câu nói đầu tiên đã bắt đầu trừng mắt nhìn nàng từ đầu đến chân, sau đó lại tự mình sửa miệng: “Một nha đầu béo
như vậy, ha ha, ngươi là thô sử cung nữ (cung nữ làm việc tay chân nặng nhọc) mới tiến cung phải không?”
Mà cũng không đúng, cho dù là tuyển cung
nữ, cũng muốn cho cảnh đẹp ý vui, một nha đầu béo như vậy đứng giữa đống cung nữ cũng không khỏi rất là chói mắt, hay là —– ha ha, hắn nở nụ
cười, suy đoán: “Nha đầu, ngươi có phải là trù nương tại phòng bếp của
Thái hậu không?” Tất cả mọi người đều biết, Hoàng thượng là một người
con có hiếu, mấy ngày này Thái hậu ăn uống không được tốt, cho nên Hoàng thượng đặc biệt tìm một trù nương trong kinh thành đến, nghe nói tuổi
cũng không lớn, dáng người cường tráng thắt lưng lại đầy, giống hệt như
nha đầu béo tốt đáng yêu trước mắt này.
“Nha đầu, theo ta đi!”
“A, ông nắm tay ta làm chi vậy?” Tay nàng bị ông ta nắm lấy thật đau, tay ông ta vừa khô lại vừa cứng mà tay nàng rất mềm mỏng, bị ông ta nắm một cái liền hồng thấu, công công kia nắm
tay nàng, thật vui vẻ, chớ nói bàn tay này nhỏ bé đầy thịt, sờ vào thật
thích, mềm đến không có xương cốt, giống như một nắm bông vậy, khuôn mặt Chu Thải Thải lại tròn vo hồng hào, tựa như quả vải mới hái từ trên cây xuống, lòng ông sinh yêu thích, nói: “Nha đầu, ngươi biết ta là ai
không? Ta là Tổng quản ở cung Thái hậu, cung nữ bên người đều gọi ta là
Trịnh công công, các thái giám khác lại kêu ta Trịnh gia gia, ngươi
trông bộ dạng đáng yêu thế này, sau này hãy gọi ta là Trịnh gia gia đi!”
Tính tình Thải Thải rất nhu thuận, hơn
nữa rất xảo miệng, vì thế nàng ngọt ngào gọi: “Trịnh gia gia, ông chạy
chậm một chút, đợi ta nói một câu!” Một tiếng Trịnh gia gia kia của nàng làm cho Trịnh lão công công lại xem nàng giống như cháu gái mình, mở
miệng cười vui vẻ: “Nha đầu ngoan, ngươi muốn nói gì?”
Nàng thở dốc, dùng bàn tay trắng nõn lấy
chiếc khăn từ trong ngực áo ra, lau mồ hôi trên trán: “Ta chính là muốn
tìm phòng bếp trong cung mà!”
A, nhìn xem, thật là hồ đồ, rõ ràng là nàng muốn tìm Tàng thư lâu cơ.
“Đúng, đúng a, vậy ta dẫn ngươi đi tìm phòng bếp đi!”
“Nhầm rồi nhầm rồi, ta là đang đi tìm Tàng thư lâu trong cung.”
Tàng thư lâu sao, Trịnh công công thầm
nghĩ rằng nàng chắc là muốn đi xem mấy quyển sách dạy nấu ăn trong cung, bất quá cung quy sâm nghiêm, một cung nữ nho nhỏ như nàng làm sao có
khả năng đi vào Tàng thư lâu được, sách trong đó đều là để cho cung phi
của Hoàng thượng xem mà thôi, ông cười nói: “Yên tâm, chỉ cần ngươi hầu
hạ Thái hậu thật tốt, sau đó nói với Thái hậu muốn xem sách dạy nấu ăn
trong cung, chỉ cần một câu của Thái hậu, ngươi có thể dễ dàng đi vào
Tàng thư lâu.”
Đầu Thải Thải phản ứng cực nhanh, đôi mắt tròn trợn to lên: “Ý của ông là, ta không được vào Tàng thư lâu sao?”
Cho dù là một cung nữ nhỏ gầy bình thường cũng trăm triệu đừng nghĩ đến việc chuồn êm đi vào, huống chi nàng lại
khổng lồ như vậy, Thải Thải nghĩ nghĩ đến chuyện ân huệ kia của Thái
hậu, đi sang, thân thiết nắm lấy tay áo của lão gia gia đáng yêu này:
“Trịnh gia gia, làm cho Thái hậu vui vẻ, Thái hậu sẽ cho xem sách trong
Tàng thư lâu sao?” Nha đầu này thật ngốc, ông cũng chưa nói đó là nhất
định, nhưng mà ân huệ của Thái hậu, có ưu đãi là một điều không thể
thiếu. Bàn tay ông nắm lấy tay Thải Thải, hai người cứ hướng tẩm cung
Thái hậu mà đi, trong viện này, mỗi nơi có một phong cách riêng, hơi có
chút quê cha đất tổ hơi thở, xem ra, vị Thái hậu này rất có nhàn tình
nhã trí nha.
“Nha đầu, nói cho gia gia biết, ngươi tên là gì?”
“Ta họ Chu, gọi là Chu Thải Thải!” Nàng
dáng vẻ chậm chạp, không giống người khác tao nhã, lại có vẻ khôi hài
đáng yêu, Trịnh công công trước kia vốn không phải là người tâm phúc
trong cung, nhưng bây giờ thì có, chợt thấy một tiểu tân cung nữ hiểu
chuyện tôn kính người già, càng thêm vui mừng, gật gật đầu, “Tốt lắm tốt lắm, vậy để ta đi bẩm cho Thái hậu, nha đầu ngươi chờ ở đây đi.”
Thải Thải nhìn xung quanh, cũng không có
nhiều cung nữ lắm, nơi nơi đều vắng lặng, nhưng có thể nhìn ra mấy hòn
non bộ cùng quái thạch, các kiến trúc nhỏ, đều vô cùng độc đáo, tỉ mỉ,
giống như tiên cảnh nhân gian vậy.
Một lát sau, Trịnh công công tươi cười đi ra, vỗ bả vai mập mạp của nàng nói: “Nha đầu!”
“A, Trịnh gia gia!” Một tiếng gia gia
nàng kêu này là thật lòng, vị công công này thoạt nhìn hiền hậu, làm
nàng rất thích gọi hắn một tiếng gia gia.
“Nha đầu ngoan, Thái hậu nói, đêm nay
muốn nếm thử tay nghề của ngươi, vừa lúc còn có Hoàng thượng đang ở bên
trong chơi cờ cùng, ngươi mau làm một chút cho mọi người thử xem.”
Nấu cơm thì dễ dàng, nhưng để hợp khẩu vị người ăn thì lại khó, cái này đại khái giống như làm dâu trăm họ đi.
Trên đường đi Thải Thải hỏi tuổi Thái
hậu, khẩu vị gần đây cũng như tình hình sức khoẻ, sau đó đem các điểm
chính ghi nhớ trong lòng, thật ra nhìn Thải Thải béo như thùng nước
nhưng tâm tư lại rất tinh tế tỉ mỉ, cho nên công công chỉ nói vài câu,
nàng liền đoán ra, mùa xuân đến dạ dày Thái hậu bị nhiệt, đây là chứng
bệnh hay gặp của những người trên dưới năm mươi, trong “Địa Kinh chi” có ghi, ngày xuân dạ dày biểu hiện trướng mãn đầy hơi, ăn không ngon,
miệng khó nuốt, ăn nhiều lại nhanh đói, khát nước lại ưa đồ lạnh, kèm
theo mặt đỏ mắt đỏ, tim đập nhanh, mất ngủ, nóng nảy dễ giận, đổ mồ hôi
nóng, đầu váng mắt hoa.
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.