Chương 121
Vị tiểu thư họ Tô này tuyệt đối là một
người khó hầu hạ vô cùng, chỉ riêng chuyện tắm rửa thay y phục cũng đã
giằng co hơn nửa ngày, bởi do bề ngang thân thể Thải Thải hơi mập, xiêm y của nàng nàng ta lại mặc không vừa, mặc dù ba tỷ muội Như gia là hạ
nhân, nhưng thế nào cũng đều là tiểu thư xuất thân nhà tướng soái, từ
nhỏ sống trong cung, cũng coi như được bồi dưỡng như nửa công chúa, cho
nên vô luận là xiêm y, trang sức, đều là hàng thượng hạng, thế mà nàng
tiểu thư họ Tô kia cái gì cũng không hiểu, chỉ nhìn một cái, chỉ vừa
nghe tỷ muội Như gia muốn nàng mặc vào, liền đã bắt đầu trở mặt.
Thải Thải nghĩ, rồng mạnh cũng không thể
ép lại rắn đất, vì dù sao, ông cụ nhà nàng ta cũng là trọng thần trong
triều của Hoàng thượng, hằng năm thuế muối, thuế gạo, thuế trà ba mục
này, đều phải đi qua tay cha nàng ta. Vì vậy Thải Thải nghe xong, nếu
như Tô tiểu thư không muốn mặc đồ của họ, cũng coi như không có gì, sai
người đến chỗ Thục phi, Thần phi, hai vị nương nương ở bên kia một chút, có bộ nào mới mà chưa mặc thì lấy về.
Không nghĩ đến Thục phi giống như thay
đổi thành một người khác, thoải mái lấy mấy bộ cung trang chuẩn bị để
mình thị tẩm từ dưới đáy hòm ra.
Tiếp theo đó là đưa tai thăm dò rốt cục Thải Thải muốn y phục để làm gì?
Cũng giống như nguyệt sự, Như Nguyệt biết đó là chuyện tình mà mấy vị nương nương này kiêng kỵ nhất, vì vậy cố ý
nói: “Hoàng thượng mang một cô nương xinh đẹp từ bên ngoài về, đến nương nương còn phải kính nàng ấy ba phần, xiêm y của bọn nô tỳ không xứng
với nàng ấy, may ra của nương nương, thật rất phù hợp.”
Sau khi nghe xong, mặt Thục phi có chút
tối tăm, lại nhìn bộ xiêm y hết sức xinh đẹp, hơi hối hận, “Y phục này
hình như còn chưa được ổn lắm.”
“Nô tỳ thấy đã rất tốt rồi, đa tạ nương
nương, Như Nguyệt cáo lui!” Như Nguyệt vội chạy biến, chỉ còn lại Thục
phi nương nương đứng trước hiên cửa cắn khăn. Vị chua bức người, từ xa
cũng có thể cảm nhận được. Lúc Như Nguyệt về đến Tiểu Tuyền cung, vừa
hỏi ra liền biết vị Tô cô nương kia vẫn còn đang ngâm mình trong nước,
nàng bèn chậc lưỡi hít hà một hơi, vị cô nương này cứ ngâm như vậy,
chẳng lẽ là muốn lột đi một hai lớp da hay sao?
Thì ra Tô Bái Hiền có một tật xấu, đó là
tắm xong nhất định phải mặc quần áo mới, nếu như không có, liền đi ngâm
lại, nàng ta đoán chừng chỉ cần mình ương ngạnh như vậy, sẽ không tốn
quá nhiều công sức. Chính là không nghĩ đến, sẽ phải chờ lâu đến thế. Dù sao nhà nàng có được xem là rất lớn, cũng không thể lớn bằng Hoàng
cung, cho dù lực chân Như Nguyệt thật tốt, chạy một vòng cũng phải mất
nhiều thời gian. Cuối cùng cũng có xiêm y sạch sẽ, lúc này Tô Bái Hiền
mới từ trong nước bò lên, đầu ngón tay ngón chân đều bị nhăn nheo, lại
còn tróc da nữa.
Vừa nhìn thấy bộ y phục, cũng biết là không để cho người bình thường mặc rồi.
Lúc này nàng ta mới hào hứng mặc vào, đây mới thực sự là cung trang, so với chất vải nàng mặc ở nhà mặc dù cũng
không khác nhau mấy, nhưng hình thức lại sai lệch quá nhiều, nàng ta soi mình trong gương một hồi, Như Nguyệt nói: “Nương nương đang chờ gặp
ngươi đấy.” Như Nguyệt cũng không biết phải làm sao, nhìn thấy bộ dạng
này của nàng ta liền có chút không chịu nổi, cũng không biết nương nương sao có thể chịu được, nàng ta ỷ mình là con gái nhà qua, còn dám mắt
chó nhìn người thấp sao? Trong lòng tự cho mình là chủ tử hả?
Lúc Như Nguyệt mang theo Tô Bái Hiền đến, trên bàn đã bày mấy món ăn vặt, mấy dĩa rau xào, cùng hai bát cơm tẻ.
Thải Thải cũng chưa ăn, chờ nàng ta tắm xong thì cũng đã đói bụng lắm
rồi, ngược lại Tô Bái Hiền lại không nhận thấy, bước đến nhìn Thải Thải, thỉnh an xong, dưới chữ mời của Thải Thải, mới ngồi xuống cạnh nàng.
Lúc ăn cơm lại còn dùng đôi mắt thỉnh thoảng nhìn qua Thải Thải.
“Ngươi nhìn bản cung làm gì?” Lại thấy Thải Thải hơi tức giận, buông bát xuống hỏi.
“Ta chỉ cảm thấy, dáng dấp của Hoàng hậu
nương nương có chút, khó hiểu.” Nàng chính là có chút kinh ngạc, giống
như Hoàng thượng ân nhân là một nam nhân anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên
ngang, trên trời hiếm có, dưới đất khó cầu như vậy, tại sao lại có một
Hoàng hậu như thế?!
“Tô cô nương, bản cung cũng cảm thấy
ngươi thật khó hiểu đấy.” Thải Thải để đồ ăn xuống, nói, “Ngươi làm thế
nào mà lại lưu lạc lên thuyền hoa thế kia?”
Tô Bái Hiền sửng sốt, sau đó nói: “Trung
thu ta với nha hoàn trốn ra ngoài chơi, lại bị người xấu tính kế, mới
lên thuyền hoa. Ta cũng đã nói nhiều lần, ta là tiểu thư con nhà quan,
nhưng không ai tin cả. Bây giờ ta đã rõ, nhất định là ông trời đã biết
trước hôm nay Hoàng thượng sẽ xuất hiện để trở thành ân nhân cứu mạng
của ta.”
Thải Thải buồn bực, sao nàng lại cảm thấy nàng ta đem chuyện này trở thành kịch bản tài tử giai nhân rồi nhỉ?
Nàng nói: “Yên tâm, mấy ngày nữa cha mẹ ngươi đến đây kiến giá, đến lúc
đó Tô cô nương có thể về nhà rồi.”
Nàng ta không lên tiếng đáp, Thải Thải
còn tưởng rằng nàng ta sẽ vui đến quên cả đất trời luôn đâu, rốt cục chỉ tán dóc vài câu, đối với nàng ta…, Thải Thải cũng không ngốc nghếch đến nỗi hoàn toàn tin tưởng, nói đến chuyện hôm nay, nàng ta nói với Sở
Cuồng nàng ta con gái của Tô Nham, Sở Cuồng lại lập tức tin ngay, mang
theo nàng ta trở về. Về tiểu thư nhà Tô đại nhân, xem như chỉ là đi thăm dò hư thật một chút, cũng có khó khăn lắm. Huống chi là mấy người làm
ăn buôn bán ở Tô Châu này, thường ngày thấy quan đều như thấy tổ tông
nhà mình. Chớ nói là tiểu thư Tô gia mất tích, dân chúng Tô Châu sao lại không hay biết gì cả?
Tuy thế này có hơi đa nghi, nhưng Thải Thải biết, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Dù sao mấy ngày nữa, nàng ta sẽ trở về nhà mình, cũng không quan trọng lắm.
Thải Thải đi ngủ sớm, còn Tô cô nương này được an bài ở một căn phòng nhỏ trong Tiểu Tuyền cung, Thải Thải đã
phái Như Tâm qua lo liệu một chút. Không nghĩ đến nàng ta lại còn kén cá chọn canh, nói giường không đủ mềm mại, ngay cả gối cũng không có hình
cánh hoa thược dược. Như Tâm nổi cơn giận, không thèm hầu hạ, bỏ về
phòng mình ngủ. Thật ra lúc nãy khi Tô Bái Hiền nghe nói mấy ngày nữa
mình sẽ bị đưa về nhà trong lòng đã có chút lo sợ. Hoàng thượng vừa anh
tuấn vừa tiêu sái, lại còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Nàng muốn thúc
đẩy việc nhanh một chút, vì vậy ở trước gương mặc y phục tử tế, trang
điểm xong, mới đi ra cửa.
Ánh trăng thật nhẹ nhàng.
Nàng ta đoán, nơi lớn nhất chính là tẩm cung của Hoàng thượng.
Vì vậy liền chạy về hướng kia, mấy tên nô tài đứng ở ngoài, cũng đang ngái ngủ. Nàng ta mặc xiêm y của nương
nương, vì vậy mấy tên thị vệ trông thấy cũng tưởng nàng là Thục phi hay
Thần phi, không quá để tâm. Nửa đêm nương nương đến thị tẩm, nếu như nô
tài trông thấy mà đi lên tra hỏi, thì kẻ đó nhất định là không có mắt.
Tô Bái Hiền cũng không nghĩ đến, nàng ta lại đi vào tẩm cung Hoàng thượng một cách dễ dàng như vậy.
Cung lớn như vậy, có mười sáu mười bảy tố đăng.
Nàng ta rẽ một cái, lại nhìn thấy một cái cửa nhỏ.
Tô Bái Hiền đi vào, đột nhiên, một thanh âm vang lên: “Là ai?”
“Là ta……” Tô Bái Hiền đè thấp giọng, dịu dàng nói.
Tiểu Đức tử sửng sốt, đây là ai? Trước
đây chưa thấy qua nàng ta, lại còn mặc cả cung trang cấp bậc phi tử, đây là có chuyện gì xảy ra vậy?!
Tôi Bái Hiền cúi đầu, nhìn tiểu Đức tử
nói: “Ta đến gặp Hoàng thượng, ta là nữ tử mà hôm nay Hoàng thượng đã
mang về từ bên ngoài, ngươi là công công phải không?”
Hôm nay tiểu Đức tử không đi theo, vì vậy hắn cũng chưa nghe tin Hoàng thượng dẫn người trở lại.
Nhưng hôm nay Hoàng thượng vừa trở lại đã đi ngủ sớm, ngay cả màn cũng buông xuống, chẳng lẽ là đang đợi – nàng ta?
“Cô nương, Hoàng thượng gọi ngươi tới hay sao?” Tiểu Đức tử hỏi, giọng nghi ngờ.
“? Ừ! —“
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.