Chương 76: Hai Con Hắc Mã
Buổi trưa ngày kế tiếp.
Xung quanh Tụ hiền hội quán có rất nhiều dân chúng vây xem.
Nắng gắt nóng bức, thuỳ dương buồn chán
ngủ gật, cam nữ lão ấu vươn cổ thật cao, quan sát xung quanh, tiếng cười đùa truyền đến, quan cảnh náo nhiệt như chùa miếu ngày tết. Trẻ con
ngồi trên cổ cha, nhịn không được vươn tay, tóm lấy tóc cha mình: “Cha,
Cẩu oa muốn đi tiểu.”
“Thật vất vả mới chiếm được chỗ tốt, tiểu tử này, con không được lộn xộn!” Vô số người phe phẩy quạt, đủ loại
kiểu dáng quạt, phổ biến nhất vẫn là quạt hương bồ, chủ nhân những cây
quạt này, ngẩng đầu hướng về tửu lâu đối diện Tụ hiền hội quán mà đi,
bọn công tử ngày thường ở trong khuê phòng, nhưng lại cũng đến đây xem
náo nhiệt.
(thuỳ dương: cây liễu rũ – quạt hương bồ: quạt làm bằng cây hương bồ)
“Vương huynh, Tụ hiền hội quán này, lai lịch thật kỳ quái.”
“Ta đoán, chắc là Chu lão gia tử đứng sau màn này rồi.” Hắn cũng không nói rõ là màn gì, nhóm người này bất quá
chỉ là ngày thường thái bình, có cơ hội liền nhảy vào xem náo nhiệt với
nhau mà thôi. Có thư sinh, quý công tử, con nhà nghèo, tiểu dân phố
phường, cô nương gia đứng xa hơn, hợp thành từng đôi bàn luận.
Thải Thải thật đúng là không dự đoán được buổi chiều lại có cảnh này, nàng mặc nam trang, bên cạnh có Sở Vinh
tiểu quận vương khúm núm, sau cửa vào lầu hai của Tụ hiền hội quán, lầu
hai bị một cái bình phong thật lớn ngăn làm hai nửa. Đối diện bình
phong, có bốn người niên kỉ trẻ tuổi ăn mặt gọn gàng, xuyên qua bình
phong, bốn người bọn họ chỉ có thể nhìn đến bóng dáng một béo một gầy mà thôi.
Từ bên trong, ba cô nương tuyệt sắc bước
ra, bốn người này lập tức sửng sốt, nhìn đến ngây ngốc, chưa từng thấy
qua nữ tử xinh đẹp duyên dáng, tuy rằng chỉ là hạ nhân, nhưng nhìn cách
ăn mặc, khí chất, lại không hề kém với tiểu thư quý tộc, hơn nữa hai văn một võ, văn thì dịu dàng như nước, võ tư thế hiên ngang oai hùng.
Ba người này tự nhiên là Như gia tam thông.
Đại tỷ Như Ý bước lên nói: “Hôm nay lão
bảo của chúng tôi dán bảng thông báo tuyển chọn chưởng quầy, bốn vị là
có phúc, mới có thể vào đến vòng hai này. Nhưng mà, lão bản chúng tôi đã sớm nói qua, chỉ có hai vị có thể tiến vào vòng hau, cho nên, lão bản
trước ra một đề, thỉnh bốn vị cân nhắc một chút.”
Nói xong, Như Ý, Như Tâm lui ra.
Chỉ để lại một mình Như Nguyệt, cười nói: “Một chưởng quầy tốt, phải tai thông lục lộ, mắt xem bốn phương, đề mục này rất đơn giản, xin hỏi các vị, hai vị cô nương mới đi xuống vừa rồi, vật mang trên đầu, đến tột cùng là điệp, hay là phượng?”
A?! ——–
Đề này thật xảo quyệt, mới vừa rồi mọi
người đều chú ý vào dung mạo của hai người, căn bản không thấy rõ trên
đầu hai người mang cái gì, không ngờ như vậy cũng thành đề thi?!
Vì thế, tất cả mọi người đều nói bừa: “Là điệp!”
“Là phượng!”
Kẻ tự cho mình thông minh bình luận: “Hai vị cô nương kia là hạ nhân, sẽ không mang phượng, nhất định là điệp!”
“Đúng, là điệp!”
Bốn người trăm miệng một lời.
Như Nguyệt mặt nhăn mày nhíu.
Thải Thải ở bên trong lắc đầu, thầm nghĩ, lần này không tốt.
Ai ngờ hai giọng nói trăm miệng một lời vang lên: “Hai cái đều không phải!”
Nói xong, có hai nam nhân, từ hai cầu thang hai bên hội quán đi lên, vừa lên liền nhìn nhau.
Thải Thải đột nhiên cảm giác có một trong hai thân hình nhìn rất quen mắt, mà Như Nguyệt, đã muốn cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng thượng?
Sở Cuồng là bị một đám hỗn loạn trong cung làm cho nhàm chán, đến đây góp vui.
Như Nguyệt lập tức xoay người đi vào, nói thầm với Thải Thải vài câu, Thải Thải đập bàn đứng dựng lên, khuôn mặt
nhỏ nhắn đều bị chọc đến không còn chút máu, thầm nghĩ, Sở Cuồng tại sao lại chạy ra khỏi cung cũng muốn đối nghịch với mình chứ?! Nhưng mà Thải Thải nhìn thấy xung quanh nhiều người như vậy, vẫn là nén giận ngồi
xuống, chỉ nghe Sở Cuồng cười lạnh nói: “Bản công tử nghe nói có người
mở một gian ‘Tụ hiền hội quán’ lại còn tuyên bố muốn chiêu một một
chưởng quầy tài tuấn đệ nhất thiên hạ, lão bản à, khẩu khí thật không
nhỏ.”
“Đây là một màn tỷ thí, chả lẽ công tử
còn không phục sao? Công tử thoạt nhìn xuất thân bất phàm, thế nhưng đã
muốn chàm chán đến chảy nước ư?!” Thải Thải cười: “Công tử, nếu chỉ là
xem náo nhiệt, thỉnh ở một bên dùng trà. Cũng có thể làm người bình
luận.”
“Không, hôm nay bản công tử là đến tham
gia tỷ thí, nhìn xem thử thiên hạ có được mấy người tài tuấn mà bản công tử ta còn chưa biết.”
Vì thế Thải Thải phân phó Như Nguyệt vài
câu, Như Nguyệt cũng không hổ là Như Nguyệt, lại đi ra, hết thảy như
bình thường, nhìn thấy vị thanh sam nam tử bên cạnh Hoàng thượng, thầm
nghĩ người này nhất định cũng rất khó lường. Hoàng thượng, rõ ràng là ở
trong cung buồn chán, theo đuôi nương nương gây phiền phức đây mà, còn
vị công tử này, trông nhờ ngài, thi triển công phu, không nên để Hoàng
thượng lão gia quá đắc ý.
Sở Cuồng nghiêng đầu nhìn nam tử vừa rồi
mới cùng mình trăm miệng một lời, dung mạo hiên ngang, trên người thoảng qua một cỗ quý khí.
Vì thế, không khỏi mặt nhăn mày nhíu.
Mà người này lại vô cùng lễ độ khom người chào Sở Cuồng.
“Đề mục vừa nãy, thỉnh hai vị trả lời rõ ràng.”
Sở Cuồng vừa há miệng, ai ngờ Như Nguyệt
lớn mật cũng không cho hắn cơ hội, lại cười với thanh sam nam tử kia:
“Thỉnh vị công tử này nói trước đi?”
“Hai vị cô nương kia không hề mang điệp, cũng không mang phượng. Cô nương bên trái mang theo một viên dạ minh châu.”
“Còn lại bên phải là mang trâm Nam hải đông châu.” Sở Cuồng kiêu ngạo chậm rãi nói.
Hai người đi ra, quả nhiên là như bọn họ nói.
Như Nguyệt đành phải tuyên bố: “Vậy chúc mừng hai vị, có thể đi vào, thi vòng hai.”
“Sao lại như vậy! Hai người bọn họ đều không thể được!” Một giọng nói vang dội truyền đến.
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.