Chương 146: Bốn Cái Đuôi Nhỏ Nhặt

Nàng có chút chần chừ, nhưng nhìn thấy tựa hồ hoàng thượng cũng đồng ý, vì vậy nhu thuận đi qua ngồi xuống, nhìn thấy thức ăn trên bàn, bèn ca ngợi: “Chẳng lẽ tất cả những món này đều do hoàng hậu nương nương tự tay làm cả sao?” Thải Thải xới cho nàng một bát. Nàng bưng lên, ngượng ngùng nếm thử, Sở Cuồng cười nói: “Ngươi có thể nếm thử một chút.”

Nàng nhấm nháp một chút, ngạc nhiên nói: “Mùi vị này rất đặc biệt, quả nhiên là mỹ vị. Khó trách nhiều lần nô tỳ nghe thấy chuyện Thái hậu bởi vì ăn món ăn của hoàng hậu nương nương lúc thi tuyển tú, cho nên mới thương yêu nương nương như vậy.”

Thải Thải cười một tiếng, “Không có gì, chỉ là trùng hợp thôi.”

Dùng cơm xong, nói chuyện được một lát, tiểu Đức tử bẩm báo có chính vụ khẩn cấp cần Sở Cuồng giải quyết, hắn rời đi một mình, Mai phi ở lại say mê trò chuyện với Thải Thải về hai câu đố khác trong vụ tuyển phu lúc trước, không nghĩ đến Thải Thải trả lời đều đúng hết. Vì vậy hai người lại đàm luận đến thi từ ca phú, Mai phi luôn tự phụ về danh hiệu Giang Nam đệ nhất tài nữ cảu mình, lại không thể ngờ được hoàng hậu nương nương trông có chút ngây ngơ khờ khạo, lại có thể hiểu hết mọi thứ như vậy, hơn nữa lại còn giải thích rất cặn kẽ, lúc mới gặp nhau, nàng ta chỉ cảm thấy hoàng hậu này cũng xem như có chút thông minh, có thể giải được câu đố của nàng, nhưng lúc đấy nàng ta vẫn còn tràn đầy tự tin, dù sao thân thể nàng cũng quá đầy đặn, mà mình vẫn còn treo móc thêm một danh hiệu Giang Nam đệ nhất mỹ nữ.

Vì vậy nàng đã sớm nhận định, chỉ trong một thời gian nữa, trong hậu cung này, ai cao ai thấp còn chưa biết được.

Nhưng bây giờ nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy, đoán chừng ngay cả tài hoa cũng không dưới mình, Mai phi không thể làm gì khác ngoài việc tự cảnh cáo mình, nhất định phải ứng xử càng thêm cẩn thận hơn so với thường ngày.

Mai phi vừa uống trà vừa nghiêng đầu nhìn Thải Thải, thầm nghĩ, đáng tiếc nàng không phải là một nam nhi.

Nếu nàng là một nam nhi, có lẽ, sẽ tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng Thải Thải than thở, Mai phi không hổ là Giang Nam tài nữ, xuất thân từ dòng dõi mấy đời là thư hương, so với bốn phi xuất thân con quan viên kinh thành còn khí chất hơn nhiều, huống chi lại còn là một người dịu dàng như nước, nếu như có thể trở thành tỷ muội, thì sẽ không còn nhàm chán nữa rồi. Đáng quý nhất chính là, một buổi chiều bàn luận chuyện phiếm, Mai phi lại không hề nói đến bất kỳ thị phi nào, cũng không nói xấu bất luận người nào, nàng nói về người nào, cũng chỉ nhắc đến điểm tốt của người ta.

“Nô tỳ còn có một chuyện nữa, ban đầu nương nương bởi vì nguyên nhân thân thể mới rời cung tu dưỡng một năm, nô tỳ bất tài, tạm thời chia sẻ một nửa quyền lực hậu cung, hôm nay nương nương đã trở lại, nô tỳ nghĩ, ngày mai ở trước Thái hậu sẽ giao trả lại quyền lực và trách nhiệm cho người.” Thải Thải vốn muốn bảo không cần gấp gáp, lại chứng kiến thấy Như Tâm Như Ý đang đứng ở đằng xa nháy mắt với mình, vì vậy nàng chỉ gật đầu một cái, xem như là đồng ý.

Ngày hôm sau, Mai phi Lan phi giống như đã bàn bạc thật kỹ, cùng trao trả lại tất cả quyền lực cho hoàng hậu nương nương sở hữu.

Việc làm này, khiến cho tiểu Đức tử cũng phải giật mình, thật không ngờ đến, hai vị nương nương này lại hào phóng đến vậy.

Thái hậu đối với hai người cũng rất tán thưởng, ngày mốt cũng đúng lúc sinh nhật Lan phi, Thái hậu liền bảo Thải Thải tổ chức sinh nhật cho nàng, cũng xem như là lời khen ngợi cho một năm vất vả của nàng ta. Thải Thải chuẩn bị quà tặng xong, định đến lúc đó sẽ tặng cho Lan phi.

Sau đó nàng bắt đầu đóng cửa, cặn kẽ kiểm tra sổ sách trong một năm này, việc lớn việc nhỏ, cùng với kiểm tra phương thức xử lý của hai vị phi tử.

So sánh ra, Mai phi cùng Lan phi, tựa hồ Lan phi gặp rất nhiều chuyện không được suông sẻ cho lắm, nhưng xử lý có vẻ rất cứng rắn, Mai phi lại nhu hòa rất nhiều, lúc nào cũng lưu lại cho người ta một con đường sống, Thải Thải đọc xong một phần nhỏ của sổ sách, đêm cũng đã khuya. Như Tâm bưng trà sâm lên, hỏi Thải Thải: “Nương nương, Mai phi nương nương cùng Lan phi nương nương, vị nào xuất sắc hơn?”

“Cách làm việc bất đồng, nhưng đều rất tốt, cách xử lý của Mai phi có phần mềm nhẹ, kín đáo hơn so với Lan phi.”

“Những người như vậy, em cho rằng sau này nương nương đề phòng hơn mới được, hôm nay nàng nói giao trả quyền lực cho người, người suýt nữa đã nói không cần vội rồi, có đúng không?”

Thải Thải nàng rất là lười biếng à nha, nếu có người chia sẻ công vụ có gì không tốt chứ, nàng cũng thật không muốn giữ tất cả quyền hành ở trong tay mình.

Nói xong, bữa khuya được mang lên, là bánh trôi nhân thịt, Thải Thải ăn một cái liền ăn không vô nữa, thật ra thì béo gầy cũng chẳng có liên quan gì đến lượng cơm ăn vào cả. Lúc trước, Thải Thải cũng không phải là ăn nhiều, chẳng qua là quá lười mà thôi, có thể không cần quan tâm, nàng tuyệt đối sẽ không quan tâm. Ở nơi yên tĩnh, cho nàng một quyển sách, một chiếc đèn, cùng một cái xó nào đó là nàng có thể trôi qua, cũng không tệ lắm.

Đột nhiên, lật đến một khoản sổ sách còn chưa được xử lý, Thải Thải cau mày một cái, tại sao lại như vậy?

“Nương nương, vì sao người lại cau mày vậy?”

“Ta chỉ là kỳ quái, lúc trước có rất nhiều chuyện không hề đơn giản hơn chuyện này, hai người bọn họ còn có thể xử lý, nhưng tại sao đến mấy chuyện này, bọn họ lại chờ bản cung quyết định?”

Tổng cộng có bốn chuyện.

Một là hai ngày trước, Lục vương phi sinh hạ tiểu quận chúa.

Một là ngày kia Thập vương gia sẽ lấy thiếp.

Một là sinh nhật của Thái hậu nương nương phải kêu người gấp gáp may y phục mừng thọ.

Một còn lại chính là Thục Ngân phò mã đã mất, bảy ngày sau đưa tang.

Lẽ ra, vương phi sinh hạ quận chúa, trong cung đều đã có điển chương, chỉ cần đưa tặng một con kỳ lân vàng, khóa bình an, vòng tay, cùng với y phục gấm vóc là được rồi.

Thập vương gia lấy thiếp, đơn giản hơn, theo quy chế, gọi thượng cung làm là được.

Y phục mừng thọ cho Thái hậu, trưng cầu ý kiến của người, là xong.

Phò mã qua đời, đưa tang cũng đã có quy chế.

Tại sao, mấy chuyện xảy ra còn phức tạp họ còn xử lý được, nhưng lại chừa lại mấy cái đuôi nhỏ nhặt này chứ.

Trong lòng Thải Thải suy nghĩ, cầm bút lên, định phê chuẩn. Nhưng sau đó nàng lại đặt bút xuống, bảo Như Tâm: “Em đi thăm dò chân tướng bốn chuyện này đi.”

Tính tình Thải Thải trời sinh vẫn là rất cẩn thận, dù nàng không nhiều hơn người ta một đôi mắt, nhưng những chuyện người khác không làm, nàng tự nhiên cũng sẽ không làm một cách tùy tiện qua loa được. Trước tiên phải hiểu được tình huống đã.

Như Tâm đến Lục phương phủ trước, sau đó quay về bẩm báo lại: “Nương nương, thì ra là Lục vương gia rất tức giận với chuyện Lục vương phi sinh hạ ra một quận chúa. Không lâu trước đây, có một đạo sĩ chạy đến Lục vương phủ nói xằng bậy, bảo rằng có người cố tình gây rối hắn, làm cho Lục vương phủ đoạn tử tuyệt tôn.”

“Kẻ nào gây rối với Lục vương gia?”

“Đại khái, mũi nhọn chỉ vào hoàng cung.”

Trong lòng Thải Thải căng thẳng, lúc đầu hoàng tử đảng tranh, bọn họ xem như cũng may mắn mà còn sống, được Sở Cuồng thả cho một con ngựa, bây giờ, không sanh được nhi tử lại chỉ trích do hoàng cung động tay, vì sao lại dám càn quấy như vậy chứ

Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.